Chương 63. Không bản đồ để theo

Chương 63. Không bản đồ để theo

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 4 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 63. Không bản đồ để theo


Chạm vào nhãn cầu như chiếc lông,

nhẹ nhàng giữa chúng mở vào tâm

và để càn khôn thấm vào.

Nữ thần tốt bụng,

đi vào sự hiện diện ê te

tràn ngập xa trên và dưới hình dạng của ông.

Có thời chuyện xảy ra trong một nhà thờ rằng sau buổi giảng khô khan rất dài, ông linh mục công bố rằng sẽ có cuộc họp, cuộc họp ngắn của ban trị sự, ngay sau kinh tạ ơn. Sau buổi lễ một người lạ tiến tới ông linh mục; người đó là người đầu tiên. Linh mục nghĩ, 'Chắc có hiểu lầm nào đó rồi,' vì người này là người lạ tuyệt đối. Người này thậm chí không có vẻ giống như người Ki tô giáo; dáng vẻ của anh ta là dáng vẻ của người Mô ha mét giáo, cho nên linh mục nói, 'Dường như ông đã hiểu lầm lời công bố. Sẽ có cuộc họp của ban trị sự.'

Người lạ nói, 'Tôi đã nghe như vậy đấy - và nếu có ai đó ở đây mà còn chán hơn tôi thế thì tôi muốn gặp người đó.'

Nhưng điều này dường như là tình huống của mọi người. Nhìn mặt mọi người mà xem, hay nhìn mặt riêng của bạn trong gương, và bạn sẽ cảm thấy bạn là người đáng chán nhất, và dường như không thể nào có thể có ai đó khác đáng chán hơn bạn. Toàn thể cuộc sống dường như là việc chán dài dài - khô khan, ảm đạm, vô nghĩa; bằng cách nào đó bạn đang mang nó như gánh nặng.

Tại sao điều này đã xảy ra? Sống không được ngụ ý là chán. Sống không được ngụ ý là khổ. Sống là lễ hội, mở hội, đỉnh của vui vẻ - nhưng điều đó chỉ trong thơ ca, trong mơ, trong triết lí. Thỉnh thoảng một Phật, một Krishna, dường như là trong mở hội sâu, nhưng họ có vẻ như ngoại lệ. Thực sự, không thể tin được; không thực, chỉ là ý tưởng. Dường như họ không bao giờ xảy ra. Họ là việc thoả ước, huyền thoại, mơ và hi vọng của chúng ta, nhưng không phải là thực tại. Thực tại dường như là mặt của chúng ta - chán chường, trong phiền não, và với khổ in dấu trên nó - và toàn thể sống chỉ là 'mang đi bằng cách nào đó'.

Tại sao điều này đã xảy ra? Và điều này phải không là thực tại cơ bản của sống chứ, điều này không thể thế được, vì điều này xảy ra chỉ cho con người. Cây, sao, con vật, chim... nó không xảy ra ở bất kì chỗ nào khác. Ngoại trừ con người, không cái gì chán. Và cho dù đôi khi đau xảy ra, nó là nhất thời; nó không bao giờ trở thành phiền não. Nó không bao giờ trở thành nỗi ám ảnh thường xuyên; nó không bao giờ ở trong tâm trí. Nó là thứ nhất thời, ngẫu nhiên; nó không được mang theo.

Con vật có thể bị đau, nhưng chúng không bị khổ. Đau có vẻ như ngẫu nhiên; chúng vượt qua nó. Chúng không mang nó. Nó không trở thành vết thương. Nó bị quên và được dung nạp. Nó đi vào trong quá khứ; nó không bao giờ trở thành một phần của tương lai. Khi đau trở thành thứ thường xuyên, thành vết thương, không phải là điều ngẫu nhiên mà là thực tại, bản chất, dường như bạn không thể tồn tại mà thiếu nó, thế thì nó trở thành vấn đề - và vấn đề đó đã nảy sinh chỉ cho tâm trí con người.

Cây không khổ. Dường như là không có phiền não. Không phải là chết không xuất hiện cho chúng; chết xuất hiện, nhưng nó không phải là vấn đề. Không phải là trải nghiệm đau không có đó; chúng có đó, nhưng chúng không trở thành bản thân sự sống. Chỉ ở ngoại vi chúng xảy ra và biến mất. Sâu bên dưới trong cốt lõi bên trong, sống vẫn còn mở hội.

Cây liên tục mở hội. Chết sẽ xảy ra, nhưng nó chỉ xảy ra một lần. Nó không được mang theo thường xuyên. Ngoại trừ con người, mọi thứ là trong tâm trạng lễ hội. Duy nhất con người bị chán - chán là hiện tượng con người. Cái gì đã đi sai? Cái gì đó phải đã đi sai.

Theo một cách nào đó đây có thể là dấu hiện tốt nữa. Chán mang tính người. Bạn có thể định nghĩa con người qua chán. Aristotle đã định nghĩa con người là có tính hợp lí. Điều đó có thể không đích xác đúng; nó không đúng một trăm phần trăm, vì khác biệt chỉ về mức độ. Con vật cũng hợp lí chứ - kém hợp lí hơn, nhưng không tuyệt đối phi lí. Có những con vật chỉ ở dưới tâm trí con người. Chúng nữa cũng là hợp lí theo cách riêng của chúng; không nhiều như con người, nhưng không hoàn toàn không có lí trí. Khác biệt chỉ ở mức độ, và con người không thể được định nghĩa bởi một mình lí trí. Nhưng qua chán bạn có thể định nghĩa con người: con người là con vật duy nhất bị chán.

Và chán này có thể đi tới cực đỉnh tới mức con người có thể tự tử. Chỉ con người có thể tự tử; không con vật nào tự tử. Điều đó là hiện tượng tuyệt đối con người. Khi chán đi tới điểm mà ngay cả hi vọng cũng trở thành không thể được, thế thì bản thân bạn chết bất thần, vì thế thì không có nghĩa trong việc mang mọi điều này. Bạn có thể mang cái chán này, cái đau này, vì ở đâu đó trong tương lai vẫn còn hi vọng. Đây là hôm nay tồi tệ, nhưng ngày mai cái gì đó sẽ xảy ra. Vì hi vọng đó bạn liên tục mang theo.

Tôi đã nghe, ngày xưa chuyện xảy ra một hoàng đế Trung Quốc xử tử thừa tướng của mình. Ngày thừa tướng bị treo cổ, hoàng đế tới gặp ông ta để nói lời tạm biệt. Ông ta đã là người phục vụ thành tâm của hoàng đế trong nhiều năm, nhưng ông ta đã làm cái gì đó làm bực mình hoàng đế tới mức hoàng đế xử ông ta tội chết. Nhưng nhớ rằng đây sẽ là ngày cuối cùng, hoàng đế tới gặp ông ta.

Khi hoàng đế tới, ông ấy thấy thừa tướng đang khóc, và nước mắt lăn dài từ mắt ông ta. Hoàng đế không thể tưởng tượng được rằng chết có thể là nguyên nhân, vì ông ta là người bạo dạn, cho nên hoàng đế hỏi, 'Không thể nào tưởng tượng được rằng ông khóc vì ông sẽ chết tối nay. Điều đó không thể quan niệm được. Ông là người bạo dạn, và ta đã biết sự bạo dạn của ông nhiều lần thế, cho nên nó phải là cái gì đó khác. Nó là gì vậy? Nếu ta có thể làm cái gì đó ta sẽ làm nó.'

Thừa tướng nói, 'Bây giờ thì không cái gì có thể được làm và thật vô dụng mà nói cho bệ hạ, nhưng nếu bệ hạ khăng khăng, thế thì thần vẫn là kẻ hầu của bệ hạ - thần sẽ vâng lời bệ hạ và nói cho bệ hạ.'

Hoàng đế vẫn khăng khăng, thế là thừa tướng nói, 'Đó không phải là vì cái chết của thần, vì cái đó chẳng quan trọng gì mấy - con người phải chết một ngày nào đó; bất kì ngày nào đều sẽ vậy - nhưng thần khóc vì thần đã thấy con ngựa của bệ hạ đang đứng bên ngoài.'

Hoàng đế hỏi, 'Vì con ngựa sao? Sao vậy?'

