Chương 11. Vô thuỷ vô chung

Chương 11. Vô thuỷ vô chung

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 11. Vô thuỷ vô chung



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Một sư từ hội chúng của Hoà thượng Triệu Châu tới Ô Cựu, Ô Cựu nói với ông ta, "Ông thấy gì trong việc dạy của Triệu Châu? Có cái gì khác với điều ông thấy ở đây không?"

Sư nói, "Không khác biệt gì."

Ô Cựu nói, "Nếu không có khác biệt gì, sao ông không quay về đó?" Và ông ấy đánh ông này bằng gậy.

Sư nói, "Nếu gậy của thầy có mắt để thấy, thầy chắc sẽ không đánh tôi như thế."

Ô Cựu nói, "Hôm nay ta bắt gặp một sư," và ông ấy đánh cho ông này thêm ba cú nữa.

Sư này đi ra. Ô Cựu gọi với theo ông ta và nói, "Người ta có thể nhận cú đánh bất công."

Sư quay lại và nói, "Tôi lấy làm tiếc, gậy ở trong tay thầy."

Ô Cựu nói, "Nếu ông cần nó, ta sẽ để ông có nó."

Sư đi tới Ô Cựu, cầm gậy của ông ấy, và đánh cho ông ấy ba cú đánh bằng gậy.

Ô Cựu nói, "Cú đánh bất công! Cú đánh bất công!"

Sư này nói, "Người ta có thể nhận chúng."

Ô Cựu nói, "Ta đánh người này quá tình cờ."

Sư cúi lạy.

Ô Cựu nói, "Hoà thượng! Đó là cách ông xin đi sao?"

Sư cười to và đi ra.

Ô Cựu nói, "Cái đó là nó! Cái đó là nó!"

Maneesha, hội chúng im lặng vô cùng này của những người tìm kiếm chân lí và tình yêu vẫn bị hiểu lầm bởi các khán giả và bởi các nhà báo, những người mà bởi từ bi vô cùng, chúng ta đã cho phép vào.

Mới hôm nay, tôi đã nhận được từ Đức một bài báo của tạp chí Bunte nói về chúng ta; một bài báo hay vì tôi đã cho đạt kết quả tốt cho nhà báo này.

Tôi đã ngăn cản trước bất kì bài báo tiêu cực nào được viết. Tôi đã bảo họ, "Cứ nhìn các sự kiện và tường trình chúng mà không có bất kì định kiến nào che mắt bạn."

Bài báo này chín mươi chín phần trăm có tính sự kiện và tôi cám ơn nhà báo này và người biên tập. Nhưng vài điểm họ đã không thể cưỡng lại việc bầy tỏ sự ngu xuẩn của họ.

Tôi đơn giản không thể hiểu được mọi người mù làm sao! Họ không thể thấy được im lặng này. Họ không thể cảm thấy được sự hiện diện của nhiều trái tim đang đập cùng nhau. Ngay cả tre cũng có thể hiểu nhưng Bunter vẫn còn là người Đức. Tôi phải nói vài điều đáp lại bài báo này trước khi khi tôi tiếp tục giai thoại hay này và thảo luận nó.

Tập chí Bunte nói rằng tôi nói với giọng Ấn Độ. Làm sao bạn muốn tôi nói - bằng giọng Đức được? Tiếng Anh không là độc quyền của bất kì ai. Người Mĩ nói với giọng Mĩ, người Australia nói với giọng Australia. Người Đức nói với giọng tồi nhất. Cái gì sai với việc có giọng Ấn Độ?

Thứ hai, ông ấy nói rằng tôi dùng ngôn ngữ đầu đường xó chợ. Hiển nhiên, nếu bạn phải nói với nhà báo đầu đường xó chợ, bạn phải nói ngôn ngữ mà họ có thể hiểu. Thay vì cảm thấy bầu khí hậu tâm linh, không một nhà báo nào quên nhắc tới bục nói được làm bằng đá cẩm thạch; rằng Thính phòng Phật được làm bằng đá cẩm thạch.

