Chương 4. Nhẫn là cách thức của sự tồn tại

Chương 4. Nhẫn là cách thức của sự tồn tại

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 4. Nhẫn là cách thức của sự tồn tại



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Tôi luôn đi tới chỗ thầy ở và không thể đi xa được. Dầu vậy, cái gì đó bị thiếu. Tại chỗ nối của hai con đường, con đường bên trong và con đường bên ngoài, với nước mắt trong mắt anh ấy, con lừa bướng bỉnh đang chết đói. Con đường bên ngoài không hấp dẫn anh ấy thêm nữa, và khi nó vậy thì hi vọng nhanh chóng bị đập tan. Thấy ngón tay thầy trỏ tới mặt trăng, dầu vậy anh ấy vẫn không đi mấy trên con đường bên trong. Tôi hoàn toàn không biết làm sao nói cho anh ấy. Chán bánh mì kẹp cá, anh ấy trở nên quen với việc bỏ đói. Điều này là vì sợ, lười, không kiên nhẫn chăng? Anh ấy chỉ cần chuyện đùa rôm rả sao? Osho kính yêu, cho anh ấy cái đẩy nhỏ đi.

Uttama, chính một trong những điều có ý nghĩa là hiểu rằng chừng nào bạn chưa đạt tới điều tối thượng, cảm giác về cái gì đó bị thiếu sẽ vẫn còn với bạn. Và cảm giác này không chống lại bạn; cảm giác này là một loại nhắc nhở bạn rằng bạn còn chưa đạt tới, rằng bạn phải tiếp tục đi nữa. Đừng coi cảm giác về việc thiếu là tiêu cực; nó là lành mạnh và tích cực. Nó chỉ ra rằng bạn nhận biết về chỗ bạn đang ở và bạn cũng nhạy cảm với chỗ bạn nên ở, và giữa hai điều này, lỗ hổng là cảm giác về thiếu vắng.

Tôi muốn đọc lại câu hỏi của bạn: "Tôi luôn đi tới chỗ thầy ở và không thể đi xa được."

Tôi đã từng nhận biết về điều đó. Trong cả năm tôi đã đi từ chỗ nọ sang chỗ kia và bạn vẫn còn thường xuyên đi cùng tôi. Nó không phải chỉ là gắn bó với tôi - nó là cái gì đó nhiều hơn. Nó không phải là vấn đề ở cùng tôi: nó là vấn đề ở trong cùng trạng thái của hiện hữu như tôi đang vậy.

Bạn không muốn bỏ lỡ cơ hội, bất kì khoảnh khắc nào. Và người ta không bao giờ biết được - thời gian của bạn có thể tới và bạn có thể ở xa khỏi tôi.

Dầu vậy cái gì đó vẫn thiếu. Nó sẽ tiếp tục thiếu trong một chút ít thời gian thêm nữa. Bạn đang trưởng thành, nhưng để đạt tới hoa, để đạt tới quả, cần thời gian lâu hơn để trưởng thành. Và trưởng thành tâm linh không giống như hoa mùa vụ; chúng tới trong vòng vài tuần là chúng mất đi. Trưởng thành tâm linh của vĩnh hằng: một khi nó tới, nó còn lại - còn lại mãi mãi.

Một cách tự nhiên, so sánh với vĩnh hằng, thang thời gian của bạn là rất nhỏ. Vài ngày trôi qua, hay vài tháng hay vài năm; chúng ta bắt đầu cảm thấy, có cái gì đó sai sao? Mình có làm điều đúng không? Và đây là cảm giác tự nhiên. Nhưng tôi đã từng quan sát bạn. Không cái gì là sai, mọi thứ là như nó đáng vậy. Bạn trưởng thành một cách im lặng. Mọi trưởng thành đều im lặng, nó không gây ra tiếng ồn nào. Và đột nhiên một hôm nào đó... hoa xuất hiện.

Ba ngày trước đây bên cạnh phòng Trang Tử đã không có hoa. Thế rồi một hôm bão tới và mưa tới, và đến sáng đột nhiên có hoa hướng dương đẹp - chỉ trong một đêm. Tôi đã nhìn chỗ này; vào buổi tối không có hoa, đến sáng đã có hoa.

