Chương 78. Người hướng dẫn bên trong

Chương 78. Người hướng dẫn bên trong

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 4 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 78. Người hướng dẫn bên trong


Câu hỏi thứ nhất:

Một số kĩ thuật trong một trăm mười hai kĩ thuật này dường như là kết quả cuối cùng và không phải là các kĩ thuật, như những kĩ thuật nói "trở thành tâm thức vũ trụ" hay "là người này" v.v... Dường như là chúng tôi cần những kĩ thuật để đạt tới các kĩ thuật này. Các kĩ thuật như thế này có được ngụ ý dành cho những người rất tiên tiến, người có thể sắp trở thành càn khôn với một gợi ý đơn thuần không?

Những kĩ thuật như vậy được ngụ ý, không dành cho những người rất tiên tiến, mà dành cho những người rất hồn nhiên - đơn giản, hồn nhiên, tin cậy. Thế thì chỉ một gợi ý là đủ. Bạn phải có cái gì đó để làm vì bạn không thể tin cậy. Bạn không có đức tin. Chừng nào bạn chưa làm cái gì đó, không cái gì có thể xảy ra cho bạn vì bạn tin vào hành động. Nếu cái gì đó xảy ra cho bạn một cách bất thần mà không có bất kì việc làm nào về phần bạn, bạn sẽ hoảng sợ và bạn sẽ không tin nó. Bạn thậm chí có thể bỏ qua nó; bạn thậm chí có thể không ghi lại trong tâm trí rằng nó đã xảy ra. Chừng nào bạn chưa làm, bạn không thể cảm được cái gì đó xảy ra cho bạn - đây là cách thức của bản ngã. Nhưng với người hồn nhiên, với tâm trí hồn nhiên, mở, chỉ một gợi ý là đủ. Tại sao? Vì thực sự, hiện hữu bên trong nhất không phải là cái gì đó được đạt tới trong tương lai - nó là ở đây và bây giờ, nó đã là hoàn cảnh rồi. Bất kì cái gì để được đạt tới đều là ở đây, hiện diện trong bạn ngay chính khoảnh khắc này. Nếu bạn có thể tin cậy mà không có bất kì nỗ lực nào, nó có thể trở nên được khải lộ. Vấn đề không phải là thời gian, bạn không phải làm việc để tạo ra nó. Nó không ở đâu đó xa xôi mà bạn phải du hành tới. Nó là bạn. Bạn có thể gọi nó là Thượng đế, bạn có thể gọi nó là niết bàn hay bất kì cái gì bạn thích - nó đã là bạn rồi. Cho nên ngay cả một lời gợi ý, nếu được tin một cách toàn bộ, có thể khải lộ nó cho bạn. Đó là lí do tại sao nhiều ý nghĩa thế được cho shraddha, tin cậy, đức tin. Nếu một người có thể tin vào thầy, chỉ một hướng dẫn, một gợi ý, một chỉ dẫn - và trong chớp nhoàng mọi thứ sẽ được khải lộ.

Vấn đề cơ bản cần được hiểu là thế này: có những điều bạn không thể đạt tới ngay bây giờ được vì thời gian sẽ được cần để tạo ra chúng. Chúng không cùng với bạn. Nếu tôi cho bạn hạt mầm, nó không thể ngay lập tức trở thành cây được. Thời gian sẽ được cần, và bạn sẽ phải chờ đợi và làm việc. Thế thì hạt mầm không thể trở thành cây ngay lập tức được. Nhưng bạn đã thực sự là cây rồi. Nó không phải là hạt mầm mà phải được làm việc, nó là cây được ẩn kín trong tối, nó là cây bị che đậy, nó là cây mà bạn không để ý tới nữa - có vậy thôi. Việc không để ý của bạn là cái che phủ. Bạn không nhìn vào nó, có vậy thôi. Bạn đang nhìn đi đâu đó khác và đó là lí do tại sao bạn bỏ lỡ nó. Trong khoảnh khắc tin cậy thầy có thể nói cho bạn, chỉ bằng gợi ý, rằng nó là ở đây. Và nếu bạn có thể tin, nếu bạn có thể nhìn vào chiều đó trong tin cậy, nó sẽ được khải lộ cho bạn.

Những kĩ thuật này không dành cho những người tiên tiến; chúng dành cho người đơn giản, hồn nhiên. Người tiên tiến, theo một cách nào đó, là khó theo. Họ không hồn nhiên, họ đã từng làm việc, họ đã đạt tới cái gì đó, và họ có bản ngã tinh vi đằng sau nó. Họ biết cái gì đó cho nên họ không hồn nhiên, họ không thể tin được. Bạn sẽ phải tranh cãi và thuyết phục họ - và thế nữa họ sẽ phải làm nỗ lực nào đó. Với tâm trí hồn nhiên, tôi ngụ ý tâm trí không tranh cãi. Nó cũng giống như trẻ nhỏ. Đứa trẻ đi cùng bố nó, tay trong tay, nó không sợ. Bất kì cái gì bố nó dẫn đi, nó phải đi theo hướng đúng. Bố biết - cho nên đứa con không cần lo nghĩ về điều đó. Nó không nghĩ về tương lai, cái gì sẽ xảy ra không phải là mối quan tâm của nó. Nó tận hưởng chính cuộc hành trình; mục đích không phải là vấn đề chút nào. Với người bố điều đó có thể là vấn đề. Anh ta có thể sợ. Anh ta có thể tự hỏi liệu họ có lạc đường hay không, liệu họ có trên đường đúng hay không. Nhưng với đứa con đó không phải là vấn đề. Nó biết rằng bố nó biết. Có vậy thôi. Và bất kì chỗ nào bố dẫn đi, nó sẽ đi theo - và nó hạnh phúc tại chính khoảnh khắc này.

Đệ tử tin cậy, tâm trí hồn nhiên là giống như đứa trẻ - và thầy còn nhiều hơn là bố. Một khi đệ tử buông xuôi, anh ta tin cậy. Thế thì vào bất kì khoảnh khắc nào, khi thầy cảm thấy rằng đệ tử được hoà điệu, rằng đệ tử trong hài hoà, thầy sẽ cho hướng dẫn.

Tôi đã nghe nói về một Thiền sư, Bokuju. Ông ấy đã vật lộn vất vả để đạt tới chứng ngộ, nhưng chẳng cái gì xảy ra. Thực sự, với vật lộn vất vả đôi khi chẳng cái gì sẽ xảy ra, vì vật lộn vất vả là qua bản ngã. Và qua vật lộn vất vả bản ngã trở nên cứng rắn hơn. Ông ấy đã làm bất kì cái gì có thể được làm nhưng mục đích không gần hơn. Thay vì thế, ngược lại, nó đã xa hơn thêm; xa hơn là khi ông ấy đã bắt đầu cuộc hành trình. Ông ấy phân vân, lẫn lộn, cho nên ông ấy tới thầy của mình. Thầy nói, "Trong vài năm chỉ dừng lại hoàn toàn bất kì nỗ lực nào, bất kì mục đích nào, bất kì đích đến nào. Chỉ quên đi, và sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc gần ta. Không làm bất kì cái gì. Đơn giản ăn, ngủ, bước đi, và chỉ ở gần ta. Và không nêu ra bất kì câu hỏi nào... chỉ nhìn ta, sự hiện diện của ta. Và đừng làm bất kì nỗ lực nào vì không cái gì sẽ được đạt tới. Quên tâm trí thành đạt đi vì tâm trí thành đạt bao giờ cũng trong tương lai - đó là lí do nó liên tục bỏ lỡ hiện tại. Chỉ quên rằng ông phải đạt tới bất kì cái gì."

