Chương 51. Quay lại sự tồn tại

Chương 51. Quay lại sự tồn tại

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 3 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 51. Quay lại sự tồn tại

Trong cơn mưa trong đêm đen

đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng.

Khi đêm mưa không trăng không hiện diện,

nhắm mắt và thấy cái đen trước ông.

Mở mắt, thấy cái đen.

Cho nên khiếm khuyết biến mất mãi mãi.

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng,

tại chính điểm này,

trải nghiệm.

Có lần một bác sĩ, một nhà sử học nổi tiếng và một học giả lỗi lạc, đã ở trong một làng. Người đưa thư, người đưa thư già của làng, trở nên tò mò về ông già này, ông bác sĩ này. Ông ấy tò mò muốn biết ông này là loại bác sĩ gì, cho nên một hôm ông ấy hỏi, 'Thưa ông, ông là loại bác sĩ gì ạ?'

Người này nói, 'Bác sĩ triết học.'

Ông già này chưa bao giờ nghe nói về điều đó. Ông ta đâm phân vân và ông ta nói, 'Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì ca bệnh nào cho loại bệnh này ở đây.'

Đừng cười về điều đó, vì người đưa thư già đó là đúng theo cách nào đó - triết học là một loại bệnh. Tất nhiên, bác sĩ triết học không phải là bác sĩ; thay vì thế, họ là nạn nhân hoàn hảo của bệnh tật.

Triết học không phải là bệnh đặc biệt, cho nên bạn không thể nghĩ về nó dưới dạng ca bệnh được. Nó được sinh ra cùng với con người. Nó già như nhân loại hay tâm trí con người. Và mọi con người đều là nạn nhân, nhiều hay ít - vì suy nghĩ không dẫn tới đâu cả; hay, nó dẫn bạn vào vòng tròn, vòng tròn luẩn quẩn. Bạn đi nhiều, và nếu bạn là chuyên gia bạn có thể đi nhanh, nhưng bạn không đạt tới đâu cả.

Điều này phải được hiểu rất sâu sắc, vì nếu bạn không thể hiểu được và cảm thấy điều này, bạn không thể lấy cú nhảy vào trong thiền được. Thiền ngụ ý chính cách tiếp cận phản lại - phản với triết học. Triết học ngụ ý suy nghĩ và thiền ngụ ý trạng thái vô suy nghĩ. Chúng là các đối lập cực.

Đây là tính người - nghĩ về những câu hỏi và tìm ra câu trả lời. Nhưng triết học không đi tới câu trả lời. Khoa học đi tới câu trả lời nào đó, tôn giáo đi tới câu trả lời nào đó, nhưng triết học không đi tới câu trả lời nào. Và mọi câu trả lời mà triết học dường như đi tới chỉ là mẽ ngoài: nếu bạn đào sâu vào trong chúng bạn sẽ thấy ra nhiều câu hỏi hơn và không cái gì khác. Cho nên mọi câu trả lời đều dẫn tới nhiều câu hỏi hơn - và điều này diễn ra mãi.

Khoa học đi tới những câu trả lời nào đó, vì khoa học phụ thuộc vào không chỉ suy nghĩ mà còn vào thực nghiệm.

Suy nghĩ được dùng chỉ như sự trợ giúp, nhưng cơ sở là thực nghiệm. Đó là lí do tại sao khoa học đã cho câu trả lời nào đó. Các triết gia, nổi tiếng hay không nổi tiếng, đã từng làm việc và làm việc trong nhiều thế kỉ, nhưng không một câu trả lời nào, không một kết luận nào đã được đạt tới. Nó không thể được đạt tới. Chính bản chất của suy nghĩ là tới mức nếu bạn dùng suy nghĩ như sự giúp đỡ hướng tới thực nghiệm, cái gì đó có thể được đạt tới; đó là lí do tại sao khoa học đang đi tới câu trả lời nào đó.

Nhưng tôn giáo cũng đi tới những câu trả lời nào đó, vì tôn giáo cũng là thực nghiệm. Khoa học làm thực nghiệm với đối thể, tôn giáo làm thực nghiệm với chủ thể, nhưng cả hai đều là thực nghiệm và cả hai phụ thuộc vào thực nghiệm. Giữa hai điều này là triết học - chỉ suy nghĩ thuần tuý, suy nghĩ trừu tượng, không thực nghiệm. Bạn có thể tiếp tục mãi, nhưng bạn không đạt tới ở đây bây giờ. Suy nghĩ trừu tượng, suy nghĩ suy đoán, là đang suy nghĩ tới vô tận. Bạn có thể thích thú, bạn có thể tận hưởng cuộc hành trình, nhưng không có đích.

Tôn giáo và khoa học là tương tự theo cách nào đó - cả hai tin vào thực nghiệm. Thực nghiệm tôn giáo tất nhiên là sâu hơn thực nghiệm khoa học, vì trong khoa học bản thân người thực nghiệm không được tham dự. Người đó đang làm việc cùng các công cụ, làm việc với các đối thể; người đó vẫn còn xa cách, người đó vẫn còn ở ngoài thực nghiệm này. Tôn giáo là khoa học sâu hơn, vì bản thân người thực nghiệm trở thành thực nghiệm. Không có công cụ tách rời khỏi người đó, không có đối thể nào ở bên ngoài người đó. Người đó là cả hai - công cụ của người đó, đối thể của người đó, phương pháp của người đó; người đó là mọi thứ. Và người đó phải làm việc trên bản thân mình.

Điều đó là gian nan. Vì bạn được tham gia vào, nó là gian nan. Và bởi vì bạn được tham gia vào, thực nghiệm này sẽ trở thành trải nghiệm. Trong khoa học, thực nghiệm sẽ còn lại, thực nghiệm sẽ vẫn còn là thực nghiệm. Nhà khoa học sẽ không bị chạm tới bởi nó, sẽ không được biến đổi bởi nó. Nhà khoa học sẽ vẫn còn là cùng người cũ. Nhưng trong tôn giáo, trải qua thực nghiệm, bạn sẽ là người khác hoàn toàn. Bạn không thể bước ra mà là người cũ; bạn nhất định thay đổi. Đó là lí do tại sao thực nghiệm trở thành trải nghiệm.

Nhớ điều này: bạn có thể liên tục nghĩ về Thượng đế, về hồn, về thế giới khác, và bạn có thể làm ra niềm tin rằng bạn biết cái gì đó về Thượng đế chỉ bằng việc nghĩ 'về'. Điều đó sẽ là giả. Bạn không thể biết được bất kì cái gì về Thượng đế - từ 'về' là ngớ ngẩn. Bạn có thể biết Thượng đế, nhưng bạn không thể biết 'về' - cái 'về' đó tạo ra triết học.

Làm sao bạn có thể biết về Thượng đế? Hay, chẳng hạn, làm sao bạn có thể biết về yêu? Bạn có thể biết yêu, bạn không thể biết về yêu, vì 'về' ngụ ý ai đó khác biết và bạn tin vào tri thức của người đó. Bạn thu thập và tập hợp các ý kiến. Bạn nói, 'Tôi biết cái gì đó về Thượng đế.' Mọi tri thức mà là 'về' đều là giả, nguy hiểm, vì bạn có thể bị lừa bởi nó.

Bạn có thể biết Thượng đế, bạn có thể biết yêu, bạn có thể biết bản thân bạn, nhưng quên cái 'về' đó đi. Cái 'về' đó là triết lí. Upanishads nói cái gì đó, Vedas nói cái gì đó, Kinh Thánh nói cái gì đó, Koran nói cái gì đó, nhưng với bạn, mọi cái đó sẽ trở thành 'về'. Chừng nào nó chưa trở thành trải nghiệm của bạn, nó là vô tích sự, phí hoài.

Điểm này phải đi sâu vào bên trong bạn, vì bạn có thể liên tục nghĩ, và tâm trí là tới mức bạn có thể bắt đầu nghĩ về thiền. Bạn có thể làm bất kì cái gì thành đối thể cho thiền, cho suy nghĩ. Ngay cả về thiền bạn có thể nghĩ, và bạn có thể liên tục nghĩ về nó - không cái gì sẽ xảy ra.