Thế giới nghèo nàn làm sao! Không người nào phê bình Taj Mahal vì nó được làm bằng đá cẩm thạch. Không người nào phê bình những cung điện và đền và nhà thờ lớn; mọi người ca ngợi chúng. Nhưng bất kì cái gì được kết nối với tôi...

Họ không thể tranh cãi chống lại điều tôi đang nói; họ không có bất kì cái gì để đối lập với hiểu biết của tôi về mọi thứ. Cho nên họ bắt đầu quan tâm một cách ngu xuẩn tới các thứ mà chứng minh chỉ sự nghèo nàn của họ và không cái gì khác.

Họ có tới đây để biết liệu bục nói được làm bằng đá cẩm thạch hay không? Họ có là loại chuyên gia nào đó về đá cẩm thạch không? Đây là mọi điều họ thấy. Họ không thấy im lặng, âm nhạc, điệu vũ và những đỉnh tâm thức đang vươn lên cao của hàng nghìn người.

Và những người mù này liên tục lan toả những ý kiến ngu xuẩn của họ, làm ô nhiễm tâm trí của đám đông. Tôi muốn Bunte gửi cùng đại diện đó tới đây lần nữa. Anh ta đã bỏ lỡ vấn đề. Những tường đá này không thành vấn đề.

Điều thành vấn đề là tâm thức quí giá này.

Điều thành vấn đề là tiếng hót của con chim cúc cu này,

niềm vui, an bình.

An bình đi qua hiểu biết.

Phái ít nhất một đại diện có văn hoá, có giáo dục, người đã trải nghiệm cái gì đó của thiền. Bằng không, xin để chúng tôi một mình. Đừng quấy rầy chúng tôi - cái đó ở bên ngoài bạn.

Tôi muốn các sannyasin Đức của tôi viết thứ cho Bunte ở mọi điểm một, đập như người Đức đập. Đây là việc tụ tập quốc tế và không ai có thể được phép lan toả tin đồn, luận điệu hư cấu. Với điều đó, toàn thế giới là sẵn có. Nếu bạn muốn tìm tội ác, nếu bạn muốn tìm kẻ giết người, tự tử... toàn thế giới là sẵn có. Nhưng trong ốc đảo nhỏ này nơi hoa hồng đang được mọc lên, bạn nên tới với mắt mở. Nó không phải là một phần của thế giới của bạn. Khoảnh khắc bạn đi vào cổng của tâm xã này bạn phải tỉnh táo và nhận biết rằng bạn đang đối diện với một pha mới của nhân loại. Bạn đang đi vào trong tương lai.

Và điều này là có thể chỉ với sự khiêm tốn, với thông minh lớn, với tình yêu lớn; không với các nhà báo bình thường người chỉ quan tâm tới những chuyện giật gân. Những người này ở đây không quan tâm chút nào tới bất kì chuyện giật gân nào. Họ quan tâm, một cách toàn bộ và toàn thể, chỉ vào truy hỏi trong con người riêng của họ.

Quan sát đi! - cái đã biến mất khỏi thế giới, cái đã trở thành không thể tin được trong thế giới vẫn còn đang thở ở đây. Nó là thực nghiệm sống và tôi sẽ không cho phép bất kì người nào nói bất kì cái gì mà không chân thành, chân thực.

Nếu bạn không thể hiểu được, giữ mồm bạn ngậm lại. Tôi không quan tâm tới số báo phát hành của bạn, tôi không quan tâm tới toàn thể thế giới. Cho dù toàn thế giới biến mất... chúng tôi là đủ lên bản thân chúng tôi. Tôi không là chính khách người sợ mất danh tiếng của mình. Dẫu sao đi chăng nữa, tôi không có bất kì danh tiếng nào. Làm sao tôi có thể mất nó được? Tôi khét tiếng tới mức bạn không thể làm cho tôi khét tiếng hơn.

