Chương 8. Đủ các hành trình

Chương 8. Đủ các hành trình

Price:

Read more

Mặt trời mọc buổi tối – Osho

Bài nói về Thiền

Chương 8. Đủ các hành trình



Powered by RedCircle


Câu hỏi thứ nhất:

Xin giúp cho tôi là hạnh phúc, là bình thường. Tôi thấy rằng mọi nổi giận, xung đột, rối loạn của tôi phải có liên quan tới ham muốn này là đặc biệt và không gì khác.

Sudha, không thể giúp được đâu vì bạn không là bình thường - không ai giúp được, không ai có thể là vậy. Mọi người là duy nhất và phi thường. Vấn đề nảy sinh khi bạn bắt đầu cố là cái mà bạn đã là, thế thì bạn thất bại. Nếu bạn mà là bình thường, chắc sẽ không khó khăn trong việc đạt tới phi thường; chắc sẽ có mọi khả năng. Nhưng cá ở trong đại dương và đang cố là ở trong đại dương; thất bại là tuyệt đối - nó được mang định mệnh là vậy.

Làm sao bạn có thể là bình thường? Toàn thể sự tồn tại này là phi thường. Từng hòn sỏi trên bờ biển là phi thường, từng nhành lá là phi thường. Và tôi không chỉ nói về hoa sen và hoa hồng - tất nhiên, chúng nữa cũng là phi thường - nhưng hoa cỏ bình thường là không bình thường. Mọi thứ tồn tại đều là thiêng liêng, làm sao nó có thể là bình thường được?

Đừng cố là bình thường; bằng không, bạn sẽ liên tục thất bại và bạn sẽ tạo ra khổ cho bản thân bạn. Ngay cả tôi cũng không thể giúp được, ngay cả tôi cũng không thể đi ngược lại Đạo, đi ngược lại luật nền tảng của sự sống. Thượng đế chỉ tạo ra cái phi thường; toàn thể sự tồn tại này là đặc biệt. Những giọt mưa này, sáng nay, mọi người xung quanh bạn khoảnh khắc này là phi thường; nó không thể được lặp lại lần nữa, không, không bao giờ - thậm chí trong toàn thể vĩnh hằng nó không thể được lặp lại lần nữa. Bạn sẽ không bao giờ thấy những giọt mưa này rơi xuống lần nữa, âm thanh này, sáng nay, những người này. Toàn thể tình huống này là phi thường; nó chỉ xảy ra một lần.

Bạn sẽ không tìm thấy một Sudha khác trên khắp thế giới. Bạn có thể  liên tục tìm, và không chỉ trong thời hiện tại, mà ngay cả trong quá khứ hay trong tương lai, và không Sudha nào sẽ bao giờ được lặp lại. Đây là cách chúng ta hiện hữu. Một khi bạn bắt đầu cố là phi thường bạn sẽ lâm vào khó khăn.

Chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy đi, và chấp nhận cái toàn thể như nó vậy đi - nếu bạn có thể hiểu cái phi thường của mọi thứ đang hiện hữu - bạn đã trở thành bình thường.

Sudha, không phải là bạn muốn là phi thường, bạn muốn là đặc biệt khi so với người khác. Điều đó nữa là ngớ ngẩn - không so sánh nào là có thể. Làm sao bạn có thể được so sánh với bất kì người nào? - không ai giống bạn. Bạn không so sánh chó với vẹt, phải không? Không có sự tương tự, không có sự giống nhau, làm sao bạn có thể so sánh được chó với vẹt? hay cây với người? hay đá với sông? Thực ra, không có hai cá nhân nào là giống nhau, do đó họ là không thể so sánh được. Bạn là bạn, và người khác là người khác.

Hiểu điều này là việc là cả phi thường và bình thường. Phi thường theo nghĩa rằng sự tồn tại chỉ tạo ra người duy nhất, và bình thường theo nghĩa rằng mọi người là phi thường. Không có gì phi thường trong việc là phi thường; mọi người là như vậy. So sánh biến mất; và khi không có so sánh, không có khả năng của bản ngã.

Bạn hỏi tôi: Xin giúp cho tôi là hạnh phúc...

Tôi chỉ có thể giúp bạn không khổ, tôi không thể giúp bạn là hạnh phúc được. Nhưng nếu bạn không khổ, bạn sẽ hạnh phúc. Nhưng không cách trực tiếp nào là có thể để làm cho bạn hạnh phúc. Nếu như có thể, tôi chắc đã làm cho bạn hạnh phúc từ lâu trước bây giờ. Tôi không là người keo kiệt, tôi chắc đã trao nó cho bạn nếu việc  trao cho mọi người là có thể - nhưng không có khả năng nào.

Hạnh phúc không phải là cái gì đó sẽ xảy ra cho bạn từ bên ngoài. Một khi bạn dừng việc là khổ, hạnh phúc hiện hữu, hạnh phúc trào lên bên trong con người bạn. Nó đơn giản nảy sinh ra từ bạn; bạn bắt đầu nở hoa - chướng ngại đã bị loại bỏ.

Và điều này dường như là chướng ngại lớn nhất của bạn: bạn muốn là phi thường. Tôi tuyên bố điều đó, Sudha, bạn là vậy. Nhưng nhớ, mọi người khác cũng là vậy. Cho nên bây giờ không có nhu cầu để  lo nghĩ, tôi chứng nhận cho bạn; bạn không cần chứng minh điều đó. Để chướng ngại này biến mất đi. Chấp nhận tính phi thường của bạn đi, hân hoan trong nó, mở hội nó. Walt Whitman nói 'Tôi mở hội bản thân tôi, tôi hát bản thân tôi...' Mở hội và hát đi. Bạn là phi thường, Thượng đế đã không làm ra người khác như bạn, sẽ không bao giờ làm người khác như bạn. Chỉ duy nhất một lần mà Thượng đế tồn tại như bạn, trong bạn, trong hình tướng này. Hình tướng này là không lặp lại được.

Bây giờ, cái gì thiếu? Mọi khổ của bạn đang nảy sinh vì bạn đang cố trở thành cái đó. Cái đó là sự hiện hữu của bạn; việc trở thành là không liên quan. Và thế thì đột nhiên bạn sẽ thấy... Nếu bạn có thể thấy ra vấn đề... Đừng nghĩ về nó, Sudha, chỉ thấy ra vấn đề - nó trong như pha lê thế - và gánh nặng lớn từ ngực bạn sẽ biến mất. Cho nên bạn là phi thường đấy! Bạn sẽ lấy hơi thở sâu, bạn sẽ thảnh thơi, và đột nhiên có hạnh phúc.

Hạnh phúc  không phải là cái gì đó mà chúng ta phải tạo ra hay làm bất kì cái gì cho nó; nó là tự nhiên, nó là tự phát. Tôi có thể giúp bạn không trong khổ. Khổ là bịa đặt của bạn, hạnh phúc là sáng tạo của Thượng đế. Khổ là món quà mà bạn đã trao cho bản thân bạn, hạnh phúc là món quà Thượng đế đã trao cho bạn. Nhưng bạn bám lấy khổ, và khi bạn bám, bạn cảm thấy nó bởi việc bám của bạn. Bỏ nó đi. Bắt đầu múa và hát và mở hội. Kết thúc nó ngay bây giờ. Và đừng nói 'Ngày mai', vì ngày mai không bao giờ tới. Và đừng nói 'Tôi sẽ nghĩ về nó'; hoặc bạn đã hiểu hoặc bạn đã bỏ lỡ. Suy nghĩ sẽ không giúp đỡ. Đó là sự kiện đơn giản.

Để tôi lặp lại nó lần nữa: mọi người là phi thường, cho nên không ai cần cố. Đừng khổ với cảm giác thua  kém không cần thiết này. Và nếu bạn khổ từ nó, bạn có thể tiếp tục khổ trong nhiều thời đại; bạn có thể liên tục tạo ra, và bạn có thể liên tục tìm thấy những cách thức và phương tiện mới. Ai đó có mũi dài hơn bạn - bạn thua kém. Ai đó có tóc hoe - bạn thua kém. Ai đó có đôi mắt đẹp - và bạn thua kém. Ai đó thông minh hơn - và bạn thua kém. Ai đó cao hơn chút ít - và bạn thua kém. Nếu bạn liên tục nhìn và tìm khổ, nó là sẵn có; bạn có thể thấy nó trong mọi người đi ngang qua, bạn sẽ thấy cái gì đó hay cái khác đang thiếu trong bạn.

Nhưng đây là cách thức của bạn nhìn vào mọi thứ tạo ra khổ.

Quên mọi người đi, chỉ nhìn vào trong món quà mà Thượng đế đã trao cho bạn, và lòng biết ơn nảy sinh. Thực ra, không có lí do, không có raison d'etre cho sự tồn tại này hiện hữu, không có lí do cho mưa này sáng nay, cho giai điệu này, bài ca hay này, cho mây đang hát quanh bạn. Nếu như nó không có đó chúng ta có thể đã không phàn nàn. Nếu như nó không có đó, chúng ta có thể đã không hỏi rằng nó đáng phải có. Nó đơn giản có đó mà không có việc hỏi của chúng ta. Nó có đó. Chúng ta thậm chí đã không gõ cửa, và cửa là mở. Và  hàng triệu món quà đang trút lên bạn; chỉ nhìn vào những món quà này, và bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn sẽ ngạc nhiên bạn đã từng bỏ lỡ chúng thế nào. Chỉ niềm vui của việc thở là đủ để biết ơn rồi, chỉ niềm vui của gặp người bạn là đủ để biết ơn rồi, chỉ niềm vui của việc ngồi im lặng không làm gì... Niềm vui của buổi sáng hay buổi tối, niềm vui của ban đêm... Cứ liên tục tìm những niềm vui, và bạn sẽ thấy nó.

