Read more
Powered by RedCircle
Câu
hỏi thứ nhất:
Quay
vào trong là gì?
Quay vào trong không phải là quay chút
nào. Đi vào trong không phải là đi chút nào. Quay vào trong đơn giản ngụ ý rằng
bạn đã từng chạy đuổi theo ham muốn này nọ, và bạn đã từng chạy và chạy và bạn
đã từng tới đi, tới lại với thất vọng. Từng ham muốn đó mang tới khổ, rằng không
có hoàn thành qua ham muốn, rằng bạn không bao giờ đạt tới bất kì chỗ nào, rằng
mãn nguyện là không thể được. Việc thấy chân lí này, rằng chạy theo ham muốn
không đem bạn tới đâu cả, bạn dừng lại. Không phải là bạn làm bất kì nỗ lực nào
để dừng lại. Nếu bạn làm bất kì nỗ lực nào để dừng nó lại, nó lại là chạy, theo
cách tinh vi. Bạn vẫn đang ham muốn - có thể bây giờ nó là vô ham muốn mà bạn
đang muốn.
Nếu bạn làm nỗ lực để đi vào, bạn vẫn
đang đi ra. Bất kì nỗ lực nào chỉ có thể đưa bạn ra, đi ra ngoài. Mọi cuộc hành
trình là hành trình đi ra ngoài, không có cuộc hành trình vào trong. Làm sao bạn
có thể du hành vào trong được? Bạn đã ở đó rồi, không có điểm nào đi vào. Khi
việc đi dừng lại, hành trình biến mất, khi ham muốn không còn che mờ
tâm trí bạn, bạn ở trong. Điều này được gọi là quay vào trong. Nhưng nó không
phải là việc quay chút nào, nó đơn giản là không đi ra ngoài.
Nhưng ngôn ngữ bao giờ cũng là vấn
đề khi diễn đạt những điều này.
Có chuyện ngụ ngôn cổ: Lúc đó là buổi
trưa đẹp, và một con rùa đi dạo trên đất. Và nó nghỉ lại dưới cây có ánh mặt trời
và nó lang thang trong các bụi cây chỉ vì vui sướng của việc đó. Thế rồi nó
quay lại ao. Một trong các bạn nó, con cá, hỏi 'Cậu đã ở đâu vậy?' Và nó nói 'Tớ
đi dạo trên đất.' Và cá nói 'Cậu ngụ ý gì bởi "đi dạo trên đất"? Cậu phải
ngụ ý bơi chứ gì.' Và rùa cười và nó nói 'Không, đấy không phải là bơi, nó chẳng
là cái gì như bơi cả. Nó là bước đi trên đất cứng.' Và cá nói 'Cậu có lừa hay
cái gì không? Tớ đã ở mọi chỗ rồi, cậu có thể bơi ở mọi nơi. Tớ chưa bao giờ thấy
chỗ mà cậu không thể lặn và bơi. Cậu đang nói điều vô nghĩa, Cậu có phát điên
không?'
Bạn hiểu khó khăn của cá không? Nó chưa bao giờ ở trên đất, bước đi trên đất không có nghĩa gì. Nếu rùa muốn tạo
ra nghĩa trong phát biểu của nó, nó sẽ phải nói 'Tớ đi bơi trên đất cứng.' Điều
này sẽ là ngớ ngẩn. Nhưng chỉ từ 'bơi' cá mới có thể hiểu được.
Tâm trí đầy ham muốn chỉ có thể hiểu ham
muốn. Do đó có ham muốn về Thượng đế. Nó là ngớ ngẩn, bạn không thể ham muốn
Thượng đế. Thượng đế tới với bạn khi ham muốn ra đi. Việc dừng lại của ham muốn
là việc Thượng đế tới bạn. Lần nữa, tôi đang dùng từ 'tới', điều đó là không đúng.
Vì Thượng đế đã ở đó rồi - bạn chỉ nhận ra khi ham muốn đã dừng lại. Không cái
gì đã bao giờ tới, không cái gì đã bao giờ đi, mọi thứ là như nó vậy. Đó là điều
Phật ngụ ý khi ông ấy nói: yatha bhutam - mọi sự là như chúng vậy. Không cái gì
đã đi sai, không cái gì cần được đặt cho đúng. Mọi sự là như chúng vậy, và
chúng bao giờ cũng vẫn còn như chúng vậy. Cây là xanh và hoa hồng là đỏ và mây
nổi trên trời. Mọi thứ ở nơi nó bao giờ cũng ở, là cách nó bao giờ cũng là vậy.
Đó là nghĩa của từ 'tự nhiên' - yatha bhutam.
Nhưng con người có năng lực mơ, ham muốn.
Năng lực đó để mơ là vấn đề. Thế thì bạn bắt đầu chuyển vào trong tương lai, thế
thì bạn bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai. Bạn vẫn còn ở đây, nhưng tâm trí bạn
có thể chuyển vào trong tương lai. Nó giống như mơ. Bạn rơi vào giấc ngủ ở
Poona nhưng bạn có thể mơ về Calcutta hay Chicago hay Washington hay Moscow. Bạn
ở đây cả đêm - đến sáng bạn sẽ không thức dậy ở Moscow hay Chicago, bạn sẽ thức
dậy ở Poona. Và thế rồi bạn sẽ cười, 'Mình đã lang thang quá nhiều.' Trong khi
bạn đang mơ về Moscow, bạn đã không tới đó, bạn vẫn còn ở đây.
Bạn bao giờ cũng vẫn còn ở đây. Ở đây và
bây giờ là thực tại duy nhất, không có thực tại khác. Nhưng ham muốn có thể tạo
ra mơ. Và trong ham muốn bạn liên tục chuyển ra ngoài.
Bây giờ, quay vào trong nghĩa là gì? Câu
hỏi của Đạo là có ý nghĩa, nó rất liên quan. Quay vào trong ngụ ý gì? Nó ngụ ý
thấy cái vô tích sự của ham muốn, thấy cái vô tích sự của việc mơ, thấy tính ảo
vọng của việc mơ. Trong chính việc thấy đó, ham muốn biến mất. Trong sáng tỏ
đó, ham muốn không thể tồn tại. Và khi bạn hiện hữu mà không có ham muốn, bạn ở
trong. Không phải là bạn phải quay vào trong. Không phải là đầu tiên bạn phải dừng
ham muốn, thế rồi bạn quay vào trong. Việc dừng lại của ham muốn là việc quay,
việc biến đổi - điều Jesus gọi là 'metanoia-cải tâm', chuyển đổi. Đột nhiên động
thái khác mở ra. Nó đã có đó, nhưng bạn đã không nhận biết về nó vì bạn bị ám ảnh
quá nhiều với ham muốn. Ham muốn tiền, ham muốn quyền, ham muốn danh, không cho
phép thiền của bạn nở hoa. Vì toàn thể năng lượng tuột xuống mòn mỏi trong ham
muốn.
Có thời năng lượng không vận động đi bất
kì đâu... Nhớ, tôi nhắc lại lần nữa, quay vào trong không phải là chuyển vào
trong. Khi năng lượng không vận động chút nào, khi không có chuyển động, khi mọi
sự là tĩnh lặng, khi tất cả đã dừng lại - vì thấy cái vô tích sự của ham muốn, bạn
không thể chuyển đi bất kì đâu, không có chỗ nào để đi - tĩnh lặng giáng xuống.
