Read more
Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho
Chương 33. Con người tự nhiên không cần đạo đức
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Mặc
dầu tôi được thoả mãn sâu sắc và được nuôi dưỡng bởi thức ăn Punjab Ekdam của
tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy sức hút mạnh hướng tới các món khác, và tận
hưởng món pizza Italy, rượu Pháp, hay sushi Nhật Bản. Không phải là thỉnh thoảng
tôi không muốn ăn, nhưng tôi thích cảm thấy nó trong tay tôi dù tôi có ăn hay
không, và không là nạn nhân của mưu đồ hooc môn này. Thưa thầy kính yêu, thầy
có thể cho tôi manh mối làm sao đi ra ngoài sức hút sinh học này không?
Kamal, nếu người ta cho phép tự nhiên mà không có cấm
đoán nào để ăn món riêng của nó, người ta siêu việt lên trên sinh học, thân thể,
tâm trí, không có nỗ lực nào. Nhưng chúng ta đầy những cấm đoán. Ngay cả cái gọi
là thanh niên, người nghĩ rằng họ đã chối bỏ kìm nén, là ở trong kìm nén theo
cách rất tinh vi. Nếu bạn kìm nén, thế thì bạn không thể siêu việt lên trên sức
hút sinh học một cách tự nhiên, không nỗ lực nào. Cho nên, điều đầu tiên cần nhớ
là ở chỗ tự nhiên là đúng.
Mọi truyền thống cổ đều đã từng bảo bạn rằng tự nhiên
là không đúng. Bạn phải phân chia tự nhiên thành đúng và sai. Nhưng tự nhiên là
không phân chia được. Cho nên trong khi bạn phân chia nó, bạn đơn giản làm một
nỗ lực không thể được. Toàn thể tự nhiên phải được chấp nhận với niềm vui và
lòng biết ơn lớn lao. Sinh học không phải là tù túng của bạn, nhưng là một giai
đoạn nào đó của trưởng thành.
Cuộc sống được lấy với sáng suốt và hiểu biết giúp cho
bạn đi ra ngoài bản thân nó mà không đòi hỏi bạn về bất kì kỉ luật nào, bất kì
nỗ lực nào, bất kì xung đột gay go nào. Chúng ta là con của tự nhiên. Nhưng mọi
tôn giáo đã tạo ra một điều một cách chắc chắn: tâm trí bị phân chia, con người
phân liệt bị kéo theo hai hướng. Họ tất cả đều cho bạn đạo đức.
Con người tự nhiên không cần đạo đức. Dễ dàng là phải.
Là tự nhiên, là tự phát là đúng... và siêu việt tới theo cách riêng của nó. Mọi
người bị chia chẻ chống lại bản thân họ - rằng sinh học là cái gì đó cần được
siêu việt, rằng thân thể là cái gì đó cần được tranh đấu, rằng tâm trí là cái
gì đó cần được bỏ đi - bất kì ai dính líu vào trong những xung đột này sẽ không
bao giờ siêu việt lên được.
Người ta phải đi dễ dàng hơn. Đó không phải là chiến
trường. Cuộc sống của bạn là sự trưởng thành tự trị. Nhu cầu đầu tiên là nhu cầu
về chấp nhận toàn bộ không ngần ngại gì, không bất đắc dĩ, không kết án tinh vi
bất kì chỗ nào trong tâm trí bạn.
Bạn nói, "Mặc dầu tôi được thoả mãn và nuôi dưỡng
sâu sắc với thức ăn Punjab ekdam của tôi..." Thức ăn Punjabi của anh ấy là
Neelam. Bạn nói bạn được thoả mãn sâu sắc; bạn không hiểu sắc thái của việc được
thoả mãn sâu sắc. Nó trở thành một loại chết. Để sống động người ta cần một
chút ít không hài lòng, một chút ít bồn chồn. Nếu bạn được thoả mãn sâu sắc, từ
thoả mãn sâu dắc đó nảy sinh ham muốn của bạn để thỉnh thoảng thay đổi thức ăn
của bạn.
Con người là sinh linh của tiến hoá và trưởng thành.
