Chương 12. Chiều sâu của bạn là vô hạn

Chương 12. Chiều sâu của bạn là vô hạn

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 12. Chiều sâu của bạn là vô hạn



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Một sư hỏi Tuyết Phong, "Khi nước thung lũng cổ là dòng nước lạnh thì thế nào?"

Tuyết Phong trả lời, "Nhìn chăm chăm vào trong nó như ông có thể nhìn, ông không thể thấy đáy!"

Sư nói, "Khi chúng ta uống nước này thì sao?"

Tuyết Phong nói, "Nó không đi vào mồm."

Sư đi tới Triệu Châu và nói điều đã được thảo luận.

Triệu Châu nói, "Nếu nó sẽ không đi vào mồm, nó sẽ không đi qua lỗ mũi."

Thế rồi sư hỏi, " Khi nước thung lũng cổ là dòng suối lạnh thì thế nào?"

Triệu Châu nói, "Điều đó là không thể đồng ý được làm sao!"

Sư nói, "Uống nó thì sao?"

Triệu Châu nói, "Ông sẽ chết."

Khi Tuyết Phong nghe đối thoại này, ông ấy nói, "Triệu Châu là một trong những chư phật cổ đại," và cúi mình tôn kính Triệu Châu, từ nơi xa. Sau đó bản thân ông ấy không trả lời câu hỏi nào.

Thiền giống hệt im lặng này - nó là ở đây, nhưng bạn không thể giữ được nó trong tay bạn. Khi tay là mở nó hiện hữu, và khi tay bị đóng nó không hiện hữu. Mọi thứ phụ thuộc vào việc mở của bạn hay đóng của bạn. Thiền là ở trong nhiệm vụ vô cùng lớn, nhấn mạnh vĩnh hằng vào một điều: chỉ hiện hữu, và không hỏi bất kì câu hỏi nào, vì không có người nào để trả lời nó.

'Không người nào trả lời nó' ngụ ý bạn là câu trả lời! Và bạn là bất kính với bản thân bạn khi bạn hỏi câu hỏi. Bạn đang hỏi ai?

Giai thoại này phải được hiểu sâu sắc nhất có thể được.

Một sư hỏi Tuyết Phong, "Khi nước thung lũng cổ là dòng nước lạnh thì thế nào?"

Tuyết Phong trả lời, "Nhìn chăm chăm vào trong nó như ông có thể nhìn, ông không thể thấy đáy!"

Với bất kì người nào không hiểu ngôn ngữ của Thiền tất cả nó sẽ có vẻ như vô nghĩa. Nhưng nó là nhiều hơn bất kì nghĩa nào có thể chứa đựng. Nó chắc chắn ở bên ngoài cái gọi là nghĩa; nó chắc chắn không phải là nghĩa thông thường, nó là rất không thông thường.

Sư này đã hỏi Tuyết Phong, thầy, "Khi nước thung lũng cổ là dòng nước lạnh thì thế nào, khi nước thung lũng trở thành băng cứng?"

Tuyết Phong sống gần dòng suối. Tuyết Phong trả lời, "Nhìn chăm chăm vào trong nó..."

Nhớ những từ này,

"Nhìn chăm chăm vào trong nó như ông có thể nhìn, ông không thể thấy đáy!"

Trên bề mặt, với người trí thức, điều đó dường như không liên quan tới câu hỏi này - nó không phải vậy. Tuyết Phong đang nói, "Nhìn chăm chăm sâu vào; dù ông nhìn chăm chăm sâu thế nào vào trong dòng nước đông cứng, ông không thể nhìn thấy đáy của nó." Cùng điều này là tình huống riêng của bạn: nhìn chăm chăm vào bản thân bạn, bạn có thể đi ngày càng sâu hơn, nhưng bạn không thể tìm thấy đáy. Chiều sâu của bạn là vô hạn.

Sư nói, "Khi chúng ta uống nước này thì sao?"

Ông ta không thể hiểu được điều thầy đang nói. Ông ta vẫn vật lộn với câu hỏi của ông ta về uống nước khi dòng nước trở nên đông cứng.

