Chương 2. Chỉ việc nhớ lại

Chương 2. Chỉ việc nhớ lại

Price:

Read more

Con người nguyên bản - Osho

Bài nói về Thiền

Chương 2. Chỉ việc nhớ lại



Powered by RedCircle


Thưa thầy kính yêu của chúng tôi, Lâm Tế nói:

Nếu ông gặp phật, chém ông ấy ngay; nếu ông gặp sư tổ, chém ông ấy ngay; nếu ông gặp a la hán, chém ông ấy ngay; nếu ông gặp bố mẹ ông, chém họ ngay và nếu ông gặp họ hàng của ông, chém họ ngay.

Chỉ như vậy ông sẽ được giải thoát, và nếu ông không bị thu hút bởi cái bên ngoài, ông sẽ không bị vướng mắc và độc lập một cách thoải mái.

Sau khi sư núi này đã nói rằng không có pháp bên ngoài, học trò không hiểu điều này lập tức làm diễn giải của họ về cái bên trong. Thế rồi họ ngồi đối diện tường với lưỡi chạm vòm miệng, ở trong tư thế bất động và coi điều này là phật pháp của các sư tổ.

Sai lầm lớn nhất là ở chỗ nếu ông coi sự bất động tĩnh lặng là trạng thái đúng, ông sẽ hiểu nhầm cái tối làm thầy ông. Đây là điều cổ nhân ngụ ý khi ông ấy nói, "Trong tối hoàn toàn, vực thẳm là khủng khiếp."

Nếu ông lấy trạng thái vận động là trạng thái đúng, mọi cây cối và rơm rạ có thể vận động. Chúng có là đạo không? Do đó, vận động là yếu tố gió, và bất động là yếu tố đất. Cả vận động và bất động đều không có bản tính của riêng chúng. Nếu ông muốn ôm giữ nó trong vận động, nó sẽ đi sang bất động; và nếu ông muốn ôm giữ nó trong bất động, nó sẽ đi sang vận động. Nó giống như con cá giấu mình trong nước mà nó có thể khuấy động thành những gợn sóng lướt qua. Người đức hạnh, vận động và bất động là hai loại trạng thái của họ, nhưng con người của Đạo có thể dùng cả hai trạng thái vận động và bất động.

Anando, một trong những điều nền tảng của Thiền mà làm cho nó thành tôn giáo duy nhất một cách toàn bộ, nhiều hơn bất kì tôn giáo nào khác của thế giới, là ở chỗ nó không muốn loại trừ bất kì cái gì khỏi sự sống của  bạn. Sự sống của bạn phải có tính bao hàm. Nó phải chứa mọi sao và trời và đất. Nó không phải là con đường của việc từ bỏ thế giới.

Điều Maharishi Mahesh Yogi gọi là Thiền Siêu việt, Lâm Tế đang kết án. Bạn dạy mọi người ngồi im lặng với lưỡi chạm vòm miệng, để cho dù bên trong mồm họ, họ không thể làm bất kì chuyển động nào của lưỡi, và toàn thân phải hệt như bức tượng - chỉ thế thì bạn có thể nhận ra chân lí. Nhưng điều đó chỉ một nửa chân lí. Và chân lí một nửa là nguy hiểm hơn dối trá toàn bộ; ít nhất dối trá là toàn bộ.

Sự sống là cả nghỉ ngơi và vận động.

Nếu đôi khi bạn đi tới Bodhgaya, nơi Phật Gautam đã trở nên chứng ngộ, đứng đó là ngôi đền kỉ niệm về chứng ngộ của ông ấy, bên cạnh cây nơi ông ấy thường ngồi và thiền. Điều đó là lệ thường của ông ấy: trong một giờ ông ấy sẽ ngồi dưới cây này và thiền, thế rồi trong một giờ ông ấy sẽ bước đi bên cạnh cây này. Ngay cả những chỗ mà ông ấy đã đi được đánh dấu bằng những viên đá để chỉ cho bạn, một con đường nhỏ.

 Một giờ ông ấy sẽ bước đi và thiền, biểu lộ hoàn hảo rằng sự sống, nếu nó là bất động, là chết. Và sự sống - nếu nó không có nghỉ ngơi, liên tục vận động - nó cũng sẽ kết thúc rất sớm. Sự sống là cân bằng giữa nghỉ ngơi và vận động. Và khi hài hoà được đạt tới giữa nghỉ ngơi và vận động, bạn đi tới chính trung tâm của sự sống của bạn, điều bao giờ cũng cùng với bạn dù bạn ngồi hay vận động, dù bạn thức hay ngủ. Sự tồn tại của  nó là tuyệt đối chắc chắn, nhưng không bởi việc đọc kinh sách. Bạn phải trải nghiệm nó, thế thì bạn có thể làm bất kì cái gì. Thế thì không có vấn đề cho bạn, vì bất kì cái gì bạn làm sẽ được làm từ bản tính phật.

Chuyện xảy ra...

Một hoàng tử trẻ đẹp được khai tâm bởi Phật Gautam. Trong những ngày đó, Vaishali đã là một trong những thành phố giầu có nhất ở Ấn Độ. Phật đã ở lại trong những ngày gió mùa gần Vaishali. Cho nên hoàng tử này và mọi sư khác thường đi vào thành phố xin ăn.

