Read more
Vigyan Bhairav
Mật Tông Tập 4 - Osho
Sách về các Bí mật:
Bình luận mới
Chương 64. Vô chọn lựa là phúc lạc
Câu hỏi 1
Có phải là chỉ có hai phương án trước con
người - cuộc sống cư ngụ trong buồn và khổ hay cuộc sống của tính thiêng liêng
và phúc lạc - và chọn lựa này nằm cùng con người? Làm sao có chuyện là phần lớn
mọi người đã chọn con đường của buồn và khổ?
Đó là câu hỏi rất có ý nghĩa,
nhưng rất tinh tế nữa. Điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ cuộc sống rất ngược
đời, và vì điều đó nhiều sự xảy ra. Đây là hai phương án: hoặc con người có thể
ở trong cõi trời hay địa ngục. Và không có khả năng thứ ba. Hoặc bạn có thể ở
sâu trong khổ, hoặc bạn có thể không khổ và ở sâu trong phúc lạc. Đây là hai khả
năng duy nhất, hai lối mở, hai cánh cửa, hai phương thức hiện hữu.
Thế thì câu hỏi nảy sinh một
cách cần thiết tại sao con người chọn ở trong khổ. Con người không bao giờ chọn
ở trong khổ, con người bao giờ cũng chọn ở trong phúc lạc - và điều ngược đời tới.
Nếu bạn chọn ở trong phúc lạc, bạn sẽ ở trong khổ vì ở trong phúc lạc ngụ ý vô
chọn lựa. Đây là vấn đề. Nếu bạn chọn ở trong phúc lạc bạn sẽ ở trong khổ. Nếu
bạn không chọn lựa, nếu bạn đơn giản vẫn còn là nhân chứng, không chọn, bạn sẽ ở
trong phúc lạc. Cho nên vấn đề không phải là chọn giữa phúc lạc và khổ; sâu bên
dưới đó là vấn đề chọn giữa việc chọn lựa và không chọn lựa.
Tại sao điều xảy ra là bất kì
khi nào bạn chọn, bạn ở trong khổ? - vì chọn lựa phân chia sự sống: cái gì đó
phải bị cắt bỏ và vứt đi. Bạn không chấp nhận cái toàn bộ. Bạn chấp nhận cái gì
đó trong nó và bạn phủ nhận cái gì đó, đó là điều chọn lựa nghĩa là gì. Và sống
có tính toàn bộ. Nếu bạn chọn cái gì đó và phủ nhận cái gì đó, cái bạn phủ nhận
sẽ tới với bạn, vì sống không thể bị phân chia. Và cái bạn phủ nhận, chỉ bởi vì
bạn phủ nhận nó, trở thành thứ mạnh mẽ trên bạn. Bạn thực sự trở nên sợ nó.
Không cái gì có thể bị phủ nhận.
Bạn chỉ có thể nhắm mắt với nó. Bạn chỉ có thể trốn. Bạn có thể trở thành không
chú ý tới nó, nhưng nó bao giờ cũng có đó bị ẩn kín, chờ đợi khoảnh khắc để khẳng
định. Cho nên nếu bạn phủ nhận khổ - nếu bạn nói bạn sẽ không chọn khổ - thế
thì theo cách tinh vi bạn đã chọn nó. Bây giờ nó bao giờ cũng sẽ ở quanh bạn. Một
điều.
Sống có tính toàn bộ - điều thứ
nhất; và sống là thay đổi - điều thứ hai. Đây là các chân lí cơ bản. Bạn không
thể phân chia sống. Thứ hai: không cái gì trì trệ, và không cái gì có thể trì
trệ. Cho nên khi bạn nói, 'Tôi sẽ không khổ. Tôi sẽ chọn phương thức sống phúc
lạc,' bạn sẽ bám vào sướng. Và bất kì khi nào bạn bám vào cái gì đó, bạn muốn
nó, bạn hi vọng nó là thường hằng. Và không cái gì có thể là thường hằng trong
sống. Sống là một luồng.
Cho nên khi bạn bám vào sướng,
bạn lại đang tạo ra khổ, vì sướng này sẽ qua đi; không cái gì có thể còn lại.
Nó là dòng sông, và khoảnh khắc bạn bám vào sông, bạn đang tạo ra tình huống
trong đó bạn sẽ bị thất vọng, vì sông sẽ chuyển động. Sớm hay muộn bạn sẽ thấy
rằng sông đã đi xa. Bây giờ nó không ở cùng với bạn: tay bạn trống rỗng và tâm
bạn bị thất vọng.
Nếu bạn bám lấy phúc lạc, sẽ có
những khoảnh khắc của phúc lạc, nhưng chúng sẽ qua đi. Sống là một luồng. Không
cái gì có thể là thường hằng ngoại trừ bạn. Ngoại trừ bạn, không cái gì là vĩnh
hằng ở đây, và nếu bạn bám vào thứ thay đổi, khi nó mất rồi bạn sẽ khổ. Và
không chỉ là khi nó mất rồi bạn sẽ khổ; nếu bạn có tâm trí níu bám, trong khi
nó có đó bạn sẽ không có khả năng tận hưởng nó, vì bạn sẽ thường xuyên sợ rằng
nó sẽ bị mất.
Nếu bạn níu bám bạn sẽ bỏ lỡ cơ
hội nữa. Về sau bạn sẽ khổ và ngay bây giờ bạn sẽ không tận hưởng, vì sợ chỉ ở
quanh góc - sớm hay muộn nó phải đi. Khách đã tới nhà bạn, và bạn biết anh ta
là khách và sáng mai anh ta sẽ ra đi. Bạn bắt đầu khổ vì tương lai - sáng mai
anh ấy sẽ ra đi - và nỗi đau đó, cái khổ đó, cái phiền não đó, tới với bạn ngay
bây giờ. Bạn không thể sướng trong khi khách đang ở nhà bạn. Khi khách ở cùng bạn,
bạn không thể sướng vì bạn đã trong lo âu và phiền não rằng sáng mai anh ta sẽ
rời đi. Cho nên khi anh ta có đó bạn sẽ không hạnh phúc, và khi anh ta đi rồi bạn
sẽ bất hạnh. Đây là điều đang xảy ra.
Điều thứ nhất: sống không thể bị
phân chia. Nếu bạn phân chia, chỉ thế thì bạn có thể chọn. Và cái bạn chọn là
như một luồng - sớm hay muộn nó sẽ là việc chế nhạo - và cái bạn đã phủ nhận sẽ
rơi vào bạn; bạn không thể thoát được nó. Bạn không thể nói, 'Tôi sẽ chỉ sống
ban ngày và tôi sẽ trốn thoát ban đêm.' Bạn không thể nói, 'Tôi sẽ chỉ sống với
việc thở vào và tôi sẽ không cho phép hơi thở ra.'
Sống là nhịp điệu của những cái
đối lập. Hơi thở đi vào và đi ra: giữa hai cái đối lập này - đi vào và đi ra -
bạn tồn tại. Khổ có đó, sướng có đó. Sướng giống như hơi thở đi vào, khổ giống
như hơi thở đi ra; hay ngày và đêm - nhịp điệu của những cái đối lập. Bạn không
thể nói, 'Tôi sẽ chỉ sống nếu tôi sướng. Khi tôi không sướng, tôi sẽ không sống.'
Bạn có thể lấy thái độ này, nhưng thái độ này sẽ làm cho bạn khổ hơn.
Không ai chọn khổ, nhớ lấy. Bạn
hỏi tại sao con người đã chọn khổ. Không ai đã chọn khổ. Bạn đã chọn không khổ,
bạn đã chọn là sướng, và bạn đã chọn mạnh khoẻ. Bạn đang làm mọi thứ để sướng
và đó là lí do tại sao bạn ở trong khổ, tại sao bạn không sướng.