Thế giới dừng lại. Đó là điều được ngụ ý bởi 'quay vào trong'. Đột nhiên bạn ở
trong. Bạn bao giờ cũng ở đó rồi, giờ bạn thức tỉnh. Đêm qua rồi, sáng đã tới,
bạn thức tỉnh. Đây là điều được ngụ ý bởi Phật tính - trở nên nhận biết, thức tỉnh,
về điều đã là hoàn cảnh rồi.
Nhớ, câu nói của Bạch Ẩn: Từ chính lúc
ban đầu mọi sinh linh là chư phật. Từ chính lúc bắt đầu tới chính lúc kết thúc.
Ở bắt đầu, ở giữa, ở cuối, mọi người là chư phật. Không một khoảnh khác nào bạn
đã là bất kì người nào khác. Nhưng hoàng đế đang có ác mộng về trở thành kẻ ăn
xin, và bị hành hạ bởi ác mộng.
Câu
hỏi thứ hai:
Có
con đường trí tuệ tới chứng ngộ không?
Thứ nhất, không có con đường. Chính ý tưởng
về con đường là sai lầm. Con đường cần dẫn bạn đi xa - con đường cần đưa bạn từ
cái này tới cái nọ, từ đây tới kia, từ bây giờ tới lúc đó. Không có nhu cầu về
bất kì con đường nào cho chứng ngộ, vì chứng ngộ là ở đây. Con đường sẽ là việc
sao lãng; mọi con đường là việc làm sao lãng. Đi theo bất kì con đường nào và bạn
sẽ đi theo con đường sai - và không có con đường nào là đường đúng.
Để điều đó chìm sâu vào trong tim bạn: Không
có con đường đúng, con đường như vậy là sai. Ở trên con đường là đi vào chiều
hướng sai, vì bạn sẽ đi xa và xa khỏi bản thân bạn. Không thực sự, nhưng trong
ham muốn, trong mơ. Đó là lí do tại sao mọi tôn giáo đã trở thành thế giới khác
- chúng toàn là những con đường. Để là con đường, điều được cần là Thượng đế phải
ở xa xôi. Càng xa càng tốt, vì thế thì con đường có thể được tạo ra. Ki tô
giáo, Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Phật giáo - các con đường có thể được tạo ra.
Thượng đế phải là thực sự xa xôi - xa tới mức con đường là không kết thúc và
các tu sĩ có thể liên tục khai thác.
Trong Dostoevsky có một chuyện ngụ ngôn:
Jesus quay lại sau mười tám thế kỉ, chỉ để xem mọi sự diễn ra thế nào bây giờ.
Và ông ấy nghĩ mọi sự phải diễn ra tốt đẹp bây giờ, vì gần nửa thế giới là người
Ki tô giáo. Ông ấy xuất hiện ở bãi chợ Bethlehem, mọi người vây quanh ông ấy và
họ cười và họ đùa. Và ông ấy cảm thấy hơi chút bối rối: Chuyện gì thế nhỉ? Sao
họ cười? Và ông ấy hỏi, và họ nói 'Ông có vẻ giống Jesus - ông đã gần thành
công trong việc có vẻ giống Jesus.' Và ông ấy nói 'Nhưng ta là Jesus mà.' Và họ
cười thậm chí nhiều hơn. Và họ nói 'Dù ông là bất kì ai, hoặc ông là kẻ giả vờ
hoặc ông là thằng điên. Nhưng hãy trốn khỏi đây đi. Nếu linh mục đi tới biết, ông sẽ
bị khó khăn đấy.'
Và hôm đó là chủ nhật, Jesus ắt đã chọn
chủ nhật, và mọi người đang ra khỏi nhà thờ. Nhưng ông ấy vẫn còn đó dưới cây
chờ đợi linh mục. Vì ông ấy nghĩ 'Nếu người thường không thể nhận ra ta, ít nhất
linh mục của ta sẽ nhận ra ta.' Và linh mục tới. Và ông ta giận thế - giận theo
cùng cách như giáo sĩ Do Thái đã từng giận từ một nghìn tám trăm năm trước đây.
Và ông ta kéo Jesus xuống và bảo mọi người đưa ông ấy vào nhà thờ - người này
dường như hoặc điên hoặc nguy hiểm, kẻ giả vờ.
Jesus không thể tin được mắt riêng của
mình. 'Linh mục riêng của ta... mới chỉ vài phút trước đã từng thuyết giảng về
lời của ta.' Và điều đó đang xảy ra, cùng vở kịch này đang lại xảy ra. Và ông ấy
bắt đầu cảm thấy dường như ông ấy sắp bị đóng đinh lần nữa. Và linh mục đưa ông
ấy vào bên trong, khoá ông ấy trong một phòng nhỏ. Và ông ấy vẫn ngồi đó tự hỏi,
'Giờ cái gì sẽ xảy ra? Nhưng những người này là kiểu người Ki tô giáo gì vậy? Nếu
họ không thể nhận ra ta, thế thì họ sẽ nhận ra ai? Và họ đã từng đợi ta, và liên
tục cầu nguyện tới ta "Xin hã quay lại!" và "Chúng tôi cần người!"
Và giờ ta ở đây!' Điều này dường là không thể tin nổi.
Và cả ngày ông ấy vẫn còn trong phòng nhỏ.
Đến nửa đêm linh mục tới với chiếc đèn. Và linh mục chạm chân Christ và ông ta
nói 'Tôi đã nhận ra ngài. Nhưng tôi không thể nhận ngài ở bãi chợ được. Ngài
không được cần thêm nữa, chúng tôi đang làm việc của ngài hoàn toàn tốt thế. Và
ngài là việc gây rối lớn - ngài bao giờ cũng vậy. Ngài không cần tới, chúng tôi
đang chăm nom công việc của ngài ở đây. Và mọi thứ đã giải quyết, và ngài sẽ
làm đảo lộn nó và ngài sẽ phá huỷ mọi thứ mà chúng tôi đã làm suốt mười tám thế
kỉ này. Nó đã là cuộc hành trình gian nan nhưng giờ chúng tôi đã được chính thức
hoá. Toàn thể trái đất này thuộc về chúng tôi, gần như vậy. Mọi thị trấn đều có
nhà thờ, hàng triệu nhà truyền giáo và linh mục đang lang thang khắp thế giới cải
đạo cho mọi người sang Ki tô giáo. Sớm hay muộn, đến cuối thế kỉ này, chúng tôi
sẽ cải đạo cho toàn thể trái đất. Ngài không cần tới - vì ngài là người gây rối,
người gây rối cổ đại. Ngài sẽ bắt đầu nói những điều nguy hiểm lặp lại và mọi nỗ
lực của chúng tôi sẽ bị hoàn tác.
'Tôi thừa nhận ngài trong bóng tối ban
đêm này. Nhưng đến sáng, trước mọi người, tôi không thể thừa nhận ngài được. Tốt
hơn cả ngài nên trốn đi, bằng không tôi sẽ phải đóng đinh ngài.'