Bokuju tin vào thầy của mình. Ông ấy bắt đầu sống cùng thầy. Trong vài ngày, vài tháng, các ý tưởng trôi nổi bên trong, ý nghĩ tới, và đôi khi ông ấy trở nên không thoải mái và nghĩ, "Mình đang làm phí thời gian. Mình không làm cái gì cả. Làm sao nó có thể xảy ra mà không làm bất kì cái gì? Nếu nó đã không thể xảy ra qua nỗ lực gian nan thế, làm sao nó sẽ dễ dàng được đạt tới bằng chẳng làm cái gì cả?" Nhưng, dầu vậy, ông ấy đã tin vào thầy. Dần dần tâm trí chậm dần lại, và trong sự hiện diện của thầy ông ấy bắt đầu cảm thấy bình thản tinh tế tuôn chảy - im lặng rơi từ thầy lên ông ấy. Ông ấy bắt đầu cảm thấy sự hội nhập. Nhiều năm trôi qua. Ông ấy hoàn toàn quên mất rằng ông ấy đã hiện hữu. Thầy trở thành trung tâm và ông ấy bắt đầu sống như cái bóng.

Thế thì phép màu là có thể - bản thân việc xảy ra này là phép màu. Một hôm, đột nhiên, thầy gọi tên ông ấy, "Bokuju, ông có ở đây không?" Chỉ điều này, "Bokuju, ông có ở đây không?" Và ông ấy nói, "Dạ có, thưa thầy." Và, tương truyền, ông ấy đã trở nên chứng ngộ.

Đã không có gì như chứng ngộ, thậm chí không một gợi ý - chỉ, "Bokuju, ông có ở đây không?" Sự hiện diện toàn bộ đã được gọi, "Ông có ở đây không, không đi bất kì đâu, không đi chỗ nào đó khác không? Với sự mãnh liệt toàn bộ, ông có hiện diện ở đây không?" Và Bokuju nói, "Dạ có, thưa thầy." Trong cái "có" đó ông ấy trở thành hiện diện toàn bộ ở đó.

Người ta nói rằng thầy bắt đầu cười và Bokuju bắt đầu cười, và thầy nói, "Giờ ông có thể đi. Giờ ông có thể đi ra ngoài kia và giúp mọi người bởi sự hiện diện của ông." Bokuju không bao giờ dạy bất kì phương pháp nào. Ông ấy đơn giản đòi hỏi ngần này thôi, "Ở gần đi. Vẫn còn hiện diện." Và bất kì khi nào một đệ tử trong hoà điệu, ông ấy sẽ gọi tên của đệ tử này và hỏi, "Ông có đây không?" Đây là toàn thể kĩ thuật.

Nhưng kĩ thuật này sẽ cần nền tảng của tâm trí bạn, sự hồn nhiên sâu sắc. Có nhiều kĩ thuật mà là đơn giản, đơn giản nhất có thể được: chỉ một lời nói, "Là người này" - chỉ một hướng dẫn. Nhưng nó phải đã được nói bởi thầy trong khoảnh khắc nào đó. "Là người này" không phải bao giờ cũng được nói. Nó phải đã được nói trong sự hoà điệu nào đó, khi đệ tử là một toàn bộ với thầy, hay được hội nhập toàn bộ với vũ trụ. Thế rồi thầy nói, "Là người này" - và đột nhiên sự hội tụ sẽ thay đổi và phần cuối của bản ngã sẽ tan biến.

Những phương pháp này có tác dụng trong quá khứ nhưng bây giờ nó là khó, rất khó, vì bạn tính toán thế, bạn láu lỉnh thế. Và là láu lỉnh chính là chống lại việc là hồn nhiên. Bạn tính toán thế, bạn biết quá nhiều về số học. Tính toán này liên tục diễn ra trong tâm trí: bất kì cái gì bạn làm, nó bao giờ cũng được tính toán, lập kế hoạch. Bạn không bao giờ hồn nhiên, không bao giờ mở, cảm nhận; bạn tin quá nhiều vào bản thân bạn. Do đó bạn liên tục bỏ lỡ. Những phương pháp này sẽ không giúp ích cho bạn chừng nào bạn chưa chuẩn bị. Việc chuẩn bị đó có thể rất lâu dài, và bạn rất nôn nóng.

Thời đại này về căn bản là thời đại nôn nóng nhất đã từng xảy ra trên trái đất này. Mọi người đều nôn nóng, mọi người quá ý thức tới thời gian, và mọi người muốn làm mọi thứ ngay lập tức. Không phải là nó không thể được làm - nó có thể được làm ngay lập tức. Nhưng với ý thức về thời gian như thế, nó là không thể được. Mọi người tới tôi và họ nói rằng họ đã tới chỉ trong một ngày thôi. Ngày hôm sau họ sẽ đi tới Sai Baba, và sau khi gặp ông ấy họ sẽ đi tới Rishikesh, và thế rồi họ sẽ đi đâu đó khác. Thế rồi họ trở về bị thất vọng và họ nghĩ chẳng có gì mà Ấn Độ có thể cho. Vấn đề không phải là liệu Ấn Độ có thể cho cái gì đó hay không, vấn đề bao giờ cũng là liệu bạn có thể đón nhận nó hay không. Bạn đang trong vội vàng thế và bạn muốn cái gì đó ngay lập tức. Cũng hệt như cà phê uống liền, bạn nghĩ tới thiền tức khắc, niết bàn tức khắc. Điều đó là không thể được. Niết bàn không thể được đóng gói, không thể được làm thành thứ tức khắc. Không phải là không thể làm cho nó thành tức khắc, nó có thể trở thành tức khắc - nhưng nó có thể trở thành tức khắc chỉ với tâm trí không theo đuổi tức khắc. Đó là vấn đề. Nó có thể trở thành tức khắc. Ngay tức khắc, khoảnh khắc này, nó có thể xảy ra. Thậm chí không một khoảnh khắc được cần.

Nhưng chỉ thế với người được thảnh thơi một cách toàn bộ với thời gian, với người có thể chờ đợi tới vô hạn - với người đó nó sẽ xảy ra tức khắc.

Điều này có vẻ ngược đời nhưng đây là hoàn cảnh. Nếu bạn có thể đợi tới vĩnh hằng, bạn sẽ không cần đợi chút nào. Nhưng nếu bạn không thể đợi được cho dù một khoảnh khắc, bạn sẽ phải đợi tới vĩnh hằng. Bạn sẽ phải đợi vì tâm trí sẽ nói, "Để nó xảy ra ngay lập tức đi," là tâm trí đã chuyển khỏi khoảnh khắc này. Nó đang chạy, nó không đứng ở đâu cả, nó chỉ trên chuyển động. Tâm trí đang chuyển động, đang trên đường, không thể hồn nhiên.

Bạn có thể không nhận biết về nó nhưng người hồn nhiên bao giờ cũng nhận biết mà không có ý thức tới thời gian. Thời gian trôi qua chậm chạp. Không có vội vàng để đi bất kì chỗ nào, họ không chạy. Họ tận hưởng từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Họ đã nấn ná từng khoảnh khắc. Và từng khoảnh khắc có cực lạc riêng của nó để chuyển giao. Nhưng bạn trong vội vàng tới mức nó không thể được chuyển giao. Trong khi bạn ở đây, tay bạn đang ở tương lai, tâm trí bạn đang ở tương lai - bạn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc này. Và điều này bao giờ cũng là hoàn cảnh; bạn bao giờ cũng bỏ lỡ bây giờ. Và bây giờ là thời gian duy nhất! Tương lai là giả, quá khứ chỉ là kí ức. Quá khứ không còn nữa, tương lai còn chưa hiện hữu - và mọi thứ đã bao giờ xảy ra đều là bây giờ. Bây giờ là thời gian duy nhất.

