Chương 71. Quên ngoại vi

Chương 71. Quên ngoại vi

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 4 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 71. Quên ngoại vi


Trong bất kì tư thế dễ dàng nào dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Cảm thấy bản thân ông như lan toả mọi hướng, xa, gần.

Sự sống bên ngoài là cơn bão - xung đột, rối loạn, đảo lộn thường xuyên. Nhưng nó chỉ là vậy trên bề mặt - cũng như trên bề mặt của đại dương có sóng, tiếng động điên khùng, vật lộn thường xuyên. Nhưng đây không phải là tất cả của sự sống. Sâu bên dưới cũng có một trung tâm - vô âm, im lặng, không xung đột, không vật lộn. Ở trung tâm, sự sống là dòng chảy không ồn ào, thảnh thơi, dòng sông di chuyển mà không vật lộn, không tranh đấu, không bạo hành. Hướng tới trung tâm bên trong đó là việc tìm kiếm. Bạn có thể bị đồng nhất với bề mặt, với cái bên ngoài. Thế thì lo âu và phiền não theo sau. Đây là điều đã xảy ra cho mọi người: chúng ta bị đồng nhất với bề mặt và với vật lộn đang diễn ra ở đó.

Bề mặt nhất định bị rối loạn, không cái gì sai trong điều đó. Và nếu bạn có thể được bắt rễ ở trung tâm, rối loạn trên bề mặt sẽ trở thành đẹp, nó sẽ có cái đẹp riêng của nó. Nếu bạn có thể im lặng bên trong, thế thì mọi âm thanh bên ngoài trở thành âm nhạc. Thế thì không cái gì là sai; nó trở thành việc chơi vui. Nhưng nếu bạn không biết cốt lõi bên trong, trung tâm im lặng, nếu bạn bị đồng nhất toàn bộ với bề mặt, bạn sẽ phát điên. Và mọi người gần như điên.

Mọi kĩ thuật tôn giáo, kĩ thuật của yoga, thiền, Zen, về căn bản để giúp bạn lại ở trong tiếp xúc với trung tâm; di chuyển vào bên trong; quên đi ngoại vi; rời bỏ ngoại vi trong thời gian hiện tại và thảnh thơi trong hiện hữu riêng của bạn sâu tới mức cái bên ngoài biến mất hoàn toàn và chỉ cái bên trong còn lại. Một khi bạn biết cách đi lùi lại, cách bước xuống trong bản thân bạn, nó không khó. Nó trở thành dễ dàng như bất kì cái gì. Nhưng nếu bạn không biết, nếu bạn chỉ biết tâm trí níu bám lấy bề mặt, nó rất khó. Thảnh thơi trong cái ngã riêng của người ta là không khó: không níu bám lấy bề mặt đang đấy.

Tôi đã nghe một câu chuyện Sufi. Ngày xưa chuyện xảy ra là một thầy tu khổ hạnh Sufi đang du hành. Lúc đó trời là đêm tối và ông ấy lạc đường. Trời tối tới mức ông ấy thậm chí không thể thấy được ông ấy đang đi đâu - thế rồi đột nhiên ông ấy rơi vào trong vực thẳm. Ông ấy hãi hùng. Ông ấy không biết cái gì ở dưới kia trong bóng tối hay vực thẳm sâu thế nào. Cho nên ông ấy nắm lấy một cành cây và bắt đầu cầu nguyện. Đêm lạnh. Ông ấy kêu lên nhưng chẳng có ai nghe, chỉ có tiếng của ông ấy vọng lại. Và đêm lạnh tới mức tay ông ấy trở nên lạnh cóng và ông ấy biết rằng sớm hay muộn ông ấy chắc cũng phải bỏ cái cành này - bám cành này sẽ là khó. Tay ông ấy ngày càng cóng tới mức chúng đang tuột khỏi cành. Chết là tuyệt đối gần. Bất kì khoảnh khắc nào ông ấy sẽ ngã và chết. Và thế rồi khoảnh khắc cuối cùng tới.

Bạn có thể hiểu ông ấy thấy khủng khiếp thế nào. Chết dần từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, thế rồi khoảnh khắc cuối cùng tới và ông ấy thấy cái cành tuột ra khỏi tay ông ấy. Và tay ông ấy cóng tới mức không có cách nào để giữ lại, cho nên ông ấy phải ngã.

Nhưng khoảnh khắc ông ấy ngã ông ấy bắt đầy nhảy múa - không có vực thẳm, ông ấy ở ngay trên đất hoàn toàn. Và ông ấy đã khổ cả đêm...

Đây là tình huống đó. Bạn liên tục bám lấy bề mặt, sợ rằng nếu bạn bỏ bề mặt bạn sẽ bị mất. Thực sự, với việc bám lấy bề mặt, bạn bị mất. Nhưng sâu bên dưới có bóng tối và bạn không thể thấy được bất kì nền đất nào; bạn không thể thấy được bất kì cái gì khác hơn bề mặt. Mọi kĩ thuật này là để làm cho bạn dũng cảm, mạnh mẽ, phiêu lưu, để cho bạn có thể thôi bám giữ và rơi vào bên trong bản thân bạn. Cái mà có vẻ như vực thẳm, tối, không đáy, là chính nền đất của hiện hữu của bạn. Một khi bạn bỏ bề mặt, ngoại vi, bạn sẽ được định tâm.

Việc định tâm này là mục đích. Một khi bạn được định tâm bạn có thể đi tới ngoại vi nhưng bạn sẽ là khác toàn bộ. Phẩm chất của ý thức của bạn sẽ thay đổi toàn bộ. Thế thì bạn có thể chuyển tới ngoại vi nhưng bạn sẽ không bao giờ là ngoại vi lần nữa - bạn sẽ vẫn còn ở trung tâm. Và còn định tâm ở ngoại vi là hay. Thế thì bạn có thể tận hưởng nó; nó sẽ trở thành chơi đùa hay. Thế thì không có xung đột; nó là trò chơi. Thế thì nó sẽ không tạo ra căng thẳng bên trong bạn và sẽ không có phiền não và không có lo âu quanh bạn. Và bất kì khoảnh khắc nào nó trở thành quá nhiều, quá nặng lên bạn, bạn có thể quay lại về cội nguồn nguyên thuỷ - bạn có thể có việc đắm chìm. Thế thì bạn sẽ được làm tươi tắn, được làm khoẻ lại, và bạn có thể lại đi tới ngoại vi. Một khi bạn biết con đường... Và con đường này không dài. Bạn không đi bất kì chỗ nào khác hơn vào trong cái ngã riêng của bạn, cho nên nó không dài. Nó ngay gần. Rào chắn duy nhất là việc bám giữ của bạn, bám giữ ngoại vi, sợ rằng nếu bạn bỏ nó, bạn sẽ bị mất. Nỗi sợ này cho cảm giác dường như bạn sắp chết. Đi tới trung tâm bên trong là cái chết - chết theo nghĩa sự đồng nhất của bạn với ngoại vi sẽ chết, và hình ảnh mới, cảm giác mới về hiện hữu của bạn sẽ nảy sinh.

Cho nên nếu chúng ta muốn nói vài lời về các kĩ thuật Mật tông là gì, chúng ta có thể nói rằng chúng là việc thảnh thơi sâu trong bản thân người ta, thảnh thơi toàn bộ trong bản thân người ta.

Bạn bao giờ cũng căng thẳng, đó là việc giữ lại, việc níu bám. Bạn không bao giờ được thảnh thơi, không bao giờ trong trạng thái buông bỏ. Bạn bao giờ cũng làm cái gì đó: việc làm đó là vấn đề. Bạn không bao giờ trong trạng thái không làm, khi mọi sự là việc xảy ra và bạn chỉ ở đó không làm bất kì cái gì. Hơi thở đi vào và đi ra, máu tuần hoàn, thân thể sống động và đập rộn ràng, làn gió thoảng thổi qua, thế giới liên tục quay tròn xung quanh - và bạn không làm bất kì cái gì. Bạn không là người làm. Bạn đơn giản được thảnh thơi và mọi sự xảy ra. Khi mọi sự đang xảy ra và bạn không là người làm, bạn được thảnh thơi toàn bộ. Khi bạn là người làm và mọi sự không xảy ra nhưng bị bạn thao túng, bạn căng thẳng.