Jesus Christ gần gũi thế, là nguy hiểm cho
linh mục này. Vì thế thì linh mục không được cần tới chút nào. Người ở giữa
không được cần tới, tác nhân không được cần tới, người trung gian không được cần
tới. Khi Christ đứng bên cạnh bạn, không có nhu cầu cho bất kì người nào trở
thành móc nối. Thượng đế phải ở xa xôi, rất xa xôi, để cho linh mục có thể
đóng vai trò trở thành sứ giả. Để cho ông ta có thể trở thành chiếc cầu giữa bạn
và Thượng đế.
Mọi con đường đều do tu sĩ tạo ra. Chư phật
đã không cho bất kì con đường nào. Họ đã cho bạn hiểu biết rằng không có nhu cầu
đi bất kì chỗ nào. Bạn chỉ im lặng, bạn chỉ ở trong, và mọi thứ là sẵn có cho bạn.
Thượng đế không ở bên ngoài, Ngài là bên trong của bạn. Thượng đế không là đối
thể, Ngài là tính chủ thể của bạn. Thượng đế là bạn! Cho nên bạn đang đi đâu?
Con đường nào được cần?
Không con đường nào được cần. Không con
đường nào là đường đúng.
Bạn hỏi, Có con đường trí tuệ nào tới chứng
ngộ không?
Thứ nhất, không có con đường. Và thứ hai,
Thượng đế không thể được nhận ra và được hiện thực bởi bất kì phần nào của bạn.
Thượng đế chỉ có thể được nhận ra qua tính toàn bộ của bạn. Không có con đường
trí tuệ, cũng không có con đường tình cảm, không có đầu, không có tim. Bạn tới
Thượng đế như sự hiện hữu toàn bộ, mọi thứ được bao hàm trong nó. Trí tuệ của bạn,
tình cảm của bạn, logic của bạn, yêu của bạn, máu bạn, xương bạn, tâm can bạn.
Mọi thứ được bao hàm trong nó, bạn như tính toàn bộ. Nhưng con đường nhất định
là phân mảnh, không con đường nào có thể là toàn bộ. Cho nên có những con đường
trí tuệ - ở Ấn Độ họ gọi chúng là ghyana yoga, con đường của tri thức. Thế rồi
có con đường tình cảm - bhakti yoga, con đường của sùng kính. Và thế rồi có con
đường của hành động - karma yoga.
Con người có ba tầng trong bản thân mình:
biết, cảm, làm. Bây giờ, ba con đường này được tiến hoá vì ba tầng này trong bản
thân con người. Trí tuệ có thể biết nhưng không thể cảm. Xúc cảm có thể cảm
nhưng không thể biết. Hành động có thể làm nhưng không thể biết, không thể cảm.
Tri thức không thể làm, tình cảm không thể làm. Con người là ba ngôi này, tam
giác này: hành động, tri thức, việc cảm. Và tất cả chúng phải được tích hợp
cùng nhau trong một sự thống nhất. Chỉ thế thì bạn biết Thượng đế.
Không chỉ con người đã phân chia con người,
con người đã phân chia cả Thượng đế nữa - Thượng đế cha, Thượng đế con, Thượng
đế thánh linh. Hay, trong huyền thoại Ấn Độ, trimurti - ba mặt của Thượng đế.
Thượng đế không có mặt, Thượng đế là vô mặt. Thượng đế không có hình dạng, làm
sao Ngài có thể có mặt được? Thượng đế không là ba, Thượng đế là một. Ngay cả
nói 'một' là không đúng, vì một tạo ra ý tưởng về hai và hai tạo ra ý tưởng về
ba, và bạn tiếp diễn mãi.
Thượng đế đơn giản hiện hữu. Không một
không ba, không một không nhiều. Thượng đế là tính chất đang đây đơn giản. Và
khi bạn ở trong tính đang đây của bạn, bạn là Thượng đế. Nhớ, bạn không đi tới
gặp Thượng đế, bạn không đương đầu với Thượng đế, bạn không đi tới nhận ra rằng
'Đây là Thượng đế.' Khi bạn tới Thượng đế, bạn là Thượng đế. Thượng đế không là
cái gì đó bên ngoài bạn nhưng là cốt lõi bên trong nhất của bạn, là trung tâm của
cơn xoáy lốc.
Cho nên không có con đường, thứ nhất. Và
không có trí tuệ hay tình cảm hay các loại khác. Không có con đường, bạn phải
trở thành tính toàn bộ. Trong chính tính toàn bộ đó bạn trở thành thiêng liêng.
Trí tuệ có thể liên tục phân tích. Nó là
khô khan, nó là phân tích, nó là logic, nó không thể cảm được. Qua trí tuệ,
khoa học được sinh ra. Đó là lí do tại sao khoa học không thể nói Thượng đế hiện
hữu. Khoa học phải phủ nhận Thượng đế. Phủ nhận đó tới, vì tiền giả định của nó.
Vì khoa học chỉ tin vào lí trí, và nó tin vào lí trí rất tách rời. Tình cảm của
bạn không được phép đi vào trong điều đó. Bạn vẫn phải còn xa cách, tách rời, dửng
dưng với bất kì cái gì bạn đang nhìn vào. Bạn phải chỉ là người quan sát, không
có tình cảm, không có tim. Trái tim bạn phải không đập, tri thức của bạn phải
trống rỗng tình cảm.
Một cách tự nhiên, khoa học tình cờ gặp vật
chất. Không phải là chỉ vật chất hiện hữu; khoa học tình cờ gặp vật chất vì
phương pháp luận của nó. Phương pháp luận là tới mức tâm thức không thể bị bắt
giữ. Tâm thức bị loại ra từ chính lúc bắt đầu, phương pháp này loại trừ nó.
Chẳng hạn, nếu bạn bắt đầu nhìn qua tai
thế thì bạn sẽ tình cờ gặp chỉ âm thanh. Bạn sẽ không đi tới thấy hoa và mầu sắc
và cầu vồng và mặt trời và mặt trăng và các sao. Và sớm hay muộn bạn sẽ kết luận
rằng chỉ âm thanh tồn tại, không có hoa và không có mầu sắc.
Logic đã cho khoa học. Yêu đã cho cái gọi
là tôn giáo - tôn giáo của ngày hôm qua, tôn giáo mà không còn liên quan nữa.
Chúng đã là bộ phận như khoa học. Đó là lí do tại sao đã có nhiều xung đột thế
giữa khoa học và tôn giáo - xung đột đó không phải là ngẫu nhiên. Xung đột đó
là từ phương pháp luận. Tôn giáo về căn bản là xúc động, là tình cảm. Logic bị
phủ nhận, lí trí bị ngăn cấm. Nước mắt là được, lời cầu nguyện là được, nhưng
không có trí tuệ. Trí tuệ là kẻ thù. Cho nên khi khoa học bắt đầu tăng trưởng,
điều đã là tự nhiên là nhà thờ và những người tôn giáo sẽ trong xung đột với
nó. Tôn giáo của hôm qua đã là bộ phận như khoa học ngày nay.
