Chương 17. Gorbachev: sự bắt đầu mới

Chương 17. Gorbachev: sự bắt đầu mới

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 17. Gorbachev: sự bắt đầu mới



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Sau sáu năm mang tính chất sannyas và cuộc vật lộn lâu dài, gian khổ với các nhà cầm quyền và cản trở pháp lí, gần đây tôi đã thành công trong việc bỏ nước tôi - Liên Xô. Ngồi trong buổi darshan chỉ cách thầy vài mét, và nhìn thầy, và nghe thầy nói lần đầu tiên trong đời tôi, tôi nhớ lại mọi người bạn sannyasin của tôi, người không có khả năng đi tới thầy, và niềm vui của tôi bị trộn lẫn với nỗi buồn sâu sắc. Thầy có thấy Liên Xô dưới thời Gorbachev đang trở thành xã hội cởi mở hơn, để cho thông điệp yêu và thiền của thầy sẽ lan toả dễ dàng hơn ở đó không?

Amrit Chinmayo, tôi có thể hiểu nỗi buồn của bạn về những người bạn đang ở Liên Xô, người không thể đạt tới tôi được. Nhưng buổi đêm ở Liên Xô dường như đang đi tới chỗ kết thúc. Người này, Gorbachev, có lẽ, lần đầu tiên trong toàn thể lịch sử của cuộc Cách mạng Nga, là người có cái nhìn sâu vào giá trị con người và đang cố gắng hết sức để làm cho Liên Xô thành dân chủ cộng sản thực sự, xã hội mở.

Độc tài vô sản không phải là phần mãi mãi của xã hội không tưởng của Karl Marx. Nó chỉ là thời kì chuyển tiếp, trong khi xã hội đang trở nên được thiết lập trong dạng mới và dạng cũ đang biến mất. Một khi dạng cũ mất rồi, một khi tâm trí tư bản không còn đó, sự cần thiết về độc tài và xã hội đóng tự động phải biến mất. Nó là thời gian dài vì cuộc cách mạng này đã xảy ra và đủ thời gian để cho phép độc tài.

Gorbachev là việc bắt đầu mới. Có lẽ ông ấy không chỉ đem tới một xã hội mở ở Liên Xô; ông ấy cũng sẽ giúp cho thế giới bên ngoài trở nên mở thực sự. Nó chỉ mới là giả thuyết mãi tới giờ; nó không là thực tại.

Nếu một nửa thế giới bị đóng, nửa kia không thể vẫn còn mở. Dường như là một nửa của bạn chết, và nửa kia được mong đợi tiếp tục sống. Sống là một đơn vị hữu cơ trên nhiều tầng, theo nhiều chiều. Hành tinh đẹp này của chúng ta có tính toàn thể. Phân chia giữa các khối Xô viết và Mĩ là xấu. Và đặc biệt hơn, bất kì phân chia nào giữa các con người - dù nhân danh các tôn giáo hay nhân danh các quốc gia - đều là nguyên thuỷ và man rợ.

Con người là một. Vấn đề của con người là một, khổ của con người là một - cực lạc của con người cũng sẽ là một.

Trong toàn thể lĩnh vực chính trị, Gorbachev dường như là một loại trong bản thân ông ấy. Ông ấy không thể được phân loại cùng các chính khách khác. Sẽ rất khó cho ông ấy làm cho Liên Xô thành một xã hội mở. Nhưng người này dường như là dũng cảm và thông minh, và làm cho mọi người sống trong tự do là thách thức cho ông ấy - tự do suy nghĩ, tự do đi lại, tự do diễn đạt.

Tôi đã từng quan sát bước đi của ông ấy. Ông ấy đi chậm nhưng chắc. Thay đổi phải tới rất chậm, bởi vì toàn thể hệ thống quan liêu đã tận hưởng quyền lực độc tài trong hơn nửa thế kỉ; và Đảng cộng sản đã tận hưởng quyền lực nhiều hơn bất kì đảng nào trong toàn thể lịch sử con người. Thảnh thơi khỏi thèm khát quyền lực là một trong những điều khó khăn nhất trên thế giới.

