Chương 13. Năm cửa vào nhà bạn

Chương 13. Năm cửa vào nhà bạn

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 13. Năm cửa vào nhà bạn



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Một sư đã tới gặp Trí Thường và sau khi ngụ lại rất ngắn ngủi, chuẩn bị ra đi.

Trí Thường nói, "Ông đi đâu?"

Sư đáp, "Tôi đi khắp chốn học ngũ vị Thiền."

Trí Thường nói, "Vâng, có ngũ vị Thiền ở đa dạng chốn, nhưng ở đây ta chỉ có nhất vị Thiền."

Sư hỏi, "Và cái gì có thể là nhất vị Thiền?"

Trí Thường đánh ông ta.

Sư nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"

Trí Thường nói, "Nói cho ta cái gì! Nói cho ta cái gì!" và khi sư này bắt đầu nói, Trí Thường lại đánh ông ta.

Một lần khác, một sư hỏi Trí Thường, "Phật là gì?"

"Nếu ta bảo ông," Trí Thường nói, "ông sẽ tin ta chứ?"

Sư đáp, "Lời của thầy là trọng yếu thế, làm sao tôi có thể không tin chúng?"

Trí Thường nói, "Đơn giản, ông là nó."

Sư hỏi, "Làm sao chúng tôi có thể duy trì trạng thái này?"

Trí Thường nói, "Nếu mắt ông chỉ bị che mờ chút ít, ảo vọng đầy hoa lan tràn khắp."

Sư được chứng ngộ với điều này.

Maneesha, Thiền không phải là điều nó nói, nhưng là điều nó biểu lộ ra. Nó là ngón tay chỉ tới trăng trong im lặng tuyệt đối. Mọi lời phải được hiểu như ngón tay chỉ trăng. Nó không phải là triết lí, nó là chỉ dẫn.

Bạn phải hiểu những giai thoại này với bối cảnh này trong tâm trí.

Một sư đã tới gặp Trí Thường và sau khi ngụ lại rất ngắn ngủi, chuẩn bị ra đi.

Trí Thường nói, "Ông đi đâu?"

Những câu hỏi này trong Thiền không có cùng nghĩa như chúng có trong ngôn ngữ thông thường. Khi một Thiền sư hỏi, "Ông đi đâu?" ông ấy ngụ ý, "Không có đường nào để đi bất kì đâu, ông ở mọi nơi. Ông có thể đi đâu được? Tâm thức của ông là rộng như toàn thể vũ trụ - Ông đi đâu?"

Trong một câu hỏi đơn giản, có ngụ ý vô cùng rằng, bạn không là thân thể như bạn nghĩ, bạn không là tâm trí như bạn ngữ, bạn không là ham muốn như bạn nghĩ.

Bạn là nhân chứng rót đầy toàn thể vũ trụ.

Bạn không thể đi bất kì chỗ nào. Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn đang bơi trong bản thân bạn. Toàn thể đại dương này của sự tồn tại là của bạn. Nó không có biên giới, không giới hạn.

Khi Trí Thường hỏi, "Ông đi đâu?" sư này đáp,

"Tôi đi khắp chốn học ngũ vị Thiền."

Ông ta không thể hiểu được câu hỏi này. Ông ta đã hiểu ngôn ngữ nhưng ông ta đã không thể thấy được điều ngụ ý.

"Tôi đi khắp chốn," đơn giản chỉ ra ông ta tin và cái "tôi" của ông ta và ông ta cũng tin rằng ông ta có thể đi đâu đó. Ông ta đã nghe nói về ngũ vị Thiền, nhưng ông ta cũng không đích xác rõ ràng về chúng. Ngũ vị Thiền đơn giản ngụ ý năm giác quan của bạn thức tỉnh đầy đủ. Ngay cả một giác quan thức tỉnh đầy đủ sẽ có tác dụng. Nếu bạn có thể thấy mà không có bất kì đám mây ý nghĩ nào trôi qua bầu trời của mắt bạn... điều đó là đủ.

Nhưng tự nhiên bao giờ cũng là người cho thừa thãi. Với một giác quan bạn chắc đã có khả năng trải nghiệm con người bạn. Thay vì một, sự tồn tại đã cho bạn năm giác quan - và dầu vậy bạn đã không tìm thấy bản thân bạn. Năm cửa ra vào... và bạn đã không đi vào trong nhà riêng của bạn. Một chắc đã là đủ.

