Chương 4. Trên cánh gió

Chương 4. Trên cánh gió

Price:

Read more

Chính thân này là phật - Osho

Bài nói về Bài ca Thiền của Bạch Ẩn

Chương 4. Trên cánh gió



Powered by RedCircle


Câu hỏi thứ nhất:

Tại sao tôi dường như cảm thấy sợ sống hơn sợ chết?

Chết là không được biết. Bạn không thể thực sự sợ cái mà bạn không quen thuộc chút nào với nó. Sợ là mối quan hệ - bạn phải biết cái gì đó để mà sợ nó. Không ai thực sự sợ chết. Và bất kì khi nào ai đó nói 'Tôi sợ chết', người đó đơn giản đang nói rằng người đó sợ mất sự sống. Chết là tuyệt đối không được biết tới. Cho nên mọi người sợ sống - chính sống mới là vấn đề, chứ không phải chết. Chính sống cho bạn khổ não và đêm không ngủ.

Và sợ sống là gì? Có nhiều sợ nhưng chúng có thể được thu về vài sợ cơ bản. Một là ở chỗ: sống đang tuột dần đi và bạn đã chưa hề sống. Đó là nỗi kinh hoàng, kinh hoàng cơ bản - rằng sống đang tuột khỏi tay bạn, mọi khoảnh khắc bạn có ngày càng ít sống hơn. Và bạn vẫn chưa sống. Nỗi sợ lớn nảy sinh: bạn có đang bỏ lỡ không? Bạn sẽ có khả năng làm nó lần này không? Và ai biết? Có thể không có lần khác. Sống có thể không xảy ra nữa - ai biết? Đây dường như là sự sống duy nhất, và mọi ngày nó đang biến thành mảnh đất hoang. Do đó có sợ.

Thứ hai, chính sống chung cuộc mang tới chết. Chết là cao trào của sống, ngọn đuốc đang kết thúc. Nếu bạn sợ chết, điều đó nữa về căn bản là sợ sống - rằng sống sẽ mang chết tới vào một ngày nào đó. Rằng cây sẽ có đó và hoa sẽ có đó và xuân sẽ tới và cỏ sẽ xanh và bạn sẽ không còn ở đây nữa.

Và trong khi bạn ở đây, bạn không mấy ở đây nữa. Và sớm hay muộn, cỏ sẽ mọc trên mồ của bạn. Và bạn sẽ không có khả năng bước trên nó. Và trong khi bạn có thể bước trên nó và tận hưởng việc cảm thấy nó và giọt sương và cái mát mẻ và ánh mặt trời buổi sáng, bạn đang không tận hưởng nó. Vì bạn không thể tận hưởng được, đó là lí do tại sao bạn sợ sống. Và sống đang biến thành chết, cái không biết. Cái biết bao giờ cũng biến vào trong cái không biết. Sáng bao giờ cũng biến mất trong tối.

Cho nên một ngày nào đó sống sẽ mang bạn tới cánh cửa của chết. Nhưng tại sao bạn không sống? Cái gì cản trở bạn sống? Bạn có những điều kiện, đó là điều đang cản trở. Bạn có các điều kiện - rằng 'Nếu cái này xảy ra, chỉ thế thì tôi sẽ hạnh phúc.' Và sự sống thì không bị bắt buộc theo bạn. Bạn phải buông xuôi theo sự sống. Các điều kiện của bạn không cho phép bạn buông xuôi, bạn phải bỏ các điều kiện đi. Bạn phải nói, 'Bất kì cái gì xảy ra, tôi sẽ tận hưởng. Tôi sẽ tận hưởng một cách vô điều kiện.'

Bạn đang trong yêu với người đàn bà hay với người đàn ông, và ngay lập tức cả nghìn lẻ một điều kiện có đó: 'Tôi sẽ yêu chỉ nếu những điều này được hoàn thành - rằng em (anh) sẽ không nhìn vào bất kì người nào bằng đôi mắt yêu thương. Thế thì anh (em) sẽ yêu em (anh).' Bây giờ, không ai có thể hứa được điều đó. Và cho dù người ta hứa điều đó, không ai có thể giữ lời hứa đó. Bạn đang đòi hỏi cái gì đó ngớ ngẩn. Nếu người đàn ông nào đó đẹp đi qua, người đàn bà của bạn sẽ không nhìn anh ta thế nào - thế nào? Cô ấy có thể không nhìn, cô ấy có thể nhắm mắt, cô ấy có thể nhìn đi đâu đó khác - nhưng cô ấy đã nhìn vào người này. Trong khoảnh khắc đó, cô ấy đã xúc động, trái tim cô ấy đã lỡ nhịp.

Bạn sẽ né tránh thế nào? Có nhiều đàn bà đẹp thế trên thế giới. Nhiều nhất bạn có thể giả vờ. Cho nên mọi điều kiện đều tạo ra giả vờ, vì mọi điều kiện là phi tự nhiên.

Người thực sự muốn sống, sống một cách vô điều kiện; người đó không làm ra các yêu cầu cho sự sống. Người đó nói, 'Bất kì cái gì tới, mình sẽ nhảy múa. Bất kì tình huống nào, mình sẽ nhảy múa. Mình sẽ sống nó, mình sẽ đi vào trong nó với toàn thể con người của mình.' Thế thì sợ sống sẽ biến mất. Được sống, không có sợ. Không được sống, sống tạo ra sợ.

Để tôi nhắc lại: Vì bạn không sống cuộc sống, đó là lí do tại sao có sợ. Và sự sống đang biến mất, và bạn đang làm phí hoài cơ hội lớn. Và cơ hội này có thể không tới lần nữa. Hay cho dù nó tới, bạn có khả năng làm cái gì đó khác không? Bạn sẽ lặp lại cùng điều. Bạn đã từng lặp lại - không phải chỉ kiếp này bạn đã tới, bạn đã trải qua nhiều kiếp rồi. Bạn đã sống vĩnh hằng, trong cả nghìn lẻ một dạng, và bao giờ bạn cũng bỏ lỡ. Và bạn đã từng bỏ lỡ vì các điều kiện của bạn.

Hãy thấy điều đó đi rằng các điều kiện phải bị mất đi. Rằng bạn yêu vì niềm vui vô cùng của yêu và rằng bạn sống vì niềm vui vô cùng của việc sống. Hãy là người hưởng lạc đi. Hãy là người theo Epicurus. Với tôi, Epicurus là trên đường đúng hướng tới Vườn Eden - tâm xã của ông ấy có tên là 'Vườn'. Ông ấy đã bị hiểu lầm vô cùng. Tôi biết có cái gì đó thậm chí bên ngoài Epicurus, nhưng nó đi qua ông ấy. Bạn sẽ phải đi qua Vườn của Epicurus, chỉ thế thì bạn sẽ đạt tới điện thờ của Phật - bằng không thì không đâu.

Chủ nghĩa hưởng lạc là đẹp - ăn, uống, và vui vẻ - nhưng nó không phải là toàn thể câu chuyện. Nó chỉ là bắt đầu, cổng vòm của lâu đài. Có nhiều hơn nhiều, ở ngoài nó nhiều, nhiều hơn để sống. Nhưng bạn phải đi qua cổng vòm. Và cái gọi là các tôn giáo của bạn đã dạy bạn chống lại hưởng lạc - đó là lí do tại sao có sợ. Các tôn giáo của bạn đã dạy bạn khổ. Họ nói về phúc lạc nhưng họ tạo ra khổ. Họ liên tục thuyết giảng cho bạn cách là phúc lạc, nhưng bất kì cái gì họ làm và bất kì phương pháp nào họ cung cấp đều có tính tự phá huỷ. Họ không cho phép bạn thực sự phúc lạc.