Cho nên nếu bạn có thể được chuẩn bị để làm chậm lại một chút, để trở thành không tính toán, chơi đùa như trẻ con, ở đây và bây giờ, thế thì những kĩ thuật đơn giản này có thể làm ra phép màu. Nhưng thế kỉ này quá ý thức tới thời gian. Đó là lí do tại sao bạn hỏi, Dường như là chúng tôi cần những kĩ thuật để đạt tới các kĩ thuật này. Không. Đây là những kĩ thuật, không phải kết quả cuối cùng. Chúng có vẻ giống kết quả cuối cùng vì bạn không thể quan niệm được về cách chúng có thể có tác dụng. Chúng có thể có tác dụng trong tâm trí đặc thù; chúng không thể có tác dụng trong các kiểu tâm trí khác. Và thực sự, những người biết, họ nói rằng mọi kĩ thuật này chung cuộc sẽ mang bạn tới hồn nhiên, nơi hiện tượng này xảy ra. Khi hiện tượng này xảy ra, nó sẽ hiện hữu vì các kĩ thuật này sẽ mang bạn tới hồn nhiên đó - nếu hồn nhiên có đó.

Nhưng bây giờ nó là khó vì hồn nhiên không được dạy ở đâu cả; mọi nơi chúng ta đều dạy láu lỉnh. Các đại học không nhằm làm bạn thành hồn nhiên, họ nhằm làm bạn thành láu lỉnh, tinh ranh, tính toán. Bạn càng láu lỉnh, bạn sẽ càng là tốt hơn trong vật lộn của cuộc sống. Bạn có thể thu được nhiều của cải, danh vọng, quyền lực, nếu bạn tính toán. Nếu bạn hồn nhiên, bạn sẽ chứng tỏ là ngu; nếu bạn hồn nhiên, thế thì bạn sẽ không ở đâu cả trong thế giới cạnh tranh này. Đây là vấn đề: trong thế giới cạnh tranh này bạn có thể không ở đâu cả, nhưng trong thế giới không cạnh tranh kia của niết bàn, nếu bạn hồn nhiên, bạn sẽ ở đâu đó. Nếu bạn tính toán bạn sẽ không ở bất kì đâu trong thế giới của niết bàn, nhưng trong thế giới này bạn sẽ ở đâu đó. Và chúng ta đã chọn thế giới này là mục đích của chúng ta.

Các đại học cổ khác hoàn toàn, xu hướng của chúng là khác toàn bộ. Nalanda, Takshila - họ không dạy tính toán, họ không dạy láu lỉnh. Họ dạy hồn nhiên. Xu hướng của họ là khác với Oxford hay Kashi hay Cambridge. Xu hướng của họ là khác toàn bộ - họ đã tạo ra một kiểu tâm trí khác. Cho nên điều gần như bao giờ cũng xảy ra là một người đã học ở Takshshila hay Nalanda cho đến kết thúc sẽ trở thành khất sĩ, thành sannyasin. Đến lúc người đó tốt nghiệp khỏi đại học, người đó sẽ từ bỏ thế giới này. Những đại học đó đã là phản-thế giới; họ đã chuẩn bị cho chiều hướng khác nào đó. Họ đã chuẩn bị cho bạn về cái gì đó khác mà không thể được đo dưới dạng của thế giới này. Những kĩ thuật này là dành cho kiểu người đó. Hoặc họ đã là hồn nhiên bởi bản tính của họ hoặc họ đã huấn luyện bản thân họ là hồn nhiên.

Khi Jesus nói với những người đi theo ông ấy, "Nếu ai đó tát vào má này của ông, chìa má kia ra cho người đó," ông ấy định làm gì? Ông ấy đang cố làm cho bạn thành hồn nhiên. Chỉ người ngu mới làm điều này. Khi ai đó tát vào má bạn, tâm trí tính toán sẽ nói, "Tát lại anh ta thật mạnh, ngay lập tức." Và một tâm trí thực sự tính toán sẽ nói, "Trước khi ai đó đánh mình, đánh anh ta đi. Vì tấn công là phòng thủ tốt nhất." Hỏi Machiavelli mà xem - ông ấy là tâm trí láu lỉnh nhất. Ông ấy nói, "Trước khi ai đó tấn công bạn, bạn tấn công anh ta đi, vì tấn công là phòng thủ tốt nhất. Một khi ai đó đã tấn công bạn, bạn đã yếu rồi; anh ta đã chiếm ưu thế so với bạn. Bây giờ cuộc đua là không bình đẳng. Anh ta đã đi trước bạn. Cho nên không cho phép kẻ thù đi trước. Tất công trước khi bất kì ai tấn công bạn."

Đây là tâm trí tính toán; đây là tâm trí láu lỉnh. Machiavelli đã được đọc bởi mọi hoàng tử và mọi vua trong thời trung cổ châu Âu - nhưng ông ta là người láu lỉnh tới mức không vua nào sử dụng ông ta. Ông ta được đọc - cuốn sách của ông ta là kinh thánh cho giới chính trị quyền lực, mọi hoàng tử sẽ đọc cuốn sách của ông ấy Hoàng tử và họ sẽ theo nó - nhưng không vua nào sẵn sàng dùng ông ấy vì ông ấy là người láu lỉnh thế. Tốt hơn cả là giữ ông ấy ở xa - ông ấy là nguy hiểm; ông ấy biết quá nhiều. Ông ấy nói, "Đức hạnh là không tốt, nhưng giả vờ là đức hạnh là tốt. Đừng là đức hạnh, nhưng bao giờ cũng giả vờ rằng ông là đức hạnh. Đó là cái tốt thực vì thế thì ông thu được từ cả hai đầu: từ thói xấu ông thu được, và từ đức hạnh nữa." Đây là tâm trí tính toán. Liên tục giả vờ rằng bạn là đức hạnh, và bao giờ cũng ca ngợi đức hạnh. Nhưng không bao giờ thực sự là đức hạnh. Bao giờ cũng ca ngợi đức hạnh để cho người khác biết rằng bạn là người đức hạnh. Bao giờ cũng kết án cái xấu - nhưng không sợ dùng nó.

Jesus nói, "Khi ai đó tát vào má này của ông, chìa má kia ra cho người đó. Và nếu ai đó lấy áo choàng của ông, giằng lấy nó, cho người đó cả áo sơ mi của ông nữa. Và nếu ai đó buộc ông phải mang đồ của người đó đi một dặm, bảo người đó rằng ông sẵn sàng mang nó đi hai dặm." Đây là ngu xuẩn khéo léo, nhưng rất có nghĩa. Nếu bạn có thể làm được điều này, những kĩ thuật này sẽ dành cho bạn. Jesus đang chuẩn bị cho đệ tử của ông ấy về chứng ngộ bất thần. Nghĩ về nó mà xem. Nếu bạn có thể hồn nhiên, tin cậy tới mức nếu người khác tát bạn, người đó phải tát bạn vì điều tốt cho bạn - cho nên chìa má kia ra nữa, và để cho người đó tát nó. Lòng tốt của người kia được tin tưởng, được tin cậy; không ai là kẻ thù của bạn. Khi Jesus nói, "Yêu kẻ thù của ông," đây là nghĩa đó. Không ai là kẻ thù của bạn; đừng thấy kẻ thù ở bất kì chỗ nào. Điều đó không ngụ ý rằng sẽ không có kẻ thù và sẽ không có người sẽ khai thác bạn. Sẽ có đấy. Họ sẽ khai thác bạn. Nhưng cứ bị khai thác đi - và đừng tinh ranh. Cứ nhìn theo chiều đó: bị khai thác nhưng không tinh ranh. Bị khai thác nhưng không mất tin cậy, không là không tin tưởng, không mất đức tin. Điều đó có giá trị hơn bất kì cái gì mà người khác có thể lừa bạn. Không cái gì khác là có giá trị thế.

Nhưng tâm trí chúng ta vận hành thế nào? Nếu một người lừa bạn, toàn thể nhân loại là ác độc. Nếu một người là không trung thực hay bạn nghĩ rằng người đó là không trung thực, thế thì bạn không tin vào con người chút nào. Thế thì toàn thể nhân loại đã trở thành không trung thực. Nếu một người Do Thái là kẻ keo kiệt, thế thì toàn thể giống nòi Do Thái là keo kiệt. Nếu một người Mô ha mét giáo là người tin mù quáng, thế thì mọi người Mô ha mét giáo là tin mù quáng. Chỉ một người là đủ cho chúng ta đánh mất đức tin của chúng ta vào tất cả. Jesus nói, "Cho dù mọi người là không trung thực, ông phải không đánh mất đức tin, vì đức tin là có giá trị hơn điều những người không trung thực có thể lấy từ ông bởi sự không trung thực của họ." Cho nên thực sự, nếu bạn làm mất đức tin bạn đang làm mất cái gì đó; bằng không chẳng cái gì bị mất.

