Chương 32. Con người mới: chính vị mặn của đất

Chương 32. Con người mới: chính vị mặn của đất

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho

Chương 32. Con người mới: chính vị mặn của đất



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Cảm động nhiều thế khi thầy nói về con người mới. Khi thầy lần đầu tiên nhắc tới khái niệm này cho chúng tôi nhiều năm trước, con người mới đơn giản đối với tôi là: một khái niệm thật hấp dẫn, một khả năng quyến rũ. Nhưng về sau, tôi cảm thấy dường như tôi biết con người mới này - giống người mới này - và thực sự quan tâm về người này. Có vẻ như là vênh vang nói lại những lời tôi đã nghe thầy dùng: "Tôi đang mang thai con người mới." Nhưng thực tại, đó là cách tôi cảm thấy; không chỉ về bản thân tôi, mà về tất cả mọi người của thầy. Quan hệ của chúng ta với con người mới này là gì?

Maneesha, con người mới chứa toàn thể triết lí của tôi về cuộc sống và cách nó đáng phải vậy - sống trong tính toàn bộ, trong sự mãnh liệt, trong tính toàn thể, để cho chúng ta không chỉ kéo lê bản thân chúng ta từ chiếc nôi tới nấm mồ, mà chúng ta có thể làm cho từng khoảnh khắc thành việc hân hoa vô cùng - bài ca, điệu vũ, mở hội.

Con người cũ đã tồn tại cho tới giờ đang trên giường chết. Người đó đã khổ nhiều; người đó cần mọi từ bi của chúng ta. Người đó đã từng bị ước định để sống trong khổ, trong chịu đựng, trong tự hành hạ. Người đó đã được cho những lời hứa hẹn: lưu ý đầy hứa hẹn về phần thưởng lớn sau chết - người đó càng chịu đựng nhiều, người đó càng tự hành hạ bản thân mình nhiều, người đó càng tự bạo, người đó càng có tính phá huỷ chân giá trị của riêng mình, người đó sẽ càng được thưởng nhiều.

Đó là chính quan niệm thuận tiện cho tất cả những quyền lợi được đầu tư vì người thực sự chịu đựng có thể dễ dàng bị làm nô lệ. Người sẵn sàng hi sinh hôm nay cho ngày mai không biết đã tuyên bố việc nghiêng của mình vào bị làm nô lệ. Tương lai trở thành tù túng. Và trong hàng nghìn năm, con người đã sống chỉ trong hi vọng, trong tưởng tượng, trong mơ, trong điều không tưởng, nhưng không trong thực tại. Và không có cuộc sống nào khác hơn là cuộc sống của thực tại, khác hơn là cuộc sống đang tồn tại vào khoảnh khắc này.

Con người mới là người nổi dậy, người nổi lên, việc nổi lên, người cách mạng chống lại mọi ước định mà có thể làm cho người đó nô lệ, áp bức người đó, bóc lột người đó, chỉ bằng việc cho người đó hi vọng về thiên đường hư cấu, đe doạ người đó, hăm doạ người đó về hiện tượng hư cấu khác: địa ngục. Mọi cách thức cũ của cuộc sống đều là kì lạ trong thoả thuận về một điểm: rằng con người là vật tế thần dưới chân của một Thượng đế hư cấu.

Đã có thời khi con người thực tại đã hi sinh mạng sống, giết người tế thần trước tượng đá. Mặc dầu ngày nay không ai dám làm điều như thế, về mặt tâm lí tình huống này đã không thay đổi. Con người vẫn bị tế thần hoặc nhân danh chủ nghĩa cộng sản, hoặc nhân danh chủ nghĩa tư bản, hoặc nhân danh giống nòi Aryan, nhân danh đạo Hồi, nhân danh Ki tô giáo, nhân danh Hindu giáo. Thay vì thượng đế bằng đá, bây giờ chỉ có những lời rởm, vô nghĩa. Nhưng con người đã chấp nhận sống như điều này bởi một lẽ đơn giản là mọi đứa trẻ đều tìm thấy bản thân nó được sinh ra trong đám đông mà đã bị ước định rồi. Thầy giáo bị ước định, bố mẹ bị ước định, hàng xóm bị ước định; và đứa trẻ nhỏ gần như bất lực - nó không thể đương đầu được với bất kì phương án nào khác hơn là một phần của đám đông.

Người già là đám đông, một răng trong bánh xe; người già không có tính cá nhân. Những quyền lợi được đầu tư đã làm mọi chăm nom để phá huỷ việc tự kính trọng, chân giá trị, niềm vui và lòng biết ơn rằng bạn là con người, rằng bạn là sự sáng tạo cao nhất trong con đường tiến hoá lâu, lâu dài... rằng bạn là niềm vinh quang chu toàn.

Những ý tưởng này là nguy hiểm. Nếu con người có kính trọng nào đó cho bản thân mình, chân giá trị nào đó của việc là người, bạn không thể thu người đó thành nô lệ được; bạn không thể phá huỷ linh hồn người đó và làm cho người đó thành robot. Mãi cho tới giờ, con người chỉ giả vờ sống - cuộc sống của người đó đã chỉ là giả thuyết.

Con người mới là việc nổi dậy chống lại toàn thể quá khứ.

Người đó là bản tuyên bố rằng chúng ta đang sắp tạo ra một cách sống mới, giá trị mới của cuộc sống; rằng chúng ta có định mệnh cho những mục đích mới - những ngôi sao xa xăm là mục tiêu của chúng ta. Và chúng ta sẽ không cho phép bất kì ai hi sinh chúng ta vì bất kì cái tên đẹp đẽ nào. Chúng ta sẽ sống cuộc sống của chúng ta, không theo các lí tưởng, nhưng theo khao khát riêng của chúng ta, trực giác đam mê riêng của chúng ta. Và chúng ta sẽ sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc; chúng ta không còn bị lừa phỉnh bởi ngày mai, và những lời hứa vì ngày mai.

Con người mới chứa toàn thể tương lai của nhân loại. Con người cũ nhất định chết. Người đó đã chuẩn bị nấm mồ riêng của mình - người đó đang đào nó mọi khoảnh khắc, ngày càng sâu hơn. Bạn nghĩ Ronald Reagan đang làm gì? - đào mồ cho nhân loại sâu nhất có thể được. Những người này dường như sợ ngay cả người chết - rằng nếu nấm mồ không đủ sâu, họ có thể quay lại; họ có thể quay lại mà vẫn sống.

