Read more
Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho
Chương 2. Các đỉnh bên ngoài các đỉnh vô tận
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Khi
thầy nói rằng nếu chúng tôi không đạt tới tâm thức toàn bộ trong kiếp này,
chúng tôi sẽ phải bắt đầu từ chính lúc bắt đầu lần nữa, và trải qua toàn thể tiến
hoá của nhân loại một lần nữa, tôi rất xúc động. Liệu có thể là chúng tôi sẽ mất
toàn bộ vài thoáng nhìn này về ánh sáng, cái đẹp, và tâm thức mà chúng tôi đã
có được qua việc là sanyassin không?
Antar Ashiko, đó là câu hỏi rất phức tạp. Bất kì cái gì
bạn đạt tới trong kiếp này sẽ vẫn còn với bạn, nhưng nó phải là thành tựu,
không chỉ là thoáng nhìn. Và có khác biệt lớn giữa thành tựu và thoáng nhìn. Bạn
có thể thấy các đỉnh Himalaya từ xa nghìn dặm - đó là thoáng nhìn; nhưng đạt tới
những đỉnh đó sẽ là thành tựu.
Thoáng nhìn giúp bạn đi ra ngoài, hướng tới thành tựu;
nhưng chừng nào cái gì đó còn chưa trở thành kinh nghiệm được kết tinh trong cuộc
đời bạn, nó sẽ bị mất đi - bạn sẽ phải bắt đầu từ chính lúc ban đầu.
Sẽ có chút ít khác biệt, và điều mà sẽ là điều trong
vô thức của bạn, cái bóng của kiếp sống quá khứ của bạn, tiếng vọng xa xăm - dường
như bạn đã thấy cái gì đó - sẽ còn lại. Và khi bạn lại có được thoáng nhìn đó bạn
có thể cảm thấy rằng điều này không mới, mình đã biết nó trước đây. Nhưng ngoài
ra, chỉ những thành tựu đã kết tinh mới đi cùng bạn, một cách liên tục, vào
trong kiếp khác... một cách có chủ ý, không chỉ như cái bóng tối, tiếng vọng xa
xăm trong vô thức, mà biết một cách có ý thức rằng những đỉnh Himalaya này tồn
tại, và bạn đã từng ở trên những đỉnh đó. Sẽ không có hoài nghi về điều đó,
không vẩn vơ về nó, không câu hỏi về nó.
Bạn đang hỏi, "Liệu có thể là chúng tôi sẽ mất
toàn bộ vài thoáng nhìn này về ánh sáng, cái đẹp, và tâm thức mà chúng tôi đã
có được qua việc là sanyassin không?" Những thoáng nhìn như thế mà bạn có
được trong nhiều kiếp sống trước đây nữa, và bạn đã đánh mất chúng. Chúng chưa
bao giờ trở thành một phần của bản thể bạn; chúng vẫn còn chỉ là những kí ức đẹp.
Nhưng kí ức không phải là thành tựu. Dường như là bạn đã thấy cái gì đó trong
mơ - có lẽ nó có thể đúng, có lẽ nó có thể không đúng.
Cho nên nếu bạn cảm thấy rằng có cái gì đó xảy ra bây
giờ, làm mọi nỗ lực để nó không chỉ vẫn còn là thoáng nhìn mà trở thành kinh
nghiệm thực tại, trở thành một phần của bản thể bạn. Chỉ thế thì nó mới có thể
đi cùng bạn vào trong kiếp khác.
Có thể đem mọi kinh nghiệm của bạn đi cùng bạn vào kiếp
khác, và không bao giờ bắt đầu từ tay trắng nhưng bao giờ cũng bắt đầu ở chỗ bạn
đã bỏ đi trong kiếp quá khứ. Nhưng phải rõ ràng rằng chỉ một thoáng nhìn là rất
mong manh, chỉ một thoáng nhìn là rất nông cạn. Dù cái chạm có thể là thế nào
trong khoảnh khắc này, thậm chí ngày mai bạn có thể bắt đầu hoài nghi liệu nó
có thực xảy ra hay bạn đã tưởng tượng ra nó. Và kiếp sống sau kiếp này là cuộc
hành trình xa xăm.
Những thoáng nhìn đơn giản là các khuyến khích để đi tới
việc kết tinh. Làm cho nó thành kinh nghiệm sâu tới mức nó trở thành một phần của
bạn, và không có cách nào để quên nó hay làm mất nó. Đừng vẫn còn được thoả mãn
với những thoáng nhìn. Tận hưởng chúng, nhưng dùng chúng chỉ như chỉ báo hướng
tới những điều lớn lao hơn để xảy ra.
Nhìn thấy cái gì đó ở xa xôi là một điều, và trở thành
cái đó là điều khác toàn bộ. Thoáng nhìn về yêu chỉ giống như làn gió thoảng
qua trong vài giây; thoáng nhìn về im lặng chỉ giống như hương thơm của hoa hồng
mà bạn cảm thấy trong một khoảnh khắc, và bây giờ bạn không biết nó đã đi đâu.
Khi tôi nói, "Kết tinh kinh nghiệm của bạn,"
tôi ngụ ý có những thoáng nhìn đẹp là không đủ. Nó là tốt, nhưng không đủ tốt.
Bạn phải trở thành hương thơm của bản thân hoa hồng; thoáng nhìn chỉ là mũi tên
hướng tới tính có thể này - nó đã làm xong việc của nó, nhưng bạn vẫn còn đó.
