Chương 49. Việc làm có ý thức

Chương 49. Việc làm có ý thức

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 3 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 49. Việc làm có ý thức

Trong hè khi ông nhìn toàn thể bầu trời

trong vắt vô tận, đi vào sự trong vắt thế.

Shakti,

thấy mọi không gian dường như đã được hấp thu vào trong đầu riêng của ông

trong chói sáng rực rỡ.

Thức, ngủ, mơ, biết mình như ánh sáng.

Khi tôi nhìn vào mắt bạn, tôi không bao giờ thấy bạn ở đó - dường như bạn vắng mặt. Bạn tồn tại một cách vắng mặt, và đây là cốt lõi của mọi khổ. Bạn có thể sống mà không hiện diện chút nào, và nếu bạn không hiện diện, sự tồn tại của bạn sẽ trở thành nhàm chán. Và đây là điều đã xảy ra. Cho nên khi tôi nhìn vào mắt bạn tôi không thấy bạn ở đó. Bạn phải tới, bạn phải hiện hữu. Tình huống có đó, và khả năng có đó - bạn có thể ở đó bất kì khoảnh khắc nào - nhưng vậy mà bạn không hiện hữu.

Trở nên nhận biết về sự vắng mặt này là bắt đầu cuộc hành trình hướng tới thiền, hướng tới siêu việt. Nếu bạn nhận biết rằng bằng cách nào đó bạn đang bỏ lỡ... bạn tồn tại nhưng bạn không biết tại sao, bạn không biết thế nào, bạn không biết thậm chí ai tồn tại bên trong bạn. Vô nhận biết này tạo ra mọi khổ, vì một cách vô tình, bất kì cái gì bạn làm đều sẽ mang lại khổ. Không phải điều bạn làm là cơ bản; điều có ý nghĩa là liệu bạn có làm nó với sự hiện diện của bạn hay với sự vắng mặt của bạn.

Bất kì cái gì bạn làm, nếu bạn có thể làm nó với toàn bộ sự hiện diện của bạn, cuộc sống của bạn sẽ trở thành cực lạc; nó sẽ là phúc lạc. Nếu bạn làm cái gì đó không có sự hiện diện của bạn ở đó, một cách vắng mặt, cuộc sống của bạn sẽ là khổ - nhất định là vậy. Địa ngục ngụ ý sự vắng mặt của bạn.

Cho nên có hai kiểu người tìm kiếm: một kiểu người tìm kiếm bao giờ cũng đi tìm cái gì để làm. Người tìm kiếm đó đang trên đường sai, vì vấn đề không phải là làm chút nào. Vấn đề là hiện hữu - hiện hữu cái gì, làm sao hiện hữu. Cho nên đừng bao giờ nghĩ dưới dạng hành động và việc làm, vì bất kì cái gì bạn làm, nếu bạn vắng mặt nó sẽ là vô nghĩa.

Chẳng có gì khác biệt liệu bạn đi vào thế giới hay bạn sống trong tu viện; liệu bạn hoạt động trong đám đông hay bạn đi vào chỗ cô lập trên Himalayas. Bạn sẽ vắng mặt ở đây và bạn sẽ vắng mặt ở kia, và bất kì cái gì bạn làm - trong đám đông hay ở chỗ cô lập - đều sẽ mang lại khổ. Nếu bạn không có đó, thế thì bất kì cái gì bạn làm đều sai.

Kiểu thứ hai, và là kiểu người tìm kiếm đúng, là không đi tìm cái gì để làm, người đó đi tìm cách hiện hữu. Điều đầu tiên là làm sao hiện hữu.

Một người tới Phật Gautam. Người đó được chất đầy với nhiều từ bi, với nhiều thông cảm, và người đó hỏi Phật Gautam, 'Tôi có thể làm gì để giúp thế giới?'

Phật tương truyền đã cười và nói với người này, 'Ông không thể làm được bất kì cái gì vì ông không hiện hữu. Làm sao ông có thể làm bất kì cái gì khi ông không hiện hữu? Cho nên đừng nghĩ về thế giới. Đừng nghĩ về cách phục vụ thế giới, cách giúp người khác.' Phật nói, 'Trước tiên hiện hữu đi - và nếu ông hiện hữu, thế thì bất kì cái gì ông làm đều trở thành sự phục vụ, nó trở thành lời nguyện, nó trở thành từ bi. Sự hiện diện của ông là điểm rẽ. Hiện hữu của ông là cách mạng.'

Cho nên đây là hai con đường: con đường của hành động và con đường của thiền. Chúng là đối lập đối xứng. Con đường của hành động về căn bản liên quan tới bạn như người làm. Nó sẽ cố thay đổi hành động của bạn; nó sẽ cố thay đổi tính cách của bạn, đạo đức của bạn, quan hệ của bạn, nhưng không bao giờ thay đổi bạn. Con đường của thiền là đối lập đối xứng. Nó không quan tâm tới hành động của bạn; nó liên quan tới bạn một cách trực tiếp và tức khắc. Điều bạn làm là không liên quan. Điều bạn hiện hữu là liên quan. Và điều đó là cơ sở và quan trọng nhất.

Nhớ, hành động của bạn có thể được thay đổi và sửa đổi, thậm chí có thể được thay thế bằng hành động đối lập đối xứng, nhưng chúng sẽ không làm thay đổi bạn. Bất kì thay đổi bên ngoài nào sẽ không đem tới cách mạng bên trong, vì cái bên ngoài là ở bề mặt và cốt lõi bên trong nhất vẫn còn không bị động tới; bạn làm cái gì nó vẫn còn không bị động tới. Nhưng điều ngược lại đem tới cách mạng: nếu cốt lõi bên trong nhất là khác, bề mặt tự động thay đổi. Cho nên nghĩ về vấn đề cơ bản đi; chỉ thế thì chúng ta có thể đi vào những kĩ thuật thiền này.

Đừng quan tâm tới điều bạn đang làm. Cái đó có thể là thủ đoạn, cái đó có thể là phương cách để trốn thoát khỏi vấn đề thực. Chẳng hạn, bạn bạo hành. Bạn có thể làm mọi nỗ lực để là bất bạo hành, cứ tưởng rằng bằng việc là bất bạo hành bạn sẽ trở thành có tính tôn giáo; bằng việc trở thành bất bạo hành bạn sẽ tới gần với điều thiêng liêng hơn. Bạn ác, và bạn có thể làm mọi nỗ lực để là từ bi.

Bạn có thể làm điều đó, và không cái gì sẽ thay đổi và bạn sẽ vẫn còn là cùng con người đó. Cái ác của bạn sẽ trở thành một phần của từ bi của bạn - và điều đó là nguy hiểm hơn. Bạo hành của bạn sẽ trở thành một phần của bất bạo hành của bạn - điều đó là tinh vi hơn. Bạn sẽ bất bạo hành một cách bạo hành. Bất bạo hành của bạn sẽ có mọi cái điên của bạo hành, và qua từ bi của bạn, bạn sẽ là ác.

Bạn thậm chí có thể giết người qua từ bi của bạn; mọi người đã giết rồi. Có nhiều cuộc chiến tranh tôn giáo - họ bị đánh nhau trong tâm trạng từ bi. Bạn có thể giết một cách rất từ bi, rất bất bạo hành; bạn có thể giết và sát hại một cách yêu thương, vì bạn đang giết vì người bạn giết. Bạn giết người đó vì bản thân người đó, vì mục đích riêng của người đó, để giúp người đó.

Bạn có thể thay đổi hành động của bạn, và nỗ lực này để thay đổi hành động có thể chỉ là phương thức để trốn khỏi thay đổi cơ bản. Thay đổi cơ bản là điều này - đầu tiên bạn phải hiện hữu. Bạn phải trở nên tỉnh táo hơn, ý thức hơn về hiện hữu của bạn, chỉ thế thì sự hiện diện tới với bạn.

