Read more
Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho
Chương 19. Đỉnh thiêng liêng đầy ánh mặt trời
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Tôi
vừa mới kết thúc đọc cuốn sách về Jesus và cuộc hành trình của ông ấy tới
Kashmir sau việc đóng đinh, và bây giờ tôi có hình ảnh chụp trong tâm trí tôi về
người này và khao khát không thể dịu được của ông ấy về chân lí. Nghe các chuyện
về thầy, hay về Phật trước khi chứng ngộ, đã có cùng niềm khao khát không thể dịu
được. Nhưng ở đây tôi đang ở cùng thầy cảm thấy như chiếc lá khô, cuốn đi theo
gió - tìm chân lí, nhưng bị làm sao lãng bởi mọi cơn gió đưa tôi tới bất kì chỗ
nào nó muốn đưa. Ở trong sự hiện diện của thầy có ngày càng giúp cho tôi làm mạnh
thêm việc tìm kiếm của tôi, và tạo khả năng cho tôi dùng những cơn gió này để
đưa tôi đi xa hơn trên con đường hướng tới chân lí không?
Vimal, có câu nói của Jesus: "Hỏi và nó sẽ được
trao cho ông, tìm và ông sẽ thấy, gõ cửa và cửa sẽ mở ra cho ông." Đây là
những lời hay, nhưng chỉ ở bình diện rất nông. Chúng có thơ ca trong chúng, và
chúng cũng có chân lí nào đó; nhưng không may tôi phải bất đồng với chúng.
Nếu như tôi viết lại chúng, tôi sẽ nói, "Không hỏi,
và nó sẽ được trao cho bạn," bởi vì hỏi là ham muốn, hỏi là nóng vội. Hỏi
là không tin cậy, là không yêu. Yêu không bao giờ hỏi, nhưng nó cho tất cả. Nó
không bao giờ hỏi, nhưng nó bao giờ cũng được hiểu.
"Không tìm; bằng không bạn sẽ bỏ lỡ nó," bởi
vì mọi việc tìm đều dẫn bạn đi xa hỏi bản thân bạn; mọi con đường đều dẫn bạn
đi xa khỏi bản thân bạn. "Không tìm; chỉ hiện hữu, và bạn đã tìm thấy
nó," bởi vì nó là cái gì đó bên trong bạn. Nó không phải là cái gì đó xa
xôi, nó phải không được tìm; nó là bản thân người tìm. Nó phải không được kiếm,
nó là bản thân người kiếm. Khoảnh khắc bạn im lặng, không hỏi không tìm, bạn có
nó, bạn là nó.
"Không gõ cửa, bởi vì mọi việc gõ cửa đều làm bạn
thành kẻ ăn xin," bởi vì mọi việc gõ cửa đều là lên cửa nhà người khác. Và
vấn đề không phải là tìm thấy nó ở nhà ai đó khác; nó có đó bên trong bạn.
Không có cửa cho bạn gõ lên. Bạn chỉ phải hoàn toàn được định tâm, và cửa bao
giờ cũng mở. Đây là điều Lão Tử sẽ nói, và đây là điều Trang Tử sẽ nói. Tôi biết
nếu như Jesus mà được sinh ra ở phương Đông, ông ấy chắc đã nói cùng điều này.
Chính bầu khí hậu phương Tây, nơi mọi tìm kiếm đều dành cho các đối thể và
không ai chăm nom về người tìm kiếm.
Có các nhà khoa học lớn cực kì thông minh người khám
phá và nhiều thứ trong đời họ, nhưng liên tục bỏ lỡ bản thân họ. Lí do là ở chỗ
họ bao giờ cũng tìm cái gì đó; nhưng bản thể riêng của người ta đã có đó rồi -
bạn chỉ phải ở trong trạng thái thảnh thơi của tâm thức, trong buông bỏ.
Tôi nhớ tới một trong những người đàn bà quan trọng nhất
đã từng bước đi trên đất này, Rabiya al-Adabiya. Bà ấy thực sự là người nổi dậy,
và không là người nổi dậy không ai có thể có tính tôn giáo. Nổi dậy là chính nền
móng của việc có tính tôn giáo. Người chính thống không bao giờ có thể có tính
tôn giáo, người truyền thống không bao giờ có thể có tính tôn giáo.
