Chương 62. Ngay bây giờ là mục đích

Chương 62. Ngay bây giờ là mục đích

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 4 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 62. Ngay bây giờ là mục đích


Câu hỏi 1

Hôm qua thầy đã nói rằng người ta nên vội vàng hướng tới mục đích vì bất kì thời gian nào chúng ta có đều rất nhỏ. Tuy nhiên, đôi khi trước đây thầy cũng nói rằng toàn thể quá trình đạt tới mục đích nên là chơi đùa vô nỗ lực. Làm sao thầy hoà hợp được hai từ 'vội vàng' và 'chơi đùa'? - vì người vội vàng không bao giờ có được niềm vui của chơi đùa.

Điều thứ nhất: đừng cố hoà hợp các kĩ thuật khác nhau. Khi tôi nói đừng vội vàng, quên thời gian hoàn toàn, không nghiêm chỉnh, không làm nỗ lực nào, buông xuôi, trong buông bỏ, đây là kĩ thuật khác. Điều này phù hợp chỉ cho một phần nhân loại - tất cả không thể làm kĩ thuật này - và kiểu người có thể làm điều này thì không thể làm kĩ thuật đối lập.

Kĩ thuật này dành cho tâm trí nữ tính. Mọi nữ không nhất thiết là nữ, và mọi nam không nhất thiết là nam, cho nên khi tôi nói tâm trí nữ tính, tôi không ngụ ý giới nữ. Tâm trí nữ tính ngụ ý tâm trí có thể buông xuôi, có thể cảm nhận như bụng mẹ, có thể mở, thụ động. Một nửa nhân loại có thể thuộc kiểu này, nhưng nửa kia là đối lập toàn bộ. Như đàn ông và đàn bà là hai nửa của nhân loại, theo cùng cách tâm trí nữ tính và tâm trí nam tính là hai nửa của tâm trí con người.

Tâm trí nữ không thể làm nỗ lực. Nếu nó làm nỗ lực nó sẽ không bao giờ đạt tới bất kì chỗ nào. Nỗ lực sẽ là việc hoàn tác lại cho nó; nó sẽ chỉ tạo ra phiền não và căng thẳng và không thành đạt. Chính cách làm việc của tâm trí nữ là chờ đợi và cho phép mọi sự xảy ra.

Cũng giống như đàn bà: cho dù cô ấy trong yêu, cô ấy sẽ không lấy thế chủ động. Và nếu đàn bà lấy thế chủ động, bạn có lí do để sợ và chạy trốn, vì thái độ đó là thái độ nam tính - trong thân thể nữ tính có tâm trí nam tính, và bạn sẽ trong khó khăn. Nếu bạn thực sự nam, lập tức người đàn bà này sẽ mất hấp dẫn. Nếu bạn mang nữ tính - nam trong thân thể nhưng nữ trong tâm trí - chỉ thế thì bạn có thể cho phép người đàn bà lấy thế chủ động và bạn sẽ hạnh phúc. Nhưng thế thì về vật lí cô ấy là đàn bà và bạn là đàn ông; về tâm trí bạn là nữ và cô ấy là nam, cô ấy nam tính.

Đàn bà sẽ chờ đợi. Cô ấy sẽ không bao giờ thốt ra lời 'Em yêu anh' trước khi bạn đã thốt ra chúng và bạn đã cam kết bản thân bạn. Trong chính việc chờ đợi là sức mạnh nữ tính. Tâm trí nam là năng nổ. Nó phải làm cái gì đó. Nó phải vận động và đi và lấy thế chủ động.

Cùng điều này xảy ra trên con đường tâm linh. Nếu bạn có tâm trí lấn lướt, tâm trí nam tính, nỗ lực là cần thiết. Thế thì làm cho vội vào; thế thì không bỏ mất thời gian và cơ hội. Thế thì tạo ra sự khẩn thiết và khủng hoảng để cho bạn có thể đưa tất cả con người của bạn vào trong nỗ lực. Khi nỗ lực của bạn đã trở thành toàn bộ bạn sẽ hoàn thành. Nếu tâm trí bạn là nữ tính, thế thì không vội vàng chút nào. Không có thời gian.

Bạn có thể hay không thể quan sát rằng đàn bà không có cảm giác thời gian - họ không thể có được. Cho nên chồng đứng bên ngoài nhà và anh ta bấm còi và nói, 'Xuống đi!' Còn vợ nói, 'Em đã bảo anh cả nghìn lần rằng em đang tới trong một phút. Liên tục suốt hai giờ em đã bảo anh rằng em đang tới trong một phút. Cho nên đừng phát điên lên. Sao anh cứ bấm còi thế?'

Tâm trí nữ tính không thể có cảm giác về thời gian. Chính tâm trí nam, lấn lướt, lo nghĩ về thời gian, ý thức tới thời gian. Họ là khác toàn bộ.

Nữ không trong bất kì vội vàng nào - không có vội. Thực sự, không có chỗ nào để đạt tới. Đó là lí do tại sao đàn bà không thể trở thành những người lãnh đạo lớn, các nhà khoa học lớn, chiến binh lớn - họ không thể trở thành được. Và nếu đôi khi có những đàn bà kì dị, họ có tâm trí nam. Chẳng hạn, Joan of Arc, hay Laxmi Bai: họ chỉ là nữ trong thân thể; tâm trí không phải là nữ chút nào. Nó là nam.


Với tâm trí nữ tính không có mục đích, và thế giới của chúng ta là hướng đàn ông. Cho nên đàn bà không thể thực sự là vĩ đại trong thế giới hướng đàn ông, vì sự vĩ đại có liên quan tới mục đích. Mục đích nào đó phải được đạt tới; thế thì bạn trở thành vĩ đại - và tâm trí nữ tính không theo đuổi bất kì mục đích nào. Ở đây và bây giờ cô ấy hạnh phúc. Ở đây và bây giờ cô ấy không bất hạnh. Không có chỗ nào di chuyển.

Tâm trí nữ tính tồn tại trong khoảnh khắc này. Đó là lí do tại sao sự tò mò nữ tính không bao giờ dành cho cái xa xôi; nó bao giờ cũng về nhà hàng xóm. Cô ấy không quan tâm tới cái gì đang xảy ra ở Việt Nam. Cô ấy quan tâm tới cái gì đang xảy ra ở nhà kia - cái thân thiết, cái ở đây. Đàn ông có vẻ ngớ ngẩn: 'Sao anh lo nghĩ về điều Nixon đang làm hay điều Mao đang làm?' Đàn bà quan tâm tới chuyện tình đang diễn ra ở nhà hàng xóm. Cô ấy tò mò về cái gần; cái xa là vô nghĩa. Thời gian không tồn tại.

Thời gian tồn tại cho những người có mục đích để đạt tới. Nhớ, thời gian có thể tồn tại chỉ khi bạn phải đạt tới đâu đó. Nếu bạn không phải đạt tới bất kì chỗ nào, nghĩa của thời gian là gì? Thế thì không có vội.

Nhìn vào tình huống này từ góc độ khác. Phương đông là nữ tính và phương tây là nam tính. Phương đông chưa bao giờ quan tâm mấy về thời gian; phương tây điên theo thời gian. Phương đông đã từng rất nhàn nhã: vận động chậm dường như không vận động chút nào; không thay đổi, không cách mạng. Tiến hoá im lặng tới mức nó không tạo ra tiếng ồn nào ở bất kì chỗ nào. Phương tây thì điên: mọi ngày cách mạng đều được cần, và mọi thứ phải trở thành cách mạng. Chừng nào mọi thứ chưa thay đổi, dường như chúng ta không đi bất kì chỗ nào; chúng ta đã trở thành tĩnh tại. Nếu mọi thứ đang thay đổi và mọi thứ vẫn còn trong dịch chuyển, thế thì phương tây cảm thấy rằng cái gì đó đang xảy ra. Và phương đông nghĩ rằng nếu có dịch chuyển, điều đó nghĩa là chúng ta bị mắc bệnh. Cái gì đó sai; đó là lí do tại sao có thay đổi. Nếu mọi thứ là ổn, không có nhu cầu về bất kì cách mạng nào, bất kì thay đổi nào.

