Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô
Ngã
Con Đường Của Thiền - Osho
Chương 9. Một bước một lúc
Người yêu mến của
tôi,
Trong ba ngày này, những
cơn mưa rào lớn của yêu, an bình và phúc lạc đã xảy ra trong tim các bạn. Tôi
là một trong những con chim không tổ, nhưng các bạn đã cho tôi chỗ trong tim
các bạn - các bạn đã yêu những ý nghĩ của tôi và việc thổ lộ từ tim tôi. Các bạn
đã nghe chúng một cách im lặng, và các bạn đã cố gắng hiểu chúng, và các bạn đã
diễn đạt tình yêu cho chúng. Tôi biết ơn các bạn về điều đó. Tôi biết ơn các bạn
về điều tôi đã thấy trong mắt bạn, trong niềm vui của các bạn, trong nước mắt
đã tới từ niềm vui của các bạn.
Tôi cảm thấy hạnh
phúc thế. Tôi hạnh phúc về sự kiện là tôi đã có khả năng tạo ra khao khát về
phúc lạc trong bạn. Tôi cảm thấy hạnh phúc rằng tôi đã có khả năng làm cho bạn
cảm thấy không hài lòng. Đây là điều tôi thấy trong đời tôi, và có lẽ đây là
công việc của tôi - làm cho những người đang yên tĩnh và được thoả mãn trở
thành không hài lòng; đánh thức những người đang di chuyển yên tĩnh và nói với
họ rằng cuộc sống này của họ không thực sự là cuộc sống, rằng điều họ nghĩ là sống
chỉ là lừa dối và chết. Vì sự sống chấm dứt chỉ trong chết thì không thể được
coi là sống. Duy nhất sống dẫn tới sống vĩnh hằng mới là sống thực.
Trong ba ngày này bạn
đã cố sống cuộc sống thực này, bạn đã cố hội tụ vào nó. Nếu quyết tâm của bạn
là mạnh, nếu khao khát của bạn là sâu, nó sẽ có khả năng làm hết hoàn toàn cơn
khát mà bạn đã khát chỉ chút ít trong ba ngày này.
Đêm nay, vào khoảnh
khắc của chia tay, tôi sẽ nói thêm vài điều nữa cho bạn. Điều thứ nhất là ở chỗ
nếu khao khát để trải nghiệm điều thiêng liêng đã trở thành ngọn lửa bên trong
bạn, nhanh chóng đặt khao khát đó vào trong hành động đi. Ai đó trì hoãn làm
cái gì đó tốt sẽ bỏ lỡ, và ai đó vội vàng làm cái gì đó xấu cũng sẽ bỏ lỡ. Ai
đó trì hoãn làm cái tốt thì bỏ lỡ, và ai đó vội vàng làm cái xấu cũng bỏ lỡ.
Đây là một trong những
chìa khoá của sự sống: dừng và trì hoãn khi bạn định làm cái gì đó xấu, nhưng
không dừng và không trì hoãn khi bạn định làm cái gì đó tốt.
Nếu ý nghĩ tốt tới với
tâm trí bạn, nó là giúp ích cho việc bắt đầu hành động trên nó ngay lập tức vì
ngày mai là không chắc chắn; khoảnh khắc tiếp là không chắc chắn. Liệu chúng ta
sẽ còn hay không, không thể nói được. Trước khi chết đem chúng ta đi, chúng ta
phải chứng minh một cách chắc chắn rằng một mình chết đã không được ngụ ý là định
mệnh của chúng ta. Trước cái chết, chúng ta phải biết cách trải nghiệm cái gì
đó ở bên ngoài chết. Và chết có thể tới vào bất kì lúc nào, nó có thể tới vào bất
kì khoảnh khắc nào. Tôi đang nói bây giờ, và nó có thể tới khoảnh khắc này. Cho
nên tôi cần sẵn sàng cho nó vào mọi lúc; tôi phải sẵn sàng mọi khoảnh khắc. Cho
nên đừng trì hoãn cho tới mai. Nếu bạn cảm thấy cái gì đó là đúng, hành động
trên nó ngay lập tức đi.
Đêm qua khi chúng ta
ngồi cạnh hồ tôi đã nói với các bạn về một lạt ma ở Tây Tạng. Ai đó đã đi tới gặp
ông ấy và hỏi ông ấy về chân lí. Đã có truyền thống ở Tây Tạng là bạn đi vòng
tròn quanh lạt ma ba lần, cúi mình dưới chân ông ấy và thế rồi hỏi câu hỏi của
bạn. Anh thanh niên này tới, nhưng anh ta đã không đi vòng tròn quanh lạt ma
hay không cúi mình dưới chân ông ấy. Anh ta chỉ đi tới ông ấy và nói, "Tôi
có câu hỏi! Cho tôi câu trả lời!"
Lạt ma nói, "Trước
hết hoàn thành nghi lễ chính thức."
Anh thanh niên nói,
"Ông đang đòi hỏi nghi lễ ba vòng. Tôi có thể bước quanh ông ba nghìn lần,
nhưng nếu tôi chết trong ba vòng này trước khi tôi biết chân lí, thế thì đó sẽ
là trách nhiệm của ai, của tôi hay của ông? Cho nên đầu tiên trả lời câu hỏi của
tôi và thế rồi tôi sẽ hoàn thành các vòng đi." Anh ta đã nói, "Ai biết
được, tôi có thể chết giữa chừng các vòng đi."
Cho nên việc nhận ra
có nghĩa nhất đối với thiền nhân là nhận biết về thực tại của chết. Anh ta phải
thường xuyên nhận biết rằng nó có thể xảy ra bất kì khoảnh khắc nào: "Tôi
sẽ đi ngủ đêm nay, và ai biết... đây có thể là đêm cuối cùng của tôi. Tôi có thể
không bao giờ dậy vào buổi sáng. Cho nên đêm nay tôi phải đi ngủ theo cách mà
không cái gì còn lại không đầy đủ và tôi có thể ngủ một cách an bình. Nếu chết
tới, nó được đón chào."
Cho nên đừng trì hoãn
đến ngày mai bất kì cái gì đẹp. Và trì hoãn bất kì cái gì xấu nhiều nhất có thể
được - chết có thể tới ở giữa, và bạn sẽ được cứu khỏi làm cái gì đó xấu. Nếu bạn
có ý tưởng làm cái gì đó xấu, trì hoãn nó càng lâu như bạn có thể. Chết không rất
xa xôi gì - nếu bạn có thể chỉ trì hoãn một số trong các hành động xấu của bạn
trong mười hay hai mươi năm, cuộc sống của bạn có thể trở thành thiêng liêng.