Tuyết Phong nói, "Nó không đi vào mồm."

Bình thường điều dường như là ông ấy đang trả lời cho sư này, và nói với ông này rằng, "Khi dòng nước trở thành đông cứng, thành băng đá, ông không thể uống được từ nó, nó không đi vào trong mồm." Nhưng đó không phải là nghĩa của ông ấy. Ông ấy đang nói: chân lí không tới từ bên ngoài, nó đã ở bên trong ông. Có thể là mùa xuân hay có thể là mùa hè, không thành vấn đề.

Sư đi tới Triệu Châu, một thầy khác, và nói điều đã được thảo luận.

Triệu Châu nói, "Nếu nó sẽ không đi vào mồm, nó sẽ không đi qua lỗ mũi."

Tại sao ông đã tới đây? Ông đã được trả lời rồi! Ông vẫn còn tìm kiếm bên ngoài; câu hỏi của ông giống như trỏ mũi tên vào cái gì đó bên ngoài và ông, người đang giữ mũi tên, là chính mục tiêu. Chỉ cố hiểu rằng bằng việc đổi thầy không cái gì được đổi.

"Nếu nó sẽ không đi vào mồm, nó sẽ không đi qua lỗ mũi."

Thế rồi sư hỏi, " Khi nước thung lũng cổ là dòng suối lạnh thì thế nào?"

Đây là tâm trí của con người. Sư này đại diện cho tâm trí và ám ảnh của nó; nó liên tục hỏi đi hỏi lại mãi mà không thấy ra vấn đề. Vấn đề là hiển nhiên.

Triệu Châu nói, "Điều đó là không thể đồng ý được làm sao!"

Sự nông cạn của bạn, câu hỏi của bạn, "Điều đó là không thể đồng ý được làm sao!"

Sư nói, "Uống nó thì sao?"

Cùng nỗi ám ảnh. Câu hỏi này đã không thay đổi cho dù một li.

Triệu Châu nói, "Ông sẽ chết."

Nếu bạn liên tục hỏi trong hi vọng tìm ra câu trả lời từ bên ngoài, không có gì khác cho bạn, "Ông sẽ chết."

Duy nhất chết tới từ bên ngoài,

sống là ở bên trong.

Sống hiện hữu,

chết tới và đi.

Chết chỉ là một chương

trong cuộc hành trình vĩnh hằng của tâm thức.

Khi Tuyết Phong nghe đối thoại này, ông ấy nói, "Triệu Châu là một trong những chư phật cổ đại," và cúi mình tôn kính Triệu Châu, từ nơi xa.

Sau đó bản thân ông ấy không trả lời câu hỏi nào.

Sau giai thoại này Tuyết Phong không bao giờ nói nữa. Thấy cái vô tích sự cua tâm trí con người, việc hiểu lầm nhất quán của họ, không chỉ Tuyết Phong mà nhiều nhà huyền bí đã vẫn còn im lặng. Im lặng của họ là biểu tượng vô cùng cho tâm trí liên tục hỏi, bị ám ảnh, ngu xuẩn của chúng ta. Im lặng của họ là câu trả lời cho dù bạn đã không hỏi nó. Trong im lặng của họ có lẽ bạn cũng có thể trở nên im lặng.

Tôi đã từng nói tới sự đồng bộ và nó chỉ xảy ra trong phòng tắm của tôi. Tôi có cái cân máy, mà là không tin cậy như bất kì người nào trong các bạn. Lúc thì nó chỉ ra câu trả lời này, lúc thì câu trả lời khác - bạn chỉ bước lên nó lần nữa và nó đã thay đổi. Tôi đã đặt một chiếc khác cùng loại máy để kiểm tra nó.

Vào ngày đầu tiên cả hai chúng cho những câu trả lời khác nhau; nhưng trong đêm, trong tối của phòng tắm, cái gì đó phải đã xảy ra. Và bây giờ trong gần tám ngày chúng cho cùng câu trả lời, không dao động. cả hai đã đồng ý ở cùng nhau, đã rơi vào yêu.