Hãy hạnh phúc ở đây đi. Và nhớ, tôi không nói đây là tất cả để sống. Epicurus là bắt đầu của Phật. Bạn có thể dừng tại Epicurus, thế thì bạn sẽ bỏ lỡ nhiều. Nhưng dừng ở Epicurus là tốt hơn không đi vào Epicurus chút nào. Vì thế thì bạn bỏ lỡ tất cả. Tôi dạy bạn chủ nghĩa hưởng lạc tâm linh - đó là thông điệp của tôi cho bạn. Đầu tiên có tính hưởng lạc khi có liên quan tới thân thứ nhất. Thế rồi có tính hưởng lạc khi có liên quan tới thân thứ hai. Và thế rồi có tính hưởng lạc toàn bộ trong thân thứ ba.

Phật là cực thích. Nhưng bạn phải học cực thích từ vật lí, bạn phải đi từ abc. Có những người muốn nhảy tới xyz - và họ không biết bất kì cái gì về abc. Họ thậm chí chưa học cách sống trong thân thể trong thế giới, và họ muốn sống trong Cõi trời. Họ sẽ không có khả năng sống ở đó, điều đó sẽ là không thể được. Cứ nghĩ về bản thân bạn đi - liệu bạn ngẫu nhiên có được đón chào trong Cõi trời không, bạn sẽ làm gì ở đó? Bạn sẽ khổ như bạn đang vậy - có thể còn khổ hơn, vì ở đó sự sống sẽ xúc động hơn. Sẽ có nhiều khám phá hơn, nhiều yêu hơn, mãnh liệt hơn trong mọi thứ. Sẽ có nhiều đam mê hơn - bạn sẽ làm gì ở đó? Bạn đã không có khả năng ngay cả sống trên thế gian này - điều biết tới đam mê, điều biết tới yêu, điều biết tới niềm vui, nhưng theo số lượng có mức độ. Trong Cõi trời không có giới hạn. Cõi trời không biết tới mức độ - nó là vượt quá, nó là cực lạc.

Hãy bắt đầu học cách là vô điều kiện đi. Với những điều kiện nhỏ, mọi người bỏ lỡ nhiều. Chỉ việc nhỏ có thể phá huỷ toàn thể niềm vui của họ - và họ thậm chí không thấy tỉ lệ của nó. Một người vừa nói cái gì đó với bạn, nó gây tổn thương. Và anh ta bao giờ cũng là đẹp và bạn đã yêu người này - nhưng anh ta chỉ thốt ra một lời, và điều đó làm tổn thương, và tình bạn tan vỡ. Bạn không biết niềm vui của tình bạn, bằng không bạn chắc đã không phá vỡ nó vì điều nhỏ nhặt thế - vì điều tầm thường. Bạn đã từng sống với vợ bạn một cách đẹp đẽ, và chỉ một điều nhỏ bé, chỉ một sự phủ định nhỏ từ cô ấy, và chiếc cầu bị gẫy và bạn bắt đầu nghĩ tới li dị.

Những thứ nhỏ bé, những thứ vô nghĩa, liên tục phá huỷ. Và vì bạn không thể sống được, cho nên một cách tự nhiên, bạn sợ sống.

Bạn nói: Tại sao tôi dường như cảm thấy sợ sống hơn là sợ chết?

Thế thì có một điều nữa: Sống yêu cầu nhiều hơn chết đã từng yêu cầu. Sống yêu cầu sẵn lòng buông xuôi. Chết không quan tâm tới bạn. Nó đơn giản tới, thậm chí không có bất kì lưu ý nào. Nó đơn giản tới và mang bạn đi, nó kéo lê bạn. Bạn không được hỏi, sự hợp tác của bạn không được hỏi. Chết không bày tỏ kính trọng với bạn, và nó thậm chí không cho thời gian thêm một khoảnh khắc để chuẩn bị. Nó xảy ra. Sống kính trọng hơn với bạn - nó cho bạn thời gian, nó cho bạn tự do để chọn, nó cho bạn cơ hội để hợp tác hay không hợp tác.

Do đó có sợ. Sợ sống thực sự là sợ cái ngã riêng của bạn. Bạn biết bản thân bạn, rằng bạn sẽ bỏ lỡ. Việc biết bản thân bạn cách bạn là vậy, sợ của bạn là đang trên rãnh đúng hoàn hảo. Nó nói con đường là bạn, bạn sắp bỏ lỡ. Sống sẽ mang tới thách thức và bạn sẽ co lại.

Mới vài ngày trước đây, một thanh niên tới tôi từ phương Tây. Tôi đã nhìn vào đầu anh ta và vào tim anh ta - tim anh ta sẵn sàng cho tính chất sannyas nhưng đầu anh ta không sẵn sàng. Bây giờ tôi thực sự bị rối bởi anh ta - làm gì đây? Tôi có nên cho anh ta tính chất sannyas không? Trái tim anh ta nói có. Sức đẩy lớn trong tim, tim đơn giản khóc vì nó. Và cái đầu liên tục nói không. Dường như bạn đang ở ngã tư đường và đèn đỏ và xanh, cả hai đèn, liên tục bật. Và rất khó quyết định liệu đi qua, hay không đi qua - một đèn nói điều này, đèn kia nói chính cái đối lập.

Tôi đã cố khuyên nhủ anh ta, tôi đã cố dụ dỗ anh hướng tới tim anh ta. Nhưng tôi càng cố, anh ta càng trở nên ương ngạnh - cái đầu càng trở nên ương ngạnh. Tim đã vui vẻ. Khi tôi cố thuyết phục anh ta lấy cú nhảy, tim đã lấy cú nhảy như thế của niềm vui. Tim đã trở thành ngọn lửa lớn, nó gần như sờ mó được. Bất kì người nào có mắt đều có thể đã thấy đó: tim đã bắt lửa. Nhưng cái đầu đang trở nên mỗi lúc một tối hơn.

Bây giờ một cơ hội, một thách thức có đó. Tôi là thách thức trong khoảnh khắc đó cho anh ta, sự sống đang tới qua tôi vào khoảnh khắc đó. Tính chất sannyas là thách thức để buông xuôi, tính chất sannyas là thách thức để khám phá cái gì đó mới mà bạn đã không biết tới trước đây. Cái đầu không bao giờ biết bất kì cái gì mới. Cái đầu bao giờ cũng vay mượn, cái đầu chỉ biết các thứ từ người khác. Nó là nghe gián tiếp, nó không bao giờ nguyên bản - nó không thể là nguyên bản được. Nó thu thập rác rưởi. Nhưng nó cảm thấy an ninh, nó cảm thấy logic.

