Read more
Đây là một trong những kĩ thuật mạnh nhất
có thể có: Bỏ mọi thứ cho tôi
Đêm hôm qua thầy đã giải thích chi tiết về
cách người tìm kiếm lừa dối bản thân họ bằng việc không làm nỗ lực nghiêm túc
và chân thành hướng tới thiền. Nhưng với nhiều người tìm kiếm, người nghiêm túc
hỏi thầy về các kĩ thuật thiền, thầy đơn giản bảo họ bỏ mọi thứ cho thầy và rằng
thầy sẽ chăm lo cho tiến bộ tâm linh của họ. Nhưng nhiều người tìm kiếm cảm thấy
không thoả mãn về biến đổi tâm linh của họ theo cách đó. Trong hoàn cảnh này,
xin thầy giải thích cách những người tìm kiếm này đang lừa dối bản thân họ.
Thứ nhất, khi họ hỏi về kĩ thuật, tôi cho họ kĩ thuật.
Đây là một kĩ thuật: Bỏ mọi thứ cho tôi. Đây là một trong những kĩ thuật mạnh nhất có thể có. Và đừng nghĩ rằng nó là dễ dàng; nó là rất khó, đôi khi là không thể được. Khó bỏ mọi thứ cho ai đó, nhưng nếu bạn có thể bỏ, trong chính việc buông bỏ đó, bản ngã của bạn đã biến mất; trong chính việc buông bỏ đó, quá khứ của bạn đã biến mất; trong chính việc buông xuôi đó, một điểm mới được sinh ra - bạn là khác. Mãi cho tới giờ bạn đã sống cùng bản ngã riêng của bạn; từ giờ trở đi bạn sẽ sống không có bản ngã, bạn sẽ đi theo con đường của buông xuôi.
Cho nên đừng nghĩ rằng đây không phải là kĩ thuật! Nó là kĩ thuật - một trong những kĩ thuật rất cơ bản. Và tôi không trao nó cho bất kì ai và mọi người đâu. Tôi trao nó chỉ cho những người đặc biệt, người rất bản ngã, vì với họ bất kì kĩ thuật nào đều sẽ tạo ra rắc rối. Bản ngã của họ sẽ khai thác nó. Họ sẽ trở nên bản ngã hơn qua nó. Họ có thể thực hành bất kì cái gì khác ngoại trừ điều này, nhưng bởi thực hành đó, bản ngã của họ sẽ không bị phá huỷ; thay vì thế, nó sẽ được đáp ứng hơn. Họ sẽ trở thành các 'thiền nhân' lớn. Họ có thể từ bỏ thế giới, nhưng bản ngã của họ sẽ được làm mạnh dù họ làm bất kì cái gì. Bất kì khi nào tôi cảm thấy rằng người tìm kiếm này có bản ngã tinh vi tới mức bất kì phương pháp nào sẽ đầu độc người đó, chỉ thế thì tôi mới nói, "Bỏ mọi thứ cho tôi." Không phải là điều này sẽ là mục đích đâu, nhưng điều này sẽ là việc bắt đầu. Và điều này sẽ là bắt đầu đúng cho tất cả những người lấy bản ngã làm trung tâm. Nếu họ có thể bỏ mọi thứ cho tôi, thế thì tôi sẽ bắt đầu cho họ các kĩ thuật khác - nhưng chỉ thế thôi. Thế thì các kĩ thuật khác sẽ không chứng tỏ là độc hại. Một khi bản ngã không có đó, những kĩ thuật đó sẽ biến đổi họ.
Và nếu buông xuôi của họ là toàn bộ tới mức không cái gì bị bỏ lại để được biến đổi, thế thì sẽ không có nhu cầu về bất kì kĩ thuật khác nào. Điều này nữa là có thể, và điều này là có thể chỉ cho những người rất bản ngã; chỉ họ có thể buông xuôi toàn bộ.