Tâm trí phương đông là nữ tính. Đó là lí do tại sao ở phương đông, chúng ta đã ca ngợi mọi phẩm chất nữ tính: từ bi, yêu, thông cảm, bất bạo hành, chấp nhận, mãn nguyện - toàn phẩm chất nữ tính. Ở phương tây, mọi phẩm chất nam tính được ca ngợi: ý chí, sức mạnh ý chí, bản ngã, tự trọng, độc lập, nổi dậy - đây là những giá trị được ca ngợi ở đó. Ở phương đông - vâng lời, buông xuôi, chấp nhận. Thái độ cơ bản là nữ tính ở phương đông và nam tính ở phương tây.

Những kĩ thuật này không để bị thoả hiệp, không để được tổng hợp theo bất kì cách nào. Kĩ thuật về buông xuôi là dành cho tâm trí nữ. Kĩ thuật về nỗ lực, ý chí, phấn đấu là dành cho tâm trí nam tính. Và chúng nhất định là đối lập cực, cho nên nếu bạn làm bất kì tổng hợp nào giữa hai kĩ thuật này, bạn sẽ tạo ra món hẩu lốn - vô nghĩa, ngớ ngẩn, và thậm chí nguy hiểm. Nó sẽ không hữu dụng cho bất kì người nào.

Cho nên nhớ điều này. Những kĩ thuật này nhiều lần sẽ có vẻ mâu thuẫn, vì chúng được ngụ ý dành cho các kiểu tâm trí khác nhau, và không có nỗ lực nào để làm ra bất kì sự tổng hợp nào. Cho nên nếu bạn cảm thấy cái gì đó là mâu thuẫn, đừng bị khó chịu về nó - nó là vậy. Và chỉ những tâm trí rất nhỏ bé trở nên sợ mâu thuẫn - những tâm trí rất nhỏ bé, tâm trí nhỏ mọn. Họ trở nên không thoải mái, họ cảm thấy bất tiện. Họ nghĩ mọi thứ phải là phi mâu thuẫn, mọi thứ phải nhất quán. Điều này là vô nghĩa, vì sống là không nhất quán.

Sống bản thân nó là mâu thuẫn, cho nên chân lí không thể là phi mâu thuẫn; chỉ dối trá có thể là phi mâu thuẫn, chỉ dối trá có thể là nhất quán. Chân lí nhất định là không nhất quán, vì nó phải bao quát mọi thứ có trong sống. Nó phải là toàn bộ. Và sống là mâu thuẫn. Có đàn ông và có đàn bà: tôi có thể làm gì và Shiva có thể làm gì? Và đàn ông là đối lập cực toàn bộ với đàn bà; đó là lí do tại sao họ được hấp dẫn. Bằng không chắc đã không có hấp dẫn. Thực sự, kiểu hiện hữu đối lập, sự khác biệt, tạo ra hấp dẫn. Đối lập cực trở thành lực từ. Đó là lí do tại sao khi đàn ông và đàn bà gặp gỡ có hạnh phúc, vì khi hai đối lập cực gặp gỡ chúng phủ định lẫn nhau. Chúng phủ định lẫn nhau vì chúng là các đối lập. Chúng phủ định lẫn nhau, và trong một khoảnh khắc khi đàn ông và đàn bà thực sự gặp gỡ - không chỉ về thân thể, mà về toàn bộ; khi hiện hữu của họ gặp gỡ trong yêu - trong một khoảnh khắc cả hai biến mất. Thế thì không có đàn ông không có đàn bà; sự tồn tại thuần khiết tồn tại - đó là phúc lạc của nó.

Cùng điều này có thể xảy ra bên trong bạn nữa, vì phân tích sâu chỉ ra rằng bên trong bạn cũng có tính cực. Bây giờ cách tiếp cận phân tâm chiều sâu đã làm lộ ra tâm trí ý thức và tâm trí vô thức là các đối lập cực bên trong bạn nữa. Nếu bạn là đàn ông, tâm trí ý thức của bạn là nam tính, tâm trí vô thức của bạn là nữ tính. Nếu bạn là đàn bà, tâm trí ý thức của bạn là nữ tính, tâm trí vô thức của bạn là nam tính. Vô thức là cái đối lập của ý thức. Trong thiền sâu đi tới cực thích sâu, giao hợp, yêu, giữa ý thức và vô thức của bạn - chúng trở thành một. Khi chúng trở thành một bạn đạt tới phúc lạc cao nhất có thể có.

Cho nên đàn ông và đàn bà có thể gặp gỡ theo hai cách. Bạn có thể gặp đàn bà ở bên ngoài bạn: thế thì việc gặp gỡ này chỉ có thể là nhất thời, rất chốc lát. Trong một giây đỉnh tới, và thế rồi mọi thứ bắt đầu biến đi. Có gặp gỡ khác của đàn ông và đàn bà, điều xảy ra bên trong bạn: tâm trí ý thức vô thức của bạn gặp gỡ. Khi điều này xảy ra, việc gặp gỡ này có thể là vĩnh hằng. Vui thú dục cũng là thoáng nhìn về tâm linh - nhưng khi gặp gỡ thực xảy ra bên trong, thế thì nó trở thành samadhi, thế thì nó trở thành hiện tượng tâm linh.

Nhưng bạn phải bắt đầu từ tâm thức có ý thức của bạn, cho nên nếu tâm trí ý thức của bạn là nữ tính, buông xuôi sẽ giúp ích. Và nhớ, là đàn bà không nhất thiết đồng nghĩa với việc có tâm trí nữ tính. Điều đó tạo ra khó khăn. Bằng không mọi thứ chắc đã là rất dễ dàng: thế thì đàn bà chắc sẽ đi theo con đường của buông xuôi và đàn ông chắc sẽ đi theo con đường của ý chí. Nhưng nó không dễ dàng thế. Có những đàn bà có tâm trí nam - chính cách tiếp cận của họ hướng tới sống là lấn lướt. Và họ đang tăng trưởng mọi ngày.

Phong trào giải phóng phụ nữ sẽ tạo ra ngày càng nhiều những đàn bà nam tính. Họ sẽ ngày càng lấn lướt hơn, và thế thì con đường buông xuôi sẽ không dành cho họ. Và vì đàn bà đang trở nên có tính cạnh tranh với đàn ông, đàn ông lui lại từ sự lấn lướt; anh ta trở nên ngày càng nữ tính hơn. Ngày càng nhiều con đường của buông xuôi sẽ hữu dụng cho đàn ông trong tương lai.

Cho nên bạn phải quyết định về bản thân bạn. Và đừng nghĩ dưới dạng đánh giá. Đừng nghĩ rằng bạn là đàn ông, cho nên làm sao bạn có thể có tâm trí nữ tính? Bạn có thể có chứ, và không gì sai trong nó; nó là đẹp. Và đừng nghĩ rằng bạn là đàn bà, cho nên làm sao bạn có thể có tâm trí nam tính? Không cái gì sai trong nó; nó là hay. Là đích thực hướng tới tâm trí riêng của bạn đi. Cố hiểu bạn có kiểu tâm trí nào, thế rồi đi theo con đường dành cho bạn, và đừng cố tạo ra bất kì tổng hợp nào.