Cho nên cái gì cần được làm? Nhớ
rằng sống là toàn bộ. Bạn không thể chọn - toàn thể sự sống phải được sống. Sẽ
có những khoảnh khắc của sướng và sẽ có những khoảnh khắc của khổ, và cả hai phải
được sống; bạn không thể chọn. Vì sống là cả hai - bằng không nhịp điệu sẽ bị mất,
và không có nhịp điệu sẽ không có sự sống.
Nó giống như âm nhạc. Bạn nghe
nhạc nào đó: có các nốt, âm thanh, và sau từng âm thanh có im lặng, kẽ hở. Vì kẽ
hở đó, khoảng hở im lặng đó, và âm thanh - vì cả hai cái đối lập này - âm nhạc
được tạo ra. Nếu bạn nói, 'Tôi sẽ chọn chỉ âm thanh và tôi sẽ không nhận kẽ hở,'
sẽ không có âm nhạc. Nó sẽ là thứ đơn điệu, nó sẽ là chết. Những kẽ hở đó trao
sự sống cho âm thanh. Đây là cái đẹp của sống - rằng qua các cái đối lập nó tồn
tại. Âm thanh và im lặng, âm thanh và im lặng - cái đó tạo ra âm nhạc, nhịp điệu.
Cùng điều này là với sống. Khổ và sướng là hai cái đối lập. Bạn không thể chọn.
Nếu bạn chọn bạn đã trở thành nạn
nhân; bạn sẽ khổ. Nếu bạn trở nên nhận biết về tính toàn bộ này của các cái đối
lập và cách thức sự sống vận hành, bạn không chọn lựa - điều thứ nhất. Và khi bạn
không chọn lựa, không có nhu cầu níu bám, không có nghĩa trong việc níu bám.
Khi khổ tới bạn tận hưởng khổ, và khi sướng tới bạn tận hưởng sướng. Khi khách
tới nhà bạn tận hưởng anh ta, khi anh ta đã đi bạn tận hưởng khổ, sự thiếu vắng,
nỗi đau. Tôi nói tận hưởng cả hai. Đây là con đường của trí huệ: tận hưởng cả
hai, không chọn. Bất kì cái gì rơi lên bạn, chấp nhận nó. Nó là số phận của bạn,
nó là cách cuộc sống hiện hữu, và không cái gì có thể được làm về nó.
Nếu bạn lấy thái độ này, không
có việc chọn lựa. Bạn đã trở thành vô chọn lựa. Và khi bạn là vô chọn lựa, bạn
sẽ trở nên nhận biết về bản thân bạn, vì bây giờ bạn không lo nghĩ về cái gì xảy
ra, cho nên bạn không đi ra ngoài. Bạn không bị lo nghĩ về cái gì đang xảy ra
quanh bạn. Bất kì cái gì xảy ra bạn sẽ tận hưởng nó, bạn sẽ sống nó, bạn sẽ đi
qua nó, bạn sẽ trải nghiệm nó, và bạn sẽ thu được cái gì đó từ nó, vì mọi trải
nghiệm là việc mở rộng của tâm thức.
Nếu thực sự không có khổ bạn sẽ
là nghèo vì nó, vì khổ cho bạn chiều sâu. Người không khổ bao giờ cũng vẫn còn
trên bề mặt. Khổ cho bạn chiều sâu. Thực sự, nếu không có khổ bạn sẽ vô vị. Bạn
sẽ không là gì cả, chỉ là hiện tượng chán. Khổ cho bạn sắc thái, sắc sảo. Một
phẩm chất tới với bạn mà chỉ khổ có thể cho, cái mà không sướng nào có thể cho.
Người bao giờ cũng vẫn còn trong sướng, trong thoải mái, người đã không khổ, sẽ
không có bất kì sắc thái nào. Người đó sẽ chỉ là một đống hiện hữu. Không thể
có bất kì chiều sâu nào. Thực sự, không thể có bất kì tâm nào. Tâm được tạo ra
qua khổ; qua đau bạn tiến hoá.
Nếu một người chỉ khổ vả người
đó không biết tới bất kì sướng nào, thế nữa người đó sẽ không giầu, vì giầu có
tới qua các cái đối lập. Bạn càng chuyển vào trong các cái đối lập, bạn càng tiến
hoá cao hơn, sâu hơn. Người đã đơn giản khổ sẽ trở thành nô lệ. Người không biết
tới bất kì khoảnh khắc nào của sướng sẽ không thực sự sống động. Người đó sẽ trở
thành con vật; người đó sẽ chỉ tồn tại bằng cách nào đó. Sẽ không có thơ ca,
không bài ca trong tâm, không hi vọng trong mắt. Người đó sẽ lắng vào sự tồn tại
bi quan của mình. Sẽ không có tranh đấu, không phiêu lưu. Người đó sẽ không
chuyển động. Người đó sẽ đơn giản là vũng tâm thức tù đọng, và vũng tâm thức tù
đọng không phải là có ý thức - dần dần người đó sẽ trở thành vô ý thức. Đó là
lí do tại sao có quá nhiều đau đớn thì bạn rơi vào vô thức.
Cho nên chỉ sướng sẽ không giúp
đỡ nhiều, vì sẽ không có thách thức. Chỉ đau sẽ không có mấy trưởng thành, vì sẽ
không có vật lộn, hi vọng, mơ; sẽ không có tưởng tượng. Cả hai được cần, và sự
sống tồn tại giữa cả hai như chính sự căng thẳng tinh tế, căng thẳng tinh vi.
Nếu bạn hiểu điều này, thế thì
bạn không chọn lựa. Thế thì bạn biết cách sự sống vận hành, sự sống là thế nào.
Đây là cách thức, đây là cách thức của sự sống - nó chuyển qua sướng, nó chuyển
qua khổ và cho bạn sắc thái, và cho bạn nghĩa, và cho bạn chiều sâu. Cho nên cả
hai là tốt.
Tôi nói cả hai là tốt. Tôi
không nói chọn giữa hai điều này - tôi nói cả hai là tốt, không chọn lựa. Thay
vì thế, tận hưởng cả hai; thay vì thế, cho phép cả hai xảy ra. Là mở không có
kháng cự nào. Không bám vào điều này và không kháng cự điều kia.
Để không kháng cự là khẩu hiệu
của bạn: Tôi sẽ không kháng cự sự sống. Bất kì cái gì sự sống đem lại cho tôi,
tôi sẽ sẵn sàng nhận nó, sẵn có, và tôi sẽ tận hưởng nó. Đêm cũng tốt và đẹp,
và khổ có cái đẹp của riêng nó. Không sướng nào có thể có cái đẹp đó. Tối có
cái đẹp riêng của nó; ngày có cái đẹp riêng của nó. Không có so sánh và không
có chọn lựa. Cả hai có chiều riêng của chúng để làm việc.
Khoảnh khắc ý thức này nảy sinh
trong bạn, bạn sẽ không chọn lựa. Bạn sẽ chỉ là nhân chứng, và bạn sẽ tận hưởng
- vô chọn lựa này sẽ trở thành phúc lạc. Vô chọn lựa này sẽ trở thành phúc lạc.
Phúc lạc không ngược với khổ; phúc lạc là phẩm chất mà bạn có thể mang vào bất
kì cái gì dù nó là bất kì cái gì - ngay cả với khổ.
Vị phật không thể khổ, nhưng điều
đó không có nghĩa là khổ không xảy ra cho ông ấy. Nhớ, khổ xảy ra cho phật cũng
nhiều như nó xảy ra cho bạn, nhưng ông ấy không thể khổ vì ông ấy biết nghệ thuật
tận hưởng nó. Ông ấy không thể khổ vì ông ấy vẫn còn phúc lạc. Ngay cả trong khổ
ông ấy vẫn còn có tính lễ hội, tính thiền, sống động, tận hưởng, mở, không
kháng cự. Khổ xảy ra cho ông ấy, nhưng ông ấy không bị chạm vào. Khổ tới và đi,
cũng như hơi thở đi vào và đi ra. Ông ấy vẫn còn là bản thân ông ấy. Khổ không
thể đẩy ông ấy sang bên. Khổ không thể đẩy ông ấy ra khỏi chân ông ấy. Không
cái gì có thể đẩy được ông ấy - không khổ không sướng. Bạn tồn tại như con lắc:
mọi thứ xô đẩy bạn - mọi thứ. Bạn thậm chí không thể thực sự hạnh phúc, vì hạnh
phúc cũng sẽ giết bạn. Bạn bị dính líu thế vào trong nó.
