Read more
Vigyan Bhairav
Mật Tông Tập 4 - Osho
Sách về các Bí mật:
Bình luận mới
Chương 68. Nếu bạn bị nghiêm chỉnh bạn bỏ lỡ vấn đề
Câu hỏi thứ nhất:
Điều đã được nói là không ham muốn, không
trần tục không tôn giáo, có thể dẫn tới tự do. Nhưng tưởng tượng khẳng định về
hạnh phúc và phúc lạc cũng là một loại ham muốn. Thế thì chẳng đúng là tưởng tượng
cũng lại là ham muốn và do đó tạo ra căng thẳng sao?
Tưởng tượng không là ham muốn.
Tưởng tượng chỉ là chơi đùa.
Ham muốn là điều khác toàn bộ.
Bạn có thể dựa trên tưởng tượng của bạn về ham muốn, bạn có thể phóng chiếu tưởng
tượng của bạn qua ham muốn - thế thì nó sẽ là lệ thuộc. Nếu bạn đơn giản chơi
đùa với tưởng tượng mà không có ham muốn nào - không đạt tới bất kì chỗ nào,
không để được bất kì cái gì từ nó, mà chỉ như trò chơi, thế thì nó không phải là
ham muốn và không ràng buộc. Những kĩ thuật tưởng tượng này có thể giúp đỡ chỉ
nếu bạn đang chơi đùa với chúng. Nếu bạn thành nghiêm chỉnh, bạn làm mất vấn đề.
Nhưng câu hỏi này có liên quan
vì, thực sự, bạn không thể quan niệm được bất kì cái gì bạn có thể làm mà không
có ham muốn. Ngay cả bạn đang chơi, bạn có thể chơi chỉ để đạt tới đâu đó, để
có được cái gì đó, để thắng. Nếu không có gì trong tương lai, bạn sẽ mất quan
tâm. Bạn sẽ nói, "Thế thì tại sao? Thế thì tại sao chơi?"
Chúng ta hướng mục đích tới mức chúng ta biến mọi thứ thành phương tiện. Điều này phải được nhớ: thiền là chơi đùa tối thượng, nó không là phương tiện cho cái gì đó, nó không là phương tiện cho chứng ngộ. Chứng ngộ xảy ra trong nó, nhưng nó không phải là phương tiện cho chứng ngộ. Nó không phải là phương tiện cho tự do tối thượng. Tự do tối thượng xảy ra trong nó, nhưng nó không phải là phương tiện cho tự do tối thượng. Bạn không thể dùng nó như nguyên nhân gây ra hậu quả gì đó. Đây đã từng là một trong những thứ thách đố nhất - mọi người qua nhiều thế kỉ, những người đã biết liên tục nhấn mạnh vào thiền chỉ vì thiền. Không ham muốn bất kì cái gì từ nó, tận hưởng nó trong bản thân nó, không chuyển ra ngoài nó - và hậu quả sẽ là chứng ngộ. Nhớ, hậu quả - không hiệu quả. Thiền không là nguyên nhân, nhưng nếu bạn ở sâu trong thiền, chứng ngộ xảy ra. Thực sự, ở sâu trong chơi đùa là chứng ngộ.
Nhưng tâm trí bao giờ cũng biến mọi thứ thành công việc. Nó nói, "Làm cái gì đó vì điều này sẽ là lợi ích từ nó." Tưởng tượng hay thực, tâm trí cần cái gì đó để bám vào, để phóng chiếu lên. Chỉ thế thì nó có thể hiến dâng bản thân nó. Đó là cách tâm trí vận hành - nó vận hành trong hiện tại vì tương lai. Tương lai có thể là ảo vọng, có thể không bao giờ xảy ra, nhưng nếu tâm trí có thể hi vọng về tương lai thế thì nó có thể làm việc. Đây là điều được gọi là ham muốn: làm việc trong hiện tại vì tương lai. Mục đích bao giờ cũng ở đâu đó khác; phương tiện là ở đây nhưng mục đích là ở đâu đó khác. Phân chia này về mục đích và phương tiện, là ham muốn. Nếu bạn đang chơi, không có ham muốn vì mục đích là ở đây và phương tiện cũng là ở đây. Trong khi chơi không có tương lai; bạn đơn giản được hội nhập nhiều tới mức tương lai biến mất.
Nhìn trẻ con đang chơi. Nhìn mặt chúng, nhìn mắt chúng. Bây giờ chúng là vĩnh hằng. Chúng hạnh phúc vì chúng đang chơi. Hạnh phúc sẽ không nảy sinh ở cuối, nó là ở đây ngay bây giờ. Từ khoảnh khắc tới khoảnh khắc chúng hạnh phúc - không phải là cái gì đó lớn lao sắp xảy ra về sau - nó đã xảy ra rồi. Chúng đang ở trong vĩnh hằng. Nhưng tâm trí chúng vẫn còn chưa phát triển. Chúng ta sẽ ép buộc chúng phát triển vì việc chơi này sẽ không giúp gì mấy trong thế giới. Chúng sẽ phải học làm việc. Chúng sẽ phải phân chia phương tiện và mục đích. Chúng sẽ phải tạo ra kẽ hở giữa khoảnh khắc này và tương lai, và chúng ta sẽ dạy chúng hi sinh hiện tại vì tương lai. Đây là cách thức của thế giới, cách thức của thị trường, cách thức của ham muốn. Ham muốn làm mọi thứ thành đồ tiện dụng.
Trong thiền bạn sẽ lại trở thành đứa trẻ lần nữa, chơi đùa, không ý tưởng nào về tương lai, tận hưởng chính khoảnh khắc này, tận hưởng chính hành động trong bản thân nó, một cách bản chất. Thế thì tưởng tượng không phải là ham muốn. Thế thì bạn có thể chơi với nó, và nó là một trong những thứ hay nhất có thể có. Và việc chơi này, việc hiện hữu này trong khoảnh khắc, bị cuốn hút toàn bộ, là chứng ngộ. Khoảnh khắc nó xảy ra bạn được biến đổi.
Cho nên chứng ngộ không bao giờ trong tương lai, nó bao giờ cũng trong hiện tại; và nó không là công việc để được làm, nó là trò chơi để được chơi.
Đó là nghĩa của quan niệm Ấn Độ về leela. Thượng đế đang chơi; ngài không bị dính líu vào công việc. Thế giới này không phải là thứ tiện dụng, nó chỉ là việc chơi của năng lượng. Năng lượng tận hưởng bản thân nó khi chơi; nó chia bản thân nó ra và thế rồi chơi trò chơi trốn tìm. Cho nên, thực sự, những người thấy của Ấn Độ đã không bao giờ nói rằng Thượng đế là đấng sáng tạo, họ nói rằng Thượng đế là người chơi - vì chính từ 'sáng tạo' mang nhiều sự nghiêm chỉnh về việc đó, dường như có mục đích nào đó và cái gì đó phải được đạt tới. Thượng đế tạo ra thế giới sao? Điều này là ngớ ngẩn. Vì nó có nghĩa là cái gì đó đang bị thiếu, cho nên Thượng đế đang tạo ra thế giới để đạt tới cái gì đó. Hay nó có nghĩa là có tương lai, cho nên Thượng đế cũng sống trong ham muốn.
Người Jain và Phật tử không thể hiểu được khái niệm Hindu về leela, cho nên họ hoàn toàn phủ nhận Thượng đế. Vì nếu Thượng đế tạo ra thế giới, thế thì ngài ham muốn rồi - cho nên người Jain và Phật tử nói rằng nếu Thượng đế ham muốn, thế thì Thượng đế là một phần của thế giới. Bản thân ngài không tự do, bản thân ngài không được giải thoát. Cho nên họ hoàn toàn phủ nhận quan niệm về Thượng đế vì họ nói rằng Thượng đế ngụ ý người ở bên ngoài ham muốn. Và họ nói rằng Mahavir là Thượng đế, ông ấy ở bên ngoài ham muốn, nhưng Brahma không là Thượng đế vì ông ấy tạo ra thế giới, ông ấy ham muốn thế giới. Họ không thể đi theo quan niệm về leela.