Vũ khí hạt nhân và mọi phương tiện huỷ diệt là việc chuẩn bị cho tự tử toàn cầu. Con người cũ đã quyết định chết. Vấn đề là tuỳ ở những người thông minh trên thế giới để ngắt ra khỏi con người cũ trước khi người đó phá huỷ bạn nữa... ngắt bản thân bạn ra khỏi các truyền thống cũ, các tôn giáo cũ, quốc gia cũ, ý thức hệ cũ.

Lần đầu tiên, cái cũ không còn là vàng. Cái cũ là cái xác mục rữa của quá khứ xấu xí. Đó là trách nhiệm lớn cho thế hệ mới, cho những người trẻ từ bỏ quá khứ.

Trong quá khứ, tôn giáo thường từ bỏ thế giới. Tôi dạy bạn yêu thế giới để cho nó có thể được cứu, và từ bỏ quá khứ một cách toàn bộ và không đảo ngược được, được gián đoạn.

Con người mới không phải là việc cải tiến trên con người cũ; người đó không phải là hiện tượng liên tục, không phải là việc tinh lọc. Con người mới là việc tuyên bố về cái chết của con người cũ, và việc sinh ra của người mới tuyệt đối tươi tắn - không bị ước định, không có quốc gia, không có tôn giáo, không có bất kì phân biệt về đàn ông và đàn bà, về đen và trắng, về Đông và Tây, hay Bắc và Nam.

Con người mới là bản cương lĩnh về một nhân loại. Đó là cuộc cách mạng vĩ đại nhất mà thế giới đã từng thấy.

Bạn đã nghe nói về phép màu mà Moses làm tách biển ra làm hai phần. Phép màu đó chẳng là gì cả. Tôi muốn tách nhân loại ra, toàn thể đại dương nhân loại được chia thành hai phần: người cũ và người mới.

Con người mới sẽ yêu cuộc sống này, thế giới này. Con người mới sẽ học nghệ thuật sống và yêu và chết.

Con người mới sẽ không quan tâm tới cõi trời và địa ngục, tội lỗi và đức hạnh. Con người mới sẽ quan tâm tới làm sao làm tăng vui vẻ của cuộc sống, hoan lạc của cuộc sống - nhiều hoa hơn, đẹp hơn, nhân bản hơn, từ bi hơn. Và chúng ta có năng lực và tiềm năng để làm cho hành tinh này thành thiên đường, và làm cho khoảnh khắc này thành cực lạc của đời bạn.

Để cho con người cũ chết đi. Cứ để con người cũ được lãnh đạo bởi những người như Ronald Reagan. Để cho người mù đi theo người mù.

Nhưng những người có linh hồn trẻ hơn - và khi tôi nói "linh hồn trẻ hơn," nó bao gồm ngay cả những người cũ đó, người không cũ trong linh hồn; và nó không bao gồm ngay cả người trẻ nhưng có linh hồn cũ. Trẻ về linh hồn sẽ là con người mới.

Con người mới không phải là việc hi vọng: Bạn đã thai nghén nó.

Công việc của tôi chỉ là làm cho bạn nhận biết rằng con người mới đã tới rồi. Công việc của tôi là giúp bạn nhận ra người đó và kính trọng người đó.

Bạn hỏi, Maneesha: "Quan hệ của chúng tôi với con người mới là gì?" Không có quan hệ giữa bạn và con người mới bởi vì bạn là con người mới. Bạn chỉ phải vứt bỏ mọi bụi bặm đã tụ lại qua nhiều thời đại trên tấm gương của tâm thức bạn.

Con người mới không phải là ai đó tới từ hành tinh khác. Con người mới là bạn trong tính tươi tắn của bạn, trong im lặng trái tim của bạn, trong chiều sâu thiền của bạn, trong không gian yêu đẹp của bạn, trong bài ca vui vẻ của bạn, trong điệu vũ cực lạc của bạn, trong tình yêu của bạn với trái đất này. Không tôn giáo nào dạy bạn yêu trái đất này - và trái đất này là mẹ bạn, và những cây này là anh bạn, và những sao này là bạn của bạn.

Bạn sẽ không có quan hệ với con người mới đâu bởi vì đó sẽ là việc phân tách; mọi quan hệ đều phân tách. Bạn sẽ là con người mới. Theo cách nhìn của tôi bạn đã trên con đường của con người mới. Bạn đã bắt đầu cuộc hành trình, mặc dầu bạn không thức tỉnh đầy đủ; nhưng khi bạn sẽ thấy con người cũ ngày càng đi tới nghĩa địa, bạn sẽ thấy dễ dàng hơn để từ bỏ người đó và cách sống của người đó, nhà thờ của người đó, giáo đường của người đó, đền chùa của người đó, thượng đế của người đó, kinh sách linh thiêng của người đó.

Kinh sách linh thiêng của bạn là toàn thể cuộc đời bạn, và không ai khác có thể viết ra nó được - bạn phải viết nó ra. Bạn tới với cuốn sách trống rỗng, và điều tuỳ thuộc vào bạn là bạn làm gì với nó. Sinh không phải là sống; nó chỉ là cơ hội được trao cho bạn để tạo ra sống... để tạo ra cuộc sống đẹp, vinh quanh, đáng yêu như bạn có thể hình dung, như bạn có thể mơ.

Mơ của con người mới và thực tại của người đó sẽ là một bởi vì mơ của người đó sẽ được bắt rễ ở đây trong đất này. Chúng sẽ đem tới hoa và quả. Chúng sẽ không chỉ là mơ - chúng sẽ làm cho thế giới thành đất mơ.

Nhận rõ trách nhiệm đi... con người chưa bao giờ đối diện với một trách nhiệm lớn hơn trước đây: Trách nhiệm từ bỏ toàn thể quá khứ, xoá nó khỏi bản thể bạn.

Lại là Adam và Eve đi, và để cho trái đất này là Vườn Eden; và lần này chúng ta sẽ xem ai là Thượng đế, ai có dũng cảm đưa con người ra khỏi vườn Eden! Đó sẽ là vườn của chúng ta, và nếu Thượng đế muốn ở trong vườn của chúng ta, Ngài sẽ phải gõ lên cửa của chúng ta.

Trái đất này có thể là sự huy hoàng, phép thần, phép màu. Tay chúng ta có cái chạm đó - chỉ mỗi điều chúng ta chưa bao giờ thử nó. Con người chưa bao giờ cho một cơ hội cho tiềm năng riêng của mình được phát triển, bừng nở, đem tới sự hoàn thành, hài lòng, để mưa rào lên toàn thể trái đất bằng hoa, để rót đầy toàn thể trái đất bằng hương thơm. Với tôi, hương thơm đó là tính thượng đế.

