Chương 25. Bạn cần sự bất mãn thiêng liêng

Chương 25. Bạn cần sự bất mãn thiêng liêng

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho

Chương 25. Bạn cần sự bất mãn thiêng liêng



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Với tôi, khái niệm về trung thành có ngụ ý thêm về bổn phận và danh dự và niềm tin - tất cả những điều đó biểu thị cho thái độ cố định, mù quáng được bắt rễ trong đa cảm lỗi thời. Tôi yêu và tin cậy vào thầy như thầy tôi, và tôi không thể hình dung được phần còn lại của đời tôi có bất kì ý nghĩa nào ngoại trừ rằng nó ở trong việc phục vụ cho tình yêu và tin cậy đó. Nhưng đó không phải là việc là trung thành của tôi: nó là cái gì đó tôi khẳng định một cách có ý thức trong cuộc đời tôi, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Xin thầy nói về sự trung thành?

Maneesha, một điều rất nền tảng bao giờ cũng phải được ghi nhớ: con người rất láu cá trong việc tạo ra những giá trị giả. Giá trị thực đòi hỏi tính toàn bộ của bạn, đòi hỏi toàn thể bản thể bạn; giá trị giả là rất rẻ. Chúng có vẻ giống như cái thực, nhưng chúng không yêu cầu bạn trong tính toàn bộ của bạn - chỉ là hình thức bề ngoài.

Chẳng hạn, ở vào chỗ của yêu, tin cậy, chúng ta đã tạo ra giá trị giả: trung thành - người trung thành chỉ quan tâm hời hợt tới yêu. Người đó làm mọi cử chỉ của yêu, nhưng người đó không ngụ ý gì bởi chúng; trái tim người đó vẫn còn ở bên ngoài các cử chỉ hình thức của người đó.

Người nô lệ là trung thành, nhưng bạn có nghĩ bất kì ai là nô lệ, người đã bị thu lại trong tính con người của người đó, người có toàn thể lòng tự hào và chân giá trị đã bị lấy đi, có thể yêu người đã làm hại người đó sâu sắc thế không? Anh ta ghét người kia, và nếu cơ hội nảy sinh, anh ta có thể giết người kia. Nhưng trên bề mặt, anh ta sẽ vẫn còn trung thành - anh ta phải vậy. Nó không bắt nguồn từ niềm vui của anh ta, nó bắt nguồn từ sợ; nó không bắt nguồn từ yêu, nó bắt nguồn từ tâm trí bị ước định điều nói rằng bạn phải trung thành với chủ của bạn. Nó là trung thành của con chó với chủ của nó.

Yêu cần đáp ứng toàn bộ nhiều hơn; nó không bắt nguồn từ nghĩa vụ, nhưng bắt nguồn từ nhịp tim riêng của bạn, từ kinh nghiệm riêng của bạn về niềm vui, từ ham muốn chia sẻ nó.

Trung thành là cái gì đó xấu xí, nhưng trong hàng nghìn năm nó đã từng là giá trị rất đáng kính bởi vì xã hội đã làm cho mọi người thành nô lệ theo những cách khác nhau. Vợ được cho là phải trung thành với chồng, tới điểm mà, ở đất nước này, hàng triệu đàn bà đã chết cùng cái chết của chồng họ, nhảy vào trong dàn thiêu sống, và thiêu cháy bản thân họ tới chết. Nó là đáng kính tới mức bất kì đàn bà nào không thể làm được điều đó đều phải sống cuộc sống rất bị kết án. Cô ấy trở thành gần như một người bị xã hội ruồng bỏ; cô ấy bị đối xử chỉ như người hầu trong gia đình riêng của cô ấy. Người ta kết luận rằng vì cô ấy không thể chết cùng chồng cô ấy, cô ấy đã không trung thành với anh ta.

Thực ra, nghĩ điều đó theo cách đi vòng khác: không một người đàn ông nào đã nhảy vào trong dàn thiêu đám tang vì vợ mình. Không ai đã nêu ra câu hỏi này, "Điều đó có nghĩa là không chồng nào đã bao giờ trung thành với vợ anh ta sao?" Nhưng đó là xã hội của chuẩn kép: một chuẩn là dành cho chủ, người chủ, người sở hữu, và chuẩn kia dành cho nô lệ.