Bạn chỉ tìm thấy cái bạn đi tìm.

Bạn đã từng tìm khổ; bây giờ, bạn có thể tạo ra khổ. Hôm nay trời mưa và ngày mai trời sẽ không mưa, thế thì ngày mai bạn có thể khổ - 'Tại sao trời không mưa hôm nay?' Và khi trời mưa bạn không biết ơn.

Bắt đầu cảm thấy biết ơn đi. Hạnh phúc tới càng gần hơn bạn càng trở nên biết ơn hơn. Biết ơn vận hành như lực hấp dẫn; tâm trí phàn nàn đẩy hạnh phúc ra - nó đóng cửa. Điều đó tất cả phụ thuộc vào bạn. Tôi có thể chỉ cho bạn con đường, nhưng bạn sẽ phải bước đi trên nó. Phật đã nói 'Chư phật chỉ có thể chỉ ra con đường; họ không thể bước hộ bạn.' Bạn sẽ phải bước  đi. Tôi đang chỉ cho bạn con đường, nhưng bạn đã trở nên rất khôn lỏi, hiệu quả, trong việc tạo ra khổ cho bản thân bạn. Thay đổi chiều hướng của năng lượng của bạn đi; đổi kênh chúng hướng tới niềm vui, cái đẹp... con chim  cúc cu này đang hót từ xa xa. Và, dần dần, dần dần, bạn sẽ thấy rằng nhiều thứ thế đã có đó nhưng bạn đã không nhìn chúng. Mắt bạn đầy khổ do đó bạn đã bỏ lỡ chúng. Mắt bạn đã bị che mờ, chúng đã lờ mờ, mơ hồ, đó là lí do tại sao bạn đã bỏ lỡ.

Và người ta có thể bỏ lỡ bằng một rìa nhỏ, người ta có thể bỏ lỡ chỉ bởi một ý nghĩ nhỏ. Một ý nghĩ nhỏ có thể trở thành rào chắn và bạn có thể bỏ lỡ toàn thể cái đẹp của Himalayas bao la. Bạn có thể ở đó, ngắm nhìn những đỉnh núi đẹp của Himalayas, và mặt trời chiếu lên tuyết Himalayan, chiếu sáng vàng  khắp xung quanh, và một ý nghĩ tới trong tâm trí bạn, và Himalayas đã biến mất, ý nghĩ này che mờ bạn. Bạn nhớ cái gì đó: hôm nọ ai đó đã xúc phạm bạn, và thế là đủ. Hay bạn bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, 'Ngày mai mình phải đi', và Himalayas đã biến mất. Và ý nghĩ này nhỏ thế, và Himalayas lớn thế... Nhưng ngay cả một ý nghĩ nhỏ có thể  cản trở. Ý nghĩ là gần bạn thế, và nó có thể chen vào giữa. Chỉ một hạt bụi nhỏ có thể rơi vào mắt bạn, và chỉ một hạt nhỏ - gần như vô hình - có thể làm bạn mù, và bạn không thể mở được mắt ra, và bạn không thể thấy được mặt trời chiếu sáng.

Sudha, làm  chỉ một điều: bắt đầu bỏ chính khái niệm về thua kém, chính khái niệm mà bạn có là phi thường. Bây giờ, ngay câu hỏi này chứa nó; cô ấy đã kí vào câu hỏi này... Phật bình thường, Sudha của bạn. Ngay cả trong điều đó, bản ngã đang tuyên bố rằng 'Tôi không là phật thường đâu. Tôi là Phật thường.' Bạn có hiểu tôi không? 'Chư phật là người phi thường; Tôi không giống họ - tôi là Phật thường thôi.' Đây là tuyên bố tính phi thường.

Xin giúp tôi là bình thường.

Bạn muốn là bình thường một cách phi thường chứ gì? Bản ngã có thể liên tục chơi các trò chơi, trò chơi tinh vi. Bạn sẽ phải nhìn thấu suốt. Chỉ nhớ hai điều. Một, bạn đã là cái bạn muốn là, do đó không có nhu cầu làm bất kì cái gì cho nó. Bạn có thể gọi nó là bình thường, bạn có thể gọi nó là phi thường - điều đó không tạo ra khác biệt nào - bạn đã là cái đó, bạn không bao giờ có thể là bất kì cái gì khác hơn cái đó. Điều bạn gọi nó không thành vấn đề. Nếu bạn đang yêu thích từ 'bình thường' thế thì mọi người là bình thường. Nếu bạn yêu thích từ 'phi thường' thế thì mọi người là phi thường. Chỉ nhớ một điều, rằng dù bạn tuyên bố bất kì cái gì cho bản thân bạn, bạn đã tuyên bố cho cái toàn thể. Và điều đó là rắc rối, bạn sẽ muốn là đặc biệt, không giống mọi người khác.

Chuyện xảy ra...

Có một chuyện ngụ ngôn hay...

Một người đã tôn thờ Thượng đế trong nhiều năm và bao giờ cũng hỏi xin 'Xin hoàn thành chỉ một trong những ham muốn của tôi.' Thượng đế phải phát mệt, chán. Một hôm ngài xuất hiện và ngài nói 'Thôi được, ông sẽ không để cho ta một mình. Sáng, tối, ông liên tục lải nhải cùng nốt "Xin hoàn thành một ham muốn của tôi." Thôi được, ta đang ở đây, ham muốn của ông là gì?'

Và người này nói 'Bất kì cái gì tôi hỏi xin sẽ được cho tôi ngay lập tức, đó là ham muốn của tôi.' Người rất tinh ranh! Thượng đế phải đã nghĩ - từ sự hồn nhiên của ngài - rằng người đó sẽ hỏi xin một thứ; người này đã hỏi xin tất cả! Người đó đã nói rằng người đó chỉ có một ham muốn là 'Bất kì cái gì tôi hỏi xin phải được trao cho tôi ngay lập tức.' Nhưng bạn không thể đánh bại được Thượng đế, vì tinh ranh không bao giờ đánh bại được hồn nhiên. Thượng đế nói 'Hoàn toàn được, điều này sẽ là như vậy, nhưng nhớ một điều: bất kì cái gì ông hỏi xin, các hàng xóm của ông sẽ được gấp đôi.'

Bây giờ, người này bị kết thúc. Nhiều tháng trôi qua, và Thượng đế tới đi tới lại. 'Ông đã không hỏi xin cái gì à...?' Anh ta thôi cầu nguyện, và Thượng đế sẽ tới đi tới lại, sáng, tối, và ngài sẽ  nói 'Cái gì nào! Ông vẫn chưa hỏi xin sao?' Và người này trở nên rất chán với Thượng đế. Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng bất kì cái gì anh ta có được, các hàng xóm sẽ được gấp đôi. 'Điều đó là vô nghĩa!' Anh ta bao giờ cũng muốn có lâu đài đẹp, 'Nhưng phỏng có ích gì bây giờ? Các hàng xóm sẽ có hai lâu đài lớn.' Chính ý tưởng này nghiền nát anh ta, giết chết anh ta; anh ta mất mọi niềm vui sự sống. Bây giờ không có khả năng nào cho việc là hạnh phúc, và Thượng đế này sẽ tới sáng rồi tối và hành hạ anh ta. Cho nên một hôm anh ta nói 'Thôi được, cho tôi một lâu đài vàng đẹp.' Ngay lập tức chiếc lều của anh ta trở thành lâu đài vàng, và anh ta thấy rằng toàn thể trị trấn đã có các lâu đài vàng - lâu đài lớn hơn, lớn gấp đôi, toàn vàng - chỉ lâu đài của anh ta là cái nghèo nhất.

Anh ta đi tới luật sư - vì bạn có thể đi đâu khác khi những vấn đế pháp lí như vậy nảy sinh? Luật sư nói 'Ông đừng lo nghĩ' - và tất nhiên Thượng đế không thể thắng được luật sư - luật sư nói 'Ông xin "Bây giờ, làm một cái giếng lớn trước nhà tôi mà không có thành giếng".' Thế là một cái giếng lớn xuất hiện trước lâu đài của  anh ta và hai giếng xuất hiện trước nhà của  mọi người khác. Luật sư nói 'Bây giờ hỏi xin "Làm cho tôi thành một mắt, để một mắt biến mất".' Người này nói 'Ông nói gì vậy?'và luật sư nói 'Đợi đã. Luật là luật.' Một mắt của anh ta biến mất và cả hai mắt của các hàng xóm cũng biến mất. Bây giờ, toàn thể thị trấn mù... hai giếng trong từng vườn lâu đài... Mọi người bắt đầu rơi vào giếng, mọi người bắt đầu chết. Và người này hoàn toàn sung sướng. Anh ta nói 'Bây giờ, ham muốn của tôi được hoàn thành!'

Cho nên, tôi biết, Sudha, bạn sẽ trong khó khăn đấy. Tôi tuyên bố bạn là phi thường, nhưng mọi người khác, mọi hàng xóm của bạn - ngay cả Pramod - là phi thường gấp đôi.

Và xin đừng đi tới luật sư!

Câu hỏi thứ hai:

Tôi có thể biết câu hỏi mà câu trả lời của nó thầy không biết không?

Thực ra, tôi không biết câu trả lời cho bất kì câu hỏi nào. Mọi điều tôi liên tục làm là phá huỷ người hỏi, và câu hỏi. Nó không phải là việc trả lời. Cứ nhìn vào điều đã xảy ra cho Sudha - bị phá huỷ, bị giết chết! Đây có là câu trả lời không? Tôi không biết một câu trả lời nào, nhưng một khi bạn hỏi câu hỏi, bạn ở trong tay tôi. Thế thì tôi đẩy bạn theo cách này cách nọ, thế thì tôi  đánh bạn theo cách này cách nọ. Hỏi câu hỏi, và bạn bị mắc bẫy; đầu tiên tôi cố phá huỷ câu hỏi, và thế rồi phá huỷ người hỏi.

