Read more
Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho
Chương 24. Yêu sẽ là luật của ngài
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Điều
gì sẽ là hệ thống pháp lí được dùng trong tâm xã mới cho tới khi tất cả mọi
thành viên của nó có ý thức toàn bộ? Sẽ cần có hệ thống thưởng và phạt không?
Maneesha, mọi hệ thống pháp lí không là gì ngoài việc
trả thù của xã hội - trả thù những người không khớp trong hệ thống đó. Theo
tôi, luật pháp không để bảo vệ công bằng, nó để bảo vệ tâm trí đám đông; dù đó
là công bằng hay không công bằng không thành vấn đề. Luật pháp chống lại cá
nhân và ủng hộ đám đông. Nó là nỗ lực để thu nhỏ cá nhân và tự do của người đó,
và khả năng của người đó là bản thân mình.
Các nghiên cứu khoa học mới nhất là rất tiết lộ. Những
người bị gọi là tội phạm không chịu trách nhiệm cho tội ác của họ; tội ác của họ
là theo gen, họ kế thừa chúng. Cũng như người mù không chịu trách nhiệm cho việc
mù của họ, kẻ giết người không chịu trách nhiệm cho việc giết người của người
đó. Cả hai đều kế thừa xu hướng này - người này thì xu hướng mù, người kia là
xu hướng giết người. Bây giờ điều đó gần như là sự kiện khoa học được thiết lập
rằng trừng phạt bất kì ai về bất kì tội ác nào đơn giản là ngu ngốc. Nó gần giống
như trừng phạt ai đó vì người đó bị bệnh lao - tống người đó vào tù vì người đó
đang bị ung thư. Mọi tội phạm đều vừa là kẻ ốm yếu, và bệnh hoạn về tâm linh.
Theo cách nhìn của tôi về tâm xã, toà án sẽ không bao
gồm các chuyên gia luật pháp, họ sẽ bao gồm những người hiểu biết về gen và
cách tội ác được kế thừa từ thế hệ nọ sang thế hệ kia. Họ phải quyết định không
ủng hộ cho bất kì trừng phạt nào, bởi vì mọi trừng phạt đều là sai - không chỉ
sai, mọi trừng phạt đều là tội phạm. Người đã phạm phải bất kì điều sai nào phải
được gửi tới thể chế đúng; có thể là bệnh viện, để được mổ, hay thể chế tâm thần,
hay trường phân tâm. Người đó cần sự thông cảm của chúng ta, tình yêu của chúng
ta, giúp đỡ của chúng ta. Thay vì cho người đó sự thông cảm và tình yêu, trong
hàng thế kỉ chúng ta đã cho người đó sự trừng phạt. Con người đã phạm phải nhiều
sự độc ác thế đằng sau những cái tên mĩ miều như trật tự, luật pháp, công lí.
Con người mới sẽ không có bất kì tù đày nào và sẽ
không có bất kì phán xét nào và sẽ không có bất kì chuyên gia pháp lí nào. Đây
là sự phát triển tuyệt đối không cần thiết, mang tính ung thư trên thân thể xã
hội. Chắc chắn sẽ phải có các nhà khoa học thông cảm; nhưng người có tính thiền,
từ bi, để tìm ra tại sao điều đó đã xảy ra mà người nào đó đã phạm tội cưỡng hiếp:
người đó có thực sự chịu trách nhiệm không? Theo tôi, người đó không chịu trách
nhiệm về bất kì lí do nào. Hoặc người đó đã phạm tội cưỡng hiếp bởi vì các tu
sĩ và giáo huấn tôn giáo về vô dụ, kìm nén hàng nghìn năm - đây là kết quả của
đạo đức kìm nén - hoặc về sinh học người đó có hooc môn thúc ép người đó phạm tội
cưỡng hiếp.
