Chương 8. Từ hữu tử tới bất tử

Chương 8. Từ hữu tử tới bất tử

Price:

Read more

Con người nguyên bản - Osho

Bài nói về Thiền

Chương 8. Từ hữu tử tới bất tử



Powered by RedCircle


Thưa thầy kính yêu của chúng tôi, Động Sơn nói:

Được bao hàm tinh tế bên trong cái đúng, truy hỏi và đáp ứng tới cùng nhau. Giao cảm với cội nguồn và giao cảm với quá trình, nó bao gồm sự hoà nhập và bao gồm con đường.

Hợp nhất là có triển vọng. Không vi phạm nó. Thực một cách tự nhiên, vậy mà không thể quan niệm nổi, nó không ở bên trong phạm vi của ảo vọng hay chứng ngộ. Với các điều kiện nhân quả, thời gian và mùa vụ, một cách im lặng nó chiếu sáng. Trong vẻ đẹp của nó, nó khớp vào vô không gian. Trong sự vĩ đại của nó, nó hoàn toàn ở bên ngoài vị trí. Sai lệch một sợi tóc sẽ không tương ứng với hoà hợp đúng cách.

Bây giờ, có "bất thần" và "dần dần" trong kết nối với cái được thiết lập nên lối vào cơ bản. Một khi lối vào cơ bản được phân biệt, thế thì có các qui tắc hướng dẫn. Nhưng cho dù cái cơ bản được đạt tới và lối vào được hiểu thấu, vĩnh hằng thực vẫn chảy.

Bên ngoài tĩnh lặng, trong khi bên trong chuyển động, như ngựa non bị cột, chuột mắc bẫy - cổ nhân thương hại họ, và ban cho họ giáo huấn.

Tương ứng với ảo vọng của họ, họ gọi đen là trắng.

Khi tưởng tượng sai lầm dừng lại, vô trí tán thành nhận ra bản thân nó.

Khi đàn ông gỗ bắt đầu hát, đàn bà đá đứng dậy nhảy múa; điều đó không ở bên trong việc với tới của cảm giác hay phân biệt - làm sao nó thừa nhận xem xét trong ý nghĩ?

Thực hành một cách bí mật, làm việc bên trong, như người ngu, như kẻ ngốc - nếu ông có thể đạt tới sự liên tục, điều này được gọi là người chủ bên trong người chủ.

Maneesha, trước khi tôi thảo luận những phát biểu rất hay của Động Sơn, tôi phải giới thiệu với các bạn vài người bạn mới của Avirbhava cho Bảo tàng các Thượng đế. Cái gì đó phải được nói trước khi cô ấy đem các thứ mới thu nhận tới. Các nhà nghiên cứu của chúng ta đã làm việc cả ngày lẫn đêm để tìm ra về mọi chim đã từng được tôn thờ như các thượng đế, nhưng họ đã rất ngạc nhiên thấy rằng vẹt không bao giờ được tôn thờ ở bất kì chỗ nào. Họ đã nhìn vào trong bách khoa toàn thư này và bách khoa toàn thư kia. Họ đã tìm ra mọi nguồn có thể để nhìn vào... và họ đã lo nghĩ về phải làm gì vì cô ấy đã mang những con vẹt đẹp thế. Tôi sẽ cho phép cô ấy có những con vẹt này trong Bảo tàng các Thượng đế vì lí do riêng của tôi.

Tại sao vẹt đã không được đưa vào trong các thượng đế bởi bất kì giống nòi nào, ở bất kì nước nào, vào bất kì lúc nào? Điều rất rõ ràng với tôi là chính bởi vì vẹt giống như các giáo sĩ, bác học, giáo hoàng - họ lặp lại, họ không có bất kì đáp ứng tự phát nào với bất kì cái gì. Và các linh mục và giáo  sĩ và giáo hoàng bao giờ cũng được gọi là vẹt. Một cách tự nhiên họ không thể cho phép những kẻ cạnh tranh của họ được là thượng đế, và ngoại trừ cho điều này tôi nghĩ chẳng có lí do nào. Nhưng khi có liên quan tới tôi, vì lí do này chỉ tôi sẽ cho phép vẹt trong Bảo tàng các Thượng đế. Chúng là những người duy nhất đại diện cho toàn thể giới giáo sĩ của mọi tôn giáo.

Các nhà nghiên cứu đã gửi báo cáo của họ cho tôi: Nhiều chim đã là đối thể của tôn thờ suốt lịch sử.

Trong những người da đỏ ở bờ biển tây bắc Mĩ, quạ được tôn thờ. Họ tin rằng những con chim này tạo ra đất khô bằng việc đập cánh. Ở Ấn Độ cúng dường được tiến hành đều đặn cho quạ, điều được tin là các tổ tiên.