Một trong những người đàn bà đẹp nhất trong lịch sử đã sống trong thành phố này. Chỉ có hai cái tên đã được nổi tiếng như người đẹp nhất: một là hoàng hậu Ai Cập, Cleopatra, và cái tên kia là Amrapali của Vaishali.

Amrapali đẹp thế. Điều đã là truyền thống trong thời Phật là người đàn bà đẹp nhất không thể được lấy bất kì đàn ông nào. Cô ấy không thể là độc quyền của bất kì người nào; cô ấy đẹp thế, cô ấy phải vẫn còn tự do và sẵn có cho bất kì người nào cô ấy thích.

Ngay cả các vua cũng đứng xếp hàng trước nhà cô ấy. Chỉ ở cùng với cô ấy trong vài giờ, cực kì nhiều tiền phải trả ra. Cô ấy đã trở thành giầu tới mức ngay cả vua cũng thường vay tiền từ cô ấy.

 Những ngày đó đã là ngày của phẩm chất tâm trí khác. Họ không gọi cô ấy là gái mãi dâm, họ gọi cô ấy là nagarvadhu - người được lấy cho mọi người. Cô ấy đẹp tới mức chắc đã là ngớ ngẩn mà buộc cô ấy vào một người - cô ấy chắc đã vẫn còn không bị buộc lại. Ai đó khác chắc sẽ sớm hấp dẫn hơn; bạn sẽ để cô ấy vào trong ác mộng không cần thiết. Để cô ấy là tự do - cái đẹp của cô ấy là tới mức nó không thể bị sở hữu nhưng mọi người có khả năng hân hoan trong nó, tương ứng theo ý chí của cô ấy. Kính trọng lớn thế cho cái đẹp. `Nagarvadhu' ngụ ý được lấy cho mọi người.

Khi sư này của Phật, người đã là hoàng tử chỉ vài năm trước, được thấy đi qua, Amrapali phái một người hầu tới dừng anh ta lại và bảo anh ta: "Anh không phải đi bất kì chỗ nào. Hôm nay, xin chấp nhận lời mời của tôi."

Các sư khác đã đi theo anh ta, vì cùng với  Phật Gautam là mười nghìn sư người bao giờ cũng đi theo dù bất kì chỗ nào Phật đi. Họ không thể tin được rằng sư này đã đi vào nhà của gái mãi dâm. Họ chạy xô về. Vài người thậm chí đã không đi xin ăn. Chính mối bận tâm trước hết của họ là báo cho Phật, "Người này đã phản bội thầy. Anh ta đã vào trong nhà của gái mãi dâm."

Phật nói, "Ta biết anh ta. Các ông không cần lo nghĩ về anh ta. Bất kì cái gì xảy ra trong cuộc sống của anh ta đang tới từ chính trung tâm con người anh ta; nó không bao giờ có thể sai. Nhưng ta sẽ chăm nom điều đó; để anh ta tới."

Vài sư nữa sớm chạy xô về. Họ kêu lên, "Quá thể lắm! Amrapali đã xin anh ta ở lại với cô ấy ít nhất qua mùa gió mùa trong khi chúng ta ở Vaishali. Và anh ta đã chấp nhận!" Họ không thể tin được vào điều đó. Họ muốn đuổi ngay lập tức: "Anh ta phải bị lột áo!"

Phật nói, "Đợi đã, để anh ta tới đây đã. Ta biết anh ta cũng như ta biết các ông. Các ông không tới đây để cứu đức hạnh của ai đó, các ông đã tới đây từ ghen tị. Các ông bao giờ cũng ghen tị về người thanh niên đó vì anh ta đẹp thế, hấp dẫn thế, nói lưu loát thế, và bất kì chỗ nào anh ta đi anh ta được nhiều kính trọng hơn, được yêu nhiều hơn, chững chạc nhiều hơn."

Và thế rồi hoàng tử trở lại, vì anh ta đã bảo Amrapali, "Tôi chấp nhận lời mời của cô vì làm ngược lại thầy tôi để từ chối bất kì cái gì, điều đó là ác. Nhưng tôi có một điều kiện: tôi phải hỏi xin phép thầy của tôi. Từ phía tôi không có phản đối, nhưng nếu thầy tôi phản đối, tôi bất lực. Tôi đã buông xuôi bản thân tôi một cách toàn bộ cho thầy tôi. Nếu thầy nói có, nó là có; nếu thầy nói không, nó là không. Cho nên xin tha thứ cho tôi nếu tôi không quay lại. Nhưng có thể nhất tôi sẽ quay lại vì tôi biết thầy tôi."

Có tiếng ồn ào lớn, đàm luận tầm phào, và hoàng tử quay về để xin phép Phật. Quì xuống trước ông ấy, anh ta nói, "Tôi hỏi xin phép thầy về một việc rất kì lạ: một gái mãi dâm đã hỏi xin tôi, với nhiều tình yêu thế và nhiều lời cầu nguyện thế, để ở lại với cô ấy trong mùa gió này trong khi thầy ở đây. Tôi đã cho cô ấy việc thoả thuận của tôi với điều kiện rằng "nếu thầy tôi đồng ý, tôi sẽ ở cùng cô, nhưng nếu thầy tôi nói không, điều đó là tuyệt đối - thế thì không câu hỏi nào nảy sinh chút nào."

