Chương 28. Chúng ta phải tạo ra tương lai vàng

Chương 28. Chúng ta phải tạo ra tương lai vàng

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho

Chương 28. Chúng ta phải tạo ra tương lai vàng



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Hướng tới chỗ kết thúc của thiên niên kỉ thứ nhất, nhân loại đã sợ rằng Thượng đế sẽ đặt kết thúc cho thế giới, bởi vì điều ngài đã nói trong sách khải huyền của thánh John. Ngày nay, khi chúng ta đang tới gần hơn với chỗ kết thúc của thiên niên kỉ thứ hai, con người trở nên ngày một sợ hơn rằng có lẽ bản thân mình đang đặt chỗ kết thúc cho thế giới. Đã có cái gì thay đổi chút nào trong tâm thức con người trong một nghìn năm qua không? Con người cần cái gì để hiểu bây giờ rằng mình biết rằng mình và chỉ mình sẽ chịu trách nhiệm và không phải là Thượng đế hư cấu nào đó?

Chidananda, đã có thay đổi lớn trong tâm thức con người trong một nghìn năm qua. Nhưng thay đổi là tới mức bạn có thể thấy nó chỉ khi tình huống thực nảy sinh, và con người đáp ứng theo cách khác toàn bộ so với con người đã từng đáp ứng trước đây. Chẳng hạn, chưa bao giờ có nhiều nhận biết thế về hoà bình, và chưa bao giờ có nhiều đối kháng thế với chiến tranh.

Thực ra, chiến tranh bao giờ cũng được kính trọng trong quá khứ, và hoà bình chưa bao giờ được nghĩ tới như bất kì cái gì nhiều hơn là kẽ hở giữa hai cuộc chiến tranh - không cái gì tích cực, chỉ là chuẩn bị cho cuộc chiến tranh mới. Bạn cần thời gian nào đó. Chiến tranh phá huỷ nhiều tới mức bạn không thể lập tức bắt đầu cuộc chiến khác; do đó thời gian hoà bình là được cần. Đây không phải là hoà bình đích thực, nó đơn giản là cuộc chiến tranh lạnh. Chiến tranh và tất cả các cấu phần của nó vẫn liên tục chảy ngầm, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh nguy hiểm hơn và huỷ diệt hơn trong tương lai.

Toàn thể quá khứ đã từng kính trọng chiến binh. Chỉ bây giờ trong vài năm qua mà chiến tranh đã trở thành từ tục tĩu bẩn thỉu, và hoà bình lần đầu tiên đã trở thành ham muốn và khao khát của chính trái tim nhân loại.

Khi có liên quan tới tôi, chiến tranh đã trở thành gần như không thể được.

Tính không thể được của chiến tranh dựa trên hai nền tảng. Một là tâm thức con người về cái vô tích sự của chiến tranh. Không ai tuyên bố rằng nó là cái gì đó đẹp đẽ, cái gì đó danh giá, cái gì đó cho chân giá trị cho nhân loại. Dần dần, dần dần điều đã thấm sâu vào tâm thức con người là chiến tranh lấy đi mọi chân giá trị. Nó làm cho con người rơi xuống dưới con vật, bởi vì ngay cả con vật cũng không giết loài riêng của chúng; sư tử không giết sư tử khác, hươu không giết hươu khác. Chỉ con người giết con người khác. Điều đó là không đủ tư cách, không phải là phẩm chất lớn để được tôn vinh.

Cho nên điều đầu tiên là ở chỗ chiến tranh đã rơi vào sự bất kính, vào điều vô tích sự hoàn toàn, ngu xuẩn; nó đã mất mọi quá khứ vinh quanh và ý nghĩa của nó.

Thứ hai, vật liệu chiến tranh - năng lượng nguyên tử và vũ khí hạt nhân - đã đạt tới điểm mà chúng đã làm cho chiến tranh thành không thể được. Chừng nào toàn thể nhân loại còn chưa đột nhiên phát điên, chiến tranh là không thể được, bởi vì chủ định duy nhất của chiến tranh là đánh bại kẻ thù, chủ định duy nhất là chiến thắng. Chiến thắng là mục đích. Nhưng bây giờ, với vũ khí hạt nhân, không có thất bại, không chiến thắng; không ai bị thất bại, không ai trở thành chiến thắng, tất cả đều chết. Toàn thể cuộc sống trên hành tinh đơn giản biến mất.

Điều Phật Gautam, Mahavira, Jesus, Zarathustra và những thầy giáo lớn của nhân loại đã không thể nào thuyết phục được con người, đã được vũ khí hạt nhân thực hiện. Bây giờ chiến tranh chỉ có nghĩa một điều thôi: tự tử toàn cầu. Và không người nào sẵn sàng tự tử cả. Thực ra, khả năng của chiến tranh thế giới càng tới gần, thôi thúc sống càng trở nên sâu sắc hơn - và sống càng ý thức hơn, và sống càng đáng yêu hơn, và sống càng mãnh liệt hơn. Khao khát sống bản thân nó chưa bao giờ mãnh liệt thế và sâu lắng thế như nó ngày nay.

