Chương 3. Nhìn vào trong và tìm thấy nó

Chương 3. Nhìn vào trong và tìm thấy nó

Price:

Read more

Con người nguyên bản - Osho

Bài nói về Thiền

Chương 3. Nhìn vào trong và tìm thấy nó



Powered by RedCircle


Thưa thầy kính yêu của chúng tôi, Shoitsu nói với Chimoku:

Từ chư phật và các tổ sư, đã từng có ba mức giải quyết với mọi người. Ở mức trên cao nhất không có kĩ thuật thêm, không có nghĩa của nguyên tắc; việc hiểu theo lời là không thể được. Nếu ông nhận nó một cách trực tiếp tại điều này, thế thì không có khác biệt từ "cây bách trong vườn," "một cân rưỡi cây gai dầu," "nuốt nước của sông tây trong một ngụm."

Ở mức thứ hai, nó chỉ là vấn đề đem ra câu hỏi, đi cùng với việc đột phá; điều này là giống như Lâm Tế hỏi Hoàng Bá và nhận sáu mươi cú đánh.

Ở mức thứ ba chúng ta đi vào bùn và nước, ghi chép cước chú, làm mù mắt mọi người, phá huỷ dòng truyền thừa của chư phật.

Nhưng người thực, mặc cà sa vá, phải tìm ra và kiểm tra lời sống, không đi theo lời chết. Chimoku kiệt xuất, ông là thuần khiết và thực. Nếu ông có thể đạt tới việc nhận ra ở lời sống, ông có thể là thầy giáo của chư phật và các tổ sư. Không ghen tị cách thức gia đình ta, ta đã chỉ cho ông ba mức của phương cách.

Anando, điều Shoitsu đang nói cho Chimoku là cực kì quan trọng cho bạn để hiểu, cho mọi người đang trên đường. Shoitsu nói:

Từ chư phật và các tổ sư, đã từng có ba mức chung giải quyết với mọi người. Ở mức trên cao nhất không có kĩ thuật thêm, không có nghĩa của nguyên tắc; việc hiểu theo lời là không thể được.

Đó là cách tốt nhất và hoàn hảo nhất - việc truyền trao đơn giản từ thầy sang đệ tử; không ai biết về nó, không ai nhìn thấy nó. Nó đơn giản là năng lượng chuyển từ lửa này sang khả năng lửa khác, và làm cho lửa có thể, đang bị ẩn kín trong đệ tử được thức tỉnh.

Nguyên tắc thứ nhất thực sự là nguyên tắc quan trọng nhất, nhưng nó cần tin cậy mênh mông về phần của đệ tử - lối mở của toàn tâm, tới gần thầy nhất có thể được để cho ngọn lửa của thầy có thể đạt tới tim bạn và có thể bắt đầu ngọn lửa khác bên trong bạn, có thể đánh thức bạn tới Phật tính của bạn.

Shoitsu là đúng rằng trong phân loại này, phân loại cao nhất, không có kĩ thuật thêm. Vấn đề không phải là kĩ thuật, vấn đề là yêu, là tin cậy. Tin cậy không phải là kĩ thuật, yêu không phải là kĩ thuật. Nó không phải là cái gì đó mà bạn dùng, cái bạn làm, nó là cái gì đó xảy ra cho bạn. Đột nhiên bạn thấy thầy và tim bạn bắt đầu nhảy múa và hân hoan, biết rằng bạn đã tìm thấy. Không có hoài nghi trong nó, không có câu hỏi trong nó; nó cũng giống như đổ vào yêu. Bạn có thể định nghĩa tin cậy như việc dâng lên của yêu vì đổ vào yêu là đi xuống - nó là sinh học. Dâng lên trong yêu là đi lên - nó là nguyên tắc tâm linh của bạn.

Không có nghĩa của nguyên tắc, không giáo huấn; việc hiểu theo lời là không thể được. Hiện tượng này là vĩ đại thế - việc truyền chiếc đèn từ  tim sang tim, từ hiện hữu sang hiện hữu - mà không lời nào là đủ lớn để chứa nó hay ngay cả để chỉ dẫn tới nó. Không cái gì được nói nhưng cái gì đó cực kì quan trọng xảy ra; nó là tự phát.

Đệ tử giỏi nhất nhận được ánh sáng không lời - chỉ bằng việc mở bản thân người đó, không giữ lại cái gì.

Nếu ông nhận nó một cách trực tiếp tại điều này, thế thì không có khác biệt từ "cây bách trong vườn," "cân rưỡi cây gai dầu," "nuốt nước của sông tây trong một ngụm."

Đây là câu trả lời truyền thống được cho bởi các thầy khác nhau khi họ được hỏi, "Phật là gì?" Và điều đó là tuyệt đối không thể được cho những người không quen thuộc với truyền thống Thiền để hiểu nó. Nếu bạn hỏi một thầy, "Phật là gì?" ông ấy trỏ cho bạn cây bách trong vườn và nói, "Cái đó là Phật." Bây giờ điều đó phi logic thế, dường như bất hợp lí... hay ông ấy nói, "cân rưỡi gai dầu - cái đó là Phật."

Trong phân loại này, bất kì loại câu trả lời nào đều là có thể, vì trong phân loại này điều được hiểu là toàn thể càn khôn là Phật. Cho nên bất kì cái gì thuộc vào càn khôn - dù nó là cây bách hay bụi hồng, hay hoa sen, không thành vấn đề. Mọi tảng đá trên đường không là gì khác ngoài Phật, vì Phật bây giờ trở thành chính kết cấu của toàn thể sự tồn tại.

Phân loại thứ hai cần kĩ thuật. Phân loại thứ hai này cần phương pháp và phương cách bởi lẽ đơn giản rằng đệ tử không có khả năng để mở theo cách riêng của mình. Thầy phải làm các thu xếp nhân tạo, tuỳ tiện. Và bởi vì điều đó giúp ích, Phật đã định nghĩa nó: "Bất kì cái gì giúp ích trên con đường đều là đúng. Không thành vấn đề liệu nó là dối trá hay chân lí, hậu quả mới thành vấn đề."

Nhà bị cháy, trẻ nhỏ đang chơi bên trong. Một đám đông lớn tụ tập lại kêu to cho lũ trẻ, "Ra đi, nhà bị cháy rồi!"

Nhưng chúng không nghe. Chúng bị cuốn hút thế trong trò chơi, và chúng không bận tâm - chúng không biết. Điều đó có nghĩa gì? Nhà bị cháy, vậy cứ để nó thế đi. Chúng không thấy hậu quả rằng chúng sẽ bị thiêu cháy.

