Read more
Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho
Chương 13. Không cái gì diễn ra đúng nếu không có thiền
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Tôi
cảm thấy một kết nối mạnh giữa chết và thiền, quyến rũ và sợ hãi. Khi tôi ngồi
cùng thầy, bằng cách nào đó có an toàn để nhắm mắt và thiền; khi tôi một mình,
nó lại là hoảng hốt. Xin thầy bình luận.
Dhyan Sagar, không có kết nối mạnh giữa thiền và chết
đâu, nhưng chúng gần như là cùng một thứ - chỉ hai cách nhìn vào cùng một kinh
nghiệm thôi.
Chết phân tách bạn khỏi thân thể bạn, khỏi tâm trí bạn,
khỏi mọi cái không phải là bạn. Nhưng nó phân tách bạn ngược lại với ý chí của
bạn. Bạn chống lại, bạn không muốn bị tách ra; bạn không sẵn lòng, bạn không
trong trạng thái buông bỏ.
Thiền cũng tách mọi thứ không phải là bạn ra khỏi bản
thể bạn và thực tại - nhưng chống cự không có đó; đó là khác biệt duy nhất.
Thay vì chống cự, có sự sẵn lòng mênh mông, khao khát, đam mê đón chào. Bạn muốn
nó; bạn ham muốn nó từ chính chiều sâu trái tim bạn.
Kinh nghiệm là như nhau - phân tách giữa cái giả và
cái thực - nhưng vì chống cự của bạn trong cái chết, bạn trở thành vô thức, bạn
rơi vào trong cơn mê. Bạn níu bám quá nhiều trong chết; bạn không cho phép nó xảy
ra, bạn đóng mọi cánh cửa, mọi cửa sổ. Khao khát sống của bạn là tới mức tối
đa. Chính ý tưởng về chết gây hoảng sợ cho bạn từ chính gốc rễ.
Nhưng chết là hiện tượng tự nhiên và tuyệt đối cần thiết
nữa - nó phải xảy ra. Nếu lá không đổi sang vàng và không rụng xuống, lá mới,
lá tươi và trẻ sẽ không tới. Nếu người ta cứ sống trong thân thể cũ, người đó sẽ
không di chuyển vào nhà tốt hơn, tươi tắn hơn, mới hơn, với nhiều khả năng hơn
của việc bắt đầu mới. Có lẽ người đó không lấy cùng con đường người đó đã lấy
trong kiếp sống quá khứ, đi vào trong sa mạc. Người đó có thể đi vào trong bầu
trời mới của tâm thức.
Từng cái chết đều là kết thúc và bắt đầu.
Đừng chú ý quá nhiều tới cái kết thúc. Nó là kết thúc
với cái cũ, mục nát, phong cách sống khổ, và nó là cơ hội lớn để bắt đầu cuộc sống
mới, không phạm vào cùng sai lầm cũ. Nó là bắt đầu của cuộc phiêu lưu. Nhưng bởi
vì bạn níu bám lấy sống và bạn không muốn rời bỏ nó - và điều đó phải xảy ra bởi
chính bản chất của mọi sự - bạn rơi vào vô thức.
Gần như mọi người, ngoại trừ vài người đã trở nên chứng
ngộ, đều chết đi một cách vô ý thức; do đó họ không biết chết là gì, họ không
biết cái bắt đầu mới của nó, bình minh mới.
Thiền là cuộc thám hiểm riêng của bạn.
Bạn đang tìm để biết đích xác cái gì thiết lập nên bạn:
cái gì là giả trong bạn và cái gì là thực trong bạn. Nó là cuộc hành trình mênh
mông từ cái giả tới cái thực, từ hữu tử tới bất tử, từ tối tới sáng. Nhưng khi
bạn đi tới điểm thấy ra sự tách biệt với tâm trí và thân thể, và bản thân bạn
chỉ là nhân chứng, kinh nghiệm về chết là như nhau. Bạn không chết... người đã
thiền sẽ chết một cách vui vẻ bởi vì người đó biết không có chết; chết là níu
bám của người đó với sống.
Bạn nói, Sagar, Tôi cảm thấy một kết nối mạnh giữa chết
và thiền. Có đấy. Trong kinh sách cổ của nước này, ngay cả thầy cũng được định
nghĩa như cái chết bởi vì toàn thể chức năng của thầy, toàn thể công việc của
thầy là dạy bạn thiền. Nói cách khác, thầy đang dạy bạn chết mà không chết - trải
qua kinh nghiệm về chết, bị ngạc nhiên là bạn vẫn sống; chết giống như mây trôi
qua; nó thậm chí đã không làm xước bạn. Do đó mới có mê mải, và sợ hãi. Mê mải
là để biết kinh nghiệm huyền bí mà mọi người phải trải qua, đã trải qua nhiều lần
rồi, nhưng trở nên vô thức. Và sợ - rằng có lẽ chết là chỗ kết thúc duy nhất và
không có bắt đầu khác.