Với những người hồn nhiên như thế những kĩ thuật này là đủ, họ sẽ không đòi hòi bất kì cái gì thêm. Bạn nói, và nó xảy ra cho họ. Chỉ nghe thầy này nhiều người đã trở nên được chiếu sáng - nhưng là trong quá khứ, không phải trong thời đại này.

Tôi đã nghe một câu chuyện về Lâm Tế. Ông ấy là một khất sĩ rất nghèo, một sannyasin nghèo, người ăn xin. Khi ông ấy đang ngủ trong lều, một kẻ trộm lẻn vào. Chẳng có gì trong chiếc lều ngoại trừ chiếc chăn mà bản thân ông ấy đang đắp. Ông ấy ngủ trên sàn, đắp chiếc chăn. Thế rồi ông ấy trở nên rất không thoải mái và bắt đầu nghĩ, "Anh chàng không may làm sao! Anh ta đã tới từ làng xa thế để tìm cái gì đó, và chẳng có gì trong lều của ta. Khổ thế! Làm sao giúp anh ta? Thứ duy nhất là chiếc chăn này." Và ông ấy đang nằm dưới nó và tên trộm chắc không có dũng cảm để giằng lấy chiếc chăn, cho nên ông ấy chui ra khỏi chăn, bỏ nó đó và lẻn vào góc tối. Tên trộm lấy chiếc chăn và đi mất. Đêm rất lạnh, nhưng Lâm Tế hạnh phúc rằng kẻ trộm đã không trở về với tay trắng.

Thế rồi ông ấy ngồi cạnh cửa sổ lều của mình. Đêm lạnh, và trăng tròn treo trên trời. Ông ấy viết bài cú nhỏ, bài thơ nhỏ. Trong bài cú ông ấy nói, "Nếu tôi có thể trao trăng này cho kẻ trộm kia, tôi sẽ trao." Tâm trí này đấy! Ông ấy đã mất cái gì? Chỉ cái chăn. Ông ấy đã thu được cái gì? Toàn thế giới, mọi thứ có thể được thu lấy. Ông ấy đã thu được hồn nhiên, tin cậy, tình yêu.

Với người này không kĩ thuật nào được cần. Thầy ông ấy sẽ nói, "Chỉ nhìn thôi. Nhận biết vào. Tỉnh táo." Và điều đó sẽ có tác dụng.

Câu hỏi thứ hai:

Làm sao phân biệt được giữa độc tài của tâm trí vô thức và độc tài của người hướng dẫn bên trong? Làm sao người ta có thể nhận ra rằng người hướng dẫn bên trong đã đi vào hoạt động?

Điều thứ nhất: vì Freud, nhiều hiểu lầm đã nảy sinh quanh từ "vô thức". Freud đã hiểu lầm hoàn toàn nó, đã diễn giải sai nó. Và ông ấy đã trở thành chính cơ sở của tri thức hiện đại về tâm trí. Với Freud, vô thức đơn giản nghĩa là ý thức bị đè nén, phần bị kìm nén của ý thức. Cho nên mọi thứ là ác và xấu, vô đạo đức, đã bị kìm nén. Vì xã hội không thể cho phép điều đó, nó phải bị kìm ném ở bên trong. Với Freud, phần bị đè nén đó là vô thức - nhưng không phải vậy với nhà huyền bí. Freud không là nhà huyền bí; ông ấy đã không đi vào vô thức riêng của ông ấy. Ông ấy đã đơn giản quan sát các ca bệnh nhân: người ốm, người bất thường, điên, không lành mạnh, bệnh hoạn. Ông ấy đã từng khảo sát về tâm trí bệnh hoạn, và qua khảo sát về tâm trí bệnh hoạn - và điều đó nữa, cũng là từ bên ngoài - ông ấy đã kết luận rằng ngay dưới ý thức có tâm trí vô thức. Tâm trí vô thức đó mang mọi thứ đã bị kìm nén từ thời thơ ấu, mọi thứ mà xã hội đã kết án. Tâm trí đã kìm nén nó, chỉ để quên đi rằng nó có đó.

Nhưng nó có đó - và nó liên tục vận hành. Và nó rất mạnh: nó liên tục thay đổi ý thức, nó liên tục giở thủ đoạn với ý thức. Ý thức thực sự bất lực trước nó, vì bất kì cái gì bị đè nén đều bị đè nén chỉ bởi vì nó mạnh tới mức xã hội không thể đối phó được với nó. Cho nên xã hội đã từng đè nén nó và xã hội không biết cái gì khác để làm với nó. Chẳng hạn, dục. Nó mạnh tới mức nếu bạn không đè nén nó, bạn sẽ không biết phải làm gì với nó. Nó sẽ dẫn bạn vào con đường nguy hiểm. Và nó là năng lượng mạnh tới mức toàn thể xã hội sẽ trở nên hỗn độn nếu nó được phép một cách hoàn toàn. Không hôn nhân nào có thể tồn tại, không yêu nào có thể tồn tại, mọi thứ có thể chỉ là hỗn độn nếu nó được phép tự do toàn bộ - vì thế thì con người sẽ cư xử giống con vật. Nếu không có hôn nhân, không gia đình, toàn thể xã hội chắc sẽ bị phá huỷ. Xã hội tuỳ thuộc vào đơn vị gia đình; gia đình tuỳ thuộc vào hôn nhân; hôn nhân tuỳ thuộc vào kìm nén dục. Mọi thứ là tự nhiên, mạnh mẽ, đã bị cấm đoán, cấm kị - cưỡng bức tới mức bạn cảm thấy mặc cảm về nó và bạn liên tục tranh đấu với nó. Xã hội đã không chỉ tạo ra cảnh sát bên ngoài, nó đã tạo ra cảnh sát bên trong, lương tâm của bạn - sự thu xếp kép để cho bạn không đi lạc lối để cho bạn không thể là tự nhiên, bạn phải là phi tự nhiên.

Bây giờ các nhà tâm lí học hiện đại nói rằng điên khùng là một phần của nền văn minh - không nền văn minh nào có thể hiện hữu mà không có điên. Nhưng người điên bị khổ vì bạn đã áp đặt trật tự lên họ tới mức bản năng tự nhiên của họ bị nghiền nát. Họ đã bị làm què quặt. Có thể là người điên còn mạnh hơn bạn, đó là lí do tại sao bản năng bên trong của họ đã nổi dậy và họ đã vứt bỏ lương tâm của họ, tâm trí của họ, mọi thứ, vứt bỏ tuốt. Đó là lí do tại sao họ điên. Quan niệm tốt hơn về nhân loại, tổ chức tốt hơn, kỉ luật tốt hơn với nhiều tri thức và trí huệ hơn, có thể dùng họ. Họ có thể tỏ ra là thiên tài; họ có thể tỏ ra là những người rất tài năng. Họ là vậy. Nhưng họ có lực mạnh trong họ tới mức họ không thể đè nén được bản thân họ. Và xã hội sẽ không cho phép họ hành động vì họ là hoang dã. Freud đã đi tới kết luận rằng nền văn minh cần vô thức, phần bị đè nén.

Nhưng thực sự, với Mật tông và yoga vô thức này không phải là vô thức, nó chỉ ở giữa ý thức và vô thức, một biên giới nhỏ. Nó là tiềm thức. Ý thức đã ép buộc cái gì đó xuống, nhưng ý thức biết về nó. Nó không thực sự là vô thức, bạn biết về nó. Bạn có thể không muốn thừa nhận nó, bạn có thể không muốn chú ý tới nó, vì bạn sợ rằng nếu bạn chú ý tới nó, nó sẽ trồi lên. Bạn đã ép buộc nó vào trong bóng tối nhưng bạn ý thức về nó. Vô thức theo phái Freud không thực sự là vô thức, nó chỉ là tiềm thức. Nó không phải là đêm tối, nó là trong ánh sáng, bạn có thể nhìn thấy nó.

