Read more
Thực Hành Vô Ngã by
Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Đạo Phật Hiện Đại Hóa
Chương 4. Đạo Phật trong các lĩnh vực sinh hoạt
IV. Trong lĩnh vực kinh tế và xã hội
Ý niệm về quyền tư hữu
cần được tìm hiểu trước nhất nếu ta muốn biết quan điểm Phật giáo về vấn đề
kinh tế. Do hành động (karma) của mình mà con người tạo cho mình một chính báo
và một y báo.
Chính báo là thân thể,
sức khoẻ, kiến thức và tình cảm, nói tóm lại là
tâm sinh lý của mình.
Còn y báo là những điều
kiện xã hội trong đó mình đang sống, kể cả đất nước, không khí, gia đình, bè bạn,
chính thể, tài sản… của mình.
Con người toàn diện
là kết quả của tất cả các nghiệp nhân do chính con người tạo ra (cũng giống như
Sartre nói rằng l'homme est la somme de ses actes.) Vậy thì con người chịu
trách nhiệm về cả hai phần chính báo và y báo của mình, và do đó được hưởng quyền
tư hữu về sức khỏe, kiến thức và tài sản của mình.
Tuy nhiên, ý niệm về
nghiệp báo (nghĩa thực của hai chữ nghiệp báo là những hoa trái của hành động
mình) phải được soi sáng bằng ý niệm biệt nghiệp và cộng nghiệp (karma
individuel và karma collectif).
Nguyên lý nhân duyên
sinh trong đạo Phật không cho phép ta tách rời một hiện tượng ra khỏi những hiện
tượng khác trong khi tìm hiểu chân tướng của hiện tượng kia, vì vậy hiện tượng một
nghiệp báo bao giờ cũng cần được đặt trong liên hệ nhân duyên của nó với những hiện
tượng khác.
Con người sống trong
xã hội không thể chỉ nghĩ đến mình: luân lý đạo Phật dạy con người nghĩ đến những
kẻ khác. Những cơ cực lầm than của những kẻ khác không thể không có liên hệ
nhân duyên với bản thân mình: trong ý thức ấy, quyền tư hữu theo quan niệm đạo
Phật không thể nào tuyệt đối được. Nếu người Phật tử công nhận luật nghiệp báo
cộng đồng (cộng nghiệp) tức là người Phật tử thấy được trách nhiệm của mình đối
với những khổ đau cơ cực của kẻ khác. Thêm vào đó, ý thức Sự Thực Thứ Nhất nhắc
nhở người Phật tử đừng bao giờ quên đi những khổ đau cơ cực ấy của kiếp người. Vậy
thì không có lý do gì mà người Phật tử có thể sống an lành trong sự lãng quên
và trong sự hưởng thụ vô tư những chính báo và y báo của mình. Người Phật tử,
nói một cách khác hơn, có quyền làm giàu nhưng đồng thời không có quyền lãng
quên những cơ cực của kẻ nghèo. Nói như thế không có nghĩa là người Phật tử chỉ
cần bỏ ra một ít của cải giúp người nghèo để có thể an tâm hưởng thụ những gì mình
có mà không sợ lương tâm cắn rứt. Nói như thế chỉ để nêu rõ rằng quyền tư hữu
không thể là một thứ quyền tuyệt đối, thế thôi.
Đem của cải mình để bố
thí cho kẻ khác chưa hẳn là một hành động luân lý, nhất là trong trường hợp mua
lấy sự an tâm hưởng thụ. Làm thế nào để có thể đóng góp phần mình vào công cuộc
xây dựng công bình xã hội, bằng tình nguyện, bằng sự xót xa, bằng tình thương
yêu, đó là vấn đề đặt ra cho người Phật tử, giàu cũng như nghèo. Và như thế,
không phải là chỉ người giàu mới có thể đóng góp.
Đạo Phật không bao giờ
có thể chấp nhận được những giải pháp độc tài bắt buộc. Nhưng đạo Phật cần phải
tìm đủ mọi cách thuần từ để giác ngộ những con người chỉ biết đến mình, biết đến
quyền lợi mình mà quên lãng những khổ đau cơ cực của sự sống. Phải khai thị Sự Thực
Thứ Nhất cho họ, để đánh thức tình thương và lòng xót xa nơi họ. Những người vô
tình nhất và ích kỷ nhất cũng có một trái tim. Sự đe dọa lắm khi không lay chuyển
được họ nhưng đạo đức chân thực, tình thương, sự hy sinh, ái ngữ và sự kiên nhẫn
sẽ làm họ rung động.
Trước một phong trào
xã hội lớn mạnh khơi mở bằng tình thương, bằng tự nguyện, dìu dắt bởi những người
biết sống khổ hạnh và biết hy sinh thì không ai sẽ có thể trơ như đá vững như đồng
được, nhất là khi mà mọi khả năng văn học, nghệ thuật và giáo dục đều hướng về sự
khai thị Chân Lý Thứ Nhất.
Dù trong lĩnh vực
phát triển kinh tế hay tái phân lợi tức, người Phật tử cũng phải hành động trên
căn bản tự nguyện. Mà tự nguyện là một hình thái của tự do. Một kế hoạch phát
triển kinh tế muốn được khế cơ, cần phải kêu gọi đến sự thắt lưng buộc bụng của
mọi người công dân. Nhận thức được tình trạng chậm tiến của kinh tế nước nhà,
người dân cần tự nguyện hy sinh bớt sự tiêu thụ những sản phẩm không cần thiết
lắm và tích cực tham dự vào các kế hoạch phát triển kinh tế mà mình đã chấp nhận
là cần áp dụng để có thể thực hiện được mau chóng sự giải phóng của dân tộc trên
bình diện kinh tế.
Cố nhiên người Phật tử
không thể chấp nhận được một nền kinh tế chỉ huy độc tài trong đó mình chỉ có
giá trị như một công cụ sản xuất hay như một cái bánh xe răng cưa vô tri trong
cái guồng máy kinh tế cũng vô tri vô giác.
Người Phật tử có thể
hy sinh, có thể thắt lưng bóp bụng, nhưng chỉ trên căn bản tự nguyện chân thành
mà thôi. Tự nguyện là vì thấy rằng nếu không làm như thế thì không hy vọng gì giải
phóng được cho dân tộc và cố nhiên người Phật tử cũng biết rằng trên tinh thần
khế cơ, một chế độ kinh tế tư bản tự do không thể nào được áp dụng trong một xã
hội như xã hội Việt Nam bây giờ, bởi vì một chế độ như thế chỉ có thể càng lúc
càng đào sâu cái hố giữa người giàu và người nghèo để rồi khiến cho những bất
công xã hội càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Kinh tế phải phục vụ
cho con người, vì thế dù có thi hành phương pháp hạn chế, cố gắng, con người vẫn
phải luôn luôn ý thức rằng tất cả những hạn chế và cố gắng ấy đều do tự nguyện.
Một nền kinh tế theo quan niệm Phật giáo là một nền kinh tế tự nguyện. Bất cứ một
kế hoạch kinh tế nào cũng chỉ được thực hiện khi quần chúng tham dự đông đảo.