Toàn thể hội chúng các sư hoàn toàn im lặng, lắng nghe điều Phật sẽ nói.

Phật nói, "Ông nên đi và ở lại với người đàn bà này vì ta biết rằng một người đã đi vào trong trung tâm riêng của mình không thể bị ảnh hưởng  bởi những điều không bản chất của cuộc sống. Hơn nữa ta biết rằng sau bốn tháng ông quay lại, ông sẽ không một mình - Amrapali sẽ tới cùng ông để trở thành sannyasin. Ta tin cậy ông - ông có thể đi với sự đồng ý tuyệt đối của ta."

 Điều đó đã là cú sốc thế cho hàng nghìn sư. Họ bắt đầu nói với Phật, "Thầy đang làm gì? Thầy đang phá huỷ một thanh niên; người đàn bà này quá đẹp - thầy không biết, thầy không bao giờ đi tới thành phố này. Người đàn bà này đẹp tới mức các vua từ các vương quốc khác tới và đứng xếp hàng đến lượt họ, chỉ để có một đêm ở lại cùng với người đàn bà này. Và cô ấy không chỉ đẹp, cô ấy là ca sĩ và nhạc sĩ lớn. Thầy đang phái sư trẻ của chúng ta vào hang sư tử, đặt anh ta vào rắc rối không cần thiết."

Phật nói, "Các ông đợi đi, bốn tháng sẽ sớm qua."

Amrapali đã làm mọi thứ để làm cho hoàng tử thấy thoải mái. Cô ấy chơi các nhạc cụ, cô ấy có những món ăn ngon làm cho anh ta. Cô ấy đã đóng cửa trong bốn tháng với bất kì khách thăm nào, cho dù người đó là vua hay hoàng đế. Cô ấy hi vọng, sâu bên dưới, "Sư trẻ này sẽ cảm động, sẽ rơi vào yêu mình. Mình đã từng tìm và kiếm, nhưng mình đã không tìm thấy một người đàn ông mà với người đó mình có thể sống cả đời mình. Đây là người đó."

Nhưng hoàng tử ngồi trong tư thế hoa sen. Trong khi cô ấy múa, anh ta thiền. Trong khi cô ấy làm đủ mọi loại cử chỉ yêu thương, anh ta đơn giản quan sát.

Trong bốn tháng anh ta đã sống ở nhà cô ấy và chung cuộc ngày ra đi tới. Anh ta cám ơn cô ấy, nói, "Điều đó đã là kỉ luật lớn cho tôi, và toàn thể công trạng thuộc về cô. Thiền của tôi đã sâu sắc thêm. Tôi được nhiều hơn là ở nhà so với trước đây. Thầy tôi sẽ hân hoan khi gặp tôi."

Amrapali nói, "Có lẽ anh không biết rằng thầy anh sẽ không chỉ gặp anh, anh cũng sẽ thấy tôi được sửa đổi. Tôi có thể thấy mọi thế giới hư huyễn của thèm khát và yêu và quyền lực. Cũng vậy tôi có thể thấy, ngược với điều đó, một thế giới khác toàn bộ của tính quan sát và an bình và thanh thản. Anh nói anh biết ơn tôi - tôi nói tôi biết ơn anh mênh mông. Xin giúp tôi, để cho thầy của anh không bác bỏ tôi."

Hoàng tử nói, "Thầy không bao giờ bác  bỏ bất kì người nào." Họ cả hai cùng tới. Họ cả hai chạm chân thầy, và sư trẻ hỏi, "Amrapali muốn được khai tâm..."

Và như món quà khai tâm... Họ đã ở lại trong một rừng xoài rất lớn - nó phải đã vậy, vì mười nghìn người đã có đó và mọi người đều có chỗ dưới một cây xoài. Phải đã có nhiều hơn mười nghìn cây xoài... Trước khi tới Amrapali đã hỏi người chủ mảnh đấy liệu ông ấy có bán nó không.

Ông ấy nói, "Tôi không thể bán nó được; nó đã trở thành linh thiêng với tôi. Phật đã ở lại đây; nó bây giờ đã trở thành một phần của lịch sử. Mảnh đất này không còn là đất thường nữa." Amrapali nói, "Ông không biết tôi có thể trả bao nhiêu." Người này nói, "Nếu cô thực sự muốn mua nó, giá của tôi rất cao. Tôi đặt nó cao thế để cho không ai có thể mua được nó - ngay cả hoàng đế cũng không mua được!"

Amrapali nói, "Ông đơn giản nói nó ra - không mặc cả."

Giá của ông ấy chắc chắn rất kì lạ. Ông ấy nói, "Cô có thể có mảnh đất này nếu cô đặt các đồng vàng bao phủ hết nó hoàn toàn. Tôi không biết bao nhiêu triệu đồng tiền sẽ được cần tới."

Người đàn bà này nói, "Không thành vấn đề. Mảnh đất này là của tôi; ông tới cùng tôi và đếm đồng vàng và đo mảnh đất."