Bạn không bao giờ cảm thấy bản thân bạn, và ngay cả đôi khi bạn cảm thấy, bạn cảm thấy qua người khác - qua kích động, qua kích thích, qua phản ứng. Ai đó khác được cần tới, và qua ai đó khác đó bạn có thể cảm thấy bản thân bạn. Điều này là ngớ ngẩn. Một mình, không có kích động, không người nào có đó để trở thành gương, bạn rơi vào giấc ngủ, bạn phát chán. Bạn không bao giờ cảm thấy bản thân bạn. Không có sự hiện diện. Bạn sống một cách vắng mặt.

Sự tồn tại vắng mặt này là tâm trí phi tôn giáo. Trở nên được trút đầy bởi sự hiện diện riêng của bạn đi, với ánh sáng của hiện hữu riêng của bạn, là trở thành có tính tôn giáo. Cho nên nhớ điều này như điểm căn bản: rằng mối quan tâm của bạn không phải là với hành động của bạn. Điều bạn làm là không liên quan. Điều bạn hiện hữu - vắng mặt, có mặt, nhận biết, vô nhận biết - đó là mối quan tâm của tôi. Và những kĩ thuật này chúng ta sẽ đi vào là những kĩ thuật làm cho bạn hiện diện hơn, để đem bạn về ở đây và bây giờ.

Hoặc ai đó khác được cần cho bạn để cảm thấy bản thân bạn, hoặc quá khứ được cần tới - qua quá khứ, qua kí ức quá khứ, bạn có thể cảm thấy căn cước của bạn. Hay tương lai được cần - bạn có thể phóng chiếu vào mơ của bạn. Bạn có thể phóng chiếu lí tưởng của bạn, kiếp sống tương lai, moksha. Hoặc bạn cần kí ức quá khứ để cảm thấy rằng bạn hiện hữu, hoặc bạn cần phóng chiếu tương lai, hay ai đó khác, nhưng một mình bạn không bao giờ là đủ. Đây là bệnh tật, và chừng nào một mình bạn chưa trở thành đủ, không cái gì sẽ là đủ cho bạn. Và một khi một mình bạn đã trở thành đủ cho bản thân bạn, bạn đã trở thành thắng lợi, cuộc vật lộn đã kết thúc. Bây giờ sẽ không có khổ nào thêm nữa. Điểm rẽ đã tới.

Bên ngoài điểm này có phúc lạc đẹp, vĩnh hằng. Trước điểm này bạn nhất định là khổ, nhưng toàn thể khổ, thật kì lạ, là việc làm riêng của bạn. Chính phép màu là bạn tạo ra khổ riêng của bạn. Không người nào khác tạo ra nó. Nếu ai đó khác tạo ra nó thế thì khó mà đi ra ngoài nó. Nếu thế giới tạo ra nó thế thì bạn có thể làm gì được? Nhưng bởi vì bạn có thể làm nó, điều đó nghĩa là không người nào khác tạo ra khổ cho bạn - nó là ác mộng riêng của bạn. Và đây là các phần tử cơ bản của nó.

Điều thứ nhất: bạn liên tục nghĩ rằng bạn hiện hữu, bạn tin rằng bạn hiện hữu. Đây đơn giản là niềm tin. Bạn đã không bao giờ đương đầu với bản thân bạn, bạn đã không bao giờ đi tới mặt đối mặt với bản thân bạn; bạn đã không bao giờ gặp gỡ bản thân bạn, đã không có gặp gỡ. Bạn đơn giản tin rằng bạn hiện hữu. Vứt niềm tin này đi một cách toàn bộ. Biết rõ rằng bạn chưa hiện hữu đâu, rằng bạn không hiện hữu, vì với niềm tin giả bạn sẽ không bao giờ có khả năng biến đổi. Dựa trên niềm tin giả này cả đời bạn sẽ trở thành giả.

Gurdjieff thường nói với đệ tử của ông ấy, 'Đừng hỏi ta phải làm gì. Ông không thể làm được bất kì cái gì, vì để làm cái gì đó trước hết ông sẽ được cần tới. Và ông không có đó, cho nên ai sẽ làm nó? Ông có thể nghĩ về việc làm, nhưng ông không thể làm được bất kì cái gì.'

Những kĩ thuật này là để giúp bạn, để mang bạn trở lại; để giúp bạn tạo ra tình huống trong đó bạn có thể gặp gỡ bản thân bạn. Nhiều thứ sẽ phải bị phá huỷ - mọi thứ là sai, mọi thứ là giả. Trước khi cái thực nảy sinh cái giả sẽ phải ra đi; nó phải dừng lại. Và đây là những ý niệm giả - rằng bạn hiện hữu. Đây là những ý niệm giả - rằng bạn là linh hồn, atma, bạn là Brahma. Không phải là bạn không hiện hữu, nhưng những ý niệm này là giả.

Gurdjieff phải nhấn mạnh rằng không có linh hồn trong bạn. Ngược lại mọi tín ngưỡng, ông ấy đã nhấn mạnh, 'Con người không có linh hồn. Linh hồn đơn giản là một khả năng - nó có thể hiện hữu, nó có thể không hiện hữu. Nó phải được đạt tới. Ông đơn giản là hạt mầm.'

Và nhấn mạnh này là tốt. Khả năng có đó, tiềm năng có đó, nhưng nó còn chưa là thực tại. Và chúng ta liên tục đọc Gita và Upanishads và Kinh Thánh, và chúng ta liên tục cảm thấy rằng chúng ta là linh hồn - hạt mầm nghĩ rằng nó là cây. Cây được ẩn kín ở đó, nhưng nó chưa được phát lộ ra. Và điều tốt là nhớ rằng bạn có thể vẫn còn là hạt mầm, và bạn có thể chết đi vẫn là hạt mầm - vì cây không thể tới được, cây không thể mọc lên bởi bản thân nó. Bạn phải làm cái gì đó có ý thức về nó, vì chỉ qua ý thức nó mới trưởng thành.

Có hai kiểu trưởng thành. Một kiểu là trưởng thành tự nhiên, vô ý thức: nếu tình huống có đó, mọi thứ sẽ trưởng thành. Nhưng linh hồn, atma, hiện hữu bên trong nhất, điều thiêng liêng bên trong bạn, là kiểu trưởng thành khác hoàn toàn. Chính chỉ qua ý thức mà nó trưởng thành. Nó không là tự nhiên, nó là siêu nhiên.

Được bỏ lại cho bản thân tự nhiên nó sẽ không trưởng thành; chỉ được bỏ lại cho tiến hoá, nó sẽ không bao giờ tiến hoá. Bạn phải làm cái gì đó một cách có ý thức, bạn phải làm nỗ lực có ý thức, nó phát triển. Một khi ý thức được hội tụ ở đó, trưởng thành xảy ra. Những kĩ thuật này là để làm cho bạn ý thức hơn.

Bây giờ chúng ta sẽ đi vào kĩ thuật.

Kĩ thuật thứ nhất:

Trong hè khi ông nhìn

toàn thể bầu trời

trong vắt vô tận,

đi vào sự trong vắt như vậy.

Trong hè khi ông nhìn toàn thể bầu trời trong vắt vô tận, đi vào sự trong vắt như vậy.

Tâm trí là lộn xộn; không có trong vắt. Và tâm trí bao giờ cũng chen chúc, bao giờ cũng mây che; không bao giờ là bầu trời mở, không mây, trống rỗng. Tâm trí không thể là điều đó được. Bạn không thể làm cho tâm trí trong vắt; chính bản chất của tâm trí không là vậy. Tâm trí sẽ vẫn còn không trong vắt. Nếu bạn có thể bỏ tâm trí đằng sau, nếu bạn có thể đột nhiên siêu việt trên tâm trí và ra khỏi nó, trong vắt sẽ xảy ra cho bạn. Bạn có thể trong vắt, nhưng không phải tâm trí. Không có điều như thế, như tâm trí trong vắt; không bao giờ đã từng có và sẽ không bao giờ có. Tâm trí nghĩa là không trong vắt, lẫn lộn.

Cố hiểu cấu trúc của tâm trí đi, và thế thì kĩ thuật này sẽ là trong vắt cho bạn. Tâm trí là gì? Quá trình liên tục của ý nghĩ, đám diễu hành liên tục của ý nghĩ - liên kết, không liên kết, liên quan, không liên quan - nhiều ấn tượng đa chiều tụ tập từ mọi nơi. Toàn thể cuộc sống là việc tụ tập, tụ tập của bụi. Và điều này diễn ra mãi.