Yêu là kinh nghiệm nguy hiểm, bởi vì bạn bị sở hữu bởi cái gì đó lớn hơn bạn, và điều đó là không kiểm soát được - bạn không thể tạo nó nó trong trật tự. Một khi nó đi, không có cách nào đem nó lại; mọi điều bạn có thể làm là giả vờ, là đạo đức giả.

Trung thành là vấn đề khác toàn bộ; nó được chế tạo ra bởi tâm trí riêng của bạn, nó không phải là cái gì đó bên ngoài bạn. Nó là việc huấn luyện trong một văn hoá đặc biệt - cũng như bất kì huấn luyện nào khác. Bạn bắt đầu diễn xuất; và dần dần, bạn bắt đầu tin vào việc diễn riêng của bạn. Trung thành đòi hỏi rằng bạn bao giờ cũng phải, trong sống hay chết, thành tâm với một người - bất kể trái tim của bạn có sẵn lòng hay không. Nó là cách thức tâm lí của việc nô lệ hoá.

Yêu đem tới tự do.

Trung thành đem tới cảnh nô lệ.

Trên bề mặt, chúng cả hai có vẻ giống nhau; sâu bên dưới, chúng chỉ là chính sự đối lập - đối lập đối xứng. Trung thành là diễn xuất, bạn đã được giáo dục về nó. Yêu là hoang dã, cái đẹp toàn thể của nó là trong tính hoang dã của nó. Nó tới như làn gió thoảng với hương thơm lớn, rót đầy trái tim bạn, và đột nhiên nơi đã từng là sa mạc nay có vườn đầy hoa. Nhưng bạn không biết nó tới từ đâu, và bạn không biết rằng không có cách nào đem nó tới; nó tới theo cách riêng của nó và vẫn còn lại lâu như sự tồn tại sẵn lòng cho nó. Và cũng như nó đã tới một ngày nào đó như người lạ, người khách, đột nhiên một ngày nào đó nó đi mất. Không có cách nào để bám lấy nó, không có cách nào để giữ lấy nó.

Xã hội không thể phụ thuộc vào những kinh nghiệm không dự đoán được, không tin cậy được như thế. Nó muốn những đảm bảo, an ninh; do đó, nó đã loại bỏ yêu hoàn toàn khỏi cuộc sống - nó đã đặt hôn nhân vào chỗ của yêu. Hôn nhân biết tới trung thành, trung thành với chồng, và bởi vì nó là chính thức, nó ở trong tay bạn... nhưng nó không là gì khi so với yêu, nó thậm chí không là giọt sương của đại dương mà chính là yêu.

Nhưng xã hội rất hài lòng với nó bởi vì nó là tin được. Chồng có thể tin cậy bạn, có thể tin cậy rằng ngày mai nữa bạn sẽ trung thành như bạn hôm nay. Yêu không thể được tin cậy. Và hiện tượng kì lạ nhất là ở chỗ yêu là tin cậy lớn nhất - nhưng nó không thể được tin cậy. Trong khoảnh khắc này, nó là toàn bộ; nhưng khoảnh khắc tiếp vẫn còn để mở. Nó có thể phát triển bên trong bạn, nó có thể bay hơi khỏi bạn. Chồng muốn vợ là nô lệ trong cả đời cô ấy. Anh ta không thể phụ thuộc vào yêu được; anh ta phải tạo ra cái gì đó có vẻ giống như yêu, nhưng được tâm trí con người chế tạo ra.

Điều đó không chỉ trong mối quan hệ yêu đâu, mà trong các lĩnh vực khác của cuộc sống nữa. Trung thành đã từng được cho sự kính trọng lớn vì nó phá huỷ thông minh: người lính phải trung thành với quốc gia... Người đã thả bom nguyên tử lên Hiroshima và Nagasaki - bạn không thể bảo người đó chịu trách nhiệm cho điều đó được, người đó đơn giản hoàn thành nghĩa vụ của mình. Người đó được ra lệnh, và người đó trung thành với thượng cấp của mình; đó là toàn thể huấn luyện của các quân đội.

