Chương 5. Bầu trời của việc nhận ra

Chương 5. Bầu trời của việc nhận ra

Price:

Read more

Con người nguyên bản - Osho

Bài nói về Thiền

Chương 5. Bầu trời của việc nhận ra



Powered by RedCircle


Thưa thầy kính yêu của chúng tôi, Bạt Đội nói:

Với việc nhận ra như vậy, tự hỏi bản thân ông thậm chí mãnh liệt hơn trong trí huệ này: "Thân thể ta giống như ma, như bong bóng trên suối. Tâm trí ta, nhìn vào bên trong bản thân nó, là vô hình như không gian trống rỗng, vậy mà đâu đó bên trong, âm thanh được cảm nhận. Ai đang nghe?"

Ông nên tự vấn bản thân ông trong trí huệ này, với việc hấp thu sâu sắc, không bao giờ nới lỏng sự mãnh liệt của nỗ lực của ông, tâm trí hợp lí của ông cuối cùng sẽ vét cạn bản thân nó và chỉ việc truy vấn ở mức độ sâu nhất sẽ còn lại.

Chung cuộc, ông sẽ mất nhận biết về thân thể riêng của ông. Các quan niệm và khái niệm được giữ lâu của ông sẽ tàn lụi,  sau việc truy vấn tuyệt đối, theo cách mà mọi giọt nước tan biến từ chậu vỡ thủng ở đáy. Chứng ngộ hoàn hảo sẽ đi theo như hoa đột nhiên nở bung trên cây héo...

Khi ông đang làm toạ thiền, không xem thường không yêu mến các ý nghĩ nảy sinh; chỉ tìm tâm trí riêng của ông, chính cội nguồn của những ý nghĩ này. Ông phải hiểu rằng bất kì cái gì xuất hiện trong tâm thức của ông hay được thấy bởi mắt ông đều là ảo vọng, không của thực tại kéo dài. Do đó ông phải không sợ hãi không mê say bởi những hiện tượng như vậy. Nếu ông giữ tâm trí ông trống rỗng như không gian, không bị hoen ố bởi vấn đề bên ngoài, không linh hồn ác nào có thể quấy nhiễu ông, ngay cả trên giường chết của ông. Tuy nhiên, khi tham gia vào trong toạ thiền, không giữ cái gì của lời khuyên này trong tâm trí. Ông chỉ phải trở thành câu hỏi, "Tâm trí này là gì?" hay, "Cái gì là cái nghe những âm thanh này?" Khi ông nhận ta tâm trí này, ông sẽ biết rằng nó là chính cội nguồn của mọi chư phật và sinh linh hữu tình.

Anando, trước khi tôi nói cái gì đó về những phát biểu của Bạt Đội một lời nói đầu là được cần, vì rất khó phân biệt thầy giáo với thầy. Và  điều bản chất với mọi người đang trên đường là làm đích xác phân biệt đó, vì cả hai dùng cùng ngôn ngữ, và đôi khi thậm chí thầy giáo có thể nói giỏi hơn. Đó là trường hợp với Bạt Đội.

Không may tôi phải nói cho bạn rằng ông ấy vẫn là một thầy giáo và không là thầy. Tôi hi vọng rằng trước khi loạt bài này kết thúc ông ấy sẽ đi tới ý thức của mình. Sẽ là khó cho những người đã không trải nghiệm tâm thức bên trong nhất của họ để biết ông ấy đi sai ở đâu, hay ông ấy chỉ lặp lại những lời đúng. Vì ngay cả lời đúng, khi được dùng bởi tâm trí, trở thành sai, và ngay cả lời sai khi được dùng bởi thầy trở thành phương cách. Bất kì người nào đang học và không thiền, chỉ học kinh sách và không đi vào trong tâm thức riêng của người đó, sẽ thấy rất khó biết liệu Bạt Đội là thầy giáo hay là thầy.

Thầy là người biết. Thầy có thể không có khả năng truyền đạt nó. Có thể nhất thầy sẽ giữ im lặng; ngay cả thầy nói, bài nói của thầy sẽ dẫn tới không nói bằng lời. Lời của thầy trỏ hướng tới sự tồn tại vô lời. Thầy không phải là con người của ngôn ngữ, thầy là người bên ngoài tâm trí.

Phát biểu của Bạt Đội bị trộn lẫn. Vài câu ông ấy phải đã lấy từ kinh sách vì chúng dường như là đích xác đúng, nhưng những câu khác lại phơi ra rằng ông ấy đã không trải nghiệm bản thân ông ấy. Ông ấy là người phát ngôn giỏi... nhưng người phát ngôn chỉ là người phát ngôn! Thầy giáo đơn giản lặp lại một cách hoàn hảo, như vẹt, những kinh sách cổ, các hiền nhân, chư phật. Ông ấy rất giỏi nói. Nhiều năm đào tạo và kỉ luật đã làm cho tâm trí ông ấy thành cái kho của khôn ngoan, nhưng nó toàn là được vay mượn. Trí huệ thực không bao giờ có thể được vay mượn. Bạn có thể lừa mọi người nhưng bạn không thể cải tâm  và biến đổi được họ. Bản thân bạn không được biến đổi. Ánh sáng riêng của bạn còn chưa được tìm thấy - làm sao bạn có thể truyền được chiếc đèn kinh nghiệm sự tồn tại?

Bạt Đội đang cố gắng vất vả để trên tuyến đúng, nhưng ông ấy bất lực. Mọi người là bất lực. Bạn không thể xoay xở được nó; người mù có thể nhớ rõ hoàn hảo cửa ở chỗ nào, nhưng dầu vậy bạn có thể thấy rằng chuyển động của người đó có do dự ngập ngừng. Bạn có thể thấy rằng với chiếc gậy dò đường của mình người đó vẫn đang cố tìm ra cửa. Người đó không có sự sáng tỏ đúng về cửa ở chỗ nào. Người đó có thể có mô tả đúng, nhưng người đó đã không có kinh nghiệm. Người mù có thể nói về ánh sáng và về mầu sắc, nhưng người đó biết gì về mầu sắc, người đó biết gì về cầu vồng, người đó biết gì về đêm sao?

Chính công việc vất vả cho tôi là đem Bạt Đội xuống từ ý tưởng của ông ấy về việc là thầy và thu ông ấy về mức của thầy giáo - một thầy giáo giỏi tất nhiên, giỏi nhất trong loại thầy giáo, biểu lộ mọi dấu hiệu rằng sớm hay muộn ông ấy sẽ nhận ra rằng ông ấy đang lặp lại tri thức vay mượn. Khoảnh khắc bạn nhận ra rằng bạn đang lặp lại tri thức vay mượn, rằng mọi tâm trí của bạn là được vay mượn, tâm trí tuột ra khỏi tay bạn. Và không lấy một bước, bạn đã tới nhà.

