Read more
Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho
Chương 22. Thời cho gia đình qua rồi
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Ý
tưởng của thầy về một tâm xã mẫu là gì?
Maneesha, nhân loại đang ở ngã tư đường. Nó không thể
sống theo cách nó đã từng sống mãi cho tới giờ. Điều đó đơn giản đã trở thành
không thể được. Điều đó đã là việc mơ về một tương lai tốt hơn mãi sau bạn mới
có thể quan niệm được, nhưng cuộc sống đã bị suy đồi thay vì trở nên tốt hơn.
Nó đã đi tới điểm mà chúng ta đang đối diện hoặc là tự tử, tự tử toàn cầu, hoặc
biến đổi toàn bộ tâm thức con người và phong cách sống của nó.
Ý tưởng của tôi về một tâm xã mẫu ngụ ý toàn thể cuộc
sống con người từ mọi khía cạnh có thể.
Thứ nhất, gia đình không thể vẫn còn là đơn vị cơ sở của
xã hội. Nó là căn nguyên của hàng triệu bệnh tật; nó là hòn gạch cơ sở trên đó
các quốc gia được tạo nên, giống nòi được tạo nên, các tổ chức tôn giáo được tạo
nên. Gia đình đã phá huỷ phúc lạc của đàn ông và đàn bà của toàn thể nhân loại.
Cấu trúc cơ bản của nó là của tính sở hữu - chồng sở hữu vợ và họ cả hai sở hữu
con cái - và khoảnh khắc bạn sở hữu một con người, bạn đã lấy đi chân giá trị của
người đó, tự do của người đó, chính nhân tính của người đó. Bạn đã lấy đi mọi
điều là đẹp và bạn đã cho người đó chỉ gông cùm, có lẽ làm bằng vàng... những
cái lồng đẹp thay vào đôi cánh của người đó. Những cái lồng vàng đó không thể
cho người đó bầu trời và tự do của bầu trời.
Cho nên điều thứ nhất là: một tâm xã mẫu sẽ không có
gia đình. Ngụ ý là rõ ràng rằng nó sẽ không có hôn nhân.
Yêu, lần đầu tiên, nên được cho sự kính trọng mà chính
là quyền của nó trong nhiều thế kỉ. Yêu nên là luật duy nhất giữa hai con người
nếu họ quyết định sống cùng nhau; chỉ niềm vui nên là lực kết dính của họ. Khoảnh
khắc yêu biến mất... Và nhớ lấy, giống như mọi thứ thực, yêu cũng thay đổi. Chỉ
những cái không thực, những thứ đồ nhựa, mới còn vĩnh viễn. Hôn nhân là vĩnh viễn,
nhưng nó thu được sự vĩnh viễn bằng cách giết chết yêu.
Chính trên nấm mồ của yêu mà hôn nhân làm ngôi nhà của
nó. Một cách tự nhiên, nó đem tới chỉ đau khổ, đau đớn, cảnh nô lệ - và việc
phá huỷ toàn bộ tính tâm linh của con người.
Tâm xã mẫu sẽ là việc giao cảm, việc tụ tập của các
tâm linh tự do. Trẻ con nên thuộc về tâm xã, không thuộc về bố mẹ. Bố mẹ đã làm
đủ điều hại. Họ không thể được phép thêm nữa để làm biến chất con cái họ, mặc dầu
ý định của họ tất cả là tốt. Nhưng làm gì với ý định tốt của họ? Kết quả là
toàn xấu.
Bố mẹ dạy con cái họ có tính cạnh tranh, và cạnh tranh
đem tới ghen tị. Họ dạy con cái họ trở thành ai đó trên thế giới, để lại tên tuổi
đằng sau bản thân chúng. Điều đó làm cho cuộc sống thành cuộc vật lộn, không phải
là hân hoan mà là tranh đấu liên tục - có tính phá huỷ tới mức nó lấy đi mọi niềm
vui của bạn, mọi tinh hoa của bạn, mọi đoá hoa của bạn. Nó để lại đằng sau chỉ
những bộ xương tranh đấu về quyền lực, về tiền, về địa vị. Cuộc sống trở thành
chiến trường.
