Chương 67. Không tâm trí không vật chất

Chương 67. Không tâm trí không vật chất

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 4 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 67. Không tâm trí không vật chất


Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn.

Cảm thấy những phẩm chất tốt của tính sáng tạo thấm vào vú bạn và nắm lấy hình thể tinh tế.

Các triết gia trên khắp thế giới đã từng tranh cãi hàng thế kỉ về chất liệu cơ bản mà vũ trụ được tạo ra là gì, bản chất là gì. Đã từng có nhiều đề nghị, hệ thống, nói rằng vật chất là thực tại cơ bản và tâm trí chỉ là sự phát triển nhanh, rằng vật chất là cơ bản và tâm trí chỉ là sản phẩm phụ, rằng tâm trí cũng là vật chất, chỉ tinh tế. Charwak đã đề nghị điều này ở Ấn Độ này, Epicurus ở Hi Lạp, và ngay cả ngày nay, người theo Marx và các nhà duy vật khác liên tục nói dưới dạng của vật chất. Chỉ đối lập với cái này, đã từng có hệ thống tư duy thứ hai nói rằng tâm trí thay vì vật chất, là chất liệu cơ bản, rằng vật chất không là gì ngoài một dạng của tâm trí. Vedanta và các triết lí lí tưởng khác của thế giới đã thu mọi thứ về tâm trí.

Mới đầu thế kỉ này, người ta đã nghĩ rằng người duy vật đã trở nên thắng lợi vì các cuộc nghiên cứu vật lí và khoa học khác đã chứng minh, hay dường như chứng minh, rằng vật chất đã là chất liệu cơ bản. Nhưng mới hai hay ba thập kỉ qua toàn thể sự việc đã thay đổi hoàn toàn. Một trong những nhà khoa học lớn nhất của thời đại này, Eddington, đã nói, "Bây giờ chúng ta có thể nói rằng vũ trụ dường như là giống ý nghĩ hơn là vật." Và như các nhà vật lí, Max Planck và Einstein, đã làm việc sâu hơn, họ đã đi tới nhận ra rằng người ta càng xuyên thấu vào vật chất, vật chất càng biến đi - cái gì đó dường như có đó. Bạn có thể gọi nó là tâm trí dễ dàng hơn vật chất vì nó là một dạng của năng lượng. Một điều là chắc chắn: nó không là vật chất theo nghĩa cũ chút nào.

Với Mật tông, với yoga, đã không có chọn lựa. Mật tông không nói rằng hoặc vật chất hoặc tâm trí là thực tại cơ bản. Mật tông có quan điểm thứ ba, và tôi nghĩ rằng quan điểm đó chung cuộc sẽ thắng. Mật tông nói tâm trí và vật chất cả hai đều là các dạng của cái gì đó mà chúng ta có thể gọi là 'X'. Cả vật chất lẫn tâm trí không là chất liệu nhưng thực thể thứ ba, cái tồn tại trong cả hai nhưng không bị hạn chế trong cả hai, là cái thực - hai thứ này là các biểu lộ. Vật chất và tâm trí không phải là thực tại, nhưng là hình dạng của thực tại thứ ba, thực tại cơ bản, cái vẫn còn được ẩn kín. Bất kì khi nào nó biểu lộ bản thân nó, nó biểu lộ bản thân nó hoặc như vật chất hoặc như tâm trí.

Cho nên toàn thể xung đột giữa tâm trí và vật chất, và những người đi theo của chúng, là không có cơ sở, vì nền móng tối thượng mà vật lí bây giờ đi tới biết thực sự không như vật chất không như tâm trí. Phân chia này đã biến mất, nhị nguyên này đã biến mất. Hành vi của chất liệu cơ bản là rất mơ hồ: lúc thì nó hành xử như vật chất, và lúc thì nó như tâm trí. Bạn có thể ngạc nhiên mà biết rằng vật lí không thể nói được bất kì cái gì về riêng từng nguyên tử - chúng là không thể dự đoán được, cũng giống như bất kì người nào. Không cái gì có thể được nói về riêng nguyên tử và nó sẽ hành xử thế nào. Dường như là nó có độc lập nào đó; không luật nhân quả nào có thể dự đoán được nó sẽ hành xử thế nào. Chúng ta có thể dự đoán hành vi số đông, nhưng chúng ta không thể dự đoán được hành vi của riêng từng nguyên tử. Đôi khi nó hành xử dưới dạng nhân quả, như vật chất, và đôi khi nó hành xử như tâm trí, dường như nó có ý chí của riêng nó, dường như nó có chọn lựa.

Với Mật tông, ý tưởng này của vật lí rất khớp. Nhưng tại sao Mật tông nói rằng thực tại cơ bản là cái thứ ba, cái không biết, cái 'X'? Không phải bởi vì Mật tông quan tâm sâu sắc tới bất kì lí thuyết nào về thực tại, không. Nó được đề nghị chỉ như sự giúp đỡ cho sadhana, chỉ như sự giúp đỡ cho trưởng thành tâm linh. Nếu nó là vậy - rằng thực tại là cái thứ ba, và tâm trí và vật chất chỉ là hai biểu hiện - thế thì bạn có thể đi vào thực tại qua hai cửa: hoặc từ vật chất hoặc từ tâm trí. Nếu bạn thử đi vào từ vật chất, thế thì có những kĩ thuật nào đó để dùng. Hatha Yoga là kĩ thuật để đi vào thực tại qua vật chất, qua thân thể. Bạn phải làm cái gì đó với thân thể, bạn phải biến đổi thân thể, bạn phải kết tinh hiện tượng hoá chất nào đó trong thân thể, và thế rồi bạn sẽ đi vào trong thực tại.

Hay, bạn có thể đi thẳng vào qua tâm trí. Raja Yoga và các phương pháp khác được dùng để đi vào qua tâm trí. Và với Mật tông, cả hai là đúng.

Bạn không thể nói với Mật tông, "Làm sao tư thế thân thể, tư thế thân thể đặc biệt, là giúp đỡ để đi vào thực tại?" Mật tông nói nó có thể giúp đỡ. Tư thế thân thể nào đó không đơn thuần là tư thế thân thể, vì thân thể là biểu hiện của thực tại. Cho nên khi bạn cho thân thể bạn tư thế nào đó, bạn đang cho thực tại một hình dạng nào đó. Và có những tư thế mà với nó bạn có thể dễ dàng đi vào bản thân bạn. Thức ăn nào đó có thể giúp đỡ. Thực hành nào đó về thở có thể giúp đỡ. Những thứ vật chất này - thức ăn, thở, thân thể. Nhưng bạn có thể đi vào qua chúng.

Và tương tự là hoàn cảnh với tâm trí: chỉ làm việc với tâm trí bạn cũng có thể đi vào. Nhiều lần câu hỏi này có thể đã nảy sinh trong tâm trí bạn về Shiva nói cho Parvati những kĩ thuật nào đó mà có vẻ chỉ là tưởng tượng. Câu hỏi này nhất định nảy sinh - làm sao tưởng tượng có thể giúp đỡ?

Ngay cả tưởng tượng cũng là một phương thức của thực tại vì tâm trí là một biểu hiện của thực tại. Và khi bạn thay đổi việc tưởng tượng trong tâm trí, bạn đang thay đổi phương thức của thực tại. Với Mật tông không cái gì là không thực. Ngay cả mơ cũng có thực tại riêng của nó - và nó ảnh hưởng tới bạn. Cho nên mơ không đơn thuần là mơ. Mơ là thực như bất kì cái gì khác vì nó ảnh hưởng tới bạn, nó thay đổi bạn. Bạn là khác vì bạn đã mơ nó; bạn sẽ không bao giờ là cùng người cũ vì mơ nào đó đã xảy ra. Cho nên nếu bạn mơ rằng bạn là kẻ cắp, đến sáng bạn sẽ nói rằng điều đó không tạo ra khác biệt, nó chỉ là mơ. Nhưng với Mật tông nó không phải vậy. Mơ về ăn cắp, về kẻ cắp, đã làm thay đổi bạn. Thực tại của bạn là khác vào buổi sáng; bạn không thể là cùng người cũ. Dù bạn nhận ra điều đó hay không, nó đã ảnh hưởng lên bạn. Nó sẽ ảnh hưởng lên hành vi của bạn, tương lai của bạn - nó đã trở thành hạt mầm.