Tôi dự báo về tính không có khả năng của bất kì cuộc chiến tranh nào trong tương lai. Và điều này sẽ làm thay đổi cả nghìn lẻ một thứ trong cuộc sống, bởi vì nếu chiến tranh trở thành không thể được, sớm hay muộn việc chồng chất vũ khí hạt nhân sẽ trở thành bài tập trong sự ngu xuẩn.

Ở Liên Xô, dưới sự lãnh đạo của Gorbachev, họ đã dừng tạo ra vũ khí hạt nhân đơn phương. Họ đã cố gắng vất vả để thương lượng với Mĩ rằng cả hai nên chấm dứt cùng nhau. Họ nói, "Chúng tôi cứ tạo ra nỗi sợ rằng các ông tạo ra vũ khí hạt nhân; các ông cứ tạo ra nỗi sợ rằng chúng tôi tạo ra vũ khí hạt nhân - chúng ta có thể chấm dứt cùng nhau." Nhưng Ronald Reagan là Adolf Hitler số một - một tâm trí rất phát xít.

Gorbachev đã lấy một bước cách mạng và thông minh và dũng cảm và mạo hiểm tới mức người ta không thể quan niệm được ông ấy chỉ là một nhà chính trị. Ông ấy là con người của hiểu biết sâu sắc. Ông ấy đã dừng tạo ra nhiều vũ khí hạt nhân gần một năm qua, và ông ấy đã cắt giảm ngân sách mọi khoảnh khắc, bởi vì ông ấy có thể thấy khả năng của điều tôi đang nói: rằng sẽ không có chiến tranh nào, bởi vì bạn không thể thuyết phục được năm tỉ người chết chẳng vì chủ định nào. Gorbachev đã làm ra lịch sử bằng việc lấy bước đi đơn phương, nhưng Mĩ vẫn chồng chất...

Quần chúng Mĩ nên nổi dậy trong phản ứng nổi dậy chống lại chính phủ của họ, vì bây giờ ngay cả Ronald Reagan cũng không thể nói, "Chúng ta phải tạo ra vũ khí hạt nhân vì Liên Xô đang tạo ra chúng." Liên Xô đã mở cửa cho các nhà khoa học thế giới tới và xem xét các nhà máy của họ và được thoả mãn, bởi vì Ronald Reagan đang liên tục nói dối rằng "Gorbachev đã không dừng tạo ra vũ khí hạt nhân; ông ta đơn giản lừa chúng ta." Bây giờ toàn thế giới được thuyết phục rằng Liên Xô không còn quan tâm tới việc phá huỷ cuộc sống con người.

Mọi người thông minh của thế giới nên phản đối chống lại thái độ phát xít Mĩ này, và buộc Mĩ dừng đem cái chết tới cho hành tinh đẹp này. Và tôi nghĩ, khi thế kỉ này đi tới hết, nhất định có sự phản đối lớn từ khắp nơi trên thế giới. Mĩ phải được đưa vào chỗ đúng - điều đó đã là muộn!

Tôi nhớ tới George Gurdjieff. Ông ấy hay nói một cách tươi cười rằng Mĩ đã không được khám phá ra lần đầu tiên, và điều đó là đúng. Chính điều dối trá đang được dạy trong các trường phổ thông và cao đẳng và đại học là Mĩ đã được Columbus khám phá ra. Ở Thổ Nhĩ Kì có tấm bản đồ bẩy trăm năm trong đó châu Mĩ được vẽ đầy đủ, cả hai miền Mĩ, Bắc Mĩ và Nam Mĩ, bản đồ đích xác về toàn thế giới. Khi bản đồ đó được khám phá ra điều đó đã gây choáng tới mức không chỉ châu Mĩ được biết, người ta còn biết rõ rằng các bản đồ về nó đã tồn tại. Thế thì cái gì đã xảy ra?

Trong huyền thoại Ấn Độ, một trong những chiến binh vĩ đại của Mahabharat, cuộc chiến tranh Ấn Độ lớn từ năm nghìn năm trước, đã lấy một người đàn bà từ Mexico. Từ trong văn học tiếng Phạn dành cho Mexico là Makshika. Mexico là việc nói không chính xác của từ tiếng Phạn Makshika, bởi vì mô tả là đích xác về Mexico; và ở Mexico, các ngôi đền Hindu đã được tìm thấy, và các thần Hindu và tượng của họ đã được tìm thấy. Ngôi đền Mexico là bản sao của ngôi đền Hindu.

