Read more
Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho
Chương 27. Ta có thể thấy chiếc giầy trong tim ông
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Tôi
cảm thấy ngày càng dễ dàng với thầy trong bài nói, và các ý nghĩ có xu hướng
không thẩm lậu vào như chúng vẫn thế. Dầu vậy, sự kiện vẫn còn lại là tôi không
mang thanh thản và phúc lạc mà tôi cảm thấy trong sự hiện diện của thầy vào các
hoạt động hàng ngày của tôi. Và chừng nào không có khác biệt giữa cách tôi cảm
thấy gần thầy và xa thầy, tôi vẫn chưa có được nó, có phải không? Có cảm giác
dường như mọi câu hỏi khác đơn giản là việc làm sao lãng để né tránh bài tập về
nhà này. Điều này có phải vậy không?
Maneesha, khác biệt mà bạn cảm thấy trong sự hiện diện
của tôi với khi bạn đang làm cái gì đó một mình sẽ vẫn còn tới chính phút cuối
cùng. Việc bùng nổ sẽ tới, nhưng không có cách nào nói về khi nào. Thời gian chắc
chắn sẽ tới khi sẽ không có khác biệt nào: dù bạn ở trong sự hiện diện của tôi
hay bạn một mình - nó sẽ là như nhau. Nó trở thành như nhau chỉ khi, trong tính
một mình của bạn nữa, bạn bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của tôi. Khi bạn đang
làm những điều khác, chúng không phải là sao lãng; bạn đang làm chúng cho tôi.
Yêu là đầy bí ẩn, nhưng ngay cả điều này cũng nhiều
hơn là người ta có thể mong đợi bởi vì nó là việc trở thành đúng - bạn đã bắt đầu
cảm thấy tôi. Bây giờ cảm giác đó sẽ tiếp tục phát triển theo cách riêng của
nó; bạn chỉ phải nuôi dưỡng nó. Đừng làm nó thành vấn đề. Thay vì thế chấp nhận
nó như sự cần thiết của trưởng thành.
Đoá hoa thứ nhất của mùa xuân đã tới. Mọi hoa sẽ sớm tới.
Và người ta không nên mong đợi, thay vì thế người ta nên học tận hưởng điều
đang xảy ra. Điều đó cho phép nhiều thứ xảy ra, làm cho bạn thành sẵn có, và cởi
mở và mong manh cho những khả năng lớn hơn.
Vấn đề thực là khi không cái gì xảy ra. Bạn có thể cảm
thấy không khác biệt gì ở hai điểm: nếu trong sự hiện diện của tôi, bạn không cảm
thấy cái gì khác biệt trong bản thể bạn - nếu nó cho cảm giác hệt như bạn vậy
khi bạn một mình, hay ở cùng người khác, hay đang làm cái gì đó khác - đây là
điểm thấp nhất. Không có khác biệt. Ở điểm cao nhất nữa, sẽ không có khác biệt.
Đó là vấn đề về việc tan chảy của bạn và việc hội nhập của bạn trở thành sâu
hơn đến mức nào. Điều đó không phụ thuộc vào bạn. Không có gì giống như bài tập
về nhà - bạn không thể làm được gì... bạn chỉ có thể đợi, bạn chỉ có thể hi vọng,
bạn chỉ có thể tin cậy. Và sự tồn tại đem mọi thứ tới cửa nhà bạn.
Goldstein tám mươi tuổi lấy một cô gái hai mươi tuổi rất
đẹp và hấp dẫn. Mọi bạn bè ông ấy và các đối tác kinh doanh, ở độ tuổi đó dù có
gia đình nhưng không còn thèm khát, đều tuyên bố ông ta ngu. "Làm sao
trong tuổi già của mình ông có thể mong đợi cô ấy trung thành với ông được?"
họ hỏi.
Ông già Goldstein sắc sảo mỉm cười và nói, "Sao
tôi phải không mong đợi điều đó? Tôi không hiểu mối quan tâm của các ông vì
chính một nguyên tắc cơ bản của tôi trong cả đời, là tôi chỉ có hai mươi nhăm
phần trăm cổ phần trong một kinh doanh tuyệt vời còn hơn là có một trăm phần
trăm cổ phần trong một kinh doanh tồi tệ."