Đứa trẻ được sinh ra. Đứa trẻ là trong vắt vì tâm trí không có đó. Khoảnh khắc tâm trí xuất hiện, sự không trong vắt, lẫn lộn đi vào. Đứa trẻ là trong vắt, rõ ràng, nhưng nó sẽ phải thu lấy tri thức, thông tin, văn hoá, tôn giáo, ước định - cần thiết, hữu dụng. Nó sẽ phải thu lấy nhiều thứ từ mọi nơi, từ nhiều nguồn - những nguồn đối lập, mâu thuẫn. Từ hàng nghìn và hàng nghìn nguồn nó sẽ thu thập. Thế thì tâm trí sẽ trở thành bãi chợ, đám đông, và vì nhiều nguồn thế, lẫn lộn nhất định có đó. Và bất kì cái gì bạn thu thập, không cái gì là chắc chắn, vì tri thức bao giờ cũng là chuyện tăng trưởng.

Tôi nhớ, ai đó kể một giai thoại cho tôi. Người đó là một người tìm kiếm lớn, và người đó bảo tôi điều này về giáo sư của mình, người đã dạy người đó trong năm năm ở trường đại học y. Ông giáo sư này là học giả lớn về môn học của mình. Điều cuối cùng ông ấy đã làm là tập hợp sinh viên lại và bảo họ, 'Một điều nữa tôi phải dạy các anh. Bất kì cái gì tôi đã dạy các anh chỉ là đúng năm mươi phần trăm thôi, và năm mươi phần trăm còn lại là tuyệt đối sai. Nhưng rắc rối là, tôi không biết năm mươi phần trăm nào là đúng và năm mươi phần trăm nào là không đúng - tôi không biết.'

Toàn thể dinh thực của tri thức là như vậy. Không cái gì chắc chắn, không ai biết, mọi người đều dò dẫm. Qua dò dẫm chúng ta tạo ra hệ thống, và có hàng nghìn và hàng nghìn hệ thống. Người Hindus nói cái gì đó, người Ki tô giáo nói cái gì đó khác, người Mô ha mét giáo lại nói cái gì đó khác - tất cả đều mâu thuẫn, tất cả đều mâu thuẫn với nhau; không đồng ý, không chắc chắn - và tất cả những nguồn này là nguồn cho tâm trí bạn. Bạn thu thập: tâm trí bạn trở thành đống đồ đồng nát; lẫn lộn nhất định có đó. Chỉ người không biết gì mấy mới có thể chắc chắn. Bạn càng biết nhiều, bạn sẽ càng trở nên không chắc chắn.

Những người, người nguyên thuỷ, là chắc chắn hơn và có vẻ dường như là trong vắt hơn. Không có sự trong vắt - đơn giản vô nhận biết về sự kiện có thể gây mâu thuẫn cho họ. Nếu tâm trí hiện đại là lẫn lộn hơn, lí do là ở chỗ người hiện đại biết nhiều hơn. Nếu bạn biết nhiều hơn, bạn sẽ bị lẫn lộn hơn, vì bạn có nhiều tri thức hơn, và bạn càng biết nhiều, bạn càng trở nên không chắc chắn. Chỉ kẻ ngốc mới có thể chắc chắn, chỉ kẻ ngốc mới có thể giáo điều, chỉ kẻ ngốc sẽ không bao giờ ngần ngại. Bạn càng biết nhiều, đất càng bị rút đi khỏi chân bạn, bạn càng trở nên ngần ngại hơn. Điều tôi ngụ ý nói là, tâm trí càng phát triển, bạn sẽ càng biết nhiều về bản chất của tâm trí là lẫn lộn.

Khi tôi nói chỉ kẻ ngốc có thể chắc chắn, tôi không ngụ ý rằng phật là kẻ ngốc - vì ông ấy không chắc chắn. Nhớ sự khác biệt. Ông ấy không chắc chắn, ông ấy không phải là không chắc chắn - ông ấy đơn giản trong vắt. Với tâm trí, không chắc chắn; với tâm trí kẻ ngốc, chắc chắn. Với vô trí cả hai biến mất - chắc chắc và không chắc chắn.

Phật là trong vắt, không gian, không gian mở. Ông ấy không chắc chắn - không có gì là chắc chắn. Ông ấy không phải là không chắc chắn, vì không có gì để là không chắc chắn. Chỉ người đang tìm kiếm chắc chắn mới có thể không chắc chắn. Tâm trí bao giờ cũng không chắc chắn và bao giờ cũng tìm kiếm chắc chắn; bao giờ cũng bị lẫn lộn và bao giờ cũng tìm trong vắt. Phật là người đã bỏ tâm trí; và cùng với tâm trí, mọi lẫn lộn, mọi chắc chắn, mọi không chắc chắn, mọi thứ đều bị bỏ đi.

Nhìn vào điều đó theo cách này: tâm thức của bạn giống như bầu trời và tâm trí của bạn giống như mây. Bầu trời vẫn còn không bị mây chạm tới. Chúng tới và đi; không vết nhơ nào được bỏ lại đằng sau. Bầu trời vẫn còn chưa bị động tới: không ghi vết, không dấu chân, không cái gì của mây, không kí ức. Chúng tới và chúng đi; bầu trời vẫn còn không bị khuấy động. Đây là hoàn cảnh bên trong bạn nữa: tâm thức vẫn còn không bị quấy rối. Ý nghĩ tới và đi, tâm trí tiến triển và biến mất. Và đừng nghĩ rằng bạn có một tâm trí; bạn có nhiều tâm trí, nó là đám đông. Tâm trí bạn liên tục thay đổi.

Bạn là người cộng sản, cho nên bạn có kiểu tâm trí nào đó. Bạn có thể bỏ nó và bạn có thể trở thành người chống cộng. Thế thì bạn có tâm trí khác; không chỉ khác, hoàn toàn đối lập. Bạn có thể liên tục đổi tâm trí bạn hệt như trang phục của bạn. Và bạn liên tục thay đổi. Bạn có thể không nhận biết về nó - những mây này tới rồi đi. Trong vắt có thể được đạt tới nếu bạn trở nên nhận biết về bầu trời; nếu hội tụ của bạn thay đổi. Bạn bị hội tụ vào mây nếu bạn không hội tụ vào trời. Không hội tụ vào mây và hội tụ vào trời đi.

Kĩ thuật này nói:

Trong hè khi ông nhìn

toàn thể bầu trời

trong vắt vô tận,

đi vào sự trong vắt như vậy.

Suy ngẫm về bầu trời; bầu trời mùa hè không mây, trống rỗng vô tận và trong vắt, không cái gì chuyển động trong nó, trong sự mới nguyên toàn bộ của nó. Suy tư về nó, suy ngẫm về nó, và đi vào sự trong vắt này. Trở thành sự trong vắt này, sự trong vắt tựa không gian này.

Nếu bạn suy ngẫm về bầu trở mở không mây, đột nhiên bạn sẽ cảm thấy rằng tâm trí đang biến mất, tâm trí đang rơi rụng đi. Sẽ có kẽ hở. Đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng dường như bầu trời trong vắt đã đi vào trong bạn nữa. Sẽ có khoảng hở. Với thời gian này, ý nghĩ sẽ dừng lại - dường như giao thông đã dừng lại và không có người nào chuyển động.

Lúc ban đầu nó sẽ chỉ dành cho vài khoảnh khắc, nhưng ngay cả những khoảnh khắc đó cũng đang gây biến đổi. Dần dần tâm trí sẽ chậm lại, kẽ hở sẽ xuất hiện. Trong vài phút sẽ không có ý nghĩ, không mây. Và khi không có ý nghĩ, không mây, bầu trời bên ngoài và bên trong trở thành một, vì chỉ ý nghĩ là rào chắn, chỉ ý nghĩ tạo ra tường; chỉ bởi vì ý nghĩ mà cái bên ngoài là bên ngoài và cái bên trong là bên trong. Khi ý nghĩ không có đó, bên ngoài và bên trong mất biên giới của chúng, chúng trở thành một. Thực sự, các biên giới không bao giờ tồn tại ở đó. Chúng dường như có chỉ vì ý nghĩ, rào chắn.

