Chương 12. Lời Khuyên Cho Các Đôi Đang Yêu – Sống Và Trưởng Thành Trong Tình Yêu

Chương 12. Lời Khuyên Cho Các Đôi Đang Yêu – Sống Và Trưởng Thành Trong Tình Yêu

Price:

Read more

Thiền Osho by Hành Trình Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Yêu – Osho

Phần III. Từ Mối Quan Hệ Đến Sự Kết Nối – Yêu Là Một Trạng Thái Hiện Hữu

Chương 12. Lời Khuyên Cho Các Đôi Đang Yêu – Sống Và Trưởng Thành Trong Tình Yêu






Do đó, hãy nhìn thật sâu. Bạn đã từng là người yêu, do đó ít nhất lúc này, bạn có thể làm bạn với nhau. Chỉ cần nhìn sâu vào nó! Nếu bạn quyết định làm bạn, tình yêu có thể lại bắt đầu tuôn tràn – bởi vì một lần nữa bạn lại được tự do, một lần nữa bạn lại trở thành người độc lập, một lần nữa những thứ hủy hoại tình yêu của bạn biến mất. Có khả năng là tình yêu của bạn lại bắt đầu tuôn tràn.

OSHO


Khi thần giao cách cảm không còn tác dụng

Các đôi đang yêu thường không rõ ràng với nhau. Bạn hy vọng người kia sẽ hiểu. Nhưng chẳng có ai hiểu cả! Không có sự giao tiếp, các vấn đề không thể nào được trình bày một cách rõ ràng. Bạn phải khẳng định quan điểm một cách rõ ràng: “Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em, em có thể vẫn là chính em – anh yêu em và anh sẽ vẫn yêu em – nhưng còn anh thì sao?”

Khi đó, bạn có thể tìm ra cách để giải quyết những khó khăn, vướng mắc. Bạn có thể ở cùng nhau mà vẫn có được quyền cá nhân và sự tự do của bạn. Nếu thật sự yêu nhau, cả hai người sẽ biết cách giải quyết vấn đề. Nhưng điều thật sự xảy ra là chúng ta không bao giờ làm rõ mọi thứ với nhau. Chúng ta cứ hy vọng rằng người kia sẽ có khả năng đọc được suy nghĩ của mình. Nhưng không ai có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Người kia không phải là người thấu suốt. Những gì đang diễn ra là chúng ta không nói về vấn đề có thật.

Hiểu Được Nhu Cầu Về Không Gian Riêng

Hãy tạo cơ hội để hiểu nhau, trò chuyện với nhau, và hiểu rằng đôi khi người kia cũng cần có không gian riêng. Bạn muốn ở cạnh người kia, nhưng anh ta lại muốn ở một mình – bạn không thể làm gì được. Khi đó, bạn phải hiểu và để anh ta ở một mình. Đôi khi, bạn muốn ở một mình nhưng anh ta lại muốn đến với bạn – khi đó, hãy nói với anh ta rằng bạn không giúp gì được, bạn cần không gian riêng!

Chỉ cần giúp nhau ngày càng hiểu nhau hơn. Đó là điều mà những người yêu nhau đang bỏ lỡ: họ có đủ tình yêu nhưng không hiểu nhau, không một chút nào cả. Đó là lý do vì sao tình yêu của họ gục chết trên sự bất hòa và hiểu lầm. Tình yêu không thể sống nếu thiếu sự hiểu biết lẫn nhau. Nếu đứng một mình, tình yêu trông rất ngốc nghếch; nhưng nếu hiểu biết, tình yêu có thể sống một cuộc sống trường thọ, một cuộc sống tuyệt vời – với nhiều niềm vui chung, nhiều khoảnh khắc tuyệt đẹp, nhiều trải nghiệm thi vị. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi hai người hiểu nhau.

Tình yêu có thể cho bạn một tuần trăng mật nhỏ, nhưng đó là tất cả. Chỉ có hiểu biết mới giúp bạn đạt đến sự thân mật sâu sắc. Khi đó, cho dù một ngày nào đó phải chia tay, cả hai vẫn hiểu nhau, và đó là món quà tình yêu mà bạn dành cho nhau. Những người yêu nhau có thể chia tay nhưng sự hiểu biết mà bạn có được với người kia, qua sự hiện diện của người kia, sẽ luôn ở bên bạn. Đó luôn là một món quà – không thể có món quà nào khác như thế. Nếu bạn yêu một người, món quà quý giá duy nhất mà bạn có thể đem trao tặng người đó là sự hiểu biết.

Đối Mặt Với Những Cảm Xúc Tiêu Cực

Tình yêu thuở ban đầu lúc nào cũng đẹp bởi vì bạn không mang năng lượng tiêu cực vào đó. Vào thời điểm ban đầu, bạn yêu với năng lượng tích cực – cả hai đều rót vào đó những nguồn năng lượng tích cực nên mọi thứ diễn ra thật tuyệt. Nhưng dần dần, nguồn năng lượng tiêu cực bắt đầu tuôn tràn; bạn không thể kìm giữ chúng mãi được. Và một khi bạn kết thúc với năng lượng tiêu cực, tuần trăng mật qua đi, phần tiêu cực sẽ xuất hiện. Khi đó, cánh cửa địa ngục mở ra và bạn không thể hiểu được điều gì đã xảy ra – một mối quan hệ đẹp như thế sao giờ lại gặp sóng gió gập ghềnh?

Nếu tỉnh táo ngay từ đầu, bạn có thể cứu vãn được nó. Hãy rót vào đó nguồn năng lượng tích cực của bạn, nhưng hãy nhớ rằng sớm muộn gì phần tiêu cực cũng sẽ xuất hiện. Và khi phần tiêu cực bắt đầu đi vào, bạn phải thoát khỏi nó một mình. Hãy bước vào một căn phòng và tự mình giải phóng năng lượng tiêu cực đó, không cần phải ném lên người kia.

Nếu bạn muốn la hét hay giận dữ, hãy bước vào một căn phòng và đóng cửa lại – hét lên, giận dữ, đấm vào gối. Họ không làm gì sai với bạn, vậy sao bạn lại ném đồ vào họ? Tốt hơn hết là ném tất cả những thứ tiêu cực đó vào thùng rác. Một khi năng lượng tiêu cực được giải phóng, một lần nữa, năng lượng tích cực sẽ tuôn tràn.

Năng lượng tiêu cực có thể được giải phóng khá lâu sau khi bạn bước vào một mối quan hệ, chỉ khi mối quan hệ đó đã trở nên thật vững chắc. Và khi đó, việc giải phóng năng lượng nên được thực hiện như là một liệu pháp chữa bệnh. Khi hai người trong mối quan hệ đã trở nên rất tỉnh táo, rất tích cực, đã hợp nhất làm một và có khả năng chịu đựng – không chỉ chịu đựng mà còn sử dụng được tính tiêu cực của đối phương – họ phải đi đến thống nhất rằng cả hai sẽ tiêu cực cùng nhau như là một liệu pháp chữa bệnh.

Khi đó, đề xuất của tôi là hãy làm điều đó một cách có ý thức, không phải vô thức; hãy làm điều đó một cách có chủ ý. Đặt ra mục tiêu rõ ràng rằng bạn sẽ tiêu cực với nhau trong một giờ mỗi đêm – xem nó như là một trò chơi – thay vì tiêu cực tùy tiện mọi lúc mọi nơi. Bởi vì mọi người không thật tỉnh táo – suốt hai mươi bốn giờ họ đều không tỉnh táo – nhưng trong một giờ, bạn có thể ngồi xuống cùng nhau và giải phóng năng lượng tiêu cực. Khi đó, nó sẽ là một trò chơi, nó sẽ giống như trị liệu nhóm! Sau một giờ, bạn kết thúc với năng lượng tiêu cực đó và bạn không còn mang vác dư âm của nó, bạn không đưa nó vào mối quan hệ của bạn.