Tôi nhớ, có lần chuyện xảy ra
là một thầy giáo nghèo - rất già, nghèo, về hưu - trúng xổ số. Bà vợ sợ và bà ấy
nghĩ, 'Điều này sẽ là quá nhiều với ông già này. Năm nghìn đô la là quá nhiều với
ông ấy. Ngay cả tờ năm đô la cho ông ấy nhiều sung sướng thế, cho nên năm nghìn
đô la có thể giết chết ông ấy.'
Bà ấy chạy tới nhà thờ, nhà thờ
gần đó, và đi tới linh mục và kể cho ông ta điều đã xảy ra. Bà ấy nói, 'Ông già
đang đi ra ngoài, nhưng ông ấy sẽ sớm quay về, đây là lúc ông ấy quay về, cho
nên cha làm cái gì đó đi. Năm nghìn đô la - chỉ cái tin này sẽ giết chết ông ấy!'
Linh mục nói, 'Đừng sợ. Ta biết
tâm trí con người và cách nó vận hành. Ta biết tâm lí. Ta sẽ tới.'
Thế là linh mục tới nhà đó. Khoảnh
khắc họ tới ông già cũng về, cho nên linh mục bắt đầu. Ông ấy nói, 'Giả sử ông
trúng xổ số năm nghìn đô la - ông sẽ làm gì?'
Ông già nghĩ về điều đó, ủ ê
cân nhắc, và ông ấy nói, 'Tôi sẽ cho nhà thờ một nửa số tiền.'
Linh mục lăn ra chết bất đắc kì
tử. Nó là quá nhiều.
Ngay cả sung sướng sẽ giết chết
bạn, vì bạn bị dính líu thế. Bạn không thể vẫn còn ở ngoài bất kì cái gì. Khổ
hay sướng, bất kì cái gì tới cửa nhà bạn, bạn bị dính líu vào trong nó, bạn chỉ
bị đẩy ra khỏi chân bạn. Bạn không còn đó. Chỉ làn gió thoảng tới trong nhà và
bạn không còn đó.
Điều tôi đang nói là ở chỗ nếu
bạn không chọn lựa, nếu bạn vẫn còn tỉnh táo và nhận biết rằng đây là cách cuộc
sống là vậy - ngày và đêm tới và đi, khổ và sướng - bạn chỉ chứng kiến. Không
có níu bám lấy hạnh phúc, không khao khát hạnh phúc, và không trốn chạy khỏi khổ.
Bạn vẫn còn trong bản thân bạn - được định tâm, được bắt rễ. Đây là điều phúc lạc
là gì.
Cho nên nhớ, phúc lạc không phải
là cái gì đó đối lập với khổ. Đừng nghĩ rằng khi bạn trở nên phúc lạc sẽ không
có khổ - vô nghĩa. Khổ là một phần của sống. Nó chỉ dừng lại khi bạn không hiện
hữu. Khi bạn hoàn toàn biến mất khỏi thân thể, khổ dừng lại. Khi không có sinh,
khổ dừng lại. Nhưng thế thì bạn bị mất đi trong tính toàn bộ, thế thì bạn không
còn nữa - chỉ là giọt nước đã rơi vào đại dương và không còn nữa.
Khi bạn hiện hữu, khổ sẽ tiếp tục.
Nó là một phần của sự sống. Nhưng bạn có thể trở nên nhận biết: thế thì khổ xảy
ra ở đâu đó quanh bạn, nhưng nó không bao giờ xảy ra cho bạn. Nhưng thế thì sướng
cũng không bao giờ xảy ra cho bạn. Đừng nghĩ rằng sướng sẽ tiếp tục xảy ra cho
bạn và khổ sẽ không xảy ra - cả hai sẽ không xảy ra cho bạn. Chúng sẽ chỉ xảy
ra xung quanh, chỉ trên ngoại vi, và bạn sẽ được định tâm trong bản thân bạn. Bạn
sẽ thấy chúng xảy ra, bạn sẽ tận hưởng chúng xảy ra, nhưng chúng sẽ xảy ra
quanh bạn; chúng sẽ không xảy ra cho bạn.
Điều này trở thành có thể nếu bạn
không chọn lựa. Đó là lí do tại sao tôi nói điều này là tinh tế, tinh vi. Vì sự
sống ngược đời, bạn chọn sướng và bạn rơi vào khổ. Bạn cố thoát khỏi khổ, và
càng nhiều khổ hơn được mời tới. Cho nên bạn có thể lấy nó làm luật tối thượng:
bất kì cái gì bạn chọn, cái đối lập sẽ là số mệnh của bạn. Gọi nó là luật tối
thượng: bất kì cái gì bạn chọn, cái đối lập sẽ là số mệnh của bạn.
Cho nên bất kì cái gì là số mệnh
của bạn, nhớ, bạn đã chọn nó bằng việc chọn cái đối lập. Nếu bạn khổ, bạn đã chọn
khổ của bạn bằng việc chọn sướng. Không chọn sướng và khổ biến mất. Không chọn
chút nào đi. Thế thì không cái gì có thể xảy ra cho bạn, và mọi thứ là luồng
ngoại trừ bạn. Điều đó phải được hiểu rất sâu.
Duy nhất bạn là nhân tố thường
hằng trong sự tồn tại, không cái gì khác. Duy nhất bạn là vĩnh hằng, không cái
gì khác. Nhận biết của bạn không bao giờ là luồng. Khổ tới, bạn chứng kiến nó.
Thế rồi sướng tới, bạn chứng kiến nó. Thế rồi không cái gì tới, bạn chứng kiến
nó. Duy nhất một thứ vẫn còn thường hằng - việc chứng kiến - và việc chứng kiến
là bạn.
Bạn đã là đứa trẻ... Hay, nếu bạn
di chuyển thậm chí lùi lại xa hơn, có thời bạn đã chỉ là một tế bào nguyên tử.
Bạn thậm chí không thể hình dung được nó - chỉ là một tế báo nguyên tử trong bụng
mẹ bạn, thậm chí không thấy được với mắt trần. Nếu tế bào đó tới trước bạn và bạn
đương đầu với nó, bạn sẽ không có khả năng nhận ra rằng có thời bạn đã là cái
đó. Thế rồi bạn đã là đứa trẻ, thế rồi bạn đã trở thành thanh niên, và bây giờ
bạn già, hay đang nằm trên giường chết. Nhiều thứ đã xảy ra. Cả đời bạn đã là một
luồng; không cái gì còn lại là cùng như cũ ngay cả cho hai khoảnh khắc.
Heraclitus nói bạn không thể bước
hai lần vào trong cùng một con sông - và điều này ông ấy nói cho dòng sông cuộc
đời. Bạn không thể có hai khoảnh khắc tương tự. Khoảnh khắc đã trôi qua không
thể được lặp lại. Nó trôi qua mãi mãi; bạn không thể có nó lần nữa. Cùng một thứ
không thể tồn tại. Trong luồng lớn lao như vậy, duy nhất một điều bên trong bạn
vẫn còn như cũ - việc chứng kiến.
Nếu bạn có thể đã chứng kiến
trong bụng của mẹ bạn, phẩm chất này của tâm thức chắc đã là cùng một thứ. Nếu bạn
có thể đã chứng kiến khi bạn còn là đứa trẻ, phẩm chất này của việc chứng kiến
chắc đã là cùng một thứ. Trẻ hay chết, khi đang sắp chết trên giường của bạn, nếu
bạn có thể chứng kiến, phẩm chất này của tâm thức sẽ là cùng một thứ.