Suy ngẫm về bầu trời là hay. Cứ nằm ra để cho bạn quên đất đi; cứ nằm ra trên lưng trên bất kì bãi biển đơn độc nào, trên bất kì nền đất nào, và chỉ nhìn lên trời. Nhưng bầu trời trong vắt sẽ giúp ích - không mây, vô tận. Và chỉ nhìn, nhìn chăm chăm lên trời, cảm thấy sự trong vắt của nó - sự không mây, việc mở rộng vô giới hạn - và thế rồi đi vào sự trong vắt đó, trở thành một với nó. Cảm thấy dường như bạn đã trở thành bầu trời, không gian.

Lúc ban đầu, nếu bạn chỉ suy ngẫm về bầu trời mở, không làm bất kì cái gì khác, những khoảnh hở sẽ bắt đầu xuất hiện, vì bất kì cái gì bạn thấy đều đi vào bạn. Bất kì cái gì bạn thấy đều khuấy động bên trong bạn; bất kì cái gì bạn thấy đều được chụp ảnh, được phản xạ.

Bạn thấy toà nhà. Bạn không thể đơn giản thấy nó; cái gì đó lập tức bắt đầu xảy ra bên trong bạn. Bạn thấy đàn ông, đàn bà; bạn thấy xe hơi - bạn thấy bất kì cái gì. Nó không chỉ là ở bên ngoài, cái gì đó đã bắt đầu ở bên trong, sự phản xạ, và bạn đã bắt đầu phản ứng lại nó. Cho nên mọi thứ bạn thấy tạo khuôn cho bạn, làm ra bạn, sửa đổi bạn, tạo ra bạn. Cái bên ngoài thường xuyên có quan hệ với cái bên trong.

Nhìn lên bầu trời mở là tốt. Chỉ sự mở rộng là đẹp, không có biên giới nào ở đó. Các biên giới riêng của bạn sẽ biến mất, vì bầu trời không biên giới sẽ phản xạ bên trong bạn. Và nếu bạn có thể nhìn chăm chăm mà không nháy mắt, điều đó sẽ là tốt. Nếu bạn nhìn chăm chăm mà không nháy mắt... vì nếu bạn nháy mắt quá trình suy nghĩ của bạn sẽ tiếp tục. Nhìn chăm chăm không nháy mắt đi. Nhìn chăm chăm vào cái trống rỗng, chuyển vào trong cái trống rỗng đó, cảm thấy rằng bạn đã trở thành một với nó, và bất kì khoảnh khắc nào bầu trời sẽ đi vào bên trong bạn.

Đầu tiên bạn đi vào trong bầu trời và thế rồi bầu trời đi vào trong bạn. Và có gặp gỡ: bầu trời bên trong gặp gỡ bầu trời bên ngoài. Trong gặp gỡ đó là việc nhận ra. Trong gặp gỡ đó không có tâm trí, vì gặp gỡ chỉ có thể xảy ra khi tâm trí không có đó. Trong gặp gỡ đó bạn lần đầu tiên không phải là tâm trí. Không có lẫn lộn. Lẫn lộn không thể tồn tại mà không có tâm trí. Không có khổ, vì khổ cũng không thể tồn tại mà không có tâm trí.

Bạn có quan sát sự kiện này bất kì lúc nào hay không - rằng khổ không thể tồn tại mà không có tâm trí của bạn? Bạn không thể khổ được nếu không có tâm trí. Chính cội nguồn là không có đó. Ai sẽ cung cấp cho bạn khổ này? Ai sẽ làm cho bạn khổ? Và cùng điều đó là đúng từ chiều đối lập nữa: bạn không thể khổ mà không có tâm trí và bạn không thể phúc lạc mà có tâm trí. Tâm trí không bao giờ có thể là nguồn của phúc lạc.

Cho nên nếu bầu trời bên trong và bên ngoài gặp gỡ và tâm trí biến mất, cho dù một khoảnh khắc, bạn sẽ được trút đầy với cuộc sống mới. Phẩm chất của cuộc sống đó là tuyệt đối khác. Nó là cuộc sống vĩnh hằng, không bị ô nhiễm bởi chết, không bị ô nhiễm bởi bất kì sợ nào. Trong gặp gỡ đó bạn sẽ ở đây và bây giờ, trong hiện tại - vì quá khứ thuộc về ý nghĩ, tương lai thuộc về ý nghĩ. Quá khứ và tương lai là một phần của tâm trí bạn. Hiện tại là tồn tại - nó không là một phần của tâm trí bạn.

Khoảnh khắc này không thuộc vào tâm trí bạn. Khoảnh khắc đã trôi qua thuộc vào; khoảnh khắc mà phải tới thuộc vào tâm trí. Khoảnh khắc này không bao giờ thuộc vào bạn. Thay vì thế, bạn thuộc vào khoảnh khắc này. Bạn tồn tại ở đây, ngay bây giờ ở đây. Tâm trí bạn tồn tại ở chỗ nào đó khác, bao giờ cũng chỗ nào đó khác.

Tháo dỡ bản thân bạn đi.

Tôi đã đọc về một nhà huyền bí Sufi. Ông ấy du hành trên con đường đơn độc, con đường hoang vắng, và ông ấy thấy một nông dân cùng chiếc xe bò kéo. Chiếc xe sa lầy trong bùn. Đường thì gập ghềnh. Người nông dân đang mang một tải trọng lớn những táo trên xe, nhưng ở đâu đó trên con đường gập ghềnh này cửa hậu của thùng xe không được siết chặt và táo rơi ra rải rác. Nhưng anh ta không nhận biết về điều đó; người nông dân không nhận biết về điều đó.

Khi chiếc xe bị sa lầy trong bùn, đầu tiên anh ta cố lôi nó ra bằng cách nào đó, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, cho nên anh ta nghĩ, 'Bây giờ mình phải dỡ tải cho chiếc xe, thế thì mình có thể kéo nó ra.' Anh ta nhìn lại sau. Hầu như chỉ còn lại chục quả táo - tải trọng đã được dỡ rồi. Bạn có thể cảm thấy nỗi khổ của anh ta. Người Sufi tường trình trong tự truyện của mình rằng người nông dân cáu tiết đưa ra lời nhận xét. Anh ta nó, 'Sa lầy, chết tiệt! Sa lầy! - và chẳng có cái khỉ gì để dỡ ra!' Khả năng duy nhất là ở chỗ nếu anh ta có thể dỡ tải cho chiếc xe, nó có thể đi ra; nhưng giờ - chẳng có gì mà dỡ tải!

May mắn bạn không bị sa lầy theo cách như vậy. Bạn có thể dỡ tải - xe của bạn bị chất quá nhiều. Bạn có thể dỡ tải tâm trí, và khoảnh khắc tâm trí không có đó, bạn bay; bạn trở nên có khả năng bay.

Kĩ thuật này - nhìn vào sự trong vắt của bầu trời và trở thành một với nó - là một trong những kĩ thuật được thực hành nhiều nhất. Nhiều tín ngưỡi đã dùng điều này. Và nói riêng cho tâm trí hiện đại nó sẽ rất hữu dụng, vì trên đất không cái gì còn lại. Trên đất không cái gì còn lại để thiền - chỉ còn mỗi bầu trời. Nếu bạn nhìn quanh, mọi thứ đều nhân tạo, mọi thứ đều bị giới hạn, có biên giới, giới hạn. May thay chỉ bầu trời là tĩnh tại, mở cho thiền.

Thử kĩ thuật này đi, nó sẽ giúp ích, nhưng nhớ ba điều. Một: không nháy mắt - nhìn chăm chăm. Cho dù mắt bạn bắt đầu cảm thấy đau và nước mắt trào ra, đừng lo nghĩ. Ngay cả những nước mắt đó sẽ là một phần của việc dỡ tải; chúng sẽ giúp ích. Những nước mắt đó sẽ làm cho mắt bạn hồn nhiên và tươi tắn hơn - được tắm. Bạn cứ nhìn chăm chăm.