George Gurdjieff hay nói rằng châu Mĩ đã được khám phá ra nhiều lần, nhưng nó trở thành mối phiền toái tới mức chúng ta phải bưng bít nó và quên tất cả về nó - thế rồi ai đó khác lại khám phá ra nó lần nữa!

Nếu Ronald Reagan và các đồng nghiệp phát xít của ông ta không nghe việc phản đối của toàn thể thế giới thông minh, thế thì cách duy nhất sẽ là tẩy chay tuyệt đối; tha thứ cho kẻ ngu - và quên họ đi, để cho họ có thể được khám phá ra lần nữa bởi Columbus nào đó.

Các bước mà Gorbachev đang lấy là có giá trị mênh mông, và rất có tính thuyết phục cho toàn thế giới rằng ý định của ông ấy là vì việc cùng tồn tại đẹp.

Không cần chiến tranh nào. Bạn có thể có dân chủ của bạn, bạn có thể có chủ nghĩa cộng sản của bạn, bạn có thể có ý thức hệ riêng của bạn - vấn đề là gì? Không cần áp đặt ý thức hệ của bạn lên ai đó khác. Ít nhất tâm linh con người nên được bỏ lại trong tự do để chọn ý thức hệ riêng của nó - tôn giáo, chính trị, xã hội. Không chính phủ nào có quyền trên các quyền của cá nhân; mọi chính phủ chỉ là người hầu. Nhưng kì lạ, vì quyền lực trong tay họ, người hầu trở thành người chủ; họ bắt đầu hành xử dường như người chủ là người hầu. Nhưng điều này không thể diễn ra mãi mãi được.

Vâng, mọi dự báo của những nhà tiên tri cổ đại, như Nostradamus, rằng thế giới sẽ đi tới chấm dứt ở cuối thế kỉ này, là đúng theo nghĩa rất khác hơn đã từng được hiểu. Thế giới cũ sẽ đi tới chấm dứt, và thế giới mới sẽ bắt đầu. Đó là diễn giải của tôi về Nostradamus.

Con người cũ phải biến mất để nhường chỗ cho con người mới với giá trị tươi tắn, với một trái đất không bị phân chia thành các quốc gia, với một nhân loại không bị phân chia bởi các tôn giáo, bởi vì tôn giáo không cần được tổ chức. Tôn giáo là chuyện tình, chuyện tình với sự tồn tại. Không có vấn đề về bất kì tổ chức nào như Ki tô giáo, hay như Hindu giáo, hay Mô ha mét giáo.

Tôn giáo là chuyện thuần tính cá nhân như yêu, bởi vì tôn giáo không là gì ngoài phẩm chất thuần khiết và cao nhất của yêu. Bạn không tổ chức hoá việc yêu! Bạn không nói rằng đây là tình yêu Ki tô giáo, đây là tình yêu Hindu, đây là tình yêu Mô ha mét giáo. Yêu đơn giản là yêu, thiền đơn giản là thiền, hoà bình đơn giản là hoà bình, chứng ngộ đơn giản là chứng ngộ. Nó không thể có tính từ nào đi cùng nó.

Thay đổi đã xảy ra. Chúng sẽ đi tới đỉnh ở cuối thế kỉ này vào khoảnh khắc quyết định tối thượng mà nhân loại sẽ phải đối diện, hoặc là biến đổi bản thân bạn một cách toàn bộ; vứt bỏ mọi cái cũ... Đừng nhìn lại sau; bắt đầu tạo ra giá trị mới đi, nhìn lên trước đi - bởi vì quá khứ là quá khứ và tới thăm nấm mồ quá nhiều là nguy hiểm. Nấm mồ là chỗ người ta nên tới thăm chỉ một lần, và điều đó nữa cũng là chuyện một chiều... bạn đơn giản đi tới đó và không bao giờ quay lại.

Chính tương lai mới nên là mối quan tâm của bạn. Chính tương lai và những ngôi sao xa xăm sẽ trở thành thách thức của bạn. Bạn bao giờ cũng nghe nói về quá khứ vàng. Chúng ta phải quên tất cả về nó; chúng ta phải tạo ra tương lai vàng.

Khoảnh khắc quyết định đang tới cận kề; hoặc chúng ta phải quyết định tự tử... Nếu chúng ta bám lấy quá khứ, thế thì đó là khả năng duy nhất. Nếu chúng ta bỏ quá khứ và cái chết và bắt đầu tươi tắn từ ABC, từ chính con số không, viết ra định mệnh của con người, ngày của phần cuối cùng của thế kỉ này sẽ là cách mạng vô cùng. Cách mạng này sẽ là vĩ đại tới mức Nostradamus có thể được nói là đúng, rằng thế giới sẽ chấm dứt - thế giới như chúng ta đã biết nó - và thế giới mà chúng ta chưa bao giờ thậm chí mơ tới phải bắt đầu.