Quan niệm về leela là khác toàn bộ với quan niệm về sáng tạo. Thượng đế chỉ đang chơi và bạn không thể hỏi "Tại sao?" vì việc chơi không có "tại sao?" để trả lời. Nếu trẻ con đang chơi bạn có thể hỏi, "Tại sao các con chơi?" Chúng sẽ nói, "Chúng con chơi, cho nên chúng con chơi." Việc chơi là tốt trong bản thân nó - năng lượng chuyển động, năng lượng dư thừa tràn ngập.
Bạn càng lớn lên bạn càng ít chơi. Tại sao? Vì bây giờ năng lượng của bạn không tràn ngập thế. Bây giờ bạn đã trở nên kinh tế. Bây giờ bạn biết rằng bạn có khối lượng năng lượng nào đó và bạn phải chuyển kênh cho năng lượng đó làm việc, để đạt tới cái gì đó. Trẻ em là tràn ngập. Năng lượng của chúng nhiều tới mức chúng phải chơi. Chơi chỉ là năng lượng tràn ngập, quá nhiều năng lượng chuyển động. Thế thì chúng tận hưởng chính khoảnh khắc. Đứa trẻ nhảy, chạy, nhưng không đạt tới mục đích nào đó. Bản thân việc chạy là kinh nghiệm hay của năng lượng sống, kinh nghiệm về sự sống động, kinh nghiệm về là sinh động, về tràn ngập dư thừa với mức bạn có thể ném ra năng lượng mà không có bất kì tâm trí kinh tế nào đằng sau nó.
Thượng đế ngụ ý năng lượng tuyệt đối, năng lượng vô hạn. Thượng đế không thể có tính kinh tế. Ngài có nhiều, nhiều vô hạn tới mức ngài chỉ có thể chơi. Và việc chơi này diễn ra mãi, không có kết thúc cho nó. Không thể có được vì năng lượng là vô hạn. Và bạn không thể hỏi "Tại sao?" Năng lượng chuyển động, không có "Tại sao?" cho nó. Nếu Thượng đế tạo ra thế giới bạn có thể hỏi, "Tại sao? Tại sao ngài đã tạo ra thế giới?" Nhưng nếu ngài đơn giản chơi bạn không thể hỏi "Tại sao?"
Khi bạn cũng trở thành người chơi, bạn trở thành điều Thiêng liêng. Nếu bạn là công nhân bạn là người; nếu bạn là người chơi bạn đã trở thành điều Thiêng liêng. Thế thì bạn chia sẻ trong trò chơi này. Đó là lí do tại sao chúng ta đã gọi Krishna là avatar tuyệt đối. Chúng ta đã không gọi Ram là avatar tuyệt đối, chúng ta gọi ông ấy là avatar bộ phận - một phần từ điều Thiêng liêng tới thế gian. Nhưng Krishna chúng ta gọi là việc tới tuyệt đối. Khác biệt là ở chỗ Ram là nghiêm chỉnh. Ông ấy vẫn là tiện dụng, hướng mục đích: cái này là đúng và cái kia là sai. Chỉ trong công việc làm đúng và sai tồn tại: cái này phải được làm và cái kia phải không được làm, cái này là tốt và cái kia là xấu. Với Krishna mọi thứ đã trở thành chơi đùa cho nên mọi thứ là tuỳ tiện - chỉ có qui tắc của trò chơi.
Nếu bạn tuân theo qui tắc, và bạn tuân theo nó vẫn biết rằng đây là trò chơi và rằng qui tắc phải được tuân theo, điều đó là tốt. Nếu bạn không tuân theo, không cái gì sai; thực sự, bạn đang chơi trò chơi đảo ngược của việc không tuân theo. Nếu bạn vâng lời, bạn tuân theo trò chơi của việc vâng lời; nếu bạn không vâng lời, bạn tuân theo trò chơi của việc không vâng lời, trò chơi của việc chống đối. Nhưng không cái gì là sai. Điều bạn muốn chơi là chọn lựa của bạn. Và nếu bạn không nghiêm chỉnh và hạnh phúc với bất kì cái gì bạn làm, bạn được chứng ngộ.
Có những qui tắc vì trò chơi phải được chơi với người khác. Nếu bạn chơi một mình không có vấn đề về qui tắc; thế thì bạn có thể thay đổi qui tắc của bạn bất kì khoảnh khắc nào bạn thích. Nhưng vì bạn đang chơi với người khác, qui tắc phải được tuân theo để cho bạn có thể chơi cùng với họ. Không có bất kì lí do nào khác đằng sau nó. Đạo đức là qui tắc, yêu là qui tắc, xã hội chỉ là qui tắc - những qui tắc đã được thoả thuận rằng chúng ta sẽ chơi trò chơi cho nên chúng ta sẽ đồng ý. Nếu bạn không muốn chơi trò chơi thế thì bạn có thể chống đối, nhưng không là nghiêm chỉnh về nó. Thế thì chơi trò chơi của việc là chống đối. Và nếu ai đó giết bạn, sát hại bạn, hay đóng đinh bạn, bạn biết rằng bạn đã chơi trò chơi của người lãnh đạo chống đối, cho nên bạn đã bị giết. Không có kết án. Bạn không theo các qui tắc đã được thiết lập, cho nên các qui tắc đã được thiết lập chống lại bạn - điều đó là được. Thế thì không cái gì là sai, và bạn không phải phàn nàn.
Một khi bạn trở nên nhận biết rằng quan niệm về công việc, tiện dụng, đạt tới đâu đó, mục đích, là lệ thuộc, điều đó không ngụ ý rằng bạn dừng chơi trò quí bà ở bãi chợ - bạn liên tục chơi. Nhưng bạn biết rằng đây là trò chơi. Nó không ngụ ý rằng bạn li dị vợ bạn - bạn liên tục chơi trò chơi hôn nhân. Nhưng biết rõ rằng đây là trò chơi. Đừng bị nghiêm chỉnh về nó. Và nếu bạn muốn chơi trò chơi li dị, bạn có thể chơi nói, nhưng nhớ, không bị nghiêm chỉnh về nó. Li dị hay hôn nhân - đây là những trò chơi thay phiên; là người thế tục hay trở thành sannyasin - đây là những trò chơi thay phiên. Nhưng đừng nghiêm chỉnh về nó. Là vô tư lự, lễ hội đi. Và bất kì cái gì bạn chọn, bạn có thể chơi; và bất kì hậu quả nào theo sau, bạn sẽ đón chào chúng vì không có cái gì nghiêm chỉnh về chúng.
Một khi điều này sâu sắc lên trong tâm thức của bạn - và nó sẽ sâu sắc lên nếu bạn bắt đầu chơi cùng thiền - nó sẽ là việc bắt đầu tốt. Vì trong thiền một mình bạn là người chơi. Đó là lí do tại sao nó có thể là việc bắt đầu tốt, bắt đầu đúng.
Bạn một mình đang chơi trò chơi này cho nên bạn có thể quên xã hội và xã hội sẽ không tới can thiệp. Đây là trò chơi độc diễn, thiền, trò chơi độc diễn. Bạn chơi một mình.
Cho nên bất kì cái gì bạn muốn chơi bạn có thể chơi, nhưng quên mục đích đi. Nếu có mục đích bạn cũng đã biến thiền thành công việc. Chỉ chơi nó, tận hưởng nó, yêu nó. Nó là đẹp trong bản thân nó. Không có nhu cầu về bất kì mục đích nào khác để làm đẹp nó.
