Chương 2. Alleluia cuối cùng

Chương 2. Alleluia cuối cùng

Price:

Read more

Chính thân này là phật - Osho

Bài nói về Bài ca Thiền của Bạch Ẩn

Chương 2. Alleluia cuối cùng



Powered by RedCircle


Câu hỏi thứ nhất:

Tâm thức chứng ngộ có ít đậm đà hơn tâm thức bình thường không?

Tâm thức là một. Bạn không thể phân chia nó thành hai. Tâm thức là không phân chia được. Bạn không thể nói 'tâm thức bình thường' và 'tâm thức chứng ngộ' - tâm thức là ngụ ý chứng ngộ.

Người bình thường không có ý thức, người đó là vô ý thức. Người đó tin người đó có ý thức - chính niềm tin của người đó ngăn cản người đó trở nên có ý thức. Nếu người ốm tin người đó mạnh khoẻ, thế thì không có cách chữa cho người đó, không thuốc thang, không phương thuốc. Nếu một người không biết gì về yêu, nghĩ người đó là người yêu, người đó sẽ không bao giờ biết bất kì cái gì về yêu. Người bình thường sống trong vô ý thức vì người đó tin người đó đã có ý thức. Người đó đã tự lừa bản thân mình, người đó đã tự dối bản thân người đó.

Tâm thức bao giờ cũng chứng ngộ. Có ý thức ngụ ý là Phật. Và khả năng này tồn tại trong mọi người. Vậy mà mọi người liên tục sống theo cách vô ý thức vì họ tin họ đã có ý thức, cho nên chẳng có gì được làm, chẳng có gì được biến đổi. Họ liên tục nghĩ đây là mọi điều họ có. Điều này thậm chí không là sự bắt đầu; cuộc hành trình đã không bắt đầu. Bạn đang ngủ say. Nhưng bạn có thể có cuộc hành trình mơ - bạn có thể đi vào trong mơ tới góc xa nhất của thế gian, và bạn có thể liên tục tin rằng bạn là du khách. Và mọi lúc bạn đang ngủ ở đây bây giờ.

Ở đây bây giờ bạn đang ngủ. Đó là điều vô ý thức là gì. Bạn có thể có ý thức về quá khứ - nhưng quá khứ không còn nữa, cho nên ý thức là vắng mặt. Bạn có thể có ý thức về tương lai, và tương lại còn chưa có. Ý thức đó là rởm. Ý thức duy nhất là của ở đây bây giờ, của khoảnh khắc này. Nếu bạn hoàn toàn ở đây ngay khoảnh khắc này, toàn bộ ở đây khoảnh khắc này, thế thì bạn là có ý thức. Và trong chính sự mãnh liệt đó bạn trở thành ngọn lửa ánh sáng. Ngọn lửa không khói. Đó là điều chứng ngộ là gì.

Cho nên xin đừng phân chia tâm thức làm đôi; nó không thể bị phân chia. Tâm thức có một trạng thái thôi - của nhận biết. Tâm thức không biết tới quá khứ, không biết tới tương lai, không có thời gian khác, không có thế giới khác.

Một nhà thơ lớn, Paul Eluard, đã nói: 'Có thế giới khác. Nhưng thế giới khác đó bị ẩn kín trong thế giới này.' Điều đó là đúng, điều đó là chính xác, điều đó là hoàn cảnh. Thượng đế hiện hữu, nhưng không ở đâu đó khác - bị ẩn kín trong khoảnh khắc này.

Jesus nói với đệ tử của ông ấy: 'Nhìn những đoá hoa loa kèn trên cánh đồng. Chúng không làm việc vất vả, chúng không nghĩ tới ngày mai.' Quán tưởng hoa loa kèn trên cánh đồng, và Jesus nói với đệ tử của ông ấy, chỉ dẫn về những hoa loa kèn đó. Và ông ấy nói, 'Ngay cả Solomon trong mọi vinh quang của ông ấy đã không được trang điểm như vinh quang của những hoa này.' Cái đẹp của hoa loa kèn khiêm tốn này là gì? Và giầu có của hoa loa kèn khiêm tốn là gì? Nó là hoàn toàn ở đây bây giờ - nó không biết tới thời gian khác và không gian khác. Nó không biết thế giới khác. Sự mãnh liệt của nó, tính toàn bộ của nó, tính toàn thể của nó, làm cho nó đẹp hơn Solomon trong mọi vinh quang của ông ấy.

Vâng, ngay cả các hoàng đế vĩ đại nhất cũng là nghèo nàn trước hoa loa kèn. Hoa loa kèn tồn tại trong khoảnh khắc này. Khoảnh khắc bạn tồn tại trong khoảnh khắc này, bạn là có ý thức. Ý thức là của hiện tại; ý thức là một loại hiện diện. Bằng không bạn sống như robot, cái máy. Bị ám ảnh bởi thói quen của bạn, bạn liên tục lặp đi lặp lại chúng mãi. Và vì chúng là máy móc, chúng không bao giờ thoả mãn bạn. Cho nên bánh xe liên tục chuyển. Không được thoả mãn, bạn ham muốn tương lai tốt hơn. Không được thoả mãn với quá khứ, bạn phóng chiếu tương lai. Nhưng tương lai được phóng chiếu ra từ quá khứ - nó nhất định giống điều đó. Có thể chút ít khác đi ở đây đó, nhưng không khác mấy. Một thứ được sửa đổi, được trang hoàng thêm chút ít, được hoàn thiện, nhưng mọi lúc trong bản chất nó vẫn là cái cũ. Lần nữa bạn sẽ không được thoả mãn, và bạn lại sẽ phóng chiếu.

Con người ở trong sự bất mãn sâu sắc, và liên tục phóng chiếu thiên đường ở đâu đó khác. Thiên đường đó không bao giờ tới; nó không thể tới được. Thiên đường đã tới rồi, nó đã ở đây rồi. Con người không bao giờ rời khỏi Vườn Eden. Điều thực sự đã xảy ra khi Adam ăn quả của Cây Tri thức: anh ta đã rơi vào ngủ. Và anh ta bắt đầu mơ rằng anh ta đã bị đuổi ra, rằng anh ta đã bị tống ra khỏi Vườn Eden, rằng Thượng đế giận dữ, rằng anh ta đã phản bội. Anh ta bắt đầu cảm thấy mặc cảm, anh ta bắt đầu cảm thấy là tội nhân. Và anh ta đã tạo ra ác mộng riêng của mình.

Bằng không, thực ra, Adam đã không bao giờ rời khỏi Vườn Eden lấy một khoảnh khắc. Vì anh ta có thể đi đâu được? Cái toàn thể này là Vườn Eden, thiên đường là khắp chốn này rồi. Nó là thế giới của Thượng đế - Thượng đế có thể đuổi Adam đi đâu được? Chỗ nào? Không có thế giới khác, việc đuổi ra là không thể được. Đây là sự tồn tại duy nhất có đó.

Cho nên hiểu biết của tôi về chuyện ngụ ngôn Kinh Thánh là ở chỗ: Adam đã rơi vào giấc ngủ, anh ta đã trở thành vô ý thức. Tri thức chứng tỏ là một loại chất độc. Nó là vậy - tri thức bao giờ cũng làm cho mọi người thành vô ý thức. Vì tri thức trở thành nội dung trong tâm thức của họ, và nội dung bao quanh tâm thức của họ như bụi bao quanh gương. Và càng nhiều tri thức, càng nhiều bụi. Và một ngày nào đó gương hoàn toàn bị mất - có hết tầng bụi nọ tới tầng bụi kia và rất khó tìm thấy gương.

Và bạn là Adam đó và Eve đó. Đấy không phải là cái gì đó đã xảy ra trong quá khứ; nó không phải là lịch sử, nó đang xảy ra. Nó bao giờ cũng đang xảy ra và nó sẽ bao giờ cũng xảy ra. Thu thập tri thức, ăn từ Cây Tri thức, và bạn trở nên vô ý thức.

Thế thì cách trở nên có ý thức là gì? Bỏ nội dung, bỏ ý nghĩ, bỏ tri thức. Hãy dỡ bỏ gánh nặng cho bản thân bạn. Hãy để tâm trí bạn trở thành trống rỗng, hãy để tâm trí bạn trở thành vô trí. Và đột nhiên bạn sẽ ngạc nhiên rằng bạn chưa bao giờ đi bất kì chỗ nào khác, bạn đã ở trong thiên đường rồi.