Không ai đã bao giờ có khả năng thấy con
người trong tính toàn bộ của nó. Nhưng khoảnh khắc đó đã tới. Bây giờ con người
không còn ấu trĩ nữa. Khoảnh khắc đó đã tới - khoảnh khắc dành cho ý tưởng đó,
ý tưởng về tính toàn bộ, để được chấp nhận, đã tới. Và khi khoảnh khắc cho ý tưởng
nào đó tới thế thì không cái gì có thể ngăn cản được nó. Mọi nỗ lực bộ phận đã
thất bại. Khoa học đã thất bại, tôn giáo đã thất bại, chính trị đã thất bại -
chính trị ngụ ý hành động. Tất cả chúng đã thất bại. Thực ra, tính bộ phận đã
thất bại.
Phương Đông đã khổ vì nó nghiêng quá nhiều
về phần tình cảm. Do đó có nghèo nàn, do đó có khổ, vì khoa học đã không thể
tăng trưởng. Và không có khoa học sẽ có nghèo nàn, không có khoa học sẽ có cả
nghìn lẻ một vấn đề trên bình diện vật chất. Phương Tây đã phát triển công nghệ.
Nghèo nàn đã biến mất, nhiều bệnh đã biến mất, điều đó đã là phúc lành. Nhưng mặt
khác, con người cũng đã biến mất. Và con người đã biến thành máy. Trái tim
không còn vận hành, yêu không còn tuôn chảy, nước cam lồ của tình cảm đã khô đi
và con người đang trở thành sa mạc. Con người cảm thấy sự vô nghĩa và ở rất gần
việc tự tử. Các cá nhân đã từng tự tử, con số tự tử tăng lên mọi ngày. Và sớm
hay muộn, nếu cân bằng không được mang tới, nếu tính bộ phận không bị bỏ đi và
tính toàn bộ không được mang tới, có mọi khả năng con người có thể tự tử toàn cầu.
Có những chuẩn bị lớn cho điều đó.
Yêu đã biến mất khỏi phương Tây, như
logic đã biến mất khỏi phương Đông. Đây là tình huống thiên lệch.
Cách tiếp cận của tôi là cách tiếp cận của
tính toàn bộ, của tính toàn thể. Và bất kì cái gì là toàn thể, tôi gọi nó là
linh thiêng. Với tôi, bạn phải học điều này. Bạn không chọn một thứ, bạn phải
chọn tính toàn bộ. Bạn phải là con người toàn thể. Không cái gì bị bác bỏ.
Bạn phải là bất kì cái gì bạn đang là, với sự chấp nhận lớn. Khó chấp nhận tất
cả, vì nếu bạn chấp nhận logic, thế thì nó trở thành mâu thuẫn với chấp nhận
yêu. Nếu bạn chấp nhận yêu, thế thì khó cảm thấy chấp nhận logic. Nhưng bạn có
thể làm được gì? Đây là cách mọi sự là vậy. Vấn đề không phải là chọn lựa; nó
là cách bạn được làm ra, nó là cách sự tồn tại vận hành.
Sự tồn tại là ngược đời. Và con người đã
từng mang ý tưởng rất ngu si, xuẩn ngốc rằng con người không được phép ngược đời.
Cho nên khi con người chọn trí tuệ, con người phá huỷ tình cảm, vì tình cảm
không khớp với trí tuệ. Nhưng cần gì khớp? Hay khi con người chọn tình cảm, con
người trở nên đối kháng với logic và lí trí. Con người trở nên mê tín. Vì thế
thì con người sợ rằng nếu logic bước vào ,thế thì đức tin sẽ ở đâu? Thế thì đức
tin sẽ bị phá huỷ.
Nhưng tôi bảo bạn không có nhu cầu sợ. Bạn
có thể chấp nhận tất cả. Chỉ một điều phải được hiểu, rằng sự sống là ngược đời.
Và sự sống là giầu có hơn, ngược đời hơn bạn vậy. Nếu bạn có thể chứa các mâu
thuẫn, bạn sẽ là bao la. Nếu bạn có thể chứa các mâu thuẫn, bạn sẽ có sự đa dạng,
bạn sẽ có tính nhiều trong bạn, bạn sẽ có mọi chiều trong bạn. Và điều đó sẽ là
việc sinh thực của con người.
Con người còn chưa tới, con người vẫn là
khả năng xảy ra. Chúng ta chỉ tình cờ gặp và mò mẫm về con người sẽ tới. Con
người còn chưa được sinh ra, chúng ta đang trong bụng mẹ. Do đó có nhiều lo âu
thế. Và dường như ngày sinh này là rất gần. Do đó có nhiều khủng hoảng thế. Lần
đầu tiên con người sẽ được sinh ra - con người theo nghĩa của tính toàn bộ,
theo nghĩa của sự ngược đời. Theo nghĩa của tính bao la mà chứa các mâu thuẫn.
Con người nên là nhà thơ và con người nên là người yêu và con người nên là hợp
lí và con người nên là tích cực. Con người nên là tất cả. Và không có vấn đề gì
trong nó. Thực ra nếu có logic và yêu cả hai, logic sẽ hỗ trợ cho yêu và yêu sẽ
hỗ trợ cho logic. Logic của bạn sẽ không bao giờ khô khan, nước cam lồ của yêu
sẽ giữ nó luôn xanh. Nó sẽ có mầu xanh và đỏ và vàng của nó. Và nếu lí trí có
đó, yêu của bạn sẽ không bao giờ là một loại không lành mạnh, nó sẽ giữ lại phẩm
chất nào đó của tính lí trí. Nó sẽ không đưa bạn tới các cực đoan. Bạn sẽ vẫn
còn ở giữa, bạn sẽ vẫn còn được cân bằng và đối xứng.
Cho nên không có con đường trí tuệ, không
có con đường tình cảm. Tính toàn thể, tính toàn bộ được yêu cầu. Không cái gì
ít hơn điều đó sẽ có tác dụng. Bạn phải nhận rủi ro của việc là toàn bộ.
Câu
hỏi thứ ba:
Osho
ơi, thầy có dạy phóng túng trong sự sống không?
Tôi không dạy bất kì cái gì. Tôi đơn giản
làm rõ ràng mọi thứ cho bạn, tôi không dạy. Tôi không cho bạn bất kì ý thức hệ
nào, tôi chỉ cho bạn sáng suốt. Chú ý tới khác biệt này. Ý thức hệ phải được dạy, còn sáng suốt phải được truyền đạt. Tôi đơn giản làm mọi sự thành rõ ràng cho bạn,
tôi đơn giản giúp bạn làm sáng tỏ mọi thứ. Tôi không cho bạn giáo điều. Tôi không
cho bạn lí thuyết mà sẽ giải quyết mọi vấn đề của bạn - không có điều như vậy.
Tôi đơn giản bảo bạn: Mở mắt ra, trở nên nhận biết hơn. Và nhận biết đó sẽ giúp
bạn trong mọi khó khăn, trong mọi loại vấn đề. Nhận biết đó sẽ giống như ánh
sáng trong đêm tối. Và bất kì chỗ nào bạn đi, ánh sáng đó sẽ vẫn còn cùng bạn, bạn
sẽ có khả năng thấy.