Người của tôi đang làm việc một cách im lặng trên bình diện khác toàn bộ. Nếu bạn không thể hiểu được nó thì cứ nói rằng nó ở bên ngoài hiểu thấu của bạn. Nhưng không ai muốn thừa nhận dốt nát của mình. Và đó là trách nhiệm của chúng ta: trong bất kì ngôn ngữ nào, trong bất kì nước nào, bất kì cái gì xuất hiện về tâm xã này... nếu nó không chân thực và chân thành, gõ búa vào nó từ đây, hay từ nước riêng của bạn.

Làm cho những người này hiểu rõ ràng rằng mặc dầu mọi nỗ lực của họ là để làm cho tôi im lặng, họ đang tranh đấu trận chiến thất bại. Họ có thể giết tôi, sát hại tôi, đầu độc tôi... họ đã làm mọi điều họ có thể làm.

Nhưng chân lí là vĩnh hằng. Nó sẽ nói, và nó sẽ nói qua hàng nghìn mồm. Không có cách nào dừng bài ca của nó và điệu múa của nó.

Tôi đã nhận được một bức thư từ Anh England. Một sannyasin đã bị từ chối không cho vào Ấn Độ. Anh ấy tới ông đại sứ Ấn Độ ở England để hỏi tại sao đơn xin đã bị từ chối. Và câu trả lời mà anh ấy đã nhận được là, "Không ai có thể hỏi tôi tại sao. Tôi là người có toàn quyền chủ quyền ở đây."

Các chính khách lùn, người tới và đi như mùa vụ thay đổi, tưởng bản thân họ là có chủ quyền. Chỉ những cá nhân biết bản thân họ mới là người có chủ quyền. Ngày của các vua, nữ hoàng và và hoàng đế đã được kết thúc rồi. Chỉ có bốn vua vẫn còn sống, và họ đang chơi bài. Và người thứ năm thậm chí không phải là vua mà chỉ là chồng của nữ hoàng. Và tin đồn là ở chỗ Hoàng tử Philip, chồng của Nữ hoàng Elizabeth, bản thân ông ấy là hoàng hậu. Tôi không thể đảm bảo... nhưng đây là mọi điều được bỏ lại. Bốn vua trong bộ bài tu lơ khơ và vua thứ năm là nữ hoàng.

Thế giới đó không còn ở đây. Bây giờ cá nhân nảy sinh trên đường chân trời như người có chủ quyền của con người riêng của người đó. Mọi người đều là người có chủ quyền, là vua của tâm thức riêng của người đó. Ở đây chúng ta đang tạo ra không phải nô lệ thuộc vào bất kì tôn giáo nào, nhưng là những người có chủ quyền, người biết, các cá nhân - tự do, với cánh của họ không bị trói buộc. Chúng ta đang phá huỷ các lồng của họ, dù quí giá và cổ thế nào.

Nhưng điều kì lạ là tôi đã không bao giờ bắt gặp một nhà báo nào sẽ tường trình đích xác điều đang xảy ra ở đây. Có lẽ đầu tiên họ sẽ tham gia vào trò chơi này, trải nghiệm hương vị của sự hiện diện của tôi, hương vị của tâm xã này, và chỉ thế thì mới viết hay nói bất kì cái gì. Bằng không, bất kì cái gì họ nói như người ngoài đều sẽ là sai. Chỉ cái nhìn của người bên trong có thể có bất kì giá trị nào.

Đây là một trong những giai thoại có nghĩa nhất.

Một sư từ hội chúng của Triệu Châu tới Ô Cựu...

Cả hai đều là những thầy lớn và điều gần như hiện tượng tự nhiên là chuyển từ hội chúng của thầy này sang hội chúng của thầy khác để xem liệu cùng kinh nghiệm có xảy ra ở mọi nơi không. Ô Cựu là rất nổi tiếng, đặc biệt vì ông ấy đã là Thiền sư đầu tiên dùng gậy.

Một sư từ hội chúng của Hoà thượng Triệu Châu tới Ô Cựu, Ô Cựu nói với ông ta, "Ông thấy gì trong việc dạy của Triệu Châu? Có cái gì khác với điều ông thấy ở đây không?"