Nhưng đó là toàn thể chức năng của Thầy. Thầy không có đó để trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của bạn; thầy phải phá huỷ cái ngu xuẩn của bạn để cho không câu hỏi nào nảy sinh. Cho nên bạn không thể hỏi một câu hỏi mà không bị mắc bẫy trong nó.

Người hỏi dường như là người mới, tên anh ta là P. Jagannath Patro. Anh ta phải là người mới tới - không quen thuộc với cách mọi sự được giải quyết ở đây.

Tôi nhớ tới một câu chuyện...

Mulla Nasruddin được cho làm Thẩm phán Hoà giải. Ngày đầu tiên ông ấy ở toà án một người chạy xô vào. Và người này chỉ mặc mỗi quần lót - gần như trần truồng - và kêu lên 'Tôi bị cướp! Bắt lấy bọn đã lừa tôi và cướp tôi!'

Và Mulla Nasruddin hỏi 'Ông đã bị cướp ở đâu? Trong thị trấn này à?' Anh ta nói 'Vâng, trong thị trấn này, ngay vùng ngoại ô. Tôi đi tới Mecca trên cuộc hành trình tôn giáo. Tiền của tôi đã bị lấy mất, quần áo của tôi đã bị lấy mất - vợ tôi cũng bị lấy mất! Tôi đã bị cướp sạch. Cứu tôi với, và ông là quan toà ở đây cho nên làm cái gì đó đi.'

Mulla nói 'Không, vụ này không trong phạm vi quyền lực của tôi. Nó không trong qui tắc của tôi. Ông đi sang làng bên đi.' Anh ta nói 'Tại sao? Tôi đã bị cướp ở đây mà.' Và Mulla nói 'Không, vì những người đó đã cướp ông không thể thuộc thị trấn này, họ phải thuộc vào làng bên cạnh.' Người này nói 'Làm sao ông có thể chắc chắn thế?' Mulla nói 'Tôi tuyệt đối chắc chắn. Mọi thứ được làm toàn bộ ở đây. Nếu như họ ở làng này, họ chắc đã lấy cả quần lót của ông nữa. Chúng tôi không làm mọi sự một cách bộ phận thế. Ông đi sang làng khác nào đó đi; những người này phải thuộc về chỗ khác nào đó, họ không thể thuộc về  làng tôi được, chừng ấy là chắc chắn. Tôi biết người của tôi, họ làm mọi thứ theo cách toàn bộ, theo cách tuyệt đối. Quần lót của ông là đủ bằng chứng rằng ông đã không bị cướp bởi người của tôi.'

Khi bạn hỏi  một câu hỏi, bạn đang đưa đầu bạn cho tôi. Đó là lí do tại sao đệ tử hỏi một câu hỏi: người đó đang đề nghị 'Chặt đầu tôi đi'. Câu hỏi chỉ là cái cớ, người đó đang nói 'Phá huỷ tâm trí này đi.' Tôi không trả lời bạn vì câu trả lời sẽ không giúp đỡ; nó sẽ làm cho bạn thành am tường hơn. Tôi không ở đây để làm cho bạn am tường hơn.

Mọi tri thức mà bạn có đều phải bị lấy đi; bạn phải bị cướp nó đi, và bị cướp một cách toàn bộ về nó - thậm chí cả quần lót cũng không bị bỏ lại.

Nếu tôi có thể phá huỷ mọi điều bạn đã mang như tri thức, nếu tôi có thể giúp bạn dỡ bỏ điều bạn đã học, nếu tôi có thể giải ước định cho bạn khỏi mọi ước định của bạn, thế thì việc biết sẽ nảy sinh trong bạn. Việc biết là năng lực bên trong của bạn, nó là trực giác của bạn.

Câu hỏi này đang nảy sinh trong bạn vì việc biết của bạn bị cản trở, vì việc biết cái 'tôi' của bạn không vận hành, do đó có câu hỏi này; bằng không, bản thân bạn sẽ giải quyết nó, bạn sẽ không đi và hỏi bất kì người nào.

Và ai có thể giải câu hỏi của bạn nếu bạn không thể giải nó? Và làm sao bất kì người nào khác có thể giải được nó? Câu hỏi của bạn ngụ ý toàn thể cuộc sống của bạn trong nó; nó không chỉ là câu hỏi, nó chỉ là chỉ dẫn về nghìn lẻ một thứ. Khi bạn hỏi một câu hỏi, câu hỏi đó không ai khác có thể hỏi, duy nhất bạn có thể hỏi nó. Điều đó là đặc biệt, vì để hỏi câu hỏi đó bạn phải sống một loại sự sống nào đó, bạn phải bị ước định theo cách nào đó, bạn phải trải qua những kinh nghiệm nào đó. Không ai khác đã trải qua những kinh nghiệm đó ngoại trừ bạn. Câu hỏi này nảy sinh trong bạn; nó là việc nở hoa của mọi điều vô nghĩa đã được dạy cho bạn, mọi kinh sách đã được nạp vào trong máy tính sinh học của bạn, mọi cuốn sách mà bạn đã  đọc. Nhà thờ, tu sĩ, bố mẹ - tất cả được bao hàm trong nó.

Câu hỏi không phải là điều đơn giản, nó là hiện tượng rất phức tạp. Và tôi không ở đây để trả lời nó. Nếu tôi trả lời nó, bạn sẽ thu thập thêm chút ít tri thức, bạn sẽ về nhà biết thêm chút ít so với khi bạn đã tới. Tôi sẽ không giúp được bạn, tôi sẽ làm bạn nặng gánh hơn. Tri thức của bạn là tảng đá đang cản trở bạn khỏi việc biết. Tri thức là chất độc không cho phép bạn biết. Tri thức phải hoàn toàn bị phá huỷ để cho bạn có thể còn lại một mình và trần trụi.

Người ta có thể đi tới Thượng đế chỉ khi người ta hoàn toàn trần trụi. Sự trần trụi đó là hồn nhiên, sự trần trụi đó là như trẻ con, sự trần trụi đó là  thuần khiết của tim, sự trần trụi đó là tim. Tâm trí đầy tri thức, tim là tuyệt đối trống rỗng.

Công việc của Thầy là giúp bạn nhẹ gánh. Cho nên tôi không trả lời câu hỏi của bạn, tôi phá huỷ chúng. Và  nếu tình huống là đúng, tôi không chỉ phá huỷ câu hỏi, tôi phá huỷ người hỏi nữa. Và nếu bạn không hiện hữu, thế thì bạn sẽ biết cái đang đấy. Khi bạn không hiện hữu, Thượng đế hiện hữu.

Bạn hỏi tôi: Tôi có thể biết câu hỏi mà câu trả lời của nó thầy không biết không?

Bây giờ, tại sao bạn đã hỏi câu hỏi này? Nó phải tới từ bản ngã lớn, dường như bạn đang trong tranh luận với tôi, dường như bạn muốn đánh bại tôi. Bạn muốn hỏi một câu hỏi mà câu trả lời tôi không biết - tại sao? Để cho bạn có thể có cảm giác rằng bạn là người có câu hỏi tới mức không người chứng ngộ nào có thể trả lời được nó sao?

Bạn không quan tâm tới việc giải quyết vấn đề của cuộc sống của bạn, bạn quan tâm nhiều hơn trong việc phô ra tri thức của bạn. Nhưng bạn không thể đánh bại được tôi vì tôi không trả lời câu hỏi chút nào. Nếu như tôi trả lời các câu hỏi thế thì có hàng nghìn câu hỏi mà tôi không thể trả lời được. Nhưng tôi không trả lời câu hỏi chút nào - điều đó không phải là điều xảy ra ở đây. Đây không phải là chỗ của thảo luận, tranh luận, đây là chỗ của yêu. Bạn không ở đây để tranh cãi với tôi. Nếu bạn ở đây để tranh cãi với tôi, bạn đang làm phí thời gian của bạn. Nếu bạn ở đây để hiện diện cùng tôi - không để tranh cãi, mà để cảm, mà để hiện hữu - nếu bạn ở đây để cảm sự hiện diện của tôi, chỉ thế thì bạn nên ở đây, bằng không thì không nên ở đây.

Nếu như tôi chỉ trả lời các câu hỏi thế thì bạn có thể hỏi hàng nghìn câu hỏi. Và chúng sẽ không phải là rất lớn lao gì; bạn có thể hỏi các câu hỏi đơn giản: Timbuktu ở đâu? Và tôi có thể không có khả năng chỉ chi tiết đích xác nó ở đâu; tôi chỉ đọc cái tên này. Timbuktu là một chỗ nhỏ - đôi khi tôi thậm chí không thể hình dung ra được nước nào đó ở đâu. Địa  lí của tôi kém, toán học của tôi cũng kém; về lịch sử tôi tuyệt đối ngớ ngẩn - mọi thứ lộn tùng phèo. Thế thì bạn có thể hỏi cả nghìn lẻ một câu hỏi: Khi nào Socrates lấy Xanthippe? Tôi sẽ không có khả năng trả lời bạn. Bạn có thể tìm thấy hàng triệu câu hỏi - điều đó không phải là vấn đề chút nào - nhưng đó không phải là chủ định của con người bạn ở đây hay con người tôi ở đây. Nó không phải là loại cạnh tranh giữa người hỏi và người trả lời - chúng ta không tranh cãi về bất kì cái gì - chúng ta chỉ ở đây để ở cùng nhau, chúng ta học cách ở cùng nhau.