Bạn thảnh thơi một phần khi bạn ngủ, nhưng nó không là toàn bộ. Ngay cả trong giấc ngủ của bạn, bạn liên tục thao túng, ngay cả trong giấc ngủ của bạn, bạn không cho phép mọi thứ xảy ra. Quan sát một người ngủ: bạn sẽ thấy rằng người đó rất căng thẳng, toàn thân người đó sẽ là căng thẳng. Quan sát đứa bé ngủ, nó rất thảnh thơi. Hay quan sát con vật, con mèo - mèo bao giờ cũng thảnh thơi. Bạn không được thảnh thơi ngay cả trong khi ngủ; bạn căng thẳng, gắng sức, chuyển động, tranh đấu với cái gì đó. Trên mặt bạn có căng thẳng. Trong mơ bạn có thể tranh đấu, bảo vệ - làm cùng điều như khi bạn thức, lặp lại chúng trong vở kịch bên trong. Bạn không được thảnh thơi; bạn không trong buông bỏ sâu. Đó là lí do tại sao ngủ đang trở thành ngày một khó khăn hơn. Và các nhà tâm lí nói rằng nếu cùng xu hướng tiếp diễn, một ngày sẽ sớm tới khi không ai sẽ có khả năng ngủ một cách tự nhiên. Ngủ sẽ phải được tạo ra bằng hoá chất vì không ai sẽ có khả năng rơi một cách tự nhiên vào giấc ngủ. Ngày này không còn rất xa. Bạn đã trên đường hướng tới nó vì ngay cả trong khi ngủ bạn chỉ ngủ một phần, được thảnh thơi một phần.

Thiền là giấc ngủ say nhất. Nó là thảnh thơi toàn bộ cộng với cái gì đó nữa thêm; bạn được thảnh thơi toàn bộ vậy mà tỉnh táo. Nhận biết có đó. Ngủ toàn bộ với nhận biết là thiền. Tỉnh táo đầy đủ, mọi sự đang xảy ra nhưng bạn không kháng cự, không tranh đấu, không làm. Người làm không có đó. Người làm đã đi vào trong giấc ngủ. Chỉ nhân chứng có đó, 'sự tỉnh táo không người làm' có đó. Thế thì không cái gì có thể quấy rối được bạn.

Nếu bạn biết cách thảnh thơi thế thì không cái gì có thể quấy rối được bạn. Nếu bạn không biết cách thảnh thơi thế thì mọi thứ sẽ quấy rối bạn. Tôi nói mọi thứ. Không phải cái gì đó khác thực sự quấy rối bạn đâu, mọi thứ khác chỉ là cái cớ. Bạn gần như bao giờ cũng sẵn sàng bị quấy rối. Nếu cái này không quấy rối bạn, thế thì cái gì đó khác sẽ quấy rối; bạn sẽ bị làm rối. Bạn sẵn sàng, bạn có xu hướng bị quấy rối. Nếu mọi nguyên nhân bị rút đi khỏi bạn, ngay cả thế bạn sẽ vẫn bị quấy rối. Bạn sẽ thấy nguyên nhân nào đó, bạn sẽ tạo ra nguyên nhân nào đó. Nếu không cái gì tới từ bên ngoài, bạn sẽ tạo ra cái gì đó từ bên trong - ý nghĩ nào đó, ý tưởng nào đó - và bạn sẽ bị quấy rối. Bạn cần cớ. Một khi bạn biết cách thảnh thơi, không cái gì có thể quấy rối được bạn. Không phải là thế giới sẽ thay đổi, không phải là mọi thứ sẽ khác. Thế giới sẽ vẫn là như cũ. Nhưng bạn không có khuynh hướng, bạn không có tính điên; bạn không thường xuyên sẵn sàng để bị quấy rối.

Thế thì mọi thứ xảy ra quanh bạn là dịu - ngay cả tiếng ồn giao thông cũng trở thành dịu nếu bạn được thảnh thơi. Ngay cả bãi chợ cũng trở thành dịu. Điều đó tuỳ thuộc vào bạn. Nó là phẩm chất bên trong. Bạn càng đi hướng tới trung tâm, phẩm chất này càng nảy sinh và bạn càng đi hướng tới ngoại vi, bạn sẽ càng bị rối loạn hơn. Nếu bạn bị quá rối loạn hay nếu bạn là nguồn sinh ra rối loạn, việc đó chỉ ra một điều: rằng bạn đang tồn tại gần ngoại vi - không cái gì khác. Nó là một chỉ báo rằng bạn đã làm chỗ trú ngụ của bạn ở gần bề mặt. Và đây là chỗ trú ngụ giả vì nhà thực của bạn là ở trung tâm, chính trung tâm của hiện hữu của bạn.

Bây giờ chúng ta sẽ đi vào các kĩ thuật.

Trong bất kì tư thế dễ dàng nào dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Đây là phương pháp rất đơn giản nhưng nó có tác dụng kì diệu - thử nó đi. Và bất kì người nào cũng có thể thử nó, không có nguy hiểm. Điều thứ nhất là ở trong tư thế thả lỏng dễ dàng - được thả lỏng trong tư thế mà là dễ dàng cho bạn. Đừng thử một tư thế đặc biệt hay asana. Phật ngồi trong một tư thế đặc biệt. Nó là dễ dàng cho ông ấy. Nó cũng có thể trở thành dễ dàng cho bạn nếu bạn thực hành nó trong một thời gian, nhưng lúc ban đầu nó sẽ không dễ dàng cho bạn. Và không có nhu cầu thực hành nó: bắt đầu từ bất kì tư thế nào dễ dàng cho bạn ngay bây giờ. Đừng gắng sức với tư thế. Bạn có thể ngồi trong ghế dễ dàng và thả lỏng. Điều duy nhất là thân thể bạn phải ở trong trạng thái thả lỏng.

Cho nên chỉ nhắm mắt lại và cảm khắp thân thể bạn. Bắt đầu từ chân - cảm thấy liệu có căng cơ nào đó hay không. Nếu bạn cảm thấy có căng nào đó, làm một điều: làm cho nó căng hơn. Nếu bạn cảm thấy có căng thẳng nào đó trong chân phải, thế thì làm cho căng thẳng đó thành mạnh nhất có thể được. Đem nó tới đỉnh - thế rồi đột nhiên thả lỏng để cho bạn có thể cảm thấy cách việc thả lỏng lắng đọng ở đó. Thế rồi đi khắp thân thể chỉ nhìn mọi nơi xem có căng thẳng nào đó không. Bất kì chỗ nào bạn cảm thấy căng thẳng, làm cho nó nhiều hơn thế, vì dễ làm thả lỏng khi nó đang mãnh liệt. Ở trong trạng thái nửa chừng điều đó là rất khó vì bạn không thể cảm thấy nó. Dễ chuyển từ cực đoan này sang cực đoan khác, rất dễ dàng, vì chính cực đoan tạo ra tình huống để chuyển sang cực đoan khác. Cho nên nếu bạn cảm thấy căng thẳng nào đó trên mặt thế thì làm căng mọi cơ mặt nhiều nhất có thể được, tạo ra căng thẳng và đem nó lên đỉnh. Đem nó tới điểm mà bạn cảm thấy rằng hơn nữa là không thể được - thế rồi đột nhiên thả lỏng. Theo cách này thấy rằng mọi phần của thân thể, mọi chi đều được thả lỏng.

Và đặc biệt là về các cơ mặt, vì chúng mang chín mươi phần trăm các căng thẳng - phần còn lại của thân thể chỉ mang mười phần trăm. Mọi căng thẳng của bạn là trong tâm trí cho nên mặt trở thành chỗ chứa. Cho nên làm căng mặt bạn nhiều nhất có thể được, đừng xấu hổ vì điều đó. Làm nó thành đau khổ, lo âu thật mãnh liệt - và thế rồi đột nhiên thả lỏng. Làm điều đó trong năm phút để cho bạn có thể cảm thấy rằng mọi chi trong toàn thân được thả lỏng. Đây là tư thế dễ dàng cho bạn.

Bạn có thể làm nó khi ngồi, nằm trong giường hay bằng bất kì cách nào bạn cảm thấy dễ dàng cho bạn. Trong bất kì tư thế dễ dàng nào dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Điều thứ hai: khi bạn cảm thấy rằng thân thể đã đạt tới một tư thế dễ dàng, đừng làm ồn ào nhiều về nó. Chỉ cảm thấy rằng thân thể được thả lỏng, thế rồi quên thân thể đi. Vì thực sự, việc nhớ tới thân thể là một loại căng thẳng. Đó là lí do tại sao tôi nói đừng làm ồn ào nhiều về nó. Thả lỏng nó và quên nó đi. Việc quên là thả lỏng. Bất kì khi nào bạn nhớ quá nhiều, chính việc nhớ đó đem căng thẳng tới cho thân thể.

