Read more
Bài nói về Thiền
Chương 2. Lan truyền thông điệp
Thưa Thầy kính yêu,
Một sư hỏi Hưng Dương Thanh Nhượng,
"Đại Thông ngồi thiền trong mười kỉ và không thể đạt tới phật tính; ông ấy
đã không trở thành phật. Làm sao điều này là có thể được?"
Thanh Nhượng nói, "Câu hỏi
của ông hoàn toàn tự giải thích rồi."
Sư hỏi, "Ông ấy đã thiền
lâu thế; tại sao ông ấy không thể đạt tới được phật tính?"
Thanh Nhượng nói, "Vì ông ấy
đã không trở thành phật."
Lúc khác, một sư hỏi Lã Tổ,
"'Ngay trước mũi ông' ngụ ý điều gì?"
Lã Tổ đáp ứng, "Tre mảnh
không thể dùng được làm nhạc cụ; quả bầu không thể biến thành giàn nó leo
lên."
Thôi Quần có lần đi vào một ngôi
đền và để ý thấy một con chim sẻ ỉa lên đầu của ảnh phật. Thôi Quần nói với Như
Hội, đệ tử của Mã Tổ, "Chim sẻ có phật tính hay không?"
Như Hội trả lời, "Có!"
Thôi Quần nói, "Thế thì tại
sao nó ỉa lên đầu phật?"
Như Hội đáp, "Nó có ỉa lên
đầu diều hâu không?"
Các bạn,
Một người bạn đã hỏi, "Nếu Ronald
Reagan và Mẹ Teresa cả hai bị ngã từ toà nhà một trăm tầng, ai sẽ xuống đất trước?"
Ngay chỗ đầu tiên, ai quan tâm?
Thứ hai, cũng chỉ nhân tiện, đó là tin
lành; điều đó xảy ra càng sớm càng tốt.
Đảng Cộng hoà của Ấn Độ và tổ chức
Dalit - cả hai đều là các tổ chức của tân-Phật tử - đã đưa ra một nghị quyết
tương tự cho chính phủ Ấn Độ, rằng cần phải có hành động chống lại tôi vì tôi
đã so sánh bản thân tôi với Phật. Ngay chỗ đầu tiên, tôi không bao giờ so sánh
bản thân tôi với Phật. Tôi bao giờ cũng nói dứt khoát rằng ông ấy là phủ định
cuộc sống, còn tôi tuyệt đối khẳng định cuộc sống. Không có khả năng cho bất kì
so sánh nào.
Ông ấy là chiếc xe bò kéo, và bạn muốn
nó được so sánh với xe Rolls Royce của tôi sao? Tất nhiên, nguyên lí cơ bản của
xe bò kéo là như nhau - bốn bánh - nhưng dầu vậy bạn không thể so sánh nó với
xe Rolls Royce được. Những tổ chức này đã nói với chính phủ rằng tình cảm tôn
giáo của họ bị tổn thương rất nhiều. Ngay chỗ đầu tiên, nếu bạn hiểu tôn
giáo... nó là trong việc siêu việt lên trên ý nghĩ và tình cảm. Không có tình cảm
tôn giáo chút nào! Chỉ kẻ ngốc mới có tình cảm tôn giáo.
Tôi đã yêu Phật, cũng như tôi đã yêu
người phát minh ra xe bò kéo; nó đã là cuộc cách mạng lớn. Phật là việc bắt đầu
của cuộc cách mạng lớn, nhưng chỉ là bắt đầu, không là kết thúc. Nhìn ngược lại,
tôi có thể thấy ông ấy đã xoay xở chút ít đi ngược lại truyền thống, nhưng
không toàn tâm toàn ý.
Tôi tuyệt đối chống lại quá khứ. Mặc dầu
Phật đã cố gắng theo mọi cách... nhưng ông ấy đã ở điểm bắt đầu; bạn không thể
mong đợi ông ấy tạo ra toàn thể khoa học về siêu việt. Ông ấy có sự kính trọng
của tôi, tình yêu của tôi - nhưng tôi không thể dung thứ bị so sánh với Phật
Gautam! Thực ra, chính phủ phải có hành động chống lại hai tổ chức này.
Phật Gautam là kẻ đào thoát, và chính
Phật Gautam phải chịu trách nhiệm cho nghèo nàn của đất nước này. Nếu nhiều
nghìn người thế từ bỏ thế giới, họ trở thành kẻ ăn bám lên xã hội. Tôi không muốn
bạn từ bỏ thế giới. Toàn thể giáo huấn của tôi là: Hân hoan trong thế giới. So
sánh nào có thể có giữa tôi và Phật Gautam?
Phật Gautam ở sau tôi đã hai mươi nhăm
thế kỉ. Khi có liên quan tới luận điệu này, rằng tôi đã so sánh bản thân tôi,
điều đó là tuyệt đối dối trá! Những tổ chức này nên hiểu rằng cho dù một chút
xíu kinh nghiệm của Phật đã là kinh nghiệm của họ, thế thì nghị quyết thù hằn
này yêu cầu chính phủ có hành động chống lại tôi không biểu lộ từ bi, không biểu
lộ thiền.
Tôi muốn chính phủ không lấy bất kì
hành động nào chống lại hai tổ chức này. Tôi, cùng với mọi bạn bè tôi, tha thứ
cho họ. Người mù cần tha thứ, người dốt nát cần từ bi.
Một điều nên được hiểu dứt khoát: tôi
là phật trong cái ta riêng của tôi - và từ 'phật' không phải là độc quyền của bất
kì người nào. Nó đơn giản có nghĩa là người đã thức tỉnh. Nó không phải là cái
tên của Phật Gautam; tên ông ấy là Gautam Siddharth. Khi ông ấy trở nên thức tỉnh,
những người đã hiểu chứng ngộ của ông ấy bắt đầu gọi ông ấy là Phật Gautam.
Nhưng từ phật, theo Phật Gautam nữa,
đơn giản là có sẵn trong mọi con người, mà không chỉ trong mọi con người, mà mọi
sinh linh. Nó là phẩm chất cố hữu của mọi người. Mọi người đều có quyền tập ấm
trở thành phật. Những Phật tử đáng thương này không hiểu chút nào về thông điệp
của Phật Gautam. Làm sao họ có thể hiểu tôi được? Tôi đã đi xa ra ngoài Phật
Gautam.
Tôi đã từng dạy các bạn mọi người đều
là chư phật, nhưng không ai phải là Phật tử. Là Phật tử lại là rơi vào trong
nhà tù khác. Họ đã thoát khỏi bầy đoàn Hindu, và bây giờ họ đã rơi vào bầy đoàn
khác. Cái tên của các nhà tù là khác, nhưng tất cả các bạn vẫn là cùng tù nhân.
Bạn đã là người Hindu giáo, bạn đã là tù nhân; bạn có thể là người Ki tô
giáo... Nhà tù sẽ thay đổi, nhưng cảnh nô lệ của bạn không đổi, tâm thức của bạn
không đổi. Mọi người liên tục đổi nhà tù của họ. Điều đó không giúp cho bất kì
biến đổi nào trong bản thể bạn. Bạn không đạt tới tự do bằng việc đổi nhà tù.