Khoảnh khắc bạn có thể nói, "Tôi không biết," bạn chỉ là không gian mở, sẵn có cho sự tồn tại. Sự tồn tại bắt đầu trút vào qua bạn - đó là điều bạn không thể nói rằng bạn biết, nó là bao la thế.

Từ `tri thức' là rất nhỏ; nó là tốt cho khoa học. Từ khoa  học' bắt nguồn từ một gốc có nghĩa đích xác là tri thức, nhưng từ `tri thức' là không đúng cho cõi của tính tôn giáo. Ở đó nó là quá nhỏ. Tri thức bị gắn với tâm trí, và trí huệ là khi tâm trí đã biến mất.

Với sáng tỏ này bạn phải lắng nghe những phát biểu của Bạt Đội. Bạt Đội nói:

Với việc nhận ra như vậy, tự hỏi bản thân ông thậm chí mãnh liệt hơn trong trí huệ này…

Bây giờ tôi sẽ phải chỉ ra lặp đi lặp lại nơi ông ấy biểu lộ rằng ông ấy không biết. Nếu như tôi mà viết câu này tôi sẽ nói rằng với việc nhận ra như vậy mọi câu hỏi rơi rụng đi, nhưng không chỉ câu hỏi rơi rụng, câu trả lời cũng rơi rụng. Bạn bị bỏ lại hoàn toàn im lặng, không có bất kì câu hỏi nào và không có bất kì câu trả lời nào. Bạn chỉ hiện hữu, bầu trời thuần khiết, không rạn nứt.

Ông ấy đang nói, Với việc nhận ra như vậy, tự hỏi bản thân ông thậm chí mãnh liệt hơn... Sau khi nhận ra cái gì có đó để truy vấn? Và nếu cái gì đó vẫn còn để truy vấn sau khi nhận ra, việc nhận ra này là giả. Nhận ra đơn giản có nghĩa rằng bạn đã trở thành một với vũ trụ. Ai sẽ truy vấn ai? Bạn không còn nữa. Việc nhận ra nghĩa là bạn đã làm tan biến bản thân bạn trong cái bao la của thực tại. Bây giờ ai sẽ truy vấn mãnh liệt hơn?

Mọi điều này, việc hỏi và việc hỏi mãnh liệt là trước khi nhận ra, không sau nó. Những điều này có thể mang bạn tới gần việc nhận ra hơn, nhưng sau nhận ra nó gần như nói với ai đó, "Khi ông trở nên mạnh khoẻ, uống thêm càng nhiều thuốc vào." Thuốc đã là hoàn toàn tốt khi bạn ốm, nhưng khi bạn khoẻ uống nó càng nhiều sẽ làm cho bạn ốm.

Bạt Đội không có nhận ra của riêng ông ấy, bằng không ông ấy không thể đã nói: tự hỏi bản thân ông thậm chí mãnh liệt hơn trong trí huệ này... Ông ấy thậm chí chỉ ra cách thức. Ông ấy đang bảo bạn câu hỏi này để hỏi:

Thân thể ta giống như ma…

Tất cả những điều này xảy ra trước nhận ra, không sau nó. Sau nhận ra mọi ma đã biến mất, mọi cái bóng đã qua đi. Mọi thứ là giả không còn nữa; chỉ cái thực chói sáng trong sự huy hoàng của nó. Không câu hỏi nào là có thể.

Thân thể ta giống như ma, như bong bóng trên suối. Tâm trí ta, nhìn vào bên trong bản thân nó, là vô hình như không gian trống rỗng…

Mọi câu hỏi này là dành cho đệ tử, không cho thầy.

Ông ấy đã trải qua mọi việc nói lắp bắp đó,

… vậy mà đâu đó bên trong, âm thanh được cảm nhận. Ai đang nghe?"

Con người của nhận ra đang hỏi câu hỏi như vậy sao? Thế thì người không nhận ra thì sao, người đó sẽ hỏi cái gì? Bỏ cái gì đó cho người chưa chứng ngộ đi, đừng lấy đi mọi thứ khỏi họ.

Những câu hỏi này là liên quan khi bạn không biết quan sát cái ngã, chứng  kiến cái ngã, con mắt bên trong nhất. Trước con mắt đó mọi thứ là tuyệt đối rõ ràng. Không bong bóng nảy sinh, không âm thanh được cảm nhận. Nó là im lặng tuyệt đối, nhưng rất sống động; im lặng của vườn, không phải im lặng của nghĩa địa.

Sau khi nhận ra không có vấn đề nào trong việc hỏi bất kì câu hỏi nào - và tôi đang nói điều này theo thẩm quyền riêng của tôi. Tôi đã không hỏi một câu hỏi nào; nó đã là không thể nào hỏi. Bạn an bình, bình thản, rõ ràng tới mức cái là giả đơn giản biến mất, cũng như khi bạn thắp đèn lên, bóng tối biến mất.

Khi bạn trở nên nhận biết về bản thân bạn, mọi sự giả, mọi dối trá, mọi nhân cách mà bạn đã từng trau dồi quanh con người bản chất của bạn, đột nhiên rơi rụng đi. Bạn đứng một mình, ngọn lửa chói sáng trong đó mọi thứ giả bị thiêu cháy. Ngọn lửa  chói sáng này chỉ có một phẩm chất và phẩm chất đó là tính quan sát. Bạn đơn giản quan sát hệt như tấm gương.

Bạn đã bao giờ thấy gương hỏi, "Sao anh có cái mũi Do Thái thế? Anh không thể xoay xở làm chút phẫu thuật nhựa sao?" Gương đơn giản không nói gì. Dù bạn có cái mũi Do Thái hay mũi Trung Quốc không phải là mối quan tâm của gương. Mối quan tâm của nó chỉ là phản xạ cái tới trước nó, không bình luận hay phán xét. Phán xét là của tâm trí, bình luận là của tâm trí. Gương đơn giản quan sát một cách im lặng. Mọi thứ là được; gương thoải mái với mọi thứ nó phản xạ. Gương sẽ không hỏi bạn, "Này con người, anh mất đuôi ở đâu? Theo Charles Darwin anh phải có đuôi khi anh tụt xuống từ cây và trở thành người. Anh là ai mà cố lừa?" Nó sẽ không hỏi khỉ, "Sao mày không bỏ đuôi và trở thành người? Kiếm thợ may giỏi đi!"

