Chương 1. Ngôn ngữ của tương lai vàng

Chương 1. Ngôn ngữ của tương lai vàng

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 1. Ngôn ngữ của tương lai vàng



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Một thời gian trước đây thầy đã nói cái gì đó về im lặng điều làm cho tôi giật mình. Trong giấc ngủ của mình, tôi đơn giản nghĩ về nó chỉ là sự thiếu vắng - thiếu vắng tiếng ồn. Nhưng thầy đã nói nó có phẩm chất tích cực, âm thanh tích cực. Và trong thiền của mình, tôi đã để ý sự phân biệt giữa im lặng trong thân thể tôi và im lặng trong tâm trí tôi. Tôi có thể có im lặng thứ nhất, không có im lặng thứ hai. Thưa thầy kính yêu, xin thầy nói cho tôi về im lặng.

Anand Somen, im lặng thường được hiểu là cái gì đó tiêu cực, cái gì đó trống rỗng, việc thiếu vắng âm thanh, thiếu tiếng ồn. Hiểu lầm này là phổ biến bởi vì rất ít người đã bao giờ trải nghiệm im lặng. Mọi điều họ đã trải nghiệm nhân danh im lặng là không tiếng ồn. Nhưng im lặng là hiện tượng khác toàn bộ. Nó hoàn toàn tích cực. Nó có tính tồn tại, nó không trống rỗng. Nó đang tuôn tràn với âm nhạc mà bạn chưa bao giờ nghe thấy trước đây, với hương thơm không quen thuộc với bạn, với ánh sáng chỉ có thể được thấy bằng con mắt bên trong. Nó không phải là cái gì đó hư cấu; nó là thực tại, và thực tại đã hiện diện trong mọi người - chúng ta chỉ chưa bao giờ nhìn vào. Mọi giác quan của chúng ta đều hướng ngoại. Mắt chúng ta mở ra ngoài, tai chúng ta mở ra ngoài, tay chúng ta chìa ra ngoài, chân chúng ta... mọi giác quan của chúng ta đều được ngụ ý để thám hiểm thế giới bên ngoài.

Nhưng cũng có giác quan thứ sáu nữa, cái đang ngủ bởi vì chúng ta chưa bao giờ dùng nó. Và không xã hội, không nền văn hoá, không hệ thống giáo dục nào giúp cho mọi người làm giác quan thứ sáu thành tích cực. Giác quan thứ sáu đó, ở phương Đông nó được gọi là "con mắt thứ ba." Nó nhìn vào trong. Và vì chỉ có một cách để nhìn bên trong, cho nên có một cách để nghe bên trong, cho nên có một cách để ngửi bên trong. Cũng như có năm giác quan hướng ra ngoài, có năm giác quan tương xứng hướng vào trong. Về tất cả, con người có mười giác quan, nhưng giác quan đầu tiên bắt đầu cuộc hành trình bên trong là con mắt thứ ba, và thế rồi các giác quan khác bắt đầu mở ra.

Thế giới bên trong của bạn có hương vị riêng của nó, có hương thơm riêng của nó, có ánh sáng riêng của nó. Và nó hoàn toàn im lặng, im lặng mênh mông, im lặng vĩnh hằng. Chưa bao giờ có tiếng ồn nào, và sẽ không bao giờ ồn ào gì. Không đám đông nào có thể đạt tới đó, nhưng bạn có thể đạt tới. Tâm trí không thể đạt tới đó, nhưng bạn có thể đạt tới nó vì bạn không là tâm trí. Chức năng của tâm trí lại là chiếc cầu giữa bạn và thế giới đối thể, và chức năng của tim là chiếc cầu giữa bạn và bản thân bạn.

Im lặng mà tôi đã từng nói tới là im lặng của tim. Nó là bài ca trong bản thân nó, không lời và không âm. Chính là từ im lặng này mà hoa của tình yêu phát triểm. Chính im lặng này trở thành vườn Eden. Thiền, và duy nhất thiền, là chìa khoá để mở những cánh cửa của bản thể riêng bạn.

Bạn đang hỏi, "Một thời gian trước đây thầy đã nói cái gì đó về im lặng điều làm cho tôi giật mình trong giấc ngủ của tôi. Tôi đơn giản nghĩ về nó chỉ là sự thiếu vắng - thiếu vắng tiếng ồn. Nhưng thầy đã nói nó có phẩm chất tích cực, âm thanh tích cực. Và trong thiền của mình, tôi đã để ý sự phân biệt giữa im lặng trong thân thể tôi và im lặng trong tâm trí tôi."

Kinh nghiệm của bạn là thực. Thân thể biết im lặng riêng của nó - điều là mạnh khoẻ riêng của nó, vui vẻ riêng của nó. Tâm trí cũng biết im lặng của nó, khi mọi ý nghĩ biến mất và bầu trời không gợn mây, chỉ là không gian thuần khiết. Nhưng im lặng tôi đang nói tới là sâu sắc hơn nhiều.

Tôi đang nói về im lặng của bản thể của bạn.

