Chương 13. Đi Vào Định Tâm Bên Trong

Chương 13. Đi Vào Định Tâm Bên Trong

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Sách Của Những Bí Mật (Tập 1) – Osho

Chương 13. Đi Vào Định Tâm Bên Trong









Nghe hoặc Tải MP3 'Sách Của Những Bí Mật (Tập 1)' ê


18. Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó. Không đi sang đối thể khác. Ở đây ở giữa đối thể này - phúc lành.

19. Không có hỗ trợ của bàn chân hay bàn tay, chỉ ngồi trên mông. Đột nhiên, có việc định tâm.

20. Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu, kinh nghiệm. Hay trong xe đứng yên, bằng việc để bản thân ông đung đưa theo những vòng tròn vô hình chậm chạp.

21. Xuyên vào phần nào đó của hình tướng được rót đầy nước cam lồ bằng chiếc kim, và nhẹ nhàng đi vào việc xuyên đó và đạt tới sự thuần khiết bên trong.

Thân thể con người là cái máy huyền bí. Cách làm việc của nó là theo hai chiều. Để đi ra ngoài, ý thức của bạn đi qua các giác quan để gặp thế giới, để gặp vật chất. Nhưng đây chỉ là một chiều của vận hành của thân thể bạn. Thân thể bạn có chiều khác nữa: nó đưa bạn vào trong. Nếu ý thức đi ra ngoài, thế thì bất kì cái gì bạn biết đều là vật chất; nếu ý thức đi vào trong, thế thì bất kì cái gì bạn biết đều là phi vật chất.

Trong thực tại, không có phân chia: vật chất và phi vật chất là một. Nhưng thực tại này - X - nếu được nhìn qua mắt, giác quan, dường như là vật chất. Cùng thực tại này, cái X, được nhìn từ bên trong - không qua các giác quan, mà qua định tâm - có vẻ như phi vật chất. Thực tại là một, nhưng bạn có thể nhìn nó theo hai cách. Một cách là qua các giác quan; cách kia là không qua giác quan. Mọi kĩ thuật định tâm này thực sự dẫn bạn tới một điểm trong bản thân bạn nơi các giác quan không làm việc, nơi bạn đi ra ngoài các giác quan.

Ba điều phải được hiểu trước hết trước khi chúng ta đi vào trong những kĩ thuật này. Đầu tiên, khi bạn nhìn qua mắt, mắt không nhìn thấy: chúng chỉ mở để nhìn. Người thấy ở đằng sau mắt. Cái mà nhìn qua mắt không phải là mắt. Đó là lí do tại sao bạn có thể nhắm mắt mà dầu vậy vẫn thấy mơ, linh ảnh, hình ảnh. Người thấy ở đằng sau các giác quan; người đó di chuyển qua các giác quan tới thế giới. Nhưng nếu bạn đóng các giác quan, người thấy vẫn còn bên trong.

Nếu người thấy, tâm thức này, được định tâm, đột nhiên người đó trở nên nhận biết về bản thân mình. Và khi bạn nhận biết về bản thân bạn, bạn nhận biết về sự tồn tại toàn bộ, vì bạn và sự tồn tại không phải là hai. Nhưng để trở nên nhận biết về bản thân người ta, người ta cần việc định tâm. Bằng việc định tâm tôi ngụ ý tâm thức của bạn không bị phân chia theo nhiều hướng, tâm thức của bạn không di chuyển đi bất kì đâu, vẫn còn trong bản thân nó... bất động, được bắt rễ, không có hướng nào, chỉ vẫn còn ở đó; bên trong.

Có vẻ khó vẫn còn ở trong, vì với tâm trí chúng ta ngay cả suy nghĩ về cách vẫn còn ở trong cũng trở thành việc đi ra. Chúng ta bắt đầu nghĩ: "làm sao" bắt đầu suy nghĩ. Nghĩ về ở trong, cái bên trong, cũng là ý nghĩ với chúng ta - và mọi ý nghĩ như thế đều thuộc vào cái bên ngoài, không bao giờ thuộc vào cái bên trong, vì trong trung tâm bên trong nhất bạn đơn giản là tâm thức.

