Chương 53. Từ tử tới bất tử

Chương 53. Từ tử tới bất tử

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 3 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 53. Từ tử tới bất tử

Hội tụ vào lửa

cháy bốc lên qua hình dạng của ông

từ ngón chân lên

tới khi thân thể bùng cháy thành tro

nhưng không phải ông.

Thiền về thế giới giả như đang cháy thành tro và trở thành ở trên con người,

Như tính chủ thể,

chữ chảy thành lời và lời thành câu,

và như tính đối thể,

vòng tròn chảy vào trong thế giới và thế giới vào trong nguyên lí,

cuối cùng tìm ra những điều này hợp tụ trong con người chúng ta

Mọi người chứng ngộ, mọi tôn giáo, đều đồng ý chỉ về một điều. Bất đồng của họ là nhiều, nhưng có một đồng ý trong tất cả, và đó là ở chỗ con người, vì bản ngã của người đó, bị đóng với thực tại. Bản ngã là rào chắn duy nhất; việc cảm thấy rằng tôi hiện hữu.

Về điểm này chư phật và các Christ và các Krishna tất cả đều đồng ý. Và bởi vì tất cả họ đều đồng ý, với tôi dường như là đây là điều cơ bản trong mọi nỗ lực tôn giáo. Mọi điều khác là ngẫu nhiên; điều này là bản chất - rằng bạn bị ngăn cản vì bản ngã riêng của bạn.

Bản ngã này là gì? Nó bao gồm cái gì? Nó nảy sinh thế nào? Và tại sao nó trở thành quan trọng thế?

Nhìn vào tâm trí bạn đi - vì bạn không thể hiểu được hiện tượng này của bản ngã một cách lí thuyết; bạn chỉ có thể hiểu nó một cách tồn tại. Nhìn vào tâm trí bạn đi, quan sát nó, và bạn sẽ đi tới hiểu sâu. Và nếu bạn có thể hiểu bản ngã là gì, không có vấn đề gì; nó có thể bị bỏ dễ dàng. Hơn thế, không có nhu cầu bỏ nó. Nếu bạn có thể hiểu nó, chính việc hiểu trở thành việc bỏ, vì bản ngã được tạo ra qua việc không hiểu của bạn, nó được tạo ra qua tính ngủ của bạn.

Nếu bạn trở nên tỉnh táo về nó, nếu bạn hội tụ ý thức của bạn hướng tới nó, nó biến mất. Nó biến mất - hệt như khi bạn mang ánh sáng vào phòng và tối biến mất. Cho dù bạn mang ánh sáng để nhìn vào tối, để xem tối là gì... nếu bạn mang ánh sáng vào, nó biến mất. Bản ngã tồn tại vì bạn không bao giờ tỉnh táo với sự tồn tại của bạn; nó là cái bóng của việc không tỉnh táo của bạn. Cho nên thực sự, không có nhu cầu bỏ nó. Nếu bạn có thể nhìn vào nó, bản thân nó tự mất đi.

Nó là gì? Bạn đã bao giờ cảm thấy bất kì khoảnh khắc nào khi nào không có bản ngã không? Bất kì khi nào bạn im lặng, bản ngã không hiện hữu. Bất kì khi nào tâm trí bạn trong rối loạn, huyên thuyên, bất ổn, bản ngã có đó. Bất kì khi nào bạn thảnh thơi, im lặng và bình thản, bản ngã không hiện hữu. Ngay bây giờ, nếu bạn im lặng, bản ngã ở đâu? Bạn sẽ có đó, nhưng không có cảm giác về 'tôi'. Cho nên cố hiểu nó về mặt tồn tại đi.

Ngay bây giờ khi tôi đang nói, bạn có thể quan sát sự kiện rằng nếu bạn im lặng, tỉnh táo toàn bộ, bạn có đó, nhưng không có cảm giác về 'tôi'. Và chính điều ngược lại xảy ra: nếu bạn bị lo lắng, trong xung đột, trong lo âu, bạn cảm thấy một bản ngã được định tâm bên trong bạn. Khi bạn trong giận, trong đam mê, bạo hành, hung hăng, bạn cảm thấy một bản ngã được kết tinh bên trong bạn. Bất kì khi nào bạn trong yêu, trong từ bi, nó không có đó.

Đó là lí do tại sao chúng ta không thể yêu được, vì với bản ngã, yêu là không thể được. Đó là lí do tại sao chúng ta liên tục nói nhiều thế về yêu, nhưng chúng ta không bao giờ trong yêu. Và bất kì cái gì chúng ta gọi là yêu đều ít nhiều là dục, nó không là yêu; vì bạn không thể làm mất bản ngã của bạn được, và yêu không thể tồn tại chừng nào bản ngã chưa biến mất. Yêu, thiền, Thượng đế, chúng tất cả đều yêu cầu một điều - bản ngã phải không có đó. Đó là lí do tại sao Jesus là đúng khi nói rằng Thượng đế là yêu, vì cả hai hiện tượng này xảy ra chỉ khi bản ngã không hiện hữu.

Nếu bạn biết yêu, không có nhu cầu biết Thượng đế - bạn đã biết ngài rồi. Yêu chỉ là cái tên khác cho nó. Nếu bạn biết yêu, không có nhu cầu đi vào trong thiền - bạn đã đi vào rồi. Yêu chỉ là cái tên khác cho nó. Nhiều kĩ thuật thiền thế được cần, và nhiều thầy giáo thế, và nhiều trường phái thiền thế được cần, vì không có yêu. Nếu yêu tồn tại, không có nhu cầu thực hành bất kì cái gì, vì sự việc đã xảy ra rồi. Và sự việc này là biến mất của bản ngã.

Cho nên điều đầu tiên cần được hiểu: bất kì khi nào bạn im lặng, bản ngã không hiện hữu. Và đừng tin vào tôi. Tôi không nói về lí thuyết; đây là sự kiện. Bạn không cần nhận ý kiến của tôi; bạn có thể quan sát nó trong bản thân bạn. Và không có nhu cầu trì hoãn nó cho tương lai; ngay bây giờ bạn có thể quan sát sự kiện rằng nếu bạn im lặng, bạn hiện hữu - nhưng không giới hạn, không trung tâm. Bạn tồn tại không có trung tâm, không có cái tôi được kết tinh. Sự hiện diện có đó, ý thức có đó, nhưng không có người nào có thể nói 'tôi đây'.

Khi bạn im lặng, bản ngã không hiện hữu. Và khi bạn không im lặng, bản ngã hiện hữu. Cho nên bản ngã là bệnh, mọi bệnh được tổ hợp lại với nhau, do đó có nhấn mạnh vào buông xuôi bản ngã. Nhấn mạnh là để buông xuôi bệnh này.

Thứ hai: nếu trong im lặng, cho dù một khoảnh khắc bạn có thoáng nhìn về sự tồn tại của bạn như vô ngã, thế thì bạn có thể phân tích nó, và thế thì bạn có thể đi vào hiện tượng bản ngã này, về nó là gì. Tâm trí là quá khứ được tích luỹ. Tâm trí không bao giờ ở đây, nó không bao giờ là bây giờ. Nó bao giờ cũng từ quá khứ. Nó là việc tích luỹ. Tâm trí là kí ức: mọi kinh nghiệm mà bạn đã trải qua, mọi thông tin bạn đã bắt gặp, mọi tri thức bạn đã thu thập, đã nghe thấy, đã nghe, đã đọc - cái đó được tích luỹ lại. Tâm trí thường xuyên tích luỹ.

Tâm trí là kẻ tích luỹ lớn nhất, nó liên tục tích luỹ. Ngay cả khi bạn không có ý thức nó vẫn liên tục tích luỹ; ngay cả khi bạn ngủ tâm trí đang tích luỹ. Bạn có thể không nhận biết về điều đó. Trong khi bạn ngủ, có tiếng ồn trên đường, tâm trí đang tích luỹ. Bạn có thể bị thôi miên vào buổi sáng và bạn có thể được hỏi về điều đó, và bạn sẽ nói mọi thứ, bạn sẽ kể lại mọi thứ - bất kì cái gì tâm trí đã tích luỹ trong đêm. Ngay cả khi bạn đã rơi vào cơn mê, hay bạn vô ý thức, hay bạn đã rơi vào trong cơn ngất, tâm trí đang tích luỹ.

