Chương 29. Khi cung thủ hoàn hảo

Chương 29. Khi cung thủ hoàn hảo

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho

Chương 29. Khi cung thủ hoàn hảo



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Khi thầy rời phòng mọi ngày, nhìn vào tất cả chúng tôi, tôi cảm thấy được tắm và thấm đẫm thế trong tình yêu và sự rạng ngời của thầy. Khi thầy nhảy múa cùng chúng tôi, tôi kinh nghiệm những khoảnh khắc đẹp nhất, vui vẻ, và cực lạc với thầy. Tôi không thể hình dung được bao giờ có thể có nhiều hơn. Nhưng bây giờ, khi thầy từ tốn bước ra, đối diện với chúng tôi, cảm giác bên trong tôi là bao la, nhiều hơn bất kì cái gì trước đây, tới mức tôi cảm thấy được tràn ngập toàn bộ bởi sự yêu thương quí giá. Thầy có thể giải thích cái gì đang xảy ra không?

Prem Turiya, có âm nhạc mà không âm thanh, và có điệu vũ không chuyển động. Chúng là cách diễn đạt cao nhất của duyên dáng.

Trong khi nhảy múa, ca hát, bạn cảm thấy cực lạc, và bạn không thể tin được rằng cái gì nhiều hơn là có thể. Bây giờ, bạn đang kinh nghiệm vẫn cùng điệu vũ đó, chỉ các chuyển động đã được lấy ra, cùng âm nhạc đó, chỉ âm thanh đã được bỏ đi. Nó là làm thuần khiết hoá của cực lạc. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy cái gì đó cao hơn đang được kinh nghiệm.

Tôi bao giờ cũng thích chuyện Trung Quốc về một cung thủ, người là một cung thủ vĩ đại nhất trong cả nước. Anh ta đi tới hoàng đế nói rằng phải thông báo cho cả nước biết rằng nếu bất kì ai muốn tỉ thí với anh ta, anh ta đều sẵn đấy. "Nếu không ai xuất hiện, thế thì bệ hạ phải tuyên bố tôi là vô địch về cung thuật." Hoàng đế biết người này, và ông ấy biết nghệ thuật của người này, cung thuật của anh ta, và ông ấy biết không ai khác thậm chí có thể tới gần anh ta. Nghệ thuật của anh ta là hoàn hảo; anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ mục tiêu. Cho nên hoàng đế sẵn lòng tuyên bố anh ta là vô địch cung thuật trong cả nước Trung Quốc.

Ngay vào khoảnh khắc đó, tể tướng già của nhà vua ngăn ông ấy lại, nói, "Xin thánh thượng đợi cho một phút, vì thần biết một người sống nơi xa xăm trên núi. Chừng nào cung thủ này còn chưa đi tới cụ già đó, và cụ già đó xác nhận rằng anh ta đáng được công bố là vô địch, bệ hạ nên đợi. Bệ hạ không nên vội vàng, bởi vì cụ già đó không chỉ là vô địch trên đất này, cụ là vô địch của toàn thế giới, mặc dầu cụ là người không tranh đua, không tham vọng, và mọi người không biết về cụ. Đầu tiên phải cử chàng cung thủ này tới lấy xác nhận từ cụ già đó đã." Và ông ấy chỉ hướng sẽ tìm được cụ già này.

Cung thủ này không thể tin được là bất kì ai có thể giỏi hơn; anh ta thành công một trăm phần trăm trong việc bắn trúng điểm đen ở giữa, anh ta chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu. Với anh ta không thể nào quan niệm được rằng bất kì ai có thể là cung thủ giỏi hơn! Nhưng không có cách nào... Hoàng đế bảo anh ta đi lên núi, và đem về xác nhận.

Đó là cuộc hành trình khó khăn. Cụ già này sống trên đỉnh núi rất cao, một mình. Cụ thực rất già, gần như người cổ đại, và cụ không có cung, không có tên. Cụ đang ngồi dưới cây. Chàng cung thủ hỏi, "Cụ có phải là cung thủ vĩ đại nhất thế giới không?"