Ngay cả mơ không phải là không liên quan. Và bạn nghĩ rằng mơ chỉ là mơ. Điều đó không phải vậy, vì bạn không thể tạo ra được mơ một cách có ý thức, bạn không thể chọn được mơ. Nó xảy ra cho bạn như bất kì cái gì khác xảy ra cho bạn. Bạn có thể chọn mơ được không? Bạn có thể nghĩ về giấc mơ mà bạn sẽ mơ đêm nay được không? Bạn có thể chọn nó được không? Bạn có thể bắt buộc nó được không? Bạn không thể bắt buộc nó được, vì bắt buộc giấc mơ sẽ cần nhiều thay đổi trong thực tại của bạn. Chỉ thế thì mơ sẽ tới. Mơ cũng giống như hoa. Hoa hồng tới trên bụi hồng, và bạn không thể thay đổi được hoa chừng nào bạn chưa thay đổi toàn thể quá trình, từ hạt mầm trở đi. Bạn không thể chỉ thay đổi hoa. Mơ là việc nở hoa. Nếu bạn có thể thay đổi được mơ, bạn có thể thay đổi được thực tại.

Cho nên, nhiều lần, nhiều kĩ thuật sẽ dường như tưởng tượng - nhưng chúng cũng là thực. Và Mật tông đang cố thay đổi tưởng tượng của bạn. Nếu tưởng tượng có thể được thay đổi, thế thì thực tại ẩn kín đằng sau nó sẽ tự động là khác.

Những kĩ thuật mà chúng ta sẽ thảo luận hôm nay bắt đầu từ tưởng tượng của bạn, từ việc mơ của bạn, từ tâm trí bạn. Ba điều phải được nhớ. Một: bất kì cái gì xảy ra cho tâm trí bạn là không bề mặt - nó xảy ra vì bạn, nó đang xảy ra vì bạn ngẫu nhiên ở trong một tình huống nào đó. Cho nên hai điều có thể được làm: hoặc thay đổi tình huống, thế thì bạn sẽ phải bắt đầu từ thân thể vì thân thể là tình huống này; hay nếu bạn không bắt đầu với tình huống, thế thì thay đổi việc xảy ra. Nó sẽ còn dai dẳng, sẽ không dễ thay đổi nó, nhưng nếu bạn làm nỗ lực và bạn liên tục làm nỗ lực, nếu bạn kiên quyết không nhượng bộ và không bị thất bại, thế thì chính nỗ lực này sẽ thay đổi nó.

Một điều là chắc chắn: bạn có thể không đạt tới mục đích mà bạn đã nghĩ tới, nhưng sự kiện rằng bạn làm nỗ lực này sẽ mang tới thay đổi. Bạn sẽ khác: dù bạn thành công hay thất bại, bạn sẽ là khác. Chính nỗ lực này sẽ có giá trị.

Thứ ba, đừng nghĩ rằng tâm trí chỉ là tâm trí, và đừng nghĩ rằng việc mơ chỉ là việc mơ. Nếu bạn có thể ra lệnh việc mơ của bạn - và bây giờ có liệu pháp ở phương Tây có tên là 'Mơ ngày được ra lệnh' - nếu bạn có thể ra lệnh cho việc mơ của bạn, bạn đang ra lệnh cho bản thân bạn. Và nhiều thứ sẽ trở nên khác.

Có một kĩ thuật cổ Tây Tạng tên là 'Tiếng gầm của Sư tử'. Nếu bạn đang giận, dục, bị trút đầy với hận, ghen, thế thì thầy Tây Tạng sẽ cho bạn kĩ thuật này, 'Tiếng gầm của Sư Tử'. Bạn phải ngồi trước gương, và bạn sẽ tưởng tượng rằng bạn là sư tử, không là người. Bạn phải làm mặt bạn như sư tử, bạn phải thè lưỡi ra, và bạn phải gầm lên. Và bạn phải thực hành nó để cho tưởng tượng trở thành thực tới mức bạn quên mất rằng bạn là người đang mơ ngày rằng mình là sư tử. Và khi một điểm tới mà bạn đã thực sự rơi thành con mồi cho tưởng tượng riêng của bạn, và bạn đã trở thành sư tử, và tiếng gầm thực thoát ra từ bạn, đột nhiên bạn được biến đổi. Trong tiếng gầm đó, mọi hận, giận, dục, biến mất, và bạn sẽ rơi vào trong im lặng sâu sắc tới mức bạn đã không biết trước đây. Ở các tu viện Tây Tạng cổ họ có một phòng đặc biệt với nhiều gương. Bất kì khi nào ai đó đang khổ sở từ cái gì đó như giận, hận, hay ghen, người đó được cho tới căn phòng có gương đó và người đó phải ở đó cho tới khi người đó đi tới cực đỉnh. Và khi người đó đi tới cực đỉnh, toàn thể tu viện sẽ biết, vì sư tử thực sẽ gầm lên ở đó. Với chúng ta, người đó đã phát điên. Toàn thể tu viện sẽ tụ tập lại và đón chào người này, và người này sẽ đi ra là người khác toàn bộ. Điều đó có thể mất ba ngày, nó cũng có thể mất bẩy ngày. Thức ăn sẽ được cung cấp cho người đó, nhưng người đó không được phép đi ra. Người đó phải kiên trì tưởng tượng rằng mình là sư tử, cho tới khi từ chính rễ của vô thức, tiếng gầm đi ra. Toàn thân được tham gia, mọi tế bào của nó; mọi tế bào có trong tiếng gầm, và trong tiếng gầm đó mọi thứ được tống ra. Nó là việc tẩy rửa sâu sắc nhất có thể. Và bạn sẽ không bao giờ thấy người đó giận lần nữa vì bây giờ chất độc không có đó. Lần đầu tiên mặt sẽ trở thành có tính người.

Mặt bạn không thể có tính người vì nhiều thứ thế bị kìm nén ở đó. Ghen, hận, giận mà bạn đã kìm nén, có đó - hết tầng nọ tới tầng kia chỉ ẩn bên dưới làn da. Chúng làm ra mặt bạn. Nhưng chúng có thể được xả ra - chỉ bằng việc mơ này này, mơ ngày trực tiếp.

Ở phương Tây bây giờ họ có kĩ thuật khác họ gọi là tâm kịch. Cái đó nữa là một trong những phương pháp Phật giáo cổ nhất - trở thành một phần của vở kịch, diễn nó một cách toàn bộ tới mức bạn quên rằng bạn đơn giản đang diễn. Việc diễn trở thành hành động, và bạn không là người diễn, bạn trở thành người làm thực trong nó. Nó thay đổi bạn.

Mật tông nói rằng nếu bạn có thể thay đổi việc mơ, tưởng tượng, nếu bạn có thể thay đổi tâm trí bạn và hình mẫu của nó, thực tại đằng sau sẽ là khác. Vì nó được bắt rễ sâu sắc trong thực tại, bạn có thể chuyển qua tâm trí. Những kĩ thuật này chỉ để thay đổi cách và phong cách mà tâm trí bạn đã từng hành xử mãi cho tới giờ.

Kĩ thuật thứ nhất:

Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn.

Thử với những thực nghiệm đơn giản. Trong bẩy ngày thử một thực nghiệm đơn giản: cảm bộ máy của bạn, xương bạn, thịt bạn, thân thể bạn, được trút đầy với buồn - mọi tế bào của thân thể đều buồn; đêm tối bao quanh bạn; rất nặng, chán nản; không một tia sáng; không hi vọng, tăm tối, cứ dường như bạn sắp chết. Sống không đập rộn ràng trong bạn; bạn chỉ đợi chết. Dường như chết đã lắng đọng, hay đang lắng đọng. Trong bẩy ngày suy tư về việc cảm rằng chết đã đi vào toàn thể thân thể; nó đã xuyên thấu sâu tới xương, tới chính tuỷ. Liên tục nghĩ theo cách này, không làm rối tâm trạng này. Và thế rồi, sau bẩy ngày, xem bạn cảm thấy thế nào.

Bạn sẽ chỉ như trọng lượng chết. Mọi cảm giác sẽ biến mất, thân thể sẽ không được cảm thấy như sống. Và bạn đã làm gì? Bạn đã từng ăn, bạn đã từng làm mọi thứ giống như bạn bao giờ cũng đã làm; thay đổi duy nhất đã là trong tưởng tượng - có hình mẫu tưởng tượng mới quanh bạn.

