Read more
Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho
Chương 14. Yêu không bao giờ chấm dứt
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Có
lần, ở Kathmandu, tôi đã hỏi thầy về nhu cầu của đệ tử về người thầy. Thế rồi
tôi đã hỏi thầy liệu thầy có cần đệ tử không, và thầy đã chỉ ra cho tôi vài lời
mà tôi đón nhận trong nước mắt, giống như những cánh của hoa không thể biết được.
Xin thầy nói cho chúng tôi về nhu cầu của thầy đối với các đệ tử này. Thầy chẳng
phải là hình dạng vô hình đó sao, với người đó sự tồn tại đang hoàn thành khao
khát của chúng tôi? Theo cách nào đó, chúng tôi chẳng phải là thức ăn của thầy,
chất nuôi dưỡng của thầy đó sao?
Sarjano, tôi không nhớ điều tôi đã nói khi đáp ứng cho
câu hỏi của bạn ở Kathmandu. Tôi chưa bao giờ nhớ cái gì tôi đã nói. Điều đó giữ
cho tôi đáp ứng. Tôi không thể lặp lại được, bởi vì tôi không nhớ. Tôi chỉ có
thể đáp ứng với câu hỏi, và với người hỏi trong chính khoảnh khắc này.
Giữa Kathmandu và khoảnh khắc này, bạn không còn là bạn,
mà tôi cũng không còn là tôi. Và nhiều nước thế đã trôi xuôi qua sông Hằng, tới
mức bất kì việc lặp lại nào bao giờ cũng là lạc hậu. Bất kì lặp lại nào cũng là
chết, nó không sống.
Đó là cách toàn thể nhân loại chỉ đang giả vờ sống,
nhưng sâu bên dưới là chết, bởi vì nó đã quên ngôn ngữ của đáp ứng. Nó chỉ biết
ngôn ngữ của phản ứng. Nó phản ứng tương ứng với kí ức. Nó không đáp ứng theo
nhận biết của khoảnh khắc, của nhu cầu ở đây và bây giờ. Nó đầy quá khứ.
Không có hiện tại trong hàng triệu người trên khắp thế
giới. Hàng triệu người sống mà không biết tới hương vị của hiện tại. Và khi bạn
đầy với quá khứ bạn ở trong nấm mồ. Dù quá khứ có thể đẹp thế nào, nó vẫn là chết.
Và cái đẹp là vô nghĩa nếu nó không thể nhảy múa, nếu nó không thể hát, nếu nó
thậm chí không thể thở.
Tôi ở đây, bạn ở đây, tại sao đem Kathmandu vào? Tôi
không biết Kathmandu có nghĩa gì trong tiếng Nepal, nhưng trong tiếng Hindu,
chúng ta có một cụm từ mà lập tức nhắc nhở người ta về Kathmandu. Cụm từ là
kath ke ullu. Nó nghĩa là, "Bạn là con cú. Và điều đó nữa cũng không thực,
mà được làm từ gỗ." Tôi không biết Kathmandu nghĩa là gì; Kath chắc chắn
nghĩa là gỗ...
Tại sao mang Kathmandu vào? Bạn thực sự muốn lắng nghe
cùng câu trả lời đó lần nữa, nhưng điều đó là không thể được đâu Sarjano. Bạn sẽ
phải tha thứ cho tôi, bởi vì tôi không nhớ được một lời nào. Kathmandu gần như
xa xăm như ngôi sao xa nhất, dường như nó đã xảy ra ở kiếp khác nào đó.
Trong khi chúng ta đang sống động, sao phí thời gian của
bạn? Bạn có thể hỏi câu hỏi mới và bạn có thể nhận đáp ứng mới. Cái mới sẽ tươi
tắn hơn, và cái mới sẽ tốt hơn. Cái mới sẽ trưởng thành hơn.