Con người mới sẽ không tôn thờ Thượng đế như một đấng sáng tạo thế giới; con người mới sẽ tạo ra Thượng đế như hương thơm, như cái đẹp, như tình yêu, như chân lí. Mãi cho tới giờ Thượng đế đã là đấng sáng tạo: với con người mới, con người sẽ là đấng sáng tạo, và Thượng đế sẽ là người được sáng tạo. Chúng ta có thể tạo ra tính thượng đế - nó ở bên trong tay chúng ta.

Đó là lí do tại sao tôi nói con người mới là cuộc cách mạng vĩ đại nhất đã từng xảy ra trên thế giới. Và không có cách nào né tránh điều đó bởi vì con người cũ nhất định chết, dứt khoát, quyết tâm tự tử. Để cho người đó chết đi một cách an bình. Những người có linh hồn nổi dậy nên ngắt bản thân mình ra khỏi von người cũ, và họ sẽ là đấng cứu tinh, họ sẽ tạo ra chiếc thuyền Noah, họ sẽ là việc mở đầu của một thế giới mới. Và bởi vì chúng ta đã biết tới thế giới cũ và khổ của nó; chúng ta có thể tránh tất cả những khổ đó; chúng ta có thể tránh tất cả những ghen tị đó, tất cả những giận dữ đó, tất cả những chiến tranh đó, tất cả những xu hướng phá huỷ đó...

Chúng ta có thể đi qua biến đổi toàn bộ: chúng ta có thể tạo ra con người hồn nhiên, người đáng yêu, người thở trong tự do, người giúp lẫn nhau để được tự do. Chúng ta có thể tạo ra chất nuôi dưỡng cho mọi người để có chân giá trị, để được kính trọng - không tương ứng với lí tưởng và giá trị nào đó, mà chỉ như người đó vậy.

Con người mới sẽ là chính vị mặn của đất.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Đêm hôm qua, sau khi thầy đã rời khỏi bài nói, và tôi cúi mình chào, một cảm giác tràn qua tôi mạnh tới mức tôi không thể nào hình dung được việc sống sau khi thầy chết. Tôi cảm thấy rằng không có việc mưa rào thường xuyên của thầy, tôi sẽ mất hút trong bóng tối, mãi mãi. Về sau, ngồi trong phòng mình, tôi cảm thấy nỗi sợ vô cùng trùm lên tôi - loại thường ném tôi vào trong hoạt động thần kinh và ép buộc. Dầu vậy lần này, tôi ngồi, cảm thấy thầy, và để cho cảm giác này diễn ra cho tới khi nó mạnh tới mức tôi cảm thấy tuyệt đối bị tê liệt. Đột nhiên, nó bật ra; và tôi đang ngồi đó trong một loại im lặng tôi chưa bao giờ biết trước đây. Hôm nay, tôi cảm thấy yên tĩnh và không bị phức tạp - ám ảnh thông thường của tôi ra xa, không cực lạc, không đi xuống; rất đơn giản và điềm tĩnh. Thưa thầy kính yêu, đây có phải là việc đương đầu với cái chết không?

Rafia, không có cách nào để đương đầu với cái chết, chỉ bởi vì chết là hư cấu. Bạn có thể nghĩ về nó, bạn có thể sợ về nó; nhưng bạn không thể đương đầu với nó được. Không ai đã bao giờ chết - mọi người đơn giản đổi nhà.

Điều bạn đã kinh nghiệm đầu tiên là nỗi sợ rằng: sau khi tôi chết, làm sao bạn sẽ sống mà không có tôi? Đừng lo nghĩ về điều đó. Đầu tiên, nếu tôi thấy rằng bạn không thể sống được mà thiếu tôi, tôi có thể trì hoãn việc chết - cho tới khi bạn tới với tay khoanh lại, và bạn nói, "Bây giờ, điều đó là quá nhiều - tôi không thể chịu được Thầy thêm nữa."

Thứ hai, trước khi gặp tôi bạn đã sống mà không có tôi. Nếu tôi chết, đó sẽ là cú choáng - trong vài ngày, bạn sẽ cảm thấy ở trong tâm trạng buồn lắm, và thế rồi cuộc sống sẽ tiếp quản bạn lần nữa. Hàng triệu người đã chết - mọi ngày mọi người liên tục chết - và sống tiếp tục với mọi bài ca của nó, với mọi điệu nhảy disco của nó, với mọi âm nhạc của nó. Mọi người liên tục chết đi, nhưng nếu bạn nghĩ trước... chính việc nghĩ làm cho nó thành khó khăn. Bản thân chết là vết thương mà thời gian chữa lành rất nhanh chóng. Nhưng tôi thậm chí sẽ không để vết thương đó trong bạn đâu. Trước khi tôi chết, tôi sẽ làm cho bạn có khả năng thấy rằng không có chết.

Chủ định của mọi việc thiền của bạn là gì? Nó là việc tìm sâu để biết rằng sống là vĩnh hằng, và chết như thế chỉ là việc quan sát của người ngoài. Bạn bao giờ cũng thấy người khác chết: bạn có bao giờ thấy bản thân bạn chết không? Nhưng bạn biết gì khi người khác chết? Chỉ một điều - rằng họ không thở, họ không nói; rằng tuần hoàn máu của họ dừng lại, rằng tim họ không đập nữa.

Tôi đã kể cho bạn mới mấy ngày trước... Một người ở trong phần của Kashmir bị Pakistan chiếm, đã giở trò đùa với mọi người tới lần thứ ba. Người đó một trăm hai mươi nhăm tuổi: người đó đã chết ba lần. Đây là lần thứ ba, và bởi vì người đó đã làm việc trình diễn vào hai lần trước, mọi người rất, rất thận trọng. Các bác sĩ được gọi đến, mọi khám nghiệm đều được làm, và khi mọi người đồng ý rằng lần này cụ già đáng thương đã thực sự chết - nó không còn là chuyện đùa - người đó mở một mắt ra, và nói, "Ai nói ta chết đấy? Ít nhất, lần này ta không chết!"

Họ hàng đã tụ tập lại từ các làng xa xôi, và tất cả họ đều đi xa trong nỗi buồn: "Dường như cụ sẽ có thêm vài năm nữa, và cụ sẽ lại sắp sửa hành hạ chúng ta nữa đấy!" Nhưng cụ già nói, "Nghe đây, đây là diễn xuất cuối cùng của ta; lần sau ta thực sự đi vào chết đấy."

Cụ đã được các bác sĩ hỏi bí mật của cụ là gì, và cụ nói bí mật của mình rất đơn giản: đi sâu vào trong thiền, cụ nhận ra rằng khi bạn đi sâu hơn, việc thở của bạn trở nên chậm hơn. Khi bạn ở chỗ sâu nhất trong thiền, việc thở của bạn dừng lại. Và nó đơn giản là mẹo... Một khi cụ đã học việc dừng thở là không chết, cụ thậm chí cho phép tim dừng lại - cụ chỉ thảnh thơi. Và từ sâu bên dưới, cụ quan sát toàn thể vở diễn đang diễn ra khắp xung quanh: các bác sĩ, bác sĩ trị liệu, và họ hàng.