Tôi dạy người của tôi tự do như giá trị
tối thượng. Bạn phải không thuộc vào bất kì tổ chức nào, vào bất kì tôn giáo có
tổ chức nào. Không thành vấn đề liệu đó là Phật giáo, hay Ki tô giáo, hay Hindu
giáo - đây là những cái tên khác nhau. Có lẽ kiến trúc của nhà tù là khác,
nhưng tất cả các bạn sẽ đều là tù nhân. Do đó, tôi muốn người của tôi nhớ điều
đó một cách tuyệt đối: không thuộc vào bất kì tổ chức nào. Mọi tổ chức đều chống
lại tự do cá nhân. Và nếu không có tự do cá nhân, không có khả năng của trưởng
thành tâm linh.
Bạn phải đứng theo cách riêng của bạn.
Bạn không cần bất kì tổ chức nào, bất kì nhà thờ nào, để biến đổi bạn. Bạn có mọi
điều được cần bên trong bạn; bạn có thể là phật theo quyền riêng của bạn. Điều
đó không có nghĩa là bạn đang so sánh bản thân bạn với Phật Gautam. Phật Gautam
là quá lạc hậu. Và tôi nhất quán nói rằng Phật Gautam không phải là con người đầy
đủ, vì trong việc từ bỏ cái bên ngoài, ông ấy đã bỏ đi một trong những cánh của
ông ấy. Bây giờ ông ấy đi khật khưỡng bằng một cánh.
Tôi muốn người của tôi có cả hai cánh
một cách mạnh khoẻ. Chúng không chống lại lẫn nhau, chúng hỗ trợ lẫn nhau. Bạn
không thể bay bằng một cánh. Bạn cần hai cánh - cái bên ngoài và cái bên trong,
vật chất và tâm linh, cái thấy được và cái không thấy được. Phật chỉ là một nửa
con người. Tôi muốn bạn là con người toàn thể.
Làm sao tôi có thể so sánh bản thân
tôi với Phật Gautam được? Tôi là con người đầy đủ! Thế giới bên ngoài là thế giới
của tôi, và thế giới bên trong cũng là thế giới của tôi, và tôi tận hưởng cả
hai, tôi yêu cả hai. Tôi yêu hoa của thế giới bên ngoài, cầu vồng, điệu vũ của
mưa, sông, núi, đại dương. Và đồng thời, tôi biết những kho báu bên trong của
tôi, cực lạc bên trong của tôi. Và tôi không thấy trong chúng bất kì mâu thuẫn
nào.
Bạn không phải từ bỏ bất kì cái gì, bạn
không phải chọn bất kì cái gì. Bạn phải là nhận biết vô chọn lựa về cả hai: cái
bên ngoài và cái bên trong. Hân hoan trong cả hai đi, và sự giầu có của bạn sẽ
lớn hơn bất kì Phật Gautam nào.
Mới hôm nọ tôi đã nói cho các bạn về
Brian Weiss và cuốn sách của ông ấy, Nhiều
thầy, nhiều kiếp. Ông ấy cũng đã tình cờ gặp... nhưng ông ấy đã che giấu điều
đó trong nhiều năm, vì sợ xã hội - đặc biệt Ki tô giáo, vì ông ấy sống trong thế
giới Ki tô giáo. Ông ấy đã thực hành thôi miên và đưa mọi người về các kiếp quá
khứ của họ.
Bây giờ Ki tô giáo, Mô ha mét giáo, Do
Thái giáo - ba tôn giáo lớn của thế giới không tin vào bất kì kiếp sống quá khứ
nào hay kiếp sống tương lai. Họ hạn chế bản thân họ chỉ vào một kiếp. Cho nên
trong nhiều năm ông ấy đã từng làm việc thành công, nhưng không công bố cho người
phụ tá của ông ấy, đồng nghiệp của ông ấy.
Dưới thôi miên, ông ấy đưa bệnh nhân của
mình về các kiếp sống quá khứ của họ, và khá kì lạ bất kì cái gì bệnh nhân đang
đau khổ về tâm lí, một khi ông ấy đã tìm ra nguồn gốc trong kiếp sống quá khứ ở
đâu đó, lập tức triệu chứng đó trong kiếp này biến mất. Ông ấy đã chữa cho nhiều
người chỉ bằng việc đưa họ vào các kiếp sống quá khứ của họ. Vết thương nào đó,
chỗ đau nào đó họ đã từng mang từ các kiếp quá khứ... Bạn có thể liên tục phân
tâm tâm trí họ, nhưng điều đó sẽ không giúp đỡ.
Nhưng tôi muốn Brian Weiss lại nhớ rằng
toàn thể phương Đông đã để toàn bộ thiên tài của nó vào trong việc khải lộ các
kiếp quá khứ và việc đầu thai. Chúng ta biết nhiều về điều đó hơn là bạn thậm
chí mơ về nó, bởi lẽ đơn giản là trong gần mười nghìn năm đất nước này là đất
nước duy nhất trên thế giới đã từng làm việc với các kĩ thuật và phương pháp
khác nhau để đạt tới các kiếp quá khứ.
Nhưng thực nghiệm của Brian Weiss là
dũng cảm. Ông ấy sẽ quấy rối những người Ki tô giáo chính thống, nhưng ông ấy
đã làm lộ ra. Ông ấy nói rằng điều phân tâm học không thể làm được trong hai
mươi năm có thể được làm trong vài phiên thôi miên. Bạn chỉ phải đưa người đó tới
kiếp sống quá khứ của người đó. Người đó đang mang những vết sẹo và vết thương
mà không của kiếp sống này. Chừng nào bạn chưa đạt tới cội nguồn, chúng sẽ
không biến mất.
Nhưng có khó khăn - có lẽ ông ấy thậm
chí đã không tính tới nó. Người này có thể đơn giản tưởng tượng rằng mình đã đạt
tới kiếp sống quá khứ. Làm sao bạn làm phân biệt được? Người này có thể mơ dưới
thôi miên rằng người này đã đạt tới kiếp sống quá khứ.
Ngay cả tưởng tượng và ảo giác và mơ
có thể giúp loại bỏ triệu chứng, nhưng bạn không thể chắc chắn được rằng người
đó đã thực sự đạt tới bên ngoài sinh, bên ngoài chết, tới kiếp quá khứ. Và khi
có liên quan tới nhiều kiếp, khả năng lớn hơn là ở chỗ dưới thôi miên người này
sẽ tưởng tượng.
Brian Weiss phải hiểu, vì điều tôi
đang nói là ở chỗ chừng nào đầu tiên bạn chưa dạy thiền cho bệnh nhân... Thiền
chặt chính rễ của tưởng tượng, ý nghĩ, mơ, ảo giác, ảo tưởng. Thiền chặt tâm
trí hoàn toàn ra khỏi con đường. Trong thôi miên, chỉ sau thiền mới có thể chắc
chắn được rằng người này đã đạt tới kiếp sống quá khứ. Và triệu chứng cơ bản sẽ
là, không nhớ kiếp quá khứ, nhưng sống lại nó. Trong thôi miên sâu, sau thực
hành thiền, người ta không nhớ kiếp sống quá khứ, người ta bắt đầu sống lại kiếp
sống quá khứ.
Có khác biệt bao la giữa việc nhớ lại
và việc sống lại. Nếu chỉ tâm trí nhớ lại mà có thể giúp chữa lành các vết
thương tâm lí, bạn có thể hiểu hoàn toàn rõ rằng việc sống lại kiếp quá khứ sẽ
không chỉ loại bỏ đi các ốm yếu tinh thần của bạn, nó sẽ loại bỏ mọi bóng tối
bao quanh bản thể bạn. Nó sẽ không chỉ cho bạn mạnh khoẻ tinh thần, nó sẽ cho bạn
sự trưởng thành tâm linh - và khác biệt là mênh mông.