Bạn ở đây để ngấm năng lượng mà tôi là. Bạn ở đây để uống rượu mà tôi là. Đây là chỗ cho người say.

Bây giờ, thưa ngài, Jagannath Patro, bạn đã tới nhóm sai rồi. Đây không phải là chỗ cho bạn chừng nào bạn chưa sẵn sàng đi vào một chiều khác toàn bộ - chiều mà câu hỏi không được trả lời nhưng bị phá huỷ.

Khi tâm trí đi tới trạng thái không câu hỏi nào còn lại vì mọi câu hỏi đã bị phá huỷ, khi tâm trí trong trạng thái không hỏi, đó là sự rõ ràng, đó là sự trong suốt, đó là nơi tỏ ngộ xảy ra, đó là nơi người ta đi tới tiếp xúc với sự tồn tại.

Không phải bởi việc trở nên am tường mà bạn sẽ biết, chính bởi việc trở thành hồn nhiên mà bạn sẽ biết.

Câu hỏi thứ ba:

Tại sao các phương pháp được cần khi việc thoát ra có thể xảy ra ngay lập tức, ở đây và bây giờ? Tôi mệt mỏi về các chuyến đi thế, Tôi phải cố gắng thêm bao nhiêu chuyến đi nữa chỉ để tìm ra chúng không có tác dụng? Tôi biết vấn đề là trong tôi và tôi biết không có vấn đề gì. Cho nên bây giờ thì cái gì?

Mở hội bây giờ. Hát, múa, yêu, hiện hữu.

Bạn nói: Tại sao các phương pháp được cần khi việc thoát ra có thể xảy ra ngay lập tức, ở đây và bây giờ?

Vì bạn không thể tin cậy vào tôi, đó là lí do tại sao. Bạn không thể tin cậy tôi. Tôi liên tục tuyên bố rằng các bạn là chư phật, đã chứng ngộ rồi, nhưng bạn hoài nghi về điều đó. Bạn có thể tin - điều đó nữa cũng rất miễn cưỡng - rằng một Phật Gautam có thể đã trở nên chứng ngộ, có thể, có lẽ. Một Jesus đã trở nên chứng ngộ, có thể. Bạn có thể nhân nhượng một cách miễn cưỡng chừng nấy, nhưng nhân nhượng rằng bạn được chứng ngộ là quá nhiều. Bạn không thể trao món quà như vậy cho bản thân bạn; bạn chống lại bản thân bạn thế, bạn kết án thế với bản thân bạn. Bạn có thể lập tức chấp nhận điều đó nếu ai đó nói rằng bạn là tội nhân. Cứ nghĩ về nó mà xem; nếu ai đó nói bạn là  tội nhân, bạn sẵn sàng cúi mình. Cho dù trên bề mặt bạn phủ nhận nó, sâu bên dưới bạn biết rằng người đó là đúng vì từ chính lúc bắt đầu bạn đã được dạy - bạn đã bị đầu độc - rằng bạn là tội nhân. Việc dạy này đã đi vào trong chính máu và xương và tuỷ của bạn; nó đã trở thành một phần của bạn rằng 'mình là tội nhân'. Mọi tôn giáo của thế giới đã từng dạy điều này; trong nhiều thế kỉ, thế hệ tiếp thế hệ đã từng làm chỉ một việc: kết án con người.

Bạn thậm chí không nhận biết về việc tự kết án mà bạn có cho bản thân bạn, việc ghét điều bạn có cho bản thân bạn. Bạn không yêu bản thân bạn, làm sao bạn có thể cho phép bản thân bạn là Phật?

Thoát ra có thể xảy ra ở khoảnh khắc này, nhưng bạn sẽ không cho phép điều đó, do đó phương pháp được cần tới. Nếu mọi người có thể  tin cậy tôi, thế thì không có nhu cầu về bất kì phương pháp nào. Phương pháp sẽ không giúp cho việc thoát ra. Để tôi nhắc cho bạn, phương pháp chỉ sẽ giúp bạn tin cậy vào tôi. Cho nên tôi gửi bạn vào các nhóm trị liệu. Teertha và Divya và Siddha và Amitabh và Pradeepa - những người này sẽ làm việc trên bạn. Họ sẽ giúp chỉ một điều: họ sẽ giúp bạn tin cậy vào tôi.

Toàn thể chức năng của nhóm trị liệu ở đây là khác toàn bộ với nó ở phương Tây; nó có nghĩa và ý nghĩa khác toàn bộ. Nó là để tạo ra tin cậy, nó là để tạo ra chút ít yêu cho bản thân bạn, nó là để tạo ra việc chấp nhận. Thế rồi tôi gửi bạn vào thiền, những cách thiền đó là việc tẩy rửa.

Thiền tẩy rửa chỉ là ném ra mọi năng lượng bị đè nén mà đang sôi lên trong bạn, mà sẽ không cho phép bạn tin cậy. Thiền động, Kundalini, và những cách thiền khác sẽ lấy đi  nhiều năng lượng đang cản trở; nó sẽ được xả ra. Dần dần, dần dần bạn sẽ trở nên có năng lực tin cậy. Chính chỉ vì thiếu tin cậy mà phương pháp phải được phát minh ra. Nếu bạn đã tin cậy, thế thì không có nhu cầu về bất kì phương pháp nào.

Bạn hỏi tôi: Tại sao các phương pháp được cần khi việc thoát ra có thể xảy ra ngay lập tức, ở đây và bây giờ?

Thoát ra bao giờ cũng xảy ra tức khắc; dù nó xảy ra hôm nay hay ngày mai nó bao giờ cũng xảy ra tức khắc, bất thần. Nó là kinh nghiệm bất thần, chớp loé, và toàn thể quá khứ biến mất; bạn đột ngột bị cắt rời khỏi quá khứ, bạn trở nên gián đoạn với nó. Cái cũ biến mất và cái mới được sinh ra. Và cái mới không phải là việc sửa đổi cái Cũ; nó không có quan hệ gì với cái cũ, nó đơn giản không được quan hệ với cái cũ. Cái cũ đã không tạo ra nó, nó không là hiệu quả của cái cũ, nó hoàn toàn không quan hệ với cái cũ.

Krishnamurti đã từng nói cùng điều này trong ít nhất năm mươi năm, nhưng chẳng có gì mấy đã xảy ra. Ông ấy liên tục nói rằng nó là có thể ngay bây giờ - nhận biết, thức tỉnh. Và mọi người liên tục nghe, vì vấn đề là họ không thể tin cậy vào Krishnamurti rằng điều này có thể là ngay bây giờ. Tâm trí họ chăng tơ và thêu dệt bên trong 'Điều này là không thể được - làm sao nó có có thể được? Cái gì sẽ xảy ra cho nghiệp quá khứ của tôi? Tôi phải hoàn tác chúng chứ. Và về các tội ác và tội lỗi tôi đã phạm phải thì sao? Tôi phải bị trừng phạt vì chúng. Và về Ngày Phán xử cuối cùng thì sao? Làm sao nó có thể xảy ra ngay bây giờ?' Sâu bên trong những huyên náo vô ý thức vẫn tiếp tục mãi. Và bạn liên tục nghe...

Thấy thất  bại của Krishnamurti, tôi đã phát minh ra các phương pháp. Tôi đang nói về bản chất là cùng điều, vì thông điệp không thể khác. Nhưng tôi phải phát minh ra các phương pháp để  cho chúng có thể phá huỷ việc không tin cậy của bạn. Phương pháp sẽ giúp bạn trở nên được khai thông; chúng sẽ giúp bạn trở nên tuôn chảy hơn, chúng sẽ giúp bạn ít bị đông cứng hơn - chúng sẽ làm tan chảy bạn, chúng sẽ hâm nóng quá trình này của con người bạn.

Việc thoát ra sẽ xảy ra tức khắc, bất kì khoảnh khắc nào nó sẽ xảy ra. Nhưng nếu bạn sẵn sàng, nó có thể xảy ra chính khoảnh khắc này - thậm chí bạn không phải đợi thêm một khoảnh khắc.

Tại sao các phương pháp được cần khi việc thoát ra có thể xảy ra ngay lập tức, ở đây và bây giờ?

Vì bạn, không vì tôi. Từ phía tôi, tôi rất phân vân tại sao nó không xảy ra cho bạn. Nó đáng phải xảy ra, tại sao nó không xảy ra? Tại sao bạn liên tục nghe mà không hiểu nó? Tại sao bạn nghe chỉ về mặt trí tuệ? Tại sao bạn không thể lắng nghe từ tim, từ tính toàn bộ của bạn? Đó là điều ngạc nhiên thường xuyên với tôi - phép màu - rằng mọi người có thể liên tục nghe mọi ngày và có thể vẫn còn như cũ, do đó có các phương pháp. Phương pháp không dành cho việc thoát ra, bạn sẽ không trở nên chứng ngộ qua bất kì cách thiền nào, không; không người nào đã bao giờ trở nên chứng ngộ qua bất kì cách thiền nào, nhưng thiền giúp đỡ. Theo cách phủ định chúng giúp đỡ; chúng loại bỏ các tảng đá và dòng nước bắt đầu chảy. Chúng không tạo ra dòng nước, chúng không thể tạo ra nó được - làm sao đá có thể tạo ra dòng nước được? Chúng chẳng liên quan gì tới bản tính của dòng nước, nhưng chúng có thể ngăn cản nó.