Nhưng mọi người đã sống để sống trong quá khứ. Nó đã
trở thành gần như bản tính thứ hai với họ. Rất khó lôi họ ra khỏi nấm mồ của họ
và bảo họ, "Bạn chưa chết. Bắt đầu thở đi, bạn vẫn đang sống."
Một ông già Do Thái bước vào trong cửa hàng đồ châu
báu để mua cho vợ một món quà. "Cái này bao nhiêu?" ông ấy hỏi người
bán hàng, vừa trỏ vào hình cây thánh giá có Jesus.
"Cái đó sáu trăm đô la, thưa ông," cô bán
hàng đáp.
"Xinh đấy," người này nói, "thế không
có người nhào lộn đó trên nó thì bao nhiêu?"
Mọi người không thể thứ lỗi cho quá khứ, mọi người
không thể quên được quá khứ. Hai nghìn năm đã qua, nhưng Jesus vẫn chưa được chấp
nhận với tâm trí Do Thái. Không một người Do Thái nào trong hai nghìn năm đã hối
hận rằng việc đóng đinh Jesus là hành động tội ác, và rằng người đó cũng thấy bản
thân mình như một phần của mưu đồ này. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng không một
kinh sách Do Thái nào thậm chí nhắc tới cái tên của Jesus. Nó không đáng đến thế.
Cách tiếp cận tới cuộc sống của chúng ta cũng vậy...
Tôi sẽ lấy câu hỏi của bạn như là tươi mới, bởi vì
chúng ta không ở Kathmandu. Và tôi sẽ trả lời bạn trong khoảnh khắc này, đáp ứng
với câu hỏi của bạn và với bạn. Tôi không trong thói quen trích dẫn bản thân
tôi.
Bạn đang hỏi, nhu cầu của đệ tử về thầy là gì, và ngược
lại - nhu cầu của thầy về đệ tử là gì? Được cô đọng lại về bản chất của nó, câu
hỏi này là, "Yêu tồn tại trong người yêu hay người được yêu? Hay yêu tồn tại
trong sự hài hoà của cả hai?"
Chỉ trong những khoảnh khắc hiếm hoi đó, khi không có
"ta" và không có "người," yêu bừng nở. Nó không tồn tại
trong người yêu, nó không tồn tại trong người được yêu, nó tồn tại trong việc
biến mất của sự phân tách của họ.
Đó là lí do tại sao mọi người yêu đều thất vọng, bởi
vì họ không thể vẫn còn là một trong nhiều hơn vài giây một cách hữu cơ. Chỉ một
điều nhỏ và phân tách trở lại; nó đang chờ đợi. Nếu trong hai mươi bốn giờ bạn
có thể tìm thấy hai mươi bốn giây của sự thống nhất hữu cơ và hài hoà, bạn nên
coi bản thân bạn là được phúc lành mênh mông, cực kì giầu có.
Cùng điều đó là tình huống giữa đệ tử và thầy. Cái gì
đó cao hơn yêu, cái gì đó sâu hơn yêu và tính cùng nhau tồn tại trong những khoảnh
khắc đó của im lặng, những khoảnh khắc đó của giao cảm, khi đệ tử quên rằng
mình là tách rời khỏi thầy, khi đệ tử tan chảy và hội nhập vào thầy.
Thầy đã được hội nhập vào sự tồn tại. Hội nhập vào
trong thầy bạn thực sự đang hội nhập với bản thân sự tồn tại. Thầy vận hành chỉ
như cánh cửa, và cánh cửa là trống rỗng; bạn đi qua nó.
Thầy là cánh cửa mở tới cõi bên kia.
Và cõi bên kia tồn tại trong thống nhất hữu cơ, trong
giao cảm, trong hội nhập, trong tan chảy của thầy và đệ tử. Nó là dạng cao nhất
của yêu. Nó là lời nguyện vĩ đại nhất, lòng biết ơn sâu sắc nhất, và kinh nghiệm
cực lạc nhất sẵn có cho tâm thức con người.