Bà ấy đi ra chợ, chỉ để kiếm chút rau, và bà ấy thấy một
người Sufi vĩ đại, nổi tiếng khắp nước, Junnaid. Ông ấy đang ngồi bên ngoài nhà
thờ hồi giáo cầu nguyện to và nhìn lên trời, khóc, "Khi nào ngài sẽ nghe
con? Sao ngài không mở cửa? Con đã chờ đợi lâu thế rồi, ngài có nghe thấy con
hay không? Con mệt mỏi về gõ cửa ngài."
Rabiya đứng đằng sau ông ấy, nghe tất cả những điều
này và đánh vào đầu ông ấy. Ông ấy quay lại - bởi vì điều đó là rất báng bổ khi
quấy rối ai đó đang trong cầu nguyện - và đứng đó là người đàn bà kì lạ đó,
Rabiya. Và bà ấy nói, "Junnaid, ông có trưởng thành hay không? Ông có tuyệt
đối mù không? - bởi vì cửa đang mở. Cửa bao giờ cũng mở, hai mươi bốn giờ, ngày
và đêm. Đây là loại vô nghĩa gì vậy, rằng ông liên tục yêu cầu Thượng đế `Mở cửa
ra'? Ngay cả Thượng đế cũng không thể làm được cái gì - làm sao ngài có thể mở
cửa mà bao giờ cũng mở rồi? Chỉ nhìn một cách im lặng thôi; cửa không ở bên
ngoài. Nhắm mắt lại và nhìn. Và nhớ lấy, lần sau tôi nghe ông nói tất cả những
điều vô nghĩa này tôi sẽ đánh ông thực mạnh đấy! Bằng lời cầu nguyện ông đang
né tránh bản thân ông."
Đó là kinh nghiệm chứng ngộ bất thần. Junnaid nhắm mắt
lại, nhìn vào bên trong... cửa là mở. Điều bạn đang tìm bị giấu kín bên trong bạn,
và nếu bạn liên tục tìm nó bạn sẽ liên tục bỏ lỡ nó.
Vimal, đừng làm việc tìm chân lí thành hiện tượng
nghiêm trang. Coi nó dễ dàng đi, và nhớ "dễ là đúng." Nếu gió mạnh
đưa bạn đi đây đó, đừng chống lại; chúng dường như mạnh vì chống cự của bạn. Thảnh
thơi đi, đi cùng chúng đi. Đi cùng chúng, với tính toàn bộ.
Lão Tử đã trở nên chứng ngộ khi ngồi dưới gốc cây, thấy
một chiếc lá khô rụng khỏi cây, chầm chậm. Gió đem nó đi theo cách này cách nọ,
và nó không chống cự. Nó sẵn lòng toàn bộ đi tới bất kì chỗ nào - bởi vì chân
lí mà bạn đang tìm kiếm là ở mọi nơi. Mọi điều được cần là tâm thức thảnh thơi
để nhìn nó.
Những cơn gió đó không chống lại bạn, chúng không làm
sao lãng bạn. Chống cự của bạn là vấn đề. Bạn đã làm việc tìm kiếm của bạn
thành rất nghiêm trang. Chơi đùa thêm một chút đi. Nhảy múa cùng gió; cho phép
gió đem bạn tới phương bắc, tới phương nam, tới phương đông, tới phương tây, mà
không có chống cự nào.
Trong chống cự của bạn, bản ngã bạn tồn tại. "Bản
ngã là gì?" mọi người hỏi. Nó là chống cự của bạn với sự tồn tại. "Và
tính vô ngã là gì?" Nó là trạng thái thảnh thơi của bản thể bạn, việc
buông bỏ. Bất kì khi nào gió đem bạn đi, đi một cách toàn bộ - sẵn lòng, vui vẻ,
nhảy múa, ca hát.
Không phải là bạn sẽ thấy chân lí nơi gió đang đem bạn
tới đâu. Bạn sẽ thấy chân lí trong việc không kháng cự của bạn; bạn sẽ thấy
chân lí trong việc buông bỏ của bạn, trong việc chơi đùa của bạn, trong cái
không nghiêm trang của bạn, trong tiếng cười của bạn.