Thừa tướng nói, 'Thần đã đi tìm cả đời kiểu ngựa này, vì thần đã học được một bí mật cổ đại - rằng thần có thể dạy cho ngựa bay - nhưng chỉ một kiểu đặc biệt. Đây là kiểu đó, và đây là ngày cuối cùng của thần. Thần không lo nghĩ về cái chết của thần, nhưng lo nghĩ về một nghệ thuật cổ đại sẽ bị mất cùng thần. Đó là lí do tại sao thần khóc.'

Hoàng đế xúc động, háo hức - nếu ngựa có thể bay được, điều này sẽ là cái gì đó - cho nên ông ấy nói, 'Điều đó sẽ cần bao nhiêu ngày?'

Thừa tướng nói, 'Ít nhất một năm - và thế thì con ngựa này sẽ bắt đầu bay.'

Thế là hoàng đế nói, 'Được, ta sẽ cho ông tự do một năm, nhưng nhớ, nếu trong một năm con ngựa này không bay, ông sẽ lại bị xử chết và bị treo cổ. Nhưng nếu con ngựa này bay, ông sẽ được tha. Và không chỉ được tha, ta sẽ cho ông nửa vương quốc, vì ta sẽ là hoàng đế đầu tiên có ngựa bay. Cho nên ra khỏi tù và đừng khóc.'

Thừa tướng cưỡi ngựa, sung sướng và cười, đi về nhà. Nhưng vợ vẫn còn kêu khóc và bà ấy nói, 'Thiếp đã nghe tin rồi, tin đã về tới nhà trước khi tướng công về - nhưng chỉ một năm thôi sao? Và thiếp biết tướng công chẳng có nghệ thuật nào, và con ngựa này không thể bay được. Đây chỉ là thủ đoạn, trò lừa, cho nên nếu tướng công có thể xin một năm vậy sao không xin mười năm?'

Thừa tướng nói, 'Điều đó sẽ là quá nhiều. Như nó vậy, nó đã là quá nhiều rồi. Ngựa bay đã là quá nhiều. Thế thì đòi mười năm hiển nhiên sẽ là thủ đoạn. Nhưng đừng khóc nữa.'

Nhưng bà vợ nói, 'Điều làm cho thiếp buồn hơn là bây giờ thiếp sẽ sống cùng tướng công và sau một năm tướng công sẽ bị treo cổ. Một năm này sẽ là khổ sở.'

Thừa tướng nói, 'Bây giờ ta sẽ bảo cho nàng một bí mật cổ đại mà nàng không biết. Trong một năm này nhà vua có thể chết, ngựa có thể chết, ta có thể chết. Hay, ai biết được? - ngựa có thể học bay! Một năm đấy!'

Chỉ hi vọng - và con người sống qua hi vọng vì con người chán thế. Khi chán đi tới điểm bạn không thể hi vọng được, khi vô vọng là tuyệt đối, bạn tự tự. Chán và tự tử cả hai là tính người. Không con vật nào có thể tự tử, không cây nào có thể tự tử.

Tại sao điều này đã xảy ra? Lí do gì ở đằng sau nó? Con người đã quên hoàn toàn cách sống, cách mở hội, cách có tính lễ hội sao? Trong khi toàn thể sự tồn tại đang trong lễ hội, làm sao con người rút lui ra khỏi nó và tạo ra chỗ buồn bã quanh mình?

Điều đó đã xảy ra. Con vật sống qua bản năng; chúng không sống qua nhận biết. Chúng sống qua bản năng, một cách máy móc. Không cái gì phải được học. Chúng được sinh ra với bất kì cái gì chúng cần biết. Cuộc sống của chúng diễn ra trên bình diện bản năng trôi chảy; không có việc học.

Chúng có chương trình dựng sẵn, bản kế hoạch tổng thể trong tế bào của chúng, cho mọi điều chúng cần để sống và hạnh phúc, cho nên chúng liên tục sống một cách máy móc.

Con người đã đánh mất bản năng; bây giờ không có bản kế hoạch tổng thể để sống. Bạn được sinh ra mà không có bản kế hoạch tổng thể nào, không có bất kì chương trình dựng sẵn nào. Không đường đi máy móc nào sẵn có cho bạn di chuyển. Bạn phải tạo ra đường riêng của bạn. Bạn phải thay thế bản năng bằng cái gì đó không bản năng, vì bản năng đã bị bỏ. Bạn phải thay thế bản năng của bạn bằng thông minh, bằng nhận biết. Bạn không thể sống một cách máy móc. Bạn đã đi ra ngoài giai đoạn đó nơi sự sống máy móc là có thể - nó là không thể với bạn. Bạn không thể sống như con vật và bạn không biết làm sao sống theo cách khác nào đó - đây là vấn đề.

Bạn không có chương trình dựng sẵn tự nhiên để đi theo. Không có chương trình bạn phải đối diện với sự tồn tại. Và chán, khổ nhất định là định mệnh của bạn nếu bạn không thể tạo ra nhận biết tới mức bạn có thể sống qua nhận biết thay vì sống qua bản năng. Bạn phải học mọi thứ. Đây là vấn đề. Không con vật nào cần học bất kì cái gì. Bạn phải học mọi thứ, và chừng nào bạn chưa học nó, bạn không thể sống nó. Bạn phải học cách sống. Không con vật nào cần điều đó.

Việc học này là vấn đề. Bạn học nhiều thứ: bạn học cách kiếm tiền, bạn học toán học, bạn học lịch sử, bạn học khoa học, nhưng bạn không bao giờ học sống. Điều đó tạo ra chán. Toàn thể nhân loại bị chán vì một điều cơ bản vẫn còn không được chạm tới. Và nó không thể được bỏ lại cho bản năng, vì bây giờ không có bản năng để sống. Với con người, bản năng đã bị bỏ đi; cánh cửa đó đã khép lại. Bạn phải xây dựng chương trình riêng của bạn. Bạn được sinh ra mà không có bản đồ.

Điều này là tốt, vì sự tồn tại nghĩ bạn là có trách nhiệm thế, bạn sẽ tạo ra bản đồ riêng của bạn. Điều này là vinh quanh. Điều này là cao thượng. Điều này làm cho con người thành cao nhất, đỉnh của sự tồn tại, vì sự tồn tại để bạn tự do. Không con vật nào là tự do: nó phải sống và tuân theo một chương trình đặc biệt mà sự tồn tại trao cho nó. Khi nó được sinh ra, nó được sinh ra cùng với một chương trình - nó phải tuân theo chương trình này. Nó không thể đi lạc lối, nó không thể chọn. Không có phương án khác được trao cho nó. Với con người, mọi phương án đều để mở, và không có bản để để đi theo.

Nếu bạn không học cách sống, cuộc sống của bạn sẽ trở thành chuyện buồn thảm. Điều này đã xảy ra. Thế thì bạn có thể liên tục làm nhiều thứ và dầu vậy bạn sẽ cảm thấy bạn không sống - chết. Sâu bên dưới cái gì đó là chết, không sống. Bạn liên tục làm mọi thứ vì bạn phải làm. Chỉ để sống bạn liên tục làm mọi thứ, nhưng cái 'chỉ để sống' đó không phải là sống. Không có điệu vũ trong nó, không có bài ca trong nó. Nó đã trở thành công chuyện. Không có chơi đùa trong nó, và hiển nhiên bạn không thể tận hưởng nó. Những kĩ thuật này của mật tông là để dạy bạn cách sống. Chúng là để dạy bạn không phụ thuộc vào bản năng con vật, vì nó không còn đó nữa. Nó đã trở nên nhạt nhoà thế, nó không thể có tác dụng cho bạn, nó không thể vận hành.

Người ta đã chú ý, quan sát rằng nếu đứa con con người được nuôi lớn mà không có người mẹ, nó sẽ không bao giờ có khả năng yêu, nó sẽ không bao giờ có khả năng yêu. Trong cả đời nó, nó sẽ vẫn còn không có yêu, vì bây giờ không có bản năng; nó phải học yêu. Ngay cả yêu cũng phải được học. Đứa con con người phải được học. Đứa con con người được nuôi lớn mà không có yêu không thể học được điều đó. Nó sẽ không có khả năng yêu. Nếu người mẹ không có đó, và nếu người mẹ không trở thành nguồn hạnh phúc, nguồn cực lạc, thế thì không đàn bà nào có thể trở thành nguồn hạnh phúc và cực lạc cho đứa trẻ đó. Khi nó trở nên trưởng thành, lớn lên, nó sẽ không bị hấp dẫn tới đàn bà, vì bây giờ bản năng không vận hành.