Đó là điều đã xảy ra cho Phật Gautam. Ngày ông ấy trở nên chứng ngộ, bạn có biết lời đầu tiên ông ấy thốt ra là gì không? Ông ấy đã nói: 'Kì diệu! Kì diệu! Mình bao giờ cũng là cái này rồi. Kì diệu! Kì diệu! Toàn thể sự tồn tại đã trở nên chứng ngộ cùng mình.' Hai điều ông ấy đã nói: 'Mình ngạc nhiên! Mình đã từng tìm và kiếm cái gì nhỉ? Và mình bao giờ cũng là cái đó rồi!' Và điều thứ hai, ông ấy đã ngạc nhiên rằng 'Mọi người đang tìm kiếm cùng cái mình đã tìm kiếm, và mọi người thực sự đã chứng ngộ.'

Mọi sinh linh đều là chư phật từ chính lúc bắt đầu. Bạn đã là Phật lúc bắt đầu, bạn là Phật ở giữa, bạn sẽ là Phật ở cuối. Phật tính là bản chất. Nó không phải là cái gì đó ngẫu nhiên xảy ra rồi biến mất, khi thì xảy ra, khi thì không xảy ra. Nó là bản tính bên trong của bạn. Nó là bạn.

Bạn hỏi tôi: Tâm thức chứng ngộ có ít đậm đà hơn tâm thức bình thường không?

Điều thứ nhất: Không có tâm thức bình thường. Bình thường là vô ý thức. Chỉ có một tâm thức và cái đó là tâm thức chứng ngộ. Nhưng nói 'tâm thức chứng ngộ' là lặp lại, vì cả hai từ này ngụ ý cùng một điều - 'chứng ngộ' và 'tâm thức'. Cho nên không có nhu cầu dùng hai từ, đơn giản 'tâm thức' là đủ.

Và chắc chắn nó là đậm đà hơn, vì nó là đa chiều. Vô ý thức là một chiều, vô ý thức là rất hẹp. Tâm thức là mở, tâm thức là rộng. Tâm thức là như bầu trời, nó không biết tới biên giới. Một cách tự nhiên, nó là đậm đà hơn - tuyệt đối đậm đà. Chỉ Phật tận hưởng thế giới. Không phải bạn, bạn chỉ mơ về việc tận hưởng của bạn. Tận hưởng của bạn nhiều nhất là một loại giải trí.

Bạn cố quên đi khổ của bạn trong giải trí, và bạn gọi nó là tận hưởng. Chỉ Phật biết tận hưởng là gì. Nó không phải là giải trí. Một khi bạn nhận biết, bạn thấy rằng bạn là phúc lạc. Phúc lạc tới như cái bóng của nhận biết. Một khi bạn biết bạn là ai, bạn có mọi điều bạn có thể mơ, điều bạn đã từng mơ tới. Và nhiều hơn. Nhiều vô hạn.

Chỉ những người đã trở nên thức tỉnh mới biết tới mầu xanh của cây và đỏ và vàng. Và chỉ những người đã trở nên thức tỉnh, họ biết cái đẹp của đại dương và cát và mặt trời. Chỉ những người đã trở nên thức tỉnh, họ mới biết niềm vui mênh mông của yêu, của việc có quan hệ, của trao đổi, của chia sẻ. Chỉ những người đã trở nên thức tỉnh mới biết sự tồn tại này là phúc lành. Họ biết. Những người khác chỉ tìm, kiếm, dò dẫm trong bóng tối của con người họ.

Nhưng câu hỏi này là có liên quan, bởi lí do nào đó. Suốt nhiều thời đại, nhiều tôn giáo đã tồn tại trên trái đất - do con người bịa ra, được bịa ra từ vô ý thức của con người, được bịa ra tương ứng với khổ của con người, được bịa ra từ khổ. Và họ đã từng cố gắng mô tả điều tối thượng trong tâm thức dường như nó là đờ đẫn, chết, không đậm đà chút nào trong nó, không niềm vui trong nó. Người Ki tô giáo nói rằng Jesus không bao giờ cười. Thật kì cục. Nếu Jesus không thể cười được thế thì ai khác? Bạn có cho rằng bạn có thể cười được không? Vâng, đôi khi bạn cười, nhưng tiếng cười của bạn là nông. Nó nhiều nhất là trên môi, hay nếu nó đi rất sâu nó đi tới họng. Nó không tới từ tim, nó không tới từ tâm can bạn, nó không tới từ cốt lõi của bạn. Nó chỉ có đó, hời hợt, tô vẽ. Nó là nông.

Chỉ Jesus có thể cười. Và khi Jesus cười ông ấy là tiếng cười - không phải ông ấy cười. Khi bạn cười, bạn cười. Khi Jesus cưởi ông ấy là tiếng cười. Khi bạn nhảy múa, bạn nhảy múa. Khi Jesus nhảy múa ông ấy là điệu múa. Khi bạn yêu, bạn yêu. Khi tôi yêu, tôi đơn giản là việc yêu. Tôi không tồn tại tách rời khỏi nó, bằng không sẽ có phân chia, chia chẻ. Khi bạn cười, bạn đang đứng tách xa và cười - việc cười là đóng vai, toàn bộ con người của bạn không được tham gia vào trong nó.

Và người Ki tô giáo nói điều rất ngu xuẩn, rằng Jesus không bao giờ cười. Tại sao họ nói điều đó? Từ khổ của họ, từ đau khổ của họ, từ cái vô nghĩa của họ, họ đã mô tả Jesus buồn, u tối, nghiêm chỉnh, nấm mồ. Và bởi vì điều này, nhà thờ của bạn đã trở thành nghĩa địa; niềm vui của sự sống không còn tồn tại ở đó. Và bởi vì điều này kinh sách của bạn đã trở thành giống như bạn thấy trong bảo tàng - con rắn ngâm trong rượu. Nó sẽ còn lại lâu. Nhưng rắn trên cỏ sống động trong ánh mặt trời, trên đá, nghỉ ngơi buổi trưa, ngủ trưa, con rắn trèo lên cây hay nhún nhảy cùng cành cây, con rắn sống động. Và rắn trong bảo tàng, trong bệnh viện, trong phòng thí nghiệm khoa học, trong rượu ngâm. Rắn ngâm rượu, hay gọi nó là rắn rượu, sẽ còn lại lâu, vì nó đã chết.

Rắn thực, rắn sống động, sẽ không sống lâu, vì nó sống động - chết sẽ tới. Nhưng với rắn rượu không có chết.

Jesus đã chết. Ông ấy đã là đoá hoa - đã nở buổi sáng, đến tối thì qua đời. Nhưng Christ đã được người Ki tô giáo đặt ra, vẫn sống. Đó là con rắn rượu, được đóng chai, một mảnh bảo tàng. Nó có thể sống mãi mãi. Kinh sách của bạn là chết; chúng giống như bướm khô được kẹp trong sách. Bạn có thể thu thập bướm và liên tục kẹp chúng vào sách - chúng có vẻ giống bướm, nhưng chúng không giống. Vì bướm là gì nếu nó không thể có tự do, nếu nó không sống động, nếu nó không lang thang từ hoa này sang hoa khác, nếu nó không là kẻ lang thang trên đôi cánh - nó là gì? Nó chẳng là gì cả. Nó là cái xác.

Kinh Thánh của bạn cũng vậy, Veda và Koran của bạn cũng vậy. Chúng là những thứ được bịa ra. Jesus, Jesus thực, chỉ là cái cớ. Và bạn đã áp đặt lên Jesus thực, chính Jesus riêng của bạn, người không bao giờ cười. Jesus đã là loại người khác toàn bộ. Tôi không thể hình dung rằng ông ấy sẽ không cười. Ông ấy đã đi với những người đẹp. Ông ấy đã không đi cùng các thánh nhân, nhớ lấy, ông ấy đã đi cùng những người đẹp. Người say và người đánh bạc và gái mãi dâm nữa. Ông ấy đã đi với những người thực, người đích thực. Ông ấy đã không đi cùng các thánh nhân rởm, ông ấy đã đi cùng tội nhân.

Các thánh nhân là bướm khô bị kẹp sách. Tội nhân là sống động - con rắn vẫn còn trên đá giữa trưa nắng. Tội nhân đôi khi có thể trở thành thánh nhân, nhưng thế thì tính thánh nhân của họ có phẩm chất khác toàn bộ cho nó. Họ không thể thuộc về bất kì nhà thờ nào, họ không thể thuộc về bất kì giáo phái nào. Họ không thể thuộc vào được - làm sao thánh nhân có thể thuộc vào được? Thánh nhân là tựa hương thơm, tự do, bay theo gió - người đó không thể thuộc vào được. Jesus không bao giờ thuộc vào bất kì người nào. Đó là lí do tại sao người Do Thái giận ông ấy - họ muốn ông ấy thuộc về họ.