Được thoả mãn sâu sắc đem tới dấu chấm hết cho đời bạn... ekdam. Ekdam nghĩa
là: một lần cho tất cả, một lần cho mãi mãi. Neelam có tính cá nhân, sự duyên
dáng, trái tim yêu thương, và rất dễ dàng được thoả mãn với cô ấy - cô ấy không
là kiểu cãi cọ, kiểu tranh đấu. Bản thân cô ấy là thoải mái, và bất kì ai yêu
cô ấy sẽ thấy bản thân mình sớm thoải mái. Hài hoà nảy sinh - nhưng hài hoà một
mặt là hay, và mặt khác là chán.
Có lẽ bạn chưa bao giờ nghĩ rằng thoả mãn là một loại
chết. Điều đó nghĩa là bạn sẵn sàng lặp lại cùng điều đó mọi ngày, rằng bạn đã
quên thay đổi, tiến hoá.
"... thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy sức hút mạnh
hướng tới các món khác, và tận hưởng món pizza Italy, rượu Pháp, hay sushi Nhật
Bản." Điều đó là tuyệt đối tự nhiên. Vấn đề nảy sinh vì ước định của bạn rằng
khi bạn tuyệt đối được thoả mãn với một người đàn bà, tại sao bạn phải hỏi? Tại
sao ham muốn ai đó khác thậm chí phải nảy sinh tronh bạn? Nó nảy sinh bởi vì sự
thoả mãn sâu sắc của bạn. Thoả mãn sâu sắc bắt đầu dập tắt bạn... chẳng cái gì
mới, không háo hức, không khả năng nào về "không", bao giờ cũng
"có." Một mặt nó rất dịu ngọt; mặt khác nó quá ngọt.
Do đó, ham muốn thỉnh thoảng nảy sinh để có chuyện
tình với người đàn bà khác. Điều đó là tuyệt đối tự nhiên. Nếu Neelam mà là kiểu
tranh đấu, kiểu chì chiết, có ác ý, ham muốn này chắc đã không nảy sinh nhiều
thế, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ cho phép bạn được thoả mãn. Cô ấy chắc đã giữ
bạn bao giờ cũng không được thoả mãn; cô ấy chắc đã vẫn còn là người lạ với bạn,
vẫn còn để được thăm dò. Tôi biết cô ấy... cô ấy đã từng mở với bạn, sẵn có với
bạn, cô ấy đã không giữ lại các bí mật với bạn. Đó không phải là lỗi của cô ấy,
đó là cái đẹp của cô ấy. Nhưng ngay cả hoa hồng đẹp nhất cũng có gai của chúng,
cho dù tình huống thoả mãn nhất cũng có vấn đề của chúng.
Vì bạn quá được thoả mãn, bạn bắt đầu đòi hỏi thay đổi
hương vị: pizza Italy, rượu Pháp, hay sushi Nhật Bản. Không cái gì sai trong
nó. Ít nhất người của tôi, người là người đưa tin về con người mới, phải hiểu
điều đó, rằng không có gì sai trong nó. Toàn thể ước định cũ đi ngược lại điều
tôi đang nói với bạn, nhưng nếu bạn thông minh, bạn sẽ thấy ra vấn đề.
Chấp nhận nó đi, nhưng đừng giữ nó là bí mật với
Neelam. Đừng bỏ rơi cô ấy. Đừng làm cho cô ấy cảm thấy rằng cô ấy là không đủ
cho bạn. Nói với cô ấy, "Em là sự quá thoả mãn, và tâm trí anh muốn chút
ít thay đổi bầu khí hậu, háo hức nào đó để cho anh có thể cảm thấy rằng anh vẫn
sống động." Và nhớ, bất kì cái gì bạn lấy cho bản thân bạn, bạn phải cho
cô ấy nữa. Nó phải không là một phía, không phải là bạn đi tới chỗ của Sarjano,
hay tìm nhà hàng Trung Quốc; bạn cho phép cô ấy nữa. Không chỉ cho phép... đàn
bà đã bị kìm nén bởi đàn ông nhiều tới mức bạn sẽ phải kéo cô ấy ra khỏi các ước
định của cô ấy. Bạn sẽ phải giúp cô ấy di chuyển, thỉnh thoảng, vào những bãi cỏ
mới. Nếu bạn có thể làm được điều đó, bạn sẽ không chỉ chấp nhận bản tính của bạn;
bạn cũng sẽ giúp cô ấy tìm ra bản tính của cô ấy.