Tôi không cho bạn lí thuyết. Bạn đã phụ
thuộc quá nhiều vào các lí thuyết. Lí thuyết là rẻ, vì chúng không yêu cầu bất
kì biến đổi nào về phần bạn. Giáo điều là rất dễ chấp nhận. Thế thì bạn có ý tưởng
mà bạn liên tục cố làm khớp vào mọi nơi trong cuộc sống của bạn, và bạn bắt đầu
phụ thuộc vào ý tưởng này. Sự phụ thuộc đó vào ý tưởng, làm cho bạn ngày một mù
hơn. Nếu bạn là người Ki tô giáo, bạn mù, nếu bạn là người Hindu, bạn mù, nếu bạn
tin vào bất kì giáo điều nào, bạn mù. Vì chỉ người mù tin.
Người mù tin vào ánh sáng. Nhưng người có
mắt, người đó không tin vào ánh sáng, không có nhu cầu. Người đó biết ánh sáng
- sao người đó phải tin? Bạn không tin vào ánh sáng, bạn không tin vào mặt trời,
bạn không tin vào những cây này, bạn biết. Nhưng người mù, người đó tin rằng
cây là xanh, rằng cầu vồng có bẩy mầu, rằng mặt trời mọc buổi sáng và lặn buổi
tối, rằng có mầu sắc trên thế giới. Người điếc tin vào âm thanh; bạn không tin.
Tin là từ xấu.
Tôi giúp bạn nhìn thấy. Đó là điều Phật
nói: 'ihi passika - Tới và thấy.' Bạn có thấy khác biệt không? Jesus nói 'Tới
và theo ta.' Phật nói 'Tới và thấy.' Cả hai đều đã chứng ngộ - nhưng Jesus ắt đang nói cho mức độ rất thấp của tâm thức, ông ấy phải nói 'Tới và theo ta.'
'Theo ta' ngụ ý tin. Phật ắt nói cho những người tâm thức đã tiến hoá cao,
ông ấy nói 'Tới và thấy.' Không có vấn đề đi theo bất kì cái gì, không có vấn đề
tin vào bất kì cái gì. Ông ấy chỉ nói 'Ta đã thấy - tới và thấy qua mắt ta. Chỉ
tới ta và thấy qua cửa sổ của ta. Có thể điều đó sẽ cho ông sáng suốt và ông có
thể mở cửa sổ riêng của ông.'
Tôi cũng nói với bạn: ihi passika - Tới
và thấy. Thấy là vấn đề khác toàn bộ. Tôi không dạy bất kì cái gì, tôi không là
thầy giáo. Thực ra tôi phá huỷ các giáo huấn. Tôi không giúp bạn học bất kì cái
gì, thực ra tôi giúp bạn gỡ bỏ việc học. Bạn đã học quá nhiều rồi.
Nhưng câu hỏi này là liên quan. Nhiều người
diễn giải tôi theo cách đó, họ nghĩ tôi dạy phóng túng. Tôi không dạy phóng
túng, mà tôi cũng không dạy đè nén. Tôi đơn giản giúp bạn nhìn sự sống một cách
lành mạnh hơn. Phóng túng là không lành mạnh, không lành mạnh như đè nén. Chúng
là hai cực đoan. Và tâm trí bao giờ cũng cảm thấy thoải mái để chuyển từ cực
đoan này sang cực đoan kia. Điều đó giống như con lắc. Con lắc liên tục chuyển
từ cực đoan này sang cực đoan kia. Và nếu bạn nhìn sâu vào trong con lắc, nếu bạn
suy ngẫm về nó, bạn sẽ bắt gặp nhiều chân lí. Một, khi con lắc đang chuyển sang
phải, nó thu lấy đà để đi sang trái. Khi nó chuyển sang trái nó thu lấy đà để đi
sang phải. Điều đó có vẻ như là nó đang đi sang trái, nhưng nó đang tích
luỹ năng lượng để đi sang chính hướng đối lập. Các đối lập phụ thuộc vào nhau.
Và đó là cách tâm trí con người liên tục chuyển động.
Ki tô giáo tạo ra bầu khí hậu rất đè nén ở
phương Tây. Điều đó đã tạo ra phóng túng. Với tội nhân, các thánh nhân chịu
trách nhiệm. Thế giới sẽ không bao giờ hiện hữu nếu không có tội nhân trừ phi
nó quyết định hiện hữu không có thánh nhân. Thánh nhân tạo ra tội nhân, thánh
nhân không thể tồn tại mà không có tội nhân. Họ là các đối tác, họ là cùng
nhau.
Vatican có hỗ trợ sâu nào đó cho sách báo
khiêu dâm playboy. Nếu bạn có tính đè nén, bạn sẽ tạo ra sách báo khiêu dâm. Nếu
bạn có tính đè nén, mọi người sẽ bắt đầu tìm cách thức và phương tiện để đi
sang cực đoan kia. Vì tính bình thường là không được phép. Sự sống đã bị ép buộc
phải hoặc trắng hoặc đen - hoặc thánh nhân hoặc tội nhân. Các tu sĩ đã không
cho phép bạn có khả năng rằng có cái gì đó khác nữa. Sự sống thực sự mầu xám.
Nó không đen không trắng. Đen và trắng là hai cực đoan của xám, nhưng sự sống vẫn
còn là xám.
Tôi không dạy phóng túng, không dạy đè
nén. Tôi đơn giản giúp bạn trở nên lành mạnh. Nó là sự sống của bạn, nó không
là sự sống của bất kì ai khác. Và bạn phải lành mạnh về nó, bằng không bạn sẽ bỏ
lỡ cơ hội lớn, phúc lành lớn, món quà lớn của Thượng đế. Đừng có tính đè nén, bằng
không một ngày nào đó, trong cuộc sống này hay trong cuộc sống khác, bạn sẽ trở
thành phóng túng. Và đừng phóng túng, bằng không, trong cuộc sống này hay trong
cuộc sống nào đó, bạn sẽ trở thành đè nén. Con lắc đi theo cách đó. Con lắc phải
dừng lại ở giữa. Và bạn có quan sát không? Nếu con lắc dừng lại ở giữa, đồng hồ
dừng lại.
Khi tâm trí dừng lại ở giữa, thời gian dừng
lại. Khi tâm trí dừng lại ở giữa, thế giới dừng lại. Và trong im lặng đó, người
ta biết Thượng đế.
Nhưng nghe tôi - và tất cả các bạn đang
mang cả nghìn lẻ một đè nén - bạn nghe qua màn ảnh của đè nén của bạn và bạn diễn
giải rằng nó là phóng túng. Vô ý thức của bạn là quá đầy đè nén. Tôi không dạy
bất kì cái gì như điều đó, tôi đơn giản nói con người là đủ. Bạn không cần
là thánh nhân và thế thì bạn sẽ không cần là tội nhân. Hãy tự nhiên đi. Đừng can
thiệp vào bản tính của bạn, đừng tạo khuôn nó theo hình mẫu. Đừng có tính ý thức
hệ và đừng bao giờ khao khát trở thành ai đó khác. Đừng khao khát cải tiến tốt hơn, chỉ tự nhiên và thảnh thơi trong con người bạn. Và bất kì cái gì tự nhiên đều tốt.