Điều này sẽ không xảy ra cho con vật: vào khoảnh khắc đúng chúng sẽ bắt đầu vận hành. Chúng sẽ trở nên có tính dục; chúng sẽ chuyển tới dục đối lập - đó là tính bản năng, máy móc. Với con người không cái gì là máy móc. Nếu bạn không dạy con con người ngôn ngữ, nó sẽ không học ngôn ngữ. Nếu bạn không dạy điều đó, nó sẽ không có điều đó. Điều đó là không tự nhiên; không có bản năng cho điều đó. Bất kì cái gì bạn là đều vì việc học của bạn. Con người kém tự nhiên và nhiều văn hoá hơn. Con vật đơn giản là tự nhiên.

Con người kém tự nhiên và nhiều văn hoá hơn, nhưng một chiều, chiều cơ bản và nền tảng nhất, vẫn còn vô văn hoá - đó là chiều của việc là sống động. Bạn nhận nó dường như bạn đã có nó; nó được coi là đương nhiên sẵn có - điều đó là sai. Bạn không biết cách sống, vì chỉ thở không đồng nghĩa với sống. Chỉ ăn và ngủ và chỉ mang mọi chuyện thân thể không đồng nghĩa với sống. Bạn tồn tại, điều đó đúng, nhưng bạn không sống động.

Vị phật sống động, không đơn giản tồn tại. Sự sống động đó có thể tới chỉ nếu bạn học nó, nếu bạn trở nên nhận biết về nó, và nếu bạn tìm nó và nếu bạn tạo ra những tình huống trong đó nó có thể tiến hoá. Nhớ điều này: với con người, tiến hoá máy móc là không có. Tiến hoá ý thức đã thế chỗ, và bây giờ bạn không thể làm bất kì cái gì về nó - bạn phải đi vào trong tiến hoá ý thức. Bạn không thể rơi trở lại. Bạn có thể bám lấy chỗ bạn đang ở - thế thì bạn sẽ bị chán.

Đó là điều đang xảy ra. Bạn không di chuyển. Bạn liên tục tích luỹ các thứ đồ vật lí, cho nên các thứ đó đang di chuyển, không phải bạn. Của cải của bạn liên tục tích luỹ, chúng tăng lên - số dư ngân hàng của bạn đang tăng lên, không phải bạn. Bạn không tăng chút nào. Ngược lại, bạn có thể co lại, giảm đi, nhưng bạn không tăng lên. Chừng nào bạn chưa làm cái gì đó một cách có ý thức, bạn bị lạc. Nỗ lực ý thức được cần. Điều đó không được đòi hỏi từ con vật vì chúng không chịu trách nhiệm. Cho nên bạn phải hiểu một điều rất cơ bản: với tự do trách nhiệm tới. Và bạn có thể là tự do chỉ nếu bạn có trách nhiệm.

Con vật không có trách nhiệm, nhưng chúng cũng không có tự do. Chúng không tự do; chúng phải tuân theo hình mẫu đặc thù. Chúng hạnh phúc vì không cái gì có thể đi sai. Chúng đi theo tiến trình định sẵn: chúng đi theo hình mẫu đã được thảo ra trong hàng nghìn năm, trong nhiều thế kỉ tiến hoá. Nó đã có tác dụng và được thấy là đúng. Chúng đi theo điều đó. Không có khả năng nào đi sai.

Có mọi khả năng cho bạn đi sai, vì không có kế hoạch, không có bản đồ, không có hình mẫu. Phía trước cuộc sống của bạn không được lập sơ đồ. Bạn là tự do. Nhưng thế thì trách nhiệm lớn đổ lên bạn, và trách nhiệm đó là phải chọn đúng, làm việc đúng, và tạo ra tương lai của bạn qua nỗ lực của bạn. Thực sự, con người đã tạo ra bản thân mình qua nỗ lực riêng của mình.

Điều các nhà hiện sinh ở phương tây nói là đúng. Họ nói con người được sinh ra mà không có điều bản chất, hay bạn có thể nói không có hồn. Sartre, Marcel, Heidegger, họ nói rằng con người được sinh ra không có điều bản chất. Con người được sinh ra như một sự tồn tại, và thế rồi qua nỗ lực riêng của mình con người tạo ra điều bản chất. Con người được sinh ra chỉ như một khả năng, và thế rồi qua nỗ lực riêng của mình con người tạo ra hồn. Con người được sinh ra chỉ như một hình dạng, và thế rồi qua nỗ lực có ý thức riêng của mình, con người tạo ra thực chất.

Chính điều ngược lại là hoàn cảnh cho mọi tự nhiên: mọi con vật, mọi cây cối, được sinh ra đều có điều bản chất, có hồn, có chương trình, có định mệnh cố định. Con người được sinh ra như lối mở không có định mệnh cố định - điều này tạo ra gánh nặng, điều này tạo ra trách nhiệm. Điều này cho bạn sợ, phiền não, lo âu. Và thế thì bất kì chỗ nào bạn hiện hữu, nếu bạn không làm bất kì cái gì bạn bị mắc kẹt. Việc bị mắc kẹt đó tạo ra chán.

Bạn có thể sống động, hạnh phúc, lễ hội, vui vẻ chỉ khi bạn vận động, khi bạn tăng trưởng, khi bạn đang tăng lên, khi bạn đang tạo ra hồn; thực sự khi bạn đang mang thai với điều thiêng liêng, và khi điều thiêng liêng tăng trưởng trong bụng mẹ của bạn, khi bạn sẽ cho việc sinh thành.

Với mật tông, Thượng đế không phải là bắt đầu, Thượng đế là ở kết thúc. Thượng đế không phải là đấng sáng tạo, nhưng là đỉnh tối thượng, điểm omega, của tiến hoá. Nó là cái cuối cùng, không là cái đầu tiên; không là alpha mà là omega. Và chừng nào bạn chưa trở nên mang thai và chừng nào bạn chưa mang đứa trẻ bên trong bạn, bạn sẽ bị chán, vì thế thì cuộc sống của bạn là vô tích sự - không cái gì sẽ đi ra từ nó; không quả nào sẽ đi ra từ nó. Điều đó tạo ra chán.

Bạn có thể làm cơ hội này thành nguồn tiến hoá, hay bạn có thể bỏ lỡ cơ hội và có thể làm nó thành điểm tự tử. Điều đó tuỳ vào bạn.

Vì con người có thể tự tử, chỉ con người có thể trưởng thành về tâm linh. Không con vật nào có thể trưởng thành về tâm linh. Vì con người có thể phá huỷ bản thân mình, con người cũng có thể sáng tạo. Nhớ, cả hai khả năng này vận động đồng thời. Không con vật nào có thể phá huỷ bản thân nó - không thể được. Bạn không thể quan niệm được con sư tử nghĩ về tự tử, nhảy khỏi tảng đá và chấm dứt toàn thể vấn đề - không, không thể được. Không sư tử nào có thể nghĩ về điều đó. Dù bạo dạn thế nào, không sư tử nào có thể nghĩ tới việc chấm dứt bản thân nó, phá huỷ bản thân nó. Nó không tự do.

Bạn có thể quan niệm về việc phá huỷ bản thân bạn. Không thể nào tìm thấy một người đã không nghĩ nhiều lần về phá huỷ bản thân mình. Và nếu bạn có thể tìm thấy một người đã không nghĩ tới tự tử, thế thì người đó hoặc là con vật hoặc là Thượng đế. Đó là chính tính người căn bản - khả năng phá huỷ. Nhưng điều đó nữa cũng mở ra cánh cửa khác; đồng thời cả hai cánh cửa mở ra - bạn có thể sáng tạo nữa. Bạn có thể sáng tạo ra bản thân bạn, vì bạn có thể phá huỷ bản thân bạn.

