Chương 18. Sự tồn tại chăm sóc

Chương 18. Sự tồn tại chăm sóc

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 18. Sự tồn tại chăm sóc



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Xin thầy nói cái gì đó về mối quan hệ giữa buông bỏ và chứng kiến?

Prem Vijen, buông bỏ là bầu khí hậu trong đó chứng kiến nở hoa. Chúng gần như là hai phía của cùng một kinh nghiệm - chúng không khác biệt. Người ta không thể cho phép buông bỏ mà không chứng kiến, người ta cũng không thể là nhân chứng mà không trong buông bỏ.

Buông bỏ đơn giản nghĩa là thảnh thơi toàn bộ: không căng thẳng, không ý nghĩ, không ham muốn - tâm trí không chuyển động, không đi đâu, chỉ không vận hành. Tâm trí trong im lặng cho phép kinh nghiệm lớn nhất về cuộc sống, việc nảy sinh của hiện tượng mới - chứng kiến.

Tất cả chúng ta đang sống và tất cả chúng ta có chút ít ý thức nữa; bằng không cuộc sống chắc sẽ là không thể được. Nhưng tâm thức chúng ta rất hời hợt, chỉ sâu như làn da - hay có lẽ không sâu được đến thế.

Việc chứng kiến là sâu như bạn vậy, như sự tồn tại vậy. Nó là điểm sâu nhất của cuộc sống trong sự tồn tại nơi người ta đơn giản quan sát điều còn lại để quan sát: im lặng mênh mông, niềm vui lớn, sự tồn tại đẹp bao quanh bạn, và cực lạc sâu sắc - bài ca không lời và điệu vũ không chuyển động. Việc chứng kiến là kinh nghiệm tối thượng của tôn giáo. Chỉ những người đạt tới nó mới thực sự sống; những người khác đã từng chỉ sống thực vật.

Nancy và Ronald Reagan đi ra ngoài ăn tại nhà hàng hạng sang, và sau khi chỉ họ ngồi vào bàn tốt nhất, người phục vụ đưa cho họ menu. Anh ta quay lại để nhận đặt món, và Nancy đưa ra món của bà ấy trước nhất. "Với rượu khai vị tôi sẽ dùng rượu mác tin khô, và với món khai vị tôi sẽ dùng món sa lát tôm hùm Hawai," bà ấy nói. "Thế rồi với món cá tôi sẽ dùng cá hồi đốm đen vệt đỏ, và với món ăn đầu tiên tôi sẽ dùng thịt nướng."

"Thế món thực vật thì sao?" người phục vụ hỏi. Và với vài giây ngập ngừng, bà ấy đáp, "Ồ, ông ấy sẽ ăn cùng thứ đó."

Nhưng điều đó là đúng cho hầu hết mọi người trên thế giới - họ là người sống thực vật. Họ đã không biết cái gì có thể làm cho họ tuyên bố là nhiều hơn thực vật. Toàn thể nỗ lực của việc nâng tâm thức của bạn lên là để làm cho bạn siêu việt lên trên sự tồn tại thực vật của bạn.

buông bỏ là tạo ra mảnh đất đúng, và chứng kiến, quan sát, tỉnh táo là hạt mầm. Bạn chỉ phải ở mảnh đất đúng cho hạt mầm đúng, và hoa sen nhất định trưởng thành trong bản thể bạn.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Cụm từ "sự tồn tại chăm nom" có nghĩa gì?

Nirada, chúng ta là một phần của sự tồn tại, chúng ta không tách rời. Cho dù chúng ta muốn tách rời, chúng ta không thể tách rời được. Cuộc sống của chúng ta là một phần của việc ở cùng với sự tồn tại. Và bạn càng ở cùng với sự tồn tại, bạn càng sống động hơn. Đó là lí do tại sao tôi liên tục nhấn mạnh vào việc sống một cách toàn bộ, sống một cách mãnh liệt, bởi vì bạn càng sống sâu hơn, bạn càng trong tiếp xúc nhiều hơn với sự tồn tại. Bạn được sinh ra từ nó; mọi khoảnh khắc bạn đều được làm mới, làm trẻ lại, được phục sinh bởi từng hơi thở của bạn, bởi từng nhịp tim đập của bạn - sự tồn tại chăm nom tới bạn.