Nhưng cuộc sống đầy điều bí ẩn. Ngay chỗ đầu tiên, Karl Marx, người sáng lập ra chủ nghĩa cộng sản, thậm chí đã không mơ rằng chủ nghĩa cộng sản sẽ xảy ra ở Liên Xô. Nếu ông ấy thức dậy từ nấm mồ của mình và được bảo cho về cách mạng Nga, ông ấy sẽ bị choáng vì điều đó đi ngược lại mọi tính toán của ông ấy, đi ngược lại mọi luận cứ của ông ấy. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói cuộc sống là đầy bí ẩn. Nó chưa bao giờ tuân theo logic, cách thức toán học; nó đi dích dắc, như dòng sông chảy trong núi hướng tới đại dương. Cuộc sống không chạy như đường ray tầu hoả trên đường ray cố định - điều đó là không dự đoán được.

Theo Karl Marx, chủ nghĩa cộng sản sẽ xảy ra ở Mĩ, và một cách logic ông ấy là đúng. Nơi mà một phần nhân loại đã trở thành giầu có nhiều thế và các phần khác đã trở thành nghèo thế, nơi việc phân chia giữa nghèo và giầu là lớn tới mức nó trở thành, tại điểm nào đó, không thể dung thứ được, nó phải được thay đổi, xã hội phải trải qua cuộc cách mạng. Mĩ phải đã là nước đầu tiên trải qua cuộc cách mạng này. Nhưng đó là điều logic dự đoán. Cuộc sống có cách thức riêng của nó. Nó xảy ra ở một nước rất lạc hậu, thậm chí không phải là nước tư bản.

Theo Karl Marx, chủ nghĩa cộng sản chỉ có thể xảy ra khi có dạng rất phát triển của chủ nghĩa tư bản và cuộc đấu tranh giai cấp. Nga vẫn còn là nước tiền tư bản, vẫn sống dưới chế độ phong kiến, dưới các sa hoàng. Không có giai cấp tư bản, và không có vô sản. Karl Marx không thể quan niệm được về mặt logic rằng Nga sẽ là nước cộng sản đầu tiên, nước đầu tiên có cuộc cách mạng lớn. Nhưng điều đó đã xảy ra là: Nga là nước đầu tiên và Trung Quốc là nước tiếp - và Marx không thể nghĩ được về cả Nga hay Trung Quốc.

Có lẽ nó sẽ lại là hiện tượng bí ẩn. Mọi người đều nghĩ Mĩ là nước dân chủ - điều hoàn toàn sai. Và mọi người nghĩ rằng ở Mĩ có tự do diễn đạt, tự do cá nhân, rằng điều hiến pháp Mĩ nói không chỉ được viết trong hiến pháp mà được nước này sống theo, và rằng chính phủ tồn tại vì dân, bởi dân, của dân. Không cái gì có thể xa hơn khỏi chân lí. Mĩ là xã hội đạo đức giả nhất ngày nay trên thế giới, và nguy hiểm nhất cho tương lai con người.

Việc vào quyền lực của Gorbachev là niềm hi vọng lớn, vì người này dường như không là một chính khách. Ông ấy là con người trong chính trị, nhưng ông ấy không phải là chính khách. Cách nhìn của ông ấy là dành cho một nhân loại tốt hơn - nó không bị giới hạn vào một mình Liên Xô. Và ông ấy dần dần thả lỏng hệ thống quan liêu độc tài mà đã phát triển như một con quỉ trong sáu mươi năm qua.

Ông ấy đang lấy một trong những bước rủi ro nhất. Nếu ông ấy thành công... và tôi hi vọng rằng ông ấy sẽ thành công. Trong sáu mươi năm một nửa nhân loại đã sống dưới sự nô lệ vô cùng tới mức điều có thể được mong đợi là cuộc cách mạng thứ hai sẽ tới. Và cuộc cách mạng thứ hai sẽ to hơn cuộc cách mạng thứ nhất, lớn hơn cuộc cách mạng thứ nhất. Cuộc cách mạng thứ nhất ở Liên Xô đã phá huỷ chế độ phong kiến; cuộc cách mạng thứ hai sẽ phá huỷ chế độ độc tài và sự nô lệ của hàng triệu người.

Gorbachev với tôi gần như là đầu thai của Lenin. Trong thế giới chính trị, ông ấy là người duy nhất tôi có bất kì kính trọng nào.

Amrit Chinmayo, sẽ không mất thời gian lâu cho tới lúc Liên Xô trở thành xã hội mở, và sẽ là có thể cho các sannyasin của tôi tới với tôi. Điều có thể cho họ là họ là các sannyasin một cách công khai.