Tâm trí không cần ý thức của bạn để tích luỹ; nó liên tục tích luỹ. Ngay cả khi bạn ở trong bụng của mẹ bạn, tâm trí đã tích luỹ. Và qua thôi miên kí ức về những ngày bạn trong bụng mẹ bạn có thể được đánh thức dậy. Bạn không nhớ bất kì cái gì về việc nhận việc sinh, nhưng tâm trí đã tích luỹ. Bất kì cái gì đã xảy ra, tâm trí đều tích luỹ. Và bây giờ điều đó có thể được đánh thức lại. Qua thôi miên kí ức có thể lại được mang tới hội tụ của bạn. Và hàng triệu kí ức đang được tích luỹ - việc tích luỹ này là tâm trí. Kí ức là tâm trí.

Cái tôi, bản ngã, được tạo ra thế nào? Tâm thức ở bên trong bạn, và quanh tâm thức mọi kí ức này được tích luỹ ở ngoại vi. Chúng hữu dụng, và bạn không thể sống sót nếu không có chúng, chúng được cần tới, nhưng thế thì một điều mới xảy ra giữa hai điều này, một hiện tượng phụ.

Tâm thức ở bên trong, bạn ở bên trong, không có cái tôi. Không có tôi ở bên trong. Bạn hiện hữu, không có trung tâm. Ở ngoại vi, mọi khoảnh khắc tri thức, kinh nghiệm, kí ức, tích luỹ lại. Đây là tâm trí. Và bất kì khi nào bạn nhìn vào thế giới, bạn nhìn qua tâm trí. Bất kì khi nào bạn đi qua một kinh nghiệm mới, bạn nhìn qua kí ức, bạn diễn giải nó qua kí ức. Bạn nhìn vào mọi thứ qua quá khứ. Quá khứ trở thành kẻ trung gian.

Thường xuyên nhìn qua quá khứ, bạn bị đồng nhất với nó - việc đồng nhất đó là bản ngã. Để tôi để nó theo cách này: sự đồng nhất của ý thức với kí ức là bản ngã. Bạn nói 'Tôi là người Hindu' hay 'Tôi là người Ki tô giáo' hay 'Tôi là người Jain'. Bạn đang làm gì? Không ai được sinh ra là người Ki tô giáo, hay người Hindu, hay người Jain. Bạn đơn giản được sinh ra là một con người. Thế rồi bạn được dạy dỗ, thế rồi bạn được ước định để nghĩ rằng bạn là người Ki tô giáo, người Hindu, hay người Jain. Đây là kí ức. Bạn đã được dạy rằng bạn là người Ki tô giáo. Đây là kí ức, và bây giờ, bất kì khi nào bạn nhìn qua kí ức này, bạn cảm thấy, 'Mình là người Ki tô giáo.'

Tâm thức của bạn không phải là Ki tô giáo; nó không thể thế được. Nó đơn giản là tâm thức. Bạn đã được dạy rằng bạn là người Ki tô giáo. Giáo lí này được tích luỹ ở ngoại vi. Bây giờ bạn nhìn qua cặp kính này và toàn thế giới được tô mầu. Những kính này dính quá nhiều và quá sâu với bạn, và bạn không bao giờ xa khỏi chúng, bạn không bao giờ gạt chúng sang bên. Bạn đã trở nên quen thuộc với chúng tới mức bạn quên mất rằng có kính trên mắt bạn. Thế rồi bạn nói, 'Tôi là người Ki tô giáo.'

Bất kì khi nào bạn bị đồng nhất với bất kì kí ức nào, bất kì tri thức nào, bất kì cái tên và hình dạng nào, cái tôi được sinh ra. Thế thì bạn là trẻ, bạn là già; bạn là giầu, bạn là nghèo; bạn là đẹp hay bạn không đẹp; bạn có giáo dục hay bạn không có giáo dục; bạn được kính trọng hay bạn không được kính trọng - thế thì bạn liên tục bị đồng nhất với các thứ tích luỹ quanh bạn và bản ngã được sinh ra. Bản ngã là sự đồng nhất với tâm trí.

Đó là lí do tại sao khi bạn im lặng, bản ngã không hiện hữu, vì khi bạn im lặng tâm trí không vận hành. Đó là điều im lặng ngụ ý gì. Bất kì khi nào tâm trí vận hành, bạn không im lặng. Bạn không thể im lặng được - vận hành của tâm trí là tiếng ồn bên trong, việc huyên thuyên thường xuyên bên trong bạn. Khi việc huyên thuyên dừng lại, hay nếu nó không có đó, hay bạn đã đi ra ngoài nó, hay bạn đã đi vào bên trong, chuyển vào bên trong, có im lặng, và trong im lặng đó không có bản ngã.

Nhưng chỉ đôi khi điều đó xảy ra, và chỉ cho một khoảnh khắc, rằng bạn im lặng. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy rằng những tình huống đó mà trong đó điều này xảy ra là đáng yêu. Bạn bắt đầu ham muốn những tình huống đó. Bạn đi lên núi, và trong khi mặt trời đang mọc buổi sáng bạn nhìn vào nó. Đột nhiên bạn có dâng trào niềm vui. Bạn cảm thấy phúc lạc, cái đẹp giáng xuống bạn.

Cái gì đã thực sự xảy ra? Vì buổi sáng im lặng, và mặt trời mọc im lặng, và mầu xanh lục, và núi, đột nhiên huyên thuyên bên trong của bạn đã dừng lại. Hiện tượng này lớn lao - khắp xung quanh bạn đẹp thế, an bình và tĩnh lặng - tới mức bạn đã dừng lại trong một khoảnh khắc. Trong việc dừng lại đó bạn đã nhận ra trạng thái không bản ngã - tất nhiên trong một khoảnh khắc.

Điều này có thể xảy ra qua nhiều tình huống. Trong dục nó xảy ra, trong âm nhạc nó có thể xảy ra; trong bất kì cái gì lớn lao tới mức bạn bị tràn ngập, và huyên thuyên thường xuyên của bạn bị gạt sang bên, bị ép sang bên trong một khoảnh khắc, nó sẽ lại tới nữa. Bất kì khi nào bạn là vô ngã, ngẫu nhiên hay qua thực hành nào đó, bạn cảm thấy phúc lạc tinh tế mà bạn đã không cảm thấy trước đây.

Phúc lạc này không tới từ bên ngoài. Nó không tới từ núi hay từ mặt trời mọc hay từ hoa đẹp; nó không tới từ hành động dục. Nó không tới từ bên ngoài. Bên ngoài chỉ tạo ra cơ hội - nó tới từ bên trong. Cho nên nếu bạn lặp lại tình huống bên ngoài lần nữa, nó sẽ không tới, vì bạn sẽ được miễn nhiễm với nó, bạn sẽ quen với nó.

Cùng núi đó và cùng sáng đó... lần nữa bạn đi tới đó và bạn không cảm thấy. Bạn cảm thấy cái gì đó bị thiếu. Vì lần đầu tiên nó là mới tới mức nó đã làm dừng tâm trí bạn hoàn toàn. Điều kì diệu là lớn lao thế và phép màu là mới thế, bạn không thể nào tiếp tục với việc huyên thuyên quá khứ. Nó đã dừng lại - chỉ trong kính nể nó đã dừng lại - nhưng lần sau bạn đi tới đó bạn biết mọi thứ. Không có kính nể, không có huyền bí - tâm trí tiếp tục. Điều này xảy ra với mọi kinh nghiệm. Trong bất kì kinh nghiệm nào, nếu bạn cảm thấy vui vẻ, nó sẽ bị phá huỷ nếu bạn lặp lại nó, vì thế thì, trong kinh nghiệm được lặp lại, bạn không thể gạt tâm trí ra được.