Những im lặng này mà bạn đang nói tới có thể bị quấy rối. Ốm bệnh có thể quấy rối im lặng của thân thể bạn, và chết chắc chắn sẽ quấy rối nó. Một ý nghĩ có thể quấy rối im lặng của tâm trí bạn, cách thức một hòn đá nhỏ bị ném vào trong chiếc hồ im lặng là đủ tạo ra cả nghìn gợn sóng và hồ không còn im lặng nữa. Im lặng của thân thể và của tâm trí là rất mong manh và rất hời hợt, nhưng trong bản thân chúng, chúng là tốt. Kinh nghiệm chúng là có ích, bởi vì nó chỉ ra rằng thậm chí có thể có im lặng sâu sắc hơn của tim.

Và ngày bạn kinh nghiệm im lặng của tim, nó sẽ lại là mũi tên của khao khát, đi vào bạn thậm chí còn sâu hơn.

Chính trung tâm của bản thể bạn là trung tâm của cơn xoáy lốc. Bất kì cái gì xảy ra quanh nó đều không ảnh hưởng tới nó; nó là im lặng vĩnh hằng. Hết ngày nọ tới ngày kia, hết năm nọ tới năm kia, hết thời đại nọ tới thời đại kia, hết kiếp nọ tới kiếp kia, nhưng im lặng vĩnh hằng của bản thể bạn vẫn còn đích xác là một - cùng một âm nhạc vô âm, cùng hương thơm của tính thượng đế, cùng sự siêu việt từ mọi cái hữu tử, từ mọi cái nhất thời.

Nó không phải là im lặng của bạn.

Bạn là nó.

Nó không phải là cái gì đó trong sở hữu của bạn; bạn bị nó sở hữu, và đó là cái vĩ đại của nó. Cho dù bạn không có đó, bởi vì ngay cả sự hiện diện của bạn cũng sẽ là việc quấy rối.

Im lặng là sâu lắng tới mức không có người nào, thậm chí không có bạn. Và im lặng này đem tới chân lí, và tình yêu, và cả nhìn phúc lành cho bạn. Đây là việc tìm kiếm, đây là niềm khao khát của mọi con tim, của mọi người có chút ít thông minh.

Nhưng nhớ lấy, đừng bị lạc trong im lặng của thân thể, hay im lặng của tâm trí, hay thậm chí im lặng của tim. Bên ngoài ba điều này là cái thứ tư. Chúng ta, ở phương Đông, đã gọi nó đơn giản là "cái thứ tư," turiya. Chúng ta đã không cho nó cái tên nào. Thay vì tên chúng ta đã cho nó một con số, bởi vì nó tới sau ba im lặng - của thân thể, của tâm trí, của tim - và bên ngoài nó, không có gì khác được tìm thấy.

Cho nên, đừng hiểu lầm. Phần lớn mọi người... chẳng hạn, có những người đang thực hành bài tập yoga. Bài tập yoga cho thân thể sự im lặng, và họ bị mắc kẹt ở đó. Toàn thể cuộc sống của họ, họ thực hành, nhưng họ chỉ biết cái im lặng nông cạn nhất này.

Thế rồi có những người làm việc tập trung kiểu như thiền siêu việt, của Maharishi Mahesh Yogi. Nó có thể cho bạn im lặng mà sẽ chỉ là của tâm trí. Chỉ bằng việc lẩm nhẩm một cái tên hay mật chú... chính việc lặp lại đó tạo ra trong việc khuấy động của nó, sự im lặng trong tâm trí. Nhưng đấy không phải là thiền, và nó không siêu việt.

Và có những người Sufi biết tới im lặng thứ ba, chính là chỗ sâu nhất của cả ba. Nhưng dầu vậy nó không phải là mục đích, mục tiêu; mũi tên của bạn vẫn không tới đích. Nó là rất sâu bởi vì người Sufi biết tim nhiều hơn bất kì ai khác. Trong nhiều thế kỉ họ đã từng làm việc trên tim, cũng như những người yogis đã từng làm việc trên thân thể, và những người của tập trung và suy tư đã từng làm việc trên tâm trí.

Người Sufis biết cái đẹp mênh mông của yêu. Họ toả ra tình yêu, nhưng dầu vậy nhà vẫn chưa được đạt tới. Bạn phải nhớ tới cái thứ tư. Chừng nào bạn chưa đạt tới cái thứ tư, tiếp tục cuộc hành trình đi.

Mọi người hiểu lầm rất dễ dàng. Chỉ một chút xíu kinh nghiệm và họ nghĩ họ đã đạt tới. Và tâm trí rất láu lỉnh để hợp lí hoá.

Có câu chuyện Sufi về Mulla Nasruddin. Mulla nghe thấy ồn ào rung chuyển trên phố bên ngoài nhà anh ta vào nửa đêm. Vợ anh ta bảo anh ta đi xuống phố xem cái gì, và sau nhiều biện luận anh ta khoác chăn lên vai và đi xuống phố. Đã có nhiều người trong phố và nhiều tiếng ồn ào, và trong đám đông ai đó lấy mất chiếc chăn của anh ta.

