Chương 15. Phần lớn mọi người được trả lại chưa mở

Chương 15. Phần lớn mọi người được trả lại chưa mở

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 15. Phần lớn mọi người được trả lại chưa mở



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Tôi cảm thấy tuyệt vọng thế. Tôi cảm thấy xấu hổ đã là một sannyasin trong mười năm và vẫn ở trong trạng thái này. Tôi ngần ngại hỏi xin sự giúp đỡ của thầy, bởi vì ngay cả lời thầy cũng trở thành máy móc trong tôi sau vài lần lặp lại. Xin thầy bình luận?

Prem Indivar, nó còn chưa đủ tuyệt vọng đâu. Làm cho nó tuyệt vọng thêm một chút ít nữa đi. Một điểm sẽ tới trong tính vô vọng mà bạn dừng hi vọng.

Tuyệt vọng sâu bên dưới không là gì ngoài hi vọng. Để cho hi vọng thất bại hoàn toàn và toàn bộ đi, và kinh nghiệm triệt để nảy sinh ra từ không gian đó khi bạn không còn hi vọng nào - bởi vì hi vọng là cái tên khác của ham muốn, cái tên khác của mong đợi, cái tên khác của tham vọng. Và trước khi bạn có thể nhận ra bản thân bạn, mọi ham muốn, mọi trông đợi, mọi tham vọng đều phải làm cho bạn thất bại, phải đã bỏ lại bạn một mình. Không hi vọng điều gì, không ham muốn điều gì, không mong đợi điều gì - bạn sẽ ở đâu? Không có lối đi ra.

Hi vọng là cách đi ra, ham muốn là cách đi xa, tham vọng là cách né tránh đi vào. Trên con đường này, là hoàn toàn tuyệt vọng đi, tuyệt vọng tới mức bạn thôi hi vọng... đột nhiên bạn ở trong - không đi một bước.

Hi vọng là một loại thuốc phiện; nó giữ bạn trong ngất ngây. Để chịu đựng cái khổ hiện tại, mắt bạn vẫn còn dính chặt vào ngôi sao xa xăm: bạn hi vọng. Hàng triệu người sống không tìm thấy bản thân họ - không phải bởi vì bất kì tội lỗi nào mà Adam và Eve đã phạm phải, hay bởi điều họ đã phạm phải trong một số kiếp sống quá khứ của họ. Tội lỗi là ở chỗ mọi người cứ nhìn vào tương lai và hiện tại liên tục trôi qua. Và hiện tại là thực tại duy nhất; tương lai là mơ, và dù dịu ngọt thế nào, mơ không bao giờ là thực.

Tự nhận ra không phải là mơ. Nó là việc nhận ra trong khoảnh khắc hiện tại về bản thể riêng của bạn. Cho nên đừng lo nghĩ; bạn đang trên đường đúng rồi, Prem Indivar - trở nên tuyệt vọng đi. Đi tiếp thêm nữa đi, cạn kiệt tuyệt vọng đi. Đi tới tuyệt vọng tốt nhất. Thế thì hi vọng biến mất một cách tự động.

Và khi không có hi vọng, bạn có.

Khi không có hi vọng, hiện tại có.

Một bà cô già chết, và hai bà bạn già của bà ấy đi tới thợ làm bia để đặt làm tấm bia. "Vậy các bà muốn viết thông điệp nào lên bia?" thợ làm bia hỏi. "Thế này," một trong hai bà cô già nói, "Nó thực sự hoàn toàn đơn giản. Chúng tôi muốn ghi 'Bà đã tới là người đồng trinh, bà đã sống là người đồng trinh, và bà chết đi là người đồng trinh.'"

Thợ bia đáp, "Các bà biết đấy, các quí bà có thể tiết kiệm được nhiều tiền chỉ bằng việc nói, 'Được trở lại chưa mở.'"

Phần lớn mọi người đều trở lại chưa mở, và không ai chịu trách nhiệm ngoại trừ bản thân họ.

Bạn đang hỏi, "Tôi cảm thấy tuyệt vọng thế..." Chưa đâu; bằng không ngay cả câu hỏi này chắc đã không nảy sinh. Vẫn còn hi vọng. Bạn nói, "Tôi cảm thấy xấu hổ đã là một sannyasin trong mười năm và vẫn ở trong trạng thái này." Đó là bản ngã của bạn cảm thấy bị tổn thương; bằng không bạn chắc đã cảm thấy khiêm tốn, không xấu hổ. Cái gì có đó để mà xấu hổ?