Bước đầu tiên, năng lượng tiêu cực nên được giải phóng một mình. Bước thứ hai, năng lượng tiêu cực nên được giải phóng vào một thời điểm nhất định với sự đồng thuận rằng cả hai cùng làm điều đó. Chỉ ở giai đoạn thứ ba, bạn mới có thể thật sự trở nên tự nhiên, và khi đó bạn không cần phải lo lắng về việc ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ của bạn hay khiến đối phương tổn thương. Khi đó, bạn có thể vừa tiêu cực vừa tích cực, và cả hai đều đẹp… nhưng chỉ ở giai đoạn thứ ba.

Vào một thời điểm nào đó ở giai đoạn đầu tiên, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy cơn giận của mình không xuất hiện nữa – bạn ngồi trước gối và cơn giận không đến. Nó sẽ đến trong nhiều tháng, nhưng vào một ngày nọ, bạn sẽ thấy nó không còn tuôn tràn nữa, nó đã trở nên vô nghĩa, bạn không thể giận một mình. Khi đó, giai đoạn một sẽ kết thúc. Nhưng hãy đợi xem liệu người kia có cảm thấy giai đoạn một đã qua chưa. Nếu giai đoạn một của người kia cũng kết thúc, giai đoạn hai sẽ bắt đầu. Sau đó, trong khoảng một hoặc hai giờ – bạn có thể chọn buổi sáng hoặc tối – bạn tìm cách bộc lộ những cảm giác tiêu cực của mình một cách có chủ ý. Hãy xem nó như là liệu pháp tâm kịch, khách quan (không ám chỉ riêng ai). Bạn không đánh mạnh – bạn đánh nhưng không đánh người. Trên thực tế, bạn chỉ đơn giản giải phóng năng lượng tiêu cực của mình. Bạn không buộc tội người kia, bạn không nói “Anh thật tệ,” bạn chỉ nói “Em cảm thấy anh thật tệ.” Bạn không nói “Anh xúc phạm tôi,” bạn nói “Em cảm thấy bị xúc phạm.” Điều đó sẽ hoàn toàn khác, nó là một trò chơi có chủ ý – “Em cảm thấy bị xúc phạm, nên em sẽ ném cơn giận của mình. Anh là người gần em nhất nên hãy xem mình như là đối tượng để em trút giận”… và người kia cũng thực hiện điều tương tự.

Rồi sẽ xuất hiện khoảnh khắc bạn nhận thấy năng lượng tiêu cực không hoạt động nữa. Bạn ngồi cùng nhau trong một giờ và không có gì xảy đến với bạn, không có gì xảy đến với người kia. Khi đó, giai đoạn hai kết thúc. Lúc này sẽ đến giai đoạn ba – và đây là cả cuộc đời bạn. Lúc này, bạn sẵn sàng tiêu cực và tích cực khi những cảm nhận này xuất hiện; bạn có thể tự nhiên, không gò ép. Đây là cách tình yêu trở thành sự kết nối, trở thành trạng thái tự nhiên của bản thể.

Phá Bỏ Những Mối Quan Hệ Kiểu Cũ

Hãy dành ra hai mươi bốn giờ và ghi lại thật chi tiết những gì bạn có thể nhớ về cách bạn đã bóp chết các mối quan hệ trước đây của mình. Hãy nhìn nhận từ mọi góc độ, sau đó đừng lặp lại. Nó sẽ trở thành thiền, dù tình yêu có tồn tại trong một mối quan hệ mới hay không, điều đó không còn quan trọng nữa. Nếu bạn có thể tỉnh thức trong đó, vậy là đã xứng đáng.

Bạn biết rõ, mọi người đều biết – bởi vì không thể không biết bạn làm gì trong các mối quan hệ. Trong những khoảnh khắc tỉnh táo của mình, bạn biết rõ về nó. Trong những khoảnh khắc không tỉnh táo, bạn quên đi – tôi biết điều đó. Do đó, trước khi những khoảnh khắc không tỉnh táo này xuất hiện, hãy nhìn. Ghi lại tất cả những điều bạn đã làm để bóp chết các mối quan hệ của mình, và giữ một bản sao. Khi nào thấy mình như đang lặp lại mô hình cũ, hãy lấy ra tham khảo.

Dần dần, bạn sẽ trở nên tỉnh táo, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tình yêu vô cùng đẹp đẽ – nhưng nó cũng có thể trở thành địa ngục. Do đó, đầu tiên, bạn phải xác định được tất cả những điều này, và không làm điều gì trong số đó. Và bạn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, chỉ vì có khả năng không làm những điều đó, bạn sẽ cảm thấy mình tự do. Đó là những thứ ám ảnh; chúng giống như là chứng rối loạn thần kinh chức năng vậy.

Và khi nào hai người yêu nhau, họ ở đó là để được hạnh phúc, chứ không ai ở đó để trở nên bất hạnh. Nhưng đây chính là cách yêu của mọi người. Sớm muộn gì họ cũng khiến cho nhau bất hạnh, rồi toàn bộ mục đích của việc yêu đó bị bỏ lỡ – mọi giấc mơ đều tan vỡ và trở thành vết thương.

Cảm Giác “Thiêu Thiếu Gì Đó”

Mỗi người đang yêu đều cảm thấy thiếu gì đó, bởi vì tình yêu chưa hoàn thiện, nhưng đừng can thiệp một cách sai lầm. Điều đó chứng tỏ tình yêu là một thứ có tính động. Tình yêu giống như dòng sông, luôn luôn chuyển động.

Sự chuyển động đó chính là sự sống của dòng sông. Một khi dừng lại, nó sẽ trở thành một vật thể chết, tù đọng. Bản thân từ “dòng sông” hàm chứa một quy trình, âm thanh của nó cho bạn cảm giác về sự chuyển động.

Tình yêu là một dòng sông, không phải là một đồ vật, một món hàng. Do đó, đừng nghĩ rằng còn thiếu điều gì đó; nó là một phần trong quy trình của tình yêu. Và thật tốt khi nó chưa hoàn thiện. Khi thấy thiếu, bạn sẽ phải hành động, phải làm gì đó, phải di chuyển. Cảm giác “thiêu thiếu gì đó” là tiếng gọi từ những đỉnh cao hơn. Không phải là khi đạt đến những đỉnh cao thì bạn sẽ cảm thấy hoàn thiện… Tình yêu xinh đẹp bởi vì nó sống động mãi mãi.

Đồng Điệu Và Lạc Nhịp

Bạn sẽ luôn cảm thấy rằng có gì đó lạc nhịp. Điều đó cũng tự nhiên, bởi vì hai người gặp nhau nghĩa là hai thế giới khác biệt đang gặp nhau. Việc kỳ vọng rằng họ sẽ hòa hợp một cách hoàn hảo là quá mức, là không thể và sẽ gây thất vọng. Luôn có gì đó lạc nhịp. Nếu bạn đồng điệu hoàn toàn và không có gì lạc nhịp, mối quan hệ đó sẽ trở nên lờ đờ, trì trệ.

Cũng có vài khoảnh khắc khi mọi thứ hòa hợp, những khoảnh khắc hiếm hoi. Ngay cả khi chúng xuất hiện, bạn cũng khó có thể nắm bắt được bởi vì chúng diễn ra rất nhanh, rất chóng vánh. Chúng chưa kịp đến nhưng đã đi – chỉ thoáng qua. Và sự thoáng qua đó có thể khiến bạn thất vọng, bởi vì khi đó bạn sẽ nhận thấy rằng ngày càng nhiều thứ không đồng điệu.

Đây chính là cách mọi thứ xảy ra. Nỗ lực hết sức để tạo ra sự đồng điệu, nhưng luôn sẵn sàng nếu nó không xảy ra một cách hoàn hảo. Và đừng lo lắng về nó, nếu không, bạn sẽ càng lạc nhịp hơn. Cảm giác đồng điệu chỉ xuất hiện khi bạn không lo nghĩ về nó. Nó chỉ xảy ra khi bạn không căng thẳng, thậm chí khi bạn không mong đợi – nó xuất hiện một cách hoàn toàn bất ngờ. Đó là sự duyên dáng, là món quà của hiện hữu, là món quà tình yêu.

Tình yêu là thứ bạn không thể làm gì được. Nhưng nhờ làm những việc khác, tình yêu sẽ xuất hiện. Bạn có thể làm những việc nho nhỏ như ngồi cạnh nhau, ngắm trăng, nghe nhạc – và không có việc nào trong số đó có liên quan trực tiếp đến tình yêu.