Nhưng chúng ta không nhận biết về bản thể riêng của chúng ta, chúng ta không nhận biết bề việc thở riêng của chúng ta. Phật Gautam đã cho thế giới một cách thiền cực kì đơn giản, nhưng có giá trị mênh mông - vipassana. Từ vipassana đơn giản nghĩa là quan sát hơi thở của bạn - việc tới của thở vào, và việc đi của thở ra.

Mọi người thường hỏi Phật, "Điều gì sẽ xảy ra bởi việc này?" Ông ấy không phải là nhà lí thuyết. Ông ấy sẽ nói với họ, "Thì cứ làm nó đi rồi thấy. Thực nghiệm đi và báo cáo lại cho ta điều gì xảy ra. Đừng hỏi ta."

Ngay khi bạn bắt đầu quan sát việc thở của bạn, bạn bắt đầu thấy một hiện tượng lớn - rằng qua hơi thở của bạn, bạn liên tục được kết nối với sự tồn tại, một cách không gián đoạn - không có ngày nghỉ. Dù bạn thức hay ngủ, sự tồn tại liên tục rót cuộc sống vào bạn, và lấy ra mọi thứ là chết.

Các bô nic là chết, và nếu nó tích luỹ trong bạn, bạn sẽ chết. Ô xi là sống, và bạn liên tục cần rằng các bô níc được thay thế bởi ô xi tươi. Ai chăm nom? Chắc chắn bạn không chăm nom! Nếu bạn mà chăm nom, bạn chắc đã chết từ lâu trước đây rồi; bạn chắc đã không ở đây để hỏi câu hỏi này. Thỉnh thoảng bạn chắc đã quên mất thở, hay thỉnh thoảng tim sẽ quên đập, thỉnh thoảng máu sẽ quên tuần hoàn trong bạn - bất kì cái gì cũng có thể đi sai. Có cả nghìn lẻ một thứ trong bạn mà có thể đi sai. Nhưng chúng tất cả vận hàng trong hài hoà sâu sắc. Hài hoà này có phụ thuộc vào bạn không?

Cho nên khi tôi nói, "sự tồn tại chăm nom," tôi không nói triết lí. Triết lí phần lớn là vô nghĩa. Tôi đơn giản nói về sự kiện thực tại. Và nếu bạn trở nên nhận biết một cách có ý thức về nó, điều này tạo ra tin cậy lớn trong bạn. Lời tôi nói với bạn,"sự tồn tại chăm nom," là để lẩy cò một tâm thức mà có thể đem tới cái đẹp của việc tin cậy vào sự tồn tại.

Tôi không yêu cầu bạn tin vào một Thượng đế giả thuyết, và tôi không yêu cầu bạn có niềm tin vào đấng cứu thế, vào đấng cứu tinh; đây toàn là những ham muốn trẻ con để có hình ảnh người bố nào đó, người chăm nom cho bạn. Nhưng họ toàn là giả thuyết.

Chưa từng có đấng cứu tinh nào trên thế giới.

Sự tồn tại là đủ lên bản thân nó.

Tôi muốn bạn truy vấn vào trong mối quan hệ của bạn với sự tồn tại, và từ truy vấn đó, tin cậy nảy sinh - không phải niềm tin, không phải đức tin. Tin cậy có cái đẹp bởi vì nó là kinh nghiệm của bạn. Tin cậy sẽ giúp bạn thảnh thơi vì toàn thể sự tồn tại đang chăm nom - không cần lo nghĩ và bận tâm. Không cần có lo âu nào, không cần đau khổ nào, không cần điều các nhà hiện sinh gọi là cảm giác lo lắng tội lỗi.

Tin cậy giúp bạn thảnh thơi, nó giúp bạn buông bỏ, và buông bỏ chuẩn bị nền tảng cho việc chứng kiến bước vào. Chúng là các hiện tương có quan hệ.

Ba mẹ tóc hoa râm, bà Fletcher, bà Cornfield, và bà Baum, đang ngồi ở khách sạn Catskill buôn chuyện về con họ.