Những điều đơn giản, nhưng gương là tuyệt đối im lặng - hân hoan trong bất kì cái gì đang xảy ra mà không có bất kì bình luận, bất kì khuyến cáo, bất kì câu hỏi nào.

Nhưng Bạt Đội liên tục đi lạc lối.

Ông nên tự vấn bản thân ông trong trí huệ này, với việc hấp thu sâu sắc, không bao giờ nới lỏng sự mãnh liệt của nỗ lực của ông…

Điều này là quá thể! Thiền là chống lại nỗ lực, Thiền là buông bỏ. Mọi tôn giáo của thế giới đều ủng hộ nỗ lực. Do đó phát biểu này sẽ không bị phê bình ở bất kì chỗ nào ngoại trừ bởi con người của Thiền. Thiền không phải là nỗ lực. Nỗ lực là căng thẳng, nỗ lực là công việc, nỗ lực là để đạt tới cái gì đó.

Thiền không phải là cái gì đó để đạt tới. Bạn đã là cái đó rồi. Chỉ thảnh thơi, thảnh thơi sâu sắc tới mức bạn trở thành việc khải lộ cho bản thân bạn. Bây giờ Bạt Đội đi quá xa khỏi Thiền đích thực.

không bao giờ nới lỏng sự mãnh liệt của nỗ lực của ông, tâm trí hợp lí của ông cuối cùng sẽ vét cạn bản thân nó và chỉ việc truy vấn ở mức độ sâu nhất sẽ còn lại.

Ai sẽ truy vấn ở mức sâu nhất? Nếu tâm  trí hợp lí bị vét cạn, không có người nào để truy vấn, chỉ có chiếc gương đơn giản phản xạ.

Bạt Đội đáng thương vẫn phải đi vài vòng sinh tử, chừng nào tình cờ ông ấy gặp một thầy đích thực người cho ông ấy cú đánh đau vào đầu và mang ông ấy về nhận biết của mình - "Quên ý tưởng này đi. Ông nghĩ ông đã nhận ra rồi sao? Mọi phát biểu của ông làm rõ ràng rằng ông không biết tới bầu trời của nhận ra, không gian mở ra cho người đã nhận ra." Nói gì tới câu hỏi, ngay cả câu trả lời không được tìm thấy.

Chung cuộc, ông sẽ mất nhận biết về thân thể riêng của ông.

Điều này không đúng. Bạn sẽ không bao giờ mất nhận biết tại bất kì điểm nào. Trên cuộc hành hương lớn này nhận biết của bạn sẽ trở nên ngày càng nhiều hơn, nhưng không bao giờ một điểm sẽ tới mà bạn sẽ mất nhận biết. Nhận biết là phẩm chất của gương. Ông ấy đang nói, Chung cuộc, ông sẽ mất nhận biết về thân thể riêng của ông. Bạn chắc chắn sẽ mất sự đồng nhất với thân thể, nhưng điều đó không phải là mất nhận biết về thân thể. Bạn sẽ biết: "Đây là thân thể, và mình không được kết nối với nó." Nhưng ngay cả chừng này sẽ không là nói ra lời được. Nó sẽ chỉ giống như khi tôi có thể thấy rằng bạn có đó, tôi không bao giờ có thể nghĩ do sơ suất rằng tôi đang ngồi đó, cho nên tôi không phải bỏ ý tưởng rằng tôi đang ngồi đó.

Một khi bạn nhận biết về nó bạn thậm chí không phải nói, "Tôi không là thân thể." Bạn không hiện hữu. Bạn đơn giản thấy nó thấu suốt. Bạn không là thân thể, bạn không là tâm trí, bạn không là xúc động. Mọi điều này chỉ được phản xạ trong bạn, nhưng do sơ suất bạn đã từng đồng nhất bản thân bạn với chúng.

Bạn đã nghĩ, "Thân thể tôi, tâm trí tôi..." Nhưng ý nghĩ của bạn không phải là của bạn, tâm trí của bạn cũng không là của bạn, thân thể của bạn cũng không là của bạn. Cái gì còn lại khi bạn phủ định tất cả những sự đồng nhất này? Chỉ nhận biết thuần khiết, một loại hiện hữu, một sinh linh toả sáng, người toả ra vĩnh hằng, người nhảy múa với niềm vui rằng mình đã về nhà.

Chung cuộc, ông sẽ mất nhận biết về thân thể riêng của ông. Các quan niệm và khái niệm được giữ lâu của ông sẽ tàn lụi...

Bạt Đội thực sự nghèo nàn. Tôi có từ bi với ông ấy vì tất cả những điều này phải xảy ra trước việc nhận ra. Nhưng đây là vấn đề với một người đã không tự mình đi trên con đường mà chỉ thu thập trí huệ từ người khác. Ông ấy sẽ đặt mọi thứ lộn ngược.  Ông ấy không biết cái nào tới thứ nhất và cái nào tới thứ hai.

Các quan niệm và khái niệm được giữ lâu của ông sẽ tàn lụi, sau việc truy vấn tuyệt đối, theo cách mà mọi giọt nước tan biến từ chậu vỡ thủng ở đáy. Chứng ngộ hoàn hảo…

Vô nghĩa có nhiều dạng, ngu xuẩn không có giới hạn. Chứng ngộ như vậy là hoàn hảo, cho nên không dùng chứng ngộ 'hoàn hảo'. Đó là lặp lại không cần thiết. `Hoàn hảo' là đủ hay `chứng ngộ' là đủ, vì cả hai là một điều.

Dùng chứng ngộ `hoàn hảo' cho ý tưởng rằng có thể có chứng ngộ không hoàn hảo nữa - chứng ngộ năm mươi phần trăm, chứng ngộ sáu mươi phần trăm. Chứng ngộ bao giờ cũng là một trăm phần trăm, không ít hơn không nhiều hơn. Không Phật nào là cao hơn Phật khác. Khoảnh khắc bạn thức tỉnh tới hiện hữu của bạn, bạn đã đi ra ngoài mọi phân loại, bạn đã tan chảy trong vũ trụ nơi mọi thứ là bình đẳng. Có lẽ Thiền là chủ nghĩa cộng sản thực duy nhất.