Đừng hỏi tôi làm sao tôi sẽ điều hoà hai kiểu này. Tôi sẽ không làm đâu. Tôi không bao giờ ủng hộ điều hoà, và tôi không ủng hộ những phát biểu phi mâu thuẫn. Chúng là ngu xuẩn và trẻ con. Sống là mâu thuẫn, và đó là lí do tại sao sự sống là sống động. Chỉ chết là nhất quán và phi mâu thuẫn. Sự sống sống qua đối lập, qua đương đầu với cực đối lập, và đối lập, thách thức này tạo ra năng lượng. Nó cho ra năng lượng, và sự sống vận động qua nó. Đây là điều những người theo Hegel nói: vận động biện chứng - chính đề, phản đề, và thế rồi tổng lại lại trở thành chính đề và tạo ra phản đề riêng của nó, và điều này tiếp diễn. Sự sống không đơn điệu. Nó không logic. Nó là biện chứng.

Bạn phải hiểu khác biệt giữa logic và biện chứng. Vấn đề này có là vì bạn nghĩ sống là logic, cho nên bạn hỏi làm sao bạn sẽ điều hoà, vì logic bao giờ cũng điều hoà; logic không thể dung thứ được mâu thuẫn. Logic không thể dung thứ được mâu thuẫn. Logic bằng cách nào đó phải giải thích rằng nó không mâu thuẫn, và nếu nó mâu thuẫn thế thì cả hai không thể là đúng; thế thì một cái phải sai. Cả hai có thể là sai, nhưng cả hai không thể là đúng. Logic cố tìm ra phi mâu thuẫn ở mọi nơi.

Khoa học là logic. Đó là lí do tại sao khoa học không là đúng toàn bộ cho sống, không thể đúng được. Sống là mâu thuẫn phi logic. Nó làm việc qua cái đối lập. Nó không sợ cái đối lập; nó dùng cái đối lập. Cái đối lập chỉ dường như là đối lập; sâu bên dưới chúng làm việc cùng nhau. Nó là biện chứng, không logic. Nó là đối thoại giữa các cái đối lập - đối thoại liên tục.

Nghĩ trong một khoảnh khắc này: nếu không có mâu thuẫn, sống sẽ là chết, vì thách thức sẽ tới từ đâu? Hấp dẫn sẽ tới từ đâu? Năng lượng sẽ được cho ra từ đâu? Nó sẽ là đơn điệu, chết. Sống là có thể chỉ bởi vì biện chứng, vì cái đối lập. Đàn ông và đàn bà là đối lập cơ bản, và thế thì thách thức tạo ra hiện tượng yêu. Và toàn thể sống vận động quanh yêu. Nếu người yêu của bạn và bạn trở thành một toàn bộ tới mức không có kẽ hở chút nào, cả hai bạn sẽ chết. Thế thì các bạn sẽ không có khả năng tồn tại. Cả hai bạn sẽ biến mất khỏi quá trình biện chứng này.

Bạn chỉ có thể tồn tại trong cuộc sống này nếu tính một không bao giờ toàn bộ, và bạn phải chuyển động lặp đi lặp lại để tới gần. Đó là lí do tại sao những người yêu đấu tranh. Đấu tranh đó tạo ra biện chứng. Cả ngày họ sẽ đấu tranh. Họ sẽ đi xa khỏi nhau, họ sẽ trở thành kẻ thù. Điều này ngụ ý rằng bây giờ họ đã đi tới là các đối lập cực thực sự; họ đã chuyển động ra xa nhất có thể. Người yêu bắt đầu nghĩ làm sao giết người đàn bà này, và người đàn bà bắt đầu nghĩ làm sao gạt bỏ người đàn ông này. Họ đã di chuyển tới chính góc xa nhất có thể có. Và thế rồi lần nữa đến tối họ làm tình.

Khi họ ở xa xôi, xa xăm thế, lần nữa sự hấp dẫn tới. Họ lại nhìn từ điểm xa xôi đó rằng họ cảm thấy bị hấp dẫn. Thế rồi họ đã đơn giản lại trở thành đàn ông và đàn bà, không phải những người yêu. Thế rồi họ là đàn ông và đàn bà, nhưng người lạ. Họ sẽ lại rơi vào yêu lần nữa. Họ sẽ lại gần. Một điểm sẽ tới khi họ sẽ trở thành một trong một khoảnh khắc, và đó sẽ là hạnh phúc của họ, niềm vui của họ.

Nhưng khoảnh khắc họ đã trở thành một, quá trình đi ra xa lại bắt đầu. Trong chính khoảnh khắc khi vợ và chồng là một, nếu họ có thể là nhân chứng cho nó, họ sẽ thấy họ đã bắt đầu là tách rời lần nữa. Chính khoảnh khắc đỉnh tới, quá trình này bắt đầu là khác, là phân tách, là đối lập. Điều này liên tục vận động - bạn lặp đi lặp lại tới gần và đi xa.

Đây là điều tôi ngụ ý - sống tạo ra năng lượng qua tính cực. Không có tính cực sống không thể tồn tại. Nếu hai người yêu thực sự trở thành một, họ biến mất khỏi sống. Họ được giải thoát thực sự. Họ sẽ không có tái sinh lần nữa; sẽ không có sống trong tương lai. Nếu hai người yêu có thể trở thành một toàn bộ thế, yêu của họ đã trở thành thiền sâu nhất có thể có. Họ đã đạt tới điều Phật đã đạt tới dưới cây bồ đề. Họ đã đạt tới điều Jesus đã đạt tới trên cây chữ thập. Họ đã đạt tới bất nhị. Bây giờ họ không thể tồn tại.

Sự tồn tại như chúng ta biết nó là nhị nguyên, biện chứng, và những kĩ thuật này dành cho bạn, người tồn tại trong nhị nguyên. Cho nên sẽ có nhiều mâu thuẫn, vì những kĩ thuật này không phải là triết lí; những kĩ thuật này được ngụ ý để được làm và sống. Chúng không là các công thức toán học; chúng là những quá trình sống thực tại. Chúng là biện chứng, chúng là mâu thuẫn. Cho nên đừng đề nghị tôi điều hoà chúng. Chúng không là cùng một điều, chúng là đối lập.

Cố tìm ra xem kiểu của bạn là gì. Bạn có thể thảnh thơi được không? Bạn có thể buông bỏ được không? Bạn có thể ở trong khoảnh khắc thụ động, không làm bất kì cái gì được không? - thế thì mọi kĩ thuật yêu cầu ý chí sẽ không dành cho bạn. Nếu bạn không thể thảnh thơi, và nếu tôi nói với bạn thảnh thơi và bạn lập tức hỏi tôi làm sao thảnh thơi, cái 'làm sao' đó chỉ ra tâm trí bạn. Cái 'làm sao' đó chỉ ra rằng bạn không thể thảnh thơi mà không làm nỗ lực. Ngay cả với thảnh thơi bạn cần nỗ lực nào đó, cho nên bạn hỏi 'làm sao'. Thảnh thơi là thảnh thơi; không có 'làm sao' làm nó. Nếu bạn có thể thảnh thơi, bạn biết cách thảnh thơi. Bạn đơn giản thảnh thơi. Không có nỗ lực, không phương pháp.