Thánh nhân thực sẽ không được nhận ra như thánh nhân, không nhà thờ nào sẽ phong cho họ là thánh. Và thánh được nhà thờ phong cho, thực sự là các thánh nhân hư huyễn, vật thờ, giả, nhân tạo, tổng hợp, nhựa. Vâng, họ không cười, điều đó đúng. Nhưng Jesus không phải là loại thánh nhân đó. Ông ấy cười, ông ấy uống rượu, ông ấy ăn ngon, ông ấy yêu… Ông ấy là con người thực của đất, rất trần tục, được bắt rễ trong đất.

Và đất không chống lại trời. Quan sát cây mà xem - cây có thể vươn lên cao hơn trên trời nếu nó ăn sâu hơn vào đất. Và điều như vậy là qui tắc, điều như vậy là luật. Người được bắt rễ sâu trong đất có thể đi sâu vào Thượng đế - không có điều khác. Người có thể cười và tận hưởng và vui vẻ, có thể cầu nguyện. Rễ của người đó ở trong đất sẽ cho người đó đủ chất nuôi dưỡng để cầu nguyện. Người đó sẽ biết ơn - chỉ thế thì người đó có thể cầu nguyện.

Thượng đế là có ý nghĩa chỉ khi nó tới từ lòng biết ơn của bạn. Nhưng làm sao bạn có thể biết ơn nếu bạn thậm chí không thể cười? Nhà thờ đã trở thành nghĩa địa.

Cho nên câu hỏi của bạn là có liên quan. Bạn có thể sợ nếu bạn trở nên chứng ngộ, sự sống của bạn sẽ không đậm đà thế. Tôi hứa với bạn, nó sẽ đậm đà hơn. Ngay bây giờ bạn chỉ mơ về niềm vui. Chúng không là thực ở đó, không thực. Chỉ trong tưởng tượng của bạn, chúng tồn tại.

Tôi hứa với bạn: vui thực, yêu thực, đích thực. Và bất kì khi nào một người là đích thực, người đó không chỉ khôn. Chỉ khôn là không đủ khôn. Người khôn thực - tôi gọi người đó là 'khôn khác' - người khôn thực bao giờ cũng có đủ can đảm để là ngu với xung quanh một chút ít, để là ngu xung quanh. Khôn thực bao giờ cũng có cái gì đó của ngu trong nó. Và cũng vậy, người ngu thực có cái gì đó của khôn trong người đó. Vì con người thực bao giờ cũng là sự gặp gỡ của các cái đối lập. Gặp gỡ của đất và trời, gặp gỡ của mùa hè và mùa đông, gặp gỡ của ngày và đêm, gặp gỡ của khôn và ngu.

Ngu cũng không phải là hoàn toàn sai. Nó có cái gì đó đẹp trong nó - nó có vui đùa trong nó, nó không có nghiêm chỉnh trong nó. Nó là vô tham vọng, nó là hồn nhiên. Cho nên người khôn thực có cái gì đó của ngu trong người đó - nó bao giờ cũng có đó, nó làm cho cuộc sống của người đó đậm đà. Người im lặng thực, có bài ca để hát. Do đó mà có Bài ca Thiền này của Bạch Ẩn.

Bạn không kết nối thiền và bài ca cùng nhau trong tâm trí bạn. Bài ca về thiền sao? Bài ca về yêu là được, nhưng bài ca về thiền sao? Bài ca của Solomon là được, nhưng bài ca về thiền sao? Thiền dường như là không hát, thiền dường như là nghiêm chỉnh, thiền dường như là im lặng. Và bài ca sao? Bài ca là không im lặng, bài ca có tính diễn đạt, tưng bừng hớn hở, nhảy múa. Nhưng thiền thực bao giờ cũng có bài ca để hát, điệu vũ để nhảy. Nó đậm đà.

Đó là lí do tại sao nhiều người thế bị phân vân ở đây. Đặc biệt những người tôn giáo, vì họ là ít tính tôn giáo nhất - họ rất bị phân vân ở đây. Thiền và nhảy múa, tính chất sannyas và yêu, tất cả đi cùng nhau. Tôi đang cố tạo ra gặp gỡ của các cái đối lập. Và bất kì khi nào hai cái đối lập gặp gỡ, có phúc lạc lớn. Khi hai cái đối lập gặp gỡ, chỉ thế thì có phúc lạc. Đàn ông gặp đàn bà và có cực thích và có niềm vui. Và sống gặp chết và có cực lạc lớn, nếu bạn biết cách cho phép nó. Khoảnh khắc chết là khoảnh khắc cực lạc lớn nhất - nếu bạn biết cách cho phép nó, nếu bạn biết cách thảnh thơi trong nó, cách buông xuôi theo nó.

Ở đây, yêu sẽ gặp gỡ với từ bỏ. Ở đây, thiền sẽ gặp gỡ với lời cầu nguyện. Ở đây, im lặng và âm thanh sẽ ở cùng nhau.

Một mình im lặng là nghèo nàn, một mình âm thanh cũng vậy. Một mình âm thanh là ầm ĩ, một mình im lặng là chết. Khi im lặng và âm thanh gặp gỡ, có âm nhạc. Âm nhạc là gặp gỡ của im lặng và âm thanh. Có nhịp điệu giữa âm thanh và im lặng, do đó có âm nhạc. Âm nhạc lớn bao giờ cũng chứa im lặng trong nó và âm thanh. Và thiền lớn cũng chứa âm thanh trong nó và im lặng.

Đừng sợ, tôi không dạy bạn tôn giáo phủ định sự sống. Tôi đang dạy tôn giáo tuyệt đối khẳng định sự sống. Sự sống là Thượng đế.

Câu hỏi thứ hai:

Tại sao tôn giáo của Phật bị hoàn toàn bật rễ khỏi Ấn Độ?

Lí do đơn giản. Vì công chúng có thể tha thứ cho mọi thứ ngoại trừ thiên tài.

Câu hỏi thứ ba:

Yêu là gì? Tôi cảm thấy rằng điều tôi có thể yêu và điều thầy gọi là yêu là khác toàn bộ.

Vâng, Vidya, chúng phải khác nhau toàn bộ. Khi tôi nói về yêu, nó có nghĩa của ý thức trong nó. Khi bạn nói về yêu, nó có bóng tối của vô thức trong nó. Chúng là hai thế giới tách rời.

Tôi phải dùng cùng thứ lời bạn đang dùng. Điều đó là đáng tiếc, nhưng làm gì được đây? Tôi phải dùng cùng lời. Không phải là tôi không thể đặt ra lời riêng của tôi - nhưng thế thì bạn sẽ không hiểu điều tôi đang nói chút nào. Ngay bây giờ ít nhất bạn có cảm giác rằng bạn hiểu - ngay cả như vậy, điều đó sẽ biến mất, thế thì tôi sẽ có vẻ thực sự là người điên.

Bao giờ cũng nên nhớ, lời của bạn được dùng theo nghĩa khác toàn bộ. Cho nên khi bạn nghe tôi, tỉnh táo về sự kiện này. Và đừng nhảy ngay lên lời và đừng cho chúng mầu sắc của bạn. Đó là thói quen rất máy móc. Bạn nghe từ 'yêu' và ngay lập tức bạn biết điều tôi ngụ ý. Bây giờ bạn không cần lắng nghe, bạn có thể đi vào giấc ngủ, bạn có thể có việc ngủ chút ít - vì tôi đang nói về yêu và bạn đã biết yêu là gì rồi.

Bạn không biết yêu là gì đâu. Cuộc sống của bạn không chứng minh rằng bạn biết. Nếu bạn biết yêu, bạn đã biết mọi điều đáng biết; thế thì không cái gì còn lại. Nếu bạn đã biết yêu, bạn đã biết Thượng đế, bạn đã biết Phật tính. Bạn đã biết thân tinh tuý, thân chân lí. Yêu tồn tại trong ba thân này. Yêu vật lí bạn biết, nó là dục - sự mê đắm của thân thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu như thân vật lí. Đó là điều bạn gọi là yêu, đó là điều bạn gọi là đổ vì yêu. Vâng, nó là đổ.