Mọi người tới tôi và họ nói, "Chúng tôi tận hưởng thiền, nhưng nói cho chúng tôi cái gì sẽ xảy ra. Kết quả cuối cùng sẽ là gì?" Tôi bảo họ, "Đây là kết quả cuối cùng - rằng bạn đang tận hưởng. Tận hưởng nó nhiều hơn!" Nhưng họ liên tục khăng khăng, "Nói cho chúng tôi cái gì đó về nó đi. Kết quả cuối cùng sẽ là gì? Chúng tôi sẽ đạt tới đâu?" Họ không quan tâm chút nào nơi họ đang hiện hữu: họ bao giờ cũng quan tâm tới nơi họ sẽ đạt tới. Tâm trí không thể tồn tại trong hiện tại cho nên nó liên tục cho bạn cớ để đi vào trong tương lai. Những cớ này là các ham muốn. Cho nên nếu bạn ham muốn là thượng đế, là phật, thiền của bạn sẽ là một loại ham muốn, và thế thì nó không phải là thiền. Nếu bạn không ham muốn bất kì cái gì, bạn chỉ tận hưởng hiện hữu ở đây, bạn chỉ mở hội là sống động, bạn tận hưởng năng lượng bên trong đang chơi trong tưởng tượng, trong linh ảnh, trong trống rỗng, bất kì cái gì bạn chọn, và bạn toàn bộ là một với khoảnh khắc tận hưởng này, thế thì nó là thiền. Thế thì không có ham muốn, và với không ham muốn, thế giới mất đi. Với tâm trí vô ham muốn, chơi đùa bạn đã đi vào. Bạn đã ở trong nó.
Nhưng điều này phải được gõ búa vào tâm trí bạn lặp đi lặp lại vì tâm trí bạn là kẻ biến đổi. Nó biến đổi bất kì cái gì thành ham muốn - bất kì cái gì - nó có thể biến đổi ngay cả vô ham muốn thành ham muốn. Mọi người tới tôi và họ nói, "Làm sao người ta đạt tới trạng thái vô ham muốn?" Làm sao đạt tới trạng thái vô ham muốn? Bây giờ điều này đã trở thành ham muốn. Tâm trí bạn có cơ chế biến đổi: bất kì cái gì bạn đưa vào sẽ đi ra như ham muốn.
Tỉnh táo về điều này và tận hưởng các khoảnh khắc nhiều tới mức không năng lượng nào bị bỏ lại để chuyển vào tương lai. Thế rồi, bất kì ngày nào, bất kì khoảnh khắc nào, điều sẽ xảy ra cho bạn là đột nhiên mọi bóng tối sụp đổ; đột nhiên mọi thứ là gánh nặng biến mất; đột nhiên bạn được tự do. Nhưng nhấn mạnh phải là ngày càng nhiều vào chơi đùa, hiện tại, ở đây và bây giờ - và ngày càng ít vào tương lai.
Câu hỏi thứ hai:
Hôm qua, thầy đã nói rằng tâm trí là thực tại, mơ là thực tại. Thế thì tại sao các guru như thầy nhận rắc rối để dạy chúng tôi rằng tâm trí là rào chắn duy nhất, tâm trí là chướng ngại duy nhất?
Guru và đệ từ là hiện tượng tâm trí. Vì tâm trí bạn cần guru, có guru. Bạn tạo ra họ. Vì bạn muốn được dạy, có các thầy giáo. Bạn cần họ.
Đây là trò chơi. Khi tôi nói hôn nhân là trò chơi, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không nói rằng 'guru và đệ tử' không là trò chơi. Nó là trò chơi. Một số người thích thú nó, cho nên họ chơi nó. Nếu bạn thích thú nó, chơi nó sâu vào; nếu bạn không thích thú nó, quên nó đi. Nhưng đây là một trong những trò chơi hay nhất. Nó thậm chí còn sâu hơn hôn nhân.
Nó là một trong những trò chơi hay nhất, được tinh chế nhất - và chỉ khi văn hoá đạt tới đỉnh thì trò chơi này mới phát triển, không bao giờ trước đó. Cho nên, thực sự, chỉ ở Ấn Độ trò chơi này mới phát triển. Trò chơi của guru và đệ tử đi vào hiện hữu ở đây. Bây giờ phương Tây đang khám phá ra nó lần đầu tiên vì bây giờ phương Tây đang đạt tới đỉnh. Trò chơi này là thứ xa hoa nhất. Nó không phải là bình thường, cho nên chỉ những người có thể đảm đương được nó mới có thể chơi nó. Và nếu bạn biết rằng đây là trò chơi hay và bạn tận hưởng nó, bạn có thể chơi nó. Nhưng đừng bị nghiêm chỉnh về nó. Và đệ tử có thể được tha thứ nếu họ nghiêm chỉnh, nhưng khi thầy giáo là nghiêm chỉnh điều đó là ngớ ngẩn. Điều đó không thể được tha thứ nếu họ thậm chí không nhận biết rằng đây là trò chơi.
Trong thực tại mọi trò chơi biến mất, nhưng với tâm trí, trò chơi tồn tại. Với điều này tôi không nói rằng bạn phải dừng chơi, tôi chỉ nói rằng bạn phải trở nên nhận biết rằng đây là chơi đùa và thế thì nếu bạn thích thú nó, cứ tiếp tục chơi nó. Nếu bạn không thích thú nó, thế thì dừng lại. Một khi bạn trở nên nhận biết rằng mọi thứ trong cuộc sống, mọi quan hệ, đều là một loại trò chơi, bạn đã tự do, vì bạn trong lệ thuộc chỉ bởi vì sự nghiêm chỉnh. Bạn trong lệ thuộc vì bạn nghĩ mọi thứ là nghiêm chỉnh thế. Không cái gì là nghiêm chỉnh thế. Nhưng khó quan niệm được về toàn thể sự sống này là trò chơi.
Sao nó khó thế? Vì thế thì bản ngã sụp đổ xuống đất bằng. Nếu mọi thứ là trò chơi, bản ngã không thể trụ được. Bản ngã cần thức ăn. Nghiêm chỉnh là thức ăn. Nó nuôi dưỡng bản ngã. Cho nên khi bạn trở thành đệ tử, nếu bạn chỉ chơi, bản ngã của bạn không thể mạnh lên qua điều đó vì bạn biết rằng đây là chơi đùa.
Cái gì có đó để mà bản ngã thế về nó? Mọi người bắt đầu nghĩ rằng họ là đệ tử của một guru rất vĩ đại. Guru này có thể không vĩ đại hay ông ấy có thể vĩ đại, điều đó không phải là vấn đề - nhưng đệ tử này nghĩ, "Ta là đệ tử của guru vĩ đại nhất." Điều đó trở thành vitamin và bản ngã tăng trưởng trên nó, trở nên mạnh hơn.
Đó là lí do tại sao các đệ tử liên tục tranh đấu về guru. Không ai có thể tin được rằng guru của mình là số hai, ông ấy bao giờ cũng là số một. Và vấn đề không phải là về liệu ông ấy có là số một hay không - điều đó không phải là vấn đề - chính bởi vì bạn có thể là số một chỉ nếu guru của bạn là số một. Bản ngã của đệ tử tuỳ thuộc vào chiều cao của guru. Nếu ai đó nói cái gì đó chống lại guru của bạn, tại sao bạn cảm thấy bị tổn thương thế? Bản ngã của bạn bị tổn thương. Guru của bạn ngụ ý bản ngã của bạn, được hoá thân, và nếu ai đó nói cái gì đó chống lại guru của bạn, bạn không thể dung thứ được điều đó. Điều đó là không thể được vì nó đánh thẳng vào bản ngã của bạn.