Như trong đêm bạn đi ngủ. Bạn không bao giờ hỏi làm sao đi ngủ. Nhưng có những người bị mất ngủ. Nếu bạn bảo họ, 'Tôi đặt đầu lên gối, và thế là xong, tôi ngủ ngay,' họ không thể tin được bạn. Và nghi ngờ của họ là có nghĩa. Họ không thể tin được bạn; bạn đang lừa dối - vì họ cũng đặt đầu lên gối. Họ liên tục đặt đầu cả đêm - chẳng cái gì xảy ra.

Họ sẽ hỏi làm sao - làm sao đặt đầu lên gối? Phải có bí mật mà bạn không nói cho họ. Bạn đang lừa dối; toàn thế giới đang lừa họ. Mọi người nói, 'Chúng tôi chỉ đi ngủ thôi. Không có 'làm sao' cho nó. Không có công nghệ.' Họ không thể tin được bạn, và bạn không thể trách họ. Bạn nói, 'Chúng tôi đơn giản đặt đầu lên, nhắm mắt lại, tắt đèn, và chúng tôi ngủ.'

Họ cũng làm cùng thủ tục này, họ làm cùng nghi lễ này, và họ làm nó đúng hơn bạn đã từng làm, nhưng chẳng cái gì xảy ra. Đèn tắt, họ đã nhắm mắt, nằm trên giường - không cái gì xảy ra. Một khi bạn mất năng lực thảnh thơi, thế thì kĩ thuật được cần. Thế thì họ cần kĩ thuật; thế thì không có kĩ thuật họ sẽ không có khả năng ngủ.

Cho nên nếu bạn có tâm trí mà có thể thảnh thơi, thế thì buông xuôi dành cho bạn. Và đừng tạo ra bất kì vấn đề gì - thế thì đơn giản buông xuôi. Ít nhất một nửa trong các bạn có thể làm điều này. Bạn có thể không nhận biết, nhưng năm mươi phần trăm là có thể, vì các tâm trí nam và nữ tồn tại theo tỉ lệ. Chúng bao giờ cũng là năm mươi-năm mươi, gần năm mươi-năm mươi, trong mọi cõi, vì đàn ông không thể tồn tại mà không có đàn bà đối lập với anh ta. Có cân bằng sâu trong tự nhiên.

Bạn có biết không? - một trăm mười lăm con trai được sinh ra tương ứng với một trăm con gái, vì con trai yếu hơn con gái - cho nên đến lúc họ chín muồi về dục, mười lăm con trai đã chết. Một trăm mười lăm con trai được sinh ra tương ứng cho một trăm con gái. Con gái khoẻ hơn: họ có nhiều sức chịu đựng hơn, nhiều sức đề kháng hơn, cho nên một trăm mười lăm con trai được sinh ra tương ứng cho một trăm con gái. Thế rồi mười lăm con trai chết. Khoảnh khắc họ trở nên chín muồi về dục, đến tuổi mười bốn, con số sẽ là như nhau. Với từng đàn ông một đàn bà tồn tại, với từng đàn bà một đàn ông tồn tại, vì có căng thẳng bên trong. Họ không thể tồn tại mà không có nó; đối lập cực đó được cần.

Và tương tự là trường hợp với tâm trí bên trong nữa. Sự tồn tại, tự nhiên, cần cân bằng, cho nên một nửa trong số các bạn là nữ tính và có thể ở sâu trong buông xuôi rất dễ dàng. Nhưng bạn có thể tạo ra vấn đề cho bản thân bạn. Bạn có thể cảm thấy rằng bạn có thể buông xuôi, nhưng bạn nghĩ, 'Làm sao mình có thể buông xuôi?' Bạn cảm thấy rằng bản ngã của bạn có thể bị tổn thương. Bạn trở nên sợ việc buông xuôi, vì bạn đã được dạy: 'Là độc lập. Vẫn còn độc lập. Không đánh mất bản thân mình. Không trao kiểm soát của bạn cho ai đó khác. Bao giờ cũng trong kiểm soát.'

Điều này đã được dạy; đây là những khó khăn được dạy. Cho nên bạn có thể cảm thấy rằng bạn có thể buông xuôi, nhưng thế thì vấn đề khác nảy sinh, điều đã được xã hội, văn hoá và giáo dục trao cho bạn. Và chúng tạo ra vấn đề. Nếu bạn thực sự cảm thấy rằng buông xuôi không dành cho bạn, thế thì quên nó đi. Không cần lo nghĩ về nó. Thế thì đặt mọi năng lượng của bạn vào nỗ lực.

Cho nên đây là hai cực đoan. Một: nếu bạn thực sự là tâm trí nữ tính, bạn không có đâu mà đi. Không có mục đích, không có Thượng đế nào để được đạt tới, không cõi trời tương lai - không cái gì. Đừng ở trong bất kì vội vàng nào bây giờ, vẫn còn là đúng cho khoảnh khắc, và mọi thứ có thể được đạt tới bởi tâm trí nam qua vội vàng, nỗ lực, bạn sẽ đạt tới ở đây và bây giờ mà không có nỗ lực nào. Ngay bây giờ bạn là ở mục đích rồi, nếu bạn có thể thảnh thơi.

Tâm trí nam sẽ phải chạy loanh quanh cho tới khi nó mệt mỏi hoàn toàn, và thế thì nó đổ sập; chỉ thế thì nó có thể thảnh thơi. Lấn lướt, nỗ lực, cố gắng, là cần cho tâm trí nam để bị vét cạn. Khi việc vét cạn đó xảy ra, thế thì có thể cho nó thảnh thơi và buông xuôi. Buông xuôi đó sẽ tới chỉ ở lúc kết thúc; với tâm trí nữ nó bao giờ cũng ở lúc bắt đầu. Bạn đạt tới cùng điều xảy ra nhưng cách thức đạt tới là khác.

Cho nên khi tôi nói hôm qua, 'Không phí thời gian,' tôi nói nó cho tâm trí nam. Nếu tôi nói là vội vàng và tạo ra sự khẩn thiết tới mức toàn bộ năng lượng và hiện hữu của bạn trở thành dồn vào một điểm, được tập trung, và chỉ trong nỗ lực tập trung đó, cuộc sống của bạn sẽ trở thành ngọn lửa, điều này dành cho tâm trí nam, tâm trí nam tính. Với tâm trí nữ, thảnh thơi và bạn đã là ngọn lửa.

Vì điều này, bạn có Mahavir, bạn có Phật, bạn có Jesus, Krishna, Ram, Zarathustra, Moses, nhưng bạn không có danh sách tương tự các đàn bà. Không phải bởi vì đàn bà đã không đạt tới trạng thái tâm trí như vậy. Họ đã đạt tới, nhưng cách thức của họ là khác. Và toàn thể lịch sử này đã được ghi lại bởi đàn ông, và đàn ông có thể hiểu chỉ tâm trí nam. Đàn ông không thể hiểu được tâm trí nữ. Đó là vấn đề. Nó thực sự rất khó.

Đàn ông không thể hiểu được rằng đàn bà, chỉ bằng việc là người nội trợ đơn giản, có thể đạt tới cái gì đó mà vị phật đạt tới với nhiều khó khăn thế, gian nan thế. Đàn ông không thể quan niệm được, anh ta không thể nào quan niệm được rằng đàn bà có thể đạt tới chỉ bằng việc là người nội trợ: sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, tận hưởng khoảnh khắc sang khoảnh khắc, chỉ ở gần và ở đây và bây giờ, và không bận tâm về bất kì cái gì khác - không mục đích, không tâm linh; chỉ yêu con cái, yêu chồng, chỉ là người đàn bà bình thường, nhưng phúc lạc. Không cần làm những nỗ lực gian nan thế như một Mahavir làm - mười hai năm nỗ lực gian nan lâu dài. Nhưng đàn ông sẽ đề cao Mahavir, vì anh ta có thể đề cao nỗ lực.