Tim là phi logic. Và bạn sợ đi cùng tim, bạn không biết nó sẽ cho bạn lên bờ ở đâu. Cái đầu đi trên đường siêu xa lộ, tim lôi bạn vào trong mê cung nào đó, trong rừng rậm của cuộc sống - bạn sẽ một mình ở đó. Cái đầu bao giờ cũng sống cùng đám đông - nó là người cộng sản, nó là người phát xít, nó là người Cơ đốc giáo, nó là người Tin lành, nó là người Hindu, nó là người Mô ha mét giáo. Cái đầu là một phần của đám đông. Tim làm cho bạn thành một mình - bạn không là người Ki tô giáo, không là người Hindu, không là người Mô ha mét giáo. Đột nhiên bạn một mình. Toàn thể đám đông đã biến mất, bạn bắt đầu cảm thấy sợ. Và sự sống chỉ tới khi bạn một mình. Khi bạn nắm lấy cuộc sống của bạn trong tay riêng của bạn, khi bạn không là một phần của đám đông mất trí, khi bạn không là một phần của đám đông bệnh hoạn này. Nhưng thế thì bạn phải là một mình, và trong tính một mình, không có sợ.

Khi thách thức như yêu hay tính chất sannyas hay samadhi hay Thượng đế xúi bạn, bạn cảm thấy dường như chết đang tới cận kề. Nó là một loại chết. Bạn sẽ phải chết đi quá khứ, chết đi cái cũ; chỉ thế thì bạn có thể được sinh ra là mới. Sợ bắt giữ bạn. Bạn nói, 'Mình sẽ phải nghĩ.' Đó là điều anh thanh niên kia đã nói: 'Tôi sẽ phải nghĩ. Tôi sẽ phải đợi.'

Suy nghĩ không bao giờ có thể dẫn bạn vào cái mới. Logic không bao giờ có thể cho bạn bất kì kết luận mới nào, nó liên tục lặp lại cùng một thứ. Logic là luẩn quẩn, xoay vòng, nó đi theo cùng một con đường. Bất kì kết luận nào tới qua logic đều đã ở trong tiền đề, chúng không mới. Có thể bây giờ chúng nói giỏi hơn, có vậy thôi, nhưng chúng được cho trong tiền đề đầu tiên.

Duy nhất yêu - và yêu ngụ ý phi logic, ngược đời - đem bạn tới những kết luận mới. Vì yêu biết cách lấy cú nhảy. Logic là liên tục với quá khứ, nó không biết cú nhảy. Yêu biết cú nhảy, cú nhảy lượng tử. Nó có thể nhảy từ cái cũ sang cái mới, không có cầu ở giữa. Yêu có thể cho bạn sự gián đoạn với quá khứ. Nhưng thế thì có sợ. Và yêu là rất sống - nếu bạn bỏ lỡ yêu bạn sẽ bỏ lỡ sống, và thế thì sẽ có sợ rằng 'Mình đang bỏ lỡ.'

Bạn đang bỏ lỡ vì bạn đã không có khả năng cho phép tim bạn. Bạn liên tục kiểm soát qua cái đầu. Những người 'bốc đầu' bao giờ cũng bỏ lỡ. Đi sâu hơn vào con người bạn đi, đi hướng tới tim. Và tim không phải điều tối thượng, bạn phải đi thậm chí sâu hơn tim. Và thế thì bạn đi tới rốn - điều người Nhật Bản gọi là 'hara'. Đây là ba trung tâm: hara - quãng sáu xăng ti mét dưới rối; tim, và đầu. Đầu là đường biên xa nhất - khi bạn ở xa nhất khỏi con người của bạn, bạn ở trong đầu. Khi bạn ở gần con người bạn, bạn ở trong tim. Khi bạn ở chính cốt lõi con người bạn, bạn ở trong hara.

Và chỉ qua hara, sợ mới biến mất. Chỉ qua hara, bạn lần đầu tiên sống một cách đích thực, chân thành, không sợ. Và cuộc sống đó cần được sống. Cuộc sống đó có thể được sống chỉ nếu bạn không phân chia sự tồn tại làm đôi - thân thể/tâm trí, vật chất/hồn, Thượng đế/sự tồn tại. Nếu bạn phân chia, bạn sẽ vẫn còn trong trí tuệ. Hãy bỏ mọi phân chia đi, hãy sống như một. Tất cả ba thân phải được sống như một. Chúng là ba mặt của con người bạn - thân vật lí, thân phúc lạc và thân Phật. Và tôi không chống lại bất kì thân nào - tôi không nói chọn thân Phật chống lại thân vật lí. Nếu bạn chọn thân Phật chống lại thân vật lí, Phật tính của bạn sẽ bỏ lỡ cái gì đó, sẽ thiếu cái gì đó. Nó sẽ không hoàn hảo, nó sẽ không là việc nở hoa toàn bộ.

Khi bạn không bác bỏ bất kì cái gì, khi chấp nhận của bạn là hoàn toàn, thế thì bạn nở hoa. Thế thì bạn nở hoa trong hoa sen nghìn cánh, sahasrar.

Câu hỏi thứ hai:

Osho kính yêu, từ khi ngã vào yêu, cho dù hầu như chẳng có gì làm với anh ấy, nó dường như là toàn thể cuộc hành trình riêng của tôi. Cảm thấy được nuôi dưỡng và nhiều sức mạnh trong con người tôi.

Câu hỏi này là từ Anand Amrita.

Yêu là chất nuôi dưỡng. Yêu đích xác giống như thức ăn cho hồn. Thức ăn là chất nuôi dưỡng cho thân thể, yêu là chất nuôi dưỡng cho hồn. Không có thức ăn, bạn sẽ chết về mặt vật lí, không có yêu, bạn sẽ chết về mặt tâm linh - thực ra bạn thậm chí sẽ không được sinh ra. Thân thể cần thức ăn, hồn cần yêu.

Và Jesus là đúng khi ông ấy nói, 'Con người không thể sống chỉ bằng bơ.' Vì bơ chỉ dành cho thân thể. Bạn sẽ phải tìm và kiếm cái gì đó nuôi dưỡng cho hồn bạn. Cho nên, Amrita, luôn ở trong yêu đi. Và hãy nhớ một điều: Người yêu không thành vấn đề, yêu mới thành vấn đề. Nếu một người yêu biến mất khỏi đời bạn, đừng trở nên cay đắng. Nếu một người yêu đã rời xa bạn, đừng liên tục bám lấy quá khứ và kí ức và hoài niệm về nó. Điều đó là báng bổ, điều đó là xúc phạm yêu. Người yêu là tốt, nhưng người yêu là tốt vì yêu.

Bạn không cần hi sinh yêu cho người người yêu. Người yêu tới và đi, yêu còn lại.

Khi người yêu này đã đi ra khỏi cuộc đời bạn, đừng trở nên bị đầu độc bởi điều đó, đừng bắt đầu đóng tim bạn lại. Bạn phải sống, bạn phải vẫn ở trong yêu. Người ta bao giờ cũng phải ở trong yêu - với ai là không quan trọng. Nếu yêu liên tục tuôn chảy, bạn sẽ được nuôi dưỡng trong hồn bạn.

Nhưng có những người làm ra điều kiện này nữa. Họ trở nên quá gắn bó với người yêu. Cứ dường như người thổi sáo đã trở nên quá gắn bó với chiếc sáo của mình và anh ta không thể chơi trên chiếc sáo khác. Và sáo này đã bị đánh cắp, bị vỡ, giờ anh ta sẽ không bao giờ hát. Bây giờ anh ta sẽ không bao giờ hát - vì chiếc sáo đó không còn với anh ta, làm sao anh ta có thể hát? Điều đó sẽ là phản bội với chiếc sáo đó. Điều này là ngu xuẩn nhưng đây là cách nhân loại đã được dạy. Nếu chiếc sáo đó bị mất đi, tìm và kiếm chiếc sáo khác. Vì sự sùng kính của bạn phải hướng tới bài ca, không hướng tới chiếc sáo. Chiếc sáo chỉ là phương tiện, lối chuyển.