Phải mất thời gian cho trưởng thành, nhưng khi khoảnh khắc đúng tới, nó là sự bùng nổ. Đột nhiên, khắp mọi nơi, là mùa xuân. Và điều tốt là mãi cho tới khi nó xảy ra, bạn liên tục cảm thấy rằng cái gì đó bị thiếu. Bạn ắt không quên lấy một khoảnh khắc rằng cái gì đó bị thiếu. Điều đó sẽ là nguy hiểm.

Hàng triệu người đã quên mất nó hoàn toàn. Họ tuyệt đối bằng lòng và cảm thấy rằng mọi thứ họ cần họ đều có - không cái gì bị thiếu. Họ là những người nghèo nhất trên thế giới. Họ không có khao khát về đạt tới cao hơn, họ không muốn trèo lên núi, họ không muốn đi lên các vì sao - trong hang tối của họ là hoàn toàn thoải mái. Người ta phải có từ bi với họ. Mãn nguyện của họ là cái chết tâm linh của họ. Bạn cần bất mãn tâm linh, điều thường xuyên đưa bạn đi, như mũi tên, hướng tới các đích xa xôi.

"Tại chỗ nối của hai con đường, con đường bên trong và con đường bên ngoài, với nước mắt trong mắt anh ấy, con lừa bướng bỉnh đang chết đói. Con đường bên ngoài không hấp dẫn anh ấy thêm nữa, và khi nó vậy thì hi vọng nhanh chóng bị đập tan. Thấy ngón tay thầy trỏ tới mặt trăng, dầu vậy anh ấy vẫn không đi mấy trên con đường bên trong."

Trưởng thành bên trong là rất tĩnh lặng và rất im lặng.

Bạn không thể nghe thấy tiếng bước chân riêng của bạn.

Bạn chỉ trở nên nhận biết khi bạn đạt tới giai đoạn nào đó. Và điều đó là đáng ngạc nhiên bởi vì mọi lúc bạn cứ tưởng chẳng cái gì xảy ra... rồi đột nhiên, hoa đã tới. Đây là điều tôi ngụ ý bởi kiên nhẫn.

Để trưởng thành là cây tuyết tùng Li băng, người ta cần kiên nhẫn lớn. Chúng không phải là hoa mùa vụ và bạn không thể thấy được sự trưởng thành này. Nó xảy ra mọi khoảnh khắc, mọi cây đều đang trưởng thành mọi khoảnh khắc. Nhưng sự tồn tại vận hành rất im lặng.

Bạn đang trưởng thành, và cho dù bạn không thể nhận biết về nó, chừng nào cái gì đó mới toàn bộ còn chưa xảy ra và làm cho bạn nhận biết rằng bạn đã đạt tới chỗ nào đó mà không biết với bạn. Và điều đó có thể xảy ra vào bất kì khoảnh khắc nào.

Về phần bạn kiên nhẫn lớn là được cần tới, và tin cậy rằng toàn thể sự tồn tại đang hỗ trợ cho tất cả những người đang cố trưởng thành về tâm linh. Không phải là bạn đang cố trưởng thành về tâm linh đâu; chính sự tồn tại, thông qua bạn, đang cố đạt tới chiều cao tối thượng của nó đấy.

" Tôi hoàn toàn không biết làm sao nói cho anh ấy. Chán bánh mì kẹp cá, anh ấy trở nên quen với việc bỏ đói. Điều này là vì sợ, lười, không kiên nhẫn chăng? Anh ấy chỉ cần chuyện đùa rôm rả sao?"

Nó là tổ hợp của nhiều thứ. Sợ bao giờ cũng có đó, và sẽ vẫn còn chừng nào bạn chưa đi tới biết rằng không có chết. Sợ là cái bóng của chết. Khi chết biến mất, cái bóng biến mất.

Có nóng vội, nhưng bạn phải dùng nóng vội của bạn không ngược với trưởng thành của bạn, mà thiên về nó. Phải rất kiên nhẫn một cách nóng vội. Nóng vội của bạn chỉ nên biểu lộ niềm khao khát của bạn. Nó không nên ngược với kiên nhẫn của bạn; nó nên đơn giản là ham muốn vô cùng của bản thể bạn để kết tinh hoá, để đạt tới đâu đó nơi cuộc sống trở nên có nghĩa, phúc lạc, nơi sợ biến mất, chết biến mất, nơi người ta trở nên quen với tính bất tử riêng của mình.

