Chương 1. Thiền - chính bản chất của bạn

Chương 1. Thiền - chính bản chất của bạn

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 1. Thiền - chính bản chất của bạn



Powered by RedCircle


Maneesha,

Trước khi tôi bắt đầu loại bài nói mới về Thiền - có tên là Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này - tôi muốn dành ngày hôm nay để chuẩn bị cho các giai thoại Thiền sắp tới... ngớ ngẩn vậy mà sâu lắng, không có bất kì hợp lí nào nhưng dầu vậy vẫn chân thực như ngôn ngữ cho phép.

Tôi đeo kính râm trong đêm; đó là do ưu đãi của Tổng thống Ronald Reagan. Việc đầu độc của ông ấy đã tạo ra nhiều tác động xảy ra sau. Một trong chúng là ở chỗ mắt tôi đã bị yếu đi vô cùng; chúng không thể nhìn được ngay cả trong ánh sáng ban ngày. Nhưng ngay cả qua kính tôi hoàn toàn có khả năng thấy bạn.

Đề cập tới điều này có một chuyện cười thực tế:

Tôi đã nhận được một lời mời từ một trong những người xúc tiến toàn cầu quan trọng nhất trong cuộc bầu cử tổng thống Mĩ. Họ muốn tôi tranh cử chức tổng thống và họ sẵn sàng xúc tiến cho tôi. Cho dù tôi đã bị ngăn cản - một cách phi pháp, một cách vi hiến - không cho vào Mĩ trong mười năm, chắc chắn tôi có thể tham gia vào cuộc bầu cử tổng thống. Luật pháp không thể ngăn cản tôi. Tôi có thể vẫn còn ở bên ngoài Mĩ.

Tôi đã bảo Xúc tiến toàn cần cứ làm tới đi.

Không thành vấn đề liệu tôi được bầu hay không được bầu. Điều thành vấn đề là ở chỗ nó sẽ quyết định bao nhiêu người thông minh sống ở Mĩ, bao nhiêu người có khả năng khôi hài và bao nhiêu người có cảm giác chung về nhân loại là một.

Nếu tình cờ tôi đoạt được chức tổng thống, nó sẽ thực sự là tiếng cười lớn nhất trong lịch sử. Và đó sẽ là bắt đầu của ngày mới. Tôi chắc chắn hi vọng có những người, bất kể đảng phái hay định kiến, người sẽ hỗ trợ tôi chỉ vì mục đích tiếng cười thoải mái.

Đôi kính này sẽ có tác dụng tốt, chúng sẽ có vẻ tốt cho truyền hình Mĩ. Ít nhất mặt tôi sẽ bảnh bao hơn mặt Ronald Reagan.

Tranh đấu của tôi tiếp tục chống lại sự bất hợp pháp và tội ác mà đã được thực hiện với tôi và với tâm xã của tôi và người của tôi. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng họ liên tục trì hoãn quyết định ở Toà thượng thẩm của Oregon cho tới khi họ trục xuất tôi khỏi Mĩ...

Tôi đã ở đó trong năm năm mà không có thị thực vào nào. Họ không thể bảo tôi ra khỏi Mĩ; họ biết tôi sẽ tranh đấu ở toà án. Và mọi người Mĩ là người nước ngoài - những người Mĩ thực đã bị giết, bị tàn sát, bị buộc ở trong rừng, trong các khu bảo tồn nhỏ. Họ thậm chí đã đổi tên của những người này; những người này được gọi là "Người da đỏ."

Ngay cả Ronald Reagan cũng không là người Mĩ; cả Abraham Lincoln cũng không. Cho nên không có vấn đề gì: nếu người nước ngoài khác có thể được chọn là tổng thống Mĩ, tôi cũng đủ tư cách.

Khi họ trục xuất tôi... sau đó Toà Thượng thẩm của Oregon đã tuyên bố tâm xã của tôi thắng kiện và đảng đối lập trong vụ kiện này - "Một nghìn người bạn của Oregon" - đã thua. Họ đã chống án lên Toà tối cao của Mĩ và Toà tối cáo cũng đã cho quyết định nghiêng về tôi.

Việc phá huỷ tâm xã và trục xuất tôi và người của tôi đã là tuyệt đối phi dân chủ, vi hiến. Điều này chứng minh câu ngạn ngữ cổ rằng công bằng bị làm trễ là công bằng bị phủ nhận. Bây giờ việc thắng ở toà phỏng có ích gì, toà cao nhất ở Mĩ, khi họ đã nghiền nát mọi thứ? - đã phá huỷ tâm xã, trong đó năm nghìn sannyasins đã làm việc trong năm năm, mười giờ, mười hai giờ một ngày, để biến đổi sa mạc thành thành phố đẹp.