Mọi người yêu cũng vậy. Nếu người yêu này không còn đó, bắt đầu đi tìm, thăm dò người yêu khác. Bao giờ cũng vẫn còn trong yêu, và hồn của bạn sẽ tăng trưởng, sẽ được nuôi dưỡng.

Nhưng mọi người trở nên bị ám ảnh. Ám ảnh là bệnh hoạn. Vì ám ảnh, thế giới khổ quá nhiều. Vài người khổ vì họ không thể yêu, và vài người khổ vì họ đã yêu, nhưng mọi khổ đều như nhau. Không cái gì là, và có thể là, vĩnh hằng ở đây; mọi thứ là nhất thời. Gặp gỡ của chúng ta là nhất thời, mọi gặp gỡ là nhất thời. Chính phép màu là chúng xảy ra - rằng bạn ngã vào yêu với người đàn ông hay đàn bà hay với người bạn. Chính phép màu là nó đã xảy ra - hãy biết ơn Thượng đế đi, nhưng đừng coi nó như đương nhiên vậy. Không cái gì có thể bị coi là đương nhiên vậy. Nó sẽ biến mất vào một ngày nào đó, như nó đã xảy ra.

Nó giống như hoa hồng. Buổi sáng nó có đó, đến tối nó qua rồi. Và hoa hồng là đẹp hơn nhiều vì nó sẽ biến mất. Nếu nó sẽ có đó mãi mãi như hoa nhựa, chắc sẽ không có cái đẹp nào. Chính khả năng của việc biến mất của nó, làm cho nó thành có giá trị mênh mông. Cho nên nếu bạn đang trong yêu với một người, hãy nhớ tới hoa hồng đi. Yêu là hoa hồng - nó có đó, nhưng nó không giống như một vật. Nó rất mong manh. Nó giống nhiều với hương thơm - nó đã tới bạn trên cánh gió, gió có thể lại lấy nó đi. Nó là món quà của trời xanh. Bạn không thể bám lấy nó được, bạn không thể sở hữu được nó. Nếu bạn cố sở hữu nó, bạn sẽ giết nó ngay lập tức.

Cho nên vài người bắt đầu sở hữu và giết. Và vài người không sở hữu, nhưng khi người yêu đã mất hay đã đi xa, đã lấy con đường của người đó tách rời khỏi con đường của bạn, thế thì bạn đầy nước mắt mãi mãi. Đừng khóc vì bình sữa vỡ. hãy tiến lên, lại tìm và kiếm, Thượng đế sẽ tới trong hình dạng khác nào đó. Đâu đó khác, bụi cây khác có thể đã nở hoa. Và ai biết 'Hoa hồng lớn hơn có thể đang đợi bạn.'

Bao giờ cũng vẫn còn trong yêu, đừng bao giờ phản bội yêu. Những người yêu tới và đi. Tin cậy yêu rằng nó sẽ lại xảy ra, rằng lần nữa bạn sẽ nhảy múa và ca hát. Hãy tin cậy sự sống, tin cậy yêu đi. Và nó là chất nuôi dưỡng, nó là giả kim thuật.

Chính yêu mà người ta được sinh ra qua nó, chính qua yêu mà người ta trở nên tươi tắn lặp đi lặp lại, được làm khoẻ lại. Lặp đi lặp lại cảm thấy nhiệt tình với sự sống, lặp đi lặp lại cảm thấy mở hội sự sống, lặp đi lặp lại cảm thấy biết ơn Thượng đế.

Những người có người yêu đã biến mất, có trái tim đã trở thành không có yêu, là như mảnh đất hoang, là như sa mạc. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ không có bất kì nhịp đập nào cho nó. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ mất đi mọi nghĩa. Họ có thể cầu nguyện nhưng lời cầu nguyện của họ sẽ không có bất kì tinh tuý nào cho nó. Nó sẽ khô héo, nó sẽ là bụi - nó không thể có quan hệ với Thượng đế.

Ngày bạn dừng quan hệ với mọi người, bạn dừng quan hệ với sự tồn tại. Mọi người là sự tồn tại gần nhất với bạn. Hãy quan hệ với mọi người, quan hệ với cây, quan hệ với chim và con vật và đá, và chỉ thế bạn mới có khả năng quan hệ với Thượng đế. Yêu là cách thức.

Câu hỏi thứ ba:

Osho ơi, tôi tin rằng không cái gì là không thể được. Thầy nói gì về điều đó?

Thế thì thử đánh diêm trên bánh xà phòng xem.

Câu hỏi thứ tư:

Osho ơi, Con đường thứ tư, như được Gurdjieff dạy, đã được gọi là con đường của lương tâm. Lương tâm có chỗ nào trong giáo huấn của thầy không?

Câu hỏi này là từ Cecil Lewis.

 Không có chỗ nào hết cả. Tôi không tin vào lương tâm, tôi chỉ tin vào tâm thức. Tôi không tin vào đạo đức, tôi chỉ tin vào tôn giáo. Tôi là vô đạo đức.

Lương tâm là thủ đoạn của xã hội khai thác bạn. Xã hội tạo ra lương tâm để cho bạn không bao giờ có thể cần tới tâm thức. Bạn đã bị lừa. Chẳng hạn, khi Jesus nói 'Yêu là Thượng đế' điều đó không phải là từ lương tâm của ông ấy, điều đó là từ tâm thức của ông ấy. Ông ấy biết điều đó. Nó không phải là niềm tin, nó là kinh nghiệm của ông ấy. Khi người Ki tô giáo nói 'Yêu là Thượng đế' đó là lương tâm của người đó, không phải tâm thức của người đó. Người đó đã không biết nó, người đó đã không sống nó. Người đó đã chỉ nghe nói về nó lặp đi lặp lại - người đó đã trở nên bị thôi miên bởi nó.

Từng đứa trẻ bị thôi miên bởi bố mẹ, tu sĩ, chính khách, xã hội. Việc lặp lại thường xuyên của điều nào đó, trở thành lương tâm. Bạn liên tục dạy cho đứa con, 'Cái này là đúng. Cái này là đúng. Cái này là đúng.' Nghe nó lặp đi lặp lại, tâm trí nó được ước định. Sau nhiều năm nó cũng sẽ nói 'Cái này là đúng' - điều đó sẽ là tự động. Điều đó sẽ không từ con người riêng của nó, điều đó sẽ tới từ đĩa hát mà xã hội đã đặt vào con người của nó. Điều đó giống như điện cực của Delgado. Nó là thủ đoạn nguy hiểm mà xã hội đã lợi dụng mọi người, suốt nhiều thế kỉ.

Đó là lí do tại sao có nhiều lương tâm thế trên thế giới - người Hindu có một kiểu lương tâm, người Mô ha mét giáo có một kiểu lương tâm khác. Làm sao lương tâm có thể nhiều thế? Chân lí là một. Và lương tâm là nhiều thế sao?