Thế rồi có loại yêu thứ hai, yêu của thân phúc lạc. Bạn không biết về nó. Nó không phải là đổ. Nó là sự tĩnh lặng, nó là nghỉ ngơi. Bạn không đổ - thay vì thế, bạn trở nên được bắt rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi việc lang thang, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành vũng nước im lặng. Đó là điều phải được ngụ ý bởi yêu.

Và có loại yêu thứ ba, cái tới từ thân tinh tuý. Yêu đó phải được gọi là lời cầu nguyện. Bạn dâng lên trong nó, bạn không bao giờ đổ trong nó. Yêu thứ nhất là việc đổ. Yêu thứ hai là cái ổn định, việc tiếp đất, việc định tâm. Và yêu thứ ba là việc vươn lên trên trời - nó cho bạn đôi cánh.

Khi tôi nói về yêu, tôi ngụ ý cả yêu thứ hai và thứ ba. Vì để yêu thứ ba xảy ra, yêu thứ hai sẽ phải được cần tới. Nhưng tôi không chống lại yêu thứ nhất, tôi không chống lại yêu vật lí - vì chừng nào bạn chưa đổ nhiều lần, bạn sẽ không có khả năng được tiếp đất. Do đó tôi hoàn toàn ủng hộ nó. Hãy đổ thật nhiều lần bạn có thể đi, để cho bạn có thể học cách không đổ. Đó là cách duy nhất để học - người ta học qua phạm lỗi và sai. Đứa trẻ bắt đầu học bước đi, nó ngã nhiều lần. Nếu người mẹ chống lại việc ngã, đứa trẻ sẽ không bao giờ có khả năng bước đi theo cách riêng của nó, nó sẽ vẫn còn què cả đời nó.

Đó là cách hàng triệu người vẫn còn què. Vì xã hội và tu sĩ và bố mẹ liên tục nhấn mạnh rằng yêu vật lí có cái gì đó của tội lỗi trong nó: Tránh nó ra! Thế thì tất nhiên bạn không ngã - nhưng người không thể ngã, sẽ không biết cách đứng mà không ngã. Đứa trẻ không thể đảm đương được đôi khi bị ngã, sẽ không có khả năng bước đi chút nào - sẽ vẫn còn bị què, sẽ phải dùng nạng.

Hôn nhân là chiếc nạng - người què đang dùng nó trên khắp thế giới. Vì họ không thể đổ vì yêu, cho nên họ lắng đọng vào cái gì đó tổng hợp, nhựa. Ngã nhiều lần như bạn có thể đi, và tận hưởng việc ngã, và học nghệ thuật ngã - vì chỉ qua điều đó bạn sẽ có khả năng một ngày nào đó học đứng theo cách riêng của bạn mà không ngã.

Từ yêu thứ nhất, yêu thứ hai phải được tìm ra. Và từ yêu thứ hai, yêu thứ ba phải được tìm ra khi bạn đã bắt đầu đứng theo cách riêng của bạn, được bắt rễ sâu trong đất, trong đất trồng. Đất này là đẹp. Đất này là cơ hội, cơ hội lớn để thực nghiệm. Con người của bạn ở đây là thực nghiệm - bạn phải thực nghiệm nhiều nhất có thể được, bạn không được phép phí hoài bất kì cơ hội nào để thực nghiệm. Và từng thực nghiệm sẽ mang tới chút ít trí huệ cho bạn. Nó tới theo cách gian nan. Người cố vẫn còn bao giờ cũng an ninh, an toàn, người đó sẽ không học được bất kì cái gì, sẽ không học bao giờ.

Tôi đã nghe: Một ông tướng tới thăm quân đội ở Poona. Ông ta hỏi một số lính, 'Các anh xoay xở với nước của Poona thế nào?' Họ nói, 'Đầu tiên chúng tôi đun sôi nó lên. Thế rồi chúng tôi lọc nó. Và thế rồi chỉ để an toàn, chúng tôi uống bia.'

Thế thì sao bận tâm? Mọi người đang cố là an toàn, mọi người đang cố bao giờ cũng vẫn còn trong an ninh. Họ không thám hiểm, họ không đi ra ngoài biên giới. Và biên giới đã bị ấn định bởi tu sĩ và chính khách - bởi kẻ thù, bởi những kẻ đầu độc. Một cách tự nhiên, cuộc sống của bạn không có hương vị cho nó, không thanh điệu. Nó là êm ả, nó bằng phẳng, nó không máu, không xương, nó nhợt nhạt. Bạn giống như chiếc nến sắp tắt. Cuộc sống của bạn không là gì ngoài quá trình dài chết chậm. Bạn không bao giờ sống.

Tôi ủng hộ tất cả cho ba yêu này. Hãy học cách của yêu thứ nhất, cách của thân thể. Và thế rồi đi ra ngoài, vì không có gì mấy nữa đâu. Đừng vẫn còn bị giới hạn vào nó. Nó là lối chuyển để đạt tới thân thứ hai, thân phúc lạc. Và vâng, đôi khi bạn ở sâu trong yêu vật lí, thế nữa phúc lạc nào đó tràn ra khắp bạn từ thân thứ hai. Làm tình với người đàn bà hay người đàn ông, đột nhiên bạn cảm thấy cực lạc, nó không tới từ người đàn bà, nhớ lấy, nó không tới từ người đàn ông, nhớ lấy. Người đàn bà không có gì để cho bạn, người đàn ông cũng không có cái gì để cho bạn. Mọi cái là có thể giữa đàn ông và đàn bà là một loại hấp thu vào nhau. Họ quên bản thân họ trong một khoảnh khắc. Ý thức về cái ngã biến mất, bản ngã biến mất, có vậy thôi.

Trong việc biến mất đó cái gì đó từ thân thứ hai, mà ở bên trong bạn, bắt đầu tuôn chảy, vì bản ngã không còn cản trở nó. Vì bạn bị cuốn hút bởi người đàn bà hay bởi người đàn ông, trong đàn bà, trong đàn ông, tới mức bạn đã quên mất bản thân bạn, tới mức bạn đang trong một loại trạng thái say sưa. Bạn không là cái ngã trong khoảnh khắc đó, không là bản ngã - cái gì đó tràn ra từ thân thứ hai. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy phúc lạc, đó là điều được biết như cực thích dục. Nó chẳng liên quan gì tới dục, thực tại. Một khi bạn đã hiểu quá trình của nó bạn có thể có nhiều nó mà không có dục nào. Bạn có thể đơn giản ngồi và đung đưa và nó bắt đầu tràn ra.

Bạn có thể đạt tới cực thích đó mà không đi tìm đàn bà hay đàn ông. Nhưng bạn phải học qua người đàn ông và qua người đàn bà. Tôi không chống lại điều đó, tôi ủng hộ tất cả cho nó. Nó là đẹp và nó là tốt khi nó diễn ra, nhưng nó không đi đủ xa. Bạn phải đi ra ngoài nó. Bạn phải tìm ra cội nguồn thực của phúc lạc, từ đâu nó tới. Nó không tới từ người đàn bà, nó không tới từ người khác, nó tới từ cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nhưng hiểu sai là tự nhiên, vì bạn bị cuốn hút thế trong người đàn bà, bạn nghĩ nó đang tới từ người đàn bà. Và vì người đàn bà bị hấp thu thế trong bạn, cô ấy nghĩ nó đang tới từ người đàn ông của cô ấy.

Nó không tới từ người khác chút nào, nó đang tới từ cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nhưng bạn không có ý thức về cốt lõi đó. Hãy trở nên ngày càng có ý thức hơn đi. Trong khi làm tình, hãy trở nên có ý thức về phúc lạc đang tới từ đâu, từ hướng nào, và đi vào trong hướng đó. Và làm tình có thể trở thành một trong những cách thiền lớn nhất. Do đó có Mật tông - toàn thể cách tiếp cận của Mật tông là điều đó.

Và một khi bạn đã học cách đạt tới cực thích qua thân phúc lạc riêng của bạn, bạn được tự do khỏi người khác; sự phụ thuộc của bạn không còn đó nữa. Và khi bạn không còn phụ thuộc vào người đàn bà hay người đàn ông, yêu của bạn trở thành không sở hữu. Chỉ thế thì, yêu của bạn không còn chính trị. Bạn không thu người đàn bà về đồ vật; tự do vẫn còn không bị động chạm. Trong dục, tự do không thể vẫn còn không bị động chạm. Bạn càng đi vào trong dục, bạn càng trở nên phụ thuộc vào người khác, vì bạn nghĩ cội nguồn của niềm vui là người khác. Bây giờ bạn sợ ai đó có thể lấy đi nguồn của niềm vui - người đàn bà có thể đi mất hay người đàn ông có thể đi mất, hay anh ấy có thể quay lưng lại. Sợ. Và vì sợ, bạn bắt đầu sở hữu, vì sợ bạn trở nên ghen tuông. Yêu về dục không thể đi ra ngoài ghen tuông, ghen tuông ăn sâu trong nó.