Nhưng ông ấy đã phá vỡ tảng băng. Tôi
kính trọng con người này, nhưng ông ấy phải học nhiều hơn nữa trước khi ông ấy
có thể rõ ràng rằng bệnh nhân không mơ, mà đích xác đã đi vào trong không thời
gian khác. Chúng ta đang làm các trị liệu với đủ mọi loại thiền, kết thúc một
ngày cùng tôi trong thiền sâu nhất, nơi bạn bắt đầu cảm thấy, nhận ra, hân
hoan, trong không gian mà vẫn được gọi là vô trí, pháp phật cố hữu của bạn - bản
tính cố hữu của việc là phật. Sau những việc thiền này, nếu vết thương nào đó vẫn
còn lại, nếu tâm lí của bạn vẫn còn ốm yếu, bạn có thể trải qua các phiên thôi
miên, điều sẵn có ở đây, đi vào trong việc tái sinh, đi ra ngoài kiếp sống này.
Nhưng nhớ lấy, bạn không làm bất kì nỗ
lực nào để nhớ lại kiếp sống quá khứ của bạn, bạn chỉ cho phép kiếp sống quá khứ
tự nó lộ ra cho bạn. Cảm giác sẽ không là việc nhớ lại, cảm giác sẽ là việc sống
lại nó. Sống lại kiếp quá khứ lau sạch bạn hoàn toàn. Điều đó không tuyệt đối cần
thiết; nếu bạn đang thực hành thiền sâu sắc, điều đó là đủ. Nếu nó là không đủ,
thế thì có lẽ việc sống lại kiếp quá khứ có thể giúp ích mênh mông.
Ts. Brian Weiss sẽ gặp rắc rối vô cùng
từ Ki tô giáo, Do Thái giáo, Mô ha mét giáo, và từ các đồng nghiệp riêng của
ông ấy, những người nghĩ rằng con người không là gì nhiều hơn một kiếp sống.
Nhưng ông ấy đã lấy một bước dũng cảm, bước của sư tử. Tôi ủng hộ ông ấy từ phương
Đông. Thực nghiệm của mười nghìn năm là tuyệt đối phù hợp với phát kiến của ông
ấy, mặc dầu ông ấy chỉ là người bắt đầu.
Đó là lí do tại sao tôi đã mời ông ấy
tới đây, để cho ông ấy có thể hiểu khác biệt giữa việc nhớ lại và việc sống lại, và có thể hiểu rằng thôi miên trực tiếp
là không rõ ràng, vì bạn đã không chặt đi mọi rác rưởi của suy nghĩ, tưởng tượng,
ảo giác. Chúng sẽ nảy sinh, và nếu bạn khăng khăng rằng trong thôi miên bạn đã
đạt tới các kiếp quá khứ, người này là bất lực; người này sẽ tin vào phóng chiếu
tâm trí riêng của mình. Ngay cả những phóng chiếu này sẽ có ích - giúp ích nhiều
hơn phân tâm - nhưng những điều này không thể mang tới biến đổi trong người
này.
Bạn sẽ chỉ giải quyết cho các bệnh
nhân. Bạn có hiểu rằng người mạnh khoẻ cũng cần giúp đỡ vô cùng không? Bạn có
thể là người mạnh khoẻ về tâm lí, về thể chất, nhưng điều đó không làm cho bạn
thành người hoàn hảo. Chừng nào bạn chưa biết tới cõi bên kia, điều huyền bí, bạn
chẳng biết gì. Bạn có thể sống cuộc sống mạnh khoẻ, và bạn có thể có đau tim mạnh
khoẻ.
Chính một sự kiện nổi tiếng là người ốm
hiếm khi bị đau tim. Người ta cần năng lượng nào đó để bị đau tim. Bạn có quan
sát sự kiện là sau tám mươi tuổi, rất ít người chết không? Sau chín mươi, thậm
chí còn ít hơn và sau một trăm, bạn sẽ rất hiếm khi thấy ai đó chết, vì việc chết
cần năng lượng nào đó. Sau một trăm năm sống, bạn sẽ bị cạn kiệt thế... bạn
không thể chết được!
Để ông ấy có tiếp xúc sâu với phương
Đông là điều tốt, vì ông ấy sẽ không có được bất kì hỗ trợ nào ở phương Tây.
Ông ấy sẽ bị đàn áp, bị khuất phục, bị phủ nhận, và một mình ông ấy sẽ không có
khả năng tranh đấu với những quyền lợi được đầu tư của Ki tô giáo, Do thái
giáo, Mô ha mét giáo, chủ nghĩa cộng sản. Bây giờ gần ba phần tư thế giới tin rằng
con người chỉ là hiện tượng vật chất, không có tâm linh; không ai có thể di
chuyển từ thân thể này sang thân thể khác.
Đất nước này vẫn còn là pháo đài duy
nhất cho lí thuyết và thực hành về đầu thai. Đó là lí do tại sao tôi đã mời ông
ấy. Ở đây ông ấy có thể nở hoa, tìm ra mảnh đất đúng và bầu không khí đúng. Điều
đó là không thể có được ngay bây giờ ở phương Tây. Tôi đang cố gắng hết sức để
phái người của tôi đi khắp địa cầu, lan toả cái gì đó mà họ đã trải nghiệm, cái
gì đó theo đó họ có thẩm quyền. Thiền sẽ làm cho bạn có khả năng có dũng cảm để
tranh đấu với những ước định mục nát, những truyền thống mục nát, kinh sách mục
nát.
Chúng ta đã có hai triệu người khắp thế
giới. Chúng ta có thể tạo ra đám cháy toàn thế giới để cho đêm nay,
đêm này, chấm dứt trong bình minh, và
con người mới đi ra từ lửa thiền - con người mới có linh hồn, có kết nối sâu sắc
với vũ trụ.
Trong quá khứ, hai kiểu ảo tưởng đã từng
bị phạm phải. Một là từ Ki tô giáo, Mô ha mét giáo, Do thái giáo, chủ nghĩa cộng
sản, và đó là, chấp nhận chỉ phần vật chất của con người và bác bỏ bất kì cái
gì bên trong. Ảo tưởng thứ hai đã bị phạm phải bởi phương Đông, bởi Phật, bởi Mahavira,
bởi Shankara: bác bỏ mọi thứ là vật chất, gọi nó là ảo tưởng, và chỉ giới hạn bản
thân họ vào cái bên trong. Cả hau đều nửa vời. Tôi dạy bạn con người toàn thể,
và tôi muốn bạn là con người toàn thể: Zorba Phật.
Khái niệm về đầu thai, cho tới nay đã
bị gạt bỏ mà không có cơ sở khoa học, đang được dùng ngày càng nhiều bởi các
nhà tâm thần để chữa chứng ám ảnh và các ốm bệnh tinh thần khác - nhưng họ
không nói điều đó một cách công khai. Trong cuốn sách của mình, Nhiều kiếp, nhiều thầy, Brien Weiss nói
ông ấy phải mất bốn năm để "thu lấy dũng cảm" viết ra kinh nghiệm của
ông ấy với bệnh nhân quay lui vào kiếp sống quá khứ dưới thôi miên.
Ông ấy nói ông ấy đã sợ nghề nghiệp
đang nở hoa của ông ấy trong một nghề bảo thủ. Nhưng đáp ứng đã gây sững sờ cho
ông ấy. Ông ấy đã không bị chế nhạo. Cứ đợi thêm chút nữa đi, Ts. Brian Weiss.