Một thứ duy nhất sâu bên dưới
bên trong bạn là bản thân việc chứng kiến của bạn, tâm thức của bạn - cái đó vẫn
còn là một thứ; mọi thứ khác thay đổi. Và nếu bạn bám lấy bất kì đối thể nào của
thế giới thay đổi, bạn sẽ khổ. Không cái gì có thể được làm về nó. Bạn đang cố
làm điều không thể được, đó là lí do tại sao bạn khổ. Tôi biết bạn không bao giờ
chọn, nhưng điều đó không phải là vấn đề. Nếu bạn khổ, bạn đã chọn nó một cách
gián tiếp.
Một khi bạn trở nên nhận biết về
tính gián tiếp này của sự sống, phẩm chất ngược đời này của sự sống, bạn sẽ dừng
chọn lựa. Khi chọn lựa sụp đổ, thế giới đã biến mất. Khi việc chọn lựa sụp đổ,
bạn đã đi vào cái tuyệt đối.
Nhưng điều đó là có thể chỉ khi
tâm trí chọn lựa biến mất hoàn toàn. Nhận biết vô chọn lựa được cần và thế thì
bạn sẽ trong phúc lạc. Đúng hơn, bạn sẽ là phúc lạc. Và tôi sẽ lặp lại lần nữa:
việc khổ sẽ tiếp tục xảy ra, nhưng bây giờ không cái gì có thể làm cho bạn khổ.
Cho dù bạn đột nhiên bị ném vào địa ngục, chỉ bởi sự hiện diện của bạn ở đó, với
bạn nó sẽ không còn là địa ngục.
Ai đó đã hỏi Socrates ông ấy muốn
đi đâu, thế là Socrates nói, 'Tôi không biết liệu có địa ngục và cõi trời
không. Tôi không biết liệu chúng có đó hay không, nhưng tôi sẽ không chọn giữa
chúng. Lời cầu nguyện duy nhất của tôi sẽ là thế này: cho phép tôi tỉnh táo ở bất
kì chỗ nào tôi hiện hữu. Để tôi đầy nhận biết ở bất kì chỗ nào tôi hiện hữu. Dù
nó là địa ngục hay cõi trời, điều đó không liên quan.' Vì nếu bạn đầy tỉnh táo,
địa ngục biến mất - địa ngục là hiện hữu của bạn không nhận biết. Nếu bạn đầy
nhận biết, cõi trời xuất hiện - cõi trời là hiện hữu của bạn đầy nhận biết.
Thực sự không có các chỗ địa lí
như vậy như địa ngục hay cõi trời. Và đừng liên tục nghĩ kiểu trẻ con rằng một
ngày nào đó bạn sẽ chết và Thượng đế sẽ đưa bạn tới cõi trời hay địa ngục tương
ứng với việc làm của bạn, tương ứng với bất kì cái gì bạn đã làm trên trái đất.
Không, bạn mang địa ngục và cõi trời của bạn bên trong bạn đấy. Bất kì chỗ nào
bạn di chuyển tới, bạn mang địa ngục hay cõi trời của bạn đi cùng bạn.
Ngay cả Thượng đế cũng không thể
làm được bất kì cái gì. Nếu đột nhiên bạn gặp ngài, ngài sẽ có vẻ giống địa ngục.
Bạn mang địa ngục của bạn đi cùng bạn; bạn phóng chiếu nó ở bất kì chỗ nào bạn
hiện hữu. Bạn sẽ khổ. Việc đương đầu sẽ chỉ giống như chết, không thể chịu đựng
nổi. Bạn có thể trở thành vô ý thức. Bất kì cái gì xảy ra cho bạn, bạn mang nó
bên trong bạn. Hạt mầm của tâm thức là hạt mầm của toàn thể sự tồn tại.
Cho nên nhớ, nếu bạn khổ bạn đã
chọn nó: có ý thức, vô ý thức, trực tiếp, gián tiếp, bạn đã chọn nó. Nó là chọn
lựa của bạn và bạn chịu trách nhiệm. Không người nào khác chịu trách nhiệm.
Nhưng trong tâm trí chúng ta,
trong tâm trí lẫn lộn của chúng ta, mọi thứ bị lộn ngược. Nếu bạn khổ, bạn nghĩ
bạn khổ vì người khác. Bạn khổ vì bạn thôi. Không ai có thể làm cho bạn khổ. Điều
đó là không thể được. Và cho dù ai đó làm bạn khổ, đó là chọn lựa của bạn để ở
trong khổ thông qua người đó. Bạn đã chọn người đó và bạn đã chọn một kiểu khổ
đặc biệt qua người đó. Không ai có thể làm cho bạn khổ - đó là chọn lựa của bạn.
Nhưng bạn bao giờ cũng liên tục nghĩ rằng nếu người khác thay đổi, hay nếu người
khác làm cái gì đó khác, bạn sẽ không khổ.
Tôi đã nghe. Mulla Nasrudin
đang điền vào một báo cáo vì anh ta đâm xe của mình vào một chiếc xe đang đậu.
Anh ta điền vào báo cáo, và nhiều thứ được hỏi. Khi anh ta tới phần hỏi người
lái xe kia có thể đã làm gì để tránh tai nạn, anh ta điền vào nó, 'Anh ta đáng
ra phải đỗ xe ở chỗ khác nào đó. Chiếc xe đã đỗ ở đó, anh ta đáng ra phải đỗ nó
ở chỗ nào đó khác - vì anh ta mà tai nạn đã xảy ra.'
Và đây là điều bạn đang làm.
Bao giờ người khác cũng chịu trách nhiệm: người đó đáng phải đã làm cái gì đó
này khác và chắc đã không có khổ. Không, người khác không chịu trách nhiệm chút
nào. Bạn chịu trách nhiệm, và chừng nào bạn chưa nhận trách nhiệm một cách có ý
thức lên bạn, bạn sẽ không thay đổi. Thay đổi sẽ trở thành có thể, có thể một
cách dễ dàng, vào khoảnh khắc bạn nhận ra rằng bạn chịu trách nhiệm cho điều
đó.
Nếu bạn đã khổ, đó là chọn lựa
của bạn. Đây là điều luật nghiệp là gì, không gì khác: bạn chịu trách nhiện
toàn thể. Bất kì cái gì xảy ra - khổ hay sướng, địa ngục hay cõi trời - bất kì
cái gì xảy ra, chung cuộc bạn chịu trách nhiệm toàn bộ. Đây là điều luật nghiệp
là gì: trách nhiệm toàn bộ là với bạn.
Nhưng đừng sợ, đừng hoảng bởi
điều đó, vì nếu trách nhiệm toàn bộ là với bạn, thế thì đột nhiên cánh cửa của
tự do mở ra - vì nếu bạn là nguyên nhân của khổ của bạn, bạn có thể thay đổi. Nếu
người khác là nguyên nhân, thế thì bạn không thể thay đổi được. Thế thì làm sao
bạn có thể thay đổi? Chừng nào toàn thế giới chưa thay đổi, bạn sẽ khổ. Và dường
như không có cách nào để thay đổi người khác - thế thì khổ không thể kết thúc.
Nhưng chúng ta lạc quan tới mức
ngay cả những học thuyết hay thế như luật nghiệp, chúng ta diễn giải theo cách
chúng không làm cho chúng ta tự do và giải thoát, mà thay vì thế, ngược lại,
chúng làm cho chúng ta bị nặng gánh hơn. Ở Ấn Độ luật nghiệp đã được biết tới
trong ít nhất năm nghìn năm hay thậm chí còn hơn, nhưng chúng ta đã làm gì?
Không phải là chúng ta đã nhận trách nhiệm lên bản thân chúng ta; chúng ta đã
ném mọi trách nhiệm lên luật nghiệp - rằng nó xảy ra vì luật nghiệp và chúng ta
không thể làm được bất kì cái gì, không cái gì có thể được làm; vì các kiếp quá
khứ mà kiếp này là như vậy.