Vì có những thứ đang ngăn cản bạn khỏi tin cậy vào khoảnh khắc, tin cậy vào Thượng đế, tin cậy vào sự sống, tin cậy và sự tồn tại, bạn đã co lại trong sợ, trong nghi ngờ. Trong nghi ngờ và sợ bạn đã bọc sắt bản thân bạn chỉ để an ninh, an toàn; bạn đã tạo ra giáp sắt lớn quanh bản thân bạn. Thân thể  bạn không còn là mở cho sự tồn tại; nó đã trở thành đóng. Các cửa sổ của bạn, các cửa ra vào, tất cả đều bị đóng lại. Mặt trời mọc - vâng, mặt trời mọc buổi tối - nhưng nó không thể xuyên thấu vào trong bạn. Nó liên tục mọc, nó liên tục gõ cửa nhà bạn, nhưng cái gõ là tinh tế - tinh tế, im lặng tới mức bạn không thể nghe thấy nó trong tâm trí ồn ào của bạn, trong huyên thuyên thường xuyên đó đang diễn ra bên trong bạn.

Những phương pháp này là phương pháp phủ định; chúng sẽ không cho bạn chứng ngộ, nhưng chúng sẽ loại bỏ các rào chắn. Và một khi rào chắn bị loại bỏ, một khi mọi rào chắn bị loại bỏ, chứng ngộ xảy ra. Nó không là cái gì mà bạn phải đạt tới; khi bạn sẵn có... có việc thoát ra, giải thoát.

Bạn nói: Tôi mệt mỏi thế với các chuyến đi.

Thực thế à? Tôi không nghĩ vậy. Nếu người ta thực sự mệt, thế thì các chuyến đi của người ta được kết thúc. Bạn vẫn còn hi vọng - có thể vẫn có chuyến đi nào đó, cách đi nào đó để cho bạn có thể đạt tới. Bạn vẫn đang hi vọng. Bạn đang liếc nhìn. 'Có thể mình đã thất bại chín mươi chín lần, nhưng ai biết? Mình có thể thành công lần thứ một trăm chứ. Mình đã thất bại mãi cho tới giờ, nhưng ai biết? Mình có thể thử phương pháp sai, và có thể có phương pháp đúng nào đó. Mình đã thất bại vì mình có thể đã ở cùng với Thầy sai, và có thể có Thầy đúng nào đó. Mình đã thất bại vì mình đã không đưa mọi năng lượng của mình vào trong nó; nếu mình đưa mọi năng lượng của mình vào trong nó mình có thể thành công. Mình đã thất bại vì thời gian chưa  chín muồi cho nó và giờ thời gian có thể chín muồi.' Và cả nghìn lẻ một cớ bạn bao giờ cũng có thể tìm thấy khi bạn muốn đi tiếp chuyến đi mới. Nếu bạn thực sự mệt mỏi, thế thì ai ngăn cản bạn? Thế thì quên mọi thứ về chuyến đi đi, thảnh thơi, mở hội, hiện hữu.

Tôi mệt mỏi thế về các chuyến đi. Tôi phải cố gắng thêm bao nhiêu chuyến đi nữa chỉ để tìm ra chúng không có tác dụng?

Không cái gì làm việc bao giờ, không cái gì đã làm việc bao giờ, vì không cái gì được cần cho nó làm việc. Sự sống diễn ra hoàn toàn tốt - không có nhu cầu làm bất kì cái gì. Nhưng cái nhìn này chỉ tới dần dần, khi bạn đã thất bại đi thất bại lại mãi. Nó chìm vào trong rất chậm. Tâm trí chúng ta rất ương ngạnh, cứng rắn, như đá; chúng không là đất mềm - chúng không cho phép bất kì cái gì chìm vào trong dễ dàng. Do đó đôi khi phải mất nhiều kiếp cho một người nhận ra rằng không cái gì đã bao giờ làm việc. Và đó là khoảnh khắc lớn khi người ta nhận ra rằng không cái gì đã bao giờ làm việc, không cái gì có thể làm việc. 'Toàn thể nỗ lực của mình để đạt tới đã là tuyệt đối sai từ chính lúc ban đầu. Nó đã sai vì mình đang cố đạt tới cái đã là hoàn cảnh rồi. Nó là sai vì mình đang tìm và nó đã có bên trong mình.'

Mọi nỗ lực là vô nghĩa. Nếu một người thông minh, người đó sẽ hiểu nó sớm. Nếu người đó không thông minh, người đó sẽ mất chút thời gian lâu hơn; điều đó tuỳ thuộc vào thông minh của bạn. Người rất thông minh, chăm chú, tỉnh táo, nhận biết, sẽ thấy ra vấn đề trong một khoảnh khắc; trong một cú đánh đầu người đó sẽ biến mất. Người đó sẽ thấy ra vấn đề và mọi thứ được kết thúc - mọi khổ, mọi địa ngục, mọi tìm kiếm.

Tôi mệt mỏi thế về các chuyến đi, bạn nói. Tôi phải cố gắng thêm bao nhiêu chuyến đi nữa chỉ để tìm ra chúng không có tác dụng?

Tất cả phụ thuộc bạn thôi. Bạn có thể làm chuyến đi từ tôi.

Bây giờ, câu hỏi này là từ Hal Duggan, và anh ấy sẽ nhận tính chất sannyas vào ngày hai  mươi. Điều đó tuỳ thuộc vào bạn; điều đó nữa cũng có thể trở thành chuyến đi. Từ phía tôi thì nó không có; nó là kết thúc của mọi chuyến đi. Nó chỉ là tuyên bố rằng thế là đủ rồi. Tính chất sannyas là lời tuyên bố rằng 'Tôi sẽ  không đi vào bất kì chuyến đi nào thêm nữa',  rằng mọi phương pháp đã thất bại, và mọi con đường đã thất bại, rằng mọi con đường đều dẫn đi lạc lối, rằng 'Tôi sẽ không bị mắc vào bất kì phương pháp nào, vào bất kì con đường nào, thêm nữa.' Tính chất sannyas là từ bỏ mọi phương pháp, mọi con đường, mọi chuyến đi - phiêu diêu ảo giác hay cách khác.

Nhưng bạn cũng có thể làm tính chất sannyas thành chuyến đi - điều đó tuỳ ở bạn - và thế thì bạn sẽ bỏ lỡ lần nữa. Tính chất sannyas không phải là chuyến đi. Nó là việc nhận ra rằng mọi chuyến đi nhất định thất bại. Nó là việc đi ra khỏi mọi chuyến đi, nó là đi về nhà. Nó là việc nhận ra sự kiện rằng bạn không phí hoài năng lượng và thời gian của bạn vào việc tìm bất kì cái gì thêm nữa, bạn không liên tục chờ đợi bất kì cái gì xảy ra trong tương lai, vì nó đã xảy ra rồi - nó bao giờ cũng đang xảy ra. Múa, hát, mở hội, hiện hữu.

Thượng đế hiện hữu, ngài đã không để được tìm. Thượng đế đã hiện hữu rồi, bạn không khám phá ra ngài. Mọi điều bạn phải làm là múa điệu múa điên, bạn phải múa theo cách điên tới mức mọi cánh cửa được ném ra mở. Bạn phải hát với tính toàn bộ tới mức bản ngã tan biến trong tính toàn bộ đó. Bạn phải ở trong lời cầu nguyện, trong lòng biết ơn, với đam mê và mãnh liệt tới mức cái toàn thể bắt đầu tuôn chảy hướng tới bạn; việc chờ đợi của bạn trở thành trường từ.

Tính chất sannyas không phải là chuyến đi. Cho nên, Hal Duggan, nhớ điều đó, nó không phải là chuyến đi. Đừng thu tính chất sannyas thành chuyến đi.

Tôi không là chuyến đi. Tôi không ở đây để tạo ra lệ thuộc mới cho bạn, tôi ở đây để làm cho bạn tự do, tự do toàn bộ. Đó là lí do tại sao tôi không cho bạn bất kì kỉ luật nào, tôi cho bạn chỉ nhận biết. Đó là lí do tại sao tôi không cho bạn bất kì tính cách nào, tôi cho bạn chỉ tỉnh táo. Và từ tỉnh táo nếu tính cách nảy sinh, tốt. Và từ nhận biết tính cách chắc chắn nảy sinh, nhưng là tính cách rất linh động và tuôn chảy. Nó không phải là cách thức cố định của sự sống, vì mọi cách thức là chết, tù đọng. Tính cách nảy sinh từ ý thức, nhưng ý thức liên tục thay đổi, cho nên tính cách liên tục thay đổi; ý thức liên tục phản ánh từng khoảnh khắc thực tại mới đang xảy ra, và tính cách liên tục đáp ứng với thực tại mới đang xảy ra. Có việc điều chỉnh liên tục, điều chỉnh tự phát, giữa bạn và cái toàn thể.

Những người có tính cách cố định bao giờ cũng bị điều chỉnh sai, vì họ có tính cách cố định và sự sống không có tính cách cố định. Thượng đế là vô tính cách, và nếu bạn có tính cách bạn sẽ không bao giờ gặp Thượng đế, vì tính cách của bạn sẽ giới hạn bạn vào trong cái áo vét chật nào đó; bạn sẽ trở thành bản đúc sẵn, bạn sẽ  không là sinh linh sống thêm nữa; bạn sẽ là danh từ chứ không là động từ.

Thượng đế là động từ không là danh từ. Thượng đế là quá trình, sự năng động; và con người của tính cách, cái gọi là con người của tính cách, là đờ đẫn, chết. Người đó phải là đờ đẫn và chết, vì nếu như người đó nhận biết người đó chắc phải thấy những thay đổi đang xảy ra quanh người đó và người đó chắc phải thay đổi tương ứng. Người đó phải vẫn còn bị dùng thuốc ngủ trong vô ý thức của người đó, người đó phải vẫn còn bị cố định với tính cách của người đó vì người đó bao giờ cũng sợ rằng cái gì đó có thể xảy ra và người đó có thể phải thay đổi tính cách của mình. Người đó không muốn thay đổi tính cách của mình cho nên người đó liên tục vẫn còn vô nhận biết về mọi thứ đang thay đổi. Người đó cũng tạo ra xã hội không thay đổi. Đó là lí do tại sao ở phương Đông xã hội vẫn còn không thay đổi, chính là vì cái gọi là sự ám ảnh 'tính cách'. Nếu một người phải có tính cách cố định, thế thì xã hội cũng phải là hình mẫu cố định; chỉ thế thì người đó sẽ được điều chỉnh, bằng không sẽ có khó khăn.