Thầy thiếu cái gì đó khi thầy một mình; thầy giống như
đại dương không dòng sông nào tan chảy vào. Đệ tử chắc chắc chỉ là không ai cả
nếu không có thầy. Với thầy, đệ tử trở thành toàn thể sự tồn tại. Cả hai được
mãn nguyện trong sự cùng nhau. Và bởi vì sự cùng nhau này không là của thân thể,
không là của tâm trí, mà của cái ở bên ngoài tâm trí trong bạn, có thể đạt tới
và không bao giờ mất nó.
Yêu bao giờ cũng lên và xuống, khoảnh khắc này vui,
khoảng khắc khác buồn. Nhưng yêu mà chúng ta đang nói tới - yêu giữa hai tâm
linh, giữa hai bản thể - chỉ bắt đầu, nó không bao giờ kết thúc.
Thầy bình thường sẽ không chấp nhận điều tôi đang nói,
nhưng nếu họ không chấp nhận điều đó họ là không chân thành. Và nếu họ không
chân thành, họ là loại thầy gì?
Các thầy đã từng giả vờ rằng họ không cần cái gì cả -
họ không cần bạn, họ không cần mắt bạn, họ không cần nhịp tim bạn, họ không cần
tình yêu của bạn, họ không cần sự hội nhập và tan chảy của bạn. Đó là thái độ bản
ngã. Và bất kì ai giả vờ rằng người đó không cần cái gì thì chỉ là thầy giáo,
không phải là thầy. Bản thân người đó cần là một đệ tử. Người đó đã nghe nhiều
chân lí hay, nhưng người đó đã không biết gì về chân lí riêng của mình.
Thầy thực, từ chân thành của mình, từ khiêm tốn của
mình, sẽ chấp nhận sự kiện đơn giản là mình không ở bên ngoài bất kì nhu cầu
nào. Tất nhiên, nhu cầu của thầy là một loại rất có tính tâm linh.
Thầy không thể sống được chừng nào thầy không thể chia
sẻ. Ngay cả tồn tại cũng là không thể được với thầy - thầy mất mọi nghĩa - chừng
nào thầy không thể đánh thức được mọi người, những người đang ngủ say, chừng
nào thầy không thể làm cho những người đang khổ trở nên được biến đổi thành hoa
hồng nhảy múa. Trong sự mãn nguyện của họ, thầy trở nên chứng ngộ lặp đi lặp lại.
Chứng ngộ của thầy không phải là một việc xảy ra: thầy
đích thực trở nên liên tục được chứng ngộ từng khoảnh khắc. Chứng ngộ của người
đó là một quá trình, quá trình vĩnh hằng; bằng không, thế giới chắc đã nghèo
nàn hơn nhiều. Nó đã nghèo rồi.
Nếu Phật Gautam không cần cái gì, thế thì trong bốn
mươi hai năm bước đi trên cả mảnh đất, nói chuyện với mọi người, biết hoàn toàn
rõ rằng họ không thể nào hiểu được, là nhiệm vụ gian nan. Tại sao ông ấy làm điều
đó? Ông ấy bất lực, ông ấy phải làm điều đó. Nó tới như một phần cố hữu của chứng
ngộ riêng của ông ấy.
Trước đây, nó đã là khao khát để trở nên được chứng ngộ.
Bây giờ nó là khao khát làm cho toàn thế giới chứng ngộ.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Tôi
yêu cách thầy nói thân thiết thế với các sannyasin người đã từng ở với thầy
trong thời gian dài, nhớ tới Veena với trí nhớ sáng tỏ và dù tay ai đó khác lạnh
hay ấm, và nơi anh ấy thường đứng đón chào thầy. Sự thân thiết của thầy trong
việc thừa nhận chúng tôi là món quà đẹp đẽ không thể tin được làm cho tôi khóc.
Thầy có thể nói cái gì đó về việc thừa nhận?