Tôi đã dành cuốn sách của tôi về quyền con người cho Gorbachev và Sakharov - tôi chưa bao giờ dành bất kì cuốn sách nào của tôi cho bất kì ai trước đây - bởi vì tôi có thể tia sáng của con người này, và lòng dũng cảm để tạo ra cuộc cách mạng thứ hai điều sẽ là lớn hơn cuộc cách mạng thứ nhất. Các sannyasin ở Liên Xô nên giúp cho cuộc cách mạng này với năng lực cao nhất của họ. Gorbachev cần mọi hỗ trợ của mọi người tin tưởng vào tự do, người tin vào cá nhân, và người kính trọng những khác biệt trong mọi người; người không có tâm trí phát xít để áp đặt bản thân họ lên người khác, mà có tâm linh dân chủ để giúp mọi người là bản thân họ.

Gorbachev có một nhiệm vụ không chỉ làm cho Liên Xô thành xã hội mở, mà sẽ chứng minh rằng mọi kết án của các chính khách Mĩ về Liên Xô là hoàn toàn giả dối và không có cơ sở. Liên Xô trở thành xã hội mở sẽ lấy đi mọi quyền lực mà Mĩ đã tích luỹ bằng việc tạo ra nỗi sợ trên thế giới chống lại điều đó. Nếu nỗi sợ đó biến mất, quyền lực của Mĩ sẽ biến mất cùng nó. Mĩ không muốn Liên Xô trở thành xã hội mở.

Bây giờ điều đó phải được hiểu bởi mọi công dân xô viết và mọi mức độ của nhân loại, rằng điều tuyệt đối khẩn thiết là Liên Xô trở thành mở, sẵn có, để cho mọi kết án rơi rụng đi theo cách riêng của họ, và Mĩ được chứng minh là lừa dối toàn thể nhân loại. Điều này sẽ là thắng lợi thực của Liên Xô.

Vấn đề thắng lợi hạt nhân đơn giản là không thể được. Và Gorbachev là người đầu tiên đã thấy sự kiện rằng với việc phát minh ra vũ khí hạt nhân, chiến tranh thế giới thứ ba đã trở thành điều không thể được - bởi vì không ai có thể thắng, không ai có thể thắng lợi được. Nếu chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra, mọi người sẽ bị tiêu diệt. Sẽ không ai còn lại thậm chí để viết lịch sử của điều đã xảy ra trong chiến tranh thế giới thứ ba.

Nó lại là những điều huyền bí đó mà tôi đã nói tới... Phật Gautam không thể ngăn cản được mọi người đánh nhau; Jesus không thể ngăn cản được mọi người đánh nhau; Leo Tolstoy, Hoàng tử Kropotkin, và tất cả nững người đã từng chống lại chiến tranh, đã không có khả năng ngăn cản mọi người khỏi đi vào chiến tranh. Điều đã ngăn cản họ là việc phát minh ra sức mạnh hạt nhân. Bây giờ chiến tranh đơn giản là không thể được - trừ phi nhân loại quyết định tự tử. Và nhân loại không ở vị trí quyết định tự tử. Có khao khát vô cùng trong mọi trái tim để sống, và sống vui vẻ. Chiến tranh thế giới thứ ba ở bên ngoài vấn đề này.

Sự vĩ đại của Gorbachev trong cái nhìn sâu sắc của ông ấy là bây giờ Mĩ phải bị thất bại theo cách khác.

Liên Xô trở thành dân chủ thực sự - một xã hội yêu tự do - sẽ là thất bại của Mĩ. Điều đó phải xuyên thấu vào trong mọi người có quyền lực ở Liên Xô rằng lịch sử đã đem họ tới điểm họ có thể thắng Mĩ mà không có chiến tranh nào. Chỉ bằng việc đem tự do tới cho người riêng của họ, họ sẽ lột mặt nạ của Mĩ - cái gọi là dân chủ giả hiệu của nó. Và Gorbachev đang cố dần dần đem mọi người...

Với loại chiến tranh mới này, ai tự do hơn? Ai độc lập hơn? Ai kính trọng cá nhân? Ai kính trọng sự khác biệt của các cá nhân, tự do diễn đạt của họ, tự do sáng tạo của họ? Bây giờ điều này sẽ là chiến tranh thực! Và Liên Xô có thể thắng lợi mà không tranh đấu. Tranh đấu là không còn có thể được.