Trong nhiều năm họ huấn luyện bạn, để cho bạn trở thành gần như không có khả năng nổi dậy. Cho dù bạn thấy rằng điều đang được yêu cầu từ bạn là tuyệt đối sai, dầu vậy huấn luyện của bạn đã đi sâu tới mức bạn nói, "Vâng, tuân lệnh," rằng bạn sẽ làm nó. Tôi không thể quan niệm được rằng người đã thả bom xuống Hiroshima và Nagasaki là cái máy. Anh ta cũng có trái tim như bạn, anh ta cũng có vợ và con, mẹ và bố già... anh ta cũng là con người nhiều như bạn - với một khác biệt. Anh ta được huấn luyện để tuân theo lệnh mà không hỏi, và khi lệnh được ban ra, anh ta đơn giản tuân theo nó.

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại mãi về tâm trí anh ta. Liệu có thể quan niệm được rằng anh ta đã không nghĩ rằng quả bom này sẽ huỷ diệt gần hai trăm nghìn người không? Anh ta không thể nói, "Không" sao? Chẳng lẽ không tốt hơn là bị vị tướng bắn chết vì không tuân lệnh, để giết hai trăm nghìn người sao? Có lẽ ý tưởng này chưa bao giờ xuất hiện cho anh ta.

Quân đội vận hành theo cách để tạo ra sự trung thành - nó bắt đầu với những điều nhỏ bé. Người ta tự hỏi tại sao mọi người lính trong nhiều năm phải đi duyệt binh và tuân theo các mệnh lệnh ngu xuẩn - quay trái, quay phải, lùi, tiến - trong hàng giờ, chẳng vì chủ định gì chút nào. Có chủ định ẩn trong nó. Thông minh của anh ta bị phá huỷ. Anh ta bị biến thành cái máy tự động, thành robot. Cho nên khi lệnh đưa tới, "Quay trái," tâm trí không hỏi, "Tại sao?" Nếu ai đó khác nói với bạn, "Quay trái," bạn sẽ hỏi, "Đây là điều vô nghĩa gì vậy? Tại sao tôi phải quay trái? Tôi quay phải đấy!" Nhưng người lính không được phép hoài nghi, truy vấn; anh ta phải đơn giản tuân theo. Đây là ước định cơ bản cho sự trung thành.

Điều tốt cho các vua và cho các tướng lĩnh là quân đội phải trung thành tới điểm họ vận hành như cái máy, không như con người. Điều thuận tiện cho bố mẹ là con cái họ trung thành, bởi vì đứa trẻ nổi dậy là cả vấn đề. Bố mẹ có thể sai, và con có thể đúng, nhưng nó phải vâng lời bố mẹ - đó là một phần của huấn luyện của con người cũ đã tồn tại mãi cho tới giờ.

Tôi dạy bạn con người mới mà trong người đó trung thành không có chỗ, nhưng thay vào đó là thông minh, truy vấn, khả năng nói "Không." Với tôi, chừng nào bạn chưa có khả năng nói "Không" thì cái "Có" của bạn là vô nghĩa - "Có" của bạn chỉ là được ghi lại trên máy hát. Bạn không thể làm được gì; bạn phải nói "Có," cái "Không" đơn giản không nảy sinh trong bạn.

Cuộc sống và nền văn minh chắc đã khác toàn bộ nếu chúng ta đã huấn luyện mọi người có nhiều thông minh hơn. Biết bao nhiêu cuộc chiến tranh chắc đã không xảy ra bởi vì mọi người sẽ hỏi, "Lí do là gì? Tại sao chúng ta phải giết mọi người - những người vô tội?" Nhưng họ trung thành với nước này và bạn trung thành với nước khác, và các chính khách của cả hai nước đang đánh nhau và hi sinh người của họ. Nếu các chính khách thích đánh nhau nhiều thế họ có thể có trận đấu vật, và mọi người có thể tận hưởng nó cũng giống như bất kì trận đá bóng nào.

Nhưng các vua và các chính khách, các tổng thống và thủ tướng không đi vào chiến tranh. Những người đơn giản, người chẳng liên quan gì tới giết người khác, đi vào chiến tranh để giết và bị giết. Họ được thưởng về sự trung thành của họ; họ được trao cho huân chương chữ thập Victoria hay các loại phần thưởng khác - vì là vô nhân đạo, vì không thông minh, vì là máy móc.

Maneesha, bạn hỏi tôi, "Với tôi, khái niệm về trung thành có ngụ ý thêm về bổn phận và danh dự và niềm tin."