Không con vật nào có thể sáng tạo ra bản thân nó. Bạn có thể sáng tạo ra bản thân bạn, và chừng nào bạn chưa bắt đầu sáng tạo, bạn sẽ phá huỷ. Chừng nào bạn chưa sáng tạo ra bản thân bạn, chưa bắt đầu sáng tạo... Và đó không phải là một vật để sáng tạo ra bản thân bạn, đó là quá trình - bạn phải liên tục sáng tạo. Chừng nào bạn chưa đạt tới điều tối thượng, bạn phải liên tục sáng tạo. Chừng nào Thượng đế chưa được sinh ra bên trong bạn, bạn phải liên tục sáng tạo. Nếu bạn không sáng tạo, bạn sẽ bị chán - cuộc sống không sáng tạo là chán. Mọi kĩ thuật này là để giúp bạn sáng tạo, để được tái sinh, trở nên mang thai. Bây giờ tôi sẽ nói tới các kĩ thuật.

Kĩ thuật thứ nhất. Kĩ thuật này là rất dễ và thực sự tuyệt vời. Bạn có thể làm nó, bất kì người nào cũng có thể làm nó. Không có vấn đề kiểu người: bất kì người nào cũng có thể làm kĩ thuật này, và với mọi người điều này sẽ giúp đỡ. Cho dù bạn không thể đi rất sâu vào trong nó, thế nữa nó sẽ giúp đỡ. Nó sẽ làm tươi tắn bạn.

Bất kì khi nào bạn bị chán, nó sẽ lập tức làm tươi mới bạn. Bất kì khi nào bạn mệt mỏi, nó sẽ lập tức đem lại sức sống mới cho bạn. Bất kì khi nào bạn ở trong tâm trạng mà bạn chán ngán với toàn thể sự việc, lập tức sự dâng trào năng lượng mới sẽ tuôn chảy bên trong bạn. Cho nên với mọi người, cho dù bạn không thiền về nó, nó sẽ giúp đỡ, sự giúp đỡ thuốc thang. Nó sẽ cho bạn mạnh khoẻ. Và nó rất dễ làm; không điều kiện tiên quyết.

Lời kinh là:

Chạm vào nhãn cầu như chiếc lông,

nhẹ nhàng giữa chúng mở vào tâm

và để càn khôn thấm vào.

Trước khi đi vào kĩ thuật này, có vài bình luận giới thiệu về nó. Thứ nhất, cái gì đó phải được hiểu về mắt, vì toàn thể kĩ thuật này tuỳ thuộc vào nó.

Điều thứ nhất: bất kì cái gì bạn là, bất kì cái gì bạn xuất hiện từ bên ngoài, là giả, nhưng bạn không thể lừa được mắt bạn. Bạn không thể tạo ra được mắt giả. Bạn có thể tạo ra mặt giả; bạn không thể làm sai mắt bạn. Điều đó là không thể được - chừng nào bạn chưa trở thành người chủ hoàn chỉnh như một Gurdjieff. Chừng nào bạn chưa trở thành người chủ hoàn chỉnh của mọi năng lượng của bạn, bạn không thể làm sai mắt bạn. Không người thường nào có thể làm được điều đó. Bạn không thể làm sai mắt bạn.

Đó là lí do tại sao nếu ai đó nhìn vào mắt bạn, nhìn chăm chăm vào mắt bạn, bạn cảm thấy bực mình, vì người đó đang cố tìm ra cái thực. Và tại điểm đó bạn không thể làm được bất kì cái gì - mắt bạn sẽ làm lộ ra cái ngã thực. Cho nên nhìn chăm chăm vào mắt của bất kì người nào không phải là thái độ tốt. Ngay cả khi nói bạn liên tục né tránh đôi mắt. Chừng nào bạn chưa ở trong yêu ai đó, chừng nào ai đó không thực sự là thực với bạn, bạn không thể nhìn chăm chăm được. Có giới hạn.

Các nhà tâm lí đã quan sát rằng ba mươi giây là giới hạn. Với người lạ bạn có thể nhìn chăm chăm trong ba mươi giây, không hơn. Nếu bạn nhìn chăm chăm nhiều hơn, bạn đã bắt đầu có tính hung hăng, và người kia sẽ lập tức cảm thấy không thoải mái. Bạn có thể nhìn chăm chăm vào điểm xa xăm, vì thế thì không người nào nhận biết. Nếu bạn ở xa ba chục mét tôi có thể nhìn chăm chăm vào bạn, nhưng nếu bạn chỉ cách trên nửa mét điều đó trở thành không thể được.

Trên tầu hoả chen chúc, hay trong thang máy chen chúc, ngồi hay đứng sát cạnh nhau, bạn không bao giờ nhìn vào mắt của nhau. Bạn có thể chạm vào thân thể - điều đó không gây khó chịu thế - nhưng bạn không bao giờ nhìn vào mắt nhau vì điều đó sẽ là quá nhiều, quá gần, và bạn sẽ xuyên vào con người thực. Điều đầu tiên cần nhớ: mắt không có nhân cách. Chúng là tự nhiên thuần khiết. Chúng không có nhân cách.

Điều thứ hai cần nhớ: bạn đi vào thế giới gần như chỉ qua mắt; họ nói tám mươi phần trăm. Những người đã từng làm việc với mắt, các nhà tâm lí học, họ nói rằng tám mươi phần trăm tiếp xúc với thế giới là qua mắt. Tám mươi phần trăm cuộc sống của bạn đi ra qua mắt.

Đó là lí do tại sao bất kì khi nào bạn nhìn thấy người mù, bạn cảm thấy thương hại. Bạn không bao giờ cảm thấy nhiều thương hại và thông cảm như vậy khi bạn thấy người điếc, nhưng khi bạn thấy người mù, đột nhiên bạn cảm thấy thông cảm và từ bi. Tại sao? - vì người đó tám mươi phần trăm không sống động. Người điếc không bị không sống động như vậy. Cho dù chân bạn bị chặt và tay bạn bị chặt, bạn sẽ không phải là không sống động thế, nhưng người mù bị đóng tới tám mươi phần trăm; người đó sống chỉ hai mươi phần trăm.

Qua mắt tám mươi phần trăm năng lượng của bạn chuyển ra. Bạn đang chuyển vào trong thế giới qua mắt. Cho nên khi bạn bị mệt, điều đầu tiên là mắt. Sau đó, các phần khác của thân thể sẽ bị ảnh hưởng; mắt sẽ là cái đầu tiên bị kiệt quệ năng lượng. Nếu bạn có thể làm tươi mới mắt, bạn có thể làm tươi mới toàn thân, vì chúng chiếm tám mươi phần trăm năng lượng của bạn. Nếu bạn có thể đem sức sống mới cho mắt bạn, bạn đã đem sức sống mới cho bản thân bạn.

Trong tự nhiên bao quanh bạn, bạn không bao giờ cảm thấy mệt như bạn cảm thấy trong thành phố phi tự nhiên, vì trong tự nhiên bao quanh, mắt bạn liên tục được nuôi dưỡng. mầu xanh lục, bầu không khí tươi tắn - mọi thứ làm thảnh thơi mắt bạn và nuôi dưỡng chúng. Trong thành phố hiện đại mọi thứ khai thác mắt bạn và không cái gì nuôi dưỡng chúng. Cho nên đi tới các làng vùng sâu xa, hay tới đỉnh núi nơi không cái gì nhân tạo ở đó, nơi mọi thứ là tự nhiên, và bạn sẽ thấy kiểu mắt khác. Sự lấp lánh, phẩm chất, sẽ khác - tươi tắn, như con vật, xuyên thấu, sống động, nhảy múa.

Trong thành phố hiện đại, mắt là chết; chỉ sống ở mức tối thiểu. Chúng không biết tính lễ hội là gì. Chúng không biết tươi tắn là gì. Mắt là vô nhận biết về bất kì sự sống nào tuôn chảy qua chúng; chúng chỉ bị khai thác. Tám mươi phần trăm năng lượng của bạn chuyển đi từ mắt, cho nên bạn phải nhận biết hoàn hảo, và bạn phải học nghệ thuật về chuyển động này, năng lượng này, và khả năng của mắt.

Ở Ấn Độ chúng ta đã gọi người mù là prajna-chakshu - mắt trí huệ - bởi một lẽ đặc biệt, vì mọi điều không may có thể được biến đổi thành cơ hội lớn. Tám mươi phần trăm năng lượng chuyển qua mắt, và khi một người bị mù, người đó không sống tám mươi phần trăm; với thế giới tám mươi phần trăm tiếp xúc của người đó bị mất.