Sư nói, "Không khác biệt gì."

Ô Cựu nói, "Nếu không có khác biệt gì, sao ông không quay về đó?" Và ông ấy đánh ông này bằng gậy.

Ông ấy đang làm vấn đề rõ ràng ra rằng mọi thầy có tính duy nhất nào đó. Kinh nghiệm tối thượng có thể là như nhay nhưng con đường tới nó là nhiều. Theo thầy này, các hoa khác nở trên con đường.

"Nếu không có khác biệt thế thì sao ông đã tới?" - và ông ấy đánh ông này bằng gậy để làm rõ ràng rằng ít nhất chừng nấy là khác biệt: "Thầy ông không bao giờ đánh ông."

Sư nói, "Nếu gậy của thầy có mắt để thấy, thầy chắc sẽ không đánh tôi như thế."

Sư này không là người khiêm tốn mà kiêu căng. Cú đánh của Ô Cựu là từ từ bi để đánh thức ông ta. Thay vì cám ơn, ông ta nói, "Nếu gậy của thầy có mắt để thấy, thầy chắc sẽ không đánh tôi như thế."

Ô Cựu nói, "Hôm nay ta bắt gặp một sư," và ông ấy đánh cho ông này thêm ba cú nữa.

Sư này đi ra. Ô Cựu gọi với theo ông ta và nói, "Người ta có thể nhận cú đánh bất công."

Bạn không nên đi theo cách này: không trả lời hay không hỏi tại sao bạn đã bị đánh.

Sư này đi ra. Ô Cựu gọi với theo ông ta và nói, "Người ta có thể nhận cú đánh bất công."

Sư quay lại và nói, "Tôi lấy làm tiếc, gậy ở trong tay thầy."

Đây là những người rất vĩ đại và những ngày vĩ đại. Loại đối thoại này là rất đặc biệt với Thiền.

Ô Cựu nói, "Nếu ông cần nó, ta sẽ để ông dùng nó."

Sư tiến tới Ô Cựu, cầm gậy của ông ấy, và đánh cho ông ấy ba cú đánh bằng gậy.

Ô Cựu nói, "Cú đánh bất công! Cú đánh bất công!"

Sư này nói, "Người ta có thể nhận chúng."

Ô Cựu nói, "Ta đánh người này quá tình cờ."

Ông không xứng đáng với nó.

Khoảnh khắc ông ấy nói,

"Ta đánh người này quá tình cờ."

Sư cúi lạy.

Ô Cựu nói, "Hoà thượng!"

Hoà thượng (Osho) là từ rất tôn kính. Nó gần như được dùng cho các thầy. Chẳng hạn, Hoà thượng Triệu Châu. Hoà thượng không phải là tên của ông ấy mà là tôn vinh ông ấy, chấp nhận ông ấy là người chứng ngộ.

Ô Cựu nói, "Hoà thượng! Đó là cách ông xin đi sao?"

Sư cười to và đi ra.

Ô Cựu nói, "Cái đó là nó! Cái đó là nó!"

Tuyết Đậu làm bình luận này:

Dễ gọi lũ rắn, khó làm chúng chạy loạn.

Tuyệt diệu làm sao chúng vượt qua kiếm!

Dù biển sâu, nó có thể bị cạn; đá Kalpa là cứng, nhưng bị mòn dần đi.

Đá Kalpa là cách đo thời gian huyền thoại, cũng như năm ánh sáng.

Cước chú giải thích:

Đá Kalpa là hình vuông bốn mươi dặm. Cứ mỗi trăm năm một nữ thần tới và để lại tay áo của chiếc áo choàng lụa nhẹ nhàng trên nó.

Khi viên đá này đã bị mòn toàn bộ, một Kalpa, hay một thời đại, đã trôi qua. Đá Kalpa cuối cùng sẽ dừng tồn tại, nhưng thành tựu của Ô Cựu và sư này sẽ kéo dài mãi mãi.