"Con tôi là bác sĩ," bà Fletcher nói, "và nó là bác sĩ nội khoa, nhà giải phẫu và là một chuyên viên. Nó làm ra nhiều tiền thế, nó sở hữu một toà nhà căn hộ trên đại lộ Park Avenue ở New York."

"Hay đấy," bà Cornfield nói. "Con tôi là luật sư. Nó giải quyết chuyện li dị, tai nạn, kiện về thuế, bảo hiểm. Nó thành công thế, nó sở hữu hai toà nhà căn hộ trên đại lộ Fifth Avenue."

"Thưa các bà," bà Baum tuyên bố, "các bà cả hai nên tự hào là có con trai thành công thế. Con trai tôi, tôi phải nói thật với các bà, là kẻ đồng dục."

"Đáng xấu hổ quá," bà Cornfield nói. "Và nó làm gì để sống?"

"Chả làm gì cả," bà Baum nói. "Nó có hai người bạn: một người là bác sĩ sở hữu một toà nhà căn hộ trên đại lộ Park Avenue, và người kia là luật sư sở hữu hai toà nhà căn hộ."

Sự tồn tại chăm nom.

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Làm sao người mù và người dốt được giúp bởi người trị liệu mù và dốt và lời khuyên mù của ông ta? Nó tất cả chỉ để làm cho vài quả pháo nổ trong đường hầm tối, để có tiệc tùng và kích động cùng nhau, để làm cho cuộc hành trình thành có chút ít "phì phì phò phò"? Giúp đỡ và hướng dẫn thực không thể tới từ một thầy như thầy sao? Nếu thầy thích, xin thầy bình luận.

Prem Ruchi, câu hỏi của bạn, "Làm sao người mù và người dốt được giúp bởi người trị liệu mù và dốt và lời khuyên mù của ông ta?" Bạn có ngụ ý nói rằng bạn không thể được giúp bởi một bác sĩ nếu bạn bị ung thư và ông ta không bị không? Bạn có định tìm một bác sĩ bị bệnh ung thư không? - chỉ người đó mới có thể giúp được bạn sao?

Trong cuộc sống, bạn đang được giúp đỡ bởi nhiều người, những người không có kinh nghiệm nhưng là người có tri thức chuyên gia. Khác biệt là lớn giữa kinh nghiệm và tri thức chuyên gia - nhưng chuyên gia cũng có thể giúp đỡ chứ.

Một người đi mua trứng và người đó nói với ông chủ tiệm, "Trứng này thối rồi."

Ông chủ tiệm rất choáng và bực, và ông ta nói, "Ông là gà mái sao? Ông đã bao giờ đẻ trứng chưa? Ông biết gì về trứng nào? Ông không là trứng mà cũng chẳng là gà mái."

Người này vẫn còn im lặng một lúc; người đó chưa bao giờ nghĩ về điều này. Người đó nói, "Điều đó có nghĩa là để biết rằng trứng bị thối, tôi phải là gà mái - thế thì cuộc sống sẽ trở thành không thể được. Tôi sẽ phải là nhiều thứ bởi vì cuộc sống cần nhiều thứ thế."

Cho nên điều thứ nhất cần nhớ là ở chỗ người trị liệu là người mù và dốt như bạn - và có lẽ đó là một phẩm chất, bởi vì người đó biết mù là gì, dốt là gì. Người đó khổ như bạn khổ, người đó biết hương vị của khổ. Khác biệt duy nhất giữa bạn và người đó là ở chỗ người đó cũng là một chuyên gia về nghệ thuật nào đó: trị liệu.

Tri thức của người đó về trị liệu có thể đã không làm cho người đó có khả năng giúp cho bản thân người đó, nhưng tri thức của người đó về trị liệu có thể có ích nào đó cho bạn. Ít nhất người đó có tri thức chuyên gia nào đó mà bạn không có. Ít nhất người đó có thể phân tích được vấn đề của bạn. Người đó có thể không có khả năng cho giải pháp, nhưng có những vấn đề trong cuộc sống mà chỉ cần phân tích - chúng không cần bất kì giải pháp nào khác. Một khi bạn biết tại sao chúng có đó, một khi bạn biết cơ sở phân tích của chúng, chúng biến mất.