Nếu bạn thành công trong nó... Bạn sẽ thành công. Thực sự, bạn đã thành công trong nó rồi; bạn đang làm nó, bạn là chuyên gia trong việc làm điều này, một cách không chủ ý. Đó là lí do tại sao tôi nói bắt đầu bằng buồn. Nếu tôi nói được trút đầy với phúc lạc, điều đó sẽ rất khó. Bạn không thể quan niệm được về nó. Nhưng nếu bạn có thể làm điều đó với buồn, thế thì bạn sẽ trở nên nhận biết rằng nếu buồn có thể xảy ra cho bạn, tại sao không hạnh phúc? Nếu bạn có thể tạo ra môi trường buồn quanh bạn và trở thành thứ chết trong nó, thế thì tại sao bạn không thể tạo ra môi trường sống quanh bạn và sống động, nhảy múa? Điều kia trở thành quan niệm được.

Thứ hai, bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bất kì buồn nào bạn đã từng chịu đựng đều là không thực. Bạn đã là người tạo ra nó, bạn đã là tác giả; một cách không chủ ý bạn đã làm điều này. Dường như khó tin được rằng buồn của bạn là tưởng tượng của bạn, vì thế thì toàn thể trách nhiệm đổ vào bạn. Thế thì không người nào khác chịu trách nhiệm, thế thì bạn không thể đổ nó lên Thượng đế, lên số mệnh, lên xã hội, lên vợ, lên chồng - bạn không thể đổ nó vào bất kì chỗ nào. Bạn là người tạo ra, và bất kì cái gì đang xảy ra cho bạn, bạn đang tạo ra nó.

Thử nó trong bẩy ngày, một cách có ý thức. Và thế rồi, tôi nói, bạn sẽ không bao giờ buồn nữa - vì bạn sẽ biết chìa khoá.

Thế rồi trong bẩy ngày chỉ thử ở trong luồng phúc lạc - nổi trong nó, mọi hơi thở đang cho bạn cực lạc: chỉ cảm điều đó. Bắt đầu với buồn trong bẩy ngày và thế rồi trong bẩy ngày chuyển sang cái đối lập. Và khi bạn chuyển sang cái đối lập trực tiếp, bạn sẽ cảm thấy nó tốt hơn vì tương phải sẽ có đó.

Chỉ thế rồi bạn có thể thử thực nghiệm này - vì nó sâu hơn hạnh phúc. Buồn là bề mặt, hạnh phúc là ở giữa, và đây là cốt lõi cuối cùng, cốt lõi bên trong nhất, tinh tuý càn khôn. Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn, với sự sống vĩnh hằng, với năng lượng Thiêng liêng, với tinh tuý càn khôn. Nhưng đừng bắt đầu nó một cách trực tiếp vì thế thì bạn sẽ không có khả năng chạm vào nó. Bắt đầu từ buồn, thế rồi chuyển sang hạnh phúc, và thế rồi thử cái nguyên thuỷ, chính nguyên thuỷ của sự sống - tinh tuý càn khôn. Và cảm thấy bản thân bạn được trút đầy bởi nó.

Lúc ban đầu bạn sẽ trở nên nhận biết lặp đi lặp lại rằng bạn đơn giản tưởng tượng nó, nhưng đừng dừng lại. Ngay cả tưởng tượng cũng là tốt. Ngay cả cái bạn có thể tưởng tượng cũng là cái gì đó xứng đáng là tốt. Bạn đang tưởng tượng, và trong chính việc tưởng tượng bạn đang thay đổi. Nó là bạn người đang tưởng tượng. Liên tục tưởng tượng, và dần dần bạn sẽ quên hoàn toàn rằng bạn đang tưởng tượng nó - nó sẽ trở thành thực tại.

Một trong những cuốn sách vĩ đại nhất đã từng được viết là kinh sách Phật giáo, 'Kinh Lăng già'. Phật nói đi nói lại cho đệ tử của ông ấy Mahamati, ông ấy liên tục nói đi nói lại, "Mahamati, đây là tâm trí duy nhất. Địa ngục là tâm trí, Cõi trời là tâm trí. Thế giới là tâm trí. Chứng ngộ là tâm trí." Mahamati hỏi đi hỏi lại, "Chỉ tâm trí à? Chỉ tâm trí sao? Ngay cả niết bàn, chứng ngộ, cũng chỉ là tâm trí sao?" Và Phật nói, "Chỉ tâm trí, Mahamati."

Khi bạn hiểu rằng mọi thứ chỉ là tâm trí, bạn được tự do. Thế thì… Thế thì không có lệ thuộc, thế thì không có ham muốn. Trong 'Kinh Lăng già', Phật nói rằng toàn thế giới chỉ giống như thế giới ảo thuật, một thành phố của Gandharwa - các thiên sứ, dường như thiên sứ đã tạo ra thế giới. Mọi thứ dường như hiện hữu ở đó, nhưng nó có đó chỉ bởi vì dạng ý nghĩ.

Nhưng đừng bắt đầu với thực tại bên ngoài, điều đó là quá xa. Điều đó nữa là tâm trí, nhưng nó rất xa xôi với bạn. Bắt đầu từ rất gần đi, từ tâm trạng riêng của bạn; và bạn sẽ là người chủ nếu bạn có thể cảm và biết rằng chúng là sáng tạo riêng của bạn.

Bất kì khi nào bạn bắt đầu nghĩ dưới dạng buồn, bạn trở nên buồn, và bạn trở nên lặp lại cho mọi buồn quanh bạn. Thế rồi mọi người giúp bạn buồn. Mọi người giúp đỡ, toàn thế giới bao giờ cũng sẵn sàng giúp bạn, dù bạn làm bất kì cái gì. Khi bạn muốn buồn, toàn thế giới sẽ giúp đỡ, hợp tác. Bạn đã trở thành việc cảm nhận. Thực sự, bạn rơi vào bước sóng nào đó nơi chỉ buồn có thể được nhận. Cho nên cho dù ai đó tới làm cho bạn vui lên, người đó sẽ làm cho bạn buồn hơn. Người đó sẽ không có vẻ thân thiện, người đó sẽ không có vẻ hiểu biết; bạn sẽ cảm thấy rằng người đó đang xúc phạm bạn vì bạn buồn thế còn người đó đang cố làm bạn vui lên. Người đó nghĩ buồn của bạn là hời hợt. Người đó không nhận bạn một cách nghiêm chỉnh. Và khi bạn sẵn sàng hạnh phúc, bạn ở trên bước sóng khác. Bây giờ bạn được hoà điệu với mọi hạnh phúc mà thế giới có thể cho, bây giờ mọi nơi hoa bắt đầu nở, bây giờ mọi âm thanh và tiếng ồn trở thành âm nhạc - và không cái gì đã xảy ra. Toàn thế giới vẫn còn như vậy, nhưng bạn là khác. Bạn có hình mẫu nhìn khác, thái độ khác, cảnh quan khác; qua cảnh quan đó một thế giới khác tới với bạn.

Nhưng bắt đầu với buồn đi vì bạn là chuyên gia trong điều đó. Tôi đã đọc một câu của nhà huyền bí Hassid nào đó - tôi thích nó lắm. Ông ấy nói có những người nào đó, người mà nếu cả đời họ trở thành luống hoa hồng, sẽ không hạnh phúc chừng nào họ chưa phát triển dị ứng nào đó hướng tới hoa hồng. Hoa hồng không thể làm cho họ hạnh phúc... chỉ khi họ trở nên dị ứng họ sẽ bắt đầu cảm thấy sống động. Họ có thể được hoà điệu chỉ với buồn, với ốm, với bệnh, họ không thể nhận biết về bất kì cái gì khác. Họ liên tục tìm thấy buồn. Họ là người đi tìm cái sai - cái gì đó sai, cái gì đó buồn, chán nản, tối tăm. Họ là hướng theo chết.