Là đàn ông, bạn cũng mặc cảm, bởi vì chính đàn ông đã
ép buộc đàn bà, làm cho cô ấy thành đơn bạn tình. Thực ra, cô ấy cần đi cùng với
những người khác nhiều hơn bạn. Nghiên cứu gây kinh ngạc nhất về đàn ông và đàn
bà và tính dục của họ thật đáng ngạc nhiên: Đàn ông có thể có chỉ một cực
thích, đàn bà có thể có nhiều cực thích. Lí do là đơn giản vì trong cực thích,
đàn ông mất năng lượng; anh ta sẽ cần phục hồi trong thời gian nào đó, tương ứng
với tuổi của anh ta, để có cực thích khác.
Nhưng đàn bà không mất năng lượng nào. Ngược lại, cực
thích đầu tiên của cô ấy cho cô ấy khuyến khích sâu hơn để có nhiều cực thích,
và cô ấy có khả năng ít nhất là hàng tá cực thích trong một đêm. Bởi vì sự kiện
này, đàn ông trở nên sợ tới mức anh ta ngăn cản đàn bà khỏi biết sự kiện rằng bất
kì cái gì như cực thích tồn tại. Cho nên anh ta rất nhanh chóng trong làm tình.
Đàn bà sẽ cần chút thời gian lâu hơn vì tính dục của đàn ông là cục bộ, ở bộ phận
sinh dục; tính dục của đàn bà lan khắp cơ thể cô ấy. Nếu đàn ông muốn cô ấy có
cực thích, anh ta phải chơi với thân thể cô ấy, khúc dạo đầu, để cho toàn thân
cô ấy bắt đầu đập rộn ràng với năng lượng.
Nhưng một khi cô ấy đã có một cực thích, cô ấy hoàn
toàn không được thoả mãn vì bây giờ cô ấy biết mùi vị rồi, và cô ấy có khả
năng, và cô ấy biết rằng bây giờ cô ấy có thể có cực thích sâu hơn. Và đàn ông
đơn giản bất lực sau cực thích thứ nhất, ít nhất trong hai mươi tư tiếng. Anh
ta không thể làm được gì khác - anh ta chỉ quay lưng và đi ngủ. Con trai đáng
thương được kết thúc. Và mọi đàn bà đều khóc lóc, than vãn vì cô ấy thậm chí
còn chưa tới, và người yêu của cô ấy đã bị kết thúc.
Để tránh cho đàn bà khỏi có tri thức về cực thích -
trong hàng thế kỉ đàn bà đã không được phép thậm chí biết tới cái đẹp và hoan lạc
của cực thích - đàn ông cũng đã ngăn cảm bản thân mình khỏi có cực thích. Mọi
điều anh ta biết là xuất tinh; xuất tinh không phải là cực thích. Xuất tinh đơn
giản là tống năng lượng ra: người ta cảm thấy thảnh thơi hơn, căng thẳng năng
lượng mất đi, và người ta ngáy tốt hơn.
Đàn bà đã trở nên nhận biết về cực thích chỉ trong thế
kỉ này và toàn thể công lao được tính cho phong trào phân tâm. Ở phương Đông,
chín mươi tám phần trăm đàn bà vẫn không nhận biết rằng có cái gì trong làm
tình, vì cô ấy không có được sự thú vị, không kinh nghiệm. Cô ấy thực ra ghét
toàn thể chuyện này. Xuất tinh không phải là nhu cầu của cô ấy, nó là nhu cầu của
đàn ông; nhưng cả hai vẫn còn bị thiếu thốn dục và các kinh nghiệm cực thích tối
thượng của nó.