Từ thời thơ ấu của tôi, tôi đã được dạy một chế độ ăn chay rất nghiêm ngặt. Tôi được sinh ra trong gia đình Jaina, tuyệt đối giáo điều về chế độ ăn chay. Ngay cả cà chua cũng không được phép trong nhà tôi, vì cà chua có vẻ hơi giống thịt đỏ. Cà chua hồn nhiên đáng thương, chúng đã không được phép. Không ai đã bao giờ nghe nói bất kì ai ăn trong đêm; mặt trời lặn là giới hạn cuối cùng. Trong mười tám năm tôi đã không ăn bất kì cái gì trong đêm, nó đã là một tội lớn.

Thế rồi lần đầu tiên tôi đi cắm trại với vài người bạn ở trên núi. Và họ toàn là người Hindus và tôi là người Jaina duy nhất. Và họ đã không lo nghĩ chuyện nấu ăn trong ngày. Mm? Núi đẹp thế và có nhiều thứ để thăm dò - cho nên họ đã không bận tâm về nấu ăn chút nào, họ nấu trong đêm. Bây giờ đó là vấn đề lớn cho tôi ăn hay không ăn? Và tôi đã cảm thấy thực sự đói. Cả ngày đi trên núi, điều đó đã là gian nan rồi. Và tôi đã thực sự cảm thấy đói - lần đầu tiên đói thế trong đời tôi.

Và thế rồi họ bắt đầu nấu ăn. Mùi thơm và mùi thức ăn dậy lên. Và tôi chỉ ngồi đó, người Jaina. Bây giờ quá khó cho tôi - làm gì? Ý tưởng về ăn trong đêm đã là không thể được - toàn thể ước định của mười tám năm. Và ngủ trong loại đói đó là không thể được. Và tất cả họ bắt đầu thuyết phục tôi. Và họ nói, 'Không có ai ở đây để biết bạn đã ăn, và chúng tôi sẽ không nói với gia đình bạn chút nào. Đừng lo nghĩ.' Và tôi đã sẵn sàng bị cám dỗ, cho nên họ đã cám dỗ tôi và tôi đã ăn. Nhưng thế rồi tôi không thể ngủ được - tôi đã phải nôn ra hai hay ba lần trong đêm, cả đêm trở thành ác mộng. Tôi chắc đã khá hơn nếu như tôi đã không ăn.

Việc ước định trong mười tám năm rằng ăn ban đêm là tội lỗi. Bây giờ không ai khác bị nôn, tất cả họ ngủ say và ngáy. Tất cả họ đã phạm tội và tất cả họ ngủ hoàn toàn tốt. Và họ đã phạm tội trong mười tám năm, và tôi đã phạm tội lần đầu tiên và tôi bị phạt. Điều này dường như bất công!

Lương tâm được tạo ra; nó là việc ước định. Mọi điều bạn nghĩ là tốt hay xấu đều không là gì ngoài việc ước định. Những việc ước định này có thể liên tục quản lí cả đời bạn. Xã hội đã đi vào trong bạn và kiểm soát bạn từ đó, từ bên trong. Nó đã trở thành tiếng nói bên trong của bạn. Và bởi vì nó đã trở thành tiếng nói bên trong của bạn, bạn không thể nghe thấy tiếng nói bên trong thực của bạn.

Cho nên gợi ý của tôi là: Hãy dỡ bỏ gánh nặng của bạn về lương tâm đi. Vứt tất cả ước định đi, tẩy nó đi, được tự do khỏi nó. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói đừng là người Ki tô giáo, người Hindu, người Jaina, Phật tử.

Chỉ hiện hữu. Và tỉnh táo. Trong tỉnh táo đó, bạn bao giờ cũng biết cái gì là đúng và cái gì là sai. Và cái đúng và cái sai không phải là thứ cố định - cái gì đó có thể đúng vào buổi sáng và có thể sai vào buổi tối, và cái gì đó có thể sai vào buổi tối và có thể đúng vào buổi đêm. Hoàn cảnh thay đổi. Người tỉnh táo, người có ý thức, không có ý tưởng cố định. Người đó có đáp ứng tự phát nhưng không có ý tưởng cố định. Vì các ý tưởng cố định, bạn không bao giờ hành động một cách tự phát được. Hành động của bạn bao giờ cũng là một loại phản ứng - không thực sự là hành động.

Khi bạn hành động từ tính tự phát, không ý tưởng, không định kiến, thế thì mới có hành động thực. Và hành động thực có đam mê trong nó, mãnh liệt trong nó. Và nó là nguyên bản và nó là trực tiếp. Và hành động làm cho cuộc sống của bạn có tính sáng tạo và hành động làm cho cuộc sống của bạn liên tục là lễ hội. Vì từng hành động trở thành việc diễn đạt của con người bạn. Lương tâm là con người giả.

Tôi nghĩ tiếng Pháp là ngôn ngữ duy nhất chỉ có một từ cho tâm thức và lương tâm - một từ, mang hai nghĩa. Điều đó là hay. Lương tâm thực phải chỉ là tâm thức, không cái gì khác. Bạn phải trở nên có ý thức hơn.

Nhưng về tâm thức nữa, tôi có khác biệt với George Gurdjieff. Khi ông ấy nói 'Có ý thức' ông ấy nói 'Có ý thức rằng ông hiện hữu.' Ông ấy nhấn mạnh về nhớ cái ngã. Bây giờ, điều này phải được hiểu. Tâm thức của bạn có hai cực. Một cực là nội dung. Chẳng hạn, mây giận dữ ở bên trong bạn - đó là nội dung. Và bạn nhận biết về mây giận này - cái đó là tâm thức, nhân chứng, tính quan sát, người quan sát. Cho nên tâm thức của bạn có thể được chia thành hai - người quan sát và cái được quan sát.

Gurdjieff nói: Liên tục nhớ người quan sát - nhớ cái ngã. Phật nói: Quên người quan sát đi, chỉ quan sát cái được quan sát. Và nếu bạn phải chọn giữa Phật và Gurdjieff, tôi sẽ gợi ý chọn Phật. Vì có nguy hiểm với Gurdjieff: bạn có thể trở nên quá ý thức cái ngã - thay vì trở thành nhận biết cái ngã, bạn có thể trở thành ý thức cái ngã. Bạn có thể trở thành kẻ bản ngã. Và điều đó tôi đã cảm thấy trong nhiều đệ tử của Gurdjieff - họ đã trở thành những bản ngã rất rất lớn. Không phải là Gurdjieff đã là người bản ngã - ông ấy đã là một trong những người chứng ngộ hiếm hoi nhất của thời đại này. Nhưng phương pháp này có nguy hiểm trong nó: rất khó phân biệt giữa ý thức cái ngã và nhớ cái ngã. Gần như là không thể làm phân biệt được, nó tinh tế thế. Và với quần chúng dốt nát, gần như bao giờ cũng là ý thức cái ngã sẽ nắm sở hữu họ; nó sẽ không là nhớ cái ngã.

Chính từ 'cái ngã' là nguy hiểm - bạn trở nên ngày càng lắng đọng vào ý tưởng về cái ngã. Và ý tưởng này về cái ngã, cô lập bạn khỏi sự tồn tại.