Điều này sẽ có vẻ gây lẫn lộn, ngược đời - nhưng nhớ, bạn có thể bỏ cái gì đó chỉ nếu bạn có nó. Nếu bạn không có bản ngã rất mạnh, bạn có thể bỏ cái gì? Bạn có thể buông xuôi cái gì? Điều đó giống như yêu cầu người ăn xin buông xuôi mọi của cải của người đó. Người đó sẽ sẵn sàng, người đó sẽ nói, 'Được,' nhưng cái được của người đó chẳng ngụ ý điều gì. Nó tuyệt đối vô tích sự vì người đó chẳng có gì để mất. Và nếu bạn có bản ngã rất mạnh, điều đó có nghĩa một bản ngã rất tập trung, được kết tinh, bạn có thể bỏ nó một cách toàn bộ vì sẽ khó bỏ nó theo từng phần. Nó được tập trung và kết tinh tới mức sẽ khó bỏ nó theo từng mảnh. Hoặc bạn có thể bỏ nó hoặc không bỏ. Đó là một trong những điều ngược đời của cuộc sống rằng để buông xuôi, bản ngã rất đích thực được cần có đó ngay chỗ đầu tiên. Cho nên với tôi, giáo dục đúng sẽ bao gồm việc tạo ra bản ngã mạnh, tới chính cực đoan, nơi đau khổ lớn được sinh ra từ chúng, và thế rồi - buông xuôi. Chỉ buông xuôi là có thể.
Điều này đã là kinh nghiệm của tôi. Những người tới từ phương Tây có bản ngã mạnh hơn người phương Đông vì ở phương Tây không có quan niệm về buông xuôi, không có quan niệm về vâng lời, không có quan niệm về guru và đệ tử. Thực sự, tâm trí phương Tây không thể quan niệm được guru là gì. Và họ không thể quan niệm được về ai đó buông xuôi theo bất kì ai. Toàn thể giáo dục, văn hoá và văn minh phương Tây được dựa trên bản ngã, hoàn thành bản ngã. Và các nhà tâm lí phương Tây nói rằng là mạnh khoẻ tinh thần, bạn phải có bản ngã mạnh. Cho nên mọi tâm lí học phương Tây đều giúp cho bản ngã là mạnh: bản ngã của đứa trẻ phải được làm mạnh theo mọi cách, bằng không nó sẽ trở thành ốm tinh thần. Nhưng các tôn giáo phương Đông nói rằng chừng nào bạn chưa bỏ bản ngã, bạn không thể biết được chân lí tối thượng, bạn không thể biết được điều huyền bí của sự sống là gì. Cả hai dường như là mâu thuẫn, nhưng họ không mâu thuẫn. Với tôi, huấn luyện phương Tây phải có đó lúc ban đầu với mọi người trên khắp thế giới. Mọi người phải được cho bản ngã mạnh. Đến tuổi ba mươi lăm bạn nên đạt tới đỉnh của bản ngã của bạn; vào tuổi ba mươi lăm nó phải ở đỉnh của nó, mạnh mẽ, mạnh nhất có thể được. Chỉ thế thì việc buông xuôi sẽ xảy ra. Cho nên bất kì khi nào những người tìm kiếm phương Tây tới tôi và tôi bảo họ bỏ mọi thứ cho tôi, họ rất ngần ngại, chống đối. Và điều đó dường như là không thể được, nhưng thỉnh thoảng, khi buông xuôi xảy ra, họ đạt tới việc nhận ra sâu sắc hơn nhiều.
Với người phương Đông buông xuôi không khó lắm. Họ sẵn sàng. Bạn nói, 'Buông xuôi đi,' họ nói, 'Vâng.' Không chút ngần ngại về phần họ. Họ không có bản ngã mạnh lắm, phát triển lắm. Họ có thể buông xuôi nó - nhưng buông xuôi đó là bất lực. Nó sẽ không giúp đỡ. Cho nên điều bao giờ cũng xảy ra là với người phương Đông, tôi lập tức cho người đó kĩ thuật để làm việc tiếp, để cho nó giúp cho bản ngã của người đó. Với người phương Tây tôi lập tức nói, 'Buông xuôi đi.' Họ đã đạt tới điểm đó bên trong họ cho nên họ có thể buông xuôi; việc rất ngần ngại của họ biểu lộ rằng họ có thể buông xuôi. Nhưng buông xuôi của họ sẽ là cuộc vật lộn, và khi nó là cuộc vật lộn nó là một sadhana. Khi nó là cuộc vật lộn, điều đó ngụ ý cái gì đó; nó sẽ biến đổi họ.