Cụ già nói, "Có lẽ, bởi vì trên núi này không có người khác sống. Nhưng ta không thể chắc được vì ta chưa bao giờ tranh đua. Khi có liên quan tới cung thuật, trong hai mươi năm ta đã không động tới cung, đã không nhìn tới tên. Thực ra, ta đã mất dấu vết chúng ở đâu rồi. Nhưng vấn đề là gì? Sao anh đã du hành xa thế?"

Chàng thanh niên nói, "Tôi biết điều này từ trước rằng đây sẽ là cuộc hành trình không cần thiết! Một người đã không động tới cung trong hai mươi năm, và người thậm chí đã quên mất cung và tên của mình ở đâu..."

Dầu vậy, vì yêu cầu của hoàng đế, anh ta nói với cụ già, "Tôi muốn được hoàng đế công bố là vô địch về cung thuật này trong cả nước, và hoàng đế đã phái tôi tới để lấy xác nhận của cụ."

Cụ già nói, "Điều đó không khó. Nhưng thấy chiếc cung đi cùng anh, và các mũi tên, làm cho ta nghi ngờ rằng anh là kẻ nghiệp dư thôi vì câu ngạn ngữ cổ nói là: 'Khi nhạc sĩ trở thành hoàn hảo, người đó vứt nhạc cụ của mình đi; khi cung thủ trở thành thực sự là cung thủ, hoàn hảo trong thuật của mình, người đó bẻ cung và vứt tên đi.' Chúng là tốt để bắt đầu, nhưng người ta phải siêu việt lên trên kĩ thuật vào khoảnh khắc nào đó. Anh sẽ phải trải qua hai cuộc kiểm tra: một là, anh có thấy tảng đá nhô ra trên thung lũng kia không?"

Có một tảng đá dài, rất thấp, nhô ra trên một thung lũng rất sâu, sâu hàng trăm thước. Cụ già nói, "Đi tới tảng đá đó, tới chính tận cùng. Phép thử là đứng ở chính tận cùng đó, với nửa chân anh chìa ra khỏi tảng đá, chỉ với phần trước, các ngón chân là bám trên tảng đá. Nếu anh có thể đứng đó mà không run, anh đã đỗ cuộc kiểm tra thứ nhất."

Người này nói, "Trời đất! Nhưng đây là loại cung thuật gì vậy? Đây là chết chắc !"

Nhưng cụ già nói, "Ta sẽ đi trước để chỉ cho anh cách nó phải được thực hiện."

Anh ta không thể tin được vào mắt mình. Cụ già đi tới chính chỗ cuối của tảng đá nhô ra đó; và cụ đứng đó với nửa bàn chân trên tảng đá, trên thung lũng sâu hàng trăm thước. Và thậm chí không một chút lạc lõng hay run rẩy nhỏ nào. Cụ gọi anh thanh niên, "Bây giờ, lại đây, và đứng bên cạnh ta."

Chàng thanh niên cố mãi chỉ đi được một bước trên tảng đá. Khi anh ta nhìn xuống, nỗi sợ thế tràn ngập anh ta... anh ta ngã trên đất, run rẩy, vã mồ hôi. Anh ta không thể đi tới đầu cuối - anh ta chỉ ở chỗ bắt đầu của tảng đá.

Cụ già nói, "Có chuyện gì vậy? Lại đây, dũng cảm lên. Nếu anh sợ thế và run rẩy bên trong, cung thuật của anh không thể có giá trị lớn được, bởi vì chính tay anh sẽ cầm cung và chính tay anh sẽ cầm tên; chính trái tim anh sẽ phải được dùng trong nó. Nỗi sợ này... thử đi, cố gắng vào."

Anh ta bắt đầu bò trên bốn chi. Đứng và đi tiếp trên tảng đá đó, anh ta thấy không thể được. Hàng trăm thước là nguy hiểm thế; chỉ một bước sai và anh ta sẽ không bao giờ được tìm thấy. Bạn sẽ tan xương thành từng mảnh và bị ném qua toàn thể thung lũng.