Mặc dầu bạn đang sống trong xã hội hiện đại, phần lớn
các bạn không phải đương đại bởi vì bạn không nhận biết về thực tại là khoa học
liên tục khám phá. Hệ thống giáo dục của bạn ngăn cản bạn khỏi việc biết điều
đó, tôn giáo của bạn ngăn cản bạn khỏi việc biết điều đó, chính phủ của bạn
ngăn cản bạn khỏi việc biết điều đó.
Người đàn ông bị hấp dẫn tới người đàn bà và nghĩ rằng
anh ta đang yêu. Người đàn bà cũng nghĩ cô ấy đang yêu. Nhưng chân lí khoa học
là ở chỗ cả hai đang có các yếu tố sinh học nào đó, hooc môn nào đó làm hấp dẫn
lẫn nhau. Đó là lí do tại sao có thể đổi giới tính của một người từ đàn ông
sang đàn bà và từ đàn bà sang đàn ông chỉ bằng việc thay đổi hệ thống hooc môn.
Một mũi tiêm đúng hooc môn và bạn đầy tình yêu.
Người phạm phải cưỡng hiếp có lẽ có hooc môn nhiều hơn
so với người đạo đức, người xoay xở sống cả đời với một người đàn bà, nghĩ rằng
họ là đạo đức. Sự kiện thực là ở chỗ hooc môn của họ là rất yếu; hooc môn của họ
là đủ để được thoả mãn với một đàn bà. Đàn ông với nhiều hooc môn sẽ cần nhiều
đàn bà; đấy cũng là trường hợp với đàn bà. Nó không phải là vấn đề đạo đức, nó
là vấn đề sinh học. Đàn ông phạm phải cưỡng hiếp cần sự thông cảm của chúng ta,
cần việc mổ nào đó để hooc môn phụ của người đó được bỏ bớt, và người đó sẽ
bình lặng xuống, bình thản lại - người đó sẽ trở thành một Phật Gautam.
Trừng phạt người đó đơn giản là một bài tập trong tính
ngu xuẩn. Bằng việc trừng phạt, bạn không thể thay đổi được hooc môn của người
đó. Tống người đó vào tù, bạn sẽ tạo ra đồng dục, một loại suy đồi. Trong nhà
giam Mĩ họ đã làm một cuộc điều tra: ba mươi phần trăm người tù là đồng dục. Đó
là theo thú nhận của họ; chúng ta không biết bao nhiêu người đã không thú nhận.
Ba mươi phần trăm không phải là con số nhỏ. Trong các tu viện con số này lớn
hơn - năm mươi phần trăm, sáu mươi phần trăm. Nhưng trách nhiệm nằm ở việc níu
bám xuẩn ngốc của chúng ta vào các tôn giác đã lạc hậu, điều không được hỗ trợ
và nuôi dưỡng bởi nghiên cứu khoa học.
Tâm xã mới của con người sẽ dựa trên khoa học, không dựa
trên mê tín. Nếu ai đó làm cái gì đó có hại cho tâm xã như vậy, thế thì thân thể
người đó phải được nhìn vào; người đó cần thay đổi sinh lí nào đó hay thay đổi
sinh học. Tâm trí người đó phải được nhìn vào - có lẽ người đó cần việc phân
tâm nào đó. Khả năng sâu nhất là ở chỗ không thân thể không tâm trí nào giúp
ích gì mấy; điều đó nghĩa là người đó cần việc tự cải tạo tâm linh sâu, việc
lau sạch có tính thiền sâu.
Thay vì toà án, chúng ta nên có các trung tâm thiền
các loại khác nhau, để cho mọi cá nhân duy nhất có thể tìm thấy cách riêng của
mình. Và chúng ta sẽ có - thay vì các chuyên gia luật pháp, những người đơn giản
không liên quan: họ là kẻ ăn bám hút máu chúng ta. Chúng ta cần những người
khoa học cho các thuyết phục khác nhau ở toà án, vì ai đó có thể có khiếm khuyết
hoá chất, ai đó có thể có khiếm khuyết sinh học, ai đó có thể có khiếm khuyết
sinh lí. Chúng ta cần mọi loại chuyên gia này, mọi loại thuyết phục và các trường
phái tâm lí, mọi kiểu thiền, và chúng ta có thể biến đổi người đáng thương này,
người đã là nạn nhân của những lực không biết... và đã từng bị chúng ta trừng
phạt. Họ đã phải chịu khổ theo nghĩa gấp đôi.