Chết không rất xa xôi, nếu ai đó có khả năng trì hoãn hành động xấu của mình
trong vài năm, cuộc sống của người đó có thể trở thành thuần khiết. Chết không
xa xôi gì - và ai đó người trì hoãn cái gì đó tốt sẽ không trải nghiệm bất kì
phúc lạc nào trong cuộc sống.
Cho nên tôi muốn nhắc
nhở bạn rằng có sự khẩn thiết để làm cái gì đó tốt. Và nếu bạn cảm thấy cái gì
đó tốt, thế thì cứ bắt đầu với cái đó đi. Đừng nghĩ và trì hoãn nó tới mai. Người
nghĩ về làm cái gì đó ngày mai không thực sự muốn làm nó. "Mình sẽ làm nó
ngày mai" là cách trì hoãn. Nếu bạn không muốn làm cái gì đó, bạn nên rõ
ràng rằng bạn không muốn làm nó; đó là chuyện khác. Nhưng trì hoãn tới mai là
nguy hiểm. Người trì hoãn cái gì đó tới mai theo cách nào đó đã trì hoãn nó mãi
mãi. Ai đó để cái gì đó tới mai theo cách nào đó đã bỏ nó mãi mãi.
Nếu cái gì đó trong
cuộc sống cho cảm giác đúng, thế thì khoảnh khắc nó cho cảm giác đúng cũng là
khoảnh khắc để hành động trên nó. Bạn phải bắt đầy ngay trong khoảnh khắc đó.
Cho nên nhớ trong tâm
trí sự khẩn thiết của việc làm mọi thứ là tốt và để trễ các thứ là sai. Cũng nhớ
trong tâm trí rằng chìa khoá mà tôi đã trao cho bạn để thực nghiệm với cái thiện
và chân lí không phải là các học thuyết trí tuệ. Nói cách khác, tôi không quan
tâm tới việc giải thích các học thuyết cho bạn. Tôi không quan tâm tới hàn lâm.
Tôi đã kể cho bạn về
những chìa khoá này để thuyết phục bạn hành động trên chúng. Và nếu bạn hành động
trên chúng, chúng có thể làm cái gì đó cho bạn. Nếu bạn sẵn sàng hành động trên
chúng, những chìa khoá này sẽ giúp bạn. Và nếu bạn dùng chúng, chúng sẽ biến đổi
bạn. Những chìa khoá này là rất sống động, chúng giống như lửa: nếu bạn đốt
chúng cho dù chút ít, bạn có thể trải nghiệm việc sinh ra con người mới trong bạn.
Việc sinh thứ nhất
chúng ta nhận được từ bố mẹ chúng ta. Nó không phải là việc sinh, nó chỉ là việc
tới của một cái chết mới nữa. Nó là vòng tròn khác mà sẽ kết thúc trong chết.
Nó không phải là việc sinh, nó chỉ là lấy một thân thể mới.
Có việc sinh khác mà
bạn không lấy qua bố mẹ bạn, nhưng là cái xảy ra qua thiền. Và đó là việc sinh
thực. Chính là chỉ sau việc sinh này mà người ta trở thành một dwija, người được
sinh hai lần. Người ta phải cho việc sinh này cho bản thân mình. Cho nên đừng cảm
thấy được thoả mãn và nghỉ ngơi chừng nào bạn chưa biết việc sinh thứ hai này
bên trong bản thân bạn. Đến lúc đó, không năng lượng nào phải còn ngủ bên trong
bạn. Cho nên thu lấy mọi năng lượng của bạn và bắt đầu di chuyển đi!
Nếu bạn đã làm việc
chăm chỉ, với quyết tâm, trên vài chìa khoá tôi đã trao cho bạn, bạn sẽ rất sớm
tìm ra rằng một người mới đang được sinh ra bên trong bạn, việc sinh của con
người mới toàn bộ. Và thế giới bên ngoài sẽ trở thành mới với cùng mức độ như
con người mới này đã được sinh ra bên trong bạn.
Có ánh sáng lớn trên
thế giới, sự chói lọi lớn và cái đẹp vô cùng, chỉ nếu người ta có mắt để thấy
nó và có tim để đón nhận nó. Và mắt để thấy và tim để nhận có thể được sinh ra
trong bạn. Và đây là lí do duy nhất mà tôi đã chia sẻ mọi điều này với bạn
trong ba ngày cuối này.
Theo một nghĩa nào
đó, không có nhiều vấn đề - thực ra chỉ có vài vấn đề. Tôi đã nói chỉ về hai điểm:
rằng cuộc sống phải là thuần khiết và tâm thức phải là trống rỗng. Tôi đã chỉ
nói hai điều này - rằng cuộc sống phải là thuần khiết và tâm thức phải là trống
rỗng. Việc làm thuần khiết cuộc sống chỉ là nền tảng cho điều này.
Khi tâm thức là trống
rỗng, trống rỗng đó cho bạn năng lực để thấy và để lộ ra bí mật ẩn kín của sự tồn
tại. Thế thì bạn không thấy lá như lá... cuộc sống bên trong lá bắt đầu trở
thành thấy được cho bạn. Và trong những con sóng của đại dương bạn không thấy
sóng; bạn bắt đầu thấy cái tạo ra sóng. Và thế thì bạn không thấy thân thể của
mọi người, bạn bắt đầu cảm thấy sự sống, cái đang đập rộn ràng trong thân thể họ.
Không có cách nào mô tả điều ngạc nhiên, phép mầu mà bạn bắt đầu cảm thấy.
Tôi đã mời bạn và gọi
bạn tới đây để đi tới điều huyền bí này, và tôi đã trao cho bạn vài chìa khoá để
trải nghiệm điều huyền bí này. Những chìa khoá này là vĩnh hằng. Những chìa
khoá này không là của tôi không là của bất kì ai khác, chúng là vĩnh hằng. Dài
lâu như con người đã tồn tại, dài lâu như con người đã từng có khao khát về điều
thiêng liêng, những chìa khoá này đã từng sẵn có. Chúng không liên quan gì tới
bất kì tôn giáo đặc biệt nào, chúng không liên quan gì với bất kì kinh sách nào
- chúng là vĩnh hằng. Những chìa khoá này đã tồn tại trước khi có bất kì kinh
sách nào hay bất kì tôn giáo nào, và những chìa khoá này sẽ tiếp tục tồn tại
cho dù ngày mai mọi kinh sách tôn giáo bị phá huỷ, và mọi đền chùa và nhà thờ hồi
giáo sụp đổ xuống đất.