Và nó không phải là lười biếng. Nó có vẻ vậy thôi, bởi vì bạn không nhìn vào những chỗ mới mọi ngày; dường như là bạn đang đứng, không chuyển động. Trong cuộc hành trình bên trong điều này đã được cảm thấy bởi nhiều nhiều người, bởi gần như mọi người. Và lí do là bản chất của chuyển động.

Bạn đang ngồi trong tầu hoả và tầu hoả đang chạy; làm sao bạn biết rằng tầu hoả đang chạy? Bởi vì bạn không thể thấy được bánh xe; ý tưởng duy nhất là tầu hoả đang di chuyển được cho bạn bởi cây cối và nhà cửa và nhà ga đang chạy qua ở cả hai bên. Chúng đang đi theo hướng đối lập; chúng càng chạy nhanh, bạn càng cảm thấy tầu hoả đang di chuyển nhanh hơn.

Trong một khoảnh khắc tưởng tượng rằng tầu hoả của bạn đang đi vào chỗ không có gì ở cả hai bên, bạn không thể thấy được cái gì đang đi về phía sau. Bạn có cảm thấy rằng tầu hoả của bạn đang chuyển động không? Chẳng hạn, nếu tầu hoả đang di chuyển trên trời - không cây, không nhà, không nhà ga - bạn sẽ không có khả năng nào cảm thấy chuyển động của tầu hoả. Đây là lí do tại sao chúng ta không thể cảm thấy chuyển động của trái đất. Nó chuyển động nhanh hơn bất kì tầu hoả nào, nhưng không có gì đối lập lại để bạn có thể cảm thấy chuyển động của nó.

Trong cuộc hành trình bên trong đây là vấn đề. Bạn một mình. Không có cây, không nhà ga, không nhà nào cả; nó giống như bầu trời. Làm sao bạn có thể cảm thấy được liệu có chuyển động nào xảy ra hay không? Người ta trở nên nhận biết về chuyển động chỉ khi người ta đi tới chỗ xác định nào đó mà khác với chỗ mà người đó đã quen thuộc. Thế thì đột nhiên người ta nhận ra rằng người ta đã di chuyển rất nhanh. Thực ra, ngay cả trong nhiều kiếp sống bạn có thể đạt tới chứng ngộ, điều đó cũng là quá sớm. Nhưng tôi nói bạn có thể đạt tới nó bây giờ; mọi điều được cần là ở chỗ bạn không nhìn vào mọi thứ một cách phủ định.

Tâm trí chúng ta là hiện tượng rất phủ định. Thảnh thơi nó sẽ gọi là lười biếng, khao khát sâu sắc nó sẽ gọi là nóng vội. Bao giờ cũng nhớ tâm trí có tính phủ định. Nó không biết cách nói có. Và đó là nghĩa của tin cậy: nói có.

Bạn đang trong tình huống hoàn toàn tốt, Uttama. Nói có với nó đi, và nói có sâu sắc và toàn bộ nhất có thể được. Và bất kì điều phủ định nào mà tâm trí mang vào, đổi nó thành khẳng định. Nó nói đó là lười biếng. Bảo nó, không phải vậy đâu; đấy là thảnh thơi, đấy là nghỉ ngơi. Nó nói đó là nóng vội. Bảo nó, không phải vậy đâu; đấy là khao khát lớn lao, đam mê lớn lao để nhận ra bản thân mình, để nhận ra kho báu của mình - không chết mà không nhận ra bản thân mình.

Và bạn hỏi, "Anh ấy chỉ cần chuyện đùa rôm rả sao?"

Điều đó tôi có thể làm được! Bất kì khi nào cần tới bất kì chuyện đùa rôm rả nào, bạn đem con lừa của bạn tới tôi.

Vợ của Patrick sống ở xa trong vùng thôn quê và một hôm bị ốm, ngay trước kì sinh con cô ấy. Lúc đó trời rất tối khi bác sĩ tới và ông ta hỏi, "Quí bà nhỏ bé đâu rồi?"