Bạn có thể đã không quan sát điều này, nhưng có một thực nghiệm rất dễ dàng để thử. Đặt tay bạn vào mạch của bạn và đếm nó. Thế rồi nhắm mắt lại, đem chú ý của bạn tới mạch của bạn trong năm phút, và thế rồi đếm. Mạch bây giờ sẽ đập nhanh hơn vì sự chú ý trong năm phút gây ra căng thẳng cho nó. Cho nên thực sự, bất kì khi nào bác sĩ đếm mạch của bạn, nó không bao giờ là đếm thực - nó bao giờ cũng nhiều hơn nó đã vậy trước khi bác sĩ bắt đầu đếm nó. Bất kì khi nào bác sĩ cầm tay bạn trong tay ông ấy, bạn đã trở nên tỉnh táo. Và nếu bác sĩ là nữ bác sĩ, bạn sẽ còn tỉnh táo hơn, và nó sẽ đập nhanh hơn. Cho nên bất kì khi nào nữ bác sĩ đếm mạch của bạn, giảm nó đi mười. Thế thì điều đó sẽ là đích xác số đếm mạch của bạn - bằng không sẽ có số đếm nhiều hơn mười trong từng phút.

Bất kì khi nào bạn mang ý thức của bạn tới bất kì phần nào của thân thể, phần đó trở thành căng thẳng. Bạn trở nên căng thẳng khi ai đó quan sát bạn; toàn thân trở nên căng thẳng. Khi bạn một mình bạn là khác. Khi ai đó vào phòng bạn không là cùng người cũ. Toàn thân vận hành với tốc độ nhanh hơn. Bạn đã trở nên căng thẳng. Cho nên đừng làm ồn ào nhiều về việc thả lỏng nếu không bạn sẽ bị ám ảnh với nó. Trong năm phút đơn giản thả lỏng và quên. Việc quên của bạn sẽ giúp ích và nó sẽ đem tới thảnh thơi sâu cho thân thể.

... Dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn. Nhắm mắt lại và chỉ cảm thấy khu vực giữa hai nách: khu vực tâm, ngực của bạn. Đầu tiên cảm thấy ngay ở giữa hai nách với toàn bộ chú ý của bạn, toàn bộ nhận biết. Quên toàn thân, chỉ nhớ khu vực tâm giữa hai nách, ngực, và cảm thấy nó được trút đầy với an bình lớn. Khoảnh khắc thân thể được thả lỏng, an bình tự động xảy ra trong tâm bạn. Tâm trở thành im lặng, thả lỏng, hài hoà. Và khi bạn quên toàn thân và đem chú ý của bạn chỉ tới ngực và cảm một cách có ý thức nó được trút đầy với an bình, nhiều an bình sẽ lập tức xảy ra.

Có những khu vực trong thân thể, đặc biệt các trung tâm, nơi những cảm giác đặc biệt có thể được tạo ra một cách có ý thức. Giữa hai nách là trung tâm tâm, và trung tâm tâm là cội nguồn của mọi an bình xảy ra cho bạn, bất kì khi nào nó xảy ra. Bất kì khi nào bạn an bình, an bình đang tới từ tâm. Tâm toả ra an bình. Đó là lí do tại sao mọi người trên khắp thế giới, mọi giống nòi, không có bất kì phân biệt nào về phân loại, tôn giáo, đất nước, có văn hoá hay vô văn hoá, đều đã cảm thấy điều này: rằng yêu nảy sinh từ đâu đó gần tâm. Không giải thích khoa học nào tồn tại. Bất kì khi nào bạn nghĩ tới yêu, bạn nghĩ về tâm. Thực sự, bất kì khi nào bạn ở trong yêu bạn được thảnh thơi, và vì bạn được thảnh thơi bạn được trút đầy với an bình nào đó. An bình đó nảy sinh từ tâm.

Cho nên an bình và yêu đã trở nên được nối, được liên kết. Bất kì khi nào bạn không trong yêu bạn bị rối loạn. Vì an bình mà tâm đã trở nên được liên kết với yêu.

Cho nên bạn có thể làm hai điều. Bạn có thể tìm yêu, thế thì đôi khi bạn sẽ cảm thấy an bình. Nhưng con đường này là nguy hiểm, vì người khác, người mà bạn yêu đã trở thành quan trọng hơn bạn. Và người khác là người khác, và bạn đang trở thành phụ thuộc trên đường. Cho nên yêu sẽ cho bạn an bình nào đó nhưng không phải bao giờ cũng vậy. Sẽ có nhiều rối loạn, nhiều khoảnh khắc của phiền não và lo âu, vì người khác đã bước vào. Bất kì khi nào người khác bước vào nhất định có rối loạn nào đó, vì bạn có thể gặp gỡ người khác chỉ trên bề mặt của bạn. Bề mặt sẽ bị quấy rối. Chỉ đôi khi hai người các bạn sẽ ở sâu trong yêu mà không có xung đột, chỉ thế thì bạn đôi khi được thảnh thơi và tâm sẽ bừng sáng với an bình.

Cho nên yêu chỉ có thể cho bạn những thoáng nhìn về an bình nhưng không cái gì thực sự được thiết lập, được bắt rễ. Không an bình vĩnh hằng nào là có thể qua nó, chỉ những thoáng nhìn. Và ở giữa hai thoáng nhìn sẽ có thung lũng sâu của xung đột, bạo hành, hận thù và giận dữ.

Cách khác là tìm an bình không qua yêu mà trực tiếp. Nếu bạn có thể tìm an bình một cách trực tiếp - và đây là phương pháp cho nó - cuộc sống của bạn sẽ trở nên được trút đầy bằng yêu. Nhưng bây giờ phẩm chất của yêu sẽ khác. Nó sẽ không có tính sở hữu; nó sẽ không được định tâm quanh người ta. Nó sẽ không phụ thuộc và nó sẽ không làm cho bất kì người nào phụ thuộc vào bạn. Yêu của bạn sẽ trở thành chỉ là yêu thương, từ bi, thông cảm sâu. Và bây giờ không người nào, ngay cả người yêu, có thể quấy rối bạn, vì an bình của bạn đã được bắt rễ và yêu của bạn tới như cái bóng của an bình bên trong của bạn. Toàn thể sự việc đã trở thành được đảo ngược. Cho nên Phật cũng yêu nhưng yêu của ông ấy không phải là phiền não. Nếu bạn yêu bạn sẽ khổ, nếu bạn không yêu bạn sẽ khổ. Nếu bạn không yêu bạn sẽ khổ vì thiếu vắng yêu; nếu bạn yêu bạn sẽ khổ vì sự hiện diện của yêu. Vì bạn ở trên bề mặt và bất kì cái gì bạn có thể làm chỉ có thể cho bạn sự thoả mãn nhất thời - thế rồi lại là thung lũng tối.

Đầu tiên được thiết lập trong an bình theo cách riêng của bạn đi, thế thì bạn là độc lập, thế thì yêu không phải là nhu cầu của bạn. Thế thì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy bị cầm tù khi bạn ở trong yêu; bạn sẽ không bao giờ cảm thấy rằng yêu đã trở thành một loại phụ thuộc, cảnh nô lệ, sự bó buộc. Thế thì yêu sẽ chỉ là việc cho: bạn có quá nhiều an bình cho nên bạn muốn chia sẻ nó. Thế thì nó sẽ chỉ là việc cho mà không có ý tưởng về đền đáp lại; nó sẽ là vô điều kiện. Và chính một trong những bí mật là bạn càng cho nhiều, nó càng xảy ra nhiều với bạn. Bạn càng cho và chia sẻ nhiều, nó càng trở thành của riêng bạn nhiều hơn. Bạn càng đi vào sâu trong kho báu này, cái là vô hạn, bạn càng có thể liên tục cho mọi người nhiều hơn. Nó là không thể vét cạn.

Nhưng yêu phải xảy ra cho bạn như cái bóng của an bình bên trong. Bình thường điều ngược lại là hiện tượng: an bình xảy ra cho bạn chỉ như cái bóng của yêu. Yêu phải xảy ra cho bạn như cái bóng của an bình, thế thì yêu là đẹp. Bằng không yêu cũng tạo ra xấu, nó trở thành bệnh, thành sốt.

... lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Trở nên nhận biết về khu vực giữa hai nách và cảm thấy rằng nó được trút đầy bởi an bình lớn. Chỉ cảm thấy an bình ở đó và bạn sẽ cảm thấy nó được trút đầy. Nó bao giờ cũng được trút đầy nhưng bạn chưa bao giờ tỉnh táo về nó. Đây duy nhất là việc làm tăng tỉnh táo của bạn, đem bạn tới gần nhà hơn. Và khi bạn cảm thấy an bình này bạn ở xa khỏi bề mặt hơn. Không phải là mọi sự sẽ không xảy ra ở đó - nhưng khi bạn thử thực nghiệm này và khi bạn được trút đầy với an bình bạn sẽ cảm thấy khoảnh cách; tiếng ồn đang tới từ trên phố nhưng có khoảnh cách lớn bây giờ, không gian lớn. Nó xảy ra, nhưng nó không mang tới rối loạn; thay vì thế, nó mang tới cho bạn im lặng sâu sắc hơn. Đây là phép màu. Trẻ con sẽ chơi đùa, ai đó sẽ nghe radio, ai đó sẽ cãi nhau và toàn thế giới sẽ diễn ra xung quanh, nhưng bạn cảm thấy rằng khoảng cách lớn đã tới giữa bạn và mọi thứ. Khoảng cách đó tới vì bạn đã rút khỏi ngoại vi. Mọi sự đang xảy ra trên ngoại vi và chúng sẽ xuất hiện với bạn dường như chúng đang xảy ra cho ai đó khác. Bạn không bị mắc mứu. Không cái gì quấy rối bạn cho nên bạn không bị mắc mứu - bạn đã siêu việt. Đây là sự siêu việt.

Và tâm một cách tự nhiên là nguồn của an bình. Bạn không tạo ra bất kì cái gì. Bạn đơn giản đi tới nguồn mà bao giờ cũng có đó. Việc tưởng tượng này sẽ giúp bạn trở nên nhận biết rằng tâm được trút đầy bởi an bình - không phải là tưởng tượng sẽ tạo ra an bình. Đây là khác biệt giữa thái độ Mật tông và thôi miên phương Tây. Các nhà thôi miên nghĩ rằng bạn tạo ra nó bằng tưởng tượng nhưng Mật tông nghĩ rằng bạn không tạo ra nó bằng tưởng tượng, bạn đơn giản trở thành được hoà điệu với cái gì đó đã có đó. Vì bất kì cái gì bạn có thể tạo ra bằng tưởng tượng không thể là thường hằng: nếu nó không là thực tại, thế thì nó là giả, không thực, và bạn đang tạo ra ảo giác. Cho nên bị rối loạn và thực là tốt hơn ở trong ảo giác về an bình, vì điều đó không phải là trưởng thành, bạn đơn giản bị say bởi nó. Sớm hay muộn bạn sẽ phải đi ra vì sớm hay muộn thực tại sẽ làm tan tành ảo vọng. Thực tại phải làm tan tành mọi ảo vọng; chỉ thực tại lớn hơn không thể bị làm tan tành.

Thực tại lớn hơn sẽ làm tan tành thực tại ở trên ngoại vi, do đó Shankara và những người khác nói rằng thế giới là ảo vọng. Không phải là thế giới là ảo vọng, nhưng họ đã đi tới biết thực tại cao hơn và từ thái độ đó thế giới này có vẻ như mơ. Nó xa xôi thế, khoảng cách là vô hạn tới mức nó không thể được cảm thấy là thực. Tiếng ồn trên phố sẽ dường như bạn đang mơ về nó - nó không là thực. Nó không thể làm được bất kì cái gì. Nó chỉ xảy ra và trôi qua và bạn vẫn còn không bị động tới. Và khi bạn không bị động tới bởi thực tại, làm sao bạn có thể cảm thấy rằng nó là thực? Thực tại được cảm thấy chỉ khi nó xuyên thấu vào bạn thật sâu. Việc xuyên thấu càng sâu, bạn càng cảm thấy nó là thực.

Shankara nói toàn thế giới là không thực. Ông ấy phải đã đi tới điểm từ đó khoảng cách là bao la, bao la vô cùng tới mức mọi cái xảy ra ở đó trở thành chỉ như mơ. Nó tới nhưng không thực tại nào tới cùng nó vì nó không thể xuyên thấu. Việc xuyên thấu là tỉ lệ với thực tại. Nếu tôi ném hòn đá vào bạn, nó đập vào bạn. Cú đập xuyên thấu bạn và việc xuyên thấu đó làm cho hòn đá thành thực. Nếu tôi ném hòn đá và nó chạm vào bạn nhưng không xuyên thấu bạn, sâu bên dưới bạn sẽ nghe thấy tiếng chạm thịch của hòn đá lên bạn, nhưng sẽ không có rối loạn. Bạn sẽ cảm thấy nó như là giả, không thực, maya, ảo vọng. Nhưng bạn ở gần ngoại vi tới mức nếu tôi ném hòn đá vào bạn, bạn sẽ đau. Không phải thân thể - thân thể sẽ bị đau trong mọi trường hợp. Nếu tôi ném hòn đá vào vị phật, thân thể sẽ đau như thân thể bạn sẽ đau, nhưng phật không ở trên ngoại vi, ông ấy được bắt rễ trong trung tâm. Và khoảnh cách là lớn tới mức ông ấy sẽ nghe tiếng chạm thịch của hòn đá mà không bị đau. Sự hiện hữu sẽ vẫn còn không bị động tới, không vết sẹo. Sự hiện hữu không vết sẹo này sẽ cảm thấy hòn đá dường như nó là cái gì đó bị ném vào trong mơ. Nó là ảo vọng. Cho nên Phật nói rằng không cái gì có chất liệu cho nó, mọi thứ đều là 'phi chất liệu', không có bất kì chất liệu nào. Thế giới là trống rỗng chất liệu - điều là cùng thứ như Shankara nói rằng thế giới là ảo vọng.

Thử điều này đi. Bất kì khi nào bạn có khả năng cảm thấy an bình giữa hai nách, trút đầy bạn, làm tràn ngập trung tâm tâm của bạn, thế giới sẽ có vẻ ảo tưởng. Đây là dấu hiệu rằng bạn đã đi vào thiền - khi thế giới cho cảm giác và xuất hiện như là ảo vọng. Đừng nghĩ rằng thế giới là ảo vọng, không có nhu cầu nghĩ điều đó - bạn sẽ cảm nó thôi. Nó sẽ đột nhiên xuất hiện cho tâm trí bạn, "Cái gì đã xảy ra cho thế giới nhỉ?" Thế giới đã đột nhiên đi vào mơ. Nó có đó, sự tồn tại tựa mơ, mà không có bất kì chất liệu nào. Nó có vẻ thực thế, cũng giống như phim trên màn ảnh. Nó thậm chí có thể là ba chiều. Nó có vẻ giống cái gì đó, nhưng nó là thứ được chiếu lên. Không phải là thế giới là thứ được phóng chiếu, không phải là nó thực sự là không thực - không. Thế giới là thực nhưng bạn tạo ra khoảng cách, và khoảng cách cứ ngày một nhiều hơn. Và bạn có thể hiểu liệu khoảng cách này đang ngày càng nhiều hơn hay không bằng việc biết bạn đang cảm thấy thế giới thế nào. Đó là tiêu chí. Đó là tiêu chí có tính thiền. Không phải chân lí là thế giới là không thực - nếu thế giới đã trở thành không thực, bạn đã trở nên được định tâm trong sự hiện hữu. Bây giờ bề mặt và bạn là xa xôi tới mức bạn có thể nhìn vào bề mặt như là cái gì đó đối thể, cái gì đó khác bạn. Bạn không bị đồng nhất.