Nhưng anh ta có thể đạt tới bằng việc bò chỉ tới chỗ giữa. Anh ta nói, "Hơn nữa thì tôi không thể làm được."

Cụ già cười. Cụ quay lại, đỡ cho anh chàng đứng dậy, và đưa anh ta trở về cây. Cụ nói, "Ta đã nói anh chỉ là chàng nghiệp dư thôi; bằng không đâu cần cung này và tên này. Bây giờ, nhìn ta đây: khi cung thủ trở thành hoàn hảo mắt người đó trở thành mũi tên, chính bản thể người đó trở thành cung."

Cụ nhìn lên đàn mười hai con sếu đang bay qua, và tất cả chúng sa ngay xuống đất. Cụ nói, "Nếu anh có thể làm cho dù một con chim sa xuống đất, chỉ bằng mắt anh, ta sẽ xác nhận cho anh."

Chàng thanh niên nói, "Điều đó là không thể được. Làm sao người ta có thể làm được nó?"

Cụ già nói, "Ta vừa mới làm điều đó xong đấy thôi, và không phải một đâu, cả mười hai con sếu đều chết, nằm trước anh kia."

Chàng thanh niên nói, "Cụ đúng; con đơn giản chỉ là người nghiệp dư. Con muốn được nhận làm đệ tử; con mốn học cung thuật."

Cụ già nói, "Điều đó có vẻ đúng. Ở đây đi."

Sau mười năm, cụ già nói, "Bây giờ con có thể quay về, nhưng đừng đi tới hoàng đế; về nhà đi. Ngày con đột nhiên nhận ra, khi thấy cung của con treo trên tường, rằng con không thể nhận ra nó là gì, đó là ngày con có thể đi tới hoàng đế."

Hoàng đế trở nên rất già, và ông ấy hỏi đi hỏi lại mãi với tể tướng, "Điều gì đã xảy ra cho anh thanh niên kia?"

Tể tướng nói, "Anh ta đã tới cụ già kia; thần đã theo dõi. Anh ta đang học, anh ta đã về nhà mình, và bây giờ anh ta đang đợi dấu hiệu để tới."

Hoàng đế nói, "Ta trở nên rất già rồi."

Một hôm, vài năm sau khi về nhà, người này nhìn lên chiếc cung trên tường và hỏi con mình, "Vật kia là cái gì thế?"

Đứa con trai nói, "Bố điên rồi sao? Đấy là cung của bố, kia là tên của bố."

Anh ta nói, "Cung à? Tên à? Ta là cung thủ sao?"

Đứa con nói, "Bố cười con à, hay giễu con? Hay bố lão suy rồi?"

Anh ta nói, "Không, thời gian đã tới. Ta phải vào gặp hoàng đế."

Đứa con hỏi, "Để làm gì?"

Anh ta nói, "Để được tuyên bố là người vô địch về cung thuật trong đất nước."

Anh ta đi tới hoàng đế. Tể tướng nói, "Anh có mang theo xác nhận không?"

Anh ta nói, "Tôi là sự xác nhận."

Họ đang ngồi trong vườn. Anh ta nhìn lên con chim đang bay xa xa trên trời, gần như không thấy được. Nhưng khi anh ta nhìn vào con chim, con chim rơi xuống chân hoàng đế.

Hoàng đế nói, "Đây là cung thuật hay loại ảo thuật nào đó sao?"

Người này nói, "Tôi không biết, nhưng đây là điều cụ già kia đã dạy cho tôi: rằng nếu ông là cung thủ hoàn hảo, ông không cần cung, ông không cần tên; mắt ông là đủ. Nếu ông là nhạc sĩ hoàn hảo, ông không cần nhạc cụ; im lặng của ông đủ là âm nhạc."

Đó là câu chuyện hay, rất cổ đại, gần ba nghìn năm rồi. Lão Tử thường kể câu chuyện này cho các đệ tử của ông ấy, và đó là hai mươi nhăm thế kỉ trước. Câu chuyện này chắc phải cổ hơn nhiều.