Nếu bạn đạt tới mục đích mà không có nỗ lực, với đàn ông điều đó không xứng đáng với nó. Anh ta không thể đề cao nó. Anh ta có thể đề cao ai đó, một Tensing, một Hillary, lên tới đỉnh Everest - không phải bởi vì Everest là xứng đáng với nỗ lực, nhưng bởi vì nhiều nỗ lực thế được cần và nó là nguy hiểm thế. Và nếu bạn nói rằng bạn đã ở trên Everest anh ta sẽ cười, vì Everest là không có nghĩa - nỗ lực đạt tới nó là có nghĩa. Khoảnh khắc Everest trở thành dễ dàng để lên tới, với tâm trí nam mọi hấp dẫn bị mất. Chẳng có gì để được đạt tới trên Everest. Khi Hillary và Tensing lên tới đó, chẳng cái gì có đó để đạt tới, nhưng tâm trí nam cảm thấy vinh quang thế.

Khi Hillary đạt tới, tôi đã ở đại học; mọi giáo sư đều xúc động. Tôi hỏi một nữ giáo sư, 'Cô nói gì về Hillary và Tensing những người đã lên tới Everest?'

Bà ấy nói, 'Tôi không thể hiểu nổi tại sao có nhiều ồn ào thế về điều đó. Vấn đề là gì? Họ thu được gì bằng việc lên tới đó? Ngay cả ra tới chợ, tới cửa hàng, chắc đã là tốt hơn.'

Với tâm trí nữ tính nó là vô dụng. Lên mặt trăng sao? - sao phải nguy hiểm thế? Không có cần thiết gì. Nhưng với tâm trí nam, điều đó không phải là mục đích. Thực sự, nỗ lực là vấn đề, vì thế thì anh ta chứng minh rằng anh ta có nam tính. Chính nỗ lực của họ, chính sự năng nổ, và chính khả năng chết, cho anh ta xúc động.

Nguy hiểm là rất hấp dẫn cho tâm trí nam. Với tâm trí nữ nó không có hấp dẫn chút nào. Vì điều này, lịch sử con người thực sự được ghi lại một nửa. Nửa kia đã không được ghi lại toàn bộ, bị bỏ không được ghi lại. Chúng ta không biết bao nhiêu đàn bà trở thành chư phật; không thể nào biết được, vì cách đo của chúng ta, tiêu chí của chúng ta, không thể được áp dụng cho tâm trí nữ tính.

Cho nên đầu tiên quyết định về tâm trí riêng của bạn đi. Đầu tiên thiền về tâm trí riêng của bạn - bạn có kiểu tâm trí nào - thế rồi quên mọi phương pháp không thuộc về bạn. Và đừng cố điều hoà chúng.

Câu hỏi 2

Thầy đã nói, 'Học bao hàm ngày càng nhiều sự tồn tại trong hiện hữu của bạn. Kéo năng lượng từ cội nguồn rễ của mọi sự tồn tại. Có tính bao hàm ngay cả kẻ thù của bạn.' Làm sao tôi có thể có tính bao hàm kẻ thù của tôi trong khi đồng thời đi đầy đủ vào trong xúc động của hận? Điều này chẳng dẫn tới kìm nén sao?

Tôi đã nói có tính bao hàm ngay cả kẻ thù của bạn, nhưng tôi đã không nói bắt đầu từ kẻ thù. Bắt đầu từ người bạn đi. Như bạn ngay bây giờ, bạn thậm chí không bao hàm người bạn. Bắt đầu từ người bạn đi. Ngay cả điều đó cũng là khó rồi - bao hàm người bạn vào trong hiện hữu của bạn, cho phép người đó đi vào trong bạn và xuyên thấu bạn, mở với người đó, mong manh. Bắt đầu từ người bạn đi. Bắt đầu từ người yêu, người được yêu. Đừng nhảy tới kẻ thù.

Và tại sao bạn nhảy tới kẻ thù? - vì thế thì bạn có thể nói, 'Điều đó là không thể được, điều đó không thể được thực hiện,' cho nên bạn có thể vứt bỏ điều đó. Bắt đầu từ bước đầu tiên đi. Bạn bắt đầu từ bước cuối cùng. Làm sao cuộc hành trình có thể trở thành khả dĩ? Bạn bao giờ cũng bắt đầu từ bước cuối cùng. Bước đầu tiên đã chưa được lấy, cho nên bước cuối cùng chỉ là trong tưởng tượng. Và bạn cảm thấy nó là không thể được. Tất nhiên, nó là không thể được. Làm sao bạn có thể bắt đầu từ chỗ kết thúc được? Kẻ thù là điểm cuối cùng được bao hàm.

Nếu bạn có thể bao hàm người bạn của bạn, điều đó trở thành có thể, vì chỉ bạn bè trở thành kẻ thù. Bạn không thể làm ai đó thành kẻ thù mà không làm người đó trước hết là bạn của bạn. Hay bạn có thể? Tình bạn sẽ được cần trước hết nếu bạn muốn làm ai đó thành kẻ thù của bạn. Tình bạn sẽ là bước đầu tiên.

Phật tương truyền đã nói, 'Đừng làm ra bạn bè, vì đó là bước đầu tiên tiến tới làm ra kẻ thù.' Phật nói, 'Là thân thiết; đừng làm ra bạn bè. Nếu ông làm ra bạn bè ông đã lấy bước đầu tiên; bây giờ sẽ không còn xa mấy khi ông sẽ làm ra kẻ thù.'

Bao hàm bạn bè đi. Bắt đầu từ gần, bắt đầu từ chỗ bắt đầu. Chỉ thế thì điều đó mới là có thể. Bạn không cảm thấy bất kì khó khăn nào. Khi bạn phải bao hàm người bạn và có tính bao hàm người bạn, điều đó là khó, vì nó không phải là vấn đề của người bạn hay của kẻ thù. Nó là vấn đề của việc mở của bạn. Ngay cả với người bạn, bạn đóng; ngay cả với người bạn, bạn vẫn còn thận trọng; ngay cả với người bạn, bạn đã không làm lộ ra con người của bạn một cách toàn bộ, cho nên làm sao bạn có thể bao hàm được người đó?

Bạn có thể bao hàm người đó chỉ khi không có sợ, khi bạn không sợ, khi bạn có thể cho phép người đó đi vào bên trong bạn, và bạn không làm bất kì thu xếp an ninh nào. Ngay cả với người yêu bạn cũng đóng; bạn đã không mở tâm trí bạn. Dầu vậy có vài điều là bí mật, riêng tư. Nếu bạn có chuyện riêng tư bạn không thể mở được, bạn không thể có tính bao hàm, vì thế thì chuyện riêng tư có thể bị biết, thế thì bí mật của bạn có thể trở thành công khai. Không dễ bao hàm ngay cả người bạn, cho nên đừng nghĩ bao hàm kẻ thù là khó - nó là không thể được ngay bây giờ.

Đó là lí do tại sao giáo huấn của Jesus trở thành không thể được, và người Ki tô giáo trở thành rởm. Họ phải vậy thôi, vì Jesus nói, 'Yêu kẻ thù của ông,' và bạn thậm chí không có năng lực yêu bạn của bạn. Ông ấy cho bạn mục đích không thể được. Bạn nhất định trở thành đạo đức giả, rởm; bạn sẽ không đích thực. Bạn sẽ nói về việc yêu - yêu kẻ thù của bạn - và bạn sẽ ghét bạn của bạn. Tôi không nói điều đó.