Kĩ thuật này là rất dễ dàng và sẽ không tốn nhiều thời gian nếu bạn thử nó. Với kĩ thuật này đôi khi thậm chí chuyện xảy ra là với nỗ lực đầu tiên bạn sẽ cảm thấy cái đẹp và phép màu của nó. Cho nên thử nó đi. Nhưng nếu bạn không cảm thấy bất kì cái gì với nỗ lực đầu tiên, đừng thất vọng. Đợi đã. Và liên tục làm nó. Và nó là dễ tới mức bạn có thể liên tục làm nó bất kì lúc nào. Chỉ nằm trên giường ban đêm bạn có thể làm nó; trong buổi sáng khi bạn cảm thấy rằng bạn bây giờ thức dậy bạn có thể làm nó. Làm trước và thế rồi dậy. Ngay cả mười phút sẽ là đủ. Mười phút ban đêm ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, làm nó. Làm thế giới thành không thực, và giấc ngủ của bạn sẽ say tới mức bạn có thể đã không ngủ được như điều đó trước đây. Nếu thế giới trở thành không thực ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, việc mơ sẽ ít đi. Vì nếu thế giới đã trở thành mơ thế thì mơ không thể tiếp tục được. Và nếu thế giới là không thực, bạn được thảnh thơi toàn bộ vì thực tại của thế giới bản thân nó sẽ không tác động lên bạn, không gõ búa lên bạn.

Tôi đã gợi ý kĩ thuật này cho những người bị mất ngủ. Nó giúp đỡ vô cùng. Nếu thế giới là không thực, căng thẳng tan biến. Và nếu bạn có thể đi từ ngoại vi, bạn đã đi tới trạng thái sâu của ngủ - trước khi giấc ngủ tới bạn đã ở sâu trong nó. Và thế thì đến sáng nó sẽ là đẹp vì bạn tươi tắn thế, trẻ trung thế; toàn thể năng lượng của bạn đang rung động. Đó là vì bạn đang quay lại ngoại vi từ trung tâm.

Và khoảnh khắc bạn trở nên tỉnh táo rằng bây giờ ngủ không còn nữa, đừng mở mắt ra vội. Đầu tiên làm thực nghiệm này trong mười phút, thế rồi mở mắt ra. Thân thể được thảnh thơi sau cả đêm và cảm thấy tươi tắn và sống động. Bạn đã được thảnh thơi; cho nên sẽ không mất mấy thời gian. Chỉ thảnh thơi. Đem ý thức của bạn tới tâm ở ngay giữa hai nách: cảm thấy nó được trút đầy bởi an bình sâu. Trong mười phút vẫn còn trong an bình đó, thế rồi mở mắt ra. Thế giới sẽ có vẻ khác toàn bộ vì an bình đó cũng sẽ được toả ra từ mắt bạn. Và cả ngày bạn sẽ cảm thấy khác - không chỉ bạn sẽ cảm thấy khác mà bạn sẽ cảm thấy rằng mọi người đang cư xử khác với bạn. Với mọi quan hệ bạn đóng góp cái gì đó. Nếu đóng góp của bạn không có đó, mọi người cư xử khác vì họ cảm thấy bạn là người khác. Họ có thể không nhận biết về điều đó. Nhưng khi bạn được trút đầy với an bình, mọi người sẽ cư xử khác với bạn. Họ sẽ yêu thương hơn và tốt hơn, ít kháng cự, mở hơn, gần hơn. Sức hấp dẫn có đó. An bình là sức hấp dẫn. Khi bạn an bình mọi người tới gần bạn hơn; khi bạn bị rối loạn mọi người bị đẩy ra. Và điều này là hiện tượng vật lí tới mức bạn có thể quan sát nó dễ dàng. Bất kì khi nào bạn an bình bạn sẽ cảm thấy mọi người muốn ở gần bạn hơn vì an bình đó toả ra, nó trở thành rung động quanh bạn. Vòng tròn an bình chuyển động quanh bạn và bất kì người nào tới gần đều muốn ở gần bạn hơn - như bạn muốn đi tới dưới bóng râm của cây và thảnh thơi ở đó.

Người an bình bên trong có bóng râm quanh người đó. Bất kì chỗ nào người đó đi, mọi người sẽ muốn lại gần người đó hơn, mở, tin cậy. Người có rối loạn bên trong, xung đột, phiền não, lo âu, căng thẳng, đẩy mọi người ra. Bất kì ai tới gần đều trở nên sợ. Bạn là nguy hiểm. Ở gần bạn là nguy hiểm. Vì bạn sẽ cho bất kì cái gì bạn có, bạn thường xuyên cho nó. Cho nên bạn có thể muốn yêu ai đó nhưng nếu bạn rất rối loạn bên trong, ngay cả người yêu của bạn sẽ bị đẩy ra và người đó sẽ muốn thoát khỏi bạn vì bạn sẽ bòn rút năng lượng của người đó và người đó sẽ không cảm thấy hạnh phúc với bạn. Và bất kì khi nào bạn rời khỏi người đó, bạn sẽ rời khỏi người đó mà bị mệt mỏi, kiệt sức, vì bạn không có nguồn cho sự sống, bạn có năng lượng phá huỷ bên trong bạn.

Cho nên không chỉ bạn sẽ cảm thấy bạn là khác, người khác cũng sẽ cảm thấy rằng bạn là khác.

Toàn thể phong cách sống của bạn có thể thay đổi nếu bạn chuyển gần thêm một chút tới trung tâm - và toàn thể cái nhìn và toàn thể kết quả cũng thay đổi. Nếu bạn an bình, toàn thể thế giới trở nên an bình với bạn. Nó chỉ là việc phản xạ. Bất kì cái gì bạn là vậy đều được phản xạ khắp mọi nơi. Mọi người trở thành gương.

Kĩ thuật thứ hai:

Cảm thấy bản thân ông như đang lan toả mọi hướng, xa, gần.

Mật tông và yoga cả hai nghĩ rằng sự hạn hẹp của bạn là vấn đề. Vì bạn đã làm cho bản thân bạn bị hạn hẹp thế, chật hẹp chặt thế, bạn bao giờ cũng cảm thấy trong bó buộc. Sự bó buộc không tới từ bất kì chỗ nào khác: bó buộc tới từ tâm trí hạn hẹp của bạn. Và nó liên tục ngày càng hẹp hơn và bạn rất bị hạn chế. Sự hạn chế đó cho bạn cảm giác về bó buộc. Bạn có hồn vô hạn và con người vô hạn nhưng con người vô hạn đó cảm thấy bị cầm tù. Cho nên bất kì cái gì bạn làm, bạn cảm thấy các giới hạn ở mọi nơi. Bất kì chỗ nào bạn đi, ngõ cụt tới. Bạn không thể đi ra ngoài nó được. Mọi nơi đều có ranh giới. Không có bầu trời mở để bay. Nhưng ranh giới đó do bạn tạo ra - ranh giới đó là sáng tạo riêng của bạn. Bạn đã tạo ra nó vì những lí do nào đó: vì an ninh, an toàn. Bạn đã tạo ra ranh giới. Và ranh giới càng hẹp, bạn càng cảm thấy an ninh. Nếu bạn có ranh giới rất lớn bạn không thể quan sát khắp nó được, bạn không thể tỉnh táo và có tính quan sát ở mọi nơi. Nó trở thành mong manh. Làm hẹp ranh giới lại và bạn có thể quan sát nó, bạn có thể vẫn còn đóng, bạn không mong manh, bạn cảm thấy an toàn. An toàn, an ninh đã tạo ra ranh giới. Nhưng thế thì bạn cảm thấy bó buộc.

Đây là cách tâm trí trong sự ngược đời. Bạn liên tục đòi hỏi an toàn hơn và bạn liên tục đòi hỏi tự do hơn. Cả hai không thể cùng nhau được. Nếu bạn muốn tự do bạn sẽ phải mất an toàn, an ninh - trong bất kì trường hợp nào an toàn chỉ là ảo vọng, nó không thực sự có đó. Vì chết sẽ xảy ra - dù bạn làm bất kì cái gì, bạn sẽ chết. Mọi an toàn, an ninh của bạn chỉ là mẽ ngoài, không cái gì sẽ giúp. Nhưng sợ bất an ninh bạn tạo ra các ranh giới, bạn tạo ra những bức tường lớn quanh bạn và thế thì bầu trời mở bị đóng lại. Và thế thì bạn khổ! Và thế rồi bạn nói, "Bầu trời mở đâu rồi?" và "Tôi muốn tự do và tôi muốn di chuyển!" nhưng bạn đã tạo ra những ranh giới này.

Cho nên đây là điều đầu tiên cần nhớ trước khi bạn làm kĩ thuật này bằng không sẽ không thể nào làm được nó. Với các ranh giới của bạn không bị động chạm tới, bạn không thể làm được nó. Chừng nào bạn chưa dừng việc tạo ra các ranh giới bạn sẽ không có khả năng cảm hay làm nó.