Thứ nhất, họ khổ từ lực sinh học không biết. Thứ hai,
họ khổ ở trong tay các quan toà, nhưng không là gì ngoài kẻ hung bạo, tay sai;
các luật sư, mọi loại chuyên gia luật pháp của bạn, các cai tù của bạn - nó đơn
giản là mất trí tới mức con người tương lai sẽ không có khả năng tin vào điều
đó. Nó gần như là giống hệt quá khứ.
Mới hôm nọ đã có báo cáo từ Nam Ấn Độ rằng một người
đàn bà bị coi là đã giao cấu với quỉ. Bây giờ quỉ đã gần như chết trong nhiều
thế kỉ; đột nhiên nó trở thành sống trong làng nhỏ đó. Và dân làng đem người
đàn bà đó tới tu sĩ, người đã tuyên bố rằng cô ấy phải bị treo lộn ngược trên cây
và bị đánh: quỉ vẫn ở trong cô ấy. Ai đó báo cho cảnh sát của thị trấn lân cận.
Cảnh sát tới, nhưng dân làng ngần ngại... Hai trăm dân làng đứng đó, chắn cảnh
sát, nói, "Các ông không thể can thiệp được vào quan niệm tôn giáo của
chúng tôi." Và họ đánh người đàn bà này - họ giết cô ấy! Chừng nào cô ấy
chưa chết, họ còn chưa được thoả mãn. Họ không thể tìm ra được quỉ, nhưng họ đã
giết người đàn bà.
Điều này thường là thực hành chung trên khắp thế giới.
Người điên bị đánh để chữa bệnh điên của họ; người bị tinh thần phân liệt, người
bị coi là bị ma ám, bị đánh tới gần chết - điều này được coi là điều trị. Hàng
triệu người đã chết bởi vì cách điều trị lớn lao của bạn.
Bây giờ chúng ta có thể đơn giản nói rằng những người
đó là man rợ, dốt nát, nguyên thuỷ. Cùng điều đó sẽ được nói về chúng ta. Tôi
đã nói điều đó: rằng toà án của bạn là man rợ, luật pháp của bạn là man rợ.
Chính ý tưởng trừng phạt là không khoa học. Không có ai trong thế giới là tội
phạm cả; mọi người đều ốm, và cần thông cảm và chữa trị khoa học, và một nửa
các tội ác của bạn sẽ biến mất. Đầu tiên, với việc biến mất của tài sản riêng
tư... Tài sản riêng tư tạo ra trộm cắp, thổ phỉ, móc túi, chính khách, tu sĩ.
Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng chỉ vài ngày trước một
người vẽ tranh biếm hoạ đã bị tống vào nhà giam trong một thành phố đương đại,
có giáo dục của vùng Madras, bởi vì người đó đã in một tranh biếm hoạ trong một
tạp chí với lời chú rằng người trông giống kẻ móc túi là bộ trưởng chính phủ;
và người trông giống như thổ phỉ, là thủ tướng. Đã có hai người trong tranh biếm
hoạ. Ngay lập tức, ông ấy bị cảnh sát bắt - và điều này được gọi là dân chủ!
Người ta thậm chí không thể đùa được, người ta thậm chí không thể cười được.
Người đó đã không chỉ tên ai cả - nhưng mọi chính khách của bạn đều là kẻ móc
túi, là thổ phỉ. Họ cũng cần điều trị tâm thần, họ cũng cần gia đình chăm sóc
tâm thần thông cảm. Họ phải được chữa về chính trị của họ.
Chính trị là bệnh.