Ở phương Đông hàng nghìn năm đã trôi qua và mọi sự đã vẫn còn gần như cùng một thứ; họ đã không thay đổi - họ đã không được phép thay đổi vì thế thì có sợ. Và đó là điều đang xảy ra  ở phương Tây bây giờ: vì mọi thứ đang thay đổi, mọi người đang mất đi tính cách, và những người lãnh đạo tôn giáo phương Tây bị lo nghĩ rất nhiều. Sự sống đang thay đổi nhanh; khoa học đã đưa ra nhiều năng lượng tới mức sự sống liên tục thay đổi. Và người ta phải thay đổi cùng nó, người ta phải giữ nhịp cùng sự sống. Và nếu người ta phải giữ nhịp cùng sự sống, người ta không thể duy trì cách thức cố định. Rất dễ sống trong làng Ấn Độ và vẫn còn trong cách thức cố định; rất khó sống ở New York với cách sống cố định - bạn phải hay thay đổi hơn.

Cho nên người phương Đông nghĩ rằng người phương Tây không có tính cách nào. Điều thực tại thực ra là ở chỗ phương Tây đã trở nên sống động hơn, thay đổi hơn, và phương Đông vẫn đờ đẫn và chết, cố định, bị ám ảnh và sợ sệt. 'Nếu bất kì cái gì thay đổi ở bên ngoài thế thì tôi sẽ phải thay đổi bên trong nữa, vì bên trong của tôi phải tương ứng với bên ngoài.'

Những thay đổi nhỏ đem tới khó khăn. Chẳng hạn, từ khi điện tới Ấn Độ, nhiều người Jaina đã bắt đầu ăn ban đêm. Bây giờ, trong nhiều thế kỉ họ đã không ăn ban đêm - họ đã có cách thức cố định - nhưng khi điện tới, nghi ngờ nảy sinh, hoài nghi nảy sinh. Bây giờ, vấn đề là gì? Điện có đó, ánh sáng có đó - không có sợ bất kì côn trùng nào hay bất kì kiến nào chui vào thức ăn của bạn - bạn sẽ không giết bất kì cái gì. Bây giờ trong đêm bạn có thể có nhiều ánh sáng hơn bạn có ban ngày, nhiều người Jaina thế bắt đầu ăn ban đêm. Bây giờ, vấn đề là gì? Và khi một thứ sụp đổ, thế thì các thứ khác bắt đầu sụp đổ, vì mọi thứ được kết nối; mọi thứ được kết nối với nhau. Nếu bạn có thể ăn ban đêm và Mahavir là sai về điều đó, có thể ông ấy là sai về những điều khác nữa.

Đó là lí do tại sao nhà thờ đã từng tranh đấu chống lại khoa học, vì khoa học tạo ra nghi ngờ. Nhà thờ đã tin rằng trái đất là phẳng, và thế rồi khoa học bắt đầu nói nó không phẳng, nó hình cầu. Bây giờ, nếu Jesus là sai về một thứ, tại sao ông ấy không thể sai về những thứ khác? Thế thì ông ấy không còn là không thể sai được; nghi ngờ sẽ nảy sinh. Ông ấy có thể sai về Thượng đế nữa, ông ấy có thể sai về Ngày Phán xử cuối cùng, ông ấy có thể tuyệt đối sai, ai biết? vì ông ấy là có thể sai.

Các tôn giáo bao giờ cũng nhấn mạnh rằng không cái gì phải thay đổi; những tôn giáo này tất cả đều trong phục vụ chết. Tôi đang cho bạn cái nhìn mới toàn bộ: tôn giáo của sống không của chết, tôn giáo của  thông minh không của ngu xuẩn, tôn giáo của sự  năng động không tù đọng, tôn giáo mà sẽ giữ cho bạn tuôn chảy cùng việc chảy của cái toàn bộ và sẽ không giữ bạn lại từ chuyển động của cái toàn thể  theo bất kì cách nào. Nó sẽ giữ bạn trong hoà điệu với cái toàn thể. Tôi không cho bạn tính cách, tôi chỉ cho tâm thức. Toàn thể nhấn mạnh của tôi là vào tâm thức.

Ngồi là Thiền, bước là Thiền, nói là Thiền, là im lặng là Thiền. Mọi thứ phải chỉ là nhận biết. Nhận biết nên là Thượng đế của bạn. Để nhận biết là luật nền tảng duy nhất, và thế thì bạn sẽ ra khỏi mọi chuyến đi; bằng không nó là khó. Bạn có thể liên tục thay đổi từ chuyến đi này sang chuyến đi khác. Người Ki tô giáo có thể trở thành người Hindu; đây chỉ là đổi tầu - chuyến đi còn lại. Người Hindu có thể trở thành người Ki tô giáo, và không cái gì thay đổi, chỉ các lời đổi; người đó sẽ không đi đền thờ, người đó sẽ đi nhà thờ.

Và cùng điều đó có thể được làm với tôi nữa, nhưng nhớ điều đó sẽ là trách nhiệm của bạn. Tôi cũng có thể trở thành chuyến đi cho bạn. Tôi không muốn trở thành chuyến đi cho bạn, tôi muốn trở thành giải thoát cho bạn. Từ phía tôi, tôi muốn bạn được giải thoát, nhưng dầu vậy, hợp tác của bạn sẽ được cần tới. Chính ý tưởng về giải thoát, và bạn có thể bắt giữ nó và làm ra chuyến đi từ nó. Và tâm trí bạn rất rất hiệu quả trong việc làm ra chuyến đi từ mọi thứ. Cảnh giác.

Hal Duggan, vào ngày hai mươi bạn sẽ trở thành sannyasin. Nhớ, đây không phải là chuyến đi, đây là kết thúc của mọi chuyến đi. Để nó là kết thúc của mọi chuyến đi. Bạn đi hành trình và hành trình và hành trình bao lâu rồi? Bây giờ, về nhà đi. Bây giờ, về nghỉ đi. Các chuyến đi đủ rồi. Học từ tôi cách nghỉ ngơi, cách thảnh thơi, cách hiện hữu.

Câu hỏi thứ tư:

Đêm qua tôi có giấc mơ này: vào nửa đêm, mặt trời xuất hiện, hoàn toàn từ chỗ của nó. Điều này rót đầy tôi với kính sợ linh thiêng, cái ở ngoài bất kì giấc mơ nào. Nhưng tại trung tâm của kính sợ có việc nhớ tới thầy và trạng thái thầy đại diện, cái ở bên ngoài mọi sợ, và nó tan biến, để tôi trong trống rỗng một số khoảnh khắc nào đó. Tôi cảm thấy tôi đã hiểu chút ít cách việc yêu thầy điên khùng có thể tạo khả năng cho tôi đi tới bất kì chỗ nào!

Anadideva, đây là kinh nghiệm hay.

Các nhà nghiên cứu hiện đại, đặc biệt các nhà nghiên cứu mơ, đã loạng choạng vớ được một loại mơ mới chỉ gần đây; họ gọi nó là mơ đột phá. Đây là mơ đột phá. Mơ bình thường, mơ thông thường, và mơ đột phá là các mơ khác nhau toàn bộ. Đây là khác biệt, điều này có tầm quan trọng lớn cho bạn, cho tất cả các bạn. Nếu bạn có thể mang phẩm chất này cho mơ, bạn sẽ có khả năng đi ra ngoài việc mơ.

Mơ đột phá là mơ trong đó một loại nhận biết nào đó nảy sinh trong bạn. Mơ bình thường là vô ý thức, thụ động; bạn đơn giản bị đồng nhất với mơ. Bạn không nhớ sự việc, bạn không nhớ bản thân bạn; bạn không nhận biết chút nào, bạn bị mất hút trong mơ. Mơ bình thường sở hữu bạn. Mơ đột phá là khác: nó không thụ động, nó là chủ động; nó không chỉ sở hữu bạn, bạn vẫn còn tỉnh táo trong nó theo cách nào đó.

Gurdjieff thường dạy các đệ tử của ông ấy về việc mơ như vậy. Đây là chìa khoá để làm việc sâu hơn trong tâm thức của bạn. Ông ấy thường nói với các đệ tử của mình 'Cố nhớ bản thân ông trong mơ, và cách duy nhất để làm điều đó là nếu ông nhớ cả ngày, chỉ thế thì ông có thể nhớ.' Cho nên phương pháp này là ở chỗ một người được trao cho công việc này phải nhớ liên tục cả ngày. Bước trên phố người đó nhớ 'Đây là mơ. Mọi cửa hàng này, những người này, người này đang đi qua, tiếng ồn này - mọi điều này là mơ. Người đàn bà có vẻ đẹp thế là mơ. Cây này là mơ.' Cả ngày người này liên tục nghĩ 'Đây là mơ, đây là mơ'; người đó lặp lại điều đó hàng triệu lần - 'Đây là mơ'. Một cách tự nhiên, ý tưởng rằng đây là mơ thấm nhuần mỗi lúc một nhiều vào trong vô thức của người đó, và nó sớm được truyền cho ý thức. Thế thì, một ngày nào đó, đột nhiên - phải mất ba tới sáu tháng thường xuyên lặp lại 'Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ' - một ngày nào đó, đột nhiên, trong mơ, người đó nhớ đây là mơ, và chính khoảnh khắc đó, một năng lượng mới đã đi vào trong việc mơ, người đó tỉnh táo, nhận biết.