Trong kiếp sống quá khứ nữa, nhiều lần bạn đã bắt gặp nhiều kinh nghiệm đẹp và
đúng bây giờ bạn thậm chí không biết rằng đã có các kiếp sống quá khứ.
Chỉ thỉnh thoảng bạn gặp ai đó, và bạn có cảm giác rất
kì lạ, gần như huyền bí, dường như bạn đã gặp người này trước đây - và chắc chắn
không trong kiếp sống này. Bạn tới một chỗ, và đột nhiên bạn giật mình, dường
như bạn đã tới chỗ này trước đây rồi - mặc dầu chắc chắn không trong kiếp này.
Mọi thứ dường như đã được biết, nhưng đã ngủ trong vô thức của bạn.
Cuộc sống có một cơ chế là bất kì khi nào một người chết,
chừng nào người đó còn chưa chứng ngộ, người đó đều trở nên gần như vô ý thức;
người đó đi vào trong cơn mê trước khi chết, cái chết thực xảy ra. Cho nên người
đó chẳng biết gì về cái chết, và người đó vẫn còn trong trạng thái mê mãi cho tới
khi người đó được sinh ra lần nữa. Tất cả chín tháng đó trong bụng mẹ là trạng
thái của cơn mê; đứa trẻ ngủ say hai mươi tư giờ một ngày trong chín tháng.
Hiếm khi xảy ra là ai đó chết đi một cách có ý thức.
Nó chỉ xảy ra cho những thiền nhân lớn, người biết rõ con đường mà cái chết sẽ
tới vì trong thiền của họ, họ đã đi qua con đường này lặp đi lặp lại - nó là
cùng con đường đó. Khi họ đi sâu vào trong thiền, thân thể bị bỏ lại xa xôi,
tâm trí bị bỏ lại xa xôi, tim bị bỏ lại xa xôi; chỉ im lặng đẹp - đầy tỉnh táo
và ý thức - còn lại.
Cùng điều đó xảy ra khi bạn chết. Nếu bạn đã từng thiền,
thế thì chết không phải là kinh nghiệm mới. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng trong thiền
của bạn, bạn đã từng chết mọi ngày, và bạn đã từng quay lại cuộc sống mọi ngày.
Người như vậy chết đi rất có ý thức, cho nên người đó biết chết là gì - và người
như vậy vẫn còn có ý thức trong bụng mẹ. Người đó cũng được sinh ra có ý thức.
Từ chính khoảnh khắc đầu tiên của mình trên trái đất, người đó biết mọi điều đã
trôi qua trước trong kiếp quá khứ, và người đó nhớ nó.
Tôi đã bắt gặp nhiều đứa trẻ... Và điều này xảy ra phần
lớn đặc thù ở Ấn Độ, bởi vì bên ngoài Ấn Độ - nơi Ki tô giáo chiếm ưu thế hay
Mô ha mét giáo chiếm ưu thế - họ đã ước định tâm trí rằng chỉ có một kiếp sống.
Họ không biết gì về thiền. Họ đã thay thế thiền bằng lời cầu nguyện, và lời cầu
nguyện đang cầu tới một thượng đé hư cấu; nó rất trẻ con.
Thiền không cần thượng đế nào - bạn là đủ. Bạn là thực
tại, và bạn thăm dò thực tại của bạn tới cốt lõi sâu nhất.
Ở Ấn Độ mọi tôn giáo đều đồng ý về một điểm; họ khác
nhau trong triết lí, họ khác nhau trên mọi thứ khác, nhưng trên một điều họ tất
cả đều đồng ý - rằng sống là liên tục; chết tới hàng triệu lần. Chết chỉ là đổi
thân thể, đổi nhà, và quá trình này tiếp diễn - chừng nào bạn chưa trở nên chứng
ngộ toàn bộ. Thế thì không cần đi vào bụng mẹ khác, bởi vì sống chỉ là trường học,
việc huấn luyện; bạn đã hoàn thành nó. Chứng ngộ của bạn là tột bực của giáo dục
của bạn về sự tồn tại. Bây giờ bạn không cần đi vào trong thân thể khác. Bạn có
thể đi vào trong bụng mẹ của bản thân vũ trụ - bạn được chuẩn bị cho nó.
Cho nên bất kì khi nào bạn có những thoáng nhìn, đừng
được thoả mãn với chúng. Những thoáng nhìn của bạn nên tạo ra sự không hài lòng
lớn trong bạn, không phải là hài lòng. Chúng nên tạo ra niềm khao khát rằng cái
được thấy nơi xa xăm đó bạn muốn đi tới gần hơn, và gần hơn, và gần hơn. Bạn
không muốn chỉ nhìn nó, cho dù từ chỗ rất gần, bạn muốn trở thành nó.
Bạn có thể trở thành việc yêu, bạn có thể trở thành im
lặng, bạn có thể trở thành vui vẻ, bạn có thể trở thành tất cả những kinh nghiệm
này: cái đẹp, ánh sáng, tâm thức. Đây không phải là những điều bạn không thể trở
thành được; chúng là tiềm năng của bạn. Cho nên lấy mọi thoáng nhìn hướng tới mục
đích tối thượng của nó. Đó là điều tôi gọi là kết tinh.
Một khi nó được kết tinh, một khi bạn đã biết tới bản
thân bạn là việc yêu, bản thân bạn là ánh sáng, bản thân bạn là tâm thức, thế
thì không có vấn đề về quên nó. Thế thì những kinh nghiệm này sẽ đi cùng bạn.