Con người đã khổ từ nhiều bệnh và con người thậm chí
đã không nhận biết rằng chúng là bệnh. Con người đã từng trừng phạt những kẻ phạm
tội nhỏ và con người đã từng tôn thờ những kẻ phạm tội lớn. Alexander Đại đế là
ai? - kẻ tội phạm lớn; ông ta đã giết người trên qui mô lớn. Một mình Adolf
Hitlerđã giết hàng triệu người, nhưng ông ta sẽ được ghi nhớ trong lịch sử như
một nhà lãnh đạo lớn của con người.
Tôi nhận được một bức thư từ ông chủ tịch đảng Quốc xã
mới nói rằng tôi nên thôi nói chống lại Adolf Hitler bởi vì, "Điều đó làm
tổn thương tình cảm tôn giáo của chúng tôi." Tôi nói, "Trời!"
Tôi đã nhận được thư từ người Hindu, từ người Mô ha mét giáo, từ người Ki tô giáo,
từ các Phật tử, từ người Jaina. Tôi đã đối diện với hàng trăm vụ kiện ở các toà
án trên cùng một nền tảng, rằng tôi đã làm tổn thương tình cảm tôn giáo của ai
đó - nhưng tôi chưa bao giờ mơ thấy rằng nói chống lại Adolf Hitler sẽ làm tổn
thương tình cảm tôn giáo của ai đó.
Và ông chủ tịch của đảng Quốc xã mới đã nói,
"Adolf Hitler, với chúng tôi, không phải chỉ là nhà lãnh đạo chính trị lớn,
ông ấy cũng là đầu thai của nhà tiên tri Elijah của Kinh Cựu ước cổ." Bây
giờ ông ấy sẽ được nhớ tới trong lịch sử như việc đầu thai lớn của nhà tiên tri
Elijah người đã giết bốn mươi nhăm triệu người. Chắc chắn điều đó phải đã được
thực hiện theo ý chí của Thượng đế. Những người bạn đọc về lịch sử là ai?
Napoleon Bonaparte, Ivan Khủng khiếp, Nadir Shah,
Genghis Khan, Tamerlane toàn là những kẻ tội phạm tàn sát số đông. Nhưng tội ác
của họ là lớn, có lẽ, tới mức bạn không thể quan niệm được... Họ đã giết hàng
triệu người, thiêu sống hàng triệu người, nhưng họ không bị coi là tội phạm.
Và những kẻ móc túi nhỏ, người lấy đi tờ hai rupi từ
ví của bạn sẽ bị trừng phạt bởi toà án. Và có lẽ tờ hai rupi đó bạn đang mang
không phải là tờ tiền thực chút nào. Nhưng mẹ người đó sắp chết, và người đó
không có tiền thuốc men, và tôi không thể nói rằng người đó là tội phạm được;
người đó đơn giản là người có tấm lòng tốt, người yêu mẹ mình.
Một khi tài sản riêng biến mất... Và trong tâm xã sẽ
không có tài sản riêng, mọi thứ đều thuộc về mọi người; một cách tự nhiên, ăn cắp
sẽ biến mất. Bạn không ăn cắp nước và tích luỹ nó, bạn không ăn cắp không khí.
Tâm xã phải tạo ra mọi thứ thừa thãi tới mức ngay cả người chậm phát triển cũng
không thể nghĩ tới việc tích luỹ nó. Phỏng có ích gì? Nó bao giờ cũng sẵn có,
tươi mới. Tiền phải biến mất khỏi xã hội. Tâm xã không cần tiền. Nhu cầu của bạn
nên được đáp ứng bởi tâm xã. Mọi người đều phải sản xuất, và mọi người phải làm
cho tâm xã giầu có hơn, sung túc, khi chấp nhận sự kiện là ít người sẽ lười biếng.
Nhưng không có hại gì trong điều đó.