Lần đầu tiên một loại chiến tranh mới đã đi vào trong sự tồn tại, và Gorbachev phải được coi là có công về việc thấy ra nó. Và ông ấy không bỏ lỡ cơ hội này - mọi khoảnh khắc ông ấy đang đi tới một xã hội mở.

Amrit Chinmayo, trao thông điệp này cho các sannyasin của tôi ở Liên Xô: "Ngày của các bạn đã tới." Cũng như cuộc cách mạng thứ nhất đã tới một cách bất thần cho Liên Xô, cuộc cách mạng thứ hai đang tới thậm chí còn bất thần hơn - nó đã bắt đầu rồi. Họ nên hân hoan và làm mọi nỗ lực để giúp Gorbachev trong việc làm cho Liên Xô thành mảnh đất của tự do, tình yêu, tình bạn, kính trọng cuộc sống con người. Nó sắp xảy ra - bạn có thể nhận nó từ tôi, gần như một dự báo.

Mới vài ngày trước, tôi đã thấy một trong những cuốn sách có ý nghĩa nhất được xuất bản trong thế kỉ này, Thiên niên kỉ. Nó là một nghiên cứu sâu sắc về Nostradamus và những tiên đoán của ông ấy. Tám mươi nghìn bản đã được xuất bản - điều rất hiếm hoi - và chúng được bán trong vòng vài tuần. Bây giờ xuất bản lần thứ hai, lần xuất bản thứ hai, đang xảy ra ở Mĩ, lần xuất bản khác đang xảy ra ở Anh, và cuốn sách này đang được dịch sang nhiều thứ tiếng khác - Hà Lan, Đức...

Nostradamus là một nhà huyền môn lớn với cái nhìn sáng suốt vào tương lai. Và bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng trong dự đoán của ông ấy, có cả tôi nữa. Mô tả thầy giáo của những ngày cuối cùng của thế kỉ hai mươi, ông ấy cho tám chỉ dẫn. Krishnamurti đáp ứng năm, Maharishi Mahesh Yogi đáp ứng ba, Da Free John đáp ứng bốn - và tôi ngạc nhiên là tôi đáp ứng cả tám.

Trong cuốn sách Thiên niên kỉ, họ đã làm một sơ đồ về các thầy giáo mà Nostradamus dự đoán - rằng người của thầy đó sẽ mặc quần áo đỏ, rằng người đó sẽ tới từ phương Đông, rằng người đó sẽ bị bắt, rằng tâm xã của người đó sẽ bị phá huỷ, rằng chim bay sẽ là biểu tượng của người đó, rằng tên của người đó sẽ có nghĩa là trăng... Ba trăm năm trước người đó đã thấy cái gì đó hoàn toàn khớp với tôi - tên tôi nghĩa là "trăng." Và trong sơ đồ của họ, họ đã tuyên bố tôi là thầy giáo của phần cuối của thế kỉ hai mươi.

Tôi có thể thấy rõ ràng như Nostradamus:

Tôi dự đoán rằng Gorbachev sẽ thành công trong việc đem tới cuộc cách mạng thứ hai và lớn hơn cho nước Nga, và cuộc cách mạng của ông ấy ở Liên Xô sẽ ảnh hưởng tới mọi thứ trên toàn thế giới.

Tôi muốn các sannyasin của tôi gặp ông ấy - họ phải gặp ông ấy để tặng cuốn sách của tôi mà tôi đã đề tặng cho ông ấy. Mời ông ấy tới người với của tôi ở đây bất kì khi nào ông ấy cần chút ít khuyến khích và hi vọng, bất kì khi nào ông ấy cần hỗ trợ tâm linh, việc nuôi dưỡng. Và bảo ông ấy rằng việc gặp gỡ của ông ấy với Ronald Reagan sẽ không hoàn thành được cái gì, nhưng nếu ông ấy nhảy múa với các sannyasin của tôi ông ấy sẽ thu được tâm linh mới, niềm vui mới để chấp nhận thách thức lớn chính là định mệnh của ông ấy.

Và điều đó sẽ không lâu đâu trước khi các sannyasin từ Liên Xô sẽ được phép tới đây, và các sannyasin của tôi từ các nước khác sẽ vào Liên Xô.

Tôi đã đi khắp thế giới - ngoại trừ Liên Xô. Sẽ là sự giúp đỡ vô cùng cho Gorbachev để làm cho Liên Xô thành xã hội mở nếu ông ấy mời tôi và người của tôi... Không ai khác có thể tiêu diệt được những người đầy thèm khát quyền lực, và không ai khác có thể làm sống lại tâm linh của những người đã từng bị kìm nén trong sáu mươi năm.