Mật tông nói về vô thức thực, cái không bị bạn kìm nén nhưng là con người sâu nhất của bạn. Và ý thức của bạn chỉ là một phần của nó, phần đã đi ra ánh sáng, phần chiếm một phần mười, đã thấy ánh sáng, cái đã trở thành ý thức. Chín phần, chín phần mười, chỉ ẩn kín bên dưới. Vô thức đó thực sự là cội nguồn sinh lực của bạn, của con người bạn. Tâm trí có ý thức của bạn là một phần mười của toàn thể tâm trí và tâm trí ý thức này đã tạo ra trung tâm riêng của nó: trung tâm đó là bản ngã. Trung tâm này là giả vì nó không thuộc vào toàn thể tâm trí, nó không phải là trung tâm của toàn thể tâm trí. Nó chỉ là trung tâm của phần có ý thức, một mảnh. Mảnh này đã tạo ra trung tâm riêng của nó và trung tâm đó liên tục giả vờ nó là trung tâm của toàn thể con người. Không, toàn bộ tâm trí bạn có một trung tâm: trung tâm đó được gọi là người hướng dẫn. Trung tâm đó là trong vô thức và nó sẽ được khải lộ khi năm mảnh, hay một nửa tâm trí, đi vào ánh sáng. Thế thì trung tâm này, mà là người hướng dẫn, sẽ được khải lộ ra. Nó bị ẩn kín trong vô thức.

Cho nên bạn không cần sợ vô thức; bạn sợ chính vô thức kiểu Freud. Nó là cái gì đó để sợ. Nhưng vô thức kiểu Freud này có thể bị tống ra trong tẩy rửa. Do đó có nhấn mạnh lớn của tôi vào tẩy rửa. Vô thức kiểu Freud này có thể được tống ra trong tẩy rửa: bất kì cái gì bạn muốn làm và bạn đã không làm, làm nó đi, có tính thiền. Không làm nó với bất kì người nào vì điều đó sẽ tạo ra dây chuyền các biến cố - và bạn sẽ không trong kiểm soát. Chỉ làm nó trong chân không. Nếu bạn giận, làm nó trong chân không. Nếu bạn cảm thấy dâm dục, ném nó lên trời. Nếu bạn cảm thấy bất kì cái gì, chỉ cho phép nó di chuyển từ bên trong ra bên ngoài. Diễn đạt nó đi. Việc tẩy rửa có tính thiền sẽ làm giảm nhẹ cho bạn khỏi vô thức kiểu Freud. Với kĩ thuật mà tôi đang dạy - nếu nó được tuân theo - vô thức kiểu Freud sẽ đơn giản biến mất. Và chỉ khi vô thức kiểu Freud này biến mất bạn mới có thể xuyên thấu vào vô thức thực. Nó chỉ ở giữa, giữa ý thức và vô thức. Bạn chỉ liên tục ném ra các thứ rác rưởi của bạn vào trong phòng và bạn đóng nó lại; bạn liên tục tích luỹ đồ đồng nát - vô thức kiểu Freud chỉ là thứ đồ đồng nát. Đừng ném nó vào trong - tôi nói, ném nó ra ngoài đi. Khi nó đi vào trong, bạn sẽ trở nên bệnh hoạn, bạn có thể phát điên. Khi nó đi ra ngoài bạn sẽ trở nên tươi tắn, trẻ trung, không nặng gánh. Với thời đại này, tẩy rửa là điều phải có. Không người nào có thể đạt tới người hướng dẫn bên trong mà không có tẩy rửa. Và một khi bạn trong tẩy rửa sâu sắc bạn không cần sợ. Thế thì vô thức thực sẽ bắt đầu lộ ra bản thân nó; thế thì nó sẽ xuyên thấu vào trong ý thức của bạn, và thế thì lần đầu tiên bạn sẽ trở nên nhận biết về lãnh thổ bao la của bạn. Bạn không là mảnh mẩu nhỏ, bạn có sự hiện hữu rất bao la, và sự hiện hữu bao la này có một trung tâm - trung tâm đó là người hướng dẫn bên trong.

Làm sao phân biệt được giữa vô thức và người hướng dẫn bên trong? Làm sao phân biệt được giữa vô thức kiểu Freud và người hướng dẫn bên trong? Điều đó sẽ là khó nếu bạn không đi qua tẩy rửa. Nhưng bạn có thể cảm thấy sự khác biệt dần dần bởi vì vô thức kiểu Freud chỉ là thứ bị đè nén. Nếu cái gì đó xuất hiện trong bạn với lực bạo hành, biết rõ rằng lực bạo hành này đang tới vì bạn đã đè nén nó ngay chỗ đầu tiên. Nếu cái gì đó đơn giản xuất hiện trong bạn mà không có bất kì bạo hành nào, chỉ bật ra một cách im lặng, dễ dàng, không có bất kì âm thanh nào, ngay cả một cách vô âm, thế thì biết rằng đây là vô thức thực. Từ người hướng dẫn cái gì đó tới với bạn. Nhưng bạn sẽ thành thạo chỉ khi bạn trải qua tẩy rửa. Thế thì bạn sẽ biết cái gì đang xảy ra. Bất kì khi nào bất kì cái gì tới từ vô thức kiểu Freud, bạn sẽ cảm thấy bị rối loạn, nó sẽ làm cho bạn không thoải mái, không thuận tiện; và bất kì khi nào cái gì đó tới từ người hướng dẫn bạn sẽ cảm thấy sự chân thành, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, thoải mái, như ở nhà tới mức bạn không thể tưởng tượng được ra nó. Bạn sẽ đơn giản cảm thấy rằng đây là điều đó. Toàn thể con người bạn trong hài hoà với nó, không có kháng cự. Bạn biết điều này là đúng, điều này là tốt, điều này là chân lí - và không ai có thể thuyết phục được bạn khác đi. Với vô thức kiểu Freud bạn không bao giờ có thể là chân thành, bạn không bao giờ có thể tĩnh lặng và bình thản; bạn sẽ bị rối loạn. Nó là một loại bệnh tật đã trồi ra - và sẽ có tranh đấu với nó. Cho nên tốt hơn cả bạn trải qua tẩy rửa sâu, thế thì vô thức kiểu Freud sẽ trở nên im lặng, dần dần.

Và cũng như bong bóng nổi lên từ lòng sông, lên tới chính mặt nước, bạn sẽ cảm thấy bong bóng nổi lên từ chính lòng con người bạn. Chúng sẽ tới với tâm trí ý thức của bạn. Nhưng chính việc tới của chúng sẽ cho bạn sự yên tĩnh sâu - cảm giác rằng không cái gì có thể đúng hơn cái này. Nhưng trước khi nó xảy ra bạn phải làm nhẹ gánh bản thân bạn khỏi vô thức kiểu Freud. Và điều đó có thể xảy ra chỉ nếu bạn đang trong buông bỏ, vì con người bên trong nhất là bất bạo hành tới mức nó sẽ không khẳng định bản thân nó. Vô thức kiểu Freud sẽ muốn khẳng định bản thân nó; mọi khoảnh khắc nó đang cố khẳng định bản thân nó và bạn đang đẩy nó lại sau. Điều này là khác. Nó muốn khẳng định bản thân nó, nó muốn trở nên chủ động, nó muốn dẫn bạn tới đâu đó, nó muốn thao túng bạn - và bạn đang chống lại, tranh đấu với nó. Vô thức thực, người hướng dẫn, không có tính khẳng định. Nếu bạn cho phép nó, nếu bạn mời nó, có tính cầu nguyện, nó sẽ tới với bạn hệt như vị khách được mời. Bạn phải ở trong buông bỏ. Chỉ thế thì nó sẽ tới. Khi nó cảm thấy bạn sẵn sàng, khi nó cảm thấy nó sẽ không bị phủ nhận, bác bỏ, khi nó cảm thấy nó sẽ được đón chào, thế thì nó sẽ tới với bạn. Cho nên, bạn phải làm hai điều: tẩy rửa vô thức kiểu Freud, và huấn luyện trong buông bỏ và buông xuôi theo người hướng dẫn thực, vô thức thực. Hai điều này được làm, bạn sẽ biết sự khác biệt.