Chuyện xảy ra, ở ngay đầu thế kỉ này, rằng Vua của
Varanasi sắp bị mổ; việc mổ là nghiêm trọng. Nhưng nhà vua rất ương ngạnh và
ông ta không chịu dùng bất kì loại thuốc mê nào. Ông ta nói, "Các ông có
thể tiến hành mổ, nhưng ta muốn nhìn nó xảy ra; ta không muốn bị vô thức."
Các bác sĩ phân vân. Điều đó đi ngược lại thực hành y
tế... việc mổ nghiêm trọng thế sẽ quá đau đớn; người này có thể chết vì đau. Cuộc
giải phẫu cần bạn vô ý thức.
Có lẽ khoa học giải phẫu đã học được nghệ thuật gây mê
từ kinh nghiệm về chết, bởi vì chết là cuộc giải phẫu lớn nhất. Nó phân tách bạn
khỏi thân thể bạn, khỏi tim bạn, và bạn vẫn còn bị đồng nhất với tất cả những
cái này trong bẩy mươi năm, tám mươi năm. Chúng phải gần như là cái ta thực của
bạn. Việc tách rời sẽ là rất đau đớn, và có giới hạn cho đau đớn.
Bạn có bao giờ để ý không? - không có đau không thể
nào chịu nổi. Từ "đau không thể chịu nổi" chỉ tồn tại trong ngôn ngữ
- mọi đau đều là chịu được. Khoảnh khắc nó trở thành không thể chịu nổi, bạn
rơi vào vô ý thức. Vô ý thức của bạn là cách để chịu đựng nó.
Nếu ông ta mà là người thường, các bác sĩ sẽ không
nghe ông ta - nhưng ông ta là vua, và một vị vua rất nổi tiếng, nổi tiếng khắp
nước như một người trí huệ lớn. Ông ta đã thuyết phục bác sĩ giải phẫu, "Đừng
lo, không cái gì xảy ra cho ta đâu. Cứ cho ta năm phút trước khi các ông bắt đầu
việc mổ để cho ta có thể tự thu xếp mình vào trong trạng thái thiền sâu. Một
khi ta ở trong thiền rồi, ta sẵn sàng xa khỏi thân thể. Thế thì các ông có thể
cắt toàn thân ta thành từng mảnh - ta sẽ chỉ là nhân chứng, và nhân chứng ở xa
xăm, dường như nó đang xảy ra cho ai đó khác."
Khoảnh khắc này rất mấu chốt; việc mổ đã phải làm ngay
lập tức. Nếu nó không được làm ngay lập tức, nó có thể gây ra cái chết. Chỉ có
hai phương án: hoặc mổ và cho phép bệnh nhân vẫn còn ý thức, hoặc không mổ, mà
theo lệ thường cũ của khoa học. Nhưng trong trường hợp đó, cái chết là chắc chắn.
Trong trường hợp thứ nhất, có cơ may rằng có lẽ người này có thể xoay xở được,
và ông ta cứ khăng khăng thế... chả tìm được cách nào thuyết phục ông ta, họ phải
mổ.
Đó là việc mổ đầu tiên không gây mê, trong trạng thái
thiền. Nhà vua đơn giản nhắm mắt, trở nên im lặng. Ngay cả bác sĩ giải phẫu
cũng cảm thấy cái gì đó thay đổi quanh nhà vua - rung động, sự hiện diện; mặt
ông ta trở nên thảnh thơi như đứa trẻ nhỏ, mới sinh, và sau năm phút họ bắt đầu
ca mổ. Việc mổ diễn ra hai giờ, và họ run lên vì sợ; thực ra, họ đã không chắc
rằng nhà vua sẽ sống sót - cú choáng có thể quá nhiều. Nhưng khi cuộc mổ kết
thúc, nhà vua hỏi họ, "Ta có thể mở mắt bây giờ chứ?"
Điều đó đã được thảo luận trong lĩnh vực y tế trên khắp
thế giới như một ca rất kì lạ. Bác sĩ giải phẫu hỏi ông ta đã làm gì. Ông ta
nói, "Ta chả làm gì cả. Thiền là chính cuộc đời ta. Từ khoảnh khắc sang
khoảnh khắc ta đang sống trong im lặng. Ta hỏi năm phút đó vì các ông sắp làm
việc mổ nguy hiểm tới mức ta phải trở nên tuyệt đối lắng đọng trong bản thể ta,
không vẩn vơ. Thế thì các ông có thể làm bất kì cái gì... bởi vì các ông đã
không làm điều đó với ta. Ta là tâm thức - và các ông không thể mổ được tâm thức,
các ông chỉ có thể mổ thân thể."