Ngay cả một cổ phần hai mươi nhăm phần trăm trong một
kinh doanh tốt là lớn rồi. Đừng đòi hỏi một trăm phần trăm trong một kinh doanh
tồi tệ. Hai mươi nhăm phần trăm đó đang xảy ra. Bẩy mươi nhăm phần trăm cũng sẽ
theo đó, nhưng đó là vấn đề về việc xảy ra - nó không phải là phần làm. Và điều
tốt là có những thứ con người không thể làm được, mà chỉ có thể là người nhận.
Chỉ những điều đó là có giá trị, điều bạn không thể làm được, nhưng chúng xảy
ra. Chúng không có giá, nhưng chúng có giá trị. Mọi thứ bạn có thể làm đều có
giá, nhưng chúng không có giá trị nào.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Buồn
cười thế! Tôi cứ uống và uống, và thầy là người say. Xin thầy chuyển cho tôi
chai rượu - không, cả đại dương - một lần nữa được không?
Được. Satyadharma... một người Mĩ, một người Anh, và một
người Pháp ở trên một con thuyền. Sau một chốc, thuyền bắt đầu chìm. Người Anh,
là một quí ông, nói, "Đàn bà và trẻ em trước."
Người Mĩ nói, "Đéo họ!"
Người Pháp nói, "Chúng ta có thời gian
không?"
Bạn say; nhưng không người say nào chấp nhận rằng mình
say, người đó cứ xin thêm chai rượu nữa.
Một đêm trong một quán rượu, một người say tạo ra quá
nhiều phiền toái. Anh ta hoàn toàn say, và vẫn cứ đòi: "Thêm chai nữa."
Người chủ quán rượu nói, "Tuyệt đối không!"
và gọi người phục vụ tống anh ta ra khỏi cửa. Ông ta nói, "Anh uống quá
nhiều mức anh hấp thu được. Mai lại tới, nhưng đêm nay về nhà mà nghỉ đi."
Người say cảm thấy rất khát - đó là một trong những vấn
đề của uống rượu: bạn càng uống nhiều, bạn càng cảm thấy khát. Anh ta loạng choạng
đi vài bước và quay lại phía trước cửa sau và đòi thêm vài chai nữa.
Ông chủ nói với người phục vụ, "Tống nó ra nữa
đi."
Anh ta nói, "Lạ thực đấy... ông sở hữu mọi quán
rượu trong thành phố sao?"
Satyadharma, bạn nói, " Buồn cười thế..." Nó
vậy đấy! "Tôi cứ uống và uống, và... thầy là người say." Nếu tôi
không say, từ đâu mà bạn cứ uống và uống?
Ở đây bạn ngồi với đủ mọi loại người say. Cho dù bạn tới
mà không say, chỉ ngồi cùng những người này, chả mấy chốc bạn sẽ bắt đầu cảm thấy
cái gì đó buồn cười đang xảy ra. Ngay cả không khí cũng rất nặng; chỉ thở cùng
mọi người này là đủ cho người nghiệp dư bị say rồi. Và đừng hỏi về chai; toàn
thể đại dương sẽ được chuyển giao cho bạn - chỉ trở nên có năng lực hấp thu nó
thôi.
Năng lực của chúng ta trong mọi chiều là rất giới hạn.
Và khi có liên quan tới uống rượu - đặc biệt uống niềm vui, cực lạc, phúc lạc -
năng lực của chúng ta rất bị giới hạn. Chúng ta sớm đi tới điểm bên ngoài mà
chúng ta không thể đi thêm được. Nỗi sợ bị mất hút... người ta phải học bỏ sợ
hãi, và học nghệ thuật của việc bị mất hút.
Khi Bồ đề đạt ma tới Trung Quốc, Hoàng đế Vũ đã ra
biên ải để đón ông ấy vì tên tuổi và hương thơm của ông ấy đã lan xa trước ông ấy.