Patrick: "Cô ấy ở kia trong chuồng trâu bò nơi cô ấy đổ sụp xuống." Với Patrick cầm đèn bác sĩ bắt đầu công việc của ông ấy.

"Patrick, anh là người bố tự hào của cậu nhỏ này."

Patrick nói, "Bác sĩ, chúng ta phải đi uống rượu mừng."

"Một phút nữa, đem đèn lại gần hơn một chút đi. Anh là bố của hai đứa!"

"Chúng ta sẽ mở một chai," Patrick nói.

"Đợi đã!" bác sĩ nói. "Đem đèn lại gần hơn chút đi. Anh là bố của ba đứa."

"Và chắc chắn sẽ là mở hội và tất cả," Patrick nói.

"Môt phút nữa," bác sĩ nói, "Đem đèn lại gần hơn chút đi."

"Tôi không muốn gây khó khăn, bác sĩ," Patrick nói, "nhưng ông có cho rằng cái đèn đầy máu này đang hấp dẫn chúng tới không?"

Trẻ con cứ tới khi đèn đưa vào gần hơn...

Uttama, vẫn còn vui mừng đi, chờ đợi với tình yêu lớn đi. Mọi thứ cần thời gian riêng của nó, nóng vội không có nghĩa gì. Kiên nhẫn là cách thức của sự tồn tại. Vẫn còn thảnh thơi đi bởi vì bạn càng kích động bạn càng trở nên xa xôi hơn với mục đích. Kinh nghiệm sẽ xảy ra chỉ khi bạn hoàn toàn im lặng, chỉ là cái vũng im lặng... toàn thể năng lượng của bạn được thảnh thơi thế, dường như nó vắng bóng.

Khi bạn đã trở thành chỉ là số không bạn trở thành bụng mẹ. Và từ cái không này được sinh ra nguyên bản của bạn, thực tại đích thực của bạn.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Tôi cảm thấy rằng tôi không yêu thầy cho đủ, không ca ngợi thầy cho đủ, không mở đủ. Tôi cảm thấy như tôi đang lăn trong chiếc xe bò kéo cũ kĩ cọt kẹt, trong khi thầy đang bay trong mọi cái đẹp và sự duyên dáng và tính bao la của thầy. Osho kính yêu, tôi đang bị làm trầm trọng hơn bởi trạng thái trì trệ của tôi. Sao có chuyện tôi không đáp ứng?

Prem Veena, chính cái gì đó bản chất của yêu là nó bao giờ cũng cảm thấy không đủ. Chỉ tình yêu nhỏ cảm thấy đủ. Tình yêu càng lớn, bạn càng nhận biết về cảm giác rằng "mình không yêu đủ." Đó là một trong những dấu hiệu của tình yêu lớn lao.

Nếu ai đó tới và nói với tôi, "Tôi yêu thầy nhiều lắm - tôi yêu thầy toàn bộ," thế thì yêu của người đó chắc chắn sẽ rất nhỏ. Bằng không yêu một cách toàn bộ là hiện tượng vô cùng; nó sẽ thay đổi bạn hoàn toàn.

Cho nên không có nhu cầu phải lo nghĩ rằng yêu của bạn là không đủ. Bạn muốn yêu hơn, và nếu yêu của bạn là lớn nó sẽ không bao giờ là đủ; nó bao giờ cũng là cái gì đó ít hơn bạn muốn nó là vậy.

Và cùng điều đó là đúng cho ca ngợi. Bạn nói, "tôi không ca ngợi thầy cho đủ và không mở đủ." Chỉ chút ít ca ngợi và chỉ chút ít mở là đủ cho mục đích của tôi. Tôi có thể lẻn vào từ bất kì chỗ mở nhỏ nào! Một điều là chắc chắn - bạn không phải là bức Trường thành Trung Quốc.

Tôi có thể hiểu được. Bạn đã ở đủ lâu cùng tôi và điều tự nhiên là mong đợi... Nhưng bạn không biết bạn đã thay đổi bao nhiêu. Tôi nhớ đích xác, như thể chụp ảnh, cái ngày bạn tới tôi. Bạn đã không tới vì bản thân bạn, bạn đã tới vì lí do khác toàn bộ. Bạn đã mang tới một thanh niên; bạn đã tới vì anh ta.