Chủ nghĩa cộng sản mà chúng ta nghe nói tới từ Marx và Engels và những người đi theo của họ là thứ rất nghèo nàn. Và nó rất phi tâm lí, vì không có hai người nào là như nhau. Bạn không thể tìm thấy hai người là như nhau; mọi người có tính cá nhân phân biệt riêng của người đó. Do đó, ở mức độ này của thế giới bên ngoài, bình đẳng chỉ có thể bị áp đặt bởi sức mạnh. Nó đã không vậy vì nhân vật Joseph Stalin, bất kì người nào ở vị trí của ông ta - nếu ông ta bị ám ảnh bởi ý tưởng về bình đẳng - chắc đã phải làm cùng một điều. Ông ta đã giết một triệu người Nga trong nỗ lực làm cho họ bình đẳng.

Tôi nhớ lại một câu chuyện từ huyền thoại Hi Lạp cổ    Một nhà vua rất quan tâm tới vàng. Ông ấy cầu nguyện về nó cả ngày lẫn đêm. Chung cuộc, các thần đã cho ông ấy quyền năng rằng bất kì cái gì ông ấy chạm vào sẽ trở thành vàng. Thế là ông ấy chạm vào mọi thứ trong nhà và làm nó thành vàng. Nhưng ông ấy mất vợ, ông ấy mất con gái, ông ấy mất con trai. Tất cả họ trốn hết, vì nếu ông ấy chạm vào họ   Ông ấy thực sự là dương tính AIDS - người tiên phong đầu tiên!

Ông ấy đã làm ra nhà khách đẹp, nhưng chỉ vài lần ai đó mới trở thành khách, vì trong nhà khách của ông ấy, ông ấy có hai qui tắc - toàn thể triết lí của ông ấy là ở chỗ thế giới phải được rót đầy bằng vàng, và rằng mọi người phải như nhau.

Ông ấy đã làm một chiếc giường rất đẹp bằng vàng khối đặc biệt dành cho khách. Nhưng một số khách là cao hơn, một số khách là thấo hơn, cho nên ông ấy có các lực sĩ để kéo căng khách ra theo đích xác kích cỡ của giường.

Một cách tự nhiên, mọi khách đều chết. Bạn không thể kéo căng một người tương ứng theo cách đo được. Ông ấy đã quyết định về kích cỡ trung bình đúng, và mọi người phải bằng với trung bình. Nhưng ai đó thấp mét rưỡi... Bây giờ nếu bạn kéo căng một người mét rưỡi ra, bạn nghĩ người đó sẽ vẫn sống không? Có lẽ đầu người đó có thể rời ra hay chân người đó có thể đứt ra. Nhưng nếu ai đó lớn hơn giường, thế vấn đề thậm chí còn khó khăn hơn. Để buộc người đó, để ép người đó, mọi ruột bị phá huỷ. Nhưng qui tắc phải được tuân theo - bình đẳng! Ông ấy đã đưa vào từ 'bình đẳng' cho thế giới.

Tôi không thiên về bình đẳng trong thế giới bên ngoài vì mọi người phải là duy nhất và là bản thân người đó. Chắc chắn cơ hội như nhau nên được trao cho mọi người - cơ hội như nhau để là không như nhau. Đó là vấn đề khác. Nhưng trong thế giới bên trong mọi Phật là một.

Phật Gautam tương truyền đã nói rằng nếu bạn nếm nước biển từ bất kì chỗ nào, bạn sẽ thấy nó có cùng vị, cùng vị mặn. Điều đó đích xác là cùng điều với Phật tính. Bạn có thể nếm nó từ Phật này hay từ Phật khác, không thành vấn đề. Nó cho cùng vị, cùng hương thơm, cùng ánh sáng, cùng niềm vui.

Bạt Đội đang nói:

 

Chứng ngộ hoàn hảo sẽ đi theo như hoa đột nhiên nở bung trên cây héo...

Không có chứng ngộ hoàn hảo. Chứng ngộ là đủ lên bản thân nó, nó không cần hoàn hảo. Khoảnh khắc bạn dùng chứng ngộ 'hoàn hảo', bạn đang cho phép bản thân bạn chấp nhận một cách logic, một cách hợp lí rằng chứng ngộ có thể có phẩm chất không hoàn hảo. Nhưng bạn không thể quan niệm được nó sẽ là loại chứng ngộ gì mà không hoàn hảo.

Chứng ngộ như vậy là hoàn hảo. Hoàn hảo của nó là bản chất, cho nên không thầy nào có thể dùng hai từ đó cùng nhau, nó phải là hoặc hoàn hảo hoặc chứng ngộ. "Chứng ngộ hoàn hảo" là việc diễn đạt của thầy giáo người đã thu thập nhiều tri thức từ kinh sách, con người của tiếp thu kiến thức nhưng không là con người của việc biết.

Khi ông đang làm toạ thiền…

Đây là lí do tại sao tôi đã nói rằng ngu xuẩn không có giới hạn. Khi bạn đã trở thành Phật, khi bạn được chứng ngộ, bạn sẽ làm toạ thiền để làm gì? Một khi bạn đã học bảng chữ cái của ngôn ngữ, bạn có tiếp tục cả đời bạn học bảng chữ cái lặp đi lặp lại không, phòng trường hợp bạn quên?

Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người đã quên một chữ của bảng chữ cái. Điều đó gần như là không thể được. Nếu bạn có thể đếm tới mười, bạn có thể đếm hàng triệu và hàng tỉ, vì chúng tất cả là lặp lại của mười, và bạn không thể quên được rằng bạn có mười ngón tay.

Toạ thiền ngụ ý ngồi trong im lặng quan sát tâm trí. Bây giờ Phật không thể làm điều đó. Ngay chỗ đầu tiên không còn bất kì ý nghĩ nào bị bỏ lại. Đó là lí do tại sao ông ấy đã trở thành Phật. Bây giờ ông ấy sẽ quan sát cái gì? Vở diễn hết rồi, mọi người đã về và Phật Gautam đang ngồi trong tư thế hoa sen quan sát màn ảnh sao? Ngay cả máy chiếu đã bị bỏ đi rồi. Đây là toạ thiền lớn - ngu xuẩn thực sự, một trăm phần trăm ngu xuẩn.

Toạ  thiền được cần cho người dốt nát, người không biết họ là ai. Thế thì ngồi im lặng và quan sát tâm trí bạn tạo ra phân biệt giữa ý nghĩ và bản thân bạn. Bạn trở nên nhận biết lần đầu tiên rằng có cái gì đó bên ngoài tâm trí - người quan sát. Bạn không thể quan sát người quan sát, điều đó là không thể được. Bạn không thể đi ra ngoài người quan sát, người quan sát là giới hạn của  vũ trụ. Bạn không thể nói rằng bạn có thể quan sát người quan sát - người quan sát số một quan sát người quan sát số hai quan sát người quan sát số ba - bạn sẽ kết thúc trong nhà thương điên.