Tôi đã từng gặp hàng trăm và hàng trăm người một cách sâu sắc, thân thiết, gần gũi. Khi họ bắt đầu nói về nỗi buồn của họ tôi phải là nghiêm chỉnh - bằng không họ sẽ không cảm thấy rằng tôi thông cảm, họ sẽ không cảm thấy thoải mái về điều đó. Thế thì họ sẽ không bao giờ quay sang tôi nữa. Tôi phải buồn cùng với buồn của họ và nghiêm chỉnh với nghiêm chỉnh của họ để giúp đem họ ra khỏi nó… và đây là sáng tạo riêng của họ, và họ đang làm mọi nỗ lực để tạo ra nó. Và nếu tôi cố đem họ ra, họ tạo ra mọi kiểu rào chắn - tất nhiên không chủ ý, vì không ai sẽ làm điều đó một cách chủ ý.

Đây là điều Upanishads gọi là dốt nát. Một cách không chủ định bạn liên tục làm rối cuộc sống riêng của bạn, bạn liên tục tạo ra nhiều vấn đề và lo âu hơn, và bất kì cái gì xảy ra sẽ không làm ra bất kì khác biệt gì vì bạn có hình mẫu - bất kì cái gì xảy ra. Có những người tới tôi và nói, "Chúng tôi đơn độc." Cho nên họ bất hạnh. Và khoảnh khắc tiếp ai đó tới và nói người đó không thể tìm được chỗ mà người đó có thể đơn độc. Cho nên người đó bất hạnh. Thế rồi có những người có quá nhiều công việc trên tâm trí họ, cho nên họ bất hạnh, và có những người chẳng có việc, cho nên họ bất hạnh. Người đã xây dựng gia đình là bất hạnh, người không xây dựng gia đình, người đó bất hạnh. Dường như với con người không thể nào hạnh phúc được. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói bạn là chuyên gia - bạn rất hiệu quả trong việc tìm ra cách thức và phương tiện để là bất hạnh. Và bạn bao giờ cũng thành công.

Bắt đầu từ buồn đi, và trong bẩy ngày là hoàn toàn bất hạnh lần đầu tiên. Điều đó sẽ biến đổi bạn một cách toàn bộ. Vì một khi bạn biết rằng bạn có thể bất hạnh một cách có ý thức, bạn sẽ trở nên ý thức bất kì khi nào bạn trở nên bất hạnh. Thế thì bạn sẽ biết bạn đang làm gì: nó là việc làm riêng của bạn. Và nếu bạn có thể bất hạnh bởi tâm trí riêng của bạn, thế thì tại sao bạn không thể hạnh phúc? Không có khác biệt, hình mẫu là như nhau. Và thế thì bạn có thể thử điều này.

Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn. Cảm thấy dường như điều Thiêng liêng đang chảy qua bạn: bạn không hiện hữu, nhưng càn khôn tồn tại trong bạn, Thượng đế tồn tại trong bạn. Khi bạn cảm thấy đói, ngài cảm thấy đói - thế thì trao thức ăn cho thân thể trở thành việc tôn thờ. Khi bạn cảm thấy khát, ngài cảm thấy khát - càn khôn trong bạn. Khi bạn cảm thấy buồn ngủ, ngài cảm thấy buồn ngủ, ngài muốn nghỉ ngơi, thảnh thơi. Khi bạn là trẻ, ngài là trẻ trong bạn. Khi bạn rơi vào yêu, ngài rơi vào yêu. Được bão hoà với ngài, và được bão hoà một cách toàn bộ với ngài. Không làm bất kì phân biệt nào. Tốt hay xấu, bất kì cái gì xảy ra đang xảy ra cho ngài. Bạn chỉ rút lui, bạn không còn đó, chỉ ngài có đó. Cho nên tốt hay xấu, địa ngục hay cõi trời, bất kì cái gì xảy ra, xảy ra cho ngài. Mọi trách nhiệm được đổ lên ngài và bạn không còn nữa. Cái 'không còn nữa' đó mà kĩ thuật này có thể mang tới cho bạn là điều tối thượng trong tôn giáo.

Nhưng bạn phải được bão hoà với nó. Và bạn không biết bất kì bão hoà nào, bạn không cảm thấy thân thể bạn như các lỗ xốp, bạn không cảm thấy rằng trong thân thể bạn sinh lực đang chảy. Bạn nghĩ bản thân bạn là cái gì đó chắc chắn, chết, đóng. Sống có thể xảy ra chỉ khi bạn mong manh, mở, không đóng. Sống chuyển qua bạn, và bất kì cái gì xảy ra đang xảy ra cho sinh lực, không cho bạn - bạn chỉ là một mảnh. Và mọi ranh giới mà bạn đã tạo ra quanh bạn là giả, chúng không thật.

Bạn không thể tồn tại một mình. Nếu bạn một mình trên trái đất, bạn có thể tồn tại được không? Bạn không thể tồn tại một mình. Bạn không thể tồn tại mà không có sao. Ở đâu đó Eddington nói rằng toàn thể sự tồn tại là giống như mạng nhện - toàn thể sự tồn tại là lưới của nhện. Nếu bạn chạm vào cái lưới này ở bất kì chỗ nào, cái toàn thể rung động; nếu bạn chạm vào sự tồn tại ở bất kì chỗ nào, cái toàn thể rung động. Nó là một. Nếu bạn chạm vào hoa bạn đã chạm vào toàn thể càn khôn; nếu bạn nhìn vào mắt người bên cạnh bạn, bạn đã nhìn vào trong càn khôn. Vì toàn thể lưới là một. Bạn không thể chạm được vào bất kì phần nào mà không chạm vào cái toàn thể, và không bộ phận nào có thể tồn tại mà không có cái toàn thể.

Khi bạn bắt đầu cảm thấy điều này, bản ngã sẽ biến mất. Bản ngã chỉ tồn tại khi bạn coi bộ phận nào đó là cái toàn thể. Khi bạn làm bộ phận thành cái toàn thể, bản ngã tồn tại. Khi bạn đi tới biết tỉ lệ đúng, rằng bộ phận là bộ phận, và cái toàn thể là cái toàn thể, bản ngã biến mất. Bản ngã chỉ là việc hiểu lầm.

Và kĩ thuật này, để cảm thấy bản thân người ta được bão hoà cùng càn khôn, thực sự tuyệt vời!

Từ ngay sáng sớm, khi bạn cảm thấy sự sống thức dậy, khi bạn cảm thấy rằng giấc ngủ đã qua, ý nghĩ đầu tiên phải là về sự bão hoà này - bây giờ điều Thiêng liêng đang mở ra, quay lại từ giấc ngủ, không phải bạn. Cho nên người Hindu, người đã là một trong những giống nòi xuyên thấu nhất trên thế giới, sẽ bắt đầu hơi thở đầu tiên của họ cùng tên của Thượng đế. Bây giờ điều đó đã trở thành nghi lễ và cái bản chất đã bị mất, nhưng đây đã là rễ của nó - rằng vào khoảnh khắc này bạn trở nên tỉnh táo vào buổi sáng bạn phải không nhớ tới bản thân bạn, bạn phải nhớ tới điều Thiêng liêng. Điều Thiêng liêng phải trở thành việc nhớ đầu tiên - và cuối cùng, ban đêm, khi bạn rơi vào giấc ngủ nữa. Điều Thiêng liêng phải được nhớ: ngài phải là đầu tiên và cuối cùng. Và nếu ngài thực sự là người đầu tiên trong buổi sáng và và người cuối cùng trong đêm, ngài sẽ ở cùng bạn cả ngày, cả ở giữa nữa.

Bạn phải rơi vào trong giấc ngủ được bão hoà cùng ngài. Bạn sẽ ngạc nhiên, vì phẩm chất của giấc ngủ của bạn sẽ khác. Trong khi rơi vào giấc ngủ ban đêm, xin đừng rơi vào ngủ, để điều Thiêng liêng rơi vào trong ngủ. Trong khi bạn chuẩn bị giường, chuẩn bị nó cho điều Thiêng liêng - khách đang tới. Và trong khi bạn đang nằm trên giường, để điều Thiêng liêng có đó, không phải bạn - đối xử với bản thân bạn như là khách. Và trong khi rơi vào trong giấc ngủ, liên tục cảm thấy rằng Điều thiêng liêng tồn tại, ngài làm bão hoà mọi hơi thở, ngài đập rộn ràng trong máu. Ngài đập trong tim. Bây giờ ngài mệt sau cả ngày làm việc, bây giờ ngài muốn ngủ.

Và đến sáng bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã ngủ theo cách khác. Phẩm chất của giấc ngủ sẽ là của càn khôn, vì cuộc gặp gỡ sẽ là ở sâu tại cội nguồn.