Toàn thể trách nhiệm thuộc về bố mẹ. Họ đã sống như
con người tham vọng; họ đã phá huỷ bản thân họ. Bây giờ họ tiếp tục cho con cái
họ di sản kế thừa của họ - những ham muốn không được hoàn thành của họ, những
tham vọng không đầy đủ của họ. Theo cách này bệnh truyền từ thế hệ này sang thế
hệ khác.
Tâm xã là tuyên bố về cuộc sống không tham vọng với cơ
hội bình đẳng cho tất cả. Nhưng nhớ khác biệt giữa tôi và Karl Marx. Tôi không
thiên về áp đặt bình đẳng lên mọi người, bởi vì đó là nhiệm vụ không thể được về
tâm lí, và bất kì khi nào bạn làm cái gì đó ngược lại tự nhiên, nó trở thành có
tính phá huỷ và độc hại.
Không có hai người nào là bình đẳng. Nhưng tôi có thể
bị hiểu lầm rất dễ dàng, cho nên cố hiểu quan điểm của tôi rất rõ ràng: tôi
không thiên về bình đẳng, nhưng tôi không thiên về bất bình đẳng nữa! Tôi thiên
về việc tạo ra cơ hội bình đẳng cho mọi người là bản thân họ. Nói cách khác,
theo cách nhìn của tôi, từng cá nhân là duy nhất. Vấn đề bình đẳng hay bất bình
đẳng không nảy sinh, bởi vì hai cá nhân không là như nhau. Họ không thể được so
sánh.
Tâm xã thực, chủ nghĩa cộng sản thực, sẽ tạo ra cơ hội
bình đẳng cho trưởng thành, nhưng chấp nhận tính duy nhất của từng cá nhân.
Phải không có tài sản riêng. Mọi thứ nên thuộc về tâm
xã. Nên có tự do tuyệt đối về diễn đạt bằng lời hay trong tính sáng tạo.
Từng cá nhân nên được kính trọng như người đó vậy,
không tương ứng với bất kì lí tưởng nào. Nhu cầu cơ bản của người đó nên được
đáp ứng bởi tâm xã, và khi tâm xã trở nên giầu có hơn, mọi cá nhân nên được
cung cấp nhiều tiện nghi hơn, nhiều xa hoa hơn - bởi vì tôi không chống lại xa
hoa hay thuận tiện. Tôi không phải là kẻ bạo hành, và tôi không muốn mọi người
bị hành hạ theo bất kì cái tên đẹp nào. Nhân danh tôn giáo, hay nhân danh chủ
nghĩa xã hội, không ai phải bị hi sinh. Không loại tự hành hạ nào nên được hỗ
trợ.
Con người ở đây để hân hoan, để sống cuộc sống đẹp đẽ,
an bình, thuận tiện nhất có thể được.
Tôi ủng hộ tất cả cho giầu có, nhưng giầu có sẽ là của
tâm xã. Khi tâm xã trở nên giầu hơn, mọi cá nhân sẽ trở nên giầu hơn. Tôi chống
lại nghèo; tôi không phải là người tôn thờ nghèo. Tôi không thấy cái gì tâm
linh trong việc là nghèo - nó là ngu xuẩn cực kì. Nghèo không là tâm linh, ốm
không là tâm linh, đói không là tâm linh. Tâm xã nên sống theo cách nó trở
thành ngày càng giầu hơn, rằng nó không tạo ra quá nhiều trẻ con, rằng nó không
tạo ra quá đông người. Tạo ra quá đông người nhất định tạo ra kẻ ăn xin, nhất định
tạo ra trẻ mồ côi, và một khi có trẻ mồ côi sẽ có Mẹ Teresas.
Tôi không muốn bất kì Mẹ Teresa nào trên thế giới. Tôi
cũng không tin vào đức hạnh của việc phục vụ người nghèo, bởi vì tôi không muốn
bất kì ai là nghèo trên thế giới. Và điều đó ở trong tay chúng ta: chúng ta có
mọi kĩ thuật khoa học để sinh sản tương ứng với nhu cầu của chúng ta - hay
không sinh sản. Sinh sản ra trẻ con tốt nhất có thể... không cần sinh sản ra trẻ
mù, trẻ què, trẻ đần... điều đó nên là một thứ của quá khứ! Bây giờ khoa học đặt
tuyệt đối trong tay chúng ta việc chọn con cái chúng ta nên thế nào. Chúng ta
chỉ phải bỏ quan niệm cũ của chúng ta.