Bạn nói, "Khi tôi ngồi cùng thầy, bằng cách nào
đó có an toàn." Thực sự không có khác biệt liệu bạn ngồi cùng tôi hay bạn
ngồi một mình - đó chỉ là an ninh tâm trí, ý tưởng rằng thầy hiện diện cho nên
không có hại gì nhảy ra. Nếu cái gì đó đi sai, ai đó có đó để chăm nom nó.
Trong thiền, không cái gì đi sai - không bao giờ.
Không thiền, mọi thứ đều đi sai.
Không cái gì đi đúng nếu không có thiền; cả đời bạn
đang đi sai. Bạn sống chỉ trong hi vọng, nhưng hi vọng của bạn chưa bao giờ được
hoàn thành. Đời bạn là tấn thảm kịch dài, dài. Và lí do là vô nhận biết của bạn,
vô thiền của bạn.
Thiền có vẻ giống như cái chết, và kinh nghiệm này là
đích xác như nhau. Nhưng thái độ và cách tiếp cận là khác, và khác biệt là bao
la tới mức có thể nói rằng thiền là sống và chết chỉ là mơ.
Nhưng đây là chức năng của một trường phái bí ẩn, nơi
nhiều người đang thiền, nơi thầy là hiện diện. Bạn cảm thấy an toàn, bạn không
một mình. Nếu cái gì đó đi sai, giúp đỡ sẽ sẵn có ngay lập tức. Nhưng không cái
gì đi sai cả.
Cho nên thiền trong khi bạn đang ngồi cùng tôi đi, và
thiền trong tính một mình của bạn. Thiền là điều duy nhất với đảm bảo tuyệt đối
rằng không cái gì đi sai với nó. Nó chỉ làm lộ ra sự tồn tại của bạn cho bản
thân bạn – làm sao cái gì có thể đi sai được? Và bạn không làm gì cả; bạn thực
sự dừng việc làm mọi thứ. Bạn dừng nghĩ, cảm, làm - một dấu chấm hết cho mọi
hành động của bạn. Duy nhất tâm thức còn lại, bởi vì cái đó không phải là hành
động của bạn, nó là bạn.
Một khi bạn đã nếm trải bản thể của bạn, mọi sợ hãi biến
mất, và cuộc sống trở thành một chiều hướng mới toàn bộ - không còn tầm thường,
không còn bình thường nữa. Lần đầu tiên bạn thấy tính linh thiêng và điều
thiêng liêng không chỉ của bản thân bạn, mà của mọi thứ đang tồn tại. Mọi thứ đều
trở thành huyền bí, và sống điều huyền bí này là cách sống phúc lạc duy nhất; sống
trong điều huyền bí này là sống dưới mưa rào phúc lạc lên bạn như mưa. Từng khoảnh
khắc đều đem tới những phúc lại ngày càng nhiều hơn, sâu hơn và sâu lắng hơn
cho bạn. Không phải là bạn xứng đáng với chúng đâu, nhưng bởi vì cuộc sống cho
chúng từ sự dư thừa của nó – nó bị nặng gánh, nó chia sẻ với bất kì ai cảm nhận
điều đó.
Nhưng đừng lấy ý tưởng rằng thiền giống như cái chết,
bởi vì cái chết không có liên hệ tốt trong tâm trí bạn. Điều đó sẽ ngăn cản việc
kinh nghiệm của bạn về tâm thức - "Nó giống như cái chết." Thực ra,
nó là cái chết thực. Cái chết thường không phải là cái chết thực, bởi vì bạn sẽ
lại được nối với cấu trúc khác, thân thể khác. Thiền nhân chết đi theo cách lớn
lao; người đó không bao giờ lại trở nên bị cầm tù trong thân thể.
Một người Italy bỏ một ngày làm việc và viên quản đốc
muốn có lời giải thích.
"Anh đã ở đâu?" ông ta hỏi.
"Đó là-a vợ tôi. Cô ấy cho-a việc sinh một xe cút
kít."
"Nếu anh không thể có lí do nào tốt hơn điều
đó," quản đốc nói, "tôi sẽ phải đuổi anh."
"Tôi nghĩ-a tôi nói điều đó sai," người
Italy nói. "Vợ tôi, cô ấy ở trên giường có ghế đẩy."
"Điều đó vậy, anh bạn khôn ngoan," quản độc
hét lên, "Anh bị đuổi!"
Người Italy về nhà và hỏi vợ, "Này em, cái gì sai
với em hôm qua?"
"Em bảo-a anh rồi, em bị-a sẩy thai."
"Anh biết đó là-a cái gì đó với-a bánh xe-a trên
nó."