Thế rồi bố chúng nó về từ cửa hàng. Ông ấy thấy đám đông đang tụ tập quanh ông ấy hô lên, "Bằng cách nào đó cứu lũ trẻ đi! Chúng không nghe chút nào, chúng không nhìn chút nào. Chúng mải chơi trò chơi và lửa gần bén tới mọi góc nhà rồi. Chúng sẽ sớm bị thiêu cháy."

Người bố kêu to qua cửa sổ nhỏ còn chưa bị lửa bén tới, "Các con làm gì đấy? Bố đã mang cho các con mọi thứ đồ chơi các con hỏi xin" - và tất cả chúng chạy tới cửa sổ này.

Người bố nói, "Nhảy ra đi! Mọi đồ chơi đang ở trong túi của bố!" Chúng nhảy ra và thế rồi ông ấy nói, "Các con phải tha thứ cho bố, bố phải nói dối để mang các con ra. Bố quên mang đồ chơi của các con, nhưng ngày mai, chắc chắn bố sẽ mang cho các con mọi đồ chơi đó." Và thế rồi chúng có thể thấy. Ông ấy nói, "Lửa đang thiêu cháy nhà - nó cũng sẽ thiêu cháy các con nữa. Bố phải nói dối!"

Vấn đề không phải là bao giờ cũng là thực. Ít nhất thầy được phép dùng ngay cả dối trá như phương cách.

Mọi phương cách đều là dối trá.

 Phân loại thứ hai này là quan trọng theo nghĩa rằng chính qua phân loại thứ hai này mà phần lớn chư phật đã nhận ra điều bản chất của họ.

Phân loại thứ nhất là rất hiếm hoi, rất duy nhất. Nó không ở trong tay bạn. Phân loại thứ hai đã tạo ra nhiều chư phật hơn phân loại thứ nhất, vì trong phân loại thứ hai thầy đang cố giúp bạn bỏ các khác biệt của bạn theo những cách kì lạ. Không ai trên thế giới đã dùng phương cách như Thiền đã dùng.

Bây giờ, đánh đệ tử sáu mươi lần... Chắc chắn tôi không thể làm được điều đó - chỉ bởi vì việc đếm...! Ai sẽ đếm cho tới sáu mươi? Nhưng thầy phải có từ bi vĩ đại để đếm đến sáu mươi.

Nhưng tại sao ông ấy đánh đệ tử này? Ông ấy không đánh đệ tử, ông ấy đang đánh bản ngã của đệ tử, mang anh ta về nhận biết: "Ở đây, nhân cách và bản ngã sẽ không có tác dụng." Và những cú đánh này không được nhận bởi mọi người đâu; chúng được nhận chỉ bởi những đại đệ tử với lòng biết ơn lớn lao.

Điều đó là chắc chắn vì từ bi mà thầy đi tới điểm đánh đệ tử - vì anh ta ở gần thế. Chỉ đẩy chút ít và toàn thể bầu trời sẽ mở ra.

Thầy phải đánh sáu mươi lần vì đệ tử này phải đã rất ương ngạnh. Anh ta liên tục nhận hết cú đánh nọ tới cú đánh kia nhưng vẫn còn bị đóng. Và tôi nghĩ thầy sẽ không dừng ở sáu mươi đâu. Tình cờ ở sáu mươi đệ tử này phải đã quyết định, "Bây giờ tốt hơn cả là mở vậy. Sao hành hạ ông già này mãi thế?"

Anh ta thảnh thơi và mở, và việc đánh dừng lại.

Việc đánh chỉ là phương cách. Nó là trung lập; nó chẳng liên quan gì với chân lí hay phi chân lí.

 Và loại phương cách này được dùng chỉ cho những đệ tử lỗi lạc nhất. Các đệ tử khác cảm thấy ghen tị. Họ nói, "Ai đó nhận sáu mươi cú đánh - nhiều yêu thế. Thầy sẽ không để anh ta bị đóng - dù bất kì cái gì xảy ra."

Và có cả nghìn lẻ một phương cách. Mọi thầy đều tạo ra phương cách riêng của mình. Vấn đề duy nhất là bằng cách nào đó ném nước đá lạnh vào mắt bạn để cho bạn mở mắt ra. Bạn có thể giận, bạn có thể bực: "Thầy quấy rối giấc ngủ sáng của tôi!" Nhưng bạn đã yêu cầu nó rồi. Ngày bạn yêu cầu khai tâm, bạn đã  đồng ý rằng bất kì cái gì thầy muốn làm đều là được để mang bạn tới gần bản thân bạn hơn.

Phân loại này là thứ hai, nhưng khi có liên quan tới con số chư phật, phân loại này là quan trọng hơn. Nhiều người đã trở thành chư phật vì phân loại thứ hai.

Ở mức thứ hai, nó chỉ là vấn đề đem ra câu hỏi, đi cùng với việc đột phá; điều này là giống như Lâm Tế hỏi Hoàng Bá và nhận sáu mươi cú đánh.

Tâm lí học phương Tây nhận biết về trạng thái nào đó của tâm trí mà họ gọi là "suy sụp." Khi một người bị quá căng thẳng, tới mức anh ta không thể kìm được bản thân mình, thế thì đó là suy sụp. Anh ta thành điên cuồng. Anh ta không thể giữ được nhân cách của mình, mặt nạ của mình, thêm nữa. Gánh nặng là nhiều tới mức anh ta đang chết dưới nó. Anh ta cố gắng vất vả, nhưng không có cách nào - căng thẳng tiếp tục tăng lên. Anh ta càng cố kiểm soát bản thân mình, giữ bản thân mình trong kiểm soát, điều đó càng trở nên khó hơn. Sớm hay muộn suy sụp là tuyệt đối không tránh khỏi.

 Nhưng tâm lí học phương Tây không biết bất kì cái gì về "đột phá." Suy sụp dẫn bạn tới điên khùng, còn đột phá dẫn bạn tới bầu trời mở, siêu việt. Suy sụp đang làm mất đi tâm trí bạn và trở thành chỉ là người mất trí, tẻ nhạt. Đột phá cũng làm mất đi tâm trí bạn nhưng thu được cái gì đó lớn hơn nhiều, vĩ đại hơn nhiều - tâm thức thuần khiết. Đột phá đơn giản là mất đi tâm trí bạn. Tâm thức nhỏ mà bạn có - cho dù cái đó mất đi; bây giờ bạn chỉ là người mất trí. Bạn có thể là cải bắp, hay súp lơ, vì những người bạn biết, chẳng hạn có hai phân loại rau cỏ, cải bắp và súp lơ. Súp lơ là với giáo dục đại học; cải bắp chỉ là dân làng không có giáo dục chút nào.

Nhưng không thành vấn đề liệu người điên có giáo dục hay vô giáo dục. Phần lớn những người có giáo dục phát điên. Người vô giáo dục không bao giờ có quá nhiều căng thẳng. Người đó không bao giờ lo nghĩ về bất kì chiến tranh nào, người đó không bao giờ lo nghĩ về tên lửa hạt nhân. Người đó không quan tâm tới tất cả những thứ này; người đó là người đơn giản. Không thể nào làm cho người đó bị điên.