Quan niệm cũ của chúng ta là: con tôi phải là máu của
tôi. Điều đó cực kì vô nghĩa. Khác biệt gì giữa máu tôi và máu bạn? Thông minh
mới nên chọn hạt mầm đúng cho con cái - nó tới từ đâu, điều đó không thành vấn
đề.
Trong tâm xã nên có ngân hàng tinh trùng trong bệnh viện,
cũng như có ngân hàng máu. Một đôi có thể tới và hỏi bác sĩ về loại con nào được
cần - một nhà toán học? một Mohammed Ali Vĩ đại? một Jesus Christ? - bởi vì bây
giờ có thể đọc toàn thể lịch sử của mọi đứa trẻ thậm chí trước khi nó được thụ
thai. Mọi tế bào sống sẽ trở thành cuộc sống của đứa trẻ mới có toàn thể chương
trình. Nó sẽ sống bao lâu, liệu nó sẽ mạnh khoẻ hay ốm yếu, thông minh hay
không thông minh, một nhạc sĩ, một vũ công, một nhà khoa học... bạn có thể chọn!
Chúng ta phải bỏ các ý tưởng cũ, ngu xuẩn. Khi có liên
quan tới làm tình, bạn có thể làm tình với người đàn bà bạn thích. Nhưng khi có
liên quan tới con cái, người đàn bà của bạn có thể cung cấp bụng mẹ và bạn có
thể tìm hạt mầm tốt nhất từ bệnh viện. Và nó sẽ là vô danh, cho nên bạn không cần
lo nghĩ rằng ai đó trên phố sẽ nói, "Xin chào, anh là bố đứa trẻ của
tôi." Không ai có thể nói điều đó được; không ai sẽ bao giờ biết.
Chung cuộc, trẻ con nên thuộc về tâm xã như một toàn
thể. Bố và mẹ nên lui lại, trong chỗ của họ, nên là "chú" và
"cô". Nên có nhiều chú và nhiều cô... có lẽ người mẹ nên là cô chính
và người bố nên là chú chính, nhưng không nhiều hơn điều đó.
Mọi người nên được phép là bản thân mình. Ngay bây giờ
mọi người bị buộc phải tương ứng theo ý tưởng của người khác. Điều đó gây ra khổ
và đau đớn lớn, và lấy đi mọi niềm vui và hân hoan khỏi cuộc sống. Mọi người
nên là bản thân mình và đóng góp cho cuộc sống tương ứng theo cách của người đó
- bằng việc tạo ra âm nhạc, hay bằng việc tạo ra bức tranh, hay bằng việc viết
thơ ca, hay bằng việc tạo ra quả tốt hơn, cây trồng tốt hơn, làm đường tốt hơn.
Mọi người nên được phép có tiềm năng riêng của mình được
hoàn thành. Một tâm xã mẫu sẽ cho chân giá trị cho từng cá nhân. Tôi đã nói
sáng nay rằng Gorbachev có thể mời chúng ta làm một tâm xã mẫu ở Liên Xô.
Điều này là vậy khi có liên quan tới trưởng thành của
con người. Một điều cho trưởng thành bên trong là ở chỗ mọi người, bất kể người
đó là đàn ông hay đàn bà, nên được phép chọn một phương pháp thiền phù hợp với
người đó, để cho người đó có thể không chỉ kinh nghiêm niềm vui của cuộc sống,
mà người đó còn có thể kinh nghiệm niềm vui của tâm linh của người đó.
Chủ nghĩa cộng sản bỏ lỡ một điều duy nhất: tính tâm
linh. Tâm xã mẫu nên là việc tụ tập tâm linh của những người tìm kiếm, của những
người yêu, của bạn bè, của những người sáng tạo trong mọi chiều của cuộc sống.
Họ có thể tạo ra thiên đường ở đây trên trái đất.
Thời đại cho gia đình qua rồi, và thời đại cho thành
phố qua rồi, và thời đại cho quốc gia qua rồi. Thế giới nên là một, bao gồm các
tâm xã nhỏ. Thế thì không cần quân đội bởi vì không có ai để bạn đánh nhau.
Không cần vũ khí, đặc biệt nguyên tử và hạt nhân, bởi vì bạn không quan tâm tới
tự tử toàn cầu.