Là im lặng cùng thầy đi, không hỏi không nghĩ, sự đồng bộ xảy ra. Cùng loại tâm thức mà thầy có bắt đầu ngấm vào trong bạn, rót đầy con người bên trong của bạn. Sẽ sớm không có đệ tử và không có thầy, mà thuần tuý chỉ có điệu vũ của niềm vui, của hiểu biết sâu và phúc lạc.

Tuyết Phong đã không trả lời các câu hỏi nữa. Ông ấy hoàn toàn đúng, nhưng dầu vậy tôi chắc sẽ yêu cầu ông ấy đừng dừng lại. Người ta không bao giờ biết, ai đó có thể tới qua con đường, có thể rơi vào yêu bạn, có thể nhận hương vị của con người bạn. Với hi vọng này mọi thầy đã từng nói, chỉ là hi vọng trong bóng tối khách nào đó đang tới.

Tuyết Phong không nên dừng lại, nhưng bây giờ không cái gì có thể được làm về điều đó. Tôi chỉ có thể nói với bạn rằng nếu bất kì khoảnh khắc nào bạn đi tới ngọn lửa bên trong của bạn, đừng dừng lại như Tuyết Phong; chia sẻ nó đi, một cách vô điều kiện, ngay cả với những người sẽ không hiểu. Có lẽ hôm nay họ có thể không hiểu, ngày mai họ sẽ hiểu; có lẽ không trong kiếp này, nhưng trong kiếp khác nào đó việc hiểu sẽ nở hoa. Tin cậy sự tồn tại đi.

Tuyết Phong chịu trách nhiệm: chỉ bởi vì một người đã không hiểu bạn, điều đó không có nghĩa rằng bạn phải dừng lại. Nó đơn giản ngụ ý bạn phải làm tinh tế câu trả lời của bạn. Câu trả lời không chỉ là lời nói và thứ trí tuệ - câu trả lời là liên tục tạo ra tình huống trong đó việc thức tỉnh là có thể.

Tuyết Phong không thể được tha thứ vì việc là im lặng. Ông ấy đang phải tiếp tục, dù bất kì người nào hiểu hay không. Tôi đã từng nói trong ba mươi nhăm năm liên tục, tìm những người sẽ hiểu. Nó đã là việc tìm lâu dài, nhưng tôi đã thấy tất cả các bạn - và nhiều người nữa trên khắp trái đất - những người đã bắt đầu hiểu chút ít.

Nhưng chỉ chút ít là quá đủ. Chỉ một cốc trà, chút hương vị và thế rồi bạn có thể đi tiếp theo cách của bạn. Bạn biết con đường, bạn đã cảm thấy nó.

Maneesha đã hỏi,

Osho kính yêu,

Trong quá khứ tôi đã nghe thầy nói rằng với đệ tử chuyển từ thầy sang thầy là giống như liên tục đào hố mà không bao giờ xuống đủ sâu để đạt tới nước. Vậy mà, điều đó dường như là chính điều các sư Thiền đã làm - chuyển từ thầy này sang thầy khác, thường với cùng câu hỏi.

Tin cậy và thân thiết với thầy đã rõ ràng là ít ý nghĩa hơn tìm ra thầy có thể tạo ra tình huống đúng.

Xin thầy bình luận?

Maneesha, họ đã không đi từ thầy này sang thầy khác đâu. Họ đã chuyển từ thầy giáo này sang thầy giáo khác trong việc tìm thầy. Họ đã đi từ thiền viện này sang thiền viện khác để tìm một chỗ mà họ sẽ không phải đi bất kì chỗ nào khác. Đó đã là việc tìm thầy trong hàng nghìn thầy giáo. Người ta phải đi để cảm xem tim bạn bắt đầu nhảy múa cùng ai.

Ngày nay tình huống là khác. Không có hàng nghìn thầy tuyên bố rằng họ đã chứng ngộ, bạn không có mấy chọn lựa. Dầu vậy, sự kiện còn lại là bạn không thể dừng được chừng nào bạn chưa tìm ra người đi thẳng vào con người bạn - cũng như mũi tên không bỏ lỡ mục tiêu.