Nếu người của tôi đi và hát và múa và đi quanh Liên Xô, họ sẽ tạo ra một bầu không khí trong đó Gorbachev có thể làm việc dễ dàng hơn cho cuộc cách mạng lớn thứ hai. Đây là thông điệp của tôi cho các sannyasin của tôi, và cho Gorbachev, và cho Sakharov.

Cho nên khi bạn quay về, gặp Sakharov và kể cho ông ấy từ tôi rằng ông ấy nên làm thu xếp cho các sannyasin của tôi ở Liên Xô được gặp gỡ với Gorbachev. Ông ấy là người đúng, ở chỗ đúng, vào khoảnh khắc đúng.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Tôi ngạc nhiên. Đó là Ấn Độ, đó là gần bốn mươi mốt độ trong bóng râm, và thầy vẫn còn mát mẻ thế, bình thản thế, yên tĩnh thế. Nó là gì? Thầy có cái gì đó trong tay áo, hay có thể dưới mũ của thầy sao?

Satyadharma...

Một trận lụt mới được báo trước, và không thể làm gì được được để ngăn cản nó. Trong ba ngày nước sẽ quét sạch thế giới. Người lãnh đạo Phật giáo xuất hiện trên truyền hình và cầu xin mọi người trở thành Phật tử. Theo cách đó họ ít nhất sẽ tìm được cứu rỗi ở thiên đường.

Giáo hoàng lên truyền hình với một thông điệp tương tự: "Vẫn chưa quá chậm để chấp nhận Jesus," ông ấy nói.

Bhagwan Shree Rajneesh lấy cách tiếp cận khác: "Này các bạn, chúng ta có ba ngày để học cách sống dưới nước."

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Trong sáu mươi ba năm cuộc sống của tôi, thầy là quan hệ yêu đầu tiên đã làm cho tôi được độc lập. Làm sao điều này đã xảy ra?

Paritosh Lore, yêu đem tới tự do. Và yêu không đem tới tự do không phải là yêu. Yêu không phải là chi phối. Làm sao bạn có thể chi phối ai đó bạn yêu? Làm sao bạn có thể làm cho người đó phụ thuộc, và dầu vậy vẫn yêu? Nhưng đó là điều liên tục xảy ra trên thế giới nhân danh yêu - cái gì đó khác - thèm khát quyền lực, chi phối người khác. Một cách tự nhiên độc lập không thể được phép. Mọi nỗ lực được thực hiện để cho người kia phải là bản sao của bạn. Bạn sợ tự do của người kia, bởi vì tự do là không kiểm soát được, và tự do là không dự đoán được. Cho nên mọi cái gọi là yêu đều cố gắng theo đủ mọi cách để phá huỷ tự do - và khoảnh khắc tự do bị phá huỷ, yêu chết.

Yêu là rất mảnh mai, giống hệt như bông hồng. Bạn phải cho phép nó nhảy múa trong mưa, trong gió, trong ánh mặt trời.

Yêu giống như con chim tung cánh, có toàn thể bầu trời là tự do của nó. Bạn có thể bắt giữ con chim, bạn có thể cho nó vào trong lồng vàng đẹp, và dường như nó là cùng con chim đã bay trong tự do và có cả bầu trời cho bản thân nó. Điều đó chỉ dường như là cùng con chim thôi. Nó không phải vậy - bạn đã giết chết nó rồi. Bạn đã chặt đôi cánh của nó, bạn đã lấy đi bầu trời của nó. Và chim không bận tâm về vàng của bạn. Cái lồng của bạn có thể quí giá đến đâu, nó vẫn là việc cầm tù.

Và đó là điều chúng ta đang làm với yêu của chúng ta: chúng ta tạo ra ra lồng vàng. Chúng ta sợ bởi vì bầu trời là bao la. Nỗi sợ là ở chỗ con chim có thể không trở lại. Để giữ nó trong kiểm soát của bạn, nó phải bị cầm tù. Đó là cách yêu trở thành hôn nhân.