Bồ đề đạt ma, trong truyền thống của Phật Gautam, là một trong những đoá hoa hiếm
hoi nhất... ngay cả Phật Gautam đôi khi có thể cảm thấy ghen tị với ông ấy, mặc
dầu Bồ đề đạt ma là đệ tử của ông ấy.
Bồ đề đạt ma tới với một chiếc giầy đi trong một chân
và chiếc kia đội trên đầu. Hoàng đế Vũ không thể tin được vào mắt mình, và
không thể nào tin được... ông ấy đã nghe nói nhiều thế về con người này, và người
này dường như tuyệt đối điên. Nhưng ông ta là con người rất văn hoá, lịch sự;
ông ta là hoàng đế. Ông ta cố tránh nhìn chiếc giầy trên đầu. Hỏi về điều đó là
không ổn, nhưng cám dỗ cứ trở nên ngày một lớn hơn... chuyện gì thế nhỉ? Ông ta
nói về Trời, và ông ta nói về chân lí, nhưng mọi lúc ở bên trong ông ta toàn
nghĩ về chiếc giầy.
Chung cuộc Bồ đề đạt ma nói, "Đừng hỏi những câu
hỏi không cần thiết; ông hỏi câu hỏi cần thiết đi. Ta có thể thấy chiếc giầy
trong tim ông. Ông không thể giấu ta được. Mắt ta gần như có khả năng xuyên thấu
qua cái sọ dầy nhất: 'Tại sao ông đội giầy lên đầu'?"
Hoàng đế chưng hửng: Thế này thì quá thể. Người này dường
hoặc say hoặc điên, nhưng chắc chắn ông ấy có phương pháp trong cái điên của
ông ấy. Ông ấy đang đội giầy lên đầu... Nhưng ông ấy không sai - mình đang đè
nén chiếc giầy trong tim, trong tâm trí; cả bản thể mình đang muốn hỏi mỗi một
câu hỏi: "Sao ông đội chiếc giầy này?" Và khi ông ấy lại hỏi nữa,
"Ông hỏi câu hỏi thực đi," tốt hơn cả là hỏi nói; bằng không, mình sẽ
không thể ngủ được.
Ông ta nói, "Tôi xin lỗi, điều đó thật là ngượng."
Bồ đề đạt ma nói, "Chả có gì mà ngượng. Ông đơn
giản hỏi thôi."
Hoàng đế nói, "Ta đang định tránh câu hỏi đó, và
chỉ để tránh nó ta mới hỏi mọi câu hỏi khác - ta chả ngụ ý gì cả. Nhưng ông dường
như là một anh chàng kì lạ; ông đã bắt quả tang ta. Ta đã không hỏi, nhưng ông
đã nghe được câu hỏi này: "Sao ông đội giầy lên đầu?"
Bồ đề đạt ma nói, "Bây giờ chúng ta có thể nói.
Bây giờ ông đơn giản, hồn nhiên - bây giờ ông không kìm nén. Ta đội chiếc giầy
này lên đầu để cho ông có thể hỏi câu hỏi thực. Bây giờ thì không cần..."
Ông ấy bỏ chiếc giầy ra, đi vào chân, và ông ấy nói, "Bây giờ ông phải hiểu:
bắt đầu từ chính lúc ban đầu; đừng bắt đầu hỏi câu hỏi về Trời. Ông dường như
là một thợ giầy bẩm sinh."
Hoàng đế giận lắm và choáng. Hiển nhiên người này đang
diễu cợt ông ta, nhưng ông ta vẫn cố che giấu ngượng ngùng của mình. Cả triều
đình của ông ấy đều hiện diện, và họ tất cả đều cố che giấu tiếng cười của
mình. Ông ta hỏi, "Ông là ai?" - bởi vì đó là một trong những câu hỏi
có ý nghĩa nhất và cổ đại, tâm linh nhất.
Bồ đề đạt ma nói, "Khi có liên quan tới ta, ta
không biết. Ông có biết ông là ai không?"
Hoàng đế nói, "Đây là cái gì đó ta đã tới để hỏi
ông vì ta không biết."