Khi bạn cảm thấy bản thân bạn như điều Thiêng liêng, bạn rơi vào trong vực thẳm vì thế thì không có sợ. Bằng không, ngay cả trong đêm khi bạn đang ngủ bạn sợ rơi sâu vào trong nó. Nhiều người khổ từ mất ngủ - không phải bởi vì bất kì căng thẳng nào khác, nhưng bởi vì họ sợ rơi vào giấc ngủ, vì ngủ dường như giống vực thẳm, thứ không đáy. Tôi đã biết vài người sợ.

Một ông già tới tôi và nói rằng ông ấy không thể ngủ được vì ông ấy sợ. Tôi hỏi, "Tại sao ông sợ?" Ông ấy nói, "Tôi sợ vì nếu tôi thực sự ngủ, và tôi chết, tôi sẽ không ý thức, tỉnh táo. Và tôi có thể chết vì bây giờ tôi già rồi - và tôi không thích ý tưởng về chết trong ngủ. Ít nhất để tôi nhận biết và tỉnh táo về cái gì đang xảy ra."

Bạn liên tục bám lấy cái gì đó để cho bạn không thể rơi vào trong giấc ngủ, nhưng khi bạn cảm thấy rằng điều Thiêng liêng có đó, bạn đã chấp nhận. Thế thì vực thẳm này cũng là Thiêng liêng. Thế thì bạn rơi rất sâu vào trong chính cội nguồn nguyên thuỷ của hiện hữu của bạn - và phẩm chất sẽ là khác. Và khi bạn dậy buổi sáng và bạn cảm thấy rằng giấc ngủ đã qua, nhớ rằng điều Thiêng liêng đang nảy sinh. Toàn thể ngày sẽ khác.

Và được bão hoà đi - bất kì cái gì bạn làm, hay bạn không làm, để điều Thiêng liêng làm nó - đơn giản cho phép nó được làm. Ăn, ngủ, làm việc, nhưng để điều Thiêng liêng làm nó. Chỉ thế thì bạn có thể được bão hoà, bạn có thể trở thành một với nó. Và một khi bạn cảm thấy, cho dù một khoảnh khắc - cho dù một khoảnh khắc thôi, tôi nói - rằng đỉnh đã tới, rằng bạn không hiện hữu, rằng điều Thiêng liêng đã làm bão hoà bạn hoàn toàn, bạn được chứng ngộ. Trong chỉ một khoảnh khắc đó, khoảnh khắc vô thời gian đó, bạn sẽ trở nên nhận biết về toàn thể điều huyền bí của sự sống. Thế thì không có sợ và thế thì không có chết. Bây giờ bạn đã trở thành bản thân sự sống. Nó liên tục diễn ra; nó không bao giờ kết thúc, nó không bao giờ bắt đầu. Thế thì sự sống là cực lạc.

Và quan niệm về moksha, về cõi trời và thiên đường, chỉ là trẻ con, vì chúng không thực sự là cái gì đó địa lí.

Chúng là biểu tượng của trạng thái hiện hữu tối thượng: khi cá nhân đã tan biến vào trong càn khôn hay khi cá nhân đã cho phép càn khôn tan biến vào trong người đó; khi hai đã trở thành một, khi tâm trí và vật chất, cả hai việc biểu lộ, đã quay lại cội nguồn nguyên thuỷ, cái thứ ba. Toàn thể việc tìm kiếm là dành cho điều đó. Đó là việc tìm kiếm duy nhất, và bạn sẽ không được thoả mãn chừng nào điều này chưa được đạt tới. Không cái gì có thể là cái thay thế cho nó. Bạn có thể liên tục chuyển từ kiếp nọ sang kiếp kia, nhưng chừng nào điều này chưa được đạt tới, việc tìm kiếm của bạn sẽ thường xuyên ám ảnh bạn. Bạn không thể nghỉ được.

Kĩ thuật này có thể rất giúp ích và không có nguy hiểm trong nó; bạn có thể thực hành nó mà không có thầy. Nhớ điều này: mọi kĩ thuật bắt đầu với thân thể là nguy hiểm nếu không có thầy - vì thân thể là hiện tượng rất phức tạp, rất phức tạp. Nó là một cái máy, và không có ai đó biết đích xác cái gì đang diễn ra, bắt đầu là nguy hiểm - bạn có thể quấy rối cái máy này, và thế thì sẽ khó sửa lại nó. Mọi kĩ thuật bắt đầu trực tiếp từ tâm trí dựa trên tưởng tượng, và không nguy hiểm vì thân thể không bị động tới chút nào. Chúng có thể được thực hiện cho dù không có thầy - mặc dầu điều đó sẽ là khó vì bạn không có bất kì tự tin nào. Thầy không thực sự sẽ làm bất kì cái gì, nhưng thầy trở thành tác nhân xúc tác. Thầy sẽ không làm bất kì cái gì - thực sự không cái gì có thể được làm - nhưng chỉ với sự hiện diện của thầy, tin tưởng và tin cậy của bạn được động tới, và nó giúp đỡ. Chỉ với việc cảm rằng thầy có đó, bạn di chuyển một cách tự tin. Vì sự hiện diện của thầy, bạn không sợ; vì thầy đang cùng bạn, bạn có thể đi vào trong cái không biết, cái không được lập bản đồ. Nhưng với các kĩ thuật thân thể thầy là rất cần thiết, vì thân thể là cái máy và bạn có thể làm cái gì đó mà không thể dễ dàng được hoàn tác. Bạn có thể làm hại bản thân bạn.

Một người tới tôi, anh ta đang làm sirshasan - đứng trên đầu trong nhiều giờ liền. Lúc ban đầu nó rất tốt và anh ta cảm thấy rất thảnh thơi và bình thản cả ngày. Nhưng thế rồi vấn đề theo sau, và anh ta trở nên rất bối rối khi cái bình thản biến mất và anh ta trở nên nóng khắp nơi. Anh ta trở nên gần điên. Và bởi vì anh ta nghĩ rằng sirshasan đã giúp đỡ lúc ban đầu, và anh ta đã trở thành rất bình thản, và đã cảm thấy rất bình tĩnh, im lặng, thảnh thơi, anh ta đã làm nó nhiều hơn vì bây giờ anh ta cảm thấy bị rối thế. Anh ta nghĩ nhiều sirshasan sẽ giúp đỡ anh ta - và sirshasan đã thực sự là nguyên nhân.

Bộ máy tâm trí, bộ não, chỉ cần một khối lượng máu nào đó để tuần hoàn qua nó; nếu ít máu tuần hoàn, bạn sẽ trong khó khăn. Và với mọi người điều đó là khác. Nó tuỳ mỗi người. Đó là lí do tại sao bạn không thể ngủ được mà không có gối. Nếu bạn cố ngủ không gối, bạn không thể ngủ được, hay bạn sẽ ngủ ít hơn vì nhiều máu chảy vào trong đầu. Những gối đó giúp bạn. Đầu bạn là cao cho nên ít máu chảy lên, và để ngủ, ít máu là được cần. Nếu nhiều máu chảy tới, thế thì não là tỉnh táo, nó không thể thảnh thơi. Nếu bạn làm quá nhiều sirshasan, giấc ngủ của bạn có thể hoàn toàn bị mất. Bạn có thể không có khả năng ngủ chút nào. Và có nguy hiểm. Người ta đã ghi lại rằng bẩy ngày là dài nhất bạn có thể không ngủ. Chỉ bẩy ngày, sau đó bạn sẽ phát điên, vì những mô rất tinh tế của não sẽ bị hỏng, và chúng không thể được thay thế dễ dàng. Trong khi bạn đang đứng trên đầu trong sirshasan, mọi máu chảy xuống hướng tới đầu. Cho nên tôi đã không thấy bất kì người nào làm sirshasan mà thông minh theo bất kì cách nào. Nếu một người đang làm nhiều sirshasan, người đó nhất định trở thành ngu, vì các mô rất tinh tế của não sẽ bị phá huỷ. Với nhiều máu thế chảy qua, các mô tinh tế không thể tồn tại.