Cho nên điều thứ hai cần nhớ là ở chỗ tâm trí là việc tích luỹ. Tâm thức của bạn bị ẩn kín đằng sau quá khứ được tích luỹ này, và bạn bị đồng nhất với nó. Bất kì khi nào bạn nói 'Tôi là cái này, tôi là cái kia', bạn đang tạo ra bản ngã.

Thứ ba: nếu bạn có thể hiểu điều này, thế thì điểm thứ ba là không khó, và điểm thứ ba đó là ở chỗ tâm trí phải được dùng. Không có nhu cầu bị đồng nhất; bạn có thể dùng nó như một công cụ - và nó là một công cụ. Không có nhu cầu bị đồng nhất với nó. Bao giờ cũng vẫn còn ở trên nó.

Và thực sự, bạn bao giờ cũng ở trên nó, vì bạn ở đây, bây giờ, bao giờ cũng hiện tại, còn tâm trí bao giờ cũng quá khứ. Bạn bao giờ cũng ở trước nó. Nó tụt lại sau bạn; nó là cái bóng. Chính khoảnh khắc này là điều mới; tâm trí bạn không thể có nó được. Một khoảnh khắc sau nó sẽ được hấp thu vào trong kí ức; thế thì tâm trí có thể có nó. Mọi khoảnh khắc bạn là tự do.

Đó là lí do tại sao Phật đã nhấn mạnh vào khoảnh khắc nhiều thế. Ông ấy nói, 'Vẫn còn trong khoảnh khắc và sẽ không có tâm trí.' Nhưng khoảnh khắc này là rất nguyên tử, nó rất tinh tế; bạn có thể bỏ lỡ nó một cách dễ dàng. Tâm trí bao giờ cũng là quá khứ - dù bạn đã biết bất kì cái gì - và thực tại đang trôi qua ngay bây giờ không phải là một phần của tâm trí. Nó sẽ trở thành một phần của tâm trí vào khoảnh khắc sau.

Nếu bạn có thể nhận biết về thực tại ở đây và bây giờ, bạn sẽ bao giờ cũng vẫn còn siêu việt trên tâm trí. Và nếu bạn có thể vẫn còn siêu việt trên tâm trí - bao giờ cũng ở trên, không bao giờ vướng mắc trong nó, dùng nó, nhưng không bao giờ bị tham gia vào trong nó, dùng nó như một công cụ, không bao giờ bị đồng nhất với nó - bản ngã sẽ biến mất. Bạn sẽ là vô ngã, và khi bạn là vô ngã, không cái gì khác là cần được làm. Thế thì mọi thứ khác xảy ra cho bạn. Bạn đã trở thành mong manh, bạn đã trở thành mở. Thế thì toàn thể sự tồn tại xảy ra cho bạn, thế thì mọi cực lạc là của bạn, thế thì khổ là không thể được. Khổ tới qua bản ngã. Phúc lạc tới qua cổng vô ngã.

Bây giờ chúng ta sẽ đi vào các kĩ thuật - vì những kĩ thuật này liên quan tới việc là vô ngã. Các kĩ thuật rất đơn giản, nhưng nếu bạn hiểu bối cảnh này thế thì bạn có thể làm chúng và nhiều thứ trở thành có thể qua chúng.

Kĩ thuật thứ nhất:

Hội tụ vào lửa

cháy bốc lên qua hình dạng của ông

từ ngón chân lên

tới khi thân thể bùng cháy thành tro

nhưng không phải ông.

Hội tụ vào lửa cháy bốc lên qua hình dạng của ông, từ ngón chân lên, tới khi thân thể bùng cháy thành tro nhưng không phải là ông. Một kĩ thuật rất đơn giản và rất kì diệu, rất dễ làm, nhưng vài yêu cầu cơ bản cần được đáp ứng trước hết. Phật rất thích kĩ thuật này; ông ấy khai tâm cho các đệ tử của ông ấy vào kĩ thuật này.

Bất kì khi nào ai đó được Phật khai tâm, điều đầu tiên là thế này: ông ấy sẽ bảo người đó đi tới chỗ thiêu xác và quan sát cái xác được thiêu, xác chết được thiêu. Trong ba tháng người đó không làm bất kì cái gì, nhưng chỉ ngồi đó và quan sát. Cho nên người tìm kiếm này sẽ đi tới chỗ thiêu xác của làng. Người đó sẽ ở đó trong ba tháng, cả ngày lẫn đêm, và bất kì khi nào một xác chết tới đó người đó sẽ chỉ ngồi và suy ngẫm. Người đó sẽ chỉ nhìn vào xác chết; thế rồi lửa sẽ được đốt lên và thế rồi cái xác này sẽ bắt đầu cháy. Và trong ba tháng liên tục người đó sẽ không làm bất kì cái gì khác - chỉ nhìn vào xác chết được thiêu.

Phật nói, 'Không nghĩ về nó. Chỉ nhìn nó." Và khó mà không đi tới ý nghĩ rằng sớm hay muộn thân thể bạn sẽ bị thiêu. Ba tháng là thời gian dài, và liên tục, cả ngày lẫn đêm, bất kì khi nào có một xác cần được thiêu, người tìm kiếm lại suy ngẫm. Sớm hay muộn người đó sẽ bắt đầu thấy thân thể riêng của mình trên dàn hoả thiêu. Người đó sẽ bắt đầu thấy bản thân mình bị thiêu cháy.

Điều đó sẽ giúp ích; nếu bạn muốn làm kĩ thuật này, đi tới chỗ thiêu người. Quan sát - không cần ba tháng đâu - nhưng ít nhất quan sát một cái xác bị thiêu; quan sát nó. Thế rồi bạn có thể làm kĩ thuật này một cách dễ dàng với bản thân bạn. Không nghĩ: đơn giản quan sát hiện tượng này, quan sát điều đang xảy ra.

Mọi người đi thiêu xác của người thân của họ, nhưng họ không bao giờ quan sát. Họ bắt đầu nói chuyện về những thứ khác, hay về cái chết; họ tranh cãi và thảo luận. Họ làm nhiều thứ. Họ nói nhiều thứ và tán gẫu, nhưng họ không bao giờ quan sát. Nó nên được làm thành việc suy ngẫm. Không nói nên được phép ở đó, vì nhìn ai đó bạn yêu mến bị thiêu là kinh nghiệm hiếm hoi. Bạn nhất định cảm thấy rằng bạn cũng đang cháy ở đó. Nếu bạn thấy mẹ bạn bị thiêu, hay bố bạn, hay vợ bạn, hay chồng bạn, bạn nhất định thấy bản thân bạn cũng ở đó trong ngọn lửa. Kinh nghiệm đó sẽ giúp cho kĩ thuật này. Điều thứ nhất.

Điều thứ hai: nếu bạn rất sợ chết bạn không thể làm được kĩ thuật này, vì chính nỗi sợ sẽ bảo vệ bạn. Bạn không thể đi vào trong nó được. Hay, bạn có thể chỉ tưởng tượng trên bề mặt, nhưng con người sâu của bạn sẽ không ở trong nó. Thế thì không cái gì sẽ xảy ra cho bạn. Cho nên nhớ, điều thứ hai: dù bạn sợ hay không, chết là điều chắc chắn duy nhất.

Bạn sợ hay không không tạo ra khác biệt gì; điều đó không liên quan. Trong sống, không cái gì là chắc chắn ngoại trừ chết. Mọi thứ là không chắc chắn; chỉ chết không phải là ngẫu nhiên. Và nhìn vào tâm trí con người đi. Chúng ta bao giờ cũng nói về chết dường như nó là ngẫu nhiên. Bất kì khi nào ai đó chết chúng ta nói chết của người đó là không đúng lúc. Bất kì khi nào ai đó chết chúng ta bắt đầu nói dường như đó đã là điều ngẫu nhiên. Duy nhất chết là không ngẫu nhiên - duy nhất chết. Mọi thứ khác là ngẫu nhiên. Chết là tuyệt đối chắc chắn. Bạn phải chết.