Bạn có nghĩ Sigmund Freud là khác về tâm lí với bạn không? Nhưng ông ấy đã cho toàn thể khoa học về phân tâm điều đã giúp cho nhiều người, nếu không trở nên được chứng ngộ, ít nhất cũng trở nên nhận biết rằng họ là mù, rằng họ đang dò dẫm trong bóng tối, rằng họ cần thầy. Đây không phải là cái gì nhỏ bé.

Bạn đang hỏi, "Nó tất cả chỉ để làm cho vài quả pháo nổ trong đường hầm tối, để có tiệc tùng và kích động cùng nhau, để làm cho cuộc hành trình thành có chút ít "phì phì phò phò"?"

Cho dù ngần này điều có thể được người trị liệu thực hiện, việc có tiệc tùng hay vẫn là phục vụ lớn - theo nghĩa Italy - trong đường hầm tối, nổ ra vài trái pháo, và làm cho cuộc hành trình thêm chút vui vẻ. Bạn sẽ không đi xa, và bạn sẽ không đi ra khỏi đường hầm vì bạn không thể có được hướng đúng - bạn có thể đi sâu hơn vào trong đường hầm. Nhưng người trị liệu ít nhất cũng để bạn vào chuyển động. Ông ấy bôi mỡ cho bánh xe của bạn.

Từ khoảnh khắc này, cái gì đó sẽ xảy ra. Ông ấy tạo ra trong bạn ít nhất là niềm khát khao. Ông ấy có thể không có khả năng chuyển giao hàng hoá, nhưng ông ấy tạo ra ham muốn, mơ ước. Và điều đó không phải là việc nhỏ đâu, vì có hàng triệu người không có mơ nào, người tuyệt đối bằng lòng với cuộc sống khổ của họ tới mức họ không nghĩ cái gì khác là có thể - đây là mọi thứ có đó.

Người trị liệu ít nhất cũng tạo ra trong bạn một niềm khao khát mới rằng có cái gì đó hơn nữa; và bạn nên biết ơn ông ấy. Ông ấy có thể tự mình đang tìm kiếm - ông ấy đang tìm - và ông ấy đã làm cho bạn cũng bị tiêm nhiễm với việc tìm này.

Bạn muốn có giúp đỡ và hướng dẫn thực, không chỉ khao khát, ham muốn. Bạn muốn hoa nhưng bạn không muốn hạt mầm. Người trị liệu ít nhất có thể gieo hạt mầm, có thể chuẩn bị mảnh đất. Tôi đã dùng trị liệu để chuyển bạn khỏi sự trì đọng của bạn, trạng thái ngủ sang cuộc hành hương về cái không biết. Một khi ham muốn đó thức dậy, thế thì thầy có thể giúp đỡ. Trị liệu có thể làm công việc phần nền đỡ.

Đúng là giúp đỡ và hướng dẫn thực chỉ có thể tới từ thầy. Nhưng bạn có cần giúp đỡ thực không? Bạn có cần hướng dẫn thực không? Bạn có xứng với điều đó không? Ngay cả một thầy lớn gõ cửa nhà bạn, bạn có đón chào thầy không? Bạn có được chuẩn bị cho điều đó không?

Để đón nhận thầy, thậm chí để nhận ra thầy, cần việc chuẩn bị lâu dài. Người trị liệu có thể làm việc chuẩn bị đó, để cho khi bạn bắt gặp một thầy thực... người trị liệu đã cho bạn cơn khát; bây giờ thầy thực có thể làm dịu nó. Không có cơn khát, cho dù thầy vĩ đại cũng không ích gì.

Tôi hiểu rằng người mù không thể dẫn được người mù, người dốt không thể giúp được bạn đi tới ánh sáng, hướng tới việc biết, hướng tới việc nhận ra; nhưng họ có thể làm cái gì đó khác mà có thể được dùng như một phương cách. Trị liệu chưa bao giờ được dùng bởi bất kì thầy nào trên thế giới như một phương cách, nhưng tôi thấy nó có ích mênh mông: nó giúp cho những người tham gia vào trị liệu trở nên khát về cái thực. Người trị liệu không thể chuyển giao được cái thực, nhưng ông ấy đã làm cho bạn khát về cái thực. Bạn nên biết ơn về điều đó - đó không phải là phục vụ nhỏ mà ông ấy đã làm cho bạn.