Chidananda, bạn là đúng rằng chúng ta không thể đổ trách nhiệm lên Thượng đế hư cấu nào đó, rằng ngài sẽ chấm dứt thế giới này. Chúng ta hoàn toàn nhận biết rằng nếu chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra, chúng ta sẽ là người chịu trách nhiệm duy nhất đã phá huỷ bản thân mình. Tôi nghĩ thay đổi xảy ra chỉ trong những khoảnh khắc nguy hiểm và gay cấn thế. Nếu cuộc sống diễn ra trôi chảy và thoải mái, thay đổi lớn không xảy ra, nhưng nếu cuộc sống đi tới chỗ mà bạn phải chọn giữa chết hay phong cách sống mới, tôi tuyệt đối chắc chắn bạn sẽ chọn phong cách sống mới thay vì cái chết rất quen thuộc cũ.

Vâng Chidananda, không có thượng đế, và con người sẽ chịu trách nhiệm về bất kì cái gì con người chọn. Và tôi tin trong khao khát sâu sắc nhất của mọi người: nó là vì cuộc sống, nó là vì tình yêu, nó là vì niềm vui, nó là vì bài ca, nó là vì đoá hoa, nó là vì điệu vũ. Nó là vì yêu.

Con người không thể chọn cái chết toàn cầu.

Đó là điều không thể được.

Vâng, thế giới cũ sẽ đi tới chấm dứt; Nostradamus sẽ không sai. Nhưng diễn giải của ông ấy toàn sai. Diễn giải của tôi là: Chết cái cũ là sinh cái mới.

Một người hết vận may trở về nhà với vợ và nói với cô ấy, "Này em yêu, chúng ta sắp hết tiền rồi và chúng ra sẽ phải cắt giảm mọi thứ xa hoa." Thế rồi anh ta nói thêm một cách khinh bỉ, "Nếu mà em học nấu nướng, chúng ta có thể sa thải bếp trưởng." "Trong trường hợp đó," người đàn bà đáp, "nếu anh mà học làm tình chúng ta có thể sa thải người lái xe."

Trong những khoảnh khắc gay cấn người ta phải thực, và nếu mọi sự sắp thay đổi, thế thì bạn phải thay đổi nữa. Cách yêu của bạn phải thay đổi. Bạn phải bỏ mọi loại ghen tị, cạnh tranh; bạn phải bỏ các giá trị cũ về danh dự, kính trọng, dòng máu hoàng gia... toàn những thứ vô nghĩa. Bạn phải học rằng toàn thể nhân loại là một tình anh em. Đen và trắng và ở giữa, tất cả là như nhau.

Tôi nhớ... Rabindranath ở Geneva. Ông ấy vừa được tặng giải thưởng Nobel, và ông ấy đã được chính phủ Thuỵ Sĩ đón trong một bữa tiệc chào mừng. Mọi người đều là người da trắng. Ai đó hỏi Rabindranath, "Giải thích của ông là gì? Sao Thượng đế đã tạo ra phân biệt thế - vì ông nhấn mạnh vào một tình anh em của toàn thể nhân loại."

Rabindranath nói, "Thượng đế đầu tiên tạo ra đàn ông từ bùn và cho anh ta vào lò, nhưng vì thiếu kinh nghiệm, để anh ta trong lò lâu quá. Anh ta thành người da đen. Ngài tạo ra người thứ hai. Vì sợ rằng mình có thể lại làm ra người da đen khác, ngài kéo anh ta ra rất sớm, chưa được nướng... anh ta là người da trắng."

Đó là lí do tại sao trong người da trắng ham muốn có mầu da rám nắng cứ liên tục mãi... rám nắng thêm chút nữa. Và phấn làm rám da là sẵn có, thuốc làm rám da là sẵn có; bôi thuốc và phấn này và nằm ra trần truồng dưới mặt trời thiêu cháy. Ham muốn này là vì họ bị kéo ra khỏi lò quá sớm một chút. Thượng đế nói, "Trời, ta đã phạm phải sai lầm khác."

Đó là lí do tại sao người Ấn Độ ở giữa. Đó là người thứ ba ngài làm rám nắng, vừa phải, không lâu hơn chút ít, không sớm hơn chút ít. Nhưng nhiều hơn điều đó, không có khác biệt gì... chỉ nhiều ánh mặt trời hơn chút ít, ít ánh mặt trời hơn chút ít.

Không cần bất kì phân biệt sắc mầu nào. Không cần có biên giới quốc gia nào, bởi vì đất không có biên giới. Không cần có các toán người tụ tập một cách tách rời - người Cơ đốc giáo, người Tin Lành, người Hindu, người Mô ha mét giáo; từng người nên được tự do có tiếp xúc cá nhân và trực tiếp riêng của mình với sự tồn tại, lời cầu nguyện riêng của người đó.