Điểm thứ hai: đừng nghĩ về bầu trời, nhớ lấy. Bạn có thể bắt đầu nghĩ về bầu trời. Bạn có thể nhớ tới nhiều bài thơ, thơ hay về bầu trời - thế thì bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề. Bạn không nghĩ ‘về’ nó - bạn đang đi vào nó, bạn đang là một với nó - vì nếu bạn bắt đầu nghĩ về nó, lần nữa rào chắn được tạo ra. Bạn bỏ lỡ bầu trời lần nữa, và bạn lại bị giam trong tâm trí bạn. Đừng nghĩ về bầu trời. Là bầu trời đi. Cứ nhìn chăm chăm và đi vào trong bầu trời, và cho phép bầu trời đi vào trong bạn. Nếu bạn đi vào trong bầu trời, bầu trời sẽ đi vào trong bạn ngay lập tức.

Làm sao bạn có thể làm được điều đó? Làm sao bạn sẽ làm điều đó - việc đi này vào trong bầu trời? Cứ liên tục nhìn chăm chăm ngày càng xa hơn. Liên tục nhìn chăm chăm - dường như bạn đang cố tìm ra đường biên. Đi sâu hơn. Đi nhiều nhất có thể được. Chính chuyển động đó sẽ phá vỡ rào chắn. Và phương pháp này nên được thực hành ít nhất trong bốn mươi phút; ít hơn điều đó sẽ không có tác dụng, sẽ không giúp gì mấy.

Khi bạn thực sự cảm thấy rằng bạn đã trở thành một, thế thì bạn có thể nhắm mắt lại. Khi bầu trời đã đi vào trong bạn, bạn có thể nhắm mắt lại. Bạn sẽ có khả năng thấy nó ở bên trong nữa. Thế thì không có nhu cầu. Cho nên chỉ sau bốn mươi phút, khi bạn cảm thấy rằng cái một đã xảy ra và có giao cảm và bạn đã trở thành một phần của nó và tâm trí không còn nữa, nhắm mắt lại và vẫn còn trong bầu trời bên trong.

Sự trong vắt sẽ giúp cho điểm thứ ba: đi vào trong sự trong vắt như vậy. Sự trong vắt sẽ giúp - bầu trời không mây, không tì vết. Chỉ nhận biết về sự trong vắt này ở tất cả quanh bạn. Đừng nghĩ về nó; chỉ nhận biết về sự trong vắt, thuần khiết, hồn nhiên. Những lời này không để được lặp lại. Bạn phải cảm chúng thay vì nghĩ. Và một khi bạn nhìn chăm chăm lên trời việc cảm này sẽ tới, vì không phải là phần của bạn để tưởng tượng những điều này - chúng có đó rồi. Nếu bạn nhìn chăm chăm chúng sẽ bắt đầu xảy ra cho bạn.

Bầu trời là thuần khiết, thứ thuần khiết nhất trong sự tồn tại. Không cái gì làm cho nó bị không thuần khiết. Thế giới tới rồi đi, đất có đó và thế rồi biến mất, và trời vẫn còn thuần khiết. Sự thuần khiết có đó. Bạn không cần phóng chiếu nó; bạn đơn giản cảm nó - là mong manh với nó để cho bạn có thể cảm thấy nó - và sự trong vắt có đó. Cho phép bầu trở xảy ra cho bạn đi. Bạn không thể ép buộc nó; bạn chỉ có thể cho phép nó xảy ra.

Mọi việc thiền thực sự là cho phép cái gì đó xảy ra. Đừng bao giờ nghĩ dưới dạng năng nổ, đừng bao giờ nghĩ dưới dạng ép buộc cái gì đó. Bạn không thể ép buộc được bất kì cái gì. Thực sự, bởi vì bạn đã từng ép buộc, bạn đã tạo ra mọi khổ. Không cái gì có thể bị ép buộc, nhưng bạn có thể cho phép mọi sự xảy ra. Là nữ tính đi. Cho phép mọi sự xảy ra. Là thụ động. Trời là tuyệt đối thụ động: không làm bất kì cái gì chút nào, chỉ vẫn còn đó. Chỉ là thụ động và vẫn còn dưới bầu trời - mong manh, mở, nữ tính, không năng nổ về phần bạn - và thế thì trời sẽ xuyên thấu vào bạn.

Trong hè khi ông nhìn

toàn thể bầu trời

trong vắt vô tận,

đi vào sự trong vắt như vậy.

Nhưng nếu không phải là mùa hè bạn sẽ làm gì? Nếu trời bị mây che phủ, không trong vắt, thế thì nhắm mắt lại và chỉ đi vào bầu trời bên trong. Cứ nhắm mắt lại, và nếu bạn thấy ý nghĩ nào đó, chỉ nhìn chúng dường như chúng là mây trôi nổi trên trời. Nhận biết về bối cảnh, bầu trời, và dửng dưng với ý nghĩ.

Chúng ta quá quan tâm tới ý nghĩ và không bao giờ nhận biết về kẽ hở. Một ý nghĩ này qua, và trước khi ý nghĩ khác đi vào, có kẽ hở - trong kẽ hở đó bầu trời có đó. Thế thì, bất kì khi nào không có ý nghĩ, cái gì có đó? Trống rỗng có đó. Cho nên nếu bầu trời bị mây che phủ - lúc đó không phải là thời gian mùa hè và bầu trời không trong vắt - nhắm mắt lại, hội tụ tâm trí bạn vào bối cảnh, bầu trời bên trong trong đó ý nghĩ tới và đi. Không chú ý gì mấy tới các ý nghĩ; chú ý tới không gian mà chúng chuyển động.

Chẳng hạn, chúng ta đang ngồi trong phòng này. Tôi có thể nhìn vào phòng này theo hai cách. Hoặc tôi có thể nhìn vào các bạn, vậy là tôi dửng dưng với không gian bạn đang ở trong, chỗ chứa, căn phòng bạn đang ở trong - tôi nhìn vào bạn, tôi hội tụ tâm trí tôi vào bạn người đang ở đây, và không hội tụ vào căn phòng mà bạn đang ở - hay, tôi có thể thay đổi hội tụ của tôi: tôi có thể nhìn vào trong phòng, và tôi trở nên dửng dưng với bạn. Bạn có đó, nhưng nhấn mạnh của tôi, hội tụ của tôi, là vào căn phòng. Thế thì toàn bộ cảnh quan thay đổi.

Làm điều này trong thế giới bên trong đi. Nhìn vào không gian này. Các ý nghĩ đang chuyển động trong nó: dửng dưng với chúng, không chú ý gì tới chúng. Chúng có đó; viết ra rằng chúng có đó, đang chuyển động. Giao thông đang chuyển động trên phố. Nhìn vào phố và dừng dưng với giao thông. Không nhìn để thấy ai đang đi qua; chỉ biết rằng cái gì đó đang đi qua và nhận biết về không gian trong đó nó đi qua. Thế thì bầu trời mùa hè xảy ra bên trong.

Không cần đợi tới mùa hè, vì tâm trí chúng ta là tới mức chúng có thể tìm ra bất kì cớ gì. Chúng sẽ nói, 'Mùa hè không có ở đây, và cho dù đấy là mùa hè, bầu trời không trong vắt.'

Kĩ thuật thứ hai:

Shakti,

thấy mọi không gian dường như đã được hấp thu vào trong đầu riêng của ông

trong chói sáng rực rỡ.

Thấy mọi không gian dường như đã được hấp thu vào trong đầu riêng của ông trong chói sáng rực rỡ. Nhắm mắt lại cho kĩ thuật này. Khi bạn làm nó, nhắm mắt lại và cảm thấy dường như toàn thể không gian bị hấp thu vào trong đầu riêng của bạn. Lúc ban đầu nó sẽ là khó. Nó là một trong những kĩ thuật chuyên sâu, cho nên đi tới theo từng bước là tốt. Làm một thứ thôi. Nếu bạn muốn làm kĩ thuật này, bắt đầu theo các bước.