Cuộc sống không phải là điều nhỏ bé. Nó bao la thế, và chúng ta nhỏ thế. Đại dương lớn thế và chúng ta phải bơi trong nó chỉ bằng hai tay nhỏ bé riêng của mình. Chỉ những người chưa bao giờ bắt đầu bơi và cứ đứng trên bờ nhìn người khác, mới phải cảm thấy xấu hổ. Người đã bắt đầu bơi... mười năm không là gì mấy cả, ngay cả mười kiếp cũng là ngắn.

Người ta phải kiên nhẫn thế. Chính vì nóng vội của bạn mà mới có cảm giác xấu hổ; chính là bản ngã của bạn mới cảm thấy xấu hổ. Bạn đang phải cảm thấy khiêm tốn - khiêm tốn trước tính bao la của sự tồn tại, khiêm tốn trước những điều bí ẩn của cuộc sống... chỉ khiêm tốn, là không ai cả. Và trong khiêm tốn đó, đại dương trở thành nhỏ và tay bạn trở thành lớn hơn.

Bạn nói, "Tôi ngần ngại hỏi xin sự giúp đỡ của thầy..."

Bạn liên tục nói những điều mà bạn không ngụ ý. Nếu bạn thực sự ngần ngại, thế thì tại sao bạn hỏi? Thực ra, ngần ngại là câu hỏi của bạn. Bạn đáng phải hỏi thêm chút nữa để cho bạn có thể mở ra, để cho bạn có thể trở nên được phơi bày nhiều hơn. Đừng liên tục che giấu bản thân bạn. Ngần ngại gì trong việc hỏi? Và bạn liên tục hợp lí hoá mọi thứ bên trong bản thân bạn; bạn đã hợp lí hoá sự ngần ngại của bạn.

Mọi người đều ngần ngại hỏi, và lí do và cách hợp lí hoá là hai điều khác nhau. Lí do cho cảm giác ngần ngại là ở chỗ người ta không muốn biểu lộ dốt nát của mình, và mọi câu hỏi đều chỉ ra dốt nát của bạn. Người ta hi vọng rằng người ngu nào đó khác sẽ hỏi câu hỏi này, chỉ cần đợi... bởi vì thực tại con người là một điều, và vấn đề con người là một điều, và tìm kiếm bản thân người ta là một điều. Cho nên một ngày nào đó ai đó sẽ hỏi câu hỏi mà bạn không thể thu được dũng cảm để hỏi bản thân bạn.

Nhưng tôi muốn bạn nhớ rằng ngay cả trong việc hỏi cũng có cái gì đó có giá trị. Trong việc hỏi, bạn đang phơi bày ra dốt nát của bạn; trong việc hỏi, bạn đang chấp nhận rằng bạn không biết; trong việc hỏi, bạn vứt bỏ cái gọi là thông thái của bạn.

Hỏi một câu hỏi là quan trọng hơn bản thân câu hỏi. Câu hỏi có thể là bất kì cái gì - XYZ - nhưng chính việc hỏi là có ý nghĩa. Nó đem bạn lại gần tôi hơn, và nó đem bạn lại gần tất cả các sannyasin khác, những bạn đồng hành. Bạn không còn đóng, sợ rằng ai đó có thể biết là bạn không biết. Phơi bản thân bạn ra - rằng bạn là kẻ dốt nát - mọi sợ biến mất. Bạn trở nên nhiều tính người hơn, và bạn trở nên thân thiết hơn với mọi người là bạn đồng hành, bởi vì cùng điều đó là tình huống của anh ta. Đó là lí do tại sao người ta ngần ngại.

Nhưng hợp lí hoá là điều khác toàn bộ. Bạn hợp lí hoá rằng, "Tôi ngần ngại hỏi xin sự giúp đỡ của thầy vì ngay cả lời của thầy cũng trở thành máy móc trong tôi sau vài lần lặp lại."