Toàn thể năng lượng đang được rót vào trong việc tạo
ra ngày càng nhiều các vũ khí huỷ diệt có thể được đổi vào tính sáng tạo, và
toàn thể trái đất có thể sống giầu có, xa hoa, như không hoàng đế nào đã từng sống!
Và nếu chúng ta không chọn điều này, thế thì chúng ta không có thông minh chút
nào. Cho dù một chút ít thông minh là đủ chỉ ra rằng một biến đổi toàn bộ của
xã hội, của xã hội cũ chết và mục nát, đã trở thành cần thiết tuyệt đối cho sống
còn; bằng không, nếu chúng ta tiếp tục cách chúng ta đang vậy, chúng ta có thể
đếm năm tháng trên mười ngón tay.
Chỗ kết thúc là không rất xa xôi đâu, nhưng chỗ kết
thúc có thể trở thành việc bắt đầu lớn lao nếu chúng ta hiểu. Chúng ta có thể
tránh nó!
Nó là ở trong tay riêng của chúng ta, bởi vì chỗ kết
thúc không tới bởi thảm hoạ tự nhiên, nó được gây ra bởi ngu xuẩn của chúng ta!
Một tâm xã mẫu sẽ tạo ra thông minh nhiều nhất có thể
được và sẽ cho phép mọi người trưởng thành về thông minh, tìm và kiếm chân lí của
họ. Đó là cách người ta trở nên thông minh hơn, bằng việc tìm và kiếm. Thông
minh được mài sắc như lưỡi kiếm.
Con người đã sống trong không thông minh bởi vì mọi
tôn giáo của thế giới đã nhấn mạnh chỉ vào một điều: niềm tin - và niềm tin là
chất độc cho thông minh. Họ đã nhấn mạnh chỉ vào một điều: đức tin - và đức tin
chống lại mọi trưởng thành.
Con người mới tôi quan niệm, sẽ không có hệ thống niềm
tin nào và sẽ không có đức tin nào. Người đó sẽ là người tìm kiếm, người truy
tìm, người truy vấn. Cuộc sống của người đó sẽ là cuộc sống của khám phá vô
cùng - khám phá trong thế giới bên ngoài và khám phá trong thế giới bên trong nữa.
Tôi muốn mọi con người đều là một người khám phá: một
Galileo, một Copernicus, một Columbus, trong thế giới bên ngoài và một Phật
Gautam, một Zarathustra, một Trang Tử trong thế giới bên trong.
Toàn thể nỗ lực của tôi được tập trung vào một điều: tạo
ra con người mới như Zorba Phật.
Trong tâm xã mẫu mọi người sẽ có phẩm chất của Zorba
và phẩm chất của Phật; cực kì quan tâm tới thế giới bên ngoài, và theo cùng
cách, trong tình yêu với việc tìm kiếm bên trong. Ngày bạn là cả hai cùng nhau
bạn đã trở thành con người mới, và con người mới sẽ là cứu tinh của nhân loại.
Nếu con người mới không được sinh ra sẽ không có hi vọng
nào cho nhân loại.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Tôi
cảm thấy như là khách trên thế gian, dường như tôi không thực sự thuộc về ở đây
chút nào. Trong việc tụ tập hay của thầy, tôi cảm thấy rằng tôi cũng là khách, ở
đây chỉ bởi ân huệ của thầy hay bởi dịp may lớn. Tôi chẳng có gì thực sự để
cho, ngoại trừ bản thân tôi. Điều này có là đủ không?
Vimal, điều này còn nhiều hơn đủ. Tính sẵn sàng cho bản
thân mình là cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất của cuộc sống. Và không chỉ bạn không
có gì khác để cho đâu, tất cả chúng ta đều tới trần trụi trong thế giới này.
Chúng ta không mang cái gì vào thế giới. Mọi điều chúng ta thực sự có là cái ta
riêng của chúng ta - mọi thứ khác thuộc vào thế giới, không phải là của chúng
ta. Cho tiền hay cho bất kì cái gì khác thực sự là né tránh cho bản thân bạn.
Những người cho người nghèo tiền, làm bệnh viện và trường
học và đại học - và ba hoa về nó - đều không nhận biết về sự kiện rằng tất cả mọi
thứ họ cho chỉ là mẽ ngoài. Họ đang che giấu tính trần trụi của họ. Họ đang che
giấu sự kiện là họ không đủ dũng cảm để cho bản thân họ - bởi vì đó là điều duy
nhất đáng cho; đó là điều duy nhất thuộc vào bạn. Mọi cái gọi là người cho đều
cho những thứ không thuộc vào họ. Nó gần giống như ai đó cho bạn trăng tròn, ai
đó cho bạn mặt trời mọc bằng việc nói, "Anh có thể có nó, nó là của
anh."