Người ốm đã chi phối nhân loại quá lâu rồi - ốm về tâm
lí, ốm về tâm linh - và họ đã làm cho mọi người thành nghiêm trang. Toàn thể
cách tiếp cận của tôi là cách tiếp cận của chơi đùa, không nghiêm trang, coi nó
dễ dàng.
Thảnh thơi là lời nguyện.
Không chống cự là tính vô ngã.
Và trong tính vô ngã tất cả được tìm thấy.
Người nghiêm trang là căng thẳng, người nghiêm trang
lo nghĩ. Người nghiêm trang bao giờ cũng bận tâm liệu họ có trên đường đúng
không... và không có cột mốc.
Mọi con đường đều là tưởng tượng.
Sự tồn tại hệt như bầu trời, không có đường. Chim bay,
nhưng chúng không để lại dấu chân nào; bầu trời vẫn còn vô lộ. Tâm thức của bạn
cũng vậy một không gian sạch hơn nhiều và rõ hơn nhiều, nơi không có dấu chân,
không đường đi.
Bạn không thể đi lạc lối được. Để đi lạc lối bạn cần
đường đi. Và tìm ra chân lí không phải là mục đích, tìm ra chân lí không thể được
làm thành tham vọng. Tìm ra chân lí là tìm ra bản thân bạn. Và bạn có thể tìm
ra bản thân bạn chỉ trong trạng thái thảnh thơi. Ai có thể làm sao lãng bạn khỏi
bản thân bạn? Gió có thể đem bạn lên phương bắc, hay phương nam, nhưng nó không
thể làm sao lãng bạn khỏi bản thân bạn; bất kì chỗ nào bạn ở bạn đều ở đó.
Nếu bạn bắt đầu vui đùa trong cuộc sống, bạn đã học lời
nguyện vĩ đại nhất; bạn đã học đường vô lộ.
Phần lớn các thành phố chính đều có một số điện thoại
quay số cầu nguyện cho bất kì ai yêu cầu việc làm yên tâm tôn giáo dưới dạng
bài thuyết giảng tóm tắt, ghi âm sẵn. Bây giờ có việc nói về thiết lập một số
tương tự dành cho người vô thần: khi bạn quay số nó, không ai trả lời.
Và tôi nghĩ điều đó sẽ gần với thực tại hơn nhiều buổi
thuyết giảng được ghi âm. Nếu bạn có thể lắng nghe im lặng - không ai trả lời,
bạn bị bỏ lại một mình - nó có thể trở thành thiền.
Không có mục đích. Bạn không đi chỗ nào đó, và không
có đối thể nào đó để được tìm thấy. Bạn chỉ phải thảnh thơi trong trạng thái
sâu sắc tới mức bạn có thể lắng đọng bên trong bản thân bạn. Trong chính việc lắng
đọng đó bạn đã về tới nhà.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Hôm
nọ, từ im lặng của của namaste của thầy đưa tới một món quà bất ngờ về điệu vũ
của thầy. Tim tôi buột mở ra, và đột nhiên tôi giống như đứa trẻ, hồn nhiên và
hoàn toàn trong kính nể điều bí ẩn của sự hiện diện của thầy. Xin thầy nói cái
gì đó về làm sao có việc một cử chỉ nhỏ nhẹ nhất thầy làm lại ảnh hưởng tới
chúng tôi sâu sắc thế?
Puja Melissa, yêu là giả kim thuật vĩ đại nhất trên thế
giới. Nó biến đổi những thứ nhỏ bé thành lớn lao, thành kinh nghiệm quí giá. Chỉ
một con chim hót, được đón nhận trong im lặng và yêu, có giá trị hơn cả Thượng
đế nói cho Moses, bởi vì điều đó là hư cấu - và không phải là hư cấu rất hay nữa.