Con người mới đang trên đường chân trời.

Mọi việc chuẩn bị để phá huỷ thế giới sẽ chỉ phá huỷ con người cũ và thế giới cũ. Chúng sẽ tạo ra sự cần thiết cơ bản cho việc sinh ra con người mới. Tôi có thể thấy người đó đã trên đường chân trời. Người đó đã tới; sẽ chỉ mất một ít thời gian cho mọi người nhận ra người đó.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Hôm nọ ai đó đã hỏi tôi là tôi từ đâu tới trước khi tới Poona và tôi không thể nào nhớ được. Anh ấy bắt đầu nhắc tới các thành phố châu Âu ngay trong khi tôi lúng túng hơn. Tôi nói, "Đợi chút, tôi nhớ ra đây," và đột nhiên tôi nhớ tới Sydney Australia. Osho ơi, kể từ khi tôi ở với thầy lần này tôi mất trí nhớ của mình. Điều gì đang xảy ra? Tôi hỏi câu hỏi này trong hi vọng rằng điều này chỉ ra cái gì đó liên quan tới thiền.

Michael, bạn thực sự đang trở nên thông minh đấy. Điều đó không được mong đợi từ những người tới từ Sydney, Australia. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây! Mất trí nhớ của bạn là có ý nghĩa lớn lao. Nó có nghĩa là năng lượng đang dịch chuyển từ trí nhớ sang thông minh.

Trí nhớ là máy móc; thông minh là không máy móc. Đó là lí do tại sao máy tính có thể có bộ nhớ; chúng không có thông minh. Nếu bạn hỏi chúng một câu hỏi mà chúng chưa được nói cho từ trước, bạn phải nạp thông tin vào trước, thế rồi bạn có thể hỏi câu hỏi, và câu trả lời sẽ tới không sai. Thông minh là vấn đề khác toàn bộ.

Thiền của bạn chắc chắn đi sâu hơn. Bỏ sang bên Sydney, Australia, và mọi trí nhớ liên quan tới Sydney, Australia, bỏ sang bên quá khứ đi - bạn đang đi vào trong không gian mới.

Chỉ thỉnh thoảng máy tính mới thông minh - chỉ trong trò đùa, không trong thực tại.

Một người hỏi máy tính, "Nói cho tôi về bố tôi. Máy biết gì về bố tôi? Tôi muốn có mọi thông tin." Thông tin tới - "Bố anh đã đi đánh cá mới ba giờ trước ở đại dương." Người này cười và anh ta nói, "Máy ngu! Bố tao chết rồi và ông ấy đã chết ba năm nay; ông ấy không thể đi đánh cá được." Máy tính cười và nói, "Đó không phải là bố anh đâu, đó chỉ là chồng của mẹ anh thôi. Bố anh đã đi đánh cá; anh cứ đi ra bãi biển và anh sẽ tìm thấy ông ấy ở đó."

Tôi hay nghĩ rằng chỉ trong trò đùa máy tính mới có thể thông minh, nhưng mới hôm nay Anando đem tới cho tôi tin tức rằng ở Nhật Bản có một trăm nghìn robot - là người, người máy - làm việc trong các cơ xưởng, và không phải là số nhỏ, mà cả nghìn robot làm việc... Và chính phủ vừa mới tiết lộ thông tin rằng một điều kì lạ đang xảy ra mà tạo ra sợ hãi vô cùng. Những robot này đột nhiên bắt đầu giết người. Robot đang làm việc, nó thấy người nào đó đi qua, nhảy ra, tóm lấy người đó, và với tay thép ôm ghì anh ta và kết thúc anh ta.

Mười người đã bị giết chỉ trong vài ngày. Và nếu chính phủ nói mười, bạn có thể nhân với mười nữa; ít nhất một trăm người phải đã chết. Thế rồi chính phủ chấp nhận, một cách ngần ngại, một phần trăm nhỏ. Nhưng nỗi sợ đã trở thành lớn, vì một trăm nghìn robot - nếu chúng đơn giản bước ra khỏi cơ xưởng đi vào phố và bắt đầu làm cử chỉ ôm ghì đàn ông và đàn bà... Mười cái chết xảy ra trong một tình huống kì lạ, vì những robot đó làm việc qua máy tính, chúng nhận lệnh từ máy tính. Chúng là máy, nhưng bằng cách nào đó dường như cái gì đó kì lạ và huyền bí bắt đầu xảy ra.