Bồ đề đạt ma nói, "Ông dốt; ta cũng không biết,
nhưng ta hồn nhiên. Bây giờ, quay về đi. Việc ngủ sẽ không thể được vì ông sẽ
phải hình dung ra tại sao ông dốt và ta hồn nhiên - và vì cùng một lí do."
Hoàng đế quay về nhà rất phân vân. Người này có sức
thu hút: ông ta không thể quên được đôi mắt của ông ấy, ông ta không thể quên
được sự hiện diện của ông ấy. Ông ta không thể ngủ được cả đêm; ông ta không thể
phân biệt được làm sao một người nói, "tôi không biết" là dốt và người
khác nói, "tôi không biết" là hồn nhiên.
Ông ấy quay lại. Bồ đề đạt ma nói, "Ông là người
thông thái; ông chưa bao giờ nhận ra sự kiện rằng ông không biết bản thân ông -
ông bao giờ cũng tin rằng ông biết. Ít nhất, ông đã giả vờ với thế giới rằng
ông biết. Đó là từ dốt nát.
"Ta đã tìm sâu trong bản thân ta. Ta không biết
vì không có ai để mà được biết. Ta đã thấy ngôi nhà trống rỗng - cái không thuần
khiết, bầu trời không mây. Không có người biết, không có gì để được biết.
"Ông đang nói điều đó từ dốt nát, bởi vì ông vẫn
nghĩ ông hiện hữu, nhưng ông không biết ông là ai. Ta đang nói điều đó từ hồn
nhiên, bởi vì ta biết không có người để được biết, để là người biết. Nó chỉ là
im lặng."
Cái chai sẽ được chuyển giao cho bạn - phải chính chắn
lên vì điều đó. Ngay bây giờ, bạn đang hỏi từ dốt nát. Ngày bạn sẽ hỏi từ hồn
nhiên, cái chai sao...? không, toàn thể đại dương sẽ được chuyển giao cho bạn -
nó thuộc vào bạn. Nó đã ở bên trong bạn rồi. Sáng suốt của bạn phải phát triển
nhiều hơn, nhận biết của bạn phải rõ ràng hơn, im lặng của bạn phải sâu sắc
hơn, sâu lắng hơn. Và tất cả những phẩm chất này gần như đã bùng nổ bên trong bạn
- chỉ mỗi điều là bạn không cho phép chúng, bạn đang ngăn cản chúng.
Không ai muốn chỉ là không ai cả, không ai muốn là cái
không thuần khiết. Khoảnh khắc bạn sẵn sàng biến mất, sự hiện diện mới nảy sinh
trong bạn mà chẳng liên quan gì tới "tôi" và "mình," điều
là một phần của toàn thể sự tồn tại. Và thế thì duy nhất cơn khát được dịu đi.
Công việc của tôi là làm cho bạn ngày một khát hơn -
khát tới mức một ngày nào đó, bạn lấy cú nhảy vào cái không riêng của bạn, và
biến mất. Việc biến mất của bạn là chứng ngộ của bạn.
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Không
thể nào viết được câu hỏi có nghĩa cho thầy, tôi vui mừng khôn xiết khi thấy mọi
người yêu thầy. Thưa thầy kính yêu, xin giúp tôi luôn đi tiếp.
Nirupa, cảm giác rằng bạn không thể viết ra được câu hỏi
có nghĩa cho tôi điều tôi gọi là hồn nhiên; bằng không, mọi người nghĩ câu hỏi
của họ là rất có nghĩa. Từ dốt nát, bạn không thể hỏi được câu hỏi có nghĩa. Nó
là một trong những bí ẩn của cuộc sống: ngày bạn có thể hỏi câu hỏi có nghĩa, bạn
sẽ thấy câu trả lời có nghĩa bên trong bản thân bạn. Câu hỏi có nghĩa mang câu
trả lời có nghĩa như cái bóng.