Thế là sư trẻ nói với Phật, "Người đàn bà này đã mang toàn thể khu rừng xoài ra chỉ để  thiền nhân dùng, và cô ấy đã đề nghị tôi xin thầy khai tâm cho cô ấy vì cô ấy đã thấy cái gì đó trong tôi mà thiếu trong cô ấy."

 Và Amrapali đã nói, "Tôi thậm chí không có mặt mũi nào để hỏi xin khai tâm. Tôi đã từng là một tội nhân cả đời tôi. Thầy phải biết rằng tôi là gái mãi dâm. Sư trẻ của thầy - tôi đã hi vọng làm thay đổi anh ấy, nhưng ngược lại, anh ấy đã thay đổi tôi. Bây giờ tôi không có ham muốn nào, ngoại trừ ngồi dưới chân thầy và đi theo con đường nơi người ta đi tới trung tâm bên trong nhất của riêng người ta. Bây giờ tôi biết - mãi cho tới giờ tôi thậm chí đã không nhận biết rằng có trung tâm bên trong nhất của sự sống."

Trung tâm bên trong nhất đó là thứ mạnh nhất trên thế giới. Trung tâm bên trong nhất đó không  phải là của cá nhân. Với trung tâm cốt lõi bên trong đó tất cả  chúng ta được nối lại. Nó là trung tâm của toàn thể càn khôn. Và một khi bạn cảm thấy bản thân bạn là một phần của càn khôn - vĩnh hằng và bất tử...

Amrapali nói, "Phúc lạc và phúc lành tôi đã thấy toả ra từ đệ tử của thầy trong bốn tháng này - bản thân tôi không thể cưỡng lại được." Những người đã từng lo âu thế về ngày này tới để cho họ có thể thông báo cho Phật, "Bây giờ nhìn điều đã xảy ra, đệ tử của thầy đã không trở lại," đã xấu hổ rất nhiều. Anh ta đã không chỉ quay lại, anh ta đã mang cùng mình một con người được biến đổi.

Anando, thiền mà Phật đã cho thế giới có lẽ là một trong những điều có ý nghĩa nhất. Có nhiều cách thiền, nhiều cách đi vào trong bản thân bạn, nhưng cách của Phật là sắc bén, gần như chiếc kiếm - nó chém phăng mọi thứ cản trở. Và ngay cả trong một phần giây, bạn có thể đạt tới định mệnh tối thượng của bạn.

Nhưng với điều đó, Lâm Tế nói: Nếu ông gặp phật... Ông ấy không ngụ ý Phật thực tại, vì bây giờ bạn sẽ gặp ông ấy ở đâu? Ngay cả khi ông ấy còn sống - tôi ngụ ý Lâm Tế - Phật đã chết gần một nghìn năm trăm năm rồi. Cho nên nghĩa là gì? - Nếu ông gặp phật, chém ông ấy ngay...

Nó là quá trình thiền. Khi bạn đi sâu hơn vào trong bản thân bạn, bạn nhất định gặp những nhân vật mà rất gần với tim bạn. Nếu bạn đã yêu Phật, bạn sẽ gặp Phật trước khi bạn gặp bản thân bạn. Nó sẽ chỉ là hình ảnh,  nhưng trong im lặng của tim, hình ảnh đó sẽ toả sáng tới mức có khả năng bạn có thể ngồi bên cạnh hình ảnh này và quên mất rằng điều này không phải là mục đích.

Nếu ông gặp phật, chém ông ấy ngay - ngay lập tức! Nếu ông gặp sư tổ, một thầy, chém ông ấy ngay - ngay lập tức!

… nếu ông gặp a la hán, chém ông ấy ngay; nếu ông gặp bố mẹ ông, chém họ ngay và nếu ông gặp họ hàng của ông, chém họ ngay.

Chỉ như vậy ông sẽ được giải thoát...

Nó là quá trình tâm lí bên trong - làm cho bạn tự do khỏi thầy, khỏi bố mẹ, khỏi bạn bè. Nó chẳng liên quan gì với thế giới bên ngoài, nó là thế giới bên trong của bạn nơi hình ảnh liên tục tụ tập lại. Và chừng nào tất cả những hình ảnh này chưa bị tan biến đi, bạn không thể thấy được bản thân bạn. Chúng đang ngăn cản cảm nhận của bạn. Mô tả của Lâm Tế về thiền Phật giáo là tuyệt vời.

Và nếu ông không bị thu hút bởi cái bên ngoài, ông sẽ không bị vướng mắc và độc lập một cách thoải mái.

Bây giờ, những cái bên trong bạn đã chặt đi. Các hình ảnh, mơ của bạn, chuyện tình của bạn, bạn đã phá huỷ tất cả chúng và làm cho con đường đi tới bạn được dọn quang, nhưng bạn có thể vẫn bị gắn bó với những cái bên ngoài.

 Bạn có thể sẵn sàng chặt đi hình ảnh của bố mẹ bạn và được tự do khỏi nó, nhưng ham muốn về quyền lực trong thế giới, ham muốn là  người giầu nhất thế giới... Cả nghìn lẻ một ham muốn bao quanh bạn trong thế giới bên ngoài.

Bây giờ bước thứ hai là dễ hơn. Lâm Tế bắt đầu với bước khó nhất vì ông ấy biết nếu bạn có thể làm cái khó nhất, cái dễ hơn có thể được làm mà không có khó khăn gì.