Có một người, Bhrahma Yogi, từ Nam Ấn Độ - ông ấy đã làm cùng thực nghiệm này trong gần như mọi đại học của thế giới, đặc biệt các đại học y. Trong mười phút, ông ấy có thể giả vờ là chết. Và ông ấy có giấy chứng nhận từ những nơi có thẩm quyền lớn nhất - từ Oxford, từ Cambridge - rằng ông ấy chết; các bác sĩ kí giấy xác nhận về cái chết của ông ấy. Và sau mười phút ông ấy sẽ bắt đầu thở lại, mỉm cười, và ông ấy sẽ mở mắt ra. Điều đó thật rất kinh hoàng.

Ông ấy đã thu thập nhiều giấy xác nhận - xác nhận chết từ nhiều nơi có thẩm quyền - tới mức ông ấy đã thách thức toàn thể y học: "Ý tưởng về chết của các vị là không đúng. Các vị đơn giản nghĩ rằng những triệu chứng này về sống là sống; chúng chỉ là triệu chứng - những triệu chứng rất bên ngoài. Chúng chỉ chỉ ra một điều: rằng sự sống được kết nối với thân thể. Khi kết nối này không còn đó, các triệu chứng biến mất. Điều đó không có nghĩa rằng sự sống biến mất."

Nó gần giống như điện: bạn có thể thấy điện, bạn có thể tắt nó đi, và mọi triệu chứng sẽ biến mất; nhưng điều đó không có nghĩa là điện đã chết. Sự sống không là gì ngoài điện sinh học - một dạng cao hơn, một dạnh tinh chế hơn của cùng một năng lượng như điện.

Tôi sẽ không ra đi đâu, Rafia, chừng nào bạn còn chưa kinh nghiệm rằng không có chết. Tôi sẽ hỏi xin phép bạn trước khi tôi ra đi. Bạn sẽ phải kí chữ kí của bạn rằng bạn cho tôi ra đi, thế thì tôi có thể tiếp tục kì nghỉ. Và một khi bạn biết rằng sự sống bên trong của bạn, cuộc sống thực của bạn, là vĩnh hằng, bạn sẽ có khả năng có tiếp xúc nào đó với tôi - mặc dầu tôi sẽ không trong thân thể.

Ở trong thân thể không phải là tương đương với sống. Nó là một loại tù đày. Bị bị tù trong thân thể; bạn có thể tự do khỏi thân thể, bạn có thể trở thành một phần của cái toàn thể. Và lần này tôi sẽ trở thành một phần của cái toàn thể. Tôi sẽ không đi vào trong bụng mẹ khác, vào trong tù đày khác. Tôi đã hoàn thành xong thời hạn tù của tôi - đầy đủ rồi!

Nhưng một điều quan trọng đã xảy ra mà bạn đã không rất ý thức tới: khoảnh khắc bạn cho phép nỗi sợ - bóng tối bao quanh bạn - và bạn thảnh thơi trong nó, không kháng cự, không tranh đấu, không ham muốn thoát vào trong hoạt động nào đó, dần dần, dần dần, nỗi sợ và bóng tối và cái chết biến mất. Bạn trở thành im lặng sâu lắng... im lặng mà bạn chưa bao giờ biết trước đây.

"Hôm nay, tôi cảm thấy," bạn nói, "yên tĩnh và không bị phức tạp - ám ảnh thông thường của tôi ra xa, không cực lạc, không đi xuống; rất đơn giản và điềm tĩnh." Điều này là hay - đây là kinh nghiệm lớn. Bạn đã chạm tới cái gì đó sâu trong bản thân sự tồn tại. Cảm thấy phúc lạc đi, và nhớ kinh nghiệm này. Lần sau, bất kì cái gì xảy ra, cho phép nó xảy ra và chỉ ngồi im lặng ở giữa nó - trung tâm của cơn xoáy lốc. Dần dần, dần dần, cơn xoáy lốc sẽ biến mất, và chỉ trung tâm sẽ còn bị bỏ lại đằng sau. Bạn sẽ cảm thấy được định tâm mênh mông, im lặng, điềm tĩnh, hồn nhiên, đơn giản - những kinh nghiệm cực kì có giá trị.

Chúng ta bỏ lỡ những kinh nghiệm này bởi vì chúng ta bao giờ cũng trốn chạy. Khi bạn cảm thấy sợ, bạn dính líu vào hoạt động nào đó; bạn đi gặp người bạn, bạn bắt đầu tranh đấu hay yêu bạn gái, bạn đi tới nhà hàng. Nếu không có cái gì khác, bạn bắt đầu hút thuốc - nhưng bạn phải làm cái gì đó để thoát khỏi kinh nghiệm này. Theo cách này, mọi người liên tục bỏ lỡ các cơ hội của trưởng thành tâm linh.

Bất kì cái gì đã xảy ra vào lúc này nên được ghi nhớ, và nếu cơ hội khác nảy sinh - và nó nhất định nảy sinh - dùng nó thậm chí sâu sắc hơn, vui vẻ hơn, với việc đón chào, và nó sẽ mở ra những cánh cửa của giầu có lớn lao và những kho báu lớn lao.

Nhưng bạn đã không hiểu cơ hội lớn vì đến cuối cùng bạn vẫn hỏi: "Thưa thầy kính yêu, đây có phải là việc đương đầu với cái chết không?"

Bạn đã đương đầu với im lặng, bạn đã đương đầu với phẩm chất mới bên trong bạn về sự điềm tĩnh, bình thản - điều là bất thường với bạn. Bạn đã không cực lạc, và không chìm xuống, rất định tâm: không ở cực đoan này không ở cực đoan kia, nhưng ở đích xác chỗ giữa. Nhưng bạn đã không hiểu. Điều đó là tự nhiên - khi lần đầu tiên nó xảy ra, điều được mong đợi là bạn sẽ không hiểu nó. Nhưng tôi muốn bạn nhớ, nó không phải là đương đầu với chết; nó là đương đầu với nỗi sợ chết của bạn, với nỗi sợ bị bỏ lại sau của bạn, với nỗi sợ bị không có thầy.

Mười năm sau khi anh ta tới Mĩ từ Italy, Roselli đã tiết kiệm đủ tiền từ kinh doanh rau để xây ngôi nhà khổng lồ.