Ý nghĩ giống như mây. Chúng đã tới với bạn, nhưng chúng không thuộc vào bạn. Mọi ý nghĩ đều tới từ phía ngoài, từ bên ngoài. Bạn không thể tạo ra riêng một ý nghĩ phía trong, bên trong. Mọi ý nghĩ tới từ phía ngoài; không có khả năng tạo ra ý nghĩ ở bên trong. Ý nghĩ giống như mây tới với bạn. Cho nên bất kì khi nào bạn nghĩ, bạn không ở trong - nhớ lấy. Là suy nghĩ là ở ngoài. Cho nên cho dù bạn nghĩ về cái bên trong, linh hồn, cái ngã, bạn không ở trong.

Mọi ý nghĩ này về cái ngã, về cái bên trong, về bên trong, đều tới từ bên ngoài; chúng không thuộc vào bạn. Thuộc vào bạn chỉ một tâm thức đơn giản, tựa bầu trời, không mây.

Cho nên phải làm gì? Làm sao thu được tâm thức đơn giản bên trong này? Phương cách nào đó được dùng, vì một cách trực tiếp bạn không thể làm được bất kì cái gì. Phương cách nào đó được cần để qua đó bạn được ném vào trong, được ném vào nó. Trung tâm này bao giờ cũng cần lối vào gián tiếp; bạn không thể trực tiếp vào nó. Hiểu điều này cho rõ ràng, vì điều này là rất cơ bản.

Bạn đang chơi, và về sau bạn kể lại rằng nó rất phúc lạc, rằng "Tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc, tôi tận hưởng nó. Hạnh phúc tinh tế đã được bỏ lại đằng sau." Ai đó nghe bạn. Người đó cũng đang theo đuổi hạnh phúc - mọi người đều theo đuổi.

Người đó nói, "Thế thì tôi phải chơi, vì nếu qua việc chơi hạnh phúc được đạt tới, thế thì tôi phải đạt tới." Người đó cũng chơi, nhưng người đó quan tâm trực tiếp tới hạnh phúc, tới phúc lạc, tới tận hưởng. Hạnh phúc là sản phẩm phụ. Nếu bạn toàn bộ trong việc chơi của bạn, bị cuốn hút, hạnh phúc nảy sinh, nhưng nếu bạn thường xuyên khao khát hạnh phúc, chẳng cái gì xảy ra. Việc chơi là sự bắt đầu.

Bạn đang nghe nhạc. Ai đó nói, "Tôi cảm thấy rất phúc lạc." Nhưng nếu bạn thường xuyên quan tâm trực tiếp tới phúc lạc, bạn thậm chí sẽ không có khả năng nghe nhạc. Mối quan tâm đó, cái tham về phúc lạc đó sẽ trở thành rào chắn. Phúc lạc là sản phẩm phụ, bạn không thể chộp được nó một cách trực tiếp. Nó là hiện tượng tinh tế tới mức bạn phải lại gần nó chỉ bằng gián tiếp. Làm cái gì đó khác và nó xảy ra. Bạn không thể làm nó trực tiếp được.

Bất kì cái gì đẹp, bất kì cái gì vĩnh hằng đều tinh tế tới mức nếu bạn cố chộp lấy nó một cách trực tiếp nó bị phá huỷ. Đó là điều được ngụ ý bởi kĩ thuật và phương cách. Những kĩ thuật này liên tục bảo bạn làm cái gì đó. Cái mà bạn làm là không có ý nghĩa; cái tạo ra kết quả mới có ý nghĩa. Nhưng tâm trí bạn phải quan tâm tới việc làm, với kĩ thuật, không với kết quả. Kết quả xảy ra - nó nhất định xảy ra. Nhưng nó bao giờ cũng xảy ra một cách gián tiếp, cho nên đừng quan tâm tới kết quả. Quan tâm tới kĩ thuật đi. Làm nó một cách toàn bộ nhất có thể được, và quên kết quả đi. Nó xảy ra, nhưng bạn có thể trở thành rào cản cho nó.

Nếu bạn chỉ quan tâm tới kết quả, thế thì nó sẽ không bao giờ xảy ra. Và thế thì nó trở thành rất kì lạ. Mọi người tới tôi và nói, "Thầy nói rằng nếu chúng tôi thiền điều này sẽ xảy ra, nhưng chúng tôi đang làm nó và điều này không xảy ra."

Và họ là đúng, nhưng họ đã quên mất điều kiện: bạn phải quên kết quả đi, chỉ thế nó mới xảy ra.