Trong một chính thể thực sự có tự do, không có sự bắt buộc quần chúng phải
theo, mà chỉ có thể có sự tự nguyện tham dự vì lý tưởng. Chính ở điểm này mà ta
thấy rằng trong viễn tượng giải phóng dân tộc về phương diện kinh tế, đạo Phật
có thể đóng góp rất nhiều.
Ta đã không chấp nhận
được sự độc tài thì ta chỉ còn có thể tạo được sức mạnh bằng chất liệu lý tưởng.
Giáo Hội Phật Giáo gồm có một quần chúng đông đảo có thể là động lực chính yếu
để hưởng ứng tham dự và thực hiện những kế hoạch kinh tế nào mà Giáo hội nhận định
là phù hợp với tinh thần đạo Phật. Trong tình trạng phân tán của xã hội Việt
Nam hiện tại, một chính phủ dù tài giỏi bao nhiêu cũng phải cần đến sự ủng hộ của
các tôn giáo. Vì vậy nói rằng tôn giáo phải rút lui vào địa vực thuần túy tôn
giáo mình tức là nói một điều vô nghĩa. Vai trò và năng lực đóng góp của các
tôn giáo lớn tại Việt Nam là một yếu tố quyết định sự thành bại của công cuộc
cách mạng xã hội tại Việt Nam.
Đối với đạo Phật,
không có cái gì có thể được gọi là địa vực thuần túy tôn giáo. Nếu nghĩ rằng địa
vực thuần túy tôn giáo là sự cúng lễ, sám hối và tụng kinh tức là không hiểu gì
hết về đạo Phật. Đạo Phật mà rút vào cái vỏ ốc ấy thì không còn là đạo Phật nữa
mà chỉ còn là một hình thức lễ bái. Công việc hiện là công việc chung: nhà
chính trị phải ngồi lại với nhà lãnh đạo tôn giáo để đàm luận, để thiết lập kế
hoạch xây dựng, để thấy rằng mình không thể thành công nếu không có sự tham dự
xây dựng của các tôn giáo và cũng để tìm biết các tôn giáo có thể và phải đóng
góp những gì với tư cách tôn giáo của mình.
Các tôn giáo, trong
hiện tình của đất nước, là yếu tố duy trì và bồi đắp xã hội tính của dân tộc. Mọi
kế hoạch nếu đã không thể thực hiện bằng sự ép bức độc tài thì chỉ có thể thực
hiện bằng một sự đoàn kết. Mà chất liệu của sự đoàn kết ấy trong trường hợp
chúng ta hiện nay là lý tưởng tôn giáo. Cho nên một sự phân công hợp tác giữa
nhà chính trị và nhà tôn giáo không chỉ là một sự hợp lý mà còn là một sự tất yếu.
Trong mục đích phụng sự dân tộc và nhân loại và trên nhận thức thực nghiệm về
những dữ kiện xã hội, các tôn giáo sẽ dễ dàng thực hiện được vấn đề phân công hợp
tác với nhau và với chính quyền. Tôn giáo sẽ phải gánh vác những gì mà chính
quyền không đủ sức gánh vác, bởi vì quyền bính không phải là một chiếc đũa phép
vạn năng mà ai có nó trong tay thì có thể thực hiện được bất cứ điều gì mình mơ
ước. Có thể nói rằng trong hiện tình đất nước không có sự đóng góp của các tôn
giáo thì chính quyền cũng không thể làm được gì đáng kể.
Để bênh vực cho nền
kinh tế tư bản, người ta thường nói rằng nếu không có tự do kinh doanh thì
không thể có sự hăng say trong công việc sinh lợi, đầu tư, sản xuất, và vì vậy,
tư lợi là yếu tố kích thích khả năng và ý chí kinh tế rất cần thiết cho một xã
hội đương tiến bước trên đường phát triển kinh tế. Lẽ dĩ nhiên là ta không chấp
nhận một nền kinh tế chỉ huy độc tài nhưng ta cũng phải công nhận rằng tư lợi trong
khi kích thích ý chí kinh tế của con người cũng là nguồn gốc của tham vọng tàn
ác và chia rẽ. Không phải độc tài và tham vọng là những sức mạnh duy nhất trên
cuộc đời. Chúng ta phải nhớ rằng sức mạnh do tình thương và do lý tưởng tôn
giáo cũng là những sức mạnh lay thành chuyển núi và chúng bám vào niềm tin đó
mà con người còn có đủ ý chí đứng dậy đối phó với độc tài và tham vọng.
Đạo Phật tin nơi khả
năng tình thương và ý chí diệt khổ của con người. Người Phật tử phải cương quyết
tố cáo những khổ đau, những bất công, cơ cực, lầm than của xã hội, tố cáo những
trò dối gạt và mê hoặc lòng người, nói tóm lại, phải làm cho mình và mọi người
có ý thức thâm thiết về Đệ Nhất Khổ Đế.
Bằng giáo dục học đường,
bằng văn học, nghệ thuật và bằng mọi phương tiện khác có thể có, Giáo hội khai
thị cho mọi người thấy thực chất đau khổ của cuộc đời để làm phát sinh niềm xót
xa thương cảm, ý chí và lý tưởng phụng sự. Tri túc vốn không phải là một giáo
lý khuyến khích sự tự mãn tự nguyện với những gì ít ỏi mình có mà chính là một
thái độ biểu lộ sự thao thức của mình đối với khổ đau chung của dân tộc và nhân
loại. Chính vì thông cảm với nỗi khổ đau ấy mà người Phật tử chân chính không
an tâm thâu góp riêng cho mình những tài lợi những tiện nghi mà mình có thể có
và có quyền thâu góp. Chính vì thông cảm với nỗi khổ đau ấy mà người Phật tử
quên bớt mình đi và nghĩ đến người, cho rằng những điều kiện vật chất của mình
đang có là có thể tạm đủ cho mình rồi, để mà có thì giờ tâm lực lo cho kẻ khác.
Chính nhờ tự nguyện
tri túc như vậy mà người Phật tử có thể hạn chế được sự tiêu thụ những xa xí phẩm
và có thể tình nguyện tham dự vào những kế hoạch cần đòi hỏi một ít hy sinh, một
ít thắt lưng bóp bụng và một ít sự hạn chế hưởng thụ. Cho nên nói rằng tri túc
làm tê liệt ý chí kinh tế là một điều lầm lớn. Có thêm vài mẫu ruộng để cày cấy,
có thêm một tủ lạnh, có thêm một chiếc xe hơi, điều đó không có gì trái chống với
giáo lý đạo Phật cả. Đạo Phật không bắt ai phải tri túc để cứ nghèo khổ mãi,
cũng không cấm ai mua sắm những thức nói trên trừ khi phương tiện để đạt đến những
thức ấy là những phương tiện bất chính.