Tôi đã nghe nói về hai người say. Họ đang nằm dưới cây
trong đêm trăng tròn. Nhìn vào trăng, một cách rất thơ ca, trong tâm trạng rất
lãng mạn, một người say nói với người kia, "Tớ muốn mua trăng này."
Người kia nói, "Điều đó là không thể được. Quên
chuyện đó đi! Quên hoàn toàn nó đi!"
Người thứ nhất nói, "Nhưng tại sao anh nổi giận
thế?"
Người thứ hai nói, "Sao tôi không giận cho được?
- Tôi không muốn bán nó!"
Chừng nào bạn chưa cho bản thân bạn, bạn không cho
đâu! Bạn đơn giản nấp đằng sau cái gọi là việc cho của bạn, cái nghèo của bạn
và cái bất lực của bạn.
Vimal, không cái gì sai. Chính việc nhận ra rằng bạn
có thể cho chỉ bản thân bạn là việc nhận ra lớn lao, cực kì đẹp và có tính tâm
linh cố hữu.
Bạn nói, "Tôi cảm thấy như là khách trên thế
gian." Bạn nghĩ bất kì ai khác cũng có thể cảm thấy là người chủ trên thế
gian sao? Mọi người đều là khách ngoại trừ hồn ma của Anando. Chỉ họ mới là người
chủ; bằng không mọi người đều là khách. Nhưng không có gì phải lo nghĩ về điều
đó. Biết ơn sự tồn tại rằng nó đã mời bạn làm khách đi.
Bạn nói, "Dường như tôi không thực sự thuộc vào ở
đây chút nào." Không ai thuộc vào ở đây. Mọi người tới một ngày nào đó, và
mọi người đi mất một ngày nào đó. Đây là nhà trọ lớn. Chỉ ở lại một đêm và đến
sáng cuộc hành trình lại bắt đầu. Ai sẽ ở lại đây? Hàng triệu người đã từng ở
đây trước bạn - thậm chí không tên nào của họ có thể được ghi nhớ, họ toàn là
khách - và hàng triệu người sẽ ở đây sau khi chúng ta đã qua đời.
Chỉ đừng làm cho hành tinh này giống như phòng chờ
trong ga xe lửa, đặc biệt là ga xe lửa Ấn Độ. Tôi đã từng du hành trong nhiều
năm, ở trong hàng nghìn phòng chờ và thấy các cảnh kì lạ. Mọi người ném vỏ chuối
lên sàn, nhổ lá "trầu" lên sàn, cho dù tôi đã hỏi họ, "Ông làm
gì thế này!" Họ trả lời tôi, nói, "Đây chỉ là phòng chờ thôi. Nó
không phải là nhà của ai cả. Và ai chăm nom? Chỉ mười phút nữa và chuyến tầu của
tôi sẽ tới!" Đúng là tầu của bạn đang tới, nhưng tầu của bạn sẽ đem tới
vài hành khách những người sẽ ở lại trong phòng chờ này với vỏ chuối của bạn!
Bạn là khách. Để lại trái đất này đẹp hơn một chút,
nhân bản hơn một chút, đáng yêu hơn một chút, thơm hương hơn một chút đi, vì những
người khách không biết đó, người sẽ tới sau bạn.
Một chuyện cổ Sufi: Vua của Bhagdad thường đi quanh
thành phố trên con ngựa đẹp của ông ta, chỉ để xem mọi sự diễn ra thế nào - tất
nhiên cải trang, không như nhà vua - để cho ông ấy có thể thấy thực tại như nó
vậy. Nếu ông ấy đi như vua, thế thì ông ấy có thể thấy mọi thứ là đẹp và ông ấy
sẽ không được cho xem mặt thật - ông ấy sẽ phải nhìn chỉ các mặt nạ.