Tình yêu rất mong manh. Nếu bạn nhìn vào nó, nhìn chăm chú vào nó, nó sẽ biến mất. Nó chỉ đến khi bạn không nhận biết, khi bạn đang làm việc khác. Tình yêu không phải là mục tiêu. Nó là một hiện tượng rất khó nhận biết… nó dễ e thẹn. Nếu bạn tiếp cận trực diện, nó sẽ lẩn trốn. Nếu bạn làm gì đó trực tiếp, bạn sẽ bỏ lỡ nó.

Làm Dịu Những Đam Mê

Nếu tình yêu trở nên sâu sắc hơn, năng lượng mặt trời sẽ trở thành năng lượng mặt trăng. Sức nóng sẽ không còn nữa, nó sẽ rất dịu mát. Lúc này, nếu bạn làm tình, nó sẽ trông thật ngớ ngẩn; còn nếu không làm tình, bạn sẽ cảm thấy như thiếu điều gì đó bởi vì nó là thói quen cũ.

Bạn phải hiểu được rằng sự mát dịu đang đến. Và khi bạn bắt đầu cảm nhận được điều đó, nỗi sợ sẽ xuất hiện – bởi vì nếu cả hai trở thành một, bạn sẽ bắt đầu quên đi người kia. Các nhà tâm lý học cho rằng khi đứa trẻ bắt đầu học nói và từ đầu tiên nó cất lên là từ “cha,” người mẹ sẽ cảm thấy tổn thương bởi vì cô ấy đã cưu mang đứa trẻ trong chín tháng. Cô ấy ở cùng với đứa trẻ hai mươi bốn giờ nhưng khi cất tiếng nói đầu tiên, nó lại nói “cha.” Cô ấy cảm thấy đứa trẻ đang phản bội mình!

Nhưng điều đó có nguyên nhân của nó. Người mẹ hòa thành một với đứa trẻ đến mức đứa trẻ chưa thể gọi tên cô ấy. Người mẹ hòa thành một với đứa trẻ nên đứa trẻ không có cảm giác rằng cô ấy là “người khác.” Người cha không ở cạnh đứa trẻ nhiều, anh ấy đến rồi đi. Vào buổi sáng, người cha đi làm và tối đến trở về nhà, thỉnh thoảng chơi đùa với đứa trẻ, rồi anh ta lại đi. Người cha luôn đi đâu đó, cho nên anh ấy được xem như là “người khác.”

Còn người mẹ luôn ở bên cạnh, nên đứa trẻ không thể nghĩ về cô ấy như là một cá thể tách rời. Do đó, đầu tiên, đứa trẻ gọi “cha,” rồi dần dần, một ngày kia nó mới học được từ “mẹ.” Điều thứ ba đứa trẻ sẽ học được là tên gọi của nó… bởi vì đó là điều khó khăn nhất đối với đứa trẻ.

Lúc này, đứa trẻ hiểu được rằng người mẹ cũng tách rời. Có lúc nó đói nhưng mẹ không có ở đó. Lúc khác nó tè dầm, nhưng mẹ thì lại đang trò chuyện với ai đó và không chú ý đến nó. Nó bắt đầu cảm thấy mẹ là “người khác” – tuyệt đối không phải là một với nó. Nhưng đứa trẻ là một với chính nó, cho nên điều cuối cùng nó học được là tên gọi của chính nó.

Do đó, khi hai người yêu nhau bắt đầu trở thành một, nỗi sợ xuất hiện: “Bạn đánh mất người kia sao?” Trong một chừng mực nào đó thì đúng là như vậy, bởi vì người kia sẽ không còn được cảm nhận như người khác – cho nên mới có ý nghĩ về tình anh em, tình chị em. Vì sao ư? Tình cảm anh em và chị em không có sự phấn khích; nó là một thứ tình cảm nhẹ nhàng. Nó rất nhẹ nhàng và êm đềm – không đam mê, không nhục dục, không bản năng giới tính.

Và một điều khác nữa là anh trai và em gái không chọn nhau. Bất chợt một ngày, bạn phát hiện ra rằng mình là chị/em hoặc anh/em của ai đó; bạn không được lựa chọn. Bạn chỉ được chọn người yêu. Khi chọn người yêu, cái tôi sẽ tham gia. Với chị/em, anh/em, cái tôi không tham gia – bạn không lựa chọn; nó là món quà từ sự hiện hữu. Bạn không thể thay đổi, bạn không thể đi gặp thẩm phán và nói rằng bạn muốn chia tay với chị của bạn và bạn không muốn làm em của người đó nữa. Cho dù bạn quyết định không còn là em trai nữa thì bạn vẫn là em trai của cô ấy – sẽ không có cách nào thay đổi điều đó. Đó là quyết định cuối cùng, bạn không thể thu hồi lại.

Khi người chồng và người vợ bắt đầu cảm thấy hai người là một, nỗi sợ xuất hiện. Bạn đã bao giờ xem người kia như là một lẽ đương nhiên? Bạn đã bao giờ là anh hay chị của ai đó, và do đó nó không còn là lựa chọn của bạn, không còn liên quan đến cái tôi, không còn phải đáp ứng những khao khát của cái tôi? Tất cả những nỗi sợ này xuất hiện. Trước đây, bạn dành cho nhau quá nhiều đam mê, quá nhiều nhiệt huyết. Bạn biết lúc này nó thật ngớ ngẩn, nhưng vẫn là thói quen cũ… Đôi khi, bạn cảm thấy mình đang thiếu điều gì đó – một kiểu trống rỗng. Nhưng đừng nhìn nó qua lăng kính quá khứ. Hãy nhìn vào nó từ tương lai.

Nhiều thứ sẽ xảy ra trong sự trống rỗng này, nhiều thứ sẽ xảy ra trong sự thân mật này – cả hai sẽ biến mất. Nó sẽ hoàn toàn không có tính dục, tất cả những nhiệt huyết, đam mê sẽ không còn nữa, và khi đó, bạn sẽ biết được một phẩm chất hoàn toàn khác của tình yêu. Phẩm chất sẽ xuất hiện trong bạn, tôi gọi nó là sự sùng tín, là thiền, là tỉnh thức. Nhưng đó vẫn là việc của tương lai, nó vẫn chưa xảy ra – bạn đang trên đường đến với nó. Quá khứ đã qua, còn tương lai chưa đến.

Giai đoạn chuyển tiếp này hơi khó khăn một chút, nhưng đừng nghĩ về quá khứ. Nó đã qua và sẽ mãi mãi trôi xa – cho dù có cố gắng đến mấy, bạn cũng không thể mang nó trở lại. Bạn có thể kéo nó trở lại, nhưng bạn sẽ thất bại và điều đó càng khiến bạn thất vọng hơn. Do đó, thậm chí cũng đừng cố gắng.

Hãy yêu thương theo một cách mới. Hãy để cho tình yêu trăng non này xảy ra. Hãy giữ lấy nhau, yêu thương nhau, chăm sóc nhau, và đừng tìm kiếm đam mê, sức nóng – bởi vì sức nóng đó là một kiểu điên rồ, một kiểu cuồng loạn; thật tốt khi nó qua đi. Do đó, bạn nên nghĩ rằng mình may mắn – đừng hiểu sai về nó. Điều đó sẽ xảy ra với mỗi người đang yêu – nếu bạn thật sự lắng nghe điều tôi nói và đi sâu vào trong nó. Đây là chiều sâu mà bạn đang tìm kiếm. Tình yêu cuồng nhiệt nằm ở vành đai, tình yêu vượt ra khỏi đam mê (tình yêu với lòng trắc ẩn) nằm ở trung tâm – đó chính là chiều sâu.

Hãy tận hưởng nó: cảm thấy hạnh phúc, thiền cùng nhau, nhảy múa cùng nhau. Nếu tình dục biến mất, hãy cứ để nó đi; đừng ép buộc nó ở lại. Nếu điều gì đó xảy ra, cứ để như thế; nếu nó biến mất, cứ để nó biến mất.