Tôi đang nói về nhiều phương pháp thế. Có nguy hiểm: bạn có thể bắt đầu nghĩ về những phương pháp này, bạn có thể trở nên thông thái. Điều đó sẽ không có tác dụng, điều đó là vô dụng. Nó không chỉ là vô dụng, nó là nguy hiểm - vì thiền là trải nghiệm, việc biết 'về' là vô giá trị.

Nhớ từ này 'trải nghiệm'. Các vấn đề của cuộc sống, mọi vấn đề của cuộc sống, đều có tính tồn tại, chúng không là suy đoán. Bạn không thể giải chúng bằng suy nghĩ; bạn có thể giải chúng chỉ bằng việc sống chúng. Qua việc sống tương lai mở ra. Qua suy nghĩ tương lai không bao giờ mở ra. Ngược lại, ngay cả hiện tại cũng đóng lại.

Bạn có thể đã không quan sát: bất kì khi nào bạn nghĩ, cái gì xảy ra? Bất kì khi nào bạn nghĩ, bạn bị đóng. Mọi thứ đang hiện diện rơi rụng đi. Bạn đi trên con đường mơ trong tâm trí bạn. Lời này tạo ra lời khác, ý nghĩ này tạo ra ý nghĩ khác, và bạn liên tục di chuyển. Bạn càng di chuyển nhiều trong suy nghĩ, bạn càng đi xa hơn khỏi sự tồn tại. Suy nghĩ là cách đi xa. Nó là con đường mơ; nó đang mơ trong các khái niệm. Quay lại thế gian đi. Tôn giáo là rất trần tục theo nghĩa này; không thế gian mà rất trần tục, có thực. Quay lại sự tồn tại đi.

Vấn đề của sống có thể được giải quyết chỉ khi bạn trở nên được bắt rễ sâu trong sự tồn tại. Bay trong các ý nghĩ bạn đi xa khỏi rễ, và bạn càng ở xa hơn, càng ít có khả năng giải quyết bất kì cái gì. Thay vì thế, bạn sẽ làm lẫn lộn mọi thứ, và mọi thứ sẽ trở thành xoắn xuýt hơn. Và càng bị xoắn xuýt, bạn sẽ càng nghĩ nữa, và bạn sẽ càng di chuyển xa hơn. Cẩn thận với suy nghĩ!

Bây giờ chúng ta sẽ đi vào các kĩ thuật.

Kĩ thuật thứ nhất:

Trong cơn mưa trong đêm đen,

đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng.

Đã có một trường phái bí truyền rất cổ về điều bạn có thể đã không biết. Trường phái này được biết tới là trường phái Essenes. Jesus đã được dạy trong trường phái đó; ông ấy thuộc về nhóm Essenes. Nhóm Essenes đó là nhóm duy nhất trên khắp thế giới nghĩ về Thượng đế là tối tuyệt đối. Koran nói Thượng đế là sáng, Upanishads nói Thượng đế là sáng, Kinh Thánh nói Thượng đế là sáng. Nhóm Essenes là tín ngưỡng duy nhất trên thế giới nói rằng Thượng đế là đen tuyệt tối, tối tuyệt đối, chính là đêm đen vô hạn.

Điều này rất hay; kì lạ, nhưng rất hay - và rất có nghĩa. Bạn phải hiểu nghĩa này, thế thì kĩ thuật này sẽ rất giúp đỡ, vì đây là kĩ thuật được dùng bởi những người Essenes để đi vào cái tối, trở thành một với nó.

Suy ngẫm đi. Tại sao Thượng đế đã được biểu tượng hoá ở mọi nơi là sáng? Không phải bởi vì Thượng đế là sáng đâu, nhưng bởi vì con người sợ tối. Đây là nỗi sợ của con người - chúng ta thích sáng và chúng ta sợ tối, cho nên chúng ta không thể quan niệm được Thượng đế là tối, là đen. Đây là quan niệm của con người. Chúng ta quan niệm Thượng đế là sáng vì chúng ta sợ tối.

Các thượng đế của chúng ta được tạo ra từ sợ của chúng ta. Chúng ta cho họ hình hài. Hình hài đó được chúng ta trao cho - nó chỉ ra cái gì đó về chúng ta, không chỉ tới các thượng đế. Thượng đế là sáng tạo của chúng ta. Chúng ta sợ tối, cho nên Thượng đế là sáng. Nhưng những kĩ thuật này thuộc vào trường phái khác.

Người Essenes nói rằng Thượng đế là tối, và có cái gì đó trong nó. Một điều: tối là vĩnh hằng. Sáng tới và đi và tối còn lại. Buổi sáng mặt trời sẽ mọc và sẽ có sáng; đến chiều mặt trời sẽ lặn và sẽ có tối. Với tối không cái gì sẽ mọc - nó bao giờ cũng có đó. Nó không bao giờ mọc và không bao giờ lặn. Sáng tới rồi đi; tối còn lại. Sáng bao giờ cũng có nguồn nào đó; tối không có nguồn. Cái mà có nguồn nào đó không thể là vô hạn; chỉ cái vô nguồn có thể là vô hạn và vĩnh hằng. Sáng có rối loạn nào đó; đó là lí do tại sao bạn không thể ngủ được trong sáng. Nó tạo ra căng thẳng. Tối là thảnh thơi, thảnh thơi toàn bộ.

Nhưng tại sao chúng ta sợ tối? Vì sáng với chúng ta dường như sống - nó là vậy; và tối dường như là chết - nó là vậy. Sống tới qua sáng, và khi bạn chết dường như bạn đã rơi vào trong tối vĩnh hằng. Đó là lí do tại sao chúng ta vẽ chết là đen, và đen đã trở thành mầu cho tang tóc. Thượng đế là sáng, và chết là đen. Nhưng đây là nỗi sợ của chúng ta được phóng chiếu. Thực tại, tối có tính vô hạn; sáng bị giới hạn. Tối dường như là bụng mẹ mà từ đó mọi thứ nảy sinh và mọi thứ rơi vào.

Người Essenes lấy quan điểm này. Nó rất hay và rất giúp đỡ nữa, vì nếu bạn có thể yêu tối bạn sẽ trở nên không sợ chết. Nếu bạn có thể đi vào trong tối - và bạn có thể đi vào chỉ khi không có sợ - bạn sẽ đạt tới thảnh thơi toàn bộ. Nếu bạn có thể trở thành một với tối, bạn được tan biến, nó là việc buông xuôi. Bây giờ không có sợ, vì nếu bạn đã trở thành một với tối, bạn đã trở thành một với chết. Bạn không thể chết bây giờ. Bạn đã trở thành bất tử. Tối là bất tử. Sáng được sinh ra và chết đi; tối đơn giản hiện hữu. Nó là bất tử.

Với những kĩ thuật này, đầu tiên bạn sẽ phải nhớ rằng phải không có sợ tối, sợ đen trong tâm trí bạn, bằng không làm sao bạn có thể làm được thực nghiệm này? Đầu tiên sợ phải bị bỏ đi. Cho nên làm một điều như bước sơ bộ: ngồi trong tối, tắt đèn đi, cảm cái tối. Có thái độ yêu mến hướng tới nó; cho phép tối chạm vào bạn. Nhìn vào nó. Mở mắt ra trong phòng tối hay trong đêm tối; có giao cảm, hiện hữu cùng nhau, thấm đẫm mối quan hệ. Bạn sẽ trở nên sợ - thế thì những kĩ thuật này không thể giúp gì được, bạn không thể làm được chúng.

Trước hết tình bạn sâu với tối là được cần tới. Đôi khi trong đêm khi mọi người đã đi ngủ, vẫn còn với tối. Không làm bất kì cái gì, chỉ vẫn còn cùng nó. Và chỉ vẫn còn cùng nó sẽ cho bạn cảm giác sâu sắc hướng tới nó, vì điều đó thảnh thơi thế. Bạn đã không biết tới nó đơn giản vì sợ. Nếu bạn không cảm thấy buồn ngủ, bạn sẽ bật đèn lên ngay lập tức, bạn sẽ bắt đầu đọc hay làm cái gì đó, nhưng bạn sẽ không còn cùng với tối. Vẫn còn cùng với nó đi. Nếu bạn có thể vẫn còn cùng với nó, bạn sẽ có những lối mở mới, tiếp xúc mới với nó.