Nhưng người có giáo dục... khi người đó trở nên được giáo dục nhiều hơn, người đó trở nên nhận biết về vô vàn vấn đề mà nhân loại đang đối diện. Người đó cũng là một phần của nó. Bất kì cái gì sắp xảy ra người đó cũng sẽ ở trong nó. Căng thẳng của người đó tăng lên. Người thường sẽ không hiểu căng thẳng của người đó vì nhận thức của người thường không bao hàm những vấn đề có ý nghĩa lớn, những vấn đề tới mức họ thậm chí có thể phá huỷ moi sự sống trong sự tồn tại. Nhưng suy sụp, dù là người có giáo dục hay vô giáo dục, để lại đằng sau chỉ là người mất trí.

Đột phá là đi ra ngoài tâm trí, không ở dưới tâm trí. Đột phá mang bạn tới bầu trời mở của hiện hữu của bạn. Nó cũng bỏ lại tâm trí đằng sau, nhưng nó trở thành chủ của tâm trí. Chủ bây giờ thức - là ở nhà. Và tớ, người đã từng ở đó chăm nom ngôi nhà thậm chí đã quên mất về chủ, vì đã hàng nghìn năm từ khi chủ đã từng ở nhà. Tớ đã trở thành chủ - hiển nhiên.

Mọi phương cách của Thiền là để đánh thức chủ đang ngủ. Và khi chủ thức dậy, tớ lập tức buông xuôi. Tớ lập tức trở thành cái máy rất hiệu quả. Nó là cái máy hay, nhưng chỉ như tớ, không như chủ. Là chủ, nó là thứ nguy hiểm nhất. Là chủ, nó sẽ dẫn bạn vào mơ, hoang tưởng, tưởng tượng, điều không bao giờ được hoàn thành. Và chung cuộc, không có gì ngoài trống rỗng trong tay bạn, hoàn toàn thất vọng.

Việc thức tỉnh của chủ là đột phá. Tâm trí ở vào vị trí của nó bây giờ, như tớ. Khi chủ muốn, nó vận hành, khi chủ không muốn, nó vẫn còn im lặng và yên tĩnh.

Ở mức thứ ba chúng ta đi vào bùn và nước, ghi chép cước chú, làm mù mắt mọi người, phá huỷ dòng truyền thừa của chư phật.

Ở mức thứ ba là học trò. Ở mức thứ hai đã là đệ tử. Ở mức thứ nhất là người sùng kính. Mức thấp nhất là để học. Làm nỗ lực qua lời, kinh sách và di sản kế thừa để hiểu cái gì ở bên trong bạn, là ngu xuẩn thế. Nó là ngu xuẩn như bạn dừng một người trên đường và hỏi người đó, "Xin ông nói cho tôi xem tôi là ai?"

Người này sẽ nhún vai và nói, "Nếu ông không biết bản thân ông, làm sao ông cho rằng tôi sẽ biết? Sự kiện là, tôi thậm chí không biết tôi là ai. Tôi trong cùng một thuyền - dốt nát như ông vậy."

Việc tìm kiếm trong kinh sách về câu trả lời cái sẽ cho bạn tự do tối thượng, cái sẽ làm cho bạn thành một phần của toàn thể càn khôn, cái sẽ cho bạn chân giá trị của vị Phật, người đã thức tỉnh, người đã chứng ngộ, là cản trở một cách tuyệt đối.

Hàng nghìn người làm việc ở mức thứ ba vì nó là dễ nhất: đọc kinh, nhồi nhét kinh sách linh thiêng. Nhưng bạn vẫn dốt nát như bạn trước đây. Bây giờ bạn chỉ được trang điểm với những lời hay. Dốt nát của bạn bây giờ sâu hơn nó đã vậy trước đây. Trước đây, dốt nát của bạn đã không sâu, nó chỉ trên bề mặt - chạm chút ít và việc thức của bạn chắc đã xảy ra. Nhưng khi tri thức càng ngày càng trở nên dầy hơn và dầy hơn, khi ngày càng nhiều tầng tri thức được thêm vào, bạn ngày càng xa hơn và xa hơn khỏi bản thân bạn.

Trên con đường, phân loại thứ ba của học trò ngụ ý đi vào bùn và nước, ghi chép cước chú, làm mù mắt của mọi người: phá huỷ dòng truyền thừa của Phật.

Đóng góp cơ bản của Phật cho thế giới là nói rằng bạn là Phật, đừng nhìn đi bất  kì chỗ nào khác. Đừng tìm kiếm bất kì chỗ nào khác, đừng đi tới bất kì nơi linh thiêng nào - chỉ đi vào trong. Nhưng người thực, mặc cà sa vá, phải tìm ra và kiểm tra lời sống, không đi theo lời chết.

Lời sống chỉ là có thể với thầy sống. Cho nên việc tìm kiếm thực về chân lí chín mươi chín chấm chín phần trăm là tìm kiếm thầy sống. Chấm một phần trăm tôi để lại cho hạng người hiếm hoi trong phân loại thứ nhất nơi nó xảy ra một cách tự phát.

Trong phân loại thứ hai, mọi nỗ lực được làm để cho phép học trò mở ra. Trong phân loại thứ ba, học trò đơn giản trở nên ngày một thông thái hơn. Nhưng là thông thái không phải là người biết. Mang tải trọng kinh sách sẽ không làm cho con lừa thành giáo sĩ, hay thành giáo hoàng, hay thành shankaracharya. Đây là những lời chết. Bạn có thể tìm thấy lời sống ở đâu?

Người thực, mặc cà sa vá, phải tìm ra và kiểm tra lời sống, không đi theo lời chết. Lời là sống chỉ trong trường năng lượng của thầy. Khi bạn nghe thầy, đó không chỉ là lời bạn nghe. Bên cạnh lời còn thông điệp vô lời đi vào. Lời đơn giản vận hành như chiếc thuyền. Ẩn trong chiếc thuyền là thông điệp thực. Nó không phải ở trong nghĩa của lời. Lời được dùng chỉ như mũi tên; nó cắm vào tim bạn. Đừng tìm nghĩa của nó trong từ điển. Nhìn vào bên trong tim bạn, liệu nó đã đạt tới sâu và chạm tới con người bạn chưa.