Năm vị của Thiền ngụ ý năm sự nhạy cảm. Người ta có thể đạt tới thiền, tới bản thân người ta, bằng việc ngửi hoa hồng. Nếu người đó có thể trở thành một với hoa hồng, hương thơm của nó, nếu người đó có thể quên bản thân mình trong một khoảnh khắc và chỉ hoa hồng còn lại - chỉ trong một khoảnh khắc người quan sát và cái được quan sát là một... Thế thì bạn đã tìm thấy điều các triết gia đã từng thảo luận - chân lí, cái đẹp; điều các nhà thơ đã từng hát, điều các nhạc sĩ đã từng cố tạo ra trên nhạc cụ của họ.

Nhưng không ai thành công. Ngay cả nhà thơ vĩ đại nhất cũng biết: nhà thơ càng vĩ đại, càng nhiều kinh nghiệm rằng ông ấy đã thất bại.

Một trong những nhà thơ vĩ đại nhất của Ấn Độ, Rabindranath, đã ở trên giường chết. Một trong những người bạn cũ của ông ấy đang an ủi ông ấy: "Đừng lo nghĩ. Chết tới với mọi người và ông đã sống đủ và đã sống giầu có. Người ta còn có thể mong đợi cái gì hơn nữa?"

Rabindranath mở mắt ra và ông ấy nói, "Ông đúng và vậy mà... Tôi muốn điều được lưu ý cho các thế hệ tương lai là tôi đã không hát bài ca mà tôi muốn hát."

Ông ấy đã để lại sáu nghìn bài thơ. Người này phân vân vì nhà thơ phương Tây vĩ đại nhất, Shelley, chỉ có hai nghìn bài thơ dưới tên ông ấy. Rabindranath đã có sáu nghìn bài thơ mà có thể được phổ nhạc; bài không chỉ là thơ, mà cũng có thể được hát. Vậy mà - phát biểu cuối cùng của ông ấy là, "Đây toàn là thất bại của tôi. Sáu nghìn lần tôi đã thất bại; tôi đã từng cố nói cái gì đó và nó lẩn tránh tôi."

Nhạc sĩ càng vĩ đại, kinh nghiệm càng lớn rằng âm nhạc mà con người của ông ấy muốn tạo ra, mà nhạc cụ của ông ấy muốn chơi...

(Một cơn mưa dông dữ dội theo mùa ập xuống và điện vụt tắt, nhận chìm toàn thể hội chúng trong bóng tối bất thần và im lặng. Khi điện trở lại, Osho đợi vài khoảnh khắc trước khi bắt đầu lại.)

Bạn có nghe thấy mưa không?

Nếu bạn có thể nghe thấy nó một cách mãnh liệt, toàn bộ, khoảnh khắc này có thể trở thành chứng ngộ của bạn.

Nó không phải là vấn đề để được thảo luận, nó là việc truy hỏi vào trong không gian bên trong riêng của bạn. Nó dừng tâm trí lại khỏi những ý nghĩ vẩn vơ và đi tới tĩnh lặng bên trong bạn nơi không cái gì chuyển động.

Trí Thường đã hỏi, "Ông đi đâu? "

Tôi hỏi bạn, "Bạn đi đâu?" Trời đang mưa to bên ngoài. Ngay cả tre cũng đang nhảy múa với mưa. Nếu bạn có thể vẫn còn ở đây mà không suy nghĩ, không có tâm trí... đây là chốn đó, là không gian đó. Bạn không phải đi bất kì chỗ nào khác để tìm ra nó.

Trí Thường nói, "Vâng, có ngũ vị Thiền ở đa dạng chốn, nhưng ở đây ta chỉ có nhất vị Thiền."

Sư hỏi, "Và nhất vị Thiền của thầy có thể là gì?"

Trí Thường đánh ông ta.

Việc đánh này là biểu tượng. Nó nói, "Nó là ông," thật to có thể được. Bạn là hương vị duy nhất, chỉ hiện hữu mà không vẩn vơ. Và nếu trong khí hậu đẹp này bạn không thể tìm thấy nó, bạn đi đâu để tìm thấy nó? Ở chỗ này nơi nhiều chư phật thế đang hiện diện, dù biết hay không biết, chỉ tụ hội bản thân bạn và nhìn vào bên trong bản thân bạn.

Việc đánh sư đáng thương này của Trí Thường chỉ là để đánh thức người ngủ. Nó đang ngủ trong mọi người.

Sư nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"

Trí Thường nói, "Nói cho ta cái gì! Nói cho ta cái gì!" và khi sư này bắt đầu nói, Trí Thường lại đánh ông ta.

Thiền không thể được nói. Khoảnh khắc bạn bắt đầu nói nó, bạn đã bỏ lỡ nó.

Bạn có thể có nó, bạn có thể là nó, bạn có thể múa nó, nhưng bạn không thể mang nó vào lời.

Nó là kinh nghiệm vô lời của con người bạn.

Một lần khác, một sư hỏi Trí Thường, "Phật là gì?"