Mọi ngày ông ấy đều thấy một người đàn ông, một người
rất già, phải hơn trăm tuổi, làm việc trong vườn, trồng những cây nhỏ, nhưng những
cây nhỏ đó không phải là hoa theo mùa. Nếu chúng là hoa theo mùa sẽ không có vấn
đề chút nào. Đó là những cây tuyết tùng Lebanon, mọc cao ba chục mét, sáu chục
mét chiều cao, gần như chạm các vì sao và chúng mất hàng trăm năm để mọc tới
chiều cao đó. Chúng sống một nghìn năm, hai nghìn năm, ba nghìn năm và chúng là
một số trong những cây đẹp nhất.
Nhà vua phân vân vì cụ già này, người đã một trăm tuổi,
thậm chí không thể hi vọng thấy được mùa xuân tới. Tay cụ run run; cụ mảnh mai
thế, bất kì khoảnh khắc nào cái chết có thể đem cụ đi. Và tại sao cụ trồng những
cây tuyết tùng này? Cụ sẽ không bao giờ có khả năng thấy chúng mọc lên, thấy
chúng tới tuổi, thấy cái đẹp của chúng khi chúng bắt đầu chạm vào các vì sao.
Cuối cùng nhà vua không thể nào cưỡng lại được cám dỗ.
Một hôm ông ấy dừng ngựa và đi tới cụ già và nói, "Tôi không nên can thiệp
vào công việc của cụ, nhưng tôi không thể cưỡng lại được cám dỗ."
Cụ già nói, "Không có gì mà lo nghĩ, con ta. Ông
có thể hỏi bất kì cái gì ông muốn."
Nhà vua nói, "Câu hỏi của tôi là, cụ sẽ không bao
giờ có khả năng thấy những cây này đến tuổi; cụ sẽ đi lâu từ trước điều đó..."
Cụ già nói, "Điều đó đúng."
Nhà vua nói, "Cụ biết điều đó là đúng và dầu vậy
cụ vẫn làm điều đó sao?"
Cụ già nói, "Nếu tổ tiên ta không trồng những hạt
mầm này - cứ nhìn sang bên kia khu vườn của ta những cây tuyết tùng Lebanon cao
kia - ta chắc không bao giờ thấy chúng. Nếu tổ tiên ta hào phóng thế với con
cái, với những người còn chưa được quen biết, người sẽ tới, người sẽ là khách
thăm, người sẽ là khách... Dầu vậy họ đã làm việc cần mẫn và họ đã tạo ra những
cây hoành tráng đó. Nhìn những cây đó ta thu lấy dũng cảm và làm việc cần cù,
vì chắc chắn ta sẽ không có khả năng thấy sự trưởng thành đẹp nhưng ai đó sẽ thấy.
Con của con ta, hay có lẽ thậm chí con của chúng, sẽ có khả năng thấy khi cây tới
niềm vinh quanh đầy đủ của chúng. Điều đó là đủ rằng ta không phản bội tổ tiên
ta. Nếu họ có thể tin cậy vào tương lai, vào vị khách không biết, ta cũng có thể
tin cậy được chứ."
Chúng ta tất cả đều là khách, nhưng đừng dùng hành
tinh đẹp này như nhà khách ga xe lửa. Nó không phải là phòng chờ. Nó là nhà của
chúng ta cho thời gian hiện tại và nó sẽ vẫn là nhà cho ai đó khác. Đừng keo kiệt
thế khi nói, "Tôi sẽ qua thôi - sau mười lăm phút nữa tầu của tôi sẽ tới,
cho nên ai chăm nom nếu tôi bỏ lại phòng chờ bẩn?"
Không ai thuộc vào ở đây, Vimal. Nhưng với khoảnh khắc
này chúng ta ở đây, và trong khoảnh khắc này chúng ta phải ở đây một cách toàn
bộ, mãnh liệt, và chúng ta phải làm cho khoảnh khắc này đẹp nhất có thể được.
Chúng ta phải sống cuộc sống của mình như điệu vũ, để cho khi chúng ta ra đi, bất
kì ai tới sau chúng ta sẽ thấy rằng những người đã từng ở đây không phải là người
thường; họ đã để lại hoa và hương thơm; họ đã để lại tiếng vọng của bài ca của
họ và điệu vũ của họ; họ đã để lại dấu chân của họ trong vàng ròng hai mươi bốn
ca ra.
Không phải là không may rằng chúng ta là khách. Nó là
cơ hội lớn: hành tinh này, sự tồn tại, đã từng hào phóng, tốt bụng, yêu mến, chấp
nhận tới mức nó đã đón chào bạn ở đây.