Chính phủ đã đảm bảo cho mọi người, "Đừng lo về ma vân vân" - vì đó là điều đầu tiên tới cho tâm trí, rằng ma của Anando, tìm thấy một thân thể hoàn hảo... Chúng có thân người hoàn hảo, chúng chỉ làm bằng thép; chúng có thể là chỗ trú tốt cho ma! Ma đáng thương phải sống trên cây, trong mưa, trong lạnh; đây là cơ hội lớn! Nhưng một khi ma vào rồi, thế thì có nguy hiểm. Nó có thể bắt đầu làm những điều mà máy tính không ra lệnh, điều nó không được giả định làm.

Bạn không phải là robot. Khi bạn trở nên im lặng, bạn bắt đầu thấy trí nhớ của bạn xa xăm ra, như tiếng vọng xa xa. Kinh nghiệm rất thông thường là người thông minh có trí nhớ không tốt lắm, và ngược lại; người có trí nhớ rất tốt không bao giờ được thấy là rất thông minh. Thỉnh thoảng những người ngu có trí nhớ tốt; bởi vì toàn thể năng lượng của họ đều tham gia vào trong trí nhớ của họ, họ không có thông minh nào.

Thông minh là sức mạnh đối diện với tình huống mới về điều bạn không biết gì. Trí nhớ là phản ứng. Bạn biết câu trả lời, câu hỏi được hỏi, bạn lặp lại câu trả lời. Nhưng nếu bất kì tình huống nào mới được hỏi, trí nhớ là bất lực. Một câu hỏi mới, tình huống mới, không cần trí nhớ của bạn; nó cần thông minh, bởi vì câu trả lời mới được cần, đáp ứng mới được cần.

Linelli nói với con gái anh ta, "Bố không thích-a cái thằng người Ai len đó đem-a con đi. Nó thô lỗ-a và dung tục và bên cạnh đó nó là thằng đần lớn-a."

"Không đâu bố," cô gái đáp lại. "Tim là anh chàng láu lỉnh nhất mà con biết đấy. Sao bố nói-a điều đó? Chúng con chỉ mới ước hẹn được chín tuần," cô con gái đáp lại, "và anh ấy đã chữa cho con cái bệnh nhỏ đó con vẫn thường bị mọi tháng."

Michael, đừng cố bám lấy kí ức. Ở đây không ai bận tâm về bạn tới từ đâu; thực ra chẳng ai biết cả. Mọi người tới từ không đâu cả và liên tục biến mất vào trong không đâu cả lần nữa. Sydney hay Calcutta hay Bombay hay San Francisco hay Rome hay London tất cả đều là nhà ga giữa hai chỗ không đâu cả. Và tầu hoả đang trở nên chạy nhanh hơn; chúng không dừng ở mọi ga! Không cần lo nghĩ. Nếu bạn quên mọi thứ bạn biết, bạn sẽ không là người mất - bởi vì bạn biết cái gì? Nó không có giá trị chút nào. Thực ra sẽ là giầu có lớn nếu bạn có thể quên mọi điều bạn biết, và đột nhiên đi vào trong trạng thái không biết, tươi tắn và trẻ trung và hồn nhiên - như trẻ con. Đó là điều thiền là gì, và đó là điều đem tới thông minh vô cùng cho bạn: đối diện với mọi khoảnh khắc với đáp ứng mới toàn bộ không vay mượn từ quá khứ.

Điều quan trọng nhất... nếu bạn muốn nhớ, nếu bạn bị nghiện việc nhớ và nếu bạn thấy khó, thế thì đừng bận tâm về chỗ bạn đã tới; thế thì bận tâm về chỗ bạn đang đi tới đi. Điều đó là tốt hơn. Ít nhất điều đó sẽ giữ bạn mở, tìm kiếm, hi vọng. Tại sao bám lấy nấm mồ, và tại sao là người đào mồ? Hệ thống trí nhớ của bạn không là gì ngoài nghĩa địa. Cố sống mà không có trí nhớ, và xem cách cuộc sống đột nhiên trở thành tươi tắn. Mọi khuôn mặt đều trông mới thế... bạn thậm chí có thể rơi vào tình yêu với vợ riêng của bạn.

Hạnh phúc đi! Và lần sau khi ai đó hỏi bạn đã tới từ đâu, cứ hỏi người đó: "Mọi người khác đã tới từ đâu?" - chẳng ai biết. Và không ai biết chúng ta đang đi đâu.

Dầu vậy, việc đi là tốt, chúng ta đang tận hưởng. Ai quan tâm tới bắt đầu và kết thúc? Điều thực là ở giữa - cuộc hành hương.

Tôi muốn làm cho cuộc hành hương của bạn là phúc lạc, phúc lành, không có mục đích nào và không có cội nguồn nào.