Nó đã không chỉ ngụ ý thêm. Nó không là gì ngoài việc tổ hợp của mọi bệnh này - niềm tin, nghĩa vụ, kính trọng. Chúng ta tất cả đều là chất nuôi dưỡng cho bản ngã của bạn. Chúng tất cả đều chống lại sự trưởng thành tâm linh của bạn, nhưng chúng thiên về các quyền lợi được đầu tư.

Tu sĩ không muốn bạn hỏi bất kì câu hỏi nào về hệ thống niềm tin của họ bởi vì họ biết rằng họ không có câu trả lời để cho. Mọi hệ thống niềm tin đều giả tới mức nếu bị nghi vấn chúng sẽ sụp đổ. Không bị nghi vấn, chúng tạo ra các tôn giáo lớn với hàng triệu người trong toán của họ.

Bây giờ giáo hoàng Cơ đốc giáo có năm mươi triệu người dưới ông, và từ năm mươi triệu người này, không một người nào truy vấn, "Làm sao cô gái đồng trinh có thể cho sinh ra đứa trẻ được?" Điều đó sẽ là báng bổ! Trong số năm mươi triệu người, không một người hỏi, "Bằng chứng gì rằng Jesus là đứa con duy nhất của Thượng đế?" - bất kì ai cũng có thể nói điều đó. "Bằng chứng gì rằng Jesus đã cứu mọi người khỏi khổ?" - ông ấy đã không thể cứu được bản thân mình. Nhưng các câu hỏi như thế này gây lúng túng, và họ đơn giản không nêu ra. Ngay cả Thượng đế cũng không là gì ngoài một giả thuyết mà những người tôn giáo đã từng cố chứng minh minh trong hàng nghìn năm, đủ mọi loại chứng minh - nhưng tất cả đều hư huyễn, không có bản chất nào, không hỗ trợ nào từ sự tồn tại. Nhưng không ai hỏi câu hỏi này.

Từ chính ngày đầu của cuộc sống, mọi người được huấn luyện để trung thành với hệ thống niềm tin theo đó họ được sinh ra. Nó là thuận tiện cho các tu sĩ khai thác bạn, nó là thuận tiện cho các chính khách khai thác bạn, nó là thuận tiện cho chồng khai thác vợ, cho bố mẹ khai thác con cái, cho thầy giáo khai thác học sinh. Với mọi quyền lợi được đầu tư, trung thành đơn giản là sự cần thiết. Nhưng nó thu toàn thể nhân loại vào sự chậm phát triển tinh thần.

Nó không cho phép hỏi, nó không cho phép hoài nghi, nó không cho phép mọi người được thông minh. Và người không có khả năng hoài nghi, hỏi, nói "Không," khi người đó cảm thấy rằng việc là sai, đã rơi xuống dưới tính người - người đó đã trở thành con vật nửa người nửa ngợm.

"... tất cả những điều đó biểu thị cho thái độ cố định, mù quáng được bắt rễ trong đa cảm lỗi thời."

"Tôi yêu và tin cậy vào thầy như thầy tôi, và tôi không thể hình dung được phần còn lại của đời tôi có bất kì ý nghĩa nào ngoại trừ rằng nó ở trong việc phục vụ cho tình yêu và tin cậy đó."

Nếu yêu được đòi hỏi, thế thì nó trở thành trung thành. Nếu yêu được cho không bị đòi hỏi, nếu nó là món quà tự do của bạn, thế thì nó nâng tâm thức của bạn lên.

Nếu tin cậy được đòi hỏi bạn đang bị làm thành nô lệ nhưng nếu tin cậy nảy sinh trong bạn, cái gì đó siêu nhân đang phát triển bên trong trái tim bạn.

Khác biệt là rất nhỏ, nhưng có tầm quan trọng vô cùng. Được đòi hỏi hay bị ra lệnh, yêu và tin cậy trở thành giả. Khi chúng nảy sinh theo cách riêng của chúng, chúng có giá trị cố hữu mênh mông. Chúng không làm cho bạn thành nô lệ, chúng làm cho bạn thành người chủ của bản thân bạn, bởi vì nó là tình yêu của bạn, nó là tin cậy của bạn. Bạn đang theo trái tim riêng của bạn. Bạn không theo ai đó khác, bạn không bị buộc phải theo. Tình yêu của bạn là từ tự do của bạn, tin cậy của bạn là từ chân giá trị của bạn, và chúng cả hai sẽ làm cho bạn thành con người giầu có hơn.