Và đây không phải là phương pháp mới. Ở phương Đông, chúng ta đã dùng nó hàng thế kỉ. Thực ra, toàn thể ý tưởng 'thế giới là ảo vọng maya' không là gì ngoài phát biểu triết lí của kĩ thuật này. 'Thế giới là ảo vọng maya' nghĩa là thế giới là mơ. Bạn phải nhớ điều đó: 'Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ'; và, thế rồi, một ngày nào đó, trong mơ, bạn nhớ đây là mơ. Và thế rồi, đột nhiên, có kẽ hở giữa bạn và giấc mơ. Mơ có đó, bạn có đó, và kẽ hở có đó - bạn đã thức tỉnh trong mơ. Và khoảnh khắc bạn thức tỉnh trong mơ, mơ mất mọi sự sống, nó biến mất; nó bắt đầu biến mất, và trống rỗng lớn nảy sinh.

Đây là điều đã xảy ra cho bạn, Anadideva: bạn đã loạng choạng vớ được mơ đột phá.

Mới hôm nọ tôi đã nói về bốn giai đoạn của tâm thức: thức, mơ, ngủ say và turiya, cái thứ tư. Bình thường bạn vẫn còn trong thức, vì bạn thậm chí không thể nhớ được trong thức; việc thức của bạn gần như ngủ. Bạn chỉ thức vì cái tên. Rất hiếm khi bạn thức ngay cả khi bạn đang trong trạng thái thức - rất hiếm khi. Nếu ai đó bất thần tới với súng lục trong tay và chĩa súng vào ngực bạn, có thể trong một khoảnh khắc bạn sẽ trở nên tỉnh táo. Những khoảnh khắc đó trong cả cuộc đời của bạn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Một lần tôi du hành cùng một người bạn và chiếc xe rơi xuống sông. Người bạn lái xe. Khi xe rơi, chỉ trong vài giây mọi người trong xe trở nên tỉnh táo rằng nó sẽ rơi, vì bằng cách nào đó phanh đã không ăn, và tốc độ lại tới mức ở chỗ rẽ nào đó sự việc  trở nên tuyệt đối rõ ràng rằng bây giờ... Mọi người trong xe trở nên tỉnh táo rằng đó đã là kết thúc. Và khoảng khắc tiếp chúng tôi tất cả đều ở trong đáy sông khô - lúc đó là thời gian mùa hè - và chiếc xe lật úp. Khoảnh khắc chúng tôi chui ra... không ai bị thương, nhưng mọi người đã được biến đổi. Người lái xe bảo tôi 'Thầy đã nói về nhận biết, nhận biết, nhận biết, và tôi đã từng nghe thầy trong nhiều năm. Bây giờ, lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy điều thầy ngụ ý bởi nhận biết. Trong một khoảnh khắc, ngay trên bờ của việc rơi, tôi trở nên nhận biết; bây giờ tôi biết nó là gì. Tất cả trở thành im lặng. Mặc dầu chết là gần thế mọi thứ đã là hoàn toàn phúc lạc.'

Rất hiếm khi bạn trở nên nhận biết. Nhưng nếu bạn bắt đầu cố trở nên nhận biết - đó là điều vipassana là gì: nỗ lực để nhận biết, quan sát, quan sát từng hành động mà bạn đang làm - dần dần, dần dần, dần dần, rất chậm, bạn bắt đầu cảm thấy một loại nhận biết mới, một loại hiện diện mới. Sự hiện diện đó làm cho bạn thành một loại cá nhân khác - được tích hợp hơn, được định tâm hơn.

Mới hôm nọ tôi đã kể cho bạn câu chuyện về một sư Phật giáo người đã được một gái mãi dâm mời tới sống cùng cô ấy trong bốn tháng mùa mưa. Bây giờ, Prabuddha đã hỏi một câu hỏi, và anh ấy nói chuyện này là xấu. 'Tại sao sư Phật giáo không thể đi vào làm tình với gái mãi dâm này? Tại sao anh ta sợ?'

Anh ta không sợ. Và chuyện này không xấu. Có thể Prabuddha đã trở nên quá quan tâm tới Amrapalli và cái đẹp của cô ấy. Prabuddha phải đã bắt đầu nghĩ 'Nếu mình mà ở đó... Mình sẽ không bỏ lỡ! Và sư ngu này... và cái gì sai trong nó?' Đó không phải là vấn đề sai hay đúng. Nhưng sư này đã được định tâm thế, sư này đã  hiện diện trong bản thân anh ta, tới mức mọi điều mà gái mãi dâm này đã làm để hấp dẫn anh ta phải đã có vẻ rất chưa trưởng thành, ngu xuẩn, ngốc với anh ta. Điều gái mãi dâm đã làm để bỏ bùa mê anh ta đã là lớn lao từ phía gái mãi dâm. Cô ấy là nghệ sĩ trong nghệ thuật đó về cám dỗ mọi người, về thôi miên mọi người. Và cô ấy đã là người đàn bà đẹp. Người ta nói rằng cô ấy đã là người nổi tiếng thứ hai trong thời Phật - người nổi tiếng thứ nhất là Phật và Amrapalli là thứ hai.

Nhưng nếu sư này được định tâm và không cảm giác nào nảy sinh trong anh ta để đi vào làm tình, tại sao anh ta phải đi? Nếu anh ta đã siêu việt, tại sao anh ta phải đi?

Không phải là anh ta đã cưỡng lại; nếu anh ta cưỡng lại và đè nén thì nó sẽ là xấu. Nhưng tại sao anh ta phải mê đắm nếu không có ham muốn trong anh ta? Chỉ bởi vì gái mãi dâm sao? Tại sao câu chuyện này có vẻ xấu với Prabuddha? Không, anh ta đã rất tốt với người đàn bà này, tốt vô hạn, yêu thương vô hạn. Nhưng, tất nhiên, yêu của người được định tâm là khác toàn bộ với yêu của người không được định tâm. Anh ta đã là Phật, đó là lí do tại sao Phật đã cho phép anh ta đi. Anh ta đã đạt tới; mọi việc ham muốn đã biến mất khỏi anh ta. Bây giờ nó chỉ là đồ chơi.

Và câu chuyện này đẹp mênh mông, vì vẫn còn được định tâm, anh ta đã giúp cho người đàn bà này. Anh ta phải thực sự đã yêu người đàn bà này, vì đó là món quà lớn nhất anh ta có thể trao cho cô ấy. Nếu như anh ta đã trở nên được tham gia, người đàn bà chắc đã tống anh ta đi sớm hay muộn. Nếu anh ta đã trở nên được tham gia, người đàn bà này chắc đã không bao giờ đi tới Phật để trở thành đệ tử. Đây đã là món quà lớn nhất mà sư này có thể đã cho người đàn bà này - món quà của Phật, món quà của tính đệ tử. Anh ta đã làm bản thân anh ta thành tuyệt đối sẵn có cho người đàn bà này quan sát, thấy, theo mọi cách có thể. Anh ta đã làm sự hiện diện của anh ta được cảm thấy, và người đàn bà này đi tới biết rằng đây đã là cái gì đó được đạt tới, đây đã là cái gì đó xứng đáng. Mọi điều cô ấy đã từng làm cho tới giờ đều vô giá trị, không ý nghĩa, không bản chất. Người này có giầu có bản chất - giầu có về điều bản chất. Cô ấy đã rơi vào yêu với sư này ở bình diện cao hơn; cô ấy rơi vào yêu không chỉ với sư này mà cô ấy rơi vào yêu với samadhi, với chứng ngộ.

Thực ra,  đó đã là lí do cho cái đẹp của sư này. Cô ấy đã không đi vào trong yêu vì sư này, sư này đã là phương tiện, năng lượng đã là năng lượng của chứng ngộ, anh ta đã chói sáng. Cô ấy đã rơi vào yêu với sự chói sáng đó. Thân thể của sư này chỉ như chiếc đèn và việc chói sáng bên trong đã là ngọn lửa. Bạn không rơi vào yêu với chiếc đèn, bạn rơi vào yêu với ngọn lửa. Nếu sư này đã hành động, ngọn lửa chắc đã biến mất và người đàn bà này chắc đã tìm thấy người đàn ông bình thường - rất bình thường, không có gì đặc biệt về anh ta, không cái gì có giá trị về anh ta.

Sư này vẫn còn được định tâm... Và khi tôi nói vẫn còn được định tâm tôi không nói anh ta đã làm bất kì nỗ lực nào để vẫn còn được định tâm. Anh ta đã được định tâm; nó đã là vô nỗ lực, nó đã là tự phát, nó đã là tự nhiên. Nếu như có bất kì nỗ lực nào tham gia vào, bản thân sư này chắc đã sợ đi. Anh ta đã không sợ; anh ta ngủ trong cùng phòng với người đàn bà này. Và người đàn bà nhảy múa trần truồng quanh anh ta, và anh ta đã ngồi trong im lặng và thiền ở đó. Anh ta vẫn còn một mình. Người đàn bà phải đã thử đủ mọi cách có thể - điều đó là thách thức, điều đó là thách thức lớn với cái đẹp của cô ấy. Theo một cách nào đó điều đó đã là mất mặt, là sỉ nhục theo một cách nào đó; cô ấy phải đã cảm thấy bị tổn thương, bản ngã của cô ấy phải đã cảm thấy bị tổn thương. Cô ấy đã thử theo mọi cách để cám dỗ sư này nhưng đã thất bại lặp đi lặp lại mãi. Thế rồi cô ấy phải đã nhận ra rằng anh ta có một loại đẹp khác nào đó, anh ta có một loại hiện diện khác nào đó. Và cô ấy trở nên bị say mê với không gian đó; cô ấy đã đi theo anh ta, và trở thành đệ tử của Phật. Cô ấy đã sớm trở nên chứng ngộ. Amrapalli đã là một trong những đệ tử chứng ngộ của Phật.