Tôn giáo là vĩnh hằng.
Giáo phái hình thành và biến mất, tôn giáo là vĩnh hằng. Kinh sách được viết ra
và bị phá huỷ, tôn giáo là vĩnh hằng; tirthankaras và paigambaras được sinh ra
và họ biến mất. Có thể là một thời gian sẽ tới khi chúng ta sẽ quên rằng đã có
một Krishna, một Mahavira, một Christ hay một Phật - nhưng tôn giáo sẽ không bị
tiêu diệt. Tôn giáo sẽ không bị tiêu diệt chừng nào con người còn có khao khát
và truy tìm về phúc lạc bên trong mình, chừng nào con người còn muốn vươn lên
trên bất hạnh.
Nếu bạn bất hạnh và bạn
nhận biết rằng bạn bất hạnh, đừng tiếp tục chịu đựng khổ này, đừng tiếp tục sống
cùng nó. Đứng lên chống lại khổ và làm cái gì đó để loại bỏ nó. Có rất ít khác
biệt giữa điều người thường làm khi người đó đang trong đau và khổ và điều thiền
nhân làm khi người đó đang trong đau và khổ. Khi người thường đau và khổ người
đó tìm cách để quên nó đi, và khi thiền nhân đau và khổ người đó tìm cách phá
huỷ đau và khổ. Chỉ có hai loại người trên thế giới: một loại đang tìm cách
quên đau và khổ, và loại kia tìm cách tiêu diệt đau và khổ. Tôi cầu nguyện rằng
bạn thuộc vào loại thứ hai, không thuộc vào loại thứ nhất.
Cố quên đau là một loại
vô ý thức. Trong hai mươi bốn giờ một ngày bạn đang tìm cách để quên đau của bạn:
nói chuyện với mọi người, nghe nhạc, uống rượu, chơi bài, đánh bạc hay tham gia
vào mối hại nào đó khác, nơi bạn có thể quên bản thân bạn, để cho bạn quên rằng
bạn có nhiều đau thế bên trong.
Trong hai mươi bốn giờ
một ngày bạn đang tìm cách để quên đi bản thân bạn. Bạn không muốn thấy đau vì
nếu bạn thấy bạn sẽ sợ. Cho nên bạn làm mọi loại việc để quên và trốn đau.
Nhưng đau này sẽ không đi nơi khác bằng việc quên nó. Đau này sẽ không đi nơi
khác bằng việc quên nó nhiều hơn các vết thương sẽ lành bằng việc che giấu
chúng. Che đậy chúng bằng vải đẹp không tạo ra khác biệt gì. Thay vì thế, bằng
việc che đậy chúng bằng vải đẹp chúng sẽ trở thành độc và chết.
Cho nên đừng che giấu
vết thương của bạn, để hở chúng ra và đối diện với đau của bạn đi. Và đừng cố
quên nó - để hở nó và biết nó, và khám phá ra cách phá huỷ nó. Duy nhất những
người tích cực cố gắng phá huỷ đau và không quên nó sẽ có khả năng biết điều
huyền bí của sự sống.
Tôi đã nói rằng chỉ
có hai loại người. Tôi gọi người đang tìm cách phá huỷ đau là tôn giáo. Và tôi
gọi người đang tìm cách quên đau là phi tôn giáo. Cứ nhìn vào điều bạn đang
làm: bạn có tìm cách quên đau không? Nếu mọi cách bạn thử để quên đau bị lấy đi
khỏi bạn, bạn chắc sẽ trở nên thậm chí khổ hơn.
Ngày xưa chuyện xảy
ra với một nhà vua là một trong các thượng thư của ông ta nói với ông ta,
"Nếu chúng ta khoá một người ở chỗ cô lập, người đó sẽ phát điên trong
vòng ba tháng."
Nhà vua nói,
"Sao anh ta phải phát điên nếu chúng ta cho anh ta thức ăn tốt và quần áo
tốt?"
Thượng thư nói,
"Nhưng anh ta sẽ phát điên. Tại sao? - vì ở chỗ đơn độc đó anh ta sẽ không
có khả năng quên đau của mình."
Thế là nhà vua nói,
"Chúng ta sẽ xem. Đem người mạnh khoẻ nhất, trẻ nhất và hạnh phúc nhất
trong làng thành tù nhân."
Đã có một thanh niên
trong làng, người nổi tiếng vì vẻ đẹp và mạnh khoẻ. Thanh niên này bị làm thành
tù nhân và bị khoá trong xà lim. Anh ta được cho mọi loại thoải mái và thuận tiện,
thức ăn ngon và quần áo đẹp, nhưng anh ta không được cho bất kì cái gì để qua
thời gian. Mọi điều anh ta có là các bức tường và căn phòng trống rỗng. Và lính
gác được đặt ở đó cũng không hiểu lẫn không nói ngôn ngữ của anh ta. Thức ăn được
đem cho anh ta, nước được đem cho anh ta, nhưng anh ta bị khoá lại. Trong một
hay hai ngày anh ta thực sự kêu la về tại sao anh ta đã bị khoá lại, anh ta đã
làm nhặng sị lên. Trong đôi ngày anh ta đã không ăn. Nhưng dần dần, dần dần anh
ta dừng la hét và bắt đầu ăn. Sau năm tới bẩy ngày người ta quan sát rằng trong
sự đơn độc của mình anh ta đã ngồi và nói với bản thân mình. Thượng thư chỉ anh
ta cho nhà vua qua cửa sổ: "Bệ hạ thấy đấy, giờ anh ta đang cố nỗ lực cuối
cùng để quên: anh ta đang nói cho bản thân mình."
Khi không có ai ở gần
bạn, bạn bắt đầu nói với bản thân bạn. Mọi người thường bắt đầu nói với bản
thân họ khi họ trở nên già hơn. Khi họ còn trẻ môi của họ khép lại, nhưng khi họ
bắt đầu trở nên già hơn dường như là môi của họ trở nên náo nhiệt - họ bắt đầu
nói với bản thân họ. Bạn phải đã thấy mọi người bước đi dọc đường vừa nói với bản
thân họ. Họ đang làm gì? - họ đang cố quên bản thân họ.