Đó là ý tưởng của tôi về con người mới. Người đó sẽ yêu, nhưng người đó sẽ không cho phép yêu bị ra lệnh. Người đó sẽ tin cậy, nhưng người đó sẽ tin cậy tương ứng với bản thân người đó - không tương ứng với bất kì kinh sách nào, không tương ứng với bất kì cấu trúc xã hội nào, không tương ứng với bất kì tu sĩ nào, không tương ứng với bất kì chính khách nào.

Sống cuộc sống của bạn theo trái tim riêng của bạn, đi theo nhịp đập của nó, đi vào trong cái không biết giống như đại bàng bay qua mặt trời trong tự do hoàn toàn, không biết giới hạn nào... nó không bị ra lệnh. Nó là niềm vui riêng của nó. Nó là bài tập về tính tâm linh riêng của người ta.

"Nhưng đó không phải là việc trung thành của tôi."

Chắc chắn. Tôi không thích bất kì ai trung thành với tôi, vì tôi không thể phá huỷ bạn, và tôi không thể lấy đi chân giá trị của bạn. Tôi ở đây để đưa bạn lên ngôi với chân giá trị của bạn, để giúp bạn đạt tới tiềm năng của bạn tới mức đầy đủ nhất của nó, để làm cho bạn là người chủ của định mệnh riêng của bạn. Tôi không thể yêu cầu trung thành từ bạn được, tôi không thể đòi hỏi điều gì - không tình yêu, không tin cậy, không trung thành. Nhưng nếu yêu nảy sinh trong bạn, tin cậy phát triển trong bạn, đó là hiện tượng khác toàn bộ. Toàn thể công trạng thuộc vào bạn; nó không có gì... Khi có liên quan tới tôi bạn không thể làm thất vọng tôi được, bởi lẽ đơn giản là tôi không đòi hỏi bất kì trung thành nào. Nếu bạn không trong tình yêu của bạn, nếu bạn không trong tin cậy của bạn, bạn không làm thất vọng tôi, bạn làm thất vọng bản thân bạn; bạn không phản bội tôi, bạn đang phản bội giá trị cao hơn riêng của bạn.

Đây là cách tiếp cận khác toàn bộ, nhưng đây là cách của con người mới. Và con người mới là hi vọng duy nhất cho tương lai.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Về sau tôi cảm thấy cuộc đời tôi đã đi tới đỉnh. Sống trong sự hiện diện của thầy là món quà quí giá và thú vị thế. Mọi khoảnh khắc đều trở thành vui vẻ và hài lòng thế, nhưng thế thì thường nỗi sợ chết đi tới mãnh liệt và mạnh mẽ và nỗi sợ phải bỏ lại mọi thứ đẹp này, tình bạn này, và tình yêu. Thầy thường nói cho chúng tôi về sau rằng chúng tôi không có nhiều thời gian còn lại trước khi thế giới này kết thúc. Làm sao có thể thảnh thơi trong sự chắc chắn về cái chết này?

Sadhan, đầu tiên chỉ có thể thảnh thơi khi cái chết là chắc chắn. Thảnh thơi là khó khi mọi sự là không chắc chắn. Nếu bạn biết rằng bạn sẽ chết hôm nay, mọi sợ chết sẽ biến mất. Phỏng có ích gì mà phí thời gian? Bạn có một ngày để sống: sống mạnh mẽ nhất có thể được, sống toàn bộ nhất có thể được đi.

Điều đó thực tế đã xảy ra trong cuộc đời của một người... Bác sĩ bảo anh ta, "Anh chỉ còn sáu tháng nữa để sống, không thêm một ngày, cho nên nếu anh muốn kết thúc bất kì cái gì, kết thúc nó đi. Nếu anh đã muốn làm bất kì cái gì, làm nó đi."

Người này rất giầu, và người đó bao giờ cũng có ý tưởng đi vòng quanh thế giới để thăm mọi chỗ đẹp, nhưng có nhiều vấn đề tới mức người đó liên tục trì hoãn điều đó. Bây giờ không có thời gian để trì hoãn nữa. Anh ta đặt làm quần áo đẹp nhất cho mình... Mọi người chưa bao giờ biết anh ta phung phí đến thế: anh ta ăn thức ăn ngon nhất, anh ta mua nhà tốt nhất trong thị trấn, anh ta đóng mọi việc kinh doanh. Nhu cầu gì để giữ chúng nữa? Trong sáu tháng anh ta có quá đủ - anh ta có thể sống như vua.