Thứ nhất: trong khi đi vào giấc ngủ, khi vừa mới sẵn sàng ngủ, nằm ra trên giường, nhắm mắt lại và cảm chỗ chân của bạn đang để. Nếu bạn cao mét tám, hay mét rưỡi, cứ cảm thấy chỗ chân bạn để, chỗ phân ranh giới. Thế rồi tưởng tượng một điều: bạn đã trở thành dài hơn mét tám. Chiều dài của bạn đã kéo dài ra, nó trở thành dài hơn mét tám. Chỉ với mắt nhắm cảm điều này. Trong tưởng tượng, cảm thấy rằng chiều dài của bạn đã trở thành nhiều hơn mét tám.

Thế rồi bước thứ hai: cảm thấy đầu bạn, nó ở đâu, ngay bên trong, và thế rồi cảm thấy rằng đầu bạn cũng trở thành dài hơn mét tám. Khi bạn có thể cảm điều này, mọi thứ sẽ dễ dàng. Thế rồi bạn làm nó dài nhiều hơn. Bạn cảm thấy rằng bạn đã trở thành tất cả ba mét sáu; hay, rằng bạn đã choán đầy toàn thể căn phòng. Bây giờ trong tưởng tượng của bạn, bạn đang chạm vào tường - bạn đã choán đầy toàn thể căn phòng. Thế rồi, từng bước một, cảm thấy rằng toàn thể ngôi nhà đã đi vào bên trong bạn. Và một khi bạn biết việc cảm này, nó rất dễ dàng. Nếu bạn có thể dài hơn mét tám, mọi thứ vậy thì dễ dàng. Nếu bạn có thể cảm thấy rằng bạn không phải là mét rưỡi, mà bạn là mét sáu, thế thì không cái gì là khó; kĩ thuật này sẽ dễ dàng.

Trong ba ngày liên tục cảm điều đó; thế rồi trong ba ngày nữa, cảm thấy rằng bạn đã choán đầy toàn thể căn phòng. Nó chỉ là việc huấn luyện về tưởng tượng. Thế rồi trong ba ngày toàn thể ngôi nhà là ở bên trong bạn; thế rồi trong ba ngày bạn đã trở thành bầu trời. Thế thì kĩ thuật này sẽ rất dễ dàng.

Shakti,

thấy mọi không gian dường như đã được hấp thu vào trong đầu riêng của ông

trong chói sáng rực rỡ.

Thế thì bạn có thể nhắm mắt lại và cảm thấy rằng toàn thể bầu trời, toàn thể không gian, được hấp thu bởi đầu bạn. Khoảnh khắc bạn có thể cảm thấy điều này, tâm trí biến mất, vì tâm trí cần không gian rất hẹp. Với cái bao la thế tâm trí không thể tồn tại được; nó đơn giản biến mất. Trong cái bao la như vậy tâm trí là không thể có được. Tâm trí chỉ có thể hạn hẹp, giới hạn. Trong không gian vô hạn thế không có chỗ cho tâm trí tồn tại.

Kĩ thuật này là tốt. Đột nhiên tâm trí bùng nổ và không gian có đó. Trong thời kì ba tháng bạn có thể cảm điều này. Toàn thể cuộc đời bạn sẽ khác. Nhưng lớn lên hướng tới điều đó theo từng bước, vì đôi khi qua kĩ thuật này mọi người trở nên điên, họ mất cân bằng. Nó vô cùng thế, tác động là vô cùng thế - đột nhiên nếu bạn trở nên nhận biết rằng đầu bạn đã hấp thu toàn thể không gian, và thế rồi bạn thấy các ngôi sao và trăng chuyển động bên trong bạn, toàn thể vũ trụ, bạn có thể trở nên choáng váng. Trong nhiều tín ngưỡng kĩ thuật này được dùng rất thận trọng.

Một trong những nhà huyền bí Ấn Độ của thế kỉ này, Ramteerth, đã dùng kĩ thuật này, và nhiều người nghi ngờ, nhiều người trong những người biết, nghi ngờ rằng vì kĩ thuật này ông ấy đã tự tử. Với ông ấy đó không phải là tự tử, vì với ông ấy - người đã biết rằng toàn thể không gian đã đi vào bên trong ông ấy - tự tử là không thể được, nó không thể xảy ra. Không người nào có đó để tự tử. Nhưng với những người khác, với những người quan sát từ bên ngoài, nó đã là tự tử.

Ông ấy bắt đầu cảm thấy rằng toàn thể vũ trụ đã di chuyển bên trong ông ấy, bên trong đầu ông ấy. Các đệ tử của ông ấy nghĩ rằng ông ấy đang nói thơ. Thế rồi họ bắt đầu cảm thấy rằng ông ấy đã phát điên, vì ông ấy bắt đầu tuyên bố rằng ông ấy là vũ trụ và mọi thứ đã ở bên trong ông ấy. Và thế rồi một hôm ông ấy nhảy từ mỏm đá trên núi xuống sông. Trước khi nhảy ông ấy đã viết bài thơ hay nói, 'Ta đã trở thành vũ trụ. Bây giờ ta cảm thấy thân thể này là gánh nặng, không cần thiết, cho nên ta trả lại nó. Bây giờ không biên giới nào được cần. Ta đã trở thành Brahma vô biên.'

Người nào đó có huấn luyện về tâm thần sẽ nghĩ rằng ông ấy đã phát điên, nó chỉ là loạn thần kinh, nhưng người biết những chiều sâu hơn của tâm thức con người sẽ nói ông ấy đã trở thành một mukta, người chứng ngộ. Nhưng với tâm trí bình thường đó là tự tử.

Với kĩ thuật như vật có nguy hiểm. Đó là lí do tại sao tôi nói phát triển hướng tới chúng một cách dần dần, vì bạn không biết - bất kì cái gì đều là có thể. Đôi khi bạn không nhận biết về tiềm năng riêng của bạn, đôi khi bạn không biết bạn sẵn sàng thế nào, và cái gì đó có thể xảy ra. Cho nên làm nó theo từng bước.

Đầu tiên cố gắng tưởng tưởng với những điều nhỏ: chỉ như thân thể đã trở nên lớn hơn hay đã trở nên nhỏ hơn. Bạn có thể đi theo cả hai cách. Bạn cao mét sáu: cảm thấy bạn đã trở thành mét hai, một mét, sáu mươi phân, ba mươi phân; bạn đã trở thành chỉ là hạt mầm. Đây chỉ là huấn luyện; chỉ huấn luyện để cho bạn có thể cảm thấy bất kì cái gì bạn muốn cảm. Tâm trí bên trong của bạn là tuyệt đối tự do cảm; không cái gì có thể cản trở nó khỏi việc cảm bất kì cái gì. Nó là việc cảm của bạn. Bạn có thể lớn lên và bạn có thể bé lại. Đột nhiên bạn trở nên nhận biết rằng nó là bạn.

Và nếu bạn có thể làm việc tốt qua điều này, bạn có thể đi ra khỏi thân thể bạn rất dễ dàng. Nếu bạn có thể lớn lên và trở nên nhỏ đi qua việc tưởng tượng, bạn có năng lực đi ra khỏi thân thể bạn. Bạn đơn giản tưởng tượng rằng bạn đang đứng bên ngoài thân thể bạn và bạn sẽ đứng - nhưng không ngay lập tức đâu.

Đầu tiên làm việc với các bước nhỏ, và thế rồi khi bạn cảm thấy rằng bạn thoải mái và bạn không trở nên sợ, thế thì cảm thấy rằng bạn đã choán đầy cả căn phòng - thực tại bạn sẽ cảm thấy việc chạm vào tường. Và thế rồi cảm thấy rằng toàn thể ngôi nhà đã đi vào bên trong bạn - bạn sẽ cảm thấy nó ở bên trong bạn. Và thế rồi tiếp tục. Thế thì, dần dần, để bầu trời được cảm thấy trong đầu. Và một khi bạn cảm thấy bầu trời trong đầu bạn, được hấp thu ở đó, tâm trí đơn giản biến mất. Nó không có việc gì làm ở đó.