Khi Moses lên tới núi ở Sinai để gặp Thượng đế, ông ấy
thấy phép màu; ông ấy thấy bụi cây xanh, xanh tươi sum sê, và vậy mà được bao
quanh bởi ngọn lửa. Khi ông ấy lại gần hơn, một tiếng nói từ bụi cây kêu lên với
ông ấy, "Moses, cởi giầy ra! Ông đang ở trên mảnh đất thiêng" - không
phải là việc bắt đầu rất hay để đối thoại. Moses phải đã là người rất vâng lời;
bằng không ông ấy chắc đã hỏi, "Ông có thể nói cho tôi mảnh đất không linh
thiêng ở đâu? Tôi có nên để giầy lên đầu không?"
Toàn thể sự tồn tại là linh thiêng.
Nhưng người nghèo này bị sững sờ bởi tiếng nói mà
không có người nào xung quanh, và bụi cây bắt lửa, và vậy mà vẫn xanh, xanh
tươi sum sê...
Thượng đế đã cho ông ấy mười lời răn, ghi trên mười mảnh
đá, và một lời răn được viết: "Ngươi sẽ không ngoại tình"... không phải
là sự gặp gỡ lớn - theo một cách nào đó là xúc phạm và hạ nhục. Và Moses đáng
thương đã mang cả mười hòn đá đó; chúng phải đã nặng lắm.
Nhưng, trong toàn thể sự việc này, phần có ý nghĩa nhất
là bụi cây xanh đang bắt lửa. Khi có liên quan tới tôi, tôi chỉ coi phần đó là
quan trọng trong toàn thể việc đương đầu này. Người Do Thái đã không bận tâm mấy
về bụi cây và lửa; họ quan tâm nhiều hơn tới mười lời răn và tuyên bố của Thượng
đế về Đất Thiêng.
Nếu bạn đi vào trong bản thân bạn, bạn sẽ thấy chính
kinh nghiệm này: ngọn lửa của cuộc sống và bụi cây xanh với hoa của cực lạc, của
phúc lạc, tồn tại cùng nhau. Những ngọn lửa đó đại diện cho cuộc cách mạng, và
bụi cây xanh đại diện cho sự bình thản và yên tĩnh...
Bạn có thể đã bắt gặp những người yên tĩnh và bình thản,
nhưng họ không phải là người cách mạng; họ đờ đẫn, không thông minh, gần như là
kẻ ngốc. Bạn có thể đã bắt gặp những người cách mạng dữ tợn, nhưng họ không có
yên tĩnh và yên lặng và an bình điều có thể làm cho cách mạng của họ có nghĩa.
Bằng không, cùng ngọn lửa đã nấu thức ăn cho bạn có thể đốt cháy nhà bạn nữa.
Với tôi, cuộc gặp của Moses với Thượng đế đơn giản là
huyền thoại. Tôn giáo thực, tôn giáo đích thực, liên quan tới yêu của bạn, với
tin cậy của bạn, với niềm vui của bạn. Và khi bạn thấy qua con mắt của yêu, một
bông hoa nhỏ trở thành huyền bí thế, tiếng hót xa xăm của con chim cúc cu trở
thành linh thiêng hơn bất kì kinh sách nào.
Bạn yêu tôi; đó là lí do tại sao một cử chỉ nhỏ nhất của
tôi cũng tạo ra tác động mênh mông lên bạn. Nó không phải là cử chỉ, nó là tình
yêu của bạn. Có thể có ai đó khác ngồi bên cạnh bạn mà với người đó cử chỉ này
chẳng có nghĩa gì, chỉ là cử động của tay. Nếu tim người đó không tràn đầy tình
yêu, thế thì cử động tay này là vô nghĩa; nếu tim người đó tràn đầy tình yêu,
bàn tay, cái duyên dáng của nó, có thể là chỉ dẫn về điều bí ẩn và bí mật lớn
hơn của cuộc sống.
Đây là một trong những điều bí ẩn của cuộc sống, rằng
cuộc sống là cách bạn nhìn nó. Điều đó tuỳ vào mắt bạn. Nếu bạn có con mắt của
nhà thơ, cùng cây đó là xanh hơn, sinh động hơn; chúng có thông điệp, chúng thì
thào mọi thứ vào tai nhà thơ. Nhưng nếu bạn không phải là nhà thơ bạn đi qua
cùng cây đó mà thậm chí không chú ý tới chúng. Tất cả đều tuỳ thuộc vào bạn.