Sư này đã yêu người đàn bà này, đó là lí do tại sao với lòng tốt và từ bi lớn lao anh ta đã làm cho sự hiện diện của mình thành sẵn có. Không có gì xấu trong nó; nó là tuyệt đối đẹp. Sư này đã là phúc lành, hạnh phúc.

Nhưng bạn liên tục chuyển động trong sự sống, bị hấp dẫn bởi điều này điều nọ; bạn vô nhận biết. Nếu bạn trở nên nhận biết, các hấp dẫn của bạn sẽ bắt đầu rơi rụng, biến mất.

Và khi bạn trở nên nhận biết trong mơ, mơ biến mất ngay lập tức, và có nảy sinh im lặng lớn. In lặng đó là trạng thái thứ ba, sushupti, ngủ say.

Mơ đột phá nghĩa là mơ bạn đã đi vào trong giai đoạn thứ ba - và với chút ít tâm thức. Đó là kinh nghiệm lớn, đó là cách tiếp cận thứ nhất vào trong tầng sâu nhất của con người bạn. Bên ngoài điều đó chỉ có một trạng thái thêm nữa, turiya.

Patanjali đã nói rằng giấc ngủ say là gần nhất tới samadhi; nó là vậy. Nếu bạn lấy thêm một bước nữa, bạn là Phật. Samadhi là trung tâm, turiya là trung tâm; quanh trung tâm đó tầng thứ nhất là của ngủ, tầng thứ hai là của mơ, tầng thứ ba là của cái gọi là thức của bạn. Bạn phải đi ngày càng sâu hơn. Thức là xa nhất khỏi turiya, mơ có gần hơn chút ít. Đó là lí do tại sao phân tâm học đi vào trong mơ của bạn. Thay vì nghĩ về những kinh nghiệm thức của bạn, các nhà phân tâm đi vào trong mơ của bạn, vì ở đó bạn là thực hơn, chân thành hơn, đơn giản hơn, tự nhiên hơn. Yoga đi sâu hơn chút ít, nó đi và trong sushupti, ngủ say.

Mơ đột phá là mơ đưa bạn tới sushupti. Và  sau sushupti chỉ một bước thêm nữa; Thiền và Mật tông đưa bạn vào một bước đó.

Nó đã là giấc mơ đẹp, Anadideva. Tôi sẽ đọc lại nó.

Đêm qua tôi có giấc mơ này: vào nửa đêm, mặt trời xuất hiện, hoàn toàn từ chỗ của nó. Điều này rót đầy tôi với kính sợ linh thiêng, cái ở ngoài bất kì giấc mơ nào. Nhưng tại trung tâm của kính sợ có việc nhớ tới thầy và trạng thái thầy đại diện, cái ở bên ngoài mọi sợ...

Điều này là đẹp rằng bạn có thể nhớ tới tôi trong mơ của bạn. Mọi đệ tử phải học điều đó. Tôi phải ở cùng bạn không chỉ trong việc thức của bạn mà trong việc mơ của bạn nữa. Và nếu tôi ở đó, việc mơ sẽ biến mất. Chính việc nhớ này sẽ ngắt bạn với tầng mơ.

Nhưng tại trung tâm của kính sợ có việc nhớ tới thầy và trạng thái thầy đại diện, cái ở bên ngoài mọi sợ, và nó tan biến, để tôi trong trống rỗng một số khoảnh khắc nào đó.

Những khoảnh khắc của trống rỗng là của trạng thái thứ ba, shushupti, ngủ say. Bây giờ, cố làm nó lặp đi lặp lại. Mọi đêm khi bạn đi ngủ, đi ngủ với ý nghĩ này rung động trong bạn, dao động trong bạn: 'Nếu có mơ, mình sẽ nhớ.' Nhớ tôi. Trong khi bạn đang rơi vào giấc ngủ, liên tục nhớ để cho nó thấm đẫm trong giấc ngủ của bạn. Trong khi bạn đang thay đổi từ thức sang mơ, để nó ở đó - sự hiện diện tinh tế - và thế rồi dần dần, dần dần bạn có thể biến đổi mọi mơ thông thường của bạn thành mơ đột phá, và từng mơ sẽ dẫn bạn vào trong trạng thái thứ ba, ngủ say. Và khi bạn có thể nhận biết trong ngủ say - cho dù vài khoảnh khắc - bạn đang tới gần nhà hơn. Thế rồi, một ngày nào đó, bạn sẽ có khả năng nhớ tôi ngay cả trong trống rỗng đó, và chính ngày đó bầu trời mở ra, chính khoảnh khắc đó mặt trời thực sự mọc buổi tối.

Điều rất biểu tượng là bạn đã thấy mặt trời mọc giữa đêm; nó đã ở trong trạng thái mơ. Nó sẽ sớm xảy ra nếu bạn có thể nhớ tôi trong giấc ngủ say bên ngoài cái mà không cái gì có thể được nói, nhưng bên ngoài tất cả cái đang đấy, Thượng đế hiện hữu.

Câu hỏi cuối cùng:

Oooh Osho ơi!

Toàn thể sự sống như thác đổ lên tôi!

Trời và đất, công việc và chơi đùa, mọi thứ tôi đã từng hiện hữu và làm, mọi thứ tôi

đã bao giờ muốn là,

quá khứ và tương lai phồng lên phồng lên trong quả bóng nhảy múa bây giờ!

Chứng ngộ này là chuyện điên rồ nào đó!

Em bé điên rồ, điên rồ... tuyệt đối điên rồ! Nhưng đừng sợ. Đi vào trong nó đi, và bạn sẽ sớm thấy sự lành mạnh của cái không lành mạnh, bạn sẽ sớm thấy rằng nó không điên rồ. Bạn đã điên rồ từ lâu trước nó rồi. Nó có vẻ điên rồ khi so sánh với cuộc sống của bạn mà đã xảy ra mãi cho tới giờ. Mọi người đang sống trong điên, cho nên khi họ tới ngày càng gần hơn với ánh sáng bên trong nào đó, so sánh với cuộc sống của họ nó có vẻ điên rồ. Một khi nó lắng đọng, toàn thể cuộc sống có vẻ điên rồ, và chỉ ánh sáng này, nhận biết này có vẻ lành mạnh.

Phật là lành mạnh, mặc dầu bản thân ông ấy đã lo nghĩ nhiều lần rằng ông ấy đã phát điên. Những người khác cũng nói rằng  ông ấy đã phát rồ. Một cách tự nhiên, khi mọi người đang cạnh tranh trong thế giới, và mọi người đang chạy xô theo tiền, quyền và danh, và bạn bắt đầu đi xa khỏi mọi điều vô nghĩa này; khi mọi người đang đi hướng ngoại, và bạn bắt đầu đi vào bên trong; khi mọi người đang đi theo một hướng và bạn bắt đầu đi theo hướng đối lập cực, đối lập đối xứng, điều đó có vẻ điên.

Có lần chuyện xảy ra...

Một người say đang lái xe trên phố một chiều và đi sai chiều. Anh ta phân vân, vì mọi người đã đi theo chiều khác. Cảnh sát dừng anh ta lại và hỏi anh ta 'Anh đi đâu?'

Anh ta nói 'Điều đó tôi không biết. Một điều là chắc chắn, rằng bất kì chỗ nào tôi đi tôi đều muộn vì mọi người đang đi trở lại!'

Khi bạn bắt đầu đi tới thiền, đột nhiên toàn thế giới, mọi người, đang đi một chiều và bạn đang đi theo chiều đối lập. Và mọi người nhìn bạn với hoài nghi 'Anh đang đi đâu?' Bạn cũng sẽ nhìn với hoài nghi vào bản thân bạn, và ý tưởng này sẽ nảy sinh đi nảy sinh lại 'Mình có phát rồ không?'

Nhưng người ta phải học một điều: nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, đừng lo nghĩ, vì điên khùng không thể cho bạn hạnh phúc. Nếu bạn cảm thấy ít căng thẳng, đừng lo nghĩ, vì điên khùng sẽ cho bạn nhiều căng thẳng hơn, nhiều lo âu hơn. Nếu bạn cảm thấy cùng nhau nhiều hơn, đừng lo nghĩ, thế thì bạn đang trên đường đúng - bạn đang đi hướng tới mạnh khoẻ, bạn đang đi hướng tới tính toàn thể.

Và đó là điều đang xảy ra, Punita. Bạn nói:

Toàn thể sự sống như thác đổ lên tôi!

Trời và đất, công việc và chơi đùa, mọi thứ tôi đã từng hiện hữu và làm, mọi thứ tôi

đã bao giờ muốn là,

quá khứ và tương lai phồng lên phồng lên trong quả bóng nhảy múa bây giờ!

Nhìn vào cái đẹp của điệu múa. Nhìn vào phúc lành của tự nhiên đã đổ xuống như thác đổ lên bạn. Nhìn vào phúc lành của tự nhiên đang đổ xuống như thác đổ lên bạn.

Nhìn vào tâm thức mở rộng đang phồng lên, phồng lên; nó sẽ sớm rót đầy toàn thể bầu trời - cho dùng bầu trời là không giới hạn.

Chứng ngộ này là chuyện điên rồ nào đó!

Nó là vậy, nhưng những người đã trở nên được tham gia vào trong công việc điên rồ này là những người lành mạnh duy nhất, vì vương quốc của họ là vương quốc của Thượng đế. Được phúc lành là người điên, vì vương quốc của họ là vương quốc của Thượng đế.

Xem tiếp Chương 9 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post