Người đó rất nghèo khi có liên quan tới thế giới, nhưng nếu người đó có thể dùng cơ hội này - cơ hội này của việc bị mù - thế thì người đó có thể dùng tám mươi phần trăm năng lượng của mình cho thế giới bên trong của người đó; tám mươi phần trăm này của người đó mà bạn bình thường không thể dùng được trừ phi bạn biết tới nghệ thuật này. Cho nên tám mươi phần trăm năng lượng của người đó là ở cùng người đó, nó là bể chứa, và năng lượng mà thường chuyển ra ngoài có thể chuyển vào trong. Nếu người đó biết cách cho phép nó chuyển vào trong, người đó sẽ trở thành mắt trí huệ.

Người mù không phải là người prajna-chakshu, người mắt trí huệ, chỉ bởi vì là mù, nhưng bởi vì người đó có thể hiện hữu. Người đó không có mắt thường, nhưng người đó có thể có mắt trí huệ. Khả năng có đó. Chúng ta đã đặt tên cho người đó là prajna-chakshu chỉ để làm cho người đó nhận biết rằng người đó không nên tiếc rằng người đó không có mắt. Người đó có thể tạo ra mắt bên trong, và tám mươi phần trăm năng lượng ở cùng người đó mà không ở cùng với những người có mắt. Người đó có thể di chuyển nó. Người đó có thể dùng nó.

Cho dù người mù không nhận biết, người đó trở nên im lặng hơn bạn. Người đó trở nên thảnh thơi hơn. Nhìn người mù mà xem. Người đó im lặng hơn. Mặt người đó thảnh thơi hơn. Người đó dường như thoải mái với bản thân người đó; không có bất mãn. Điều này sẽ không là hoàn cảnh với người điếc. Người đó sẽ bất ổn hơn bạn, và người đó sẽ trở nên tinh ranh. Nhưng người mù không bao giờ tinh ranh, không bao giờ bất ổn, không bao giờ tính toán; về căn bản tin cậy, trong đức tin sâu sắc với sự tồn tại.

Tại sao điều này xảy ra? - vì tám mươi phần trăm năng lượng, cho dù người đó không biết bất kì cái gì về nó, đang vận động bên trong. Nó trở thành thác thường xuyên, hệt như thác đổ. Cho dù vô nhận biết, nó liên tục đổ vào tâm bạn. Cùng năng lượng mà chuyển ra ngoài, liên tục đổ vào tâm người đó - điều đó làm thay đổi phẩm chất của hiện hữu của người đó. Ở Ấn Độ cổ đại người mù được kính trọng rất nhiều - rất được kính trọng. Trong kính trọng sâu sắc chúng ta gọi người đó là prajna-chakshu, người mắt trí huệ.

Cùng điều này bạn có thể làm với mắt bạn, và kĩ thuật này dành cho điều đó: để giúp năng lượng của bạn cái vẫn chuyển ra ngoài, đổ trở lại lên bản thân bạn, lên trung tâm tâm riêng của bạn. Nếu nó đổ vào tâm, bạn trở thành nhẹ như có thể. Bạn cảm thấy dường như toàn thân đã trở thành chiếc lông; dường như sức hút tuyệt đối không có tác động lên nó. Và ngay lập tức bạn được kết nối với nguồn sâu nhất của hiện hữu của bạn, điều tạo ra sức sống mới cho bạn.

Với mật tông, ngủ say đem lại sức sống mới cho bạn không phải bởi vì ngủ, mà chỉ bởi vì năng lượng mà đã chuyển ra ngoài, giờ chuyển vào trong. Nếu bạn biết bí mật này, thế thì điều người thường đang làm trong sáu giờ hay tám giờ ngủ, bạn có thể làm trong vòng vài phút. Điều người thương làm trong tám giờ, thực sự người đó không làm. Người đó cho phép tự nhiên làm cái gì đó, và người đó không nhận biết nó là gì. Một quá trình huyền bí đang xảy ra trong giấc ngủ của bạn. Một trong những điều cơ bản là ở chỗ năng lượng của bạn không chuyển ra ngoài; nó liên tục đổ vào tâm bạn, và điều đó đem lại sức sống mới cho bạn. Bạn ở trong việc tắm sâu bằng năng lượng riêng của bạn.

Cái gì đó thêm nữa về việc chuyển năng lượng này. Bạn có thể đã quan sát rằng bất kì khi nào có người có sự chi phối, người đó bao giờ cũng nhìn chằm chằm vào mắt bạn. Bất kì khi nào có người bị chi phối, người đó nhìn xuống. Nô lệ, người hầu, hay bất kì người nào kém cỏi so với ai đó, sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm vào mắt của người cao siêu. Nhưng người cao siêu có thể nhìn chằm chằm. Vua có thể nhìn chằm chằm, nhưng đứng trước vua, đứng trong số cử toạ của vua, bạn không được giả định nhìn chằm chằm. Điều đó sẽ là xúc phạm. Bạn phải nhìn xuống.

Thực sự, với mắt, năng lượng của bạn chuyển động. Nó có thể trở thành bạo hành tinh vi. Và không chỉ trong con người, ngay cả trong con vật. Khi hai con vật lạ gặp nhau, hai con vật gặp nhau, chúng nhìn chằm chằm vào nhau qua mắt chỉ để phán xét ai sẽ là cao siêu và ai sẽ nhận vai trò kém cỏi. Và một khi một con vật nhìn xuống, sự việc được quyết định. Thế thì chúng sẽ không đánh nhau; việc này qua rồi. Bây giờ kẻ là cao siêu được coi là đương nhiên hơn.

Ngay cả trẻ con cũng chơi trò chơi nhìn chằm chằm vào mắt nhau, và bất kì đứa nào nhìn đi đều bị thua. Và chúng đúng. Khi hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, bất kì đứa nào trở thành kẻ không thoải mái đầu tiên và bắt đầu lo lắng và bắt đầu nhìn đi chỗ khác và né tránh cái nhìn của đứa kia, đều bị thua. Đứa liên tục nhìn chăm chăm là mạnh hơn. Nếu mắt bạn có thể đánh bại mắt người khác, đó là chỉ dẫn tinh tế rằng bạn là mạnh hơn người kia.

Trên sân khấu khi ai đó đến lượt nói hay hành động, người đó trở nên rất sợ, run rẩy lớn xảy ra. Ngay cả với những người đã lâu năm trong nghề, các diễn viên già... ngay cả khi họ lên sâu khấu, nỗi sợ bắt lấy họ, vì nhiều con mắt thế đang nhìn chăm chăm; có nhiều năng lượng lấn lướt thế. Có nhiều năng lượng từ hàng nghìn người đang chăm chăm nhìn họ tới mức họ đột nhiên bắt đầu run sâu bên dưới. Nỗi sợ nắm bắt họ. Năng lượng tinh tế chảy qua mắt, năng lượng rất tinh tế. Lực tinh tế nhất, lực vật lí được tinh chế nhất, đang chảy qua mắt. Và phẩm chất của năng lượng này thay đổi cùng bạn.

Từ mắt của vị phật một kiểu năng lượng khác tuôn chảy. Từ mắt của một Hitler một kiểu khác toàn bộ. Nếu bạn nhìn vào mắt của phật, chúng chấp nhận bạn, chúng đón chào bạn, chúng trở thành cánh cửa. Nếu bạn nhìn vào mắt của Hitler, chúng bác bỏ bạn, chúng kết án bạn, chúng đẩy bạn ra xa, chúng tống bạn đi xa. Với Hitler, mắt ông ta giống như vũ khí; với Phật, mắt ông ấy là từ bi. Phẩm chất của mắt thay đổi. Sớm hay muộn chúng ta phải đi tới đo được năng lượng mắt, và thế thì sẽ không có nhu cầu biết mấy về người. Chỉ năng lượng mắt và phẩm chất của nó sẽ chỉ ra kiểu người nào đang được ẩn đằng sau. Sớm hay muộn điều đó sẽ là có thể.