Anh ta là người suy nghĩ lập dị hoàn toàn; anh ta muốn sống chỉ bằng nước. Và bởi vì trong một bài nói của tôi, tôi đã nhắc rằng tôi biết một người đã sống nhiều năm chỉ bằng nước, bạn đã mang anh chàng thanh niên đó tới - vì anh ta đang đi từ chỗ nọ sang chỗ kia, dò hỏi ai đó có thể dạy cho anh ta nghệ thuật về cách sống bằng nước.

Bạn đã không nói một lời về bản thân bạn. Bạn đã chỉ quan tâm rằng bằng cách nào đó hoặc anh ta bỏ ý tưởng này hoặc anh ta tìm ra cách nào đó - điều đó đã trở thành việc hành hạ. Có những cách thức mọi người có thể sống... nhưng họ cần nhiều năm huấn luyện, và chúng chả dẫn tới đâu cả. Vấn đề là gì? Cho dù bạn có thể sống chỉ bằng nước điều đó không làm cho bạn thành tâm linh; điều đó không mang tới giải thoát cho bản thể bạn. Và phải có huấn luyện dài hàng mười lăm tới hai mươi năm để đi tới điểm bạn có thể bỏ mọi thức ăn, và chỉ không khí và nước là đủ cho bạn.

Cho nên tôi bảo người này, "Điều đó là có thể và tôi có thể cho bạn địa chỉ. Nhưng nếu bạn cần lời khuyên của tôi thì tôi sẽ nói đừng đi tới đó bởi vì người đó là khoe khoang thôi. Bạn mới chỉ khoe khoang một nửa ngay bây giờ; vẫn có thời gian để quay lại. Bạn sẽ thu được cái gì? Tại sao bạn bị ám ảnh với ý tưởng này?" Ám ảnh là ở chỗ nếu bạn sống chỉ bằng nước và không khí thuần khiết, bạn trở thành bất tử về vật lí.

Tôi nói, "Điều đó là vô nghĩa! Nhiều người đã sống bằng nước và không khí và chẳng ai trong họ còn sống cả; không một người nào đã trở thành bất tử. Nếu bạn thực sự muốn trở thành bất tử, tôi có thể chỉ cho bạn cách thức; bởi vì vấn đề không phải là trở thành bất tử, đó là vấn đề về khám phá. Bạn đã là bất tử rồi - bạn chỉ không nhận biết. Nhận biết phải được đem vào..." và hệt như tôi đã nói với người này về nhận biết và thiền - anh ta không quan tâm; anh ta đã biến mất, anh ta không bao giờ tới lại.

Nhưng Veena đã bị bắt. Điều đó là ngẫu nhiên! Kể từ đó cô ấy đã thực hành thiền, thỉnh thoảng thành công, và bất kì khi nào bạn thành công trong thiền đều có những khoảnh khắc của thất bại; có ngày và có đêm.

Một cách tự nhiên, sau nhiều năm thế, mười lăm hay mười sáu năm, cô ấy cảm thấy như "Tôi đang lăn trong chiếc xe bò kéo cũ kĩ cọt kẹt, trong khi thầy đang bay trong mọi cái đẹp và duyên dáng và bao la của thầy."

Bạn nên hạnh phúc, ít nhất bạn có chiếc xe bò kéo cũ kĩ cọt kẹt! Có hàng triệu người thậm chí chẳng có điều đó. Và nếu nó quá cọt kẹt cứ đề nghị một sannyasin Italy nào đó làm cho nó trơn thêm chút. Sarjano có thể làm điều đó. Và làm cho chiếc xe bò kéo bay sẽ là niềm vui lớn lao và phép màu đấy - chỉ cần chút ít chăm sóc cho chiếc xe bò kéo thôi. Đằng nào thì nó cũng đang chuyển động rồi. Hay có lẽ bạn sẽ muốn nó liên tục cót két vì điều đó cho bạn ý tưởng rằng bạn đang di chuyển. Nhưng chẳng có vội gì. Bạn không cần bay. Thỉnh thoảng điều đó là nguy hiểm.