Toàn thể kinh nghiệm sống của bạn liên tục tăng trưởng
cùng với tâm thức tăng trưởng của bạn. Khi tâm thức bạn trở nên ngày một nhiều
màu sắc hơn, cuộc sống trở thành ngày càng thiêng liêng hơn. Bởi vì bạn yêu
tôi, lời tôi có nghĩa với bạn, những nghĩa mà chúng sẽ không có nếu không có
trái tim yêu thương của bạn. Tình yêu của bạn đóng góp chín mươi phần trăm, ít
nhất, cho nghĩa của lời tôi hay cử chỉ của tôi.
Ngày bạn có khả năng đóng góp một trăm phần trăm, thế
thì cử chỉ của tôi trở thành cử chỉ của bạn, thế thì lời của tôi trở thành lời
của bạn, thế thì nhịp tim tôi trở thành nhịp tim bạn. Trạng thái đó tôi gọi là
trạng thái của người sùng kính: sự hội nhập, sự tan chảy của hai linh hồn vào
cái một.
Nhưng, không may, nhân danh yêu những điều rởm tồn tại
trên thế giới tới mức chúng đã làm vấy bẩn từ vĩ đại nhất chúng ta có. Mọi người
"yêu" xe hơi của họ, mọi người "yêu" nhà của họ. Họ không
hiểu rằng yêu là kinh nghiệm thiêng liêng, nó không trần tục. Khoảnh khắc bạn
kéo nó vào thế giới của thực tại trần tục, bạn đang có tính phá huỷ khủng khiếp.
Bạn phải nâng thực tại trần tục lên mức độ của yêu, những đỉnh đầy ánh mặt trời
của tính thiêng liêng.
Nhưng mọi người đang làm chính cái đối lập - và khổ
không cần thiết. Cuộc sống không được ngụ ý là khổ; nó được ngụ ý là phúc lạc.
Nhưng người ta phải học nghệ thuật này.
Brickman và Horowitz đang thảnh thơi trên bãi biển ở
Puerto Rico. "Anh biết đấy," Brickman nói, "cô Racquel Welch này
- mọi người thấy cái gì trong cô ấy? Bỏ tóc, bỏ môi, bỏ mắt và thân hình cô ấy,
và anh được cái gì?"
Horowitz nói, "Vợ tôi."
Đây là mối quan hệ yêu của chúng ta. Thay vì thêm vào
các thứ, làm đẹp cho sự tồn tại, chúng ta đang sống trong tính phủ định tới mức
chúng ta lấy đi hết. Lấy đi đôi môi của người đàn bà đẹp, lấy đi tóc của cô ấy,
lấy đi mắt của cô ấy, và cái gì còn lại? Và tất nhiên, nếu đây là cách tiếp cận
của bạn khi nhìn vào mọi thứ, cuộc sống của bạn sẽ là địa ngục - còn tệ hơn địa
ngục.
Yêu đóng góp vô cùng, làm đẹp cho mọi thứ. Nơi nó là
văn xuôi, yêu làm cho nó thành thơ ca; nơi nó chỉ là đoá hoa thường, yêu làm
cho nó thành phi thường. Yêu có phép thần biến đổi toàn thế giới quanh bạn
thành sự tồn tại thiêng liêng.
Tôi gọi một người là có tính vật chất nếu người đó
không biết tới nghệ thuật yêu; tôi không gọi một người là có tính vật chất nếu
người đó không tin vào Thượng đế. Và tôi không gọi một người là có tính tôn
giáo nếu người đó tin vào Thượng đế. Tôi gọi một người là có tính tôn giáo nếu
người đó liên tục phát triển trong tình yêu của mình, trong tin cậy của mình,
và liên tục lan toả cực lạc của người đó ra khắp sự tồn tại.