Và trong kiếp sống tương lai của bạn, bạn sẽ trưởng thành hơn nữa lên trước, từ
tâm thức tới siêu tâm thức; bạn sẽ đi ra ngoài những kinh nghiệm này. Nhưng nếu
bạn vẫn còn được thoả mãn với những thoáng nhìn của bạn, có mọi nguy cơ chúng sẽ
bị xoá sạch. Chết là cú sốc và cuộc giải phẫu và cơn mê tới mức khi bạn thức dậy,
bạn sẽ quên tất cả những thoáng nhìn đó.
"Ai đó lấy mất chiếc xe đạp của tôi rồi," một
linh mục phàn nàn với người bạn mục sư của mình.
"Đem Mười lời răn vào buổi giảng đạo ngày mai của
cha đi, và ngay khi cha nhắc tới, 'Người sẽ không ăn cắp,' nhìn quanh khắp giáo
đoàn; cha sẽ thấy kẻ phạm tội. Mời anh ta tiến lên trước. Bảo anh ta rằng đây
là cách xưng tội, và đây là cách để được tha thứ của Chúa," ông mục sư nói
một cách tin tưởng.
Ngày hôm sau linh mục này tới thăm mục sư và sung sướng
báo cáo rằng ông ấy đã tìm ra chiếc xe đạp. "Vâng", ông ấy tiếp tục,
"khi tôi đọc tới 'Ngươi sẽ không phạm tội ngoại tình' tôi chợt nhớ ra chỗ
tôi đã để nó."
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Có
thể là tôi bao giờ cũng biến đổi cảm giác và kinh nghiệm của tôi thành lời và
hình ảnh chỉ để gạt bỏ chúng sao? Có thể là tôi tới chân thầy với niềm khao
khát vô cùng, và khi tôi được rót đầy với năng lượng, tôi được tràn ngập với
nhu cầu tuyệt đối này của chia sẻ - chỉ để gạt bỏ nó sao? Có thể là thôi thúc
này về chia sẻ chỉ là ảo tưởng của tôi, hay chỉ là cách thức của tôi để trốn chạy
sao? Ai đó bảo tôi rằng tôi nên hào phóng hơn với bản thân tôi. Tôi có thể làm
gì nếu tôi không biết cách khác nào để hào phóng với bản thân tôi hơn là việc
chia sẻ? Có phải là lúc để tôi học cách khác không? Xin thầy giúp tôi với hướng
dẫn của thầy.
Sarjano, điều bạn đang kinh nghiệm và điều bạn đang
làm là hoàn toàn đúng. Chia sẻ kinh nghiệm của bạn, năng lượng của bạn, tình
yêu của bạn, phúc lạc của bạn, không phải là trốn khỏi chúng, không là cách gạt
bỏ chúng. Ngược lại, bạn càng chia sẻ, bạn sẽ càng có nhiều.
Nó không phải kinh tế thường. Trong kinh tế thường bạn
chia sẻ và bạn mất; trong kinh tế tâm linh bạn chia sẻ và bạn được nhiều hơn.
Trong kinh tế thường bạn phải là kẻ keo kiệt, chỉ thế thì bạn mới có thể trở
nên giầu... tích luỹ, không bao giờ chia sẻ. Trong kinh tế tâm linh, nếu bạn là
kẻ keo kiệt, bất kì cái gì bạn có sẽ bị mất. Nó có thể sống chỉ nếu bạn chia sẻ;
nó là kinh nghiệm đang sống. Bằng việc chia sẻ nó liên tục là chuyển động năng
động.
Tôi đã nghe nói về một thanh niên vừa mới nhận được
thưởng xổ số lớn, và anh ta hài lòng vô cùng. Anh ta dừng xe lại vì một người
ăn xin đứng đó. Người này thường đứng ở đó mọi ngày, nhưng anh ta chưa bao giờ
dừng xe. Nhưng hôm nay thì khác. Anh ta cho người ăn xin tờ bạc một trăm ru pi.
Người ăn xin cười to.
Người này nói, "Tôi không hiểu. Sao anh cười?"
Người này nói, "Điều đó làm tôi nhớ... có lần tôi
đã có chiếc xe hơi riêng của mình và tôi thường là người hào phóng như ông vậy.
Tôi cười bởi vì chẳng mấy chốc ông sẽ đứng bên cạnh tôi thôi. Đừng hào phóng thế!
Học cái gì đó từ kinh nghiệm của tôi đi."
Trong kinh tế thường, khoảnh khắc bạn cho đi cái gì
đó, chừng ấy là bị ít đi rồi. Nhưng bạn có cảm thấy rằng bằng việc cho tình
yêu, bạn có ít tình yêu đi không? Hay bằng việc chia sẻ niềm vui của bạn, bạn cảm
thấy niềm vui của bạn ít đi chút ít không?
Nếu bạn đã quan sát, bạn sẽ ngạc nhiên: bằng chia sẻ,
vui của bạn nhiều hơn một chút; bằng việc yêu, cội nguồn yêu của bạn tuôn chảy
nhiều hơn - bạn đằm thắm hơn. Bằng việc nhảy múa... chỉ để chia sẻ bản thân bạn
với bạn bè của bạn, bạn sẽ không thấy bản thân mình mất đi cái gì đó, nhưng thu
được cái gì đó.
Sarjano, đừng nghe những người khác. Họ chỉ biết về
kinh tế thường. Họ không biết gì về kinh tế cao hơn, nơi cho là chia sẻ và nơi
không cho là rất có tính phá huỷ.