Con người đã đóng bản thân mình hoàn toàn chống lại tối. Đã có các lí do, lí do lịch sử - vì đêm đã rất nguy hiểm, và con người ở trong hang hay trong rừng rậm. Ban ngày con người có an ninh hơn: con người có thể thấy khắp xung quanh, và không dã thú nào có thể tấn công con người; hay, con người có thể làm thu xếp nào đó, bảo vệ nào đó - ít nhất con người có thể trốn thoát. Nhưng trong đêm mọi nơi đều tối và con người bất lực, cho nên con người trở nên sợ - và sợ đó đã đi vào trong vô thức; dầu vậy chúng ta sợ.

Chúng ta không sống trong hang bây giờ và chúng ta không phó mặc cho dã thú, không ai sẽ tấn công chúng ta - nhưng sợ có đó, nó đã đi sâu, vì hàng triệu năm tâm trí con người đã sợ. Vô thức của bạn không phải là của riêng bạn; nó có tính tập thể, nó là cha truyền con nối, nó đã truyền xuống cho bạn. Sợ có đó, và vì sợ đó bạn không thể có giao cảm với tối.

Một điều nữa: vì sợ này, con người đã bắt đầu tôn thờ lửa. Khi lửa được phát hiện ra, lửa trở thành thần. Không phải là lửa là thần đâu, nhưng vì sợ tối. Ban ngày có sáng và không có sợ - con người đã được bảo vệ hơn. Ban đêm có tối, cho nên khi lửa được phát hiện ra, tất nhiên, lửa trở thành thần - lớn nhất. Người Parsees vẫn liên tục tôn thờ lửa. Việc tôn thờ lửa đi vào hiện hữu vì sợ tối. Ban đêm lửa trở thành người bạn, người bảo vệ, an ninh thiêng liêng.

Sợ đó vẫn có đó. Bạn có thể không nhận biết về nó, vì không có tình huống nào mà trong đó bạn có thể trở nên nhận biết về nó, nhưng một hôm nào đó tắt đèn đi trong đêm và ngồi - và nỗi sợ nguyên thuỷ sẽ tới với bạn. Trong nhà riêng của bạn, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng dã thú nào đó có xung quanh. Tiếng động nào đó sẽ tới, và bạn sẽ trở nên sợ dã thú - nguy hiểm nào đó ở xung quanh. Nguy hiểm đó không ở xung quanh đâu; nguy hiểm đó ở trong vô thức của bạn.

Cho nên đầu tiên bạn phải vượt qua nỗi sợ vô thức của bạn, và thế rồi bạn có thể đi vào những kĩ thuật này, vì những kĩ thuật này liên quan tới tối. Và Shiva đang cho các kĩ thuật mà là có thể được.

Kinh nghiệm riêng của tôi với những kĩ thuật này là rất hay. Nếu bạn có thể làm chúng, chúng là tuyệt vời. Bạn sẽ đi vào thảnh thơi sâu tới mức bạn chưa bao giờ biết. Nhưng đầu tiên làm lộ ra sợ vô thức của bạn và thử sống và yêu tối đi. Nó rất phúc lạc. Một khi bạn biết, và một khi bạn ở trong tiếp xúc với nó, bạn ở trong tiếp xúc với chính hiện tượng càn khôn rất sâu.

Cho nên bất kì khi nào bạn có cơ hội ở trong tối, và thức tỉnh... Vì bạn có thể làm hai điều: hoặc bạn có thể bật đèn lên hoặc bạn có thể đi vào giấc ngủ. Cả hai đều là thủ đoạn để thoát khỏi tối. Nếu bạn ngủ thế thì bạn không sợ, vì bạn không ý thức. Hay, nếu bạn có ý thức, thế thì bạn sẽ bật đèn lên. Đừng bật đèn lên và đừng đi vào giấc ngủ. Vẫn còn với tối đi.

Nhiều sợ sẽ được cảm thấy. Cảm chúng đi. Nhận biết về chúng. Đem chúng tới ý thức của bạn. Tự bản thân chúng sẽ tới, và khi chúng tới, bạn vẫn còn chỉ là nhân chứng. Chúng sẽ biến mất, và một ngày sẽ sớm tới khi bạn có thể ở trong tối với buông xuôi toàn bộ, không có sợ. Với buông bỏ toàn bộ bạn có thể ở trong tối. Thế thì một hiện tượng rất đẹp xảy ra. Thế thì bạn có thể ca ngợi lời nói của người Essenes rằng Thượng đế là tối, tối tuyệt đối.

Trong cơn mưa trong đêm đen

đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng.

Mọi dạng nảy sinh ra từ tối và tan biến vào trong tối. Thế giới tới, được tạo ra từ tối, và chúng rơi lại vào trong tối.

Tối là bụng mẹ, bụng mẹ càn khôn. Có tĩnh lặng tuyệt đối, không rối loạn.

Shiva nói rằng làm kĩ thuật này sẽ là tốt trong đêm mưa khi mọi thứ là đen, khi mây có đó và không sao nào có thể được thấy và trời hoàn toàn đen. Trong đêm đen khi không có trăng... Đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng. Là nhân chứng cho cái đen đó, và thế rồi tan biến bản thân bạn trong nó. Nó là hình dạnh của mọi hình dạng. Bạn là một hình dạng - bạn có thể tan biến trong nó.

Khi có sáng, bạn được xác định. Tôi có thể thấy bạn, sáng có đó. Thân thể bạn có sự xác định. Bạn được xác định, bạn có biên giới. Biên giới tồn tại vì sáng. Khi sáng không có đó, biên giới bị tan biến. Trong cái đen không cái gì được xác định, mọi thứ hội nhập vào trong mọi thứ khác. Hình dạng biến mất.

Điều đó có thể là một trong những nguyên nhân của sợ của chúng ta - vì thế thì bạn không được xác định, thế thì bạn không biết bạn là ai. Mặt không thể được thấy, thân thể không thể được biết. Mọi thứ hội nhập vào trong sự tồn tại vô hình dạng. Điều đó có thể là một trong những nguyên nhân của sợ - vì bạn không thể cảm được sự tồn tại xác định của bạn. Sự tồn tại trở thành mơ hồ và sợ đi vào, vì bạn không biết bây giờ bạn là ai. Bản ngã không thể tồn tại: không được xác định, khó tồn tại như một bản ngã. Người ta cảm thấy sợ. Người ta muốn sáng có đó.

Suy ngẫm, suy tư, hội nhập, sẽ dễ dàng để hội nhập trong tối hơn là hội nhập trong sáng, vì sáng cho sự phân biệt. Tối lấy đi mọi phân biệt. Trong sáng bạn là đẹp hay xấu, giầu hay nghèo. Sáng cho bạn nhân cách, tính riêng biệt - có giáo dục, vô giáo dục, thánh nhân hay tội nhân. Sáng làm lộ ra bạn như một người riêng biệt. Tối bao bọc bạn, chấp nhận bạn - không như một người riêng biệt; nó đơn giản chấp nhận bạn mà không có bất kì xác định nào. Bạn được bao bọc và bạn trở thành một.

Tối bao giờ cũng làm điều đó, nhưng vì bạn sợ bạn không thể hiểu được điều đó. Gạt sợ của bạn sang bên đi và trở thành một đi.

Đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng.

Đi vào cái đen đó... Làm sao bạn có thể đi vào cái đen? Ba điều. Một: nhìn chăm chăm vào trong cái đen. Khó đấy. Dễ nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, vào bất kì nguồn sáng nào, vì nó có đó như một đối thể, được làm nổi bật; bạn có thể hướng chú ý của bạn vào nó. Tối không phải là vật; nó ở mọi nơi, nó ở khắp xung quanh. Bạn không thể thấy được nó như một vật. Nhìn chăm chăm vào chân không đi. Khắp xung quanh nó có đó; bạn chỉ nhìn vào trong nó. Cảm thấy thoải mái và nhìn vào trong nó. Nó sẽ bắt đầu đi vào mắt bạn. Và khi tối đi vào mắt bạn, bạn đang đi vào trong nó.