Luật nghiệp là để giải phóng bạn.
Nó cho bạn tự do toàn bộ hướng tới bản thân bạn. Không người nào khác có thể
gây bất kì khổ nào cho bạn - đây đã là thông điệp. Nếu bạn khổ bạn đã tạo ra
nó. Bạn là người chủ của số mệnh của bạn, và nếu bạn muốn thay đổi nó, lập tức
bạn có thể thay đổi nó và cuộc sống sẽ là khác. Nhưng thái độ...
Tôi đã nghe, có lần hai người bạn
nói chuyện. Một người là người lạc quan chân tình, người kia là người bi quan
chân tình. Ngay cả người lạc quan cũng không quá sung sướng về tình huống này.
Người lạc quan nói, 'Nếu khủng hoảng kinh tế tiếp tục và những thảm họa chính
trị này tiếp tục và thế giới vẫn còn như nó vậy, vô đạo đức, thế thì chúng ta sẽ
sớm bị thu lại thành việc ăn xin.'
Ngay cả anh ta cũng không quá
hi vọng về điều đó - người lạc quan. Khi anh ta nói, 'Chúng ta sẽ bị thu lại
thành việc ăn xin,' người bi quan nói, 'Từ ai? Anh sẽ đi ăn xin từ ai nếu hoàn
cảnh này tiếp tục?'
Bạn có tâm trí, và bạn liên tục
mang tâm trí của bạn tới mọi thứ. Thực sự, bạn biến đổi phẩm chất của mọi giáo
kí và học thuyết. Bạn đánh bại chư phật và các Krishna dễ dàng thế vì bạn chuyển
đổi toàn thể sự việc; bạn tô mầu nó theo cách riêng của bạn.
Bạn chịu trách nhiệm toàn bộ
cho bất kì cái gì bạn đang là vậy và cho bất kì thế giới nào bạn đang sống bên
trong. Đó là sáng tạo của bạn. Nếu điều này đi sâu trong bạn, bạn có thể thay đổi
mọi thứ. Bạn không cần khổ. Đừng chọn, là nhân chứng đi, và phúc lạc sẽ xảy ra
cho bạn. Phúc lạc không phải là trạng thái chết. Khổ sẽ liên tục tiếp diễn
quanh bạn. Cho nên vấn đề không phải là cái gì xảy ra cho bạn; vấn đề là bạn thế
nào. Nghĩa tối thượng toàn bộ tới từ bạn, không tới từ việc xảy ra.
Câu hỏi 2
Đêm qua thầy đã nói về chán. Làm sao chúng
tôi có thể hi vọng về một xã hội chứng ngộ khi để duy trì xã hội phần lớn mọi
người phải thực hiện các nhiệm vụ chán, đơn điệu và lặp lại?
Lần nữa: không cái gì là chán,
không cái gì là lặp lại và đơn điệu - bạn hiện hữu, và bạn mang phẩm chất của bạn
tới mọi thứ mà bạn làm. Không hành động nào có thể là chán trong bản thân nó,
và không hành động nào có thể là không chán trong bản thân nó - chính bạn làm
cho nó thành chán hay không chán. Và cùng hành động có thể là chán cho bạn ở khoảnh
khắc này và khoảnh khắc tiếp nó có thể trở thành thứ phúc lạc. Không phải là
hành động này đã thay đổi; tâm trạng của bạn, phẩm chất mà bạn mang tới cho
hành động này, đã thay đổi. Cho nên nhớ, bạn không bị chán bởi vì hành động lặp
lại phải được làm. Thay vì vậy, ngược lại, bạn bị chán - đó là lí do tại sao
chúng dường như có tính lặp lại.
Chẳng hạn, trẻ thơ muốn lặp lại
mọi thứ. Chúng liên tục chơi cùng trò chơi lặp đi lặp lại. Bạn phát chán. Chúng
đang làm gì? Cùng trò chơi lặp đi lặp lại sao? Chúng liên tục hỏi cùng câu chuyện.
Chúng thích thú nó lặp đi lặp lại, và chúng nói, 'Kể nữa cho con chuyện đó đi.'
Vấn đề là gì? Bạn không thể
quan niệm được điều đó. Nó có vẻ ngu xuẩn. Nó không vậy đâu. Chúng là sống động
tới mức không cái gì lặp lại cho chúng. Bạn chết và mọi thứ lặp lại cho bạn.
Chúng liên tục lặp lại cùng trò chơi. Cả ngày chúng có thể chơi, và nếu bạn dừng
chúng lại, chúng sẽ la khóc và chúng sẽ cự lại bạn, nói, 'Đừng phá trò chơi của
con.' Và bạn không thể hiểu được chúng đang làm gì cả ngày.
Chúng có phẩm chất tâm thức
khác. Không cái gì lặp lại với chúng. Chúng thích thú nó nhiều tới mức chính việc
thích thú này làm thay đổi phẩm chất, và thế thì chúng thích thú điều đó nữa -
và chúng thích thú nó nhiều hơn, vì bây giờ chúng biết bí quyết. Lần thứ ba
chúng thích thú nó thậm chí còn nhiều hơn, vì bây giờ chúng quen thuộc với mọi
thứ. Chúng liên tục thích thú; thích thú của chúng liên tục tăng lên. Thích thú
của bạn liên tục giảm đi.
Vấn đề là gì? Bản thân hành động
này có chán không, hay cái gì đó sai với phương thức hiện hữu của bạn, phương
thức tâm thức của bạn?
Nhìn vào nó từ góc độ khác. Hai
người yêu sẽ liên tục lặp lại cùng hành động mọi ngày. Họ sẽ hôn và họ sẽ ôm -
chúng là cùng những hành động. Và họ muốn liên tục làm điều đó tới vô hạn. Nếu
bạn cho họ thời gian, họ sẽ liên tục lặp lại tới chính tận cùng của sự tồn tại.
Khi nhìn hai người yêu, bạn sẽ phát chán. Họ đang làm gì vậy? - cùng một thứ mọi
ngày sao? Và nếu bạn cho họ cả ngày, họ sẽ liên tục ôm, yêu, ghì, hôn. Họ đang
làm gì?
Những người yêu đã lại trở
thành trẻ thơ. Đó là lí do tại sao yêu là hồn nhiên thế - nó làm cho bạn lại
thành trẻ thơ. Bây giờ họ đang thích thú trò chơi này. Họ lại là trẻ thơ. Toàn
thể cái vô nghĩa của trưởng thành họ đã vứt đi. Họ đang chơi với thân thể của
nhau, và với họ không cái gì lặp lại. Từng cái hôn là cái gì đó tuyệt đối mới,
duy nhất. Nó không bao giờ là vậy trước đây, nó sẽ không bao giờ là cùng điều vậy
lần nữa. Từng khoảnh khắc của yêu có sự tồn tại cá nhân riêng của nó, không lặp
lại; đó là lí do tại sao họ liên tục thích thú.
Luật kinh tế về thu hồi giảm dần
không áo dụng cho nó. Với yêu, không có luật thu hồi giảm dần; thay vì thế, thu
hồi tăng lên. Đó là lí do tại sao các nhà kinh tế không thể hiểu được yêu, các
nhà toán học không thể hiểu được yêu. Mọi người là hiệu quả trong tính toán
không thể hiểu được yêu, vì điều này là ngớ ngẩn: nó thách thức mọi luật, mọi
toán học - nó liên tục tăng lên.
Khi tôi còn là sinh viên, khi
thầy giáo kinh tế giải thích cho chúng tôi về luật thu hồi giảm dần, tôi hỏi
ông ấy về yêu, 'Thầy nói gì về yêu?' Ông ấy trở nên bị bối rối, và khi tôi nói
rằng chính điều ngược lại - luật thu hồi tăng lên - áp dụng cho yêu, ông ấy nói
với tôi, 'Em ra khỏi lớp. Em không thể hiểu được kinh tế.' Ông ấy nói, 'Luật
này là phổ quátl.' Tôi nói, 'Đừng nói nó là phổ quát, vì về yêu thì sao?'