... đang lan toả mọi hướng, xa, gần. Không ranh giới, trở thành vô hạn, trở thành một với không gian vô hạn... Điều này sẽ là không thể được với tâm trí của bạn. Làm sao bạn có thể cảm thấy nó được? Làm sao bạn có thể làm được nó? Trước hết bạn sẽ phải dừng làm những điều nào đó.

Điều đầu tiên là ở chỗ nếu bạn quá quan tâm tới an ninh và an toàn thế thì vẫn còn bị trong bó buộc. Thực sự, nhà tù là chỗ an ninh nhất. Không ai có thể làm hại bạn ở đó. Không ai ở ngoài nhà tù mà được an ninh, được canh gác như tù nhân. Bạn không thể giết, bạn không thể sát hại tù nhân. Điều đó là khó. Người đó được canh gác nhiều hơn vua. Bạn có thể sát hại tổng thống hay vua, điều đó không khó thế. Mọi ngày người ta liên tục giết họ. Nhưng bạn không thể giết tù nhân. Anh ta được an toàn tới mức những người muốn an toàn, thực sự, phải ở trong tù, họ phải không sống bên ngoài. Sống ngoài nhà tù là nguy hiểm, nó đầy mạo hiểm. Bất kì cái gì có thể xảy ra. Cho nên chúng ta đã tạo ra nhà tù tinh thần quanh chúng ta, nhà tù tâm lí quanh chúng ta, và chúng ta mang những nhà tù đó đi cùng chúng ta, chúng là mang theo được. Bạn không cần ở lại với chúng, chúng đi cùng bạn. Dù bạn đi bất kì chỗ nào, nhà tù của bạn đi cùng bạn.

Bạn bao giờ cũng ở sau bức tường. Chỉ thỉnh thoảng, hiếm hoi, bạn thò tay ra khỏi nó để chạm vào ai đó. Nhưng chỉ bàn tay thôi - bạn không bao giờ đi ra khỏi nhà tù của bạn. Cho nên bất kì khi nào chúng ta gặp gỡ, nó đơn giản là tay gặp gỡ bên ngoài nhà tù. Bên ngoài cửa sổ chúng ta giơ tay ra, sợ sệt, hoảng hốt, và bất kì lúc nào cũng sẵn sàng rụt tay lại. Cả hai bên đều làm cùng một việc - chỉ tay chạm tay. Và bây giờ các nhà tâm lí nói rằng ngay cả điều đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài, vì tay có áo giáp riêng của chúng quanh chúng. Không bàn tay nào không mang găng tay. Không chỉ Nữ hoàng Elizabeth dùng găng tay, bạn cũng có găng tay để cho không ai có thể chạm vào bạn. Hay thậm chí nếu ai đó chạm vào, chỉ có bàn tay, chết. Bạn đã rút vào, sợ sệt. Vì người khác tạo ra sợ. Như Sartre nói, "Người khác là kẻ thù." Người khác sẽ có vẻ giống kẻ thù nếu bạn được bọc sắt thế. Với người mặc áo giáp không thể có tình bạn. Tình bạn là không thể được, tình yêu là không thể được, giao cảm là không thể được. Bạn sợ. Ai đó có thể làm cho bạn thành đồ sở hữu, ai đó có thể chế ngự bạn, ai đó có thể làm bạn thành nô lệ... sợ điều này, bạn đã tạo ra nhà tù, bức tường an toàn quanh bạn. Bạn di chuyển một cách thận trọng, bạn lấy từng bước đi một cách thận trọng. Sống trở thành vất vả cực nhọc, sống trở thành chán chường. Nếu bạn quá thận trọng, sống không thể là cuộc phiêu lưu. Nếu bạn đang bảo vệ bản thân bạn quá nhiều, khao khát an ninh quá nhiều, bạn đã chết.

Cho nên nhớ một luật cơ bản: sống là bất an ninh. Và bạn sẵn sàng sống trong bất an ninh, chỉ thế thì bạn sẽ sống động. Bất an ninh là tự do. Nếu bạn sẵn sàng ở trong bất an ninh, thường xuyên bất an ninh, bạn sẽ là tự do. Và tự do là cánh cửa tới điều Thiêng liêng.

Sợ hãi, bạn tạo ra nhà tù - bạn trở thành chết, ngày càng chết hơn. Và thế rồi bạn gọi, "Thượng đế đâu rồi?" Và thế rồi bạn hỏi, "Sống đâu rồi? Sống này ngụ ý gì? Phúc lạc ở đâu?" Sống có đó đang chờ đợi bạn, nhưng bạn phải gặp nó theo điều kiện riêng của nó. Bạn không thể có điều kiện riêng của bạn, sống có điều kiện riêng của nó. Và điều kiện cơ bản là: vẫn còn bất an ninh. Không cái gì có thể được làm về nó. Bạn chỉ có thể tạo ra ảo vọng và trong ảo vọng đó bạn có thể làm phí hoài sự sống của bạn. Không cái gì có thể được làm về nó. Bất kì cái gì bạn làm chỉ là lừa dối.

Nếu bạn rơi vào yêu, bạn trở nên sợ rằng người đàn bà này có thể bỏ bạn hay người đàn ông này có thể bỏ bạn. Sợ đi vào ngay lập tức. Bạn chắc không bao giờ sợ khi bạn không trong yêu. Bây giờ bạn trong yêu: sự sống đã đi vào và bất an ninh đã đi vào cùng nó. Người không bao giờ yêu bất kì người nào sẽ không bao giờ sợ rằng bất kì người nào sẽ bỏ mình. Toàn thế giới có thể bỏ người đó, người đó không sợ. Bạn không thể làm hại được người đó. Người đó là an ninh. Khoảnh khắc bạn yêu ai đó, bất an ninh đã bước vào vì sống đã bước vào. Và với sống, chết đã bước vào. Khoảnh khắc bạn yêu, bạn đã đã trở nên sợ: người này có thể chết, người này có thể bỏ đi, người này có thể yêu ai đó khác! Bây giờ để làm mọi thứ thành an ninh, bạn phải làm cái gì đó - bạn phải cưới nhau. Cho nên bó buộc pháp lí được tạo ra để cho bây giờ người này khó bỏ bạn. Bây giờ xã hội sẽ bảo vệ bạn, luật pháp sẽ bảo vệ bạn, cảnh sát, quan toà, tất cả sẽ bảo vệ bạn. Bây giờ nếu người này muốn bỏ đi, bạn có thể lôi anh ta ra toà án, và nếu anh ta muốn li dị anh ta sẽ phải chứng minh cái gì đó chống lại bạn. Cho dù thế điều đó sẽ mất từ ba tới năm năm. Bây giờ bạn đã tạo ra an toàn quanh bạn. Nhưng khoảnh khắc bạn cưới nhau, bạn đã chết. Mối quan hệ này không sống động. Bây giờ nó đã trở thành luật pháp, không là mối quan hệ. Bây giờ nó là hiện tượng pháp lí, không là thứ sống. Toà án không thể bảo vệ được sự sống; luật pháp chỉ có thể bảo vệ luật pháp. Bây giờ hôn nhân là cái gì đó chết. Nó không thể được định nghĩa. Yêu không thể được định nghĩa. Hôn nhân là định nghĩa được, yêu là không định nghĩa được. Bây giờ bạn đã đi tới dưới thế giới của các định nghĩa.

Nhưng hiện tượng này đã là chết. Khoảnh khắc bạn muốn nó là an ninh, khoảnh khắc bạn muốn bao nó lại để cho không cái gì mới xảy ra cho nó, bạn bị cầm tù trong nó. Thế thì bạn sẽ khổ. Thế thì bạn sẽ nói rằng người vợ này đã trở thành sự bó buộc với bạn. Chồng sẽ nói vợ này đã trở thành sự bó buộc với anh ta. Và thế thì các bạn tranh đấu vì các bạn từng người đã trở thành sự tù túng cho người kia. Bây giờ các bạn tranh đấu. Bây giờ yêu đã biến mất, chỉ có xung đột. Đó là điều xảy ra vì khao khát an ninh.

Và điều này đã xảy ra trong mọi thứ. Nhớ điều đó là cái gì đó cơ bản: sống là bất an ninh. Đây là chính bản chất của nó. Cho nên khi có yêu, chấp nhận sợ rằng người yêu có thể bỏ bạn, nhưng đừng tạo ra an ninh. Thế thì yêu sẽ phát triển. Người được yêu có thể chết và bạn chẳng thể làm được gì, nhưng điều đó sẽ không giết chết tình yêu. An ninh có thể giết chết. Yêu sẽ phát triển nhiều hơn.