Bạn phải ở trong hành động một cách toàn bộ. Bạn càng trong hành động nhiều, kết quả càng sớm xảy ra. Nhưng nó bao giờ cũng gián tiếp. Bạn không thể sấn sổ về nó; bạn không thể bạo hành về nó. Nó là hiện tượng tinh tế thế; nó không thể bị công kích. Nó chỉ tới với bạn trong khi bạn được dính líu ở đâu đó khác toàn bộ tới mức không gian bên trong của bạn là trống vắng. Những kĩ thuật này toàn gián tiếp. Không có kĩ thuật trực tiếp cho việc xảy ra về tâm linh.

Bây giờ là kĩ thuật - kĩ thuật thứ sáu để định tâm:

Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó. Không đi sang đối thể khác. Ở đây ở giữa đối thể này - phúc lành.

Tôi phải nhắc lại nó:

Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó. Không đi sang đối thể khác.

Không di chuyển sang đối thể khác.

Ở đây ở giữa đối thể này - phúc lành.

Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó...

Yêu thương là từ khoá. Bạn đã bao giờ nhìn một cách yêu thương vào bất kì đối thể nào chưa? Bạn có thể nói có vì bạn không biết nhìn một cách yêu thương vào đối thể ngụ ý gì. Bạn có thể đã nhìn một cách thèm khát vào một đối thể - đó là việc khác. Điều đó là đối lập đối xứng, khác toàn bộ. Cho nên trước hết, thấy khác biệt này; cố cảm thấy khác biệt này.

Một khuôn mặt đẹp, một thân thể đẹp - bạn nhìn nó, và bạn cảm thấy rằng bạn đang nhìn nó một cách yêu thương. Nhưng tại sao bạn nhìn vào nó? Bạn có muốn lấy cái gì từ nó ra không? Thế thì đó là thèm khát, không phải là yêu. Bạn có muốn khai thác nó không? Thế thì nó là thèm khát, không phải yêu. Thế thì thực sự, bạn đang nghĩ về cách dùng thân thể này, cách sở hữu nó, cách làm cho thân thể này thành công cụ cho hạnh phúc của bạn.

Thèm khát nghĩa là làm sao dùng cái gì đó cho hạnh phúc của bạn; yêu nghĩa là hạnh phúc của bạn không phải là mối quan tâm chút nào. Thực sự, thèm khát nghĩa là làm sao lấy được cái gì đó từ nó còn yêu nghĩa là làm sao cho cái gì đó. Chúng là đối lập đối xứng.

Nếu bạn thấy một khuôn mặt đẹp và bạn cảm thấy yêu hướng tới khuôn mặt đó, cảm giác tức khắc trong ý thức của bạn sẽ là làm sao làm cái gì đó để làm cho khuôn mặt này hạnh phúc, làm sao làm cái gì đó để làm cho người đàn ông này hay người đàn bà này hạnh phúc. Mối quan tâm không phải với bản thân bạn, mối quan tâm là với người kia.

Trong yêu người khác là quan trọng; trong thèm khát bạn là quan trọng. Trong thèm khát bạn nghĩ cách làm người khác thành công cụ của bạn; trong yêu bạn nghĩ cách bản thân bạn trở thành công cụ. Trong thèm khát bạn sẽ hi sinh người khác; trong yêu bạn sẽ hi sinh bản thân bạn. Yêu ngụ ý cho; thèm khát ngụ ý lấy. Yêu là buông xuôi; thèm khát là hung hăng.


Điều bạn nói là vô nghĩa. Ngay cả trong thèm khát bạn nói theo lời của yêu. Ngôn ngữ của bạn không có nghĩa lắm, cho nên đừng bị lừa. Nhìn vào bên trong, và thế thì bạn sẽ đi tới hiểu rằng bạn đã không một lần trong đời bạn nhìn một cách yêu thương hướng tới ai đó hay đối thể nào đó. Phân biệt thứ hai cần được làm rõ: kinh này nói, nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó. Thực sự, ngay cả nếu bạn nhìn một cách yêu thương vào cái gì đó vật chất, vật vô tình, đối thể này sẽ trở thành người. Nếu bạn nhìn một cách yêu thương vào nó, yêu của bạn là chìa khoá để biến đổi bất kì cái gì thành người. Nếu bạn nhìn một cách yêu thương vào cây, cây trở thành người.





Mới hôm nọ, tôi đã nói với Vivek, một đệ tử gần gũi, và tôi đã bảo cô ấy rằng khi chúng ta chuyển tới đạo tràng mới chúng ta sẽ đặt tên cho mọi cây, vì từng cây đều là một người. Bạn đã bao giờ nghe nói về bất kì ai đặt tên cho cây chưa? Không ai đã đặt tên cho cây vì không ai cảm thấy yêu nó. Nếu hoàn cảnh là khác đi, cây chắc sẽ trở thành người. Thế thì nó không chỉ là người trong đám đông, nó trở thành duy nhất.