"Nếu ta bảo ông," Trí Thường nói, "ông sẽ tin ta chứ?"

Sư đáp, "Lời của thầy là trọng yếu thế, làm sao tôi có thể không tin chúng?"

Trí Thường nói, "Đơn giản, ông là nó."

Đây là điều dễ nhất và khó nhất trên thế giới: tin cậy rằng bạn là phật. Nhưng dù bạn tin cậy hay không... bạn là phật, bạn không thể là khác được. Bạn là tâm thức thuần khiết, bạn là sự tồn tại thuần khiết.

Sư hỏi, "Làm sao chúng tôi có thể duy trì trạng thái này?"

Trí Thường nói, "Nếu mắt ông chỉ bị che mờ chút ít, ảo vọng đầy hoa lan tràn khắp."

Sư được chứng ngộ với điều này.

Nhưng bạn có được chứng ngộ với điều này không? Nó đơn giản thế; bạn không cần bất kì giáo dục nào, bạn không cần bất kì việc dạy nào, bạn không cần bất kì văn hoá nào. Bạn đã ở đó. Từ chính bắt đầu của thời gian, bạn là vĩnh hằng trong khoảng khắc này.

Nếu bạn không trở nên chứng ngộ, nó đơn giản là trì hoãn. Không có vội vàng - bạn có thể trở nên chứng ngộ ngày mai hay trong kiếp khác. Nhưng nhớ, chừng nào bạn chưa trở nên chứng ngộ, bạn không thể thoát ra khỏi khổ của bạn, căng thẳng của bạn, phiền não của bạn, vô nghĩa của bạn. Bạn không thể đạt tới niềm huy hoàng mà là di sản kế thừa của bạn.

Tốt hơn cả là làm nó nhanh chóng - khoảnh khắc này, không chờ đợi; vì bạn đã từng đợi nhiều thế kỉ rồi. Và bạn càng đợi, bạn càng học cách đợi, việc đợi của bạn trở nên ngày một dày đặc hơn.

Không có nhu cầu đợi. Thậm chí không đợi một khoảnh khắc. Trong sự tồn tại đẹp này....

Và hôm nay, khoảnh khắc này, nó đặc biệt đẹp hơn. Mọi thứ quanh đây là điệu vũ của mưa, lời bình của tre và sự tụ họp im lặng của hàng nghìn chư phật... Đừng bỏ lỡ nó.

Maneesha đã hỏi,

Osho kính yêu,

Tôi tự hỏi, tôi có hiểu lời thầy không? Tôi có hiểu im lặng của thầy không? Tôi chỉ biết rằng lời của thầy có vẻ ít giống lời, những ngày này; và rằng im lặng của thầy cho cảm giác như im lặng của chúng tôi - và im lặng đó cho cảm giác như sự quen thuộc nhất, sự tự nhiên nhất của không gian.

Maneesha, tôi không có gậy trong tay, bằng không tôi chắc đã cho bạn ba cú đánh. Thay vì thế: Nivedano, cho ba cú đánh!

(Tiếng trống)

(Tiếng trống)

(Tiếng trống)

Ba tiếng trống đó là 'có', ba lần.

Trước khi mưa tạnh tôi muốn chia sẻ với những mây này, mưa này, không chỉ im lặng của bạn mà còn tiếng cười của bạn. Im lặng không có tiếng cười là chết, và tiếng cười không có im lặng là hời hợt. Khi im lặng và tiếng cười là cùng nhau... nó là cái gì đó phi thường, cái gì đó cực kì quan trọng. Cũng như bạn im lặng, chia sẻ cả tiếng cười của bạn cùng mưa.

Anh em Brian, Anh em Boris, và Anh em Billy, ba sư trẻ mới, đang chuẩn bị trải qua thử thách cuối cùng của họ trước khi trở thành thầy dòng chính thức.

Cha tu viện trưởng già cho họ vào một phòng xa hoa và bảo họ cởi áo choàng và đeo một cái chuông nhỏ vào chim của họ.

Đột nhiên một cô gái tóc hoe tuyệt đẹp đi vào phòng chỉ mặc áo tắm hai mảnh chật, và một trong các chiếc chuông vang lên,

"Tinh-tinh! Tinh-tinh!"

"Đi sang đứng trong buồng tắm hoa sen, Anh em Brian," cha tu viện trưởng nói.

Cô gái bắt đầu tuột ra khỏi bộ áo tắm hai mảnh...

"Tinh-ting! Ting-ting!"

"Quá tệ, Anh em Boris," cha tu viện trưởng nói, "đi sang buồng tắm hoa sen, nữa!"

Cuối cùng, cô gái trần truồng và bắt đầu lăn lộn và nhảy múa trước Anh em Billy. Chuông vẫn còn im lặng.