Hai người yêu xuất hiện với
chúng ta dường như họ đang lặp lại. Với họ, họ không lặp lại. Nhưng với người
mãi dâm luật kinh tế sẽ áp dụng, vì với người đó, yêu không phải là yêu, nó là
hàng hoá - cái gì đó được bán, cái gì đó có thể được mua. Cho nên nếu bạn đi và
hôn gái mãi dâm, với cô ta điều đó là chán, lặp lại, và một ngày nào đó cô ta sẽ
nói, 'Điều này là vô nghĩa. Tôi chán việc được hôn và hôn cả ngày. Nó là không
thể chịu được.' Cô ấy sẽ nói rằng nó là hành động lặp lại.
Đó là điều tôi muốn chỉ ra cho
bạn - sự phân biệt. Với người yêu nó không là lặp lại; với người mãi dâm nó là
lặp lại. Cho nên, thực sự, bản thân hành động là không lặp lại; nó là phẩm chất
mà bạn mang vào cho nó. Bất kì cái gì bạn làm, nếu bạn yêu nó, nó sẽ không bao
giờ lặp lại. Nếu bạn yêu việc làm của bạn, hành động của bạn, sẽ không có chán.
Nhưng bạn không yêu.
Tôi liên tục nói với bạn mọi
ngày. Tôi có thể liên tục nói đến vô hạn. Tôi yêu thích nó. Nó không phải là lặp
lại với tôi. Từ vĩnh hằng tới vĩnh hằng tôi có thể liên tục nói với bạn. Trao đổi,
trao đổi với tâm của bạn, là tình yêu với tôi. Nó không là hành động lặp lại, bằng
không tôi sẽ phát chán.
Tôi đã nghe, một đứa bé đi cùng
bố và mẹ nó tới nhà thờ vào chủ nhật, và thế rồi chủ nhật tiếp và tiếp nữa. Vào
chủ nhật thứ ba cậu bé này hỏi bố nó, 'Thượng đế phải phát chán, vì có cùng bộ
mặt mọi ngày trong nhà thờ. Trong ba chủ nhật chúng ta đã tới đây - cùng các bộ
mặt! Thượng đế phải phát chán, khi thấy họ ló ra lặp đi lặp lại mọi chủ nhật.'
Nhưng Thượng đế không bị chán.
Toàn thể sự tồn tại đã từng lặp lại liên tục. Nó có vẻ giống như lặp lại với
chúng ta, nhưng nếu có sự hiện hữu, hiện hữu toàn bộ, cái gì đó như Thượng đế,
ngài không chán. Nếu ngài chán không có nhu cầu tiếp tục. Ngài có thể dừng lại.
Ngài có thể nói, "Không thêm nữa!" Ngài có thể nói, "Được kết
thúc đi!" Nhưng ngài không chán. Tại sao?
Ngài yêu - bất kì cái gì đang xảy
ra đều là tình yêu của ngài. Ngài là đấng sáng tạo, không là công nhân, không
là người lao động. Ngài là đấng sáng tạo.
Một Picasso không chán, ông ấy
là người sáng tạo. Nếu hành động của bạn trở thành sáng tạo, bạn sẽ không bị
chán. Và hành động của bạn trở thành sáng tạo nếu bạn yêu nó. Nhưng khó khăn cơ
bản là ở chỗ bạn không thể yêu bất kì cái gì bạn làm vì bạn ghét bản thân bạn -
đó là vấn đề. Cho nên bất kì cái gì bạn làm, bạn ghét nó, vì về căn bản bạn
ghét bản thân bạn.
Bạn chưa chấp nhận bản thân bạn,
bạn chưa cám ơn sự tồn tại về sự tồn tại của bạn. Từ tâm bạn không có lời cám
ơn hướng tới Thượng đế. Thực sự, bạn miễn cưỡng - 'Tại sao ngài đã tạo ra tôi?'
Sâu bên dưới bạn liên tục hỏi. 'Tại sao tôi đã bị ném vào trong sự tồn tại? Chủ
định là gì?' Nghĩ mà xem, nếu đột nhiên Thượng đế gặp bạn, câu hỏi đầu tiên bạn
sẽ hỏi là gì? Bạn sẽ hỏi, 'Sao ngài đã tạo ra tôi? Để khổ à? Để trong bi thương
à? Để vẩn vơ không cần thiết qua các kiếp sống sao? Sao ngài đã tạo ra tôi? Trả
lời đi!'
Bạn đã không chấp nhận bản thân
bạn cho nên làm sao bạn có thể chấp nhận hành động của bạn? Yêu bản thân bạn
đi. Chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy đi. Vì hành động là phụ - nó chảy ra từ
hiện hữu của bạn. Nếu tôi yêu bản thân tôi thế thì bất kì cái gì tôi làm, tôi
yêu nó. Và nếu tôi không yêu nó, tôi dừng nó. Cần gì mà tiếp tục?
Nhưng bạn không yêu, và nguồn
không được yêu cho nên sản phẩm của nguồn đó không thể được yêu. Bất kì cái gì
bạn làm - bạn có thể là kĩ sư hay bạn có thể là bác sĩ hay nhà hoá học hay nhà
khoa học - bất kì cái gì bạn làm, bạn sẽ mang ghét vào cho nó. Ghét của bạn làm
cho nó có tính lặp lại. Bạn ghét nó, và bạn liên tục tìm cớ cho tại sao bạn làm
nó. Bạn nói, 'Tôi đang làm nó vì vợ tôi, con tôi.' Và bố bạn đã làm nó cho bạn,
và bố của ông ấy đã làm nó cho ông ấy, và con bạn sẽ làm nó cho con của chúng,
và không người nào sẽ tận hưởng cuộc sống.
Đây là những thủ đoạn. Bạn đơn
giản là kẻ hèn. Bạn không thể thoát khỏi nó, vì nó cho bạn an ninh, an toàn,
thu nhập, số dư ngân hàng. Vì bạn là kẻ hèn, bạn không thể dừng việc làm nó và
bạn không thể bắt đầu làm điều bạn yêu mến. Thế thì bạn liên tục để mọi thứ lên
con bạn, lên vợ bạn, và họ cũng làm cùng điều.
Hỏi đứa trẻ mà xem. Nó đi tới
trường, nó chán. Nó nói, 'Con đi học vì bố thôi. Bố thấy sung sướng. Nếu con
không đi học bố cảm thấy rất khổ.' Và vợ bạn thì sao? - cô ấy đang làm mọi thứ
chỉ vì bạn và con cái. Không ai thực sự tồn tại vì bản thân mình. Không ai yêu
bản thân mình đủ cho sự tồn tại cho bản thân người đó. Thế thì mọi thứ đi sai.
Nguồn bị đầu độc, và thế thì mọi thứ đi ra từ nguồn bị đầu độc đó.
Và đừng nghĩ rằng nếu bạn đổi
việc làm, bạn sẽ yêu nó. Không, bạn sẽ mang phẩm chất của bạn sang việc làm mới
nữa. Lúc ban đầu nó có thể là xúc động mạnh, cái gì đó mới, nhưng sớm hay muộn
bạn sẽ lắng đọng và nó sẽ là cùng điều cũ. Thay đổi bản thân bạn đi, yêu bản
thân bạn đi, và yêu bất kì cái gì bạn làm; dù nó nhỏ thế nào cũng không tạo ra
khác biệt.
Tôi nhớ một giai thoại. Chuyện
xảy ra là khi Abraham Lincoln trở thành tổng thống, vào ngày đầu tiên ông ấy đi
khánh thành thượng viện, ai đó đã rất ghen tị với quyền lực của ông ấy, danh tiếng
của ông ấy, thành công của ông ấy, đã đứng và nói với Abraham Lincoln,
'Lincoln, đừng quên rằng bố ông là thợ giầy.'