"Tôi muốn-a có ba phòng ngủ-a trên gác," anh ta giải thích cho người xây dựng. "Cầu thang lớn-a đẹp dẫn tới phòng ngủ-a, và phía trên bên phải ở đây cạnh cầu thang, tôi muốn-a một bức tượng hổng."

Nhiều tháng sau, anh ta quay lại và thấy mọi thứ làm thoả mãn mình. Thế rồi anh ta để ý tới bức tượng cạnh cầu thang.

"Này, có chuyện gì-a với ông thế?" Roselli kêu to. "Ông không hiểu-a điều tôi bảo-a ông à?"

"Chẳng phải là điều ông đã ra lệnh đó sao?" người xây dựng hỏi. "Bức tượng hổng sao?"

"Ông ngu hay cái gì đó?" người Italy kêu lên. "Tôi muốn-a một trong những thứ-a đó mà cứ kêu-a reng-a reng. Ông cầm nó lên và nói-a "Alô, ông đấy à?'"

Chỉ một chút hiểu nhầm... bằng không, Rafia, bạn đã có một kinh nghiệm hay.

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Bất kì khi nào, tôi đang yêu người đàn ông, trong những năm đó không người đàn ông khác nào hấp dẫn tôi. Nhưng với người đàn ông này, nó không giống vậy. Mặc dầu anh ấy hạnh phúc và được thoả mãn với tôi, và muốn giữ mối quan hệ với tôi, anh ấy có chuyện tình ngắn của anh ấy cứ vài tháng. Tôi hiểu bản tính khác biệt của đàn ông và đàn bà. Tôi cũng hiểu mọi quan hệ yêu đều có đỉnh và thung lũng của nó. Dầu vậy, nỗi buồn trong tôi cứ liên tục tới trong một khoảng thời gian ngắn, và ra đi. Tôi cho người đàn ông này sợi dây thừng dài. Các bạn của tôi nói tôi làm cho bản thân tôi thành sẵn có tới mức tôi để cho người đàn ông này coi tôi như đương nhiên có đó và tôi mất sự tự kính trọng của tôi. Osho ơi, có phải thế không? Tôi không rõ. Tôi không mong đợi cái gì từ anh ấy. Thầy biết tôi rõ hơn. Xin thầy bình luận?

Neelam, có nhiều điều trong câu hỏi của bạn. Thứ nhất, bạn đã hiểu lầm về bản tính của con người. Bạn nghĩ, như nhiều người trên thế giới nghĩ, rằng đàn ông là đa bạn tình, và đàn bà là đơn bạn tình... rằng đàn bà muốn sống với một đàn ông, yêu một đàn ông, hiến dâng và cống hiến bản thân cô ấy toàn bộ cho một đàn ông, nhưng đàn ông là khác về bản tính - anh ấy muốn yêu các đàn bà khác nữa, ít nhất cũng là thỉnh thoảng.

Thực tại là: cả hai đều là đa bạn tình. Đàn bà đã bị ước định bởi đàn ông trong hàng nghìn năm trong việc nghĩ rằng cô ấy là đơn bạn tình. Và đàn ông rất tinh ranh; anh ta đã khai thác đàn bà theo nhiều cách. Một trong các cách là: anh ta đã bảo cô ấy rằng đàn ông, theo bản tính, là đa bạn tình. Mọi nhà tâm lí, mọi nhà xã hội học đều đồng ý với sự kiện là đàn ông là đa bạn tình; và không ai trong số họ nói cùng điều đó về đàn bà.

Hiểu biết riêng của tôi là ở chỗ cả hai đều là đa bạn tình. Nếu đàn bà không hành xử theo cách đa bạn tình, đó là sự nuôi nấng, không phải bản tính. Cô ấy đã bị ước định hoàn toàn lâu tới mức việc ước định đã đi vào trong chính máu cô ấy, vào trong xương cô ấy, vào trong chính tuỷ cô ấy. Tại sao tôi nói vậy? - bởi vì trong toàn thể sự tồn tại, mọi con vật đều là đa bạn tình.

Chắc sẽ thực sự đáng ngạc nhiên là nếu toàn thể sự tồn tại là đa bạn tình, duy nhất đàn bà có bản tính ngoại lệ. Trong sự tồn tại không có ngoại lệ. Nhưng bởi vì đàn bà phải phụ thuộc về mặt tài chính vào đàn ông, đàn ông đã cắt bỏ tự do của cô ấy theo nhiều cách thế: anh ta đã cắt cánh của cô ấy, anh ta đã cắt tự do của cô ấy, anh ta đã cắt sự phụ thuộc của cô ấy và bản thân cô ấy. Anh ta đã nhận trách nhiệm của cô ấy lên vai mình, biểu lộ tình yêu lớn, nói: em không cần lo nghĩ về bản thân em, anh sẽ chăm nom. Nhưng nhân danh yêu, anh ta đã lấy tự do của đàn bà. Trong nhiều thế kỉ anh ta đã không cho phép đàn bà được có giáo dục, được có đủ tư cách theo bất kì cách nào, trong bất kì nghề gì, trong bất kì kĩ năng nào - cô ấy phải phụ thuộc về tài chính vào đàn ông. Anh ta đã lấy đi ngay cả tự do di chuyển của cô ấy - cô ấy không thể di chuyển tự do theo cách đàn ông di chuyển; cô ấy bị giới hạn vào ngôi nhà. Nhà gần như là việc giam cầm của cô ấy.

Và đặc biệt trong quá khứ, cô ấy liên tục mang thai bởi vì trong mười đứa con, chín đứa hay chết. Để có hai đứa, ba đứa con, đàn bà phải liên tục mang thai toàn bộ thời gian cô ấy có khả năng sinh sản. Đàn bà mang thai thậm chí trở thành phụ thuộc nhiều hơn về tài chính - đàn ông trở thành người chăm sóc cho cô ấy. Đàn ông thông thái, đàn bà chẳng biết gì. Cô ấy đã bị giữ dốt nát bởi vì tri thức là quyền lực - đó là lí do tại sao đàn bà đã bị thiếu tri thức.

Và bởi vì đó là thế giới của đàn ông, họ tất cả đều đồng ý khi có liên quan tới việc giữ đàn bà bị nô lệ.

Nhưng mọi thứ đã được làm với thông minh rất khớp. Cô ấy đã được bảo rằng chính bản tính của cô ấy là đơn bạn tình. Bây giờ không có một nhà phân tâm nào, không một nhà nữ xã hội học nào bác bẻ điều này: nếu đàn ông là đa bạn tình, thế thì tại sao đàn phải đơn bạn tình? Đàn ông đã làm ra cách thức cho tính đa bạn tình của mình: anh ta đã tạo ra gái mãi dâm. Chính sự kiện được chấp nhận trong quá khứ là không người vợ nào đã phản đối nếu chồng cô ấy, thỉnh thoảng, tới gái mãi dâm. Điều đó được coi là tự nhiên cho đàn ông.