Khi Sự Phấn Khích Không Còn Nữa

Thật khó để duy trì tình yêu trong một thời gian dài. Nó cần sự biến đổi to lớn trong bản thể của bạn – chỉ khi đó bạn mới có thể yêu trong một thời gian dài. Tình yêu bình thường chỉ là thứ tình cảm thoáng qua; nó đến rồi đi, nó bắt đầu rồi kết thúc. Do đó, thay vì hợp lý hóa nó, chỉ cần nhìn sâu vào hiện tượng rằng bạn không còn yêu nữa. Điều đó thật khó! Không phải tình yêu không còn ở đó, mà nguồn năng lượng không còn tuôn tràn nữa. Làm sao điều đó có thể xảy ra? Tình yêu là năng lượng; nếu tình yêu có ở đó, năng lượng sẽ tuôn tràn.

Có lẽ bạn đang yêu bằng tình yêu của quá khứ – có thể lắm chứ. Có lẽ bạn đang yêu bằng những kỷ niệm xưa cũ – mọi thứ lúc đó mới đẹp làm sao, nguồn năng lượng tuôn tràn giữa hai người, còn lúc này nó không tuôn tràn nữa. Nó là dư âm từ quá khứ. Bạn không ngừng nghĩ về quá khứ, và bạn muốn hiện tại cũng giống như quá khứ. Nhưng điều đó là không thể. Hiện tại hoàn toàn khác với quá khứ – và thật tốt khi nó khác! Nếu nó chỉ là sự lặp lại của quá khứ, bạn sẽ phát ốm vì chán. Do đó, cả hai phải nhìn vào thực tế và nỗ lực tìm ra sự thật. Nếu không còn yêu nữa, bạn có thể làm được một việc: trở thành bạn. Không cần phải ép buộc chính mình thành người yêu – và tình yêu không phải là thứ có thể gượng ép. Nếu bị cưỡng ép, nó sẽ trở thành thói đạo đức giả và sẽ không bao giờ thỏa mãn bất cứ ai.

Do đó, hãy nhìn thật sâu. Bạn đã từng là người yêu, do đó ít nhất lúc này, bạn có thể làm bạn với nhau. Chỉ cần nhìn sâu vào nó! Nếu bạn quyết định làm bạn, tình yêu có thể lại bắt đầu tuôn tràn – bởi vì một lần nữa bạn lại được tự do, một lần nữa bạn lại trở thành người độc lập, một lần nữa những thứ hủy hoại tình yêu của bạn biến mất. Có khả năng là tình yêu của bạn lại bắt đầu tuôn tràn.

Giống như một ngày nào đó bạn ở bên nhau, giờ bạn chia tay và làm bạn với nhau. Đầu tiên, tình yêu xuất hiện – bạn đã từng là bạn với nhau, rồi bạn ở bên nhau. Tình yêu nảy sinh từ tình bạn, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành mối quan hệ nhưng thiếu tình bạn. Nếu bạn thật sự muốn làm cho tình yêu sống lại... Tôi không nói rằng bạn chắc chắn làm được, không ai có thể nói chắc điều gì về nó, nhưng tình yêu đó có khả năng sống lại. Hoặc nếu nó không sống lại, bạn vẫn có thể hồi sinh được nguồn năng lượng yêu thương của mình với người khác, còn người kia cũng có thể yêu người khác nữa.

Hãy luôn nhớ một điều: yêu là tốt – đó là phẩm chất tuyệt vời. Nếu tình yêu đó không tuôn tràn với người này, tốt hơn hết là để nó tuôn tràn với người khác. Nhưng đừng sa lầy – bằng không, bạn sẽ đau khổ, bạn sẽ khiến người yêu của mình đau khổ, cả hai đều đau khổ. Và vấn đề là nếu chịu đựng đủ lâu, bạn sẽ nghiện đau khổ. Khi đó, bạn sẽ bắt đầu cảm nhận một kiểu thích thú trong chính nỗi đau đó. Bạn có thể trở thành một kẻ khổ dâm, và khi đó bạn khó thoát khỏi nó. Ngay lúc này, vấn đề đó trở nên quá lớn.

Đã Đến Lúc Nói Lời Từ Biệt

Hãy trò chuyện với đối phương. Hãy chân thật, và yêu cầu người kia cũng phải chân thật. Hai bạn đã yêu nhau – ít nhất cả hai cũng nợ nhau từng đó để chân thật, hoàn toàn chân thật. Phơi bày hết tất cả lên mặt bàn và đừng cố che giấu, bởi vì cách đó sẽ không giúp ích được gì. Chỉ có sự thật mới giúp được bạn. Những lời nói dối không bao giờ có tác dụng, chúng chỉ trì hoãn vấn đề, trong khi đó vấn đề sẽ ngày càng cắm rễ sâu trong bạn. Do đó, hãy phơi bày càng sớm càng tốt.

Hãy yêu cầu đối phương cũng phải thành thật cho dù điều đó gây tổn thương. Hãy nói với đối phương rằng nó sẽ đau đớn, nhưng không cần phải lo lắng. Hai bạn đã hạnh phúc bên nhau, nếu có đau đớn, cả hai cũng phải đối mặt. Hãy tuyệt đối chân thật – không tìm kiếm lý do ngụy biện, không chơi bẩn, không duy lý. Chỉ cần chân thật. Hãy nhìn vào chính bạn, phơi bày trái tim bạn, và giúp đối phương cũng chân thật. Nếu tình yêu không còn nữa, hãy làm bạn với nhau, không cần phải cưỡng ép tình cảm.

Đừng bao giờ phản bội tình yêu. Những người yêu nhau sẽ thay đổi – đó không phải là vấn đề, đó không nên là vấn đề; chúng ta không nên quá chìm đắm vào người khác. Hãy có một cam kết duy nhất, đó là phải yêu thương!

Hãy yêu bằng tình yêu và mọi thứ khác sẽ trở thành thứ yếu. Và hãy can đảm – sự can đảm đó sẽ giúp ích. Bằng không, bạn có thể giả vờ rằng bạn thật sự nên ở cạnh nhau vì điều này hay điều khác… và bạn sẽ tiếp tục đau khổ. Đừng bao giờ chấp nhận đau khổ dù chỉ trong khoảnh khắc. Hãy sống thật can đảm, bởi vì đó là cách sống duy nhất.

Trung Thực – Nỗi Thống Khổ Và Niềm Vui Cực Lạc

Người ta nói rằng nếu mỗi người đều bắt đầu nói sự thật thì sẽ không có tình bạn trên thế giới, hoàn toàn không – không người yêu, không tình bạn, không hôn nhân, không gì cả.

Nhưng bạn có thể nỗ lực chậm rãi, đặc biệt trong các mối quan hệ thân mật. Nếu cả hai sẵn sàng đi sâu vào sự chân thành và trung thực, họ sẽ được đền đáp. Tình yêu của bạn sẽ sâu sắc hơn; nó sẽ chứa đựng điều gì đó vượt thoát. Nếu bạn có thể trung thực và vẫn ở cạnh nhau, nếu bạn có thể chịu đựng nỗi thống khổ đến từ sự trung thực đó, thì một ngày kia, niềm vui cực lạc mà sự trung thực và chỉ có sự trung thực mới có thể mang lại cũng sẽ xuất hiện.

Nỗi sợ không phải lúc nào cũng sai. Đôi khi, năng lượng của bạn cần được bỏ mặc, điều gì đó đang diễn ra bên trong mà bạn cần giữ cho riêng mình. Khi bạn nghĩ về việc dính líu đến ai đó, sẽ xuất hiện sự do dự khiến bạn cảm thấy giống như nỗi sợ. Nhưng nỗi sợ không phải lúc nào cũng sai. Mọi người nghĩ rằng nỗi sợ luôn sai. Không phải như vậy. Đúng là đôi khi nó sai, nhưng đôi khi nó không sai. Không có gì là luôn đúng, và không có gì luôn sai; mọi thứ phụ thuộc vào bối cảnh của nó. Ngay lúc này, nỗi sợ của bạn hoàn toàn đúng. Nó chỉ đơn giản nói với bạn rằng: “Đừng dính dáng.” Đó không phải là nỗi sợ cái mới, không phải như vậy. Đó là một cách hiểu sai. Bạn chỉ đơn giản sợ rằng nếu vướng vào nguồn năng lượng của người khác, bạn sẽ đánh mất trọng tâm đang phát triển bên trong. Bạn đang ngày càng trở nên tập trung, bạn đang ngày càng ổn định với bản thể của mình. Bạn chấp nhận sự cô độc của mình – và nếu bạn rơi vào một mối quan hệ, nó sẽ kéo bạn ra ngoài. Khi sự chuyển động của bạn hướng vào bên trong, mối quan hệ sẽ kéo bạn ra ngoài và điều đó có thể gây mâu thuẫn. Cho nên mới có nỗi sợ. Nỗi sợ đó thật sự có ích trong trường hợp này – nó chứng tỏ rằng bạn không ngốc.