Bạn càng cho nhiều, bạn sẽ càng có nhiều, bạn càng cho
ít, bạn sẽ càng có ít. Và nếu bạn không cho chút nào, bạn sẽ không có cái gì
chút nào.
Nhưng những người đang gợi ý cho bạn rằng điều này là
không đúng đang tạo ra vấn đề trong tâm trí bạn về liệu bạn đang làm đúng hay
sai. Bạn đang làm tuyệt đối đúng. Làm nó với tính toàn bộ hơn, không ngần ngại
gì, và không giữ lại bất kì cái gì. Đừng nghe người khác. Nghe theo kinh nghiệm
riêng của bạn đi; quan sát kinh nghiệm riêng của bạn - khi bạn cho, bạn có mất
cái gì đó hay bạn thu được cái gì đó? Điều đó nên là điều có tính quyết định,
không phải là lời khuyên của mọi người. Lời khuyên của người khác là nguy hiểm...
Khi nhà Eisenbergs chuyển tới Rome, bé Hymie về nhà từ
trường, nước mắt đầm đìa. Nó giải thích cho mẹ nó rằng các xơ bao giờ cũng hỏi
những câu hỏi Cơ đốc giáo và làm sao nó, một cậu bé Do Thái xinh xắn, được coi
là biết câu trả lời?
Tim của bà Eisenberg dậy lên với niềm thông cảm mẫu tử.
"Hymie," bà ta nói, "mẹ sẽ thêu câu trả lời vào bên trong túi áo
của con, và con chỉ nhìn xuống và đọc chúng lần sau khi các xơ đó gọi con đứng
dậy."
"Cám ơn mẹ," Hymie nói, và nó đã không nháy
mắt khi xơ Michele hỏi nó ai là người đồng trinh nổi tiếng nhất thế giới.
"Mary," nó trả lời.
"Rất tốt," xơ nói. "Và ai là chồng bà ấy?"
"Joseph," cậu bé trả lời.
"Ta thấy con đã học bài. Bây giờ, con có thể nói
cho ta tên con của họ được không?"
"Chắc chắn rồi," Hymie nói, "Calvin
Klein."
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Với
tôi, biến thể tuyệt vời của thiền động của thầy mà thầy cho chúng tôi tập vào
cuối mọi bài nói buổi tối là một trong những kinh nghiệm đầy năng lượng nhất mà
tôi đã từng có. Mọi người yêu của thầy đều toả sáng, mọi thứ đều rung động. Tôi
cảm thấy chúng tôi đang phát ra sóng năng lượng như ăng ten radio khổng lồ. Sự
phát sáng thậm chí phải là thấy được từ không gian bên ngoài. Osho ơi, nếu
chúng tôi không thức tỉnh lần này, thế thì cái gì? Hay thầy thậm chí để báo thức
to hơn trong ống tay áo của thầy?
Premda, gần như không thể được với bạn là không thức tỉnh
lần này. Tôi đang làm mọi điều để đánh thức bạn. Tôi có nước lạnh như băng được
chuẩn bị; tôi đang chuẩn bị người để kéo bạn ra khỏi giường và cho bạn cú đánh
mạnh.
Nhưng dẫu sao đi chăng nữa, bạn phải thức dậy, bởi vì
với tôi đây là lần cuối cùng. Tôi sẽ không ở đây lần nữa, cho nên tôi phải làm
mọi thứ mà tôi có thể làm. Và nếu bạn bỏ lỡ, điều đó sẽ thực sự là không may mắn,
bởi vì người ta không bao giờ biết khi nào bạn sẽ bắt gặp một người yêu bạn nhiều
tới mức người đó có thể nghiêm khắc thế và ác thế khi đánh vào đầu bạn, không bận
tâm điều gì xảy ra cho sọ của bạn - nhưng bằng cách nào đó bạn phải thức dậy và
mở mắt ra.
Các thầy trong quá khứ đã làm những điều quái lạ để
đánh thức đệ tử. Một Thiền sư, Fui Hai, có một tu viện lớn. Nó có hai chái, phải
và trái, và ở giữa là chiếc lều tranh của ông ấy. Ông ấy có một con mèo đẹp, và
mọi sư trong tu viện đều yêu nó. Có gần một nghìn sư, năm trăm ở chái này, năm
trăm ở chái kia. Và tất cả họ vẫn thường đánh nhau, đặc biệt khi thầy không ở
nhà. Vấn đề là con mèo - ai nên giữ nó?
Những người ở chái bên phải nói, "Nó thuộc về
chúng tôi, chúng tôi già hơn các anh." Điều đó là đúng; chái bên phải được
làm trước và chái bên trái được thêm vào sau. Nhưng người ở chái bên trái nói,
"Đúng là chái của các ông được làm đầu tiên, nhưng thế rồi đã có mèo đâu.
Mèo tới khi chái bên trái được làm xong. Chúng tôi sở hữu nó."
Đó là tranh chấp thường xuyên, và con mèo bị mang từ
chái này sang chái kia, và thầy phát chán với toàn thể sự việc - phàn nàn mọi
ngày.
Một hôm thầy cho họp mọi sư lại, ngoại trừ một sư
không có mặt; ông ấy đi ra thành thị để mua vài thứ cho tu viện.
Thầy nói, "Hôm nay ta quyết định việc cãi cọ thường
xuyên này giữa hai chái." Ông ấy lấy ra con dao và nói, "Hoặc các ông
nói rằng con mèo này thuộc và một chái, thế thì mạng của nó có thể được cứu; bằng
không ta sẽ chặt nó ra làm đôi và cho mỗi chái một nửa con mèo. Dường như không
có cách khác, nó phải được chia ra."