Và trị liệu là chiếc kiếm hai lưỡi. Một mặt nó giúp cho người tham gia, và mặt khác nó giúp cho người trị liệu. Người trị liệu cũng trong cùng con thuyền. Người đó cũng đang dò dẫm, người đó cũng không chắc chắn; người đó cũng không trong trạng thái nói có bảo đảm, "Có cái gì đó như chân lí, hay cái gì đó như phúc lạc, hay cái gì đó như cực lạc." Nhưng thấy nhiều người thế trở nên khát, người đó cũng trở nên khát hơn là người đó đã từng khát trước đây. Nếu nhiều người thế có thể dễ dàng được làm cho nhận biết về thách thức vô cùng cho cuộc hành hương tới cái không biết... bản thân người đó cũng trở thành người hành hương. Nếu người đó không trở thành người hành hương, người đó đã giúp bạn nhưng người đó đã không có khả năng giúp bản thân người đó.

Người đó có thể trở thành thầy giả - đó là nguy hiểm của việc là người trị liệu. Bạn có thể bắt đầu nghĩ rằng bạn là thầy giáo lớn bởi vì bạn đang làm cho nhiều người thế khát về chân lí. Và có lẽ bạn có thể bắt đầu chuyển giao hàng giả cho họ nữa, bởi vì họ không biết cái gì là giả và cái gì là thật; họ không thể phân biệt được.

Có nhiều người trị liệu giả; họ trở thành giả khoảnh khắc họ bắt đầu trở thành thầy. Họ không phải là thầy. Họ là người tìm kiếm cũng như những người khác; có lẽ nói giỏi hơn, thông thái hơn. Nếu họ vẫn còn là người trị liệu - biết hoàn toàn rõ rẳng họ không biết gì mấy, chỉ có tri thức chuyên gia nào đó - họ có thể giúp bạn, và họ có thể giúp cho họ nữa; bằng không... Kabir có một phát biểu: "Người mù dẫn người mù, và tất cả họ ngã xuống giếng." Không có đâu mà đi - họ sẽ thấy cái giếng ở đâu đó để ngã vào.

Một người Israel tới thăm Paris đi tới một nhà thổ và khăng khăng đòi phục vụ của cô Michelle nào đó. Anh ta được bảo rằng cô Michelle không sẵn có, nhưng khi anh ta đề nghị một nghìn đô la, cô ấy được đem ra cho anh ta và họ dành cả đêm với nhau.

Đêm hôm sau, người Israel quay lại và lặp lại đề nghị hào phóng của mình, và lần nữa đêm thứ ba. Cuối cùng, vào đêm thứ ba, Michelle hỏi tại sao cô ấy đã được chọn cho sự chú ý tôn cao này.

"Thế này," người đàn ông nói, "Em thấy đấy, anh tới từ Israel."

"Sao, em cũng vậy mà," Michelle nói.

"Đúng, anh biết," người Israel đáp. "Hoá ra là bà em ở trong cùng toà nhà với bố mẹ anh, và khi bà ấy biết anh sắp đi Paris, bà ấy yêu cầu anh đưa cho em ba nghìn đô la mà em đã hỏi xin."

Người Do Thái là người Do Thái! - anh ta không thể làm được cái gì khác; người mù là người mù.

Người trị liệu phải rất khiêm tốn và rất tỉnh táo, và người đó phải làm cho những người tới mình nhận biết - "Tôi ở xa với chân lí như bạn thôi, nhưng tôi có tri thức chuyên gia nào đó mà tôi có thể chuyển giao cho bạn. Có lẽ điều đó có thể giúp bạn tìm ra con đường. Tôi không phải là con đường nhưng có lẽ tôi có thể cho bạn chiếc nến, điều có thể giúp ích cho bạn."

Nó không là mấy, chỉ là chiếc nến, nhưng trong đêm tối của linh hồn ngay cả chiếc nến cũng là nhiều - một kho báu; nó có thể giúp bạn tìm ra đường.

Người trị liệu phải trở thành chiếc cầu giữa người tìm kiếm và thầy; bản thân người đó không trở thành thầy.