Tuyết Đậu nói,

Đá Kalpa cứng, nhưng bị mòn dần đi.

Ô Cựu già! Ô Cựu già!

Ai có đó như ông?

Để cho người khác gậy - đó là vô ý nghĩ thực sự!

Vô ý nghĩ được kính trọng chỉ bởi Thiền. Mọi nơi ý nghĩ cai trị tối cao. Chỉ trong thế giới của Thiền nó bị coi là sự nô lệ.

Vô ý nghĩ là tự do.

Maneesha đã mang tới câu chuyện khác:

Ô Cựu là một trong những đệ tử xuất chúng của Mã Tổ. Sau khi ông ấy đã rời khỏi Mã Tổ và sống trong chùa riêng của mình, hai sư, Huyền và Thiệu, tới từ thiền viện của Mã Tổ để tu tập Thiền với Ô Cựu.

Ô Cựu hỏi Huyền, "Các ông tới từ đâu?"

"Từ Giang Tây," Huyền đáp.

(Giang Tây là chỗ của ngôi chùa của Mã Tổ).

Trước khi Huyền dứt lời, Ô Cựu dùng gậy đánh Huyền.

Huyền nói, "Từ lâu đã nghe danh Hoà thượng có đại dụng này."

"Vì ông không hiểu ta," Ô Cựu nói, và quay sang Thiệu, ông ấy nói, "Tới trước ta."

Khi Thiệu tiến tới, ông ấy đánh trước khi Thiệu nói bất kì cái gì.

Ô Cựu đã là một trong những Thiền sư đầu tiên dùng gậy trong việc dạy.

Việc dạy này bằng gậy, bằng việc đánh người là gì? Ông ấy đã làm ra vấn đề bằng việc đánh họ: Bước ra khỏi giấc ngủ của ông đi, thức dậy đi.

Bạn là phật.

Bạn là pháp.

Ngoại trừ tính đây này của bạn, mọi thứ chỉ là mơ.

Chỉ việc chứng kiến của bạn là cái thực đích thực. Ngoài ra, mọi thứ tới và đi như mơ. Chỉ nhân chứng còn lại.

Câu hỏi thứ nhất của Maneesha:

Osho kính yêu,

Thiền dường như là của việc hiểu rằng mục đích bao giờ cũng biện minh cho phương tiện.

Xin thầy bình luận?

Maneesha, vô thuỷ và vô chung.

Không có phương tiện và không có mục đích.

Thiền là tuyên bố này.

Câu hỏi của bạn đã được giới trí thức thảo luận suốt nhiều thời đại. Cái gì là quan trọng? - phương tiện hay mục đích? Người ta có thể đạt tới mục đích đúng bằng phương tiện sai không? Hay bằng đạt đới mục đích đúng, có thành vấn đề gì về loại phương tiện nào bạn dùng để đạt tới nó?

Tôi có thể thảo luận câu hỏi của bạn chỉ ở ngoài lề thôi. Nó chẳng liên quan gì tới giai thoại chúng ta đang thảo luận.

Không ai có thể đạt tới mục đích đúng mà không có phương tiện đúng, vì mục đích không là gì ngoài việc nở hoa tối thượng của phương tiện. Mục đích không là gì ngoài cách thức đạt tới sự đầy đủ của nó. Bạn không thể phân chia cách thức khỏi mục đích. Bằng không, sẽ có không gian không thể bắc cầu qua được.

Tôi tuyệt đối ủng hộ những người đã, ít nhất về mặt trí tuệ, chấp nhận ý tưởng rằng chỉ phương tiện đúng có thể mang tới mục đích đúng. Bạn không thể phân chia chúng, mặc dầu mọi người đều phân chia chúng. Đặc biệt, các chính khách đang phân chia chúng. Họ đang dùng mọi loại phương tiện sai và họ đang nghĩ rằng họ sẽ đạt tới mục đích đúng.