Nhưng rắc rối là, làm sao quản lí được nó? Bất kì cái
gì cũng có vẻ rất vô đạo đức. Hoặc bạn phải mời tất cả bạn của bạn, vậy là năm,
sáu người bạn làm tình, từng người một với người đàn bà. Thế thì cô ấy sẽ được
thoả mãn, nhưng điều đó có vẻ rất tổn thương cho bản ngã. Hay bạn phải cung cấp
cho cô ấy máy rung điện. Nhưng một khi cô ấy biết máy rung điện, bạn là vô dụng
vì máy rung điện cho cô ấy kinh nghiệm cực thích mênh mông tới mức bạn không thể
cho được.
Điều đó dường như đã từng là sai sót nào đó của bản
thân tự nhiên: đàn ông và đàn bà là không bình đẳng trong năng lực cực thích của
họ. Bạn được thoả mãn đầy đủ, nhưng bạn đã bao giờ bận tâm liệu người yêu của bạn
đã thậm chí tìm thấy một cực thích chưa? Bởi vì cô ấy đã không tìm ra một cực
thích, cô ấy có thể vẫn còn được dành riêng cho bạn: đơn bạn tình. Nhưng nếu cô
ấy biết kinh nghiệm cực thích là gì, cô ấy cũng muốn, thỉnh thoảng, ở cùng với
người đàn ông khác.
Nếu bạn thực sự yêu người đàn bà của mình, bạn sẽ giúp
cho cô ấy ra khỏi ước định cũ của cô ấy điều đã ăn sâu hơn nhiều, bởi vì bản
thân đàn ông chịu trách nhiệm. Bản thân đàn ông không có những ước định đó; đạo
đức của anh ta rất nông và là đạo đức giả. Nhưng đạo đức của đàn bà đã đi rất
sâu. Đàn ông đã ép buộc điều đó từ chính thời thơ ấu. Nếu bạn cảm thấy thay đổi
nó, đó là trách nhiệm của bạn; và đặc biệt là Kamal, người đàn ông của hiểu biết
của bạn nên có khả năng hiểu điều tôi nói.
Chính trách nhiệm của bạn là đưa Neelam nữa ra dưới mặt
trời, trong mưa, trong gió, để cho cô ấy có thể bỏ mọi ước định của cô ấy. Bạn
phải giúp cho cô ấy; bạn phải dạy cô ấy cách tận hưởng chỗ của Sarjano, và
không ăn thức ăn Punjab cả đời cô ấy... làm sao tận hưởng thức ăn Nhật Bản hay
thức ăn Trung Quốc. Nếu đàn ông và đàn bà thực sự yêu nhau, họ sẽ giúp lẫn nhau
để giải ước định từ quá khứ.
Đàn ông không có nhiều ước định, và họ là nông cạn.
Anh ta có thể bỏ chúng rất dễ dàng, như cách bạn bỏ quần áo của mình. Đàn bà đã
bị ước định nhiều tới mức điều đó không giống như bỏ quần áo của cô ấy, nó giống
như bóc da cô ấy. Điều đó là khó và chừng nào bạn còn chưa thực sự yêu người
đàn bà... Điều đó sẽ là không thể được, về phần riêng cô ấy, để gạt bỏ tất cả
những ước định đó, giúp cô ấy đi. Cho cô ấy cả hương vị mà trong thế giới không
nhiều thức ăn khác thế; trong thế giới, khác hơn bạn, có nhiều đàn ông đẹp hơn.
Người đàn bà của bạn phải biết tất cả họ. Chính một phần của tình yêu của bạn
là người đàn bà của bạn trở nên ngày càng giầu có hơn trong kinh nghiệm của cô ấy.
Và cô ấy càng giầu có, cô ấy sẽ không chỉ cho bạn sự thoả mãn; cô ấy sẽ bắt đầu
cho bạn sự háo hức và cực lạc.
Bạn nói, "Không phải là thỉnh thoảng tôi không muốn
ăn, nhưng tôi thích cảm thấy nó trong tay tôi dù tôi có ăn hay không..."