Vẫn còn với mắt mở khi làm kĩ thuật này trong đêm tối. Đừng nhắm mắt lại, vì với mắt nhắm bạn có cái tối khác. Đó là cái tối riêng của bạn, về mặt tâm trí; nó không là thực. Thực sự nó không là thực, nó là phần âm; nó không là cái tối dương. Ở đây là sáng: bạn nhắm mắt lại và bạn có thể có cái tối, nhưng cái tối đó đơn giản là phần âm của sáng. Cũng như khi bạn nhìn vào cửa sổ và thế rồi bạn nhắm mắt lại, bạn có hình ảnh âm của cửa sổ. Mọi kinh nghiệm của chúng ta đều là về sáng, cho nên khi chúng ta nhắm mắt lại chúng ta có kinh nghiệm âm về sáng điều chúng ta gọi là tối. Nó không là thực, nó sẽ không có tác dụng.

Mở mắt ra, vẫn còn với mắt mở trong cái tối, và bạn sẽ có cái tối khác - tối dương, cái có đó. Nhìm chăm chăm vào nó. Liên tục nhìn chăm chăm vào tối. Nước mắt của bạn sẽ bắt đầu chảy, mắt bạn sẽ cay, chúng sẽ đau. Đừng lo nghĩ, cứ tiếp tục. Và một khoảnh khắc cái tối, cái tối thực, cái đang có đó, đi vào trong mắt bạn, nó sẽ cho bạn cảm giác dịu dàng rất sâu. Khi cái tối thực đi vào trong bạn, bạn sẽ được trút đầy bởi nó.

Và việc đi vào cái tối này sẽ làm trống rỗng mọi cái tối âm của bạn. Đây là hiện tượng rất sâu. Cái tối mà bạn có bên trong là ở trong một vật âm; nó lại là sáng. Nó không là việc thiếu vắng sáng; nó là ngược lại sáng. Nó không phải là cái tối mà Shiva đang nói tới như hình dạng của mọi hình dạng - cái tối thực mà đang có đó. Chúng ta sợ nó tới mức chúng ta đã tạo ra nhiều nguồn sáng chỉ như việc bảo vệ, và chúng ta sống trong thế giới được chiếu sáng. Thế rồi chúng ta nhắm mắt lại và thế giới được chiếu sáng đó phản xạ bên trong theo chiều âm. Chúng ta đã mất tiếp xúc với cái tối thực, cái đang có đó - cái tối của người Essenes, hay cái tối của Shiva. Chúng ta không có tiếp xúc với nó. Chúng ta đã trở nên sợ nó nhiều tới mức chúng ta đã quay bản thân chúng ta đi. Chúng ta đang đứng quay lưng lại nó.

Cho nên điều này sẽ là khó, nhưng nếu bạn có thể làm được điều đó, nó là huyền diệu, nó là thần diệu. Bạn sẽ có sự hiện hữu khác hoàn toàn. Khi cái tối đi vào bạn, bạn đi vào trong nó. Điều đó bao giờ cũng tương hỗ, cùng nhau. Bạn không thể đi vào trong bất kì hiện tượng càn khôn nào mà hiện tượng càn khôn đó không đi vào bạn. Bạn không thể cưỡng bách nó, bạn không thể ép buộc nó đi vào được. Nếu bạn sẵn có, mở, mong manh, và nếu bạn nhường đường cho bất kì thực tại càn khôn nào đi vào trong bạn, chỉ thế thì bạn sẽ đi vào trong nó. Nó bao giờ cũng hai chiều cùng nhau. Bạn không thể ép buộc; bạn chỉ có thể cho phép nó.

Khó tìm ra cái tối thực trong các thành phố bây giờ; trong nhà chúng ta khó tìm ra cái tối thực. Với ánh sáng không thực chúng ta đã làm cho mọi thứ thành không thực. Ngay cả cái tối của chúng ta cũng bị ô nhiễm, nó không thuần khiết. Cho nên điều tốt là đi tới chỗ xa xôi nào đó chỉ để cảm cái tối. Cứ đi về một làng rất xa xôi nơi không có điện, hay đi lên đỉnh núi. Chỉ ở đó trong một tuần để trải nghiệm cái tối thuần khiết.

Bạn sẽ quay lại là người khác, vì trong bẩy ngày đó của cái tối tuyệt đối, mọi sợ, mọi sợ nguyên thuỷ, sẽ trồi ra. Bạn sẽ phải đối diện với các con quỉ, bạn sẽ phải đối diện với vô thức riêng của bạn. Toàn thể nhân loại sẽ... sẽ dường như bạn đang đi qua toàn thể lối chuyển đã đi qua, và sâu từ vô thức của bạn nhiều thứ sẽ nảy sinh. Chúng sẽ có vẻ thực. Bạn có thể sợ, hoảng sợ, vì chúng sẽ thực thế - và chúng chỉ là là sáng tạo tâm trí của bạn.

Nhiều người điên trong nhà thương điên đang khổ không phải từ bất kì cái gì khác mà chỉ là từ nỗi sợ nguyên thuỷ bên trong họ đã bùng phát ra. Nỗi sợ có đó; người điên sợ, hoảng hốt mọi khoảnh khắc của cuộc sống của họ. Và chúng ta chưa biết làm sao cho phép những nỗi sợ nguyên thuỷ này bay hơi. Nếu người điên có thể được giúp để thiền về cái tối, chứng điên sẽ biến mất.

Nhưng chỉ ở Nhật bản họ làm chút ít hướng tới điều này. Với người điên họ cư xử tuyệt đối khác. Nếu ai đó phát điên, tâm thần hay thần kinh, phương pháp Nhật Bản là cho phép người đó sống ở chỗ cô lập trong ba tuần hay sáu tuần, tuỳ ca có thể cần. Họ chỉ cho phép người đó sống ở chỗ cô lập. Không bác sĩ, không nhà phân tâm nào đi tới người đó. Thức ăn được chu cấp, nhu cầu của người đó được chăm nom, và người đó được bỏ lại một mình.

Ban đêm không có đèn; trong tối người đó một mình - khổ tất nhiên, trải qua nhiều pha. Mọi chăm sóc được tiến hành, nhưng không tình bạn nào được trao cho người đó. Người đó phải đối diện với cái điên riêng của mình tức khắc và trực tiếp. Và trong vòng ba tới sáu tuần, chứng điên bắt đầu biến mất. Không cái gì đã được làm thực sự; người đó đơn giản bị bỏ lại một mình. Đây là biện pháp duy nhất đã từng được lấy.

Các nhà tâm thần phương tây đã trở nên kinh ngạc. Họ không thể hiểu được thực sự làm sao điều đó có thể xảy ra, vì họ làm việc trong nhiều năm. Họ làm phân tâm, họ chữa trị, họ làm mọi thứ, nhưng họ không bao giờ để người này một mình. Họ không bao giờ bỏ người đó đối diện với vô thức bên trong của người đó một cách toàn bộ theo cách riêng của người đó. Vì bạn càng cho nhiều giúp đỡ, bạn càng làm cho người đó thành bất lực, vì người đó càng phụ thuộc vào bạn. Và vấn đề là việc đương đầu bên trong; không người nào có thể thực sự giúp được. Cho nên những người biết, họ sẽ bỏ bạn đối diện với bản thân bạn.

Bạn phải thoả thuận với vô thức của bạn. Và việc thiền này về cái tối sẽ hấp thu mọi chứng điên của bạn một cách hoàn toàn. Thử nó đi. Ngay cả trong nhà bạn, bạn có thể thử nó. Mọi đêm, trong một giờ vẫn còn với cái tối. Đừng làm bất kì cái gì, chỉ nhìn chăm chăm vào trong tối. Bạn sẽ có cảm giác tan chảy, và bạn sẽ cảm thấy rằng cái gì đó đang đi vào bạn và bạn đang đi vào trong cái gì đó.

Ở, sống cùng cái tối trong ba tháng, mỗi ngày một giờ, bạn sẽ mất mọi cảm giác về tính cá nhân, về phân tách. Thế thì bạn sẽ không là hòn đảo; bạn sẽ trở thành đại dương. Bạn sẽ là một với cái tối. Và cái tối có tính đại dương thế: không cái gì là bao la thế, không cái gì là vĩnh hằng thế. Và không cái gì là gần bạn thế, và không cái gì làm bạn hoảng và sợ thế. Nó chỉ ở ngay góc kia, bao giờ cũng chờ đợi.