Tất cả họ đều yêu mến con mèo, tất cả họ đều muốn nó
thuộc vào chái của họ... tất cả họ đều im lặng.
Thầy nói, "Nếu ai đó có thể làm cái gì đó chỉ ra
hiểu biết của mình và việc thiền sâu của mình, dù người đó thuộc vào bất kì
chái nào, người đó sẽ là người chủ con mèo và chái đó sẽ có con mèo. Bước ra
đi! Các ông có thể cứu mạng con mèo; bằng không con mèo đi đời."
Nhưng mọi người biết rằng bạn không thể lừa thầy được.
Thầy có cách nhìn sáng tỏ tới mức bạn không thể giả vờ rằng bạn là thiền nhân lớn
được; cho nên không ai bước ra cả. Thầy chặt con mèo ra làm đôi và cho mỗi chái
một nửa. Mọi người đều buồn - bởi vì bạn có thể làm gì với nửa con mèo? Và thầy
cũng buồn rằng trong cả nghìn sư không một người nào có thể làm cái gì đó để cứu
con mèo.
Vào chính lúc đó, khi thầy ngồi buồn bã và cả tu viện
buồn, người đã không ở tu viện quay lại từ trong thành. Anh ta nghe toàn thể
câu chuyện về điều đã xảy ra. Đã có máu chảy, con mèo đã chết, và cả hai chái
có một nửa con mèo.
Họ nói, "Chúng tôi chưa bao giờ trông đợi rằng thầy
của chúng ta sẽ độc ác thế, khắc nghiệt thế; thầy là người đáng yêu và từ bi thế.
Nhưng chúng tôi không thể trách thầy được; thầy đã cho chúng tôi cơ hội."
Nhưng người này tới trước thầy và tát thẳng cánh vào mặt
thầy một cái tát mạnh.
Thầy cười và nói, "Nếu như ông đã ở đây, con mèo
đáng thương chắc đã được cứu rồi. Ông chỉ ra tính thiền của ông. Không có việc
thiền của ông, ông không thể đánh thầy ông được; đánh thầy ông phải biết rằng
thân thể không phải là ông, cho nên thân thể thầy cũng không phải là thầy. Ông
không đánh thầy mà chỉ đánh thân thể, và đó là điều ta đã làm. Ta đã chặt chỉ
thân thể, không phải con mèo. Con mèo vẫn sống, phải được sinh ra ở đâu đó
khác. Nhưng ông đã về hơi chậm một chút."
Có câu chuyện khác về Lin Chi, một Thiền sư Nhật Bản.
Ông ấy có một đệ tử mà ông ấy đã cho công án Thiền truyền thống để thiền -
"Thiền về tiếng vỗ tay của một bàn tay." Bây giờ điều đó là ngớ ngẩn.
Một bàn tay không thể vỗ được, và một bàn tay không thể tạo ra âm thanh nào được.
Không có vỗ tay không có khả năng năng nào của bất kì âm thanh nào. "Thiền
về nó và khi ông đã tìm tiếng vỗ tay của một bàn tay, tới đây và báo lại."
Sư trẻ đi ra vườn, ngồi dưới gốc cây, cố theo nhiều
cách để nghĩ về tiếng vỗ tay của một bàn tay có thể là gì. Đột nhiên, anh ta
nghe thấy tiếng chim cúc cu trong bụi tre và anh ta nói, "Nó phải là cái
này rồi!" Anh ta chạy xô về và nói với thầy, "Tôi đã tìm thấy nó. Nó
là tiếng con chim cúc cu trong bụi tre."
Thầy tát cho anh một cái rõ mạnh vào mặt và nói,
"Đừng có ngu xuẩn; lần sau thông minh hơn một chút đi. Đi và thiền lại
đi!"
Mọi ngày anh ta đều tới, và dần dần việc đó trở thành
tình huống thế; lúc thì anh ta tới... gió thoảng qua rặng thông tạo ra âm
thanh, có lẽ nó là cái đó chăng... Hay lúc thì nước chảy tạo ra âm thanh, có lẽ
nó là cái đó chăng... Hay lúc thì chớp loé trong mây. Dần dần, dần dần việc đó
trở thành điều thường lệ. Thầy thậm chí không hỏi; khi anh ta vào thầy sẽ tát
anh ta và bảo anh ta, "Quay về và thiền đi."
Nhưng sư này nói, "Tôi thậm chí còn chưa nói cho
thầy..."
Thầy nói, "Ta biết nó sẽ là gì rồi. Anh về đi.
Thiền nữa vào!"
Anh ta nói với nhiều sư khác, "Điều này dường như
là quá thể. Ban đầu thầy ít nhất còn nghe câu trả lời của tôi, bây giờ thầy giả
định luôn là câu trả lời sẽ là sai!"
Nhưng một hôm anh ta không tới. Hai ngày trôi qua, và
rồi bẩy ngày trôi qua... Thầy đi tới cây anh ta vẫn thường ngồi và thiền, và sư
này đang ngồi đó, im lặng hoàn toàn.
Thầy anh ta lay anh ta và bảo anh ta, "Vậy là ít
nhất ông đã nghe thấy nó rồi. Đây là tiếng vỗ tay của một bàn tay, im lặng
này... Nhưng sao ông không tới báo cho ta?"
Anh ta nói, "Tôi quên mất mọi thứ rồi; im lặng
này dịu ngọt thế, phúc lạc thế. Tôi biết ơn thầy là thầy không bao giờ nghe câu
trả lời của tôi, và thầy cứ cho tôi những cú đánh đau. Từ bi của thầy ở bên
ngoài hiểu thấu của người thường."