Điều đó là trong tay bạn, nhưng nó có thể trong tay bạn chỉ nếu nó ở trong tay
của Neelam nữa. Khi có liên quan tới tôi và liên quan tới quan niệm của tôi về
đàn ông mới và đàn bà mới, nên có cơ hội bình đẳng cho cả hai. Không phải là bạn
là chủ và người đàn bà của bạn là nô lệ; rằng cô ấy có thể vẫn còn được thoả
mãn với bạn, và bạn có thể đi, thỉnh thoảng, lừa khắp hàng xóm. Cô ấy có mọi
quyền để đi lừa quanh trong cùng hàng xóm đó! Và không cần cảm thấy mặc cảm; bạn
phải giúp cô ấy không cảm thấy mặc cảm.
Chính một hiện tượng rất kì lạ là việc giải phóng phụ
nữ sẽ là việc giải phóng đàn ông nữa; cảnh nô lệ của họ là cùng nhau. Vì bạn
không cho phép người đàn bà của bạn được tự do, làm sao cô ấy có thể cho phép bạn
được tự do?
Tự do phải có, từ cả hai phía, một giá trị quí giá -
được yêu, được thừa nhận, được kính trọng.
Bạn nói "... và không là nạn nhân của mưu đồ hooc
môn này.." Nếu bạn muốn đi ra ngoài hooc môn và sinh học; sống nó một cách
toàn bộ, vét cạn nó đi. Hiểu biết riêng của tôi là ở chỗ đến tuổi mười bốn hooc
môn của bạn bắt đầu làm việc, và nếu bạn cho phép chúng tự do toàn bộ nếu bạn
đi cùng chúng một cách vui vẻ thì đến tuổi bốn hai, chúng sẽ muốn đi nghỉ ngơi.
Và việc siêu việt này sẽ là tự nhiên; nó sẽ không là vô dục bị áp đặt. Nó sẽ là
vô dục thiêng liêng tới với bạn từ cõi bên kia, bởi vì bạn đã sống cuộc sống của
bạn một cách toàn bộ và bây giờ không cái gì trong cuộc sống thường làm bạn
quan tâm. Mối quan tâm của bạn là có giá trị cao hơn, cho việc tìm kiếm sâu hơn
về cuộc sống, về chân lí, về tính sáng tạo. Bạn đã trải qua thời thơ ấu. Đến tuổi
bốn mươi hai, theo tôi, con người thực sự trở thành người lớn, nhưng chỉ nếu
người đó sống một cách tự nhiên. Nếu người đó sống một cách nửa vời thế thì sẽ
mất thời gian lâu hơn - có thể bốn mươi chín năm, có thể bẩy mươi nhăm năm. Có
thể thậm chí khi người đó chết người đó chỉ nghĩ về dục và không gì khác; người
đó chưa bao giờ siêu việt trên nó.
Cả hai bạn đều là những người hiểu biết và cả hai bạn
đều yêu tôi, và cả hai bạn đều có thể thấy mọi sự mà không có màn che trước mắt
bạn, một cách rõ ràng. Yêu lẫn nhau toàn bộ đi, và thỉnh thoảng cho phép nhau tự
do. Nhưng nó phải là ở cả hai phía. Và nó sẽ không phá huỷ yêu của bạn; nó sẽ
làm cho yêu được giầu có hơn, sâu hơn, đáp ứng nhiều hơn, cực thích hơn. Và vài
cơ hội như vậy khi bạn có ngày nghỉ lẫn nhau sẽ không đem bạn đi xa khỏi nhau
đâu; chúng sẽ liên tục đem các bạn lại gần nhau hơn. Đừng có bí mật nào - tuyệt
đối mở, và cho phép người kia cũng tuyệt đối mở, và kính trọng tính mở. Không
bao giờ, cho dù bằng cử chỉ của bạn, làm cho người kia cảm thấy mặc cảm. Đó là
tội lỗi lớn nhất mà nhân loại đã từng phạm phải: làm cho mọi người mặc cảm. Nếu
người kia cảm thấy mặc cảm vì các quan niệm bắt rễ rất sâu, giúp cho người kia
được tự do với mặc cảm.