Phật nói: Quên cái ngã đi, vì không có cái ngã. Cái ngã chỉ là trong văn phạm, trong ngôn ngữ; nó không phải là bất kì cái gì có tính tồn tại. Bạn chỉ quan sát nội dung. Bằng việc quan sát nội dung, nội dung bắt đầu biến mất. Một khi nội dung biến mất, quan sát giận của bạn - và quan sát nó, bạn sẽ thấy nó đang biến mất. Một khi giận đã biến mất có im lặng. Không có cái ngã, không người quan sát, và không cái gì để được quan sát. Có im lặng. Im lặng này được mang tới bởi vipassana, phương pháp nhận biết của Phật.

Người bình thường làm cả hai. Người đó liên tục thay đổi bánh răng - lúc thì người đó quan sát cái ngã, lúc thì người đó quan sát nội dung. Người đó liên tục chuyển từ cái này sang cái kia, người đó thường xuyên vẩn vơ. Gurdjieff nói một điều là: Được lắng đọng trong người quan sát. Phật nói: Nhìn vào cái được quan sát.

Cách tiếp cận riêng của tôi là khác với cả hai. Cách tiếp cận của tôi là ở chỗ phương pháp của Gurdjieff là nguy hiểm hơn phương pháp của Phật, nhưng ngay cả trong phương pháp của Phật nhất định là căng thẳng nào đó - nỗ lực quan sát. Chính nỗ lực để quan sát sẽ làm cho bạn căng thẳng.

Một sư Phật giáo được mang tới tôi từ Ceylon. Anh ta không thể ngủ được - trong ba năm anh ta đã không ngủ. Và mọi loại thiền đã được thử lên anh ta nhưng không cái gì có ích, không thuốc an thần nào có bất kì ích lợi nào. Và không ai đã bận tâm rằng anh ta liên tục làm vipassana, phương pháp nhìn vào trong của Phật - không ai đã nghĩ về điều đó. Khi anh ta tới tôi, điều đầu tiên tôi đã hỏi anh ta là, 'Bạn có làm vipassana không?' - vì anh ta là sư Phật giáo, anh ta phải làm nó. Anh ta nói, 'Có - trong ba năm.' Tôi nói, 'Thế thì cái đó là nguyên nhân mất ngủ của bạn.'

Nếu bạn liên tục làm nỗ lực quan sát, thế thì trong đêm bạn sẽ không có khả năng thảnh thơi và thiếp ngủ - việc quan sát sẽ trở thành liên tục. Và nếu bạn quan sát ngay cả trong đêm, làm sao bạn có thể thiếp ngủ được? Bạn không thể thảnh thơi, căng thẳng đã trở thành cố định. Chính một sự kiện được biết là các sư Phật giáo ngủ chỉ ba, bốn giờ là nhiều nhất. Điều đó không phải là ích lợi. Họ nghĩ, và những người khác cũng nghĩ, rằng điều này là ích lợi - họ đã đạt tới cái gì đó, họ ngủ chỉ ba, bốn giờ. Nó không phải vậy. Họ đang làm mất cái gì đó rất có giá trị - thảnh thơi. Và họ sẽ có vẻ căng thẳng, trên mặt họ, họ sẽ có vẻ căng thẳng. Họ sẽ có vẻ rất yên lặng - nhưng im lặng của họ không phải là im lặng của thảnh thơi, mà của nỗ lực. Bạn có thể thấy nỗ lực này trong người tới, xác định họ.

Phương pháp riêng của tôi là: Bạn thảnh thơi. Không quan sát người quan sát, không quan sát cái được quan sát. Chỉ thảnh thơi, thụ động. Nếu cái gì đó nổi ra và bạn không thể đừng nhìn nó, thì nhìn nó. Nhưng không làm bất kì nỗ lực nào để nhìn nó một cách có chủ ý. Nếu bạn được thảnh thơi như gương, nếu mây nào đó bay qua, nó sẽ được phản xạ. Là giống như gương đi - sáng sủa, thụ động. Bỏ cả hai - cả phương pháp của Gurdjieff về nhớ cái ngã, và phương pháp Phật giáo về quan sát.

Nhưng nếu bạn phải chọn giữa Gurdjieff và Phật, chọn Phật đi. Nếu bạn phải chọn giữa Phật và tôi, chọn tôi đi.

Thảnh thơi. Và chỉ nhìn mọi thứ. Và không có gì mấy - nếu bạn bỏ lỡ cái gì đó, nó không đáng gì cả. Bạn có thể bỏ lỡ, bạn được phép bỏ lỡ. Coi sự sống là dễ dàng, coi nó là dễ.

Cho nên những người đã ở trong một loại nỗ lực nào đó - và công việc của Gurdjieff là của nỗ lực lớn - sẽ bị phân vân ở đây. Đó là lí do tại sao Lewis bị phân vân, chút ít bị rối. Và sớm hay muộn, hoặc ông ấy phải hiểu tôi hoặc ông ấy phải kết án tôi - cả hai là mở. Và kết án sẽ là dễ hơn. Vì trong ba mươi năm làm việc vất cả - và giờ đột nhiên ông ấy đã trở nên bị hấp dẫn tới một người không tin vào nỗ lực chút nào. Người không tin vào hoàn thiện, người không tin vào tăng trưởng, người không tin vào bất kì cách thức nào.

Ông ấy nói, Cách thứ tư, như được Gurdjieff dạy.

Điều tôi đang dạy ở đây là: Không cách thức. Thực sự không có cách thức, vì chân lí không phải là mục đích. Mọi cách thức dẫn đi xa khỏi nơi chúng ta đang hiện hữu. Mọi con đường, mọi cách thức, mọi đường đi, làm sao lãng bạn khỏi chân lí. Và không có đâu mà đi nữa. Và không có ai đi. Không có cách nào để là ở đây và bây giờ, nhưng hãy ở đây và bây giờ đi.

Khi tôi nói 'Hãy ở đây bây giờ đi', đừng hỏi thế nào - cái 'thế nào' sẽ đem bạn đi xa. Khi tôi nói 'Hãy ở đây và bây giờ đi', đừng hỏi 'Cách để ở đây và bây giờ là gì?' Không có cách để ở đây và bây giờ, nhưng hãy ở đây và bây giờ đi. Không có cách để tĩnh lặng, và không cần bất kì cách nào. Nhìn, nhìn toàn bộ, rằng không có cách nào, và ngay lập tức tĩnh lặng. Thấy điều đó, là tĩnh lặng. Mọi cách đều dẫn đi mọi nơi, trừ ở đây.

Sống cuộc sống của người ta như nó tới và đi, là nhận biết. Thụ động, sáng rõ, tựa gương, không căng thẳng. Cho nên tôi không dạy bạn attention-chăm chú, vì attention có từ 'tension-căng thẳng' trong nó. Và hiện tượng về chú ý có cảm giác về căng thẳng trong nó - do đó có từ 'attention'. Hãy tận hưởng, thảnh thơi đi. Chỉ hiểu điều này, rằng không có đâu mà đi, là giải thoát. Giải thoát không giống như mục đích ở đâu đó khác đang đợi bạn. Giải thoát là hiểu rằng bạn đã được giải thoát.

Chính bất kính với chúng ta là khẳng định thẳng thừng thế cái gì phải là, trong đối diện với cái đang vậy. Cái đang vậy là chân lí. Yatha bhutam - cái đang hiện hữu là chân lí. Khẳng định cái gì phải vậy, là bất kính, báng bổ, nó là tội lỗi. 'Phải' là tội. Cái đang hiện hữu - thảnh thơi với nó đi, nổi cùng với nó đi. Tôi không dạy ngay cả bơi, tôi đơn giản nố nổi cùng nó. Chính tính trách nhiệm của chúng ta là biết cách chấp nhận và sống qua cái đang hiện hữu.