Khác biệt thực sự không thể được dạy cho bạn - bạn sẽ biết nó. Khi nó xảy ra, bạn sẽ biết nó. Làm sao bạn biết khác biệt giữa khi có đau trong thân thể bạn và khi toàn thân cảm thấy phơi phới? Khi toàn thân được trút đầy với phơi phới và khi đầu bạn có đau đầu, làm sao bạn cảm thấy khác biệt là gì? Bạn đơn giản biết nó. Bạn không thể định nghĩa được nó, bạn đơn giản biết nó: bạn biết đau đầu là gì và bạn biết phơi phới là gì.

Người hướng dẫn thực bao giờ cũng sẽ cho bạn việc cảm thấy phơi phới, và vô thức kiểu Freud bao giờ cũng sẽ cho bạn việc cảm thấy đau đầu. Nó là rối loạn, nó là xung đột bên trong, nó là phiền não, nó là đau bị kìm nén. Cho nên bất kì khi nào nó tới bạn sẽ cảm thấy đau khắp nơi.

Vì vô thức kiểu Freud này, nhiều thứ đã trở thành đau mà không phải là đau tự nhiên. Chẳng hạn, dục. Vì xã hội đã đè nén dục, nó đã trở thành buồn phiền. Một trong những thứ phúc lạc nhất trong cuộc sống tự nhiên là dục. Nhưng nó đã trở thành buồn phiền. Nếu bạn đi vào trong dục bạn sẽ cảm thấy thất vọng, bạn sẽ cảm thấy mặc cảm, đến cuối bạn sẽ cảm thấy bị yếu đi. Và bạn sẽ quyết định không bao giờ có dục lần nữa. Điều này không phải vì dục tự nhiên, điều này là vì vô thức. Dục đã trở thành buồn phiền. Nó đã bị đè nén tới mức nó đã trở thành xấu và buồn phiền. Bằng không nó là một trong những cực lạc tự nhiên nhất. Nếu đứa trẻ không bao giờ được dạy rằng dục là xấu và tội lỗi, nó sẽ tận hưởng dục, và mọi lúc nó sẽ cảm thấy sự phơi phới sâu chảy khắp thân thể.

Đàn ông cảm thấy phơi phới hơn đàn bà - vì đàn bà bị đè nén nhiều hơn. Không ai yêu cầu rằng con trai phải trinh tiết nhưng mọi người yêu cầu, ngay cả bản thân con trai, rằng con gái mà anh ta sẽ lấy làm vợ phải là trinh tiết. Ngay cả kẻ ăn chơi cũng yêu cầu rằng con gái phải là trinh tiết. Vô thức của đàn bà đã bị đè nén nhiều hơn vô thức của đàn ông, đó là lí do tại sao chỉ vài đàn bà đạt tới cực thích. Và điều đó nữa, là ở phương Tây - ở phương đông không nhiều hơn năm phần trăm đàn bà, nhiều nhất, đạt tới bất kì thích thú nào trong dục. Chín mươi nhăm phần trăm đơn giản chán nó. Đó là lí do tại sao khi các thánh nhân và sư dạy rằng dục là tội lỗi, đàn bà bao giờ cũng đồng ý. Họ tụ tập trong các đám đông quanh các sư vì việc này hấp dẫn với họ, nó là đúng. Vì họ bị kìm nén thế, họ không bao giờ biết tới bất kì phúc lạc nào của nó. Ở Ấn Độ, khi làm tình, đàn bà được coi là không chuyển động, không chủ động. Họ phải nằm yên như cái xác. Nếu họ chủ động người đàn ông của họ sẽ trở nên nghi ngờ: họ đang tận hưởng dục và điều này không phải là dấu hiệu về người đàn bà tốt. Người đàn bà tốt là người không tận hưởng. Ở phương Đông họ sẽ nói rằng nếu bạn muốn lấy vợ, lấy người đàn bà tốt, và nếu bạn muốn tận hưởng, thế thì có tình bạn với người đàn bà xấu - vì chỉ đàn bà xấu có thể tận hưởng. Điều này là không may. Đàn bà được cho là phải không chuyển động, không chủ động, cô ấy phải chỉ là chết. Làm sao cô ấy có thể đạt tới cực thích khi năng lượng không chuyển động?

Và nếu cô ấy không thể tận hưởng được nó, cô ấy nhất định chống lại chồng và cô ấy nhất định nghĩ rằng chồng là xấu. Mọi ngày đàn bà Ấn Độ đến tôi và họ nói rằng họ chán dục và chồng họ cứ ép họ phải có dục lặp đi lặp lại. Họ không thích nó, họ chán ghét. Và tại sao chồng, các ông chồng không bị chán ghét thế? Tại sao đàn bà chán ghét? Lí do là ở chỗ họ có vô thức bị đè nén về dục lớn hơn đàn ông.

Dục sẽ trở thành buồn chán. Nếu bạn đã kìm nén nó, nó là đau đầu. Bất kì cái gì có thể trở thành đau đầu - chỉ kìm nén nó, đó là thủ đoạn. Nó sẽ trở thành khổ. Và bất kì cái gì có thể trở thành phúc lạc - chỉ diễn đạt nó, không kìm nén nó.

Vô thức kiểu Freud này là mọi điều bạn biết ngay bây giờ. Bạn không biết về vô thức thực, vô thức Mật tông - đó là lí do tại sao bạn sợ. Và sợ, bạn không thể buông bỏ được. Sợ, bạn không thể đánh mất kiểm soát. Bạn biết rằng nếu bạn đánh mất kiểm soát, lập tức bản năng bị kìm nén sẽ nắm quyền. Lập tức, bất kì cái gì bạn đã đè nén sẽ tới tâm trí và nó sẽ khăng khăng đòi thực hiện. Đó là lí do tại sao bạn sợ. Tẩy rửa được cần trước hết để cho sợ ra đi. Và thế thì bạn có thể buông bỏ. Và nếu bạn buông bỏ, lực rất im lặng sẽ bắt đầu chảy tới tâm trí ý thức của bạn và bạn sẽ cảm thấy phơi phới, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn ở nhà, bạn sẽ cảm thấy rằng mọi thứ là tốt, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn được ân huệ.

Làm sao người ta có thể nhận ra rằng người hướng dẫn bên trong đã đi vào hoạt động? Đây sẽ là dấu hiệu thứ nhất: bạn sẽ bắt đầu cảm thấy tốt, tốt về bản thân bạn. Nhớ, bạn bao giờ cũng cảm thấy tệ về bản thân bạn. Tôi gần như không bao giờ bắt gặp một người cảm thấy tốt về bản thân mình. Mọi người đang kết án bản thân họ, mọi người nghĩ mình là xấu. Và khi bạn nghĩ bạn là xấu, làm sao bạn cho rằng ai đó khác sẽ yêu bạn? Và khi không ai yêu bạn, bạn cảm thấy thất vọng. Nhưng bản thân bạn không yêu bạn. Bạn không bao giờ chạm tay bạn một cách yêu thương, bạn không bao giờ cảm thân thể bạn một cách yêu thương, bạn không bao giờ cám ơn Thượng đế rằng ngài đã cho bạn thân thể đẹp thế, cơ thể đẹp thế. Không, bạn chỉ cảm thấy chán ghét. Và các tôn giáo, cái gọi là tôn giáo đã dạy bạn cảm thấy bị kết án - thân thể này là cái túi tội lỗi. Bạn đang mang gánh nặng.