Trong cơn mưa trong đêm đen

đi vào cái đen đó như hình dạng của các hình dạng.

Nhìn chăm chăm để cho nó đi vào trong mắt bạn.

Thứ hai: nằm xuống và cảm thấy dường như bạn ở gần mẹ bạn. Cái tối là mẹ, mẹ của tất cả. Nghĩ mà xem: khi đã không có cái gì, cái gì có đó? Bạn không thể nghĩ được bất kì cái gì khác hơn cái tối. Nếu mọi thứ biến mất, cái gì sẽ vẫn có đó? Cái tối sẽ có đó.

Cái tối là mẹ, bụng mẹ, cho nên nằm xuống và cảm thấy rằng bạn đang nằm trong bụng mẹ của mẹ bạn. Và điều đó sẽ trở thành thực, nó sẽ trở thành ấm áp, và sớm hay muộn bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng cái tối, bụng mẹ, đang bao bọc bạn từ mọi nơi. Bạn ở trong nó.

Và thứ ba: di chuyển, đi làm việc, nói, ăn, làm bất kì cái gì, mang một mảnh của cái tối bên trong bạn. Cái tối đã đi vào trong bạn, chỉ mang nó theo. Như khi chúng ta thảo luận về phương pháp mang ngọn lửa, mang cái tối đi. Và như tôi đã nói với bạn rằng nếu bạn mang ngọn lửa và cảm thấy bạn là ánh sáng, thân thể bạn sẽ bắt đầu toả ra ánh sáng kì lạ nào đó và những người nhạy cảm sẽ bắt đầu cảm thấy nó, cùng điều này sẽ xảy ra với cái tối.

Nếu bạn mang cái tối bên trong bạn, toàn thân bạn sẽ trở thành thảnh thơi và bình thản, bình tĩnh tới mức điều đó sẽ được cảm thấy. Và như khi bạn mang ánh sáng bên trong bạn, một số người sẽ trở nên bị hấp dẫn tới bạn, khi bạn mang cái tối bên trong bạn, một số người sẽ đơn giản trốn khỏi bạn. Họ sẽ trở nên sợ và hoảng hốt. Họ sẽ không có khả năng chịu được một người im lặng thế; điều đó sẽ trở thành không thể chịu được với họ.

Nếu bạn mang cái tối bên trong bạn, những người sợ tối sẽ cố trốn khỏi bạn; họ sẽ không tới gần bạn. Và mọi người đều sợ tối. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng các bạn bè đang rời khỏi bạn. Gia đình bạn sẽ bị bối rối khi bạn vào, vì bạn vào như một luồng khí mát, và mọi người bị náo động và kích động. Sẽ khó cho họ nhìn vào trong mắt bạn, vì mắt bạn sẽ trở thành sâu như thung lũng, vực thẳm. Nếu ai đó nhìn vào trong mắt bạn, người đó sẽ trở nên choáng váng, vực sâu thế sẽ được cảm thấy ở đó.

Nhưng bạn sẽ cảm thấy nhiều điều. Bạn sẽ không thể nào nổi giận được. Mang cái tối bên trong, bạn không thể giận được. Mang ngọn lửa bạn có thể giận rất dễ dàng, dễ hơn bao giờ, vì ngọn lửa có thể kích động bạn. Mang ngọn lửa bạn sẽ cảm thấy nhiều dục hơn bao giờ, vì ngọn lửa sẽ kích động bạn, nó sẽ tạo ra đam mê. Nhưng mang cái tối bên trong bạn, bạn sẽ cảm thấy tính chất vô giới tính sâu xảy ra cho bạn. Bạn sẽ không cảm thấy tính dục; bạn sẽ không có khả năng dễ dàng lâm vào giận. Đam mê sẽ biến mất. Bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn là đàn ông hay đàn bà. Bạn sẽ cảm thấy rằng những từ đó đã trở thành không liên quan, vô nghĩa. Bạn đơn giản hiện hữu.

Mang cái tối bên trong suốt cả ngày sẽ giúp bạn rất nhiều, vì thế thì bạn suy tư và thiền về cái tối trong đêm, cái tối bên trong mà bạn đã mang cả ngày sẽ giúp bạn gặp gỡ - cái bên trong sẽ đi tới gặp cái bên ngoài.

Và chỉ nhớ rằng bạn đang mang cái tối - bạn được trút đầy với cái tối, mọi lỗ chân lông của thân thể, mọi tế bào của thân thể được trút đầy bằng cái tối - bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi thế. Thử nó đi. Bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi thế. Mọi thứ trong bạn sẽ được làm chậm lại. Bạn sẽ không có khả năng chạy, bạn sẽ bước đi, và việc bước đó cũng sẽ được làm chậm lại. Bạn sẽ bước chậm, hệt như người đàn bà mang thai bước. Bạn sẽ bước chậm, rất cẩn thận. Bạn đang mang cái gì đó.

Và điều hoàn toàn đối lập sẽ xảy ra khi bạn mang ngọn lửa: việc bước của bạn sẽ trở nên nhanh hơn; đúng hơn, bạn sẽ muốn chạy. Sẽ có nhiều chuyển động hơn, bạn sẽ trở nên tích cực hơn. Với việc mang cái tối, bạn sẽ được thảnh thơi. Người khác sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn là lười.

Trong những ngày tôi còn ở đại học, tôi đã làm thực nghiệm này trong hai năm. Tôi đã trở nên lười tới mức ngay cả dậy ra khỏi giường buổi sáng cũng khó. Các giáo sư của tôi rất bồn chồn về điều đó, và họ tưởng cái gì đó đã đi sai với tôi - hoặc là tôi ốm, hoặc tôi đã trở nên tuyệt đối dửng dưng. Một giáo sư yêu mến tôi lắm. Ông trưởng khoa của tôi trở nên lo nghĩ tới mức vào ngày thi của tôi ông ấy tới tóm tôi từ kí túc xá vào buổi sáng chỉ để đưa tôi tới phòng thi để cho tôi có thể ở đó đúng giờ. Mọi ngày ông ấy phải thấy tôi đã vào phòng, và chỉ thế thì ông ấy mới cảm thấy được và về nhà.

Thử điều đó đi. Mang cái tối trong bụng mẹ của bạn, trở thành cái tối, là một trong những kinh nghiệp đẹp nhất trong cuộc sống. Bước đi, ăn, ngồi, làm bất kì cái gì, nhớ, cái tối được trút đầy trong bạn; bạn được ngập đầy bởi nó. Và thế rồi xem cách mọi sự thay đổi. Bạn không thể bị kích động, bạn không thể rất chủ động, bạn không thể bị căng thẳng. Giấc ngủ của bạn sẽ trở thành sâu tới mức mơ sẽ biến mất và cả ngày bạn sẽ di chuyển dường như ngất ngây.

Người Sufis đã dùng phương pháp này, một giáo phái đặc biệt của Sufis, và những người Sufis đó nổi tiếng là người Sufis say. Họ say với cái tối này. Họ làm ra các cái hố trong đất, và họ nằm vào trong các hố này mọi đêm, và họ thiền khi nằm trong hố - thiền cái tối, trở thành một với nó. Và mắt họ sẽ biểu lộ cho bạn rằng họ đang ngất ngây. Bạn có thể cảm thấy từ mắt họ sự thảnh thơi sâu, rung động thảnh thơi sâu tới mức nó chỉ có thể xảy ra nếu bạn đang ngất ngây sâu hay cảm thấy rất buồn ngủ. Chỉ thế thì mắt bạn mới có thể biểu lộ cách diễn đạt đó. Họ được biết tới là những người say Sufis - và họ say với cái tối.

Kĩ thuật thứ hai:

Khi đêm mưa không trăng không hiện diện,

nhắm mắt và thấy cái đen trước ông.

Mở mắt, thấy cái đen.

Cho nên khiếm khuyết biến mất mãi mãi.

Tôi đã nói rằng nếu bạn nhắm mắt cái đen sẽ là giả, vậy phải làm gì nếu không có đêm không trăng, không có đêm tối? Nếu có trăng và ánh trăng có đó thì sao? Kinh này cho chìa khoá.

Khi đêm mưa không trăng không hiện diện,

nhắm mắt và thấy cái đen trước ông.