Bạn đặt tên cho chó và mèo. Khi bạn đặt tên cho chó và bạn gọi nó là Hổ hay cái gì đó khác, con chó trở thành người. Thế thì đó không chỉ là một con chó trong những con chó khác, nó có nhân cách; bạn đã tạo ra một người. Bất kì khi nào bạn nhìn một cách yêu thương vào cái gì đó, nó trở thành người.

Và điều ngược lại cũng đúng. Bất kì khi nào bạn nhìn với con mắt thèm khát hướng tới một người, người này trở thành một đối thể, một vật. Đó là lí do tại sao con mắt thèm khát có sự kinh tởm - vì không ai thích trở thành đồ vật. Khi bạn nhìn vào vợ bạn với con mắt thèm khát - hay vào bất kì người đàn bà khác, hay người đàn ông khác, với đôi mắt thèm khát - người kia cảm thấy bị tổn thương. Thực sự bạn đang làm gì? Bạn đang đổi một người, một người sống thành công cụ chết. Bạn đang nghĩ cách “dùng,” và người này bị chết.

Đó là lí do tại sao đôi mắt thèm khát cho cảm giác kinh tởm, xấu. Khi bạn nhìn ai đó bằng yêu, người khác được nâng lên. Người đó trở thành duy nhất. Đột nhiên người đó trở thành người. Người không thể bị thay thế; đồ vật có thể bị thay thế. ‘Đồ vật' ngụ ý cái có thể thay thế được; ‘người’ ngụ ý cái không thể bị thay thế: không có khả năng nào thay thế người đó. Người là duy nhất; đồ vật là không duy nhất.

Yêu làm mọi thứ thành duy nhất. Đó là lí do tại sao không có yêu bạn không bao giờ cảm thấy thích người. Chừng nào ai đó không yêu bạn một cách sâu sắc, bạn không bao giờ cảm thấy rằng bạn có tính duy nhất nào. Bạn chỉ là một người trong đám đông - chỉ là một con số, một dữ liệu. Bạn có thể bị thay đổi.

Chẳng hạn, nếu bạn là thư kí trong văn phòng hay thầy giáo ở trường hay giáo sư ở đại học, vị trí giáo sư của bạn là thay thế được. Giáo sư khác sẽ thay thế bạn; người đó có thể thay thế bạn vào bất kì khoảnh khắc nào vì bạn chỉ được dùng ở đó như một giáo sư. Bạn có nghĩa và ý nghĩa chức năng.

Nếu bạn là thư kí, ai đó khác dễ dàng có khả năng làm công việc này. Công việc này sẽ không đợi bạn. Nếu bạn chết khoảnh khắc này, khoảnh khắc tiếp ai đó sẽ thay thế bạn và bộ máy sẽ tiếp tục. Bạn chỉ là một con số - con số khác sẽ có tác dụng. Bạn chỉ là một tiện dụng.

Nhưng thế rồi ai đó rơi vào yêu thư kí này hay giáo sư này. Đột nhiên thư kí không còn là thư kí; người đó đã trở thành người duy nhất. Nếu người đó chết, thế thì người được yêu không thể thay thế được người đó. Người đó là không thể thay thế được. Thế thì toàn thế giới có thể vẫn tiếp diễn theo cùng cách, nhưng người đã trong yêu không thể là cùng người. Tính duy nhất này, việc là người này, xảy ra qua yêu.

Kinh này nói, Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó. Không tạo ra phân biệt giữa đối thể và người. Không có nhu cầu, vì khi bạn nhìn một cách yêu thương bất kì cái gì sẽ trở thành người. Chính việc nhìn làm thay đổi, biến đổi.

Bạn có thể hay không thể quan sát điều xảy ra khi bạn lái một chiếc xe đặc biệt, chẳng hạn xe Fiat. Có cả nghìn và nghìn và nghìn xe Fiats đích xác tương tự, nhưng xe của bạn, nếu bạn đang trong yêu nó, trở thành duy nhất - thành người. Nó không thể bị thay thế; mối quan hệ được tạo ra. Bây giờ bạn cảm thấy chiếc xe này là người. Nếu cái gì đó đi sai... âm thanh hơi khác, và bạn cảm thấy nó. Và xe là rất có khí chất, và bạn cảm thấy điều đó. Và xe là rất có tính khí. Bạn biết tính tình của xe của bạn - khi nào nó cảm thấy khoẻ và khi nào nó cảm thấy yếu. Chiếc xe dần dần trở thành người.