Tương truyền về Mã Tổ là ông ấy không bao giờ rời khỏi thầy của ông ấy. Mặc dầu thầy đã nói, "Ông có thể đi, ông có thể đi sang thiền viện khác, có các thầy khác, các cách dạy khác, các cách đạt tới khác. Sao ông không đi?"

Câu trả lời của Mã Tổ đáng ghi nhớ. Ông ấy nói, "Những người khác đi vì họ đã không tìm ra. Tôi không thể đi vì tôi đã ở đó nơi tôi muốn ở. Tôi đã tìm thấy thầy! và trong việc tìm ra thầy tôi đã tìm ra niềm khao khát của tim tôi. Bây giờ không có chỗ nào mà đi."

Một khi đệ tử tìm ra thầy, thầy là toàn thể thế giới của người đó, chuyện tình của người đó.

Nhưng trước điều đó, Maneesha, điều đó là hoàn toàn đúng: người ta phải di chuyển, người ta phải không còn lại với ai đó mà người ta không thể cảm thấy thân thiết, với người mà người ta không thể có cùng chiều dài sóng của sự sống. Người ta có thể đúng hay sai, điều đó không thành vấn đề. Điều thành vấn đề là liệu bạn có cảm thấy bản thân bạn được giầu có lên bởi sự hiện diện của thầy của bạn không, liệu bạn có cảm thấy bắt lửa không. Thế thì không có nhu cầu đi bất kì đâu.

Câu hỏi thứ hai của cô ấy là:

Như một loài chúng ta nhìn bản thân chúng ta như dạng tiến hoá và có ý thức nhất của sự sống, và do vậy có khả năng giúp mọi dạng sống khác. Nhưng Thiền dường như chỉ là chân lí quan trọng tương đương khác - rằng mọi dạng sống, và điều trần tục nhất của các hoạt động được bao gồm trong sự sống, tất cả có tiềm năng lẩy cò để giúp chúng ta nhận ra tâm thức tối thượng.

Qua những buổi tối này cùng thầy, điều này đã trở thành quá hiển nhiên để bình luận; và vậy mà quá tuyệt diệu, không cần bình luận.

Maneesha, ngay cả tre cũng không còn bình luận. Khi bạn cảm thấy nó vững chắc thế, không có nhu cầu về bất kì bình luận nào. Bạn là rất ít người trên trái đất hôm này, những người, vào khoảnh khắc này, là được nhiều ân huệ thế, được trong hoa điệu nhiều thế với sự tồn tại. Im lặng này chính là bằng chứng đơn giản. Tại sao tre đã dừng đưa ra bình luận của chúng? Không phải là không có lí do.

Trước khi bạn cũng đi vào trong cùng im lặng như tre... vài tiếng cười đã.

Paddy ở trong toà án, yêu cầu tiền bồi thường thiệt hại vì làm bị thương cánh tay anh ta, điều xảy ra trong một tai nạn ở chỗ làm việc.

"Ông chỉ cho tôi xem ông có thể giơ được tay của ông lên bây giờ không?" luật sư bào chữa đề nghị.

Với nỗ lực rất lớn Paddy giơ cánh tay lên gần mét tám.

"Và ông có thể giơ nó lên cao hơn trước tai nạn chứ?" luật sư hỏi.

"Tất nhiên rồi," Paddy nói, "Tôi có thể giơ nó lên cao ngần này...!"

Đây là vô ý thức của chúng ta.

Một cảnh sát trẻ đang hộ tống một người lái xe say đi về phòng giam tại đồn cảnh sát.

"Anh sẽ bị khoá cho tới đêm," anh ta giải thích.

"Tính bao nhiêu tiền?" tù nhân hỏi.

"Không mất tiền," viên cảnh sát nói. "Nó là mọi phần của dịch vụ."

Bertie Ballsoff, người phụ trách công ti, điện thoại về nhà một buổi trưa. Cô phục vụ người Mexico trả lời.

"Để vợ tôi nói điện thoại," Ballsoff nói trầm trầm.

"Thưa ông," cô phục vụ đáp, "tôi lấy làm tiếc phải nói với ông điều này, nhưng vợ ông đang trong phòng ngủ, làm tình với ông hàng xóm."