Chuyện đã xảy ra cho con rết...

Một sớm mùa xuân một con rết đi dạo. Một con thỏ nhỏ rất đỗi phân vân khi nhìn từ hang của nó. "Trời!" nó nói. "làm sao anh chàng này nhớ được chân nào đưa ra trước nhất?" Rết có một trăm chân, đó là lí do tại sao nó được gọi là centipede (rết). Nó đã làm ra thế kỉ này! Bạn còn xa lắm - chỉ có hai chân và ba hoa lắm thế.

Thỏ lo nghĩ và lo nghĩ, và thế rồi bò ra và nói, "Bác ơi, cháu không thể cưỡng lại được tò mò. Cháu đáng  phải không can thiệp vào việc đi dạo buổi sáng của bác nhưng cháu chỉ có một câu hỏi nhỏ. Bác xoay xở thế nào với một trăm chân? Chân nào bước thứ nhất? Chân nào thứ hai?"

Rết nói, "Câu hỏi này là hợp thức nhưng bác chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Để bác thử."

Thế là nó bắt đầu bước đi và đếm, "Một, hai, ba  " Và như tôi bị lạc sau ba, nó đã bị lạc. Đến chân thứ tư nó ngã quay đơ, và con thỏ chạy mất vì câu hỏi này đã là thảm hoạ.

Con rết bằng cách nào đó đã xoay xở kéo bản thân nó về hang và nói với các con rết khác, "Nếu ai đó hỏi chúng mày cách chúng mày xoay xở với chân chúng mày, đừng bao giờ trả lời câu hỏi này. Chúng tự xoay xở lấy! Đó không phải là việc của chúng ta, đó không phải là nỗ lực của chúng ta, việc quản lí của chúng ta."

Bạt Đội đang nói rằng khi bạn là Phật, đã tự nhận ra, bạn phải ngồi làm toạ thiền.

không xem thường không yêu mến các ý nghĩ nảy sinh;

Bạn có thể thấy vấn đề của ông ấy không? Ông ấy đã đọc nhiều kinh sách và thu thập các mảnh mẩu đây đó, và bây giờ ông ấy không biết chân nào đưa ra thứ nhất và chân nào đưa ra thứ hai. Chân cuối cùng phải đưa ra thứ nhất. Ông ấy bắt đầu: với việc nhận ra như vậy... Sau điều đó không cái gì được nói, nhưng ông ấy liên tục nói mọi thứ mà phải tới trước việc nhận ra.

Mọi điều này là hợp lệ, nhưng trong chỗ của chúng, trong hoàn cảnh của chúng, không phải là bất kì chỗ nào cũng được. Và tôi nghĩ rằng ông ấy thậm chí đã không làm toạ thiền, vì ông ấy nói:

không xem thường không yêu mến các ý nghĩ nảy sinh; chỉ tìm tâm trí riêng của ông, chính cội nguồn của những ý nghĩ này. Ông phải hiểu rằng bất kì cái gì xuất hiện trong tâm thức của ông hay được thấy bởi mắt ông đều là ảo vọng, không của thực tại kéo dài…

Mọi điều này là hoàn toàn đúng, nhưng sai chỗ.

Do đó ông phải không sợ hãi không mê say bởi những hiện tượng như vậy.

Toàn thế giới nghĩ rằng con người của nhận ra vẫn thiền, nhưng thế giới sai. Một khi thiền được hoàn thành, một khi bạn đã đạt tới điểm về biết rằng bạn là nhận biết thuần khiết bên ngoài tâm trí, bên ngoài mọi ý nghĩ, chính kinh nghiệm này về tính bên ngoài xua  tan mọi mây khỏi bầu trời. Thế thì bạn không phải làm mọi công việc mà ông ấy đang gợi ý.

Do đó ông phải không sợ hãi không mê say bởi những hiện tượng như vậy. Nếu ông giữ tâm trí ông trống rỗng như không gian, không bị hoen ố bởi vấn đề bên ngoài, không linh hồn ác nào có thể quấy nhiễu ông, ngay cả trên giường chết của ông.

Con người của việc nhận ra biết không có chết. Chết là hư cấu, bạn không bao giờ chết. Vâng, bạn đã thay đổi hình dạng của bạn nhiều lần. Bạn đã thay đổi nhà của bạn nhiều lần, nhiều lần. Nhưng bạn không bao giờ chết. Bạn đã bao giờ thấy bản thân bạn chết không? Nó bao giờ cũng là ai đó khác chết.

Đó là lí do tại sao bạn liên tục tận hưởng mọi loại các thứ ngu xuẩn - bóng đá, rác rưởi truyền hình... và mọi người bị dính chặt...! Cuộc điều tra của Mĩ nói rằng mọi người bị dính chặt vào ghế trước máy thu hình trong bẩy tiếng rưỡi một ngày, và một cách tự nhiên trong khi đó ăn mọi thứ.

Cho nên họ đã tạo ra hiệp hội  khoai tây truyền hình. Và hàng nghìn người Mĩ đã gia nhập hội này, đã trở thành thành viên.

Điều duy nhất là - nó nhất định xảy ra - bạn sẽ trở thành khoai tây. Trong bẩy giờ rưỡi ngồi trong chỗ ngồi tống vào đủ mọi loại rác rưởi - kem, Coca Cola... để tủ lạnh trong tầm với của bạn - bạn sẽ biến thành khoai tây. Bạn sẽ sớm thấy thế giới đầy những người khoai tây.

Ai đó đã gợi ý cho tôi rằng khoai tây sẽ là tốt hơn nhiều. Tôi nói, "Tại sao khoai tây? Khoai tây ít nhất còn cứng hơn. Nếu khoai tây nhận nhiều rác rưởi thế, nó sẽ nổ tung - nó có lớp vỏ rất mỏng - thế thì từ khắp các nơi, đâu đó kem thòi ra, đâu đó là Coca Cola thòi ra. Khoai tây không thể quản lí được điều đó. Khoai tây là những người khắc nghiệt."

Người làm toạ thiền đi tới điểm nhận ra rằng bất kì cái gì được thấy đều là hiện tượng. Nó được làm ra từ cùng chất liệu như mơ được làm ra. Mọi thứ liên tục thay đổi. Đó là định nghĩa phương Đông về thực tại và không thực tại. Cái không thực đơn giản là cái thay đổi.