Đạo Phật chỉ nhắc rằng
trong lúc người khác đang thiếu thốn cơ cực mà mình chỉ biết lo cho sự sung sướng
riêng tư của mình thì là mình cố tình bịt mắt bịt tai trước Sự Thật Thứ Nhất. Tri
túc do đó là tri túc cho mình để có thể hy sinh mà phụng sự cho người. Ý chí
kinh tế nếu được nuôi dưỡng bằng tư lợi thì sẽ đưa đến những hậu quả không tốt
đẹp về phương diện đạo đức luân lý. Biết bao nhiêu hợp tác xã đã thất bại - mà
hợp tác xã chính là một phương tiện thần diệu để đạt tới những tiến bộ kinh tế
- là vì dục vọng và óc tư lợi cá nhân. Nếu ý chí kinh tế mà được phát sinh và
nuôi dưỡng bằng lòng xót thương và lý tưởng phụng sự chung thì sẽ tránh được những
tệ hại đó. Và do đó cuộc cách mạng kinh tế cần được dẫn đầu bằng cả một cuộc
cách mạng tư tưởng: tình thương và lý tưởng phải đến thay thế cho độc tài và óc
tư lợi để dẫn đạo cho tiến bộ xã hội. Sự đoàn kết dài lâu sẽ dựa trên căn bản
nhận thức thực nghiệm, trên lý tưởng, trên tình thương mà không phải dựa trên sự
hỗ tương lợi dụng.
Đạo Phật dạy người Phật
tử rằng vì tình thương, vì lý tưởng, con người có thể chấp nhận được sự gian khổ,
và do đó với tinh thần tự nguyện người Phật tử có thể chấp nhận những kế hoạch
đòi hỏi ở mình một ít hy sinh và khổ hạnh. Cũng như cậu học trò phải biết tự khép
vào những kỷ luật nào đó để có thể hoàn tất chương trình đèn sách, người Phật tử
tự nguyện tham dự vào những kế hoạch phản chiếu được lý tưởng mình mà không có
cảm giác rằng mình bị bắt buộc. Chỉ có với tâm trạng đó với thái độ đó chúng ta
mới có thể vượt ra khỏi giai đoạn khó khăn này của lịch sử dân tộc mà thôi.
Chúng ta hãy thử xét
lại vấn đề qua khía cạnh nhu yếu kinh tế. Ngày nhân loại còn trong buổi sơ
khai, nhu yếu kinh tế chỉ là những gì hết sức đơn giản: ăn lấy no, mặc lấy ấm.
Dần dần các nhu yếu ấy biến thành phiền tạp: ăn không những phải no mà còn phải
ngon nữa, mặc không những phải ấm mà còn phải đẹp nữa. Và vì cái ngon và cái đẹp
không biết tới đâu là hết giới hạn cho nên nhu yếu càng ngày càng tăng và sự cố
gắng để thỏa mãn những nhu yếu ấy cũng tăng. Cái ngon và cái đẹp cũng tùy thuộc
từng trường hợp. Những thức ăn sang trọng không chắc là những thức ăn ngon. Những
chiếc áo sang trọng chưa phải là những chiếc áo đẹp. Một người có làm việc tay chân,
có bộ máy tiêu hóa tốt thì ăn thức ăn đạm bạc cũng thấy ngon. Nếu không quan
tâm đến những điều ấy mà cứ đi tìm sự thỏa mãn những nhu yếu cảm giác càng ngày
càng phức tạp càng khó khăn thì ta sẽ tự tạo cho ta một sự thèm khát thường
xuyên không bao giờ có thể thỏa mãn được. Dục vọng không có biên giới và cái
khát khao của dục vọng không bao giờ được thỏa mãn cả.
Kinh Phật nói rằng con người muốn được thỏa mãn yên ổn bằng dục vọng thì cũng giống như khát nước mà cứ tìm rượu uống, càng uống thì càng khát. Tiêu chuẩn tri túc có lẽ cần được đối chiếu với tiêu chuẩn bảo vệ sự sống: những nhu yếu căn bản của con người ít nhất phải thiết lập trên căn bản những gì bảo đảm được sức khỏe và sự an lạc của con người, về thân thể cũng như về tinh thần ăn thế nào, mặc thế nào để giữ gìn được sức khỏe của thân thể và của tâm hồn, đó là tiêu chuẩn quy định những nhu yếu căn bản.
Ta có thể nói chắc rằng
những nhu yếu căn bản này là những nhu yếu chính đáng và tất yếu. Còn những nhu
yếu tới sau các nhu yếu căn bản ấy có chính đáng hay không, đó là tùy theo trường
hợp. Những sản phẩm kinh tế nào giúp cho ta bớt được sức lao động nặng nhọc, cung
cấp cho ta thêm tiện nghi, sung sướng mà không tập cho ta tính lười biếng, ỷ lại,
không tàn phá sức khỏe và sự an lạc của tâm hồn ta thì ta cũng có thể gọi đó là
những nhu yếu chính đáng. Trong tinh thần tri túc, cố nhiên người Phật tử có thể
hạn chế bớt sự tiêu thụ những sản phẩm nhằm thỏa mãn những nhu yếu tới sau các
nhu yếu căn bản (và hạn chế như thế để mà có thể có thêm điều kiện tham dự vào
kế hoạch phát triển kinh tế chung), nhưng người Phật tử cũng cương quyết bài trừ
những sản phẩm tập cho mình tính lười biếng, ỷ lại và tàn phá sức khỏe tinh thần
cũng như thể chất của mình.
Thuốc phiện, rượu mạnh,
phim ảnh sách báo âm nhạc khiêu dâm chẳng hạn, là những sản phẩm thuộc loại tàn
phá sức khỏe tinh thần và vật chất. Một xã hội muốn tiến tới trên con đường thực
hiện công bình xã hội như xã hội ta phải cương quyết tạo cho mình một sức khỏe
tinh thần và vật chất, những điều kiện khắc khổ tối thiểu để thực hiện một
chương trình. Với sự ủng hộ triệt để của các tôn giáo, quốc hội có thể ban hành
những đạo luật liên hệ đến sự sản xuất, nhập cảng và tiêu thụ tất cả những sản
phẩm có công dụng tạo nên sự lười biếng và sự phá sản của sức khoẻ thể chất
cũng như tinh thần. Một dân tộc trong lúc nguy vong muốn đứng dậy để tự cường
phải biết tự mình đặt quy luật khổ hạnh cho mình, điều đó trong chúng ta không ai
là không trông thấy. Không thể vừa muốn thực hiện những tiến bộ kinh tế vượt bực
vừa muốn thỏa mãn những nhu yếu không chính đáng. Nhận thức được thực trạng khổ
đau, ta không thể ngồi yên để cho những người cơ cực càng ngày càng xa cách với
giới giàu có chỉ biết mỗi ngày mỗi tìm cách tăng thêm những nhu yếu mới để mà
có những khoái lạc mới. Nghệ thuật quảng cáo đã đi sát với sự kinh doanh sản xuất,
và trong rất nhiều trường hợp đã nhắm đến sự kích thích dục vọng, tạo ra những
nhu yếu kinh tế mới càng ngày càng phiền tạp và ám ảnh được giới tiêu thụ. Quảng
cáo đã quá lợi dụng phần dục vọng trong con người và cần phải được quốc hội đặt
thành vấn đề. Dân tộc ta muốn thực hiện cách mạng xã hội thì phải thực sự có một
đạo đức cách mạng. Không ai không biết rằng một kế hoạch lớn chỉ có thể được thực
hiện bằng rất nhiều thiện chí và một ít khổ hạnh - thứ khổ hạnh có công dụng
lành mạnh hóa nếp sống dân tộc - kế hoạch phải nhắm về hướng sản xuất những gì
đáp ứng với những nhu yếu căn bản và lành mạnh nhất trước đã. Vốn liếng sẽ được
dồn vào công việc nghiên cứu những chương trình thực hiện có tính cách khoa học
và dài lâu, đào tạo chuyên viên, trang bị máy móc... thay vì để đầu tư sản xuất
những xa xí phẩm.