Các nhà thượng đế học đang phạm cùng sai lầm bằng việc dùng các nghi lễ, bằng tôn thờ, bằng kinh sách; và họ nghĩ họ sẽ đạt tới điều bản chất tối thượng của con người họ.

Thiền không bận tâm về mục đích và phương tiện. Bạn là cả hai cùng nhau: phương tiện và mục đích, cách thức và việc hoàn thành của cách thức.

Câu hỏi thứ hai của Maneesha:

Osho kính yêu,

Đệ tử có phải chỉ chứng minh được bản thân mình xứng đáng là đệ tử khi người đó đã đi ra ngoài tính đệ tử?

Maneesha, trong mọi đệ tử có ham muốn sâu bằng cách nào đó đi ra ngoài điều đó. Là đệ tử dường như là bẽ mặt. Người ta có thể bao quanh bản thân mình bởi màn sương triết lí rằng đệ tử chỉ là đệ tử khi người đó đã đi ra ngoài tính đệ tử.

Khi có liên quan tới tôi, đệ tử là đệ tử một cách đích thực khi người đó không muốn đi bất kì chỗ nào - ngay cả đi ra ngoài tính đệ tử. Khi người đó được bắt rễ sâu sắc trong bản thân người đó nhiều thế, thế thì không có vấn đề siêu việt.

Trong việc là bản thân mình bạn đã siêu việt lên trên mọi quan hệ; không chỉ tính đệ tử mà mọi quan hệ.

Bạn đơn giản là một mình, đứng như núi vươn cao trên trời một mình trong cái đẹp của nó, trong tự do của nó, trong hiện hữu của nó.

Đệ tử phải không siêu việt. Vâng, siêu việt tới nhưng nó không thể là mục đích cho đệ tử, nó là việc xảy ra. Khi bạn đã về tới nhà, không có nhu cầu về cách thức. Và không cần bất kì phương tiện nào.

Khi bạn hiện hữu, mọi thứ khác rơi rụng đi. Bạn đứng tuyệt đối trần trụi dưới mặt trời trong bầu trời mở, một mình trong cái đẹp và phúc lạc của bạn... Siêu việt đã tới với bạn.

Nó không bao giờ là mục đích. Nó là phần thưởng. Là đệ tử sâu sắc nhất có thể được, sự tồn tại thưởng cho bạn bằng siêu việt. Thế thì bạn là đủ. Không có gì hơn còn lại để được học.

Từ 'đệ tử' đơn giản ngụ ý: người đang học. Nhưng đi tới một điểm bên trong bạn khi không có gì để học. Người ta đơn giản hiện hữu. Sự đây này là siêu việt; nhưng nó tới theo cách riêng của nó, một cách tự phát, không có việc tìm kiếm nó của bạn. Việc tìm kiếm của bạn là nguy hiểm. Việc tìm kiếm của bạn sẽ trở thành cản trở ngay cả là đệ tử. Ham muốn của bạn về siêu việt đơn giản ngụ ý gạt bỏ tính đệ tử.

Đi sâu hơn vào trong con người và tâm thức riêng của bạn và siêu việt sẽ tới. Nó nhất định tới, bạn chỉ phải ở nhà.

Tiếng cười nào đó trước khi chúng ta đi vào trong cái ngã riêng của chúng ta...

Francesco đi tới phòng y tế để gặp bác sĩ Azima.

"Mama mia!" anh ta nói với Azima, "Tôi về-a nhà đêm qua và thấy-a bạn gái của tôi trên giường với-a thằng bạn thân nhất của tôi. Tôi đã định giết-a cả hai đứa thì bạn gái của tôi cô ấy nói, 'Vào đây-a, Francesco, tất cả chúng ta là-a bạn. Chúng ta hãy dùng một cốc cà phê cùng nhau.'

"Thế là tất cả chúng tôi ngồi xuống và cùng uống cà phê," Francesco nói. "Ngày hôm sau tôi thấy cô ấy trong-a giường với swami khác, và bạn gái của tôi cô ấy nói cùng điều. Cho nên tất cả chúng tôi lại uống một cốc cà phê. Và bác sĩ ơi, việc này-a xảy ra mọi ngày tuần này!"