Đây là nghĩa của Đạo, đây là nghĩa của
Thiền. Nhưng bạn có vô ý thức bị đè nén của bạn. Và khi bạn nghe tôi, một cách
tự nhiên, bạn nghe từ vô ý thức bị đèn nén đó. Vô ý thức bị đè nén đó lập tức tô
mầu, đổi nghĩa, diễn giải.
Tôi đã nghe:
Một người thành thị lâm vào khó khăn lớn
với hai cô bạn gái mà anh ta phải lấy. Một người có tên là Margaret và người
kia tên là Maria. Người thứ nhất giầu nhưng rất xấu, còn người thứ hai nghèo
nhưng cực kì đẹp. Cho nên anh ta bị phân chia. Cái đầu nói 'Lấy cô giầu và thế
thì mình sẽ không có vấn đề gì. Và xấu thì sao nào? Mình sẽ trở nên quen với điều
đó thôi. Và ngay cả đẹp là mong manh thế - hôm nay có có đó, ngày mai nó có thể
không có đó. Và cho dù mình lấy người đàn bà đẹp nhất, sau vài ngày mình trở
nên quen với điều đó và cái đẹp biến mất. Nó chỉ là vấn đề vài ngày thôi. Lấy cô
gái giầu đi.' Nhưng tim khao khát cái đẹp. Và anh ta phát rồ.
Một người bạn nói với anh ta 'Này, Bert,
sao anh không đi tới Lourdes?'
'Lourdes à?' Bert nói. 'Cái đó ở đâu?'
'Nó ở Pháp' bạn anh ta nói. 'Nó là một loại
điện thờ nơi mọi người tới để được chữa lành. Nhưng có thể anh tìm được câu trả
lời cho vấn đề của anh ở đó - anh biết đấy, một loại phép màu từ cõi trời!'
Thế là Bert dành dụm tiền và đi tới
Lourdes. Một tuần sau anh ta quay lại và bạn anh ta hỏi anh ta đã được thế nào.
'Tuyệt!' Bert nói. 'Tôi nhận được câu trả lời được đấy. Tôi đi vào trong chỗ
nhà thờ lớn - và ở đó, trên ban thờ, là bức tượng của Đức bà vùng Lourdes với một
biểu ngữ lớn cạnh nó, viết "Ave Maria".'
Thế là anh ta lấy Maria, cô gái đẹp.
Khi bạn nghe, điều đó phụ thuộc vào bạn,
mầu sắc nào mà bạn sẽ cho nó. Bạn đã quá đầy đè nén, bạn sẵn sàng trở nên phóng
túng - cho nên khi bạn nghe tôi, bạn diễn giải nó thành phóng túng. Nó chẳng có gì
thuộc loại đó. Phải rất cẩn thận với tôi.
Tôi đã nghe:
Đã một thời gian nào đó rồi kể từ khi
Patrick và Michael gặp gỡ, cho nên Michael lo âu khi nghe đã có việc tăng thêm
người trong gia đình của Patrick.
'Không phải một' Patrick trả lời rất buồn.
'Chúng tôi có đứa thứ tư.'
'Đến bốn đứa rồi à?' Michael nói. 'Anh có
kiểm soát sinh đẻ hay cái gì đó không?'
'Không đích xác' Patrick đáp. 'Anh thấy đấy,
nó tất cả liên quan tới máy trợ thính mới này.'
'Anh ngụ ý gì - máy trợ thính mới này?'
'Thế này, anh thấy đấy, khi Bridget và
tôi lên giường, tôi đã nói với cô ấy "Cưng, giờ là ngủ hay cái gì?"
Và Bridget sẽ đáp "Cái gì?" Và chúng tôi làm tình. Nhưng bây giờ, với
máy trợ thính mới của cô ấy, khi tôi nói với cô ấy "Này, em, ngủ hay cái
gì?" cô ấy quay sang phía cô ấy và nói "Ngủ" và cô ấy ngủ say.'
Cái 'cái gì'. Bạn đã có ý tưởng, và diễn giải theo sau.
Nghe trực tiếp tôi đi, chỉ cần gạt tâm trí bạn
sang bên.
Đó là lí do tại sao nhiều nhóm trị liệu
đang hoạt động ở đây. Chỉ để giúp bạn gạt tâm trí bạn sang bên. Chỉ để giúp bạn
thấy ra cái vô ý thức của bạn, để giúp bạn tẩy vô ý thức của bạn, nôn nó ra. Để
cho bạn có thể trở nên ngày càng trống rỗng hơn và có thể lắng nghe tôi qua trống
rỗng của bạn. Bằng không bạn đang mang nhiều rác rưởi thế, rác rưởi của các thời
đại. Bạn đã trải qua nhiều ý tưởng, ý thức hệ thế, bạn đã tích luỹ nhiều cái vô
nghĩa thế. Và khi bạn nghe tôi, cái vô nghĩa đó chen vào giữa.
Tôi không ủng hộ đè nén, không ủng hộ
phóng túng, chúng là hai mặt của cùng một đồng tiền. Toàn thể đồng tiền phải bị
ném xuống sông Hằng. Bạn phải trở thành tự nhiên, bạn phải chấp nhận mọi điều bạn
đang là vậy. Chấp nhận đó là việc nở hoa. Mọi thứ là tốt khi mà Thượng đế đã
trao cho bạn. Làm sao nó có thể khác được? Nó là món quà từ Thượng đế.
Cho nên lắng nghe tôi đi, đừng qua ý nghĩ
của bạn, định kiến của bạn. Lắng nghe tôi mà không có định kiến của bạn, chỉ gạt
tâm trí bạn sang bên. Trong khi lắng nghe tôi, đừng liên tục diễn giải, trong
khi lắng nghe tôi, đi vào hoà hợp với tôi đi. Đừng vội vàng kết luận; vội vàng
đó là có hại. Bạn đang trong vội vàng thế để kết luận, bạn muốn đạt tới kết quả
nào đó nhanh thế, đó là lí do tại sao bạn liên tục bỏ lỡ nhiều điều. Không có vội
vàng và không có nhu cầu kết luận ngay bây giờ. Trong khi nghe tôi, trước hết, nghe một cách toàn bộ. Và thế rồi về sau, bạn có thể nghĩ về nó. Nếu bạn đã lắng
nghe đúng, thế thì ý nghĩ của bạn sẽ không có khả năng bóp méo nghĩa, chúng sẽ
không có khả năng làm sao lãng bạn. Một khi bạn đã lắng nghe đúng, không có bất
kì diễn giải nào, không có bất kì suy nghĩ nào về nó, thế thì về sau bạn có thể
mang toàn thể tâm trí của bạn tới nó. Sẽ không có vấn đề gì, bạn sẽ đi theo điều
tôi đã nói cho bạn.