Prem Pankaja, một trong những bí mật quan trọng nhất của
cuộc sống là ở chỗ cái gì đó có thể có giá trị tâm linh mênh mông, và cùng cái
đó có thể là cản trở lớn cho trưởng thành của bạn.
Việc thừa nhận là điều như vậy. Nó có thể nảy sinh từ
bản ngã của bạn - để được thừa nhận - thế thì nó là nguy hiểm. Thế thì nó sẽ
làm mạnh cho cái là giả trong bạn và chắn cánh cửa cho điều thực không mở ra được.
Nhưng nếu nó nảy sinh từ trái tim hồn nhiên, đơn giản
- không như chất nuôi dưỡng cho bản ngã mà chỉ là việc thừa nhận phúc lạc rằng
bạn cũng có đó, rằng bạn cũng trong sự tồn tại, rằng bạn được chấp nhận như bạn
vậy, rằng bạn được kính trọng như bạn vậy - thế thì việc thừa nhận có thể trở
thành kinh nghiệm vô cùng và biến đổi.
Tất cả đều phụ thuộc vào bạn, điều bạn làm từ nó.
Có những người tôi cảm thấy sợ phải thừa nhận - không
phải là điều đó sẽ làm hại gì cho tôi, nhưng bởi vì nó sẽ làm hại cho họ. Tôi
có thể thấy trong mắt họ, trên mặt họ, một ham muốn sâu sắc, tham được thừa nhận.
Tôi bỏ qua nó. Nhưng có những người đơn giản ở đây - chỉ tận hưởng. Điều là quá
đủ là họ đang thở cùng không khí, là họ đang ngồi dưới cùng mái nhà, là họ được
bao quanh bởi cùng cây cối.
Tôi nhớ tới một câu chuyện kì lạ về Ananda, một trong
những đệ tử thân thiết nhất của Phật Gautam.
Và ông ấy không chỉ là một đệ tử, ông ấy cũng là anh họ
con cô con cậu của Phật. Chỉ riêng sự kiện rằng ông ấy đã là có quan hệ sâu hơn
với Phật Gautam, sự kiện rằng máu đậm hơn nước, sự kiện rằng, "Tôi không
chỉ có quan hệ họ hàng, chú ấy là trẻ hơn về tuổi so với tôi," trở thành cản
trở.
Bốn mươi hai năm ông ấy ở cùng Phật, nhưng đã không thể
nào đạt tới chứng ngộ. Và nhiều, nhiều người khác tới và đã trở nên chứng ngộ.
Chính hôm ông ấy nhận khai tâm, ông ấy đã hỏi Phật Gautam, "Tôi đã tới để
được khai tâm. Sau khai tâm tôi sẽ là đệ tử của chú. Ngay bây giờ tôi là anh của
chú." Và ở Ấn Độ, ngay cả anh em họ, nếu họ lớn tuổi hơn, đều phải được
kính trọng như anh em thực của bạn.
Ananda nói, "Tôi muốn chú nhớ cho ba điều kiện,
và hứa với tôi là chú sẽ không nuốt lời hứa, bởi vì sau khai tâm mệnh lệnh của
chú sẽ là đời tôi, lời của chú sẽ là luật của tôi - thế thì tôi không thể nói
được gì. Cho nên chỉ trước khi khai tâm tôi muốn có ba lời hứa. Vì tôi lớn tuổi
hơn chú, chú phải kính trọng ham muốn của tôi."
Sariputra, một trong các đệ tử đầu tiên của Phật
Gautam, nói với Ananda, "Đừng ngu xuẩn, những lời hứa đó sẽ trở thành cản
trở sự trưởng thành của ông đấy. Ba điều kiện này sẽ ngăn cản mọi điều mà vì nó
ông đang nhận khai tâm. Ông nói, 'Tôi sẽ trở thành đệ tử của chú,' nhưng sâu
bên dưới ông sẽ không bao giờ là đệ tử cả. Ông bao giờ cũng biết rằng ông là
anh lớn tuổi hơn, và ba điều kiện đó bao giờ cũng làm cho ông chắc chắn về
nó."