Tôi nói với bạn rằng cả hai đều đa bạn tình. Toàn thể sự tồn tại là đa bạn tình. Nó phải vậy - đơn bạn tình là chán. Người đàn bà có thể đẹp tới đâu, người đàn ông có thể đẹp tới đâu, bạn trở nên mệt mỏi - cùng địa lí đó, cùng loại hình đó. Bạn phải nhìn cùng khuôn mặt đó bao lâu? Cho nên chuyện xảy ra là nhiều năm qua đi, và chồng đã không nhìn chăm chú vào vợ mình lấy một khoảnh khắc.

Cách tiếp cận riêng của tôi là tự nhiên và đơn giản. Tôi muốn không có hôn nhân trên thế giới của con người mới. Hôn nhân là hiện tượng xấu xí và mục nát thế - phá huỷ thế, vô nhân thế. Một mặt nó làm cho người đàn bà thành nô lệ, và mặt khác, nó tạo ra cơ chế xấu xa nhất về người mãi dâm. Người mãi dâm được cần để cứu hôn nhân; bằng không, đàn ông sẽ bắt đầu lừa quanh với vợ của người khác. Nó là phương cách xã hội để cho anh ta không dính líu với vợ người khác - có đàn bà đẹp sẵn có.

Ở Ấn Độ, vào thời của Phật Gautam, điều là truyền thống là đàn bà đẹp nhất trong thị trấn không được phép lấy chồng; cô ấy phải trở thành gái mãi dâm. Cô ấy được gọi là nagabadu: vợ của cả thành phố - vì cô ấy đẹp tới mức được lấy một người đàn ông sẽ tạo ra ghen tuông, xung đột, vấn đề. Tốt hơn cả để tránh mọi xung đột này trong các đàn ông là làm cho cô ấy thành mãi dâm - sẵn có cho tất cả.

Ở Ấn Độ, mọi ngôi đền đều có devadasis*. Ở Nam Ấn Độ vẫn còn có các devadasis. Mọi gia đình đều được yêu cầu, trong quá khứ, cúng dường người con gái đẹp nhất của họ cho ngôi đền, cho Thượng đế. Nhân danh Thượng đế, những cô gái đẹp đó trong đền trở thành người mãi dâm. Đầu tiên, họ được các tu sĩ dùng; thứ nữa, họ được những khách hàng giầu có dùng - tôi ngụ ý những người tôn thờ giầu có. Và họ cũng nhiều tới mức họ thành sẵn có cho mọi miền giá; ngay cả người nghèo nhất cũng có thể đảm đương được một cô. Tất nhiên, đó sẽ không là người đàn bà đẹp thế, nhưng bất kì đàn bà nào thì cũng là tốt hơn không đàn bà nào.

Thậm chí ngày nay, chỉ vài ngày trước, một cuộc điều tra đã được tiến hành ở Bombay về mọi người mãi dâm - ba mươi phần trăm trong số họ tới từ Nam Ấn Độ, từ các ngôi đền nơi bố mẹ họ đã dâng tặng họ cho Thượng đế. Với các bố mẹ đó, đã có khuyến khích: dâng tặng cô ấy cho Thượng đế là dễ dàng hơn cho cô ấy đi lấy chồng. Điều đó khó thế ở Ấn Độ... bạn phải cho đi nhiều tiền tới mức không phải mọi bố mẹ đều có thể đảm đương được điều đó - chỉ một con gái, và họ sẽ phải bán đất, bán nhà, họ sẽ trở thành kẻ ăn xin. Cho nên điều đó là rất dễ dàng, và thoải mái, thuận tiện, và đức hạnh nữa - đáng kính, đáng tôn vinh - xã hội tôn vinh điều đó.

Họ cúng dường những cô gái đó; họ vẫn cúng dường những cô gái đó cho đền, và đền bán những cô gái đó cho mọi thành phố lớn bởi vì bây giờ những người tôn thờ giầu có không đi tới đền. Tốt hơn cả là để những cô gái đó được bán cho các đại lí ở Bombay, ở Calcutta, ở New Delhi vì các chính khách sẽ cần họ, các tu sĩ sẽ cần họ, người giầu sẽ cần họ. Những người đang sống xa gia đình họ, đang làm việc trong các thành phố - gia đình họ ở làng quê - sẽ cần họ.

Ba mươi phần trăm gái mãi dâm ở Bombay đã tới từ các ngôi đền nơi họ được dâng tặng cho Thượng đế. Mọi đền trong quá khứ không là gì ngoài cái mẽ ngoài thiêng liêng để che giấu mãi dâm dưới cái tên devadasis. Từ này nghĩa là: người hầu của Thượng đế.

Đàn ông đã thu xếp cho bản thân anh ta, nhưng anh ta đã cấm đoán đàn bà... Đầu tiên, bản ngã anh ta bị tổn thương nếu người đàn bà của anh ta yêu ai đó khác. Điều đó nghĩa là anh ta bị bác bỏ, nghĩa là anh ta không đủ là người đàn ông, điều đó nghĩa là cái gì đó đang thiếu trong anh ta.

Và hơn điều đó, có vấn đề khác: tài sản riêng tư. Anh ta phải giữ canh chừng hoàn hảo về người đàn bà của mình vì anh ta muốn dòng máu riêng của mình kế thừa tài sản của anh ta. Và nếu đàn bà tự do có chuyện tình, thế thì điều đó là rất khó - gần như không thể được - để chắc chắn rằng con trai bạn thực sự là con trai bạn. Nó có thể là con trai của ai đó khác, và nó sẽ kế thừa tài sản của bạn. Để bảo vệ tài sản riêng tư, người đàn bà phải bị ước định rằng cô ấy là kiểu đơn bạn tình. Nhưng điều đó không đúng, nó không tự nhiên.

Dù người ta là đàn ông hay đàn bà, mọi người đều cần thay đổi, ít nhất thì cũng thỉnh thoảng - cho kì nghỉ cuối tuần. Năm ngày cả hai bạn có thể thuộc loại đơn bạn tình; trong hai ngày, vào cuối tuần, cả hai bạn có thể đa bạn tình. Và lo nghĩ về tài sản là gì - ai sở hữu nó khi bạn chết - liệu đó là máu của bạn hay máu của ai đó? Dường như là lo nghĩ không cần thiết - ai đó sẽ kế thừa nó.

Và nếu bạn trở nên quan tâm tới người đàn bà khác, bạn nên hiểu rằng người đàn bà của bạn cũng là con người, có cùng trái tim, cùng tâm thức - cô ấy thỉnh thoảng cũng thích gặp đàn ông mới. Cô ấu cũng mệt mỏi và chán.