Nhưng nhận biết rằng bạn không thể hỏi được câu hỏi có
nghĩa là một thành tựu trên con đường của hồn nhiên đấy. Không có nhu cầu về bất
kì câu hỏi nào, và không có nhu cầu về bất kì câu trả lời nào. Câu hỏi và câu
trả lời chỉ là chất liệu tạo nên tâm trí bạn. Khi bạn trở nên không quan tâm tới
câu hỏi và câu trả lời, bạn bắt đầu bước ra khỏi tâm trí; và ra khỏi tâm trí và
hiện hữu vinh quang của bạn, là cái ta đích thực của bạn.
Điều hay là bạn nói, "Tôi vui mừng khôn xiết khi
thấy mọi người yêu thầy." Bình thường, tâm trí không vận hành theo cách
đó. Chỉ nếu bạn đã trượt một chút ít ra khỏi tâm trí thì mới có thể vui mừng
khôn xiết khi thấy mọi người yêu tôi. Tâm trí bao giờ cũng ghen tị, nó không thể
vui mừng khôn xiết được. Nó sẽ cảm thấy bị tổn thương rằng "người khác
đang yêu, ở phía trước mình, và mình đang tụt lại sau." Và điều đó sẽ tạo
ra cả nghìn lẻ một hợp lí hoá rằng "tình yêu của họ là giả - họ tất cả đều
giả vờ. Tình yêu của mình mới đúng và đích thực - đây toàn là đạo đức giả."
Chức năng của tâm trí là làm cho bạn cạnh tranh, làm
cho bạn ghen tị, làm cho bạn tin bản thân bạn là cao siêu hơn người khác. Một
khi bạn chỉ chút ít ra ngoài tâm trí, mọi sự bắt đầu thay đổi. Nếu ai đó vui vẻ,
bạn không cảm thấy ghen tị; bạn cảm thấy biết ơn là bạn thấy người vui vẻ. Ai
đó đang yêu - bạn không cảm thấy ghen tị; bạn cảm thấy biết ơn rằng bạn đã có
khả năng thấy ai đó yêu ai đó khác, và ghen tị đã không nảy sinh trong bạn.
Bạn nói, "Tôi vui mừng khôn xiết khi thấy mọi người
yêu thầy." Đây là chỉ báo tốt, Nirupa. Bạn đã ở cùng tôi đủ lâu rồi, và
đây là lúc cho bạn đi ra khỏi tâm trí. Tất cả những người ở cùng tôi, công việc
duy nhất của họ là đi ra khỏi tâm trí, siêu việt lên trên tâm trí, vận hành như
một vô trí, vận hành như một trái tim, và chung cuộc, vận hành như một bản thể.
Bạn hỏi, "Xin giúp tôi luôn đi tiếp." Phúc
lành của tôi đi cùng bạn, tình yêu của tôi đi cùng bạn; bạn không cần cái gì
hơn. Điều đó sẽ giúp bạn đi tiếp - chỉ đừng trở nên quá tham lam. Nhưng điều lớn
lao tới rất chậm. Đừng đòi hỏi hoa theo mùa vụ; chúng tới nhanh, nhưng chúng
cũng biến mất nhanh.
Bé Moishe chơi diều trên hồ trong khi mẹ nó đứng xem
nó. Đột nhiên, tụt qua kẽ nứt trên băng mỏng, bé Moishe biến mất.
"Ối trời!" mẹ nó la lên. "Moishe của
tôi, ngay trước mắt tôi!" Cuối cùng một cảnh sát tới, tụt quần áo ra, và lặn
xuống nước băng. Lặp đi lặp lại, tái người vì lạnh, anh ta lặn xuống và cuối
cùng tìm thấy Moishe. Người cảnh sát xoay xở làm nó sống lại, bọc nó trong quần
áo của mình, và chạy ngay tới bệnh việc nơi bé Moishe cuối cùng phục hồi lại.
Mẹ của Moishe đi tới người cảnh sát sau đó và nói,
"Vậy, mũ của nó đâu? Nó có đội mũ mà!"
Đây đặc biệt là tâm trí Do Thái, nhưng mọi tâm trí đều
có tính Do Thái. Bà ta lo nghĩ về chiếc mũ. Bà ta thậm chí không cám ơn người cảnh
sát rằng anh ta đã liều mình cứu con bà ta. Mối quan tâm của bà ta là, "Mũ
đâu rồi?"