"Đội ơn Chúa!" cha tu viện trưởng kêu lên. "Chúc mừng, Anh em Billy. Con đã thi đỗ. Bây giờ đi và nhập cùng các linh hồn yếu đuối kia trong buồng tắm hoa sen!"

"Ting-ting! Ting-ting!"

Một trong những con ngựa vằn trong rạp xiếc lưu động bị ốm, và bác sĩ thú ý gợi ý rằng nó nên được cho ở lại trang trại gần đó cho tới khi nó khoẻ.

Con ngựa vằn đi một vòng thăm sân trại và chào mừng mọi con vật.

"Tôi là ngựa vằn," nó nói, "bạn là ai?"

"Tôi là gà," gà đáp.

"Và bạn làm gì?" ngựa vằn hỏi.

"Tôi kêu cục cục nhiều và đẻ trứng," gà giải thích.

Ngựa vằn bước tiếp và gặp bò cái.

"Tôi là ngựa vằn," nó công bố, "bạn là ai?"

"Tôi là bò cái," bò cái đáp.

"Và bạn làm gì?" ngựa vằn hỏi.

"Tôi rống lên và làm ra sữa," bò cái đáp.

Tiếp đó, ngựa vằn gặp bò đực.

"Tôi là ngựa vằn," nó nói, "bạn là ai?"

"Tôi là bò đực," câu trả lời tới.

"Và bạn làm gì?" ngựa vằn hỏi.

"Tôi làm gì à?" bò đực khịt mũi, "cứ cởi bộ quần áo ngủ lạ lùng ra và tôi sẽ chỉ cho bạn xem!"

Giáo hoàng Polack và Ronald Reagan chết và đi lên cõi trời. Họ đề nghị cuộc phỏng vấn với Thượng đế, và thấy ngài đang ngồi trong ghế bành thuận tiện.

"Ông đã làm gì mà ông xứng đáng vào trong cõi trời?" Thượng đế hỏi giáo hoàng.

"Thế này," Giáo hoàng Polack đáp, "Tôi hôn đất ở gần như tất cả sân bay chính của thế giới; tôi tranh đấu với chủ nghĩa cộng sản ác quỉ, và chống đối kiểm soát sinh đẻ mạnh tới mức những người Cơ đốc giáo phát triển và nhân lên."

"Rất tốt!" Thượng đế nói. "Ngồi bên trái ta."

Thế rồi Thượng đế quay sang Ronald Reagan.

"Và ông đã làm gì," ngài hỏi, "để xứng đáng ở trong cõi trời?"

"Thế này," Reagan đáp, "tôi là tổng thống Ki tô giáo chính thống nhất mọi thời đại. Tôi đã làm cho tâm xã của Osho bay khỏi Mĩ, và gây ra chiến tranh thế giới thứ ba, do vậy mang 'việc tới lần thứ hai' của ngài tới trái đất."

"Công việc tốt đấy," Thượng đế nói, và thế rồi để ý Osho đang đứng đó.

"Ồ!" Thượng đế nói, hoàn toàn bối rối, "và ông đã làm gì mà ông xứng đáng ở trong cõi trời?"

"Cắt bỏ chuyện phiếm," Osho nói, "và ra khỏi ghế của tôi đi!"

Bây giờ, đi vào trong nói lắp bắp.

Nivedano...

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

(Tiếng trống)

Im lặng, hoàn toàn im lặng, nhắm mắt lại và hiện hữu bên trong.

Thế này.

186

Chính khoảnh khắc này là câu trả lời cho mọi câu hỏi đã từng được hỏi.

Bạn là câu trả lời.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Tất cả các bạn ngã ngửa.

Để thân thể thở, nhưng bạn đi mỗi lúc một sâu hơn vào bên trong bản thân bạn, để thân thể gần như cái vỏ bao quanh bạn.

Thế này.

Chính khoảnh khắc này là bản tính phật của bạn.

Thế này là tính vĩnh hằng của bạn.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Quay lại sống, một cách toàn bộ, một cách mãnh liệt.

Không ai nên còn lại trong mồ của mình.

Nếu bất kì người nào bị bỏ lại trong mồ của mình, cho cú đánh đặc biệt cho người đó, Nivedano...

(Tiếng trống)

Đây là điều Thiền tất cả là gì: chỉ là nhận biết đơn giản.

Ngọn lửa, không chập chờn, lưỡi kiếm chặt sâu tới chính cốt lõi con người bạn.

Nhớ, Thiền không là lời mà chỉ là cái bóng của kinh nghiệm.

Bạn là thực tại.

Mọi thứ khác chỉ là bình chú không bản chất.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 14 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post