Cái đen này sẽ là giả lúc ban đầu. Bạn có thể làm cho nó thành thực, và phương pháp để làm nó thành thực là - mở mắt, thấy cái đen. Trước hết nhắm mắt, thấy cái đen. Thế rồi mở mắt, và cái đen bạn đã thấy bên trong, thấy nó ở bên ngoài. Nếu nó biến mất ở bên ngoài, điều đó nghĩa là cái đen mà bạn đã thấy bên trong là giả.

Điều này là hơi chút khó hơn. Trong kĩ thuật thứ nhất bạn mang cái tối thực vào bên trong. Trong kĩ thuật thứ hai bạn mang cái giả ra - liên tục mang nó. Nhắm mắt lại, cảm thấy cái tối; mở mắt ra, và với mắt mở thấy cái tối bên ngoài. Đây là cách bạn ném cái giả bên trong ra - liên tục ném nó ra. Sẽ mất ít nhất ba tới sáu tuần, và thế rồi một hôm đột nhiên bạn sẽ có khả năng mang cái tối bên trong ra. Ngày bạn có thể mang cái tối bên trong ra, bạn đã đi tới cái tối thực bên trong. Cái thực có thể được mang ra; cái giả không thể được mang ra.

Và điều đó là kinh nghiệm rất kì diệu. Nếu bạn có thể mang cái tối bên trong ra, ngay cả trong phòng được chiếu sáng bạn vẫn có thể mang nó ra, và mảnh tối lan toả trước bạn. Kinh nghiệm này là rất kì lạ, vì căn phòng được chiếu sáng. Hay ngay cả trong ánh mặt trời... nếu bạn đã đi tới cái tối bên trong bạn có thể mang nó ra ngoài. Thế thì mảnh tối đi tới trước mắt bạn. Bạn có thể liên tục lan toả nó.

Một khi bạn biết rằng nó có thể xảy ra, bạn có thể có cái tối, tối như đêm tối nhất, trong ngày nắng rực rỡ. Mặt trời có đó, nhưng bạn có thể lan toả cái tối. Cái tối bao giờ cũng có đó; ngay cả khi mặt trời có đó cái tối vẫn có đó. Bạn không thể thấy được nó; nó bị che phủ bởi ánh mặt trời. Một khi bạn biết cách làm lộ nó ra, bạn có thể làm lộ nó ra.

Ở Tây Tạng họ có nhiều phương pháp cũng giống thế này. Họ có thể mang các thứ từ thế giới bên trong ra thế giới bên ngoài. Bạn có thể đã nghe nói về một kĩ thuật rất nổi tiếng; họ gọi nó là 'yoga nhiệt'. Đêm lạnh, lạnh như băng, tuyết đang rơi, và một sư Tây Tạng, một lama Tây Tạng, có thể ngồi dưới trời quang với tuyết rơi khắp xung quanh, nhiệt độ trở thành dưới không độ, và ông ấy có thể bắt đầu vã mồ hôi. Đây là phép màu nội. Làm sao ông ấy vã mồ hôi? Ông ấy đang mang nhiệt bên trong ra.

Và mát mẻ bên trong hay lạnh bên trong cũng có thể được mang ra. Trong cuộc đời của Mahavir có kể lại... Không người nào đã cố giải thích nó mãi cho tới giờ. Người Jain nghĩ rằng ông ấy chỉ thực hành khổ hạnh; nó không phải vậy. Chuyện kể rằng bất kì khi nào trời mùa hè, mùa nóng, và mặt trời thiêu đốt nóng bỏng, ông ấy bao giờ cũng đứng đâu đó không có bóng râm, không cây cối, không có gì hết cả. Ông ấy sẽ đứng trong ánh mặt trời nóng bỏng trong những ngày mùa hè, và trong mùa đông ông ấy sẽ tìm chỗ mát, chỗ mát nhất - dưới cây, cây có bóng mát, hay gần sông, hay chỉ ở chỗ nhiệt độ đã xuống dưới không độ.

Vào mùa lạnh ông ấy sẽ tìm một chỗ mát để thiền, và vào mùa nóng ông ấy sẽ tìm chỗ nóng nhất để thiền. Mọi người tưởng rằng ông ấy điên, và những người đi theo ông ấy nghĩ ông ấy chỉ đang thực hành khổ hạnh. Nó không phải vậy.

Ông ấy thực sự đang thử những kĩ thuật bên trong nào đó kiểu thế này.

Khi trời nóng ông ấy thử mang cái lạnh bên trong của ông ấy ra - và nó có thể được cảm thấy chỉ trong tương phản. Khi trời lạnh bên ngoài ông ấy đã mang nhiệt bên trong của ông ấy ra - và điều đó có thể được cảm thấy chỉ khi có tương phản. Ông ấy không phải là kẻ thù của thân thể, ông ấy không chống lại thân thể mình, như người Jains nghĩ. Họ nghĩ rằng ông ấy đang giết thân thể ông ấy, vì nếu bạn có thể giết thân thể của bạn, bạn có thể giết ham muốn của bạn. Điều này là cực kì vô nghĩa. Ông ấy không làm cái gì kiểu như vậy. Ông ấy đang mang cái bên trong ra, và ông ấy được bảo vệ bởi cái bên trong. Cũng như các lama Tây Tạng có thể tạo ra nhiệt và họ có thể vã mồ hôi trong khi tuyết đang rơi, Mahavir sẽ đứng dưới mặt trời nóng bỏng và ông ấy sẽ không vã mồ hôi. Ông ấy đang mang cái lạnh bên trong của ông ấy ra, và cái lạnh bên trong đó sẽ đi ra và bảo vệ thân thể ông ấy.

Tương tự bạn có thể mang cái tối bên trong của bạn ra, và việc cảm đó là rất mát mẻ. Nếu bạn có thể mang nó ra, bạn được nó bảo vệ: không kích động nào, không đam mê nào sẽ làm rối bạn. Thử nó đi. Ba điều này: nhìn chăm chăm với mắt mở và cho phép cái tối đi vào bên trong. Thứ hai: cảm cái tối như bụng mẹ của mẹ bạn bao khắp xung quanh; sống cùng nó; quên bản thân bạn ngày càng nhiều trong nó. Và thứ ba: mang mảnhg tối vào trong tâm bạn bất kì chỗ nào bạn đi.

Nếu bạn có thể làm được điều này, tối sẽ trở thành sáng. Bạn sẽ được chứng ngộ qua cái tối.

Khi đêm mưa không trăng không hiện diện,

nhắm mắt và thấy cái đen trước ông.

Mở mắt, thấy cái đen.

Đó là phương pháp này. Trước hết cảm thấy nó ở bên trong, cảm thấy nó sâu sắc để cho bạn có thể cảm nhận nó ở bên ngoài. Thế rồi mở mắt bất thần và cảm thấy nó ở bên ngoài. Điều đó sẽ cần thời gian.

Cho nên khiếm khuyết biến mất mãi mãi.

Và nếu bạn có thể mang cái tối bên trong ra ngoài, khiếm khuyết biến mất mãi mãi, vì nếu cái tối bên trong được cảm thấy, bạn đã trở thành mát mẻ, im lặng, không thể kích động được tới mức khiếm khuyết không thể còn lại với bạn.

Nhớ điều này: khiếm khuyết có thể tồn tại chỉ nếu bạn là nguồn bị kích động, nếu bạn có xu hướng bị kích động. Chúng không tồn tại trong bản thân chúng; chúng tồn tại trong năng lực của bạn để bị kích động. Ai đó xúc phạm bạn, và bạn không có cái tối bên trong để hấp thu việc xúc phạm; bạn trở nên bị bắt lửa, bạn nổi giận, bạn trở nên dữ tợn, và thế thì mọi sự là có thể. Bạn có thể bạo hành, bạn có thể giết, bạn có thể làm điều chỉ người điên có thể làm. Bất kì cái gì đều là có thể - bạn bây giờ điên. Ai đó khen bạn: bạn lại phát điên với cực đoan kia.