Một khi bạn biết rằng phúc lạc đang tới từ cốt lõi riêng của bạn, sở hữu biến mất. Thế thì bạn yêu và bạn không đòi hỏi, thế thì bạn yêu và không có điều kiện trong nó.

Và khi bạn đã trở nên được bắt rễ trong thân thứ hai, và việc đổ ngã và loạng choạng trong yêu đã dừng lại, bạn đang tới gần hơn với nghĩa của tôi về yêu. Một khi bạn đã trở nên được thiết lập, được bắt rễ, và bạn đã bắt đầu tận hưởng thân phúc lạc của riêng bạn, thế thì một ngày nào đó, bạn đột nhiên thấy cái gì đó khác, nhiều phúc lạc hơn nhiều so với bản thân phúc lạc, đang tiến tới bạn. Các tia sáng của cái gì đó, mà là phúc lạc hơn bản thân phúc lạc, đang tiến tới bạn. Và chúng đang tới từ bên trong nhất của bạn, chính điện thờ bên trong của bạn. Thế thì bạn bắt đầu tìm những cái đó, và bạn bắt đầu vươn lên. Việc ngã đổ biến mất và cây bắt đầu mọc hướng lên trời.

Và khi bạn đạt tới cội nguồn của con người của bạn - thân tinh tuý, thân Phật, thân chân lí - yêu được hoàn thành. Lời của tôi 'yêu' có nghĩa tối thượng của kinh nghiệm đó.

Nhưng điều đó là tự nhiên, Vidya, rằng bạn sẽ hiểu theo cách riêng của bạn. Chỉ giữ một khoảng cách nhỏ cho tôi nữa, chỉ một khoảng cách nhỏ. Chín mươi chín phần trăm bạn hiểu theo cách của bạn, tôi chấp nhận điều đó: chỉ để lại một phần trăm cho tôi. Và bạn sẽ sớm thấy rằng một phần trăm đó đã đánh bại chín mươi chín phần trăm của bạn. Nhưng ngay bây giờ điều đó là tự nhiên.

Một người bước vào quán bar trong quận Cơ đốc giáo dữ tợn của Bắc Ai len. Trong ve áo của người đó có thêu một hình Union Jack nhỏ, biểu tượng của người cực đoan Tin lành. Được gắn bởi dây xích vào tay trái anh ta là một con cá sấu lớn, có vẻ hoang dã. Im lặng trùm lên quán bar khi người này tiến tới quầy.

'Ông có phục vụ người Tin lành trong quán này không?' Người đó hỏi người đứng quầy.

'Dạ, có thưa ngài, có thưa ngài,' người đứng quầy lắp bắp một cách bồn chồn, nhìn chăm chăm vào mồm ngáp của con cá sấu.

'Được thế thì, tôi sẽ gọi một panh bia cho bản thân tôi và hai người Tin lành cho con cá sấu của tôi.'

Mọi người có những nghĩa khác nhau...

Một người lái xe buýt ở miền Nam Mĩ để cho một số người lên xe buýt của mình. Ông ta hỏi người da đen anh ta có mầu da gì. Người này trả lời, 'Đen.' Người lái xe buýt đáp, 'Không, ông là mầu lục. Mọi người trên xe bus của tôi đều mầu lục. Tôi không tin vào đen và trắng.'

Thế rồi ông ta hỏi người đàn bà da trắng bà ấy có mầu gì. Bà ấy trả lời. 'Trắng.' Người lái xe buýt lại nói. 'Không. Bà mầu lục. Mọi người trên xe buýt của tôi đều mầu lục. Tôi tin vào một mầu thôi, toàn thể nhân loại là một mầu.'

Thế rồi ông ấy nói to suốt xe buýt, 'Mọi người đã hiểu điều đó chưa? Mọi người trên xe buýt này đều mầu lục. Bây giờ, tất cả các ông bà mầu lục thẫm chuyển xuống sau xe và tất cả các ông bà mầu lục sáng lên phía trước xe.'

Chỉ bằng việc đổi từ, chẳng cái gì được thay đổi. Bạn có thể thay lời tôi vào chỗ của lời bạn, điều đó chắc sẽ không tạo ra mấy khác biệt. Nghĩa sẽ liên tục là như nhau.

Cho nên tôi không nói đổi lời. Tôi đang nói hãy trở nên tỉnh táo thêm chút ít, để cho bạn có thể cho phép tôi có một chút ít không gian trong bạn. Và đó là nghĩa của tính chất sannyas. Bạn cho phép chút ít không gian trong bạn dành cho tôi, bạn trở thành chủ và bạn cho phép tôi là khách trong bạn. Và với khách như vậy, chủ sẽ biến mất và khách sẽ sở hữu nhà.

Câu hỏi thứ ba:

Osho kính yêu, tôi sẽ chết cho thầy, tôi nghĩ, nhưng tôi không tin lời thầy nói, không một lời nào.

Tốt, Anand Geet. Việc chết bao giờ cũng dễ dàng, việc sống là khó. Trở thành kẻ tử vì đạo là rất dễ, bất kì người ngu nào cũng có thể làm điều đó. Thực ra chỉ người ngu mới trở thành kẻ tử vì đạo. Bằng không ai muốn trở thành kẻ tử vì đạo? Nhưng điều đó dễ hơn là chết, vì nó xảy ra trong một khoảnh khắc. Và một khi bạn chết, bạn chết, không có gì hơn cho nó. Nhưng sống là vấn đề thực, vì sự sống là lâu dài.

Bạn nói: Tôi sẽ chết cho thầy, tôi nghĩ.

Và tôi biết thậm chí bạn không thể chết, vì cái 'tôi nghĩ' đó là không đáng tin cậy. Suy nghĩ không bao giờ là đáng tin cậy, chỉ việc cảm là đáng tin cậy. Suy nghĩ là lừa dối. Mọi người tới tôi và họ nói, 'Osho ơi, tôi yêu thầy, tôi nghĩ.' Làm sao yêu có thể tới từ suy nghĩ? Không có khả năng nào. Điều đó giống như cố vắt dầu ra từ cát. Ý nghĩ không có bất kì yêu nào. Ý nghĩ có thể có nhiều hận thù, có thể có nhiều giận, thịnh nộ, nhưng chúng không có bất kì yêu nào; bạn không thể nhận được yêu từ chúng.

Và khi bạn nói, 'Tôi nghĩ tôi yêu,' bạn bị tâm trí lừa đấy. Yêu là việc cảm. Và khi bạn nói, 'Tôi sẽ chết cho thầy, tôi nghĩ,' điều bạn thực sự nói là ở chỗ: bạn yêu tôi và bạn sẵn sàng chết cho tôi. Nhưng qua suy nghĩ, điều đó là không thể được. Vào khoảnh khắc cuối cùng suy nghĩ sẽ nói, 'Mình đang làm gì vậy? Đó là cuộc sống của mình.' Và thực sự bạn không ngụ ý điều đó.

Và bạn nói: tôi không tin vào lời thầy nói, không một lời nào.

Vì nếu bạn tin điều tôi nói, bạn sẽ phải sống nó. Và tôi không ở đây để hi sinh bạn trên bất kì ban thờ nào, vì mọi ban thờ đều phải bị phá huỷ và mọi đền chùa phải bị san bằng trên đất. Mọi ban thờ đã từng là nguy hiểm cho con người - vì con người đã từng bị giết trên nhiều ban thờ, của người Hindu và người Ki tô giáo và người Mô ha mét giáo, nhưng con người bao giờ cũng bị giết.

Tôi không dạy bạn rằng bạn phải dâng hiến bản thân bạn. Không - tôi dạy bạn sống, không chết. Và nếu bạn biết sống, bạn sẽ biết chết nữa, vì chết là cực điểm của sống. Nó không chống lại sống, nó là đỉnh cao của bài ca sự sống. Nó là bài alleluia cuối cùng.