Anh ta đi vòng quanh thế giới, thăm mọi chỗ đẹp, mọi người đẹp của thế giới. Thực ra, anh ta đơn giản quên chết. Đến lúc anh ta trở về nhà, sáu tháng đã trôi qua lâu trước đây. Anh ta đi tới bác sĩ và cám ơn ông ấy.

Bác sĩ nói, "Anh vẫn còn sống à? Làm sao anh xoay xở được - vì bệnh này đã tới mức anh sẽ chết trong vòng sáu tháng."

Người này nói, "Một khi điều đó trở thành chắc chắn rằng tôi sẽ chết, cái chết không còn là vấn đề mà là sự chắc chắn. Tôi có sáu tháng để sống, cho nên tôi muốn sống đa chiều nhất có thể được. Và bằng việc sống một cách toàn bộ thế và mãnh liệt thế, có lẽ tôi đã quên mất chết vào thời điểm đúng."

Bác sĩ khám lại cho anh ta - bệnh của anh ta đã biến mất. Sáu tháng này đã là thảnh thơi, tận hưởng vui vẻ, sâu sắc tới mức bệnh phải biến mất!

Cho nên điều thứ nhất, Sadhan: Sự chắc chắn về chết là một trong những điều may mắn nhất. Và chết chưa bao giờ chắc chắn như thế - chắc chắn thế cho toàn thể nhân loại. Thực ra, mọi người phải thôi tạo ra vật liệu chiến tranh. Thay vì đánh nhau với hàng xóm, họ nên bắt đầu ca hát và nhảy múa cùng hàng xóm. Thời gian ngắn thế, bạn không thể đảm đương được đánh nhau. Mọi người nên quên mọi khác biệt về tôn giáo, và chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa phát xít. Tất cả những khác biệt này là tốt khi bạn có thời gian - nhưng thời gian là rất ngắn. Bạn không thể đảm đương được mọi khác biệt này của việc là người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo.

Chính thiếu hụt thời gian và sự chắc chắn của cái chết toàn cầu có thể mang tới biến đổi. Có lẽ bạn có thể tìm thấy bản thân mình trong cùng vị trí như người này, rằng thế giới thôi bị phân chia thành các quốc gia, bị phân chia thành các tôn giáo, liên tục đánh nhau và chúng ta bắt đầu, lần đầu tiên, tận hưởng hành tinh đẹp này cùng nhau.

Cái chết có thể không tới, cái chết không thể tới với những người sống rất mãnh liệt và rất toàn bộ. Và cho dù nó tới, những người đã sống một cách toàn bộ, đón chào nó vì nó là việc làm giảm nhẹ lớn. Họ mệt mỏi về sống, họ sống toàn bộ thế, mãnh liệt thế, cho nên cái chết tới như người bạn. Cũng như đêm tới sau công việc vất vả cả ngày như việc thảnh thơi lớn lao, như giấc ngủ đẹp, cái chết cũng vậy. Cái chết không có gì xấu về nó; bạn không thể thấy cái gì sạch hơn.

Bạn đang hỏi, "Về sau tôi cảm thấy cuộc đời tôi đã đi tới đỉnh."

Nhớ lấy, có những đỉnh bên ngoài các đỉnh - cứ nhìn về phía trước. Đừng được thoả mãn với điều bạn đã đạt tới. Bạn cần sự không hài lòng thiêng liêng. Một thành tựu nên trở thành niềm khao khát về cái gì đó thêm nữa, và lớn lao hơn. Và có những đỉnh bên ngoài các đỉnh, vô tận, các bầu trời bên ngoài các bầu trời. Chỉ là việc bạn cần đôi cánh mạnh.

Điều tốt là bạn cảm thấy bạn đã đi tới đỉnh cao nhất, nhưng đừng làm điều đó thành chỗ kết thúc cuộc hành trình của bạn. Làm nó thành chỗ bắt đầu của cuộc hành trình mới đi. Mọi đỉnh đều phải làm ra sự bắt đầu của cuộc hành trình mới - việc tìm đỉnh cao hơn.