Cho nên điều thứ nhất: không nghĩ về kẻ thù ngay bây giờ. Đó là thủ đoạn của tâm trí của bạn. Nghĩ về người bạn đi. Điều thứ hai: vấn đề này không phải là về bao hàm ai đó; vấn đề là có tính bao hàm. Đó là phẩm chất của tâm thức của bạn. Tạo ra tính bao hàm đi, tạo ra phẩm chất này.

Làm sao bạn có thể tạo ra phẩm chất này? - với điều đó có kĩ thuật này. Bạn đang ngồi gần cây. Nhìn lên cây. Nó ở bên ngoài bạn, nhưng nếu nó thực sự ở bên ngoài bạn, bạn không thể biết được nó. Cái gì đó của nó đã đi vào bên trong bạn; đó là cách bạn có thể biết cây có đó. Nó mầu xanh lục. Nhưng bạn có biết rằng mầu lục tồn tại trong bạn, chứ không trong cây? Khi bạn nhắm mắt lại, cây không xanh lục.

Bây giờ các nhà khoa học nói điều này - rằng mầu sắc được bạn cho. Mọi thứ trong tự nhiên là không mầu; không tồn tại mầu. Mầu tới trong hiện hữu khi tia sáng đi từ đối thể đặc biệt gặp mắt bạn Thế thì mầu được tạo ra. Cho nên mầu được cho bởi mắt bạn. Nó là việc gặp gỡ của cây và bạn nơi tính lục xảy ra. Hoa có đó đang nở rộ: hương bay tới bạn, và bạn ngửi thấy nó. Nhưng hương thơm đó cũng được bạn cho; nó không có trong tự nhiên. Chỉ các sóng đi tới bạn mà bạn dịch ra thành mùi. Chính mũi bạn ngửi thấy nó. Nếu bạn không có đó, sẽ không có mùi.

Đã có các triết gia như Berkeley hay Long Thọ, Shankara, người nói thế giới này là không thực, nó tồn tại trong tâm trí bạn, vì bất kì cái gì chúng ta biết về thế giới thực sự được cho bởi chúng ta. Vì điều này, Immanuel Kant, nhà tư tưởng và triết gia Đức, nói rằng vật trong bản thân nó không thể được biết. Bất kì cái gì chúng ta biết không phải là vật; nó là phóng chiếu của chúng ta.

Mặt bạn có vẻ đẹp với tôi. Mặt bạn không đẹp không xấu; đó là thái độ của tôi. Chính tôi làm bạn thành đẹp hay xấu. Điều đó tuỳ vào tôi: nó là việc cảm của tôi. Nếu bạn một mình trên thế giới và không có người nào nói rằng bạn xấu hay đẹp, bạn sẽ chẳng là cả hai. Hay bạn sẽ là xấu hay đẹp? Nếu bạn một mình trên trái đất, bạn sẽ đẹp hay xấu? Bạn sẽ thông minh hay ngu xuẩn? Bạn sẽ là hư không. Thực sự bạn không thể tồn tại một mình trên trái đất. Bạn không thể hiện hữu.

Nếu bạn ngồi gần cây, thiền đi. Mở mắt ra và nhìn cây, và thế rồi nhắm mắt lại và nhìn vào bên trong. Nếu bạn thử nó - lại mở mắt ra, thiền về cây và thế rồi nhắm mắt lại và nhìn vào cây bên trong - lúc ban đầu cây bên trong sẽ là cái bóng mờ nhạt của cây bên ngoài, nhưng nếu bạn liên tục làm, dần dần nó sẽ đi tới có cùng thực tại và hiện hữu như cây bên ngoài.

Và nếu bạn tiếp tục và kiên nhẫn, điều là khó, một khoảnh khắc tới khi cây bên ngoài trở thành chỉ là cái bóng của cây bên trong. Cái bên trong trở thành đẹp hơn, sống động hơn, vì bây giờ tâm thức bên trong của bạn là mảnh đất cho nó. Bây giờ nó được bắt rễ trong tâm thức bên trong. Bây giờ nó thực sự là việc cảm trên tâm thức. Nó là cái gì đó hiếm hoi.

Cho nên khi Jesus hay người như Jesus nói về vương quốc của Thượng đế, họ nói trong ngôn ngữ mầu sắc tới mức chúng ta nghĩ rằng hoặc họ điên, hoặc chỉ trong ảo giác. Họ không là cả hai. Họ đã học được cách bao hàm sự tồn tại. Tâm thức bên trong riêng của họ giờ đã trở thành hiện tượng cho sự sống. Bây giờ bất kì cái gì được trồng bên trong trở thành sống động. Nó mầu sắc hơn, thơm hương hơn, sống hơn - dường như nó không thuộc vào thế giới này, thế giới trần tục này; nó thuộc về thế giới khác nào đó. Các nhà thơ biết điều này một chút. Các nhà huyền bí biết nó rất sâu, nhưng nhà thơ cũng biết một chút. Họ có thoáng nhìn. Họ có thể cảm thấy thế giới được bao hàm trong chúng.

Thử nó đi - có tính bao hàm đi. Đây là điều tôi ngụ ý khi tôi nói có tính bao hàm: để cây đi vào và được bắt rễ tại đó. Để hoa đi vào và cho phép nó nở hoa tại đó. Bạn không thể tin được điều đó, vì không có cách nào chừng nào bạn chưa trải nghiệm nó. Tập trung vào nụ, nụ hoa hồng. Tập trung vào nó, liên tục tập trung vào nó, và cho phép nó được truyền tới cái bên trong.

Và khi thực sự trải nghiệm bên trong của bạn về chiếc nụ đã trở thành thực tới mức cái bên ngoài, nụ thực, cái gọi là nụ thực, dường như chỉ là cái bóng của nó - ý tưởng thực bây giờ ở bên trong, cái bản chất thực ở bên trong, và cái bên ngoài chỉ là bản sao mờ nhạt - khi bạn đã đi tới điểm này, nhắm mắt lại và tập trung vào cái nụ bên trong. Bạn sẽ ngỡ ngàng, vì cái nụ bên trong sẽ bắt đầu mở ra. Nó sẽ trở thành hoa, và hoa tới mức bạn đã không biết tới. Và bạn không thể gặp được hoa đó ở bên ngoài. Bây giờ đây là hiện tượng hiếm hoi khi cái gì đó bắt đầu lớn lên bên trong bạn, mở ra, nở hoa.

Theo cách này là có tính bao hàm, và thế rồi dần dần cho phép các ranh giới của bạn mở rộng ra. Bao hàm người yêu của bạn, bạn của bạn, gia đình của bạn, bao hàm người lạ, và thế rồi dần dần bạn sẽ có khả năng bao hàm kẻ thù. Điều đó sẽ là điểm cuối cùng. Và khi bạn có thể bao hàm kẻ thù và bạn có thể cho phép người đó đi vào trong bạn và được bắt rễ ở đó và trở thành một phần của tâm thức bạn, thế thì không cái gì là thù địch với bạn. Thế thì toàn thế giới đã trở thành nhà bạn. Thế thì không cái gì là xa lạ, không ai là người lạ, và bạn thoải mái trong nó.

Nhưng nhận biết về tâm trí tinh ranh. Tâm trí bao giờ cũng nói với bạn cái gì đó mà bạn không thể làm được, và khi bạn không thể làm được điều đó, tâm trí sẽ nói, 'Đây là những thứ ngớ ngẩn. Bỏ chúng đi.' Tâm trí sẽ đặt ra mục tiêu mà không thể được đạt tới. Bao giờ cũng nhớ điều đó, và đừng là nạn nhân của tâm trí riêng của bạn. Bao giờ cũng bắt đầu từ đâu đó mà là có thể; không nhảy tới điều không thể được.