Bạn đã không đánh mạnh chống lại truyền thống; bạn đơn giản đề nghị một quá
trình giúp đỡ người ốm về tâm lí. Nhưng ý tưởng về đầu thai đi xa hơn. Bạn sẽ lại
sững sờ - và bị chế nhạo bởi người riêng của bạn, vì nó đẩy toàn thể thượng đế
học của họ vào cái sai. Có lẽ họ chưa hiểu nó và những hệ quả của nó. Cứ đợi
thêm chút đi. Tôi đang nói theo kinh nghiệm riêng của tôi.
Lúc ban đầu tôi đã đi khắp nước, và mọi
người rất hài lòng với tôi. Năm mươi nghìn, đôi khi cả trăm nghìn người sẽ tụ tập
để nghe tôi, nhưng họ không thể hiểu được điều ngụ ý. Họ đơn giản hân hoan rằng
một người từ nước này có khả năng khám phá lại ngôn ngữ bị quên lãng của khải lộ
tâm linh. Nhưng khi họ trở nên ngày càng quen với tôi hơn, họ bắt đầu phân tán
đi. Họ thấy rằng tôi không hỗ trợ cho truyền thống của họ - mặc dầu tôi đã bình
luận về kinh sách Ấn Độ, cho nên họ đã rất hài lòng. Nhưng khi họ trở nên nhận
biết - họ phải mất chút thời gian - rằng mặc dầu tôi đã nhắc tới kinh sách của
họ, điều tôi diễn giải là của riêng tôi, ngay lập tức mọi tín ngưỡng của người Ấn
Độ, Hindu, Jaina, Phật tử, tất cả trở thành kẻ thù của tôi.
Nhưng phải mất gần mười lăm năm cho những
cái sọ đặc mít của họ hiểu thấu nghĩa của tôi. Cho nên bạn chỉ đợi thôi. Điều
đó sẽ là tốt, trước khi họ bắt đầu chế nhạo bạn, nếu bạn tới phương Đông để có
hỗ trợ nào đó và nhiều tài liệu hơn đã được thu thập qua mười nghìn năm thực
nghiệm. Bạn có thể trở nên phức tạp hơn và khoa học hơn, nhưng bạn chưa biết gì
về thiền.
Một khi bạn biết thiền, thế thì thôi
miên có thể có giá trị mênh mông. Và một khi bạn bắt đầu vươn lên trong mảnh đất
đúng, trong bầu không khí đúng, bạn sẽ có đủ dũng cảm để đi sang phương Tây, và
bạn sẽ không phải đợi bốn năm để "thu lấy dũng cảm" chỉ để diễn đạt một
điều đơn giản mà đã được chấp nhận, được tổ chức trong hàng nghìn năm.
Có lẽ ông ấy không nhận biết về những
khám phá phương Đông trong thế giới bên trong... Ông ấy dường như là người đúng
để được đón chào ở đây. Chúng ta có thể giúp ông ấy cải tiến việc lí thuyết hoá
của ông ấy. Chính nhu cầu tuyệt đối cần là phương Tây hiểu rằng không chỉ có một
kiếp sống; bạn đã sống nhiều kiếp sống rồi, và bạn sẽ sống nhiều kiếp cho tới
khi bạn trở thành phật. Một khi bạn trở thành phật, toàn tâm - bên trong, bên
ngoài, theo sự đồng bộ - bạn sẽ biến mất trong vũ trụ tối thượng. Bạn không cần
thân thể riêng; toàn thể sự tồn tại trở thành thân thể bạn. Nhưng chừng nào bạn
chưa trở thành phật, bạn sẽ phải đi liên tục từ thân thể này sang thân thể
khác. Đó là việc hành hạ. Đó là việc cầm tù.
Để đạt tới tự do tối thượng bạn phải
là tâm thức thuần khiết mà có thể đi vào trong trời xanh và biến mất. Việc biến
mất này không phải là triệt tiêu; việc biến mất này vào trong trời xanh là trở
thành một với cái toàn thể. Chỉ nhân tiện... một thầy dạy yoga, Iyengar, ở Poona,
đã cho cuộc phỏng vấn với một số nhà báo, và họ đã hỏi ông ấy về tôi vì chúng
tôi cả hai đều ở Poona. Ông ấy thường tới nghe bài giảng của tôi vào những ngày
xưa khi họ không hiểu đích xác nghĩa của tôi.
Ông ấy thường tới các trại thiền của tôi
- có các nhân chứng ở đây về điều đó - và ông ấy muốn tôi làm bài tập yoga nào
đó, vì tôi đã du hành liên tục, và điều đó chắc có tác động bất lợi lên thân thể
tôi. Tôi nói, "Tôi thà bị tác động bất lợi còn hơn là học một số việc vặn
xoắn thân thể ngu xuẩn. Và hơn nữa, tôi nhớ hoàn hảo cách ông khai thác mọi người."
Ông ấy đã dạy J. Krishnamurti vài tư
thế yoga để giúp ông này vượt qua chứng đau nửa đầu bốn mươi năm. Bây giờ, thầy
dạy yoga là một nghề; mọi điều ông ấy dạy bạn là bài tập nào đó của thân thể.
Nhưng khi ông ấy viết sách của mình về yoga, trên bìa gáy sách ông ấy viết,
"Tôi là guru của J. Krishnamurti."
Tôi bảo ông ấy, "Tôi không muốn sự
khai thác như thế. 'Guru của J. Krishnamurti' - chỉ bởi vì ông đã dạy cho ông ấy
vài bài tập sao? Thế thì bất kì kẻ ngốc nào có thể dạy vài bài tập, thế rồi bất
kì bác sĩ nào chữa cho ông bằng thuốc, thế rồi bất kì nhà tâm thần nào, bất kì
nhà phân tâm nào, cũng có thể tuyên bố là guru của ông. "Tôi không muốn bị
đưa vào trong các đệ tử của ông. Tôi chẳng là đệ tử của ai cả. Do đó, tôi phải
từ chối đề nghị của ông về dạy cho tôi bài tập nào đó. Tôi không cần
chúng."
Thay vì nói về tôi - ông ấy được đề
nghị nói về tôi - ông ấy nói, "Mọi người đều là một phần của Thượng đế,
nhưng không người nào có thể tuyên bố bản thân mình là Thượng đế." Trong
tâm trí mình ông ấy nghĩ rằng tôi nghĩ bản thân tôi là Thượng đế.
Nhìn quanh thế giới mà xem: nếu như
tôi mà là Thượng đế thì chắc đã không có lộn xộn thế. Đống lộn xộn này là đủ để
chứng minh rằng tôi không là Thượng đế. Nhưng phát biểu của ông ấy là ngu xuẩn
thế, rằng mọi người đều là một phần của Thượng đế - phần nào vậy? Bạn đang mổ xẻ
Thượng đế ra thành các bộ phận, và nếu cái toàn thể của Thượng đế bị mổ xẻ ra
thì chẳng cái gì còn lại đằng sau, không Thượng đế, vì mọi người đã lấy ra một
phần và chạy mất.
Những phát biểu phi logic, bất hợp lí
thế mà mọi người liên tục nói ra, và không ai đã bao giờ phản đối. Tôi đơn giản
xấu hổ về những tâm trí trì trệ này đang bao quanh chúng ta. Bạn sẽ ngạc nhiên
mà biết rằng Đại học Oregon đã làm cuộc điều tra: người Oregon trung bình có
bao nhiêu thông minh, và người của tôi trong tâm xã có bao nhiêu thông minh. Và
họ ngạc nhiên, họ hoàn toàn thất vọng.