Lời sống ngụ ý hiện hữu cùng thầy sống. Bị thu về tối thiểu của nó, việc tìm kiếm chân lí là tìm thầy. Nhưng đó là việc tìm kiếm khó khăn, vì có nhiều thầy giáo giả vờ là thầy. Trong các từ điển chúng đã trở thành gần như đồng nghĩa - thầy giáo và thầy. Chúng là khác nhau như ngày và đêm. Thầy giáo chỉ mang lời chết. Có thời lời này có thể đã là lời sống, có thời nó có thể đã có hơi thở, có thời nó có thể đã có trái tim riêng của nó. Nhưng một khi thầy chết rồi, lời trở thành cước chú. Nó mất đi mọi sự sống; nó chỉ là bức ảnh chụp.

Tôi đã kể cho bạn...

Một lần một người đàn bà đẹp, một người bạn cũ của Picasso, tới thăm ông ấy sau vài năm. Picasso đang ngồi trong phòng nơi một bức ảnh lớn của ông ấy đang treo trên tường. Người đàn bà nhìn bức ảnh và nói, "Rất đẹp. Nó có là bạn không? Vì tôi đã không gặp bạn trong nhiều năm, và bạn đã thay đổi nhiều thế."

Picasso nói, "Bức ảnh nảy chắc chắn không phải là tôi rồi, vì nếu như nó là tôi, nó chắc đã hôn bạn rồi! Cứ lại gần đi, để cho tôi có thể biểu lộ cho bạn Picasso thực."

Lời chết không thể tạo ra lửa trong bạn. Chính là trong sự hiện diện của thầy mà lời bình thường lấy sự huy hoàng có ý nghĩa, sắp xảy ra - nó đột nhiên trở nên thở.

Chimoku kiệt xuất, ông là thuần khiết và thực. Nếu ông có thể đạt tới việc nhận ra ở lời sống, ông có thể là thầy giáo của chư phật và các tổ sư. Không ghen tị cách thức gia đình ta, ta đã chỉ cho ông ba mức của phương cách.

Chimoku đã tới Shoitsu để biết cách khám phá bản thân ông ấy. Shoitsu thuộc vào phân loại thứ nhất.

Rất hiếm khi người thuộc phân loại thứ nhất nói về bất kì phân loại nào khác, nhưng nhìn vào trong Chimoku khả năng là anh ta ở gần thế, Shoitsu quyết định rằng tốt hơn cả là mô tả mọi phân loại cho anh ta. Phẩm chất hạng ba này chắc chắn phải được tránh. Ông không phải là học trò, học giả - điều đó là cản trở. Phân loại thứ hai là phân loại thấp hơn, nhưng ông vẫn có thể trở thành Phật. Và ai quan tâm, khi ông trở thành Phật, ông đã đạt tới bằng chiếc thang nào?

Một lần là Phật, bạn là Phật.

Khác biệt chỉ là ở chỗ ai đó cần chiếc thang, và ai đó đơn giản nhảy. Ai đó cần đi từng bước... rất tính toán, suy nghĩ về bản thân mình rất láu lỉnh và thông minh.

Phân loại thứ nhất thuộc về những người có trái  tim của sư tử. Họ không tính toán - họ đơn giản tận hưởng việc nhận mạo hiểm. Và không thể có bất kì cái gì mạo hiểm nhiều hơn là ở gần một thầy sống. Thầy sẽ thiêu cháy bạn như bạn đang vậy và đem ra một người mới toàn bộ trong bạn, với người đó bạn đã không quen biết, nhưng người đó là hồn thực của bạn, sự tồn tại thực của bạn. Điều đó là mạo hiểm lớn. Bất kì cái gì bạn biết về bản thân bạn sẽ bị thiêu cháy, và chỉ bất kì cái gì bạn không biết về bản thân bạn sẽ còn lại trong sự thuần khiết của nó. Chimoku dường như là người có thể lấy cú nhảy và thuộc vào phân loại thứ nhất. Nếu không, thế thì ít nhất phân loại thứ hai là mở cho anh ta.

Những phân loại này không phải là theo cấp bậc. Nhớ, không phải là phân loại thứ nhất của Phật là cao hơn phân loại thứ hai của Phật. Khác biệt chỉ ở cú nhảy của họ. Phân loại thứ nhất là cú nhảy lượng tử; phân loại thứ hai có thang. Nhưng một khi bạn là Phật, bạn đã đạt tới theo con đường nào không thành vấn đề. Phật tính không có cấp bậc. Không Phật nào là nhiều tính Phật hơn bất kì người nào khác.

Chimoku dường như là ứng cử viên rất tiềm năng cho phật tính. Đó là lí do tại sao Shoitsu nói với ông ấy, "Không ghen tị về gia đình ta..." Ông ấy đang nói về gia đình sư tử của ông ấy, những người đã trở thành chư Phật mà không có bất kì phương cách nào - thậm chí không có thầy.

Tôi đang chỉ cho bạn ba mức của phương cách: thứ nhất, tránh, tuyệt đối tránh mức thấp nhất. Mức thứ hai là tốt: bạn có thể  theo thầy, tin cậy thầy; để thầy phá huỷ bạn để cho thực tại đích thực của bạn bắt đầu nở hoa. Chừng nào hạt mầm chưa  chết đi trong đất, cây sẽ không bao giờ tới. Và hoa hồng là xa xăm - xa hàng dặm đường. Hạt mầm cần đủ dũng cảm để bị phá huỷ, để bị nuốt bởi đất.

Cho nên trong phân loại thứ hai bạn phải tìm ra thầy. Nhưng nếu bạn thực sự là sư tử - như tôi thấy bạn vậy - bạn có thể lấy cú nhảy mà không tìm thầy. Vấn đề không ở bên ngoài bạn; bạn phải tìm ra không gian bên trong của bạn. Không phương cách nào được cần, nhưng không may, mọi người sẽ không nghe; họ phải được cho cái gì đó để làm. Họ đã được tập cho quen làm tới mức bảo họ không làm bất kì cái gì...

Ngồi im bên ao cổ ếch nhảy vào

tiếng động nhỏ - và im lặng lớn…

Họ sẽ nói, "Điều đó rất được trong thơ ca, nhưng cái gì đã xảy ra về phật tính của tôi. Làm sao tôi sẽ có được nó?"

Vấn đề không phải là có được nó - bạn có nó rồi!

Chính sự kiện nổi tiếng là đôi khi những người dùng kính để đọc trở nên quen với chúng tới mức cho dù không có kính họ vẫn cảm thấy rằng kính có đó. Và đôi khi, vì  sự quen thuộc lâu dài này, họ đeo kính trong khi họ đi tìm kính.

Và nếu bạn hỏi họ, "Anh đang tìm cái gì?" họ sẽ nói rằng họ đang tìm kính đọc sách. Và bạn phải bảo họ, "Kính đó vẫn trên mũi anh đấy chứ!" Chỉ thế thì họ sẽ cảm thấy chúng, vì kính đã trở thành gần như một phần thân thể họ.