Thực sự, nếu con người là bất tử, tôi nói yêu chắc sẽ là không thể được. Nếu con người là bất tử sẽ khó yêu bất kì người nào. Rơi vào yêu sẽ nguy hiểm thế. Chết có đó và sống chỉ giống như giọt sương trên lá rung rinh. Bất kì khoảnh khắc nào làn gió thoảng tới và giọt sương sẽ rơi đi và biến mất. Sống chỉ là sự lung linh. Vì việc lung linh đó, vì khoảnh khắc đó, chết bao giờ cũng có đó. Nó cho yêu sự mãnh liệt. Yêu là có thể chỉ vì có chết. Yêu trở thành mãnh liệt vì có chết. Nghĩ mà xem... nếu bạn biết người yêu của bạn sắp chết khoảnh khắc tiếp, mọi sự hèn hạ sẽ ra đi, mọi xung đột sẽ ra đi. Và một khoảnh khắc này sẽ trở thành vĩnh hằng. Và sẽ có nhiều yêu tới mức toàn thể hiện hữu của bạn sẽ được rót đầy vào trong nó. Nhưng nếu bạn biết người yêu của bạn sẽ sống, không có vội vàng. Bạn có thể tranh đấu và bạn có thể trì hoãn việc yêu về sau. Nếu sống là vĩnh hằng, nếu thân thể là bất tử, bạn không thể yêu được.

Người Hindu có một huyền thoại hay. Họ nói trên cõi trời nơi Indra cai quản - Indra là vua của cõi trời - không có yêu. Có các cô gái đẹp, đẹp hơn trên trái đất, và các nữ thần. Họ có dục nhưng không có yêu vì họ là bất tử.

Cho nên điều được ghi lại trong một trong những câu chuyện Ấn Độ là Urvashi, người chính trong các cô gái cõi trời, đã xin phép Indra xuống trái đất trong vài ngày để yêu một người đàn ông. "Vô nghĩa làm sao!" Indra nói. "Cô có thể yêu ở đây! Và cô sẽ không tìm thấy người đẹp thế trên trái đất đâu." Urvashi nói, "Họ đẹp nhưng họ bất tử, cho nên không có duyên. Họ thực sự chết."

Họ thực sự chết vì không có chết để làm cho họ sống động. Họ bao giờ cũng sẽ có đó. Họ không thể chết, cho nên làm sao họ có thể sống động? Tính sống động đó tồn tại chống lại chết. Một người sống động vì chết có đó thường xuyên, tranh đấu. Chống lại bối cảnh của chết, sống tồn tại.

Cho nên Urvashi nói, "Cho phép tôi xuống trái đất đi. Tôi muốn yêu người nào đó." Phép được cấp nên cô ấy xuống trái đất và rơi vào yêu Pururuwa, một thanh niên.

Nhưng có một điều kiện từ Indra. Indra đã làm ra điều kiện rằng cô ấy có thể đi xuống trái đất, cô ấy có thể yêu ai đó, nhưng cô ấy phải bảo cho người yêu cô ấy không được hỏi bất kì cái gì về cô ấy là ai. Điều này là khó cho yêu vì yêu mang tính tò mò. Yêu muốn biết mọi thứ về người được yêu, mọi thứ. Toàn thể cái không biết phải được làm thành biết. Toàn thể điều huyền bí phải được đi vào và được xuyên thấu. Cho nên Indra tinh ranh đã ra điều kiện mà Urvashi đã không hiểu mánh khoé đó. Cho nên cô ta nói, "Được. Tôi sẽ nói cho người yêu của tôi không tò mò về tôi, không hỏi tôi là ai. Và nếu anh ấy hỏi, lập tức tôi sẽ bỏ anh ấy, tôi sẽ quay lại." Và cô ấy nói với Pururuwa, "Anh đừng bao giờ hỏi bất kì cái gì về em, em là ai. Khoảnh khắc anh hỏi em sẽ phải rời khỏi trái đất."

Nhưng yêu có tính tò mò. Vì điều này Pururuwa phải đã trở nên tò mò hơn về cô ấy là ai. Anh ta không thể ngủ được. Anh ta sẽ liên tục nhìn Urvashi. Cô ấy là ai? Người đàn bà đẹp thế, được làm bằng chất liệu mơ, chẳng có vẻ gì trần gian, chẳng có vẻ thực chất. Có lẽ cô ấy tới từ đâu đó khác, chiều không biết nào đó. Anh ta trở nên ngày càng tò mò hơn. Nhưng anh ta cũng trở nên ngày càng sợ hơn, vì cô ấy có thể bỏ đi. Anh ta trở nên sợ tới mức trong đêm khi anh ta đi ngủ anh ta sẽ cầm một mảnh áo saree của cô ấy trong tay vì anh không tự tin về bản thân mình. Bất kì khoảnh khắc nào anh ta đều có thể hỏi, câu hỏi bao giờ cũng có đó. Ngay cả trong giấc ngủ anh ta cũng có thể hỏi. Và Urvashi đã nói rằng ngay cả trong giấc ngủ anh ta không được hỏi về cô ấy. Cho nên anh ta ngủ với một mảnh áo saree của cô ấy trong tay mình.

Nhưng một đêm anh ta đã không thể kìm được bản thân mình - và anh ta tưởng rằng bây giờ cô ấy yêu anh ta nhiều tới mức cô ấy sẽ không ra đi. Thế là anh ta hỏi. Và Urvashi phải biến mất - chỉ mảnh áo saree của cô ấy còn lại trong tay Pururuwa. Và tương truyền rằng anh ta vẫn còn đi tìm cô ấy.

Trong cõi trời không thể có yêu được vì thực sự không có sống. Sống tồn tại ở đây trên trái đất này, nơi chết tồn tại. Bất kì khi nào bạn làm bất kì cái gì an ninh, sống biến mất. Vẫn còn bất an ninh đi, đó là chính phẩm chất của bản thân sống. Không cái gì có thể được làm về nó. Và nó là đẹp!

Nghĩ mà xem nếu thân thể bạn là bất tử - điều đó chắc sẽ là xấu. Bạn sẽ bắt đầu tìm cách thức và phương tiện tự tử. Và nếu điều đó là không thể được, chống lại luật, bạn sẽ khổ nhiều thế, bạn thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Bất tử là thứ rất dài. Bây giờ ở phương Tây họ liên tục nghĩ về chết không đau đớn vì mọi người bây giờ đang sống lâu hơn. Cho nên một người đã tới tuổi trăm muốn có quyền cho bản thân mình chết. Và thực sự, quyền này sẽ phải được cho. Chúng ta đã làm thành luật là không tự tử khi cuộc sống là rất ngắn. Thực sự vào thời của Phật, sống chỉ khoảnh bốn mươi năm mươi tuổi là cao tuổi rồi. Tuổi sống trung bình chỉ quãng hai mươi. Ở Ấn Độ, mới hai thập kỉ trước tuổi sống trung bình là hai mươi ba. Bây giờ ở Thuỵ Điển tuổi sống trung bình là tám mươi ba. Cho nên mọi người có thể sống rất dễ dàng tới một trăm năm mươi tuổi. Ở nước Nga xô viết có một nghìn năm trăm người đã đạt tới mức một trăm năm mươi tuổi. Bây giờ nếu họ nói họ có quyền tự mình chết, vì bây giờ nó là quá nhiều, chúng ta sẽ phải cho họ quyền này. Điều đó không thể bị phủ nhận với họ. Sớm hay muộn tự tử sẽ là một trong những quyền bẩm sinh. Bạn không thể phủ nhận nó nếu một người muốn chết - không vì bất kì lí do nào, chỉ bởi vì bây giờ sống không có nghĩa. Nó đã quá dài rồi. Một người sống một trăm tuổi không cảm thấy thích sống. Không phải vì người đó thất vọng, không phải vì không có thức ăn. Mọi thứ có đó, nhưng sống không có nghĩa.