Người Apaches ở Bắc Mĩ tin rằng có những linh hồn nguồn gốc thiêng liêng trong đại bàng và các chim khác. Người Ostiaks coi cây được đại bàng làm tổ là linh thiêng. Cú đại bàng được tôn thờ như kẻ trung gian, và cú là đặc biệt quan trọng trong những người Ainus; tiếng kêu của nó có thể không được bắt chước, vì người ta tin nó có năng lực bỏ bùa. Trong các phần của Australia, chim hồng tước được tôn thờ. Ở Trung Mĩ, Brazil, và Tây Phi chim sấm được biết như Thượng đế của giông tố. Ở nhiều nước chim nhạn được coi là chim thiêng. Không may sẽ tới với bất kì người nào giết nó, và nó không bị chạm hay bị bắt. Điều cũng là cấm lí là lấy tổ chim nhạn.

Ở ngay tại Ấn Độ người Hindus đã tin rằng cá là hoá thân đầu tiên của Thượng đế, rùa là hoá thân khác, lợn là hoá thân khác. Nhưng các nhà nghiên cứu đã quan tâm rằng vẹt không được nhắc tới ở bất kì chỗ nào, và họ không thể tìm ra lí do. Điều rõ ràng là vẹt giống nhiều với bác học, hay giáo sĩ, khi lặp lại kinh sách; giống nhiều với linh mục, giám mục, hồng y giáo chủ hay giáo hoàng tới mức họ không thể cho phép những anh chàng này. Đó là vấn đề kinh doanh. Lũ vẹt này lặp lại bất kì cái gì bạn nói, chúng không trả lời.

Tôi sẽ bảo Avirbhava mang vẹt của cô ấy tới và biểu diễn chúng lặp lại thế nào. Avirbhava, đem các thượng đế của bạn vào đi.

(Avirbhava đặt hai con vẹt khổng lồ trên chỗ đậu của chúng ở mỗi bên thầy trên bục. Ở giữa cô ấy đặt một con vẹt mào vẫy cánh trước thầy.)

Cứ nói cái gì đó...

(Cô ấy nghiêng người qua con vẹt bên phải và nói, "Yaa-Hoo!" thế rồi cô ấy chuyển sang con bên trái và nó thậm chí còn to hơn, "Yaa-Hoo!" Con ở giữa bây giờ bắt đầu chiếp chiếp... và thầy chúm chím cười trong khi Avirbhava xô đẩy từ con vẹt sang con vẹt vẫn nói, "Yaa- Hoo! Yaa-Hoo!" Nhưng lời đáp của các con vệt bị chìm trong tiếng cười hoang dã. Thầy cũng cười và thích thú việc trình diễn này vô cùng.)

Một chuyện cười cho vẹt...

Klarrot Vẹt đã bỏ chỗ đậu của nó và  đang đậu trên chao đèn gần điện thoại khi Kowalski về nhà. Kowalski mở cửa, và bước vào trong núi khổng lồ các hạt thức ăn chim.

Lập tức, Kowalski nhảy bổ tới chao đèn và tóm lấy Klarrot.

"Mày đã đặt thêm  hạt thức ăn phải không?" anh ta rống lên với con vẹt, giữ chặt nó trong tay.

Klarrot vẫn im lặng, và nhìn trừng trừng vào Kowalski với đôi mắt tròn nhỏ của nó.

"Mày đã đặt thêm hạt thức ăn phải không?" Kowalski lại la lên.

Klarrot không nháy mắt.

"Đúng không!" Kowalski quát lên, và anh ta đem con vẹt lên cầu thang tới gác mái và buộc  nó vào xà rầm với cánh giang ra.

Kowalski huỳnh huỵch đi xuống cầu thang và Klarrot bị bỏ lại nhìn vào trong không gian. Nó nhìn quanh và có thể thấy Jesus trên cọc đóng đinh, bị đóng đinh vào tường đối diện.

Trong tiếng thì thào yên tĩnh, Klarrot hỏi, "Mày đã đặt nhiều hạt thức ăn nữa chứ gì?"

Khi bạn  làm  nói lắp bắp, đem  vẹt của  bạn tới đi.

Chúng có thể làm nói lắp bắp cùng bạn.

Động Sơn nói:

Được bao hàm tinh tế bên trong cái đúng, truy hỏi và đáp ứng tới cùng nhau.

Nếu việc truy hỏi của bạn là chân thật, với toàn bộ con người bạn, bạn sẽ biết rằng đáp ứng sẽ tới ngay lập tức. Sẽ không có kẽ hở thời gian giữa việc truy hỏi của bạn và đáp ứng từ sự tồn tại. Sự  tồn tại là rất đáp ứng. Nếu không câu trả lời nào tới, điều đó đơn giản ngụ ý truy hỏi của bạn là không toàn bộ. Sự tồn tại chỉ đáp ứng cho tính toàn bộ. Là một trăm phần trăm trong truy hỏi của bạn đi, và sự tồn tại sẽ không quên bạn. Nó bao giờ cũng đáp ứng.

Giao cảm với cội nguồn và giao cảm với quá trình, nó bao gồm sự hoà nhập và bao gồm con đường.

Giao cảm với cội nguồn - một khi bạn đã tới trong trao đổi với cội nguồn, sự tồn tại đã bắt đầu đáp ứng cho bạn. Thế thì toàn thể quá trình, việc hợp nhất con người bạn và con đường mà bạn đi theo, được thấy rõ ràng là một. Con đường không là gì khác hơn mục đích, và việc hợp nhất của bạn không là gì khác hơn tính toàn bộ của bạn. Toàn thể quá trình là Phật không là gì ngoài việc đáp ứng từ sự tồn tại với việc truy hỏi chân thật. Nó bao gồm tất cả.