Cho nên thứ nhất, khi tôi nói, "bỏ mọi thứ cho tôi," đây là một kĩ thuật; và tôi nói điều đó chỉ cho những người đã rất phát triển bản ngã. Thứ hai... Nhưng nhiều người tìm kiếm cảm thấy không thoả mãn về biến đổi tâm linh của họ theo cách đó. Đúng, đây là những người mà tôi nói, 'Buông xuôi đi.' Họ cảm thấy rất không được thoả mãn. Họ muốn cái gì đó để làm, họ không muốn buông xuôi. Tôi biết họ sẽ cảm thấy không được thoả mãn vì bản ngã của họ sẽ chống lại; nó sẽ cố theo mọi cách không buông xuôi. Nhưng điều đó không thể được giúp đỡ. Họ sẽ phải trải qua sự không thoả mãn này, và họ sẽ phải hiểu rằng bỏ mọi thứ cho tôi chỉ là mới bắt đầu. Nếu họ không thể làm được điều đó, tôi sẽ không cho họ bất kì kĩ thuật nào ngay bây giờ. Họ có thể bỏ tôi, hay bỏ mọi thứ cho tôi. Không có phương án khác. Một khi tôi nói với ai đó, "Bỏ mọi thứ cho tôi," tôi sẽ không cho người đó bất kì kĩ thuật nào. Tôi biết rằng điều đó sẽ là khó và gian nan - nhưng nó phải là vậy. Càng khó khăn, càng gian nan, càng tốt hơn, vì điều đó nghĩa là người đó có bản ngã tiến hoá hơn, và nó đang vật lộn. Người đó sẽ phải tới một ngày nào đó - tới tôi hay tới ai đó khác, điều đó không liên quan - và người đó sẽ phải buông xuôi nó.
Thầy là không liên quan thế; việc buông xuôi là liên quan. Nơi bạn buôi là không có ý nghĩa. Bạn có thể buông xuôi theo một Phật đá. Điều đó sẽ có tác dụng. Việc buông xuôi biến đổi bạn. Nó gạt bản ngã của bạn sang bên, làm nhẹ gánh bản thân bạn; sống lần đầu tiên không từ quá khứ mà đi vào trong hiện tại, tươi tắn và trẻ trung, nhẹ gánh.
Và điều thứ ba: Trong hoàn cảnh này, xin thầy giải thích cách những người tìm kiếm này đang lừa dối bản thân họ. Họ có thể lừa dối bản thân họ. Họ có thể nói với tôi, "Vâng, chúng tôi bỏ mọi thứ cho thầy," và liên tục ôm giữ mọi thứ. Họ có thể lừa dối bản thân họ rằng họ đã buông xuôi và họ có thể liên tục nhấn mạnh vào cách thức riêng của họ. Buông xuôi không thể là từng phần, nó chỉ có thể là toàn bộ - và thế thì bạn không thể đặt điều kiện của bạn, cái thích và không thích của bạn.
Chuyện xảy ra mới vài ngày trước. Một người tới tôi và anh ta nói, "Tôi sẽ bỏ mọi thứ cho thầy. Bất kì cái gì thầy nói, tôi sẽ làm." Tôi bảo anh ta, 'Nhắc lại nó lần nữa thật to vào, 'Bất kì cái gì thầy nói, tôi sẽ làm."' Anh ta nhắc lại nó. Tôi bảo anh ta nhắc lại nó lần nữa và còn to hơn. Anh ta trở nên hơi bối rối và nói, 'Tại sao?' Và anh ta cũng trở nên nhận biết về tại sao tôi đã nói phải nói to lên. Anh ta nói, "Thầy có thể đúng. Tôi không nên nói điều này, vì sẽ rất khó bỏ mọi thứ cho thầy và sẽ rất khó tuân theo bất kì cái gì thầy nói." Cho nên tôi bảo anh ta làm điều đó thành điều kiện, là đích xác để cho anh ta không thể thay đổi được. Anh ta nói, "Đúng, bất kì cái gì tôi thích - cho tôi tự do chọn lựa."
Đây là cách bạn có thể lừa dối. Bên trong bạn vẫn còn là người chủ; bạn liên tục chọn làm cái gì và không làm cái gì. Và khi nó xảy ra, bất kì cái gì bạn chọn đều sẽ là sai vì tâm trí đang chọn đó là sai, bằng không chắc đã không có nhu cầu tới tôi. Khi tôi nói buông xuôi điều đó có nghĩa là bây giờ bạn sẽ không chọn, bây giờ tôi sẽ chọn và bạn sẽ tuân theo. Và nếu bạn có thể tuân theo một cách toàn bộ, ngày đó không còn xa khi tôi sẽ nói, "Bây giờ không có nhu cầu. Bây giờ bạn có thể chọn."