Cho nên điều đó phải được quyết định bởi thầy, người biết rằng làm bao lâu sẽ giúp ích cho bạn - vài giây, hay vài phút. Và đây chỉ là một ví dụ. Mọi tư thế thân thể, asanas, kĩ thuật, phải được làm cùng với thầy. Chúng không bao giờ được làm một mình vì bạn không biết thân thể bạn. Thân thể bạn là thứ lớn thế, bạn thậm chí không thể quan niệm được nó. Cái đầu nhỏ, đầu bạn, có bẩy mươi triệu tế bào trong nó. Và bẩy mươi triệu tế bào đó có quan hệ tương hỗ với nhau. Các nhà khoa học nói rằng quan hệ tương hỗ là phức tạp như toàn thể vũ trụ.

Những người thấy Hindu cổ đã nói rằng toàn thể càn khôn tồn tại trong đầu dưới dạng thu nhỏ. Toàn thể sự phức tạp của vũ trụ có đó trong dạng thu nhỏ. Nếu toàn thể mối quan hệ của mọi tế bào có thể được hiểu, bạn đã hiểu toàn thể độ phức tạp của vũ trụ. Bạn không nhận biết về bất kì tế bào nào, và về bất kì mối quan hệ nào bạn không nhận biết. Và điều tốt là bạn không nhận biết, bằng không bạn sẽ phát điên với cuộc chiến lớn thế đang diễn ra. Nó có thể diễn ra chỉ một cách vô thức. Máu tuần hoàn, nhưng bạn không nhận biết về nó.

Chỉ ba thế kỉ trước người ta đã khám phá ra rằng máu tuần hoàn trong thân thể. Trước đó người ta đã nghĩ rằng máu là tĩnh tại, không tuần hoàn. Tuần hoàn là khái niệm rất gần đây. Và con người đã ở trong sự tồn tại trong hàng triệu năm nhưng không người nào có thể cảm thấy rằng máu đã tuần hoàn. Bạn không thể cảm được nó. Nhiều tốc độ, nhiều công việc đang diễn ra ở đó. Nó là cơ xưởng lớn, thân thể bạn, và là một trong những thứ tinh tế nhất. Nó thường xuyên sửa chữa bản thân nó, thường xuyên làm mới bản thân nó. Trong bẩy năm, nếu bạn không gây bất kì rắc rối nào cho nó, nó sẽ chạy trôi chảy. Chúng ta đã không tạo ra được bất kì cái máy nào mãi cho tới giờ mà có thể chăm nom cho bản thân nó trong bẩy mươi năm. Cho nên khi bạn bắt đầu bất kì công việc nào trên thân thể bạn, nhớ ở gần thầy người biết về cái gì mà thầy bảo bạn làm. Bằng không đừng làm nó.

Nhưng với tưởng tượng không có vấn đề gì. Nó là hiện tượng đơn giản. Bạn có thể bắt đầu nó.

Kĩ thuật thứ hai:

Cảm thấy những phẩm chất tốt của tính sáng tạo thấm vào vú bạn và nắm lấy hình thể tinh tế.

Vài điểm quan trọng trước khi tôi đi vào điều này...

Shiva đang nói cho Parvati, cho Devi, bạn tình của ông ấy, cho nên kĩ thuật này là đặc biệt dành cho đàn bà. Có vài điểm cần được hiểu. Một: thân thể nam và thân thể nữ là tương tự, nhưng dầu vậy, khác biệt theo nhiều, nhiều cách. Và khác biệt này bao giờ cũng là bù nhau. Bất kì cái gì là dương trong thân thể nam sẽ là âm trong thân thể nữ; và bất kì cái gì là dương trong thân thể nữ sẽ là âm trong thân thể nam. Đó là lí do tại sao khi họ gặp gỡ trong cực thích sâu, họ trở thành một sinh thể. Dương gặp âm, âm gặp dương, và cả hai trở thành một - một vòng tròn điện. Do đó, có nhiều hấp dẫn thế với dục, nhiều hấp dẫn thế. Hấp dẫn này không phải vì con người là tội nhân hay vô đạo đức, nó không phải vì thế giới hiện đại đã trở thành quá phóng túng, nó không phải vì các phim và sách khiêu dâm - nó được bắt rễ rất sâu, rất có tính càn khôn.

Hấp dẫn là vì cả nam và nữ là nửa chu vi, và có xu hướng cố hữu trong sự tồn tại để siêu việt lên trên bất kì cái gì là không đầy đủ và trở thành đầy đủ. Đây là một trong những luật tối thượng - xu hướng đi tới đầy đủ. Bất kì chỗ nào bạn cảm thấy cái gì đó bị thiếu, bạn cảm thấy rằng bạn muốn làm đầy nó, làm cho nó thành đầy đủ. Tự nhiên hấp thu sự không đầy đủ, bất kì kiểu không đầy đủ nào. Nam là không đầy đủ, nữ là không đầy đủ, và họ chỉ có thể có một khoảnh khắc của đầy đủ - khi mạch điện của họ trở thành một, khi hai bị tan biến. Đó là lí do tại sao hai từ quan trọng nhất trong mọi ngôn ngữ là yêu và lời nguyện. Trong yêu bạn trở thành một với riêng một cá nhân; trong lời nguyện bạn trở thành một với toàn thể càn khôn. Và yêu và lời nguyện là tương tự khi có liên quan tới cách làm việc bên trong của chúng.

Thân thể nam và nữ là tương tự, nhưng các cực dương và âm là khác nhau. Khi đứa trẻ được sinh ra trong bụng người mẹ, trong vài tuần, tôi nghĩ ít nhất trong sáu tuần, nó là trung tính - nó không nam không nữ. Nó có xu hướng, nhưng thân thể vẫn chỉ ở giữa. Thế rồi sau sáu tuần thân thể sẽ trở thành hoặc nam hoặc nữ. Nếu nó trở thành nữ, thế thì cực của năng lượng dục sẽ ở gần vú, cực dương - vì âm đạo nữ là cực âm. Nếu đứa trẻ là nam, trung tâm dục, dương vật, sẽ là cực dương, và vú cũng có đó - toàn thể bộ máy là ở đó - nhưng chúng là âm. Trong thân thể nữ thành phần tương ứng với dương vật tồn tại, âm vật, nhưng nó không vận hành - nó không có chức năng.

Các nhà sinh lí đã từng nêu ra câu hỏi về tại sao có vú trong thân thể nam khi dường như là không có nhu cầu vì đứa trẻ sẽ không được nuôi. Nhu cầu là gì? Chúng là các cực âm. Do đó có nhiều hấp dẫn thế cho tâm trí nam hướng tới vú nữ - chúng là điện dương. Nhiều thơ ca, sách báo, tranh ảnh, điêu khắc thế, mọi thứ, liên quan tới vú nữ. Thực sự, dường như đàn ông ít quan tâm tới toàn thể thân thể nữ, và quan tâm nhiều hơn tới vú. Và điều này không phải là cái gì đó mới. Những bức tranh nguyên thuỷ cổ nhất trong các hang động là về vú, nhấn mạnh về vú tới mức toàn thân chỉ vây quanh chúng. Vú là cơ bản.

Kĩ thuật này dành cho đàn bà vì cực điện dương của họ là ở trong vú. Thực sự, khi có liên quan tới âm đạo, nó ít nhiều kém nhạy cảm hơn. Vú là phần nhạy cảm nhất, và toàn thể tính sáng tạo của thân thể nữ là quanh vú.

Đó là lí do tại sao người Hindu đã từng nói rằng chừng nào đàn bà chưa trở thành người mẹ, cô ấy không được hoàn thành. Cùng điều đó không đúng cho đàn ông - không ai sẽ nói rằng chừng nào đàn ông chưa trở thành bố, anh ta không được hoàn thành. Là người bố là ngẫu nhiên. Nó có thể là vậy, nó có thể không là vậy. Nó không rất cơ bản, và đàn ông có thể vẫn còn không là người bố mà không mất bất kì cái gì. Nhưng đàn bà sẽ mất cái gì đó vì toàn thể sáng tạo của cô ấy, toàn thể chức năng của cô ấy, chỉ tới khi cô ấy trở thành người mẹ. Khi vú cô ấy trở thành trung tâm của hiện hữu của cô ấy, cô ấy trở thành toàn bộ. Và cô ấy không thể tới được vú chừng nào đứa con chưa có để gọi. Cho nên đàn ông lấy đàn bà để có vợ, và đàn bà lấy đàn ông để trở thành mẹ - không để lấy chồng. Mối quan tâm cơ bản duy nhất của họ là có con, người sẽ gợi tới tính đàn bà của họ. Cho nên thực sự, chồng bao giờ cũng sợ, vì khoảnh khắc đứa trẻ được sinh ra họ chuyển sang ngoại vi của mối quan tâm của đàn bà - đứa bé trở thành trung tâm. Cho nên người bố bao giờ cũng cảm thấy ghen tị vì đứa con chen vào giữa. Và bây giờ đàn bà quan tâm tới đứa trẻ nhiều hơn người bố của đứa trẻ. Anh ta đã trở thành sự tồn tại ngoại vi - cần cho sự sống còn nhưng không bản chất. Bây giờ nhu cầu cơ bản đã được đáp ứng.