Hợp nhất là có triển vọng. Không vi phạm nó.

Có lẽ điều duy nhất mà có thể được  gọi là có triển vọng là việc hội nhập với cái toàn thể, lấy đi mọi rào chắn của bạn, mọi cản trở và phòng thủ, chỉ nhảy vào trong đại dương và biến mất trong đại dương không để  lại một dấu vết. Phỏng có ích gì là giọt sương khi bạn có thể là chính đại dương?

Hợp nhất là có triển vọng. Không vi phạm nó. Thực một cách tự nhiên, vậy mà không thể quan niệm nổi, nó không ở bên trong phạm vi của ảo vọng hay chứng ngộ.

Vì tâm trí của mình, chúng ta bao giờ cũng phân chia mọi thứ thành các cực đối lập. Ảo vọng và chứng ngộ, đêm và ngày, sinh và tử, chúng tất cả là một quá trình nhưng tâm trí không thể quan niệm được điều đó. Về bản chất nó không có khả năng quan niệm về tính một của sống và chết, của sáng và tối. Và cho dù bằng cách nào đó có thể chứng minh một cách logic rằng chúng là một, vấn đề lớn nhất nảy sinh về ảo vọng và chứng ngộ. Chúng có là một không?

Động Sơn chỉ rằng ông ấy là thầy lớn bằng việc nói rằng chúng là một. Khoảnh khắc ảo vọng biến mất, chứng ngộ cũng biến mất. Không phải là ảo vọng biến mất và bạn vẫn còn được chứng ngộ. Chính ý tưởng vẫn còn  được chứng ngộ là một phần của ảo vọng. Chúng cả hai vẫn còn cùng nhau, hay chúng đi xa cùng nhau, bỏ bạn một mình, không ảo vọng không chứng ngộ, nhưng chỉ đơn giản, bình thường - hư không, không ai cả, không gian thuần khiết.

Với các điều kiện nhân quả, thời gian và mùa vụ, một cách im lặng nó chiếu sáng.

Hư không này chiếu sáng. Nó không phải là ý tưởng của bạn về hư không. Bạn nghĩ hư không nghĩa là hư không. Với hư không Động Sơn hay bất kì vị Phật nào ngụ ý không vật nào. Nó không phải là thứ mà bạn đã đạt tới. Nó là không gian. Nó là tâm thức, nó là hiện hữu, nó là im lặng, nó là cái đẹp, nó là chân lí. Nó không là cái gì mà tay bạn có thể nắm được.

Trong vẻ đẹp của nó, nó khớp vào vô không gian.

Điều này thực sự đi tới chỉnh đỉnh, đỉnh tối thượng. Thiền bắt đầu với việc tìm ra không gian nơi không có ý nghĩ, nơi không có thân thể, không hình tướng, không tâm trí. Đây là bắt đầu. Nhưng không gian vẫn có đó. Tại điểm tối thượng không gian cũng biến mất. Thế thì cái gì còn lại? Cái còn lại là không thể mô tả được. Như với không gian, ngôn ngữ là có năng lực... bên ngoài không gian chúng ta tuyệt đối câm. Trong sự vĩ đại của nó, điều đó hoàn toàn bên ngoài mô tả.

Sai lệch một sợi tóc sẽ không tương ứng với hoà hợp đúng cách. Bây giờ, có "bất thần" và "dần dần" trong kết nối với cái được thiết lập nên lối vào cơ bản. Một khi lối vào cơ bản được phân biệt, thế thì có các qui tắc hướng dẫn. Nhưng cho dù cái cơ bản được đạt tới và lối vào được hiểu thấu, vĩnh hằng thực vẫn chảy.

Từ Phật Gautam một câu hỏi liên tục đã là liệu chứng ngộ là dần dần hay bất thần. Nếu nó là dần dần điều đó có nghĩa là nó sẽ là bộ phận, từng bước một, dần dần, dần dần bạn trở nên chứng ngộ. Một phần của bạn trở nên được chứng ngộ nhưng phần còn lại vẫn còn không chứng ngộ.

Điều này là ngớ ngẩn. Nhưng nó đã hấp dẫn nhiều người, những người nghĩ, "Làm sao chúng ta có thể đạt tới chứng ngộ bất thần được?" Không cái gì có thể được đạt tới trong thế giới một cách bất thần. Bạn không thể trở thành người giầu nhất thế giới một cách bất thần. Nó là quá trình dần dần của việc thu thập tiền, của cải, quyền lực - mọi thứ trong thế giới này là dần dần.

Chỉ vì lí do này - rằng mọi thứ trong thế giới là dần dần - tôi nói với bạn rằng chứng ngộ không thể là dần dần vì nó không thuộc vào thế giới này. Nó phải là bất thần. Không có cách khác, vì bạn không thể giải phẫu nó, bạn không thể nói năm mươi phần trăm chứng ngộ, bạn không thể nói, "Ở đây một người đã tới mười phần trăm chứng ngộ."