Mulla về nhà trần trụi, và vợ anh ta hỏi anh ta, "Mọi chuyện ở đó là thế nào?" Mulla nói, "Dường như là về chăn của anh, vì khi họ lấy chăn xong tất cả họ biến mất luôn. Họ chỉ đợi chiếc chăn. Và anh đã bảo em 'Đừng bắt anh đi ra đó.' Bây giờ anh đã mất chăn rồi và anh về trần trụi. Đấy không phải là việc của chúng ta."

Anh ta đã tìm ra cách hợp lí hoá, và điều đó có vẻ logic, rằng khi họ lấy được chăn của anh ta thì tất cả họ biến mất. Và Mulla đáng thương nghĩ rằng có lẽ đó là toàn thể vấn đề... "Biện luận của họ và ồn ào của họ ở ngay trước nhà tôi giữa nửa đêm, và cô vợ ngu xuẩn của tôi đã thuyết phục tôi chung cuộc để đánh mất cái chăn của tôi!"

Tâm trí liên tục hợp lí hoá, và thỉnh thoảng có thể dường như là điều nó nói là đúng, bởi vì nó cho luận cứ cho điều đó. Nhưng người ta phải cảnh giác với tâm trí riêng của mình, bởi vì trong thế giới này không ai có thể lừa được bạn nhiều hơn là tâm trí riêng của bạn. Kẻ thù lớn nhất của bạn là ở bên trong bạn, cũng như người bạn lớn nhất của bạn cũng ở bên trong bạn.

Kẻ thù lớn nhất chính là cuộc chạm trán đầu tiên của bạn, và người bạn lớn nhất của bạn sẽ là cuộc chạm trán cuối cùng của bạn - cho nên đừng bị ngăn cản bởi bất kì kinh nghiệm nào của thân thể hay tâm trí hay tim. Bao giờ cũng nhớ một trong những phát biểu nổi tiếng của Phật Gautam. Ông ấy thường kết luận buổi thuyết giảng của ông ấy mọi ngày bằng cùng hai lời, charaiveti, charaiveti." Hai lời đơn giản đó - chỉ một lời được lặp lại hai lần - nghĩa là "Đừng dừng lại; đi tiếp, đi tiếp."

Đừng bao giờ dừng lại chừng nào con đường chưa chất dứt, chừng nào vẫn có chỗ nào khác để đi - charaiveti, charaiveti.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Có thực sự đáng đưa bất kì năng lượng nào vào việc cải tiến nhân cách của tôi không?

Anand Tarika, bạn đã bao giờ nghe tôi không? Tôi đã từng thường xuyên nói với bạn rằng nhân cách phải bị bỏ đi để cho tính cá nhân của bạn có thể được phát hiện ra. Tôi đã từng nhấn mạnh rằng nhân cách không phải là bạn; nó là mặt nạ mọi người đã đeo lên bạn. Nó không phải là thực tại đích thực của bạn, nó không phải là mặt nguyên thuỷ của bạn. Và bạn đang hỏi tôi, "Có thực sự đáng đưa bất kì năng lượng nào vào việc cải tiến nhân cách của tôi không?"

Đưa năng lượng của bạn vào việc phá huỷ nhân cách của bạn đi. Đưa năng lượng của bạn vào việc khám phá tính cá nhân của bạn. Và làm phân biệt này rất rõ ràng: tính cá nhân là cái mà bạn đã mang từ chính việc sinh của bạn. Tính cá nhân là bản thể bản chất của bạn, và nhân cách là điều xã hội đã làm ra bạn, điều họ muốn làm ra bạn.

Không xã hội nào mãi cho tới nay đã từng có khả năng trao tự do cho con cái họ để là bản thân chúng. Điều đó dường như rủi ro. Chúng có thể chứng tỏ có tính nổi dậy. Chúng có thể không theo tôn giáo của ông cha chúng; chúng có thể không coi các chính khách lớn là thực sự lớn; chúng có thể không tin cậy vào các giá trị đạo đức của bạn. Chúng sẽ tìm ra đạo đức riêng của chúng, và chúng sẽ tìm ra phong cách sống riêng của chúng. Chúng sẽ không là bản sao, chúng sẽ không lặp lại quá khứ; chúng sẽ là con người của tương lai.

Điều này đã tạo ra nỗi sợ rằng họ có thể đi lạc lối. Trước khi họ đi lạc lối, mọi xã hội đều cố cho họ phương hướng nào đó về cách sống, ý thức hệ nào đó về cái gì là thiện và cái gì là ác, tôn giáo nào đó, kinh sách linh thiêng nào đó. Đây là những cách để tạo ra nhân cách, và nhân cách vận hành như việc giam cầm. Bạn đang hỏi tôi, Tarika, rằng bạn muốn cải tiến nhân cách này. Bạn có là kẻ thù riêng của bạn không?