Trong mọi gia đình, bạn sẽ thấy ai đó lười. Ai đó là
nhà thơ, ai đó là hoạ sĩ, ai đó đơn giản liên tục thổi sáo - nhưng bạn yêu người
đó. Một phần trăm nào đó những người lười sẽ được phép tồn tại một cách kính trọng.
Thực ra tâm xã không có người lười sẽ chút ít kém phong phú hơn các tâm xã khác
mà có vài người lười, chẳng làm gì ngoài thiền, người không làm gì mà liên tục
chơi ghi ta trong khi những người khác làm việc vất vả trên cánh đồng. Một cái
nhìn nhân bản hơn chút ít là được cần; những người này không phải là vô dụng. Họ
có thể dường như là không năng suất về hàng hoá, nhưng họ đang tạo ra bầu không
khí vui vẻ, vui đùa nào đó. Đóng góp của họ là có nghĩa và ý nghĩa.
Với việc biến mất của tiền như phương tiện trao đổi,
nhiều tội lỗi sẽ biến mất. Khi tôn giáo biến mất, với những mê tín và đạo đức
kìm nén của họ, tội lỗi như cưỡng hiếp, những hư hỏng như đồng dục, các bệnh
như AIDS sẽ trở nên không được nghe thấy nữa. Và khi từ chính lúc bắt đầu mọi đứa
trẻ đều được nuôi lớn trong tôn kính cuộc sống - tôn kính cây cối vì chúng sống,
tôn kính con vật, tôn kính chim chóc - bạn có nghĩ một đứa trẻ như vậy một ngày
nào đó có thể là kẻ giết người không? Điều đó sẽ gần như không thể nào quan niệm
nổi.
Và nếu cuộc sống là vui vẻ, đầy bài ca và điệu vũ, ban
có nghĩ ai đó sẽ ham muốn tự tử không? Chín mươi phần trăm tội lỗi sẽ biến mất
một cách tự động; chỉ mười phần trăm tội lỗi có thể còn lại, điều có tính gen,
điều cần được đưa vào bệnh viện - nhưng không phải trại giam, nhà tù, không phải
những người bị xử tử hình. Đây toàn là xấu xí thế, vô nhân đạo thế, mất trí thế.
Tâm xã mới, con người mới, có thể sống mà không có luật
pháp nào, không có trật tự nào. Yêu sẽ là luật của người đó, hiểu biết sẽ là trật
tự của người đó. Khoa học, trong mọi tình huống khó khăn, sẽ là nỗ lực cuối
cùng của người đó.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Tôi
không có bài thơ của riêng tôi để viết cho thầy, cho nên tôi viết các cái khác.
Tôi không có bài ca của riêng tôi để hát cho thầy, cho nên tôi hát các cái
khác. Tôi không có gì để cho thầy ngoài ham muốn cũ của tôi, nỗi sợ, thất bại,
ghen tị. Tim tôi đau, vì tôi muốn có khả năng cho thầy cái gì đó của tôi, nhưng
điều đó tôi vẫn đang cố tìm ra. Trái tim chỉ biết, người yêu của tôi. Xin thầy
bình luận.
Kendra, nếu bạn không có bài thơ của riêng bạn, không
cần viết các cái khác. Gửi cho tôi tờ giấy trắng. Chúng sẽ chỉ ra nhiều thứ của
trái tim bạn hơn lời được vay mượn.
Cuốn sách duy nhất trên thế giới mà tôi có thể gọi là
linh thiêng là cuốn sách mà người Sufis đã từng mang trong gần mười hai thế kỉ.
Người đầu tiên có nó thường đọc nó bằng việc khoá cửa nhà mình, đóng cửa sổ lại;
các đệ tử của ông ấy bao giờ cũng phân vân, ngạc nhiên. Họ cố theo mọi cách có
thể - thậm chí thỉnh thoảng họ trèo lên mái nhà, gỡ ngói ra - chỉ để xem cái gì
được viết trong cuốn sách đó, bởi vì thầy già đó chưa bao giờ mở cuốn sách đó
trước bất kì ai. Ông ấy thường giữ nó được che đậy bằng vải đẹp, giấu nó dưới gối,
để cho ngay cả khi ông ấy ngủ không ai có thể xoay xở lấy cuốn sách đó.