Người ta hoặc được chứng ngộ hoặc không, không có khả năng khác. Vì nó phải là toàn bộ, điều đó ngụ ý rằng nó đã có đó. Nếu nó phải tăng trưởng, nó chắc đã dần dần. Không tăng trưởng nào có thể là bất thần. Mọi tăng trưởng là dần dần - đứa trẻ trở thành thanh niên, thanh niên trở thành người già, cây nhỏ trở thành cây lớn. Nhưng mọi thứ tăng trưởng là dần dần.

Chứng ngộ không tăng trưởng và không sụt giảm. Nó đã có đó trong bạn. Nó chỉ cần việc nhận ra và việc nhận ra có thể là bất thần. Nó chỉ cần việc truy tìm toàn bộ và quay vào trong - và đột nhiên bạn không còn là điều bạn vẫn thường là vậy. Bạn là Phật. Sẽ rất khó cho bạn nói cho bất kì người nào. Sẽ rất khó cho bạn ngay cả chấp nhận rằng bạn là Phật. Nhưng dù nó là khó hay không thể được, điều đó không tạo ra bất kì khác biệt nào cho thực tại: bạn là Phật.

Đôi khi bạn quên và đôi khi bạn nhớ. Quên, nhớ, quên, nhớ - một điểm tới khi việc nhớ lại trở thành vững chắc tới mức bạn không quên. Nhưng đó là hiện tượng bất thần. Nó là hiện tượng bất thần duy nhất vì nó không của thế giới này.

Bên ngoài tĩnh lặng, trong khi bên trong chuyển động, như ngựa non bị cột, chuột mắc bẫy - cổ nhân thương hại họ, và ban cho họ giáo huấn.

Tương ứng với ảo vọng của họ, họ gọi đen là trắng.

Khi tưởng tượng sai lầm dừng lại, vô trí tán thành nhận ra bản thân nó.

Việc nhận ra vô trí chỉ giống như chiếc hồ đã có sóng chuyển động trên nó. Bây giờ gió mất rồi và sóng đã trở nên im lặng. Nó đã là cùng chiếc hồ trong khi nó đã rối loạn, đó chỉ là ảo vọng của chúng ta mà nó đã thay đổi. Nó là cùng tâm thức khi nó bị đồng nhất với mọi thứ. Bản tính của chúng ta không thay đổi gì nhiều hơn bản tính của hồ bị thay đổi bởi sóng. Gió sẽ sớm mất đi và sóng sẽ biến mất khỏi hồ và hồ sẽ trở thành chiếc gương yên tĩnh. Nó là cùng hồ đó. Nó là cùng tâm thức ở trong ảo vọng, bị rối loạn. Nó chính là cùng tâm thức ở trong chứng ngộ không bị rối loạn. Khác biệt duy nhất là sự rối loạn. Cho nên tìm ra cái gì gây ra rối loạn trong tâm thức bạn đi. Bỏ những nguyên nhân đó và rối loạn sẽ biến mất.

Chứng ngộ không phải là đạt tới nào đó. Nó đơn giản là việc thiếu vắng mọi nguyên nhân của rối loạn. Khi hồ trở nên im lặng, tấm gương, điều đó đơn giản ngụ ý rằng gió đã về nhà, nguyên nhân của rối loạn không còn đó.

Nguyên nhân của rối loạn của bạn là gì? Một nguyên nhân là sự đồng nhất: thân thể của tôi, tâm trí của tôi, tôn giáo của tôi, đất nước của tôi, giống nòi của tôi... Có hàng nghìn ví dụ nhưng bao giờ cũng có đồng nhất. Bỏ mọi đồng nhất đi vì chúng đơn giản là những phóng chiếu của tâm trí, chúng không có bất kì thực tại nào.

Bạn ngụ ý gì, khi nói rằng bạn là người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo? Bạn đã được sinh ra không phải là người Ki tô giáo, bạn đã được sinh ra không phải là người Hindu. Bố mẹ bạn có thể đã tin vào Hindu giáo, vào Ki tô giáo, nhưng niềm tin của họ không thể đi vào đứa con được sinh ra.

Đứa con là thuần khiết và tĩnh lặng, không có sóng khuấy động hồ tâm thức của nó. Chính bởi lí do này mà điều đã được nhận ra bởi mọi nhà huyền bí của thế giới là chung cuộc nhà huyền bí trở thành như đứa trẻ.

Trong lời của Động Sơn ông ấy trở thành gần như là người ngu, kẻ ngốc, vì ông ấy chẳng biết gì về khôn ngoan trần tục. Ông ấy cư xử tự phát tới mức ông ấy bao giờ cũng ở ngoài chỗ thích hợp. Ông ấy là người không thích nghi với hoàn cảnh. Bạn có thể tha thứ cho đứa trẻ vì nó là trẻ con, nhưng bạn không thể tha thứ cho người già, người cư xử như trẻ con. Do đó bạn đã không tha thứ cho các thánh nhân, bạn đã bắt đầu tôn thờ họ. Đó là cách không tha thứ cho họ - làm cho họ thành các thượng đế chết, nói rằng họ là người đặc biệt, những hoá thân của Thượng đế, nhà tiên tri, sứ giả, đấng cứu thế, và chúng ta chỉ là người thường.