Yêu sống trong bầu không khí của tự do sẽ làm bạn siêu
việt lên trên dục một cách tự nhiên, dễ dàng, vô nỗ lực. Yêu sẽ còn lại, dục sẽ
mất đi và thế thì yêu có sự thuần khiết và cái đẹp và tính thiêng liêng của
riêng nó.
Ngồi trên xe bus ở New York, một cụ bà nghiêm nghị bị
choáng khi nghe lỏm một người an Italy nói với người khác, "Emma tới-a trước.
Tôi tới-a tiếp sau. Hai người đéo-a tới-a cùng nhau. Tôi tới-a nữa. Hai người
đéo-a tới-a cùng nhau nữa. Tôi tới-a một lần nữa. Đái hai lần. Thế rồi tôi tới-a
lần cuối."
Khi người Italy chấm dứt, bà phục vụ già đỏ mặt quay
sang viên cảnh sát ngồi gần đó, và nói, "Ông không định bắt cái lão già khủng
khiếp đó à?"
"Để làm gì?" viên cảnh sát hỏi. "vì
phát âm theo tiếng Mississippi à?"
Coi cuộc sống là vui vẻ hơn và vui đùa hơn đi. Để toàn
thể cuộc đời bạn trở thành trò đùa hay. Không có gì sai trong tự nhiên, và là tự
nhiên là có tính tôn giáo.
Nhưng có chênh lệch giữa đàn ông và đàn bà; không nhà
sinh học, không nhà tâm lí nào đã từng có khả năng hình dung ra tại sao những
chênh lệch này tồn tại. Đàn bà mạnh hơn nhiều khi có liên quan tới kinh nghiệm
cực thích. Cô ấy cần có nhiều người yêu hơn đàn ông, và đàn ông phải đã trở nên
nhận biết về sự kiện này từ chính lúc bắt đầu của cuộc sống. Để ngăn cản cô ấy,
anh ta hoàn toàn đóng ngay cả khả năng có một cực thích. Đó là lí do tại sao mọi
đàn bà đều ghét dục. Tôi phân vân - tại sao đàn bà ghét dục? Mọi đàn bà để đi tới
các sư vô dục và tôn thờ họ; khi có liên quan tới chồng riêng của họ, họ biết
anh ta là lão già dơ dáy. Lí do là, với họ dục là một kinh nghiệm - chỉ bẩn thỉu.
Đàn ông đang tống cái bẩn của anh ta lên đàn bà. Đàn bà cảm thấy bị sử dụng, và
không ai thích bị sử dụng.
Đàn ông mới sẽ làm tình không phải là chuyện một chiều,
từ đàn ông tới đàn bà; nó sẽ là chuyện hai chiều. Cả hai sẽ tận hưởng nó. Và khoa
học phải tìm ra cách nào đó để làm cho đàn ông có khả năng có nhiều cực thích để
cho anh ta có thể đi một thời gian lâu, lâu cùng với đàn bà, cho cô ấy nhiều cực
thích như cô ấy yêu cầu, và làm cho toàn thể cuộc hành trình thành đẹp; hay
khoa học phải cắt bớt năng lực nhiều cực thích của đàn bà để thành một cực
thích. Cái gì đó phải được làm, và nó là một trong những điều quan trọng nhất bởi
vì nó tạo ra vấn đề trong cuộc sống của mọi người.
Cả hai bạn đều thông minh, và tôi hi vọng rằng bạn sẽ
chứng minh giả thiết của tôi rằng các bạn có thể yêu lẫn nhau, và vậy mà thỉnh
thoảng có các chuyện khác - vui vẻ, không ngần ngại. Không phải bởi vì tôi nói
điều đó, nhưng từ hiểu biết riêng của bạn.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Hôm
nọ khi thân thể thầy hơi ngã, một số trong các sannyasin của thầy chạy xô ra thầy
trong một phần giây để đỡ. Không có chen lấn và không có rối ren trong họ, và
chuyển động của họ là hài hoà hoàn hảo. Sau khi hỗ trợ cần thiết được kết thúc,
họ ngồi lại chỗ của họ dường như không cái gì đã xảy ra. Tất cả điều này đã xảy
ra trong vài giây. Osho ơi, điều này có phải là phản ánh của nhận biết mà thầy
thường xuyên nói tới không?