Ở phương Tây bây giờ có một xu hướng, thời thượng, không nuôi con trực tiếp từ vú. Điều này rất nguy hiểm vì nó có nghĩa là đàn bà sẽ không đi tới trung tâm sáng tạo của con người của cô ấy. Khi đàn ông yêu đàn bà, anh ta có thể yêu vú cô ấy, anh ta sẽ yêu chúng, nhưng anh ta không thể gọi chúng là mẹ. Hay nếu yêu là rất sâu sắc - sâu tới mức chồng trở thành giống như con - thế thì điều đó là có thể. Thế thì đàn bà quên hoàn toàn rằng cô ấy chỉ là vợ và cô ấy trở thành người mẹ của người yêu của cô ấy. Thế thì sẽ không có nhu cầu về đứa con; cô ấy có thể trở thành người mẹ và trung tâm của hiện hữu có thể xảy ra gần vú.

Kĩ thuật này nói: Cảm thấy những phẩm chất tốt của tính sáng tạo thấm vào vú bạn và nắm lấy hình thể tinh tế. Toàn thể tính sáng tạo của sự tồn tại nữ được bắt rễ trong tính người mẹ. Đó là lí do tại sao đàn bà không quan tâm tới bất kì kiểu sáng tạo nào khác. Đàn ông là người sáng tạo; đàn bà không là người sáng tạo. Cô ấy đã không vẽ, cô ấy đã không tạo ra thơ ca lớn, cô ấy đã không viết sách lớn, cô ấy đã không tạo ra tôn giáo lớn - cô ấy đã không làm bất kì cái gì thực sự. Nhưng đàn ông liên tục sáng tạo, anh ta điên. Anh ta liên tục phát minh, sáng tạo, làm, xây dựng. Mật tông nói rằng điều này là vì đàn ông không là người sáng tạo theo tự nhiên - anh ta vẫn còn không được hoàn thành, căng thẳng. Anh ta muốn trở thành người mẹ, anh ta muốn trở thành người sáng tạo, cho nên anh ta tạo ra thơ ca, anh ta tạo ra sách, anh ta tạo ra nhiều thứ, anh ta sẽ 'làm mẹ' cho nhiều thứ. Nhưng đàn bà là thoải mái. Nếu cô ấy có thể thực sự trở thành người mẹ, cô ấy được hoàn thành, cô ấy không quan tâm. Chỉ khi đàn bà không thể trở thành người mẹ, không thể yêu, không thể thực sự đi tới đỉnh của tính sáng tạo của cô ấy, mà cô ấy sẽ bắt đầu nghĩ về làm cái gì đó khác. Cho nên về căn bản, đàn bà không sáng tạo sẽ trở thành người sáng tạo - nhà thơ và hoạ sĩ - nhưng họ bao giờ cũng sẽ là hạng hai, họ không thể là hạng nhất. Chính điều không thể được với họ là thành người sáng tạo tranh vẽ và thơ ca và các thứ khác, cũng như điều không thể được với đàn ông là tạo ra đứa trẻ. Anh ta không thể trở thành người mẹ, điều đó là không thể được về sinh học. Và anh ta cảm thấy kẽ hở này. Để lấp đầy kẽ hở này anh ta liên tục làm nhiều thứ - nhưng dầu vậy ngay cả người sáng tạo lớn cũng không được hoàn thành, hay chỉ rất hiếm khi, như đàn bà được hoàn thành nếu cô ấy thực sự trở thành người mẹ.

Vị Phật được hoàn thành vì ông ấy đã sáng tạo ra bản thân ông ấy. Ông ấy được tái sinh, ông ấy đã cho bản thân mình việc tái sinh, ông ấy là con người mới, ông ấy là cả người bố và người mẹ cho bản thân ông ấy bây giờ. Ông ấy có thể cảm thấy được hoàn thành.

Đàn bà có thể cảm thấy được hoàn thành dễ dàng hơn. Tính sáng tạo của cô ấy chỉ quanh vú. Đó là lí do tại sao trên khắp thế giới, đàn bà quan tâm nhiều thế tới vú của họ - cứ dường như toàn thể sự tồn tại của họ được tập trung ở đó. Họ bao giờ cũng tỉnh táo về vú của họ - che giấu hay phơi bầy, nhưng bao giờ cũng quan tâm. Vú là phần bí mật nhất của họ, kho báu của họ, trung tâm con người của họ; của việc là người mẹ, của việc là người sáng tạo.

Shiva nói: Cảm thấy những phẩm chất tốt của tính sáng tạo thấm vào vú bạn và nắm lấy hình thể tinh tế. Chỉ tập trung vào vú, trở thành một với chúng, quên toàn thân đi. Chuyển toàn bộ ý thức của bạn tới vú và nhiều hiện tượng sẽ xảy ra cho bạn. Nếu bạn có thể làm điều này, nếu bạn có thể tập trung toàn bộ gần vú, toàn thân sẽ mất trọng lượng, và một sự rất dịu dàng, dịu dàng sâu sắc sẽ bao quanh bạn. Nó sẽ rung động quanh bạn, bên trong bạn, trên, dưới, mọi nơi - một cảm giác sâu sắc về dịu dàng.

Thực sự, mọi kĩ thuật mà đã được phát triển ít nhiều bởi đàn ông, cho nên họ bao giờ cũng cho các trung tâm mà dễ dàng hơn cho đàn ông tuân theo. Như tôi biết, duy nhất Shiva đã cho một số kĩ thuật mà về cơ bản dành cho đàn bà. Đàn ông không thể làm được điều này. Thực sự nếu đàn ông cố tập trung gần vú anh ta sẽ trở nên rất không thoải mái. Thử nó mà xem. Ngay cả trong vòng năm phút bạn sẽ bắt đầu vã mồ hôi và bạn sẽ trở nên rất không thoải mái, vì vú đàn ông là âm, chúng sẽ cho bạn tính âm. Bạn sẽ cảm thấy không thoải mái, không thuận tiện, rằng cái gì đó đang đi sai trong thân thể, ốm.

Nhưng vú đàn bà là dương. Nếu đàn bà tập trung gần vú, họ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất phúc lạc, sự dịu dàng sẽ lan toả khắp con người họ và thân thể họ sẽ mất trọng lực. Họ sẽ cảm thấy nhẹ, dường như họ có thể bay. Và với sự tập trung này nhiều thứ sẽ thay đổi: bạn sẽ trở thành có tính người mẹ nhiều hơn. Bạn có thể không trở thành người mẹ nhưng bạn sẽ trở nên có tính người mẹ hơn. Với mọi người, mối quan hệ của bạn sẽ trở thành có tính người mẹ - từ bi hơn, yêu hơn sẽ xảy ra. Nhưng sự tập trung này gần vú nên được làm rất thảnh thơi, không căng thẳng. Nếu bạn căng thẳng về nó sẽ có phân chia giữa bạn và vú. Thảnh thơi và tan chảy vào trong chúng, và cảm thấy rằng bạn không còn nữa, rằng chỉ vú có đó.

Nếu đàn ông phải làm cùng điều, anh ta sẽ phải làm nó với trung tâm dục, không với vú. Do đó có tầm quan trọng của luân xa thứ nhất trong mọi yoga kundalini. Anh ta phải tập trung ngay tại gốc của dương vật - ở đó anh ta có tính sáng tạo, ở đó anh ta là dương. Và bao giờ cũng nhớ điều này: không bao giờ tập trung vào bất kì cái gì âm vì với cái âm, mọi thứ âm sẽ đi theo. Với cái dương, mọi thứ dương sẽ đi theo.