Khi nỗi sợ biến mất, hãy di chuyển vào mối quan hệ. Khi đó, nỗi sợ sẽ hoàn toàn đúng. Nỗi sợ sẽ biến mất – khi thời gian của nó không còn nữa, khi bạn đã ổn định, khi nguồn năng lượng đó chính là nguồn năng lượng vốn có bên trong bạn. Khi đó, bạn có đủ khả năng để di chuyển ra ngoài. Trước hết, bạn phải ổn định bên trong thì bạn mới dễ dàng di chuyển ra ngoài và sẽ không bị xao lãng. Trên thực tế, sự tương phản đó chính là chất xúc tác cho nội tâm thăng hoa. Nó trở thành một kỳ nghỉ ngắn nhưng bạn luôn quay trở về với nội tâm của mình. Khi đó, nó không gây hủy diệt mà đầy tính sáng tạo.

Khi đó, tình yêu sẽ hỗ trợ cho thiền. Do đó, chỉ cần chờ đợi. Lắng nghe nỗi sợ của bạn và đừng kìm nén nó. Nó sẽ tự biến mất. Khi nguồn năng lượng sẵn sàng thoát ra ngoài, bỗng nhiên bạn nhận thấy mình đang di chuyển cùng ai đó và không còn sợ hãi nữa – toàn bộ bản thể của bạn đều hiện diện cùng với bạn. Khi điều đó xảy ra, hãy đi vào mối quan hệ. Còn trước đó, hãy tránh các mối quan hệ.

Ám Ảnh Khôn Nguôi

Không cần phải quên! Cứ luôn nhớ! Bạn nỗ lực quên đi người tình của mình… sao bạn có thể quên được bằng cách cố gắng quên? Càng cố quên, bạn càng nhớ, bởi vì bạn phải nhớ mới có thể quên được! Đừng tìm cách lãng quên. Hãy biến nó thành thiền. Bất cứ khi nào bạn nhớ đến người tình cũ của mình, hãy nhắm mắt lại và nhớ đến người đó thật sâu sắc, rồi bạn sẽ sớm quên được.

Cặp Đôi Không Hoàn Hảo

Chỉ có hai vật thể chết mới vừa khít nhau một cách trọn vẹn. Cuộc sống tự khẳng định chính nó, với những màn tranh đấu, cãi cọ, la hét, tìm cách kiểm soát nhau. Cuộc sống là ý chí hướng tới quyền lực, cho nên mới có xung đột. Nó là bản chất vốn có của cuộc sống. Và không ai muốn bị chi phối, mọi người đều muốn được nắm quyền. Mối quan hệ tồn tại giữa hai kiểu người này.

Mối quan hệ là một phép mầu. Điều gì đó phi logic vẫn luôn tồn tại trong trái tim con người. Nó giúp giữ lửa cho nhân loại; bằng không, con người sẽ trở thành một cỗ máy. Chỉ có những cỗ máy mới thích nghi hoàn toàn; một cỗ máy luôn được điều chỉnh đúng.

Do đó, đây là vấn đề mà mỗi cặp đôi phải đối mặt. Khi có xung đột, tất cả sẽ bị hủy hoại – không có cầu nối giữa bạn và người kia; mối quan hệ không tồn tại. Nếu được điều chỉnh toàn bộ, một lần nữa, mối quan hệ đó sẽ biến mất bởi vì không còn sự tuôn tràn, không còn hy vọng. Chỉ giữa hai người, chính xác là giữa sự điều chỉnh và xung đột, một chút điều chỉnh, một chút xung đột… và chúng đến cùng nhau. Chúng trông tương phản nhưng lại bổ trợ cho nhau.

Nếu có thể nhớ điều đó, bạn vẫn còn sáng suốt; bằng không, mối quan hệ có thể khiến bạn phát điên. Có những khoảnh khắc nó khiến cho con người phát điên, khi nó trở nên quá sức chịu đựng. Do đó, đừng bao giờ đòi hỏi sự điều chỉnh tuyệt đối. Chỉ một chút thôi đã là đủ – hãy cảm thấy biết ơn về điều đó, và để cho mối quan hệ đó là một dòng chảy tuôn tràn. Hãy ở bên nhau, nhưng đừng tìm cách trở thành một. Hãy ở bên nhau, nhưng đừng hoàn toàn tách rời. Hãy là hai cá thể nhưng vẫn tiếp xúc với nhau. Và hãy tỉnh táo hơn. Bạn phải nhận thức hơn một chút khi đi vào tình yêu, và bạn phải biết lưu tâm đến người khác. Những gì bạn làm sẽ ảnh hưởng đến người đó.

Cho Và Nhận

Nếu trong một mối quan hệ, một người cứ cho và một người cứ nhận, cả hai sẽ chịu đựng. Không chỉ người cho phải chịu đựng, bởi vì người cho cảm thấy bị lừa; mà người nhận cũng chịu đựng, bởi vì anh ta không thể trưởng thành trừ khi anh ta được phép cho đi. Anh ta trở thành kẻ ăn mày, và khả năng nhận thức về bản thân suy giảm. Anh ta cần được củng cố sức mạnh và cần phải có cơ hội cho đi. Khi đó, anh ta mới cảm thấy mình là con người; anh ta mới cảm thấy tự tin.

Không Chỉ Có Tình Dục

Hãy hết sức cảnh giác và yêu thương. Nếu đôi khi tình dục xảy ra như là một phần của tình yêu, không có gì phải lo lắng. Nhưng đừng xem nó là trọng tâm. Trọng tâm chính phải là tình yêu. Bạn yêu một người, bạn chia sẻ bản thể của người đó, bạn chia sẻ bản thể của mình với người đó, bạn chia sẻ không gian.

Đó chính là tình yêu – tạo ra không gian giữa hai người, một không gian không thuộc về riêng ai mà thuộc về cả hai… một không gian nhỏ giữa hai người, nơi cả hai gặp nhau, hòa vào nhau. Không gian đó không liên quan gì đến không gian vật lý. Không gian đó thuộc về tinh thần. Trong không gian đó, bạn không phải là bạn, và người kia cũng không phải là người kia. Cả hai bước vào không gian đó và gặp nhau. Đó chính là tình yêu. Nếu tình yêu phát triển, không gian chung đó sẽ trở nên ngày càng lớn và cả hai sẽ hòa tan vào trong đó.

Cho nên đôi khi nếu bạn chia sẻ không gian với ai đó, và tình dục xảy ra như là một hiện tượng ngẫu nhiên – không phải thứ bạn tìm kiếm, không phải thứ được lên kế hoạch – khi đó nó sẽ không chứa đựng nhục dục. Có một kiểu tình dục mà không mang tính nhục dục. Tình dục có thể đẹp nhưng tính nhục dục không bao giờ đẹp. Khi nói đến tính nhục dục, tôi muốn nói về tình dục thuộc tâm trí – nghĩ về tình dục, lên kế hoạch, quản lý và thao túng đối tượng tình dục.

Khi nhìn vào một người bằng con mắt nhục dục, bạn sẽ hạ người đó xuống thành đồ vật. Người đó không còn là người, và toàn bộ cuộc chơi chỉ là một kiểu thao túng. Sớm muộn gì bạn cũng lên giường. Điều đó phụ thuộc vào thời gian bạn chơi đùa với ý nghĩ đó và thời gian cả hai kéo dài khúc dạo đầu.