Nhưng với các đệ tử nó có thể được dung thứ. Họ là dốt nát và bất kì cái gì họ làm, họ sẽ làm sai. Điều đó được thoả thuận rồi. Nhưng cái gọi là guru cũng đang chơi trò chơi này một cách rất nghiêm chỉnh. Họ không thể cười được; điều không thể được với họ là cười vào toàn thể trò chơi này. Guru thực sự là guru khi ông ấy biết rằng toàn thể sự việc là trò chơi vả rằng trong trò chơi này ông ấy đang giúp làm cho bạn nhận biết hơn. Và một khoảnh khắc sẽ tới khi bạn cũng sẽ cười, một khoảnh khắc sẽ tới khi bạn sẽ có khả năng nhìn lại sau - và thế thì bạn sẽ cảm thấy rất biết ơn vì với bạn nó nghiêm chỉnh thế và với guru nó không bao giờ là bất kì cái gì. Nhưng ông ấy đang chơi trò chơi này với bạn một cách nghiêm chỉnh thế và làm mọi nỗ lực - dường như ông ấy đã dẫn bạn đi đâu đó.
Nhớ, nó là 'dường như' vì không có chỗ nào để dẫn bạn đi. Bạn phải ở đây. Cho nên mọi nỗ lực mà dường như là đang dẫn bạn đi đâu đó chỉ là phương cách. Bạn không thể được dẫn đi bất kì chỗ nào. Bạn đã ở nhà rồi, bạn chưa bao giờ rời khỏi nó. Bạn được bắt rễ trong thực tại, trong chân lí. Cho nên mọi trò chơi này của việc dẫn đường, hướng dẫn, tính chất guru, là để mang bạn tới những tình huống mà bạn sẽ thấy mọi thứ bạn đã muốn tìm đều đã có đó.
Nhưng bạn không thể hiểu được tính phi nghiêm chỉnh. Bản ngã không biết ngôn ngữ đó. Mọi tôn giáo được sinh ra như việc chơi đùa, và mọi tôn giáo trở thành nhà thờ, rất nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh chết người. Mọi tôn giáo được sinh ra như điệu vũ, như bài ca, như lễ hội, và thế rồi mọi đi vào chết và nghiêm chỉnh. Tôn giáo thực sự không thể nghiêm chỉnh. Nó phải là cực lạc. Nó phải là đỉnh cao nhất của phúc lạc. Làm sao nó có nghiêm chỉnh được?
Người Ki tô giáo liên tục nghĩ và tin rằng Jesus không bao giờ cười. Nhìn Krishna - bạn không thể tìm thấy bất kì mảnh đất chung nào giữa họ. Không phải là Jesus đã giống điều đó, nhưng người Ki tô giáo đã làm cho ông ấy thành nghiêm chỉnh vì chỉ quanh một Jesus nghiêm chỉnh nhà thờ nghiêm chỉnh mới là có thể. Và thế thì có toàn thể trò chơi của các giáo hoàng - nghiêm chỉnh thế, nặng gánh thế. Jesus phải đã là người rất vui vẻ, cười nói, tận hưởng, ăn, uống, nhảy múa. Ông ấy phải đã yêu cuộc sống rất sâu sắc.
Đó là tội lỗi. Đó là lí do tại sao ông ấy đã bị đóng đinh. Những người đã đóng đinh ông ấy đã là rất nghiêm chỉnh. Họ là nhà thờ cổ đã thiết lập. Thực sự, họ đã không đóng đinh Jesus - họ đã đóng định tính lễ hội của ông ấy. Và chắc đã không có Ki tô giáo nếu như ông ấy đã không bị đóng đinh, vì ông ấy là người rất vui vẻ. Khoảnh khắc người Do Thái đóng đinh ông ấy, toàn thể sự việc trở thành rất nghiêm chỉnh. Chết trở thành vấn đề. Và nhân vật trên cây chữ thập tất nhiên rất nghiêm chỉnh - chết. Và Ki tô giáo đã nảy sinh quanh xác chết này và cây chữ thập. Cây chữ thập trở thành biểu tượng - không phải Jesus cười trong làng, uống rượu ở bữa tiệc, ăn cùng bạn bè, hay ở trong nhà gái mãi dâm. Không, chúng đã không trở thành biểu tượng. Cây chữ thập đã trở thành biểu tượng, và với cây chữ thập, có sự nghiêm chỉnh - nghiêm chỉnh chết người. Và bởi vì cây chữ thập đó và Jesus bị đóng đinh, Ki tô giáo đã chống lại sự sống. Mọi cái sống động trở thành tội lỗi.
Và mọi tôn giáo liên tục làm điều này theo cách riêng của nó.
Những người rất phức tạp sẽ không làm điều đó theo cách này, họ sẽ làm nó theo cách khác. Chúng ta đã không biến đổi Krishna - Ấn Độ là mảnh đất rất phức tạp, nó sẽ không điều như vậy - nhưng chúng ta không bao giờ đưa ông ấy tới tâm của chúng ta. Ông ấy chỉ là huyền thoại, hay.
Gita trở thành quan trọng hơn Bhagvad. Cuộc sống của Krishna là không quan trọng thế cho người Hindu, nhưng thông điệp của ông ấy đã chuyển giao trên chiến trường là rất quan trọng. Tại sao? Vì nó là điều nghiêm chỉnh. Chiến trường là gần chết hơn sống. Cuộc sống của Krishna là rất sống động, nhưng điều đó đã trở thành huyền thoại và không ai bận tâm về nó. Vài lời của ông ấy thốt ra trên chiến trường đã trở thành quan trọng hơn toàn thể đời ông ấy. Và thế rồi có các bác học người liên tục giải thích rằng cuộc đời của ông ấy chỉ là biểu tượng, nó không thực. Việc chơi của ông ấy với gopis là không thực - gopis chỉ là biểu tượng cho các giác quan, không thực. Họ không phải là đàn bà thực bằng xương và thịt, không. Gopis không phải là đàn bà, họ là biểu tượng. Và các nhà bác học là rất hiệu quả trong việc làm ra các thủ đoạn như vậy. Họ nói rằng Krishna là hồn và gopis là các giác quan của thân thể - các giác quan đang nhảy múa quanh hồn. Đây là đất nước phức tạp. Họ giết Krishna, họ đóng đinh Krishna, nhưng theo cách rất phức tạp. Tính lễ hội của ông ấy bị giết chết; nó trở thành biểu tượng, vô nghĩa. Và toàn thể cuộc đời thực của ông ấy bị đẩy sang bên.
Ông ấy đã nhảy múa với đàn bà thực, nhưng điều đó gây choáng vì chúng ta không thể quan niệm được về Krishna nhảy múa với đàn bà thực. Chúng ta có thể cho phép ông ấy nhảy múa với đàn bà biểu tượng nhưng không với đàn bà thực. Chúng ta sẽ bị choáng. Sự sống gây choáng cho chúng ta. Chúng ta đã trở thành chết tới mức bất kì cái gì sống động đều gây choáng cho chúng ta.
Mọi tôn giáo được sinh ra trong lễ hội - và khi lễ hội chết biết rõ rằng tôn giáo chết. Bất kì khi nào một tôn giáo mới được sinh ra, mọi tôn giáo cũ sẽ chống lại nó vì lần nữa lễ hội sẽ có đó. Hệt như khi đứa trẻ được sinh ra - mọi đứa trẻ được sinh ra đều là người chơi, lễ hội, sống động, mở hội, mở hội tắc trách, không tin vào tương lai, tin vào ở đây và bây giờ - toàn thể xã hội sẽ chống lại nó; toàn thể xã hội sẽ cố đặt nó vào đúng trước khi nó đi lạc lối. Nó phải bị đặt vào rãnh đúng.