Giáo hội có thể có ảnh
hưởng rất lớn trên vấn đề kinh doanh sản xuất của tư nhân bằng cách hưởng ứng một
đường lối giáo dục quần chúng để thực hiện đạo đức trong phạm vi tiêu thụ sản
phẩm kinh tế. Trong khi ấy một chính quyền lành mạnh, được sự ủng hộ của Giáo hội,
sẽ đánh thuế rất nặng vào những sản phẩm xa xí để ngăn chặn chúng lại, áp dụng quyền
bính pháp trị để ngăn ngừa sự lạm dụng, sự lấn áp, sự gian thương và sự thao
túng thị trường. Giáo hội có thể, bằng mọi hình thái hoạt động của đức trị,
giáo hóa và khuyến cáo những cá nhân nào trong Giáo hội chỉ nghĩ đến tư lợi mà
đi ngược lại với quyền lợi của đại đa số quần chúng, làm giàu trên mồ hôi nước
mắt của người nghèo. Nếu những biện pháp đức hóa không thành, chính quyền có thể
nhân danh đạo đức cách mạng để mà áp dụng biện pháp trưng dụng hoặc truất hữu,
hoặc nhất phần hoặc đa phần tư sản của đương sự - hành động ấy sẽ được xem như
là biện pháp thích hợp với ý niệm liên đới trách nhiệm về những khổ đau của dân
tộc và do đó được người Phật tử và Giáo hội Phật giáo ủng hộ. Cố nhiên chính
quyền phải là một chính quyền trong sạch, vô tư, và Giáo hội chỉ có thể ủng hộ
những hành động pháp trị cứng rắn đó khi Giáo hội biết chắc rằng chính quyền là
trong sạch và vô tư.
Giáo hội không đứng
ra đầu tư kinh doanh, nhưng Giáo hội phải biết ủng hộ và xây dựng cho những
ngành kinh doanh nào phù hợp với tình trạng kinh tế dân tộc hơn hết và cũng phải
biết phản đối những sự làm giàu trắng trợn, những ngành sản xuất nhắm tới sự
đánh thức dậy những lười biếng và dục vọng của con người. Đúng về phương diện
chính trị, Giáo hội không đứng ra tham chính nhưng Giáo hội phải biết ủng hộ
xây dựng cho một chính phủ lành mạnh biết thuận theo ước vọng thực sự của đại
chúng, và cũng phải biết phản đối những chính phủ tham nhũng, tệ lậu. Khi đã có
một chính phủ tin cậy, các Giáo hội cũng như quần chúng sẽ ủng hộ cho chính phủ
trong việc thực thi các kế hoạch kinh tế khế hợp với tình trạng và nguyện vọng
quần chúng, và trong công việc đứng ra đầu tư kinh doanh trong những ngành then
chốt nhất của nền kinh tế quốc gia.
Thực ra trong tình trạng
xã hội ta, nếu có một chính quyền tốt được các tôn giáo ủng hộ, thì việc hạn chế
hoặc cấm đoán những kinh doanh của tư nhân là một việc cần được thực hiện. Có
như thế thì kế hoạch kinh tế mới được chặt chẽ. Nếu một kế hoạch kinh tế đã chứng
tỏ trước mắt mọi người là một kế hoạch thiết thực khế cơ và khả hành thì cần được
thực hiện một cách nghiêm chỉnh và chặt chẽ. Như thế nghĩa là, sau khi nhận định
và thừa nhận kế hoạch ấy, người dân phải thực sự tham dự và do đó chính quyền
có thể động viên quần chúng để thực hiện kế hoạch mà không còn sợ mang tiếng chỉ
huy hay độc tài. Giáo hội có thể đóng góp phần ủng hộ tinh thần tối đa của
mình.
Tuy nhiên dù kế hoạch
có chặt chẽ; dù tình trạng có đòi hỏi hy sinh và gian khổ, con người phụng sự
dân tộc trong phạm vi kinh tế phải được mãi mãi còn là một con người, phải được
đối xử như một con người mà không phải là một bánh xe, một công cụ hay một con
vật sản xuất. Con người phải phụng sự bằng óc thông minh và trái tim biết
thương yêu của mình chứ không phải chỉ bằng sức lao động của mình. Con người phải
có tự do phát biểu ý kiến, phải có những quyền hạn để cho một con người có thể
là một con người. Những guồng máy lớn máy nhỏ đều là vô tri cả, không lý gì ta
thoát ra một guồng máy lớn để lăn vào chết trong một guồng máy nhỏ. Công tác
lao động dù trí óc hay chân tay cũng phải được phân phối thế nào để bảo vệ được
con người. Một người thợ máy làm luôn tám tiếng đồng hồ trong xưởng máy, không
có dịp dùng trí óc, chỉ cần làm những cử động tay chân cho đều và cho kịp: người
thợ máy ấy quả thực đang là một chiếc máy, lâu ngày sẽ trở nên mệt mỏi, mụ người.
Một ngày kia nếu không đủ sức khỏe, anh có thể bị sa thải bởi vì không theo kịp
với nhịp của máy. Một người chỉ biết có lao động trí óc cũng có thể trở nên bạc
nhược, ốm yếu, ho hen. Tại sao một giáo sư lại không thể làm việc ba tiếng mỗi
ngày ngoài vườn để cho công tác trí óc và chân tay được thăng bằng, và tại sao
người thợ máy không thể chỉ làm việc bốn giờ đồng hồ mỗi ngày bên cạnh cái máy,
còn bốn giờ còn lại thì để làm việc ở một nơi khác?
Đã đành là giải phóng
con người, ta phải thực hiện công cuộc phát triển kinh tế, nhưng không nên vì
công việc phát triển kinh tế mà ta lại giết con người bằng những guồng máy. Một
chủ nghĩa độc tài là một guồng máy lớn, mà tính cách phi nhân bản của chủ nghĩa
cơ khí hợp lý hóa cũng lại là một thứ độc tài đáng sợ.
Trong tình trạng hiện
thời của đất nước đạo Phật có thể đóng góp một cách đáng kể cho công việc thực
hiện công bình xã hội, bởi vì Giáo hội Phật giáo hàm chứa trong tự thân rất nhiều
tiềm lực xây dựng tràn đầy xã hội tính. Đây chính là lúc mà đạo Phật phải đem
tình thương và tự do vào trong cuộc đời để thực hiện lý tưởng Phật giáo. Những gì
chính quyền không làm được hoặc chưa làm được thì Giáo hội ủng hộ cho chính quyền,
bằng tất cả khả năng văn hóa và đạo đức của mình. Những gì cần thiết cấp bách
mà chính quyền không làm, Giáo hội phải cương quyết đứng ra thực hiện, cố nhiên
là bằng những phương tiện trong lĩnh vực tôn giáo của mình.