Điều đó tạo ra ngày càng nhiều cám dỗ. Và ngày ông ấy
chết, mọi người không quan tâm mấy tới cái chết của ông ấy; họ quan tâm tâm hơn
tới việc lấy cuốn sách đó ra và xem có gì ở đó - "Khi có liên quan tới thầy,
thầy chết rồi; thầy có thể đợi chút ít để làm lễ tang cuối cùng, nhưng để chúng
ta xem cái gì có trong cuốn sách đó." Và họ choáng và ngạc nhiên, cuốn
sách trống rỗng. Giữa hai bìa không có lấy một chữ, chỉ các trang giấy trống.
Họ xem qua mọi trang, có gần ba trăm trang. Họ nghĩ chắc
phải có cái gì đó - rằng người này rất láu lỉnh và tinh ranh, cho nên ông ấy phải
che giấu nó ở đâu đó. Nhưng chẳng có gì trong cuốn sách.
Và ông già này thực sự láu lỉnh, ông ấy đã không chết.
Ông ấy mở một mắt ra, và nói, "Các ông được thoả mãn chưa? Ta sắp chết, đừng
lo. Ta chỉ đợi để xem phản ứng."
Ông ấy cười và ông ấy chết. Nhưng ông ấy đã nói cho đại
đệ tử của ông ấy mới ngày hôm trước, "Ông sẽ là người sở hữu cuốn sách đó,
bởi vì nó là thiêng liêng nhất trong những điều thiêng liêng. Nó chỉ là im lặng
và bên trong vô lời của bản thể ông. Trong mười hai thế kỉ liên tục, cuốn sách
đã truyền từ tay qua tay, từ thầy sang đệ tử."
Một trong những người Sufi rất nổi tiếng ở phương Tây,
Idries Shah, đã cố xuất bản cuốn sách này, nhưng không nhà xuất bản nào sẵn
sàng. Mọi nhà xuất bản nhìn đây đó và họ nói, "Nhưng có gì mà xuất bản
đâu."
Chỉ để thoả mãn họ, ông này đã viết vài dòng như lời
giới thiệu cho cuốn sách; lịch sử của cuốn sách trong mười hai thế kỉ... lúc bắt
đầu, làm sao nó đã được truyền từ tay qua tay, làm sao nó đã được tôn thờ, và
làm sao nó đã được đọc trong mười hai thế kỉ bởi những thầy lớn. Cuối cùng nó
đã được xuất bản bởi một nhà xuất bản bạo dạn, cứ tưởng rằng mọi người ít nhất
cũng có thể dùng nó như cuốn sổ ghi ghép.
Tâm trí phương Tây không thể hiểu được vài điều, vài
điều tuyệt đối phương Đông. Những người hiểu đều giận Idries Shah, rằng ông này
đã thoả hiệp. Bản thân tôi cũng giận người này. Không cần thoả hiệp, cuốn sách
này có thể vẫn còn không được xuất bản chứ. Nhưng chỉ để xuất bản nó, ông ấy đã
viết vài trang giới thiệu, và đã phá huỷ cái đẹp của nó, toàn thể tính thiêng
liêng của nó.
Kendra, nếu bạn không thể hát được bài ca riêng của bạn,
im lặng đi. Im lặng của bạn có giá trị hơn nhiều bài ca vĩ đại nhất mà bạn đã
vay mượn từ ai đó khác. Nó sẽ không sống, nó sẽ không có nhịp tim đập. Nó sẽ
không thở.
Im lặng của bạn sẽ là việc thở.
Im lặng của bạn sẽ có nhịp tim của nó.
Im lặng của bạn sẽ sống động.