Người Oregon trung bình chỉ có bẩy phần
trăm thông minh vận hành - đó là thấp hơn nhiều so với người trì trệ. Và đó
không phải là điều tra của tôi, đó là điều tra của đại học riêng của Oregon. Không
may họ đã điều tra tâm xã khi chúng tôi đã mời người ngoài phố tới. Dầu vậy,
thành viên trung bình của tâm xã được thấy có mười bốn phần trăm thông minh vận
hành - gấp đôi số lượng của bất kì người Oregon nào.
Hiểu biết riêng của tôi là ở chỗ nếu
chúng ta không mời những người ngoài phố đó, thông minh trung bình của tâm xã
phải đã là đâu đó quanh hai mươi hay hai mươi nhăm, không ít hơn thế.
Người này Iyengar tự mình làm thành
trò cười khi ông ta nói về "Tất cả chúng ta đều là các bộ phận của Thượng
đế." Tôi tự hỏi ai là bộ phận nào? Và liệu cái gì còn lại đằng sau hay mọi
thứ đã bị chia ra hết? Tôi muốn nói cho bạn, bạn không phải là các bộ phận của
Thượng đế; không có Thượng đế. Bạn là toàn thể vũ trụ trong bản thân bạn. Khoảnh
khắc bạn đạt tới đỉnh của bạn, tới việc đạt tới phật tính tối thượng của bạn, bạn
là Thượng đế, vì bạn trở thành một phần của vũ trụ.
Không phải là một phần của Thượng đế...
bạn là toàn thể Thượng đế. Chỉ một người, P. D. Ouspensky, đã đi tới rắc rối
mênh mông để chứng minh điều đó. Trong toán học thông thường - ông ấy là nhà
toán học lớn của thế kỉ này - bộ phận bao giờ cũng nhỏ hơn cái toàn thể, hiển
nhiên. Nhưng ông ấy là đại đệ tử của George Gurdjieff. Ông ấy viết, "Trong
thế giới tâm thức bên trong có toán học lớn hơn nơi bộ phận là bằng với toàn thể,
không nhỏ hơn cái toàn thể." Ông ấy là người duy nhất trong toàn thể lịch
sử đã khẳng định chân lí tuyệt đối.
Trong thế giới bên trong bạn không là
bộ phận của Thượng đế, bạn là cái toàn thể. Trong thế giới bên trong bộ phận là
tương đương với cái toàn thể.
Khi Ouspensky đưa bản thảo của mình
cho thầy mình, George Gurdjieff, Gurdjieff nói với ông ấy, "Ông sẽ phải làm
một phát biểu nữa: rằng có những khoảnh khắc trong thế giới bên trong mà đôi
khi bộ phận là lớn hơn cái toàn thể." Ouspensky, là nhà toán học, đã đi ra
ngoài toán học, nhưng điều này là quá nhiều - rằng bộ phận có thể lớn hơn cái
toàn thể.
Nhưng tôi tuyệt đối đồng ý với George
Gurdjieff. Một cách miễn cưỡng Ouspensky ghi ra điều đó, nhưng đã đưa ra một
phát biểu trong lời giới thiệu của ông ấy: "Bộ phận đó - rằng bộ phận có
thể lớn hơn cái toàn thể - là không thể hiểu được với tôi, nhưng thầy tôi nói
như vậy, cho nên tôi phải để nó vậy. Nhưng tôi không thể hỗ trợ được cho nó bằng
bất kì lập luận nào."
Lập luận không phải là vấn đề chút
nào. Cái toàn thể là vô ý thức: cây, núi, sông, đại dương, tất cả đều vô ý thức.
Khi vị phật đi tới sự hoàn thành của ông ấy, ông ấy không chỉ tương đương với
cái toàn thể, ông ấy chắc chắn lớn hơn cái toàn thể, vì cái toàn thể gần như vô
ý thức. Trong tâm thức của ông ấy, trong sự bùng nổ của tâm thức của ông ấy, bộ
phận có thể trở thành lớn hơn cái toàn thể. Nhưng những người như Iyengar đơn
giản lặp lại như vẹt, vì điều được viết trong kinh sách Hindu là mọi người đều
là bộ phận của Thượng đế. Điều đó không dựa trên kinh nghiệm.
Tôi nói với bạn: Mọi người là tương
đương với cái toàn thể, và có những khoảnh khắc của bùng nổ ý thức khi bộ phận
là lớn hơn nhiều, mở rộng hơn nhiều so với toàn thể sự tồn tại. Tâm thức bao
quanh toàn thể sự tồn tại như điều huyền bí mênh mông. Nhưng lặp lại kinh sách,
như vẹt, đã là cách thức của mọi người trì trệ. Thông minh yêu cầu nghiên cứu; nó
yêu cầu nghiên cứu thế giới bên ngoài, và nghiên cứu thế giới bên trong.
Một nhà tâm lí học lâm sàng nổi tiếng,
người chỉ đạo một số chương trình tại Bệnh viện Thánh Francis, Arlene Huysman,
nói về Ts. Brian Weiss, "Nếu bất kì người nào khác mà viết cuốn sách này
tôi chắc đã không tin nó." Nhưng đây không phải là niềm tin, đây chính là
tin cậy vào người này, người có thể chỉ lang thang, qua thôi miên, trong tưởng
tượng, trong mơ của bệnh nhân của ông ấy. Ông ấy chưa có căn cứ vững chắc,
không bằng chứng để nói rằng nó không phải là tưởng tượng mà là sống lại kiếp sống
quá khứ.
Việc sống lại kiếp sống quá khứ là hiện
tượng bao la. Bạn có thể dùng nó như quá trình lâm sàng, nhưng điều đó không phải
là chủ định của nó. Chủ định của nó là mang tới việc định hướng lại cho bản thể
bạn, việc đánh giá lại thế giới bên trong của bạn. Và thấy sự kiện rằng hàng
nghìn lần bạn đã được sinh ra lặp đi lặp lại, và bạn đã từng làm cùng điều...
điều đó làm phát kinh tởm: cùng ham muốn, cùng ghen tị, cùng tham lam, cùng bạo
hành bạn đã làm nhiều lần thế. Nếu bạn có thể sống lại mọi kiếp sống đó, chính
việc sống lại này sẽ làm thay đổi bạn một cách toàn bộ. Bạn sẽ không ham muốn bất
kì cái gì thêm nữa, bạn đã ham muốn đủ rồi. Mọi thứ bạn đã đạt tới trong kiếp
quá khứ của bạn đã chỉ chứng tỏ là bong bóng xà phòng. Bây giờ không ích gì mà
lại chạy theo bong bóng xà phòng.
Đây là lúc dừng mọi việc ham muốn, đây
là lúc dừng mọi tham lam, đây là lúc dừng mọi ghen tị. Đây là lúc nhìn vào
trong, và thấy mặt nguyên thuỷ của bạn. Ở phương Đông, chúng ta đã gọi điều này
là vòng sinh và tử... Bạn chỉ liên tục chuyển động như cái bánh xe, cùng con đường
lặp đi lặp lại, cùng nan hoa đi qua đi lại. Khi thì đi lên cao, khi thì đi xuống
thấp, nhưng nó là cùng cái bánh xe. Làm sao loại bỏ bánh xe sinh tử này đã từng
là hội tụ duy nhất của toàn thể tâm thức phương Đông. Và chắc chắn điều đó giúp
cho nhiều người thế ở Ấn Độ, ở Trung Quốc, ở Tây Tạng, ở Nhật Bản, trở nên được
chứng ngộ, trở thành chư phật. Toàn thể trái đất có cùng quyền tập ấm.
Lời kinh.