Để lại dấu hiệu của bạn đi. Bạn có thể qua đi, nhưng
tiếng cười của bạn có thể vẫn còn. Bạn có thể qua đi, nhưng điệu vũ của bạn có
thể vẫn còn lại sau. Bạn có thể qua đi, nhưng cách bạn đã sống sẽ liên tục tạo
ra rung động riêng của nó; những người của tương lai sẽ được nhắc nhở, với lòng
biết ơn, rằng họ là những người kế thừa của một hành tinh vĩ đại và của giống
nòi vĩ đại con người.
Tại đám tang của một trong những người giầu nhất trong
thị trấn, một người lạ được thấy khóc to hơn bất kì người khóc thuê nào. Một
trong những người trong thị trấn tiến tới anh ta: "Ông có phải là họ hàng
của người quá cố không, người giầu nhất thị trấn chúng tôi?"
"Không."
"Thế tại sao ông khóc, và khóc to thế?"
"Đó là lí do tại sao!"
Vimal, như bạn vậy là hoàn toàn tốt. Trong việc tụ tập
này không ai là chủ - tất cả đều là khách giả vờ là chủ với nhau. Nó là việc giả
vờ hay. Không ai là chủ; mọi người đều là khách, nhưng làm sao có thể có khách
được nếu không có ai là chủ cho người đó? Đây là sự kiện kì lạ về việc tụ tập
này; toàn thể việc tụ tập là chủ, nhưng khi có liên quan tới cá nhân, người đó
chỉ là khách. Cho nên bạn là cả hai - là khách như một cá nhân và là chủ như một
phần của việc tụ tập.
Một người Mĩ đánh cuộc với một người Anh rằng bất kì
ai trong họ kể được câu chuyện không thể tin được nhất, sẽ thắng.
"Anh bắt đầu đi," người Anh nói.
"Được," người Mĩ nói, "một hôm một quí
ông Mĩ..."
"Đủ rồi! Ông thắng!" người Anh nói.
Một "quí ông Mĩ" - bạn đã kể câu chuyện kì lạ
nhất.
Bạn không có gì để cho ngoại trừ bản thân bạn. Điều đó
là quá đủ. Không cái gì khác được hỏi. Thậm chí điều này không được hỏi về bạn.
Nó bắt nguồn từ yêu riêng của bạn. Nếu bạn cho tâm xã bản thân bạn, chính việc
cho này sẽ là phần thưởng lớn.
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Với
thầy, tôi thường được nhớ tới thủ tướng Đức đầu tiên sau chiến tranh, Adenauer.
Khi bị những người đối lập vạch trần về những phát biểu khác nhau ông ấy đã cho
về một chủ đề, ông ấy mỉm cười và nói, "Nghe đây, có nhiều hơn một chân
lí. Bản thân tôi biết ít nhất bốn: cái đơn giản, cái thuần khiết, cái rõ ràng
và toàn thể chân lí." Tôi tự hỏi thầy biết bao nhiêu?
Anand Sadhu, thủ tướng Đức Adenauer, là tuyệt đối sai.
Chỉ có một chân lí. Điều ông ấy kể ra là bốn, là bốn khía cạnh của nó. Ông ấy
nói có bốn chân lí: cái đơn giản, cái thuần khiết, cái rõ ràng và chân lí toàn
thể. Điều đầu tiên cần nhớ là ở chỗ chân lí bao giờ cũng là toàn thể, cũng như
vòng tròn bao giờ cũng là toàn thể. Bạn không thể có nửa vòng tròn. Khoảnh khắc
nó là một nửa, nó chỉ là một cung, nó không là vòng tròn. Chính từ vòng tròn
nghĩa là toàn thể. Nếu bạn nói nó chỉ là chân lí tương đối, thế thì nó không phải
là chân lí bởi vì nó phụ thuộc, và chân lí không bao giờ phụ thuộc vào bất kì
cái gì.
Một đôi yêu nhau muốn cưới nhau ngay lập tức, nhưng bà
mẹ kiên quyết và độc đoán của cô gái phản đối hôn nhân.
"Em không thể giúp gì được điều đó," cô gái
quẫn trí nói với anh bạn trai. "Mẹ nghĩ anh như đàn bà."