Trong ba tháng anh
thanh niên này vẫn còn bị khoá kín. Khi anh ta được thả ra sau ba tháng anh ta
đã phát điên. Anh ta đã phát điên ngụ ý gì? Điều đó ngụ ý rằng anh ta đã tạo ra
một thế giới tưởng tượng quanh bản thân anh ta: anh ta có bạn và thù, anh ta
tranh đấu với họ và nói với họ. Tính điên của anh ta ngụ ý gì? - nó ngụ ý rằng
thế giới thực đã không sẵn có cho anh ta, đã không có người nào để tranh đấu và
không người nào để nói, cho nên anh ta đã tạo ra thế giới tưởng tượng quanh bản
thân anh ta. Và thế rồi anh ta không còn có bất kì cái gì để làm với thế giới
thực - anh ta đã tạo ra thế giới của riêng anh ta nơi anh ta có thể quên đi bản
thân mình.
Thanh niên này đã phát
điên. Bất kì người nào trong các bạn chắc sẽ phát điên nếu bạn không được đi ra
cửa hàng hay đi làm việc, nếu bạn không được tranh đấu với mọi người trong buổi
sáng và nếu ngay sau khi dậy buổi sáng bạn không thể thoát vào những thứ ngu xuẩn
và dính líu vào những hoạt động vô dụng. Nếu bạn không có bất kì sự sao lãng
nào trong hai mươi bốn giờ một ngày và bạn bị bỏ lại hoàn toàn một mình, thế
thì bạn sẽ phát điên. Đó là vì mọi việc làm sao lãng này mà bạn không thể thấy
được cái đau bên trong bạn. Nếu bạn mà có khả năng thấy mọi thứ của cái đau này
bạn chắc sẽ tự tử, hay bạn sẽ tìm cách phát điên bằng việc dùng tưởng tượng của
bạn để quên bản thân bạn.
Người tôn giáo là ai
đó mà, nếu bị bỏ lại một mình, hoàn toàn một mình, sẽ không cảm thấy đau, không
tìm lối thoát.
Ở Đức có thời đã có một
sư tên là Eckhart. Một hôm ông ấy đã đi vào rừng và đã ngồi một mình dưới cây.
Một số bạn của ông ấy cũng đã đi bộ trong rừng. Khi họ thấy rằng Eckhart có một
mình họ đi tới ông ấy và nói, "Bạn ơi, chúng tôi thấy rằng bạn đã ngồi ở
đây một mình, cho nên chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ tới và đồng hành với bạn."
Eckhart nhìn họ và
nói, "Các bạn, cho tới giờ tôi đã ở cùng Thượng đế. Việc tới của các bạn
đã làm cho tôi cảm thấy đơn độc."
Điều ông ấy nói thực
sự là đáng ngạc nhiên! Bạn là chính cái đối lập: Bạn ở cùng ai đó hay người
khác trong hai mươi bốn giờ một ngày để cho bạn không phải ở cùng bản thân bạn.
Bạn ở cùng ai đó hay người khác trong hai mươi bốn giờ một ngày để cho bạn
không đương đầu với bản thân bạn. Bạn sợ bản thân bạn; trong thế giới này mọi
người đều sợ bản thân mình. Nỗi sợ này về bản thân bạn là điều nguy hiểm.
Các chìa khoá mà tôi
đã nhắc tới sẽ giới thiệu cho bạn bản thân bạn và phá huỷ nỗi sợ này, và bạn sẽ
ở trong trạng thái mà cho dù bạn hoàn toàn một mình trên hành tinh này, một
mình toàn bộ, bạn sẽ chỉ phúc lạc dường như toàn thể trái đất đầy người. Bạn sẽ
ở trong cùng phúc lạc một mình toàn bộ như bạn sẽ ở với mọi người quanh bạn.
Duy nhất ai đó người đã trải nghiệm phúc lạc của việc là một mình sẽ không sợ
chết - vì chết làm cho bạn hoàn toàn một mình. Nó có thể làm được cái gì khác?
Lí do duy nhất tại sao bạn sợ chết là ở chỗ bạn chưa bao giờ tồn tại, chỉ đám
đông đã tồn tại. Nhưng chết sẽ lấy đi đám đông; nó sẽ lấy đi mọi mối quan hệ của
bạn và bạn sẽ bị bỏ lại toàn một mình - và đơn độc mang tới sợ.
Mọi điều mà chúng ta
đã thảo luận về thiền trong ba ngày này về căn bản là thực nghiệm trong việc trở
nên một mình toàn bộ, của việc chuyển vào trong tính một mình toàn bộ. Bạn phải
đi tới trung tâm nơi chỉ bạn hiện hữu và không ai khác.
Và trung tâm này là lạ
thường. Ai đó người trải nghiệm trung tâm này sẽ trải nghiệm các chiều sâu mà ở
bên dưới đại dương. Bạn chỉ đang nổi trên nước của đại dương, và bạn vô nhận biết
rằng bên dưới sóng là những chiều sâu vô hạn được ẩn kín nơi không sóng nào đã
bao giờ đi tới, nơi không sóng nào đã bao giờ đi vào.
Có nhiều chiều sâu
bên trong bạn. Trong tính một mình, bạn càng bước xa khỏi mọi người và đi vào bản
thân bạn, bạn càng bỏ người khác và bước vào bên trong bản thân bạn, bạn sẽ
càng đi vào sâu hơn trong bản thân bạn. Và chính điều huyền bí lớn là bạn càng
đi sâu hơn vào bên trong bản thân bạn, bạn càng đạt tới nhiều chiều cao hơn
trong cuộc sống bên ngoài của bạn.
Đó là một nguyên tắc
toán học. Đó là nguyên tắc của toán học của sự sống rằng bạn càng đi sâu hơn
vào bên trong bản thân bạn, bạn sẽ càng trải nghiệm nhiều chiều cao hơn trong
cuộc sống bên ngoài của bạn, và bạn càng đi ít sâu vào bên trong bản thân bạn,
càng ít có những chiều cao ở bên ngoài. Ai đó đã không đi sâu vào trong bản
thân người đó chút nào sẽ không có chiều cao ở bên ngoài. Chúng ta gọi những
người đó là vĩ đại, người có chiều sâu bên trong bản thân họ, và xem như kết quả
của chiều sâu này cũng có chiều cao ở bên ngoài.
Cho nên nếu bạn muốn
chiều cao trong cuộc sống của bạn, bạn sẽ phải đi sâu vào bên trong bản thân bạn.
Nguồn của chiều sâu của bạn là samadhi. Samadhi là chiều sâu tối thượng.