Chân lí chính là điều đối lập. Họ là những người bình thường nhất, đơn giản nhất - đơn giản tới mức bạn thậm chí có thể gọi họ là người ngu hay kẻ ngốc. Bạn là người phi thường trong bản ngã của bạn.

Nguyên nhân đầu tiên, nền tảng nhất là sự đồng nhất. Cho nên không đồng nhất trở thành quá trình.  Liên tục không đồng nhất - với thân thể bạn, với tâm trí bạn, với những tình cảm của  bạn. Liên tục loại bỏ mọi đồng nhất. Thế thì cái gì được bỏ lại? Chỉ là không gian thuần khiết - đó là điều cuối cùng bị bỏ.

Nó đơn giản là quá trình hoà nhập vào trong  đại dương, vào trong cái toàn thể. Bạn không thể vẫn còn tách rời. Là tách rời khỏi cái toàn thể là nguyên nhân của mọi khổ của bạn. Là một với cái toàn thể, không có khả năng nào của bất kì khổ nào, bạn không còn nữa. Để là khổ, trước hết bạn phải hiện hữu.

Khi tưởng tượng sai lầm dừng lại, vô trí tán thành nhận ra bản thân nó.

Khi đàn ông gỗ bắt đầu hát…

Khi bạn nhảy múa, nếu bạn không bị đồng nhất với thân thể, thân thể là gì? Chỉ là bộ xương. Động Sơn đang nói:

Khi đàn ông gỗ bắt đầu hát, đàn bà đá đứng dậy nhảy múa; điều đó không ở bên trong việc với tới của cảm giác hay phân biệt - làm sao nó thừa nhận xem xét trong ý nghĩ?

Nếu bạn không bị đồng nhất với thân thể hay với tâm trí, nếu bạn chỉ là người quan sát, thế thì nếu bài ca nảy sinh trong bạn, nó đang nảy sinh và chảy qua thân thể chết của bạn. Cái xác hát, và nếu bạn bắt đầu nhảy múa, cái xác đang nhảy múa. Bạn còn lại, trong mọi chuyển động, trong mọi cử chỉ, chỉ là người quan sát.

Đây là bí mật đơn giản của mọi tính tôn giáo, chỉ là người quan sát. Nó chém qua mọi đồng nhất trong một nhát. Nó bỏ lại bạn trong không gian thuần khiết. Đó là sự bắt đầu của vô không gian. Nếu bạn đã đi tới không gian bên trong, bạn đã đi tới cổng của ngôi đền. Một bước nữa và bạn sẽ được nhận chìm trong vô không gian. Động Sơn nói:

Thực hành một cách bí mật, làm việc bên trong, như người ngu, như kẻ ngốc - nếu ông có thể đạt tới sự liên tục, điều này được gọi là người chủ bên trong người chủ.

Nhiều vấn đề của con người nảy sinh từ ham muốn của người đó để phô trương. Trong tâm lí học họ gọi điều đó là bệnh. Bạn muốn phô trương bạn là ai. Khi bạn đeo cà vạt đúng, nhìn vào gương, toàn thể ham muốn của bạn là để được nhận ra là con người có phẩm giá. Tôi không chống lại phẩm giá và tôi không nói rằng bạn phải đeo cà vạt ra sau lưng. Tôi nói đừng bị đồng nhất với nhân cách này. Vẫn còn liên tục quan sát bản thân bạn và điều bạn đang làm. Không có nhu cầu thay đổi nó. Nếu nó thay đổi theo cách riêng của nó, đấy chỉ là vì việc quan sát của bạn, và đó là một trong những bí mật.

Albert Einstein đã đi tới biết các nhà huyền bí đã biết theo cách riêng của họ. Khi bạn nhìn vào bên trong nguyên tử... nguyên tử bao gồm ba hạt. Chúng chuyển động theo cách nào đó. Nhưng khoảnh khắc bạn nhìn vào chúng, chúng dừng lại, và bắt đầu chuyển động theo cách khác.

Điều đó đích xác giống như khi bạn đang trong phòng tắm hát bài hát ngu xuẩn nào đó, đánh răng và hát đồng thời, làm điệu bộ mặt trước gương - và đột nhiên bạn trở nên nhận biết rằng ai đó đang nhìn qua lỗ khoá. Bạn thay đổi tư thế, bạn trở thành người thường, bạn đã làm điều vô nghĩa gì vậy? Chỉ một khoảnh khắc nhỏ bé của tự do có đó, và giờ điều đó đã bị lấy đi.

Đó có thể là đấy chỉ là đứa trẻ nhỏ nhìn qua lỗ khoá nhưng việc quan sát đó của đứa trẻ làm thay đổi hành vi của bạn. Điều đó không có lí do cho nó, chú bé không nói bất kì cái gì. Thực ra đứa trẻ sẽ thích thú nếu bạn làm ra những bộ mặt: "Bố đang làm những điều hay cực! Bố không bao giờ làm những điều này ở bên ngoài" - nhưng bạn dừng ngay lập tức. Điều đó là tự động. Không phải là bạn làm nỗ lực để dừng lại; bạn đơn giản dừng lại, biết rằng ai đó đang nhìn.