Nhưng điều này không chỉ là với bạn. Hàng triệu người trên thế giới chỉ biết tới nhân cách của họ; họ không biết rằng có cái gì nhiều hơn nhân cách. Họ đã hoàn toàn quên mất bản thân họ, và họ đã quên thậm chí của cách để đạt tới bản thân họ. Họ tất cả đều trở thành diễn viên, người đạo đức giả. Họ đã trở thành con rối trong tay các tu sĩ, các chính khách, các phụ huynh; họ đang làm những điều mà họ khao khát làm.

Cuộc sống của họ bị chia chẻ theo các đối lập đối xứng tới mức họ không bao giờ có thể an bình được. Bản tính của họ sẽ tự khẳng định bản thân nó lặp đi lặp lại, sẽ không để cho họ an bình. Và cái gọi là nhân cách của họ sẽ liên tục kìm nén nó, ép buộc nó vào sâu hơn trong vô thức. Xung đột này phân chia bạn và năng lượng của bạn - và ngôi nhà bị phân chia không thể trụ lâu được. Đây là toàn thể khổ của con người - tại sao không có nhiều nhảy múa, nhiều bài ca, nhiều vui vẻ.

Mọi người bị dính líu nhiều thế vào cuộc chiến với bản thân họ. Họ không có năng lượng, và họ không có thời gian để làm bất kì cái gì khác ngoại trừ đánh nhau với bản thân họ. Nhục dục của họ, họ phải tranh đấu, dâm dục của họ, họ phải tranh đấu, tính cá nhân của họ, họ phải tranh đấu, tính nguyên bản của họ, họ phải tranh đấu. Và họ phải tranh đấu vì cái gì đó mà không muốn là vậy, cái không phải là một phần của bản tính của họ, cái không phải là định mệnh của họ. Cho nên họ có thể giả vờ là giả trong một lúc nào đó - cái thực lại khẳng định.

Toàn thể cuộc sống của họ liên tục đi lên đi xuống, và họ không thể hình dung được ra họ thực sự là ai: kẻ áp bức hay người bị áp bức? Và bất kì cái gì họ làm, họ không thể phá huỷ được bản tính của họ. Họ chắc chắn có thể phá huỷ niềm vui của nó, họ có thể phá huỷ điệu vũ của nó, họ có thể phá huỷ tình yêu của nó. Họ có thể làm cho cuộc sống của họ thành đống lộn xộn, nhưng họ không thể phá huỷ được bản tính của họ một cách hoàn toàn. Và họ không thể vứt bỏ nhân cách của họ được, bởi vì nhân cách của họ mang ông cha họ, bố mẹ họ, thày giáo của họ, tu sĩ của họ, toàn thể quá khứ của bạn. Nó là di sản kế thừa, họ bám lấy nó.

Toàn thể giáo huấn của tôi là, đừng bám vào nhân cách. Nó không phải là của bạn, và nó không bao giờ sẽ là của bạn. Cho phép bản tính của bạn được tự do đầy đủ. Và kính trọng bản thân bạn, tự hào là bản thân bạn, dù bạn là bất kì cái gì. Có nhân phẩm nào đó đi! Đừng bị phá huỷ bởi những người chết.

Những người đã chết trong hàng nghìn năm vẫn đang ngồi trên đầu bạn. Họ là nhân cách của bạn đấy - và bạn muốn cải tiến họ sao? Vậy gọi thêm vài người chết nữa đi! Các nấm mồ phải được tìm để… đem ra thêm các bộ xương, bao quanh bản thân bạn bằng đủ mọi loại bộ xương. Bạn sẽ được xã hội kính trọng. Bạn sẽ được tôn vinh, được trao phần thưởng; bạn sẽ có danh giá lớn, bạn sẽ được coi là thánh nhân. Nhưng sống cùng người chết, được bao quanh bởi người chết, bạn sẽ không có khả năng cười - nó sẽ lạc lõng thế - bạn sẽ không có khả năng nhảy múa, bạn sẽ không có khả năng hát, bạn sẽ không có khả năng yêu.

Nhân cách là thứ chết. Vứt nó đi! - trong một phát, không trong các mảnh mẩu, không dần dần, hôm nay một chút ít và rồi mai một chút ít, bởi vì cuộc sống là ngắn và ngày mai là không chắc chắn.

Cái giả là cái giả. Bỏ nó một cách toàn bộ đi!

Mọi người thực đều phải là người nổi dậy... nổi dậy chống lại ai? - chống lại nhân cách riêng của người đó.

Một người Mĩ gốc Nhật Bản là khách hàng lâu dài ở nhà hàng Hi Lạp này, vì anh ta đã phát hiện ra rằng họ làm món cơm rang đặc biệt ngon. Mỗi tối anh ta tới nhà hàng, và anh ta sẽ gọi mói "mơm dang." Điều này bao giờ cũng làm cho ông chủ nhà hàng Hi Lạp cười sằng sặc gần như lăn lộn trên sàn. Thỉnh thoảng ông ta có hai hay ba người bạn đứng bên cạnh chỉ để nghe ông khách hàng Nhật Bản gọi món "mơm dang."

Cuối cùng lòng tự hào của vị khách bị tổn thương tới mức anh ta phải học cách phát âm đặc biệt chỉ để có khả năng nói "cơm rang" cho đúng. Lần sau anh ta tới nhà hàng anh ta nói rất dõng dạc, "Xin ông món cơm rang."