Cho nên tôi không dạy bất kì cách nào - cách thứ tư hay thứ năm hay thứ sáu. Và tôi không dạy lương tâm, tôi dạy tâm thức thảnh thơi sáng rõ. Từ điều đó, nhiều việc nở hoa xảy ra. Từ điều đó, nhiều bài ca được sinh ra. Nhưng chúng được sinh ra theo cách riêng của chúng. Bạn không thể là người làm của chúng và bạn không thể cảm thấy được tôn lên rằng 'Tôi đã làm'. Bạn không thể cảm thấy bản ngã của bạn được hoàn thành qua chúng. Những hoa đó càng tới, bạn sẽ càng biến mất. Và một ngày nào đó có việc nở hoa, nhưng bạn không hiện hữu. Đó là ngày, là khoảnh khắc của giải thoát.

Câu hỏi thứ năm:

Tôi muốn tự tử.

Thế thì đầu tiên hãy nhận tính chất sannyas đi. Và bạn có thể không cần tự tử, vì tính chất sannyas là tự tử lớn nhất có thể có.

Và tại sao người ta phải muốn tự tử? Chết đang tới theo cách riêng của nó - tại sao bạn vội vàng thế? Chết sẽ tới, nó bao giờ cũng tới. Cho dù bạn không muốn nó tới, nó vẫn tới. Bạn không cần đi gặp nó, nó tới mà không được mời.

Nhưng bạn ắt đã bỏ lỡ cuộc sống của bạn tệ lắm. Chính là từ giận, từ thất vọng, mà bạn muốn tự tử. Tôi sẽ dạy cho bạn tự tử thực: hãy trở thành sannyasin. Và tự tử bình thường sẽ không giúp ích gì mấy đâu, bạn sẽ được sinh ra ngay lập tức trong bụng mẹ khác nào đó, ở đâu đó. Đôi ngu xuẩn nào đó sẽ làm tình ở đâu đó, hãy nhớ lấy... và bạn sẽ bị mắc bẫy lần nữa. Bạn không thể thoát dễ dàng thế - có những kẻ ngu và kẻ ngu. Trước khi bạn thoát khỏi thân thể này, bạn sẽ bị mắc vào trong lưới khác. Và lần nữa ,bạn sẽ phải đi tới trường phổ thông và trường cao đẳng và đại học - hãy nghĩ về điều đó đi! Hãy nghĩ về mọi kinh nghiệm khổ sở đó đi - cái sẽ ngăn cản bạn khỏi tự tử.

Bạn biết đấy, người Ấn Độ không tự tử dễ dàng thế, vì họ biết rằng họ sẽ được sinh ra lần nữa. Ở phương Tây, nhiều tự tử và ý tưởng tự tự tồn tại; nhiều người tự tử. Và các nhà phân tâm nói rằng rất rất hiếm người không nghĩ tới tự tử. Thực ra một người đã nghiên cứu và thu thập dữ liệu, và người đó nói rằng mọi người, ngay cả riêng một người, có ý nghĩ ít nhất bốn lần trong đời về tự tử. Nhưng người đó phải nghĩ về phương Tây. Ở phương Đông, vì ý tưởng về đầu thai, không ai muốn tự tử - vấn đề là gì? Bạn thoát từ cửa này và từ cửa khác bạn lại vào. Bạn không thể đi dễ dàng thế.

Tôi sẽ dạy bạn tự tử thực, bạn có thể đi mãi mãi. Đó là điều được ngụ ý trở thành Phật - đi mãi mãi. Khi ai đó quen tự tử này trong samadhi, Phật đã có cái tên đặc biệt cho người đó, ông ấy gọi người đó là anagami - bất hoàn - người không quay lại. Người đã đi tới bờ xa nhất và sẽ không quay lại. Tôi có thể làm bạn thành angami (bất hoàn), người không quay lại. Thế thì không bụng mẹ nào có thể là cái bẫy cho bạn lần nữa.

Tại sao bạn muốn tự tử? Có thể sự sống không đi theo cách bạn muốn nó đi? Nhưng bạn là ai mà áp đặt cách thức của bạn lên sự sống, ý định của bạn lên sự sống? Có thể ham muốn của bạn không được hoàn thành? Nhưng thế thì hãy bỏ ham muốn đi! Tại sao lại bỏ bản thân bạn? Có thể mong đợi của bạn không được hoàn thành, và bạn cảm thấy thất vọng? Trong thất vọng người ta muốn phá huỷ. Và chỉ có hai khả năng - hoặc giết ai đó hoặc giết bản thân bạn. Giết ai đó khác là nguy hiểm hơn, cho nên mọi người bắt đầu nghĩ về giết bản thân họ. Nhưng nó là giết người.

Tại sao không thay đổi cuộc sống của bạn thay vì phá huỷ nó? Và xin đừng phạm việc đó ở đây, bằng không bạn sẽ tạo ra vấn đề cho tôi.

Tôi đã nghe:

Một cảnh sát thấy một người đang đứng trên lan can cầu Blackfriars một buổi tối, hiển nhiên định nhảy cầu. Chạy xô về anh ta, viên cảnh sát cố nói cho anh ta ra khỏi việc đó. 'Nếu anh nhảy, thưa anh,' cảnh sát nói, 'chính nghĩa vụ của tôi là nhảy theo anh để cố cứu anh. Thế thì tôi sẽ bị ướt, bị viêm phổi, và chết sớm. Cho nên tại sao anh không đi về nhà một cách im lặng và cho đầu anh vào lò ga?'

Xin đừng tạo ra bất kì phiền hà nào ở đây. Và đừng nói về nó, vì có nhiều người thích ý tưởng này - bạn có thể cải đạo vài người.

Tôi đã nghe:

Một người bước qua cầu Waterloo muộn trong đêm thì anh ta để ý thấy một người khác đang đứng ở lan can cầu định gieo mình xuống. Anh ta chạy xô tới người định tự tử và la lên, 'Đợi một phút đã! Đừng nhảy! Đi và uống chút và nói chuyện về mọi sự đã.'

Hai người này đi tới một quán rượu gần đó và để một giờ tán chuyện về tình hình đất nước, lạm phát, thuế, và tương lai của văn minh phương Tây. Thế rồi họ kết thúc uống rượu, bước trở lại cầu Waterloo, và cả hai cùng nhảy.

Cho nên đừng lan toả ý tưởng này ở đây. Nếu bạn muốn tự tử cứ tới buổi trao đổi tâm tình buổi tối và tôi sẽ giúp.

Câu hỏi thứ bẩy:

Tôi yêu cuộc sống bình thường. Nó giống như ban ngày mà tôi cảm thấy mỗi lúc thức tỉnh hơn. Nhưng tôi thường có cảm giác rằng có một vũ trụ các điều huyền bí thuộc về bóng tối và không sẵn có cho tôi. Các giáo huấn bí truyền, các biểu tượng, 'tri thức cao hơn', dường như trỏ tới những điều huyền bí này, nhưng tôi không bao giờ bị quan tâm vào các sách này. Tôi thà du hành vào trong đêm. Thầy có thể nói về điều này được không?