Kinh này, kĩ thuật này:

Chạm vào nhãn cầu như chiếc lông,

nhẹ nhàng giữa chúng mở vào tâm

và để càn khôn thấm vào.

Chạm vào nhãn cầu như chiếc lông... Dùng cả hai lòng bàn tay bạn, để chúng lên mắt bạn, và cho phép lòng bàn tay chạm vào nhãn cầu - nhưng chỉ như chiếc lông, không ấn. Nếu bạn ấn bạn bỏ lỡ vấn đề, bạn bỏ lỡ toàn thể kĩ thuật này. Không ấn; chỉ chạm như chiếc lông. Bạn sẽ phải điều chỉnh, vì lúc ban đầu bạn sẽ ấn. Để mỗi lúc một ít sức ấn cho tới khi bạn chỉ chạm mà không có ấn chút nào - chỉ lòng bàn tay bạn chạm vào nhãn cầu. Chỉ việc chạm, chỉ là gặp gỡ mà không có sức ấn, vì nếu sức ấn có đó, thế thì kĩ thuật này sẽ không vận hành. Cho nên - như chiếc lông.

Tại sao? Vì chiếc kim có thể làm được cái gì đó mà chiếc kiếm không thể làm được. Nếu bạn ấn, phẩm chất đã thay đổi - bạn lấn lướt. Và năng lượng đang chảy qua mắt là rất tinh tế: sức ấn nhỏ và nó bắt đầu tranh đấu và kháng cự được tạo ra. Nếu bạn ấn, thế thì năng lượng đang chảy qua mắt sẽ bắt đầu chống lại, tranh đấu; nỗ lực lớn sẽ xảy ra sau đó. Cho nên đừng ấn; cho dù ấn hơi chút là đủ cho năng lượng mắt xét xử.

Nó rất tinh tế, nó rất tinh vi. Đừng ấn - như chiếc lông, chỉ lòng bàn tay bạn chạm vào, dường như không chạm. Chạm dường như không chạm, không ấn; chỉ cái chạm, hơi cảm thấy rằng lòng bàn tay chạm nhãn cầu, có vậy thôi.

Cái gì sẽ xảy ra? Khi bạn đơn giản chạm mà không ấn gì, năng lượng bắt đầu chuyển vào trong. Nếu bạn ấn, nó bắt đầu tranh đấu với tay, với lòng bàn tay, và chuyển ra. Chỉ cái chạm và năng lượng bắt đầu chuyển vào trong. Cửa được đóng lại; đơn giản cửa được đóng lại và năng lượng rơi trở lại. Khoảnh khắc năng lượng rơi trở lại, bạn sẽ cảm thấy sự nhẹ nhàng tới khắp mặt bạn, đầu bạn. Năng lượng này chuyển lùi lại làm bạn nhẹ.

Và ngay ở giữa hai con mắt này là con mắt thứ ba, mắt trí huệ, prajna-chakshu. Ngay ở giữa hai con mắt này là con mắt thứ ba. Năng lượng rơi trở lại từ các con mắt đập vào con mắt thứ ba. Đó là lí do tại sao người ta cảm thấy nhẹ, thăng lên, dường như không có sức hút. Và từ con mắt thứ ba, năng lượng rơi vào tâm. Nó là quá trình vật lí: chỉ nhỏ giọt, nhỏ giọt, nó rơi, và bạn sẽ cảm thấy cảm giác rất nhẹ đi vào trong tâm bạn. Nhịp đập sẽ chậm lại, việc thở sẽ chậm lại. Toàn thân bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi.

Cho dù bạn không đi vào thiền sâu, điều này sẽ giúp bạn về mặt vật lí. Bất kì lúc nào trong ngày, thảnh thơi trên ghế - hay nếu bạn không có ghế nào, khi chỉ ngồi trên tầu hoả - nhắm mắt lại, cảm thấy được thảnh thơi ở trong toàn thân bạn, và thế rồi đặt cả hai lòng bàn tay lên mắt bạn. Nhưng không ấn - đó là điều rất có ý nghĩa. Chỉ chạm như chiếc lông.

Khi bạn chạm và không ấn, ý nghĩ của bạn sẽ dừng lại ngay lập tức. Trong tâm trí thảnh thơi ý nghĩ không thể chuyển động được; chúng bị đông cứng. Chúng cần sự điên cuồng và phát sốt, chúng cần căng thẳng để di chuyển. Chúng sống qua căng thẳng. Khi mắt im lặng, được thảnh thơi, và năng lượng đang chuyển ngược lại, ý nghĩ sẽ dừng lại. Bạn sẽ cảm thấy phẩm chất nào đó của sự phấn khích, và điều đó sẽ sâu sắc lên hàng ngày.

Cho nên làm điều đó nhiều lần trong ngày. Cho dù một khoảnh khắc, việc chạm sẽ là tốt. Bất kì khi nào mắt bạn cảm thấy cạn kiệt, cạn năng lượng, bị khai thác - sau khi đọc, xem phim, hay xem tivi - bất kì khi nào bạn cảm thấy điều đó, chỉ nhắm mắt lại và chạm. Ngay lập tức sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu bạn muốn làm nó thành thiền, thế thì làm nó trong ít nhất bốn mươi phút. Và toàn thể sự việc là không ấn. Vì dễ dàng trong một khoảnh khắc để có cái chạm tựa lông; nó là khó trong bốn mươi phút. Nhiều lần bạn sẽ quên và bạn bắt đầu ấn.

Không ấn. Trong bốn mươi phút, vẫn còn nhận biết rằng tay bạn không có trọng lượng; chúng chỉ chạm. Liên tục nhận biết rằng bạn không ấn, chỉ chạm. Điều này sẽ trở thành nhận biết sâu, cũng giống như việc thở. Như Phật nói thở với nhận biết đầy đủ, cùng điều này sẽ xảy ra với việc chạm, vì bạn phải thường xuyên lưu ý rằng bạn không ấn. Tay của bạn phải chỉ là cái lông, thứ vô trọng lượng, đơn giản chạm.

Tâm trí bạn sẽ ở đó toàn bộ, tỉnh táo, gần mắt, và năng lượng sẽ thường xuyên chảy. Lúc ban đầu nó sẽ chỉ nhỏ từng giọt. Trong vòng vài tháng bạn sẽ cảm thấy nó đã trở thành thứ tựa dòng sông, và trong vòng một năm bạn sẽ cảm thấy nó đã trở thành trận lụt. Và khi nó xuất hiện - Chạm vào nhãn cầu như chiếc lông, nhẹ nhàng giữa chúng - khi bạn chạm bạn sẽ cảm thấy cái nhẹ. Bạn có thể cảm thấy nó ngay bây giờ. Lập tức, khoảnh khắc bạn chạm, cái nhẹ tới. Và rằng nhẹ nhàng giữa chúng mở vào tâm; cái nhẹ đó xuyên thấu, mở vào trong tâm. Trong tâm, chỉ cái nhẹ có thể vào; không cái gì nặng có thể vào. Chỉ những thứ rất nhẹ có thể xảy ra cho tâm.

Cái nhẹ này giữa hai mắt sẽ bắt đầu nhỏ giọt vào trong tâm, và tâm sẽ mở để nhận nó - và để càn khôn thấm vào. Và khi năng lượng rơi xuống trở thành dòng suối và thế rồi thành sông và thế rồi thành trận lụt, bạn sẽ được cuốn trôi hoàn hoàn, được cuốn đi. Bạn sẽ không cảm thấy bạn hiện hữu. Bạn sẽ đơn giản cảm thấy càn khôn hiện hữu. Thở vào, thở ra, bạn sẽ cảm thấy bạn đã trở thành càn khôn. Càn khôn đi vào và càn khôn đi ra. Thực thể mà bạn đã từng là vậy, bản ngã, sẽ không có đó.

Kĩ thuật này là rất đơn giản, không có bất kì nguy hiểm nào, cho nên bạn có thể thực nghiệm với nó tuỳ bạn thích. Nhưng bởi vì nó dễ thế, bạn có thể không có khả năng làm nó. Toàn thể sự việc phụ thuộc vào cái chạm không ấn, cho nên bạn sẽ phải học điều đó. Thử nó đi. Trong vòng một tuần nó sẽ xảy ra. Đột nhiên một ngày nào đó khi bạn chỉ chạm không ấn, lập tức bạn sẽ cảm thấy điều tôi nói - sự nhẹ nhàng và lối mở vào tâm, và cái gì đó nhỏ giọt từ đầu vào tâm.