Có hiểu lầm chồng lên hiểu lầm trong bạn. Một số hiểu
lầm có thể cực kì có hại. Để kết hợp của thiền và chết được đồng nhất trong tâm
trí bạn là một trong những điều tai hại nhất mà bạn có thể làm cho bản thân bạn.
Mặc dầu bạn không sai, liên kết của bạn với nghĩa của chết là tới mức chúng sẽ
ngăn cản bạn không cho đi vào thiền.
Đó là một trong các lí do tôi muốn làm cho chết ngày
càng được liên kết nhiều hơn với mở hội thay vì với tang lễ, ngày càng được
liên kết nhiều hơn với thay đổi, sự bắt đầu mới, thay vì là dấu chấm hết, chỗ kết
thúc. Tôi muốn đổi liên kết này. Điều đó sẽ làm rõ ràng cách thức cho tính thiền.
Và nếu bạn cảm, ở đây cùng tôi, im lặng và có tính thiền
- vẫn sống động, còn sống động hơn bao giờ - thế thì không cần phải sợ. Thử điều
đó trong các tình huống khác nhau đi, và bạn bao giờ cũng sẽ thấy nó là cội nguồn
của chữa lành lớn, cội nguồn của mạnh khoẻ lớn, cội nguồn của trí huệ lớn... cội
nguồn của sáng suốt lớn trong cuộc sống và những điều bí ẩn của nó.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Khi
ai đó như Nietzche hay Gertrude Stein chết đi - một thiên tài mà có lẽ đáng đã
trở nên chứng ngộ nếu như họ đã gặp một thầy - loại tâm thức nào họ mang sang
kiếp sau, và nó là cái gì mà trong các kiếp trước của họ đã cho phép họ kinh
nghiệm tiềm năng khổng lồ thế, việc nở hoa vĩ đại thế, và cái mẹo lớn thế? Đó
có phải là ý tưởng về muốn đi theo cách riêng của họ mà không cần thầy nào
không?
Pankaja, có nhiều điều trong câu hỏi của bạn. Thứ nhất,
bạn hỏi, "Khi ai đó như Nietzche hay Gertrude Stein chết đi - một thiên
tài mà có lẽ đáng đã trở nên chứng ngộ nếu như họ đã gặp một thầy - loại tâm thức
nào họ mang sang kiếp sau?
Điều thứ nhất cần được hiểu là ở chỗ tâm thức không có
liên quan gì tới thiên tài. Mọi người đều có thể là một Phật Gautam. Mọi người
không thể là một Michelangelo, mọi người không thể là một Friedrich Nietzsche.
Nhưng mọi người có thể là một Zarathustra, bởi vì việc
nhận tâm linh là quyền tập ấm của mọi người. Nó không phải là tài năng như hội
hoạ, hay âm nhạc, hay thơ ca, hay nhảy múa; nó không phải là thiên tài. Thiên
tài có thông minh vô cùng, nhưng dẫu sao nó vẫn là của tâm trí.
Chứng ngộ không phải là của tâm trí, nó không phải là
trí tuệ; nó là thông minh theo trật tự khác toàn bộ. Cho nên, điều đầu tiên cần
nhớ là ở chỗ không chỉ những người, như Friedrich Nietzsche người đã bỏ lỡ cuộc
hành trình hướng tới cái ta riêng của họ; họ đã là những trí thức lớn, thiên
tài vô song - nhưng tất cả đều thuộc vào tâm trí. Và là một Phật Gautam, một
Lão Tử, hay một Zarathustra là thoát ra khỏi tâm trí, ở vào trong trạng thái
không có tâm trí. Không thành vấn đề liệu bạn có tâm trí lớn hay tâm trí nhỏ,
tâm trí thường, hay thiên tài; vấn đề là ở chỗ bạn phải ở ngoài tâm trí. Khoảng
khắc bạn ở ngoài tâm trí, bạn ở trong bản thân bạn.
Cho nên điều kì lạ là ở chỗ một người càng nhiều trí
thức, người đó càng đi xa khỏi bản thân mình. Trí tuệ của người đó đem người đó
đi tới các vì sao xa xôi. Người đó là thiên tài, người đó có thể sáng tạo ra
thơ ca vĩ đại, người đó có thể sáng tạo ra điêu khắc vĩ đại. Nhưng khi có liên
quan tới bạn, bạn không được sáng tạo ra, bạn đã có đó rồi.
Thiên tài sáng tạo, thiền nhân khám phá.
Cho nên, đừng tạo ra phân loại về Nietzsche và Stein
và Schweitzer tách rời khỏi người khác. Trong thế giới của tâm trí, họ giầu có
hơn bạn nhiều, nhưng trong thế giới của vô trí, họ nghèo như bạn. Và đó là khoảng
cách tạo thành vấn đề.