Nếu bạn có thể trưởng thành trong cái có thể được, cái không thể được chỉ là đầu kia của nó. Nó không đối lập với cái có thể; nó chỉ là đầu kia. Đó là cùng một phổ - đầu kia của phổ.

Câu hỏi 3

Một câu hỏi nữa được bao hàm trong nó: Làm sao tôi có thể có tính bao hàm kẻ thù của tôi khi đồng thời đi đầy đủ vào xúc động của hận thù? Điều này chẳng dẫn tới kìm nén sao?

Đây là điểm tinh tế cần được hiểu sâu. Khi bạn ghét, tôi không nói kìm nén nó, vì bất kì cái gì bị kìm nén là nguy hiểm. Và nếu bạn kìm nén cái gì đó bạn không thể mở được bao giờ. Thế thì bạn tạo ra thế giới riêng tư mà sẽ không cho phép bạn bao hàm người khác. Bạn bao giờ cũng sẽ sợ điều này, điều bạn đã kìm nén, vì bất kì khoảnh khắc nào điều này có thể xì ra. Cho nên điều đầu tiên: không kìm nén giận, hận, hay bất kì cái gì. Nhưng không có nhu cầu diễn đạt nó lên ai đó.

Bạn diễn đạt nó lên người nào đó vì bạn cảm thấy người kia chịu trách nhiệm - điều đó là sai. Người kia không chịu trách nhiệm; chỉ bạn chịu trách nhiệm. Bạn cảm thấy ghét vì bạn đang ghét sẵn, và người kia chỉ cho bạn cơ hội, không gì khác. Nếu bạn tới và xúc phạm tôi, bạn đơn giản cho tôi cơ hội để mang ra bất kì cái gì đang có trong tôi. Nếu có ghét, ghét xì ra. Nếu có yêu, thế thì yêu sẽ toả ra. Nếu có từ bi, thế thì từ bi sẽ bay ra. Bạn chỉ là cơ hội cho tôi được làm lộ ra.

Nếu ghét xì ra, đừng cảm thấy rằng người kia chịu trách nhiệm. Người đó chỉ là công cụ. Chúng ta có một từ hay trong tiếng Phạn dành cho nó - nirmit - công cụ. Người đó không là nguyên nhân; nguyên nhân bao giờ cũng ở bên trong. Người đó chỉ là công cụ để mang nguyên nhân đó ra. Cho nên tỏ lòng cám ơn người đó đi - cám ơn rằng người đó làm cho bạn nhận biết về ghét ẩn kín riêng của bạn. Người đó là người bạn. Bạn chuyển người đó thành kẻ thù vì bạn áp đặt mọi trách nhiệm lên người đó. Bạn nghĩ rằng người đó đang tạo ra hận thù. Không ai có thể tạo ra bất kì cái gì trong bạn, nhớ điều đó mãi mãi.

Nếu bạn đi tới Phật và xúc phạm ông ấy, ông ấy sẽ không ghét bạn, ông ấy sẽ không giận bạn. Bất kì cái gì bạn làm, bạn không thể làm cho ông ấy giận được. Không phải bởi vì nỗ lực của bạn là ít, nhưng bởi vì giận không có đó; bạn không thể mang được nó ra. Người khác không phải là cội nguồn của ghét, cho nên đừng ném nó lên người đó. Chỉ cám ơn người đó, biết ơn người đó, và ghét, cái ở bên trong bạn, ném nó lên trời đi. Điều thứ nhất.

Điều thứ hai: có tính bao hàm về ghét nữa. Đó là cõi sâu hơn, chiều sâu hơn. Có tính bao hàm cả ghét nữa.

Tôi ngụ ý gì khi tôi nói điều này? Bất kì khi nào có cái gì đó xấu, bất kì khi nào cái gì đó bạn gọi là xấu, ác, xảy ra, bạn không bao giờ bao hàm nó trong bản thân bạn. Bất kì khi nào cái gì đó tốt xảy ra, bạn bao hàm nó. Nếu bạn đang yêu, bạn nói, 'Tôi là yêu.' Khi bạn ghét, bạn không bao giờ nói, 'Tôi là ghét.' Khi bạn có từ bi, bạn nói, 'Tôi là từ bi.' Khi bạn giận, bạn không bao giờ nói, 'Tôi là giận.' Bạn bao giờ cũng nói, 'Tôi đang giận đây' - dường như giận đã xảy ra cho bạn; dường như bạn không phải là giận - nó chỉ là việc xảy ra từ bên ngoài, cái gì đó ngẫu nhiên. Và khi bạn nói, 'Tôi là yêu,' dường như cái gì đó bản chất; không phải là cái gì đó ngẫu nhiên đã xảy ra cho bạn, không phải là cái gì đó đã tới từ bên ngoài. Nó đang tới từ bên trong.

Bất kì cái gì là tốt, bạn bao hàm nó. Và bất kì cái gì là xấu, bạn không bao hàm nó. Có tính bao hàm cả cái xấu nữa đi. Vì bạn là ghét, bạn là giận, và chừng nào bạn chưa cảm thấy điều này một cách sâu sắc - rằng 'Tôi là ghét' - bạn sẽ không bao giờ đi ra ngoài nó.

Nếu bạn có thể cảm thấy, 'Tôi là giận,' một quá trình tinh tế của biết đổi bắt đầu ngay lập tức. Điều gì xảy ra khi bạn nói, 'Tôi là giận'? Nhiều điều xảy ra. Thứ nhất: khi bạn nói, 'Tôi là giận,' bạn là khác với năng lượng bạn gọi là giận. Điều này không đúng, và từ cơ sở không đúng, không cái gì đúng có thể xảy ra. Điều này là không đúng - giận này là bạn; đây là năng lượng của bạn. Nó không phải là cái gì đó tách rời khỏi bạn.

Bạn tách rời khỏi nó vì bạn tạo ra hình ảnh giả về bản thân bạn - rằng bạn không bao giờ giận, rằng bạn không bao giờ ghét, rằng bạn bao giờ cũng yêu, rằng bạn bao giờ cũng tốt và thông cảm. Bạn đã tạo ra hình ảnh giả của bản thân bạn. Hình ảnh giả này là bản ngã của bạn. Bản ngã này liên tục nói với bạn, 'Cắt giận đi, cắt ghét đi, chúng là không tốt.' Không phải bởi vì bạn biết chúng là không tốt, nhưng bởi vì chúng không cho bạn hình ảnh; chúng không nuôi dưỡng bản ngã của bạn và hình ảnh của bạn.

Bạn là người tốt, đáng kính, tử tế, có văn hoá - bạn có hình ảnh. Đôi khi bạn tụt xuống từ hình ảnh này - những lúc đó là ngẫu nhiên. Bạn thu lại hình ảnh của bạn. Những điều đó là không ngẫu nhiên. Thực sự, chúng là thực về bạn hơn.

Khi bạn giận, cái ngã thực của bạn được lộ ra thực hơn là khi bạn mỉm cười giả dối. Khi bạn biểu lộ ghét, bạn là đích thực hơn khi bạn giả vờ yêu.

Điều thứ nhất là phải đích thực, đúng. Bao hàm cả ghét, bao hàm cả giận, bao hàm mọi thứ đang có trong bạn. Cái gì sẽ xảy ra? Nếu bạn bao hàm mọi thứ, hình ảnh giả của bạn sẽ đổ nhào mãi mãi, và điều đó là rất tốt. Điều hay là bạn được giải toả khỏi hình ảnh giả, vì nó liên tục tạo ra phức cảm. Với hình ảnh này đổ nhào bản ngã của bạn sẽ đổ, chính là cánh cửa dẫn tới tâm linh.