Trong Viện Hóa Đạo, một
phòng nghiên cứu về các vấn đề kinh tế và xã hội phải được thiết lập, với sự
tham dự của những học giả, những chuyên viên về kinh tế và xã hội. Các nhà Phật
học sẽ làm việc chung với các nhà khảo cứu và chiếu rọi ánh sáng Phật học vào
những vấn đề như thế, dựa trên một nhận thức Phật học về các vấn đề kinh tế và xã
hội, Giáo hội mới có thể có thái độ rõ rệt đối với các kế hoạch kinh tế và mới
có thể quyết định ủng hộ hay không ủng hộ một kế hoạch được nêu ra. Không có lý
do gì mà Giáo hội lại không ủng hộ những kế hoạch khế cơ, khế thời, thiết thực
và đáp ứng lại được ước vọng của đa số quần chúng, nhất là quần chúng Phật tử.
Phật giáo đi vào cuộc đời thì phải hiểu biết những vấn đề của cuộc đời. Giáo hội
không thể nói rằng: "làm sao đó thì làm, miễn là đừng trái với giáo lý đạo
Phật là được, Giáo hội phải nói rằng: "Phải làm như thế này thì mới phù hợp
với giáo lý đạo Phật". Không những thế Giáo hội phải có phần đóng góp tích
cực của mình trong công việc thực hiện công bằng xã hội - đóng góp bằng những
phương tiện Giáo hội có thể có, những phương tiện phản ảnh được tinh thần và
sinh lực đạo Phật. Phòng nghiên cứu về các vấn đề kinh tế và xã hội sẽ tinh luyện
nên những kế hoạch mà tăng sĩ cũng như cư sĩ trong Giáo hội có bổn phận thực hiện
và thực hiện một cách có phương pháp, và bằng động cơ lý tưởng.
Để đạt tới mục đích ấy,
các trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội phải được thành lập ở các đô thị lớn
trong toàn quốc để đào tạo những thanh niên thiếu nữ muốn đem tâm lực trí lực của
mình mà phụng sự cho lý tưởng đạo Phật. Các thanh niên ấy sẽ là những sứ giả của
tình thương và của sự cảm thông mà đạo Phật gửi đến tận những nẻo đường xa xôi
nhất của xứ sở. Những thanh niên thiếu nữ học lực khoảng đệ tứ trở lên là đã có
thể theo học các trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội rồi. Tốt nghiệp họ sẽ được gửi
đi về các miền quê, trước hết là các vùng tương đối có an ninh, để phụng sự.
Phòng nghiên cứu về các vấn đề kinh tế và xã hội cố nhiên phải có kế hoạch thực
tế và phải phân phối bổ dụng các nam nữ thanh niên tốt nghiệp ấy một cách hợp
lý. Cơ sở tài chính của Giáo hội phải được mở mang, bằng sự đóng góp tùy tâm của
Phật tử, nhất là các Phật tử giàu có, bằng sự hoạt động của những cơ quan
chuyên lo về các việc kinh tài cho Giáo hội, bằng sự trợ cấp của quốc gia và bằng
sự giúp đỡ của các nước bạn như Nhật Bản, Tây Đức... để có thể đài thọ lương hướng
tối thiểu cho những thanh niên đã tốt nghiệp và đang phụng sự. Cố nhiên là làm
việc cho lý tưởng, người thanh niên sẽ không đòi hỏi lương bổng phải đúng theo
tiêu chuẩn lương bổng quốc gia.
Chương trình học tập
sẽ gồm những môn học áp dụng thiết thực: xã hội học, tâm lý học, chính trị học,
phát triển cộng đồng, Phật học, giáo dục, y tế, kinh tế... Tất cả những môn đó
đều nhắm đến sự trao truyền cho người thanh niên những kiến thức căn bản cần
thiết nhất để phụng sự mà không phải là những môn học có tính cách bác học.
Trong thời hạn học tập,
vấn đề thực tập được xem là rất quan trọng, nhất là về các môn giáo dục, y tế,
kinh tế. Môn Phật học được xem như là để trao truyền những nguyên lý căn bản của
một chủ nghĩa xã hội Phật giáo. Các nam nữ thanh niên sẽ tìm hiểu về triết học
hành động của đạo Phật để có thể thực sự đem đạo Phật vào cuộc đời bằng những
phương tiện giáo dục, y tế và kinh tế. Họ phải học và thực tập ái ngữ, đồng sự,
lợi hành; họ phải thực tập nhận thức bằng tứ diệu đế.
Họ phải tập tươi cười,
tập nhẫn nại, tập tham thiền. Những điều đó quyết định sự thành công của họ.
Chúng ta ai cũng đã từng gặp những cán bộ hoặc y tế hoặc giáo dục hoặc kinh tế
với nét mặt nhăn nhó khó thương. Sở dĩ như vậy là tại họ thiếu lý tưởng, thiếu
nhẫn nại. Chắc là ban đầu họ cũng có thiện chí đấy, nhưng sau khi tiếp xúc hàng
ngày với những bực dọc, lợi dụng và khó khăn trong một thời gian khá lâu, thiện
chí ấy bị phá sản. Thương yêu được người nghèo quả thực không phải dễ như người
trẻ tuổi tưởng. Rất nhiều khi vì nghèo mà người ta phải khó khăn, phải biết lừa
dối, phải biết lợi dụng. Nhiều khi vì nghèo mà trở thành cộc cằn, thiếu lễ
nghĩa. Một người thanh niên đã học và đã được huấn luyện, thực tập thì có thể thương
yêu họ dễ dàng hơn và không vì những khó khăn bực dọc mà chán nản. Những thanh
niên này sẽ về trường sau mỗi sáu tháng phụng sự để tu nghiệp và trao đổi kinh
nghiệm; trong thời gian ấy cần phúc trình lại tất cả những gì đã thấy đã nghe
và đã nhận định để phòng nghiên cứu có thể có thêm dữ kiện mà cải tiến chương
trình phụng sự chung. Do đó kế hoạch sẽ càng ngày càng sát với thực tại và nhờ
đó tính cách địa phương được tôn trọng trong kế sách chung.
Chương trình học tập
sẽ có hai: chương trình đoản kỳ và chương trình bình thường. Trong chương trình
đoản kỳ người thanh niên sẽ học theo đa nhiệm, nghĩa là phải học cả ba ngành
kinh tế, y tế và giáo dục để có thể lâm vào trường hợp nào cũng có thể phụng sự
được. Chương trình này, trong giai đoạn hiện thời, chỉ nên thu lại trong một năm.
Tốt nghiệp, người thanh niên có một kiến thức thực tiễn về các hoạt động kinh tế,
y tế và giáo dục ở hương thôn. Anh có thể dạy tại trường tiểu học theo phương
pháp và tiêu chuẩn đã được huấn luyện, hoặc anh có thể làm những công việc phổ
thông thuộc phạm vi y tế và vệ sinh, hoặc anh có thể giúp đỡ dân làng về các vấn
đề về kinh tế như vấn đề giúp ý kiến mở các hợp tác xã sản xuất tiêu thụ, phổ
biến những phương pháp mới về canh tác, chăn nuôi... Sau một thời gian phụng sự
anh cũng có thể trở về để học chương trình bình thường với các bạn khác. Chương
trình này thì đơn nhiệm, nghĩa là chỉ đi chuyên môn về một trong ba ngành hoạt
động xã hội mà thôi, hoặc giáo dục, hoặc kinh tế, hoặc y tế. Kiến thức chuyên
môn vì thế sẽ sâu sắc hơn, vững chãi hơn và đo đó, năng lực phụng sự sẽ to tát
hơn.