Không thể nào tin vào tai mình, ông chủ nhà hàng Hi Lạp nói, "Thưa ông, xin ông nhắc lại điều đó?"

Người Mĩ gốc Nhật đáp, "Ông đã nghe điều tôi đã nói rồi, đồ Hi nạp đéo ra làm sao!"

Bạn có thể giả vờ được bao lâu? Thực tại sẽ tới ngày này hay ngày khác, và tốt hơn cả là nó tới sớm hơn.

Không cần đâu, Tarika, để cải tiến phát âm của bạn! Chỉ việc bỏ toàn thể cái thứ nhân cách đó đi thôi. Chỉ là bản thân bạn. Dù thô thiển thế nào và dù nó có vẻ hoang dã thế nào lúc ban đầu, chẳng mấy chốc nó bắt đầu có duyên dáng riêng của bó, cái đẹp riêng của nó.

Và nhân cách... bạn có thể cứ đánh bóng nó, nhưng đó chỉ là đánh bóng thứ chết, cái sẽ phá huỷ không chỉ thời gian của bạn, năng lượng của bạn, cuộc sống của bạn, mà còn cả những người xung quanh bạn.

Tất cả chúng ta đều đang ảnh hưởng lẫn nhau. Khi mọi người đang làm cái gì đó, bạn cũng bắt đầu làm nó. Cuộc sống rất có tính tiêm nhiễm; mọi người đang cải tiến nhân cách của mình - đó là lí do tại sao ý tưởng này đã nảy sinh trong tâm trí bạn.

Nhưng người của tôi không làm điều đó. Người của tôi không phải là bầy đàn, không phải là đám đông. Họ tôn kính bản thân họ, và họ kính trọng người khác. Họ tự hào về tự do của họ và họ muốn mọi người khác cũng được tự do, bởi vì tự do của họ đã cho họ nhiều tình yêu thế và nhiều duyên dáng thế. Họ muốn mọi người khác trên thế giới cũng tự do, đáng yêu và duyên dáng.

Điều này là có thể chỉ nếu bạn là nguyên bản - không phải là cái gì đó được gắn lại, không phải là cái gì đó giả tạo, mà là cái gì đó trưởng thành từ bên trong bạn, điều có gốc rễ bên trong bản thể bạn, điều đem tới hoa vào đúng thời của nó. Và có hoa riêng của người ta là định mệnh duy nhất, là cách sống có ý nghĩa duy nhất.

Nhưng nhân cách không có gốc rễ; nó là đồ nhựa, nó là rởm. Vứt nó đi không khó, việc đó cần chút ít dũng cảm. Và cảm giác của tôi về hàng nghìn người là ở chỗ mọi người đều có dũng cảm ngần ấy, chỉ mỗi điều mọi người không dùng nó thôi. Một khi bạn bắt đầu dùng dũng cảm của bạn, các nguồn lực đang ngủ trở nên kích hoạt, và bạn trở nên có khả năng có nhiều dũng cảm hơn, nhiều tính nổi dậy hơn.

Bạn trở thành cuộc cách mạng trong bản thân bạn.

Thật là vui để nhìn vào người mà đã là cuộc cách mạng cho bản thân mình, bởi vì người đó đã hoàn thành định mệnh của mình. Người đó đã siêu việt lên trên quần chúng bình thường, đám đông ngủ.

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Trong những ngày này tôi cảm thấy một cây nhỏ đang lớn lên bên trong tôi, mà nó vẫn rất tinh tế và mảnh mai. Tôi cảm thấy giống như tôi phải chăm sóc vô cùng đoá hoa nhỏ này chỉ mới bắt đầu mở ra, không tưới quá nhiều nước, không quá ít nước, không phơi nó ra quá nhiều trong gió. Osho kính yêu của tôi, xin thầy nói cho tôi cách chăm sóc cây nhỏ bé này, vì trong khoảnh khắc này vẫn rất dễ dàng để tôi phá hỏng nó.

Deva Premal, tin tốt là bạn cảm thấy một cây nhỏ đang mọc lên bên trong bạn. Một cách tự nhiên nó sẽ là vậy, lúc ban đầu, rất tinh tế và rất mảnh mai. Và cảm giác của bạn là đúng, rằng bạn "phải chăm sóc vô cùng đoá hoa nhỏ này chỉ mới bắt đầu mở ra, không tưới quá nhiều nước, không quá ít nước, không phơi nó ra quá nhiều trong gió."

Mọi thứ được cần là ba điều.

Khi tâm thức của bạn bắt đầu phát triển, bạn cần nhiều thiền hơn. Và không có giới hạn cho thiền, cho nên bạn cần không bị lo nghĩ rằng thiền có thể quá nhiều và có thể giết chết đoá hoa. Thiền bao giờ cũng quá ít, bởi vì bao giờ cũng có quá nhiều thứ phía trước bạn, và thiền sẽ làm cho đoá hoa mảnh mai và tinh tế ngày một mạnh hơn.