Satyam Niranjan, vâng. Nó là cái gì đó của tỉnh táo,
cái gì đó của im lặng và an bình - kỉ luật nảy sinh từ nhận biết, không phải là
kỉ luật bị áp đặt qua huấn luyện. Chỉ mỗi Sarjano bỏ lỡ vì anh ấy đã không có
máy quay sẵn sàng.
Sau khi bạn đã quay lại chỗ của bạn và tôi đã chuyển
đi, tôi nhớ tới Sarjano, và tôi nhớ tới một câu chuyện nhỏ...
Một đôi người Mĩ đang đi thăm châu Phi đen nhất trong
cuộc đi săn. Họ bước đi thận trọng qua rừng rậm, thì đột nhiên một con sư tử khổng
lồ hiện ra trước họ. Nó tóm lấy người đàn bà với bằng bộ móng khổng lồ và tiến
tới lôi cô ấy vào bụi cây.
"Chụp bắn đi!" cô ấy la lên. "Bắn vì
Christ đi!"
"Anh không thể chụp được," anh chồng trả lời.
"Anh đã hết phim."
Mọi thứ đều đúng, chỉ mỗi Sarjano không sẵn sàng với
máy chụp ảnh của anh ấy. Tôi đã nghe anh ấy giận với máy ảnh, muốn bán nó. Đừng
làm điều ngu xuẩn thế! Cho dù bạn hết phim chúng ta có thể mua thêm mà!
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Không
lâu trước đây, trong một bài nói, tôi nghe thầy nói rằng thầy ghét mì sợi. Thế
rồi gần đây, thầy nói thầy ghét tắm nắng. Và bây giờ, mới hôm nọ, tôi nghe thầy
nói rằng điều duy nhất thầy ghét là thuế thu nhập. Điều này có nghĩa là thầy
không ghét mì sợi, và tắm nắng nữa sao? Hay có kết nối bí ẩn nào đó giữa ba hiện
tượng dường như không liên quan này?
Tôi không ghét cái gì cả. Nhưng chỉ khi tôi nói với
các bạn, có những điểm phải được nhấn mạnh. Và khi tôi nói tôi ghét mì sợi, tôi
đơn giản nhấn mạnh vào cái gì đó. Hận thù không phải là một phần của bản thể
tôi chút nào. Thực ra, tôi chưa bao giờ nếm mì sợi, và có lẽ tôi sẽ không bao
giờ nếm nó vì một tai nạn.
Một người đàn bà Italy, một giáo sư có bằng tiến sĩ từ
Đại học Rome, là sannyasin của tôi. Nhưng cô ấy có thói quen kì lạ: một thói
quen tôi nghĩ cô ấy chắc không bao giờ tắm trong đời cô ấy. Cô ấy bốc mùi. Và
cô ấy cứ bôi phấn, hết tầng nọ tới tầng kia... cô ấy là người đàn bà đẹp. Và
chính cô ấy đã làm cho tôi sợ món mì sợi, vì cô ấy chuẩn bị mì sợi một hôm và
đem tới cho tôi ăn. Món mì sợi đó có mùi của cô ấy.
Tôi bảo cô ấy, "Bạn ra đi, bạn cứ ra khỏi phòng.
Để món mì sợi đó, tôi sẽ ăn... nhưng tôi bao giờ cũng ăn một mình. Bạn cứ đi
ra." Và khi cô ấy ra rồi, điều đầu tiên là: tôi đổ món mì sợi của cô ấy
vào nhà vệ sinh. Cái mùi đó nguy hiểm tới mức thậm chí ngày nay - cũng phải hai
mươi sáu, hai mươi bẩy năm rồi - nhưng đột nhiên, nếu tôi nghĩ tới món mì sợi,
tôi nhớ ngay tới người đàn bà đó và mùi đó. Và thế rồi nó không còn là kí ức;
tôi phải sống nó lần nữa. Đó là lí do tại sao tôi nói, "tôi ghét"; bằng
không, tôi chưa bao giờ nếm món mì sợi. Nó đã đến tôi theo cách sai, qua phương
tiện sai.