Nếu trong đầu bạn, tình dục là mục đích cuối cùng, đó chính là tính nhục dục mà tôi nói đến. Khi tâm trí không có gì liên quan đến tình dục, tình dục sẽ trở nên thuần khiết, trong sáng. Đôi khi, kiểu tình dục đó còn trong sáng hơn cả tình trạng độc thân, bởi vì nếu một người độc thân cứ mãi nghĩ về tình dục, nó không còn là độc thân nữa. Khi một người đi sâu vào một mối quan hệ tình yêu với ai đó, không nghĩ về tình dục, và nó xảy ra bởi vì bạn chia sẻ trọn vẹn đến mức tình dục cũng đi vào theo, điều đó ổn và bạn không cần phải lo lắng. Đừng thấy tội lỗi về điều đó.

Thời Tiết Thất Thường

Trong một khoảnh khắc, một người có thể thay đổi hoàn toàn. Cô ấy đang thật vui và cô ấy có thể trở nên thật buồn. Chỉ khoảnh khắc trước, cô ấy sẵn sàng chết vì bạn, và khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy sẵn sàng giết chết bạn. Đây chính là bản chất của con người. Nó mang đến chiều sâu, sự bất ngờ, gia vị… bằng không, cuộc sống sẽ rất buồn chán, nhạt nhẽo.

Tất cả đều thật đẹp. Đây là những nốt nhạc của một giai điệu vĩ đại. Và khi yêu một người, bạn sẽ yêu giai điệu đó, chấp nhận tất cả những gì tạo nên giai điệu đó. Có lúc trời mưa, có lúc trời quang mây tạnh. Có lúc trời lạnh, có lúc trời cực nóng. Tương tự, thời tiết của con người cũng luôn thay đổi, mọi thứ luôn thay đổi. Khi yêu một người, bạn yêu tất cả những khả năng đó.

Những khả năng đó là vô tận, và bạn yêu tất cả những sắc màu của nó. Do đó, hãy chân thật và giúp đối phương cũng trở nên chân thật. Khi đó, tình yêu sẽ trở thành sự trưởng thành. Bằng không, tình yêu có thể trở thành độc dược. Ít nhất cũng đừng làm biến chất tình yêu. Hãy nhớ, đừng để nó bị biến chất bởi sự hận thù, bị biến chất bởi sự giả tạo. Nó không bị hủy hoại bởi sự tức giận, không bao giờ, nhưng nó bị hủy hoại bởi nhân dạng không thật, bởi một khuôn mặt giả.

Tình yêu chỉ xảy ra khi bạn được tự do là chính mình mà không đề phòng, không đè nén. Bạn chỉ đơn giản tuôn tràn. Bạn có thể làm được gì? Khi cảm thấy căm ghét, bạn sẽ căm ghét. Khi mây ở đó và khi mặt trời tỏa sáng, bạn có thể làm được gì? Nếu người kia hiểu và yêu bạn, họ sẽ chấp nhận; họ sẽ giúp bạn bước ra khỏi những đám mây – bởi vì họ biết rằng đó chỉ là do thời tiết, nó đến rồi lại đi. Đây chỉ là các trạng thái cảm xúc, các giai đoạn chuyển tiếp, và đằng sau những giai đoạn chuyển tiếp này là thực tại, là tinh thần, là tâm hồn của người đó. Khi chấp nhận tất cả những giai đoạn này, dần dần bạn nhìn thấy hình ảnh của tâm hồn thật sự.

Nỗi Đau Ngọt Ngào

Sự cô đơn chứa đựng trong đó cả nỗi buồn, nỗi đau, và cả sự bình yên, tĩnh lặng. Do đó, mọi thứ phụ thuộc vào cách nhìn của bạn. Khi bạn chia tay người yêu, hãy xem đó như là một cơ hội tuyệt vời để được cô độc. Khi đó, tầm nhìn sẽ thay đổi. Hãy xem đó như là cơ hội để có không gian riêng cho bạn – và chừng nào bạn còn chưa có không gian riêng, bạn sẽ không bao giờ quen với bản thể của chính mình, bạn sẽ không bao giờ biết được mình là ai. Luôn bận rộn, luôn dính đến ngàn lẻ một thứ – những mối quan hệ, những vấn đề đời thường, những lo lắng, những kế hoạch, tương lai, quá khứ – bạn luôn sống trên bề mặt.

Khi cô độc, bạn bắt đầu ổn định, bắt đầu lắng xuống. Bởi vì không còn bận rộn, bạn sẽ không cảm nhận được cách mà mình luôn cảm thấy. Nó sẽ khác, và sự khác biệt đó có thể khiến bạn cảm thấy lạ. Và dĩ nhiên, khi chia xa, bạn sẽ nhớ người tình, những người thân yêu, bạn bè của mình, nhưng điều đó sẽ không kéo dài mãi mãi. Đó chỉ là một sự trừng phạt nhẹ. Nếu yêu bản thân và đi sâu vào chính mình, bạn sẽ sẵn sàng yêu sâu sắc hơn nữa – bởi vì người không biết chính mình sẽ không có năng lực yêu sâu sắc. Nếu bạn sống trên bề mặt, mối quan hệ của bạn không thể nào có chiều sâu. Nếu bạn có chiều sâu, mối quan hệ của bạn cũng sẽ có chiều sâu. Do đó, hãy xem cơ hội này như là một lời chúc tốt lành và di chuyển vào trong nó. Tận hưởng nó. Nếu bạn trở nên quá buồn rầu, toàn bộ cơ hội này sẽ bị lãng phí. Và hãy nhớ, nó không đi ngược lại với tình yêu. Đừng cảm thấy có lỗi.

Trên thực tế, nó chính là cội nguồn của tình yêu. Tình yêu không phải là món hầm thập cẩm với đủ mọi cung bậc cảm xúc. Tình yêu là điều gì đó thật sâu, thật căn bản. Nó là trạng thái tâm trí… và trạng thái tâm trí đó chỉ xảy ra khi bạn đi sâu vào bản thể của mình, khi bạn bắt đầu yêu chính mình. Đó là thiền khi bạn ở một mình – yêu bản thân thật sâu sắc đến mức lần đầu tiên, bạn trở thành đối tượng yêu của chính mình.

Do đó, trong những ngày bạn ở một mình, hãy trở thành người ái kỷ; yêu chính mình, tận hưởng chính mình! Vui trong niềm vui của cơ thể mình, tâm trí mình, tâm hồn mình. Tận hưởng không gian trống rỗng quanh bạn và lấp đầy nó bằng tình yêu. Người yêu không có ở đó – hãy lấp đầy nó bằng tình yêu!

Lan tỏa khắp không gian của bạn bằng tình yêu, và không gian của bạn sẽ bắt đầu tỏa sáng; nó sẽ rực rỡ. Và lần đầu tiên, bạn biết rằng – khi người yêu của bạn đến bên bạn – đó sẽ là một phẩm chất hoàn toàn khác. Trên thực tế, bạn có gì đó để cho đi, để chia sẻ. Lúc này, bạn có thể chia sẻ không gian của bạn bởi vì bạn có không gian của riêng mình.

Thông thường, người ta nghĩ rằng họ đang chia sẻ, nhưng họ không có gì để chia sẻ cả – không có thơ trong tim, không có tình yêu. Họ tìm cách để nhận được từ người khác và người khác cũng ở trong hoàn cảnh giống như họ. Anh ta tìm cách để nhận được từ bạn và bạn cũng tìm cách để nhận được từ anh ta. Cả hai đều tìm cách lấy của nhau. Cho nên mới có xung đột giữa những người yêu nhau, cho nên mới có sự căng thẳng; căng thẳng không ngừng để chi phối, sở hữu, lạm dụng, biến người khác thành phương tiện mua vui cho bạn; thậm chí sử dụng người khác làm phương tiện hối lộ của bạn. Dĩ nhiên, chúng ta che giấu bằng những lời lẽ mỹ miều. Chúng ta nói: “Chúng tôi muốn chia sẻ,” nhưng làm sao bạn có thể chia sẻ nếu bạn không có?