Cần gì lặp lại chúng? Người ta lặp lại một thứ bởi vì người ta muốn làm cho nó thành máy móc. Trong tâm trí bạn, có phần robot; nếu bạn lặp lại cái gì đó, phần robot sẽ tiếp quản nó. Thế thì bạn không phải nghĩ về nó; phần robot liên tục làm điều đó. Bạn được nhẹ gánh khỏi phải suy nghĩ, bạn được nhẹ gánh khỏi trách nhiệm. Và phần robot là rất hiệu quả; nó có tính máy móc. Nó có cái dụng của nó, và nó có cái dùng sai về nó.

Khi bạn đang làm việc trong thế giới bình thường, thế giới hàng ngày, nếu bạn phải nhớ mọi ngày nhà bạn ở đâu, vợ bạn là ai... nếu bạn phải tìm mọi ngày trong đám đông nhìn vào mọi khuôn mặt - ai là vợ bạn? - điều đó sẽ trở nên chút ít khó khăn. Phần robot tiếp quản. Nó biết đường về nhà; bạn không cần nghĩ về mọi lối rẽ liệu sang phải hay sang trái. Bạn liên tục nghe radio, và tay bạn sẽ liên tục chỉnh tay lái đích xác tới cổng vòm nhà bạn.

Nếu người ta phải nghĩ về mọi thứ, cuộc sống sẽ trở nên quá vụng về. Thỉnh thoảng, chuyện xảy ra với vài người, người không có phần robot rất mạnh - và đây là những người rất thông minh - rằng toàn thể năng lượng của họ đi vào trong thông minh, và phần robot của họ bị bỏ đói.

Thomas Alva Edison là một trong các trường hợp được xét tới. Ông ấy ra đi và vào một viện để cho bài giảng về dự án khoa học mới nào đó mà ông ấy đang làm việc. Nói lời tạm biệt với vợ, ông ấy hôn vợ và vẫy tay ra hiệu cho cô hầu gái. Tài xế của ông ấy không thể tin được vào mắt mình - bởi vì ông ấy đã hôn cô hầu, và ông ấy vẫy tay với vợ. Phần robot của ông ấy là rất, rất nhỏ; toàn thể sinh lực được dành cho nghiên cứu khoa học nơi phần robot không được cần tới.

Một hôm, ông ấy ngồi và làm việc về tính toán nào đó, và vợ ông ấy tới đem theo bữa sáng. Thấy ông ấy bị cuốn hút ghê quá, bà ấy để bữa sáng bên cạnh, cứ tưởng rằng khi ông ấy thấy nó, ông ấy sẽ hiểu tại sao bà ấy đã không quấy rầy ông ấy. Vừa lúc đó, một trong những người bạn của ông ấy tới. Thấy ông ấy bị cuốn hút ghê quá, ông ta cũng cảm thấy không nên quấy rầy ông ấy. Chả có gì khác để làm ông ta ăn luôn bữa sáng, và bỏ lại đĩa sạch trơn bên cạnh ông ấy. Khi Edison nhìn lên và thấy người bạn, ông ấy nhìn vào cái đĩa rỗng và nói, "Ông tới hơi chậm mất rồi. Tôi đã ăn xong bữa sáng. Chúng ta đáng ra có thể đã chia sẻ nó."

Người bạn nói, "Đừng lo."

Bạn nói mọi thứ trở thành máy móc trong bạn sau vài lần lặp lại. Nhưng tại sao lặp lại? Việc lặp lại là phương pháp để làm cho mọi thứ thành máy móc. Bao giờ cũng làm cái gì đó tươi tắn, cái gì đó mới, nếu bạn không muốn bị mắc vào trong lặp lại. Nhưng trong cuộc sống thường, lặp lại là hoàn toàn tốt.

Khi bạn đi vào thế giới của tâm thức cao hơn, việc lặp lại là nguy hiểm. Ở đó bạn bao giờ cũng cần tâm trí tươi tắn, tâm trí hồn nhiên, không biết gì và đáp ứng cho tình huống không theo phần máy móc, robot của tâm trí bạn, mà từ chính cội nguồn sống của đời bạn.

Ở đây chúng ta không bận tâm tới thế giới trần tục. Mối quan tâm của chúng ta là nâng tâm thức lên.