Suy nghĩ một chốc, anh ta đáp, "Em biết đấy, so với
mẹ, có thể anh như đàn bà."
Đây là chân lí tương đối, nhưng chân lí tương đối
không phải là chân lí. Chỉ cái tuyệt đối và cái toàn thể mới là chân lí - và nó
nhất định là rõ ràng. Chỉ dối trá là rất phức tạp. Chúng phải vậy; bằng không mọi
người sẽ có khả năng tìm ra rằng bạn đang nói dối.
Bạn phải nói dối theo cách phức tạp thế, dùng cách nói
pháp lí, logic, triết lí, luật pháp, khoa học, và che giấu dối trá đằng sau nhiều
lời thế. Bạn không thể có dối trá rõ ràng được bởi vì nó sẽ bị bắt ngay lập tức.
Chỉ chân lí là rõ ràng. Và chân lí bao giờ cũng thuần
khiết. Bạn có thể quan niệm được chân lí không thuần khiết không? Mọi dối trá đều
không thuần khiết. Không có dối trá thuần khiết và không có chân lí không thuần
khiết. Và chân lí bao giờ cũng đơn giản, nó là chính linh hồn của tính đơn giản.
Cho nên tôi nhắc lại rằng Adenauer là tuyệt đối sai.
Chỉ có một chân lí. Có hàng triệu dối trá, nhưng chân lí không thể nhiều hơn một.
Thậm chí không thể quan niệm được rằng có hai chân lí. Bốn là từ câu hỏi này.
Có một người có chim cực kì lớn và nói lắp rất tệ. Mọi
lần anh ta gặp đàn bà anh ta lại nói lắp tệ tới mức anh ta chung cuộc phải đi tới
bác sĩ điều trị. Sau khi khám bác sĩ nói, "Được, tôi có thể thấy vấn đề của
anh là gì: trọng lượng chim anh lớn tới mức nó kéo dây thanh quản của anh ra và
làm cho anh nói lắp. Tôi e là tôi phải cắt đi ba mươi xăng ti mét để chữa cho
anh."
Anh chàng đáng thương thất vọng tới mức anh ta đồng ý
trải qua giải phẫu ngay lập tức. Việc mổ đã thành công toàn bộ và anh ta bắt đầu
gặp mọi đàn bà, tất cả đều thấy anh ta rất có duyên. Tuy nhiên, một khi ở trên giường,
họ đều thất vọng với công cụ bị giảm thiểu của anh ta.
Cuối cùng anh ta quay lại bác sĩ và nói, "Bác sĩ
trông đấy, ông đã tuyệt đối đúng. Ông đã chữa bệnh nói lắp của tôi, nhưng tôi cần
một số phần chim của tôi được lắp lại."
Sau một lúc im lăng bác sĩ nói, "E hèm, è..., rất
tiếc, nhưng điều đó là không thể được, không thể được!"
Có một số điều là không thể được. Bây giờ dây thanh quản
của anh ta bị kéo xuống! Chỉ có một chân lí.
Thủ tướng Đức là một chính khách và ông ấy thậm chí
nói dối về chân lí. Tôi tự hỏi... những người ông ấy nói dối phải đã là người Đức;
bằng không ai đó phải nêu ra câu hỏi: "Ông đang nói điều vô nghĩa gì vậy?"
Chân lí thuần khiết, chân lí rõ ràng, chân lí đơn giản,
chân lí toàn thể... chỉ có một chân lí thôi. Đó là lí do tại sao những người biết
chân lí thấy rất khó diễn đạt nó, bởi vì nó đơn giản thế, thuần khiết thế, rõ
ràng thế, hiển nhiên thế; họ phải tạo ra các phương cách lớn chỉ để cho họ có
thể truyền đạt chân lí đơn giản.
Nếu chân lí đơn giản được truyền đạt một cách trực tiếp,
không ai sẽ lắng nghe; không ai sẽ hiểu nó nữa. Cũng như hai cộng với hai chỉ
là bốn, không năm, không sáu. Chân lí cũng vậy. Đơn giản, thuần khiết, rõ ràng,
toàn thể - đây là tất cả các khía cạnh. Chúng không làm thành bốn chân lí;
chúng đơn giản mô tả cùng chân lí từ bốn góc khác nhau.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 23 - Quay về Mục lục Tập 2
..............................
0 Đánh giá