Khai tâm phải được tiến hành một cách vô điều kiện,
nhưng Ananda đã không nghe theo sannyasin bình thường. Sariputra là một trong
những đệ tử trí huệ nhất của Phật Gautam, nhưng trong con mắt của Ananda ông ấy
không là ai cả. Ananda là vua, có vương quốc riêng của ông ấy; Sariputra chỉ là
bình dân. Ananda nói với ông ấy, "Ông im đi. Đây là chuyện giữa hai anh
em, ông không cần xen vào."
Sau bốn mươi hai năm Ananda khóc khi Phật Gautam sắp
chết. Và ông ấy nói, "Tôi đã không nghe lời Sariputra. Tôi dốt nát, tôi cứ
khăng khăng. Ba điều kiện đó không là gì ngoài việc tôn cao bản ngã của tôi."
Điều kiện thứ nhất là, "Tôi bao giờ cũng ở cùng
chú. Chú không thể phái tôi đi bất kì chỗ nào khác để lan truyền lời nói."
Thứ hai, "Tôi có thể hỏi bất kì câu hỏi nào. Chú không thể nói với tôi, 'Đợi
đã, và khi thời gian đúng ông sẽ nhận được câu trả lời.' Không, chú sẽ phải cho
tôi câu trả lời ngay lập tức." Và thứ ba, "Nếu tôi đem tới một người
bạn - cho dù là nửa đêm, và tôi đánh thức chú dậy - chú sẽ phải nhận người đó
và trả lời câu hỏi của người đó."
Phật Gautam cười. Rất ít khi ông ấy cười - trong cả đời
ông ấy có thể có ba hay bốn cơ hội. Ông ấy cười, cười vào cái ngu xuẩn của dốt
nát con người. Điều Ananda hỏi chỉ là vô nghĩa, và điều ông này mất ông này
không nhận biết tới.
Phật nói, "Anh là anh của tôi. Tôi phải nghe lời
anh, kính trọng anh. Các điều kiện của anh là được chấp nhận. Anh sẽ không bao
giờ thấy bị thất hứa đâu. Tôi giữ lời hứa - nhưng tôi giữ lời hứa mà lòng nặng
trĩu, bởi vì anh không biết anh đang bỏ lỡ cái gì. Anh đang nghĩ anh sắp trở
nên đặc biệt, và đây là chỗ mà anh phải trở nên khiêm tốn."
Nhưng người mù là người mù. Ông ấy nhận khai tâm chỉ
sau khi những điều kiện đó được chấp nhận. Và ông ấy đã khóc ra máu, vì ông ấy
bao giờ cũng vẫn còn với bản ngã tinh vi: "Mình có một sự đặc biệt nào đó
trong mười nghìn đệ tử. Không ai có lời hứa nào từ Phật Gautam ngoại trừ
mình."
Nhưng những người không có lời hứa nào, những hứa hẹn
của họ được hoàn thành. Những người đã tới mà không hỏi điều gì và buông xuôi bản
thân họ, họ đã đạt tới. Ông ấy vẫn còn tụt lại phía sau. Ông ấy không thể tin
được điều đó: "Vấn đề gì thế nhỉ? Những người rất ít tuổi đã đạt tới giải
thoát, còn mình là một trong những người cao niên nhất. Và mình là gần nhất."
Nhưng gần nhất chỉ về mặt vật lí. Ông ấy ngủ trong
cùng phòng Phật Gautam ngủ. Ông ấy đi ngay sau Phật như cái bóng, và ông ấy cảm
thấy rất tự hào về tính đặc biệt của ông ấy. Ông ấy được Phật Gautam và mọi người
khác thừa nhận; nhưng việc thừa nhận của ông ấy trở thành lỗi của ông ấy, thất
bại của ông ấy.