Tôi đã nói vài điều
cho bạn về cách lấy các bước hướng tới samadhi: cách rèn luyện bản thân bạn và
chăm nom bản thân bạn, và cách gieo hạt mầm mà sẽ lớn thành hoa thiêng liêng.
Nhưng cho dù chỉ vài điều chọc vào tâm trí bạn, nếu ngay cả một hạt mầm rơi vào
trong đất của tim bạn, không có lí do tại sao nó sẽ không đâm chồi và cho bạn
trải nghiệm cuộc sống mới.
Bỏ ham muốn tiếp tục
sống cuộc sống của bạn theo cùng cách như bạn đã từng sống nó đi. Không có
nghĩa trong điều đó. Tạo ra không gian trong cuộc sống của bạn dành cho cái gì
đó mới đi. Nếu bạn tiếp tục sống theo cùng cách bạn đã từng sống, chết sẽ là kết
quả duy nhất.
Ham muốn này, sự
không bằng lòng này phải tới sống động trong bạn. Tôi không có ao ước nào khác
cho bạn hơn điều này. Thông thường mọi người nói rằng tôn giáo là sự hài lòng.
Còn tôi nói rằng duy nhất người tôn giáo trở nên không hài lòng. Mọi thứ trong
cuộc sống chỉ tạo ra không hài lòng trong họ, và chỉ thế thì họ bắt đầu nhìn tới
tôn giáo. Cho nên tôi không yêu cầu bạn được hài lòng. Tôi không yêu cầu bạn được
thoả mãn. Tôi yêu cầu bạn không được thoả mãn, là không được thoả mãn hoàn toàn.
Để mọi tế bào của tim bạn, của hồn bạn là không hài lòng - không hài lòng vì điều
thiêng liêng, không hài lòng vì chân lí. Trong lửa của sự không hài lòng này bạn
sẽ có việc sinh mới.
Đừng phí hoài cho dù
một khoảnh khắc cho việc sinh mới này. Đừng làm thời gian thành chướng ngại cho
nó. Và với việc sinh mới này, cũng luôn nhớ trong tâm trí...
Ai đó đã hỏi tôi hôm
qua: Chúng tôi có cần từ bỏ thế giới vì loại thiền này không? Chúng tôi sẽ cần
trở thành sannyasin sao? Cái gì sẽ xảy ra cho gia đình chúng tôi, cho thế giới
của chúng tôi khi chúng tôi thực hành trống rỗng này?
Điều quan trọng là
tôi phải nói cái gì đó cho bạn vào ngày cuối cùng này về điều này. Tôi bảo bạn,
tôn giáo không chống lại gia đình và thế giới, tôn giáo không đối lập với gia
đình và thế gjới. Và ý tưởng này mà đã bắt rễ trong tâm trí bạn qua hàng thập kỉ
và hàng thế kỉ quá khứ đã làm hại cả cho bạn và cho tôn giáo rất nhiều.
Tôn giáo không chống
lại thế giới. Tôn giáo không chống lại gia đình. Tôn giáo chẳng liên quan gì tới
việc bỏ mọi thứ và chạy đi. Tôn giáo là biến đổi tâm thức của bạn. Nó chẳng
liên quan gì với chu vi bên ngoài, nó có liên quan tới trạng thái tâm trí của bạn.
Nó là vấn đề thay đổi tâm trí của bạn, không thay đổi chu vi của bạn. Bạn thay
đổi bản thân bạn.
Không ai được biến đổi
bằng việc chạy đi từ thế giới bên ngoài. Nếu tôi được rót đầy bằng hận thù, tôi
sẽ làm gì trong rừng? Tôi cũng sẽ đầy hận thù ở đó. Nếu tôi đầy bản ngã, tôi sẽ
làm gì trong núi? - Tôi sẽ vẫn đầy bản ngã, cộng với ở đó sẽ có nguy hiểm khác.
Chừng nào tôi còn sống trong xã hội, trong đám đông, tôi sẽ bắt gặp bản ngã của
tôi mọi ngày. Nhưng trong cái lạnh lẽo của Himalayas, ngồi trên núi, sẽ không
có bất kì người nào và tôi sẽ không chú ý tới bản ngã riêng của tôi. Và không
chú ý tới nó là điều khác toàn bộ với việc biến mất bản ngã.
Tôi đã nghe nói về một
sadhu, người đã ở trên Himalayas trong ba mươi năm, và ông ta đã cảm thấy rằng
trong ba mươi năm đó ông ta đã trở nên im lặng toàn bộ và rằng bản ngã của ông
ta đã biến mất. Thế rồi một số trong các đệ tử của ông ta nói với ông ta,
"Có hội chợ tôn giáo trong thung lũng, và chúng tôi muốn thầy tới
đó."
Thế là họ xuống núi dự
hội chợ. Nhưng khi họ đi vào đám đông và một người lạ dẫm lên chân của sadhu,
ông ta lập tức nhận ra rằng giận của ông ta và bản ngã của ông ta đã lại nổi
lên. Ông ta rất ngạc nhiên: "Người lạ dẫm lên chân mình đã bày ra cho mình
điều Himalayas đã không thể bày ra cho mình trong ba mươi năm."
Cho nên trốn chạy
không ích gì. Bạn không phải trốn chạy, bạn phải biến đổi. Cho nên đừng lấy trốn
chạy làm chìa khoá để sống, nhưng thay vào đó lấy biến đổi làm chìa khoá. Khi
tôn giáo trở nên dựa vào chủ nghĩa thoát li nó trở thành không sống. Khi tôn
giáo trở nên dựa trên biến đổi nó sẽ thu lấy sinh lực của nó. Nhớ, bạn phải
thay đổi bản thân bạn, không phải môi trường của bạn.
Thay đổi môi trường của
bạn là vô nghĩa. Thay đổi môi trường của bạn là lừa dối vì bằng việc làm điều
này bạn có thể không để ý tới những điều nào đó. Trong môi trường mới, trong bầu
không khí im lặng, mới, bạn có thể bắt đầu nghĩ rằng bạn đã trở nên im lặng.
Im lặng không sống được
trong hoàn cảnh không thuận lợi không phải là im lặng chút nào. Đây là lí do tại
sao những người thông minh chọn việc rèn luyện im lặng của họ trong các hoàn cảnh
không thuận lợi, vì nếu họ đạt tới nó trong những hoàn cảnh không thuận lợi này
thế thì đây là im lặng thực.