Đừng lặp lại, đừng bắt chước. Nhớ một điều: bạn bao giờ cũng phải đáp ứng theo cách tươi tắn. Tình huống có thể cũ, nhưng bạn không là cũ. Bạn phải vẫn còn trẻ trung và tươi tắn. Cứ thử những đáp ứng mới đi. Chúng sẽ không hiệu quả như đáp ứng máy móc, nhưng hiệu quả không có giá trị lớn trong cuộc sống tâm linh... tươi tắn mới có giá trị.

Một giáo sĩ và một mục sư ngồi cùng nhau trên máy bay. Cô phục vụ tới họ và hỏi, "Các ông có dùng cocktail không ạ?"

"Tất nhiên rồi," giáo sĩ nói. "Xin cô đem cho một cốc Manhattan."

"Dạ được, thưa ngài," cô phục vụ nói. "Thế còn ngài thưa tôn ông?"

"Cô trẻ ơi," ông ta nói, "trước đây khi tôi chạm vào rượu mạnh, tôi sẽ sớm ngoại tình."

"Tôi bỏ lỡ rồi," giáo sĩ nói." "Chừng nào có chọn lựa, tôi sẽ có điều ông ấy có."

Mọi người có tính bắt chước và việc bắt chước nhất định là không thông minh. Họ muốn làm đích xác cùng điều mà người khác đang làm. Điều đó phá huỷ tính tươi mát của họ. Làm mọi thứ theo phong cách riêng của bạn đi; sống cuộc sống của bạn tương ứng với ánh sáng riêng của bạn. Và cho dù cùng tình huống nảy sinh, phải tỉnh táo để tìm ra đáp ứng mới.

Nó chỉ là vấn đề chút ít tỉnh táo, và một khi bạn đã bắt đầu tận hưởng... và nó thực sự là niềm vui lớn để đáp ứng với tình huống cũ bao giờ cũng theo cách mới, bởi vì tính mới đó giữ bạn trẻ trung, giữ bạn có ý thức, giữ bạn không máy móc, giữ bạn sống động.

Đừng có tính lặp lại. Nhưng khi tôi nói đừng có tính lặp lại, tôi không ngụ ý trong cuộc sống đời thường, trong bãi chợ; tại đó, lặp lại là qui tắc. Nhưng trong thế giới bên trong, sự tươi mát của đáp ứng của bạn là luật.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Tôi đã để ý rằng khi thầy rời khỏi bài nói và đi qua cửa, thầy thường nhìn sang bên trái thầy. Thầy có đơn giản nói "Chào" cho ma không?

Tôi phải làm chứ. Phòng đó, phòng của Anando, có nhiều ma thế. Tôi đã không nói cho Anando khi cô ấy vào phòng này lần đầu tiên - nhưng bạn có thể che giấu sự kiện này được bao lâu? Ma bắt đầu tuyên bố về bản thân chúng. Đến nửa đêm, chúng sẽ đánh thức cô ấy. Chúng sẽ gõ cửa - cô ấy sẽ nhảy ra khỏi giường. Và cô ấy sợ kể cho bất kì ai điều thành vấn đề. Cuối cùng cô ấy thu lấy can đảm và hỏi tôi, "Vấn đề là gì vậy? Đột nhiên, nửa đêm, ai đó gõ cửa, và nếu tôi không nhảy lên, người đó cố kéo chân tôi."

Tôi nói, "Không phải lo nghĩ gì cả. Đó là cuộc hội họp rất hay của ma." Tôi giữ họ trong phòng của Anando chỉ để cho họ cũng có thể nghe được bài nói - thực ra, đó là phòng của họ. Họ không phải là ma, họ là chủ - Anando là khách. Nhưng cô ấy rất sợ tôi nói, "Bạn đừng sợ. Bắt đầu tự giới thiệu với họ đi."

Cô ấy nói, "Nhưng những người khác sẽ nghĩ gì?"

Tôi nói, "Không ai có đó trong đêm đâu."

Cô ấy nói, "Thế thì được." Thế là cô ấy tự giới thiệu mình: "Tôi là một cô gái Australia xinh xắn và tôi không muốn có rắc rối gì." Và bây giờ cô ấy thậm chí đã bắt đầu làm giường trong nhà tắm, trong bồn tắm, với chăn ấm và nhiều quần áo cho ma, để cho họ có thể nghỉ ngơi ở đó.