Bạn cần hiện hữu im lặng.

Chăm sóc quá nhiều có thể là nguy hiểm, nó có thể trở thành lo âu. Bị lo nghĩ quá nhiều rằng bạn phải tưới nước ít hay bạn phải tưới nước nhiều, rằng bạn có thể phơi nó ra gió, ra mặt trời, ra mưa quá nhiều hay quá ít... chăm sóc có thể trở thành rối loạn vô cùng trong bản thể bạn, và chính việc chăm sóc của bạn có thể phá huỷ đoá hoa này. Thay vì chăm sóc, bạn cần nhiều im lặng hơn, nhiều ý thức hơn, nhiều hiện hữu an bình hơn, điều sẽ đem sức mạnh cho cái gì đó mới mà đang phát triển lên trong bạn.

Thứ hai, chăm sóc là không đủ; yêu được cần. Chăm sóc là từ nhiều tính kĩ thuật; yêu là khác toàn bộ. Chăm sóc cần giáo dục nào đó. Chăm sóc cũng giống như cô y tá biết cái gì phải được làm, cái gì là đúng để được làm - nhưng không có tình yêu trong tim cô ấy, cô ấy vận hành một cách kĩ thuật.

Yêu giống người mẹ hơn, người có thể không biết về nghệ thuật của y tá, nhưng cô ấy không cần biết. Yêu là đủ lên bản thân nó. Yêu là hiện tượng huyền bí; nó biết cái gì được cần. Nó đơn giản biết mà không có giáo dục gì.

Cho nên điều bạn cần là thiền, yêu và điều thứ ba - điều bạn có thể đã không nghĩ tới chút nào - cuộc sống vui, bởi vì mọi thứ là vĩ đại trong bạn chỉ trưởng thành khi vui đang trút lên nó. Nó trưởng thành chỉ khi bạn ở trong không gian của phúc lạc, khi có tiếng cười, có bài ca và có điệu vũ.

Và tôi biết tỏng về sợ của bạn. Bạn nói, "Xin thầy nói cho tôi cách chăm sóc cây nhỏ bé này." Tôi sẽ không nói cách chăm sóc đâu, bởi vì tôi không muốn bạn trở thành y tá. Tôi muốn bạn trở thành người mẹ. Tôi muốn bạn là tình yêu, không là tri thức kĩ thuật, bởi vì những đoá hoa này không cần tri thức kĩ thuật.

Bạn sợ, "vì trong khoảnh khắc này vẫn rất dễ dàng để tôi phá hỏng nó." Nguy hiểm đó là rất thực. Khi cái gì đó bên trong bạn trưởng thành nó đem tới trách nhiệm mới, bởi vì bây giờ bạn cần nhiều thiền hơn, bạn cần nhiều yêu hơn, bạn cần nhiều vui hơn.

Đoá hoa này bên trong bạn có thể trở thành gánh nặng cho bạn nếu bạn không hiểu ngôn ngữ của thiền, ngôn ngữ của yêu, ngôn ngữ của phúc lại. Bạn có thể phá huỷ đoá hoa bằng bàn tay riêng của bạn, chỉ để gạt bỏ trách nhiệm. Nhưng đoá hoa này không chỉ là trách nhiệm: nó cũng là trưởng thành của bạn, chín chắn của bạn.

Đoá hoa này không phải là cái gì đó tách rời khỏi bạn.

Nó là hiện hữu riêng của bạn.

Phá huỷ nó nghĩa là tự tử.

Nhưng câu hỏi của bạn liên quan nhiều hơn tới các kĩ thuật về chăm sóc, và tôi muốn bạn thay đổi sự hội tụ.

Trưởng thành bên trong không cần tri thức kĩ thuật nào, tri thức chuyên gia kĩ thuật nào. Mọi điều nó cần là rất đơn giản và rất vui vẻ, và nó không phải là gánh nặng. Thiền sẽ làm cho bạn thành nhẹ hơn, ít bị tải với đủ mọi loại rác rưởi. Yêu cũng sẽ cho bạn bầu trời mới, tự do mới. Phúc lạc sẽ cho bạn đôi cánh để đi vào trong những bầu trời mới đó và không gian mới đó.

Nhưng câu hỏi này mang ngụ ý rằng trong hàng thế kỉ ở phương Tây tâm trí đã trở nên hướng theo kĩ thuật. Nó đã tạo ra công nghệ lớn, khoa học lớn, nhưng nó đã phá huỷ con người hoàn toàn. Nhà đầy mọi loại đồ đạc, chỉ chủ nhà đã biến mất, bị mất hút trong đống đồ đạc.

Phương Đông chưa bao giờ hướng theo kĩ thuật, nó quan tâm nhiều tới giá trị hơn là tới kĩ thuật. Chẳng hạn, ở phương Đông nếu ai đó ốm, thế thì vợ sẽ không sẵn sàng để cho chồng mình hay người yêu của mình được chăm sóc bởi y tá. Điều đó đơn giản sẽ không tới trong tâm trí cô ấy. Đây là lúc cô ấy được cần tới, và nếu yêu có thể chữa lành, thế thì không kĩ thuật nào sẽ chữa lành. Vấn đề không phải là tri thức chuyên gia.