"Sống trong sự hiện diện của thầy là món quà quí giá và thú vị thế. Mọi khoảnh khắc đều trở thành vui vẻ và hài lòng thế, nhưng thế thì thường nỗi sợ chết đi tới."

Điều đó nghĩa là niềm vui của bạn, phúc lạc của bạn, sự hài lòng của bạn không là toàn bộ - nó để lại không gian, lỗ hổng, từ đó sợ chết bước vào. Sợ chết đơn giản chỉ ra...

Nhảy múa nhanh hơn chút ít đi, sống nhanh hơn chút ít đi.

Tôi chưa bao giờ quên... ở Ahmedabad tôi thường ở nhà của Jayantibhai. Chúng tôi phải đi qua chiếc cầu, và khi chiếc cầu tới gần anh ấy sẽ bắt đầu lái xe nhanh hơn, vì có bảng lớn bên cạnh cầu quảng cáo về Gold Spot. Nó nói, "Sống sôi nổi một chút, nhấm nháp một Gold Spot."

Tôi hỏi Jayantibhai, "Chuyện gì thế? Đột nhiên, trên chiếc cầu này, anh bắt đầu đi nhanh."

Anh ta nói, "Nhìn cái bảng kia, `Sống sôi nổi một chút,' tôi bắt đầu đi nhanh!"

Nếu sợ chết tới, điều đó nghĩa là có vài lỗ hổng mà không được lấp đầy bằng sống. Cho nên những sợ chết đó là rất chỉ dẫn và có ích - chỉ cho bạn rằng điệu vũ của bạn phải đi nhanh hơn chút ít, rằng bạn phải đốt cháy ngọn đuốc của đời bạn từ cả hai đầu cùng nhau.

Nhảy múa nhanh tới mức người múa biến mất, và chỉ điệu múa còn lại.

Thế thì không thể có bất kì sợ chết nào tới thăm bạn được.

"Và nỗi sợ phải bỏ mọi cái đẹp này, tình bạn này, và tình yêu."

Nếu bạn toàn bộ ở đây bây giờ, ai quan tâm về ngày mai? Ngày mai sẽ chăm nom cho bản thân nó. Jesus là đúng khi ông ấy cầu nguyện Thượng đế, "Cầu Trời, xin cho con bánh mì hàng ngày." Ông ấy thậm chí không hỏi về ngày mai, chỉ hôm nay là đủ cho bản thân nó. Và bạn phải học rằng từng khoảnh khắc đều có sự đầy đủ.

Nỗi sợ về phải bỏ lại tất cả tới là vì bạn không sống đầy đủ trong khoảnh khắc này; bằng không thì không có thời gian, và không có tâm trí, và không có không gian.

Trong hơn ba thập kỉ qua tôi chưa bao giờ nghĩ về ngày mai. Và bạn không thể tìm được một cuộc sống đơn giản hơn của tôi. Trong cả đời tôi, tôi đã từng ngủ buổi chiều, và chuyện thường xảy ra là Nirvano phải nhắc tôi khi nào cô ấy đánh thức tôi vào buổi chiều, bởi vì nếu không ai đánh thức tôi, tôi sẽ không tự mình đánh thức mình - sao bận tâm? Cô ấy phải nhắc tôi, "Đây là buổi chiều, không phải buổi sáng," vì tôi thường quên.

Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là cô ấy quên nhắc tôi... tôi đi vào trong nhà tắm và bắt đầu cạo râu, sẵn sàng cho bài nói buổi sáng và chỉ khi nước lạnh làm cho tôi tỉnh một chút tôi mới nhớ ra, "Trời đất! Mình đang làm gì thế này?"

Nhưng dẫu sao, tôi tận hưởng việc cạo râu!

Sadhan, bạn cũng nói, "Thầy thường nói cho chúng tôi về sau rằng chúng tôi không có nhiều thời gian còn lại trước khi thế giới này kết thúc. Làm sao có thể thảnh thơi trong sự chắc chắn về cái chết này?"

Thực ra, việc liên tục nhấn mạnh của tôi rằng có khả năng toàn thế giới này bị phá huỷ là để giúp cho bạn sống mãnh liệt ngay bây giờ bởi vì có thể không có ngày mai nào nữa.