Tôi phải đi qua phòng đó chỉ bởi vì những người bạn đó. Chỉ câu "chào" là được cần. Và bây giờ nó đã trở nên được biết tới cho vài người. Milarepa đang hỏi, "Sao vậy, khi thầy đi vào phòng này, thầy có nhìn sang bên trái và nói, `Chào' không?" Mukta thậm chí đã tiến tới Anando để nói, "Tôi thích thú đồng hành với ma. Tôi muốn mời họ uống trà - chỉ để thân thiện với họ."

Nhưng Anando sợ lắm. Cô ấu phải nói với họ mọi đêm. Tôi đã hỏi cô ấy họ có trả lời không. Cô ấy nói, "Họ không bao giờ trả lời."

Tôi nói, "Họ sẽ không trả lời bởi vì họ không tồn tại. Bạn phải tạo ra họ; nó là chính chiều sáng tạo."

Nirupa trở nên quan tâm, bởi vì mọi người đều muốn biết những điều huyền bí. Cô ấy ở cùng với Anando, và cô ấy cũng nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ấy nói, "Trời, ma đấy!" Nhưng thực ra, mọi tiếng gõ cửa đó đều do Milarepa tạo ra. Điều đó là do tôi thu xếp, chỉ để giữ cho chỗ này trong tâm xã dành cho các ma xinh.

Bạn có thể tạo ra ma rất dễ dàng. Bất kì cái gì khác đều rất khó bởi vì nó cần vật chất nào đó. Ma tuyệt đối phi vật chất. Nó chỉ cần tưởng tượng tốt, và Anando có tưởng tượng tốt. Và nói về ma là bài tập tốt, bởi vì bạn có thể thực hơn là bạn có thể vậy với người - nó là việc thiền tốt. Bạn có thể kể cho họ các bí mật mà bạn không thể kể được cho bất kì ai khác, bởi vì họ sẽ không lan truyền tin đồn. Bạn có thể tin cậy vào họ; họ là tưởng tượng riêng của bạn.

Dần dần, dần dần, Anando sẽ làm điều đó thành thiền - nó dần dần trở thành một. Tôi đang cho cô ấy khuyến khích nhiều nhất có thể được. Không có gì phải sợ cả, bởi vì ma không tồn tại ở đâu cả - kể cả phòng của Anando. Nhưng có bạn đồng hành ma tốt, và nói chuyện với họ, có thể được biến đổi thành thiền, dường như bạn đang nói với những cái ta khác riêng của bạn.

Mọi người đều có nhiều cái ta. Mọi người có thể làm từng cái ta thành một ma, và thế thì dễ dàng nói chuyện với họ. Và chỉ một bước thêm nữa - nói chuyện từ phía bạn và trả lời từ phía ma. Giữa chừng hội thoại này, giữa bạn và ma không tồn tại, bạn sẽ thấy kho báu ẩn giấu bên trong bản thân bạn, các bí mật và điều huyền bí mà về chúng bạn đã không nhận biết trước đây.

Cho nên phòng của Anando là phòng đặc biệt. Khi bạn bước qua nó, đừng bao giờ quên nói lời chào với các ma.

Goldstein xin làm đảng viên đảng cộng sản, và anh ta được yêu cầu trả lời vài câu hỏi.

" Karl Marx là ai?"

"Tôi không biết," Goldstein đáp.

"Lenin?"

"Rất tiếc, tôi không biết cả ông ấy."

"Thế Leonid Brezhnev thì sao?"

"Chưa bao giờ nghe tới ông ấy."

"Anh định giở trò đùa với tôi đấy à?" quan chức hỏi.

"Có chút nào đâu," Goldstein nói. "Ông có biết Herschel Salzberg không?"

"Không," quan chức nói.

"Về Yankl Horovitch thì sao?"

"Chưa bao giờ nghe nói tới ông ta."

"Sammy Davidovitch?"

"Không."

"Được," Goldstein nói, "Tôi đoán đó là cách nó diễn ra vậy. Ông có bạn của ông, tôi có bạn của tôi."

Mọi người nghĩ Anando sống một mình - cô ấy có một giáo đoàn hay thế! Ngay bây giờ tôi đang nói cô ấy có cuộc đối thoại nào đó, và chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy việc phát biểu của cô ấy cho giáo đoàn. Sẽ không có ai cả, nhưng cô ấy sẽ tận hưởng khải lộ riêng của cô ấy. Và một điều là tốt về ma: bạn có thể nói bất kì cái gì cho họ, trong bất kì ngôn ngữ nào; đúng hay sai, không thành vấn đề.