Với kĩ thuật này điều tốt là ở cùng với ai đó: ở cùng với thầy giáo, hay ở cùng với người bạn. Đừng làm nó một mình. Ai đó phải có đó để chăm nom cho bạn, để theo dõi bạn. Đây là phương pháp trường học. Nơi nhiều người đang làm việc trong một trường phái, nó rất dễ dàng, ít hại, ít nguy hiểm - vì đôi khi bầu trời bùng nổ bên trong, trong nhiều ngày bạn có thể không nhận biết về thân thể bạn. Bạn có thể không đi ra, bạn có thể bị cuốn hút thế trong việc cảm này, vì thời gian biến mất; bạn không thể cảm thấy bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Thân thể biến mất, bạn không thể cảm thấy thân thể. Bạn trở thành bầu trời. Ai đó phải chăm nom thân thể bạn; chăm sóc rất yêu thương sẽ được cần tới.

Cho nên với thầy, hay với một nhóm, kĩ thuật này là ít hại và ít nguy hiểm. Và với một nhóm biết cái gì là có thể - cái gì có thể xảy ra và cái gì nên được làm... vì nếu trong trạng thái tâm trí như thế bạn đột nhiên thức tỉnh, bạn có thể phát điên, vì thời gian sẽ được cần cho tâm trí bạn quay lại. Nếu đột nhiên bị mang trở lại thân thể, hệ thống thần kinh của bạn có thể không chịu đựng nổi điều đó. Nó không được chuẩn bị cho điều đó. Nó phải được huấn luyện. Cho nên đừng làm nó một mình. Bạn có thể làm nó trong một nhóm, với vài người bạn, ở chỗ đơn độc. Và làm nó trong các bước, không bất thần.

Kĩ thuật thứ ba:

Thức,

ngủ,

mơ,

biết ông là ánh sáng.

Thức, ngủ, mơ, biết ông là ánh sáng. Đầu tiên bắt đầu với thức. Yoga và Mật tông chia cuộc sống của tâm trí con người thành ba phân chia - cuộc sống của tâm trí, nhớ lấy. Họ chia tâm trí thành ba phân chia: thức, ngủ, mơ. Đây không phải là phân chia của tâm thức của bạn, đây là phân chia của tâm trí bạn, và tâm thức là cái thứ tư.

Họ đã không đặt bất kì cái tên nào cho nó ở phương đông; họ gọi nó đơn giản là cái thứ tư, turiya. Ba cái này có tên. Đây là mây, chúng có thể được đặt tên - mây thức, mây ngủ, mây mơ. Chúng toàn là mây, và không gian trong đó chúng chuyển động - bầu trời - trong cái không tên, đơn giản bị bỏ lại là cái thứ tư.

Tâm lí học phương Tây chỉ gần đây trở nên nhận biết về chiều mơ. Thực sự, chỉ với Freud, mơ trở thành quan trọng. Nhưng với người Hindus, đây là một trong những khái niệm cổ đại nhất: rằng bạn không thể thực sự biết một người chừng nào bạn chưa biết người đó đang làm gì trong mơ. Vì bất kì cái gì người đó làm trong những giờ thức thì ít nhiều nhất định là diễn, là giả, vì trong trạng thái thức của tâm trí, người đó bị buộc phải làm nhiều điều.

Người đó không tự do. Xã hội có đó, qui tắc có đó, đạo đức có đó. Người đó thường xuyên vật lộn với ham muốn riêng của mình: đè nén chúng, sửa đổi chúng, tạo khuôn chúng theo khuôn mẫu xã hội cho phép. Và xã hội không bao giờ cho phép bạn là con người toàn bộ của bạn; nó chọn lựa. Đó là điều văn hoá nghĩa là gì - văn hoá nghĩa là chọn lựa.

Mọi nền văn hoá đều là việc ước định: chọn những thứ nào đó và phủ nhận những thứ nào đó. Toàn bộ con người của bạn không được chấp nhận ở bất kì chỗ nào; nó không hiện hữu - không ở đâu cả. Những mặt nào đó được chấp nhận ở đây, những mặt nào đó được chấp nhận ở kia, ở nước này hay nước kia, nhưng không ở đâu con người toàn thể được chấp nhận. Cho nên ý thức thức nhất định là giả, rởm, nhân tạo, bị ép buộc. Bạn không thực ở đó - chỉ các diễn viên; không tự phát - bị thao túng. Chỉ trong mơ bạn là tự do; chỉ trong mơ bạn là đích thực là bản thân bạn.

Bạn có thể làm bất kì cái gì bạn thích trong mơ của bạn. Không ai có liên quan; bạn một mình. Không ai có thể nhìn xuyên vào, không ai có thể nhìn vào mơ của bạn. Và không ai bị bận tâm: điều bạn làm trong mơ của bạn là việc của bạn, không ai có liên quan. Chúng tuyệt đối là riêng tư. Vì chúng là tuyệt đối riêng tư và không có quan hệ với bất kì ai, bạn có thể tự do. Cho nên chừng nào mơ của bạn còn chưa được biết tới, mặt thật của bạn không thể được biết tới. Người Hindus đã từng nhận biết về điều đó: mơ phải được nhìn thấu. Nhưng chúng vẫn là mây - tất nhiên riêng tư rồi, tự do hơn, nhưng vẫn là mây, và người ta phải đi ra ngoài chúng nữa.

Đây là ba trạng thái: thức và ngủ và mơ. Mơ trở thành rất chủ chốt với Freud. Bây giờ ngủ đã được chạm tới. Bây giờ nhiều phòng thí nghiệm ngủ đang làm việc ở phương tây để biết ngủ là gì, vì dường như rất kì lạ là chúng ta không biết ngủ là gì. Cái gì thực sự xảy ra cho bạn trong ngủ vẫn còn chưa được biết tới về mặt khoa học.

Và nếu chúng ta không thể biết được ngủ là gì, sẽ khó biết con người là gì, vì một phần ba cuộc đời của mình, con người sẽ ngủ. Một phần ba cuộc đời của bạn! Nếu bạn sống sáu mươi năm, trong hai mươi năm bạn sẽ ngủ. Nó là phần lớn thế. Bạn làm gì trong khi bạn ngủ? Cái gì đó huyền bí đang diễn ra, và nó là bản chất tới mức sống là không thể có được nếu không có nó. Cái gì đó sâu sắc đang xảy ra, nhưng bạn không nhận biết.

Thức, bạn là người khác; mơ, bạn lại là người khác. Trong ngủ say, bạn lại là người khác. Bạn không thể nhớ được ngay cả tên bạn khi ngủ say. Bạn không biết liệu bạn là người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo hay người Hindu. Từ giấc ngủ say, bạn không thể trả lời được bạn là ai; giầu hay nghèo - không căn cước, không hình ảnh.

Trong tầng thức bạn tồn tại với xã hội. Trong tầng mơ bạn tồn tại với ham muốn riêng của bạn. Trong ngủ say bạn tồn tại với tự nhiên, sâu trong bụng của tự nhiên. Và yoga cùng Mật tông nói rằng chỉ bên ngoài ba tầng này bạn tồn tại trong Brahma, trong toàn thể càn khôn. Cho nên ba tầng này phải được đi qua, chuyển qua, siêu việt.

Có một chiều khác. Tâm lí học phương tây bây giờ quan tâm tới việc khảo cứu ba trạng thái này. Những người tìm kiếm phương Đông quan tâm tới những trạng thái này, nhưng không trong việc khảo cứu chúng. Họ chỉ quan tâm tới cách siêu việt trên chúng. Kĩ thuật này là kĩ thuật siêu việt.

Thức,

ngủ,

mơ,

biết ông là ánh sáng.

Rất khó. Bạn phải bắt đầu với thức. Làm sao bạn có thể nhớ được trong mơ? Bạn có thể tạo ra mơ một cách có ý thức không? Bạn có thể thao túng giấc mơ được không? Bạn có thể có giấc mơ riêng của bạn theo ước muốn riêng của bạn được không? Bạn không thể có được. Con người bất lực làm sao! Bạn thậm chí không thể tạo ra giấc mơ của riêng bạn. Chúng nữa cũng xảy ra cho bạn; bạn bất lực. Nhưng đây là những kĩ thuật nào đó mà qua đó mơ có thể được tạo ra, và những kĩ thuật đó là rất hữu ích trong việc siêu việt, vì nếu bạn có thể tạo ra, thế thì bạn có thể siêu việt. Nhưng người ta phải bắt đầu với việc thức.