Bạn phải biến mất: bề mặt, bản ngã nông cạn phải biến mất. Thế thì con người riêng của bạn đi vào sự hiện hữu. Tôi sẽ không giữ bạn đi theo tôi mãi mãi bao giờ. Điều đó không phải là công việc sung sướng gì cho lắm. Khi bản ngã của bạn không còn đó, guru riêng của bạn, thầy bên trong của bạn, đã tới trong hiện hữu. Guru bên ngoài không là gì ngoài đại diện của guru bên trong. Một khi cái bên trong có đó, cái bên ngoài không được cần tới. Và guru riêng của bạn sẽ nói với bạn, "Bây giờ đi theo bản thân mình. Đi một mình. Bây giờ mình không cần bất kì người nào hướng dẫn mình, người hướng dẫn bên trong đã tới trong hiện hữu. Bây giờ mình có ánh sáng bên trong riêng của mình. Mình có thể thấy qua nó. Nó sẽ chỉ cho mình con đường."
Nhưng ngay bây giờ, như bạn vậy, điều đó là không thể được. Bạn không có bất kì ánh sáng nào. Bạn không thể thấy được. Và bất kì chỗ nào tâm trí bạn đưa bạn tới, nó sẽ là sai. Tâm trí này đã từng đưa bạn đi trong nhiều kiếp và nó bao giờ cũng dẫn bạn vào những hình mẫu đặc biệt. Nó có thói quen cũ và nó dẫn bạn đi tương ứng. Nó là thứ máy móc. Chỉ để tạo ra gián đoạn, việc buông xuôi được cần tới. Nếu bạn buông xuôi theo cái gì đó, cho dù trong vài ngày, sẽ có kẽ hở giữa bây giờ và quá khứ của bạn. Một lực mới đã đi vào trong bạn. Bây giờ bạn không thể tiếp tục với quá khứ; con đường của bạn, như nó bao giờ cũng là vậy, không thể còn thêm nữa. Lối rẽ sẽ xảy ra. Kẽ hở này là điều được ngụ ý bởi buông xuôi.
Nhưng bạn có thể lừa dối. Bạn có thể nói, "Vâng, tôi buông xuôi," và bạn có thể đã không buông xuôi. Hay bạn có thể nghĩ rằng bạn đã buông xuôi nhưng một cách vô thức bạn đang tranh đấu. Không chỉ tranh đấu trong buông xuôi, mà trong mọi thứ nơi 'buông bỏ' được cần, chúng ta tranh đấu.
Ở phương Tây nhiều nghiên cứu đang diễn ra về hiện tượng dục, vì mọi người đang trở nên ngày càng ít có khả năng cực thích sâu. Họ có dục nhưng không cực lạc nào tới từ nó. Nó đã trở thành chuyện chán chường. Họ cảm thấy chỉ mỗi thất vọng, chỉ yếu đi qua nó. Và thế thì nó trở thành thứ thường lệ. Họ không biết phải làm gì. Cực lạc sâu qua cực thích là ý nghĩa của nó. Nếu điều này không xảy ra, nó là vô tích sự và vô dụng và thậm chí có hại. Nhiều trường phái tâm lí liên tục làm việc trên những câu hỏi: "Cái gì đã xảy ra cho con người? Tại sao người ta không đạt tới cực thích qua dục? Tại sao có nhiều không thoả mãn thế?" Mọi nghiên cứu đều chỉ ra rằng lí do là ở chỗ con người không thể buông xuôi - đó là lí do tại sao con người không thể đạt tới cực thích. Ngay cả khi làm tình, khi sâu trong dục, tâm trí bạn vẫn còn trong kiểm soát. Bạn liên tục kiểm soát. Bạn không trong 'buông bỏ'. Bạn sợ buông bỏ vì nếu bạn cho phép năng lượng dục di chuyển không kiểm soát, bạn không biết nó dẫn tới đâu. Bạn có thể phát điên, bạn thậm chí có thể chết. Đó là nỗi sợ. Cho nên bạn vẫn còn trong kiểm soát.