Bạn đã là đứa bé, bạn đã  trở thành người lớn, bạn sẽ trở nên già. Đây là hiện tượng, đây là không thực. Nhưng có cái gì đó bên trong bạn mà  không bao giờ trở thành bất kì cái gì khác hơn bản thân nó. Trong thời thơ ấu của bạn nó là cùng một thứ, trong tuổi thanh niên của bạn nó là cùng một thứ, trong tuổi già của bạn nó là cùng một thứ, trong chết của bạn nó là cùng một thứ. Con người của thiền biết hiện hữu vĩnh hằng của mình, hiện hữu bất tử của mình. Không có giường chết cho người đó.

 

khi tham gia vào trong toạ thiền, không giữ cái gì của lời khuyên này trong tâm trí.

Ông ấy thậm chí không biết ABC của toạ thiền. Ông ấy đang nói rằng trong khi làm toạ thiền bạn phải không giữ bất kì phần nào của điều ông ấy đã mô tả trong tâm trí bạn. Nhưng một người đã trải nghiệm toạ  thiền đơn giản biết rằng bất kì cái gì tới trước mắt chỉ là hiện tượng. Nó tới và đi, giống như mây tới và đi, hoa tới và đi. Mọi thứ trong thế giới ngoại trừ hiện hữu của bạn liên tục chuyển vào hình tướng mới.

Tìm thấy bản thân bạn là tìm thấy trung tâm của cơn xoáy lốc. Toàn thế giới là cơn xoáy lốc. Nhưng một khi bạn đã tìm thấy trung tâm này, cơn xoáy lốc biến mất. Gương vẫn còn trống rỗng. Trống rỗng này là Phật tính. Hư không này là đỉnh tối thượng của tâm thức.

Tôi hi vọng rằng anh chàng này quên đi mọi điều anh ta đã học và bắt đầu thiền. Trí thức, dù giá trị thế nào, là vô dụng trong biến đổi bạn. Chỉ kinh nghiệm riêng của bạn, ngọn lửa riêng của bạn, có thể biến đổi bạn. Và bạn có ngọn lửa đó, mọi người được sinh ra cùng với nó. Bạn chỉ phải quay bản thân bạn vào bên trong.

Tôi hi vọng rằng Bạt Đội có thể đã quay vào bên trong bây giờ. Nếu không thế thì ông ấy sẽ phải tới đây. Bởi vì bây giờ, ngay cả ở Nhật bản, Thiền đã trở thành chỉ là nghiên cứu học thuật. Thiền không phải là nghiên cứu học thuật. Thiền là bước nhảy lượng tử có tính tồn tại. Nó không phải là của tâm trí. Nó đi ra ngoài tâm trí.

Đạo Nguyên, một Thiền sư, đã viết:

Bù nhìn trên gò. Đồng lúa -

vô nhận biết làm sao! Hữu dụng làm sao!

Bù nhìn là người giả mà nông dân làm ra chỉ bằng việc dựng cọc tre lên và đặt trên đỉnh cọc một nồi đất, dường như nó là đầu sư, được cạo nhẵn. Thế rồi họ đặt một thanh tre ngang khác, giống như  cây chữ thập và che phủ cây chữ thập bằng áo choàng, và để hai tay lên nó. Nó là để tạo ra sợ trong con vật hoang.

Đôi khi trong đêm trăng ngay cả bù nhìn cũng có vẻ đẹp thế, và chắc chắn nó là hữu dụng. Nhưng nó không là người thực. Cho nên nếu một thứ là hữu dụng điều đó không có nghĩa rằng nó là thực, và ngược  lại: nếu nó là thực điều đó không có nghĩa rằng nó có thể chứng tỏ hữu dụng. Chứng ngộ để dùng làm gì? Bạn không thể bán được nó. Cho dù bạn muốn bán, cho dù bạn có thể tìm thấy ai đó mua nó, không có cách nào bán nó. Chứng ngộ để dùng làm gì?

Tiện ích không phải là mục đích của sự sống. Mục đích của sự sống là thảnh thơi sâu sắc khỏi mọi nỗ lực, là ở trong múa cùng cây múa, cùng sao múa, hân hoan trong sự tồn tại mà không có bất kì lo nghĩ nào, không có bất kì tâm trí nào, chỉ là một phần của càn khôn.

Dogen là đúng, "Bù nhìn trên gò. Đồng lúa - vô nhận biết làm sao..."

Anh chàng đáng thương này tuyệt đối vô nhận biết. Nhưng đó là tình huống của tất cả chúng ta. Chúng ta chỉ là bù nhìn - được treo lên bộ xương và được che đậy bằng túi da.

Họ đã phát minh ra, và họ đã làm ra người nhân tạo, các robot. Chúng sẽ tốt hoàn hảo, thực ra chúng sẽ hiệu quả hơn bạn. Vấn đề duy nhất là khi pin của chúng hết. Bằng không bạn sẽ không có khả năng biết... một người đang nói với bạn, "Anh yêu em, cưng," và thế rồi rừ, rừ... pin của anh ta hết, và bạn đột  nhiên trở nên nhận biết, "Trời, nó là robot." Bằng không anh ta có hẳn một chương trình, toàn thể đối thoại, được máy tính hoá. Anh ta có thể làm nhiều điều, anh ta rất hữu dụng.

Mới vài ngày trước ở Nhật Bản, trong một cơ xưởng họ đã dùng robots, một tai nạn đã xảy ra mà có thể xác định tương lai của robot trong thế kỉ tới. Robot có thể làm việc hai mươi bốn giờ mỗi lần. Chúng không cần chủ nhật hay bất kì ngày nghỉ khác nào. Chúng không bãi công, chúng không đòi tăng lương. Chúng là  những người rất tốt, hiền dịu và quân tử. Và chúng làm việc liên tục. Một robot có thể làm công việc của gần một nghìn người trong cùng một khoảng thời gian. Nhưng trong cơ xưởng nơi vài robot được dùng một cách thực nghiệm, cái gì đó đã đi sai.

Điều đó bao giờ cũng xảy ra với điện - cái gì đó đi sai. Cái gì đó đi sai và sáu robot bám chặt vào người gần nhất, người vừa đi ngang qua, và ôm anh ta. Đó không phải là trong chương trình của chúng, và một robot ôm sao? - người này được kết thúc.

Bạn không thể sống sót sau khi robot ôm. Bạn sẽ bị nhiều gãy xương tới mức sẽ không đáng đưa bạn vào nhà thương. Họ vẫn đang cố tìm ra xem cái gì đã xảy ra. Cái gì đó đã đi sai vì đó không chỉ là một, cả sáu robots, tất cả các robot đã làm việc  trong cơ xưởng. Đột nhiên tình yêu lớn với nhân loại nảy sinh - và chúng không tin vào dị dục hay đồng dục; chả thành vấn đề... Bất kì người nào đi quanh, chúng đơn giản kéo người đó lại gần, cho người đó cái ôm chặt và kết thúc người đó.