Nếu ông không bị thu hút bởi cái bên ngoài, ông sẽ không bị vướng mắc và độc lập một cách thoải mái.

Sau khi sư núi này đã nói rằng không có pháp bên ngoài, học trò không hiểu điều này lập tức làm diễn giải của họ về cái bên trong.

Lâm Tế đang nói rằng rất dễ hiểu lầm thầy. Thực ra, dễ hiểu lầm thầy hơn bất kì người nào khác, vì thầy đang nói ngôn ngữ mới, cho nghĩa mới cho lời, đang nói về không gian mà bạn chưa bao giờ ở đó. Điều gần như tính người là bị sai lầm, là hiểu lầm.

Ông ấy nói: Sau khi sư núi này đã nói rằng không có pháp bên ngoài... Không có tôn giáo bên ngoài. Đi vào đền chùa hay nhà thờ hay giáo đường Do Thái, đọc kinh sách, những sách thiêng cổ đại - đây toàn là những cái bên ngoài và không có pháp khi có liên quan tới cái bên ngoài. Chúng là những bộ xương chết, dấu vết của ai đó đã đạt tới, nhưng khó mà giải mã được kinh sách. Người này không còn có đó, chỉ bộ xương của người này, cái mà không thể nói, cái không thể giải thích, cái không thể giúp được bạn theo bất kì cách nào.

Bạn có thể liên tục mang kinh sách, nhưng những kinh sách đó sẽ là diễn giải của bạn không phải là nghĩa của các thầy. Bên ngoài bạn có thể đi tới đền chùa, nhưng bạn đang làm gì? Những đền chùa người làm, thượng đế người làm - và bạn đang tôn thờ những thượng đế đá đó. Và bạn không một mình! Gần như toàn thế giới đang tôn thờ cái gì đó này khác như thượng đế. Nhưng theo cách này bạn không thể tìm ra điều tinh tuý của pháp. Đó là  tình huống rất lộn ngược, rối tinh và lầm lạc khi con người bắt đầu tôn thờ thượng đế mà con người đã tự mình làm ra.

Bạn phải biết cội nguồn sự sống - cội nguồn từ đó bạn xuất phát, cũng như hoa hồng xuất phát. Và vấn đề không phải là lời cầu nguyện, vấn đề là việc thám hiểm mãnh liệt bên trong để tìm ra rễ của bạn. Và bạn sẽ ngạc nhiên: rễ của bạn là rễ của mặt trăng, của mặt trời, của sao - của toàn thể sự tồn tại. Bạn chỉ là một cành nhỏ của cây bao la. Một khi bạn biết nó, không có sợ chết. Bạn không thể chết được - bạn thuộc về cái bất tử. Không còn ham muốn nữa.

Bạn có thể có cái gì hơn nữa? Bạn có toàn thể vũ trụ trong tay bạn. Bạn đã là mọi thứ bạn có thể đã mơ, đã ham muốn, đã yêu cầu để là vậy. Mãn nguyện lớn giáng lên bạn. Trong mãn nguyện này là tất cả phẩm chất của phúc lạc, của cực lạc, của mọi điều là điệu vũ liên tục, đại hội liên hoan, lễ hội.

Lâm Tế nói, "Nhưng ta có thể bị hiểu lầm" - và việc hiểu lầm sẽ là Thiền Siêu việt của Maharishi Mahesh Yogi. "Khi ta nói không có pháp bên ngoài, thế thì họ ngồi đối diện  tường với lưỡi chạm vòm miệng, ở trong tư thế bất động và coi điều này là phật pháp của các sư tổ."

Chỉ ngồi... bạn có thể liên tục ngồi được bao lâu? Và khi bạn đứng dậy, Bồ đề đạt ma  hay Phật hay Lâm Tế sẽ nói, "Cái gì đã xảy ra cho Phật?"

Phật đã ngồi; ngồi đã trở thành hình dạng kinh nghiệm của bạn, nhưng đứng, nó sẽ biến mất. Bước đi, bạn sẽ bước đi khỏi việc ngồi. Lâm Tế đang cố nói những điều này dưới dạng đơn giản và ông ấy phải rất đơn giản vì ông ấy là người đã mang Thiền từ Trung Quốc sang Nhật Bản. Ông ấy đã nói cho những người tuyệt đối không quan tâm,  những người chưa bao giờ nghe nói về thiền.

Sai lầm lớn nhất là ở chỗ nếu ông coi sự bất động tĩnh lặng là trạng thái đúng, ông sẽ hiểu nhầm cái tối làm thầy ông.

Bất động chỉ là thời kì nghỉ ngơi. Sự tồn tại là vận động, liên tục vận động. Vâng, có những khoảnh khắc của nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn chọn những khoảnh khắc của nghỉ ngơi là toàn thể chân lí, bạn đang chấp nhận cái tối làm thầy của bạn. Bạn đang cắt sự sống thành hai: tối và sáng.