Mọi người ngu xuẩn ới mức họ đang cố giải huyền bí cho
mọi thứ. Toàn thể nỗ lực của khoa học là để giải huyền bí sự tồn tại, để biết mọi
thứ. Cho nên, tất nhiên, cách thức để biết Racquel Welch là mổ xẻ cô ấy trên
bàn của nhà khoa học. Lấy tóc cô ấy ra, lấy mắt cô ấy ra... và thế rồi xem cái
gì còn lại. Không có cái đẹp, không có linh hồn, không có cuộc sống; khoa học
đã giải huyền bí người đàn bà đẹp.
Tôn giáo làm huyền bí sự tồn tại. Nó làm cho tiếng hót
vô nghĩa của chim thành có nghĩa như thơ ca lớn, như âm nhạc lớn. Nó làm cho
cây bình thường thành có ý nghĩa như bức tranh lớn.
Tuỳ bạn muốn sống ở chỗ nào, trong địa ngục hay trong
cõi trời, bởi vì bất kì chỗ nào bạn muốn sống bạn sẽ phải tạo ra nó. Nó không
phải là cái gì đó được làm sẵn, để cho bạn mua vé và đáp chuyến tầu. Nó là cái
gì đó được tạo ra.
Yêu có thể tạo ra thiên đường ở đây bây giờ.
Toàn thể giáo huấn của tôi là yêu nhiều hơn, tới điểm
mà bản thân bạn trở thành chỉ là cội nguồn yêu, và không gì khác.
"Này anh," một người hippie nói với người
khác, "bật radio lên đi."
"Được," người hippie thứ hai trả lời. Và thế
rồi nghiêng mình lại rất gần radio anh ta thì thào, "Tớ yêu cậu." Anh
ta bật radio lên.
Chúng ta đã phá huỷ những từ hay một cách dốt nát thế,
và bằng việc phá huỷ chúng, chúng ta đã phá huỷ bản thân mình - bởi vì chúng ta
là gì ngoại trừ thái độ của chúng ta?
Melissa, bạn có thể thấy trong cử động của tôi cái đẹp,
duyên dáng, ý nghĩa bởi vì trái tim bạn đầy yêu. Tôi muốn nhắc bạn rằng cái đẹp
không ở trong cử chỉ, cái đẹp ở trong đôi mắt thấy nó. Tôi muốn bạn có trách
nhiệm cho địa ngục hay cõi trời mà bạn sống trong đó. Và một khi bạn hiểu trách
nhiệm này, tôi nghĩ mọi người sẽ không sống trong địa ngục.
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Làm
sao tôi có thể phân biệt được giữa một phần của tâm trí đang quan sát và phần
khác của tâm trí, và người quan sát? Người quan sát có thể quan sát bản thân nó
không? Một lần tôi nghĩ tôi đã có nó và thế rồi cùng ngày đó tôi nghe thầy nói
trong bài nói, "Nếu bạn nghĩ bạn đã có được người quan sát, bạn đã bỏ lỡ."
Từ đó trở đi tôi cố quan sát các cảm giác trong thân thể, ý nghĩ, và xúc động.
Phần lớn, tôi bị mắc vào trong chúng. Nhưng, thỉnh thoảng, hiếm hoi, tôi cảm thấy
cực kì thảnh thơi và không cái gì ở lại - nó cứ giữ chuyển động. Có cái gì cần
làm thêm không?
Deva Waduda, người ta phải bắt đầu quan sát thân thể -
bước đi, ngồi, đi ngủ, ăn. Người ta phải bắt đầu từ cái rắn chắc nhất, bởi vì
nó là dễ hơn, và thế rồi người ta phải chuyển tới những kinh nghiệm tinh tế
hơn. Người ta phải bắt đầu quan sát ý nghĩ, và khi người ta trở thành chuyên
gia trong quan sát ý nghĩ, thế rồi người ta phải bắt đầu quan sát cảm giác. Sau
khi bạn cảm thấy rằng bạn có thể quan sát cảm giác của bạn, thế rồi bạn nên bắt
đầu quan sát tâm trạng của bạn, điều thậm chí còn tinh tế hơn cảm giác của bạn,
và mơ hồ hơn.