Do đó, hãy tận hưởng không gian này. Đừng lấp đầy nó bằng những ký ức và cũng đừng lấp đầy bằng trí tưởng tượng về tương lai. Hãy để nó như vốn có – thuần khiết, đơn giản, tĩnh lặng. Hài lòng với chính nó; nhảy múa, ca hát… chỉ đơn giản là vui khi được ở một mình. Và đừng cảm thấy có lỗi. Đó cũng là vấn đề bởi vì những người yêu nhau luôn cảm thấy có lỗi. Nếu cô độc và vui vẻ, họ cảm thấy phần nào có lỗi. Họ nghĩ: “Sao mày có thể hạnh phúc khi không có người yêu bên cạnh?” – như thể bạn đang lừa dối người yêu mình. Nhưng nếu không hạnh phúc khi ở một mình, làm sao bạn có thể hạnh phúc khi ở cạnh người khác? Do đó, đây không phải là vấn đề lừa dối ai hết. Đêm xuống, khi không bị ai nhìn thấy, bụi hồng chuẩn bị chào đón hoa hồng. Tận sâu dưới lòng đất, rễ cây đang chuẩn bị cho sự xuất hiện của hoa hồng. Không ai nhìn vào đó. Nếu bụi hồng nghĩ: “Mình sẽ chỉ cho hoa hồng xuất hiện khi có người xung quanh,” khi đó nó sẽ không có gì để thể hiện. Nó sẽ không có gì để chia sẻ, bởi vì muốn chia sẻ điều gì, trước hết bạn phải tạo ra nó, và tất cả những khả năng sáng tạo đều bắt nguồn từ chiều sâu của trạng thái cô độc.

Do đó, hãy tận hưởng niềm vui trong sự cô độc, đừng cảm thấy rằng bạn đang làm điều gì đó sai. Nó nằm ở thái độ và cách tiếp cận. Đừng hiểu sai về nó. Không cần phải buồn rầu. Nó có thể vô cùng yên bình và hạnh phúc. Nó phụ thuộc vào bạn.

Thử Lửa Tình Yêu

Không mối quan hệ nào có thể thật sự phát triển nếu bạn cứ mãi kìm nén. Nếu bạn tỏ ra khôn ngoan và cứ mãi che chắn, bảo vệ chính mình, khi đó chỉ có hai cá tính gặp nhau. Khi đó, không phải bạn mà chỉ có chiếc mặt nạ của bạn được kết nối. Khi một điều như thế xảy ra, mối quan hệ đó có đến bốn người, không chỉ hai người. Hai người giả mạo cứ gặp nhau, còn hai người thật sự vẫn ở hai thế giới khác nhau.

Dĩ nhiên là có rủi ro. Nếu bạn trở nên chân thật, không ai biết được liệu mối quan hệ này có đủ sức để chịu đựng được giông bão hay không. Có rủi ro, chính vì thế nên mọi người rất cảnh giác. Họ nói những điều nên nói; họ làm những việc nên làm. Tình yêu gần như trở thành một nghĩa vụ. Nhưng khi đó, thực tại vẫn đói khát, và phần cốt lõi vẫn không được nuôi dưỡng. Do đó, phần cốt lõi ngày càng trở nên buồn bã. Những lời nói dối của cá tính sẽ đặt một gánh nặng rất lớn lên tâm hồn. Rủi ro là có thật, và không có gì đảm bảo cho nó – nhưng tôi nói với bạn rằng rủi ro đó xứng đáng để bạn mạo hiểm.

Cùng lắm thì mối quan hệ đó sẽ tan vỡ. Nhưng thà tan vỡ và sống thật còn hơn là ở bên nhau trong giả dối – bởi vì khi đó bạn sẽ không bao giờ thỏa mãn. Hạnh phúc không bao giờ đến từ mối quan hệ đó. Bạn sẽ vẫn đói khát và bạn sẽ mãi kéo lê, chờ đợi phép mầu xảy ra.

Để phép mầu xảy ra, bạn sẽ phải làm gì đó – đó là bắt đầu sống chân thật, chấp nhận rủi ro rằng mối quan hệ đó không đủ mạnh mẽ để chịu đựng được bão tố. Sự thật có lẽ quá sức chịu đựng, như vậy có nghĩa là mối quan hệ đó không xứng đáng. Cho nên nó cần phải vượt qua bài kiểm tra đó.

Một khi bạn chân thật, mọi thứ khác đều có thể. Nếu bạn giả dối – chỉ ở bề mặt, một thứ tô vẽ, một chiếc mặt nạ – không có gì chân thật xảy ra. Bởi vì sự giả dối chỉ kéo theo sự giả dối; còn sự thật sẽ phô bày sự thật. Tôi hiểu vấn đề của bạn. Đó là vấn đề của tất cả những người đang yêu – tận sâu trong lòng, họ lo sợ. Họ cứ mãi tự hỏi liệu mối quan hệ này sẽ đủ mạnh mẽ để chịu đựng được sự thật. Nhưng làm sao bạn có thể biết trước được? Không có khả năng tiên nghiệm. Bạn phải di chuyển vào trong nó mới biết được về nó.

Làm sao bạn biết được liệu mình có khả năng chịu đựng được bão tố ngoài kia hay không khi ngồi trong nhà? Bạn chưa bao giờ đi vào cơn bão. Hãy đi và trải nghiệm. Có thể bạn sẽ bị đánh bại, nhưng ngay cả khi bị đánh bại, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn so với lúc này.

Nếu bạn bị đánh bại bởi một trải nghiệm – rồi nhiều trải nghiệm khác nữa – dần dần chính việc đi qua bão tố đó sẽ khiến bạn trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn. Rồi sẽ đến một ngày, khi bắt đầu cảm nhận niềm vui trong cơn bão, bạn bắt đầu nhảy múa trong cơn bão. Khi đó, cơn bão không còn là kẻ thù, mà trở thành cơ hội – một cơ hội tự nhiên – để bạn được hiện hữu.

Hãy nhớ rằng sự hiện hữu không bao giờ xảy ra một cách thoải mái – nếu thoải mái, hẳn nó đã xảy ra với tất cả mọi người. Nó không thể xảy ra một cách thuận tiện, bằng không, hẳn mọi người đều đã dễ dàng có được bản thể chân thật của riêng mình. Sự hiện hữu chỉ xảy ra khi bạn chấp nhận rủi ro, khi bạn đi vào nguy hiểm. Và tình yêu là mối hiểm nguy lớn nhất. Nó đòi hỏi bạn phải toàn tâm toàn ý. Do đó, đừng lo sợ, hãy đi vào trong nó. Nếu sống sót qua thử thách của sự thật, mối quan hệ đó sẽ tuyệt đẹp. Nếu nó không sống sót được, điều đó cũng tốt bởi vì một mối quan hệ giả đã kết thúc, và giờ là lúc bạn có năng lực hơn để bước vào một mối quan hệ khác chân thật hơn, vững chắc hơn, hướng tới bản chất cốt lõi hơn.

Đừng Cầu Mong Sự Thông Cảm

Chỉ cần bạn hạnh phúc. Một mối quan hệ không quan trọng bằng việc bạn được hạnh phúc. Và nếu bạn hạnh phúc, sao phải bận tâm về một mối quan hệ?

Một mối quan hệ không có tính sáng tạo, nó chỉ phản ánh một trường hợp cụ thể. Nó giống như một tấm gương – nếu có điều gì đó cần phản chiếu, tấm gương sẽ phản chiếu. Nếu không có gì cần phản chiếu, tấm gương không thể tự tạo ra được – nó có vai trò thụ động. Do đó, luôn nhớ là hãy hạnh phúc, tận hưởng, và thật tốt nếu điều gì đó xuất hiện. Và nó sẽ xuất hiện, bởi vì một người hạnh phúc là người phải chia sẻ. Nhưng anh ta phải kiên nhẫn chờ đợi một chút, bởi vì người hạnh phúc sẽ chỉ hấp dẫn một người hạnh phúc khác.

Nếu bất hạnh, bạn sẽ hấp dẫn nhiều người bởi vì họ cũng bất hạnh và có gì đó hợp với bạn. Có một đấng cứu thế, một chuyên gia trị liệu trong mỗi người. Do đó, khi bạn đau khổ, ai đó sẽ đến, thông cảm với bạn và cảm thấy thật tốt, thật thăng hoa. Ai đó đau khổ và anh ta xuất hiện để giúp đỡ; và khi làm việc đó, anh ta cảm thấy mình thật quan trọng. Đó là lý do mọi người quan tâm đến nhau. Ai đó đau khổ, ai đó đang chịu đựng; người đó sẽ hấp dẫn nhiều người thông cảm, nhiều người yêu, nhiều người bạn.