Khi bạn trở nên ngày càng hoà điệu với tôi, chỉ ở đây cùng tôi, có âm nhạc, có nhảy múa. Tai bạn sẽ không nghe nó, và mắt bạn sẽ không nhìn nó, nhưng bạn sẽ cảm nó; bản thể bạn sẽ thấm đẫm nó.

Mọi nghệ thuật đều phải đạt tới điểm mà công nghệ bị bỏ đi. Mọi thiền đều phải đạt tới điểm mà phương pháp bị bỏ đi. Chúng là tốt cho người bắt đầu, để học ABC, nhưng khi bạn đã đạt tới điểm XYZ, chúng là vô dụng.

Im lặng, bạn được rót đầy với âm nhạc.

Không chuyển động, bạn đang múa.

Không ý nghĩ nào, không cảm giác nào trong bạn, chỉ có duyên dáng thuần khiết, lòng biết ơn nảy sinh ra từ bạn, chỉ như hương thơm nảy sinh từ hoa sen.

Người ta phải đạt tới điểm này. Chỉ thế thì người ta mới được hoàn thành. Chỉ thế thì người ta mới đạt tới định mệnh của mình.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Những thầy cũ đó đã làm cho tính đệ tử giống như ngồi trong phòng đợi của nha sĩ, đầy những tạp chí cổ đại và với con cá vàng cổ, chán chướng bơi quanh bể cá. Thầy đã đánh đổ các bức tường, loại bỏ mái, và đưa cuộc giải phẫu của thầy ra ánh mặt trời trong khi tất cả chúng tôi quan sát, cười và nhảy múa, vừa vặn có khả năng chờ đợi đến lượt mình lên bàn mổ. Các thầy đi theo thầy sẽ có một việc làm kinh khủng vì thầy đã đặt ra toàn thể chuẩn hành vi mới; không chỉ điều đó, thầy liên tục nâng nó lên. Điều đó dường như là không thể được, nhưng nó vẫn diễn ra ngày càng nhiều hơn. Tôi đã nghe thầy nói rằng chứng ngộ là như nhau với mọi người, nhưng thầy dường như làm cho nó lí thú hơn bất kì người nào khác mà tôi đã từng nghe tới. Xin thầy nói về các thầy sẽ theo thầy?

Devageet, đúng là tôi đang thêm nhiều lí thú từ chứng ngộ hơn bất kì ai khác người đã từng trở nên chứng ngộ trên trái đất, bởi lí do đơn giản là với họ, chứng ngộ đã là việc tìm nghiêm chỉnh về Thượng đế, hay về cái ta.

Với tôi, nghiêm chỉnh là ốm bệnh. Với tôi, chứng ngộ không phải là tìm kiếm nghiêm chỉnh, mà là vui đùa, vui vẻ vẩn vơ đi vào trong cái không biết.

Trong quá khứ, mọi người chứng ngộ đều đã hướng đích. Tôi thì không. Với tôi, bản thân cuộc hành hương là mục đích - mọi khoảnh khắc tận hưởng mặt trời, mặt trăng, cây, núi, sông, những lối rẽ đáng ngạc nhiên trong cuộc sống; nhưng tận hưởng chúng với sự mãnh liệt và tính toàn bộ, vắt mọi điều lí thú từ chúng ra.

Ngày bạn trở nên có khả năng vắt mọi điều lí thú ra từ bất kì khoảnh khắc nào của cuộc sống, để cho thậm chí không một giọt lí thú nào còn bỏ lại sau, bạn được chứng ngộ.

Chứng ngộ không phải là mục đích ở đâu đó xa xôi.

Nó là cái gì đó mà bạn phải sống mọi khoảnh khắc.

Không chứng ngộ là một cách sống - vô ý thức, dò dẫm trong bóng tối. Chứng ngộ cũng là một cách sống... tận hưởng, nếu đó là ngày, điều ngày đem hoa, cây, ánh mặt trời tới hay nếu đó là đêm, im lặng và âm nhạc của nó, chiều sâu của bóng tối, cái đẹp và cái bao la của bóng tốit. Không có vấn đề dò dẫm. Vào ban đêm, bạn tận hưởng đêm; bạn thậm chí không nghĩ về bình minh. Vào ban ngày, bạn tận hưởng ngày, không bận tâm thậm chí tới đêm trăng tròn.