Khắp xung quanh bạn có những tình huống, và bạn không có năng lực hấp thu. Xúc phạm vị phật mà xem: ông ấy có thể hấp thu nó, ông ấy có thể đơn giản nuốt nó, tiêu hoá nó. Ai tiêu hoá xúc phạm đó? Cái vũng bên trong của tối, im lặng. Cái vũng bên trong của tối, im lặng đấy. Bạn ném bất kì cái gì bị đầu độc; nó bị hấp thu. Không phản ứng nào tới từ nó.

Thử điều này đi, và khi ai đó xúc phạm bạn, cứ nhớ rằng bạn được trút đầy bởi cái tối, và đột nhiên bạn sẽ cảm thấy không có phản ứng. Bạn đi qua phố; bạn thấy một người đàn bà hay đàn ông đẹp - bạn bị kích động. Cảm thấy rằng bạn được trút đầy bằng cái tối; đột nhiên đam mê sẽ biến mất. Bạn thử nó đi. Đây là thực nghiệm tuyệt đối, không có nhu cầu tin vào nó.

Khi bạn cảm thấy rằng bạn được trút đầy bởi đam mê hay ham muốn hay dục, đơn giản nhớ tới cái tối bên trong. Trong một khoảnh khắc nhắm mắt lại và cảm thấy cái tối này và xem - đam mê đã biến mất, ham muốn không còn đó. Cái tối bên trong đã hấp thu nó. Bạn đã trở thành chân không vô hạn trong đó bất kì cái gì cũng có thể rơi đi và nó sẽ không trở lại. Bạn bây giờ giống như vực thẳm.

Đó là lí do tại sao Shiva nói: Cho nên khiếm khuyết biến mất mãi mãi. Những kĩ thuật này dường như đơn giản - chúng là vậy. Nhưng đừng bỏ chúng mà không thử chúng vì chúng có vẻ đơn giản thế. Chúng có thể không thách thức bản ngã của bạn, nhưng dầu sao cứ thử chúng đi. Điều bao giờ cũng xảy ra là chúng ta không bao giờ thử những thứ đơn giản, vì chúng ta nghĩ chúng đơn giản thế chúng không thể là đúng. Và chân lí bao giờ cũng đơn giản, nó không bao giờ phức tạp. Không có nhu cầu cho nó là phức tạp. Chỉ dối trá là phức tạp. Chúng không thể là đơn giản, vì nếu chúng là đơn giản chúng sẽ bị bắt ngay lập tức.

Và vì cái gì đó dường như đơn giản chúng ta nghĩ chẳng cái gì là có thể từ nó. Không phải là không cái gì là có thể từ nó, nhưng bởi vì bản ngã của chúng ta bị thách thức chỉ khi cái gì đó là rất khó. Nhiều trường phái và nhiều hệ thống đã đơn giản làm phức tạp phương pháp của họ vì bạn. Không có nhu cầu, nhưng họ phải tạo ra những cái phức tạp, những rào cản không cần thiết, để làm cho chúng thành khó để cho bạn cảm thấy tốt vì bản ngã của bạn bị thách thức. Nếu cái gì đó rất khó và chỉ vài người có thể làm được nó, thế thì bạn cảm thấy, 'Bây giờ đây là cái gì đó để làm, vì chỉ vài người có thể làm được nó; hiếm khi ai đó có thể làm nó.'

Những phương pháp này là tuyệt đối đơn giản. Shiva không tính tới bạn. Ông ấy đơn giản mô tả phương pháp đích xác như nó vậy - đơn giản nhất có thể được, vắn tắt như điện tín có thể được, chỉ những cái bản chất trần trụi. Cho nên đừng tìm kiếm bất kì thách thức bản ngã nào. Những kĩ thuật này không định cho bạn đi trên hành trình bản ngã. Chúng có thể không thách thức bạn, nhưng nếu bạn có thể thử chúng, chúng sẽ biến đổi bạn. Và thách thức là không tốt, vì với thách thức bạn phát sốt, bạn phát điên.

Kĩ thuật thứ ba:

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng,

tại chính điểm này,

trải nghiệm.

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng, tại chính điểm này, trải nghiệm. Cái gì? Trải nghiệm gì? Trong kĩ thuật này, trước hết bạn phải phát triển sự chú ý. Bạn phải phát triển một loại thái độ chăm chú, chỉ thế thì kĩ thuật này sẽ trở thành có thể, để cho thế thì bất kì chỗ nào chú ý của bạn bừng sáng, bạn có thể trải nghiệm - bạn có thể trải nghiệm bản thân bạn. Chỉ bằng việc nhìn vào đoá hoa bạn có thể trải nghiệm bản thân bạn. Thế thì việc nhìn vào đoá hoa không phải chỉ là nhìn vào đoá hoa, mà là nhìn vào cả người nhìn nữa - nhưng chỉ nếu bạn biết bí mật của chú ý.

Bạn cũng nhìn vào đoá hoa, và bạn có thể nghĩ bạn đang nhìn vào đoá hoa này, nhưng bạn đã bắt đầu nghĩ về đoá hoa, và đoá hoa này bị mất đi. Bạn không còn đó nữa, bạn đã đi đâu đó khác, bạn đã chuyển đi xa. Với chú ý, điều được ngụ ý là khi bạn nhìn vào đoá hoa, bạn đang nhìn vào đoá hoa và không làm bất kì cái gì khác - dường như tâm trí đã dừng lại, dường như bây giờ không có suy nghĩ và chỉ có kinh nghiệm đơn giản về đoá hoa ở đó. Bạn ở đây, hoa ở kia, và giữa cả hai không có ý nghĩ.

Đột nhiên - nếu điều này là có thể - đột nhiên, từ đoá hoa này chú ý của bạn sẽ quay lại, bật lại bản thân bạn. Nó sẽ trở thành vòng tròn. Bạn sẽ nhìn vào đoá hoa và cái nhìn sẽ quay lại; đoá hoa này sẽ phản xạ nó, bật lại nó. Nếu không có ý nghĩ, điều này xảy ra. Thế thì bạn không nhìn chỉ vào đoá hoa này, bạn đang nhìn vào người nhìn nữa. Thế thì người nhìn và đoá hoa đã trở thành hai đối thể và bạn đã trở thành nhân chứng của cả hai.

Nhưng chú ý đầu tiên phải được huấn luyện, vì bạn không có chú ý chút nào. Chú ý của bạn chỉ nhoáng lên, chuyển từ cái này sang cái kia, từ cái kia sang cái gì đó thêm nữa. Không một khoảnh khắc nào bạn chú ý. Ngay cả tôi đang nói ở đây, bạn không bao giờ nghe thấy mọi lời của tôi. Bạn nghe thấy một lời, thế rồi chú ý của bạn đi đâu đó khác; thế rồi bạn quay lại, bạn nghe lời khác, thế rồi chú ý của bạn lại đi đâu đó khác. Bạn nghe vài lời, và bạn lấp đầy kẽ hở, và thế rồi bạn nghĩ bạn đã nghe tôi.

Và bất kì cái gì bạn mang cùng bản thân bạn, nó là công việc riêng của bạn, nó là sáng tạo riêng của bạn. Chỉ vài lời bạn đã nghe từ tôi, và thế rồi bạn đã trút đầy các kẽ hở, và bất kì cái gì bạn rót vào các kẽ hở đều làm thay đổi mọi thứ. Tôi nói một lời, và bạn đã bắt đầu nghĩ về nó. Bạn không thể vẫn còn im lặng. Nếu bạn có thể vẫn còn im lặng khi nghe, bạn sẽ trở nên chú ý.

Chú ý nghĩa là tỉnh táo im lặng không ý nghĩ nào xen vào. Phát triển nó đi. Bạn có thể phát triển nó chỉ bằng việc làm nó; không có cách khác. Làm nó nhiều hơn và bạn sẽ phát triển nó. Làm bất kì cái gì, ở bất kì chỗ nào, cố phát triển nó.

Bạn đang du hành trong xe hơi, hay trong tầu hoả. Bạn đang làm gì ở đó? Cố phát triển chú ý; đừng lãng phí thời gian. Trong nửa giờ bạn sẽ ở trên tầu hoả: phát triển chú ý đi. Chỉ ở đó. Không nghĩ. Nhìn ai đó, nhìn vào tầu hoả hay nhìn ra ngoài, nhưng là cái nhìn đó, không nghĩ bất kì cái gì. Dừng suy nghĩ. Ở đó và nhìn. Cái nhìn của bạn sẽ trở thành trực tiếp, xuyên thấu, và từ mọi nơi cái nhìn của bạn sẽ được phản xạ trở lại và bạn sẽ trở nên nhận biết về người nhìn.