Mười tháng trước đây
chúng tôi đã cùng với một số thanh niên khởi đầu làm vài "làng thí nghiệm"
theo phương thức phụng sự với tinh thần thuần túy Phật học và đã thâu thập được
nhiều kết quả đẹp, xứng đáng với niềm ước mong. Chúng tôi chọn những xóm quê sống
bằng nông nghiệp và ngư nghiệp và gọi những địa điểm thí nghiệm ấy là
"làng". Phương châm của chúng tôi là phụng sự với tinh thần đạo Phật
mà không phải là với danh nghĩa đạo Phật. Không ai về làng mà tự xưng là Phật tử
cả. Hôm đầu thì có hai người trẻ tuổi về, ăn mặc hết sức đơn giản, lấy cớ hỏi
thăm để làm quen với trẻ con trong làng. Khi hai người tới thăm
"làng" lần thứ ba thì ngỏ ý muốn tìm chỗ ở lại vài ba tháng để học
ôn, kẻo Sài Gòn chật chội, nóng nảy và ồn ào quá, trong khi kỳ thi đã đến gần.
Hai người thuê được một cái chái nhà rất nghèo nàn mỗi tháng trả một trăm bạc,
và dọn sách vở về học. Buổi chiều vài ba trẻ em thấy lạ đến chơi. Hỏi thăm về
các em, giải cho các em về một bài toán ở trường, cắt móng tay cho các em, tập
cho các em hát vài câu hát: những việc làm nhỏ bé đó chiếm được tình cảm các em
hết sức mau chóng. Vài ngày sau các em bé đến đông đảo, và tuần sau thì cả làng
đều biết đến hai cậu con trai dễ thương vừa về ở lại trọ học trong làng. Các em
mà mến thì cha mẹ các em cũng sẽ mến theo: em nào cũng muốn mời hai anh về
chơi. Trong tuần thứ ba, sau khi đến thăm các xóm, hai người đã biết được khá
rõ rệt về sinh hoạt trong làng: người lớn trẻ em trong làng thường hay đau ốm về
các bệnh gì; mỗi tháng thì trung bình có một hay hai em bé chết vì bệnh đi
sông; dân làng sống về nghề gì và gặp những trở ngại nào; chừng bao nhiêu trẻ
em không được đi học; người lớn uống rượu và say sưa như thế nào... Một căn nhà
trong xóm lập tức được thuê để làm trường học nghèo cho các em đến tuổi hay quá
tuổi mà không được đi học. Một tủ thuốc nhỏ được kê trong gian phòng của hai người
để chặn đứng những bệnh tật tầm thường có thể làm cho trẻ con chết như bệnh đi
chảy, bệnh cảm cúm... Một sinh viên y khoa năm thứ sáu về làng mỗi tuần hai lần
để khám bệnh cho thuốc. Trong tháng thứ ba, nhờ sự ủng hộ của dân làng và
"những người bạn của làng" căn nhà thuê đã trở thành một nếp trường
sáng sủa có ba lớp, và tủ thuốc trở thành một trạm y tế, hoạt động hữu hiệu
trăm lần hơn trạm địa phương vốn thiếu thốn rất nhiều từ ý thúc phận sự đến phương
tiện và đức tin của quần chúng.
Trường học biến thành
trung tâm văn hóa của làng, và giáo viên cũng như học sinh có bổn phận phát động
những phong trào bài trừ các đống rác, bài trừ bệnh đau mắt hột, tổ chức học tập
quốc ngữ và y tế vệ sinh cho tráng niên và dân làng. Một sinh viên nông lâm súc
về làng hàng tuần và chỉ dẫn phương pháp mới để nuôi gà, chất nấm rơm, ghép cây
mãng cầu trên gốc cây bình bát. Một anh sinh viên Luật về làng mỗi tuần và giúp
dân làng về các vấn đề giấy tờ đất đai, giấy tờ khai sinh cho các em học sinh,
và trình bày dự án thành lập các hợp tác xã. Giai đoạn thứ nhất giai đoạn cộng
tác với dân làng để cung cấp giáo dục và y tế tối thiểu được thực hiện trong
vòng vài tháng và gây được niềm tin tình thương giữa người làng với nhau cũng
như giữa người làng với những người "bạn của làng". Giai đoạn thứ hai
là giai đoạn cố gắng giúp người dân trong làng nâng cao mức sống kinh tế, trong
khi đem giáo dục từ học đường ra đến dân làng - những điều cần biết về pháp luật,
y tế, canh tác mới... được giảng bày trong những khung cảnh gặp gỡ đơn sơ, thân
mật, bằng những lời lẽ hết sức đơn giản. Đến giai đoạn thứ hai này mối tình giữa
người làng và những người bạn của làng đã thấm sâu lắm rồi. Giai đoạn thứ ba là
giai đoạn giải quyết những cơ cực của một số nhỏ các gia đình nghèo khổ nhất
trong làng trên tinh thần liên đới trách nhiệm. Trong một khung cảnh đã được cải
thiện rõ rệt, trong một niềm tin yêu, những người trong làng không còn có thể
làm ngơ mà không tìm cách giải quyết chung để giúp cho mấy gia đình kia một vài
phương tiện để họ có thể thoát ra khỏi cảnh túng quẩn hiện tại. Sự đóng góp và
hy sinh của những người dân làng để giúp đỡ người cơ cực không được thực hiện bằng
sự đe dọa hay ép buộc mà là bằng động cơ tình thương và ý thức trách nhiệm.
Acharya Vinoba ở ấn Độ
đã theo phương pháp kêu gọi tình thương để làm cảm động những người giàu, khiến
họ lấy bớt ruộng đất giúp cho người nghèo canh tác và sinh sống. Vinoba đi bộ
hàng chục ngàn cây số, từ miền này sang miền khác, tìm tới các địa chủ và nói
tương tự như sau: "ông bà có năm người con. Xin ông bà xem tôi như là người
con thứ sáu của ông bà và chia ruộng đất cho tôi. Tôi nhân danh những người cơ
cực không có tấc đất nào để xin phần đất ấy". Có nhiều địa chủ cảm động hưởng
ứng và tặng cho tổ chức Sarvodaya ấy ruộng đất có khi năm ba mẫu, có khi hàng
ngàn mẫu hay hàng chục ngàn mẫu. Phong trào được gọi là phong trào Bhudan (tặng
đất). Sau này chuyển sang giai đoạn tổ chức những làng mới tiến bộ, giống những
nước cộng hòa bé nhỏ trong đó mọi sinh hoạt xã hội được tổ chức theo hình thức
mới hướng dẫn bằng tình thương và sự hợp tác cộng đồng. Nhiều thôn xóm tự nguyện
biến thành những làng mới như thế và vì vậy có danh từ Gramdan. Có những địa chủ
không đáp ứng lại lời cầu xin của Vinoba nhưng Vinoba vẫn kiên nhẫn trong niềm
tin rằng một ngày mai trái tim họ sẽ rung động. Vinoba không muốn dùng áp lực của
dư luận quần chúng và do đó nhất định không nhận tấc đất nào của những người
cho một cách bất đắc dĩ . Ông nói rằng việc thực hiện tặng đất đưa tới hai kết
quả đẹp: người nghèo có đất cày cấy và người giàu tiếp nhận một sự thay đổi
trong trái tim.