Bằng không, khi nghe tôi, bạn liên tục suy
nghĩ bên cạnh. Trong khi bạn đang nghe tôi, bạn đang suy nghĩ - nhiều ý nghĩ đi,
chạy xô vào xô ra. Chúng là rất rất nguy hiểm. Thế thì bất kì kết luận nào bạn đi
tới qua chúng, sẽ là kết luận của bạn, sẽ không phải là của tôi. Nhưng đổ trách
nhiệm lên tôi tạo ra cảm giác thoải mái. Bạn đã trở nên bất kính với bản thân bạn
tới mức bạn bao giờ cũng đổ trách nhiệm lên ai đó khác. Bạn đã quên mất rằng bạn
chịu trách nhiệm cho bản thân bạn. Chỉ bạn thôi. Mọi sự xảy ra cho bạn và mọi sự
sẽ xảy ra cho bạn là sẽ xảy ra qua bạn. Bạn chịu trách nhiệm toàn thể và duy nhất
cho cuộc sống của bạn. Không ai khác là đấng cứu tinh.
Và bạn không thể đổ trách nhiệm lên tôi.
Nếu bạn muốn phóng túng, hãy phóng túng đi. Tôi chẳng là ai để can thiệp - tôi
là ai? Nếu bạn muốn có tính đè nén, hãy đè nén đi. Nhưng đừng áp đặt nghĩa lên
điều tôi nói.
Câu
hỏi thứ ba:
Khi
thầy đi rồi, làm sao tính chất sannyas có thể né tránh việc trở thành chỉ là nhà
thờ trống rỗng khác? Có bất kì cái gì mà có thể được làm về nó không, bên cạnh
điều thầy sẽ quay lại?
Tôi không quay lại đâu. Về điều đó, bạn phải
tuyệt đối chắc chắn: tôi sẽ không quay lại. Điều đó cũng là hi vọng mà qua đó bạn
muốn trì hoãn, qua đó bạn muốn tạo ra tương lai, để cho bạn có thể liên tục né
tránh hiện tại. Tôi không tới nữa đâu. Nếu bạn muốn có bất kì tiếp xúc nào với tôi,
khoảnh khắc này bạn phải làm điều đó. Không ai biết về ngày mai, tôi có thể
không ở đây. Và tôi không quay lại. Đừng thủ đoạn với tôi. Bạn đã thủ đoạn với
Jesus và Phật và mọi người rồi. Mm? Bạn liên tục hi vọng rằng Jesus sắp tới,
ông ấy sẽ tới và ông ấy sẽ chuyển giao cho bạn. Tại sao ông ấy phải tới chuyển
giao cho bạn?
Bạn không thể đứng trên chân riêng của bạn
được sao? Bạn không thể trở nên có trách nhiệm cho cái ngã riêng của bạn được
sao? Nếu bạn không chịu trách nhiệm cho cái ngã riêng của bạn, bạn sẽ không có
bất kì hồn nào, vì hồn nảy sinh chỉ bằng việc nhận trách nhiệm, Trách nhiệm là
có giá trị mênh mông, nó cho bạn sự tích hợp.
Và tại sao bạn lo nghĩ? Khi thầy đi rồi,
làm sao tính chất sannyas có thể tránh được việc trở thành chỉ là nhà thờ trống
rỗng khác? Tại sao nó phải trống rỗng? Và làm sao nó có thể trống rỗng? Và
không có nhu cầu. Khi tôi đi rồi, nó sẽ là nhà thờ trống rỗng.
Đây lại là thủ đoạn. Bạn muốn nhà thờ trống
rỗng để vẫn cho bạn sự bảo vệ và chỗ trú ngụ. Bạn muốn nhà thờ trống rỗng để
giúp bạn tin rằng nó không trống rỗng. Đó là điều đang diễn ra. Jesus đi rồi.
Ngày ông ấy ra đi, ngày ông ấy bị đóng đinh, Ki tô giáo cũng đã chết cùng ông ấy
- không chỉ Christ. Làm sao có thể có Ki tô giáo mà không có Christ? Đó là lừa
dối. Làm sao có thể có Phật giáo mà không có Phật? Khi hoa mất rồi, hương thơm cũng mất
theo.
Bạn không hỏi bụi hồng 'Khi hoa hồng của mày
mất rồi, làm sao chúng ta có thể làm cho bụi hồng tiếp tục xuất hiện dường như
hoa hồng đã không mất? Bụi hồng sẽ có vẻ trống rỗng, làm sao chúng ta có thể
tránh được điều đó?' Vâng, bạn có thể né tránh điều đó. Bạn có thể đi ra bãi chợ
và mua hoa nhựa và treo những hoa nhựa đó lên bụi hồng. Đó là điều các giáo
hoàng là gì, các hoa nhựa. Hoa hồng mất rồi, hoa hồng chết rồi. Và hoa hồng thực
đau ốm phải chết.
Chỉ hoa không thực mới không chết. Hoa nhựa
có thể vẫn còn mãi mãi, chúng là một loại vĩnh hằng và thường hằng. Hoa thực
không thể có cái thường hằng đó, bằng không chúng sẽ là nhựa.
Hoa thực được sinh ra vào buổi sáng, sẽ
có ngày của nó. Sẽ thì thào với gió, sẽ toả ra hương thơm của nó, sẽ có đối thoại
với mặt trời và chim, và đến tối sẽ mất đi. Và đó là cách hoa thực phải vậy. Nó
không thể tiếp tục, tiếp tục mãi được; thế thì nó sẽ chỉ là cái xác.
Tại sao bạn phải lo nghĩ? Khi Phật mất
đi, Phật mất đi. Khi Christ mất đi, Christ mất đi. Nhưng có lí do tại sao bạn hỏi
câu hỏi này. Bạn không thể ở đây cùng tôi, bạn không thở ở đây cùng tôi ngay
bây giờ. Bạn muốn có lời hứa từ tôi rằng tôi sẽ quay lại, rằng nhà thờ sẽ vẫn
còn sống động. Nếu tôi không có đó nó sẽ vẫn còn sống động - đại diện của tôi sẽ
có đó, tôi sẽ chỉ định các giáo hoàng và họ sẽ có đó, và họ sẽ liên tục hướng dẫn
bạn. Để cho bạn không cần lo nghĩ về tôi. Nếu tôi mất đi, không cái gì bị mất,
cái gì đó sẽ sẵn có.
Không, tôi muốn điều đó tuyệt đối rõ
ràng, tôi muốn nó được thừa nhận một cách tuyệt đối, rằng khi tôi mất đi, tôi mất
đi. Và nhà thờ sẽ trống rỗng. Và tôi sẽ không bổ nhiệm bất kì người nào. Làm
sao bạn có thể bổ nhiệm bất kì người nào? Chư phật không được bổ nhiệm. Và
không ai có thể đại diện cho tôi. Làm sao bất kì ai khác có thể đại diện cho
tôi được? Tôi không đại diện cho bất kì ai, làm sao bất kì người nào khác có thể
đại diện cho tôi được? Nhà thờ sẽ trống rỗng. Cho nên nếu bạn muốn có cái gì đó
từ tôi, nếu bạn muốn việc truyền từ tôi, nếu bạn muốn nhen nhóm ngọn lửa cuộc đời
bạn qua tôi, nếu bạn muốn chia lửa của tôi và đam mê của tôi, thế thì đừng trì
hoãn.
Bạn hỏi: Khi thầy đi rồi, làm sao tính chất
sannyas có thể né tránh được?