Cùng điều này xảy ra với mọi tôn giáo mới. Cho nên khi tôi nói về thiền như nhảy múa, hay khi tôi nói về tính chất sannyas như mở hội và hạnh phúc bên trong, khẳng định sự sống, tất nhiên tất cả những người thuộc về truyền thống cũ sẽ nói, "Thầy gọi điều này là tính chất sannyas sao?" Và theo một cách nào đó họ là đúng vì bất kì cái gì họ đã từng tin tưởng tính chất sannyas đó hiện hữu, thì nó không là điều này. Họ đã từng tin tưởng vào người chết - càng chết nhiều, họ càng nói, "Bây giờ đây là từ bỏ thực." Khi cuộc sống đã bị từ bỏ, họ gọi nó là tính chất sannyas - nhưng tôi gọi nó là tính chất sannyas khi cuộc sống được sống theo tính toàn bộ của nó.
Nhưng đây là cách nó bao giờ cũng là vậy. Khi tôi không còn nữa, bạn sẽ biến nó thành thứ nghiêm chỉnh. Bạn sẽ cho giải thích về nghĩa thực của nó là gì. Nhưng nghĩa thực bao giờ cũng là hiển nhiên, không có nhu cầu cho bất kì giải thích nào. Mọi giải thích là để giải thích cho qua đi - để đem vào cái gì đó mà không có đó.
Guru, đệ tử, người đã thức tỉnh và người dốt nát... đây là cuộc chơi lớn, cuộc chơi càn khôn. Người dốt nát cần người thức tỉnh; người thức tỉnh không thể chơi độc diễn, một mình - họ cần người dốt nát. Nhưng thầy biết rằng đây là chơi đùa và không nghiêm chỉnh về nó.
Câu hỏi thứ ba:
Thầy đã nói đêm qua rằng thay đổi trong cái bên ngoài hay cái bên trong và các khía cạnh vật lí hay tâm trí có thể mang tới thay đổi trong tâm thức. Điều đó nghĩa là thay đổi ở ngoại vi cũng ảnh hưởng tới tâm thức, trung tâm. Nhưng thế thì tại sao thầy nhấn mạnh vào thay đổi trung tâm, thay vì thay đổi cái bên ngoài, cái ngoại vi?
Điều này là kép: bạn liên tục bắt giữ lời và bỏ lỡ nghĩa.
Ngoại vi cũng thuộc vào bạn; nó là một phần của trung tâm. Ngoại vi là một phần của trung tâm, nó là phần bên ngoài của trung tâm, nhưng nó không khác với trung tâm. Bạn có thể tạo ra ngoại vi mà không có trung tâm được không? Hay bạn có thể tạo ra trung tâm không có ngoại vi được không? Chúng là không tách rời, chúng là một. Ngoại vi là trung tâm được nhìn từ bên ngoài. Nếu bạn thay đổi ngoại vi của bạn, trung tâm cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hai lí do: thứ nhất, ngoại vi là một phần của trung tâm, và thứ hai, cái gì sẽ thay đổi ngoại vi ngoài trung tâm? Cái gì sẽ thay đổi ngoại vi? Trung tâm sẽ thay đổi ngoại vi.
Nhưng nhấn mạnh của tôi vào bắt đầu công việc từ trung tâm vẫn còn đó vì nếu bạn bắt đầu thay đổi ngoại vi sẽ mất thời gian lâu hơn để đạt tới trung tâm. Cái mà có thể được làm trong một khoảnh khắc có thể mất nhiều kiếp, vì bạn phải du hành từ ngoại vi tới trung tâm - đi lùi lại từ bề mặt tới chiều sâu. Nếu bạn bắt đầu làm việc từ trung tâm, ngoại vi tự động thay đổi. Khi trung tâm là khác, ngoại vi sẽ đi theo nó vì ngoại vi không thể đi xa khỏi bạn được. Chẳng hạn, tôi sẽ không bảo bạn thử là bất bạo hành ở ngoại vi - đó là việc phí hoài thời gian và nỗ lực không cần thiết. Là bất bạo hành ở tâm đi, là từ bi, yêu, ở tâm đi - và ngoại vi sẽ đi theo. Bạn có thể quên nó hoàn toàn vì bất kì cái gì xảy ra ở ngoại vi đền tới từ trung tâm, cho nên nếu tại trung tâm bạn là từ bi, ngoại vi sẽ đi theo. Và từ bi này sẽ là khác toàn bộ vì ngoại vi sẽ không biết rằng đây là từ bi; ngoại vi sẽ không cảm thấy hãnh diện rằng đây là từ bi; ngoại vi sẽ vô nhận biết một cách phúc lạc - từ bi sẽ đi theo bạn như cái bóng. Đây là tiến trình dễ nhất.
Điều tôi ngụ ý là thế này: nếu bạn muốn thay đổi cây, thay đổi rễ đi. Tất nhiên, lá cây cũng là cây, và bạn cũng có thể thử thay đổi lá. Nếu bạn thay đổi lá, rễ sẽ bị ảnh hưởng nhưng nó sẽ là quá trình rất dài vì luồng chảy là từ rễ tới lá, luồng chảy không từ lá tới rễ. Bạn đang đi theo hướng đảo ngược với hướng của tự nhiên. Nếu bạn liên tục thay đổi lá, sau nhiều, nhiều kiếp bạn có thể ảnh hưởng tới hình mẫu của rễ, nhưng điều này sẽ là lâu dài không cần thiết. Bạn có thể làm nó ngay lập tức nếu bạn thay đổi hình mẫu tại rễ. Lá sẽ thay đổi và sẽ trở thành khác.
Cho nên khi tôi nhấn mạnh vào trung tâm, tôi không ngụ ý rằng ngoại vì là tách rời khỏi trung tâm. Và khi tôi nhấn mạnh trung tâm, tôi không ngụ ý rằng bạn không thể ảnh hưởng tới trung tâm từ ngoại vi - bạn có thể ảnh hưởng, nhưng đây là con đường dài nhất có thể có. Nếu bạn chọn du hành theo con đường dài, điều đó là tuỳ ở bạn. Không cái gì sai trong nó. Nếu bạn tận hưởng cuộc hành trình, thế thì đường dài là tốt. Nếu bạn chỉ muốn thấy cảnh bên đường thế thì đường dài là tốt. Ngoài ra bắt đầu từ trung tâm đi.
Nó giống thế này: chúng ta đang ngồi ở đây và bạn đang nghe tôi, cho nên một trung tâm được tạo ra trong phòng này - bạn trở thành ngoại vi, tôi trở thành trung tâm. Hồn nhóm tồn tại. Bạn được định tâm hướng tới tôi. Nếu ai đó muốn ảnh hưởng tới phòng này và hồn nhóm này, tốt hơn cả là bắt đầu từ tôi hơn là từ bạn. Vì nếu tôi thay đổi tâm trí, tác động sẽ tới sớm, nhưng nếu ai đó bắt đầu từ bạn, nó sẽ là nỗ lực rất lâu dài. Vì một điều, các bạn là nhiều và đầu tiên người đó phải thay đổi các bạn từng người một, và thế rồi người đó phải cố gắng thay đổi tôi qua bạn. Điều này sẽ là rất lâu dài, và nó có thể không thành công bao giờ. Cách kia là dễ hơn. Nếu người đó thay đổi tôi và nếu các bạn được gắn với tôi như trung tâm, lập tức sẽ có ảnh hưởng.