Ở phương Tây cùng tình huống đó sẽ có cách đáp ứng khác toàn bộ. Vợ hay chồng sẽ gọi y tá tới chăm sóc. Và anh ta dường như, hay cô ta dường như, logic hơn bởi vì y tá được huấn luyện trong chăm sóc, cô ấy biết bí quyết.

Nhưng ở phương Đông gần như không thể nào quan niệm được rằng yêu có thể bị thay thế bởi tri thức chuyên gia thuộc bất kì loại nào. Tri thức chuyên gia có thể được viện tới chỉ khi không có yêu, khi vợ cảm thấy đó là gánh nặng và đó là cơ hội tốt để loại bỏ anh chàng này... gọi y tá tới. Và cô ấy có lí do tốt, mọi logic đều hỗ trợ cho cô ấy. Bác sĩ sẽ hỗ trợ cho cô ấy, rằng đây là quyết định vì yêu. Nhưng thực tại là chính điều đối lập lại; nó không phải là quyết định vì yêu.

Cho nên đừng hỏi tôi về cách chăm sóc. Hỏi tôi về cách có tính thiền nhiều hơn, cách yêu nhiều hơn, cách vui nhiều hơn, bởi vì cái đang trưởng thành bên trong bạn cần chất nuôi dưỡng - và thiền của bạn sẽ cho nó chất nuôi dưỡng, vui của bạn sẽ cho nó hơi ấm, yêu của bạn sẽ cho nó chân giá trị.

Một anh chàng, có người mẹ goá nuôi dưỡng từng li từng tí, lấy vợ. Anh ta gọi điện thoại về cho mẹ mình từ khách sạn ở tuần trăng mật để nói rằng anh ta biết có cái gì đó anh ta phải làm trên giường, nhưng anh ta không biết nó là gì.

"Sao thế," mẹ anh ta nói, "con đặt cái... è, tức là, con đặt phần cứng nhất của người con vào chỗ mà vợ con tè tè ấy."

Vào giữa đêm khách sách gọi điện cho lính cứu hoả xin giúp đỡ. "Chúng tôi có một cậu thanh niên bị kẹt cứng đầu vào bệ xí."

Tránh xa tri thức kĩ thuật!

Câu hỏi 4

Osho kính yêu,

Làm sao tôi bao giờ cũng cảm thấy, ngay từ thời thơ ấu, rằng tôi là nhiều hơn hai người? Thầy có thể nói cái gì đó được không?

Prem Prabhati, mọi người được sinh ra đều như một cá nhân duy nhất, nhưng đến lúc người đó đủ chín chắn để tham gia vào cuộc sống, người đó đã trở thành đám đông. Không có gì đặc biệt mà bạn đang cảm thấy đâu; điều đó gần như là trường hợp xảy ra cho mọi người. Khác biệt duy nhất là bạn đang trở nên nhận biết về nó, điều này là tốt. Mọi người không nhận biết về nó.

Nếu bạn chỉ ngồi im lặng và lắng nghe tâm trí bạn, bạn sẽ thấy nhiều tiếng nói thế. Bạn sẽ ngạc nhiên, bạn có thể nhận ra những tiếng nói đó rất rõ. Tiếng nói nào đó là từ ông bạn, tiếng nói nào đó là từ bà bạn, tiếng nói nào đó là từ bố bạn, tiếng nói nào đó là từ mẹ bạn, tiếng nói nào đó là từ tu sĩ, từ thầy giáo, từ hàng xóm từ bạn của bạn, từ kẻ thù của bạn. Tất cả những tiếng nói này đều lộn xộn trong đám đông bên trong bạn, và nếu bạn muốn tìm ra tiếng nói riêng của bạn, điều đó gần như là không thể được, đám đông quá dầy đặc.

Thực ra, bạn đã quên mất tiếng nói riêng của bạn từ lâu trước đây rồi. Bạn chưa bao giờ được cho đủ tự do để nói lên ý kiến của bạn. Bạn bao giờ cũng được dạy vâng lời. Bạn được dạy nói có với mọi thứ mà người lớn hơn đã nói với bạn. Bạn được dạy rằng bạn phải tuân theo bất kì cái gì thầy giáo hay tu sĩ đang làm. Không ai đã bao giờ bảo bạn tìm tiếng nói riêng của bạn - "Con có tiếng nói nào của riêng con không?"

Cho nên tiếng nói của bạn vẫn còn rất khẽ khàng và những tiếng nói khác rất to, rất điều khiển, bởi vì chúng là những mệnh lệnh và bạn đã tuân theo chúng - mặc cho bản thân bạn. Bạn không có ý định tuân theo, bạn có thể thấy rằng điều này là không đúng. Nhưng người ta phải vâng lời để được kính trọng, để là chấp nhận được, để được yêu.