Phép mầu của quan sát là ở chỗ khi bạn quan sát thân
thể, người quan sát của bạn trở nên mạnh hơn; khi bạn quan sát các ý nghĩ, người
quan sát của bạn trở nên mạnh hơn; khi bạn quan sát cảm giác, người quan sát trở
nên càng mạnh hơn nữa. Khi bạn quan sát tâm trạng của bạn, người quan sát mạnh
tới mức nó có thể vẫn còn là bản thân nó - quan sát bản thân nó - cũng như chiếc
nến trong đêm tối không chỉ chiếu sáng mọi thứ quanh nó, nó cũng chiếu sáng bản
thân nó.
Tìm thấy người quan sát trong sự thuần khiết của nó là
thành tựu lớn lao nhất trong tâm linh, bởi vì người quan sát trong bạn là chính
linh hồn bạn; người quan sát trong bạn là tính bất tử của bạn. Nhưng đừng bao
giờ trong một khoảnh khắc mà nghĩ, "Mình có nó rồi," bởi vì đó là khoảnh
khắc bạn bỏ lỡ.
Quan sát là quá trình vĩnh hằng; bạn bao giờ cũng liên
tục trở nên ngày một sâu sắc hơn, nhưng bạn không bao giờ đi tới tận cùng nơi bạn
có thể nói "Mình có nó rồi." Thực ra, bạn càng đi sâu hơn, bạn càng
trở nên nhận biết rằng bạn đã đi vào trong một quá trình vĩnh hằng - không có bắt
đầu nào và không có kết thúc nào.
Nhưng mọi người đang quan sát chỉ người khác; họ không
bao giờ bận tâm quan sát bản thân họ. Mọi người đều quan sát - đó là việc quan
sát hời hợt nhất - điều người khác đang làm, điều người khác đang mặc, cách người
đó nhìn... Mọi người đều quan sát; quan sát không phải là cái gì đó mới được
đưa vào trong đời bạn. Nó chỉ phải được làm sâu sắc hơn, rút khỏi người khác,
và mũi tên hướng tới cảm giác, ý nghĩ, tâm trạng bên trong của riêng bạn - và
chung cuộc, tới chính bản thân người quan sát.
Một người Do Thái đang ngồi trên tầu hoả đối diện với
một linh mục. "Ông nói cho tôi, việc tôn thờ của ông," người Do Thái
hỏi, "sao ông mặc cổ áo đằng sau ra đằng trước thế?"
"Vì tôi là cha," linh mục trả lời.
"Tôi cũng là cha, và tôi không mặc cổ áo như thế,"
người Do Thái nói. "Ồ," linh mục nói, "nhưng tôi là cha cho cả
nghìn người."
"Thế thì cũng có thể," người Do Thái đáp,
"chính quần của ông cũng nên mặc đằng sau ra đằng trước."
Mọi người rất quan sát về mọi người khác.
Hai người Ba Lan đi dạo; đột nhiên trời đổ mưa.
"Nhanh lên," một người nói, "mở ô ra."
"Không ích gì đâu," bạn anh ta nói, "ô
của tôi thủng lỗ chỗ."
"Thế sao anh đem nó đi ngay chỗ đầu tiên?"
"Tôi có nghĩ trời mưa đâu."
Bạn có thể cười rất dễ dàng về những hành động buồn cười
của người khác, nhưng bạn đã bao giờ cười bản thân bạn chưa? Bạn đã bao giờ bắt
được bản thân bạn đang làm cái gì đó buồn cười không? Không, bạn giữ cho bản
thân bạn hoàn toàn không được quan sát; toàn thể quan sát của bạn là về người
khác, và điều đó không giúp ích gì.
Dùng năng lượng của tính quan sát này cho biến đổi bên
trong bản thể bạn đi. Nó có thể đem tới bạn nhiều phúc lạc và nhiều phúc lành tới
mức bạn thậm chí không thể mơ được về nó. Một quá trình đơn giản, nhưng một khi
bạn bắt đầu dùng nó lên bản thân bạn, nó trở thành việc thiền.
Người ta có thể làm ra thiền từ bất kì cái gì.
Bất kì cái gì dẫn bạn tới bản thân bạn đều là thiền.