Không có nhu cầu né tránh. Mọi né tránh
là nguy hiểm. Đó là điều Ki tô giáo đã từng làm trong hai nghìn năm. Né tránh sự
kiện rằng Jesus mất rồi, rằng nhà thờ là trống rỗng. Đặt các Jesus nhựa thay
vào đó. Cố tin rằng ông ấy vẫn có đó. Ông ấy không có đó, ông ấy không thể có
đó.
Cho nên không có nhu cầu né tránh, nhà thờ
sẽ trở thành trống rỗng. Trước khi nó trở thành trống rỗng, tận hưởng nó đi.
Trước khi nó trở thành trống rỗng, cầu nguyện trong nó đi. Trước khi nó trở
thành trống rỗng, uống nó, tham dự nó.
Có bất kì cái gì có thể được làm về nó
không...?
Không cái gì có thể được làm và không cái
gì nên được làm. Vì mọi điều đó sẽ là sai. Đó là cách tôn giáo chết đi và trở
thành giáo phái, đó là cách mọi thứ thành giả. Tôi ở đây, bạn
ở đây, tại sao bận tâm về tương lai? Tôi đang gõ cửa tim bạn: hãy lắng nghe nó ngay
bây giờ đi! Và bạn đang hỏi 'Khi thầy đi rồi, ai sẽ gõ cửa tim tôi?' Và tôi đã
gõ cửa và bạn không lắng nghe và bạn lập kế hoạch cho tương lai: 'Khi thầy đi rồi, ai sẽ gõ cửa tim tôi?'
Tôi đang gõ cửa. Lắng nghe nó đi.
Nhưng bạn muốn né tránh tôi. Bạn thấy
nguy hiểm, cho nên bạn trì hoãn. Bạn nói 'Ngày mai. Nhưng thầy sẽ có đó ngày
mai để gõ cửa tôi không? Và nếu thầy không có đó, thế thì ai sẽ gõ cửa tôi?'
Ngày mai không bao giờ tới. Chỉ người ngu sống trong ngày mai. Người khôn, người
thông minh, sống trong chính khoảnh khắc này. Người đó không biết thời gian
khác. Người đó không sống trong quá khứ, không trong tương lai, người đó không
đi vào kí ức, không đi vào tưởng tượng. Người đó sống khoảnh khắc nhỏ bé này. Và
khoảnh khắc nhỏ bé này là tất cả, nó chứa vĩnh hằng.
Câu
hỏi thứ năm:
Tôi
cảm thấy bị nhồi nhét với tính keo kiệt của tôi - và dầu vậy tôi vẫn tích trữ.
Sao vậy?
Câu hỏi này là từ Amida.
Bạn ắt cảm thấy trống rỗng. Và bạn chưa
có đủ dũng cảm để chấp nhận trống rỗng đó. Do đó người ta liên tục nhồi vào
theo nhiều cách. Mọi người nhồi vào thức ăn, mọi người nhồi vào tri thức, và mọi
người nhồi nhiều thứ: tiền, quyền... Sâu bên trong, mọi người là trống rỗng. Và
trống rỗng đó là thiêng liêng, trống rỗng đó là Thượng đế. Phật gọi nó là
sunyata - hư không. Và sớm hay muộn, người ta phải đi tới các thuật ngữ với trống
rỗng bên trong đó.
Chỉ có hai kiểu người, người thế gian và
người thế giới khác. Người thế gian là người liên tục nhồi nhét vào cái trống rỗng.
Và người thế giới khác là người đi tới thấy ra vấn đề rằng không có cách nào để
nhồi vào nó. Nó vẫn còn trống rỗng. Vậy tại sao không đối diện nó? Tại sao
không là nó? Tại sao không chấp nhận nó? Trong chính việc chấp nhận đó, có cách
mạng. Biến đổi triệt để.
Và đó là toàn thể nghệ thuật của thiền.
Nhưng mọi người sợ - trống rỗng có vẻ như chết. Cho nên tôi nên gợi ý cái gì
cho Amida, tôi sẽ gợi ý: Nhồi thêm chút ít. Tích trữ thêm chút ít. Liên tục nhồi
vào. Để cho bạn có thể thấy cái ngu xuẩn của nó. Dường như bạn chưa có khả năng
thấy rằng trống rỗng là vĩnh hằng và không thể bị nhồi nhét bởi bất kì cái gì.
Liên tục trong ác mộng này thêm chút nữa, làm cho nó ác mộng hơn nữa. Mọi người chỉ thay đổi từ cực đoan.
Dường như Amida đã từng làm điều này một
cách vừa phải. Chỉ hờ hững. Cú nhảy chỉ tới từ điểm một trăm độ. Tiếp tục nhồi
vào nhiều nhất bạn có thể nhồi đi. Đưa toàn thể năng lượng của bạn vào trong việc
nhồi. Trong chính việc nhồi đó, một khoảnh khắc tới, khi bạn thấy rõ ràng rằng
trống rỗng là vĩnh hằng, rằng trống rỗng là chính bản tính của bạn, rằng không
có cách nào để nhồi vào nó. Bạn có thể quên nó trong một khoảnh khắc bởi việc
nhồi, nhưng nó vẫn còn đó và tự khẳng định nó lặp đi lặp lại.
Thấy ra điều đó, việc nhồi dừng lại -
không phải là bạn dừng nó. Thấy ra điều đó, việc nhồi dừng lại. Và đột nhiên
phúc lành của trống rỗng lan toả khắp bạn. Trống rỗng là thiêng
liêng. Trống rỗng là đã về nhà. Nhưng hãy làm thêm chút nữa đi.
Tôi đã nghe một câu chuyện hay:
Một người tới gặp giáo sĩ của mình để hỏi
xin lời khuyên của ông ta. Người này nói 'Ôi giáo sĩ, đời tôi sao khổ thế. Tôi
có ngôi nhà nhỏ, chỉ một phòng, nó bị chen chúc quá nhiều. Có vợ tôi và bản
thân tôi, mười hai đứa con, bố mẹ già của cô ấy và của tôi, ông cậu điếc và bà
chị què. Tôi không thể trả tiền cho ngôi nhà lớn hơn - phải làm gì?'
Giáo sĩ nghĩ một chốc và nói 'Ông có con
vật nào không?'
'Có' người này nói. 'Có năm con dê, ba
con bò, mười con gà, hai con mèo, hai con ngựa và một con chó.'
Giáo sĩ nói: 'Đem tất cả chúng vào trong
nhà của ông và để chúng sống ở đó trong một tuần.'
Người này rất phân vân, nhưng vì anh ta rất
kính trọng giáo sĩ, anh ta đi và làm như được bảo. Cuộc sống trở thành ác mộng.
Anh ta phải ngủ khi đứng, nó chật thế. Và rồi không thể thở được, nó còn bốc
mùi hôi thối. Anh ta chạy tới giáo sĩ sau một tuần, hoàn toàn phát rồ. và giáo
sĩ nói 'Ta thấy ông đã làm điều ta bảo ông. Rất tốt. Giờ về nhà và đem mọi con
vật ra. Ông sẽ ngạc nhiên khi thấy bây giờ có biết bao nhiêu là chỗ trống!'
Amida, hãy làm điều đó đi.
0 Đánh giá