Khi vô thức được xả ra bạn sẽ đột nhiên cảm thấy rằng bạn được chấp nhận, bạn không xấu. Không cái gì là xấu. Toàn thể sự sống sâu bên dưới trở thành phúc lành. Bạn cảm thấy được ân huệ. Và khoảnh khắc bạn cảm thấy được ân huệ, mọi người khác quanh bạn trở nên được ân huệ; bạn có thể ban phúc lành cho họ, bạn có thể cảm thấy hạnh phúc. Vì bạn cảm thấy bị kết án, bạn cảm thấy tệ về bản thân bạn và bạn nghĩ cùng điều đó về người khác. Làm sao bạn có thể yêu thân thể của người khác nếu bạn kết án thân thể riêng của bạn? Nếu bạn chống lại thân thể riêng của bạn, làm sao bạn có thể yêu thân thể của người khác? Bạn sẽ kết án - sâu bên dưới bạn sẽ kết án. Thực sự, tôn giáo đã chuẩn bị cho bạn trở thành chỉ là ma. Họ không muốn bạn hiện hữu cùng thân thể, họ muốn bạn chỉ là linh hồn phi thân thể. Mọi thứ đã bị kết án thế… và bạn đã coi điều đó là đương nhiên. Tôi đã thấy trong các kinh sách, trong nhiều kinh sách, rằng nó được viết ra là thân thể bạn chẳng có gì ngoài máu, mỡ, đờm dãi - chỉ để kết án nó. Tôi không biết những người này đã viết các kinh sách này muốn gì. Họ muốn vàng ở đó sao? Tại sao máu là xấu? Máu là sự sống chứ! Nhưng họ đã kết án nó và chúng ta đã chấp nhận kết án này. Họ phải điên, mất trí.

Người Jains bao giờ cũng nói rằng các teerthankaras của họ không bao giờ đái, họ không ỉa. Những thứ xấu thế. Nhưng tại sao đái là xấu? Bạn muốn đái ra cái gì thay vì nước đái? Và cái gì là xấu trong nó? Nhưng nó là thứ xấu thế. Và các nhà tâm lí nói rằng vì trung tâm dục và cơ quan đi đái là cùng chỗ trong đàn ông, dục đã trở nên bị kết án. Và trong đàn bà trung tâm dục ở ngày giữa, một bên là chỗ đi ỉa, bên kia là chỗ đi đái, dục không thể là tốt nếu nó ở giữa hai thứ xấu thế. Kết án về dục đã tới vì chúng ta đã kết án việc đi ỉa. Nhưng tại sao? Tại sao kết án nó? Cái gì là xấu? Nhưng chúng ta chấp nhận kết án và khi chúng ta chấp nhận, thế thì có vấn đề.

Toàn thân bạn bị kết án bởi những người thần kinh. Họ có thể đã viết kinh sách nhưng điều đó không tạo ra bất kì khác biệt nào. Họ có thể đã là những người lãnh đạo lớn - những người thần kinh gần như bao giờ cũng vậy. Họ là những người lãnh đạo lớn vì họ cuồng tín tới mức họ lập tức có thể có được việc đi theo. Và bao giờ cũng có những người tôn thờ chủ nghĩa cuồng tín. Bất kì người nào nói cái gì đó một cách mạnh mẽ sẽ có những người sụp xuống dưới chân người đó nói người đó là người lãnh đạo đúng. Và người đó có thể chỉ bị thần kinh, chỉ điên. Những người thần kinh này đã kết án bạn và bạn đã chấp nhận họ, bạn đã bị ước định bởi họ.

Khi vô thức chảy trong bạn, sự phơi phới tinh tế sẽ tới. Bạn sẽ cảm thấy thoải mái: mọi thứ là tốt, và mọi thứ là Thiêng liêng. Thân thể bạn tới từ điều Thiêng liêng, máu bạn cũng thế, nước đái của bạn cũng thế. Mọi thứ là Thiêng liêng. Khi vô thức tuôn chảy trong bạn, mọi thứ là Thiêng liêng, mọi thứ trở thành tâm linh. Không cái gì là xấu, không cái gì bị kết án. Đây sẽ là việc cảm, và thế thì bạn sẽ bay. Bạn sẽ trở thành nhẹ thế, bạn không thể bước. Thế thì không cái gì là gánh nặng trên đầu bạn. Thế thì bạn có thể tận hưởng những thứ nhỏ bé theo cách rất cao cả. Thế thì mọi thứ tầm thường trở thành cái đẹp. Nhưng cái đẹp đó được bạn trao cho - bất kì cái gì bạn chạm vào đều trở thành vàng vì sâu bên dưới bạn được trút đầy thế với phúc lạc.

Điều này sẽ là điều đầu tiên xảy ra cho bạn - phần tinh tuý về bản thân bạn. Và, khi vô thức bắt đầu tuôn chảy trong ý thức của bạn, điều thứ hai sẽ là ở chỗ bạn sẽ trở nên ít hướng thế giới hơn, ít trí tuệ hơn, nhiều tính toàn bộ hơn. Thế thì nếu bạn hạnh phúc bạn sẽ không chỉ đơn giản nói rằng bạn hạnh phúc - bạn sẽ nhảy múa. Chỉ nói, "Tôi hạnh phúc," là mờ nhạt, vô nghĩa. Tôi thấy những người nói, "Tôi hạnh phúc" - nhưng nhìn vào mặt họ mà xem! Tôi biết những người nói, "Anh (Em) yêu em (anh)," nhưng thân thể họ không diễn đạt bất kì cái gì. Lời là chết nhưng chúng ta đã thay thế chúng cho việc sống. Khi vô thức tuôn chảy trong bạn, đây sẽ là khác biệt: bạn sẽ sống với sự hiện diện toàn bộ của bạn. Khi bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn sẽ nhảy múa. Thế thì bạn sẽ không đơn giản nói, "Tôi hạnh phúc" - bạn sẽ là hạnh phúc: đó là khác biệt. Bạn sẽ không nói, "Tôi hạnh phúc" - không có nhu cầu nói nó vì bạn sẽ là hạnh phúc. Thế thì sẽ không có nhu cầu nói cho ai đó, "Anh yêu em" - bạn sẽ là yêu. Toàn thể con người của bạn sẽ biểu lộ cảm giác này, bạn sẽ rung động cùng yêu. Bất kì người nào đi ngang qua bên cạnh sẽ cảm thấy rằng bạn yêu; bất kì người nào chỉ chạm vào tay bạn sẽ cảm thấy năng lượng tinh tế đã đi vào trong người đó. Có hơi ấm trong sự hiện diện của bạn, có hạnh phúc.

Đây sẽ là điều thứ hai. Thứ nhất, bạn sẽ cảm thấy lòng tốt với bản thân bạn và với mọi thứ; và thứ hai, bạn sẽ trở thành toàn bộ. Khi người hướng dẫn nhận bạn, bạn sẽ là toàn bộ.

Câu hỏi thứ ba:

Khi trực giác đó bắt đầu vận hành, buông xuôi có phải là kĩ thuật duy nhất cho trực giác đó, hay người hướng dẫn bên trong? Người sống qua trực giác có phải bao giờ cũng thành công không? Thầy đánh giá thành công và thất bại thế nào? Chẳng đúng là người sống một cách trực giác sẽ trở thành yếu về trí tuệ đó sao?

Buông xuôi là kĩ thuật duy nhất cho con người bên trong trở thành chủ động.

Người sống qua trực giác có phải bao giờ cũng thành công không? Không, nhưng người đó bao giờ cũng hạnh phúc - dù người đó thành công hay không. Và người không sống một cách trực giác bao giờ cũng bất hạnh, dù người đó thành công hay không. Thành công không phải là tiêu chí vì thành công phụ thuộc vào nhiều thứ. Hạnh phúc là tiêu chí vì hạnh phúc tuỳ thuộc vào bạn. Bạn có thể không thành công vì người khác là kẻ cạnh tranh có đó. Cho dù bạn làm việc một cách trực giác, người khác có thể làm việc tinh ranh hơn, láu lỉnh hơn, tính toán hơn, bạo hành hơn, vô đạo đức hơn. Cho nên thành công tuỳ thuộc vào nhiều thứ khác; thành công là hiện tượng xã hội. Bạn có thể không thành công.