Trong thân thể bạn, trong con người bạn, cùng hiện tượng đang xảy ra. Có trung tâm và có ngoại vi của cuộc sống của bạn. Với cú đánh thẳng vào trung tâm ngoại vi sẽ đi theo - nó phải đi theo, không có cách đi khác. Thay đổi ngoại vi là chuyện làm từng phần: bạn thay đổi một mảnh và chín mươi chín mảnh khác là cái cũ; thế thì khi bạn chuyển sang mảnh khác, chín mươi chín mảnh kia sẽ thay đổi mảnh bạn đã cố thay đổi - chúng sẽ làm cho nó trở lại thành cái cũ. Toàn thể hình mẫu này sẽ chống lại nó. Tôi có thể thay đổi một thói quen - nhiều nỗ lực sẽ được cần - nhưng không thay đổi toàn thể hình mẫu của bạn vì trung tâm của bạn liên tục cho bạn mọi thói quen cũ. Tôi đã thay đổi chỉ một thói quen và có hàng nghìn thói quen. Thói quen bị thay đổi này chỉ là từ bề mặt, bị ép buộc. Khoảnh khắc bạn trở nên vô nhận biết, mọi thói quen và hình mẫu khác sẽ thay đổi nó lần nữa thành cái thói quen cũ. Cho nên nhiều nỗ lực bị phí hoài khi làm việc trên ngoại vi.
Tôi đã thấy những người đã từng làm việc cả đời vì những điều bình thường. Chẳng hạn, ai đó đã từng cố gắng cả đời để bỏ hút thuốc - điều này đã từng là toàn thể mục đích, mục đích duy nhất, và người đó đã không đạt được nó. Tôi nói cho người như vậy rằng cho dù bạn đạt tới nó, cái gì được đạt tới? Toàn thể cuộc sống bị mất chỉ trong việc cố gắng bỏ hút thuốc. Nó chẳng xứng đáng với việc đó. Khi bạn đạt tới cội nguồn Thiêng liêng, tới Thượng đế, bạn sẽ chỉ có khả năng nói rằng bạn đã bỏ hút thuốc. Điều này sẽ chẳng đáng kể ra. Và cả đời đã từng bị dành cho việc cố bỏ hút thuốc và ngay cả điều đó đã không được đạt tới. Đây là công việc từng phần. Và vấn đề không phải là hút thuốc: bạn đang tranh đấu chống lại dòng chảy bằng việc thay đổi một con sóng nhỏ - và toàn thể sống liên tục chảy. Nếu bạn đổi một con sóng, toàn thể sông sẽ thay đổi con sóng này trở lại vào bản thân nó, trở thành hình mẫu, hình mẫu dựng sẵn, liên tục được nhoáng lên từ trung tâm tới ngoại vi. Nó là chương trình dựng sẵn: bất kì cái gì đang xảy ra trên ngoại vị đều đã xảy ra ở trung tâm. Đó là lí do tại sao nó đang xảy ra ở đây. Ngoại vi đi tới biết về những thứ đã từng xảy ra rất sâu.
Chuyển tới nguyên nhân và đừng quan tâm quá nhiều tới hậu quả.
Điều này là khoa học. Thay đổi trung tâm đi. Đừng cố dừng hút thuốc, đừng cố dừng cái này cái nọ - đi theo hình mẫu sâu nhất. Tại sao hút thuốc có đó? Tại sao ám ảnh này với dục có đó? Tại sao ám ảnh này với tiền có đó? Tại sao bạn là kẻ keo kiệt? Tại sao bạn liên tục bám lấy tiền chết? Bạn có thể cúng dường nó - điều đó sẽ không tạo ra bất kì khác biệt nào. Việc cúng dường sẽ không giúp đỡ, bạn sẽ lại thu thập. Và cúng dường trong bản thân nó sẽ là đầu tư cho tương lai, nó sẽ là một phần của số dư ngân hàng của bạn. Bạn không thể cúng dường chỉ trong chơi đùa, bạn có thể làm được không? Bạn có thể cúng dường rất nghiêm chỉnh khi điều được nói là cúng dường sẽ đưa bạn tới cõi trời. Thế thì bạn có thể cúng dường. Với tôi người cúng dường, người đang đem tiền của mình cho mục đích tương lai nào đó trong thiên đường là níu bám vào tiền của người đó nhiều hơn người có thể vứt đi mọi của cải của mình trong trò chơi bài.
Người này là kém tham hơn. Người này có thể chơi với nó, và thành đạt của người này là sâu hơn. Người này có thể có vẻ vô đạo đức vì đạo đức được tạo ra bởi những người cúng dường. Họ sẽ nói, "Ông đang làm phí tiền bạc." Họ không bao giờ phí hoài tiền bạc; họ bao giờ cũng đầu tư nó. Và người này là điên, vô đạo đức, phí tiền. Nhưng người này ít tham hơn, và người này có thể chuyển sâu hơn một cách dễ dàng hơn người tham, người đang cúng dường vì thiên đường nào đó hay cái gì đó.
Bạn có thể thay đổi các thứ bên ngoài, nhưng ngay cả thay đổi này sâu bên dưới sẽ có cùng hình mẫu. Hình mẫu này phải bị nhổ bật rễ và bị biến đổi. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh bắt đầu từ trung tâm. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi ngụ ý rằng nếu bạn không thể bắt đầu được từ trung tâm, thì không bắt đầu từ ngoại vi. Đó không phải là điều tôi ngụ ý. Nếu bạn không thể bắt đầu được từ trung tâm, xin bắt đầu từ ngoại vi. Cái gì đó là tốt hơn không cái gì. Sẽ mất nhiều thời gian, hay bạn thậm chí có thể không bao giờ có khả năng làm nó, nhưng dầu vậy chính nỗ lực này sẽ là tốt.
Tôi nhớ tới một sự vụ. Trong phòng đợi của sân bay, một người đàn bà trẻ đang khóc đều đều. Mọi người nhận biết về điều đó, nhưng không ai biết phải làm gì. Thế rồi một anh chàng thu lấy dũng cảm. Anh ta tới gần người đàn bà, cố gắng an ủi cô ấy, nói cái gì đó dịu dàng, vòng tay ôm quanh cô ấy, và hỏi, "Tôi có thể làm gì? Có cái gì tôi có thể làm để giúp cô dừng khóc không?" Nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy tiếp tục khóc, cho nên anh ta siết người cô ấy chặt thêm chút ít và thế rồi lại hỏi, "Có cái gì tôi có thể làm để cô thôi khóc được không?" Người đàn bà cuối cùng cũng nói, "Tôi sợ là không có. Đây là sốt hoa cỏ, nhưng, dẫu sao, xin anh, cứ cố gắng đi."
Đó là điều tôi nói với bạn. Từ ngoại vi nó là khó vì nó giống như sốt hoa cỏ. Nó gần như không thể được, nhưng xin bạn cứ cố gắng đi. Cái gì đó có thể xảy ra. Ai biết?
Nhưng nếu bạn thực sự quan tâm, bắt đầu từ trung tâm đi.
Câu hỏi thứ tư:
Tại sao phải có khác biệt trong các kĩ thuật cho đàn ông và đàn bà?
Vì họ là khác nhau. Họ là khác nhau như có thể. Họ là các đối lập cực. Thực sự, câu hỏi liên quan hơn chắc sẽ là thế này: Tại sao phải có những kĩ thuật tương tự?
Có những kĩ thuật được dùng cho cả đàn ông và đàn bà, không phải bởi vì chúng là phù hợp cho đàn bà, nhưng thực sự bởi vì các kĩ thuật đặc biệt đã không bao giờ được phát triển cho đàn bà. Họ đã là một phần bị bỏ qua của nhân loại. Mọi kĩ thuật đã được phát triển bởi đàn ông. Về căn bản đàn ông đã thực nghiệm với bản thân mình: anh ta biết về hình mẫu năng lượng của mình, con đường năng lượng của mình, bước chuyển năng lượng của mình. Anh ta đã làm việc trên những điều này. Và thế rồi anh ta nói cho các đàn ông khác - cho nên các kĩ thuật đã được phát triển bởi đàn ông cho đàn ông. Đàn bà không bao giờ được tính đến.