Và khi tôi nói bạn phải chết, điều đó dường như trong tương lai, rất xa xôi. Nó không phải vậy - bạn đã chết rồi. Khoảnh khắc bạn được sinh ra, bạn đã chết. Với sinh, chết đã trở thành hiện tượng cố định. Một phần của nó đã xảy ra - việc sinh; bây giờ chỉ còn phần thứ hai, phần sau phải xảy ra. Cho nên bạn đã chết, nửa chết, vì một khi người ta được sinh ra, người ta đã đi vào trong cõi của chết, đã bước vào trong nó. Bây giờ không cái gì có thể thay đổi được điều đó, bây giờ không có cách nào để thay đổi nó. Bạn đã bước vào trong nó rồi. Bạn là nửa chết cùng với sinh.

Thứ hai: chết sẽ không xảy ra ở cuối; nó đã xảy ra rồi. Nó là quá trình. Cũng như sống là quá trình, chết là quá trình. Chúng ta tạo ra - nhưng sống và chết cũng giống như hai bàn chân bạn, hai chân bạn. Sống và chết cả hai là một quá trình. Bạn đang chết đi mọi khoảnh khắc.

Để tôi diễn đạt điều đó theo cách này: bất kì khi nào bạn hít vào, nó là sống, và bất kì khi nào bạn thở ra, nó là chết. Điều đầu tiên đứa trẻ làm là hít vào. Đứa trẻ không thể thở ra được. Điều đầu tiên là hít vào. Nó không thể thở ra được, vì không có không khí bên trong ngực nó; nó phải hít vào. Hành động đầu tiên là hít vào. Và người già, khi chết, sẽ làm hành động cuối cùng, chính là việc thở ra. Chết, bạn không thể hít vào được - hay bạn có thể? Khi bạn sắp chết, bạn không thể hít vào. Hành động cuối cùng không thể là hít vào; hành động cuối cùng sẽ là thở ra. Hành động đầu tiên là hít vào và hành động cuối cùng là thở ra. Hít vào là sinh và thở ra là chết.

Nhưng mọi khoảnh khắc bạn đang làm cả hai - hít vào, thở ra. Hít vào là sống, thở ra là chết.

Bạn có thể đã không quan sát, nhưng thử quan sát nó đi. Bất kì khi nào bạn thở ra, bạn nhiều an bình. Thở ra sâu và bạn sẽ cảm thấy an bình nào đó bên trong. Bất kì khi nào bạn hít vào, bạn trở nên mãnh liệt, bạn trở nên căng thẳng. Và nhấn mạnh bình thường, thông thường là bao giờ cũng hít vào. Nếu tôi bảo bạn lấy hơi thở sâu, bạn bao giờ cũng sẽ bắt đầu bằng hít vào.

Thực sự, chúng ta sợ thở ra. Đó là lí do tại sao việc thở đã trở thành nông. Bạn không bao giờ thở ra, bạn liên tục hít vào. Chỉ thân thể liên tục thở ra, vì thân thể không thể tồn tại với một mình hít vào. Nó cần cả hai: sống và chết.

Thử một thực nghiệm. Cả ngày, bất kì khi nào bạn nhớ, thở ra sâu và không hít vào. Cho phép thân thể hít vào; bạn đơn giản thở ra sâu. Và bạn sẽ cảm thấy an bình sâu, vì chết là an bình, chết là im lặng. Và nếu bạn có thể chú ý, nhiều chú ý vào thở ra, bạn sẽ cảm thấy vô ngã. Với hít vào bạn sẽ cảm thấy bản ngã hơn; với thở ra bạn sẽ cảm thấy vô ngã hơn. Chú ý nhiều hơn vào thở ra đi. Cả ngày, bất kì khi nào bạn nhớ, thở ra thật sâu và không hít vào. Cho phép thân thể hít vào, bạn không làm bất kì cái gì.

Nhấn mạnh này vào thở ra sẽ giúp bạn rất nhiều để làm thực nghiệm này, vì bạn sẽ sẵn sàng chết. Sự sẵn sàng được cần, bằng không kĩ thuật này sẽ không giúp được mấy. Và bạn có thể sẵn sàng chỉ nếu bạn đã nếm trải chết theo cách nào đó. Thở ra sâu và bạn sẽ có hương vị của nó. Nó là đẹp.

Chết là đẹp, vì không cái gì giống chết - im lặng thế, thảnh thơi thế, bình thản thế, thản nhiên thế. Nhưng chúng ta sợ chết. Và tại sao chúng ta sợ chết? Tại sao có nhiều sợ chết thế? Chúng ta sợ chết không phải vì chết - vì chúng ta không biết nó. Làm sao bạn có thể sợ cái gì đó bạn chưa bao giờ đương đầu? Làm sao bạn có thể sợ cái gì đó mà bạn không biết? Ít nhất bạn phải biết nó để sợ nó. Cho nên thực sự bạn không sợ chết; nỗi sợ là cái gì đó khác. Bạn đã không bao giờ thực sự sống - điều đó tạo ra sợ chết.

Sợ tới vì bạn không sống, cho nên bạn sợ - 'Mình còn chưa sống, và nếu chết xảy ra thế thì sao? Không được đáp ứng, không được sống, mình sẽ chết.' Sợ chết chỉ tới với những người không thực sự sống. Nếu bạn sống động, bạn sẽ đón chào chết. Thế thì không có sợ. Bạn đã biết sống; giờ bạn muốn biết chết nữa. Nhưng chúng ta sợ bản thân sống tới mức chúng ta phải không biết nó, chúng ta đã không bước sâu vào trong nó. Điều đó tạo ra sợ chết.

Nếu bạn muốn đi vào kĩ thuật này bạn phải nhận biết về nỗi sợ sâu này. Và nỗi sợ sâu này phải bị vứt đi, phải bị gột sạch, chỉ thế thì bạn mới có thể đi vào kĩ thuật này. Điều này sẽ giúp đỡ: chú ý nhiều hơn tới thở ra. Và thực sự, nếu bạn có thể chú ý tất cả vào thở ra và quên hít vào... Đừng sợ rằng bạn sẽ chết; bạn sẽ không chết đâu - thân thể sẽ tự nó lấy việc hít vào. Thân thể có trí huệ riêng của nó: nếu bạn thở ra sâu, thân thể sẽ tự nó lấy hít vào sâu. Bạn không cần can thiệp. Thế thì việc thảnh thơi rất sâu sẽ lan toả khắp ý thức của bạn. Cả ngày bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi, và im lặng bên trong sẽ được tạo ra.

Bạn có thể làm sâu sắc hơn việc cảm này nếu bạn làm thực nghiệm khác. Chỉ trong mười lăm phút trong ngày thở ra sâu. Ngồi trong ghế hay trên sàn, thở ra sâu, và trong khi thở ra nhắm mắt lại. Khi không khí đi ra, bạn đi vào. Và thế rồi cho phép thân thể hít vào, và khi không khí đi vào, mở mắt và bạn đi ra. Nó chính là cái đối lập: khi không khí đi ra, bạn đi vào; khi không khí đi vào, bạn đi ra.

Khi bạn thở ra, không gian được tạo ra bên trong, vì hơi thở là sống. Khi bạn thở ra sâu, bạn trống vắng, sống đã đi ra. Theo một cách nào đó bạn chết, trong một khoảnh khắc bạn chết. Trong im lặng đó của chết, đi vào bên trong. Không khí đang chuyển ra: bạn nhắm mắt lại và chuyển vào bên trong. Không gian có đó và bạn có thể di chuyển dễ dàng.

Nhớ, khi bạn hít vào, di chuyển vào trong là rất khó, vì không có không gian để di chuyển. Khi thở ra bạn có thể chuyển vào bên trong. Và khi không khí đi vào, bạn đi ra; mở mắt và chuyển ra. Tạo ra nhịp điệu giữa hai điều này. Trong vòng mười lăm phút bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi sâu thế, và bạn sẽ sẵn sàng để làm kĩ thuật này.