Bạn đang tìm ai? - bạn là nó rồi. Con người của dũng cảm sâu sắc đơn giản nhìn vào trong và thấy nó. Không cần bất kì kinh sách nào, không cần bất kì phương cách nào, không cần bất kì thầy nào...

Rất may mắn là tìm ra một người như Shoitsu, người đã nói cho Chimoku, người tìm kiếm, "cách thức của gia đình ta." Với "gia đình" ông ấy đang nói tới mọi chư Phật những người đã trở thành phật mà không có bất kì thầy nào, không có bất kì phương cách nào, không có bất kì kĩ thuật nào, bất kì kinh sách nào. "Không bận tâm về nó, việc thấy ngọn lửa là sẵn sàng để mở tung vào trong ông, ta nói cho ông về ba  phân loại này." Học trò phải được tránh ra: hoặc là đệ tử hoặc là người sùng kính. Người sùng kính là dạng cao nhất khi có liên quan tới việc đạt tới nở hoa bên trong nhất của bạn. Người sùng kính ngụ ý người yêu, người tin cậy - người đó sẵn sàng làm bất kì cái gì.

Tôi nhớ tới Bồ đề đạt ma, người đã đưa Thiền vào Trung Quốc Ông ấy đã ngồi đối diện với tường trong chín

năm trong một ngôi chùa nhỏ trên núi. Nhiều người đã tới vì danh tiếng của ông ấy đã lan khắp Trung Quốc. Vào khoảnh khắc đó, ông ấy có lẽ đã là thầy sống vĩ đại nhất. Ngay cả hoàng đế cũng đã ra đón ông ấy. Hoàng đế muốn Bồ đề đạt ma tới cung điện và dạy cho mọi người. Nhưng ông ta đã không hiểu rằng gia đình của Bồ đề đạt ma không phải là gia đình của các thầy giáo. Và hoàng đế đã không có ý tưởng nào rằng có các phân loại về người tìm kiếm.

Ai đó dừng lại là học trò; họ sẽ phải trải qua vòng sinh tử thêm nhiều lần nữa. Phân loại thứ hai về đệ tử là rất khó cho hoàng đế - chạm chân thầy, mở ra một chút xíu - vì ông ta không thể nghĩ được rằng ai đó khác là cao hơn ông ta. Ngay cả chạm chân cũng là khó rồi - ông ta biết ông ta là hoàng đế của vương quốc lớn nhất. Anh chàng đáng thương này - và Bồ đề đạt ma đã là thầy rất kì lạ.

Từ ngay chính khoảnh khắc đầu tiên khi ông ấy vào Trung Quốc, hoàng đế đã tới để đón ông ấy ở biên giới. Chính điều hiếm hoi là hoàng đế phải tới đón kẻ ăn xin, và kẻ ăn xin cư xử theo cách kì lạ tới mức hoàng đế không thể nuốt nổi nó. Ông ta đã không thể nào hiểu nổi - và nếu như đó là ai đó khác thế vào chỗ của Bồ đề đạt ma, nhà vua chắc đã chặt đầu người đó ngay lập tức, vì ông ấy đã cư xử theo cách vô lễ thế.

Ngay chỗ đầu tiên ông ấy tới với một chiếc giầy để trên đầu và một chiếc ở chân. Hoàng đế cố né tránh - đang là quân tử, rất có văn hoá - khi thấy chiếc giầy đó. Nhưng được bao lâu? Mắt ông ta cứ chuyển đi chuyển lại từ đầu của Bồ đề đạt ma, vừa nghĩ, "Người này mà ta đã ra đón, mà ông ấy dường là tuyệt đối điên."

Nhưng ông ta nghĩ tốt hơn cả là không nói về chiếc giầy: "Đó là chuyện của ông ấy. Mình nên nói cái gì đó khác." Ông ta đã tạo ra hàng trăm ngôi chùa, làm hàng nghìn tượng Phật. Ông ta đã dùng ngân khố của toàn vương quốc. Một nghìn học sĩ đã liên tục dịch lời của Phật từ tiếng Pali sang tiếng Trung Quốc, và mười nghìn sư Phật giáo đã được chu cấp bởi ngân khố vương quốc. Cho nên ông ta đã làm nhiều điều để làm cho Trung Quốc thành nước Phật giáo. Hiển nhiên, ông ta nghĩ rằng ông ta sẽ được ca ngợi, cho nên ông ta đã nói, "Ta đã làm những điều này. Ông nghĩ gì - hạnh gì thu được từ mọi điều này?"

Bồ đề đạt ma nói, "Hạnh gì? Ông ngốc!" - ngay trước toàn thể triều đình, vì triều đình đã tới cùng hoàng đế. Đã có im lặng. Ông ấy nói, "Ông sẽ đi thẳng xuống địa ngục!"

Hoàng đế không thể hiểu nổi. Ông ta nói, "Ta không thấy tại sao ông giận thế."

Bồ đề đạt ma đáp, "Ông đang phá huỷ lời sống, và ông đang nuôi dưỡng những học sĩ này, người chẳng có gì để đóng góp cho tâm thức của mọi người. Dầu vậy ông có nóng lòng để hỏi liệu ông có đang làm hạnh lớn không? Ông sẽ chịu ngọn lửa địa ngục."

Hoàng đế nghĩ, "Làm sao thoát ra khỏi bẫy của người này? Ta đã đi vào hang sư tử và giờ rất khó thoát ra..." Thế là ông ấy hỏi, "Nếu ông nói điều này... Mãi cho tới giờ mọi sư Phật giáo đã bảo ta rằng hạnh của ta là lớn tới mức thiên đường là chắc chắn. Ông là ai mà nói rằng ta sẽ xuống địa ngục?"

Bồ đề đạt ma nói, "Ta không biết. Đó không phải vấn đề về việc biết. Ta là con người của việc không biết."

Hoàng đế không thể hiểu nổi, nhưng mắt ông ấy liên tục bị hút vào chiếc giầy trên đầu Bồ đề đạt ma. Trước khi lui về ông ta đã hỏi, "Chủ định của một chiếc giầy trên đầu và một chiếc giầy ở chân là gì?"

Bồ đề đạt ma nói, "Ông là chủ định. Ta muốn xem liệu ông là đứa trẻ tò mò hay người chín chắn. Người chín chắn sẽ không bận tâm giầy của ta ở đâu. Ông có là người làm giầy không? Tại sao ông quan tâm tới giầy của ta? Nó là đầu của ta, và giầy của ta."

Hoàng đế nghĩ, "Điều này là không thể được!" Ông ta quay về, và Bồ đề đạt ma không bao giờ đi qua biên giới Trung Quốc. Ông ấy vẫn còn trên núi ở ngay bên ngoài biên giới Trung Quốc.