Trong thế giới mới, điều mà tôi đã cống hiến cả đời tôi, không nên có hôn nhân - chỉ có người yêu. Và chừng nào họ còn hài lòng ở cùng nhau, họ có thể ở cùng nhau; và khoảnh khắc họ cảm thấy rằng họ đã ở cùng nhau quá lâu, thay đổi chút ít sẽ là tốt. Không có vấn đề buồn, không có vấn đề giận - chỉ là việc chấp nhận tự nhiên sâu sắc. Và nếu bạn đã yêu người đàn ông hay người đàn bà, bạn sẽ cho người kia tự do nhiều nhất có thể được.

Nếu yêu không thể cho tự do, thế thì nó không phải là yêu.

Neelam, bạn nói, "Nỗi buồn trong tôi cứ liên tục tới trong một khoảng thời gian ngắn, và ra đi. Tôi cho người đàn ông này sợi dây thừng dài." Bây giờ, chính ý tưởng này là sai. Người đàn ông của bạn có là con chó mà bạn cho anh ấy dây thừng dài không?

Bạn không thể cho tự do được - tự do là quyền tập ấm của mọi người. Chính ý tưởng này, "Tôi cho sợi dây thừng dài"... vẫn là dây thừng trong tay bạn. Bạn là người cho tự do. Bạn không thể cho tự do được; bạn chỉ có thể chấp nhận tự do của người khác. Bạn không thể cầm một đầu dây thừng trong tay bạn, quan sát con chó đái lên cây này, đái lên cây kia... Bạn nghĩ rằng đó là tự do sao? Không, chính ý tưởng này là sai.

Người kia có tự do của anh ấy; bạn có tự do của bạn. Anh ấy không cần có một đầu dây thừng trong tay bạn, bạn cũng không cần có nó; bằng không, cả hai đều bị xiềng xích. Dây thừng của anh ấy sẽ là xiềng xích của bạn, dây thừng của bạn sẽ là xiềng xích của anh ấy. Và bạn nghĩ bạn cho dây thừng đủ dài - bạn nghĩ bạn là người rất hào phóng.

Tự do không phải là cái gì đó mà phải được trao cho người khác. Tự do là cái gì đó phải được nhận ra như tài sản của người khác.

Và tự do của người bạn yêu sẽ không làm đau bạn. Nó gây đau bởi vì bạn không dùng tự do riêng của bạn. Không phải là tự do của anh ấy gây đau đâu; điều gây đau là ở chỗ bạn đã bị làm cho không có khả năng bởi hàng thế kỉ của ước định sai - bạn không thể dùng tự do riêng của bạn. Đàn ông đã lấy đi toàn thể tự do của bạn. Đó mới là vấn đề thực. Tự do của bạn phải được trả lại cho bạn, và nó sẽ không gây đau; thực ra bạn sẽ tận hưởng nó.

Tự do là kinh nghiệm vui vẻ thế. Người yêu của bạn đang tận hưởng tự do, bạn đang tận hưởng tự do. Trong tự do, bạn gặp gỡ; trong tự do, bạn ra đi. Và có lẽ cuộc sống có thể đem các bạn tới cùng nhau lần nữa. Và điều có thể nhất... Mọi nghiên cứu về quan hệ yêu đều chỉ ra một hiện tượng chắc chắn mà đã không được bất kì xã hội nào chấp nhận mãi tới giờ. Và ngay cả ngày nay, khi tôi nói những điều này, tôi bị kết án trên khắp thế giới. Khi người đàn ông của bạn trở nên quan tâm tới người đàn bà khác, điều đó không có nghĩa là anh ấy không còn yêu bạn; nó đơn giản nghĩa là chỉ thay đổi hương vị.

Thỉnh thoảng, bạn thích tới chỗ bánh pizza của Sarjano. Điều đó không có nghĩa là bạn đã từ bỏ thức ăn cũ của bạn, nhưng thỉnh thoảng, điều đó là hoàn toàn tốt.

Thực ra, sau khi tới thăm chỗ của Sarjano, bạn đi tới căng tin vui vẻ hơn. Phải mất vài ngày cho bạn quên đi kinh nghiệm này - thế rồi lại lần nữa, một hôm, mì sợi. Những chuyện này không có nghĩa nhiều. Người ta không thể sống chỉ bằng một mình mì sợi.

Các nhà tâm lí đồng ý trên một điểm: những đôi yêu lẫn nhau thỉnh thoảng nên có vài chuyện tình. Những chuyện tình đó sẽ làm mới lại mối quan hệ của họ, sẽ làm tươi lại nó. Bạn sẽ bắt đầu lại thấy cái đẹp trong vợ bạn. Bạn có thể bắt đầu mơ tưởng, mơ về có vợ bạn lần nữa - rằng bạn đã hiểu lầm cô ấy trước đây; lần này bạn sẽ không hiểu lầm. Và cùng điều đó là đúng về chồng bạn.

Trong ý tưởng của tôi về tâm xã, mọi người sẽ tuyệt đối tự do nói với bạn tình của họ: "Em muốn có hai ngày nghỉ. Và anh cũng tự do; anh không cần ngồi trong nhà và sôi lên." Nếu bạn muốn thiền, đó là chuyện khác; bằng không bạn đã từng quan tâm tới vợ hàng xóm từ lâu rồi... Cỏ xanh ở phía bên kia hàng rào - bạn muốn gặm nó từ lâu thế; bây giờ vợ bạn cho bạn cơ hội!

Bạn nên nói, "Em hay đấy! Cứ đi nghỉ đi, và tận hưởng nó. Và anh đi sang nhà hàng xóm - cỏ xanh hơn ở đó." Nhưng trong hai ngày, bạn sẽ thấy rằng cỏ là cỏ, và bãi cỏ riêng nhà bạn còn tốt hơn nhiều.

Nhưng kinh nghiệm đích thực được cần, và sau hai ngày, các bạn lại gặp nhau, nó sẽ là bắt đầu của tuần trăng mật mới. Sao không có các tuần trăng mật mọi tháng? Sao được thoả mãn với một tuần trăng mật trong một đời? Điều đó là kì lạ, và tuyệt đối phi tự nhiên. Và yêu không phải là cái gì đó xấu hay ác để cho bạn phải ngăn cản vợ bạn yêu ai đó khác. Nó chỉ là vui đùa; không có gì mấy để bị bận tâm tới. Nếu cô ấy muốn chơi tennis với ai đó, cứ để cô ấy chơi đi! Tôi không nghĩ rằng làm tình có nhiều ý nghĩa hơn chơi tennis. Thực ra, tennis còn sạch hơn nhiều.