Tại sao? Nếu có mối quan hệ yêu, bất kì cái gì cũng trở thành người. Nếu có quan hệ thèm khát, thế thì người sẽ trở thành vật. Và đây là một trong những hành động vô nhân nhất mà con người có thể làm - làm ai đó thành đồ vật.

Nhìn một cách yêu thương vào đối thể nào đó...

Vậy người ta sẽ làm gì? Khi bạn nhìn một cách yêu thương, bạn định làm gì? Điều đầu tiên: quên bản thân bạn.

Quên bản thân bạn hoàn toàn! Nhìn vào hoa và quên bản thân bạn hoàn toàn. Để hoa hiện hữu; bạn trở thành vắng bóng hoàn toàn. Cảm thấy hoa, và yêu sâu sẽ tuôn chảy từ tâm thức của bạn sang đoá hoa. Và để tâm thức bạn được chất đầy bằng chỉ một ý nghĩ - làm sao bạn có thể giúp cho đoá hoa này nở hoa nhiều hơn, trở nên đẹp hơn, trở nên phúc lạc hơn. Bạn có thể làm gì?

Liệu bạn có thể làm được hay không là không có nghĩa; điều đó là không liên quan. Cảm thấy điều bạn có thể làm - cái đau này, cái đau sâu này trên điều bạn có thể làm cho đoán hoa này đẹp hơn, sống động hơn, nở hoa nhiều hơn - mới là có nghĩa. Để ý nghĩ này vang dội trong toàn thể bản thân bạn. Để mọi thớ thịt của thân thể bạn và tâm trí cảm thấy nó. Bạn sẽ được sững sờ trong cực lạc, và hoa sẽ trở thành người.

Không đi sang đối thể khác...

Bạn không thể đi được. Nếu bạn đang trong quan hệ yêu, bạn không thể đi được. Nếu bạn yêu ai đó trong nhóm này, thế thì bạn quên toàn thể đám đông; chỉ một bộ mặt còn lại. Thực sự, bạn không thấy bất kì người nào khác, bạn chỉ thấy một bộ mặt. Mọi người khác có đó, nhưng họ ở dưới ngưỡng cảm giác - chỉ trên ngoại vi của ý thức của bạn. Họ không có. Họ chỉ là cái bóng; chỉ một khuôn mặt còn lại. Nếu bạn yêu ai đó thế thì chỉ khuôn mặt đó còn lại, cho nên bạn không thể di chuyển được.

Không đi sang đối thể khác, vẫn còn lại với một đối thể. Còn lại với một hoa hồng hay còn lại với một bộ mặt của người bạn yêu. Còn lại đó trong yêu thương, tuôn chảy, với chỉ một tâm, với cảm giác về, "Mình có thể làm gì cho người mình yêu hạnh phúc hơn, phúc lạc hơn?"

Ở đây ở giữa đối thể này - phúc lành.

Và khi đây là hoàn cảnh bạn vắng bóng, không quan tâm tới bản thân bạn chút nào, không ích kỉ, không nghĩ dưới dạng vui thú của bạn, hài lòng của bạn. Bạn đã quên bản thân bạn hoàn toàn, và bạn chỉ nghĩ vì người kia. Người kia đã trở thành trung tâm của tình yêu của bạn; ý thức của bạn chảy hướng tới người kia. Với từ bi sâu sắc, với tình cảm về yêu sâu sắc, bạn nghĩ, "Mình có thể làm gì để làm cho người mình yêu phúc lạc?" Trong trạng thái này, đột nhiên,

Ở đây ở giữa đối thể này - phúc lành.

Đột nhiên, như sản phẩm phụ, phúc lành tới với bạn. Đột nhiên bạn trở nên được định tâm.

Điều này có vẻ ngược đời vì kinh này nói quên bản thân bạn hoàn toàn, không định tâm vào cái ta, không chuyển sang cá khác hoàn toàn. Phật tương truyền đã nói liên tục rằng bất kì khi nào bạn cầu nguyện, cầu nguyện cho người khác - không bao giờ cho bản thân bạn. Bằng không lời cầu nguyện chỉ là vô dụng.