Đây là điều tốt hoàn toàn cho con người. Nhưng Albert Einstein bắt gặp sự kiện rằng khi bạn nhìn sâu vào trong các yếu tố cấu tạo của nguyên tử, chính sự kiện rằng bạn đang nhìn vào làm thay đổi hành vi của chúng. Chúng không hành xử theo cùng cách như chúng đã hành xử mới một giây trước. Chúng thay đổi tiến trình của chúng, chúng trở thành như quí ông hơn.

Một hiểu biết của các nhà huyền bí đã có từ lâu là khoảnh khắc bạn trở thành người quan sát, chỉ việc là người quan sát của bạn là đủ. Bạn không phải thay đổi bất kì cái gì trong hành vi của bạn, hành vi của bạn sẽ thay đổi tương ứng. Nó sẽ trở nên tự phát hơn, nó sẽ nhiều giao cảm với sự tồn tại hơn. Nó sẽ yêu thương hơn, nó sẽ từ  bi hơn. Nó sẽ vui vẻ hơn, duyên dáng hơn, biết ơn hơn.

Toàn thể quá khứ của bạn sẽ phải bị bỏ đi, nhưng điều đó không phải là bạn phải bỏ nó. Nó sẽ tự bản thân nó bỏ đi. Một người mới, người tươi tắn, nảy sinh ra từ tính quan sát. Bí mật này đã không được tiết lộ bởi các tu sĩ của bất kì tôn giáo nào, rằng chỉ có một cách biến đổi và nó không phải là kỉ luật và nhịn ăn và đứng trên đầu bạn và làm đủ mọi loại vặn xoắn thân thể bạn. Chỉ có một cách đi qua biến thái từ hữu tử sang bất tử, từ nhà tù của sự đồng nhất của bạn vào trong tự do của bầu trời.

Chìa khoá là tính quan sát.

Một bài haiku:

Khi người đá gật đầu, cột gỗ vỗ tay.

Thầy, người đã viết bài haiku này - tên của ông ấy không được biết tới; ông ấy vẫn còn không có danh tính. Ông ấy đang nói rằng "người đá gật đầu," và "cột gỗ vỗ tay." Không ai có ý thức. Mọi thứ đang xảy ra trong vô thức gần như chúng ta là những người mộng du, người ngủ và  đi. Tình huống ngủ này có thể thay đổi chỉ bằng việc đem vào chút ý thức, chút nhận biết. Tôi nói "chút nhận biết" không để làm bạn kinh hoàng, vì chút nhận biết là không nhỏ đâu. Nếu bạn mang chỉ chút ít ý thức, chút ít tính quan sát, toàn thể đại dương rơi vào trong bạn. Chỉ nhường đường và bạn mất đi, và cái còn lại là chân lí, chân lí vĩnh hằng.

Ở đây chúng ta hành thiền mọi ngày. Bởi thiền của bạn chỗ này trở thành có triển vọng. Nhưng hôm qua tôi đã thấy Sagar Đúng cách... điều đó không phải là không được mong đợi. Anh ấy là đúng cách tới mức anh ấy không thể ngã mà không có điều chỉnh đúng cách, cho nên anh ấy là người duy nhất vẫn ngồi khi mọi người khác đã chết. Nhưng theo cách đó anh ấy đã biểu lộ sự ngu xuẩn của anh ấy. Điều đó không được phép ở đây.

Nếu mọi người hành xử như thế này thế thì tôi phải giữ vài người gác để làm cho họ chết. Nếu họ cần việc hướng dẫn đúng cách để chết, ai đó sẽ phải cho họ hướng dẫn đúng cách: đây là cách chết! Nhưng tôi hi vọng điều đó sẽ không được cần.

Sagar Đúng cách đã là từ chính lúc bắt đầu đúng cách. Mọi thứ mà anh ấy làm phải là đúng cách, người Anh. Anh ấy không thể thoát ra khỏi cái không lành mạnh đó. Ít nhất ở đây bạn không cần là không lành mạnh. Nhưng vấn đề của anh ấy phải đã là làm sao ngã - quí bà nào đó đang nằm bên cạnh bạn và nếu bạn ngã ai đó có thể ngã lên bạn và mọi thứ sẽ trở thành không đúng cách. Không ai chăm nom về anh ấy, nhưng người gác đã thông báo cho tôi rằng Sagar Đúng cách đã không tham gia vào thiền.

Điều đó dành cho bạn tất cả. Bất kì người nào không muốn tham gia thiền một cách toàn bộ đều không được phép vào bài nói. Thiền đơn giản là việc biện minh, biện minh có tính tồn tại cho bất kì cái gì đã được nói. Tôi đã nói về Động Sơn, và bây giờ chúng ta phải cảm thấy kinh nghiệm. Động Sơn đang nói cái gì? Chân lí nào có đó?