Câu hỏi này là từ Anand Rajen.

Rajen, không có cuộc sống nào khác hơn cuộc sống bình thường này. Vì mọi người không có khả năng sống cuộc sống bình thường này, họ bịa ra những thứ bí truyền. Đây là những người không có năng lực sống - họ làm sao lãng tâm trí và con người họ. Mọi giáo huấn bí truyền và mọi giáo huấn giấu kín và mọi cái gọi là điều huyền bí chỉ là vật thờ cúng.

Điều huyền bí là ở đây. Điều huyền bí là trong cây và trong đá và trong chim. Điều huyền bí là trong mọi người - trong bạn, trong tôi. Điều huyền bí là trong việc quan hệ, điều huyền bí là trong hát, điều huyển bí là trong múa, điều huyền bí là trong yêu, điều huyền bí là trong lời cầu nguyện. Tránh mọi sách báo vô nghĩa liên tục nhân danh bí truyền.

Nó là bệnh hoạn. Đây là những người không có năng lực nếm trải cuộc sống này. Họ phải tìm ra những cái cớ nào đó, những chứng cớ ngoại phạm, để né tránh cuộc sống này. Họ không thể tận hưởng, họ không thể đam mê trong nó. Họ không có đam mê, họ không có sự mãnh liệt của sống, họ không biết cách sống. Họ đã quên tất cả - làm sao là tự nhiên và tự phát. Bây giờ họ phải tìm ra cách nào đó để giả vờ rằng cuộc sống này là không đáng sống, nho còn chua - có nho khác, nho giấu kín, mà chỉ họ biết và nhóm người bên trong của họ biết.

Thượng đế học và nhân linh học và hội tam điểm - và đủ loại vô nghĩa tiếp diễn. Hãy tránh xa nó ra, nó chống lại sự sống. Đây là sự sống duy nhất có đó, điệu vũ duy nhất có đó. Người chứng ngộ thực đã biết cái phi thường của sự sống này.

Một người hỏi một Thiền sư: 'Vì thầy đã trở nên chứng ngộ, thay đổi gì xảy ra trong cuộc sống của thầy?' Thầy nói: 'Trước khi ta trở nên chứng ngộ, ta thường chẻ củi và mang nước từ giếng về.' Và người này hỏi: 'Bây giờ thầy đã trở nên chứng ngộ thầy làm gì? Thay đổi gì đã xảy ra?' Ông ấy nói: 'Ta chẻ củi và mang nước từ giếng về.' Nhưng người này đâm phân vân. 'Thế thì,' anh ta nói, 'khác biệt là gì? Nó là cùng điều.'

Và thầy cười. Thầy nói, 'Nó không là cùng điều đâu. Trước đây, ta thường chẻ củi và nghĩ cả nghìn lẻ một ý nghĩ. Giờ ta đơn giản chẻ củi. Chỉ chẻ củi và không làm gì thật hay thế. Trước đây, ta thường có cả nghìn lẻ một ham muốn khi kéo nước từ giếng lên. Giờ ta đơn giản kéo nước. Và nói cho ông sự thật, không có ai bên trong ta đang kéo nước. Và khi ta chẻ củi điều đó là tuyệt vời, vì không có người nào trong ta đang chẻ củi. Ta đã biến mất! Củi được chẻ và nước được mang về, và điều đó là cực kì đẹp.'

Cuộc sống bình thường trở thành phi thường nếu bạn sống nó một cách toàn bộ, đầy đủ. Hãy tránh thuyết thần bí ra. Chúng là những thứ nguy hiểm, bạn có thể trở nên bị móc vào chúng. Và thế thì bạn sẽ chỉ ở trong hành trình tâm trí, tưởng tượng. Nếu bạn yêu thích tưởng tượng, điều đó là được, nếu bạn yêu thích mơ màng hoang tưởng, điều đó là được. Bạn có thể tạo ra bình diện riêng của bạn và những du hành tinh tú riêng của bạn và những thể tinh tế và bất kì cái gì bạn muốn.

Một thanh nữ mơ rằng hoàng tử quyến rũ đã trên con ngựa. Con ngựa đẹp và hoàng tử đẹp - và cô ấy đã từng chờ đợi hoàng tử quyến rũ này mãi, và anh ta đã tới. Khi bạn chờ đợi quá nhiều, hãy cảnh giác - nó xảy ra đấy. Và hoàng tử đưa cô gái này lên ngựa và ngựa bắt đầu phi nước đại tới đích đến không biết nào đó. Và cô gái xúc động - ai mà không xúc động? Và cô ấy hỏi hoàng tử, 'Anh đưa em đi đâu vậy?' Và hoàng tử nói, 'Đây là mơ của em. Cho nên em hãy nói cho anh biết, em muốn được đưa tới đâu. Đây là mơ của em.'

Trong những chuyến du hành bí truyền này, bất kì chỗ nào bạn đi, đều là mơ của bạn. Thầy sẽ xuất hiện - Kuthumi và KH - và những bản viết tay tự động sẽ xuất hiện, và thông điệp sẽ được nhận từ cõi bên kia. Và chúng toàn là điều vô nghĩa cực kì. hãy ăn sáng và ngủ một giấc ngon đi.

Câu hỏi thứ tám:

Tại sao mọi người như Phật hay Christ chỉ xuất hiện và những thời nào đó?

Vì họ sợ bạn. Họ nghĩ nhiều trước khi họ thu lấy đủ dũng cảm để quay lại thế gian này để bị bạn đóng đinh lần nữa, để bị bạn ném đá lần nữa.

Và đôi khi, cho dù họ tới, họ sống ở đây một cách ẩn danh. Để cho bạn không thể ném đá và bạn không thể đóng đinh họ. Và thế rồi, mọi thứ xảy ra vào thời gian riêng của nó. Khi xuân tới cây sẽ nở hoa, và khi thời gian đúng tới, quả sẽ chín. Mọi khoảnh khắc mọi sự đang xảy ra, nhưng không bao giờ cái gì xảy ra mà khoảnh khắc đã không tới. Mọi thứ có thời gian riêng của nó, và điều đó là tốt.

Trên hành tinh Volcanus, khí hơi từ nhiều núi lửa vốn cung cấp việc chiếu sáng hạt nhận đã cạn. Đó đã là cuộc đua với thời gian để tìm cách thắp sáng khác cho hành tinh này.

Đột nhiên họ nhảy vào bóng tối toàn bộ.

Mọi người của Volcanus bị khiếp hãi. Vừa lúc đó họ nghe thấy một tiếng động bùn than trượt, và các tia sáng xuất hiện ở đỉnh mọi núi lửa. Ánh sáng ngày càng sáng hơn, chiếu sáng toàn thể hành tinh.

'Chúng ta được cứu rồi,' mọi người kêu lên. 'Sâu phát quang từ bên trong các núi lửa cho chúng ta ánh sáng chúng ta cần.'

Sâu phát quang lại gần hơn.

'Nhưng tại sao các bạn đã không hiện ra trước đây?' mọi người hỏi.

'Chúng tôi đã không được cần tới,' kẻ lãnh đạo sâu phát quang nói. 'Nhưng khi hành tinh này bị chìm vào bóng tối toàn bộ, chúng tôi đã quyết định rằng thời gian là đúng. Vì... khi bạn có ánh sáng, bạn có ánh sáng.'

Xem tiếp Chương 5 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post