Nó đã là thực nghiệm lớn về tình huynh đệ, về tình yêu, và an bình - không tội ác, không toà án, không luật pháp. Và năm nghìn người đã tạo ra mọi cách thức, đã biến đổi toàn thể sa mạc thành ốc đảo. Nó không là một chỗ nhỏ, nó là một trăm hai mươi sáu dặm vuông. Nó gần như là một quận.

Nỗi sợ của các chính khách Mĩ là gì? Nỗi sợ là về tính sáng tạo của chúng tôi, tiếng cười của chúng tôi, nỗi sợ về niềm vui của chúng tôi. Lần đầu tiên trong lịch sử thế giới, năm nghìn người đã sống như một gia đình. Không ai hỏi đất nước hay tôn giáo hay đẳng cấp hay giống nòi của bất kì ai. Mỗi năm, hai mươi nghìn người từ khắp thế giới thường tới xem phép màu này. Các chính khách Mĩ trở nên bối rối bởi thành công của tâm xã.

Đã có một nghiên cứu rất lớn được tiến hành bởi các nhà phân tâm về những người lập dị. Phát hiện của họ là rất tiết lộ. Thứ nhất, rằng những người lập dị là thông minh hơn, sáng tạo hơn, vui vẻ hơn đám đông bình thường, tầm thường; cái gọi là người lành mạnh không sáng tạo thế. Thứ hai, trong mọi nghề người lập dị sẽ vươn lên cao hơn chỉ bởi vì tính sáng tạo, nhạy cảm, thông minh của người đó.

Các nhà nghiên cứu đã thấy rằng chính trị là nghề duy nhất mà - ngoại trừ Abraham Lincoln - đã không có người lập dị. Đó là phát hiện kì lạ. Chính khách là rất tinh ranh, ông ta không thông minh. Ông ta lấy cái tinh ranh của mình thế vào thông minh. Ông ta không trí huệ, vì là trí huệ trong thế giới này là bị kết án bởi đám đông và chính khách không thể đảm đương được điều đó.

Nhưng tất cả những người vĩ đại - nhà thơ, hoạ sĩ, nhà điêu khắc, nhà khoa học, nhà huyền bí - tất cả đều đã là người lập dị. Phát hiện này là ở chỗ người lập dị không bận tâm tới đám đông; họ thông minh hơn các cá nhân. Họ sống tương ứng theo ánh sáng riêng của họ, họ có phong cách riêng của họ. Bạn có thể kết án họ, nhưng bạn không thể làm cho họ thoả hiệp.

Nghiên cứu này đã cho tôi sự chắc chắn tuyệt đối về tại sao các chính khách Mĩ đã trở nên bị rối trí nhiều thế bởi tâm xã, nơi đã là vui vẻ, thông minh, hát bài ca cùng cây và múa cùng công. Họ đã trở nên sợ vì so sánh là rõ ràng, rằng tâm xã đã đạt tới tâm thức cao hơn, có tính sống động hơn, cao hơn theo mọi cách có thể so với đám đông bình thường. Chính khách sẽ bị hỏi, "Tại sao điều đó không xảy ra trên toàn thế giới?" Nếu nó có thể xảy ra trong một tâm xã nhỏ mà mọi người có thể sống một cách đáng yêu, nhảy múa, vui vẻ, thế thì cái gì đang thiếu trên toàn thế giới? Tại sao mọi người khổ thế?

Cũng như Jesus đã bị đóng đinh, người của tôi và tâm xã như một toàn thể đã bị đóng đinh. Ngay cả hiến pháp riêng của họ cũng đã không hỗ trợ cho hành động của các chính khách. Và một khi cái gì đó bị làm rối tung, rất khó để gắn nó lại với nhau lần nữa.

Nhưng chúng ta đang làm thực nghiệm này lần nữa và chúng ta đang ở giai đoạn thành công hơn nhiều bây giờ. Người của chúng ta vui vẻ hơn, nhiều tính thiền hơn, thông minh hơn, không thoả hiệp. Đây là việc gặp gỡ của những người lập dị - nhưng thông minh cao. Toàn thể nỗ lực của tôi là để lan toả thông minh, tình yêu, tự do... mà không có bất kì ranh giới nào, không có bất kì biên giới nào, trên khắp hoàn cầu. Nó có thể được thực hiện bởi cá nhân - không bởi các tôn giáo, không bởi các đảnh chính trị, không bởi bất kì loại tổ chức nào. Toàn thể sự việc phụ thuộc vào cá nhân vươn lên đỉnh cao nhất của con người và tiềm năng của người đó.

Tôi đang cho bạn cách thiền mới. Từ thời Phật Gautam, không một cách thiền mới nào đã được tiến hoá. Cách thiền này sẽ là bản dạo đầu cho loại bài nói sắp tới về Thiền.

Thiền ngụ ý chính bản chất của bạn, chính con người bạn.

Tôi đã nói về thiền, và một nhóm người đã thực hiện nó trong hai mươi mốt ngày, nhưng tất cả các bạn đã không là người tham gia. Lúc bắt đầu của loạt bài này, là người tham gia vào cách thiền này có tên là Hoa hồng Huyền bí.