Yêu là con chim tung cánh: hôn nhân là con chim trong lồng vàng. Và chắc chắn chim không bao giờ có thể tha thứ cho bạn. Bạn đã phá huỷ mọi cái đẹp của nó, mọi niềm vui của nó, mọi tự do của nó. Bạn đã phá huỷ linh hồn nó - nó chỉ là bản sao chết. Nhưng bạn đã làm một điều thành chắc chắn, rằng nó không thể thoát khỏi bạn, rằng nó bao giờ cũng là của bạn, rằng ngày mai nữa nó cũng sẽ là của bạn, rồi ngày kia...

Những người yêu bao giờ cũng sợ. Nỗi sợ là vì yêu tới như làn gió thoảng. Bạn không thể tạo ra được nó, nó không phải là cái gì đó để được chế tạo - nó tới. Nhưng bất kì cái gì tới theo cách riêng của nó, cũng có thể ra đi theo cách riêng của nó, đó là hệ quả tự nhiên.

Yêu tới, và hoa nở trong bạn, bài ca nảy sinh trong tim bạn, ham muốn nhảy múa... nhưng với nỗi sợ ẩn kín. Cái gì sẽ xảy ra nếu làn gió này đã tới với bạn, mát mẻ và ngát hương, rời bỏ bạn vào ngày mai?... bởi vì bạn không phải là giới hạn của sự tồn tại. Và làn gió thoảng này chỉ là vị khách - nó sẽ ở cùng bạn chừng nào nó cảm thấy ở cùng, và nó sẽ đi bất kì khoảnh khắc nào.

Điều này tạo ra sợ trong mọi người, và họ trở thành có tính sở hữu. Họ bắt đầu đóng cửa ra vào và cửa sổ để giữ làn gió ở bên trong. Nhưng cửa ra vào và cửa sổ bị đóng lại, nó không còn là cùng làn gió đó nữa. Cái mát mẻ mất đi, hương thơm mất đi - chẳng mấy chốc nó thành kinh tởm. Nó cần tự do, và bạn đã lấy đi tự do đó; nó chỉ còn là cái xác.

Nhân danh yêu mọi người đang mang các cái xác của nhau, điều họ gọi là hôn nhân. Và để mang các cái xác bạn phải đi tới văn phòng đăng kí kết hôn của chính quyền để làm cho nó thành giao kèo pháp lí. Yêu không thể cho phép hôn nhân được. Trong một thế giới đích thực hôn nhân sẽ là không thể được.

Người ta phải yêu, và yêu một cách mãnh liệt và yêu một cách toàn bộ, và không lo nghĩ về ngày mai. Nếu sự tồn tại đã là phúc lạc thế hôm nay, tin cậy rằng sự tồn tại sẽ đẹp hơn và phúc lạc hơn vào ngày mai đi. Khi tin cậy của bạn phát triển, sự tồn tại trở nên ngày càng hào phóng hơn với bạn. Nhiều yêu hơn sẽ mưa rào lên bạn. Nhiều hoa của niềm vui và cực lạc sẽ mưa lên bạn.

Paritosh Lore, trong cuộc đời sáu mươi ba năm của bạn, bất kì cái gì bạn đã biết nhân danh yêu đều không phải là yêu. Nó có thể đã là mê đắm, nó có thể đã là hấp dẫn sinh học, nó có thể đã từng là mưu đồ của các hoocmon chống lại hai cá nhân - nhưng không phải là yêu. Bạn đã biết yêu lần đầu tiên... bởi vì đây là tiêu chí duy nhất: tự do của bạn phát triển sâu hơn, độc lập của bạn trở nên vững chắc và tích hợp và kết tinh hơn. Đây là tiêu chí duy nhất rằng yêu đã tới thăm bạn, rằng yêu đã là vị khách trong tim bạn.

Và ai chăm lo về ngày mai? Những người chăm lo về ngày mai là những người không có hôm nay, người khổ ngay bây giờ và cố che giấu nó, cố bỏ qua nó trong hi vọng, trong ham muốn, trong mơ về ngày mai. Nhưng ngày mai chưa bao giờ tới, đây là một trong những khó khăn. Bao giờ cũng là hôm nay tới. Và bạn trở nên quen thuộc với việc khổ hôm nay, và hi vọng, ham muốn, mơ mộng cho ngày mai. Bạn đã bỏ lỡ cuộc sống. Mọi người đã trở nên quen với ngày mai tới mức họ không chỉ nghĩ tới ngày mai trong kiếp này, họ nghĩ tới cuộc sống sau cái chết.