Ngồi trong chùa, đối diện với tường trong chín năm, ông ấy đã tuyên bố, "Nói với những người không hiểu cũng giống như nói với tường. Nhưng nói với tường ít nhất người ta có an ủi rằng nó là tường. Khi ông nói với mọi người và ông thấy rằng họ vận hành như tường, người ta cảm thấy cần chặt đầu họ! Ta sẽ quay mặt ra chỉ khi ta gặp ai đó đã tới người xứng đáng nghe những lời sống."

Chín năm là thời gian dài - và con người thế đấy! Ông ấy liên tục ngồi, và chung cuộc một sáng một người tới. Người đó nói, "Nghe đây, tôi nghĩ tôi là người ông đang chờ đợi." Như bằng chứng cho điều đó người đó chặt một bàn tay bằng kiếm của mình, ném bàn tay vào lòng Bồ đề đạt ma và nói, "Quay sang phía tôi; bằng không tôi sẽ chặt đầu tôi và ông sẽ chịu trách nhiệm cho điều đó!"

Bồ đề đạt ma  lập tức quay lại. Ông ấy nói, "Điều này là đủ. Điều này là đủ bằng chứng rằng ông là người điên như ta muốn! Ngồi xuống đi. Không cần chặt đầu ông - chúng ta phải dùng nó, ông sẽ là người kế tục của ta."

Người chặt bàn tay mình chỉ để cho bằng chứng về việc tìm kiếm chân thành của mình... và không có hoài nghi nào trong tâm trí của Bồ đề đạt ma rằng nếu ông ấy không quay lại anh ta sẽ chặt đầu mình. Không cần thiết, ông ấy sẽ bị nặng gánh với trách nhiệm giết một người, một người tuyệt vời thế, dũng cảm thế. Và chắc chắn người này đã là người kế tục của Bồ đề đạt ma.

Nhưng cái gì đã xảy ra giữa hai người này, không ai biết. Không một lời - Bồ đề đạt ma chỉ quay lại anh ta, bảo anh ta ngồi xuống, nhìn vào mắt anh ta... và họ cả hai ngồi xuống. Tuyết đã rơi và có im lặng mênh mông khắp xung quanh. Người ta biết rằng trong ba năm người kế tục này vẫn còn đó, và thế rồi Bồ đề đạt ma nói, "Giờ là lúc cho ta trở về nhà."

Nhưng không cái gì được biết về điều đã truyền giữa hai người này. Họ chỉ ngồi im lặng. Ban đầu Bồ đề đạt ma đã ngồi một mình nhìn tường; thế rồi cả hai người cùng ngồi nhìn núi, cây - nhưng trong im lặng hoàn toàn. Không một câu hỏi nào được hỏi, và không một câu trả lời nào được cho.  Nhưng cái gì đó phải đã được truyền, bằng không Bồ đề đạt ma chắc đã không chọn ông ấy làm đệ tử của mình.

Ngày ông ấy ra đi - đến lúc đó nhiều đệ tử nữa đã tham gia cùng Bồ đề đạt ma, vì bây giờ ông ấy đã không ngồi hướng vào tường - Bồ đề đạt ma đã gọi bốn đệ tử đứng lên để cho ông ấy có thể chọn người kế tục của mình. Mọi người nhìn lẫn nhau. Ông ấy đã là một người rất nguy hiểm, người ta không bao giờ biết ông ấy sẽ làm gì. Dầu vậy, bốn người bước ra và ông ấy đã hỏi người thứ nhất, "Bản chất của Thiền là gì?"

 Người này nói, "Rất rõ ràng, bản chất của Thiền là biết bản thân mình."

Hoàn toàn đúng khi có liên quan tới sát hạch, nhưng không đủ đúng cho Bồ đề đạt ma. Ông ấy nói, "Điều đó là tốt, ông được da ta. Đi ra kia và ngồi xuống."

Người thứ hai nói, "Im lặng, tuyệt đối im lặng là bản chất của Thiền."

Bồ đề đạt ma nói, "Tốt hơn một chút. Ông được xương ta. Ngồi xuống ở đó."

Người thứ ba nói, "Hư không là bản chất của Thiền."

Bồ đề đạt ma nói, "Tốt. Nhưng dầu vậy vẫn không tới chuẩn của ta. Ông được thịt ta. Đi ra kia và ngồi xuống."

Ông ấy quay sang người thứ tư, và đây là người với một bàn tay, và ông ấy hỏi anh ta, "Tinh tuý của Thiền là gì?"

Người đó, với nước mắt tràn ra trong mắt, sụp xuống chân Bồ đề đạt ma, và không nói gì cả. Bồ đề đạt ma nói với mọi đệ tử của mình, "Đây là người ta chọn làm người kế tục của ta, vì ngay cả nói hư không cũng là nói cái gì đó. Chỉ nước mắt biết ơn và không một lời, chỉ cử chỉ của biết ơn sâu sắc. Người này có chính trái tim ta - ta sẽ không đi mà không để lại cái gì đó của bản thân ta đằng sau."

Trong Thiền điều tốt nhất, điều rất tốt, chỉ xảy ra một cách tự phát.

Một bài haiku nói:

Mồm muốn nói, nhưng lời biến mất;

tim muốn liên kết bản thân nó,

nhưng ý nghĩ biến dần.

Ông ấy đang mô tả đích xác trạng thái của thiền. Tôi sẽ nhắc lại để cho bạn nhớ thiền là gì:

Mồm muốn nói, nhưng lời biến mất;

tim muốn liên kết bản thân nó, nhưng ý nghĩ biến dần.

Và khi hư không còn lại, bạn hiện hữu.

Trong chính hư không này là hiện hữu của bạn.

Bài haiku của Shinsho:

Người ta có thực sự phải băn khoăn về chứng ngộ không?

Không thành vấn đề tôi đi con đường nào,

Tôi đang đi về nhà.

Đây là những sư tử không quan tâm ngay cả tới chứng ngộ. Ông ấy đang nói: "Người ta có thực sự phải băn khoăn về chứng ngộ không?" - nói về nó, thảo luận nó, đọc về nó, nghe nó...?

"Không thành vấn đề tôi đi con đường nào..." Nó có thể là đường dài hay đường ngắn, nó có thể mất hàng triệu kiếp hay chỉ một khoảnh khắc - một điều là chắc chắn, "Tôi đang đi về nhà." Một người với sự chắc chắn này sẽ đạt tới nhà mình ngay chính khoảnh khắc này. Người đó sẽ trở nên chứng ngộ nhưng sẽ không bận tâm nói về nó. Kiểu người chứng ngộ này được gọi là a la hán. Người đó đã biết, nhưng người đó giữ yên tĩnh; người đó rất bí mật.