Khi hai cực của đàn ông và đàn bà gặp gỡ, âm là trong phần cao của đàn ông, dương là trong phần thấp; và âm là trong phần thấp của đàn bà và dương trong phần cao. Hai cực này của dương và âm gặp gỡ và vòng tròn được tạo ra. Vòng tròn đó là phúc lạc, nhưng nó không bình thường. Trong hành động dục bình thường, vòng tròn không xuất hiện - đó là lí do tại sao bạn cảm thấy hấp dẫn thế tới dục, và do vậy thấy bị đẩy ra nữa. Bạn cảm thấy nhiều về nó thế, bạn cần nó nhiều thế, bạn hỏi xin nó nhiều thế, nhưng khi nó được cho, khi nó có đấy, bạn cảm thấy thất vọng - không cái gì xảy ra. Nó là có thể chỉ khi cả hai thân thể là rất thảnh thơi và rất mở với nhau không có sợ gì, không có bất kì chống cự gì. Thế thì buông bỏ là đầy đủ tới mức điện có thể hội nhập và gặp gỡ và trở thành vòng tròn.

Thế thì có một hiện tượng rất lạ... Mật tông đã ghi lại nó nhưng bạn có thể đã nghe nói về nó. Hiện tượng này là hiện tượng rất kì lạ. Khi hai người yêu thực sự gặp gỡ và trở thành một vòng tròn thế thì sự đổi vai xảy ra. Trong một khoảnh khắc người yêu trở thành người được yêu và người được yêu trở thành người yêu, và khoảnh khắc tiếp, người yêu lại là người yêu và người được yêu lại là người được yêu. Nam trở thành nữ trong một khoảnh khắc, thế rồi nữ trở thành nam trong khoảnh khắc đó - vì năng lượng chuyển động, và nó đã trở thành một vòng tròn. Cho nên sẽ xảy ra là nam sẽ chủ động trong vài phút và thế rồi anh ta sẽ thảnh thơi và nữ sẽ trở thành chủ động. Điều đó nghĩa là bây giờ năng lượng nam đã chuyển sang thân thể nữ và cô ấy sẽ hành động khi nam sẽ vẫn còn thụ động. Và điều này sẽ tiếp diễn. Bình thường bạn là đàn ông, và đàn bà. Trong yêu sâu, trong cực thích sâu, sẽ xảy ra là trong những khoảnh khắc đàn ông sẽ trở thành đàn bà, và đàn bà sẽ trở thành đàn ông. Điều đó sẽ được cảm thấy, tuyệt đối được cảm thấy và được nhận ra, rằng tính thụ động thay đổi.

Trong sự sống có nhịp điệu; trong mọi thứ có nhịp điệu. Khi bạn lấy hơi thở, hơi thở đi vào - thế rồi trong vài giây nó dừng lại, không có chuyển động. Thế rồi nó lại chuyển động, nó đi ra - và lần nữa có dừng lại, kẽ hở, không chuyển động. Chuyển động, không chuyển động, chuyển động. Khi tim bạn đập, có cái đập, kẽ hở, cái đập khác, kẽ hở. Cái đập ngụ ý nam, kẽ hở không đập ngụ ý nữ.

Sự sống là nhịp điệu. Khi hai người gặp nhau, nam và nữ, nó trở thành vòng tròn: có kẽ hở cho cả hai. Bạn sẽ là đàn bà và đột nhiên có kẽ hở và bạn không còn là đàn bà, bạn đã trở thành đàn ông. Bạn sẽ là đàn ông và đàn bà và đàn ông. Khi những kẽ hở này được cảm thấy, bạn có thể cảm thấy rằng bạn đã đạt tới vòng tròn. Vòng tròn này được biểu diễn trong biểu tượng shiva-linga của Shiva. Vòng tròn này được biểu diễn bởi yoni của Devi và linga của Shiva. Nó là vòng tròn. Nó là một trong các hiện tượng đỉnh của sự gặp gỡ hai năng lượng.

Kĩ thuật này sẽ là tốt. Cảm thấy những phẩm chất tốt của tính sáng tạo thấm vào vú bạn và nắm lấy hình thể tinh tế. Đơn giản thảnh thơi, chuyển vào trong vú, để vú bạn trở thành toàn thể con người bạn. Để toàn thân chỉ là tình huống cho vú tồn tại, thân thể bạn đã trở thành phụ, chỉ là bối cảnh, và vú được nhấn mạnh. Và bạn thảnh thơi toàn bộ trong chúng, di chuyển trong chúng. Thế thì tính sáng tạo của bạn sẽ nảy sinh. Tính sáng tạo nữ tính nảy sinh chỉ khi vú trở nên chủ động. Hội nhập vào trong chúng và bạn sẽ cảm thấy tính sáng tạo nảy sinh.

Tính sáng tạo nảy sinh ngụ ý gì? Bạn sẽ có nhiều linh ảnh quanh bạn. Phật và Mahavir đã nói trong các kiếp quá khứ của họ rằng khi họ được sinh ra, mẹ của họ sẽ thấy những linh ảnh nào đó, mơ nào đó. Vì những mơ đó, người ta có thể tiên đoán rằng vị Phật sắp được sinh ra. Mười sáu linh ảnh sẽ lần lượt theo sau.

Tôi đã làm thực nghiệm với điều này. Nếu người đàn bà thực sự tan chảy trong vú cô ấy, những linh ảnh nào đó sẽ đi theo trong trình tự nào đó. Cô ấy sẽ bắt đầu thấy những điều nào đó. Với các đàn bà khác nhau sẽ có các trình tự khác nhau, nhưng tôi sẽ kể cho bạn vài trình tự. Một, sẽ có hình ảnh, hình người, và nếu người đàn bà sẽ cho sinh ra đứa con, thế thì hình ảnh của đứa con sẽ xuất hiện. Nếu việc tan chảy toàn bộ xảy ra trong vú thế thì người đàn bà có thể thấy kiểu con nào sẽ được sinh ra cho cô ấy. Hình ảnh sẽ xuất hiện, và thế rồi nó sẽ rõ ràng hơn. Nếu cô ấy không sớm là người mẹ hay cô ấy không mang thai, thế thì mùi thơm rất không được biết tới, hương thơm sẽ xuất hiện quanh cô ấy. Vú có thể trở thành nguồn của hương thơm rất tinh tế mà không phải là của thế giới này, điều không thể được tạo ra bằng hoá chất; âm thanh, âm thanh hài hoà sẽ được nghe thấy; mọi lĩnh vực sáng tạo có thể xuất hiện trong hình thể mới và nhiều. Mọi điều đã xảy ra cho các hoạ sĩ và nhà thơ lớn sẽ xảy ra cho người đàn bà nếu cô ấy có thể tan chảy trong vú của cô ấy.

Và điều này sẽ là thực tới mức nó sẽ làm thay đổi toàn bộ nhân cách của cô ấy - cô ấy sẽ trở thành khác. Và nếu cô ấy liên tục có những linh ảnh này, dần dần chúng sẽ mất đi, và một khoảnh khắc sẽ tới khi hư không, chân không, trống rỗng sẽ xảy ra - shunyata sẽ xảy ra. Shunyata này là cao nhất của thiền.

Cho nên nhớ điều này: nếu bạn là đàn bà, đừng tập trung vào con mắt thứ ba. Sẽ tốt hơn cho bạn để tập trung vào gần vú - trên vú, ngay trên hai núm vú. Tập trung vào đó. Và điều thứ hai: không tập trung vào một vú - tập trung đồng thời vào cả hai vú. Nếu bạn tập trung vào một vú, thân thể bạn sẽ lập tức bị rối. Thậm chí tê liệt là có thể nếu bạn tập trung chỉ vào một vú. Cho nên chỉ tập trung đồng thời vào hai vú, tan chảy trong chúng và cho phép bất kì cái gì xảy ra cứ xảy ra. Chỉ liên tục quan sát và không bị gắn bó với bất kì nhịp điệu nào vì nhịp điệu sẽ rất hay, như cõi trời. Đừng bị gắn bó. Liên tục quan sát chúng và là nhân chứng. Một khoảnh khắc sẽ tới khi chúng sẽ bắt đầu biến mất - và khi shunyata, hư không, xảy ra, khi chỉ không giạn, chỉ không gian còn lại và vú đã biến mất, thế thì bạn ở dưới cây bồ đề.

Xem tiếp Chương 68 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post