Câu hỏi 4

Osho kính yêu,

Trong video đêm hôm nọ, lần thứ hai tôi nghe thầy nói rằng không thầy nào đã bị phản bội bởi đàn bà. Tôi không hiểu điều đó. Thế Sheela và đồng bọn của cô ấy thì sao? Họ chẳng phản bội thầy đó sao? Còn liên quan tới tôi, trong khoảnh khắc này, tôi không thể hình dung được việc phản bội thầy, nhưng tôi không thể nói chắc được rằng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. Tôi không biết tôi sẽ làm gì nếu tôi ở vào vị trí của Sheela. Nói mọi điều này, trái tim tôi quặn đau, nhưng tâm trí tôi cứ tiếp diễn và không hiểu. Xin thầy bình luận.

Prem Samyo, thầy có thể bị phản bội nếu thầy yêu cầu đức tin của bạn. Bạn không thể phản bội lại tôi được, bởi vì tôi không yêu cầu đức tin của bạn. Bạn có thể ở cùng tôi; bạn có thể chọn đi khỏi. Ở cùng tôi là chọn lựa của bạn. Đi khỏi cũng là tự do của bạn.

Không ai có thể phản bội được tôi.

Tôi không cho bạn cơ hội để phản bội.

Tôi đã loại bỏ chính cơ sở, chính khả năng này.

Hàng nghìn người đã ở với tôi, và bước đi cùng tôi lâu nhất mà họ có thể xoay xở được. Và khi điều đó là không thể được với họ - và tôi là một người không thể được, cho nên đó không phải là lỗi của họ - thế thì họ lấy một con đường tách khỏi tôi. Nhưng tôi không có phàn nàn nào, bởi vì tôi chưa bao giờ mong đợi họ vây quanh tôi mãi mãi và mãi mãi. Thực ra, tôi phải làm việc trên nhiều người tới mức tôi muốn vài người già lấy con đường riêng của họ, để tạo ra không gian cho người mới. Nhà trọ của tôi là đủ lớn.

Thầy cũ đã bị phản bội, nhưng lỗi là của họ bởi vì họ đã yêu cầu việc buông xuôi toàn bộ của bạn. Tôi không yêu cầu cái gì từ bạn. Đó là chọn lựa của bạn để đi cùng tôi chừng nào bạn còn ước muốn, và đó là chọn lựa của bạn để nói lời tạm biệt vào bất kì lúc nào bạn muốn.

Tôi là một thầy có hơi chút kì lạ - thầy không thể bị phản bội - bởi vì tôi là thầy không yêu cầu bạn về bất kì buông xuôi nào, bất kì cam kết nào; người không đòi hỏi bất kì cái gì từ bạn, nhưng là người cho bạn nhiều nhất có thể cho được và lấy làm biết ơn rằng bạn nhận tình yêu của người đó, lấy làm biết ơn rằng bạn nhận im lặng của người đó.

Và việc vẫn còn là bạn đồng hành của tôi hay đi theo hướng khác nào đó tuyệt đối là quyết định cá nhân của bạn. Và ai biết được, có lẽ bạn có thể quay lại nhà trọ này lần nữa, hay bạn có thể gặp tôi ở đâu đó phía trước trên ngã tư đường khác nào đó; bạn sẽ được đón chào ở đó.

Tôi chấp nhận bạn khi bạn ở cùng tôi, tôi chấp nhận bạn khi bạn rời bỏ tôi; tôi chấp nhận bạn nếu bạn không bao giờ quay lại với tôi, tôi chấp nhận bạn nếu bạn muốn quay lại với tôi. Từ phía tôi, không có vấn đề về bất kì cam kết nào; do đó, Prem Samyo, khi tôi nói, "Không thầy nào đã từng bị phản bội bởi đàn bà," bạn phải không đưa tôi vào trong đó. Tôi đang nói về các thầy cũ; tất cả họ đều muốn đức tin tuyệt đối, buông xuôi toàn bộ. Họ muốn bạn gần như là một nô lệ tâm linh, còn tôi nghĩ chính tình huống này đã tạo ra trong tâm trí vài người một ham muốn được tự do khỏi họ.