Cho nên Premda, đừng bận tâm và đừng quan tâm về người
khác. Bạn phải thức dậy. Và thức dậy là điều đơn giản thế - chính là cách bạn
thức dậy buổi sáng. Bạn đã bao giờ quan sát chưa... bạn có tập thể dục nào đó,
luyện bài tập nào đó, tụng niệm nào đó không? Bạn đơn giản thức dậy! Đêm qua rồi
và bạn mở mắt ra và nhảy ra khỏi giường.
Thức tỉnh tâm linh không khác với điều đó. Một khi bạn
hiểu rằng bạn là giấc ngủ về mặt tâm linh... và đó là vấn đề. Mọi người không
nghĩ họ là giấc ngủ về tâm linh, đó là lí do tại sao họ cứ ngủ mãi. Một khi bạn
hiểu bạn là giấc ngủ về tâm linh, thế thì thức là chuyện rất đơn giản.
Điều khó nhất là chấp nhận rằng sâu trong bản thể bạn
có giấc ngủ, vô ý thức. Bất kì loại thiền nào đang được thực hiện ở đây cũng chỉ
để lay bạn, để đem bạn tới điểm mà ý thức ngủ không thể ngủ được thêm nữa; nó phải
thức dậy. Nó chỉ là vấn đề hiểu ra đơn giản: Bạn có thể thức dậy ngay bây giờ!
Im lặng này là đủ.
Brigitte nằm trên giường vào đêm đầu tiên trong tuần
trăng mật của họ trong khi Pat ngồi mặc quần áo đầy đủ trên ghế bành trong
phòng ngủ. "Sao anh không lên giường?" Brigitte hỏi anh ta.
"Mẹ anh bảo anh rằng đây sẽ là đêm kích động nhất
trong đời anh," Pat nói, "và anh không muốn bỏ lỡ bất kì cái gì của
nó bằng việc đi ngủ!"
Rất dễ hiểu lầm.
Cũng rất dễ hiểu ra.
Mọi thứ tuỳ thuộc bạn thôi.
Bạn có sẵn sàng thức dậy không? Thế thì không cái gì
có thể ngăn cản được bạn, và không kĩ thuật nào được cần cả. Nhưng nếu bạn
không sẵn sàng thức dậy, thế thì không kĩ thuật nào có thể giúp bạn được. Bạn
phải nhìn cuộc sống của bạn như cuộc sống của người mộng du người vừa đi vừa ngủ,
làm mọi thứ trong giấc ngủ... đánh nhau, nói cùng những thứ mà người đó đã nói
trước đây và bao giờ cũng mang tới giận dữ, cáu kỉnh, vào người khác.
Vấn đề là quan sát cuộc sống của bạn. Nó có phải là cuộc
sống của người thức tỉnh không? Một người thức tỉnh có thể cư xử theo cách thế
giới đang cư xử không?
Bạn đã giận, bạn đã hối tiếc về điều đó cả nghìn lần,
và nó vẫn không trở nên rõ ràng cho bạn rằng bạn sẽ lại giận nữa và bạn sẽ lại
hối tiếc nữa. Điều bạn đang làm, không thể nói rằng bạn đang làm nó một cách thức
tỉnh đầy đủ được. Cả đời bạn giống như robot; bạn chỉ trải qua các hành động
máy móc. Bạn khổ, và bạn quyết định thay đổi, nhưng khi thời gian để thay đổi tới,
bạn quên mất nó hoàn toàn.
Tôi đã nghe nói về một sư Ki tô giáo thường cho buổi
giảng đạo ở các chỗ khác nhau, và buổi giảng cơ sở của ông ấy dựa trên giáo huấn
của Jesus về Bài giảng trên núi. Ông ấy sẽ nói đi nói lại rằng nếu ai đó tát
vào má này của bạn, chìa má kia ra cho người đó nữa.
Một người đã từng nghe điều này nhiều lần thế, anh ta
phát chán. Một hôm anh ta đứng dậy khi sư này nói điều này, và tiến lên trước
và tát đốp vào má sư. Giận dữ toé ra trong đôi mắt của sư Ki tô giáo, nhưng
nhìn vào đám đông - và nhớ điều mìn đã nói với họ bao nhiêu năm qua - ông ta
chìa má kia ra, hi vọng rằng kẻ ngốc này sẽ không đánh nó. Nhưng người kia cũng
là cá nhân duy nhất - anh ta tát một cú thậm chí còn mạnh hơn!
Vào khoảnh khắc đó, hỗn độn bùng ra; sư Ki tô giáo nhảy
phắt lên người này và bắt đầu đánh đấm túi bụi. Người này nói, "Ông làm gì
thế? Điều đó là ngược lại giáo lí của ông! Tôi đã nghe các bài giảng của
ông."
Sư nói, "Quên mọi chuyện bài giảng của ta đi.
Jesus chỉ nói 'Chìa má kia ra.' Không có má thứ ba đâu. Bây giờ ta tự do, và ta
sẽ chỉ cho ông thấy..."
Nhưng người này nói, "Chìa má kia ra nghĩa là ông
phải không được báo thù chứ."
Sư nói, "Quên mọi chuyện vô nghĩa đi! Chìa má kia
ra đơn giản nghĩa là chìa má kia, và không có má thứ ba. Ông đã làm cho ta hoàn
toàn tự do, và bây giờ ta sẽ dạy cho ông bài học thực!"