Đây không phải là vấn đề cách xử sự và phép xã giao. Ở đây không ai là quí ông hay quí bà. Ở đây là những con người đơn giản không có bất kì tuyên bố nào về sự đặc biệt. Đây là nền tảng cơ bản của việc đi vào con người bạn, bằng không bạn sẽ vẫn còn tù đọng.

Maneesha đã hỏi:

Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Động Sơn nói về "hoà hợp đúng cách..."

Vâng, ông ấy nói về hoà hợp đúng cách, nhưng ông ấy không nói về Sagar Đúng cách!

không phải là hoà hợp đúng cách, hay ở trong hài hoà với thầy, cách diễn đạt đúng hơn của điều diễn ra giữa thầy và đệ tử khác hơn buông xuôi? Hay là buông xuôi là điều kiện tiên quyết  trước khi người ta có thể hi vọng là trong hoà điệu?

Maneesha, buông xuôi không liên quan gì tới nó khi có liên quan tới thiền. Bạn không buông xuôi theo bất kì người nào, bạn đơn giản đi vào trong. Không có người nào ngoại trừ bạn. Bạn sẽ không tìm thấy bất kì người nào trên con đường này ngoại trừ bạn.

Nhưng buông xuôi quả có ý nghĩa khác toàn bộ. Khi bạn đã biết bản thân bạn và bạn đã cảm thấy mối quan hệ càn khôn rằng bạn là một phần của vũ trụ lớn lao này, thế thì bạn không thể đi ngược lại tự nhiên được. Đó là điều buông xuôi là gì. Buông xuôi không là cái gì đó để được làm, nó chỉ là biết tính tự nhiên càn khôn của bạn, Phật tính của bạn. Bạn không thể đi ngược với càn khôn. Điều này không đi ngược lại càn khôn, nhưng vẫn còn trong tin cậy và yêu và buông xuôi tuyệt đối... bất kì chỗ nào gió đưa bạn đi, bạn là sẵn có cho nó. Buông xuôi là sản phẩm phụ, không là điều tiên quyết; nó tới theo cách riêng của nó.

Trước khi chúng ta đi vào... Tôi bao giờ cũng quan tâm liệu bạn sẽ đi ra hay không. Nivedano đáng thương có thể liên tục đánh trống, và bạn có thể không tới. Bạn có thể đã bị hội nhập, bạn có thể không nghĩ quay lại là điều đúng cách. Phỏng có ích gì mà đi  vào mọi ngày và thế rồi quay lại? Điều đó dường như rất không đúng cách - hoặc đi vào và được kết thúc, hoặc không bận tâm về nó. Nhưng có lí do cho việc đi vào mọi ngày và đi ngày càng sâu hơn mọi ngày. Chính bởi vì có cái vô hạn bên trong bạn. Không có cột mốc và không có chỗ kết thúc cho con đường này, cho nên quay lại mọi ngày dù bạn đã đi vào hay không. Bạn sẽ phải đo nó bằng hành vi thay đổi của bạn trong thế giới bên ngoài. Không có cách khác để biết bạn đã  đi sâu thế nào. Bạn đã đạt tới Phật chưa? Thế thì điều đó sẽ ảnh hưởng lên toàn thể tính cá nhân của bạn. Bạn sẽ phải thu xếp toàn thể sự sống của bạn trong ánh sáng mới.

Cho nên mọi ngày đi càng sâu hơn, nhưng bao giờ cũng nhớ rằng khi bạn đã tận hưởng không gian bên trong và Nivedano gọi bạn bằng tiếng trống, từ bi với anh ấy đi. Im lặng thu lấy kinh nghiệm này mà bạn đã thu thập, quan sát cách qua đó bạn đã đi vào, dần dần lại chuyển ra ngoài.

Dần dần, như người Sufis nói, "Nếu ông đi qua khu vườn hồng - cho dù ông không chạm vào hoa hồng, quần áo của ông sẽ bắt lấy hương thơm." Khi bạn đi vào trong, tâm thức bạn sẽ bắt đầu đi vào trong hành động của bạn, mù loà của bạn sẽ bắt đầu biến mất, tối của bạn sẽ trở nên ít đi. Bạn không phải làm bất kì cái gì. Đó là điều quan trọng nhất về thiền - đó là một điều thôi, không nhiều điều thế, không nhiều thứ thế và không nhiều nghi lễ thế. Nó chỉ là quá trình đơn giản của việc đi vào trong và để kinh nghiệm đó làm thay đổi toàn thể cấu trúc cuộc sống của  bạn. Bạn không phải làm bất kì cái gì khác.

Trước khi chúng ta đi vào, vài tiếng cười đã, để cho ít nhất bạn còn nhớ rằng con đường là đầy tiếng cười. Tôi không muốn bạn là thiền nhân nghiêm chỉnh, tôi muốn bạn là chư Phật cười.

"Anh ấy có vẻ phúc lạc thế," Molly Mooch thổn thức trên quan tài của chồng cô ấy Marvin.

"Vâng, anh ấy vậy," ông Koff, người làm dịch vụ mai táng nói.

"Nhưng có chỉ một điều," Molly sụt sịt.