Đàn bà không thể vào nhà thờ Mô ha mét giáo. Họ thực sự không phải là một phần của đạo Hồi: nhà thờ hồi giáo tồn tại chỉ cho đàn ông. Trong nhiều năm Phật khăng khăng phủ nhận khai tâm cho đàn bà. Mahavir đã khai tâm cho nhiều đàn bà, ông ấy không bao giờ phủ nhận việc khai tâm cho họ, nhưng không kĩ thuật nào đã được phát triển cho họ. Mọi kĩ thuật đều dành cho đàn ông. Đàn bà đã làm việc qua chúng. Đó là lí do tại sao các kết quả không bao giờ huyền diệu thế, không bao giờ; chúng bao giờ cũng làng nhàng, nhất định là vậy. Thực sự, không có nhu cầu về ba trăm tôn giáo trên thế giới, chỉ có nhu cầu về hai tôn giáo: một cho đàn ông và một cho đàn bà. Và hai tôn giáo đó không cần trong xung đột, chúng có thể được kết hôn với nhau. Chúng sẽ trở thành một. Không có nhu cầu về bất kì xung đột nào. Nếu đàn ông và đàn bà có thể rơi vào yêu và sống cùng nhau như một đơn vị, hai tôn giáo kia có thể rơi vào yêu - chúng nên vậy.
Toàn thể sinh lí học, toàn thể tâm lí học, mọi tầng của tâm thức nữ là khác với tâm thức đàn ông - không chỉ khác, chính là cái đối lập. Chẳng hạn, kundalini trong yoga... nó không dành cho đàn bà chút nào. Nhưng nhiều người sẽ bị choáng nếu tôi nói điều đó. Và đàn bà đặc biệt sẽ bị choáng. Họ sẽ nghĩ rằng cái gì đó đã bị lấy ra khỏi bàn tay của họ. Nó không dành cho họ chút nào vì kundalini dựa trên trung tâm dục dương cho đàn ông. Trung tâm dục dương là ở gốc của dương vật - dành cho đàn ông chứ không cho đàn bà. Với đàn bà trung tâm đó là âm, và năng lượng không thể dâng lên từ trung tâm âm. Cho nên gần như bao giờ đó cũng là hoàn cảnh - đây là quan sát của tôi - rằng bất kì khi nào đàn bà nói họ đang cảm thấy kundalini dâng lên bên trong, họ đều đang tưởng tượng. Điều đó không thể xảy ra được nhưng họ lại rất có tính tưởng tượng, tưởng tượng nhiều hơn đàn ông. Cho nên nếu tôi làm việc với mười đàn bà và mười đàn ông, chín đàn bà sẽ cảm thấy năng lượng dâng lên và chỉ một đàn ông cảm thấy năng lượng dâng lên. Điều là là tuyệt diệu vì nó không thể xảy ra được! Họ liên tục tới tôi và tôi nói, "Được, nó đang xảy ra." Làm gì đây? Điều đó là không thể được, về mặt khoa học là không thể được, vì năng lượng chỉ có thể tới từ cực dương.
Những kĩ thuật khác biệt toàn bộ phải được phát triển, những kĩ thuật khác biệt toàn bộ - nhưng vì đàn ông và đàn bà sống gần thế, gần cùng nhau thế, họ liên tục quên rằng họ là khác. Không cái gì là tương tự, và điều tốt là không cái gì là tương tự, vì đó là lí do tại sao họ trở thành một vòng tròn năng lượng. Họ là bù nhau, họ khớp vào trong nhau. Nhưng bởi vì họ khớp điều đó không có nghĩa là họ là tương tự - họ khớp vì họ không tương tự.
Và bất kì khi nào hai kiểu thân thể và tâm trí tương tự nhau cố khớp vào trong nhau, điều này là suy đồi. Cho nên tôi nói rằng đồng dục là suy đồi. Ở phương Tây, bây giờ, việc đó ngày càng trở nên phổ biến. Bây giờ những người đồng dục nghĩ họ là tiến bộ: họ có câu lạc bộ của họ, đảng phái, viện, tạp chí, tuyên truyền, mọi thứ. Và con số của họ đang tăng lên. Trong một số nước nó đã tới gần bốn mươi phần trăm. Sớm hay muộn đồng dục sẽ trở thành hình mẫu khắp nơi, hình mẫu thông thường. Bây giờ thậm chí một số bang ở Mĩ cho phép hôn nhân đồng dục. Nếu mọi người khăng khăng, bạn phải cho phép điều đó vì chính phủ phải phục vụ người dân. Nếu hai đàn ông muốn sống cùng nhau trong hôn nhân, không người nào nên tạo ra chướng ngại. Điều đó là được. Nếu hai đàn bà muốn sống cùng nhau, lấy nhau, đó không phải là việc của người khác. Đó là chuyện riêng của họ. Nhưng điều này về căn bản là phi khoa học. Nó là chuyện của họ, nhưng phi khoa học. Nó là chuyện của họ và không người nào cần can thiệp, nhưng tâm trí họ không được soi sáng về chính hình mẫu cơ bản của năng lượng con người và chuyển động của nó. Những người đồng dục không thể phát triển tâm linh được. Điều đó là rất khó. Toàn thể hình mẫu chuyển động năng lượng của họ bị làm rối. Toàn thể cơ chế này bị gây choáng, bị suy đồi. Và bây giờ nếu đồng dục tăng trưởng quá nhiều trên thế giới, các kĩ thuật rất khác sẽ phải được phát triển, không được biết trước đây, để giúp họ chuyển tới thiền.
Khi tôi nói đàn ông và đàn bà là các bên tương ứng của một toàn thể, tôi ngụ ý họ là phần bù nhau. Và các phần bù là có thể chỉ khi các cực đối lập của họ gặp gỡ. Nhìn vào nó theo cách này: âm đạo là cực âm trong thân thể nữ và vú và cực dương. Đây là cái cần nhô ra của từ lực: cực dương gần vú, cực âm gần âm đạo. Với đàn ông cực âm là ở vú, và cực dương là ở dương vật. Cho nên khi vú gặp gỡ - nam và nữ - âm và dương gặp gỡ; và khi các trung tâm dục gặp gỡ trong giao hợp, âm và dương gặp gỡ. Bây giờ cả hai cần từ lực đang gặp gỡ ở các cực đối lập của chúng, bây giờ có vòng tròn - năng lượng có thể chảy, năng lượng có thể chuyển. Nhưng vòng tròn này sẽ xảy ra chỉ khi đàn ông và đàn bà trong yêu. Nếu họ không trong yêu, thế thì chỉ các trung tâm dục của họ sẽ gặp gỡ - một cực dương sẽ gặp với một cực âm. Sẽ có trao đổi năng lượng, nhưng theo đường thẳng. Vòng tròn không thể được tạo ra. Đó là lí do tại sao không có yêu bạn không bao giờ cảm thấy được thoả mãn.
Dục không có yêu trở thành chỉ là chuyện vặt. Nó không chuyển sâu. Năng lượng chuyển, nhưng theo đường thẳng - vòng tròn không được tạo ra. Và khi vòng tròn có đó các bạn trở thành một, không trước đó. Khi bạn ở sâu trong yêu, thế thì vú cũng gặp gỡ, không bao giờ trước đó. Cho nên hành động dục là rất dễ dàng, hành động yêu là phức tạp hơn.
Hành động dục chỉ là vật lí - hai năng lượng gặp gỡ và tiêu tán. Do đó, nếu chỉ có dục, sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy thất vọng: bạn phí hoài năng lượng mà không thu được cái gì. Việc thu được chỉ xảy ra khi có vòng tròn. Nếu vòng tròn là toàn bộ ở đó, thế thì cả hai đối tác sẽ bước ra khỏi hành động dục có nhiều năng lượng hơn, sống động hơn, được tích năng lượng hơn, với nhiều năng lượng tuôn chảy hơn. Nếu chỉ có hành động dục, cả hai đối tác sẽ bước ra nó mà bị xả hết, yếu ớt. Họ đã mất năng lượng. Ngủ sẽ đi theo sau vì mọi điều họ cảm thấy là yếu ớt.