Maneesha đã hỏi:
Thưa Thầy kính yêu,
Một sư hỏi Hưng Dương Thanh Nhượng,
"Đại Thông ngồi thiền trong mười kỉ và không thể đạt tới phật tính; ông ấy
đã không trở thành phật. Làm sao điều này là có thể được?"
Lí do để Hưng Dương Thanh Nhượng không
trở thành phật, mặc dầu ông ấy đã thực hành thiền ngồi, zazen, trong hàng nghìn
kiếp... Hiển nhiên, câu hỏi này có nghĩa: cái gì đã ngăn cản ông ấy? Không ai
đã thiền lâu thế. Lí do là đơn giản, vì trở thành phật cũng là ham muốn - rất
tinh vi.
Bạn không thể trở thành phật thậm chí
trong một trăm kỉ, vì bạn là phật ngay bây giờ rồi. Vấn đề không phải là trở
thành, vấn đề là đi vào trong bản thể bạn. Nhớ sự khác biệt giữa 'hiện hữu' và
'trở thành'. Trở thành là ở đâu đó xa xôi trong tương lai: bạn phải đạt tới. Hiện
hữu là ngay bây giờ, ở đây. Bạn chỉ phải nhắm mắt lại và thấy phật. Bạn bao giờ
cũng là phật rồi.
Anh chàng Hưng Dương Thanh Nhượng đáng
thương này đang cố gắng vất vả để trở thành phật; đó là điều ngăn cản anh ta -
vì anh ta đang chạy đuổi, cứ tưởng rằng ở kia, chỗ xa xôi, anh ta sẽ trở thành
phật, và mọi lúc khi anh ta đi tìm phật, anh ta đã là phật rồi. Nếu anh ta có
thể thảnh thơi trong một khoảnh khắc, bỏ ham muốn trở thành phật đi... anh ta
chắc đã cười và hỏi xin chén trà.
Thanh Nhượng nói, "Câu hỏi của
ông hoàn toàn tự giải thích rồi."
Thanh Nhượng đang nói, "Điều này
nghĩa là không ai có thể trở thành phật được, vì mọi người đều là phật."
Sư hỏi, "Ông ấy đã thiền lâu thế;
tại sao ông ấy không thể đạt tới được phật tính?"
Ông ta vẫn chưa thể hiểu được, ông ta
vẫn lo nghĩ về việc này. "Ông ấy đã thiền lâu thế, và ông ấy đã không đạt
tới phật tính? Sao vậy?"
Thanh Nhượng nói, "Vì ông ấy đã
không trở thành phật."
Câu trả lời kì lạ. Nhưng Thiền đầy những
câu trả lời kì lạ, cực kì có ý nghĩa, nhưng nếu bạn chỉ nhìn vào lời bạn sẽ bỏ
lỡ vấn đề.
Thanh Nhượng nói, "Vì ông ấy đã
là phật, và ông ấy đã đuổi theo việc là phật một cách không cần thiết. Làm sao
ông ấy có thể đạt tới nó được?"
Đoá hồng, nếu ông ấy cố gắng trở thành
đoá hồng, bạn có cho rằng ông ấy bao giờ sẽ đạt tới điều đó không? Ông ấy không
nhìn vào bản thân ông ấy, ông ấy đã là đoá hồng rồi; ông ấy đang nhìn theo cả
mười hướng - đi đâu, tìm bí mật trở thành đoá hồng ở đâu - và ông ấy không nhìn
vào bản thân ông ấy.
Đây là một trong những điểm có ý nghĩa
nhất cần ghi nhớ: rằng khi bạn trải nghiệm vị phật trong bạn, nhớ bạn không trở
thành phật. Bạn bao giờ cũng đã là phật rồi; bạn chỉ đang để lưng bạn quay lại
ông ấy thôi. Bây giờ bạn đã lấy việc quay lại một trăm tám mươi độ, và ban đối diện
với bản thân bạn.
Làm sao người ta đối diện với bản thân
mình? Bạn làm điều đó mọi ngày đấy. Khi bạn nhìn vào trong gương, bạn đương đầu
với ai? Bản thân bạn - nhưng bản thân bạn không ở trong gương, nhớ lấy. Bản
thân bạn là người đang chứng kiến việc phản xạ của gương. Cho nên khi bạn đi
vào trong, tôi nhắc bạn liên tục, "Nhớ chỉ một phẩm chất: về việc chứng kiến."
Khi toàn thể bản thể bên trong của bạn trở thành gương và bạn có thể thấy bản
thân bạn được phản xạ trong mọi hướng, nhưng bạn nhớ rằng bạn không là việc phản
xạ, bạn là nhân chứng. Tìm ra nhân chứng là tìm ra bí mật tối thượng của cuộc sống
và sự tồn tại.
Vào thời khác, một sư hỏi Lã Tổ,
"'Ngay trước mũi ông' ngụ ý điều gì?"
Đó cũng là cách diễn đạt Thiền. Bất kì
khi nào một đệ tử hỏi thầy tìm Phật ở đâu, thầy sẽ nói, "Ngay ở trước mũi
ông."
Điều đó ngụ ý gì, "trước mũi ông
"?
Nó nghĩa là, tìm tấm gương bên trong của
bạn và nhìn vào phía trước mũi bạn. Phật không ở trong gương. Nhớ vẫn còn là
nhân chứng. Bạn là phật; gương chỉ giúp bạn nhìn mặt bạn.
Tôi đã kể cho bạn câu chuyện về Mulla
Nasruddin.
Trong tuổi già của mình ông ấy
tìm thấy một chiếc gương bên vệ đường. Ông ấy nhìn vào trong nó - ông ấy chưa
bao giờ nhìn vào gương - và ông ấy nói, "Trời! Đây dường như là ảnh chụp bố
mình. Mình chưa bao giờ biết rằng ông già này, người giờ đã chết rồi, lại là một
người thời thượng thế khi có ảnh chụp."
Ông ấy về nhà, giấu gương trong
quần áo của mình. Ông ấy không muốn để lộ bí mật này cho vợ. Ông ấy sợ bà ấy lập
tức hoảng hồn và nói, "Đây là ảnh chụp của ông! Ông làm phí tiền và chúng
ta đang chết đói." Thế là ông ấy đơn giản đi lên tầng trên và cố giấu nó
trong va li đầy quần áo.
Bà vợ theo sát sau lưng ông ấy
mà không gây tiếng động bước chân nào. Bà ấy quan sát, bà ấy biết chỗ nó được cất.
Bà ấy đi, và Mulla Nasruddin không nhận biết về bà ấy. Khi ông ấy đi ra ngoài
bà ấy lập tức mở va li ra. Bà ấy nhìn vào gương và bà ấy nói "Trời, già thế
mà ông ta còn theo đuổi mụ già sọm này, mà ông ta còn giữ nó như một bí mật với
mình!"
Lần đầu tiên khi bạn đương đầu với bản
thân bạn ở trước mũi bạn, trong bản thể bên trong của bạn như tấm gương, có khả
năng nghĩ rằng bạn là anh chàng trong gương. Do đó, tôi liên tục lặp lại,
"Vẫn còn là nhân chứng đi. Bất kì cái gì xảy ra, bạn chỉ là nhân chứng,
không cái gì khác."
Khi mọi thứ rơi rụng đi và chỉ nhân chứng
còn lại trong sự thuần khiết tuyệt đỉnh của nó, bạn đã trở thành phật, bạn đã
trở thành một với cái toàn thể. Và có lẽ - nếu bạn không là nửa phật như Phật
Gautam, mà là vị phật đầy đủ với cả hai cánh còn nguyên vẹn - có lẽ bạn sẽ hiểu
phát biểu của George Gurdjieff, rằng đôi khi bộ phận là lớn hơn cái toàn thể,
vì cái toàn thể là vô ý thức.