Khi bạn nói, 'Tôi là giận,' làm sao bạn có thể có bản ngã được? Khi bạn nói, 'Tôi là ghét, tôi là ghen, tôi là ác. Tôi là bạo hành,' làm sao bạn có thể có bản ngã được? Bản ngã có thể có dễ dàng khi bạn nói, 'Tôi là Brahma. Tôi là Thượng đế tối cao.' Thế thì nó là dễ dàng. 'Tôi là atma, cái ngã tối cao' - thế thì nó là dễ. Nhưng khi bạn nói, 'Tôi là ghen, ghét, giận, đam mê, dục,' bạn không thể có bản ngã. Với hình ảnh giả bản ngã sụp đổ; bạn trở thành thực, tự nhiên. Thế thì có thể hiểu thực tại của bạn. Thế thì bạn có thể tiếp cận giận của bạn mà không có bất kì thái độ chống đối nào. Nó là bạn. Bạn phải hiểu rằng nó là năng lượng của bạn.

Và nếu bạn có thể hiểu về giận của bạn, chính việc hiểu làm thay đổi và biến đổi nó. Nếu bạn có thể hiểu toàn thể quá trình giận và ghét, trong chính quá trình hiểu, nó biến mất, vì chất liệu cơ bản cho giận và ghét là dốt nát về nó, là vô nhận biết về nó, là không tỉnh táo về nó. Cho nên bất kì khi nào bạn không tỉnh táo, bạn có thể giận. Khi bạn tỉnh táo, bạn không thể giận. Sự tỉnh táo hấp thu mọi năng lượng mà trở thành giận.

Phật đã nói đi nói lại với các sư của ông ấy, 'Ta không nói phải không giận. Ta nói trong khi ông giận, là tỉnh táo.' Đây thực sự là một trong những nền tảng cho chuyển hoá. 'Ta không nói phải không giận. Ta nói: trong khi giận, là tỉnh táo.' Thử điều đó đi. Khi giận tới, là tỉnh táo. Nhìn vào nó. Quan sát nó. Ý thức tới nó. Không ngủ. Và bạn càng tỉnh táo, càng ít giận. Trong khoảnh khắc khi bạn thực sự tỉnh táo, giận không có - cùng năng lượng này trở thành tỉnh táo.

Năng lượng là trung lập. Cùng năng lượng trở thành giận. Cùng năng lượng trở thành ghét. Cùng năng lượng trở thành yêu. Cùng năng lượng trở thành từ bi. Năng lượng là một; đây là mọi cách diễn đạt. Và có những tình huống cơ bản trong đó năng lượng có thể trở thành tâm trạng đặc biệt. Nếu bạn không tỉnh táo, năng lượng có thể trở thành giận, năng lượng có thể trở thành dục, năng lượng có thể trở thành bạo hành. Nếu bạn tỉnh táo, nó không thể trở thành thế được - tỉnh táo, nhận biết, ý thức, không cho phép nó chuyển vào trong những thói cũ đó. Nó chuyển vào bình diện khác - cùng năng lượng đó.

Phật nói, 'Bước, ăn, ngồi. Bất kì cái gì ông làm, làm đi, nhưng làm có ý thức đầy đủ, lưu tâm, nhận biết rằng ông đang làm nó.'

Có lần chuyện xảy ra là Phật đang bước đi thì một con ruồi bay tới và đậu lên đầu ông ấy, đậu lên trán ông ấy. Ông ấy đang nói với các sư, cho nên không thực sự chú ý gì tới con ruồi này, ông ấy chỉ phẩy tay và con ruồi bay đi khỏi trán ông ấy. Thế rồi ông ấy trở nên nhận biết rằng ông ấy đã làm cái gì đó không nhận biết đầy đủ, vì nhận biết của ông ấy đã hướng tới các sư mà ông ấy đang nói cho, cho nên ông ấy nói với các sư, 'Ta xin lỗi một phút.' Ông ấy nhắm mắt lại và ông ấy giơ tay lên lần nữa. Các sư ngỡ ngàng với điều ông ấy đã làm, vì bây giờ không có ruồi. Ông ấy giơ tay lên lần nữa và phẩy tay gần chỗ con ruồi đã đậu - bây giờ thì nó không còn đó. Ông ấy đưa tay trở lại và thế rồi ông ấy mở mắt ra và nói, 'Các ông có thể hỏi bây giờ.'

Nhưng các sư kia nói, 'Chúng tôi đã quên mất điều chúng tôi hỏi. Bây giờ chúng tôi muốn hỏi thầy đã làm gì. Không có ruồi - nó đã có trước đây - cho nên thầy đã làm gì?'

Phật nói, 'Ta đã làm như ta đáng phải làm trước đó - ý thức đầy đủ việc giơ tay lên. Nó đã là không tốt của ta. Cái gì đó đã được làm một cách vô ý thức, tự động, tựa robot.'

Tỉnh táo như thế không thể trở thành giận được, tỉnh táo như thế không thể trở thành ghét được - không thể được. Cho nên đầu tiên bao hàm ghét, giận, mọi thứ bị coi là xấu. Bao hàm nó vào trong bản thân bạn, bao hàm nó trong hình ảnh của bạn, để cho bản ngã của bạn sụp đổ. Bạn từ trời tụt xuống đất. Bạn trở thành thực.

Thế thì đừng ném nó lên ai đó khác. Để nó ở đó; diễn đạt nó lên trời. Tỉnh táo đầy đủ. Nếu bạn giận, đi vào trong phòng, một mình, và giận và diễn đạt giận của bạn - và tỉnh táo. Làm bất kì cái gì bạn chắc đã làm với người đã là công cụ. Bạn có thể lấy ảnh người đó ở đó, hay chỉ để gối ở đó và nói, 'Ông là bố tôi,' và đánh một cú ra trò. Tỉnh táo đầy đủ. Tỉnh táo đầy đủ về điều bạn đang làm, và làm nó.

Đó sẽ là việc nhận ra sâu sắc. Giận sẽ được diễn đạt, và bạn sẽ tỉnh táo. Và bạn sẽ có khả năng cười; bạn sẽ có khả năng biết những điều bạn đang làm ngu xuẩn làm sao. Nhưng bạn có thể đã làm điều này cho ông bố thực của bạn - bạn chỉ đang làm nó cho cái gối. Và nếu bạn thực sự làm nó một cách đích thực, bạn sẽ cảm thấy rất vui lòng, rất yêu thương hướng tới bố bạn. Khi bạn ra khỏi phòng và khi bạn nhìn vào mặt bố bạn, bạn sẽ cảm thấy rất thông cảm, rất yêu thương. Thậm chí bạn sẽ muốn xin ông ấy tha thứ cho bạn.

Đây là điều tôi ngụ ý bởi việc có tính bao hàm. Không kìm nén được ngụ ý. Kìm nén bao giờ cũng nguy hiểm, độc hại. Với bất kì cái gì bạn kìm nén, bạn đang tạo ra phức cảm bên trong điều sẽ tiếp tục và sẽ làm cho bạn chung cuộc phát điên. Kìm nén nhất định trở thành điên. Diễn đạt, nhưng không diễn đạt lên bất kì người nào. Không có nhu cầu. Điều đó là ngu xuẩn, và tạo ra cái vòng luẩn quẩn. Diễn đạt một mình có tính thiền, và tỉnh táo trong khi diễn đạt.

Xem tiếp Chương 63 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post