Trước khi làm kĩ thuật này, làm điều này trong mười lăm phút để cho bạn sẵn sàng - không chỉ sẵn sàng, mà đón chào, tiếp nhận. Nỗi sợ chết không có đó, vì bây giờ chết dường như giống việc thảnh thơi, chết dường như giống việc nghỉ sâu. Chết dường như không đối kháng với sống, nhưng là chính cội nguồn của nó, chính năng lượng của nó. Sống chỉ giống như những gợn sóng trên mặt hồ, và chết là bản thân hồ. Khi gợn sóng không có đó hồ có đó. Và hồ có thể tồn tại mà không có gợn sóng, nhưng gợn sóng không thể tồn tại mà không có hồ. Sống không thể tồn tại mà không có chết. Chết có thể tồn tại mà không có sống, vì nó là cội nguồn. Thế thì bạn có thể làm kĩ thuật này.

Hội tụ vào lửa

cháy bốc lên qua hình dạng của ông

từ ngón chân lên…

Nằm ra. Đầu tiên quan niệm bản thân bạn là chết; thân thể giống hệt như xác chết. Nằm ra, và thế rồi mang chú ý của bạn tới ngón chân. Với mắt nhắm chuyển vào bên trong. Đem chú ý của bạn tới ngón chân và cảm thấy rằng lửa đang dâng lên từ đó, mọi thứ đang bị cháy. Khi lửa bốc lên, thân thể bạn đang biến mất. Bắt đầu từ ngón chân và chuyển lên.

Tại sao bắt đầu từ ngón chân? Nó sẽ dễ hơn, vì ngón chân là rất xa khỏi cái tôi của bạn, khỏi bản ngã của bạn. Bản ngã của bạn tồn tại trong đầu. Bạn không thể bắt đầu từ cái đầu được, điều đó sẽ rất khó, cho nên bắt đầu từ điểm xa xôi. Ngón chân là điểm xa nhất với bản ngã. Bắt đầu cho lửa cháy từ đó. Cảm thấy rằng ngón chân bị cháy, chỉ tro còn lại, và thế rồi chuyển chậm chạp, cháy mọi thứ mà ngọn lửa đi qua. Mọi bộ phận - cẳng chân, đùi - sẽ biến mất.

Và cứ liên tục thấy rằng chúng đã trở thành tro. Lửa đang bốc lên, và các bộ phận nó đã đi qua không còn đó nữa; chúng đã trở thành tro. Tiếp tục đi lên, và cuối cùng cái đầu biến mất. Mọi thứ đã trở thành... bụi đã rơi trở về bụi... tới khi thân thể bùng cháy thành tro nhưng không phải ông.

Bạn sẽ vẫn còn chỉ là người quan sát trên núi. Thân thể sẽ có đó - chết, bị cháy, tro - và bạn sẽ là người quan sát, bạn sẽ là nhân chứng. Nhân chứng này không có bản ngã.

Kĩ thuật này là rất tốt để đạt tới trạng thái vô ngã. Tại sao? - vì nhiều thứ thế được ngụ ý trong nó. Nó có vẻ đơn giản; nó không đơn giản thế. Cơ chế bên trong là rất phức tạp. Điều thứ nhất: kí ức của bạn là một phần của thân thể. Kí ức là vật chất; đó là lí do tại sao nó có thể được ghi lại. Nó được ghi lại trong tế bào não. Chúng là vật chất, một phần của thân thể. Tế bào não của bạn có thể được mổ, và nếu những tế bào não nào đó bị loại bỏ, những kí ức nào đó sẽ biến mất khỏi bạn. Kí ức được ghi lại trong các tế bào não. Kí ức là vật chất; nó có thể bị phá huỷ. Và bây giờ các nhà khoa học nói nó có thể được trồng lại, nó có thể được cấy lại.

Sớm hay muộn chúng ta sẽ tìm ra cách thức để cho khi một người như Albert Einstein chết, chúng ta sẽ có khả năng cứu tế bào não của người đó. Và những tế bào não đó sẽ có khả năng được cấy vào một đứa trẻ, và đứa trẻ đó sẽ có mọi kí ức của Albert Einstein mà không trải qua mọi kinh nghiệm đó. Nó là một phần của thân thể, kí ức là một phần của thân thể, và nếu toàn thân thể bị thiêu cháy và đã trở thành tro, bạn sẽ không có kí ức nào.

Nhớ, đây là điểm cần hiểu: nếu kí ức vẫn có đó, thế thì thân thể vẫn còn lại và bạn đã giở thủ đoạn. Nếu bạn thực sự đi sâu vào trong việc cảm rằng thân thể là chết, cháy, và lửa đã hoàn toàn phá huỷ nó, bạn sẽ không có bất kì kí ức nào trong khoảnh khắc đó. Trong khoảnh khắc đó của quan sát, sẽ không có tâm trí. Mọi thứ sẽ dừng lại - không chuyển động của ý nghĩ, chỉ quan sát, chỉ thấy điều đã xảy ra.

Và một khi bạn biết điều này, bạn có thể vẫn còn trong trạng thái này liên tục. Một khi bạn đã biết rằng bạn có thể tách rời bản thân bạn khỏi thân thể... Kĩ thuật này chính là phương pháp tách rời bản thân bạn khỏi thân thể, chỉ để tạo ra kẽ hở giữa bạn và thân thể, chỉ trong vài khoảnh khắc ở ngoài thân thể. Nếu bạn có thể làm điều này, thế thì bạn có thể vẫn còn trong thân thể và bạn sẽ không ở trong thân thể. Bạn có thể liên tục sống như bạn đã sống trước đây, nhưng bạn sẽ không là cùng người nữa.

Kĩ thuật này sẽ cần ít nhất ba tháng. Liên tục làm nó đi. Nó sẽ không xảy ra trong một ngày đâu, nhưng nếu bạn liên tục làm nó mọi ngày trong một giờ, trong vòng ba tháng, một ngày nào đó đột nhiên tưởng tượng của bạn sẽ giúp đỡ và kẽ hở sẽ được tạo ra, và bạn thực tại sẽ thấy thân thể biến thành tro. Thế thì bạn có thể quan sát.

Trong việc quan sát đó bạn sẽ nhận ra một hiện tượng sâu sắc - rằng bản ngã là thực thể giả. Nó đã có đó vì bạn bị đồng nhất với thân thể, với ý nghĩ, với tâm trí. Bạn không là cái nào cả - không là tâm trí không là thân thể. Bạn là khác với tất cả mọi thứ bao quanh bạn; bạn là khác với ngoại vi của bạn.

Rõ ràng kĩ thuật này dường như đơn giản, nhưng nó có thể mang bạn tới chuyển hoá sâu. Nhưng đầu tiên đi và thiền về bãi hoả thiêu, trên nền đất hoả thiêu, để cho bạn có thể thấy cách thân thể cháy, cách thân thể biến thành bụi lần nữa - để cho bạn có thể hình dung dễ dàng. Thế rồi bắt đầu từ ngón chân và chuyển rất từ từ. Và trước khi làm kĩ thuật này, chú ý nhiều tới thở ra. Ngay trước khi đi vào kĩ thuật này, trong mười lăm phút thở ra và nhắm mắt; cho phép thân thể hít vào và mở mắt. Trong mười lăm phút cảm thấy thảnh thơi sâu và thế rồi đi vào trong nó.

Kĩ thuật thứ hai:

Thiền về thế giới giả như đang cháy thành tro và trở thành việc ở trên con người,

Nếu bạn có thể làm kĩ thuật thứ nhất, kĩ thuật thứ hai sẽ rất dễ dàng. Nếu bạn có thể đi tới hình dung rằng thân thể bạn đang cháy, sẽ không khó hình dung rằng toàn thế giới đang cháy - vì thân thể bạn là thế giới, và qua thân thể bạn, bạn có quan hệ với thế giới. Thực sự, chỉ với thân thể bạn, bạn có quan hệ với thế giới - thế giới là thân thể được kéo dài. Nếu bạn có thể nghĩ và tưởng tượng rằng thân thể bạn đang cháy, không có khó khăn trong tưởng tượng điều đó với toàn thế giới. Và kinh này nói rằng nó là thế giới giả - chỉ bởi vì bạn tin, nó có đó. Toàn thể thế giới đang cháy, biến mất.