Và điều có nghĩa mênh mông là tìm ra thiền riêng của bạn, bởi vì trong chính việc
tìm này bạn sẽ thấy niềm vui lớn. Và bởi vì nó là phát hiện của riêng bạn -
không phải là nghi lễ nào đó được áp đặt lên bạn - bạn sẽ thích đi sâu hơn vào
trong nó. Bạn càng đi sâu hơn vào trong nó, bạn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc hơn
- an bình, im lặng hơn, cùng nhau hơn, có chân giá trị hơn, duyên dáng hơn.
Tất cả các bạn đều biết quan sát, cho nên không có vấn
đề về học nó. Chỉ là vấn đề đổi đối thể của quan sát. Đem chúng lại gần hơn đi.
Quan sát thân thể bạn, và bạn sẽ ngạc nhiên. Tôi có thể
di chuyển tay tôi không có quan sát, và tôi có thể di chuyển tay tôi có việc
quan sát. Bạn sẽ không thấy khác biệt, nhưng tôi có thể cảm thấy khác biệt. Khi
tôi chuyển nó với tính quan sát, có duyên dáng và cái đẹp trong nó, an bình, và
im lặng. Bạn có thể bước, khi quan sát từng bước; nó sẽ cho bạn mọi phúc lành
mà việc bước có thể cho bạn như bài tập, thêm nữa nó sẽ cho bạn ích lợi của việc
thiền đơn giản vĩ đại.
Ngôi chùa ở Bodhgaya mà Phật Gautam đã trở nên chứng
ngộ đã được làm để kỉ niệm hai điều... một là cây Bồ đề mà dưới đó ông ấy vẫn
thường ngồi. Ngay bên cạnh cây này có những tảng đá nhỏ để bước đi chậm rãi.
Ông ấy đã thiền, ngồi, và khi ông ấy cảm thấy rằng ngồi đã là quá nhiều - một
kinh nghiệm chút ít được cần cho mọi người - ông ấy đã bước trên những tảng đá
đó. Điều đó là thiền đi của ông ấy.
Khi tôi ở Bodhgaya, có tổ chức trại thiền ở đó, tôi đã
tới ngôi chùa này. Tôi thấy các lạt ma Phật giáo từ Tây Tạng, từ Nhật Bản, từ
Trung Quốc. Tất cả họ đều bày tỏ sự kính trọng với cái cây này, và tôi không thấy
một người nào bày tỏ kính trọng đối với những tảng đá đó mà trên đó Phật đã bước
đi hàng dặm đường. Tôi bảo họ, "Điều này là không đúng. Các ông phải đừng
quên những tảng đá đó. Chúng đã được chân Phật chạm tới hàng triệu lần. Nhưng
tôi biết tại sao các ông không chú ý gì tới chúng, bởi vì các ông đã quên hoàn
toàn rằng Phật đã nhấn mạnh là các ông phải quan sát mọi hành động của thân thể
ông: bước, ngồi, nằm."
Bạn không nên để một khoảnh khắc nào diễn ra một cách
vô ý thức. Tính quan sát sẽ làm sắc bén tâm trí bạn. Đây là tôn giáo tinh tuý -
mọi điều khác đơn giản là nói. Nhưng Waduda, bạn hỏi tôi, "Có cái gì đó
khác thêm nữa không?" Không, nếu bạn có thể làm chỉ việc quan sát, không
cái gì khác được cần.
Nỗ lực của tôi ở đây là để làm cho tôn giáo thành đơn
giản nhất có thể được. Mọi tôn giáo đã làm chính cái đối lập: họ đã làm cho mọi
thứ thành rất phức tạp - phức tạp tới mức mọi người chưa bao giờ thử chúng. Chẳng
hạn, trong kinh sách Phật giáo có ba mươi ba nghìn qui tắc phải được tuân thủ bởi
các sư Phật giáo; ngay cả nhớ chúng cũng là không thể được. Chính con số ba
mươi ba nghìn này cũng đủ làm cho bạn phiêu diêu: "Mình toi rồi! Cả đời
mình sẽ bị quấy rối và phá huỷ."
Tôi dạy bạn: chỉ tìm một nguyên tắc phù hợp cho bạn, cảm
thấy trong hoà hợp với bạn, và thế là đủ.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 20 - Quay về Mục lục Tập 1
..............................
0 Đánh giá