Cho nên nghĩ về bất tử mà xem. Sống sẽ vô nghĩa toàn bộ. Nghĩa tới cùng với chết. Yêu có nghĩa vì yêu có thể bị mất. Thế thì nó đập rộn ràng, rung động, xung động. Nó có thể bị mất! Bạn không thể chắc chắn về nó! Bạn không thể nghĩ bất kì cái gì về nó cho ngày mai vì nó có thể không có đó. Bạn phải yêu người yêu và người được yêu với cái nhìn rằng ngày mai có thể không bao giờ có chút nào. Thế thì yêu trở thành mãnh liệt.

Cho nên đầu tiên, rút lại mọi nỗ lực của bạn để tạo ra sự sống an ninh. Chỉ bằng việc rút lại, các bức tường vây quanh bạn sẽ sụp đổ. Lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy mưa trực tiếp rơi xuống bạn, gió thổi thẳng vào bạn, mặt trời mọc trực tiếp cho bạn. Bạn sẽ dưới bầu trời mở. Nó là đẹp. Và nếu nó có vẻ khủng khiếp với bạn đó chỉ là vì bạn đã trở nên quen thuộc với sống trong nhà tù. Bạn sẽ phải quen với tự do mới này. Tự do này sẽ làm cho bạn sống động hơn, tuôn chảy hơn, mở hơn, giầu có hơn, rạng ngời hơn. Nhưng bạn càng rạng ngời hơn, đỉnh sống động của bạn càng cao hơn, chết sẽ càng cần bạn sâu hơn. Ngay gần thôi. Bạn có thể vươn lên chỉ chống lại chết, thung lũng chết. Đỉnh núi của sống và thung lũng của chết bao giờ cũng gần và theo tỉ lệ.

Đó là lí do tại sao tôi bao giờ cũng nói rằng câu ngạn ngữ của Nietzsche là nên được tuân theo. Nó là câu ngạn ngữ rất tôn giáo. Nietzsche nói, "Sống một cách hiểm nguy." Không phải là bạn phải đi tìm nguy hiểm một cách chủ động, không có nhu cầu tìm nguy hiểm một cách chủ động. Đừng tạo ra những bảo vệ. Đừng tạo ra những bức tưởng quanh bạn. Sống một cách tự nhiên, và điều đó sẽ là nguy hiểm, đủ nguy hiểm. Không có nhu cầu tìm kiếm bất kì nguy hiểm nào.

Thế thì bạn có thể làm kĩ thuật này. Cảm thấy bản thân ông như đang lan toả mọi hướng, xa, gần. Thế thì nó rất dễ dàng. Nếu tường không có đó, bạn sẽ cảm thấy bản thân bạn lan toả mọi nơi. Thế thì không có điểm nào mà bạn kết thúc. Bạn đơn giản bắt đầu trong tâm và không kết thúc ở đâu cả. Bạn có trung tâm và không có ngoại vi. Ngoại vi liên tục mở rộng - mãi và mãi. Toàn thể không gian được bao quanh bởi nó. Các trái đất được sinh ra và tan biến. Các hành tinh mọc và lặn. Toàn thể càn khôn trở thành ngoại vi của bạn. Trong cái bao la này bản ngã của bạn sẽ ở đâu? Trong cái bao la này khổ của bạn sẽ ở đâu? Trong cái bao la này tâm trí bạn sẽ ở đâu? Tâm trí tầm thường này, nó sẽ ở đâu? Nó không thể ở đó trong cái bao la này, nó đơn giản biến mất. Nó chỉ có thể tồn tại trong khu vực hạn hẹp. Nó chỉ có thể tồn tại khi nó được bao trong tường, được khép lại, được bọc lại. Cái bao bọc là vấn đề. Sống một cách hiểm nguy và sẵn sàng sống trong bất an ninh đi.

Và cái đẹp là ở chỗ cho dù bạn quyết định không sống trong bất an ninh, bạn sẽ sống! Bạn không thể làm được bất kì cái gì!

Tôi đã nghe nói về một ông vua. Ông ấy rất sợ chết...

Các vua sợ nhiều hơn. Họ sợ nhiều hơn vì họ đã khai thác nhiều người thế; họ đã xô đẩy, nghiền nát; họ đã chơi nhiều trò chơi chính trị trên nhiều người thế. Họ đã làm ra nhiều kẻ thù. Vua thực không có bạn. Ông ta không thể có được. Vì bạn gần nhất cũng là kẻ thù, chỉ đợi cơ hội để giết ông ta, để ở vào chỗ của ông ta. Người đang nắm quyền không thể có bất kì bạn nào. Một Hitler, một Stalin, một Nixon, họ không thể có bạn bè được. Họ chỉ có kẻ thù người đang diễu hành quanh họ như những người bạn và chỉ đợi tới cơ hội đúng để đẩy họ sang bên ra khỏi ngai vàng. Bất kì khi nào họ có được cơ hội họ làm mọi thứ. Mới khoảnh khắc trước họ đã là thân thiện, nhưng sự thân thiện của họ là chiến lược thôi. Thân thiện của họ là chiến thuật. Người đang nắm quyền không thể có bạn bè được. Cho nên Lão Tử nói, "Nếu ông muốn có bạn bè, đừng trong quyền lực." Thế thì toàn thế giới sẽ là bạn bè với bạn. Nếu bạn trong quyền lực, thế thì bạn là bạn duy nhất của bạn, mọi người là kẻ thù của bạn.

... Cho nên nhà vua này rất sợ. Ông ta rất khiếp đảm chết, nó là tất cả xung quanh. Ông ta bị ám ảnh bởi ý tưởng rằng mọi người quanh ông ta sẽ giết ông ta. Ông ta không thể ngủ được. Thế là ông ta hỏi những người trí huệ, các cố vấn của ông ta, phải làm gì. Họ bảo ông ta làm một cung điện chỉ có một cửa ra vào. Tại cửa ông ta phải để bẩy vòng lính gác: vòng thứ nhất theo dõi cung điện, vòng thứ hai theo dõi vòng thứ nhất, vòng thứ ba theo dõi vòng thứ hai. Chỉ với một cửa ra vào không ai có thể vào và nhà vua sẽ an toàn.

Nhà vua cho xây cung điện này chỉ với một cửa ra vào và với bẩy vòng lính theo dõi lẫn nhau. Tin tức lan truyền khắp nơi và một nhà vua khác từ lân bang tới xem nó. Ông ta cũng sợ. Tin tức đã tới tai ông ta rằng vua láng giềng đã xây dựng một cung điện an nhinh tới mức không thể nào giết được ông ấy. Ông ta tới thăm vua lân bang này và cùng nhau họ ca ngợi hết lời ý tưởng về chỉ một cửa ra vào và mọi an toàn; không nguy hiểm.

Trong khi họ đang nhìn chiếc cửa, một người ăn xin ngồi tại góc phố bắt đầu cười. Thế là nhà vua, người chủ của cung điện, hỏi người ăn xin, "Tại sao ngươi cười?" Người ăn xin đáp, "Tôi cười vì ngài đã phạm một sai sót. Ngài đáng phải đi vào bên trong và đóng cửa lại, gắn xi cửa này lại nữa. Cửa này là nguy hiểm, ai đó có thể đi vào nó. Cửa nghĩa là ai đó có thể đi vào. Cho nên ngài làm một điều: đi vào bên trong và để cửa này cũng được đóng lại. Thế thì ngài sẽ thực sự an toàn vì chết không thể vào được." Nhưng nhà vua nói, "Điều đó có nghĩa là ta cũng đã chết nếu ta đóng cửa này." Người ăn xin nói, "Ngài đã chết chín mươi chín phần trăm rồi - ngài chỉ sống nhiều như chiếc cửa này thôi. Đó là nguy hiểm, sự sống động ngần này. Bỏ cả sự sống động này nữa."

Mọi người theo cách riêng của mình đều đang tạo ra cung điện quanh mình nơi không cái gì có thể đi vào và người đó có thể vẫn còn trong an bình. Nhưng thế thì bạn đã chết rồi. Và an bình chỉ xảy ra cho những người sống động; an bình không dành cho thứ chết. vẫn còn sống sống đi, sống một cách nguy hiểm, sống cuộc sống mong manh, mở, để cho mọi thứ có thể xảy ra cho bạn. Và để mọi thứ xảy ra cho bạn. Nó càng xảy ra nhiều cho bạn, bạn sẽ càng giầu có hơn.

Thế thì bạn có thể thực hành kĩ thuật này. Thế thì kĩ thuật này là rất dễ, bạn sẽ thậm chí không cần thực hành nó. Chỉ nghĩ, và bạn sẽ lan toả toàn thể không gian.

Xem tiếp Chương 72 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post