Một cách tự nhiên chỉ một tiếng nói đang thiếu trong bạn, chỉ một người đang thiếu trong bạn, và đó là bạn; ngoài ra có cả đám đông. Và đám đông đó thường xuyên dẫn bạn tới điên khùng, vì tiếng nói này nói, "Làm cái này," tiếng nói khác nói, "Đừng bao giờ làm cái đó! Không nghe theo tiếng nói đó!" Và bạn bị giằng xé.

Toàn thể đám đông này phải rút đi. Toàn thể đám đông này phải được bảo, "Bây giờ xin để cho tôi một mình!" Những người đã đi lên núi hay đi vào rừng hẻo lánh thực sự không đi xa khỏi xã hội đâu; họ đang cố tìm chỗ mà họ có thể giải tán đám đông bên trong của họ. Và những người đã làm ra chỗ bên trong bạn hiển nhiên là ngần ngại ra đi.

Nhưng nếu bạn muốn trở thành một cá nhân theo quyền riêng của bạn, nếu bạn muốn gạt bỏ xung đột liên tục này và đống lộn xộn này bên trong bạn, thế thì bạn phải nói lời tạm biệt chúng - ngay cả khi chúng thuộc vào người bố đáng kính của bạn, mẹ bạn, ông bạn. Không thành vấn đề chúng thuộc vào ai. Một điều là chắc chắn: chúng không phải là tiếng nói của bạn. Chúng là tiếng nói của những người đã sống trong thời của họ, và họ chẳng có ý tưởng nào về tương lai sẽ là gì. Họ đã chất tải lên con cái họ bằng kinh nghiệm riêng của họ; kinh nghiệm của họ sẽ không sánh đúng với tương lai không biết.

Họ nghĩ họ đang giúp con cái họ trở nên thông thái, trở nên khôn ngoan, để cho cuộc sống của chúng có thể dễ dàng hơn và thoải mái hơn, nhưng họ đang làm chỉ điều sai. Với mọi ý định tốt trên thế giới, họ đang phá huỷ tính tự phát của con cái, tâm thức riêng của nó, khả năng riêng của nó đứng trên đôi chân của nó, và đáp ứng với tương lai mới mà tổ tiên xưa của chúng chẳng có ý tưởng nào.

Nó sắp đối diện với những cơn bão mới, nó sắp đối diện với những tình huống mới, và nó cần một tâm thức mới toàn bộ để đáp ứng. Chỉ thế thì đáp ứng của nó mới đi tới có kết quả; chỉ thế thì nó mới có cuộc sống thắng lợi, cuộc sống không chỉ là thất vọng kéo dài, lâu, mà là điệu vũ từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, điều liên tục trở thành ngày một sâu sắc hơn cho tới hơi thở cuối cùng. Nó đi vào trong cái chết vừa nhảy múa, và vui vẻ.

Prabhati, điều tốt là bạn đang trở nên nhận biết rằng dường như bạn là nhiều người. Mọi người đều thế! Và bằng việc trở nên nhận biết, có thể gạt bỏ đám đông này.

Im lặng đi, và tìm ra cái ta riêng của bạn.

Chừng nào bạn chưa tìm ra cái ta riêng của bạn, rất khó giải tán đám đông, bởi vì tất cả những người trong đám đông đều giả vờ, "Tôi là cái ta của tôi." Và bạn không có cách nào để đồng ý, hay bất đồng.

Cho nên đừng tạo ra tranh đấu nào với đám đông. Cứ để họ đánh lẫn nhau - họ rất hiệu quả trong đánh lẫn nhau. Trong khi đó bạn cố gắng tìm ra bản thân bạn. Và một khi bạn biết bạn là ai, bạn có thể ra lệnh cho họ ra khỏi nhà - điều đó thực tế là đơn giản! Nhưng trước hết bạn phải tìm ra bản thân bạn.

Một khi bạn có đó, người chủ có đó, người chủ ngôi nhà có đó. Và tất cả những người này, người đã từng giả vờ bản thân họ là người chủ, bắt đầu tản mác đi. Người không phải là đám đông mới thực sự là "siêu nhân" mà chúng ta đã từng nói tới như niềm hi vọng lớn của Zarathustra.

Người là bản thân mình, không bị nặng gánh của quá khứ, gián đoạn với quá khứ, nguyên bản, mạnh mẽ như sư tử và hồn nhiên như đứa trẻ... người đó có thể đạt tới các ngôi sao, hay thậm chí ra bên ngoài các vì sao; tương lai của người đó là vàng.

Mãi cho tới giờ mọi người bao giờ cũng nói về quá khứ vàng. Người của tôi phải học ngôn ngữ của tương lai vàng.

Không có nhu cầu cho bạn thay đổi toàn thế giới; chỉ thay đổi bản thân bạn và bạn đã bắt đầu thay đổi toàn thế giới rồi, bởi vì bạn là một phần của thế giới. Nếu cho dù một người thay đổi thôi, thay đổi của người đó sẽ làm rạng sáng hàng nghìn và hàng nghìn người khác. Người đó sẽ trở thành điểm lẩy cò cho cuộc cách mạng mà có thể cho sinh ra siêu nhân.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 2 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post