Một người tới Phật và người đó nói, "Tôi chấp nhận giáo huấn của thầy, nhưng chỉ một điều là rất khó chấp nhận. Thầy nói rằng bất kì khi nào chúng ta làm lời cầu nguyện, chúng ta không nghĩ về bản thân chúng ta, chúng ta không đòi hỏi bất kì cái gì về bản thân chúng ta. Chúng ta phải nói, ‘Bất kì cái gì có thể là kết quả của lời cầu nguyện của tôi, để kết quả đó được phân phát cho tất cả. Nếu phúc lành xảy ra, để nó được phân phát cho tất cả.'"

Người này nói, "Điều này là được, nhưng tôi có thể làm một ngoại lệ không? Không dành cho ông hàng xóm ngay cạnh tôi - ông ấy là kẻ thù của tôi. Để phúc lành này được phân phát cho mọi người trừ mỗi ông hàng xóm ngay cạnh tôi."

Tâm trí lấy cái ngã làm trung tâm, cho nên Phật nói, "Lời cầu nguyện của ông là vô dụng. Không cái gì sẽ tới từ nó chừng nào ông chưa sẵn sàng cho tất cả mọi người, phân phát cho tất cả, và thế thì tất cả sẽ là của ông."

Trong yêu bạn sẽ quên bản thân bạn. Điều đó có vẻ ngược đời: thế thì khi nào và làm sao việc định tâm sẽ xảy ra? Bằng việc quan tâm toàn bộ tới người khác, với hạnh phúc của người khác, khi bạn quên bản thân bạn hoàn toàn và chỉ người khác còn lại đó, đột nhiên bạn được rót đầy bằng phúc lạc - phúc lành.

Tại sao? Vì khi bạn không quan tâm tới bản thân bạn, bạn trở thành trống vắng, trống rỗng; không gian bên trong được tạo ra. Khi tâm trí bạn quan tâm toàn bộ tới người khác, bạn trở thành vô tâm trí bên trong. Thế thì không có ý nghĩ bên trong. Và thế thì ý nghĩ này - "Làm sao mình có thể giúp ích? Làm sao mình có thể tạo ra nhiều phúc lạc hơn? Làm sao người khác có thể hạnh phúc hơn?" - không thể tiếp tục được thêm nữa, vì thực sự, không có gì để bạn có thể làm. Ý nghĩ này trở thành điểm dừng. Không có gì để bạn có thể làm. Bạn có thể làm cái gì? Nếu bạn nghĩ bạn có thể làm, bạn vẫn đang nghĩ dưới dạng bản thân bạn - bản ngã.

Với đối thể yêu, người ta trở thành bất lực toàn bộ - nhớ điều này. Bất kì khi nào bạn yêu người nào đó bạn cảm thấy bất lực toàn bộ. Đó là nỗi đau của yêu: người ta không thể cảm được điều người ta có thể làm. Người đó muốn làm mọi thứ, người đó muốn đem toàn thể vũ trụ cho người yêu hay người được yêu - nhưng người đó có thể làm được gì? Nếu bạn nghĩ rằng bạn có thể làm điều này điều nọ, bạn vẫn không trong quan hệ yêu. Yêu là rất bất lực, tuyệt đối bất lực, và sự bất lực đó là đẹp, vì trong sự bất lực đó bạn bị buông xuôi.

Yêu người nào đó và bạn sẽ cảm thấy bất lực; ghét người nào đó và bạn có thể làm cái gì đó. Yêu người nào đó và bạn là tuyệt đối bất lực - vì bạn có thể làm được gì? Bất kì cái gì bạn có thể làm đều dường như là không có ý nghĩa, vô nghĩa; nó không bao giờ là đủ. Không cái gì có thể được làm. Và khi người ta cảm thấy rằng không cái gì có thể được làm, người ta cảm thấy rằng người ta bất lực. Khi người ta muốn làm mọi thứ và cảm thấy không cái gì có thể được làm, tâm trí dừng lại. Trong sự bất lực này buông xuôi xảy ra. Bạn trống rỗng. Đó là lí do tại sao yêu trở thành thiền sâu sắc.

Thực sự, nếu bạn yêu người nào đó, không thiền nào khác được cần. Nhưng bởi vì không người nào yêu, một trăm mười hai phương pháp được cần tới - và ngay cả chúng có thể vẫn không đủ.