Người biết và cố lan toả ngọn lửa, được biết là bồ tát. A la hán dường như hơi chút khắt khe. Hiểu biết của người đó là: "Như mình đã tìm ra chứng ngộ của mình, vậy mọi người phải tìm ra chứng ngộ riêng của họ. Tại sao mình can thiệp vào giấc ngủ của bất kì người nào?"

Ông ấy có ý kiến cá nhân. Hiểu biết của ông ấy là ở chỗ điều này đi ngược lại với từ bi. Ai đó đang ngủ và ngáy, có giấc mơ đẹp, và bạn lôi và kéo người này một cách không cần thiết. Bạn đánh thức người này và bảo người này, "Trở nên chứng ngộ đi, trở nên thức tỉnh đi. Mọi điều bạn thấy chỉ là mơ thôi. Đừng bị lạc trong mơ." Nhưng chắc chắn đó là một loại can thiệp, chõ mũi bạn vào chuyện của ai đó. A la hán có ý kiến cá  nhân nhưng điều đó có vẻ hơi chút khắt khe.

Bồ tát cũng có ý kiến cá nhân của mình. Ý kiến của người đó là: khi tôi đã tìm ra - tôi biết mọi người có nó, chỉ chút ít nhận ra là được cần - nếu chút ít đẩy tới có thể giúp đỡ, thế thì không đẩy là ác. Nếu chút ít phương cách có thể giúp cho người này thức dậy từ mơ và ngủ của người đó, thế thì không tạo ra phương cách đó có vẻ rất không từ bi.

Nhưng cảm giác của tôi là ở chỗ mọi người là duy nhất trong chứng ngộ tối thượng của họ nữa. Tôi sẽ không nói bất kì cái gì chống lại a la hán vì đó là tính duy nhất của người đó. Nó là cách nhìn mọi sự của người đó, không can thiệp. Can thiệp là lấy đi tự do của ai đó khác. Đó có thể là có ý định tốt nhưng bạn đang quấy rối giấc ngủ của ai đó.

Tôi sẽ không nói bất kì cái gì chống lại bồ tát. Ông ấy cũng đúng theo cách riêng của ông ấy, rằng khi bạn biết và không chia sẻ nó, bạn rất nhẫn tâm. Khi bạn biết và bạn thấy mọi người đang loạng choạng, ngã trong sự mù của họ, và chỉ một nỗ lực nhỏ về phần bạn sẽ mở mắt họ ra, sẽ là không từ bi mà không làm cái gì cả. Chỉ một nỗ lực nhỏ được cần. lửa có thể lan rộng và hàng nghìn phật ngủ có thể trở nên thức tỉnh, đột nhiên thức tỉnh, sau hàng thế kỉ ngủ. Cả hai đều đúng, cả hai là khác nhau, cả hai là duy nhất.

Anando đã hỏi:

Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Shoitsu có ba mức phương cách, nhưng tôi nghi ngờ thầy có nhiều hơn nhiều so với tay áo dư thừa của thầy. Chúng tôi có phải đợi cho tới khi chúng tôi nữa, là thuần khiết và thực không, trước khi thầy sẽ tiết lộ phương cách của thầy cho chúng tôi?

Anando, từng và mọi khoảnh khắc tôi đang hiến dâng cho bạn. Công việc của tôi được kết thúc từ lâu rồi khi có liên quan tới tôi. Tôi đang sống vì các bạn.

Từng khoảnh khắc tôi đang tạo ra các  phương cách cho bạn. Hi vọng của tôi là lan toả ngọn lửa khắp thế giới. Mãi cho tới nay chư phật vĩ đại nhất vẫn còn bị giới hạn vào những chỗ rất nhỏ. Chẳng hạn Phật Gautam, người vĩ đại nhất, vẫn còn bị giới hạn vào một bang nhỏ, Bihar; ông ấy không bao giờ đi ra khỏi Bihar. Có lẽ tôi là người duy nhất quan tâm tới toàn thế giới.

Tôi muốn, ở mọi nước, có hàng trăm chư phật. Và điều đó là đơn giản tới mức nó có thể được thực hiện - chỉ chút ít hỗ trợ từ phía bạn, Anando. Nó không thể được làm chống lại bạn. Nó có thể được làm chỉ nếu bạn là mở, sẵn có, chờ đợi nó - thế thì nó sẽ xảy ra.

Thời đại này việc truyền chiếc đèn đang sắp xảy ra cho hàng triệu người.

Các chư phật cũ đó đã có nhóm người đi cùng rất nhỏ; nhóm người của tôi là toàn thế giới. Tôi không thuộc vào bất kì dân tộc nào, bất kì tôn giáo nào, và tôi không muốn bạn thuộc vào bất kì dân tộc nào hay bất kì tôn giáo nào. Tôi muốn bạn thuộc vào toàn thể vũ trụ và lan toả ngọn lửa!

Mang bất kì kinh nghiệm  nào bạn thu được ở đây, vì tôi không thể đi được. Tôi muốn đi khắp thế giới cho phần còn lại của đời tôi, nhưng mọi nước đều tin rằng tôi là người nguy hiểm. Tôi sẽ không nói rằng họ là sai - tôi là người nguy hiểm đấy. Nhưng không thành vấn đề liệu tôi đi bất kì đâu hay không, tôi có thể vẫn còn ở đây trong phòng của tôi, và những người có tiềm năng trở thành chư Phật sẽ tới tôi từ mọi ngóc ngách xó xỉnh của thế giới. Họ sẽ mang lửa đi khắp thế giới, lan toả nó.

Thời gian này là thời gian rất chín muồi.

Hoặc chư Phật sẽ thắng hoặc các chính khách xấu xa sẽ phá huỷ toàn thể trái đất, toàn thể sự sống. Toàn thể đóng góp của mọi nhà thơ, hoạ sĩ, nhà điêu khắc, vũ công, nhà huyền bí, họ sẵn sàng phá huỷ vào bất kì khoảnh khắc nào. Chỉ một điều có thể ngăn cản họ khỏi phá huỷ thế giới, và đó là lan toả thiền, im lặng, tình yêu, niềm vui, điệu vũ; làm toàn thể sự sống thành lễ hội, cuộc liên hoan tiếp diễn liên tục.

Đó là nghĩa của tên bạn, Anando; nó ngụ ý phúc lạc.

Và từ hôm qua tên bạn đã thu được tước hiệu mới.

Trong nhiều thế kỉ bạn sẽ được nhớ là, Anando: Phật gây tranh luận...!

Swami Bharti Barfi đang ngồi trong Vườn Trà Bồ đề đạt ma với Swami Beyondananda.

"Này, anh bạn!" Barfi nói. "Bạn gái của anh... úi chao!

Mọi ngày tôi thấy cô ấy cùng với một anh chàng khác!"

"Thật à?" Beyondananda đáp. "Điều đó không thể thực được."

"Đi cùng tôi đi," Barfi nói, và hai người bạn đi sang đền hút thuốc.