Bạn có quan sát một điều không? Tối là ổn định. Nó không bao giờ đi bất kì chỗ nào, nó bao giờ cũng ở đây. Bạn mang sáng tới - bạn không thể thấy tối. Bạn đem sáng đi và tối có đó. Nó không tới chạy từ đường M.G.. Nó không bao giờ trễ, thậm chí không một khoảnh khắc. Nếu nó đã đi dạo buổi tối hay chỉ có cái nhìn vào điều đang xảy ra khắp thế giới, sẽ có kẽ hở khi bạn đã lấy sáng đi và dầu vậy tối không có đó. Nhưng không bao giờ có kẽ hở. Lí do là, tối bao giờ cũng ở đây ngay cả khi sáng ở đây; chính chỉ vì sáng mà bạn không thể thấy được tối.

Ngay cả trong vận động, hành động, cử chỉ của Phật, có nghỉ ngơi nào đó. Nghỉ ngơi đó đem lại duyên dáng cho nó, cái đẹp cho nó.

Đây là điều cổ nhân ngụ ý khi ông ấy nói, "Trong tối hoàn toàn, vực thẳm là khủng khiếp."

 Thiền không được ngụ ý là cắt rời sự sống của bạn và sự tồn tại thành hai phần và thế rồi chọn một phần, phần bên trong. Thiền hoàn hảo là bao hàm tất cả. Nó biến đổi bạn, và với biến đổi của bạn, cái nhìn của bạn về mọi thứ biến đổi theo, nhưng không cái gì bị loại trừ.

Nếu ông lấy trạng thái vận động là trạng thái đúng, mọi cây cối và rơm rạ có thể vận động. Chúng có là đạo không? Do đó, vận động là yếu tố gió, và bất động là yếu tố đất. Cả vận động và bất động đều không có bản tính của riêng chúng. Nếu ông muốn ôm giữ nó trong vận động, nó sẽ đi sang bất động…

Chúng là những chỗ thay đổi liên tục: ngày trở thành đêm, đêm trở thành ngày; sống trở thành chết, chết trở thành sống. Đừng ôm giữ bất kì cái gì. Nó sẽ lập tức đổi thành cái kia của nó.

Nó giống như con cá giấu mình trong nước mà nó có thể khuấy động thành những gợn sóng lướt qua.

Người đức hạnh, vận động và bất động là hai loại trạng thái của họ, nhưng con người của Đạo có thể dùng cả hai trạng thái vận động và bất động.

Vận động và bất động cả hai là trong tay bạn. Bạn là người quan sát, không vận động không bất động.

Bạn đơn giản hiện hữu.

Bạn không bao giờ vận động, cho nên vấn đề về không vận động không nảy sinh. Vấn đề vận động hay không vận động là không liên quan tới tâm thức chứng kiến của bạn.

Tâm thức chứng kiến của bạn mang tính tồn tại. Nó là ở đây. Và nếu thiền của bạn không mang bạn tới trạng thái này của tính quan sát, nó là thiền giả. Nếu nó mang bạn tới bất kì thượng đế nào, bạn đang tự lừa  bản thân bạn, bạn đang mơ. Nếu nó mang bạn tới Jesus Christ, thế thì... Jesus Christ!

Lâm Tế đang nói nếu bạn gặp Jesus Christ, cho ông ấy thanh chữ thập khác - ngay lập tức! "Đó là việc của ông, ông đang làm mọi việc gì khác  ở đây?" Ngay cả Phật cũng không cần tới - và họ toàn là các đệ tử của Phật. Nếu bạn gặp Phật trên đường, chặt đầu ông ấy ngay lập tức!

Không cái gì là quan trọng hơn tính quan sát bên trong riêng của bạn. Đó là chính chất liệu mà vũ trụ này được làm ra.

Ba Tiêu đã viết:

Cơn gió đông mạnh

biến mất giữa rặng tre và lắng vào yên lặng.

Cái gọi là cuộc sống của chúng ta là gì? "Cơn gió đông mạnh biến mất giữa rặng tre và lắng vào yên lặng." Chỉ chút ít vở kịch, chỉ chút ít chơi đùa và bạn qua đi.

Cái gọi là cuộc sống của chúng ta là nhất thời tới mức người ta phải không bị gắn bó vào nó. Chức năng duy nhất của nó - chức năng đúng duy nhất - có thể là tìm ra cái bất tử. Được ẩn đằng sau mọi khoảnh khắc là cái vĩnh hằng. Nhưng bạn có thể liên tục vận động trên bề mặt, không bao giờ đi sâu hơn vào trong tâm thức của bạn. Bạn sẽ đi hàng triệu kiếp trên bề  mặt như những gợn sóng. Điều đó là cực kì phí hoài nhận biết mênh mông mà có thể mở ra mọi cánh cửa của tính nguyên bản của bạn, của tính sáng tạo của bạn, của cái đẹp của bạn, của niềm vui của bạn. Từng khoảnh khắc trở thành khoảnh khắc nhảy múa thế.

Một nhà thơ Thiền khác đã viết:

Nơi tác động lẫn nhau của "hiện hữu" và "không hiện hữu" bị cố định,

ngay cả các hiền nhân cũng không thể biết.

Bạn là ở đó - không dưới dạng "hiện hữu" và "không hiện hữu," không trong nhị nguyên.