Và đừng cúng dường cho tôi thứ chết. Bạn nói, "
Tôi không có gì để cho thầy ngoài ham muốn cũ của tôi, nỗi sợ, thất bại, ghen tị."
Nhưng bạn không cho chúng đâu. Mọi người chỉ nói. Họ nói; họ muốn cho nỗi sợ của
họ, thất bại của họ, ghen tị của họ, ham muốn của họ, nhưng chả cái gì đạt tới
tôi cả. Tôi cứ chờ đợi chờ đợi hoài, và họ cứ tận hưởng ghen tị của họ, ham muốn
của họ. Nếu bạn không muốn cho, đừng nói điều đó. Nếu bạn muốn cho, thì cho đi.
Và bạn không cho kho báu nào cả. Bạn đang cho mọi loại chất độc.
Nhưng chỉ ý tưởng rằng bạn muốn cho là đẹp trong bản
thân nó. Và tôi không quan tâm liệu bạn cho chất độc hay kho báu, nhưng cứ cho
đi. Chỉ đừng liên tục nói về cho.
Bạn nói, "Tim tôi đau, vì tôi muốn có khả năng
cho thầy cái gì đó của tôi."
Kendra, bạn phải rất keo kiệt đấy... cái gì đó của bạn
sao? Thậm chí không tính toàn bộ sao? Bạn sẽ cho tôi cái gì? chỉ một bàn tay,
cái trở thành gánh nặng cho tôi sao?
Chỉ có một việc cho, nó không bao giờ là bộ phận. Và bạn
không thể cho bản thân bạn trong nhiều lần, cái gì đó hôm nay và cái gì đó ngày
mai... dần dần, dần dần thu lấy dũng cảm, cắt bản thân bạn thành nhiều lát. Bạn
không phải là một lát bánh mì; bạn là sinh linh sống. Hoặc bạn cho bản thân bạn
trong tính toàn bộ, hoặc bạn không cho.
Đây không phải là trường hợp duy nhất với bạn đâu,
Kendra, nó là trường hợp với nhiều người. Họ liên tục nói một cách hay ho,
"Tim tôi đau". Tôi nghi ngờ.
Nếu bạn bị đau đầu, tôi có thể tin được. Nhưng đau tim
là rất sâu, cảm giác rất sâu lắng. Mọi người biết suy tim, mọi người không biết
đau tim. Bạn có thể thấy nhiều thuốc cho đau đầu, nhưng bạn đã bao giờ nghe nói
về thuốc nào cho đau tim không? Nó chỉ là thơ ca, được vay mượn.
"Tim tôi đau, vì tôi muốn có khả năng cho thầy
cái gì đó của tôi."
Đầu tiên bạn muốn có khả năng... Bạn không thể cho bản
thân bạn như bạn ngay bây giờ được sao - bởi vì tôi không mong đợi từ bạn cái
gì đó rất tinh tế, văn hoá, viên kim cương được khắc với nghệ thuật lớn và được
đánh bóng. Không, tôi yêu bạn như bạn đang thô thiển, hoang dã, nhưng đơn giản
và chỉ là bản thân bạn. Đừng chờ đợi việc trở nên có khả năng; bạn sẽ không bao
giờ trở nên có khả năng đâu.
Nhưng điều này nữa đã từng là ước định của bạn bởi xã
hội, rằng bạn có thể cúng dường bản thân bạn chỉ khi bạn có đủ tư cách. Nhưng
trong ngôi đền này của yêu, không phẩm chất nào được cần. Chỉ niềm khao khát
cho là đủ phẩm chất. Chỉ cho bản thân bạn, và quên tất cả về nó. Không nhớ rằng
bạn đã cho bản thân bạn, và đừng nhắc tôi lặp đi lặp lại, "Nghe đây, tôi
đã trao bản thân tôi cho thầy."