Nhưng nếu bạn cảm thấy kĩ thuật thứ nhất là rất khó, bạn thậm chí có thể bắt đầu bằng kĩ thuật thứ hai. Kĩ thuật thứ hai là rất dễ nếu bạn có thể làm kĩ thuật thứ nhất. Và không có nhu cầu thực sự để làm kĩ thuật thứ hai nếu bạn đã làm kĩ thuật thứ nhất. Với thân thể bạn, mọi thứ biến mất một cách tự động. Nhưng bạn có thể làm kĩ thuật thứ hai một cách trực tiếp, nếu kĩ thuật thứ nhất là rất khó.

Tôi đã nói bắt đầu với ngón chân vì chúng là rất xa khỏi cái đầu, khỏi bản ngã, nhưng bạn thậm chí có thể không cảm thấy thích bắt đầu từ ngón chân. Thế thì chuyển đi xa hơn: bắt đầu với thế giới, và thế rồi chuyển mỗi lúc một gần hơn hướng tới bản thân bạn. Bắt đầu với thế giới và thế rồi tới gần hơn. Và khi toàn thế giới đang cháy, sẽ dễ dàng cho bạn cháy trong toàn thế giới đang cháy đó.

Kĩ thuật thứ hai là:

Thiền về thế giới giả như đang cháy thành tro và trở thành việc ở trên con người,

Nếu bạn có thể thấy toàn thế giới đang cháy, bạn đã đi lên trên con người, bạn đã trở thành siêu nhân. Bạn đã đi tới biết tâm thức siêu nhân. Bạn có thể tưởng tượng nó, nhưng việc huấn luyện về tưởng tượng được cần tới. Tưởng tượng của chúng ta không được huấn luyện mấy. Chúng rất không được huấn luyện, vì không có trường nào cho việc tưởng tượng. Trí tuệ được huấn luyện, các trường và đại học tồn tại và phần lớn cuộc đời được dành cho huấn luyện về trí tuệ. Tưởng tượng không được huấn luyện. Và tưởng tượng có chiều rất kì diệu của riêng nó. Nếu bạn có thể huấn luyện tưởng tượng của bạn, bạn có thể làm những điều kì diệu qua nó.

Bắt đầu với những thứ nhỏ thôi, vì khó nhảy tới những thứ lớn hơn và bạn có thể là thất bại. Chẳng hạn: tưởng tượng này rằng toàn thể thế giới đang cháy - nó không thể đi rất sâu. Trước hết, bạn biết nó là tưởng tượng, và ngay cả trong tưởng tượng bạn nghĩ rằng lửa có ở khắp nơi, bạn sẽ cảm thấy rằng thế giới không bị cháy, nó vẫn có đó, vì nó chỉ là tưởng tượng của bạn. Bạn không biết làm sao tưởng tượng có thể trở thành thực. Bạn phải cảm nó trước hết.

Thử một thực nghiệm đơn giản trước khi bạn đi vào kĩ thuật này. Nắm cả hai tay bạn lại cùng lúc, nhắm mắt lại, và chỉ tưởng tượng rằng bây giờ tay bạn không thể được mở ra, chúng ta đi tới chết, bị khoá lại, và bạn không thể làm được bất kì cái gì để mở chúng. Lúc ban đầu bạn sẽ cảm thấy rằng bạn chỉ tưởng tượng và bạn có thể mở chúng. Nhưng trong mười phút liên tục nghĩ rằng bạn không thể mở được chúng, bạn không thể làm được bất kì cái gì, tay bạn không thể được mở ra. Và thế rồi sau mười phút cố mở chúng ra.

Trong mười người, bốn người sẽ lập tức thành công, bốn mươi phần trăm mọi người sẽ lập tức thành công: sau mười phút họ không thể mở được tay họ - tưởng tượng đã trở thành thực. Dù họ nỗ lực thế nào... và họ càng nỗ lực để mở, điều đó sẽ càng khó. Bạn sẽ bắt đầu vã mồ hôi. Bạn đang nhìn bàn tay riêng của bạn và bạn không thể mở được chúng. Chúng bị khoá!

Nhưng đừng sợ. Chỉ nhắm mắt lại lần nữa, và lại tưởng tượng rằng bây giờ bạn có thể mở được chúng; chỉ thế thì bạn sẽ có khả năng mở chúng. Bốn mươi phần trăm người sẽ thành công ngay lập tức. Bốn mươi phần trăm đó có thể đi vào trong kĩ thuật này một cách dễ dàng; không có vấn đề với họ.

Với sáu mươi phần trăm còn lại kia sự việc sẽ là khó, sẽ mất thời gian. Những người rất nhạy cảm có thể tưởng tượng bất kì cái gì và nó sẽ xảy ra. Và một khi họ cảm thấy rằng tưởng tượng có thể trở thành thực, thế thì họ có một cảm giác và họ có thể chuyển động. Thế thì bạn có thể làm nhiều điều với tưởng tượng của bạn. Bạn đã làm nó mà không biết nó thôi. Bạn đã làm nó rồi, nhưng bạn không nhận biết.

Một bệnh nào đó tới thành phố - bệnh cúm Pháp tới - và bạn trở thành nạn nhân của nó. Bạn không bao giờ có thể nghĩ được rằng trong một trăm trường hợp, bẩy mươi phần trăm chỉ bởi vì tưởng tượng. Vì cúm có đó bạn bắt đầu tưởng tượng rằng bây giờ bạn sẽ rơi thành con mồi của nó - và bạn sẽ rơi. Nhiều bệnh chỉ bị mắc qua tưởng tượng của bạn, nhiều vấn đề bạn tạo ra vì tưởng tượng của bạn. Bạn cũng có thể giải quyết chúng một khi bạn biết rằng chính bạn tạo ra chúng. Huấn luyện tưởng tượng của bạn một chút, và thế thì kĩ thuật này sẽ rất giúp ích.

Kĩ thuật thứ ba:

Như tính chủ thể,

chữ chảy thành lời và lời thành câu,

và như tính đối thể,

vòng tròn chảy vào trong thế giới và thế giới vào trong nguyên lí,

cuối cùng tìm ra những điều này hợp tụ trong con người chúng ta

Điều đó nữa cũng là kĩ thuật tưởng tượng. Bản ngã bao giờ cũng sợ - sợ là mong manh, mở; sợ cái gì đó có thể đi vào và phá huỷ nó. Cho nên bản ngã tạo ra thành trì quanh nó; bạn bắt đầu sống trong nhà tù có tường. Không cái gì được phép vào trong bạn. Bạn sợ - nếu cái gì đó đi vào và quấy rối, thế thì phải làm gì? - cho nên tốt hơn cả là không cho phép bất kì cái gì bước vào. Mọi trao đổi dừng lại. Ngay cả với những người bạn yêu hay bạn nghĩ rằng bạn yêu, không có trao đổi.

Nhìn vợ và chồng đang nói chuyện. Họ không nói cho nhau; không có trao đổi. Thay vì thế, họ đang né tránh lẫn nhau qua lời. Họ đang nói để cho trao đổi có thể được né tránh. Trong im lặng họ sẽ trở thành mong manh, trong im lặng họ sẽ tới gần hơn, vì trong im lặng bản ngã, bức tường, sẽ không có đó. Cho nên chồng và vợ, họ sẽ không bao giờ im lặng. Họ sẽ nói về cái gì đó này khác chỉ để lấp đầy theo thời gian, và chỉ làng nhàng để không mở cho lẫn nhau. Chúng ta sợ người khác thế.

Tôi đã nghe nói về Mulla Nasrudin, rằng một hôm anh ta vừa mới đi dạo ra ngoài nhà, vợ anh ta nói, 'Nasrudin, anh quên mất hôm nay là ngày gì à?'