Mới hôm nọ tôi nhận được bức thư từ Canada. Một thanh nữ muốn tới đây, nhưng vấn đề là cô ấy rất sợ bay. Bây giờ từ Canada tới đây, tới trong chiếc xe cũ kĩ cọt kẹt sẽ thực sự lâu lắm. Cho nên cô ấy đã đề nghị tôi, "Trước hết xin giúp tôi gạt bỏ bệnh hoang tưởng này. Tôi không thể vào máy bay được."

Tôi có mọi loại người lập dị trên khắp thế giới! Nhưng họ là những người rất tử tế. Mới hôm trước một đàn bà khác từ Đức đã hỏi - vấn đề của cô ấy thậm chí còn khó khăn hơn - vấn đề của cô ấy là ở chỗ cô ấy sợ rời khỏi nhà mình. "Xin giúp tôi với, tôi muốn tới Poona!"

Bây giờ người đàn bà sợ bay này có thể có phương tiện khác được gợi ý cho cô ấy: tầu hoả, ô tô, xe bus, ngựa; nhưng người đàn bà sợ rời khỏi nhà... Nhưng tôi phải gợi ý cái gì đó cho họ - và chỉ bởi vì việc gợi ý tới từ tôi, nó có tác dụng. Nó chẳng có gì trong nó cả; tôi chỉ phải bịa ra gợi ý: "Cứ ngậm củ hành trong mồm bạn, và rời khỏi nhà và không nguy hiểm nào sẽ xảy ra cho bạn! Và khi tôi gợi ý thì phải có bí mật lớn lao nào đó trong củ hành... chẳng mấy chốc người đàn bà đó sẽ ở đây, bởi vì những nỗi sợ này tất cả đều do tâm trí tạo ra, được tâm trí chế tạo ra.

Không có sợ trong việc bay, không có sợ việc đi ra khỏi nhà; hàng triệu người đang tới từ nhà mọi ngày, và hàng nghìn người đang bay. Và tỉ lệ tai nạn là không nhiều hơn tỉ lệ chết tự nhiên xảy ra, cho nên bất kì khi nào bạn ngủ trong giường của bạn hay bay trên máy bay cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Tỉ lệ chết là như nhau.

Thực ra, trên giường nó còn nhiều hơn, bởi vì 99% mọi người chết trên giường. Nếu ai đó muốn thực sự sợ chỗ nào, đó là giường của bạn. Tránh nó ra! Giữ nó để trưng bày nhưng đừng bao giờ ngủ trên nó! Trong đêm đóng cửa ra vào và ngủ trên sàn, bởi vì tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì ai chết trên sàn. Và có những người đang thử...

Thư kí pháp luật của tôi Anando ngủ trong nhà tắm của cô ấy, chỉ để tránh cái chết! - vì không ai đã bao giờ chết trong nhà tắm. Cô ấy giữ cho giường của cô ấy sẵn sàng; cái đó chỉ để trưng bầy. Bất kì khi nào tôi bảo Shunyo đi tìm cô ấy, tôi phải nói cho cô ấy, "Nhìn vào phòng tắm của cô ấy." Còn cô ấy thì ngủ với chăn và với quần áo trong bồn tắm. Một phương cách lớn lao để né tránh cái chết!

Veena, đừng làm nghiêm trọng trạng thái của bạn. Bạn đang trưởng thành. Mọi người đều có nhịp trưởng thành riêng của mình. Một số người trưởng thành nhanh, một số người trưởng thành chậm - bất kì cái gì là tự nhiên cho họ - và không có vấn đề về cao siêu hay thấp kém. Nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói bạn đang sắp đúng hoàn hảo. Bạn đang đáp ứng với tôi sâu sắc như bản tính của bạn cho phép trong khoảnh khắc này.

Ép buộc bất kì cái gì là đi ngược lại tự nhiên. Chấp nhận, thảnh thơi, mãn nguyện, cho phép luồng chảy của tự nhiên đưa bạn đi, là điều Lão Tử thường gọi là 'cách thức của nước.' Thỉnh thoảng sông chảy nhanh. Thỉnh thoảng nó chảy rất chậm. Thỉnh thoảng nó đổ xuống với tốc độ lớn trong thác đổ từ trên núi xuống đồng bằng. Nhưng một điều là chắc chắn: dù chậm, nhanh hay rất nhanh, mọi sông đều đạt tới đại dương.