Neelam, bạn nói, "Tôi không mong đợi cái gì từ anh ấy. Thầy biết tôi rõ hơn." Tôi có biết bạn rõ hơn! Tôi biết mọi người rõ hơn. Ngay cả trong cái không mong đợi của bạn, có mong đợi ẩn nấp - không được nói ra... và chúng tinh vi hơn, và gắn kết hơn. Đơn giản, người ta phải chấp nhận một sự kiện đơn giản: bạn tình của bạn là người lạ - chỉ ngẫu nhiên mà bạn mới ở cùng nhau - và bạn chưa bao giờ mong đợi cái gì từ người ngoài, từ người lạ.

Một trong những người đàn bà trí huệ nhất tôi đã gặp trong đời tôi bảo tôi rằng bà ấy chỉ làm tình với người lạ.

Tôi nói, "Tại sao? Thực sự là khó tìm ra người lạ để làm tình."

Bà ấy nói, "Không khó - trên tầu hoả, trên máy bay... Tôi thậm chí không hỏi tên họ, và tôi không nói gì về bản thân tôi - chúng tôi vẫn còn là người lạ, tôi đã làm tình với họ, và chúng tôi hôm sau gặp gỡ ở bãi chợ: tôi không nhận ra anh ta, anh ta không nhận ra tôi... Không có nhu cầu - chúng tôi tận hưởng khoảnh khắc đó chỉ từ tự do vô cùng, không tù túng, không cam kết."

Bà ấy là người đàn bà có chồng, lấy một người rất giầu ở Philippines, nhưng bà ấy hiếm khi đi Philippines. Bà ấy liên tục đi khắp thế giới, tìm người lạ. Bà ấy nói, "Thỉnh thoảng, tôi đi Philippines. Bản thân chồng tôi lúc đó trở thành người lạ, và tôi yêu ông ấy. Nhưng khoảnh khắc tôi cảm thấy rằng tôi đang rơi vào cái bẫy quan hệ, tôi chạy xô ra - lần nữa, lên đường."

Tôi có thể thấy cái gì đó cực kì sâu sắc trong cái nhìn sâu của bà ấy. Yêu nhiều nhất như bạn có thể yêu đi.

Đừng bao giờ nghĩ tới khoảnh khắc tiếp; và nếu người yêu của bạn đi đâu đó khác, bạn cũng tự do. Và đừng tự lừa mình: bất kì người đàn bà nào cũng có thể nói điều đó khi cô ấy đang yêu một người, cô ấy không bị hấp dẫn tới người khác? Có thể đó là ham muốn rất bị kìm nén, có thể cô ấy chưa bao giờ cho phép nó trồi lên bề mặt; nhưng nó không thể nào không trồi lên được, bởi vì có nhiều người đẹp thế xung quanh. Bạn đã chọn chỉ một người lạ trong số nhiều người lạ.

Giữ tự do như có giá trị cao hơn bản thân tình yêu. Và nếu có thể - và điều đó là có thể vì nó là tự nhiên - cuộc đời của bạn sẽ không phải là khổ, nó sẽ là háo hức liên tục, thám hiểm liên tục về con người mới. Chúng ta tất cả đều là người lạ: không ai là chồng, không ai là vợ. Người đăng kí ngu ngốc nào đó không thể - chỉ bằng việc đóng dấu - làm cho bạn thành chồng thành vợ được. Và một khi kẻ ngốc đó đã đóng dấu, nếu bạn muốn tách ra, bạn phải đi tới kẻ ngốc khác - những kẻ ngốc lớn hơn - và chờ đợi nhiều tháng hay nhiều năm để được tách ra. Kì lạ! - đó là chuyện riêng tư của bạn; không phải là việc của bất kì người đăng kí nào, không phải là việc của bất kì quan toà nào. Sao bạn liên tục trao tự do của bạn vào trong tay của người khác?

Neelam, bạn nói, "Các bạn của tôi nói tôi làm cho bản thân tôi thành sẵn có tới mức tôi để cho người đàn ông này coi tôi như đương nhiên có đó và tôi mất sự tự kính trọng của tôi." Các bạn của bạn không hiểu một điều - và họ không phải là bạn của bạn nữa vì lời khuyên của họ là lời khuyên của kẻ thù.

Người ta phải làm cho bản thân mình thành tuyệt đối sẵn có. Bạn của bạn đang bảo bạn rằng khi người đàn ông của bạn muốn làm tình với bạn, hôm nay nói bạn đau đầu; hôm khác nói bạn quá mệt; ngày thứ ba, bạn không trong tâm trạng... để giữ cho người này treo xung quanh. Đừng cho dây thừng nhiều thế - chỉ chút ít dây thừng thôi, và cái chuông đẹp treo quanh cổ anh ta với tên bạn được ghi trên nó, nói, "Thận trọng, tài sản cá nhân." Bạn ngụ ý gì bởi "tính sẵn có?" Bạn nên sẵn có cho người bạn yêu, và nếu thỉnh thoảng anh ta cảm thấy thay đổi - thì tận hưởng. Và để anh ấy đi một cách vui vẻ. Điều đó sẽ đem tới sự tự kính trọng cho bạn, và chân giá trị.

Một người đàn bà đã li dị, thất vọng với cuộc sống hôn nhân, chạy đi đăng quảng cáo trong một tờ báo địa phương viết rằng, "Cần tìm đàn ông không đánh tôi, không chạy quanh tôi, và người là người yêu vô cùng."

Sau một tuần, chuông cửa nhà cô ấy vang lên. Cô ấy đi xuống cửa, mở cửa nhìn ra, và chẳng thấy ai ở đó. Cô ấy đóng cửa, và vừa định bước đi thì chuông lại reo.

Mở cửa ra lần nữa, cô ấy chẳng thấy ai ở đó, nhưng ngẫu nhiên nhìn xuống và mới thấy một người không tay không chân trên bậc cửa.

"Tôi ở đây để đáp lại quảng cáo của cô," anh ta nói.

Cô ấy hoàn toàn không biết phải làm gì, nói gì.

Thế là người đàn ông tiếp tục, "Như cô có thể thấy, tôi không thể đánh cô được, và tôi cũng không thể nào chạy quanh cô được."

"Được, tôi có thể thấy điều đó," người đàn bà nói, "nhưng quảng cáo cũng có nói tôi muốn 'người yêu vô cùng' cơ mà."

Người đàn ông mỉm cười và nói, "Tôi rung chuông, có phải không?"

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

* Devadasi: cô gái sống trọn đời ở đền để phục vụ và tôn thờ thần đền

Xem tiếp Chương 33 - Quay về Mục lục Tập 2

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post