Ai đó đã ở đây hôm nọ. Anh ấy bảo tôi, "Nó cho tôi nhiều hi vọng. Tôi đã nghe nói từ thầy lần đầu tiên rằng có một trăm mười hai phương pháp. Nó cho tôi nhiều hi vọng, nhưng ở đâu đó sự chán nản tới trong tâm trí: chỉ một trăm mười hai phương pháp thôi sao? Và nếu một trăm mười hai phương pháp này không có tác dụng cho tôi, thế thì không có phương pháp thứ một trăm mười ba sao?"

Và anh ấy là đúng. Anh ấy đúng! Nếu một trăm mười hai phương pháp này không có tác dụng cho bạn, thế thì không có việc đi nào. Cho nên như anh ấy gợi ý, chán nản cũng đi theo hi vọng. Nhưng thực sự, các phương pháp được cần vì phương pháp cơ bản bị thiếu. Nếu bạn có thể yêu, không phương pháp nào được cần.

Bản thân yêu là phương pháp lớn nhất, nhưng yêu là khó - theo cách nào đó là không thể được. Yêu ngụ ý đặt bản thân bạn ra khỏi ý thức của bạn, và ở cùng chỗ đó, nơi bản ngã của bạn đã từng trong sự tồn tại, đặt ai đó khác vào. Việc thay thế bản thân bạn bằng người nào đó khác nghĩa là yêu - dường như bây giờ bạn không có và chỉ người kia có.

Jean Paul Sartre nói rằng người khác là địa ngục, và ông ấy đúng. Ông ấy đúng vì người khác tạo ra địa ngục duy nhất cho bạn. Nhưng ông ấy cũng sai vì nếu người khác có thể là địa ngục, người khác có thể là cõi trời. Nếu bạn sống qua thèm khát, người khác là địa ngục vì thế thì bạn đang cố giết người đó. Bạn đang cố làm cho người đó thành đồ vật. Thế thì người đó cũng sẽ phản ứng và sẽ cố làm cho bạn thành đồ vậy, và điều đó tạo ra địa ngục.

Cho nên mọi chồng và mọi vợ, họ đang tạo ra địa ngục lẫn cho nhau vì từng người đều cố sở hữu người kia. Sở hữu là có thể chỉ với đồ vật, không bao giờ với người. Bạn chỉ có thể bị sở hữu bởi người; bạn không bao giờ sở hữu được người. Đồ vật có thể bị sở hữu, nhưng bạn cố sở hữu người. Qua nỗ lực đó người trở thành đồ vật. Nếu tôi làm bạn thành đồ vật, bạn sẽ phản ứng. Thế thì tôi là kẻ thù của bạn. Thế thì bạn sẽ cố làm ra đồ vật từ tôi - điều đó tạo ra địa ngục.

Bạn đang ngồi trong phòng một mình, và thế rồi bạn trở nên nhận biết rằng ai đó đang nhòm qua lỗ khoá. Quan sát chăm chú điều xảy ra. Bạn có cảm thấy thay đổi nào không? Và tại sao bạn cảm thấy giận về việc Tôm nhìn trộm này? Anh ta không làm bất kì cái gì với bạn - chỉ nhòm thôi. Sao bạn cảm thấy giận? Anh ta đã đổi bạn thành đồ vật. Anh ta đang quan sát; anh ta đã làm bạn thành đồ vật, thành một đối thể. Điều đó làm cho bạn không thoải mái.

Và cùng điều đó sẽ xảy ra cho anh ta nếu bạn gần lỗ khoá và nhìn qua nó. Người kia sẽ trở nên bị quấy rối, bị choáng. Anh ta đã là chủ thể mới khoảnh khắc trước: anh ta đã là người quan sát và bạn đã là vật được quan sát. Bây giờ đột nhiên anh ta bị bắt. Anh ta đã bị quan sát việc quan sát bạn, và bây giờ anh ta đã trở thành đồ vật.

Khi ai đó quan sát bạn, đột nhiên bạn cảm thấy tự do của bạn đã bị quấy rối, phá huỷ. Đó là lí do tại sao, chừng nào bạn chưa ở trong yêu với ai đó, bạn không thể nhìn chăm chăm được. Việc nhìn chăm chăm đó trở thành xấu và bạo hành - chừng nào bạn chưa trong yêu. Nếu bạn đang trong yêu thế thì việc nhìn chăm chăm là điều đẹp, vì việc nhìn chăm chăm của bạn không đổi người kia thành đồ vật. Thế thì bạn có thể nhìn thẳng vào mắt; thế thì bạn có thể đi sâu vào trong mắt của người kia. Bạn không đổi người đó thành đồ vật. Thay vì thế, qua yêu của bạn, cái nhìn của bạn đang làm người đó thành người. Đó là lí do tại sao chỉ cái nhìn chăm chăm của những người yêu nhau mới là đẹp; bằng không nhìn chăm chăm là xấu.