Ma gần giống như Thượng đế. Mọi người đang cầu nguyện khắp thế giới mọi sáng, mọi tối, với thượng đế. Và không phải là lời cầu nguyện của họ là tuyệt đối vô dụng đâu - mặc dầu không có Thượng đế. Nếu họ cầu nguyện với nước mắt trong mắt và tình yêu trong tim họ, và cảm thấy lòng biết ơn bao quanh họ, liệu Thượng đế có tồn tại hay không không phải là vấn đề. Lời cầu nguyện làm thay đổi người này. Nó cho người đó kinh nghiệm mới. Thượng đế chỉ là cái cớ.

Cũng vậy ma trong phòng của Anando là cái cớ cho cô ấy đứng dậy và phát biểu với giáo đoàn. Tôi nghĩ đêm nay cô ấy sẽ làm điều đó, và kể cho những người đáng thương đó... bởi vì họ già thế. Ai đó có thể đã chết hàng nghìn năm trước. Cứ quán tưởng vài bộ xương ngồi quanh bạn mà xem - nó là bài tập về quán tưởng - và thế rồi bắt đầu phát biểu cho họ, "Các anh và các chị..." Và bạn sẽ không ngạc nhiên là họ vỗ tay, họ cười, vào đích xác khoảnh khắc đúng.

Milarepa có vấn đề khác. Anh ấy sợ rằng ma của Anando ở ngay dưới phòng anh ấy, và một ngày nào đó chúng có thể bắt đầu đi quanh nhà. Bạn không cần phải sợ, Milarepa, bởi vì tôi đã hỏi vài ma... họ sợ bạn! Cho nên bạn vẫn còn dũng cảm đi. Cho dù bạn cảm thấy ma nào đó đã đi vào, cứ cư xử dường như không ai đã vào. Tiếp tục chơi ghi ta to hơn chút ít. Ma đặc biệt không thích nhạc đương đại vì họ không đương đại - họ là những người rất cổ điển.

Hai người Italy đang quan sát chiếc máy bay phản lực bay qua đầu.

"Này, đó-a là giáo hoàng ở-a trên đó," một người tuyên bố.

"Làm sao anh biết-a điều đó?" người kia hỏi.

"Cái đó-a là dễ dàng" người thứ nhất đáp lại. "Máy bay-a, có sơn TWA trên nó. Điều đó nghĩa là Top Wop Aboard."

Milarepa, bạn có thể viết lên cửa nhà bạn TWA: Top Wap Aboard. Và đừng sợ ma. Tôi bao giờ cũng ở đây. Nếu ma nào đó xỏ bạn, bạn có thể thông báo cho tôi, bởi vì tôi có thân thiết với mọi thứ trong cuộc sống - ma và thần, cây và sông, núi và mây - tới mức tôi sẽ ngăn cản họ... Đừng quấy rầy nhạc sĩ!

Bạn được phép hiện diện trong toà án của Anando. Cô ấy là thư kí pháp lí của tôi, và nếu bạn muốn học về luật, cô ấy có thể dạy cho bạn mọi thứ. Tôi không nghĩ là ma nào quan tâm tới các thứ như luật pháp - kĩ thuật thế. Nhưng họ quan tâm tới Anando. Cô ấy lí thú thế!

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Khi tôi thấy thầy sáng hôm nọ, thầy dường như tươi tắn toàn bộ thế, mới thế, rạng ngời thế - sâu sắc hơn, và cao hơn, và bao la hơn bao giờ trước đây. Cái gì đã xảy ra cho thầy trong những ngày này của im lặng?

Anand Suresh, có nhiều thứ đã không được các nhà huyền môn nói cho mọi người, chỉ để cho họ khỏi hoảng hồn. Một trong những thứ đó là khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết, ý thức, đạt tới điều không được biết với bạn trước đây, trở thành sẵn có. Tiếp xúc của bạn với thân thể trở thành lỏng lẻo, đặc biệt sau chứng ngộ.