Tôi dạy bạn sống. Nhưng nếu bạn tin cậy tôi, thế thì bạn sẽ lâm vào rắc rối đấy. Bạn sẽ phải biến đổi bản thân bạn, bạn sẽ phải trải qua nhiều chuyển hoá. Đó là lí do tại sao tâm trí bạn nói, 'Tôi không tin vào lời thầy nói, mặc dầu tôi sẵn sàng chết cho thầy.' Bạn không sẵn sàng cho phép một lời của tôi trở thành hạt mầm trong tim bạn, và bạn sẵn sàng chết cho tôi sao? Bạn không sẵn sàng chấp nhận tôi như khách trong bạn, và bạn sẵn sàng chết cho tôi sao?

Ngay chỗ đầu tiên, tôi không muốn bạn chết, tôi muốn bạn sống. Và sống một cách đích thực. Chết sẽ tới vào thời gian riêng của nó. Khi thời gian chín muồi, chết là đẹp. Khi quả chín, nó rụng xuống theo cách riêng của nó. Khi bạn đã sống cuộc sống của bạn một cách toàn bộ, chết là niềm vui, vì nó là việc thảnh thơi trong vũ trụ lần nữa. Con sóng biến mất trong đại dương lần nữa để nghỉ ngơi - cho sự sống khác lúc nào đó, cho con sóng khác dâng lên.

Nó là giống như, cả ngày bạn đã sống, và đêm tới. Đêm là đẹp thế. Bạn có thể lên giường và quên tất cả - rối loạn, lo âu, công việc, mệt mỏi. Bạn rơi vào trong cái chết nhỏ mọi đêm. Và được phúc lành là những người thực sự rơi vào trong chết mọi đêm, vì đến sáng họ được phục sinh. Họ được tái sinh. Họ lại tươi tắn, họ lại sẵn sàng làm nhiều thứ mà sự sống yêu cầu được làm. Họ không còn bị cạn kiệt, tim họ lại nhảy múa, họ tươi tắn. Và họ sẵn sàng nhảy vào trong rối loạn của sự sống và sống một ngày nữa.

Cũng giống như điều đó, bạn sẽ chết trong thân thể này và bạn sẽ nghỉ ngơi trong đất và bạn sẽ nghỉ ngơi trong bầu trời và bạn sẽ nghỉ ngơi cho bây giờ. Và khi bạn sẽ sẵn sàng được sinh ra lần nữa - ngày nữa, phục sinh nữa, thân thể nữa, bạn sẽ lại quay lại lần nữa. Điều này sẽ tiếp diễn mãi cho tới khi bạn kết thúc việc đã được trao cho bạn, cho tới khi bạn hoàn thành định mệnh của bạn. Cho tới khi bạn đi tới nhận ra rằng thân thể vật lí không phải là bạn. Rằng ngay cả thân phúc lạc cũng không là bạn. Rằng bạn là Phật.

Ngày bạn nhận ra điều đó - không bằng cách nói ra lời, không bằng trí tuệ, không phải là 'tôi nghĩ' mà một cách toàn bộ, một cách toàn thể, việc nhận ra này là tuyệt đối, không có hoài nghi về nó, không có không chắc chắn về nó, nó không phải là kết luận logic mà là kinh nghiệm, kinh nghiệm có tính tồn tại, bạn là nhân chứng cho nó - thế thì bạn biến mất. Thế thì bạn sẽ không quay lại trên trái đất này trong hình dạng thân thể. Thế thì bạn sẽ được sinh vào trong Thượng đế, không có thân thể. Thế thì bạn sẽ trở thành Thượng đế. Thế thì bạn sẽ nổi trong vĩnh hằng. Thế thì bạn sẽ là đoá sen, vô hình với con mắt bình thường. Thế thì bạn sẽ là hương thơm thuần khiết cho mãi mãi và mãi mãi.

Nhưng cho tới khi điều đó được đạt tới, từng cái chết là việc sinh mới. Và nhớ, tôi ở đây để dạy bạn cách sống khoảnh khắc này, ngày này. Nếu bạn chết ngay bây giờ, bạn sẽ chưa chín muồi, và chết sẽ là đau đớn và chết sẽ là khổ. Và chết sẽ là vô nghĩa. Mọi người sống một cách vô nghĩa và chết một cách vô nghĩa. Và bởi vì mọi người sống một cách vô nghĩa, họ có thể bị khai thác. Vì cuộc sống của bạn là vô nghĩa, thế bất kì người nào cũng có thể tới và có thể cho bạn cái chết có nghĩa.

Người đó sẽ nói 'Chết vì Hồi giáo' hay 'Chết vì Ki tô giáo', hay vì Christ hay vì Phật, hãy chết đi! Và người đó cho bạn nghĩa. Và bạn là vô nghĩa và bạn nói, 'Được. Sống là vô nghĩa, để tôi thử điều này. Có thể điều này làm cho tôi có nghĩa.' Đây là một loại tự tử. Và Hồi giáo và Phật và Christ chỉ là những cách hợp lí hoá cho tự tử. Bạn đang tự tử, với những lời hay ho quanh bạn.

Không, tôi không muốn là ban thờ cho bạn. Không ai phải chết cho tôi. Các sannyasin của tôi phải sống cho tôi. Và sự sống và việc sống là gian nan. Vì nó không thể là cơn bốc đồng nhất thời; nó không có tính bốc đồng. Nếu tôi nói 'Chết đi!' bạn có thể nhảy từ núi - điều đó xảy ra trong khoảnh khắc bốc đồng. Và một khi bạn đã lấy cú nhảy bạn không thể rút nó lại được. Bị kết thúc rồi. Nhưng khi bạn phải sống, cả nghìn lần bạn có thể lấy bước lùi lại. Và bạn sẽ lấy bước lùi lại, cả triệu lần. Vì sống không thể là bốc đồng.

Và tôi không dạy bạn tính bốc đồng, tôi dạy bạn biến đổi. Cho nên xin bạn, không ai phải chết cho tôi. Không bao giờ. Nếu bạn yêu tôi, hãy sống cho tôi đi, yêu tôi đi. Để cuộc sống của bạn là bài ca, niềm vui, lễ hội. Khi bạn hạnh phúc, bạn ở cùng tôi, khi bạn nhảy múa, bạn ở cùng tôi, khi bạn đang yêu, bạn ở cùng tôi. Đó là công việc của tôi, đó là sứ mệnh của tôi.

Nhưng theo nghĩa khác tôi hiểu. Rất khó tin vào lời tôi. Gần như không thể được. Tôi nói 'gần như' vì có những người tin cậy. Đó là lí do tại sao tôi nói 'gần như' - điều đó là có thể, nhưng nó là gian nan, vất vả. Vì điều tôi đang nói là của thế giới khác. Tôi mang cho bạn thông điệp, cẩm nang, của thế giới khác. Mặc dầu thế giới đó bị ẩn kín trong thế giới này, nhưng dầu vậy nó vẫn là khác đối với bạn. Nó là thực tại tách biệt. Bạn đã không biết nó, bạn đã không thấy nó, làm sao bạn có thể tin cậy được? Theo nghĩa đó, tôi có thể hiểu. Làm sao bạn có thể tin được? Nhưng tôi cũng không nói tin tưởng, vì tin tưởng sẽ không giúp ích gì. Mọi niềm tin là có hại, niềm tin như vậy là chất độc.

Tôi không nói tin vào tôi. Tôi đơn giản nói: Nhìn vào tôi, cảm thấy tôi, và nếu ham muốn thực nghiệm nảy sinh, hãy thực nghiệm cùng tôi đi: hãy tới và thấy. Đích xác tôi sẽ nói với bạn như Phật đã nói với đệ tử của ông ấy: hãy tới và thấy. Tôi không nói tới và tin, tôi nói tới và thấy. Nó đã xảy ra ở đây. Hoa hồng đã nở bung - bạn tới gần tôi và lỗ mũi của bạn sẽ đầy hương thơm của nó. Hãy tới và thấy đi!

Và nếu bạn có thể thấy hoa hồng của tôi, bạn sẽ đạt tới tin cậy lớn trong hoa hồng riêng của bạn. Nó sẽ không là tin cậy vào hoa hồng của tôi, vì điều đó không hữu dụng. Thấy rằng một người như bạn - cũng mảnh mai như bạn, được làm từ thân thể, xương và máu hệt như bạn, cũng mong manh với chết như bạn - một người hệt như bạn đã nở hoa, sẽ cho bạn tin cậy vào bản thân bạn. Thế thì tại sao nó không thể xảy ra cho bạn? Đó là công việc của tôi, mang bạn tới gần.