Điều đó tuyệt đối không liên
quan, ngớ ngẩn, và người đã nói điều này nói thêm, 'Bố ông là thợ giầy đấy, và
ông ấy thường làm giầy cho gia đình tôi. Đừng quên ông ấy.'
Điều đó chỉ để sỉ nhục ông ấy,
và toàn thể thượng viện cười vì mọi người đều ghen tị. Sâu bên dưới mọi người cảm
thấy, 'Ghế này thuộc về tôi, và người này đã chiếm đoạt nó.' Tất nhiên, bất kì
khi nào ai đó thành công, người đó thành công theo cách tinh ranh nào đó; chỉ bạn
thành công đúng đắn. Đây là cách chúng ta điều chỉnh theo thành công của người
khác - nó là tinh ranh, bằng kĩ thuật sai nào đó bằng cách nào đó người đó đã đạt
tới. Đây là cách chúng ta có thể dung thứ nó và an ủi bản thân chúng ta. Cho
nên toàn thể nghị viện cười.
Nhưng Abraham Lincoln đã nói
cái gì đó thật hay. Ông ấy nói, 'Ông tốt thế đã nhắc nhở tôi về bố tôi. Tôi biết
ông ấy là thợ giầy - nhưng tôi chưa bao giờ thấy một thợ giầy như thế. Ông ấy
là duy nhất, ông ấy là người sáng tạo, vì ông ấy yêu việc làm giầy. Và tôi
không thể nghĩ bản thân tôi thành công được như ông ấy, vì tôi không yêu chức tổng
thống này nhiều như ông ấy đã yêu việc làm giầy. Ông ấy đã tận hưởng nó, ông ấy
đã phúc lạc. Tôi sẽ không bao giờ được phúc lạc trong chức tổng thống này như
ông ấy đã phúc lạc chỉ như thợ giầy.
'Nhưng sao ông đã nhớ tới ông ấy
trong khoảnh khắc này? Tôi biết,' Abraham Lincoln nói, 'rằng bố tôi đã làm giầy
cho gia đình ông, nhưng họ không bao giờ phàn nàn, cho nên tôi hi vọng giầy vừa
khớp. Nhưng ông nhớ tới ông ấy trong khoảnh khắc này, không có bất kì liên quan
nào - tôi cảm thấy giầy nào đó vẫn còn bó chân. Tôi là con ông ấy, tôi có thể sửa
nó.'
Nếu bạn yêu bản thân bạn, nếu bạn
yêu công việc của bạn, bạn sống trong môi trường khác. Trong môi trường đó
không cái gì được lặp lại. Việc lặp lại xuất hiện chỉ cho tâm trí bị chán. Đừng
nói rằng bạn bị chán vì hành động lặp lại. Hành động dường như lặp lại vì bạn bị
chán - thế thì bất kì cái gì bạn làm sẽ dường như lặp lại.
Nhưng nhìn vào sự sống - sự sống
tận hưởng việc lặp lại. Mùa chuyển theo vòng tròn. Mặt trời chuyển theo vòng
tròn - mọi ngày, mọi sáng, nó mọc. Và mùa hè tới và mùa đông tới và mưa tới và
chúng liên tục chuyển động. Theo một cách sâu sắc toàn thể sự tồn tại là chuyển
động lặp lại. Dường như là sáng tạo chỉ giống như trò chơi của trẻ thơ. Cây
không chán, và bầu trời không chán. Bầu trời không bao giờ nói, 'Bây giờ, lại
mây à?' Trong biết bao nhiều nghìn năm bầu trời đã từng thấy mây - mọi mùa mưa
mây tới và chúng bắt đầu chuyển động. Nhìn vào sự sống mà xem? Nó là lặp lại.
Từ này không hay; từ 'lặp lại'
là không hay. Thay vì thế sẽ là tốt hơn nếu nói nó liên tục chơi cùng trò chơi.
Nó tận hưởng trò chơi nhiều tới mức nó muốn lặp lại trò chơi lần nữa. Và nó
liên tục tăng lên; nó liên tục chuyển tới cực đỉnh. Tại sao con người phát chán
với việc lặp lại? Không phải bởi vì việc lặp lại là chán, mà vì bạn bị chán tới
mức mọi thứ sẽ là chán.
Có lần chuyện xảy ra là Sigmund
Freud hỏi một bệnh nhân các câu hỏi; chỉ là câu hỏi cơ bản sơ bộ mà ông ấy hỏi
trước khi buổi phân tâm có thể bắt đầu. Ông ấy hỏi, 'Nhìn tủ sách này, và ông lập
tức nhớ tới cái gì?'
Người này nhìn vào sách, chẳng
thực sự nhìn chút nào, và anh ta nói, 'Tôi nhớ tới đàn bà, người đàn bà đẹp.'
Điều này là tốt cho Freud, vì nó rơi vào trong lí thuyết của ông ấy rằng mọi thứ
đều là dục, cho nên ông ấy nói, 'Được.' Thế rồi ông ấy lấy ra chiếc khăn tay và
nói, 'Nhìn cái này. Cái này làm ông nhớ ngay tới cái gì? Bất kì cái gì tới cho
tâm trí ông.''
Người này cười và nói, 'Đàn bà
đẹp.'
Freud quá vui mừng. Thực sự đó
là lí thuyết của ông ấy - rằng mọi người về căn bản quan tâm tới dục và không
gì khác. Đàn ông nghĩ tới đàn bà, đàn bà nghĩ tới đàn ông, và đó là mọi suy
nghĩ. Cho nên ông ấy nói, 'Nhìn ra cửa.' Không có ai ở cửa, thậm chí không có
người nào đi trên phố. Ông ấy nói, 'Nhìn đi, không có người nào. Sự thiếu vắng
này - ông cảm thấy cái gì? Ông nhớ ngay tới cái gì?'
Người này nói, 'Đàn bà đẹp.'
Bây giờ ngay cả Freud cũng hơi
chút bối rối liệu người này có lừa ông ấy hay không, cho nên ông ấy nói, 'Điều
đó dường như quá nhiều. Mọi thứ đều làm cho ông nhớ tới đàn bà.'
Người này nói, 'Điều đó không
phải là vấn đề. Dù nó là tủ sách hay khăn tay hay cửa rỗng không phải là vấn đề.
Thực sự, tôi không bao giờ nghĩ về bất kì cái gì ngoại trừ đàn bà.
Tôi không bao giờ nghĩ về bất
kì cái gì khác, cho nên bất kì cái gì ông nói đều không liên quan. Tôi chỉ nghĩ
về đàn bà. Không phải là mọi thứ làm tôi nhớ tới họ; tôi chỉ đang nghĩ về đàn
bà - vấn đề không phải là bất kì việc gợi nhớ nào.'
Cho nên thực sự vấn đề không phải
là hành động này làm bạn bị chán hay hành động kia làm bạn chán, hay việc lặp lại
hay sự đơn điệu hay việc căng thẳng làm bạn chán. Điều thực là ở chỗ bạn chán
dù bạn làm cái gì đó hay không. Nếu bạn đơn giản thảnh thơi trong ghế bạn sẽ
chán. Không làm bất kì cái gì bạn sẽ chán. Bạn sẽ nói, 'Không có gì để làm và
tôi chán. Không cái gì để làm - tôi chán.' Cả tuần bạn chán vì việc làm chán ngắt,
và vào ngày cuối tuần bạn chán vì chẳng có gì để làm. Toàn thể cuộc sống bạn bị
chán vì làm những việc lặp lại trong cơ xưởng, trong văn phòng, trong cửa hiệu.
Thế thì khi bạn về hưu bạn chán, vì bây giờ chẳng có gì để làn.
Vấn đề không phải là bất kì cái
gì khác. Cái gì đó không tạo ra chán trong bạn; bạn bị chán, và bạn liên tục
mang cái chán của bạn tới mọi thứ bạn chạm vào. Bạn đã nghe về Vua Midas rồi đấy
- bất kì cái gì ông ấy chạm vào đều trở thành vàng. Bạn cũng là Vua Midas - bất
kì cái gì bạn chạm vào đều trở thành chán. Bạn có cái chạm giả kim thuật: bạn
có thể thay đổi mọi thứ thành chán; mọi thứ, tôi nói.