Điều thứ hai Vinoba
cho là còn quan trọng hơn điều thứ nhất. Tại sao một cuộc cách mạng chính trị
có thể thực hiện bằng phương pháp bất bạo động (bất hại, ahimsa) mà một cuộc
cách mạng kinh tế lại không? Hiện nay có tới vào khoảng hai ngàn làng cả mới cả
cũ trong phong trào Gramdan và Tây phương đã nói nhiều đến công việc của
Vinoba. Việc làm của ông được căn cứ trên niềm tin có thể làm cảm động được con
người. Và trong một xã hội phân tán như xã hội ấn Độ (bao nhiêu là khuynh hướng
tôn giáo, giai cấp) một thân một mình khởi xướng thi hành mà có thể làm được từng
ấy việc thì kể ra đã là một thành công rất lớn. Không có lý do gì mà Giáo hội
Việt Nam, một giáo hội đông đảo và có cơ sở tại một nơi, lại có tính cách thuần
nhất hơn cả Giáo hội Phật Giáo các nước mà không thể đạt tới thành công rực rỡ trong
việc lấp bót đi sự chênh lệch về tài sản trong xã hội. Giáo hội Phật giáo Việt
Nam có cơ hội và điều kiện một ngàn lần nhiều hơn Vinoba để làm công việc ấy.
Vinoba sở dĩ vấp phải nhiều khó khăn là vì đã không nghĩ đến sự chuẩn bị đức
tin và niềm thông cảm, những yếu tố cần thiết của tâm lý để tạo tình thương và
sự phát tâm tự nguyện. Trong phong trào làm Làng của đạo Phật, các thanh niên tốt
nghiệp Trường Phụng Sự Xã Hội sẽ không đột ngột thực hiện ngay giai đoạn thứ ba
như Vinoba đã làm đâu - tức là giai đoạn giải quyết vấn đề của những gia đình
khổ đau thiếu thốn nhất trong làng trong tinh thần liên đối trách nhiệm về những
cơ cực của hiện hữu. Mới tới mà đi ngay vào việc xin đất hay xin sự giúp đỡ của
những người giàu có thì quả là đột ngột thực. Phải sống, phải hoạt động tại chỗ,
phải hy sinh tận tuy trong giai đoạn thứ nhất (cung cấp giáo dục y tế tối thiểu)
và giai đoạn thứ hai (cải thiện và nâng cao mức sống kinh tế, văn hóa) để chúng
minh sự có mặt của tình thương chân thành và của thiện chí chân thực, làm rung
động trái tim của mọi người và lấy được niềm tin của mọi người trước khi đề cập
đến vấn đề trên đó trách nhiệm về những hiện tượng cơ cực trong làng trong xóm.
Dân Việt Nam chúng ta
đã sống quá lâu trong sự hứa hẹn lừa gạt và trong không khí chiến tranh nên bây
giờ thiếu niềm tin về mọi điều tốt đẹp có thể thực hiện. Bây giờ hiệu quả của
những bài thuyết pháp không còn đáng kể nữa. Bây giờ phải hành động, hành động
để chứng tỏ rằng tình thương và thiện chí là những gì có thực chứ không phải chỉ
là những danh từ họa mỹ chỉ có ở văn chương và ở đầu môi chót lưỡi. Nói một
cách khác, Giáo hội phải thực hiện bài thuyết pháp cao hơn hết trong các bài
thuyết pháp, đó là bài thuyết pháp bằng hành động - hành động để thực hiện và
chứng tỏ sự có mặt của Từ, của Bi, của Trí, của Dũng. Mà như vậy, lớp thanh
niên phải mang đạo Phật đi vào cuộc đời, các nhà lãnh đạo Phật giáo phải chịu
trách nhiệm hết sức lớn lao về giai đoạn này của lịch sử đạo Phật. Lớp thanh
niên và trí thức Phật tử đang nhìn vào Giáo hội, sẵn sàng hưởng ứng tham dự kế
hoạch phụng sự của Giáo hội. Ít ra cũng là có hàng chục ngàn thanh niên nam nữ
sẽ tình nguyện tham dự cuộc cách mạng xã hội bất bạo động, cuộc cách mạng xã hội
bằng tình thương và thiện chí. Niềm tin của thanh niên đối với đạo Phật đang
còn – các nhà lãnh đạo Phật giáo không có quyền làm tiêu hao chất liệu quý giá đó.
Công việc đòi hỏi rất
nhiều nổ lực ở cấp lãnh đạo. Kế hoạch phải là một kế hoạch chung cho toàn quốc
nhưng tùy theo địa phương mà có sự gia giảm để được khế cơ và đừng đi ngược lại
những đòi hỏi của người dân địa phương. Vì các tôn giáo chính thức làm việc xã
hội nên ngân sách quốc gia phải dành những khoản đặc biệt đáng kể để phụ cấp với
sự dự kiến sáng suốt của cơ quan hành pháp quốc gia trong quá trình thực hiện.
Tình trạng chúng ta nhất định là không bi thảm: nước ta là một nước dồi dào về
tài nguyên căn bản - cao nguyên, rừng và biển lại là những nguồn lợi tức bất
tuyệt và dồi dào. Giáo hội, trong tinh thần Quán Thế âm (nghe ngóng tiếng kêu
thương của cuộc đời) và tinh thần đồng sự, phải đạt đến sự hiểu biết mỗi ngày mỗi
tường tận về tình trạng và khả năng đặc biệt về kinh tế của từng vùng, từng địa
phương, từng tỉnh. Như thế chương trình toàn quốc là một chương trình gồm có
nhiều chương trình nhỏ hợp lại, tạo nên một hòa điệu dẫn tới sự phát triển cộng
đồng. Có bốn mươi tỉnh chẳng hạn sẽ có bốn mươi chương trình sát với địa phương
và như thế kế hoạch lớn sẽ không vướng vào những khó khăn địa phương mà lại được
hoan nghênh bởi tất cả các địa phương nữa.
Có nhiều khó khăn chờ
đợi các nam nữ thanh niên tình nguyện làm bạn của nông thôn, của làng. Người ta
đã nghi ngờ nhiều rồi, chia rẽ quá rồi. Chiến tranh cản ngăn và tàn phá. Người
dân quê lại cứ quan niệm rằng chính quyền thì vạn năng, muốn làm gì cũng được,
muốn làm gì để ích quốc lợi dân cũng được, chỉ vì họ không muốn làm đấy thôi.
Người dân quê chờ đợi chính quyền mà không tự động đứng lên xây dựng. Mà nếu có
người cán bộ của chính quyền về thì cũng bị nghi ngờ. Mà nghi ngờ lắm khi cũng
đúng. Cán bộ về làm việc theo kiểu tắc trách, việc quan, thiếu lý tưởng, thiếu
thương yêu. Còn một trở lực lớn nữa là họ quá tin ở kinh nghiệm cổ truyền, y tế
cũng như kinh tế. Họ không dễ dàng chấp nhận thuốc Tây (chúng tôi có gặp một bà
mẹ trẻ sắp sinh cháu bé thứ hai, nhất quyết không chịu uống thuốc Tây vì lo sợ
cho đứa con trong bụng), không sẵn sàng chấp nhận kỹ thuật canh tác và chăn
nuôi mới. Phải kiên nhẫn và khiêm nhượng lắm mới có thể chinh phục được họ.