Kĩ thuật thứ hai:

Nữ thần tốt bụng,

đi vào sự hiện diện ê te

tràn ngập xa trên và dưới hình dạng của ông.

Nữ thần tốt bụng, đi vào sự hiện diện ê te tràn ngập xa trên và dưới hình dạng ông. Kĩ thuật thứ hai có thể được làm chỉ nếu bạn đã làm kĩ thuật thứ nhất. Nó có thể được làm một cách tách rời nữa, nhưng thế thì nó sẽ rất khó. Nhưng nếu bạn làm kĩ thuật thứ nhất, thế thì điều tốt là làm kĩ thuật thứ hai và rất dễ dàng.

Bất kì khi nào điều này xảy ra - rằng bạn cảm thấy nhẹ, thăng lên, dường như bạn có thể bay - đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng quanh thân thể bạn có ánh sáng hơi xanh. Nhưng điều đó bạn chỉ có thể thấy khi bạn cảm thấy rằng bạn có thể thăng lên, rằng thân thể bạn có thể bay, rằng nó đã trở thành nhẹ, hoàn toàn tự do khỏi mọi gánh nặng, hoàn toàn tự do khỏi bất kì sức hút nào hướng tới đất.

Không phải là bạn có thể bay; điều đó không phải là vấn đề. Đôi khi điều đó xảy ra. Đôi khi việc xảy ra rằng nó đi tới điểm cân bằng tới mức thân thể bạn bay lên. Nhưng đó không phải là mục đích, và đừng nghĩ về điều đó chút nào. Ngần này sẽ có tác dụng: nếu bạn cảm thấy với mắt nhắm rằng thân thể bạn đã nâng lên. Khi bạn mở mắt ra bạn sẽ thấy bạn chỉ đang ngồi trên đất, cho nên đừng trở nên lo nghĩ về điều đó. Nếu với mắt nhắm bạn cảm thấy dường như thân thể bạn đã bay lên và bạn cảm thấy không có trọng lượng cho nó, điều này là đủ.

Với thiền điều này là đủ. Nhưng nếu bạn thử học việc thăng lên, thế thì nó không đủ. Nhưng tôi không quan tâm tới điều đó, và tôi sẽ không nói cho bạn bất kì cái gì về điều đó. Ngần này là đủ - rằng bạn cảm thấy rằng thân thể bạn không có trọng lượng, nó đã trở thành vô trọng lượng.

Bất kì khi nào bạn cảm thấy sự vô trọng lượng này, chỉ với mắt nhắm trở nên nhận biết về hình dạng của thân thể bạn. Chỉ với mắt nhắm, cảm thấy ngón chân bạn và hình dạng của bạn, và cẳng chân và hình dạng của chúng, và thế rồi hình dạng của toàn thân. Nếu bạn đang ngồi trong tư thế siddhasana, giống như vị phật, thế thì cảm thấy hình dạng này trong khi ngồi như vị phật. Chỉ ở bên trong cố cảm thấy hình dạng của thân thể bạn. Điều đó sẽ trở thành rõ ràng, nó sẽ xuất hiện trước bạn, và bạn sẽ đồng thời trở nên nhận biết rằng ngay quanh hình dạng này có ánh sáng xanh.

Làm điều đó bằng mắt nhắm lúc ban đầu. Và khi ánh sáng này liên tục lan toả và bạn cảm thấy hào quang, hào quang xanh, khắp xung quanh hình dạng này, thế thì đôi khi trong khi làm nó trong đêm không có ánh sáng trong phòng tối, mở mắt ra và bạn sẽ thấy nó đích xác quanh thân thể bạn - hình dạng xanh, chỉ ánh sáng, ánh sáng xanh, khắp quanh thân thể bạn. Nếu bạn muốn thấy nó một cách thực tại, không bằng mắt nhắm mà bằng mắt mở, làm nó trong phòng tối không có ánh sáng chút nào.

Hình dạng xanh này, ánh sáng xanh này, là sự hiện diện của thể ê te. Bạn có nhiều thể. Kĩ thuật này liên quan tới thể ê te, và qua thể ê te bạn có thể đi vào trong cực lạc cao nhất. Có bẩy thể, và mọi thể có thể được dùng để đi vào trong điều thiêng liêng; mọi thể chỉ là cánh cửa.

Kĩ thuật này dùng thể ê te, và thể ê te là dễ nhận ra nhất. Thể càng sâu, càng khó hơn; nhưng thể ê te ở ngay gần bạn, ngay gần thể vật lí. Nó chỉ là ở gần. Hình dạng thứ hai là của thể ê te - chỉ bao quanh bạn, chỉ bao quanh thân thể bạn. Nó xuyên thấu thân thể bạn và nó cũng bao quanh thân thể bạn như ánh sáng mờ mờ, ánh sáng xanh, treo khắp xung quanh như áo choàng lùng thùng.

Nữ thần tốt bụng,

đi vào sự hiện diện ê te

tràn ngập xa trên và dưới hình dạng của ông.

Xa trên, dưới - mọi nơi quanh hình dạng của bạn. Nếu bạn có thể thấy ánh sáng xanh đó quanh bạn, suy nghĩ sẽ dừng lại ngay lập tức, vì với thể ê te, không suy nghĩ nào được cần. Và ánh sáng xanh là bình thản thế, dịu thế, thảnh thơi thế. Ngay cả ánh sáng xanh bình thường cũng dịu thế. Tại sao? - vì nó là ánh sáng của thể ê te của bạn. Trời xanh là dịu thế. Tại sao? - vì nó là mầu của thể ê te của bạn. Và thể ê te là rất dịu.

Bất kì khi nào ai đó yêu bạn, bất kì khi nào ai đó chạm vào bạn với tình yêu sâu sắc, người đó chạm vào thể ê te của bạn. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy nó là thứ dịu dàng thế. Nó thậm chí đã được chụp ảnh. Hai người yêu trong yêu sâu sắc, làm tình: nếu giao hợp của họ có thể tiếp tục trong một giới hạn nào đó, bên ngoài bốn mươi phút, và không có xuất tinh, quanh hai thân thể, sâu trong yêu, ánh sáng xanh xuất hiện. Nó thậm chí đã được chụp ảnh.

Và đôi khi đã có những hiện tượng rất kì lạ, vì ánh sáng này là lực điện rất tinh tế. Khắp trên thế giới, nhiều lần chuyện đã xảy ra là một đôi mới, ở trong phòng mới trong tuần trăng mật của họ, hay vào đêm đầu tiên của họ khi họ không biết thân thể của nhau và họ không biết cái gì là có thể... Nếu cả hai thân thể ở trong rung động yêu nào đó, của hấp dẫn, của tham gia và cam kết sâu - mở, mong manh với nhau, sẵn sàng trở thành một không gian - thế thì đôi khi điều ngẫu nhiên xảy ra là thân thể họ trở thành tích điện thế, thể ê te của họ trở nên sống động tới mức mọi thứ trong phòng bắt đầu rơi.

Những hiện tượng rất lạ: bức tượng có đó trên bàn - đột nhiên đổ xuống. Cốc trên bàn đột nhiên vỡ. Không có người nào khác, chỉ đôi đang làm tình, và họ thậm chí đã không chạm vào cốc. Hay đột nhiên cái gì đó bắt lửa. Những trường hợp này đã được tường trình cho nhiều đồn cảnh sát trên khắp thế giới, và nhiều điều tra đã được tiến hành, và thế rồi người ta thấy rằng hai người đó trong yêu sâu sắc có thể tạo ra lực điện tới mức nó có thể ảnh hưởng tới các thứ quanh họ.

Lực đó cũng tới qua thể ê te. Thể ê te của bạn là thể điện của bạn. Bất kì khi nào bạn tràn ngập với năng lượng, bạn có miền lớn hơn cho thể ê te của bạn. Bất kì khi nào bạn buồn, chán nản, bạn không có thể ê te nào gần thân thể bạn. Nó lui lại trong thân thể. Cho nên với người buồn, người chán nản, bạn cũng sẽ cảm thấy buồn. Nếu một người thực sự buồn đi vào phòng này, bạn sẽ cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai, vì thể ê te của người đó ảnh hưởng tới bạn ngay lập tức. Người đó trở thành kẻ khai thác, vì các lực ê te riêng của người đó bị suy yếu thế, chúng bắt đầu ăn vào người khác.