Nó có bốn bước. Tất cả được thiết kế cho một chủ định đặc biệt: đem ra mọi chất độc từ con người bạn mà đã bị tiêm nhiễm vào mọi thế hệ trong nhiều thế kỉ. Tiếng cười là bước thứ nhất. Một trong những nhà văn lớn, Norman Cousins, mới đây đã viết về thực nghiệm cả đời của ông ấy: rằng nếu ông ấy cười trong hai mươi phút mà không có lí do gì, mọi căng thẳng của ông ấy biến mất. Ý thức của ông ấy tăng trưởng, bụi biến mất.

Bản thân bạn sẽ thấy điều đó; nếu bạn có thể cười mà không có bất kì lí do nào, bạn sẽ thấy cái gì đó bị đè nén bên trong bạn... Từ chính thời thơ ấu của bạn, bạn đã được bảo không cười - "Nghiêm chỉnh vào!" Bạn phải thoát ra khỏi việc ước định đè nén đó.

Bước thứ hai là nước mắt. Nước mắt đã bị đè nén thậm chí còn sâu hơn. Điều đã được nói cho chúng ta rằng nước mắt là triệu chứng của yếu đuối - chúng không phải vậy. Nước mắt có thể lau sạch không chỉ mắt của bạn, mà cả tim của bạn nữa. Chúng làm dịu bạn, đó là chiến lược sinh học để giữ bạn sạch sẽ, để giữ bạn không bị nặng gánh. Bây giờ chính một sự kiện nổi tiếng là đàn bà ít phát điên hơn đàn ông. Và lí do đã được tìm ra là ở chỗ đàn bà có thể kêu và khóc dễ dàng hơn đàn ông. Ngay cả với trẻ nhỏ người ta đã nói với nó, "Là đàn ông đi, đừng khóc như đàn bà!"

Nhưng nếu bạn nhìn vào sinh lí của thân thể bạn, bạn có cùng tuyến lệ dù bạn là đàn ông hay đàn bà. Người ta đã tìm ra rằng ít đàn bà tự tử hơn đàn ông. Và tất nhiên, không đàn bà nào trong lịch sử đã là nguyên nhân của việc tìm ra tôn giáo bạo hành, chiến tranh, tàn sát. Nếu toàn thế giới có thể học kêu và khóc lần nữa, đó sẽ là biến đổi vô cùng, sự biến thái.

Bước thứ ba là im lặng. Tôi đã gọi nó là 'Người quan sát trên núi'. Trở thành im lặng dường như bạn một mình trên đỉnh Himalaya, hoàn toàn im lặng và một mình, chỉ quan sát, lắng nghe... nhạy cảm, nhưng tĩnh lặng.

Và bước thứ tư là buông bỏ.

Tại mọi bước Nivedano sẽ được yêu cầu đánh trống. Hôm qua bản thân anh ấy bị lạc trong thiền. Tôi đã phải cố gắng vất vả, nhưng anh ấy ở trong nói lắp bắp riêng nhiều thế. Và nói lắp bắp là gì? Anh ấy đã tranh đấu với Mukta. Đây là hai chiến sĩ ở đây, Mukta và Nivedano. Mukta đang tranh đấu vì cây, Nivedano đang tranh đấu vì đá.

Anh ấy đã không lắng nghe, một khi anh ấy đã bắt đầu... Hôm nay anh ấy không được phép tham gia. Chính công việc của bạn là nhớ rằng khi tôi nói "Đánh trống," đánh nó - bằng không mọi người khác quanh bạn sẽ đánh bạn! Đồng ý không?

Được, chúng ta bắt đầu bước thứ nhất của Thiền Hoa hồng Huyền bí. Đánh trống đi, Nivedano!

(Tiếng trống)

(Nivedano đánh một tiếng trống vang vọng và toàn thể phòng Phật bùng bổ trong tiếng cười hoang dã trong nhiều phút. Trong toàn bộ việc thiền, Osho dường như đan dệt và hướng dẫn dòng chảy năng lượng vô hình bằng tay của thầy.)

(Tiếng trống)

(Bây giờ tiếng cười chuyển thành tiếng khóc.)

(Tiếng trống)

(Im lặng toàn bộ giáng xuống... không một âm thanh, chỉ có tiếng hót của chim đêm và tiếng cót két của tre.)

Nivedano...

(Tiếng trống)

(Mọi người ngã ngửa trên sàn, đè lộn xộn lên nhau, bất kì chỗ nào họ ngẫu nhiên ngã, nằm tĩnh lặng trong "buông bỏ" sâu.)

Thảnh thơi.

Đây là nó...

Kinh nghiệm này... và tre đang cho lời bình luận.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Quay lại.

(Mọi người từ từ ngồi dậy, vài khoảnh khắc của im lặng tinh tế thế...)

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 2 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post