Họ sẽ giúp ích bằng nhiều kiểu. Họ có thể là những kẻ bạo dâm (thích gây đau đớn cho người tình) thích quan tâm đến những người đau khổ. Đại đa số những kẻ bạo dâm đó vẫn tồn tại trên thế giới này! Hoặc có thể họ chỉ đang trong hành trình của cái tôi. Nói một cách tương đối, mỗi một người bất hạnh sẽ giúp họ cảm thấy hạnh phúc, do đó họ luôn muốn có những người bất hạnh xung quanh. Đó là cách duy nhất mà họ biết.

Hãy nhớ, sự thông cảm không phải là tình yêu, và nếu ai đó thông cảm với bạn, hãy cảnh giác! Đó không phải là tình yêu, sự thông cảm chỉ tồn tại chừng nào bạn còn đau khổ. Một khi bạn trở nên hạnh phúc, sự thông cảm sẽ biến mất – bởi vì sự thông cảm không thể leo dốc. Nó giống như nước chảy xuống đồi; nó chỉ hướng tới những người bất hạnh hơn. Sự thông cảm không bao giờ hướng lên trên, nó không thể hướng lên trên. Nó không có hệ thống bơm; sự thông cảm của bạn không thể hướng tới một người cao hơn bạn.

Do đó, đừng bao giờ cầu mong sự thông cảm, bởi vì điều đó sẽ làm hỏng bạn và làm hỏng cả người kia. Nếu bằng lòng với sự thông cảm và nghĩ rằng đó là tình yêu, nghĩa là bạn đã bằng lòng với thứ gì đó giống như một đồng xu giả. Nó chỉ cho bạn cảm giác yêu thôi, chứ không phải là tình yêu. Tình yêu chân thật không thuộc về sự thông cảm. Tình yêu chân thật thuộc về sự thấu cảm. Thông cảm có nghĩa là “Bạn đau khổ, và tôi muốn giúp bạn.

Tôi vẫn ở bên ngoài. Tôi chỉ đưa tay ra giúp bạn. Tôi không bị ảnh hưởng bởi bạn. Trên thực tế, tận sâu trong lòng, tôi thích thú với việc đó. Tôi thấy hứng thú vì người khác cho tôi cơ hội cảm thấy mình hơn người.” Đây là hành vi thô bạo.

Còn sự thấu cảm lại hoàn toàn khác. Thấu cảm có nghĩa là “Tôi cảm nhận được điều bạn đang cảm nhận. Nếu bạn đau khổ, tôi cảm nhận được nỗi đau của bạn. Nó chạm đến tôi… nó tác động đến tôi. Tôi không còn là người ngoài mà như thể là một phần trong bản thể của bạn.”

Tình yêu là sự thấu cảm… nó hoàn toàn không phải là sự thông cảm. Do đó, hãy chống lại sức cám dỗ của sự thông cảm. Cám dỗ tồn tại ở đó, bởi vì khi bạn cảm thấy tình yêu không xảy ra, bạn bắt đầu bằng lòng với thứ thấp hơn nó. Bạn bắt đầu buồn bã chạy quanh và tìm kiếm sự thông cảm theo cách này hay cách khác. Đừng bao giờ tìm kiếm sự thông cảm. Đó chính là sự xuống cấp nghiêm trọng nhất từng xảy ra với con người. Đừng bao giờ làm điều đó. Hãy hạnh phúc.

Cần một ít thời gian để tình yêu xảy ra, bởi vì hầu hết mọi người đều là những kẻ ác dâm, đau khổ và đang tìm cách chứng tỏ rằng họ là đấng cứu thế, đang giúp giải quyết những đau khổ của người khác. Nhưng nếu hạnh phúc, bạn sẽ hấp dẫn người không bị mắc kẹt trong những hành trình thần kinh đó.

Nếu bạn hạnh phúc và mối quan hệ xảy ra, bạn sẽ cảm thấy tốt, bạn chia sẻ, nhưng bạn không phụ thuộc vào nó. Bạn không trở thành nô lệ, bạn không trở nên nghiện ngập, chìm đắm vào nó, bởi vì bạn có thể hạnh phúc khi không có nó.

Một mối quan hệ tốt là mối quan hệ chia sẻ, không có sự phụ thuộc. Cả hai vẫn hoàn toàn tự do và độc lập. Không ai sở hữu, không cần phải như thế. Nó là món quà của tự do… Tôi có quá nhiều nên tôi trao nó cho bạn. Tôi có thể ở một mình và hoàn toàn hạnh phúc. Khi hai người đang yêu, cả hai đều cô độc và hạnh phúc, một tình yêu vô cùng đẹp đẽ sẽ xuất hiện, bởi vì họ không tìm cách ngăn cản nhau phát triển.

Tỉnh Thức Trong Khoảnh Khắc

Bất cứ khi nào có thay đổi, bất kể là thay đổi gì, mọi thứ sẽ tập trung một cách rõ ràng hơn. Khi sự thay đổi làm phiền bạn, toàn bộ những phiền não trong lòng bạn sẽ bị khuấy động. Khi cả hai đều cảm thấy phiền, và cả hai tìm cách đẩy trách nhiệm lên người kia, chỉ cần nỗ lực nhận ra nó. Bên trong chính bạn, hãy tìm cách hiểu được điều đó – người kia không bao giờ phải chịu trách nhiệm.

Chỉ cần quan sát nó. Và nếu bạn trở nên khôn ngoan trong khoảnh khắc đó, sẽ không có vấn đề gì nảy sinh. Mọi người chỉ trở nên khôn ngoan khi khoảnh khắc đó qua đi. Khi bạn đang tìm kiếm điều gì đó ở người kia, hãy tỉnh thức ngay chính khoảnh khắc đó, và để cho sự tỉnh thức của bạn phát huy tác dụng. Ngay lập tức, bạn sẽ từ bỏ nó.

Nhưng khi bạn đã làm tất cả mọi thứ, đã cãi vã, đã chì chiết, đã hành xử như một tên khốn, rồi sau đó bạn trở nên sáng suốt và nhận ra rằng làm vậy chẳng ích gì, lúc đó đã quá muộn. Nó trở nên vô nghĩa – bạn đã gây tổn hại rồi. Sự khôn ngoan này chỉ là khôn ngoan giả. Nó cho bạn cảm giác như thể bạn đã hiểu. Đó là trò lừa của cái tôi. Sự khôn ngoan này không giúp ích được gì. Khi bạn đang làm điều gì đó, vào chính khoảnh khắc đó, sự tỉnh thức phải đồng thời xuất hiện và bạn phải nhận thấy rằng nó vô nghĩa.

Nếu có thể nhận thấy nó khi nó hiện diện ở đó, bạn không thể làm gì được. Bạn không thể đi ngược lại với sự tỉnh thức của bạn; nếu bạn đi ngược lại, đó không phải là sự tỉnh thức. Bạn đã nhầm lẫn nó với thứ khác. Do đó, hãy nhớ, người kia không bao giờ phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì. Có điều gì đó đang sục sôi bên trong bạn. Dĩ nhiên người mà bạn yêu là người gần bạn nhất. Bạn không thể ném trách nhiệm đó lên một người lạ trên đường, do đó người gần nhất sẽ trở thành nơi bạn trút những điều vô nghĩa. Nhưng bạn phải tránh điều này bởi vì tình yêu rất mong manh. Nếu bạn tác động quá nhiều, nếu bạn hành động quá trớn, tình yêu có thể biến mất.

Người kia không bao giờ phải chịu trách nhiệm. Hãy xem đây là trạng thái tỉnh thức thường xuyên trong bạn đến mức bất cứ khi nào bắt đầu tìm cách bắt lỗi người kia, bạn sẽ nhớ đến nó. Bạn sẽ bắt quả tang chính mình và từ bỏ nó ngay.

Xem Tiếp Chương 13Quay Về Mục Lục



0 Đánh giá

Ads Belove Post