Điều thứ hai, bạn hỏi, "Loại tâm thức nào họ mang
sang kiếp sau?" Họ không có tâm thức nào để mang sang kiếp khác. Họ có
thiên tài nào đó, tài năng nào đó, thông minh nào đó; họ sẽ mang thông minh đó
vào kiếp khác, nhưng họ không có tâm thức.
Tâm thức là vấn đề khác toàn bộ. Nó không liên quan gì
tới tính sáng tạo, nó không liên quan gì tới tính phát minh, nó không liên quan
gì tới khoa học hay nghệ thuật; nó có cái gì đó liên quan tới im lặng vô cùng,
an bình, định tâm - họ không có nó. Cho nên câu hỏi về mang tâm thức nào đó
sang kiếp sau không nảy sinh; họ không có nó ngay chỗ đầu tiên. Cái họ có, họ sẽ
mang sang kiếp sau. Họ sẽ trở thành thiên tài lớn hơn, họ sẽ trở thành ca sĩ
hay hơn, họ sẽ trở thành có nhiều tài năng hơn trong lĩnh vực của họ, nhưng điều
đó không liên quan gì với thiền hay tâm thức. Họ sẽ vẫn còn vô ý thức như bạn,
như bất kì ai khác.
Dường như tất cả các bạn đều rơi vào giấc ngủ say ở
đây; các bạn sẽ mơ. Ai đó có thể có giấc mơ rất hay, rất đẹp, và ai đó có thể
có ác mộng. Nhưng cả hai đều mơ. Và khi họ thức dậy, họ sẽ biết rằng mơ đẹp và
ác mộng đó là không khác nhau - chúng cả hai đều là mơ. Chúng không tồn tại,
tâm trí phóng chiếu.
Khi một người thường thiền, người đó tới cùng không
gian của phúc lạc như Nietzsche hay Albert Einstein hay Bertrand Russell. Không
gian đó của phúc lạc sẽ không khác, sẽ không giầu có hơn cho Bertrand Russell
vì ông ấy là một trí thức lớn. Những giá trị đó không thành vấn đề bên ngoài
tâm trí; bên ngoài tâm trí, chúng là không liên quan.
Đây là tin lớn và mới vì nó nghĩa là tiều phu hay ngư
dân có thể trở thành Phật Gautam. Một Jesus vô giáo dục, một Kabir vô giáo dục,
người không biểu lộ bất kì chỉ báo nào về thiên tài, vẫn có thể trở nên chứng
ngộ, bởi vì chứng ngộ không phải là tài năng, nó là việc khám phá bản thể của bạn.
Và bản thể của mọi người là tuyệt đối bình đẳng. Đó là chỗ duy nhất chủ nghĩa cộng
sản tồn tại - không ở Liên Xô, không ở Trung Quốc.
Chỗ duy nhất mà chủ nghĩa cộng sản tồn tại là khi ai
đó trở thành một Phật Gautam, một Zarathustra, một Lão Tử. Đột nhiên mọi phân
biệt, tài năng của tâm trí, biến mất. Chỉ có một bầu trời thuần khiết nơi bạn
không thể làm được phân biệt nào về cao hơn và thấp hơn.
Và bạn đang hỏi, "Nó là cái gì mà trong các kiếp
trước của họ đã cho phép họ kinh nghiệm tiềm năng khổng lồ thế?"
Bạn trưởng thành mọi khoảnh khắc trong bất kì cái gì bạn
đang làm. Một chiến binh sẽ đạt tới phẩm chất nào đó của tính chiến binh, sự sắc
bén của lưỡi kiếm, và người đó sẽ mang phẩm chất đó vào trong kiếp sau. Nhà
toán học sẽ mang thông minh toán học của mình sang những đỉnh cao hơn trong kiếp
khác. Đó là lí do tại sao mọi người khác nhau thế, không bình đẳng thế, bởi vì
trong các kiếp quá khứ của họ mọi người đã làm những điều khác nhau, tích luỹ
các kinh nghiệm khác nhau, tạo khuôn tâm trí theo cách nào đó. Không cái gì bị
mất, bất kì cái gì bạn đang làm đều sẽ đi cùng bạn như cái bóng của bạn. Nó sẽ
theo bạn, và nó sẽ trở thành ngày càng lớn hơn.
Nếu Nietzsche là triết gia lớn, ông ấy phải đã từng
triết lí trong các kiếp quá khứ của ông ấy - có lẽ nhiều, nhiều kiếp rồi - bởi
vì một thiên tài như thế cần quá khứ triết lí dài, dài.