Nasrudin đã biết điều đó rồi - đó là ngày kỉ niệm cưới lần thứ hai mươi nhăm - cho nên anh ta nói, 'Anh biết nó. Anh biết rõ nó chứ.'

Cô vợ vẫn kiên trì, 'Thế thì chúng ta sẽ mở hội nó thế nào?'

Thế là Nasrudin nói, 'Cưng ơi, anh không biết.' Và thế rồi anh ta gãi đầu, phân vân, và nói, 'Vậy sẽ thế nào nếu chúng ta giữ im lặng hai phút để mở hội cho nó?'

Bạn không thể vẫn còn im lặng với ai đó; bạn bắt đầu cảm thấy bối rối. Trong im lặng, người kia đi vào bạn. Bạn mở, cửa của bạn mở, cửa sổ của bạn mở. Bạn sợ. Bạn liên tục nói, bạn liên tục tạo ra những phương cách để vẫn còn bị đóng.

Bản ngã là bãi bị rào lại, nó là nhà tù, và nhà tù được chấp nhận vì chúng ta cảm thấy bất an ninh thế. Nhà tù cho cảm giác nào đó về an ninh: bạn được bảo vệ, được canh gác. Để làm kĩ thuật này, kĩ thuật thứ ba, điều đầu tiên và cơ bản nhất là: biết rõ rằng sống là bất an ninh. Không có cách nào làm cho nó thành an ninh. Bất kì cái gì bạn làm đều sẽ không giúp đỡ. Bạn có thể tạo ra chỉ hư cấu về an ninh - sống vẫn còn bất an ninh. Trong chính bản chất của nó, vì chết được tham gia vào trong nó, cho nên làm sao sống có thể là an ninh được?

Và nghĩ một khoảnh khắc đi: nếu sống thực sự là an ninh, nó đã chết rồi. Sống an ninh tuyệt đối toàn bộ không thể là sống động, vì chính phiêu lưu bị mất. Nếu bạn được bảo vệ khỏi mọi nguy hiểm, bạn sẽ là chết. Trong chính việc là sống, có phiêu lưu, nguy hiểm, bất an ninh. Chết được tham gia.

Tôi yêu bạn. Tôi đã đi vào con đường nguy hiểm. Bây giờ không cái gì có thể là an ninh, nhưng bây giờ tôi sẽ cố làm cho mọi thứ thành an ninh. Vì ngày mai, tôi sẽ giết mọi thứ là sống, vì chỉ thế thì tôi mới có thể cảm thấy an ninh ngày mai nữa. Yêu được biến đổi thành hôn nhân - hôn nhân là an ninh. Yêu là bất an ninh - khoảnh khắc tiếp mọi thứ có thể thay đổi. Và bạn đã đầu tư nhiều thế, và trong khoảnh khắc tiếp người yêu bỏ bạn, hay người bạn bỏ bạn, và bạn còn lại trong chân không. Yêu là bất an ninh. Bạn không thể cố định tương lai, bạn không thể dự đoán được. Cho nên yêu bị giết và cái thay thế an ninh được tìm thấy - đó là hôn nhân.

Với hôn nhân bạn có thể là an ninh; nó là dự đoán được. Vợ sẽ là vợ của bạn ngày hôm sau; chồng sẽ là chồng của bạn trong tương lai nữa - nhưng chỉ bởi vì bạn đã làm nó thành an ninh. Và bây giờ không có nguy hiểm. Nó là chết. Mối quan hệ là chết bây giờ, vì chỉ thứ chết mới có thể là thường hằng; thứ sống nhất định thay đổi. Thay đổi là chính phẩm chất của sống, và trong thay đổi là bất an ninh.

Những người muốn đi vào các cõi sâu hơn của sống phải sẵn sàng là bất an ninh, phải sẵn sàng ở trong nguy hiểm, phải sẵn sàng chuyển vào trong cái không biết, và phải không cố theo bất kì cách nào để cố định tương lai. Chính nỗ lực này sẽ giết chết mọi thứ. Và cũng nhớ điều này nữa: bất an ninh đó không chỉ là sống động, nó còn là đẹp. An ninh là ảm đạm, xấu. Bất an ninh là sống động và đẹp. Bạn có thể là an ninh nếu bạn đóng các cửa ra vào và cửa sổ và mọi thứ. Ánh sáng không vào mà không khí cũng không vào; không người nào vào. Bạn là an ninh theo cách nào đó, nhưng bạn không sống, bạn đã đi vào nấm mồ của bạn.

Kĩ thuật này là có thể nếu bạn mong manh, mở, không sợ, vì kĩ thuật này cho phép toàn thể vũ trụ đi vào trong bạn.

Như tính chủ thể,

chữ chảy thành lời và lời thành câu,

và như tính đối thể,

vòng tròn chảy vào trong thế giới và thế giới vào trong nguyên lí,

cuối cùng tìm ra những điều này hợp tụ trong hiện hữu của chúng ta

Mọi thứ hợp tụ trong hiện hữu của tôi... Tôi đang đứng dưới trời mở, và toàn thể sự tồn tại, từ mọi nơi, từ mọi xó xỉnh, đang hợp tụ vào tôi - bản ngã của bạn không thể tồn tại. Trong tính mở đó nơi toàn thể sự tồn tại đang hợp tụ trong bạn, bạn không thể tồn tại như một cái tôi. Bạn sẽ tồn tạo như không gian mở, nhưng không như cái tôi được kết tinh.

Để làm kĩ thuật này, bắt đầu bằng một bước nhỏ. Chỉ ngồi dưới cây. Gió thoảng và lá cây xào xạc. Gió chạm bạn, nó đi quanh bạn, nó lướt qua. Nhưng không chỉ cho phép nó lướt qua bạn; cho phép nó đi vào bên trong bạn và đi qua bạn. Chỉ nhắm mắt lại, và dường như nó đang đi qua cây và có tiếng xào xạc của lá, cảm thấy rằng bạn cũng giống cây, mở, và gió đang thoảng qua bạn - không lướt qua bên cạnh bạn mà đi thẳng qua bạn.

Tiếng xào xạc của cây sẽ đi vào trong bạn, và bạn sẽ cảm thấy rằng từ mọi lỗ chân lông trong thân thể bạn, không khí đang đi qua. Nó thực sự đi qua bạn. Điều đó không chỉ là tưởng tượng, nó là sự kiện - bạn đã quên. Bạn không chỉ thở qua mũi, bạn đang thở qua toàn thân - từ mọi lỗ chân lông trên thân, từ hàng triệu lỗ chân lông. Nếu bạn được phép thở qua mũi, nhưng mọi lỗ chân lông của thân thể bạn bị bịt lại, bị sơn lại, bạn sẽ chết trong vòng ba giờ. Bạn không thể sống chỉ bằng việc thở qua mũi. Mọi tế bào của thân thể bạn là một tổ chức sống, và mọi tế bào đang thở. Không khí thực sự đi qua bạn, nhưng bạn đã mất tiếp xúc. Cho nên ngồi dưới cây và cảm đi.

Lúc ban đầu điều đó dường như là tưởng tượng, nhưng nó sớm biến thành thực tại. Nó là thực tại - rằng không khí đi qua bạn. Thế rồi ngồi dưới mặt trời mọc, và không chỉ cảm thấy rằng các tia sáng mặt trời đang chạm vào bạn, mà rằng chúng đang đi vào bạn và đi qua bạn, cho nên bạn trở nên mong manh, bạn bắt đầu cảm thấy mở.

Và điều này có thể được làm với mọi thứ. Chẳng hạn, tôi đang nói ở đây và bạn đang nghe tôi. Bạn có thể nghe chỉ qua tai, hay bạn có thể nghe qua toàn thân. Bạn có thể thử ngay ở đây, chỉ với việc thay đổi sự nhấn mạnh: bạn không nghe lời tôi chỉ qua tai, bạn đang nghe tôi qua toàn thân bạn. Và khi bạn thực sự nghe, và khi bạn thực sự lắng nghe, chính toàn thân lắng nghe. Nó không chỉ là một phần, nó không phải là năng lượng phân mảnh lắng nghe, nó là toàn thể bạn. Toàn thân bạn được tham gia vào việc lắng nghe - thế thì lời của tôi đang đi qua bạn; từ mọi tế bào, từ mọi lỗ chân lông, bạn đang uống chúng. Chúng đang được hấp thu từ mọi nơi.