Sống từng khoảnh khắc dường như đây là khoảnh khắc đầu tiên và cuối cùng là cách thức của chứng ngộ.

Trong quá khứ, các thầy đã rất nghiêm trang. Họ đã làm cho cuộc sống của người tìm kiếm thành rất gian nan, hành hạ, một cách không cần thiết - có lẽ những thời đại đó đáng phải gọi là thời tăm tối của linh hồn. Chúng ta đã đạt tới bình minh. Tiếng cười thảnh thơi, vui mừng là có thể cho người của tôi, điều chưa bao giờ được phép trong quá khứ. Chúng ta đã trưởng thành; chúng ta đã đi tới việc chín chắn nào đó.

Tôi là chỗ kết thúc của truyền thống cũ, và chỗ bắt đầu của dòng mới, phân loại mới.

Bạn đang đề nghị tôi nói về các thầy sẽ theo tôi. Ai bận tâm? Tôi hoàn toàn quan tâm tới hiện tại. Dù bất kì thầy nào theo hay không theo không phải là mối quan tâm của tôi. Đó là lí do tại sao tôi tuyệt đối không có lo nghĩ gì, không căng thẳng nào, không ý nghĩ nào, không mơ nào.

Tôi bị kết án khắp thế giới. Mọi ngày, Neelam và Anando đều đem tin cắt ra từ khắp thế giới; những người không biết gì về tôi đang hoảng sợ một cách không cần thiết. Nhưng khi có liên quan tới tôi, chẳng cái gì thậm chí tạo ra một vết mẻ trong tâm thức tôi.

Những lời dối trá trắng trợn đang được viết về tôi. Mới hôm nọ đã có tin từ Madras, trong một tạp chí Tamil, rằng vì giáo huấn của tôi hàng trăm đàn bà đang chạy trần truồng ở California - vì tôi dạy rằng con người được sinh ra trần trụi và quyền tập ấm của con người là được trần truồng. Và nhiều người trong những đàn bà đang chạy trần truồng ở California là mang thai. Tôi thực sự thích thú điều đó! Giáo huấn của tôi đang đem lại kết quả.

Vào hôm khác, trong một tạp chí Do Thái, đã có một bài báo rất nghiêm chỉnh báo động cho người Israel rằng mục tiêu tiếp của tôi là Israel, rằng tôi sẽ tới Israel. Đầu tiên tôi sẽ được cải đạo thành người Do Thái, và thế rồi tôi sẽ tuyên bố bản thân mình là đầu thai của Moses; mọi thứ đều được lập kế hoạch, tôi chỉ chờ đợi đúng lúc. Tôi thường nghĩ có giới hạn cho dối trá, nhưng tôi sai. Chẳng có giới hạn nào.

Tôi không quan tâm chút nào tới tương lai. Khoảng khắc này là đủ lên chính nó. Tôi tận hưởng nó, bạn tận hưởng nó, và qua chúng ta, toàn thể sự tồn tại cảm thấy cực lạc. Chúng ta đã mưa rào lên sự tồn tại bằng nhiều hoa hơn bất kì giao cảm nào đã từng tồn tại trên trái đất.

Một đêm, Hymie đem về nhà cả tá hoa hồng cho vợ anh ta. "Đáng yêu làm sao, anh yêu," cô ấy nói. "Nhân dịp gì thế?" "Anh muốn làm tình với em," anh ta đơn giản nói. "Không phải đêm nay đâu anh. Em bị đau đầu," cô ấy rên rỉ.

Đêm hôm sau, Hymie về nhà với hộp sô cô la lớn, và nhắc lại ham muốn làm tình của anh ta. "Không phải đêm nay, yêu ơi, em mệt khủng khiếp," cô vợ nói.