Và ông ta đã từng thuyết giảng cả đời mình... nhưng có
lẽ đó cũng là việc nói trong giấc ngủ của ông ta, chưa bao giờ xuyên thấu vào
nghĩa của những lời ông ta nói và điều ông ta làm.
Gurdjieff nhớ bố ông ấy. Bố ông ấy chết khi Gurdjieff
mới chín tuổi, và phải là người rất duy nhất. Ông ấy gọi Gurdjieff tới gần mình
và nói với cậu bé, "Bố sắp chết, và bố không có gì làm đồ thừa kế cho con.
Bố bỏ lại con trong nghèo nàn và côi cút. Chỉ một lời khuyên bố muốn cho con -
đó là lời khuyên mà bố của bố đã trao cho bố. Bố đã thấy rằng lời khuyên đó đã
chứng tỏ cho bố là thứ giầu có nhất mà bất kì người bố nào có thể cho con trai
của mình. Con còn trẻ thế; có lẽ con có thể không có khả năng hiểu được nó. Cứ
nhớ nó đi; rồi chẳng mấy chốc con sẽ có khả năng hiểu nó nữa, và dù con có hiểu
nó hay không, bắt đầu cư xử tương ứng. Nghe rất chăm chú và rồi nhắc lại cho bố
điều bố nói."
Đó là lời khuyên đơn giản. Lời khuyên là "Nếu ai
đó xúc phạm con, làm bẽ mặt con, làm tổn thương con, con không phản ứng lại
ngay lập tức. Con phải nói với người đó, "Ông sẽ phải đợi hai mươi bốn giờ,
và thế rồi tôi sẽ tới trả lời ông. Đây là cái gì đó thiêng liêng với tôi; tôi
đã hứa với người bố sắp chết của tôi." Cho nên đợi hai mươi bốn giờ và thế
rồi mới đi tới người đó. Trong hai mươi bốn giờ đó con sẽ thấy rằng người đó là
phải, hay con có thể thấy rằng người đó không phải, nhưng điều tuyệt đối ngu xuẩn
là lâm vào cãi cọ. Hai mươi bốn giờ đó sẽ cho con cơ hội để mà tỉnh táo hơn. Mọi
người phản ứng ngay lập tức - không có đủ thời gian để nhận biết. Họ phản ứng
chỉ như máy. Cho nên nếu con thấy rằng người đó là đúng, đi và cám ơn người đó.
Nếu con thấy người đó là sai, chẳng cần đi, hay nếu con muốn đi, con có thể đi
và nói 'Ông dường như hiểu lầm.'"
Và Gurdjieff thường nói, về sau trong đời ông ấy,
"Lời khuyên đơn giản đó của người bố sắp chết của tôi đã làm biến đổi toàn
thể cuộc đời tôi vì nó đã cho tôi nhận biết nào đó, thức tỉnh nào đó. Tôi không
thể làm được bất kì cái gì ngay lập tức, tức thời. Tôi phải đợi hai mươi bốn giờ.
Và bạn không thể vẫn còn giận trong hai mươi bốn giờ được."
Người thức tỉnh cư xử theo cách khác toàn bộ với toàn
thể nhân loại, những người ngủ say.
Một trong những người bạn của tôi, anh ta là đồng nghiệp
trong cùng đại học nơi tôi đã là thầy giáo, nói với tôi "Tôi đã từng cố bỏ
hút thuốc, trong gần hai mươi năm."
Tôi nói, "Đó là thời gian quá dài để bỏ thuốc lá;
cứ cho tôi một điếu thuốc lá và tôi có thể bỏ nó ngay bây giờ."
Anh ta nói, "Đừng có làm tôi thành trò cười. Tôi
đã làm việc vất vả để bỏ nó, và lúc thì được vài giờ, hay lúc thì được vài
ngày, tôi xoay xở không hút thuốc. Nhưng cuối cùng tôi phải bỏ cuộc. Và bây giờ
tôi thậm chí đã bỏ cả tranh đấu; nó là vô nghĩa - hai mươi năm tranh đấu."
Tôi nói, "Anh không hiểu các luật đơn giản của cuộc
sống. Anh là người ngủ say, và trong giấc ngủ anh không thể ra quyết định gì được,
không thể quyết tâm nào được. Gợi ý của tôi là anh làm một điều thôi: anh hút
mà có ý thức nhiều hơn."
Anh ta nói, "Cái gì - hút à? Tôi muốn bỏ nó cơ
mà."
Tôi nói, "Nghe điều tôi nói đã, anh hút thuốc có
ý thức nhiều hơn. Lấy bao thuốc ra từ túi rất chậm rãi và có ý thức. Lôi một điếu
ra rất chậm - chẳng vội gì. Nhìn vào điếu thuốc từ mọi phía, để nó lên mồm, đợi
đấy. Không vội gì. Làm chuyển động rất chậm rãi, cũng như phim được chiếu chậm
vậy.
Anh ta nói, "Điều đó sẽ có tác dụng gì?"
Tôi nói, "Điều đó chúng ta sẽ thấy về sau... thế
rồi lấy bật lửa ra, nhìn vào nó."
Anh ta nói, "Anh làm tôi như thằng ngu không bằng
- điều đó sẽ có tác dụng gì?"