Ai có thể nói rằng Jesus đã thành công? Đóng đinh không phải là thành công, nó là thất bại lớn. Người bị đóng đinh khi người đó mới chỉ ba mươi ba tuổi - đây là kiểu thành công gì? Không ai biết về người đó. Chỉ vài dân làng, những người vô giáo dục, là đệ tử của ông ấy. Ông ấy không có địa vị, không danh vọng, không quyền lực. Đây là kiểu thành công gì? Đóng đinh không thể được nói là thành công. Nhưng ông ấy đã hạnh phúc. Ông ấy đã phúc lạc toàn bộ - ngay cả khi bị đóng đinh. Và những người đã đóng đinh ông ấy chắc vẫn còn sống nhiều năm nhưng họ chắc vẫn còn trong khổ sở. Cho nên thực sự, ai đã trải qua việc đóng đinh? Đó là vấn đề. Những người đã đóng đinh Jesus, họ có trải qua việc đóng đinh không? Hay đó là Jesus, người đã bị đóng đinh. Làm sao bạn có thể đóng đinh hạnh phúc được? Ông ấy đã cực lạc. Làm sao bạn có thể đóng đinh được cực lạc? Bạn có thể giết chết thân thể nhưng bạn không thể giết chết được hồn. Những người đã đóng đinh ông ấy, họ đã sống, nhưng cuộc sống của bạn đã không là gì ngoài việc đóng đinh chậm lâu dài - khổ sở và khổ sở và khổ sở.

Cho nên điều đầu tiên là ở chỗ tôi không nói rằng nếu bạn đi theo người hướng dẫn bên trong bạn bao giờ cũng sẽ thành công - theo nghĩa rằng thế giới thừa nhận thành công; nhưng theo nghĩa rằng một Phật hay một Jesus thừa nhận thành công, bạn sẽ thành công. Nhưng thành công đó được đo bởi hạnh phúc của bạn, phúc lạc của bạn - bất kì cái gì xảy ra là không liên quan, bạn sẽ hạnh phúc. Dù thế giới nói rằng bạn đã là thất bại, hay thế giới làm bạn thành ngôi sao, sự thành công, điều đó không tạo ra bất kì khác biệt nào. Bạn sẽ là hạnh phúc dù bất kì hoàn cảnh nào; bạn sẽ là phúc lạc. Phúc lạc là thành công với tôi. Nếu bạn có thể hiểu rằng phúc lạc là thành công, thế thì tôi nói bạn bao giờ cũng sẽ thành công.

Nhưng với bạn phúc lạc không phải là thành công; thành công là cái gì đó khác. Nó thậm chí có thể là khổ sở. Cho dù bạn biết rằng nó sẽ là khổ sở, bạn vẫn khao khát thành công. Hỏi những người lãnh đạo chính trị mà xem - họ ở trong khổ sở. Tôi đã không thấy bất kì người lãnh đạo chính trị nào là hạnh phúc. Họ chỉ khổ sở, nhưng dầu vậy họ đang cố với lên chức vụ cao hơn, cố trèo lên cao hơn trên chiếc thang. Và những người đã ở trên, người đó là đang trong khổ sở, và người đó biết điều đó. Nhưng chúng ta sẵn sàng là khổ sở nếu thành công tới với chúng ta. Cho nên thành công với chúng ta là gì? Thành công là việc hoàn thành bản ngã, không phải là phúc lạc. Nó chỉ là như vậy để cho mọi người sẽ nói rằng bạn đã thành công. Bạn có thể đã mất đi mọi thứ - bạn có thể đã mất hồn bạn; bạn có thể đã mất mọi cái hồn nhiên, điều cho phúc lạc; bạn có thể đã mất mọi thứ là an bình, im lặng, cái đem bạn tới gần hơn với điều Thiêng liêng; bạn có thể đã mất tất cả, và trở thành chỉ là người điên - nhưng thế giới sẽ nói bạn là thành công.

Với thế giới, sự hài lòng của bản ngã là thành công; với tôi nó không phải vậy. Với tôi, là phúc lạc là thành công - dù bất kì ai biết về bạn hay không. Dù bất kì ai biết tới bạn hay không là không liên quan, dù bạn sống không được ai biết tới một cách toàn bộ, không được nghe thấy, không được để ý, là không liên quan. Nhưng nếu bạn phúc lạc, bạn đã thành công.

Cho nên nhớ phân biệt này vì có nhiều người muốn là trực giác, người muốn tìm ra người hướng dẫn bên trong, chỉ để thành công trong thế giới. Với họ người hướng dẫn bên trong sẽ là sự thất vọng. Ngay chỗ đầu tiên, họ không thể tìm được nó. Chỗ thứ hai, cho dù họ có thể tìm thấy nó, họ sẽ khổ sở. Vì điều họ nhắm tới là việc được thế giới thừa nhận, sự đáp ứng bản ngã - không phải phúc lạc.

Là rõ ràng trong tâm trí đi - đừng hướng theo thành công. Thành công là thất bại lớn nhất trên thế giới. Cho nên đừng cố thành công bằng không bạn sẽ là thất bại. Nghĩ về việc là phúc lạc đi. Mọi khoảnh khắc nghĩ về việc là ngày càng phúc lạc hơn. Thế thì toàn thế giới có thể nói bạn là thất bại nhưng bạn sẽ không là thất bại. Bạn đã đạt tới.

Phật đã là thất bại trong con mắt của bạn bè, gia đình, vợ, thầy giáo, xã hội - ông ấy đã là thất bại. Ông ấy đã trở thành chỉ người ăn xin. Đây là kiểu thành công gì vậy? Ông ấy có thể đã là một hoàng đế lớn: ông ấy có phẩm chất, ông ấy có nhân cách, ông ấy có tâm trí. Ông ấy có thể đã là một hoàng đế lớn nhưng ông ấy đã trở thành kẻ ăn xin. Ông ấy đã là thất bại - hiển nhiên. Nhưng tôi nói với bạn ông ấy không là thất bại. Nếu ông ấy đã trở thành hoàng đế thế thì ông ấy chắc đã là thất bại vì ông ấy đã bỏ lỡ cuộc sống thực. Điều ông ấy đã đạt tới dưới cây Bồ đề đã là thực và điều ông ấy mất đã là không thực.

Với cái thực bạn sẽ thành công trong cuộc sống bên trong; với cái không thực... Tôi không biết. Nếu bạn muốn thành công trong cái không thực thế thì đi theo con đường của những người đang làm việc trong ranh mãnh, láu lỉnh, cạnh tranh, ghen tị, bạo hành. Đi theo con người của họ, người hướng dẫn bên trong không dành cho bạn. Nếu bạn muốn thu được cái gì đó của thế giới, thế thì đừng nghe theo người hướng dẫn bên trong.

Nhưng chung cuộc bạn sẽ cảm thấy rằng mặc dầu bạn đã thu được toàn thế giới, bạn đã đánh mất bản thân bạn. Jesus nói, "Và con người thu được cái gì nếu con người đánh mất hồn mình và thu được toàn thế giới?" Bạn sẽ gọi ai là thành công: Alexander Đại đế hay Jesus người bị đóng đinh? Vậy nếu - và cái 'nếu' đó phải được hiểu rõ - nếu bạn quan tâm tới thế giới, thế thì người hướng dẫn bên trong không phải là người hướng dẫn cho bạn. Nếu bạn quan tâm tới chiều bên trong của con người thế thì người hướng dẫn bên trong, và duy nhất người hướng dẫn bên trong này, có thể giúp đỡ.

Xem tiếp Chương 79 - Quay về Mục lục Tập 4 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post