Hiểu biết chung là ở chỗ bạn sẽ mạnh khoẻ nhiều hơn. Bạn đang trong cảm giác bên trong mạnh khoẻ nhiều hơn, nhưng khi có liên quan tới thân thể bạn, bạn trở nên mong manh hơn. Cho nên bất kì khi nào tôi có cơ hội lớn bị ốm, tôi dùng nó - chỉ nghỉ ngơi trong chăn, hoàn toàn im lặng. Tôi thích ốm, nói thật với bạn, vì thế thì tôi có thể ngủ hai mươi giờ, ít nhất. Chính giấc ngủ là với người ngoài; nhưng với tôi nó là thiền sâu.

Cho nên, vì cả hai tay tôi và các khớp đều trong hình dạng tồi tệ, tôi thậm chí không thể tham gia vào trong việc hân hoan của bạn và trong âm nhạc của bạn. Tôi đã phải nghỉ ngơi đầy đủ. Và bất kì cái gì tôi làm, tôi làm một cách toàn bộ. Điều đó có thể đã cho bạn ý tưởng rằng tôi có vẻ "tươi tắn toàn bộ, mới, rạng ngời - sâu hơn và cao hơn và bao la hơn bao giờ trước đây."

Tôi bao giờ cũng như vậy thôi. Nhưng khi bạn trở nên ngày càng được định tâm ở bên trong, thậm chí nhìn ra ngoài là căng thẳng trên mắt, ngay cả nói ra lời cũng là căng thẳng vì nỗ lực phải được thực hiện. Bằng không im lặng không thể được dịch ra theo bất kì cách nào và được truyền đạt cho bạn.

Cho nên bất kì khi nào tôi có cơ hội nào đó... Chẳng hạn, khi tôi ở trong nhà tù của Mĩ trong hai tuần, mọi điều tôi làm là ngủ hai mươi giờ, thức dậy hai lần để tắm và ăn cái gì đó, và thế rồi lại đi ngủ nữa. Khi tôi ra khỏi nhà tù, người cai tù nói, "Ông là kinh nghiệm đầu tiên của tôi về ai đó... từ khi ông vào, cho tới giờ khi ông ra, tôi có thể so sánh: Ông trông rạng ngời thế, tươi tắn thế."

Tôi nói với anh ta, "Đời tù hợp tôi đấy!"

Anh ta nói, "Cái gì?"

Tôi nói, "Vâng, vì không có quấy nhiễu."

Từng tổng thống của bạn, thủ tướng của bạn, các thượng nghị sĩ nên được cho cơ hội trong mỗi năm, ít nhất trong mười hai ngày, được ở trong tù. Họ sẽ cảm thấy được nuôi dưỡng. Họ chỉ phải biết nghệ thuật này: coi nó là dễ dàng. Dễ dàng là phải.

Một người Mĩ từ Texas tới thăm nước Pháp, và cảm thấy khát, ông ta dừng lại tại một nhà bên đường. "Xin ông cốc nước?" người Texas hỏi.

"Tất nhiên," người Pháp nói.

"Ông làm gì vậy?" người Texas hỏi.

"Tôi nuôi vài con gà," người Pháp nói.

"Thật à," người Texas nói. "Tôi cũng là nông dân. Ông có bao nhiêu đất?"

"Thế này," người Pháp nói. "Xa phía trước năm mươi mét, như ông có thể thấy, và ở phía sau chúng tôi có gần một trăm mét đất tài sản. Thế chỗ của ông thì sao?"

"Thế này," người Texas nói một cách tự hào. "Ở nông trại của tôi", tôi ăn sáng, và vào xe, và tôi lái và lái, và tôi vẫn chưa đi tới cuối nông trại mãi tới giờ ăn trưa."

"Thật thế à," người Pháp đáp. "Tôi có lần đã có một chiếc xe như thế."

Tất cả đều tuỳ vào cách bạn hiểu nó.

Margaret Thatcher, Francois Mitterand, và Ronald Reagan ăn trưa cùng nhau. Một cách tự nhiên, họ nói về nỗi khổ tương ứng của họ.

Margaret Thatcher nói, "Tôi có mười ba thám tử mật và một trong họ là thám tử kép, mà tôi không biết người nào."

Mitterand buột miệng nói ra, "Tôi có mười ba tình nhân và một trong họ lừa tôi, mà tôi không biết người nào."

Reagan nói, "Tôi có mười ba bộ trưởng nội các, và một trong họ là thông minh - mà tôi không biết người nào."

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 16 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post