"Tôi biết," bác sĩ Azima nói. "Nhưng tôi là bác sĩ, không phải là người trị liệu. Cho nên, sao anh kể-a cho tôi mọi thứ-a này-a?"

"Thế này," Francesco nói, "Tôi-a lo nghĩ, liệu nó sẽ xấu cho tôi không, tất cả cà phê này-a?"

Olga Omsky, một bà vợ người Nga, là niềm ghen tị của mọi hàng xóm của cô ta, vì cô ta bao giờ cũng có nhiều đồ cung cấp rau cỏ và quả tươi.

Một hôm, một trong các hàng xóm của cô ta sang thăm cô ta.

"Nói cho tôi đi, đồng chí Olga," người hàng xóm hỏi, "cô xoay xở điều đó thế nào?"

"Điều đó hoàn toàn đơn giản," Olga giải thích, "Tôi có một con vẹt mà tôi đã huấn luyện nói. Bất kì khi nào tôi đi ra chợ, con vẹt đậu trên tay đẩy xe đi chợ của tôi. Tôi để xe ở giữa chợ, và khi con vẹt bắt đầu quang quác, 'Chủ nghĩa cộng sản muôn năm!' mọi người ném vào nó bất kì cái gì họ có trong tay họ!"

Paddy có việc làm mới, và vào ngày đầu tiên, ông chủ bước tới anh ta và nói, "Tên anh là gì?"

"Patrick Murphy!" Paddy đáp.

"Trông đây," ông chủ nạt nộ, "phải nói 'Thưa ngài', khi anh nói với tôi!"

"Được thôi," Paddy nói, "Thưa ngài Patrick Murphy!"

Ông già Finkelstein thấy đơn độc một tối, cho nên ông ấy mời ông bạn của mình, Rosenfeld, tới chơi bài.

Họ chơi một lúc, và thế rồi Rosenfeld nhìn đồng hồ.

"Mấy giờ rồi?" ông ấy hỏi. "Đồng hồ tôi dừng rồi."

"Ai quan tâm?" Fink nói.

"Này, xem đồng hồ của ông đi," Rosenfeld nói.

"Tôi không có đồng hồ đeo tay," Fink nói.

"Thế thì xem đồng hồ trong phòng ngủ," Rosenfeld nói.

"Tôi không có đồng hồ trong phòng ngủ," Finkelstein nói.

"Này, đồng hồ trong bếp thì sao?" Rosenfeld hỏi.

"Tôi cũng chẳng có cái nào ở đó," Fink nói.

"Này, ông không bao giờ muốn biết bây giờ là mấy giờ à?" Rosenfeld hỏi.

"Khi tôi muốn biết," Fink nói, "Tôi lấy trống của tôi."

"Trống à?" Rosenfeld hỏi.

"Tôi sẽ chỉ cho ông," Fink nói, và ông ấy lấy trống thò qua cửa sổ và bắt đầu đánh nó.

Tất cả các nhà bên ngoài, cửa sổ mở ra và mọi người bắt đầu la lên, "Ông có điên không đấy? Đánh trống vào mười hai giờ kém mười lăm sao?"

Và bây giờ, Nivedano có thể đánh trống.

Tiếng trống thứ nhất...

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Tiếng trống)

Im lặng, hoàn toàn im lặng.

Nhắm mắt lại, không chuyển động.

Để toàn thể năng lượng của bạn vào trong.

Thế này...

Buộc chiếc kim tâm thức của bạn chỉ vào một điểm duy nhất...

Thế này.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Thảnh thơi, chỉ là chết.

Thế này.

Thế này.

Nghìn lần Thế này.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Quay lại sống - thực sự quay lại, với tâm thức tươi tắn của bạn như ngọn lửa đã thiêu cháy mọi cái là giả.

Chỉ giống như tre.

Ở đây và bây giờ.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 12 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post