Mọi người thường hỏi tôi, "Cái gì sẽ xảy ra sau cuộc sống? Cái gì sẽ xảy ra sau cái chết?" Và tôi thường nói với họ, "Bất kì cái gì đang xảy ra trước cái chết, cùng cái đó sẽ tiếp tục. Hôm nay bạn có phúc lạc không? - bởi vì ngày mai sẽ được sinh ra từ hôm nay. Hôm nay mang thai toàn thể tương lai của bạn."

Yêu một cách mãnh liệt, vui vẻ, toàn bộ, và bạn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc tạo ra tù túng, giao kèo. Bạn sẽ không bao giờ nghĩ tới làm cho người đó bị phụ thuộc. Bạn sẽ không bao giờ ác thế - nếu bạn yêu - như việc phá huỷ tự do của người khác. Bạn sẽ giúp, bạn sẽ làm cho bầu trời của người đó to hơn.

Chỉ có một tiêu chí về yêu: Nó cho tự do, và nó cho một cách vô điều kiện.

Bạn đã kinh nghiệm yêu lần đầu tiên, nhưng không quá muộn đâu - mặc dầu bạn sáu mươi ba tuổi rồi. Yêu biến đổi tuổi già thành tuổi trẻ. Nếu bạn có thể liên tục yêu tới chính hơi thở cuối cùng, bạn sẽ vẫn còn trẻ trung. Yêu không biết tới tuổi già. Yêu không biết tới chết. Nếu bạn có thể liên tục yêu, yêu của bạn sẽ tiếp tục bên ngoài chết nữa. Yêu là kinh nghiệm quí giá nhất trong cuộc sống.

Mọi người phí hoài không cần thiết thời gian của họ vào những từ trống rỗng như "Thượng đế." Tôi đã nhìn vào cuốn sách nổi tiếng, Chờ đợi Godot. Thực ra ông ấy muốn nói "God - Thượng đế," nhưng đã không có đủ dũng cảm - điều đó sẽ xúc phạm tới nhiều người - cho nên ông ấy đã tạo ra từ, "Godot," điều sẽ nhắc nhở bạn, bạn sẽ hiểu. Nhưng tôi nghĩ có lẽ trong một số ngôn ngữ "Godot" nghĩa là" God," và ngôn ngữ đó chỉ có thể là tiếng Đức.

Một trong các sannyasin cũ của tôi, Haridas, người đang trên đường - anh ấy sẽ sớm tới đây - tôi đã hỏi anh ấy, "Từ tiếng Đức cho Thượng đế là gì?"

Anh ấy nói, "Cho God-Thượng đế à? Từ tiếng Đức là Gott!"

Tôi nói, "Điều đó thậm chí còn nguy hiểm hơn Godot - Gott!"

Không ai đã nắm được nó. Nhưng mọi người đang phí hoài thời gian của họ...

Hiện thực hơn đi, thực chứng hơn đi. Đừng phản bội trần tục... và thế thì bạn sẽ thấy không có gì quan trọng hơn là yêu, và yêu trưởng thành chỉ trong bầu không khí của tự do. Điều đó làm cho yêu của bạn thành tôn giáo đầy đủ.

Yêu, trưởng thành trong tự do, là tất cả mọi điều tôn giáo nên ngụ ý. Không có tôn giáo nào khác hơn yêu và tự do - và chúng là một hiện tượng.

Tự do là trống rỗng nếu không có yêu - khô khan, như sa mạc.

Yêu là chết nếu không có tự do - cái xác.

Cùng nhau chúng là tất cả. Cùng nhau chúng là nhiều hơn bạn có thể tưởng tượng cuộc sống là vậy. Bạn có Gott nó!... Tôi thích từ này. Nó dường như là tốt nhất - "God-Thượng đế" là xa xăm, "Godot" là hư cấu, nhưng "Gott" là trần tục hơn.

Nhưng điều đó là có thể chỉ ở nơi yêu bùng nở trong trời tự do. Và bất kì khi nào nó xảy ra, vào bất kì tuổi nào nó xảy ra, nó đem tuổi trẻ tới bạn, nó đem mùa xuân tới bạn. Hàng triệu người không may - họ sống và chết mà không biết yêu là gì, và không biết niềm vui của việc cho tự do. Và chừng nào bạn chưa có năng lực cho tự do, bạn không đáng nhận nó nữa.

Paritosh Lore, điều đã xảy ra cho bạn là phúc lành lớn lao đấy. Bạn nên cầu nguyện rằng nó xảy ra cho mọi người.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 18 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post