Đừng bao giờ tham và đừng bao giờ quan tâm tới cái tầm
thường, và việc chuyển động của bạn tới im lặng lớn hơn của trái tim sẽ trở nên
dễ dàng hơn mọi ngày. Yêu thương, vui vẻ đi, và bao giờ cũng cám ơn vì bất kì
cái gì đang xảy ra cho bạn. Đừng hỏi về mũ.
Cám ơn về điều đã được trao cho bạn - và cuộc sống
đang cho bạn nhiều tới mức việc cám ơn của bạn bao giờ cũng không đủ. Nhưng
trái tim cám ơn trưởng thành một cách dễ dàng; với lòng biết ơn, bạn được nuôi
dưỡng. Bạn trở nên mạnh hơn trong việc đi tới cái không biết.
Ngoại trừ lòng biết ơn, không có lời cầu nguyện khác.
Câu
hỏi 4
Osho
kính yêu,
Câu
hỏi này đã nhiều lần tới với tôi, nhưng thầy đã chỉ khêu gợi nó vào việc mở ra.
Chứng ngộ có phải là nỗ lực cuối cùng không?
Prem Shunyo, chứng ngộ chắc chắn là nỗ lực cuối cùng,
nhưng không dành cho Milarepa. Với Milarepa, bạn là nỗ lực cuối cùng. Nói cách
khác, với Milarepa, bạn là chứng ngộ. Cho nên đừng lo nghĩ, để anh ấy ngu ngơ
quanh đi, nhưng anh ấy không thể thoát được khỏi bạn. Bạn là nỗ lực cuối cùng của
anh ấy, chứng ngộ của anh ấy.
Họ nói rằng đằng sau mọi người đàn ông vĩ đại có người
đàn bà. Họ đã quên không biết rằng thỉnh thoảng trước mọi người người đàn ông
vĩ đại đều có người đàn bà. Trong trường hợp của bạn, bạn không ở sau Milarepa,
bạn ở trước Milarepa. Tìm bạn, anh ta sẽ trưởng thành, bởi vì bạn sẽ trưởng
thành hướng tới chứng ngộ. Và anh ta sẽ do dự chần chừ, bằng cách nào đó mang
cây ghi ta của mình, đi sau bạn - đó sẽ là chứng ngộ duy nhất.
Hai người chưa bao giờ trở nên chứng ngộ cùng nhau -
nhưng trong trường hợp của bạn, dường như là điều đó sẽ xảy ra, một ngoại lệ.
Và khi cả hai bạn được chứng ngộ, anh ấy sẽ chơi ghi ta... Không thầy chứng ngộ
nào mãi tới nay đã mang ghi ta tới những chiều cao đó. Và chứng ngộ của anh ấy
là chắc chắn - chỉ bạn là đi trước anh ấy. Đừng theo sau anh ấy; bằng không, cả
hai bạn sẽ mất con đường. Bạn tìm chứng ngộ, và để Milarepa tìm bạn.
Một câu chuyện dành cho bạn để kể cho Milarepa... Một
người bố tự hào cho con trai mình tờ hai mươi đô la và cho nó đi tới nhà thổ địa
phương. Trên đường đi, cậu bé đi qua nhà bà nội, và bà gọi nó vào. Nó giải thích
chỗ nó đi, và bà khăng khăng rằng nó giữ lấy hai mươi đô là và làm việc đó với
bà.
Cậu con trai trở về nhà với nụ cười lớn. "Chuyện
ra sao?" người bố hỏi.
"Tuyệt! và con đã tiết kiệm được hai mươi đô
la," cậu con trai đáp.
"Chuyện thế nào?" bố nó hỏi.
"Con làm với bà nội," cậu bé giải thích.
Bố nó la lên, "Mày ngụ ý mày làm tình với mẹ tao
à?"
"Này, sao không?" cậu bé nói. "Bố đã
làm tình với mẹ con!"