Nhưng cùng điều đó là đúng cho mọi người. Mọi người đều
có tài năng nào đó, được phát triển hay không được phát triển; điều đó tuỳ vào
quyết định của bạn, vào quyết tâm của bạn. Một khi bạn quyết tâm, bạn đã chấp
nhận một trách nhiệm để trưởng thành theo hướng nào đó. Ngay cả toàn thể nòi giống
loài người đã phát triển theo các hướng khác nhay, không chỉ các cá nhân.
Chẳng hạn, người Sikhs ở Ấn Độ không khác với người
Hindus. Họ chỉ mới được năm trăm năm, đi theo một người chứng ngộ, Nanak. Họ đã
trở thành một giáo phái khác - nhưng họ là người Hindus. Và trong năm trăm này,
một hiện tượng lạ đã xảy ra, điều đã không xảy ra ở bất kì chỗ nào khác trên thế
giới. Bạn không thể thấy trong một gia đình Do Thái mà một người là người Ki tô
giáo; bạn không thấy trong gia đình Mô ha mét giáo mà một người là người Hindu.
Nhưng trong năm trăm năm điều đó đã là một tục lệ rằng ở Punjab, nơi người
Sikhs chi phối, con cả của gia đình phải trở thành người Sikh. Anh ta vẫn còn
trong gia đình. Toàn thể gia đình của anh ta là người Hindu - bố anh ta là người
Hindu, vợ anh ta có thể là người Hindu; anh ta là người Sikh.
Và điều kì lạ là ở chỗ bằng việc là người Sikhs, toàn
thể tính cách của những người Hindu đó đã thay đổi. Người Hindu đã trở nên hèn
nhát nhân danh bất bạo động; họ sôi lên với gây hấn bên trong nhưng, bất bạo
hành là lí tưởng. Người Sikh không tin vào bất bạo hành; họ không tin vào bạo
hành - họ tin vào tính tự phát.
Một tình huống nào đó có thể cần bạo hành và tình huống
nào đó có thể cần bất bạo hành; bạn không thể làm nó thành nguyên tắc của cuộc
sống được. Bạn phải vẫn còn mở, sẵn có, và đáp ứng cho khoảnh khắc. Và không có
khác biệt về dòng máu - khác biệt là tới mức người chỉ có thể cười họ - nhưng họ
đã tạo ra một giống nòi mới toàn bộ.
Bất kì người Hindu nào cũng có thể trở thành người
Sikh, bất kì người Mô ha mét giáo nào cũng có thể trở thành người Sikh, bởi vì
thay đổi là rất đơn giản. Bạn phải để tóc dài, bạn không thể cạo râu cằm hay
râu mép; bạn phải dùng khăn xếp, và bạn phải để lược trong khăn xếp; bạn phải
đeo vòng thép, vòng cổ, chỉ để chỉ ra rằng bạn là người Sikh, và bạn phải mang
chiếc kiếm. Bạn bao giờ cũng phải mặc quần lót.
Cách những điều này đã thay đổi mọi người là phép màu,
vì người Sikh là khác toàn bộ với người Hindus trong hành vi của mình. Anh ta
là chiến binh; anh ta không hèn. Anh ta chân thành hơn, đơn giản hơn, nhiều
tính trái tim hơn.
Chuyện xảy ra... Tôi đi tới Manali, vùng núi, và trời
mưa, và người lái xe là người Sikh. Anh ta bắt đầu trở nên sợ. Đường rất nhỏ,
chiếc xe rất lớn. Đường trơn; có những vũng nước đọng trên đường. Ở điểm nào đó
nó có vẻ rất nguy hiểm. Một con sông lớn chảy bên cạnh, dưới hàng trăm mét - và
chỉ một con đường nhỏ. Anh ta dừng xe lại, ra khỏi xe, và ngồi đó. Và anh ta
nói, "Tôi không thể đi thêm nữa được, nó đơn giản là đi vào cái chết."
Tôi nói, "Đừng lo, anh ngồi đi; tôi sẽ lái."
Anh ta nói, "Điều đó thậm chí còn nguy hiểm hơn!
Tôi không thể đưa cho ông chìa khoá được."
Tôi nói, "Điều này thực là lạ, vì chúng ta đã đi
cả đêm rồi, mười hai tiếng; bây giờ chúng ta đang ở giữa đường."
Tôi cố giải thích cho anh ta, "Cho dù quay lại,
anh sẽ phải đi mười hai dặm, mười hai tiếng vẫn trên cùng con đường nguy hiểm
này. Dù anh đi lui hay anh tiến lên, chuyện là như nhau."
Anh ta nói, "Nó không như nhau đâu, vì con đường
mà chúng ta đã qua, chúng ta đã sống sót - tôi có thể xoay xở được. Nhưng lên
trước điều đó dường như đơn giản là tự tử - tôi không thể đi được."