Bạn không nhận biết về bản thân bạn vì có bức tường. Khi bạn nhìn vào đoá hoa, đầu tiên ý nghĩ của bạn làm thay đổi cái nhìn của bạn; chúng cho mầu sắc riêng của chúng. Thế thì cái nhìn đó đi tới đoá hoa này. Nó quay lại, nhưng thế thì lần nữa các ý nghĩ của bạn cho nó mầu sắc khác. Và khi nó quay lại nó không bao giờ tìm thấy bạn ở đó. Bạn đã chuyển đi đâu đó khác, bạn không hiện hữu ở đó.

Mọi cái nhìn quay lại; mọi thứ được phản xạ, được đáp ứng, nhưng bạn không có đó để nhận nó. Cho nên hiện hữu ở đó để nhận nó đi. Cả ngày bạn có thể thử điều đó trên nhiều thứ, và dần dần bạn sẽ phát triển sự chú ý. Với chú ý đó làm điều này:

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng,

tại chính điểm này,

trải nghiệm.

Thế thì nhìn bất kì chỗ nào, nhưng đơn giản nhìn. Sự chú ý đã bừng sáng - và bạn sẽ trải nghiệm bản thân bạn. Nhưng yêu cầu đầu tiên là có năng lực chú ý. Và bạn có thể thực hành nó. Không có nhu cầu cho nó lấy thời gian phụ thêm nào đó.

Bất kì cái gì bạn đang làm - ăn, tắm, đứng dưới vòi hoa sen - chỉ chú ý. Nhưng vấn đề là gì? Vấn đề là ở chỗ chúng ta làm mọi thứ bằng tâm trí, và chúng ta đang liên tục lập kế hoạch cho tương lai. Bạn có thể du hành trong tầu hoả, nhưng tâm trí bạn có thể thu xếp các hành trình khác; lập trình, lập kế hoạch. Dừng việc này đi.

Một Thiền sư, Bokuju, đã nói, 'Đây là cách thiền duy nhất tôi biết. Khi tôi ăn, tôi ăn. Khi tôi bước, tôi bước. Và khi tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi ngủ. Bất kì cái gì xảy ra, xảy ra. Tôi không bao giờ can thiệp.'

Đó là mọi thứ có đó - không can thiệp. Và bất kì cái gì xảy ra, cho phép nó xảy ra; bạn đơn giản hiện hữu ở đó. Điều đó sẽ cho bạn sự chú ý. Và khi bạn có chú ý, kĩ thuật này ở ngay trong tay bạn.

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng,

tại chính điểm này,

trải nghiệm.

Bạn sẽ trải nghiệm người trải nghiệm; bạn sẽ rơi trở lại bản thân bạn. Từ mọi nơi bạn sẽ được bật trở lại; từ mọi nơi bạn sẽ được phản xạ lại. Toàn thể sự tồn tại sẽ trở thành tấm gương; bạn sẽ được phản xạ ở mọi nơi. Toàn thể sự tồn tại sẽ soi gương bạn, và chỉ thế thì bạn mới có thể biết bản thân bạn, không bao giờ trước đó.

Chừng nào toàn thể sự tồn tại chưa trở thành tấm gương cho bạn, chừng nào mọi phần của sự tồn tại chưa hiển lộ cho bạn, chừng nào mọi mối quan hệ chưa mở ra cho bạn... Bạn là hiện tượng vô hạn thế - gương thường sẽ không có tác dụng. Bạn là sự tồn tại bao la bên trong tới mức chừng nào toàn thể sự tồn tại chưa trở thành tấm gương, bạn sẽ không có khả năng có được thoáng nhìn. Khi toàn thể vũ trụ trở thành tấm gương, chỉ thế thì bạn sẽ được soi gương. Trong bạn điều thiêng liêng tồn tại.

Và kĩ thuật để làm cho sự tồn tại thành tấm gương là thế này: tạo ra chú ý, trở nên tỉnh táo hơn, và thế thì bất kì chỗ nào chú ý của bạn bừng sáng - bất kì chỗ nào, hay bất kì đối thể nào bạn bừng sáng - đột nhiên trải nghiệm bản thân bạn. Điều này là có thể, nhưng ngay bây giờ là không thể được, vì bạn không đáp ứng yêu cầu cơ bản.

Bạn có thể nhìn vào đoá hoa, nhưng điều đó không phải là chú ý. Bạn chỉ chạy gần hoa, vòng quanh. Bạn đã thấy đoá hoa này khi chạy; bạn đã không ở đó lấy một khoảnh khắc. Thế thì toàn thể cuộc sống trở thành có tính thiền.

Bất kì chỗ nào chú ý của ông bừng sáng,

tại chính điểm này,

trải nghiệm.

Chỉ nhớ tới bản thân bạn.

Có lí do sâu vì điều đó kĩ thuật này có thể giúp ích. Bạn có thể ném quả bóng đập vào tường - quả bóng sẽ quay lại. Khi bạn nhìn đoá hoa hay bộ mặt, năng lượng nào đó được ném ra - cái nhìn của bạn là năng lượng. Và bạn không nhận biết rằng khi bạn nhìn, bạn đang đầu tư năng lượng nào đó, bạn đang ném ra năng lượng nào đó. Một lượng nào đó của năng lượng của bạn, của sinh lực của bạn, bị ném ra. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy bị cạn kiệt sau khi nhìn trên phố cả ngày: mọi người đi qua, những quảng cáo, đám đông, cửa hàng. Nhìn vào mọi thứ bạn cảm thấy cạn kiệt và thế rồi bạn muốn nhắm mắt lại để thảnh thơi. Cái gì đã xảy ra? Tại sao bạn cảm thấy cạn kiệt thế? Bạn đã ném năng lượng ra.

Phật và Mahavir cả hai nhấn mạnh rằng các sư của họ phải không nhìn quá nhiều; họ phải tập trung vào mặt đất. Phật nói rằng bạn chỉ có thể nhìn lên trước khoảng mét hai. Không nhìn đi bất kì đâu. Chỉ nhìn lên đường nơi bạn đang di chuyển. Nhìn một mét hai phía trước là đủ, vì khi bạn đã di chuyển một mét hai, lần nữa bạn sẽ nhìn lên một mét hai phía trước. Đừng nhìn quá điều đó, vì bạn không định làm phí hoài năng lượng một cách không cần thiết.

Khi bạn nhìn, bạn đang ném khối lượng năng lượng nào đó ra. Đợi, im lặng, cho phép năng lượng đó quay lại. Và bạn sẽ ngạc nhiên. Nếu bạn có thể cho phép năng lượng quay lại, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy bị cạn kiệt. Làm nó đi. Sáng mai, thử nó. Im lặng, nhìn vào một vật. Im lặng, không nghĩ về nó, và chờ đợi kiên nhẫn trong một khoảnh khắc - năng lượng sẽ quay lại; thực ra, bạn có thể được làm tái sinh lại.

Mọi người liên tục hỏi tôi... Tôi liên tục đọc cho nên họ hỏi tôi, 'Tại sao mắt thầy vẫn tốt vậy? Thầy phải cần kính từ lâu trước đây.'

Bạn có thể đọc, nhưng nếu bạn đọc một cách im lặng không ý nghĩ, năng lượng quay lại. Nó không bao giờ bị phí hoài. Bạn không bao giờ cảm thấy mệt. Cả đời tôi, tôi đã từng đọc mười hai giờ một ngày, đôi khi thậm chí mười tám giờ một ngày, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy bất kì mệt mỏi nào. Trong mắt tôi, tôi không bao giờ cảm thấy bất kì cái gì, không bao giờ mệt mỏi gì. Không ý nghĩ, năng lượng quay lại; không có rào chắn. Và nếu bạn có đó, bạn tái hấp thu nó, và việc tái hấp thu này làm khoẻ lại. Thay vì mắt bạn bị mệt mỏi chúng cảm thấy thảnh thơi hơn, sống động hơn, tràn đầy với nhiều năng lượng.

Xem tiếp Chương 52 - Quay về Mục lục Tập 3 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post