Câu
hỏi 5
Osho
kính yêu,
Đêm
hôm nọ, khi chân thầy khuỵu xuống và thầy bắt đầu ngã, cái gì đó như tia sét đã
xảy ra. Trong một khoảnh khắc, tôi biết tới nỗi sợ sâu sắc nhất của mình, nước
mắt sâu sắc nhất của tôi, và tin cậy toàn bộ. Ngay cả nói về điều này như một
kinh nghiệm là không thể được. Nó không phải là kinh nghiệm chút nào vì tôi đã
biết kinh nghiệm để hiện hữu. Tôi chỉ có thể phân vân với lời. Dường như là có
các trái tim bên trong trái tim. Tim tôi cảm thấy nhịp đập ngay lập tức của nỗi
buồn sâu, xa bên ngoài bất kì nỗi buồn nào tôi đã từng biết. Và, dường như giữ
trái tim này bên trong bản thân nó, một trái tim lớn hơn đã tồn tại đích xác ở
cùng khoảnh khắc, tĩnh lặng hoàn toàn, biết, quan sát. Điều này là tin cậy.
Lời
không nói được thế. Osho ơi, xin thầy nói cái gì đó về khoảnh khắc này?
Satyadharma, câu hỏi bạn đang hỏi có thể ở trong tim của
nhiều sannyasin khác. Bạn đang hỏi, "Đêm hôm nọ, khi chân thầy khuỵu xuống
và thầy bắt đầu ngã, cái gì đó như sét đánh đã xảy ra. Trong một khoảnh khắc,
tôi biết tới nỗi sợ sâu sắc nhất của mình, nước mắt sâu sắc nhất của tôi, và
tin cậy toàn bộ."
Người ta có thể nhận ra hay không... sâu bên dưới những
người đã yêu tôi đều mang nỗi sợ nào đó rằng một ngày nào đó tôi sẽ không ở
trong thân thể - đó là nỗi sợ sâu sắc nhất của họ, và nước mắt sâu sắc nhất của
họ, bởi vì họ không thể quan niệm được bản thân họ mà không có tôi, tôi đã trở
thành gần như một phần của bản thể họ. Nó không còn là quan hệ, nó là việc hội
nhập và tan chảy. bạn không thể được thoả mãn. Với việc biến mất của tôi khỏi
thân thể, họ sẽ thấy một phần đời họ cũng đã biến mất - và có lẽ, đó là phần có
ý nghĩa nhất, có nghĩa nhất.
Ngày chân tôi khuỵu xuống và tôi bắt đầu ngã, tất cả
những nỗi sợ và nước mắt này đột nhiên trào lên bề mặt. Điều cực kì tốt của
chân tôi là cho bạn một cơ hội để nhìn sâu hơn vào bên trong bản thân bạn rằng
tôi sẽ không ở đây mãi mãi.
Cho nên bạn không trì hoãn một khoảnh khắc; bạn phải sẵn
sàng trước khi tôi rời khỏi thân thể. Chỉ thế thì bạn sẽ không bỏ lỡ tôi; trong
việc nhận ra của bạn, bạn sẽ tìm thấy tôi lần nữa - gần hơn, tươi hơn.
Điều đó là đúng: ngay cả nói về điều này như một kinh
nghiệm cũng là không thể được, bởi vì nó đích xác như tia sét - không giống
kinh nghiệm chậm chạp - nhanh thế, đột ngột thế, bất ngờ thế.
Sau rốt, chân tôi là chân của thầy. Khi nó sẽ làm cái
gì đó, nó sẽ làm cái gì đó thực sự sâu. Nó khêu gợi trong bạn nhiều tình cảm,
và điều lớn nhất trong chúng là về tin cậy.
Trong khi tôi còn sống, trong thân thể, bạn có thể coi
tôi như đương nhiên có đấy, rằng sáng mai tôi sẽ quay lại nói chuyện với bạn.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, bạn biết điều có thể là bất kì khoảnh khắc nào bạn
phải mất tôi. Và trước khi khoảnh khắc đó tới, chừng nào bạn chưa đạt tới bản
thân bạn, bạn sẽ trong khổ hoàn toàn và trong bóng tối.