Điều đã được biết với các nhà sinh học là có vài loài nhện ở châu Phi mà là những loài rất hiếm, nhưng rất có ý nghĩa. Khi con đực leo lên con cái, làm tình - có thể nó đang nói trong ngôn ngữ của chúng đủ mọi loại đối thoại phim - khi nó tới con cái, quí bà bên dưới bắt đầu ăn anh chàng này. Con nhện đó làm tình chỉ một lần trong đời nó, thế rồi công việc của nó được kết thúc. Nhưng nó có cực thích lớn. Nó run rẩy trên những cái chân dài và quí bà đang ăn nó và nó đang trong cực lạc thế. Nó thậm chí không thể thoát được. Từng việc yêu trở thành chết.

Có lẽ điều đó là rất biểu tượng. Nếu robots cho trộn lẫn trong nhân loại, chúng sẽ có mọi thứ mà bạn có. Điều duy nhất sẽ là ở chỗ chúng sẽ hết pin, cho nên điều đó tuỳ thuộc vào pin, pin mạnh mức nào. Nếu một robot làm tình với người đàn bà điều đó sẽ tuỳ thuộc vào pin của nó. Sau điều đó rằng đàn bà sẽ không bao giờ được thoả mãn bởi bất kì đàn ông nào vì pin con người là rất nhỏ. Có điện con người trong thân thể nhưng với số lượng rất nhỏ.

Con người không chỉ là thứ tiện dụng, điều đó có thể được làm bằng máy, làm bằng robots. Con người là điệu vũ, bài ca, không vì chủ định nào chút nào. Bạn có cho rằng hoa hồng có bất kì chủ định nào không? Bạn có cho rằng hoa sen có bất kì chủ định nào không? Bạn có cho rằng hàng triệu ngôi sao này có bất kì chủ định nào không? Chỉ từ niềm vui vô cùng toàn thể sự tồn tại đang múa. Con người của thiền đi tới cùng điểm này. Người đó bắt đầu múa trong cực lạc hoàn toàn và vui vẻ không có bất kì chủ định nào. Loại người này có thể yêu bạn, người đó có thể có từ bi, người đó có thể có tính sáng tạo nhưng tất cả đều vì niềm vui vô cùng. Chỉ với Phật nghệ thuật là vị nghệ  thuật. Với mọi người khác nghệ thuật là món hàng để được bán ở bãi chợ.

Nhà thơ Thiền khác:

Tâm trí không thể trở thành Phật; thân thể không thể trở thành Phật.

Chỉ cái không thể trở thành Phật có thể trở thành Phật.

Chất liệu trong bạn là gì? Thân thể không thể trở thành Phật, tâm trí không thể trở thành Phật. Ngoài thân thể và tâm trí có cái gì đó khác bên trong bạn không? Cái đó là điều tôi gọi là việc quan sát, nhận biết, chứng kiến. Duy nhất cái đó, nhưng cái đó cũng không thể trở thành Phật được, nó đã là Phật rồi. Đây là bài thơ rất hay và nó chỉ ra rằng người này hiểu điều người này nói...

Tâm trí không thể trở thành Phật; thân thể không thể trở thành Phật.

Chỉ cái không thể trở thành Phật có thể trở thành Phật.

Phần cuối sẽ có vẻ giống như câu thách đố với bất kì người nào không hiểu nhận biết riêng của mình. Bạn không phải trở thành Phật. Bạn đã là Phật rồi, bạn chỉ phải khám phá ra điều đó. Bạn bị che phủ bởi thân thể, bạn bị che phủ bởi tâm trí. Bạn chỉ phải khám phá ra bản thân bạn, bạn không phải trở thành. Bạn chỉ phải nhận ra. Bạn chỉ phải xuyên thấu vào bên trong thân thể và tâm trí của bạn, đạt tới cốt lõi bên trong nhất - và đột nhiên bạn là Phật. Không phải là bạn đã trở thành Phật, bạn đã là Phật đủ lông đủ cánh. Bạn chỉ không nhìn vào bên trong bản thân bạn

Anando đã hỏi một câu hỏi:

Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Đêm qua thầy đã nói rằng việc truyền trao có thể xảy ra trong một giây, rằng thầy đạt tới chúng tôi mọi ngày

- nhưng dầu vậy các cánh cửa chúng tôi bị đóng. Nhiều người trong chúng tôi đã từng ở cùng thầy trong nhiều năm thế; thầy đã làm tan chảy trái tim của chúng tôi nhiều lần thế. Liệu có thể là cánh cửa của chúng tôi đã bằng cách nào đó bị gỉ?

Anando, nói rằng cánh cửa của bạn bị đóng chỉ là biểu tượng. Bạn không có cửa nào. Chúng không thể bị đóng vì gỉ.

Tôi đã kể cho bạn giai thoại nổi tiếng về Rabiya al- Adabiya chưa?

Bà ấy là một thầy Sufi rất hiếm hoi vì bà ấy là đàn bà, và rất duy nhất, gần giống như Bồ đề đạt ma. Bà ấy không bao giờ đi tới nhà thờ hồi giáo và mọi người thường hỏi bà ấy, "Bà tôn giáo thế, đơn giản thế, hồn nhiên thế. Sao bà không đi tới đền thờ hồi giáo?"

Bà ấy nói, "Bây giờ mục đích là gì? Nhà thờ dành cho các ông bà vì các ông bà không chân thành và các ông bà không đơn giản. Nó không dành cho tôi. Tôi đã tìm thấy nhà của tôi." Một hôm bà ấy đã đi qua nhà thờ hồi giáo và một người có tên là Hassan, người sau đó tự mình đã trở thành một thầy lớn, đang cầu nguyện trước bậc cửa với cả hai tay giơ lên, quì trên sân: "Thượng đế ơi, khi nào ngài sẽ nghe tôi? Sao ngài không mở cửa?"

Khi Rabiya nghe  thấy điều đó, bà ấy đã đánh Hassan và bảo ông ấy, "Ông ngốc, làm gì có cửa! Và ông đang cầu nguyện ai? Không có ai trên trời trả lời câu hỏi của ông đâu. Về nhà và nhìn vào trong đi - không có cửa đâu."