Bạn không thể ham muốn được tự do với tôi; bạn tự do rồi. Bạn không thể suy ngẫm phản bội tôi vì điều đó sẽ là ngớ ngẩn. Tôi chưa bao giờ yêu cầu đức tin của bạn, cho nên bạn không thể lấy nó đi được. Tôi đã không lấy cái gì từ bạn, cho nên bạn không thể thất vọng với tôi được.

Phát biểu của tôi là về các thầy quá khứ.

Tôi không thuộc vào phân loại của họ.

Tôi là bắt đầu của một dòng mới, của một phân loại mới, nơi thầy là bạn, nơi thầy cho bạn tự do, nơi thầy muốn bạn hiện hữu theo cách riêng của bạn - càng sớm càng tốt. Tôi thích ngày đó, khi tất cả các bạn đã phản bội tôi và tôi có thể ngồi im lặng, tận hưởng bản thân tôi! Tôi đang tận hưởng bản thân tôi ngay bây giờ nữa, nhưng tận hưởng trong đám đông là một điều và tận hưởng bản thân bạn trong buồng tắm nhà bạn là điều khác.

Cho nên, nếu bạn không chắc... bạn không muốn phản bội tôi, nhưng bạn không chắc. Ai biết? - ngày mai, bạn có thể muốn chứ. Cho nên tôi muốn bạn nhớ: cho dù bạn muốn phản bội tôi, bạn không thể phản bội được. Tôi đã làm cho nó thành không thể được.

Tôi chỉ là một người bạn. Chúng ta đã gặp nhau trên đường; chúng ta là người lạ. Bạn thích tôi đi cùng bạn, tôi thích bạn đi cùng tôi, chúng ta tận hưởng việc cùng nhau.

Nhưng bất kì khoảnh khắc nào bạn muốn nói, "Bây giờ là lúc ra đi," tôi sẽ giúp bạn ra đi mà không có nước mắt, một cách vui vẻ, bởi vì bạn sẽ là độc lập - bản thân bạn.

Bạn không có khả năng làm tổn thương tôi. Tất cả những thầy cũ đều bị tổn thương, nhưng bản thân họ đã tạo ra tình huống này. Tôi không mong đợi cái gì từ bạn, cho nên làm sao bạn có thể làm cho tôi thất vọng được? Bất kì cái gì bạn làm, tôi có thể ban phúc lành cho nó mà không biết nó là cái gì.

"Bà Baumgarten," bác sĩ nói, "cho dù bà là người rất ốm, tôi nghĩ tôi sẽ có khả năng kéo bà qua cơn ốm này."

"Bác sĩ ơi, nếu bác sĩ làm điều đó, khi tôi khoẻ lên tôi sẽ cúng dường năm nghìn đô la cho bệnh viện mới của bác sĩ."

Nhiều tháng sau, bác sĩ gặp bệnh nhân cũ của mình. "Bà cảm thấy thế nào?" ông ta hỏi.

"Tuyệt vời, thưa bác sĩ, khoẻ, chưa bao giờ khoẻ hơn."

"Tôi ngụ ý nói với bà," bác sĩ nói. "Thế số tiền dành cho bệnh viện mới thì sao?"

"Ông nói về cái gì thế?" bà Baumgarten nói.

"Bà nói là nếu bà khoẻ lại, bà sẽ đóng góp năm nghìn đô la cho bệnh viện mới."

"Tôi nó điều đó à?" bệnh nhân hỏi. "Điều đó chỉ chứng tỏ tôi ốm thế nào thôi."

Mong đợi bất kì cái gì từ bạn đều là không đúng; bạn đang trong khổ thế. Từ khổ bạn có thể buông xuôi, từ khổ bạn có thể có đức tin, từ khổ bạn có thể tin - vào bất kì cái vô nghĩa nào. Tôi không thể khai thác khổ của bạn điều đã bị tất cả khai thác trong suốt quá khứ.

Tôi muốn giúp bạn thoát ra khỏi khổ của bạn, và điều đó sẽ là phần thưởng của tôi - nếu tôi có thể thấy việc mỉm cười và ca hát và nhảy múa của bạn, điều đó là quá đủ.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 19 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post