Mọi nhị nguyên có thể được quan sát. Cái mà có thể được quan sát, bạn không là nó. Bạn bao giờ cũng là người quan sát. Và nhớ: bạn không thể quan sát người quan sát. Điều đó là tuyệt đối không thể  được. Nếu bạn quan sát người quan sát, thế thì người ta chỉ là tâm trí - điều bạn gọi là người quan sát - và người khác là người quan sát thực. Nhưng người quan sát thực là điều tối thượng của bạn. Bạn không thể đi ra ngoài nó, nó là biên giới của sự tồn tại.

Nơi tác động lẫn nhau của "hiện hữu" và "không hiện hữu" bị cố định,

ngay cả các hiền nhân cũng không thể biết.

Bây giờ không có gì để biết. Việc quan sát im lặng, mọi thứ biến mất. Im lặng mênh mông mở cánh cửa của nó. Không có gì để biết. Tri thức trở thành tuyệt đối vô tích sự. Bạn, lần đầu tiên, về nhà. Đây là nghỉ ngơi tối thượng.

Anando đã hỏi:

 Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Tôi nghĩ chứng ngộ đã là chấm hết của mọi vấn đề. Sau đêm qua tôi đã nhận ra nó có thể bắt đầu của một vấn đề mới: làm sao tránh việc trở thành bồ tát nhạt?

Anando, chứng ngộ là chấm dứt của mọi vấn vấn đề. Nhưng nếu bạn bám lấy chứng ngộ, thế thì bạn tạo ra vấn đề. Trải nghiệm nó và bỏ nó đi. Đừng mang nó. Bạn đã trải nghiệm nó, bạn đã trở thành nó, bây giờ không có nhu cầu ngay cả nghĩ về nó.

Bạn có nghĩ trong im lặng của tôi cả đêm và ngày, tôi đã bao giờ nghĩ rằng tôi chứng ngộ không? Tôi không nhớ, cho dù một khoảnh khắc. Nó giống như bạn là người - bạn có nhớ trong hai mươi bốn giờ lúc nào đó rằng bạn là người và không là sư tử hay vẹt hay chuột không? Vẹt cũng không nghĩ về điều đó.

Một khi bạn chứng ngộ, được chứng ngộ nghĩa là gì?

Nó đơn giản nghĩa là mọi vấn đề được tan biến.

Nhưng bạn có thể làm ra vấn đề. Con người có năng lực làm ra vấn đề ở chỗ không có vấn đề chút nào.

Nó chỉ là thói quen cũ - bạn có thể bắt đầu nghĩ, đây có là chứng ngộ thật hay không? Đây có là chứng ngộ nhạt hay vấn đề gây tranh luận?

Anando, cho dù bạn muốn trở thành bồ tát nhạt bạn cũng không thể làm được - bạn là vấn đề gây tranh luận đấy. Bạn có thể không biết điều đó nhưng mọi người khác biết nó - rằng Anando này là Phật gây vấn đề tranh luận.

Được thoả mãn chứ?

 Bây giờ mọi người sẽ nếm bạn. Và chỉ cảm thấy liệu cô ấy có thực sự là người nêu vấn đề  tranh luận không! Đừng lấy lời tôi, trải nghiệm nó đi.

Thậm chí còn có người gây vấn đề tranh luận lớn hơn, Avirbhava. Cô ấy đang tắm nắng đâu đó ở Singapore chỉ để trở nên nóng hơn. Trong vòng hai hay ba ngày bạn sẽ nghe thấy cô ấy. Cô ấy đang mang toàn thể  tải trọng các thượng đế cổ... cô ấy đã thu thập được bốn mươi rồi. Anando là phó giám đốc của cô ấy. Bạn có thể gọi bảo tàng này là Bảo tàng các Thượng đế, hay bạn có thể gọi nó là Bảo tàng kẻ gây vấn đề tranh cãi - chúng là đồng nghĩa.

Olga Kowalski ra khỏi giường và  đi vào phòng tắm. Cô ấy đã quên mất lời cảnh báo của chồng về ngồi trên bệ xí mới sơn. Cô ấy ngồi xuống và làm cho bản thân mình thoải mái. Nhưng một nửa giờ sau, khi Olga cố đứng dậy, cô ấy bị kẹt tại chỗ ngồi.

Kowalski về nhà muộn và thấy Olga hoảng loạn trong phòng tắm. Anh ta xoay xở tháo vít chỗ ngồi khỏi bệ xí và thế rồi gọi điện tới bộ phận cứu hoả. Trong khi xe cứu hoả đang trên đường tới, Kowalski giúp Olga vào giường, và che phủ đít cô ấy bằng mũ cao bồi mười thùng của anh ta.

Ngay lúc đó,  trưởng toán cứu hoả Muldoon và toán của anh ta xô vào phòng ngủ mang theo ống nước. Muldoon thả rìu của mình và đi qua xem xét tình huống này một cách cẩn thận. Sau vài khoảng khắc anh ta kéo Kowalski sang bên và thì thào với anh ta, "Chúng tôi có thể cứu vợ anh, nhưng tôi sợ cái mũ cao bồi đã làm điều đó!"

Một hôm Leroy Lớn đang về nhà từ chỗ làm việc, thì anh ta dừng lại trong chợ cá và mua cho bản thân mình một con lươn cho bữa tối. Anh ta thả nó vào trong túi áo choàng và đi vào câu lạc bộ Cá sấu Điên để uống rượu.