Trong sáu tháng đầu tiên,
Giáo hội có thể gửi các "thanh niên dựng làng" về làm việc trong một
số độ chừng năm sáu mười làng trên toàn quốc sau khi đã có kế hoạch cẩn thận.
Ít nhất phải có năm người cho mỗi làng và những người này ở thường trú trong
làng, đơn giản như mọi người. Trong việc làm quen, tìm hiểu, thống kê, thiết lập
kế hoạch làm làng, những người thanh niên ấy tỏ ra giản dị, không quan trọng, tự
xem là con cháu của làng. Mỗi địa phương có những sắc thái và những vấn đề đặc
biệt, vì vậy vấn đề học hỏi về thực trạng địa phương rất là quan trọng. Nếu có
thấy gì khó khăn, họ phải nhờ đến nhưng chuyên viên trung ương. Cơ quan trung
ương sẽ theo dõi hết sức tỉ mỉ những bản tường thuật và báo cáo để giúp đỡ họ
trong công việc giải quyết những vấn đề khó khăn vượt quá khả năng họ. Những làng
như thế một khi được hoàn thành sẽ đưa về trung ương một kho kinh nghiệm phong
phú, và do đó, trong đợt thứ hai, phong trào sẽ tránh được những lỗi lầm và thực
hiện được dễ đàng hơn trước. Ở thôn quê Việt Nam nơi nào mà không có chùa. Giáo
hội sẽ gửi thông bạch về để các vị trụ trì địa phương giúp đỡ bằng mọi cách cho
những thanh niên phụng sự xã hội.
Với tiềm lực hiện có,
đạo Phật Việt Nam có thể hoàn thành nhiệm vụ cách mạng xã hội bằng tình thương
và chí nguyện. Trong vòng năm năm chắc chắn xã hội Việt Nam sẽ mang một bộ mặt
mới, sẽ tràn đầy những sinh lực mới. Chúng ta mong rằng điều đó sẽ được thực hiện
và những người Phật tử muốn thực sự làm sống dậy sinh khí đạo Phật phải đứng dậy
cương quyết thực hiện nếu không muốn cho đạo Phật trở thành những hồ sơ cũ nát
và dính bụi.
Nhưng liệu Giáo hội
có thể thực hiện những gì ước muốn không nếu không có một chính quyền biết tán
thành công việc của Giáo hội mà chỉ luôn luôn muốn gây khó dễ cho Giáo hội? Có
phải vấn đề tiên quyết là dồn lực lượng vào việc vận động cho có một chính quyền
tốt hay không? Và như thế có phải là nên bắt đầu bằng chính trị hay không? Những
nghi vấn ấy trước sau gì cũng phải được giải đáp. Đức Tăng Thống dạy: người Phật
tủ cũng phải biết tán thành những chính sách tốt và phản đối những chính sách
không tốt. Điều đó thật là dĩ nhiên rồi. Giáo hội Phật giáo Việt Nam là một tập
đoàn nhân dân được đúc kết bằng lý tưởng đạo Phật, một truyền thống quần chúng,
một yếu tố quan trọng trong xã hội tính của dân tộc Việt Nam. Vậy thì sự phản đối
hay tán thành của Giáo hội - trên cương vị tôn giáo – có thể có một giá trị quyết
định đáng kể. Nhưng mà phản đối hay tán thành không đủ. Cần xây dựng nữa. Mà
phương pháp xây dựng hay nhất là chỉ bày con đường của dân tộc một cách rõ rệt
theo quan điểm Phật giáo. Không thể chỉ nói: chính sách này không tốt, mà phải
nói: chính sách này mới tốt và ta hãy làm theo. Mà chính sách này là chính sách
nào? Chính là con đường sáng, chính là lý thuyết, chính là phương châm và kế hoạch
thực tiễn để thực hiện giải phóng dân tộc.
Những điều đó không
thể mơ hồ. Những điều đó phải được kết tinh bằng tâm não, bằng khổ đau, bằng
máu và nước mắt, bằng công phu tu tập, quán cơ và tinh luyện.
Đạo Phật có mặt trong
cuộc đời không có nghĩa là Giáo hội có thể đứng ra đầu tư kinh doanh như một
nhà tư bản - về phương diện kinh tế - hoặc đứng ra vận động đưa người vào quốc
hội lập pháp và chính quyền hành pháp - về phương diện chính trị - Thực ra khi
đạo Phật mà còn phải hiện tồn dưới hình thức một Giáo hội (bởi vì đạo Phật có
thể hiện tồn ở mọi nơi, dưới cây bút họa sĩ, trên chiếc đũa của nhạc sĩ, trong
túi thơ của thi sĩ, đầu lưỡi cày của nông phu...). Chúng tôi xin nhắc lại, khi
đạo Phật mà còn phải hiện tồn dưới hình thức một Giáo hội (hội tôn giáo) trong
nhiều giáo hội trên thế giới, thì giới lãnh đạo tôn giáo không thể tham dự vào
chính trị. Không phải vì tham dự vào chính trị thì sẽ bị hoen ố đâu. Lắm khi
không tham dự chính trị mà vẫn hoen ố như thường. Với lại chính trị không phải
là một cái gì hoen ố. Nhưng mà nói đến chính trị, người ta hay nghĩ đến uy quyền
thế lực, mà uy quyền thế lực cũng như danh lợi, là những gì hoen ố. Cho nên
trong lúc chính trị chưa được được chính và đại chúng còn nghi ngờ ở cái gọi là
đạo đức chính trị thì quả thực tôn giáo mà xen vào chính trị thì bị nghi ngờ
ngay, mất đức tin của quần chúng ngay và như thế dễ đi đến sự phá sản. Có lẽ một
số Phật tử có thể kết hợp nhau thành một thực lực chính trị lúc mà giữ gìn và bảo
vệ cho chính quyền đừng sai lạc vào nẻo đàn áp và gây khó dễ cho Giáo hội trong
lúc Giáo hội thực hiện cuộc cách mạng xã hội từ bi của mình, chứ Giáo hội không
thể bao giờ nhân danh Giáo hội để đi vào chính trị.
Giáo hội sẽ im lặng
khi lực lượng chính trị của những người Phật tử theo đúng tinh thần đạo Phật
(cũng như sẽ không bao giờ phản đối những đoàn thể chính trị nào phản chiếu được
ý hướng và nguyện vọng quần chúng) và im lặng có nghĩa là để họ làm việc. Nhưng
khi lực lượng kia mà đi sai lạc, vướng vào danh lợi địa vị thì Giáo hội phải
lên án ngay, dù là lực lượng kia có thể ủng hộ được Giáo hội.
Giáo hội sẽ không cần
một sự ủng hộ như thế, bởi vì để yên cho họ ủng hộ Giáo hội sẽ mang tiếng là lợi
đụng tán thành và tùy hỷ hoạt động trái với tinh thần đạo Phật. Như thế, người
Phật tử có thể có mặt trong lĩnh vực chính trị để cố thực hiện việc bảo vệ xây
đắp cho một chính quyền tốt đẹp mà Giáo hội vẫn giữ được tính cách phi chính trị
của mình, tính cách thực ra không phải đẹp đẽ gì nhưng cần thiết trong căn cơ của
thế kỷ.
0 Đánh giá