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Vài ngày qua này tôi thường thấy bản thân mình ở trong những tâm trạng rất xúc động và đáng thương. Tôi thấy bản thân mình bước đi quanh với mặt dài, dài ra và với các ý nghĩ như, "Mình là sự thất bại." Thế rồi đột nhiên cái gì đó - bất kì cái gì - xảy ra, và tôi chỉ đứng đó, quan sát và cảm thấy tiếng cười khúc khích tràn ngập bên trong tôi, điều tăng lên thành nụ cười lớn và thỉnh thoảng thậm chí còn thành việc bùng nổ của tiếng cười và cảm giác tuyệt đối hạnh phúc. Nó bao giờ cũng mạnh tới mức tôi thậm chí không thể kìm giữ được tâm trạng xúc động của mình thêm nữa! Hôm qua, trong một trong những tình huống đó, với tiếng cười khúc khích từ đâu đó sâu bên trong tôi xuất hiện lời: "Cười cái cách mình tới Thượng đế." Nó được cảm thấy giống như là một phương pháp cho trưởng thành. Osho ơi, việc cười khúc khích này có gì liên quan tới người quan sát bên trong tôi không? Xin thầy nói về mối quan hệ giữa tiếng cười diễn ra dễ dàng và người quan sát?

Lokita, chắc chắn có quan hệ giữa người quan sát và tiếng cười nảy sinh trong bạn, bởi vì người quan sát có thể thấy không chỉ cái ngu xuẩn của người khác, mà cả cái ngu xuẩn của riêng bạn.

Người quan sát có thể thấy tâm trạng xúc động của bạn. Trước khi người quan sát bước vào, bạn bị đồng nhất với tâm trạng xúc động; bạn đã quên mất rằng đó chỉ là tâm trạng xúc động.

Quan sát mọi người mà xem. Mọi người đều đang mang một cái mặt chính là một vai, lặp lại đối thoại nào đó bên trong, chuẩn bị cho bản thân mình - người đó sẽ nói gì với vợ, bởi vì anh ta về muộn... Và anh ta biết hoàn toàn rõ rằng thậm chí không một lúc nào trong cả đời mình anh ta đã có khả năng lừa được cô ấy, nhưng dầu vậy anh ta vẫn cứ làm cùng điều ngu xuẩn.

Nếu người quan sát bước vào, nếu đột nhiên bạn nhớ tới việc chứng kiến, bạn sẽ bắt đầu cười khúc khích vào bản thân bạn rằng bạn là kẻ ngu thế. Bạn liên tục rơi vào cùng hố mọi ngày, quyết định mọi ngày không bao giờ rơi lại cùng cái hố đó. Nhưng khi hố tới cận kề bên, sự hấp dẫn, sự mê mải, của việc ngã xuống hố là nhiều tới mức bạn quên mọi quyết định của bạn. Bạn tự an ủi mình, "Thêm một lần nữa. Từ mai, mình sẽ giữ lời của mình, được trao cho bản thân mình." Nhưng điều này đã xảy ra nhiều lần thế. Và bạn sẽ làm điều đó trong cả đời bạn, chừng nào bạn chưa cho phép người quan sát thấy hành động nực cười mà bạn đang làm.

Và đây chắc chắn là mối quan hệ sâu sắc. Khi bạn quan sát bạn sẽ bắt đầu cười khúc khích về tại sao bạn có mặt dài một cách không cần thiết. Thực ra, chẳng ai thậm chí nhìn vào bạn đâu; bạn có thể thảnh thơi. Và cho dù họ nhìn vào bạn, một bộ mặt nghiêm trang là không đẹp. Mặt vui, mặt đầy nụ cười, rạng ngời với phúc lạc sâu nào đó, có thể xứng đáng có. Nếu bạn là diễn viên, thế thì ít nhất chọn diễn xuất hay nào đó, phần tốt nào đó!

Mọi người đã chọn phần xấu thế; mặt họ đờ đẫn và buồn, rung động của họ là rung động của cái xác. Dầu vậy họ vẫn muốn mọi người yêu họ, kính trọng họ. Và ngay cả chó cũng không sủa, ngay cả chúng cũng dung thứ; chúng chỉ nhìn, chỉ "thôi cho nó qua." Chó cũng thấy mệt, sủa không cần thiết cả ngày. Chúng có ý thức hệ nền tảng riêng của chúng; chúng sủa vào những người mặc đồng phục - cảnh sát, bưu tá, sannyasins. Chúng tuyệt đối chống lại đồng phục. Chúng chắc chắn là những kẻ rất nổi dậy. Chúng không muốn bất kì tổ chức nào trên thế giới; mọi người nên là một cá nhân. "Điều vô nghĩa này là gì vậy!" Toàn thể quân đội, toàn thể lữ đoàn đang đi, và mọi người đều trong cùng một trang phục - chó không thể cưỡng lại cám dỗ phản đối.