Không cái gì ngăn cản bạn ngoại trừ ham muốn riêng của bạn vẫn còn ở bên ngoài, có thể là để có thêm chút tiền, thêm chút quyền lực chính trị, thêm chút ảnh hưởng trong thế giới này, thêm chút tên tuổi được viết vào trong sách sử. Đây toàn là điều tầm thường. Nhớ không bị bắt giữ bởi những điều tầm thường này. Đi vào trong bản thân bạn và Phật ở đó.

Hoàn hảo! Không có gì thiếu trong nó, Trước khi chúng ta lại đi vào đêm nay - vì nó là cuộc hành trình nguy hiểm... Bạn có thể thấy Phật và có thể không đi ra, nhưng tôi nhận rủi ro, vì tôi sẽ chịu trách nhiệm trước toà án: "Ông đã bảo mọi người đi vào trong và họ đã đi mất. Giờ kéo họ ra đi!" Điều đó là rất khó. Cho nên bạn phải nhớ, khi tôi nói đi ra, đi ra đi!

Việc đi vào là rất dễ dàng. Nhưng bên trong là đẹp thế và quyến rũ tới mức bạn có thể quyết định - phỏng có ích gì mà đi ra? Xin đừng làm điều đó vì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cho nên chỉ nhìn Phật, hiểu rằng ông ấy ở đó, nhưng khi Nivedano cho bạn tiếng trống to quay lại, đừng do dự. Chỉ từ từ quay lại, duyên dáng, vẫn nhớ tới Phật. Giữ việc nhớ này quanh cuộc sống hai mươi tư giờ của bạn, trong hành động của bạn, trong cử chỉ của bạn, trong lời nói của bạn, trong im lặng của bạn.

Nhưng xin bạn, một điều này phải nhớ: đừng bị mắc kẹt ở đó bên trong, vì thế thì không người nào có thể kéo bạn ra được; không hoạt động nào sẽ giúp đỡ. Nếu bạn quyết định ở trong, được kết thúc rồi! Thế thì chúng ta sẽ chỉ phải làm buổi lễ, rằng một người đã trở thành Phật. Chúng ta không nói rằng bất kì ai đã chết vì ở đây không ai chết. Mãi tới giờ chỉ ba người đã trở thành chư Phật. Chết là hư cấu.

Nhưng không có nhu cầu và không vội vàng. Tận hưởng đi vào trong mọi tối chỉ giống như đi dạo buổi tối.

Tận hưởng, thưởng thức, được nuôi dưỡng và để kinh nghiệm này biến đổi toàn thể cuộc sống bên ngoài của bạn. Nhưng người ta không bao giờ biết bạn sẽ quyết định cái gì khi bạn ở bên trong. Bạn sẽ một mình.

Cho nên trước điều đó, vài tiếng cười vui, có lẽ chỉ những tiếng cười đó sẽ mang bạn ra: "Chúng ta hãy có thêm một đêm nữa, thêm vài tiếng cười nữa. Có lẽ thầy của chúng ta sẽ kể chuyện cười nào đó ngày mai và mình sẽ không ở đây." Nhớ điều đó!

Marvin Điên trốn đi từ nhà thương điên và chạy tới thị trấn bên cạnh. Anh ta được thấy đang đứng bên cạnh một chiếc giếng cổ, nhảy múa và kêu to, "Năm! Năm! Năm!"

Tò mò, cảnh sát Chump, cảnh sát địa phương, đi tản bộ tới Marvin.

"Mọi tiếng ồn này là gì vậy?" viên cảnh sát hỏi.

"Nhìn xem!" Marvin Điên nói, vừa trỏ vào giếng. "Nhìn xem! Năm! Năm! Năm!"

Cảnh sát Chump lắc đầu với người điên, và chỉ để làm vừa lòng anh ta, bước tới giếng. Thế rồi, với cái cười toe toét và cú xô mạnh, Marvin Điên kêu to, "Sáu! Sáu! Sáu!"

Nivedano... (Tiếng trống) (Nói lắp bắp)

Nivedano... (Tiếng trống)

Im lặng, nhắm mắt lại. Ngồi như Phật, bức tượng đông cứng, không chuyển động.

Thu tâm thức của bạn vào bên trong. Đi ngày càng sâu hơn.

Tại chính trung tâm con người bạn là chứng ngộ của bạn.

Chính khoảnh khắc này, ở tại trung tâm trong im lặng vô cùng thế, bạn là Phật. Bạn không phải trở thành Phật, bạn chỉ phải khám phá. Bạn đã chỉ quên, bạn chỉ phải nhớ lại.

Đừng sợ, đây là không gian của bạn.

Bạn sẽ không gặp bất kì người nào trên con đường này ngoại trừ con người riêng của bạn trong mọi vinh quang và huy hoàng của nó, trong mọi vĩnh hằng, cái đẹp, chân lí của nó.

Mọi người đang mang kho báu tối thượng bên trong bản thân mình.

Để làm cho nó rõ ràng hơn...

Nivedano...

(Tiếng trống)

Thảnh thơi, để thân thể và tâm trí vẫn còn đó. Rút lại sự đồng nhất của bạn, chỉ là người quan sát.

Việc quan sát là chìa khoá bí mật.

Nó mở các cánh cửa của mọi điều là huyền bí, mọi điều là phép màu.

Hân hoan trong nó và nhớ con đường này, lối này, qua đó bạn đã đi tới điểm này, để vào bất kì lúc nào bạn muốn bạn có thể đi vào trong và được làm tươi tắn lại.

Đem Phật tính của bạn vào trong các hành động của bạn, trong cử chỉ của bạn, trong đáp ứng của bạn.

Chỉ điều nhỏ này đi vào trong trung tâm riêng của bạn là toàn thể tôn giáo - mọi thứ khác đi theo theo cách riêng của nó. Khi mọi sự  xảy ra một cách tự phát, chúng có cái đẹp của riêng chúng.

Nivedano... (Tiếng trống)

Quay lại. Phục sinh dần dần, giữ nhận biết của bạn, việc nhớ lại của bạn. Ngồi xuống như Phật trong vài giây.

Đây là quá trình làm sâu sắc hơn bao giờ. Không phải là một ngày nào đó bạn trở thành Phật và cuộc hành hương được kết thúc. Bạn liên tục trở nên càng nhiều hơn, chiều sâu của  bạn liên tục trở nên ngày một sâu hơn, sự sáng tỏ của bạn trở nên tuyệt đối không bụi.

Chính hiện tượng vĩ đại nhất trên thế giới là trải nghiệm Phật tính của bạn và hành động nó trong cuộc sống đời thường của bạn.

Được chứ,  Anando? Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của mười nghìn chư Phật không?

Vâng!

Xem tiếp Chương 6 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post