"Giờ nghe cho cẩn thận," Ballsoff nạt nộ. "Vào trong phòng của tôi, mở ngăn kéo bàn ra và lấy ra khẩu súng lục đã nạp đạn của tôi. Rồi đi và bắn cả hai!"

"Nhưng thưa ông!" cô phục vụ rền rĩ, "Tôi không thể làm được điều đó."

"Cô làm thì tốt hơn," Ballsoff đáp, "nếu không tôi sẽ về nhà, bắn họ và cả cô nữa!"

Cô giúp việc đặt điện thoại xuống và trở lại sau vài phút.

"Được rồi thưa ông, tôi đã làm điều đó," cô ấy công bố, "Tôi lật úp họ cả hai và ném họ vào bể bơi."

"Bể bơi à?" Ballsoff nói, "bể bơi nào? A lô! Đây có phải là nhà Ballsoff không?"

Một hôm Walter Wibbles, một người bé nhỏ gầy còm, đang ở đằng sau nhà thờ, cầu nguyện Thượng đế. "Xin Thượng đế," ông ta than vãn, "con không thể trả mãi tiền thuê nhà được; vợ con muốn bộ quần áo mới, và chiếc xe của con bị hỏng. Ngài phải giúp con với!"

Ngay lúc đó, cửa nhà thờ bật mở và một anh chàng da đen cao lớn bước vào, đi thẳng tới phía trước nhà thờ, nhìn lên trời, và hét lên, "Này, Thượng đế, tôi thực sự thúc ngài đấy, người! Tôi muốn chiếc xe mới, nhà mới và bạn gái mới. Và tôi muốn nó bây giờ!"

Thế rồi anh ta quay một vòng và bước ra.

Walter không thể tin được điều đó và liên tục lẩm bẩm một cách yên tĩnh.

Tuần sau, Walter lại ở cùng chỗ, lại ở phía sau của nhà thờ.

"Xin Thượng đế," anh ta thút thít, "vợ con muốn bỏ con, con vừa mất việc làm và..." Nhưng anh ta bị ngắt bởi tiếng rít lên của phanh xe bên ngoài. Thế rồi cửa nhà thờ bật mở và anh chàng da đen bước vào cùng với cô gái đẹp khoác vai anh ta.

Họ bước lên trước và anh chàng da đen hô lên, "Này, Thượng đế, tôi thực sự thúc ngài, người ạ, chiếc xe thật tuyệt vời và cô gái thì thật là cực kì!"

Điều này là quá nhiều với Walter. Khi anh chàng da đen đã đi, anh ta bước tới phía trước, giơ hai tay lên và nói, "Thượng đế, cái gì đang diễn ra? Ngài cho anh ta mọi thứ anh ta muốn, nhưng ngài chả cho tôi cái gì! Tại sao?"

Đột nhiên một giọng nói âm vang vọng xuống từ cõi trời, nói, "Ta chỉ không thúc ông, con người!"

Và bây giờ...

Nivedano...

Đi sâu!

Khoảnh khắc này...

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Nivedano vắng mặt tối nay... Mất vài giây để người thay thế anh ấy đáp ứng.)

(Tiếng trống)

Mặc dầu Nivedano không có đây, dầu vậy anh ấy phải đánh trống.

Không ai có đó.

Chỉ có tuyệt đối im lặng, thu toàn thể năng lượng của bạn vào trong, cũng giống như bạn đang về tới nhà.

Thế này, nhớ Thế này... là thực tại tối thượng của con người bạn.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Ngã chết, tuyệt đối chết.

Không bận tâm về thân thể đang thở.

Ở trong nấm mồ của bạn.

Thế này...

Thế này...

Đừng bỏ lỡ nó.

Tôi đem cho bạn mọi đỉnh cao nhất của tâm thức.

Đừng bỏ lỡ nó.

Chỉ hiện hữu và bạn đã có nó.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Quay lại sống, với tính toàn bộ, sống động.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 13 - Quay về Mục lục

..............................

1 Đánh giá

Ads Belove Post