Bạn liên tục thao túng thân thể bạn. Việc thao túng này từ tâm trí không cho phép toàn thân trở thành dòng chảy năng lượng. Thế thì dục trở thành chuyện cục bộ, toàn thân không được tham gia, toàn thân không trong điệu vũ bên trong; cực lạc bị bỏ lỡ. Bạn mất năng lượng và bạn không thu được bất kì cái gì - nhất định có thất vọng. Cho nên các nhà tâm lí học nói rằng bạn sẽ không đạt tới cực lạc sâu chừng nào bạn chưa trong 'buông bỏ' sâu, chừng nào tâm trí vẫn còn đó và bản ngã vẫn còn đó; chừng nào thân thể còn chưa tiếp quản với lực riêng của nó, đà riêng của nó, và chuyển động bởi các nguồn vô thức riêng của nó; chừng nào bạn vẫn có đó. Cực lạc đó có thể cho bạn thoáng nhìn đầu tiên về cực lạc tối thượng mà xảy ra trong 'buông bỏ' toàn bộ bản ngã của bạn với điều Thiêng liêng, với vũ trụ.
Samadhi, mục đích tối thượng của mọi yoga và Mật tông, là cực thích sâu với bản thân vũ trụ, với bản thân sự tồn tại. Guru chỉ cố giúp bạn, đem bạn tới điểm mà bạn có thể ít nhất là buông xuôi bản ngã. Thế thì cực lạc sâu sẽ xảy ra giữa bạn và thầy của bạn. Bất kì chỗ nào có 'buông bỏ', cực lạc xảy ra - đó là luật.
Cho nên nếu bạn có thể buông xuôi theo một guru, đừng nghe bất kì người nào. Cho dù toàn thế giới nói rằng guru này là sai, đừng nghe điều đó. Nếu bạn có thể buông xuôi, guru này là đúng. Bạn sẽ đạt tới khoảnh khắc cực lạc qua ông ấy. Và nếu toàn thế giới nói rằng guru này là đúng, và bạn không thể buông xuôi được, ông ấy là vô dụng cho bạn. Cho nên bất kì chỗ nào bạn có cảm giác về buông xuôi, có guru của bạn, thầy của bạn.
Tìm chỗ, tìm người có sự hiện diện mà bạn có thể cho phép 'buông bỏ', trong sự hiện diện của người đó, bạn có thể bỏ tâm trí bạn trong một lúc. Một khi lực này từ bên ngoài đi vào trong bạn, con đường của bạn sẽ là khác, cuộc sống của bạn sẽ lấy lối rẽ mới.
Bạn có thể lừa bản thân bạn: bạn có thể liên tục nghĩ rằng bạn đã buông xuôi nhưng bạn biết rõ bên trong rằng bạn đã không buông xuôi. Và nhớ: bạn không thể lừa được thầy - thầy biết. Và thầy sẽ liên tục nhấn mạnh chừng nào 'buông bỏ' chưa thực sự xảy ra. Bạn có thể thao diễn, bạn có thể chơi trò chơi, nhưng bạn không thể lừa được thầy. Bạn có thể đặt đầu bạn dưới chân thầy nhưng cử chỉ đó chẳng ngụ ý điều gì. Nó có thể chỉ là cử chỉ bề ngoài, bạn không cúi mình chút nào. Nhưng nếu việc cúi mình thực sự xảy ra, thầy có thể làm việc.
Cho nên bất kì khi nào tôi nói, "Buông xuôi đi," hay "Bỏ nó cho tôi và tôi sẽ chăm nom," tôi ngụ ý điều đó. Đích xác bất kì cái gì tôi nói tôi ngụ ý điều đó. Tôi muốn tạo ra kẽ hở bên trong bạn, sự gián đoạn với quá khứ. Một khi kẽ hở có đó, sớm hay muộn bạn sẽ trở nên có năng lực đi theo cách riêng của bạn. Nhưng trước điều đó, nếu bạn đi theo cách riêng của bạn, bạn sẽ tiếp tục câu chuyện quá khứ. Không cái gì mới là có thể. Với cái mới, cái gì đó từ bên ngoài phải đi vào bạn, phải đẩy bạn vào con đường mới.
0 Đánh giá