Việc tắm nắng tôi cũng không ghét, nhưng chắc chắn tôi
không thích, vì với tôi nó dường như là cách tự hành hạ hiện đại. Nó là cái gì
đó tự bạo, nằm ra dưới mặt trời nóng bỏng. Trên khắp thế giới hàng triệu đàn bà
đang chịu khổ, và không ai phản đối điều đó - "Chấm dứt điều vô nghĩa
này!" Và việc tắm nắng đó không còn lại lâu. Bạn đơn giản bị cháy nắng.
Trong vài ngày, bạn được lành lại và bạn trở lại mầu da bình thường của bạn.
Nếu người ta thực sự muốn ít trắng đi một chút, việc tắm
nắng không phải là cách thức. Bạn cần sắc tố nào đó được tiêm vào thân thể bạn,
và thế thì bạn sẽ vẫn còn, trong cả đời bạn, mầu bạn muốn. Việc tắm nắng với
tôi bao giờ cũng có vẻ như cái gì đó tự hành hạ tôn giáo; các bãi biển đầy...
không còn chỗ trên bãi biển vào ngày nắng.
Tôi không ghét - tại sao tôi phải ghét? Nó chẳng liên
quan gì tới tôi. Tôi đơn giản không thích... bản thân tôi không thích đi dưới mặt
trời. Tôi thích nhìn mặt trời từ phòng có điều hoà của tôi.
Một khách du lịch người Anh giầu có tới thăm Mĩ đang
tò mò về người da đỏ bản xứ Mĩ. Sau khi đặt chỗ đi du lịch, bà ta hỏi người hướng
dẫn tại sao một số đàn ông có cắm nhiều lông hơn những người khác trong khăn vấn
đầu của họ.
"Chúng tôi chỉ có một lông thôi bởi vì chúng tôi
chỉ có một đàn bà," người hướng dẫn nói. Tưởng người hướng dẫn đùa, bà ta
hỏi người đàn ông khác, người này nói, "Úi! Chúng tôi có bốn lông vì chúng
tôi có bốn đàn bà."
Bị bối rối rằng bất kì văn hoá nào cũng có có tục lệ
thô thiển, bà ta quyết định hỏi ông tù trưởng bộ lạc về giải thích thêm.
"Tại sao có nhiều lông thế trong khăn vấn đầu của ông, thưa tù trưởng?"
cô ấy hỏi.
"Tôi là tù trưởng, cho nên tôi đéo tất cả chúng.
Lớn, nhỏ, thấp, cao, không khác biệt gì."
Bà người Anh xấu hổ. "Ông đáng phải bị treo
lên," bà ta cười hô hố.
"Bà chết tiệt này lại hoá đúng," tù trưởng
nó. "Tôi phải được treo lên như trâu."
"Này," bà ta kêu lên. Ông không phải thù địch
khốn kiếp thế!"
"Kiểu nóng! Kiểu chó! Bất kì kiểu nào! Tôi đéo tất
cả chúng!"
Đầy nước mắt, và đỏ mặt bối rối, người đàn bà la lên,
"Ôi trời hiêu, ôi trời hiêu." Với điều đó tù trưởng đáp, "Không
hươu đâu! Tôi không đéo hươu! Lỗ quá cao. Kẻ đéo chạy quá nhanh!"
Tôi vừa mới đùa đấy. Tôi không ghét ai cả... không mì
sợi, không tắm nắng, không người thu thuế. Nhưng khi tôi nói, tôi chưa bao giờ
nói cái gì mà tôi đã chuẩn bị trước và bất kì cái gì tôi nói, tôi muốn nói với
tính toàn bộ của tôi, với tính tự phát của tôi. Từ "ghét" của tôi đơn
giản là cách diễn đạt toàn bộ của cái không thích của tôi.
Trời đất! Tôi vẫn ngửi thấy mùi mì sợi đó!
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 34 - Quay về Mục lục Tập 2
..............................
0 Đánh giá