Người buồn sẽ làm cho bạn buồn, người chán nản sẽ làm cho bạn chán nản, người ốm sẽ làm cho bạn ốm, vì không chỉ điều bạn thấy rằng người đó là vậy; cái gì đó ẩn kín thường xuyên làm việc. Cho dù người đó đã không nói bất kì cái gì, cho dù người đó mỉm cười bên ngoài, nếu người đó chán nản, người đó sẽ khai thác bạn. Thể ê te của bạn sẽ mất năng lượng của nó - người đó sẽ khai thác, người đó sẽ ăn trên bạn. Khi ai đó hạnh phúc và người đó đi vào, lập tức bạn cảm thấy hạnh phúc quanh bạn, vì người đó đang ném ra lực ê te nhiều thế. Người đó thực sự cho bạn hào hứng; người đó cho bạn ăn. Người đó có nhiều thế người đó tràn ngập ra.

Khi vị phật di chuyển quanh, hay một Christ, hay một Krishna, họ thường xuyên làm cho bạn hào hứng, bạn thường xuyên là khách. Và khi bạn tới gặp vị phật, bạn cảm thấy được làm tươi tắn thế, sống động thế, được tiếp sức sống thế, được làm khoẻ lại thế. Cái gì đã xảy ra? Phật có thể đã không nói bất kì cái gì. Ngay cả việc hiểu thấu, chỉ cái nhìn, và bạn cảm thấy cái gì đó đã thay đổi bên trong bạn, cái gì đó đã đi vào bên trong bạn.

Cái gì đi vào? Ông ấy tràn ngập thế với năng lượng của ông ấy... Và bất kì người nào an bình với bản thân mình bao giờ cũng tràn ngập, vì năng lượng của người đó không bị phí hoài vào những cái vô nghĩa không cần thiết mà bạn đang phí hoài năng lượng của bạn. Ông ấy bao giờ cũng tràn ngập, và bất kì người nào tới đều có thể nhận. Jesus nói, 'Tới ta đi. Nếu ông bị nặng gánh, tới ta đi. Ta sẽ làm nhẹ gánh cho ông.' Thực sự ông ấy chẳng làm gì cả; đó chỉ là sự hiện diện của ông ấy.

Người ta nói rằng bất kì khi nào một người-thượng đế, một teerthankara, một avatar, một Christ, đi trên đất, quanh ông ấy một môi trường đặc thù được tạo ra. Người yogy Jain thậm chí đã đo nó. Họ nói nó là hai mươi bốn dặm. Hai mươi bốn dặm là bán kính quanh một teerthankara, và với hai mươi bốn dặm trong toàn thể bán kính đó mọi người được ngập lụt với năng lượng của ông ấy: dù biết hay không biết, bạn hay thù, đi theo ông ấy hay đối lập ông ấy, điều đó không tạo ra khác biệt.

Nếu đi theo, bạn được ngập lụt nhiều hơn, vì bạn mở hơn; nếu đối lập, bạn được ngập lụt, nhưng không nhiều thế vì bạn bị đóng - nhưng năng lượng này gây ngập lụt. Một người như thế là kho chứa thế; một người, nếu không bị rối loạn, im lặng, thoải mái, như ở nhà, là kho chứa lớn tới mức trong hai mươi bốn dặm quanh người đó theo mọi hướng, một môi trường được tạo ra. Và trong môi trường đó bạn ở trong hào hứng thường xuyên.

Điều này xảy ra qua thể tinh tú. Thể tinh tú là thể điện của bạn. Thể mà chúng ta nhìn thấy là thể vật lí, vật chất. Điều này không thực sự là sự sống. Sự sống đi tới thể này vì thể ê te, điện. Đó là prana của bạn, đó là sinh lực của bạn.

Cho nên Shiva nói:

Nữ thần tốt bụng,

đi vào sự hiện diện ê te…

Trước hết bạn sẽ phải trở nên nhận biết về hình dạng bao quanh hình dạng vật lí của bạn, và khi bạn đã trở nên nhận biết, thế thì giúp nó phát triển, giúp nó tăng lên và mở rộng. Bạn có thể làm gì?

Chỉ ngồi im lặng, nhìn vào nó; không làm bất kì cái gì, chỉ nhìn vào hình dạng xanh quanh bạn; không làm bất kì cái gì, chỉ nhìn vào nó, bạn sẽ cảm thấy nó đang tăng lên, lan rộng, trở thành mỗi lúc một lớn hơn. Vì khi bạn không làm bất kì cái gì, toàn thể năng lượng đi tới ê te. Nhớ điều này. Khi bạn không làm bất kì cái gì, năng lượng được lấy ra từ ê te.

Lão Tử nói, 'Vô làm, không người nào mạnh hơn ta. Không làm bất kì cái gì chút nào, và không người nào mạnh hơn ta. Những người mạnh bằng việc làm có thể bị đánh bại.' Lão Tử nói, 'Ta không thể bị đánh bại, vì năng lượng của ta tới từ vô làm.' Cho nên bí mật là không làm bất kì cái gì.

Phật đã làm gì dưới cây bồ đề? - không làm bất kì cái gì. Ông ấy đã không làm vào khoảnh khắc đó. Ông ấy đã không hiện hữu. Chỉ ngồi ông ấy đã đạt tới điều tối thượng. Điều đó có vẻ thách đố. Chúng ta đang làm nhiều nỗ lực thế và chẳng cái gì được đạt tới, còn Phật đã không làm bất kì cái gì dưới cây bồ đề và ông ấy đã đạt tới điều tối thượng.

Khi bạn không làm bất kì cái gì, năng lượng của bạn không chuyển ra ngoài. Nó đi tới ê te. Nó tích luỹ ở đó. Thể ê te của bạn trở thành kho chứa điện. Và nó càng tăng trưởng, bạn càng trở nên im lặng hơn. Bạn càng trở nên im lặng, nó càng phát triển. Và một khi bạn biết cách trao năng lượng cho thể ê te và cách không lãng phí nó một cách không cần thiết, bạn đã đi tới nhận ra, bạn đã đi tới biết về chìa khoá bí mật.

Thế thì bạn có thể có tính lễ hội. Thực sự, chỉ thế thì bạn có thể có tính lễ hội. Như bạn bây giờ, cạn kiệt năng lượng, làm sao bạn có thể có tính lễ hội được? Làm sao bạn có thể mở hội được? Làm sao bạn có thể nở hoa được? Hoa là một phần của điều xa hoa. Khi cây tràn ngập với năng lượng, thế thì hoa tới. Hoa bao giờ cũng là xa hoa.

Nếu cây bị đói, hoa sẽ không tới, vì ngay cả với lá cũng không có đủ thức ăn. Có cấp bậc: trước hết rễ sẽ được cho ăn, vì chúng là cơ bản nhất. Nếu chúng biến mất, thế thì không có khả năng nào cho hoa. Thế rồi thân cây sẽ được cho ăn, thế rồi các cành sẽ được cho ăn. Nếu mọi thứ diễn ra ổn thoả và năng lượng vẫn có đó, thế thì lá sẽ được cho ăn, và nếu thức ăn vẫn còn có đó và cây được thoả mãn toàn bộ và không thức ăn nào được cần, không năng lượng nào được cần để tồn tại và sống sót, đột nhiên nó nở hoa. Năng lượng tràn ngập trở thành hoa. Hoa là bữa tiệc cho người khác. Nó là quà biếu. Nó là món quà từ cây cho bạn.

Và điều này xảy ra cho con người nữa. Vị phật là cây đã nở hoa. Bây giờ năng lượng tràn ngập tới mức ông ấy đã mời tất cả mọi người tới và chia sẻ.

Trước hết thử kĩ thuật thứ nhất và thế rồi thử kĩ thuật thứ hai. Bạn cũng có thể làm nó một cách tách rời, nhưng sẽ khó hơn để nhận ra hình dạng xanh của thể ê te.

Xem tiếp Chương 64 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post