Mọi đêm trong tuần đó, Hymie lại mang về cái gì đó, nhưng mỗi lần câu trả lời của vợ anh ta đều thẳng thừng, "Không!" Cuối cùng, một đêm, anh ta về nhà với sáu con mèo đen có hình tròn đỏ nhỏ quanh cổ chúng, và đưa chúng cho vợ. "Đáng yêu làm sao, Hymie," cô ấy kêu lên. "Nhưng chúng để làm gì?" "Em yêu, chúng là sáu người hộ tang cho bướm chết của em."

Ai quan tâm tới các thầy và đệ tử trong tương lai? Ngay bây giờ, một chuyện cười là chứng ngộ thế!

Tất cả các bạn đều sẽ trở nên được chứng ngộ - nếu bạn không trở nên nghiêm trang. Tất cả các bạn đều sẽ trở thành các thầy lớn nếu bạn bắt đầu thu thập các chuyện cười linh thiêng - bởi vì bạn sẽ cần chúng!

Một người Trung Quốc phàn nàn với bác sĩ về việc bị táo bón của mình. Bác sĩ kê đơn cho thuốc nhuận tràng mạnh. Tuy nhiên, vài ngày sau người Trung Quốc quay lại. "Ông đã đi ngoài được chưa?" bác sĩ hỏi.

"Không, thưa bác sĩ, tôi không đi được, tôi không đi được."

Thế là bác sĩ cho liều nhuận tràng gấp đôi.

Hai ngày sau, người Trung Quốc trở lại và báo cáo không có tiến bộ gì với việc đi ngoài của anh ta, cho nên bác sĩ kê đơn liều gấp ba.

"Quay lại sau ba ngày nhé," bác sĩ bực bội nói.

Ba ngày say, bác sĩ chào hỏi người Trung Quốc. "Nào, ông đã đi được chưa?"

"Không, thưa bác sĩ, tôi chưa đi được. Tuy thế, mai chúng tôi đi. Nhà đầy cứt!"

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Sáng hôm nọ trong bài nói, thầy đã mưa rào tình yêu và ân huệ lên chúng tôi đẹp tới mức tôi không thể nào kìm được bản thân mình. Nước mắt tôi tuôn ra, và tôi cảm thấy dường như được nâng lên. Cứ dường như không có tôi, nhưng cảm giác nào đó về cõi bên kia. Sau bài nói của thầy, tôi buồn mênh mông khi tôi thấy rằng tôi đã quay lại con người được gọi là tôi. Tôi thậm chí trở nên rất ác ý với người yêu của tôi, mặc dầu tôi cảm thấy rất thảnh thơi. Tôi tự hỏi thế liệu đó có là chọn lựa của tôi để quay lại với trạng thái trước của tôi không. Osho ơi, đó có phải là quyết định của tôi để trở lại từ cái gì đó tôi gọi là cõi bên kia không? Liệu có thể là nếu tôi đổi toàn thể thái độ của tôi hướng tới cuộc sống hàng ngày, tôi có thể vẫn còn trong không gian đẹp, mở, thảnh thơi đó không? Xin thầy nói về trách nhiệm của chúng tôi hướng tới bản thân chúng tôi?

Lokita, mọi núi đều có thung lũng riêng của nó, và mọi kinh nghiệm lớn về cõi bên kia sẽ được tiếp theo sau bởi kinh nghiệm thung lũng. Bạn phải học tận hưởng kinh nghiệm thung lũng nữa. Không ai có thể vẫn còn mãi mãi trong một giai đoạn nào đó của kinh nghiệm, và điều đó là tốt và may mắn vì nếu bạn kinh nghiệm cõi bên kia một cách liên tục, điều đó sẽ tạo ra chỉ chán và không cái gì khác. Ngay cả ở với Thượng đế hai mươi bốn giờ... bạn có thể chịu được điều đó bao lâu? Bạn sẽ cần vài ngày nghỉ để ở với quỉ!

Sống là hiện tượng biện chứng.