"Và cái đó là gì vậy?" ông Koff hỏi, với giọng quan tâm.

"Thế này," Molly giải thích, "mầu lục không bao giờ là mầu của anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy chắc hạnh phúc nhiều hơn khi mặc bộ com lê mầu lam, như quí ông kia trong quan tài đằng kia."

"Đừng lo, thưa bà Mooch," người phục vụ mai táng nói, "Tôi có thể sửa điều đó, nếu bà chỉ đi sang phòng đợi trong vài phút."

Không đầy một phút sau, ông Koff gọi Molly quay lại trong phòng trưng bày. Chắc chắn,  Marvin đang mặc bộ com lê lam của người kia.

"Thật tuyệt vời!" Molly hổn hển trong ngưỡng mộ, "nhưng làm sao ông đổi cho họ nhanh thế?"

"Tôi có đổi đâu," ông Koff đáp. "tôi chỉ chuyển các cái đầu."

"Chồng tôi là người dị thường!" một buổi sáng Doreen kêu lên với Mabel và Blossom trong quán cà phê. "Anh ấy mua cho tôi áo choàng lông chồn và đồng hồ đeo tay kim cương."

"Thế chưa là gì nhé," Mabel cắn cảu. "Chồng tôi đã mua cho tôi chiếc thuyền buồm xa hoa và một thuyền tốc độ."

"Chồng tôi nghèo," Blossom thú nhận, "nhưng anh ấy rất đặc biệt. Anh ấy có chim dài tới mức mười hai con chim hoàng yến có thể đậu trên nó sát cạnh nhau."

Có im lặng lâu.

"Các bạn gái," Doreen nói, "Tôi phải thú nhận tôi đã nói dối. Chồng tôi đã không mua cho tôi những thứ quá đáng đó đâu. Anh ấy đã mua cho tôi áo mưa nhựa và đồng hồ rẻ tiền. Nhưng tôi rất hạnh phúc với chúng."

"Vì chúng ta đang nói sự  thực," Mabel thú tội, "tôi phải nói với các bạn là tôi đã không được chiếc thuyền quá đáng thế đâu. Mọi thứ tôi có là ngồi lên thuyền chèo trên sông."

Doreen và Mabel nhìn vào Blossom. "Được, được!" Blossom nói. "Tôi sẽ nói cho các bạn sự thực nữa. Chuyện kia về mười hai con hoàng yến đứng cạnh nhau trên chim chồng tôi là không đúng. Con thứ mười hai chỉ đứng được một chân thôi!"

Nivedano... (Tiếng trống) (Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Tiếng trống)

Im lặng. Nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bạn bị đông cứng.

Thu toàn thể tâm thức của bạn vào bên trong. Tập trung nó mỗi lúc một sâu hơn vào trong trung tâm.

Mỗi lúc một sâu hơn... không có câu hỏi ở đây.

Nó là không gian riêng của bạn mà bạn đang đi vào, bầu trời riêng của bạn.

Đây là bản tính Phật của bạn, bên ngoài thân thể, bên ngoài tâm trí. Chỉ việc quan sát, chỉ việc chứng kiến là Phật.

Để làm cho nó rõ ràng... Nivedano...

(Tiếng trống)

Thảnh thơi. Nhìn thân thể nằm đó, nhìn tâm  trí nằm đó, nhưng bạn không là cả hai. Bạn đang đứng tách rời, quan sát, chỉ quan sát. Mọi mây biến mất và trăng chiếu sáng.

Mang kinh nghiệm này hai mươi bốn giờ, như dòng sông chảy ngầm đang diễn đạt bản thân nó trong hành động, lời nói, đáp ứng, cử chỉ của bạn - trong im lặng của bạn.

Thức và ngủ sẽ không tạo ra bất kì khác biệt nào. Phật tính của bạn có đó, người quan sát trên núi. Trong đêm tối nhất bạn vẫn là ánh sáng lên bản thân bạn.

Nivedano... (Tiếng trống)

Quay lại đi mọi chư Phật, mang theo Phật tính của bạn cùng bạn. Chầm chậm và duyên dáng, ngồi xuống trong vài khoảnh khắc mà không sợ gì, nhớ rằng bạn là Phật. Và rằng từ khoảnh khắc này bạn sẽ hành động như Phật, bạn sẽ hành xử như Phật, bạn sẽ yêu như Phật.

Nó là hiện tượng rất đơn giản, vì nó là thực tại tối thượng của bạn. Vấn đề là làm sao diễn đạt nó, làm sao nhận ra nó.

Thiền cho bạn cả hai.

Nó cho phép bạn nhận ra nó và thế rồi mang nó vào trong bãi chợ, để biểu lộ nó.

Bao giờ cũng nhớ, thế giới đã không bao giờ trong nhu cầu về chư Phật nhiều như nó đang ở ngày nay.

Tương lai của nhân loại sẽ phụ thuộc vào liệu chúng ta có thể lan toả Phật tính như lửa hoang khắp thế giới không. Không có phương án khác.

Được chứ, Maneesha? Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của chư Phật không?

Vâng!

Xem tiếp Chương 9 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post