Bạn đi qua; ngay cả chó cũng không phản đối. Nhưng nếu bạn quan sát, bạn sẽ cười khúc khích! Bạn sẽ cười khúc khích vào bản thân bạn, "Sao mình mang cái mặt như thế?" và bạn sẽ cười khúc khích vào con chó, "Sao mày bỏ qua tao? Mày cũng đang cố rất nghiêm trang đấy." Và bạn sẽ ngạc nhiên, nếu bạn thực sự quan sát, rằng con chó đó cũng đang khúc khích cười bạn.

Lokita, nếu bạn không tin tôi, bạn có thể thử với Niskriya; anh ta là người nghiêm trang thế. Cứ nhìn vào anh ta với bộ mặt khúc khích cười, và anh ta nhất định khúc khích. Mặc dầu điều đó đi ngược lại với nền tảng Đức của anh ấy - anh ấy là nhiếp ảnh gia nghiêm trang, cống hiến toàn bộ cho nghệ thuật của mình; anh ấy không nhìn đây đó - nhưng dẫu sao anh ấy sẽ cười. Và bạn sẽ giúp cho anh ấy trong việc có tính quan sát nữa, vì trong khi bạn cười, tính quan sát là dễ nhất.

Có lẽ bạn đã không chú ý tới sự kiện đó. Lần sau khi bạn có tiếng cười toàn tâm, cố thấy một sự kiện rất nền tảng: việc quan sát là dễ nhất trong khi bạn cười, bởi vì việc cười không phải là hành động nghiêm chỉnh, và việc cười là tự nhiên. Cười tạo ra trong bạn bầu không khí của im lặng. Nếu tiếng cười của bạn là thực sự toàn bộ, tâm trí dừng lại - "Để cho đồ ngu này cười trước hết đã." Đó là những khoảnh khắc khi bạn có thể đem người quan sát vào rất dễ dàng.

Bạn nghe thấy những từ này "Cười cái cách mình tới Thượng đế." Nhớ ngay rằng bạn không cười cách bạn tới một Thượng đế nghiêm trang, có vậy thôi. Cười cách bạn tới Thượng đế đang cười - điều là hiện tượng rất hiếm hoi. Bạn sẽ thấy cách nhiều thượng đế tuyệt đối nghiêm trang, những người đã quên mất tiếng cười.

Chỉ để việc khúc khích cười của bạn... và nhớ quan sát trong khi bạn khúc khích:

Lớp một tập trung quanh cô giáo trong trò chơi "Đoán con vật." Bức tranh thứ nhất cô giáo giơ lên là một con mèo. "Được rồi, các con, trai và gái," cô nói một cách tươi tỉnh, "ai có thể nói cho cô đây là cái gì?"

"Con biết! Con biết! Đó là con mèo." Một cậu bé la lên.

"Giỏi lắm, Eddy. Bây giờ ai biết con vật này gọi là gì?"

"Đấy là con chó," lại cùng cậu bé nói to lên.

"Lại đúng rồi. Và về con vật này thì sao?" cô hỏi và giơ lên bức tranh con hươu.

Im lặng trùm lên cả lớp. Sau một hay hai phút cô giáo nói, "Cô sẽ cho các con một hướng dẫn, các con, nghe đây. Nó là cái gì đó mà mẹ các con gọi bố các con quanh trong nhà*."

"Con biết! Con biết!" Eddy la lên, "Nó là đồ con hoang có sừng!"

Một thuỷ thủ từ hải quân Hi Lạp bị bỏ lại trên một đảo hoang và xoay xở để sống sót bằng việc làm bạn với dân bản địa - những người bạn tốt, thực ra, tới mức là một hôm viên tù trưởng đề nghị anh ta cùng con gái ông ấy giải trí một buổi tối. Muộn trong đêm đó, khi họ đã làm tình, con gái tù trưởng kêu lên, "Oga, boga! Oga, boga!" Anh thuỷ thủ kiêu căng coi đây phải là cách người bản địa diễn đạt ca ngợi của họ khi cái gì đó thật to lớn.

Vài ngày sau viên tù trưởng mời anh thuỷ thủ chơi golf. Với cú đánh đầu tiên của mình, tù trưởng đánh bóng vào một lỗ. Eager cố vốn từ mới của mình, người Hi Lạp nhiệt tình kêu lên "Oga boga! Oga boga!"

* Hươu trong tiếng Anh là "deer" phát âm gần giống "Dear", từ gọi thân mật giữa chồng và vợ trong gia đình. Cô gợi ý để học sinh đoán tên con vật.

Tù trưởng nhìn quanh với cái nhìn phân vân trên mặt và hỏi, "Anh ngụ ý gì, 'Sai lỗ à?'"

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 29 - Quay về Mục lục Tập 2

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post