Vô ý thức, dù bao la thế nào, thậm chí
không lớn hơn một giọt sương của ý thức. Bóng tối, dù bao là cổ đại thế nào,
cũng không lớn hơn mọt ngọn lửa nhỏ của chiếc nến. Ngọn lửa nhỏ của chiếc nến
là lớn hơn nhiều so với mọi bóng tối của thế giới. George Gurdjieff, dù phi lí
thế nào, vẫn tuyệt đối đúng.
Khi sư hỏi Lã Tổ, "'Ngay trước
mũi ông' ngụ ý điều gì?"
Lã Tổ đáp ứng, "Tre mảnh
không thể dùng được làm nhạc cụ; quả bầu không thể biến thành giàn nó leo
lên."
Ông ấy đang nói, theo cách rất biểu dụ
- "Tre mảnh không thể dùng được làm nhạc cụ; quả bầu không thể biến thành
giàn nó leo lên." - ông ấy đang nói rằng bạn phải đi vào bên trong, chỉ
quan sát điều bạn đang đi trực tiếp và thẳng phía trước mũi bạn. Không đi dích
dắc. Thế giới bên trong là bao la; đừng đi đây đó, bạn sẽ bị lạc.
Do đó, tôi đã từng bảo bạn, "Đi
như mũi tên, đi thẳng." Đâm vào cội nguồn, và mọi thứ khác trở thành rõ
ràng tới mức người đã đâm vào trung tâm của mình không bao giờ hỏi lại câu hỏi
lần nữa. Mọi câu hỏi đều là chết, mọi câu trả lời đều là chết; bạn đã tìm thấy
chìa khoá chủ bằng vàng.
Thôi Quần có lần đi vào một ngôi
đền và để ý thấy một con chim sẻ ỉa lên đầu phật trong ảnh.
Đây là chỗ đúng cho Đảng Cộng hoà Ấn Độ,
và tổ chức Dalit - hành động tức khắc đó nên được lấy chống lại những con chim
sẻ, vì chúng đang ỉa lên đầu Phật Gautam!
Thôi Quần nói với Như Hội, đệ tử
của Mã Tổ, "Chim sẻ có phật tính hay không?"
Tại sao ông lo nghĩ rằng chim sẻ ỉa
lên đầu Phật Gautam? Tại sao ông lo nghĩ?
"Chim sẻ có phật tính hay
không?"
Như Hội trả lời, "Có!"
- Chim sẻ cũng có phật tính."
Thôi Quần nói, "Thế thì tại
sao nó ỉa lên đầu phật?"
Như Hội đáp, "Nó có ỉa lên đầu
diều hâu không?"
Phật đang ngồi im lặng thế; điều đó
thành có thể để cho chim sẻ ỉa lên Phật. Đó chính là im lặng của ông ấy, đó
chính là sự bất động hoàn toàn của ông ấy...
Một trong những thầy lớn của người
Jainas là Bahubali. Tượng của ông ấy ở miền Nam Ấn Độ là tượng lớn nhất thế giới,
năm mươi mét chiều cao. Toàn thể quả núi đã được đẽo thành tượng. Ngón chân nhỏ
nhất của chân ông ấy dài bằng cả thân thể bạn. Để thấy được toàn thể bức tượng,
bạn phải đi dọc theo chiếc thang bắc từ một đầu, trải suốt toàn thể bức tượng,
và kết thúc ở đầu kia. Nó gần như là trèo lên núi. Cái đầu to thế, bạn có thể có
cả đám tụ tập ở đó.
Bahubali... Bản thân cái tên này có
nghĩa: một người rất mạnh. 'Bahu' nghĩa là cánh tay - người có cánh tay bằng
thép. Ông ấy thiền đứng gần núi đó, và ông ấy ở sâu trong thiền tới mức chim tới
làm tổ trong tai ông ấy, và ông ấy đứng lâu ở đó tới mức cây leo bắt đầu bò lên
thân thể ông ấy.
Đó là bức tượng đẹp, có lẽ đẹp nhất thế
giới. Hàng nghìn nghệ sĩ đã làm việc cùng nhau trong hài hoà vô cùng để tạo ra
bức tượng lớn đó. Mặc dầu Bahubali không phải là một trong những tirthankaras của
người Jainas - ông ấy không được tính vào trong số hai mươi tư người - ông ấy
được kính trọng gần như tirthankara. Ông ấy là một thầy lớn, một thiền nhân lớn,
ở sâu trong thiền thế; đây chỉ là biểu tượng rằng chim đã làm tổ trong tai ông ấy,
rằng cây leo đã mọc quanh chân ông ấy, tới bắp đùi, và đang vươn tới ngực ông ấy,
nở hoa. Người này hoàn toàn bị che phủ bởi hoa và tán lá. Nhưng ông ấy đã quên
mọi thứ của cái bên ngoài; ông ấy đã đi sâu thế, sâu nhiều dặm.
Chim sẻ có thể làm tổ trên đầu vị phật,
nhưng nó không thể ỉa lên đầu diều hâu được. Diều hâu bay nhanh nhất trong mọi
loài chim.
Tôi đã nghe về Paddy và Seamus,
đang bước đi ngoài đường, và một con diều hâu ỉa lên Paddy. Toàn thể mặt anh ta
dính đầy phân. Seamus nói, "Đợi đã, phải mất chút thời gian; em sẽ phải
quay về nhà để tìm khăn giấy nào đó."
Paddy nói, "Em ngốc! Đến
lúc em quay lại đây, con diều hâu chắc sẽ bay đi xa nhiều dặm đường rồi!"
Bài cú:
Lá rụng
có trở về cành không?
Con bướm.
Nhà thơ Thiền này đang nói, "Con
bướm này là gì? Nó phải là chiếc lá rụng đang trở về cội nguồn."
Trong các bức hoạ bằng lời này, nhà
thơ Thiền đã nói nhiều thế.
Lá rụng có trở về cành không?
Con bướm.
Chiếc lá rụng trở thành con bướm và trở
lại trên cành.
Mọi thứ trở lại cội nguồn: đó là nghĩa
của bài cú này. Bạn có thể mất thời gian, nhưng người ta phải trở về cội nguồn.
Tại cội nguồn bạn là phật. Tại cội nguồn bạn là một với vũ trụ, và có lẽ còn lớn
hơn vũ trụ.
Maneesha đã hỏi một câu hỏi:
Thưa Thầy kính yêu,
Từ lớp học nhà trường, nơi tiếng
cười bị coi là phá hoại ngầm thẩm quyền, tới khách sạn năm sao, nơi nó được coi
là gây lúng túng, cảm giác khôi hài không còn là chuyện đùa. Nếu, từ lúc sinh,
chúng ta được phép cười mà không bị kiềm chế, liệu chúng ta có thành công trong
việc không bị làm biến chất bởi ước định của chúng ta, và cứu được thông minh tự
nhiên của chúng ta không?