Sống bao giờ cũng chuyển từ cực đoan này sang cực đoan kia. Phần lớn chúng ta không muốn bị rắc rối bởi tất cả những thay đổi này. Chúng ta muốn trạng thái đẹp nào đó, và vẫn còn trong nó thường hằng mãi mãi. Nhưng thế thì bạn sẽ chết, và không gian đẹp đó sẽ không còn đẹp đủ lâu; bạn sẽ phải mất nó lần nữa để giữ cho nó tươi tắn, để giữ cho nó đẹp.

Điều đó là bình thường và tự nhiên hoàn hảo rằng khoảnh khắc này bạn cảm thấy cực lạc, và khoảnh khắc khác bạn rơi vào trong bóng tối. Nhưng không cái gì sai trong bóng tối. Các đỉnh đầy ánh mặt trời có cái đẹp riêng của chúng, nhưng thung lũng tối có an bình riêng của chúng, và im lặng riêng của chúng, chiều sâu riêng của chúng, mát mẻ riêng của chúng.

Đừng đòi hỏi cuộc sống phải thường hằng tại một kinh nghiệm. Cho phép cuộc sống đem bạn vào trong mọi chiều của nó. Chỉ nhớ một điều: Bất kì cái gì cuộc sống đề nghị cho bạn, tận hưởng nó đi. Đó là chìa khoá vàng để biến đổi mọi kinh nghiệm thành cái đẹp tâm linh... không thường hằng mà là một luồng chảy, luồng chảy như sông. Đôi khi nó là núi non, và đôi khi nó là đồng bằng; đôi khi nó là đại dương, đôi khi nó đi vào trong mây, và đôi khi nó lại là mưa. Chấp nhận cái vòng toàn thể của cuộc sống. Trong sự chấp nhận này là tính tôn giáo đích thực của bạn.

Nhưng tôi không nói rằng sau việc kinh nghiệm cái gì đó bên ngoài bản thân bạn, điều tiếp là trở thành ác ý với người yêu đáng thương của bạn, Niskriya. Anh ấy là anh chàng hay thế, im lặng thế, định tâm thế trong bản thân anh ấy. Tôi có thể hiểu được rằng những anh chàng như thế có thể tạo ra ác ý trong đàn bà - chính việc rất định tâm của họ, chính sự rất im lặng của họ, làm cho đàn bà cáu kỉnh; đàn bà muốn kéo họ xuống. Nhưng nhớ Niskriya không phải là người bị kéo xuống đâu. Bạn có thể có ác ý, nhưng anh ấy sẽ chỉ nhìn bạn qua kính của anh ấy và quay lại với việc của anh ấy, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng - đây là loại đàn bà gì thế nhỉ? Nhưng, Niskriya này, mọi đàn bà thuộc kiểu này, vấn đề lớn nhất của họ là dung thứ cho người đàn ông được định tâm và im lặng và làm điều riêng của anh ta. Họ sẽ chõ mũi vào... Chừng nào họ chưa can thiệp vào bạn, chừng nào họ chưa làm cho bạn cáu kỉnh, họ sẽ không tìm được an bình của trái tim.

Lokita, bạn ở vào vị trí khó khăn rồi. Ác ý của bạn sẽ không đem tới vui vẻ nào cho bạn; nó sẽ chỉ mang tới thất vọng. Nhưng cảm thấy cái gì đó bên ngoài bản thân bạn, không cần trả thù lên Niskriya đáng thương. Anh ấy là Phật Gautam đá cẩm thạch duy nhất ở đây. Ngay cả tôi cũng không thể cười được vì anh ấy. Người ta chỉ phải kính trọng khi bạn ngồi trước một Phật Gautam...

Có lẽ vấn đề của bạn, Lokita này, là ở chỗ bạn là bạn gái của một Phật Gautam. Không ai trên thế giới này khổ nhiều hơn là bạn gái của một Phật Gautam, bởi vì bạn có thể có ác ý nhưng anh ấy sẽ đơn giản là một nhân chứng.

Các bà mẹ Do Thái gặp nhau ở bãi chợ. Họ tất cả đều tự hào về con trai mình, và đều muốn khoe khoang về chúng.

