Read more
Thực Hành Vô Ngã by
Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Trái Tim Mặt Trời
Chương 1. Nắng trên lá xanh
Ly Nước Táo Của Bé Thủy

Hôm nay có ba em bé,
hai gái và một trai, từ dưới làng lên chơi với Thanh Thủy. Bốn đứa chạy chơi
trên khu đồi phía sau nhà khoảng một giờ đồng hồ thì tìm vào để kiếm nước uống.
Tôi đi tìm chai nước táo cuối cùng còn lại và đem rót vào cho mỗi đứa một ly đầy.
Ly chót là của Thanh Thủy. Ly này lợn cợn xác táo, không trong như ba ly trước.
Thanh Thủy phụng phịu chê, không uống. Bốn đứa lại chạy lên đồi chơi.
Chừng nửa giờ sau,
đang ngồi tĩnh tọa ở phòng bên, tôi nghe tiếng Thủy gọi. Cô bé muốn vặn nước lạnh
trong vòi nước để uống, nhưng nhón gót mà cũng không với tới. Tôi chỉ lên bàn,
bảo: cháu uống ly nước táo này đi. Thủy ngoảnh lại nhìn. Ly nước táo bấy giờ
trong vắt không còn một tí lợn cợn nào nữa, trông thật ngon lành. Nó tới gần và
đưa hai tay nâng ly nước táo lên uống. Uống được chừng một phần ba ly, Thủy đặt
ly xuống và ngước mắt nhìn tôi: "Có phải đây là một ly nước táo mới không
thưa ông?" Tôi trả lời: "Không, ly nước táo hồi nãy đó. Nó ngồi yên một
lúc lâu cho nên trở thành trong vắt và ngon lành như vậy đó cháu." Thủy
nhìn lại ly nước táo: "Ngon quá ông ơi. Có phải ly nước táo bắt chước ông
đang ngồi thiền không hả ông?”
Tôi bật cười vỗ nhẹ
lên đầu nó. Có lẽ nói rằng tôi đã bắt chước ly nước táo mà ngồi thiền thì đúng
hơn.
Tối nào đến giờ bé
Thanh Thủy đi ngủ thì tôi cũng ngồi thiền. Tôi cho nó ngủ ngay trong thiền
phòng, gần chỗ tôi ngồi. Hai ông cháu giao hẹn với nhau là trong khi tôi ngồi
thì Thủy nằm mà không lên tiếng hỏi chuyện. Thường thường thì chỉ chừng năm mười
phút sau là Thủy đã ngủ. Trong khung cảnh thanh tịnh đó, giấc ngủ đến với Thủy
một cách dễ dàng. Mãn giờ thiền tọa, tôi chỉ cần đi lấy một cái mền đắp lên cho
nó.
Thanh Thủy là một em
bé thuộc giới "thuyền nhân" (boat people) chưa đầy bốn tuổi rưỡi. Nó
cùng với bố nó vượt biển sang tới Mã Lai hồi tháng tư năm ngoái. Mẹ nó bị kẹt lại
bên nhà. Qua tới Pháp, bố nó đem gởi lại Phương Vân Am vài tháng để rảnh rang
lên Paris lo giấy tờ và kiếm việc làm. Tôi dạy cho Thủy vần quốc ngữ và những
bài ca dao xưa. Con bé rất thông minh. Chỉ trong vòng mười lăm ngày, nó đã đánh
vần và đọc từ từ cuốn "Vương Quốc Của Những Người Khùng", truyện ngụ
ngôn của Leo Tolstoy, do tôi dịch.
Tối nào Thanh Thủy
cũng thấy tôi ngồi. Tôi bảo nó là tôi "ngồi thiền" và tôi không hề
nói cho nó biết ngồi thiền là gì và ngồi như thế để làm gì. Mỗi tối, khi thấy
tôi rửa mặt, mặc áo tràng và đi thắp một cây nhang cho thơm thiền phòng là nó
biết tôi sắp đi "ngồi thiền". Nó cũng biết là đã đến giờ nó phải đi
đánh răng, thay áo và leo lên chỗ nằm mà không nói chuyện. Không lần nào nó đợi
tôi nhắc.
Chắc rằng trong cái đầu
tí hon của nó, bé Thanh Thủy nghĩ rằng ly nước táo ngồi yên một hồi lâu là để
cho nó lắng trở lại, và ông của nó ngồi yên một hồi lâu chắc cũng là để cho lắng
trong, cho khỏe khoắn như ly nước táo. "Có phải ly nước táo bắt chước ông
ngồi thiền không hả ông?" Tôi nghĩ bé Thủy chưa đầy bốn tuổi rưỡi mà đã hiểu
thế nào là ngồi thiền mà không cần ai giải thích gì cho nó.
Ly nước táo ngồi lâu thì lắng trong. Theo cùng một định luật, ngồi lâu thì ta cũng lắng trong. Lắng trong thì ta sẽ an hòa, khỏe khoắn và tươi mát hơn. Ta tự cảm thấy tươi mát và người chung quanh ta cũng thấy ta tươi mát. Một em bé ưa tới ngồi gần ta không hẳn là vì ta hay cho nó kẹo hoặc hay kể chuyện đời xưa cho nó nghe. Có khi nó ưa tới ngồi gần ta chỉ vì ta tươi mát, có thế thôi.
Tối nay, Phương Vân
Am có một ông khách. Tôi rót nước táo còn lại ở trong chai cho đầy một ly và đặt
ly nước táo ở trên chiếc bàn giữa thiền phòng. Bé Thanh Thủy ngủ rồi. Tôi mời
ông bạn cùng ngồi yên, thật yên, như ly nước táo.
0 Đánh giá