Đây là lí do tại sao
vấn đề không phải là việc chạy xa khỏi cuộc sống. Nhận cuộc sống như phép thử
đi. Và nhớ rằng mọi người xung quanh bạn giúp đỡ cho bạn. Người lăng mạ bạn buổi
sáng cũng đang giúp bạn; người đó đã cho bạn cơ hội. Nếu bạn muốn, bạn có thể
tìm thấy yêu bên trong bản thân bạn. Ai đó người diễn đạt giận của họ với bạn
là đang giúp bạn, ai đó người phê phán bạn là đang giúp bạn. Người vẩy bùn khắp
người bạn là đang giúp bạn. Ai đó rải gai trên đường của bạn cũng là đang giúp
bạn, vì đó cũng là cơ hội và phép thử. Nếu bạn có khả năng đi ra ngoài nó, bạn
sẽ cảm thấy mắc nợ người đó. Điều thánh nhân không thể dạy được bạn, kẻ thù của
bạn có thể dạy được.
Tôi sẽ nói lại điều
đó: điều thánh nhân không thể dạy được bạn trong thế giới này, kẻ thù có thể dạy.
Nếu bạn tỉnh táo và có thông minh để học, bạn có thể làm ra chiếc thang từ từng
và mọi hòn đá trong cuộc sống của bạn. Nhưng người dốt nát coi mọi bàn đạp là
chướng ngại và dừng ở đó. Nếu bạn thông minh, thế thì mọi hòn đá đều có thể được
làm thành bàn đạp. Nếu bạn thông minh, mọi hòn đá có thể là một bước.
Nghĩ về điều này một
chút đi. Làm nhà của bạn, gia đình của bạn và mọi thứ mà dường như giống chướng
ngại với bạn - vì bạn nghĩ rằng chúng có thể ngăn cản bạn khỏi trở nên im lặng
- thành trung tâm của thiền của bạn, và bạn sẽ thấy rằng chính những thứ đó sẽ
giúp bạn là im lặng. Những thứ gì không cho phép bạn là im lặng? Chướng ngại
nào có trong gia đình? Những thứ gì ngăn cản bạn? Nghĩ về liệu có thể có cách
làm cho chúng thành các bàn đạp không. Dứt khoát có cách. Và nếu bạn nghĩ về nó
và hiểu nó, bạn sẽ tìm ra cách.
Logic nào bảo bạn rằng
nếu bạn bỏ gia đình bạn sẽ trở nên im lặng và trải nghiệm chân lí? Không có
logic thực. Cố hiểu cuộc sống của bạn và tâm trí của bạn cho đúng, và dùng mọi
hoàn cảnh quanh bạn. Nhưng bạn làm gì? Bạn không dùng các hoàn cảnh này, thay
vào đó hoàn cảnh dùng bạn. Bạn vẫn còn làm mất toàn thể cuộc đời bạn vì bạn
không làm việc dùng hoàn cảnh và thay vào đó cho phép chúng làm việc dùng bạn.
Và bạn vẫn còn lạc vì bạn tiếp tục phản ứng, bạn không bao giờ hành động.
Nếu bạn xúc phạm tôi,
tôi sẽ lập tức xúc phạm bạn thậm chí mạnh hơn. Nếu bạn lăng mạ tôi, tôi sẽ lăng
mạ bạn, thậm chí nhiều hơn thế, thậm chí dùng những lời chửi rủa hơn. Và tôi sẽ
không nghĩ rằng tôi chỉ phản ứng. Một lời lăng mạ đã được nói cho tôi, cho nên
tôi đáp trả hai. Đây không phải là hành động, nó là phản ứng.
Nếu bạn nhìn vào cuộc
sống của bạn trong hai mươi bốn giờ, bạn sẽ thấy rằng chỉ có phản ứng. Ai đó
làm cái gì đó, và trong phản ứng với điều đó bạn làm cái gì đó. Tôi hỏi bạn, bạn
có làm bất kì cái gì mà không phải là phản ứng với cái gì đó khác không, cái
không phải là việc đáp lại cái gì đó, cái đã không tới như phản ứng với cái gì
đó, cái không phải là phản ứng mà là hành động? Đây là kỉ luật của hành động.
Nếu bạn nghĩ về điều
đó, bạn sẽ thấy rằng bạn đang phản ứng hai mươi bốn giờ một ngày. Người khác
làm cái gì đó, và bạn làm cái gì đó trong phản ứng với cái đó. Bạn có làm bất
kì cái gì mà chỉ bạn đã làm, cái gì đó mà có nguồn gốc trong bạn và lấy việc
sinh ra trong bạn không? Cứ nhìn vào nó và suy ngẫm về nó... để cho ngay ở giữa
gia đình, nhà và thế giới, bạn đạt tới tính chất sannyas.
Tính chất sannyas
không đối lập với thế giới; tính chất sannyas là việc làm thuần khiết thế giới.
Nếu bạn bắt đầu trở nên thuần khiết bên trong thế giới, một ngày nào đó bạn sẽ
thấy rằng bạn đã trở thành sannyasin. Là sannyasin không phải là đổi cách ăn mặc...
rằng bạn đổi quần áo của bạn và bạn trở thành sannyasin. Tính chất sannyas là
việc biến đổi, việc phát triển của con người toàn bộ của bạn. Tính chất sannyas
là sự trưởng thành. Nó là việc phát triển chậm, rất chậm.
Nếu một người dùng đời
mình một cách đúng đắn, dùng bất kì hoàn cảnh nào nảy sinh, người đó sẽ thấy rằng
dần dần, dần dần một sannyasin đang lấy việc sinh ra bên trong người đó. Đó là
vấn đề suy nghĩ về thái độ của bạn và làm cho chúng thuần khiết và trống rỗng.
Nhìn vào bên trong bản
thân bạn và thấy bạn có thuộc tính nào, cái đang làm cho bạn thành trần tục. Nhớ,
người khác không làm cho bạn thành trần tục. Bạn ở cùng với gia đình bạn... bây
giờ làm sao bố bạn hay vợ bạn làm bạn thành trần tục được? Chính tình cảm gắn
bó mà bạn có với bố bạn hay vợ bạn làm cho bạn thành trần tục.