Tính chất sannyas không là gì ngoài lời mời tới gần hơn chút ít - thêm chút ít, để cho bạn có thể thấy, để cho bạn có thể cảm. Và qua việc thấy đó, tin cậy nhất định nảy sinh, không vào tôi, mà vào bản thân bạn - rằng điều này có thể xảy ra cho bạn nữa. Đó là điều Phật gọi là 'shraddha'. Từ đó không thể được dịch. Nó đã được dịch là 'đức tin', là 'niềm tin', là 'tin cậy' - nhưng mọi cách dịch này đều bỏ lỡ vấn đề. Lời của Phật shraddha ngụ ý tự tin - không chỉ tin cậy, không chỉ niềm tin, không chỉ đức tin, mà tự tin. Tự tin vào ai? Tự tin vào con người riêng của bạn - rằng nếu điều đó có thể xảy ra cho một người, nó có thể xảy ra cho mọi người. Thấy rằng nó có thể xảy ra cho một người, tin cậy, tự tin, nảy sinh trong bạn rằng 'Nó có thể xảy ra cho mình nữa.'

Chỉ thế thì bạn sẽ hiểu điều tôi đang nói. Trước điều đó, nó là khó. Nếu bạn có thể tránh hiểu lầm, đó là mọi điều tôi có thể mong đợi ở bạn. Hiểu biết thì tôi không mong đợi - chỉ tránh hiểu lầm. Chỉ lắng nghe tôi như bạn lắng nghe âm nhạc thuần khiết. Bạn làm gì khi bạn nghe nhạc thuần khiết? Bạn đơn giản lắng nghe. Bạn không cố hiểu, bạn không cố hình dung ra nó là gì, nghĩa của nó là gì. Bạn không bận tâm về nghĩa, bạn lắng nghe nó. Bạn làm gì khi bạn lắng nghe con chim hót trong chuyển động, sáng sớm? Bạn đơn giản lắng nghe. Bạn xúc động với nó, bạn cảm thấy niềm vui của nó.

Ở đây tôi cũng là con chim đang hót buổi sáng. Hãy lắng nghe tôi như bạn nghe nhạc đi. Hay gió luồn qua rặng thông. Chỉ lắng nghe như điều đó. Trong việc lắng nghe đó, bạn sẽ được hoà hợp với tôi. Thứ nhất, hiểu lầm sẽ biến mất. Và khi hiểu lầm đã trở thành không thể được, thế thì nảy sinh hiểu biết theo cách riêng của nó. Bạn không cần mang nó, bạn không thể mang nó. Nó tới, nó giáng lên bạn.

Bằng không, nhất định có hiểu lầm. Tôi đã nghe:

Một đạo diễn phim lớn và vợ ông ấy đang trong cuộc hành trình ở rừng rậm châu Phi thì, ngay khi họ đang bước dọc một con đường hẹp trong phần rậm rạp nhất của rừng cây bụi, một con sư tử khổng lồ nhảy vào họ, vồ lấy người vợ trong bộ hàm to lớn và bắt đầu lôi cô ấy đi. 'Bắn chụp đi, John!' cô ấy la lên cho chồng. 'Bắn chụp đi!'

'Anh không thể chụp được,' anh ta la lại. 'Anh hết phim rồi!'

Bây giờ đạo diễn phim là đạo diễn phim.

Một người cùng vợ đang trong chuyến thăm London cho lũ chim bồ câu ăn ở quảng trường Trafalgar Square. Một con chim bồ câu đậu lên đầu anh chồng và ỉa một bãi rồi bay mất. 'Này, em đừng cứ đứng đó chẳng làm gì cả,' anh chồng giận giữ với cô vợ. 'Đưa cho anh tờ giấy. Đưa anh vài tờ!'

'Đừng có mà kì cục thế,' cô vợ nói. 'Con chim bồ câu đó giờ bay xa rồi.'

Bạn hiểu nó không? Và chuyện cuối cùng:

Vào ngày của Mẹ, cô giáo cho lớp chủ đề để làm bài luận: 'Chỉ có một mẹ.' Đó là chủ đề. Một đứa bé viết: 'Hôm qua con ngã khỏi cây và làm đau đầu gối. Mẹ con nghe thấy con khóc, và tới và cho con cái hôn lớn. Cái đau mất liền! Chỉ có một mẹ!'

Đứa trẻ khác viết: 'Hôm qua bạn con đã đánh con. Con vừa về nhà vừa khóc. Mẹ cho con cái hôn lớn và bảo con: mẹ yêu con. Chỉ có một mẹ!'

Bé John viết: 'Hôm qua con về nhà rất đói. Mẹ con nói, "Vào bếp đi. Trên bàn có hai quả chuối." Và con nói, "Chỉ có một, mẹ ơi!"'

Câu hỏi thứ năm:

Osho kính yêu: nhiều thứ thế cần biết ơn - thực sự 'Prasadem' là cái tên đẹp, vì nó đã mang ý thức về nhiều thứ tới như món quà từ Thượng đế. Đức tin đang tăng trưởng hàng ngày trong giá trị của không làm và nhận nhiều hơn. Vậy mà...

Cái nhìn địa ngục toàn thế giới bởi các công ti bán hàng, các lực sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ, vân vân, là ở chỗ con đường duy nhất tới thành công là tập trung vào mục đích một cách liên tục, nhất tâm, toàn bộ, và làm việc chăm chỉ nhất có thể để đạt tới mục đích'. Cả hai hệ thống giờ đã được thực nghiệm là đúng và hiệu quả. Và, chúng dường như là đối lập đối xứng trong triết học. Xin thầy bình luận?

Câu hỏi này là từ Swami Prem Prasadam. Tên anh ấy ngụ ý 'món quà, ân huệ'. Ân huệ không thể được sản xuất ra, không thể được chế tạo. Nó tới, nó xảy ra, bạn chỉ phải có tính cảm nhận nó. Nó là một loại không làm, nó là khi bạn thụ động, bất hoạt. Thực ra khi bạn không hiện hữu, khi bạn vắng mặt - có prasadam, ân huệ, món quà. Khi bạn tồn tại chỉ như trúc hổng, thế thì Thượng đế bắt đầu chơi trên bạn như chiếc sáo. Nhưng chỉ khi bạn là trúc hổng. Thượng đế chỉ tới như món quà, không bao giờ khác.

Và Prasadam đã trong kinh doanh lớn, cho nên anh ấy có ý tưởng rằng người ta phải 'tập trung nhất tâm, liên tục, vào mục đích - một cách toàn bộ, và làm việc chăm chú nhất có thể được để đạt mục đích.'

Bây giờ, tôi có thể hiểu vấn đề của anh ấy. Trong thế giới, việc tìm kiếm điều tầm thường, quan điểm kinh doanh là hoàn toàn đúng. Tiền sẽ không tới như món quà. Nếu bạn đơn giản ngồi dưới cây Bồ đề, ngồi im lặng và quan sát khi nào tiền sẽ tới từ mọi hướng và sẽ mưa rào lên bạn, điều đó không xảy ra. Nó sẽ không bao giờ tới. Ngồi dưới cây Bồ đề, không ai sẽ tiến tới và nói cho bạn: 'Mời bạn tới và trở thành tổng thống Mĩ.' Điều đó cũng sẽ không xảy ra.

Trong những thứ thế gian, là những điều tầm thường, bạn phải làm việc vất vả. Đó là luật của thế gian, vì trong thế gian bạn phải cạnh tranh. Và có cả triệu người đổ xô theo tiền và quyền và danh - bạn không một mình, nó là thế giới cạnh tranh. Bạn phải xô đẩy điên khùng, tập trung. Một cách bạo hành. Hợp pháp hay bất hợp pháp, điều đó không thành vấn đề. Nếu bạn thành công, mọi điều bạn đã làm sẽ được coi là hợp pháp. Nếu bạn thất bại, mọi điều bạn đã làm sẽ bị coi là bất hợp pháp. Nếu bạn thành công, thế thì mọi thứ là được. Thành công mang tới tính thần thánh. Nhớ chỉ một điều: Đừng thất bại. Và nếu bạn không muốn thất bại, hãy điên tuyệt đối đi - bạn càng điên, càng tốt. Thế thì bạn có thể đánh bại người khác, những người không điên đến thế.

Chỉ người điên mới thành công trong chính trị, trong tiền bạc, trong thế giới của quyền lực. Người bạo hành thành công. Nhưng thành công của họ là gì? Họ thành công, nhưng đích xác thành công của họ là gì? Khi họ thành công họ đi tới biết duy nhất rằng toàn thể đời họ đã thất bại. Bạn đã nghe câu ngạn ngữ 'Không cái gì thành công như thành công' chưa? Điều đó là hoàn toàn vô nghĩa.