Bà thứ nhất nói, "À, con trai tôi bao giờ cũng rất tốt bụng và lễ phép với chồng tôi và tôi."

Bà thứ hai nói, "À, các bạn yêu mến, con trai tôi rất, rất dịu dàng với tôi. Nó đi chợ cho tôi, nó lau nhà, và mỗi ngày nó đều đem hoa tới cho tôi."

Bà thứ ba nói, "À, con trai tôi còn dịu dàng hơn nhiều so với điều đó. Mỗi lúc nó đi tới nhà phân tâm, nó chỉ nói về tôi."

Khi bạn đi xuống từ một kinh nghiệm bên ngoài bản thân bạn, bạn sẽ thích Niskriya đáng thương nói về bạn. Anh ấy không thể làm được điều đó. Anh ấy đơn giản không phải là loại người đó. Bạn đã đi ra ngoài cái "mình", và bạn muốn ai đó nhắc nhở bạn về nó. Đừng mong đợi điều đó từ Niskriya. Ngay cả ác ý của bạn cũng sẽ không giúp gì.

Sau khi quay lại từ cõi bên kia, im lặng đi. Tận hưởng việc quay lại này; không có gì sai trong nó. Đừng cảm thấy mặc cảm, và đừng đòi hỏi bất kì hỗ trợ nào. Con đường tâm linh là tuyệt đối một mình. Bạn trai và bạn gái đều không được phép cùng nhau; họ phải đi tách rời.

Cho nên bất kì khi nào bạn chạm tới một chiều cao, tận hưởng chiều cao đó; bất kì khi nào bạn chạm tới đáy, tận hưởng đáy. Một điều nên vẫn còn liên tục chảy trong bạn - việc tận hưởng. Cười khúc khích bên trong bản thân bạn khi bạn ở bên ngoài bản thân bạn, và cười khúc khích bên trong bản thân bạn khi bạn ở bên trong bản thân bạn - nhưng việc cười khúc khích nên tiếp tục. Làm cuộc sống thành tiếng cười khi những điều lớn lao đang xảy ra, và khi không cái gì xảy ra, tiếng cười nên liên tục.

Tiếng cười nên là sợi chỉ xuyên suốt vòng hoa của mọi cực lạc của bạn và kinh nghiệm về cõi bên kia. Chúng sẽ thay đổi, nhưng sợi chỉ của tiếng cười có tiếp tục bên trong bạn.

Tiếng cười gần như là điện thờ của nhân chứng.

Bên trong tiếng cười, bạn bao giờ cũng sẽ thấy người quan sát. Và trở thành người quan sát không gián đoạn nào, không kẻ hở, là tất cả mọi điều được ngụ ý bởi chứng ngộ.

Nhưng đừng gây can nhiễu vào những người chứng ngộ rồi như Niskriya. Khi lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ở Kathmandu tôi lập tức đưa anh ấy lên. Anh ấy là người im lặng thế, chưa bao giờ can thiệp vào bất kì ai - ngoại trừ với máy điều hoà nhiệt độ của tôi, vì chúng gây ra tiếng ồn, và anh ấy là thợ chụp ảnh hoàn hảo; tiếng ồn đó quấy nhiễu việc chụp ảnh của anh ấy.

Tôi đã giữ nhiều người quan sát để cho anh ấy không can thiệp vào máy điều hoà của tôi, nhưng thỉnh thoảng, khi không có ai ở đây, anh ấy vặn chúng xuống còn một nửa. Đêm qua, anh ấy đã thành công. Anh ấy không bận tâm là tôi sẽ khổ với không khí nóng, mối quan tâm của anh ấy là với việc chụp ảnh của anh ấy. Nhưng tôi không trách anh ấy; mọi người chỉ phải quan sát anh ấy, rằng anh ấy không bao giờ tới gần máy điều hoà của tôi!

Lokita, đặc biệt với bạn, chỉ dẫn là ở chỗ khi bạn muốn ác cảm với anh ấy, bật máy điều hoà của tôi lên tối đa!

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 30 - Quay về Mục lục Tập 2

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post