Bạn có thể làm điều này. Đi và ngồi trong đền chùa. Nhiều người tôn thờ sẽ tới và đi, và chuông chùa sẽ được đánh lên lặp đi lặp lại. Chỉ lắng nghe bằng toàn thể thân thể bạn. Chuông đang ngân và toàn thể đền chùa ngân nga; mọi bức tường của nó đang phản xạ. Để phản xạ điều này, để cảm thấy rằng âm thanh đang hợp tụ lên bạn, chúng ta đã tạo ra hình tròn. Cho nên từ mọi nơi âm thanh được vọng lại, nó hợp tụ lên bạn từ mọi nơi, và bạn có thể lắng nghe nó qua toàn thân bạn - mọi lỗ chân lông, mọi tế bào, lắng nghe, uống, hấp thu nó, và nó đi qua bạn. Bạn đã trở thành xốp; mọi nơi cửa đều mở. Bây giờ bạn không là rào chắn cho bất kì cái gì - không khí, hay lời, hay âm thanh, hay tia sáng, hay bất kì cái gì. Bạn không là rào chắn, bạn không chống cự lại bất kì cái gì.

Khi bạn đi tới cảm thấy rằng bây giờ bạn không kháng cự lại, bạn không trong tranh đấu, đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bản ngã không có đó, vì bản ngã tồn tại chỉ khi bạn tranh đấu. Đó là kháng cự. Bất kì khi nào bạn nói không, bản ngã tới trong sự tồn tại; bất kì khi nào bạn nói có, bản ngã không có đó. Cho nên tôi gọi một người là astik, người hữu thần thực, người đã nói có với toàn thể sự tồn tại; không có 'không' trong người đó, không kháng cự. Người đó chấp nhận mọi thứ, người đó cho phép mọi thứ xảy ra. Ngay cả chết tới, người đó sẽ không đóng cửa của mình. Cửa sẽ vẫn còn mở.

Tính mở này phải được mang tới, chỉ thế thì bạn có thể làm kĩ thuật này, vì kĩ thuật này đang nói rằng toàn thể sự tồn tại đang rơi vào, đang hợp tụ lên bạn - không kháng cự, đón chào, cho phép nó hợp tụ. Bạn sẽ đơn giản biến mất, bạn sẽ trở thành không gian, không gian vô hạn, vì vũ trụ vô hạn này không thể hợp tụ trên thứ nguyên tử thế như bản ngã. Nó chỉ có thể hợp tụ khi bạn đã trở thành vô hạn như nó, khi bạn có bản thân bạn trở thành không gian vô hạn. Nhưng điều này xảy ra. Dần dần bạn phải trở thành ngày càng nhạy cảm hơn và bạn phải trở nên nhận biết về kháng cự của bạn.

Chúng ta rất kháng cự. Nếu tôi chạm vào bạn, bạn có thể cảm thấy rằng bạn đang kháng cự lại việc chạm, bạn đang tạo ra rào chắn, cho nên hơi ấm của tôi không thể đi vào bạn được, cái chạm của tôi không thể đi vào bạn được. Chúng ta không cho phép chạm vào nhau. Nếu ai đó chạm vào bạn, bạn trở nên cảnh giác và người kia nói 'Xin lỗi'. Có kháng cự ở mọi nơi. Nếu tôi nhìn bạn, bạn kháng cự, vì cái nhìn có thể đi vào trong bạn, nó có thể xuyên thấu sâu, nó có thể khuấy động bạn, và thế thì bạn sẽ làm gì?

Và điều này không chỉ với người lạ. Không có nhu cầu ngay cả với người lạ, vì không ai là người lạ hay mọi người đều là người lạ. Chỉ bởi việc sống cùng dưới một mái nhà, làm sao tính lạ có thể bị phá huỷ? Bạn có biết bố bạn, người đã cho bạn việc sinh ra không? Ông ấy là người lạ. Bạn có biết mẹ bạn không? Bà ấy vẫn còn là người lạ. Cho nên hoặc mọi người là người lạ, hoặc không người nào là người lạ. Nhưng chúng ta sợ và tạo ra rào chắn ở mọi nơi. Những rào chắn này làm chúng ta thành không nhạy cảm; thế thì không cái gì có thể đi vào trong chúng ta.

Mọi người tới tôi và họ nói, 'Không ai yêu cả. Không ai yêu tôi.' Và tôi chạm vào người đó và tôi cảm thấy anh ta sợ ngay cả cái chạm. Có việc rụt lại tinh tế. Tôi cầm tay anh ta trong tay tôi và anh ta rụt lại. Anh ta không ở đó trong bàn tay; chỉ thứ chết là ở trong tay tôi - anh ta đã rụt lại. Và anh ta nói, 'Không ai yêu tôi.' Làm sao bất kì ai có thể yêu bạn được? Và cho dù toàn thế giới yêu, bạn sẽ không cảm thấy điều đó, vì bạn bị đóng. Yêu không thể đi vào bạn được; không có cổng, không có cửa. Và bạn khổ trong nhà tù riêng của bạn.

Nếu bản ngã có đó, bạn bị đóng - với yêu, với thiền, với Thượng đế. Cho nên đầu tiên cố là nhạy cảm hơn đi, mong manh hơn, mở, cho phép mọi thứ xảy ra cho bạn. Chỉ thế thì điều thiêng liêng có thể xảy ra, vì đó là việc xảy ra cuối cùng. Nếu bạn không thể cho phép điều thông thường xảy ra cho bạn, làm sao bạn có thể cho phép điều tối thượng? Vì khi điều tối thượng xảy ra cho bạn, bạn sẽ không còn nữa. Bạn sẽ đơn giản không còn nữa.

Kabir đã nói, 'Khi tôi tìm kiếm ngài, ngài đã không có đó. Còn bây giờ, khi ngài có đó, người tìm kiếm Kabir đâu rồi? Ông ấy không còn nữa. Cho nên đây là kiểu gặp gỡ gì?' Kabir tự hỏi, 'Đây là kiểu gặp gỡ gì? Khi tôi có đó, điều thiêng liêng không có đó. Bây giờ điều thiêng liêng có đó, nhưng tôi không có. Vậy đây là kiểu gặp gỡ gì?'

Nhưng thực sự đây là việc gặp gỡ duy nhất, vì hai không thể gặp gỡ được. Bình thường chúng ta nghĩ hai là cần để gặp gỡ - làm sao gặp gỡ sẽ có đó nếu chỉ có một? Cho nên logic bình thường nói rằng để gặp gỡ ít nhất hai được cần tới, người kia được cần tới. Nhưng với gặp gỡ thực, với gặp gỡ mà chúng ta gọi là yêu, với gặp gỡ mà chúng ta gọi là lời cầu nguyện, với gặp gỡ mà chúng ta gọi là samadhi, cực lạc, một được cần. Khi người tìm kiếm có đó, cái được tìm không có đó; và khi cái được tìm đã tới, người tìm kiếm đã biến mất.

Tại sao điều này là như vậy? - vì bản ngã là rào chắn. Khi bạn cảm thấy bạn hiện hữu, bạn là nhiều tới mức không cái gì có thể đi vào trong bạn. Bạn được chất đầy với cái ngã riêng của bạn. Khi bạn không hiện hữu, thế thì mọi thứ có thể đi qua bạn. Bạn đã trở thành bao la tới mức ngay cả điều thiêng liêng cũng có thể đi qua bạn. Toàn thể sự tồn tại bây giờ sẵn sàng đi qua bạn, vì bạn sẵn sàng.

Cho nên toàn thể nghệ thuật của tôn giáo là làm sao không hiện hữu, làm sao tan biến, làm sao buông xuôi, làm sao trở thành không gian mở.

Xem tiếp Chương 54 - Quay về Mục lục Tập 3 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post