Pankaja, đừng bao giờ ham muốn việc thừa nhận, Tận hưởng
khi nó tới, thưởng thức nó, nhảy múa... nhưng khi nó tới theo cách riêng của
nó, không được yêu cầu. Thầy bao giờ cũng nhận ra - nhưng chỉ những người sẽ được
giúp đỡ bởi điều đó. Và thầy bỏ qua những người sẽ được giúp đỡ bằng việc bỏ
qua họ của thầy. Có lẽ họ sẽ đi tới hiểu tại sao họ lại bị bỏ qua: bởi vì họ muốn
là đặc biệt, bởi vì họ muốn được thừa nhận.
Bỏ điều đó đi! Nếu bạn không thể bỏ được, cho dù có thầy,
thế thì đó là loại tính đệ tử gì? Bạn đã nhận kiểu khai tâm gì? Bây giờ bỏ điều
đó cho thầy đi. Nếu thầy cảm thấy rằng bạn cần được bỏ qua, thầy sẽ bỏ qua bạn
- và bạn phải cám ơn về điều đó. Và nế thầy cảm thấy bạn cần thừa nhận, thầy sẽ
thừa nhận bạn, và bạn phải cám ơn về điều đó nữa. Nhưng điều đó không nên là
yêu cầu về phần bạn.
Khoảnh khắc bạn yêu cầu bạn bỏ lỡ sự thân thiết, kết nối
tâm linh sâu sắc. Bạn rơi ra xa, bởi vì ham muốn này không phải là của bản thể
bạn, nó là bản ngã của bạn, của nhân cách của bạn - cái không phải là bạn, cái
là kẻ thù của bạn. Kẻ thù này phải bị đóng đinh.
Không có bản ngã, không có bất kì nhận biết nào về
"tôi", bạn sẽ biết sự hồn nhiên của đứa trẻ. Thế thì toàn thể trời
sao và tự do của nó là của bạn.
Một cô gái chuyên nghiệp thông minh ở New York cưới
Stefano, một nông dân Italy điển trai. Cô ấy không hài lòng với tập quán xã hội
của anh ta, và bắt đầu cố cải tiến anh ta ngay lập tức. Trong suốt lễ cưới cô ấy
liên tục sửa lỗi của anh ta, bảo anh ta nói gì, dùng dao nào trên bàn ăn, và
cách đưa bơ.
Cuối cùng, buổi lễ cũng kết thúc, và rồi họ ở trên giường.
Stefano cựa quậy giữa đống ga giường, thiếu tự tin, nhưng cuối cùng anh ta cũng
quay sang vợ mới và nói lắp bắp, "Em có thể đưa cho anh bướm được
không?"
Tốt hơn cả là thừa nhận bất kì cái gì bạn đang vậy: dốt
nát, vô giáo dục, thông thái, đạo đức, thuần đạo đức, bản ngã - tốt hơn cả là
thừa nhận bất kì cái gì bạn đang vậy.
Không cần che giấu bản thân bạn khỏi thầy.
Chức năng của thầy là không cải tiến bạn, mà biến đổi
bạn - và đây là hai quá trình khác nhau.
Cải tiến bạn nghĩa là trang điểm cho bạn, đánh bóng
cho bạn; biến đổi nghĩa là giúp bạn chết đi như một bản ngã và được sinh ra như
một đứa trẻ hồn nhiên, không biết tới ý tưởng về "tôi đây".
Chỉ tâm thức như trẻ con mới có khả năng hiểu mọi điều
là đẹp trong cuộc sống, mọi điều là vĩ đại trong sự tồn tại. Và toàn thể sự tồn
tại đầy tính vĩ đại, đầy vinh quang. Đây là sự tồn tại duy nhất có đó; cái đẹp
của nó, chân lí của nó, là cái đẹp duy nhất và chân lí duy nhất. Nhưng chúng là
sẵn có chỉ cho người hồn nhiên.
Được ân huệ là người hồn nhiên, vì vương quốc của Thượng
đế là của họ.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 15 - Quay về Mục lục Tập 1
..............................
0 Đánh giá