Cái gì sẽ xảy ra nếu
bạn thoát li khỏi vợ bạn? - những gắn bó đó sẽ đi cùng bạn. Không ai có thể chạy
xa khỏi gắn bó của họ. Nếu như chúng ta có khả năng chạy xa khỏi họ, cuộc sống
sẽ rất dễ dàng. Nhưng nếu bạn chạy, mọi gắn bó của bạn sẽ đi cùng bạn hệt như
cái bóng của bạn đi theo bạn - bạn sẽ áp đặt lên chúng cái gì đó khác; bạn sẽ tạo
ra hộ mới ở đâu đó khác.
Ngay cả cái gọi là
các sannyasins lớn cũng chấm dứt trong việc tạo ra hộ lớn hơn. Họ có hộ của họ,
và gắn bó mới, mê đắm mới nảy sinh; và họ lại bắt đầu sống giữa hạnh phúc và buồn
khổ. Vì họ mang những gắn bó này cùng họ, họ sẽ lên tới chỗ mới nữa. Điều đó
không tạo ra khác biệt gì. Mọi người có thể thay đổi nhưng những điều này sẽ vẫn
còn như cũ.
Cho nên tôi không bảo
bạn bỏ mọi thứ và chạy đi. Tôi bảo bạn bỏ thái độ này. Mọi thứ sẽ còn lại như
chúng vậy, nhưng thái độ của bạn hướng tới chúng sẽ thay đổi - và bạn sẽ tự do.
Ngày xưa có một ông
vua ở Nhật Bản. Một sannyasin đã sống bên ngoài làng của vua này trong một thời
gian, nằm dưới cây. Ông ta là sannyasin duy nhất: ông ta có nhiều duyên dáng và
rạng ngời, nhiều ánh sáng - đã có nhiều hương thơm thế trong đời ông ta! Dần dần,
khi nhà vui trở nên bị thu hút bởi lực từ, nhà vua đi tới ông ta. Vua nhìn ông
ta nằm đó trong nhiều ngày, và thường đi tới ngồi dưới chân ông ta. Ảnh hưởng của
sannyasin này tăng lên trên nhà vua, và một hôm nhà vua nói với ông ta,
"Chẳng phải sẽ là tốt hơn nếu ông rời khỏi cây này và về cung điện cùng ta
sao?"
Sannyasin nói,
"Nếu ông thích. Tôi có thể đi bất kì đâu."
Nhà vua hơi chút
chưng hửng. Kính trọng mà ông ta đã từng cảm thấy trong những ngày đó nhận được
cú sốc. Ông ta đã tưởng sannyasin này sẽ nói "Cung điện sao? Nhưng tôi là
sannyasin. Tôi sẽ làm gì trong cung điện?"
Đây là điều các
sannyasins thường nói nếu tính chất sannyas của họ là thứ được biết tới: câu trả
lời của họ sẽ là, "Chúng tôi các sannyasins chẳng liên quan gì tới cung điện;
chúng tôi đã bỏ chúng." Nhưng sannyasin này đã nói, "Nếu ông thích.
Tôi có thể đi bất kì đâu."
Nhà vua bị choáng. Và
ông ta nghĩ, "Đây là loại sannyasin gì vậy?"
Nhưng đích thân ông
ta đã cho lời mời, cho nên ông ta không thể rút nó lại được. Ông ta phải mời
ông này. Thế là sannyasin này đi cùng nhà vua, ông ta đã làm mọi thu xếp cần
thiết cho ông này, cũng như ông ta đã thu xếp cho bản thân mình. Sannyasin này
bắt đầu sống ở đó và tự mình tận hưởng. Giường lớn được làm cho ông ấy, và ông ấy
ngủ trong chúng. Những tấm thảm lớn được trải ra cho ông ấy, và ông ấy bước lên
chúng. Thức ăn ngon được cho ông ấy, và ông ấy ăn chúng. Nhà vua không còn hoài
nghi, ông ta chắc chắn. Ông ta cảm thấy, "Đây là loại sannyasin gì vậy?
Ông ấy thậm chí đã không nói tới một lần rằng ông ấy sẽ không thể ngủ được trên
những chiếc chiếu đó, rằng ông ấy chỉ có thể ngủ trên tấm phản. Ông ấy đã thậm
chí không nói lấy một lần rằng ông ấy sẽ không thể ăn được thức ăn ngon thế, rằng
ông ấy chỉ có thể ăn thức ăn rất đơn giản." Chuyện trở nên ngày càng khó
cho nhà vua giải quyết với việc sống của ông ấy ở đó. Chỉ một tuần hay mười
ngày đã trôi qua nhà vua mới nói với ông ấy, "Ta xin lỗi, nhưng ta có hoài
nghi trong tâm trí."
Và sannyasin này nói,
"Nó không chỉ bây giờ đâu, nó đã có đó vào ngày ông đề nghị ta tới cùng
ông. Hoài nghi này đã không bắt đầu ngay bây giờ, nó đã bắt đầu vào ngày đó rồi.
Nhưng nói cho ta, hoài nghi gì vậy?"
Và nhà vua bảo ông ấy,
"Hoài nghi là về ông là kiểu sannyasin gì vậy, và khác biệt gì giữa ông, một
sannyasin, và ta, người trần tục?"
Sannyasin nói,
"Nếu ông muốn thấy sự khác biệt, đi cùng ta ra ngoài làng."
Nhà vua nói, "Ta
muốn biết. Tâm trí ta rất rối bởi hoài nghi này. Bây giờ ngay cả giấc ngủ của
ta cũng bị quấy rối. Chắc là tốt hơn khi ông còn ở dưới cây, thế thì ta đã kính
trọng ông. Giờ ông ở trong cung điện kính trọng của ta bị mất rồi."
Thế là sannyasin đưa
nhà vua ra ngoài làng. Khi họ đi qua con sông là biên giới của làng, họ tiếp tục
bước đi. Thế là nhà vua nói, "Xin ông nói cho ta bây giờ."
Nhưng sannyasin nói,
"Chúng ta bước xa thêm chút nữa đã."
Trời trở nên rất
nóng. Lúc đó là giữa trưa và mặt trời ở trên đỉnh đầu. Nhà vua nói, "Ít nhất
nói cho ta bây giờ đi. Chúng ta đã tới rất xa rồi."
Sannyasin nói,
"Đây là điều ta muốn nói: rằng bây giờ ta sẽ không quay lại, ta sẽ bước tiếp.
Ông có đi cùng ta không?"
Thế rồi nhà vua nói,
"Làm sao ta có thể đi cùng ông được? Ta đã bỏ gia đình, vợ và con và vương
quốc đằng sau."