Bạn ở trong một vị trí rất đặc biệt trong lịch sử nhân loại. Mọi người bao giờ cũng có thời gian để trì hoãn - bạn không có thời gian. Tình huống của bạn là duy nhất. Dùng nó đi - đừng vì lo lắng, bởi vì điều đó sẽ không chấm dức thế giới khỏi chỗ kết thúc. Dùng bất kì thời gian nào còn lại để sống một cách sâu sắc tới mức mười năm trở thành gần tương đương với một trăm năm.

Có lần một nhà buôn được hỏi, "Ông bao nhiêu tuổi rồi?"

Và ông ta nói, "Ba trăm sáu mươi tuổi."

Người này không thể tin được điều đó. Người đó nói, "Xin ông nhắc lại điều đó. Có lẽ tôi đã nghe không thủng."

Nhà buôn quát lên và nói, "Ba trăm sáu mươi tuổi."

Người này nói, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể tin được điều đó. Ông trông không quá sáu mươi!"

Nhà buôn nói, "Ông cũng đúng. Khi có liên quan tới lịch biểu, tôi sáu mươi đấy. Nhưng khi có liên quan tới đời tôi, tôi đã sống sáu lần hơn bất kì ai khác. Trong sáu mươi năm tôi đã xoay xở sống ba trăm sáu mươi năm."

Điều đó tuỳ thuộc vào sự mãnh liệt.

Có hai cách sống. Một cách là cách của con trâu - nó sống theo chiều ngang, trong một đường thẳng. Cách kia là của vị phật. Ông ấy sống theo chiều đứng, theo chiều cao và chiều sâu. Thế thì từng khoảnh khắc có thể trở thành vĩnh hằng. Và chừng nào bạn chưa học được nghệ thuật biến đổi từng khoảnh khắc thành vĩnh hằng, bạn đã không hiện hữu cùng tôi - bạn bỏ lỡ tôi.

Thế giới có thể chấm dứt, có thể không chấm dứt, điều đó không phải là mối quan tâm của tôi. Nhưng tôi sẽ liên tục nhấn mạnh rằng nó sẽ đi tới chỗ kết bởi một lí do đơn giản: để đánh thức bạn dậy. Và đừng phí thời gian của bạn cho điều tầm thường, mà sống, hát, múa, yêu toàn bộ và tuôn tràn như bạn có khả năng; và không sợ nào sẽ can thiệp vào, và bạn sẽ không lo nghĩ điều gì sẽ xảy ra ngày mai. Hôm nay là đủ cho bản thân nó. Được sống, nó tràn đầy thế; nó không để lại không gian nào để nghĩ về bất kì cái gì khác. Không được sống, lo âu tới, sợ tới.

Không chỉ tôi nhấn mạnh sự kiện rằng thế giới đang đi tới chỗ kết thúc. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà cùng với sự nhấn mạnh của tôi về nó, tình huống thế giới đang rất hỗ trợ cho điều tôi nói. Nhưng Jesus Christ, hai nghìn năm trước, đã nói cùng điều đó, Phật Gautam, hai mươi nhăm thế kỉ trước, đã nói cùng điều đó.

Nó là phương cách cổ để đánh thức bạn dậy. Chừng nào bạn chưa biết rằng nhà bạn đang cháy, bạn sẽ không chạy ra khỏi nó. Và Jesus và Phật Gautam đã dùng nó như một phương cách, không tương ứng gì tới thực tại.

Tôi cũng dùng nó như phương cách, nhưng nó không chỉ là phương cách. Lần đầu tiên, thế giới thực sự làm ra hai tá người chứng ngộ, thế thì phải rất dễ dàng cho tôi làm ít nhất hai trăm người chứng ngộ - rất dễ dàng, bởi vì phương cách của ông ấy chỉ là hư cấu.

Phương cách của tôi không hư cấu, nó là thực tại. Thực tại đang hỗ trợ cho phương cách của tôi với tính toàn bộ.

Sadhan bạn sống, yêu, và làm từng khoảnh khắc thành cực lạc sâu đi. Mọi sợ có thể biến mất. Và nếu toàn thể nhân loại lắng nghe tôi, có lẽ thế giới có thể không kết thúc, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục. Con người cũ có thể chết đi và con người mới toàn bộ với giá trị tươi tắn có thể nảy sinh để thay thế con người cũ.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 26 - Quay về Mục lục Tập 2

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post