Tôi nói: Không cái gì thất bại như thành công. Vì khi bạn đã thành công, thế thì bạn biết rằng chẳng có gì cả. Bạn đã chạy theo các cái bóng. Bạn đã trở thành thủ tướng hay tổng thống - bây giờ thì cái gì? Và bạn đã phí toàn thể cuộc sống của bạn. Hỏi Morarji Desai - tám mươi hai năm phí hoài, và giờ ông ấy đã trở thành thủ tướng. Vậy thì cái gì nào? Cái gì được đạt tới? Không cái gì được đạt tới. Thành công chỉ là cực đỉnh của thất bại cả đời của ông ấy. Bây giờ ông ấy đã hoàn toàn thất bại.

Trong thế giới, thành công chỉ dường như là có tính thành công. Nó là cách làm sao lãng bản thân bạn khỏi việc tìm kiếm bên trong. Nó là cách né tránh bản thân bạn, trốn khỏi bản thân bạn. Và đến cuối cùng, bạn sẽ là người thua cuộc.

Nếu bạn muốn đi tới Thượng đế, hành động không được cần tới, chứng điên không được cần tới, tập trung không được cần tới. Cái gì được cần? Duy nhất một điều: buông xuôi được cần. Tính thụ động được cần, bạn phải trở thành nữ tính. Bạn phải trở thành bụng mẹ - tính cảm thụ, cảm thụ thuần khiết. Và khi bạn hoàn toàn cảm nhận - nhiều tới mức bạn thậm chí không ham muốn Thượng đế, vì trong ham muốn cũng có hành động; nhiều tới mức bạn thậm chí không mong đợi Thượng đế, vì trong mong đợi cũng có hành động - khi mọi việc ham muốn và mọi mong đợi đã biến mất, khi bạn có đó chỉ im lặng, thậm chí không đợi Thượng đế, thì Ngài tới.

Thực ra nói 'Ngài tới' là không đúng - Ngài nảy sinh trong bạn. Ngay cả điều đó cũng không đích xác đúng - bạn đột nhiên thấy trong việc đợi đó rằng bạn là nó. Tattvamasi - cái đó là ngươi.

Tâm trí của Prasadam là hướng đích, đó là huấn luyện cả đời của anh ấy. Một cách tự nhiên anh ấy rất rối ren. Anh ấy đã tới trong một thế giới rất kì lạ và đã trở thành sannyasin. Bây giờ tôi đang dạy buông xuôi và anh ấy chỉ biết tranh đấu, cách tranh đấu. Anh ấy là chiến binh - anh ấy biết toàn thể chiến lược và công nghệ của tranh đấu, của chiến tranh. Và anh ấy đang trong khó khăn. Thế giới nhỏ này, thế giới của tôi này, được quản lí theo cách khác toàn bộ. Không chiến lược, không kĩ thuật, không tranh đấu. Tôi đang cố tạo ra một thế giới thay thế - một thế giới nhỏ, nhưng dành cho những người sẵn sàng buông xuôi, xoá bản thân họ đi. Người sẵn sàng trở thành không ai cả và có thể làm việc từ tính không ai cả của họ.

Thế thì Thượng đế sẽ tới với bạn. Mục đích và Thượng đế không thể tồn tại cùng nhau. Thượng đế không thể trở thành mục đích của bạn. Hãy nhớ, đó là nỗi sợ - rằng Prasadam sẽ làm Thượng đế thành mục đích. Thế thì sự tổng hợp tới - thế thì anh ấy sẽ dùng bất kì cái gì anh ấy biết từ kinh nghiệm quá khứ của anh ấy. Nhưng thế thì bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Thượng đế không bao giờ có thể là mục đích! Và không mục đích nào đã từng bao giờ có thể cho bạn Thượng đế. Tâm trí hướng đích là tâm trí phi tôn giáo, tâm trí thế gian. Tâm trí tôn giáo không biết tới mục đích.

Hãy nhìn vào hoa loa kèn trên cánh đồng đi: chúng không lao động vất vả, chúng không đi chơi, chúng không thu hoạch, chúng không nghĩ về ngày mai. Và ngay cả Solomon đã không giống một trong những hoa loa kèn này, trong mọi vinh quang của ông ấy đã không được trang điểm như một trong chúng. Hoa loa kèn biết con đường tới Thượng đế.

Prasadam, hãy trở thành hoa loa kèn đi.

Mục đích nảy sinh để né tránh cái đang đó. Để né tránh sống, để né tránh yêu, để né tránh chết. Chủ định duy nhất của chúng là để né tránh. Chúng là việc làm sao lãng. Chúng từ chối nhìn, nghe, hiện hữu. Khi bạn được kết thúc với các mục đích và ý thức hệ mà duy trì chúng, thế thì không có nhu cầu về Thượng đế, niết bàn hay chân lí. Thế thì mọi điều bạn cần là cháo cho bữa sáng, mái nhà chống mưa, và khoảnh khắc hiện tại. Nó là việc từ chối sự kiện này, trong ước lệ sai lầm về việc sống, rằng bạn cần Thượng đế như mục đích, chân lí như mục đích, niết bàn như mục đích. Chúng không phải là mục đích, chúng là món quà. Khi bạn hiện diện, chúng xảy ra.

Tại sao con người liên tục sống trong cùng vòng tròn lặp lại, lặp đi lặp lại và kiếp nọ tới kiếp kia?

Điều đó là đơn giản. Vì bạn không thực sự sống. Đó là lí do tại sao bạn muốn lặp lại. Nếu bạn thực sự sống, sẽ không có nhu cầu lặp lại. Nếu bạn đã yêu, và đã biết yêu là gì, sẽ không có nhu cầu lặp lại; bạn sẽ được kết thúc với nó. Bất kì khi nào cái gì đó đã được biết một cách toàn bộ, bạn được kết thúc với nó. Khi cái gì đó vẫn còn không được biết, bạn khao khát. Điều đó là tự nhiên, bạn liên tục ham muốn. Bạn đã không yêu trong cuộc sống này, bạn sẽ ham muốn cuộc sống khác. Bạn đã không yêu người đàn bà này, bạn sẽ ham muốn người đàn bà khác. Bạn đã không yêu người đàn ông này, bạn sẽ ham muốn người đàn ông khác, trong một thế giới khác nào đó, ở hành tinh khác nào đó.

Bạn đã không có khả năng thấy và nhận ra và hiểu bạn là ai trong cuộc sống này - bạn sẽ khao khát cuộc sống khác.

Những khao khát không đầy đủ này để được hoàn thành, đó là lí do tại sao.

Và thế thì bạn có thể hiểu quan điểm của tôi. Đó là lí do tại sao tôi nói: Hãy sống một cách toàn bộ! Sống hoàn toàn! Bất kì cái gì bạn muốn làm, làm nó đi! Đừng né tránh và đừng kìm nén, bằng không bạn sẽ phải tới lần nữa. Và tới nữa, và tới nữa.

Suy ngẫm về cái đẹp này:

Một mình, và đi thăm London lần đầu tiên, một doanh nhân vẫy taxi và bảo người lái taxi đưa ông ta đi đâu đó mà ông ta có thể quên đi nỗi đơn độc của mình. Khi được thả xuống, vị khách bấm chuông ngôi nhà được người lái xe taxi chỉ cho. Khe trượt cửa sổ nhìn ngang tầm mắt mở ra và một giọng nữ rõ ràng gợi tình hỏi người này muốn gì.

'Tôi muốn được giao cấu,' vị khách đáp.

'Được thưa ông,' người đàn bà nói, 'nhưng vì đây là câu lạc bộ tư, ông sẽ phải tuồn tờ hai mươi pound qua hộp thư.'

Vị khách làm như được chỉ dẫn, cửa sổ đóng lại, và ông ta đợi. Thời gian trôi qua nhưng chẳng cái gì xảy ra. Sau năm phút ông ta bắt đầu đấm cửa và lại thanh chắn mở ra. 'Tôi muốn được giao cấu,' người này nói.

'Cái gì, nữa à?' giọng nói cất lên.

Xem tiếp Chương 3 - Quay về Mục lục

..............................

1 Đánh giá

Unknown said…
The King Casino Online ᐈ Get 50% up to €/$100 + 50 Free Spins
Get 50% up to kadangpintar €/$100 + 50 Free Spins · Visit the official 토토 site · Log in https://jancasino.com/review/merit-casino/ to febcasino.com your Casino Account · If you do sol.edu.kg not agree to the terms of the terms of the agreement,

Ads Belove Post