Cho bản thân bạn và quên toàn thể vấn đề đi. Việc cho
nên đơn giản - đơn giản tới mức không phải giữ lại bản ghi nào về nó, bởi vì bạn
không phải là một loại thu nhập mà phải giữ lại ghi chép. Thế thì quan chức thuế
thu nhập sẽ tới, và tôi sẽ phải đóng thuế thu nhập, bởi vì nhiều người thế đang
tới tôi và cúng dường bản thân họ cho tôi - ghen tị của họ, ham muốn của họ, giận
dữ của họ và nỗi sợ của họ. Và thu nhập của tôi là lớn tới mức tôi phải bị đóng
thuế... Bạn đơn giản cho! Tôi chưa bao giờ trả đồng thuế nào, và tôi sẽ không
trả thuế nào cả, không bao giờ.
Khi tôi còn là giáo sư trong đại học, và thu nhập của
tôi đi tới điểm mà ra bên ngoài nó, sẽ thành phải đóng thuế, tôi thông báo cho
đại học, "Bây giờ lương của tôi đã tới điểm chấm hết."
Họ nói, "Thầy ngụ ý gì? Trong vòng vài tháng nữa,
thầy sẽ có đợt tăng lương."
Tôi nói, "Quên mọi chuyện đó đi, tôi sẽ không nhận
bất kì tăng lương nào vì với tăng lương đó thì phải đóng thuế. Và tôi ghét một
điều duy nhất trong cuộc sống, đó là thuế thu nhập."
Và tôi không bao giờ cho phép họ. Họ rất ngạc nhiên;
ông phó hiệu trưởng cố gắng thuyết phục tôi, ngay cả các thư kí, thủ quĩ, nói,
"Thầy trông đấy, điều này rất điên rồ; mọi người sẽ nghĩ gì nếu họ nghe thấy
điều đó? Thuế thu nhập sẽ rất ít, và nếu thầy không nhận tăng lương thế thì
lương của thầy sẽ vẫn còn bị mắc kẹt mãi ở điểm này. Và thầy còn trẻ thế, thầy
có thể đạt tới lương của phó hiệu trưởng chẳng rắc rối gì chỉ bởi thâm niên của
thầy."
Tôi nói, "Tôi không định đi đâu cả. Cứ giữ nó ở
điểm đó, bởi vì trên nó thuế thu nhập sẽ tới."
Kể từ đó, thu nhập của tôi là từ một loại khác toàn bộ
- sợ, lo âu, căng thẳng, phiền não; những thứ này không đánh thuế được. Sao bạn
phải lo nghĩ đầu tiên là có khả năng cho? Bất kì cái gì bạn đang là, như bạn vậy...
Tôi không đặt bất kì điều kiện nào lên bất kì ai.
Tình yêu của tôi là vô điều kiện, và việc chấp nhận của
tôi là không cần yêu cầu bạn là bất kì cái gì khác hơn bạn đang vậy. Trong thái
độ thảnh thơi này, gặp gỡ và hội nhập giữa thầy và đệ tử xảy ra; không có cách
khác.
Giáo sĩ chán nản vì thiếu hào phóng trong giáo đoàn của
ông ấy, và ông ấy cầu nguyện rằng người giầu nên làm từ thiện cho người nghèo.
"Và lời cầu nguyện của anh đã được trả lời
chưa?" vợ ông ấy hỏi.
"Một nửa đã được trả lời," giáo sĩ đáp.
"Người nghèo sẵn lòng chấp nhận."
Khi có liên quan tới tôi, tôi sẵn lòng chấp nhận. Bây
giờ đó là vấn đề của bạn - bạn có sẵn lòng cho không, hay bạn đầu tiên muốn trở
thành có khả năng cho? Nếu tôi sẵn sàng nhận ngay bây giờ, sao phí thời gian,
và sao đợi tới mai?
Cho bản thân bạn sẽ là thảnh thơi, biến đổi, vui vẻ tới
mức bạn không thể quan niệm được nó; bạn chỉ có thể kinh nghiệm nếu bạn trải
qua cử chỉ cho.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 25 - Quay về Mục lục Tập 2
..............................
0 Đánh giá