Đột nhiên, bạn không thể coi tôi như đương nhiên có
đó. Tôi đã từng nhấn mạnh, "Đừng coi tôi như đương nhiên có đó. Hôm nay
tôi ở đây; ngày mai tôi có thể không hiện hữu." Dễ dàng đạt tới chân lí
khi tôi cầm tay bạn trong tay tôi; sẽ khó hơn khi bạn bị bỏ lại một mình.
Và người ta chẳng bao giờ biết được bạn sẽ mất bao lâu
để tìm ra người khác, người có thể yêu bạn một cách vô điều kiện, người có thể
tin cậy vào bạn như bạn vậy. Có thể phải mất nhiều kiếp mới tìm được người như
thế. Bạn sẽ gặp nhiều người, nhưng họ tất cả sẽ yêu cầu rằng bạn phải là chấp
nhận được với họ theo cách nào đó. Phật Gautam, hay Zarathustra, hay Jesus
Christ, tất cả họ đều yêu cầu bạn phải theo cách nào đó, thế thì bạn xứng đáng
được chấp nhận.
Tôi khai phá một con đường mới: tôi chấp nhận bạn như
bạn vậy.
Khác biệt là họ muốn bạn thay đổi trước khi họ chấp nhận
bạn; tôi tin cậy vào chấp nhận của tôi. Tôi biết rằng việc chấp nhận của tôi sẽ
làm thay đổi bạn. Họ mong đợi bạn xứng đáng, thích hợp; chỉ thế thì họ mới có
thể trút tình yêu của họ lên bạn.
Thái độ của tôi là khác toàn bộ với họ, từ bất kì ai
đã từng sống trên trái đất. Tôi sẽ trút tình yêu của tôi lên bạn bởi vì tôi tin
cậy vào tình yêu của tôi và phẩm chất giả kim thuật của nó. Tình yêu của tôi sẽ
làm biến đổi bạn, làm cho bạn xứng đáng. Có thể phải mất hết kiếp nọ tới kiếp
kia mới tìm ra người khác. Và nếu bạn không thể trở nên chứng ngộ với tôi, sẽ rất,
rất khó với kiểu tính đệ tử cũ, và kiểu thầy cũ.
Thế giới chưa là thiên đường bởi vì không ai đã chấp
nhận bạn. Đầu tiên họ muốn bạn thay đổi tương ứng theo lí tưởng của họ và chỉ
thế thì bạn mới được chấp nhận. Thường phải mất năm năm, bẩy năm, hay thậm chí
mười năm để trở thành người được khai tâm với Phật Gautam. Mười năm bạn sẽ vẫn
còn là người mới... chỉ chuẩn bị, và hi vọng rằng bạn sẽ được chấp nhận. Hàng
nghìn người đã thử, và chỉ rất ít người đã được chấp nhận.
Bạn không mới trên trái đất; có lẽ nhiều người trong
các bạn đã sống với các thầy khác, nhưng họ đã làm toàn thể vấn đề thành khó thế.
Ngay cả khai tâm cũng yêu cầu các phẩm chất được phát triển trong bạn - bạn phải
là chấp nhận được và coi được. Hàng triệu người đã khao khát về một tâm thức tốt
hơn, nhưng không ai có đó để giúp họ - họ không xứng đáng để được giúp.
Nỗi sợ sâu sắc nhất của bạn không phải là kinh nghiệm
mà có thể dễ dàng được diễn đạt. Nó đã làm rung chuyển toàn thể bản thể bạn. Nó
đã làm cho bạn nhận biết rằng bạn phải đưa tính toàn bộ của bạn vào trong việc
biến đổi tâm thức của bạn trong khi tôi còn ở đây trong thân thể; bằng không, bạn
có mọi cơ hội tìm cái bất tử, và bạn đã bỏ lỡ nó. Bạn sẽ không bao giờ có thể
tha thứ cho bản thân bạn.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 28 - Quay về Mục lục Tập 2
..............................
0 Đánh giá