Vào chính lúc đó, ông tổng thanh tra của Punjab, người
tới tham gia vào trại, tới trong xe díp của ông ấy. Thấy tôi đứng đó, và chiếc
xe cùng người lái xe ở đó, ông ta nói, "Có chuyện gì thế?"
Tôi nói, "Điều tốt là anh đã tới đúng khoảnh khắc
này; người lái xe này không sẵn sàng đi lên trước."
Ông tổng thanh tra của Punjab cũng là người Sikh. Ông ấy
tới gần người lái xe và bảo anh ta, "Anh là người Sikh. Anh đã quên điều
này sao? Vào xe đi."
Và thực kì lạ, anh ta lập tức vào xe. Chúng tôi đi.
Tôi hỏi anh ta, "Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã tranh cãi với anh..."
Anh ta nói, "Vấn đề không phải là tranh biện. Tôi
là người Sikh! Tôi được giả định không sợ, và tôi đã quên mất điều đó."
Chỉ hơi chút ý tưởng có thể làm thay đổi không chỉ cá
nhân này, nó có thể thay đổi cả giống nòi.
Chúng ta đã thấy cách Adolf Hitler tạo ra ở nước Đức một
giống nòi chiến binh mà không ai đã bao giờ làm điều đó trước đây, chỉ bằng việc
cho họ ý tưởng rằng "bạn là người Aryan thuần khiết nhất, bạn được sinh ra
để cai trị toàn thế giới." Và một khi ý tưởng này đi vào trong tâm trí họ,
ông ta gần như chinh phục thế giới. Trong năm năm, ông ta đã liên tục chinh phục.
Mọi người trở nên sợ tới mức vài nước đơn giản nhường đường cho ông ta mà không
đánh lại. Phỏng có ích gì mà đánh nhau với những người đó? Họ là siêu nhân. Những
ý tưởng này cũng được mang từ kiếp này sang kiếp khác.
Ở Ấn Độ có đẳng cấp sudras, tiện dân. Trong năm nghìn
năm họ đã từng bị kết án, áp bức, như không ai khác trên thế giới. Tôi thường
đi tới các buổi lễ của họ và họ sẽ không cho tôi ngồi cùng họ. Tôi bảo họ,
"Bạn là người như bất kì ai khác, và thực ra bạn đang làm phục vụ còn có
giá trị hơn nhiều so với bất kì thủ tướng nào hay bất kì tổng thống nào của bất
kì nước nào. Đất nước chắc sẽ an bình hơn nếu không có các tổng thống và thủ tướng
này, nhưng không có bạn, đất nước không thể sống được. Bạn đang giữ cho đất nước
sạch sẽ, bạn đang làm những việc bẩn thỉu nhất; bạn nên được kính trọng vì điều
đó."
Họ nghe tôi, nhưng tôi có thể thấy rằng họ không sẵn
sàng chấp nhận ý tưởng rằng họ bình đẳng với những người khác. Trong năm nghìn
năm họ đã không nổi dậy chống lại áp bức như thế, việc hạ nhục như thế - chỉ chỉ
cứ mang nó từ kiếp nọ sang kiếp kia; nó trở thành ngày một ăn sâu hơn.
Pankaja, bạn hỏi, "Đó có phải là ý tưởng về muốn
đi theo cách riêng của họ mà không cần thầy nào không?" Không, họ chẳng có
ý tưởng nào về kinh nghiệm lớn xảy ra giữa thầy và đệ tử. Họ chưa bao giờ quyết
định một cách có ý thức để đi theo cách riêng của họ.
Thực ra ở phương Tây, thầy đã không tồn tại. Đã có các
đấng cứu tinh. Họ không phải là thầy; họ không giúp bạn trở nên chứng ngộ, họ
giúp bạn vẫn còn không chứng ngộ. Chỉ tin vào họ và họ sẽ cứu bạn, bạn không cần
làm gì cả. Phương Tây đã biết tới các nhà tiên tri, các sứ giả của Thượng đế,
nhưng phương Tây đã không biết tới các thầy. Nó đã biết các nhà huyền môn,
nhưng nhà huyền môn vẫn còn im lặng ở phương Tây khi thấy rằng họ sẽ không được
hiểu.
Chính bầu khí quyển của hàng nghìn năm ở phương Đông
đã làm nên vài người có dũng cảm, và nói những điều mà không thể được nói.
Chính di sản lâu dài đó đã cho phép vài nhà huyền môn trở thành thầy. Phương
Tây đã bỏ lỡ hoàn toàn toàn thể chiều hướng của cuộc sống.