Cô bạn gái của Beyondananda, Ma Mango Milkshake, được bao bọc xung quanh với người đàn ông khác.

"Thấy chưa!" Barfi nói. "Anh không định đi qua bên kia và đương đầu trước hết với thằng cha đó để cho anh ta biết anh đã học được gì trong nhóm của anh sao?"

"Này," Beyondananda thở dài. "Để chúng ta  thiền trong vài phút cho tới khi cô ấy vớ được ai đó gầy hơn đã!"

Bà nội Swinger đi tới khám bác sĩ Gasbag để làm kiểm tra y tế.

"Thưa bà. Swinger," Gasbag nói, "bà sáu nhăm tuổi rồi. Sức khoẻ của bà hoàn hảo, nhưng tôi có một câu hỏi cho bà. Sổ khám bệnh của bà chỉ ra bà là bà Brooks, bà Goldstein, bà Smith và bà Jones. Bà đã lấy chồng bốn lần. Nhưng tôi thấy bà vẫn còn trinh. Tôi không hiểu điều đó!"

"Ồ," Grandma nói, "chuyện đó dễ. Chồng đầu tiên của tôi là nhà thơ, cho nên ông ấy chỉ mơ về nó. Thế rồi tôi lấy một nhạc sĩ - ông ấy chỉ chơi với nó. Thế rồi tôi lấy một người dự báo thời tiết - ông ấy bao giờ cũng bỏ lỡ nó. Và chung cuộc, tôi lấy thợ làm đường nước. Tôi đã gọi ông ấy hai mươi lần rồi, nhưng ông ấy không bao giờ ló mặt!"

Harvey Hornbee sở hữu cửa hàng thú cưng  Weird Wild Animals. Cửa hàng của anh ấy nổi tiếng về những sinh vật lạ đủ mọi loại - những con vật kì quái dành cho những người kì lạ.

Một buổi chiều, cô Willing khêu gợi bước vào cửa hành và tiến tới Harvey.

"Xin chào," cô ấy nói, một cách quyến rũ. "Tôi đang đi tìm một con vật nuôi mà sẽ làm cho tôi khỏi cảm thấy đơn độc vào ban đêm."

"Này," Harvey nói lắp bắp, vừa quan sát người đàn bà từ trên xuống dưới, "Tôi có đúng điều cô muốn đấy. Đi theo tôi."

Anh ta dẫn cô Willing tới tấm màn đen. Vén màn mở ra, anh ta làm lộ ra một cái gối nhung mềm, khổng lồ. Ngồi ở trung tâm gối là một con ếch rất lớn và đẹp mã, có tên là Doobee-doo.

"Con ếch tuyệt diệu này," Harvey nói, "sẽ làm tình hoang dã và đam mê với cô."

"Thật à?" cô Willing đáp, cười khúc khích hướng về con ếch. "Tôi không thể tin được điều đó!"

"Được," Harvey nói một cách nhiệt tình. "Cứ cởi quần áo ra, nằm lên gối, và Doobee-doo sẽ làm phần còn lại."

Chuông cửa hàng rung và Harvey đi ra, vừa hạ tấm màn đằng sau anh ta.

Nửa giờ sau, Harvey đi kiểm  tra đôi đa tình. Anh ta mở tấm màn thấy cô Willing nằm ườn trần truồng trên gối, với cái nhìn thấy vọng trên mặt cô ấy.

"Có chuyện gì vậy?" Harvey hỏi.

"Con ếch kia chỉ ngồi đó và nhìn tôi!" cô ấy đáp.

"Thế à?" Harvey nói, lắc đầu không tin. Anh ta nâng Doobee-doo lên và đặt con ếch sang bên gối.

"Được, ếch! Chú ý này!" Harvey kêu lên, thò máy của mình ra, "Đây là lần cuối cùng tao sẽ chỉ cho mày cách làm điều này!"

Nivedano... (Tiếng trống) (Nói lắp bắp)

Nivedano... (Tiếng trống)

Im lặng... nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bạn tuyệt đối bị đông cứng, không chuyển động. Thu mọi sinh lực và tâm thức của bạn vào sâu bên trong.

Tìm ra điểm sâu nhất. Bạn càng đi sâu hơn bên trong, bạn càng gần hơn với bản thân bạn.

Tại điểm sâu nhất bạn là Phật. Cảm thấy điều đó sâu nhất có thể được. Nó là lãnh thổ riêng của bạn - không ai có thể đi vào đây. Nó tuyệt đối là không gian của bạn, vũ trụ của bạn. Không có nhu cầu sợ.

Với tự  do, mở bản thân bạn ra. Khoảnh khắc này bạn là Phật vĩnh hằng, Phật chói sáng, nguyên lí tối thượng của sự sống và sự tồn tại.

Để làm cho nó rõ ràng hơn... Nivedano...

(Tiếng trống)

Thảnh thơi. Chỉ cảm thấy thân thể nằm đó, tâm trí nằm đó và bạn chỉ là người  quan sát. Theo cách này bạn sẽ đạt tới cốt lõi sâu nhất và bên trong nhất của hiện hữu của bạn.

Chỉ là nhân chứng.

Nhớ không gian này cả ngày, chạy như dòng chảy ngầm, và toàn thể phong cách sống của bạn sẽ bắt đầu thay đổi.

Bạn sẽ ngạc nhiên về bản thân bạn. Mọi điều bạn đang nói, những cử chỉ bạn đang làm là mới thế, là tươi tắn thế.

Bạn đã tìm thấy con người nguyên bản.

Nivedano... (Tiếng trống)

Quay lại, nhưng quay lại với con người nguyên bản đang đập rộn ràng trong tim bạn, vị Phật, không là kí ức mà là kinh nghiệm sống.

Ngồi xuống trong vài khoảnh khắc chỉ để hồi tưởng lại kinh nghiệm này, để uống nó sâu sắc. Được nhận chìm trong nó. Để nó chìm vào trong mọi thớ thịt và tế bào của sự sống của bạn.

Không có đức hạnh khác trong thế giới mà khác hơn là con người nguyên bản. Chúng ta gọi con người nguyên bản là Phật vì ông ấy bỏ ngủ, và thức dậy. Từ `Phật' ngụ ý người thức tỉnh.

Và mọi người có thể ngủ đều có năng lực là thức. Bất kì cái gì bạn đã làm trong giai đoạn ngủ của bạn đã không là gì ngoài mơ.

Bạn có thể đã là thánh nhân hay bạn có thể đã là tội nhân, điều đó không thành vấn đề. Một khi bạn thức bạn chỉ là không gian sạch sẽ thuần khiết.

Được chứ,  Anando? Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Chúng ta có thể mở hội mười nghìn chư Phật được không?

Vâng!

Xem tiếp Chương 4 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post