Và không thành vấn đề ai đó đạt tới sớm hơn chút ít và ai đó đạt tới chậm hơn chút ít. Điều thành vấn đề là ở chỗ người ta đạt tới.

Nghĩ về khoảnh khắc này - vui vẻ của bạn, an bình của bạn, định tâm của bạn. Bạn càng tận hưởng chúng, chúng càng phát triển hơn, và nhanh hơn. Nhưng đừng nghĩ dưới dạng trở nên giầu rất nhanh. Ngay cả giầu có là của thế giới bên trong, để trở nên giầu có nhanh chóng người ta phải dùng biện pháp sai - và trong thế giới bên trong bạn không thể dùng biện pháp sai được. Điều đó sẽ không sinh lời được; điều đó sẽ là tổn thất. Trong thế giới bên ngoài, nếu bạn muốn trở nên giầu nhanh hơn, bạn phải dùng biện pháp sai.

Nhưng ở cùng tôi, ít nhất một điều bao giờ cũng phải nhớ: chúng ta không tìm bất kì lợi nhuận nào, chúng ta không tìm bất kì phần thưởng nào. Phần thưởng của chúng ta là trong khoảnh khắc này. Lợi nhuận của chúng ta là niềm vui của chúng ta trong khoảnh khắc này.

Farelli tới từ Italy, mở một nhà hàng và trở nên rất thành công. Anh ta vẫn thực hành dạng đơn giản nhất của kế toán. Anh ta giữ tài khoản có trong hộp xì gà, tài khoản nợ trong con suốt, và tiền mặt trong sổ. Một hôm con trai út của anh ta, vừa mới tốt nghiệp môn kinh tế, nói với anh ta, "Bố ơi, con không thấy làm sao bố cai quản được kinh doanh theo cách này. Làm sao bố biết được lợi nhuận của bố?"

"Thế này, cậu nhỏ," Farelli đáp, "khi bố xuống-a thuyền bố chẳng có gì ngoài-a cái quần bố đang-a mặc. Chỉ-a quần thôi. Ngày nay anh con là bác sĩ, chị con là-a cô giáo và con mới-a tốt nghiệp."

"Con biết mà bố, nhưng..."

"Mẹ con và bố có xe hơi đẹp-a, nhà đẹp-a, kinh doanh tốt-a và mọi thứ đều được-a trả tiền cho. Cho nên con cộng mọi thứ-a lại với nhau, con trừ-a đi cái quần và đó là lợi nhuận."

Sao đi vào nhiều chi tiết không cần thiết thế? Người Italy đáng thương đã làm rất tốt! Bây giờ đếm tất cả những thứ này và thế rồi trừ đi cái quần-a... và phần còn lại toàn là lợi nhuận.

Trên con đường này không có nhu cầu giữ bất kì tài khoản nào. Từng khoảnh khắc sống một cách toàn bộ, vui vẻ, và đi tiếp. Đừng mang ngay cả kí ức của khoảnh khắc đó: điều đó nữa cũng trở thành gánh nặng, điều đó nữa cũng ngăn cản bạn khỏi đáp ứng với thực tại một cách tự phát. Nếu bạn muốn được tự phát và đáp ứng thế thì bạn cần tâm trí rất sạch sẽ, tựa tấm gương. Không bụi nào được tụ trên nó.

Và Veena, cứ như tôi thấy bạn đang làm hoàn toàn tốt. Nhưng đây là những ham muốn con người cứ nảy sinh đi nảy sinh lại trong mọi người - có lẽ mọi sự có thể được thực hiện tốt hơn; có lẽ thay vì đi bằng xe bò kéo tôi có thể đi bằng máy bay. Những ý tưởng này đơn giản tạo ra lo âu trong bạn và quấy rối trưởng thành tự nhiên của bạn.

Sống từng khoảnh khắc và không để nó tụ lại trong kí ức của bạn. Giữ cho kí ức của bạn được sạch sẽ. Và mọi thứ mà bạn chưa bao giờ hình dung ra, chưa bao giờ mơ tới, sẽ xảy ra cho bạn.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 5 - Quay về Mục lục Tập 1 

0 Đánh giá

Ads Belove Post