Có chứ, Maneesha. Tiếng cười là trị liệu
đấy. Và nếu bạn được phép từ chính lúc ban đầu tận hưởng tiếng cười bụng mà
không bị kiềm chế, không bị cấm đoán, việc tìm ra vị phật của bạn sẽ là việc dễ
dàng nhất, vì bạn sẽ tự do với mọi sự nghiêm chỉnh. Bạn sẽ tự do với mọi căng
thẳng, cấm đoán, đàn áp, và chỉ trong tự do này người ta tìm ra vị phật. Do đó,
trước việc thiền của bạn, tôi đã để thời gian đặc biệt dành cho Sardar
Gurudayal Singh. Tôi muốn bạn cười sâu nhất có thể được, để cho bạn được nhẹ
gánh. Thế thì thiền là rất dễ dàng, không cái gì cấm đoán bạn. Đóng góp của tôi
cho thế giới là: làm cho cảm giác khôi hài là một phần của trưởng thành tâm
linh. Người không thể cười là ốm, ốm tới chết.
Bernie Baloney phi thẳng vào
phòng cấp cứu của Bệnh viện Hamchop. "Tôi xin lỗi, thưa cô," anh ta
nói hổn hển, khi anh ta tới chỗ cô tiếp tân, "nhưng cô có thể nói cho tôi
cô Fitz đang ở phòng nào không?"
"Cô Fitz à? Anh ngụ ý cô
Fannie Fitz?" cô tiếp tân hỏi. "Người đàn bà bị chẹt qua bởi xe lăn
đường sáng nay sao?"
"Đúng rồi!" Bernie
nói. "Cô ấy ở phòng nào?"
"Được," cô tiếp tân giải
thích, "anh sẽ thấy cô ấy ở các phòng tám, chín và mười!"
Đây là điều Iyengar đang cố làm với
Thượng đế - chặt ngài thành nhiều mảnh. Những người kiểu đồ tể này!
Cherrie Chubbs quan tâm tới chứng
bất lực của chồng mình Buster, nhưng cô ấy cũng nhận ra rằng anh ấy sẽ không
bao giờ thừa nhận nó là vấn đề. Cho nên một hôm cô ấy đi tới gặp bác sĩ gia
đình, bác sĩ Hardong, ông ấy kê cho một số thuốc để nâng tinh thần của Buster
lên.
Cherrie đem đơn thuốc tới cửa
hàng thuốc nhưng không may ông dược sĩ đọc nhầm chữ viết tay của bác sĩ Hardong.
Thay vì viết "bốn thìa cà phê " lên nhãn, ông ấy viết "bốn mươi
thìa cà phê."
Sáng sớm hôm sau, Cherrie Chubbs
phi vào phòng làm việc của bác sĩ Hardong.
"Có chuyện gì vậy?"
bác sĩ hỏi, nhìn vào Cherrie đang phát cuồng. "Thuốc không có tác dụng
sao?"
"Chắc chắn là có tác dụng,"
Cherrie mỉm cười, "nhưng bây giờ tôi cần thuốc giải để cho họ có thể đóng
nắp quan tài của anh ấy!"
Fritz Frankfurter, một khách du
lịch Đức, chạy vào nhà người bạn cũ, Helmut Hamburger - cả hai cùng đi nghỉ ở
bãi biển Miami. Họ đi tới quán rượu bãi biển ngoài trời để tán gẫu và uống bia.
Đột nhiên, Fritz nghẹn lại vì
bia. "Trời!" anh ta líu lưỡi. "Nhìn cái bà béo, lôi thôi lếch thếch
kia trong bộ đồ bikini mầu lục - người đang nhảy tưng tưng trên cát và vung tay
ấy. Điều đó phải là cảnh tượng kinh tởm nhất trên cả bãi biển này. Ông có cho rằng
với mọi việc nhảy tưng tưng và vung tay và liếc mắt đểu cáng về tôi, bà ấy đang
thử gạ gẫm tôi không?"
"Tôi không biết,"
Helmut nói, vừa uống bia. "Nhưng nếu ông thích, tôi sẽ đi tới đó và hỏi bà
ấy - bà ấy là vợ tôi!"
Nivedano...
(tiếng trống)
(lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại và cảm thấy thân
thể bạn hoàn toàn đông cứng.
Đây là đúng khoảnh khắc để nhìn vào
bên trong bằng toàn bộ sinh lực của bạn, bằng toàn thể tâm thức bạn và bằng sự
khẩn thiết dường như đây là khoảnh khắc cuối cùng của đời bạn.
Đi thẳng như mũi giáo, xuyên vào chính
trung tâm của bản thể bạn - mỗi lúc một sâu hơn. Bạn đi càng sâu, bạn càng gần
với bản thân bạn hơn. Bạn đi càng sâu, bạn càng là phật hơn.
Khoảnh khắc này nhớ chỉ một điều thôi,
vì đó là chính tâm linh của người thức tỉnh. Là nhân chứng. Chỉ quan sát và
không bị đồng nhất với bất kì cái gì. Bạn không là thân thể, bạn không là tâm
trí, bạn không là bất kì kinh nghiệm tâm linh nào nữa. Bạn chỉ là nhân chứng.
Việc chứng kiến là khoa học vĩ đại nhất
cho cuộc cách mạng bên trong.
Để làm cho điều đó rõ ràng hơn,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi, buông bỏ, nhưng vẫn còn là
nhân chứng, quan sát bất kì cái gì xảy ra.
Im lặng lớn giáng xuống bạn, an bình
sâu sắc nảy sinh trong bản thể bạn. Sự phân tách của bạn khỏi vũ trụ biến mất;
bạn bắt đầu tan chảy và hội nhập. Thính phòng Phật Gautam bắt đầu có vẻ giống
như cái hồ tâm thức không có bất kì gợn sóng nào.
Buổi tối nay là đẹp theo cách riêng của
nó, nhưng sự hiện diện của mười nghìn chư phật đã làm cho nó thành huy hoàng. Mọi
thứ quanh bạn, tre, sao, tất cả đều hân hoan và nhảy múa. Thậm chí có một phật
và toàn thể vũ trụ liên tục mở hội - và khi mười nghìn người được tập trung thì
toàn thể vũ trụ trở thành lễ hội.
Thu lấy thật nhiều niềm vui, an bình,
im lặng, phúc lạc, cực lạc, để mang theo cùng bạn, và thuyết phục vị phật đi
cùng. Đó chính là bản tính của bạn.
Ông ấy phải diễn đạt trong hành động của
bạn, trong cử chỉ của bạn, trong lời của bạn, trong im lặng của bạn.
Ông ấy phải trở thành toàn thể bản thể
bạn, thơ ca của bạn, bài ca của bạn, điệu vũ của bạn.
Nivedano...
Quay lại, nhưng nhớ, bạn quay lại như
chư phật - với cùng sự duyên dáng, với cùng cái đẹp, với cùng huy hoàng. Ngồi
xuống trong vài khoảnh khắc chỉ để hồi tưởng, để nhớ lại con đường vàng bạn đã
đi qua, an bình mênh mông trong điện thờ bên trong nhất của bạn - duyên dáng mà
là bản tính của bạn, nhận biết điều đó là quyền tập ấm của bạn.
Bây giờ ngồi như phật, bạn là người
may mắn nhất, người được phúc lành nhất trên thế gian vào khoảnh khắc này.
Bạn phải lan toả cực lạc này khắp thế
giới.
Phúc lành này bạn phải chia sẻ với mọi
người, với bạn bè và người lạ.
Chúng ta phải làm cho toàn thể trái đất
này bắt lửa với đam mê mới - đam mê về bản thể bên trong nhất của bạn - với ngọn
lửa mới chỉ thiêu cháy cái giả và mang tới vàng ròng.
Nhân loại đã quên mất ngôn ngữ của việc
là vị phật.
Chúng ta phải lan toàn thông điệp này
cho những ngõ ngách xa xôi nhất của thế gian?
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu.
0 Đánh giá