Trong khi thức - di chuyển, ăn, làm việc - nhớ bản thân bạn là ánh sáng. Dường như trong tâm bạn ngọn lửa bùng cháy, và thân thể bạn không là gì ngoài hào quang của ngọn lửa này. Tưởng tượng nó đi. Trong tâm bạn ngọn lửa đang bùng cháy, và thân thể bạn không là gì ngoài hào quang ánh sáng quanh ngọn lửa này; thân thể bạn chỉ là ánh sáng quanh ngọn lửa. Cho phép nó đi sâu vào bên trong tâm trí bạn và tâm thức bạn. Thấm đẫm nó.

Điều đó sẽ mất thời gian, nhưng nếu bạn liên tục nghĩ về nó, cảm nó, tưởng tượng nó, trong vòng một thời kì nào đó bạn sẽ có khả năng nhớ nó cả ngày. Trong khi thức, di chuyển trên phố, bạn là ngọn lửa di chuyển. Không người nào khác sẽ nhận biết về nó lúc ban đầu, nhưng nếu bạn liên tục làm nó, sau ba tháng những người khác cũng sẽ trở nên nhận biết. Và chỉ khi người khác trở nên nhận biết thế thì bạn mới có thể thoải mái. Đừng nói cho bất kì người nào. Đơn giản tưởng tượng ngọn lửa, và thân thể bạn hệt như hào quang quanh nó. Không phải thân thể vật lí, mà là thân thể điện. Liên tục làm điều đó.

Nếu bạn kiên trì, trong vòng ba tháng, hay đâu đó quãng như vậy, người khác sẽ trở nên nhận biết rằng cái gì đó đã xảy ra cho bạn. Họ sẽ cảm thấy ánh sáng tinh tế bao quanh bạn. Khi bạn tới gần họ, họ sẽ cảm thấy hơi ấm khác. Nếu bạn chạm họ, họ sẽ cảm thấy cái chạm bốc lửa. Họ sẽ trở nên nhận biết rằng cái gì đó kì lạ đang xảy ra cho bạn. Đừng nói cho bất kì ai. Khi người khác trở nên nhận biết, thế thì bạn có thể cảm thấy thoải mái, và thế thì bạn có thể đi vào bước thứ hai, không trước nó.

Bước thứ hai là đưa nó vào trong mơ. Bây giờ bạn có thể đem nó vào trong việc mơ. Nó đã trở thành thực tại. Bây giờ nó không là tưởng tượng. Qua tưởng tượng bạn đã làm lộ ra thực tại. Nó là thực. Mọi thứ đều bao gồm ánh sáng. Bạn là ánh sáng - vô nhận biết về sự kiện này - vì mọi hạt vật chất đều là ánh sáng.

Các nhà khoa học nói nó bao gồm các điện tử. Đó là cùng một thứ. Ánh sáng là cội nguồn của tất cả. Bạn cũng là ánh sáng được cô đọng lại: qua tưởng tưởng bạn đơn giản làm phát lộ ra thực tại. Thấm đẫm nó đi - và khi bạn đã trở thành được trút đầy bởi nó, bạn có thể mang nó vào trong mơ, không trước đó.

Thế rồi, trong khi rơi vào giấc ngủ, liên tục nghĩ về ngọn lửa, liên tục thấy nó, cảm thấy bạn là ánh sáng. Nhớ nó... nhớ... nhớ... bạn rơi xuống giấc ngủ. Và việc nhớ tiếp tục. Ban đầu bạn sẽ bắt đầu có mơ nào đó mà bạn sẽ cảm thấy bạn có ngọn lửa bên trong, bạn là ánh sáng. Dần dần, trong mơ nữa bạn sẽ đi cùng với việc cảm này. Và một khi việc cảm này đi vào trong mơ, mơ sẽ bắt đầu biến mất. Mơ sẽ bắt đầu biến mất: sẽ ngày càng ít có mơ ngày càng nhiều ngủ say hơn.

Khi trong mọi việc mơ của bạn thực tại này được lộ ra - rằng bạn là ánh sáng, ngọn lửa, ngọn lửa đang cháy - mọi mơ sẽ biến mất. Chỉ khi mọi mơ biến mất bạn có thể mang việc cảm này vào trong ngủ, không bao giờ trước đó. Bây giờ bạn ở cửa. Khi mơ đã biến mất và bạn nhớ tới bản thân bạn là ngọn lửa, bạn ở cánh cửa của ngủ. Bây giờ bạn có thể đi vào cùng việc cảm này. Và một khi bạn đi vào giấc ngủ với việc cảm rằng bạn là ngọn lửa, bạn sẽ nhận biết trong nó - giấc ngủ bây giờ sẽ xảy ra chỉ cho thân thể bạn, không cho bạn.

Kĩ thuật này là để giúp bạn đi ra ngoài ba trạng thái này. Nếu bạn có thể nhận biết rằng bạn là ngọn lửa, ánh sáng, giấc ngủ đó sẽ không xảy ra cho bạn, bạn có ý thức. Bạn đang mang nỗ lực có ý thức. Bây giờ bạn được kết tinh quanh ngọn lửa đó. Thân thể ngủ, bạn không ngủ.

Đây là điều Krishna nói trong Gita: rằng người yogis không bao giờ ngủ. Trong khi người khác ngủ, họ thức. Không phải là thân thể họ không bao giờ ngủ. Thân thể họ ngủ chứ - nhưng chỉ thân thể thôi. Thân thể cần nghỉ ngơi, tâm thức không cần nghỉ ngơi; vì thân thể là cái máy, tâm thức không là máy. Thân thể cần nhiên liệu, chúng cần nghỉ ngơi. Đó là lí do tại sao chúng được sinh ra, chúng là trẻ, thế rồi chúng trở thành già, và thế rồi chúng chết. Tâm thức không bao giờ sinh, không bao giờ già, không bao giờ chết. Nó không cần nhiên liệu, nó không cần nghỉ ngơi. Nó là năng lượng thuần khiết, năng lưỡng vĩnh hằng miên viễn.

Nếu bạn có thể mang hình ảnh này về ngọn lửa và ánh sáng qua cánh cửa của giấc ngủ, bạn sẽ không bao giờ ngủ nữa, chỉ thân thể sẽ nghỉ ngơi. Và trong khi thân thể đang ngủ, bạn sẽ biết điều đó. Một khi điều này xảy ra, bạn đã trở thành cái thứ tư. Bây giờ thức và mơ và ngủ là các phần của tâm trí. Chúng là các phần, và bạn trở thành cái thứ tư - người trải qua tất cả chúng và không là cái nào trong chúng.

Thực sự, điều này là đơn giản thế. Nếu bạn ở trong trạng thái thức, và thế rồi bạn chuyển vào mơ, bạn không thể ở cả hai được. Nếu bạn ở trạng thái thức, thế thì làm sao bạn có thể mơ được? Và nếu bạn đang ở trạng thái mơ, làm sao bạn có thể rơi vào trong ngủ nơi không có mơ? Bạn phải là một lữ khách, và các trạng thái này phải là các ga, cho nên bạn có thể chuyển từ đây sang kia và quay lại lần nữa. Lần nữa đến sáng bạn sẽ chuyển vào trong trạng thái thức.

Đây là các trạng thái, và người chuyển bên trong các trạng thái này là bạn. Nhưng bạn đó là cái thứ tư - và cái thứ tư đó là điều bạn gọi là linh hồn. Cái thứ tư đó là điều bạn gọi là điều thiêng liêng, cái thứ tư đó là điều bạn gọi là yếu tố bất tử, cuộc sống vĩnh hằng.

Thức,

ngủ,

mơ,

biết ông là ánh sáng.

Đây là kĩ thuật rất hay. Nhưng thử nó đầu tiên trong khi thức. Và nhớ, khi người khác trở nên nhận biết, chỉ thế thì bạn thành công trong nó. Họ sẽ trở nên nhận biết. Thế thì bạn có thể đi vào trong mơ, và thế rồi đi vào trong ngủ, và thế rồi bạn có thể thức tỉnh tới điều bạn hiện hữu - cái thứ tư.

Xem tiếp Chương 50 - Quay về Mục lục Tập 3 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post