Nhưng sannyasin này bảo
ông ta, "Nếu ông có khả năng thấy ra sự khác biệt này, thấy đi. Ta sẽ đi
tiếp, và ta đã không bỏ lại cái gì đằng sau. Khi ta ở trong cung điện, ta đã ở
trong cung điện nhưng cung điện đã không ở trong ta. Ta đã ở bên trong cung điện
nhưng cung điện đã không ở bên trong ta. Đó là lí do tại sao ta có thể đi bây
giờ."
Nhà vua sụp xuống
chân ông ấy. Hoài nghi của nhà vua được xoá sạch. Ông ta nói, "Ta xin thứ
lỗi! Ta sẽ hối hận cả đời. Xin ông quay lại."
Sannyasin nói,
"Ta vẫn có thể quay lại, nhưng hoài nghi của ông cũng sẽ quay lại. Không
thành vấn đề với ta nếu ta quay lại thay vì đi tiếp. Ta có thể quay lại - nhưng
hoài nghi của ông sẽ lại quay lại. Từ từ bi với ông ta sẽ đi tiếp."
Những lời ông ấy nói
là đáng nhớ. Ông ấy nói, "Từ từ bi với ông bây giờ ta sẽ đi tiếp. Từ bi của
ta bảo ta đi tiếp."
Và tôi nhắc bạn rằng
tính trần trụi của Mahavira phần nhiều là từ từ bi của ông ấy hơn là từ sự cưỡng
bách để ở trần. Và một sannyasin thực sự nằm trong rừng thì sao? - nó không phải
vì gắn bó của ông ấy với việc nằm trong rừng mà từ từ bi với bạn. Và đi trần trụi
từ cửa nhà này sang cửa nhà khác để xin đồ bố thí không phải vì ham muốn đi ăn
xin mà từ từ bi với bạn đấy. Bằng không, thay vì đi ăn xin ông ấy có thể sống
trong nhà bạn, và thay vì ngủ bên ngoài đường ông ấy có thể ngủ trong cung điện.
Điều đó không tạo ra
khác biệt với sannyasin. Vâng, nó có tạo ra khác biệt với một sannyasin rởm.
Điều đó không tạo ra
bất kì khác biệt nào cho một sannyasin thực vì không cái gì đi vào tâm thức của
ông ấy. Mọi sự là trong chỗ riêng của chúng; tường của cung điện là ở chỗ chúng
ở; đệm mà chúng ta ngồi lên là ở chỗ của chúng. Nếu chúng không đi vào tâm thức
của tôi thế thì tôi không bị động chạm bởi chúng; tôi ở xa khỏi chúng.
Tôi không yêu cầu bạn
rời khỏi nơi bạn đang ở. Tôi chỉ yêu cầu bạn thay đổi điều bạn đang là vậy. Tôi
không yêu cầu bạn thoát li khỏi nơi bạn đang ở; người yếu mới thoát li. Tôi yêu
cầu bạn thay đổi, và thay đổi này là điều thực.
Trở nên nhận biết về
trạng thái của tâm trí của bạn và bắt đầu thử thay đổi nó. Lấy bất kì khía cạnh
nào và bắt đầu làm việc từ đó. Thả từng giọt một, đại dương có thể trở nên đầy.
Bước đi, từng li một, điều thiêng liêng có thể được tìm ra. Cứ lấy mỗi bước một
lúc. Tôi không yêu cầu bạn làm nhiều hơn điều đó. Điều thiêng liêng có thể được
tìm thấy đơn giản bằng việc lấy từng bước mỗi lúc. Và đừng nghĩ rằng bạn không
có năng lực, rằng bạn sẽ không có khả năng đạt tới.
Ai đó đã hỏi tôi,
"Tôi yếu, tôi không có mấy năng lực. Làm sao tôi đạt tới?"
Dù bạn yếu thế nào, mọi
người đều có khả năng lấy một bước. Và tôi cần hỏi bạn... ngay cả người có khả
năng nhất đã bao giờ lấy nhiều hơn một bước vào một lúc không? Ngay cả người có
khả năng nhất đã không lấy nhiều hơn một bước một lúc. Và mọi người đều có khả
năng lấy một bước một lúc.
Cho nên lấy một bước
đi. Và thế rồi lấy bước khác. Bạn bao giờ cũng phải lấy chỉ một bước. Nhưng ai
đó cứ giữ việc lấy chỉ một bước một lúc sẽ bao phủ các khoảng cách vô hạn. Và bất
kì người nào không lấy một bước vì người đó nghĩ không cái gì mấy có thể xảy ra
bằng việc lấy một bước một lúc sẽ không bao giờ đạt tới bất kì chỗ nào.
Cho nên tôi mời bạn lấy
một bước đó. Bạn đã nghe những bài nói của tôi với nhiều yêu thế và nhiều kiên
nhẫn thế. Tôi cảm thấy niềm vui và lòng biết ơn lớn về điều đó. Tôi biết ơn các
bạn. Tôi rất biết ơn chỗ các bạn đã cho tôi trong tim các bạn. Với điều này,
xin chấp nhận nhiều, nhiều lời cám ơn của tôi và tình yêu của tôi.
Bây giờ chúng ta sẽ ngồi
cho thực nghiệm thiền cuối cùng của hôm nay, và thế rồi chúng ta sẽ nói lời tạm
biệt và ra về. Và tôi nói lời tạm biệt với bạn với hi vọng này: rằng khi chúng
ta gặp lại, tôi sẽ thấy im lặng của bạn đã sâu sắc lên và phúc lạc của bạn đã
tăng trưởng; rằng bạn sẽ lấy bước mà tôi đã yêu cầu bạn lấy; rằng vài giọt nước
cam lồ sẽ đi vào bạn và rằng bạn sẽ tới gần hơn với tính bất tử. Cầu cho điều
thiêng liêng cho bạn năng lực để lấy ít nhất một bước. Sau đó, bước tiếp sẽ xảy
ra bởi bản thân chúng.
Sau buổi thiền đêm
chúng ta sẽ ra về một cách im lặng. Đến sáng tôi có thể không có khả năng gặp bạn
vì tôi sẽ ra đi lúc năm giờ sáng. Cho nên lấy điều này như lời chào tạm biệt
nhanh của tôi.
Từng và mọi người xin
chấp nhận lời chào mừng của tôi tới điều thiêng liêng đang cư ngụ bên trong bạn. Xin chấp nhận lời chào mừng của tôi.
Kết thúc quyển 'Con Đường Của Thiền' – Quay về Mục Lục
..............................
0 Đánh giá