Trong cái 'gặp gỡ một cực' này, đàn ông mất mát nhiều hơn đàn bà. Đó là lí do tại sao đàn bà trở thành mãi dâm - vì cực dương là đàn ông và cực âm là đàn bà. Năng lượng chảy từ đàn ông sang đàn bà nhưng không có điều ngược lại. Cho nên đàn bà có thể trong hai mươi hay ba mươi hành động dục trong một đêm, đàn ông không thể thế được. Đàn ông không thể trong hai hành động. Nó tuỳ ở độ tuổi, cách năng lượng của người đó chuyển - vì không cái gì được thu lấy. Cho nên với tôi, nếu mãi dâm là xấu đó không là vì mãi dâm, đó là vì vòng tròn là không thể được. Bạn không được tích năng lượng. Bạn đơn giản phí hoài năng lượng của bạn. Nếu có yêu, thế thì đàn ông và đàn bà gặp gỡ ở hai cực. Đàn ông cho đàn bà và đàn bà cho lại nó. Đây là tương hỗ, lẫn nhau.
Với nữ, thiền sẽ là tốt nếu nó bắt đầu từ vú. Đó là cực dương của họ. Vì điều này, nhiều điều lạ trở thành có thể, xảy ra. Đàn ông bao giờ cũng thích đi vào đàn bà ngay lập tức. Anh ta không quan tâm tới vuốt ve kích thích vì cực dương của anh ta bao giờ cũng sẵn sàng. Và đàn bà bao giờ cũng ngần ngại đi vào trong hành động dục ngay lập tức, không có vuốt ve nào, vì cực âm của họ không sẵn sàng. Và nó không thể sẵn sàng được. Chừng nào đàn ông chưa bắt đầu yêu đàn bà từ vú, cực âm sẽ không sẵn sàng. Họ có thể cho nhưng họ sẽ không tham gia. Và đàn ông nghĩ hành động dục là đơn giản. Sao phí thời gian? Đi vào đàn bà ngay lập tức - và anh ta được kết thúc trong vòng vài phút. Nhưng đàn bà không phải là một phần, cô ấy không được khêu gợi. Đó là lí do tại sao đàn bà có khao khát rằng người yêu của họ phải chạm vào vú họ, yêu vú họ - việc khao khát sâu sắc. Chỉ khi vú họ đã trở nên đầy với năng lượng, cực thứ hai của cần từ lực của họ, cái là âm, mới đáp ứng. Thế thì họ sống động với nó, thế thì họ có thể tham gia, thế thì trao đổi là có thể - và thế thì họ sẽ tan chảy. Vuốt ve là điều phải có.
Hôn nhân trở thành khô khan vì lúc ban đầu khi bạn gặp gỡ người đàn bà mới bạn chơi với thân thể cô ấy trước. Bạn không chắc chắn liệu cô ấy có cho phép bạn tiếp cận trực tiếp không, cho nên bạn chơi. Bạn chỉ cảm thấy nền tảng để xem liệu cô ấy có sẵn sàng không. Nhưng khi cô ấy là vợ bạn, bạn coi cô ấy là đương nhiên có đấy - không có nhu cầu. Vợ không được thoả mãn với chồng thế, không phải bởi vì chồng của họ không yêu nhưng bởi vì họ yêu sai cách. Họ không nghĩ rằng đàn bà tồn tại theo cách khác; rằng thân thể cô ấy đáp ứng theo cách khác chính là đối lập với họ.
Việc tập trung vào vú này, tan chảy trong chúng, sẽ cho việc cảm mới cho thiền nhân nữ - việc cảm mới về thân thể riêng của cô ấy, vì bây giờ từ trung tâm này cô ấy có thể cảm thấy rung động toàn thân. Chỉ bằng việc yêu vú của đàn bà, cô ấy có thể được mang tới cực thích sâu vì cực âm sẽ tự động liên tục đáp ứng.
Có nhiều điều khác. Nếu bạn bắt đầu từ vú, việc thiền về đầu vú, đừng đi theo con đường mà bạn đã đọc trong sách vì điều đó được ngụ ý dành cho đàn ông. Đơn giản đừng đi theo bất kì sơ đồ nào, chỉ cho phép bản thân năng lượng này chuyển động. Nó sẽ xảy ra theo cách này: với chỉ gợi ý mơ hồ vú bạn sẽ trở nên được trút đầy với năng lượng, chúng sẽ toả ra năng lượng, chúng sẽ trở thành nóng, và thế thì ngay lập tức âm đạo của bạn sẽ đáp ứng. Và chỉ sau khi âm đạo đáp ứng và rung động, kundalini của bạn sẽ bắt đầu làm việc. Con đường sẽ là khác và cách thức kundalini sẽ dâng lên sẽ là khác.
Trong đàn ông nó dâng lên rất chủ động, cưỡng bức. Đó là lí do tại sao họ đã gọi nó là con rắn ngỏng dậy. Rất cưỡng bức, bất thần, với vài việc co giật, con rắn duỗi ra. Và điều đó được cảm thấy ở nhiều điểm. Những điểm đó được gọi là luân xa. Bất kì khi nào có kháng cự, con rắn ép buộc bản thân nó. Giống như dương vật đi vào âm đạo, lối chuyển là tương tự cho đàn ông. Khi năng lượng dâng lên dường như dương bên trong đang di chuyển.
Và con rắn là biểu tượng dương vật. Thực sự, không dùng ngôn ngữ trực tiếp, không gọi nó là dương vật, họ đã gọi nó là con rắn. Bạn phải đã nghe câu chuyện về Vườn Eden nơi rắn thuyết phục Eve ăn trái của Cây Tri thức. Bây giờ các học giả đang làm việc và họ nói rằng con rắn này cũng chỉ là biểu tượng dương vật, được dùng để cho không phải nói thẳng nó ra. Cho nên thực sự việc ăn quả của Cây Tri thức không phải là vấn đề; nó là vấn đề về tính dục.
Cùng biểu tượng này đã được dùng tương tự ở Ấn Độ: con rắng vươn lên cũng giống như dương vật cương lên trong co giật, và chuyển vào trong.
Điều này sẽ không là cảm giác cho đàn bà. Việc cảm sẽ là hoàn toàn đối lập. Khi đàn bà cảm thấy dương vật đã đi vào âm đạo - cảm giác tan chảy, đón chào, âm đạo cho đường, rung động rất, rất tinh tế, trong tâm trạng rất cảm nhận, yêu, đón chào - cùng điều này sẽ là hiện tượng bên trong. Khi năng lượng dâng lên, nó sẽ dâng lên thụ động, cảm nhận, dường như lối chuyển mở ra - không là con rắn vươn lên, mà là cánh cửa mở ra, và lối chuyển mở ra, và cái gì đó cho đường. Nó sẽ là thụ động và âm. Với đàn ông cái gì đó đi vào; với đàn bà cái gì đó mở ra, không đi vào.
Nhưng không ai đã làm việc trên nó, chưa bao giờ trước đây, vì không ai đã lấy bất kì nhận biết nào của đàn bà. Nhưng với tương lai, tôi nghĩ rằng bây giờ đó là điều phải có - thân thể nữ phải không bị bỏ qua. Nhiều nghiên cứu và công việc được cần tới, nhưng rất khó làm việc vì nhiều điều vô nghĩa đạo đức, đạo đức thuần. Rất khó làm việc và tạo ra bản đồ về cách thân thể nữ sẽ đáp ứng với hiện tượng này.
Nhưng đây là cách tôi cảm thấy nó sẽ là vậy; mọi thứ sẽ chỉ là cái đối lập. Nó phải là vậy. Nó không thể là tương tự. Nhưng điều tối thượng sẽ là như nhau.
Xem tiếp Chương 69 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập
0 Đánh giá