Phương Đông cũng đã bỏ lỡ nhiều thứ - nó đã bỏ lỡ tâm
trí khoa học, nó đã bỏ lỡ tiến bộ công nghệ. Nó vẫn còn nghèo, nó đã từng bị
xâm lược rất dễ dàng bởi bất kì ai, bởi vì toàn thể linh hồn của nó đã được cống
hiến hướng tới chỉ một điều - mọi thứ khác đã thành không liên quan: Ai cai trị
đất nước không thành vấn đề, điều thành vấn đề là liệu bạn có được chứng ngộ
hay không. Liệu bạn là giầu hay nghèo không thành vấn đề, điều thành vấn đề là
liệu bạn có biết tới bản thân bạn hay không - thành tâm dồn vào một điểm. Và bởi
vì điều này, phương Đông có bầu khí hậu riêng của nó.
Khi bạn đi vào trong khí hậu phương Đông, bạn đột
nhiên cảm thấy khác biệt. Phương Tây logic hơn; phương Đông yêu thương hơn.
Phương Tây nhiều phần tâm trí; phương Đông nhiều phần vô tâm trí, có tính thiền.
Không, Pankaja, họ đã không bỏ lỡ thầy; chính ý tưởng
này đã không tồn tại cho họ. Ngay cả ngày nay, hàng triệu người phương Tây
không nhận biết về sự kiện thầy, đệ tử, thiền. Chính là chỉ với thế hệ trẻ hơn
- và điều đó nữa cũng là một phần rất nhỏ của nó - đã đi vào trong chiều hướng
phương Đông, và đã bị choáng rằng giầu có thực không phải là ở thế giới bên
ngoài, giầu có thực là của cái bên trong.
Ginsberg sắp chết. "Gọi linh mục tới đi,"
ông ấy nói với vợ, "và bảo ông ấy tôi muốn được cải đạo sang công
giáo."
"Nhưng Max, anh là người Do Thái chính thống cả đời
anh rồi. Anh đang nói gì vậy? Anh muốn cải đạo sao?"
Ginsberg nói, "Một người trong số họ chết đi còn
tốt hơn là một người trong chúng ta."
Mọi người đã sống như người Do Thái, như người Ki tô
giáo, như người Mô ha mét giáo, nhưng mọi người đã không sống như người tôn
giáo đơn giản.
Ở phương Đông cũng chỉ có rất ít người đã sống theo
tính tôn giáo thuần khiết. Nhưng chỉ rất ít người đó đã rót đầy toàn thể phương
Đông bằng hương thơm mà dường như là vĩnh hằng.
Thượng đế bảo Moses chọn bất kì cái gì làm mảnh đất hứa
mà ông ấy muốn. Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, Moses định cư tại California.
Nhưng Moses, theo truyền thuyết, có tật nói lắp và ông ấy bắt đầu trả lời,
"C... C..."
Và rồi thì Thượng đế nói, "Canaan, đất hoang đó
à? Được, tốt thôi. Nếu ông muốn nó, ông lấy nó đi."
Moses đáng thương, bởi vì nói lắp mà phải lấy vùng
Canaan, chính là Israel bây giờ - tên cũ của nó là Canaan.
Nhưng từ chính lúc bắt đầu trong tâm trí phương Tây,
ham muốn đã là về California. Ông ấy đáng ra có thể đã hỏi về Kashmir nơi chung
cuộc ông ấy đã tới và chết; ông ấy có thể đã hỏi về đất của Phật Gautam.
Nhưng phương Đông đã hấp dẫn chỉ những người được gọi
là các nhà tâm lí "hướng nội"; và phương Tây đã hấp dẫn nhưng người
được biết là người hướng ngoại. Đi về phương Đông có nghĩa là đi vào trong; đi
về phương Tây nghĩa là đi ra ngoài.
Trong hàng nghìn năm, những người tìm kiếm đích thực
đã từng tới phương Đông. Họ đã tìm ra sức hút từ trường nào đó; nơi nhiều người
thế đã thiền, họ đã tạo ra vũng năng lượng vô cùng. Ở trong bầu không khí đó, mọi
sự trở thành đơn giản hơn, bởi vì toàn thể bầu không khí có tính hỗ trợ, là việc
nuôi dưỡng.
Tôi đã đi quanh thế giới, và tôi đã thấy cách phương
Tây tuyệt đối vô nhận biết về duyên dáng phương Đông. Làm sao có chuyện người
phương Tây vô nhận biết về bản thân mình? Người đó nghĩ tới ngôi sao xa nhất,
nhưng không về bản thân người đó. Phương Đông vẫn còn kiên định với một mục
đích - là bản thân mình, và biết bản thân mình. Chừng nào bạn chưa biết tới bản
thân bạn, và bạn chưa là bản thân bạn, cuộc sống của bạn đã trôi qua phí hoài;
nó đã không bừng nở, nó đã không nở hoa. Bạn đã không hoàn thành định mệnh của
bạn.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 14 - Quay về Mục lục Tập 1
..............................
0 Đánh giá