Sau vài giờ uống, Leroy lảo đảo đi ra khỏi quán rượu và loạng choạng về nhà. Khi anh ta về tới đó, anh ta lảo đảo vào phòng tắm để làm nhẹ bản thân mình.

Đung đưa người ra sau lên trước, Leroy dò dẫm trong quần của mình và kéo ra điều anh ta nghĩ là chim mình. Anh ta cảm thấy dòng chảy ấm chạy xuống chân mình, và nhìn xuống với mắt mở to không tin.

"Tao biết mày to," Leroy lẩm bẩm, "và tao biết mày đen. Nhưng tao chắc chắn không biết mày có đôi mắt xanh đẹp thế!"

Bernie Bush, báo cáo viên chính trị át chủ bài cho tờ American Righteous News, đang có ngày nghỉ cùng gia đình ở vườn bách thú. Họ đang bước đi bên cạnh chuồng sư tử thì Bernie để ý thấy một cậu trẻ đưa tay qua chấn song để vuốt ve một trong những con sư tử.

Một con sư tử khổng lồ khác đột nhiên nhảy tới với tiếng gầm cực lớn, nhưng vào giây cuối cùng, cậu bé được một người trong đám đông ôm ra an toàn.

Nhận ra câu chuyện xúc động, Bernie tiến tới người này và nói, "Xin lỗi, thưa ngài, nhưng đó là thể hiện lạ thường của lòng dũng cảm tức khắc. Tôi muốn viết một câu chuyện về ông cho tờ báo của tôi. Xin nói cho tôi, ông có được lòng dũng cảm như vậy từ đâu?"

"Đơn giản," Swami Deva Coconut nói, "Tôi là đệ tử của Osho Rajneesh."

"Cái gì?" nhà báo cánh phải kêu lên, quay lại và bước đi, "Chắc chắn điều này sẽ làm ra câu chuyện thực!"

 Ngày hôm sau, tiêu đề của tờ American Righteous News viết: "Đệ tử của Rajneesh vồ lấy bữa trưa từ người di dân châu Phi đói!"

Nivedano...

(Tiếng trống) (Nói lắp bắp)

Nivedano... (Tiếng trống)

Im lặng, nhắm mắt lại.

Cảm thấy thân thể bạn bị đông cứng...

Thu sinh lực của bạn tới chính trung tâm con người bạn. Sinh lực này càng được tập trung... nó đột nhiên bùng phát thành ngọn lửa. Ngọn lửa này thiêu cháy mọi thứ là giả trong bạn và mang lại con người nguyên bản - cách tự nhiên dự định bạn là vậy, không phải là cách bạn đã được nuôi dưỡng là vậy.

Con người nguyên bản là Phật.

Không là kẻ đạo đức giả là kỉ luật duy nhất.

Chỉ bỏ mọi thứ giả. Và bạn đi càng sâu, cái giả bắt đầu rơi rụng đi theo cách riêng của nó. Đó là việc thám hiểm về nghĩa mênh mông.

 Nếu bạn có thể tìm thấy con người nguyên bản của bạn, bạn đã tìm thấy mọi thứ mà sự tồn tại này chứa - mọi sự huy hoàng, mọi niềm vinh quang, mọi lễ hội, mọi niềm vui.

Nivedano... (Tiếng trống)

Thảnh thơi. Để thân thể bạn ở đó, để tâm trí bạn ở đó, và bạn đơn giản là người quan sát. Bạn không liên quan gì tới thân thể hay tâm trí.

Chỉ rõ ràng rằng bạn không bị đồng nhất với hệ thống thân thể-tâm trí. Bạn vẫn còn là người quan sát thuần khiết, không bận tâm.

Điều này mang bạn tới chính trung tâm của sự sống của bạn, và tới chính trung tâm của vũ trụ nữa.

Uống nó sâu sắc vào - kinh nghiệm này - để cho nó vẫn còn lại cả ngày dài cùng bạn, chảy như dòng chảy ngầm.

Với khoảnh khắc này bạn là Phật. Tôi muốn bạn là Phật hai mươi bốn giờ, không ngày nghỉ.

Là con người nguyên bản của bạn là chân giá trị vĩ đại nhất mà vũ trụ có thể trao cho bạn. Nó chẳng liên quan gì tới xã hội, chẳng liên quan gì tới bất kì tôn giáo nào, chẳng liên quan gì tới bất kì triết lí nào. Nó là sự tồn tại thuần khiết trao tặng cho bạn mọi niềm vui, mọi hoa, mọi sao.

Toàn thể vũ trụ trở thành nhà bạn.

Đây là điệu vũ biểu lộ việc hoàn thành của thiền.

 Nivedano... (Tiếng trống)

Quay lại tất cả chư Phật, mang theo kinh nghiệm của bạn cùng bạn. Ngồi xuống chầm chậm, im lặng, duyên dáng, nhớ lại chỗ bạn đã ở.

Phật tính không phải là việc thành đạt, nó chỉ là việc nhớ lại.

Bạn là Phật dù bạn biết điều đó hay không.

Trong an bình này, trong im lặng này, toàn thể vũ trụ trở thành đẹp làm sao...

Được chứ,  Anando? Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Chúng ta có thể mở hội hội chúng mười nghìn chư Phật này không?

Vâng!

Xem tiếp Chương 3 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post