Tôi nói, "Anh cứ làm thế... Hai mươi năm rồi anh
đã làm nó theo cách của anh; hai mươi ngày anh làm nó theo cách của tôi. Nhìn
vào bật lửa, thế rồi châm điếu thuốc, thế rồi hút chậm rãi nhất có thể được. Và
có tính quan sát rằng khói đi vào, thế rồi khói đi ra. Đó là cách thiền cổ nhất,
vipassana. Phật Gautam có thể không bao giờ đã nghĩ rằng nó sẽ được dùng với
thuốc lá và bật lửa thuốc lá - nhưng tôi phải xoay xở cho anh ta.
Anh ta sẽ không làm Vipassana, nhưng điều này... Anh
ta nói, "Được, tôi sẽ thử nó, hai mươi ngày cũng chả mấy."
Nhưng ngày thứ hai anh ta tới tôi và nói, "Điều
này thực là lạ. Làm mọi thứ chậm thế làm cho tôi tỉnh táo thế; hút thuốc, và
quan sát khói đi vào và khói đi ra làm cho tôi thành im lặng tới mức trong hai
ngày tôi đã hút gần năm mươi phần trăm ít hơn.
Tôi nói, "Cứ đợi hai mươi ngày đi."
Anh ta nói, "Tôi không nghĩ nó sẽ kéo dài hai
mươi ngày đâu; nhiều nhất là năm ngày và nó sẽ bị kết thúc."
Tôi nói, "Đừng vội vàng kết thúc nó, vì nếu bất
kì cái gì vẫn còn bám víu nó sẽ ép buộc anh lần nữa. Cho nên đi rất chậm thôi;
không vội gì, và không hại gì. Không thành vấn đề - nhiều nhất anh có thể chết
sớm hơn hai năm. Nhưng đằng nào đi chăng nữa, anh sẽ làm gì trong hai năm đó -
cứ hút... thêm nữa! Cho nên đằng nào cũng chẳng hại gì; thế giới quá đông dân rồi,
và nếu mọi người biến mất sớm hơn chút ít, tạo ra không gian cho người khác, điều
đó là rất từ bi về phần họ."
Anh ta nói, "Anh là anh bạn kì lạ." Và sau
ngày thứ tư anh ta bảo tôi, "Bây giờ, khi tay tôi đưa tới bao thuốc, đột
nhiên có việc dừng lại - từ đâu, tôi chẳng biết. Tôi đã không hút thuốc cả một
ngày bởi vì mỗi lần tôi định lấy thuốc lá ra, tôi không thể lấy được bao thuốc
ra. Bí mật gì của nó vậy?"
Tôi nói, "Chẳng có bí mật gì cả; anh chỉ mới học
hút thuốc một cách có ý thức, có nhận biết. Và không ai có thể hút thuốc với nhận
biết được, bởi vì hút thuốc không phải là tội lỗi - hút thuốc đơn giản là ngu
xuẩn. Nếu anh tỉnh táo và thức tỉnh, anh không thể ngu thế được. Có không khí
trong lành sẵn có; anh có thể đi và thở tốt, hơi thở sâu, không khí tươi mát,
thoảng hương hoa. Anh phải là kẻ ngốc nếu anh phải trả tiền để làm cho việc thở
của anh thành bẩn thỉu, bẩn với nicotine, gây hại cho phổi của anh, gây hại cho
đời anh; và chẳng có gì trong nó cả."
Premda, mọi người thực sự ngủ say; chính điều ngạc
nhiên là họ không ngáy với mắt mở.
Vua Arthur, trong cuộc viễn chinh săn rồng hai năm, ra
lệnh cho Merlin Thông Thái làm một cái thắt lưng trinh tiết để đeo khi ông ta
đi xa. Merlin tới với một kiểu mẫu rất không chính thống - kiểu mẫu có lỗ hổng mở
lớn trong khu vực thông thường là được củng cố mạnh mẽ nhất.
"Điều đó là ngớ ngẩn," Arthur nói. "Thắt
lưng này không hoạt động."
"Có chứ, nó hoạt động đấy," Merlin nói. Lấy
ra chiếc đũa ảo thuật nhỏ, ông ta luồn nó qua lối mở - lập tức một lưỡi dao như
máy xén sập xuống và chặt chiếc đũa thành hai.
"Khéo thật!" Arthur kêu lên.
Sau khi trang bị cho Guinevere bằng chiếc thắt lưng,
ông ta đi giết rồng, tâm trí ông ta an bình.
Hai năm sau, khi Arthur quay về, hành động chính thức
đầu tiên của ông ta là tập hợp tất cả các Hiệp sĩ của phái Bàn Tròn tới và phái
họ tới lương y triều đình để giám định đặc biệt. Vẻ nghiêm nghị của ông ấy trở
nên trầm trọng khi ông ấy biết rằng mọi thành viên của Bàn Tròn đều bị cắt,
khía, hay xước sẹo - tất cả chỉ trừ một người. Ngài Lancelot không bị mắc cái
gì.
Arthur lập tức gọi ông ấy tới, và mỉm cười với hiệp sĩ
tốt nhất của mình. "Ngài Lancelot," ông ta tuyên bố, "ông là người
duy nhất trong các hiệp sĩ của ta đã không tấn công sự trinh tiết của vợ ta khi
ta đi giết rồng. Ông đã nâng danh dự của Bàn Tròn lên và ta tự hào về ông. Ông
sẽ được thưởng. Ông có thể có bất kì cái gì trong vương quốc mà ông muốn, ông sẽ
có, nhưng đặt tên cho nó đi. Nói ra ước muốn của ông đi ngài Lancelot."
Nhưng ngài Lancelot mất tiếng...
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 3 - Quay về Mục lục Tập 1
..............................
0 Đánh giá