Đừng nghĩ đổi việc làm, hành động;
nghĩ tới thay đổi phẩm chất tâm thức của bạn đi. Là yêu nhiều hơn với bản thân
bạn. Điều đầu tiên cần nhớ là yêu nhiều hơn với bản thân bạn. Các nhà đạo đức
đã đầu độc toàn thế giới. Họ nói, 'Không yêu bản thân bạn. Điều này là ích kỉ.'
Họ nói, 'Yêu người khác, không yêu bản thân bạn. Yêu cái ngã là tội lỗi.'
Và tôi nói với bạn rằng điều
này là tuyệt đối vô nghĩa - và không chỉ vô nghĩa; nó là vô nghĩa nguy hiểm. Chừng
nào bạn chưa yêu bản thân bạn, bạn không thể yêu được bất kì người nào, điều đó
là không thể được, vì người không yêu bản thân mình không thể trong yêu với bất
kì người nào. Nếu bạn đang trong yêu với bản thân bạn, chỉ thế thì yêu tràn ngập
của bạn đạt tới ai đó.
Người đã không yêu bản thân
mình sẽ ghét bản thân mình, và nếu bản thân bạn ghét bản thân bạn, làm sao bạn
có thể yêu được bất kì người nào? Bạn sẽ ghét người khác nữa. Bạn chỉ có thể giả
vờ. Và khi bạn không thể yêu được bản thân bạn, làm sao bạn mong đợi người khác
yêu bạn? Mọi người bị kết án trong con mắt riêng của người đó. Toàn thể giáo lí
đạo đức cho bạn chỉ một điều: các kĩ thuật kết án cái ngã - cách kết án bản
thân bạn, bạn xấu thế nào, kẻ tội phạm, bị phạm tội, tội nhân.
Ki tô giáo nói rằng việc là tội
nhân của bạn không phải là vấn đề bạn làm gì; bạn là tội nhân từ khi được sinh
ra. Vấn đề không phải là liệu bạn có làm tội lỗi nào đó hay không; không, bạn
là tội nhân từ khi sinh ra. Con người được sinh ra trong tội lỗi. Adam, người đầu
tiên, đã phạm tội, và bạn là con cháu. Tội này đã bị phạm phải, không cái gì có
thể được làm. Bây giờ nó không thể được hoàn tác, và bạn được sinh ra trong tội
- tội của Adam.
Nếu bạn được sinh ra trong tội,
làm sao bạn có thể yêu bản thân bạn được? Nếu chính hiện hữu của bạn là phạm tội,
làm sao bạn có thể yêu bản thân bạn được? Và nếu bạn không thể yêu được bản
thân bạn, bạn không thể yêu được bất kì người nào. Yêu phải xảy ra ở nhà trước
hết - bạn là nhà - và chỉ khi nó tràn ngập, nó có thể vươn tới người khác. Và
khi nó tràn ngập, nó tràn ngập trong hành động của bạn, trong bất kì cái gì bạn
làm. Dù bạn vẽ hay làm giầy hay bất kì cái gì - chỉ quét dọn phố - bất kì cái
gì bạn làm, nếu bạn ở trong yêu sâu sắc, nếu bạn ở trong yêu sâu sắc với bản
thân bạn, nó chảy vào mọi thứ bạn làm. Nó chảy ngay cả khi bạn không làm bất kì
cái gì. Nó liên tục chảy, nó trở thành chính sự tồn tại của bạn, và thế thì
không cái gì là chán.
Mọi người tới tôi; đôi khi một số bạn rất thông cảm hỏi tôi, 'Cả ngày thầy ngồi trong một phòng, thậm chí không nhìn ra ngoài cửa sổ. Thầy không phát chán sao?' Tôi hiện hữu cùng bản thân tôi. Sao tôi phải phát chán? Họ nói, 'Chỉ ngồi một mình, thầy không phát chán sao?'
Nếu tôi ghét bản thân tôi, tôi sẽ phát chán, vì bạn không thể sống với người bạn ghét. Bạn phát chán với bản thân bạn. Bạn không thể ở một mình. Cho dù bạn một mình trong vài khoảnh khắc, bạn trở nên sốt ruột, bạn thấy không dễ chịu, sự không thoải mái tới trong con người bạn. Bạn khao khát gặp ai đó, vì bạn không thể còn lại với bản thân bạn. Người cùng đi là chán thế - người cùng đi riêng của bạn. Bạn không thể nhìn vào mặt riêng của bạn. Bạn không thể chạm vào tay của bạn một cách yêu thương; không - không thể được.
Họ hỏi tôi - và việc hỏi của họ có liên quan tới tham chiếu riêng của họ, vì họ sẽ phát chán nếu họ một mình - họ hỏi tôi, 'Đôi khi thầy không đi chơi sao?' Không có nhu cầu. Đôi khi họ hỏi tôi, 'Mọi người tới thầy với cùng vấn đề lặp đi lặp lại. Thầy không phát chán sao?'
Vì mọi người có cùng vấn đề. Bạn không nguyên bản thế, bạn thậm chí không thể tạo ra được vấn đề nguyên bản. Mọi người có cùng vấn đề. Một số có liên quan tới yêu của bạn, với dục của bạn, với an bình tâm trí bạn, với lẫn lộn của bạn, hay cái gì đó khác - một số về tâm lí, một số về bệnh hoạn, cái gì đó - nhưng con người có thể dễ dàng bị phân chia thành bẩy phân loại, và có cùng câu hỏi, bẩy câu hỏi cơ bản, và mọi người liên tục hỏi về chúng. Cho nên các bạn hỏi tôi, 'Thầy không phát chán sao?'
Tôi không bao giờ phát chán, vì từng cá nhân là duy nhất với tôi, và vì cá nhân, vấn đề người đó mang tới không phải là việc lặp lại vì hoàn cảnh là khác, cá nhân là khác. Bạn tới với vấn đề yêu của bạn, người khác tới với vấn đề yêu của người đó: cả hai có vẻ tương tự nhưng chúng không tương tự, vì hai cá nhân là khác nhau thế - khác biệt của họ làm thay đổi phẩm chất của vấn đề.
Cho nên nếu bạn phân loại, bạn có thể phân loại thành bẩy loại, nhưng tôi không bao giờ phân loại. Từng cá nhân là duy nhất tới mức người đó không thể bị xếp vào cùng bất kì người nào khác. Không phân loại nào có thể được làm. Nhưng thế thì bạn phải có nhận biết rất sắc sảo để xuyên thấu vào chính rễ nơi cá nhân này là duy nhất. Bằng không, trên bề mặt mọi người là giống nhau.
Chỉ trên bề mặt mọi người là giống nhau, với cùng vấn đề, nhưng nếu bạn xuyên vào sâu, nếu bạn tỉnh táo và sẵn sàng đi cùng người này tới cốt lõi sâu hơn của hiện hữu của người đó, bạn càng đi sâu, hiện tượng đi vào trong hiện hữu càng duy nhất, cá nhân và nguyên bản hơn. Nếu bạn có thể thấy chính trung tâm, người này trước bạn là không thể lặp lại được. Người này chưa bao giờ có trước đây, người này sẽ không bao giờ có nữa. Người này là duy nhất. Và thế thì điều huyền bí đầy tràn bạn - điều huyền bí của con người duy nhất này.
Không cái gì là việc lặp lại nếu bạn biết cách xuyên thấu, cách là yêu và tỉnh táo. Bằng không mọi thứ là lặp lại. Bạn bị chán vì bạn có ý thức cái tạo ra chán. Đổi ý thức này đi, và sẽ không có chán. Nhưng bạn liên tục đổi đối thể - điều đó sẽ không tạo ra bất kì khác biệt nào.
Xem tiếp Chương 65 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập
0 Đánh giá