Các nhà tâm lí học nói có giới hạn thời gian. Và tất cả các bạn đều biết, quan sát và bạn sẽ đi tới biết, điều là giới hạn thời gian là trong bao lâu bạn có thể nhìn chăm chăm vào mắt người khác, nếu người đó là người lạ. Có giới hạn thời gian. Một khoảnh khắc nữa, và người kia sẽ trở nên giận. Chỉ cái nhìn lướt qua chỗ công cộng là có thể được tha thứ vì đó dường như là bạn chỉ thấy, không nhìn.

Cái nhìn là điều sâu sắc. Nếu tôi chỉ thấy bạn khi bước qua, không mối quan hệ nào được tạo ra. Hay tôi đang đi qua và bạn nhìn tôi, chỉ trong khi đi qua - không tấn công nào được ngụ ý, cho nên nó là được. Nhưng nếu bạn đột nhiên đứng dậy và nhìn tôi, bạn trở thành người quan sát. Thế thì cái nhìn của bạn sẽ quấy rối tôi và tôi sẽ cảm thấy bị xúc phạm: "Anh đang làm gì? Tôi là người, không là vật. Đây không phải là cách nhìn."

Trước điều này, quần áo đã trở thành có nghĩa thế. Chỉ khi bạn yêu người nào đó bạn mới có thể dễ dàng khoả thân, vì khoảnh khắc bạn khoả thân toàn thể thân thể bạn trở thành đối thể. Ai đó có thể nhìn vào toàn thân bạn, và nếu người đó không yêu bạn, mắt người đó sẽ biến toàn thân bạn, toàn thể bản thân bạn, thành đối thể. Nhưng khi bạn đang trong yêu ai đó, bạn có thể khoả thân mà không cảm thấy rằng bạn khoả thân. Thay vì thế, bạn muốn được khoả thân, vì bạn muốn yêu biến đổi này biến đổi toàn thân bạn thành người.

Bất kì khi nào bạn biến ai đó thành đồ vật, hành động đó là vô đạo đức. Nhưng nếu bạn tràn đầy yêu, thế thì trong khoảnh khắc tràn đầy yêu đó với bất kì đối thể nào, hiện tượng này, phúc lành này, là có thể. Nó xảy ra.

Ở giữa đối thể này - phúc lành.

Đột nhiên bạn đã quên mất bản thân bạn - người kia có đó. Thế thì khi khoảnh khắc đúng tới, khi bạn không còn hiện diện, tuyệt đối vắng mặt, người kia cũng sẽ trở thành vắng mặt. Và giữa hai vắng mặt này phúc lành xảy ra. Đó là điều những người yêu cảm thấy. Phúc lành đó cũng là vì việc thiền không biết, vô ý thức.

Khi hai người yêu có đó, dần dần cả hai trở nên vắng mặt. Sự tồn tại thuần khiết còn lại - không có bản ngã nào, không có bất kì xung đột nào... chỉ có giao cảm. Trong giao cảm đó người ta cảm thấy phúc lạc. Điều được suy diễn sai là người khác đã cho bạn phúc lạc. Phúc lạc đó đã tới vì một cách không chủ ý bạn đã rơi vào trong kĩ thuật thiền sâu.

Bạn có thể làm nó một cách có ý thức - và khi bạn làm nó một cách có ý thức nó đi sâu hơn, vì thế thì bạn không bị ám ảnh với đối thể này. Điều này xảy ra hàng ngày. Nếu bạn yêu người nào đó, bạn cảm thấy phúc lạc không phải bởi vì người đó, mà bởi vì yêu. Và tại sao vì yêu? Vì hiện tượng này xảy ra - lời kinh này xảy ra.

Nhưng thế thì bạn trở nên bị ám ảnh. Thế thì bạn nghĩ rằng vì A, vì sự xấp xỉ của A, sự gần gũi, vì tình yêu của A phúc lành này xảy ra. Thế rồi bạn nghĩ, "Mình phải sở hữu A, vì không có A hiện diện, mình có thể không có khả năng có được phúc lành này lần nữa." Bạn trở nên ghen tuông. Nếu ai đó khác sở hữu A, thế thì anh ta sẽ phúc lạc và bạn sẽ cảm thấy khổ, cho nên bạn muốn lấy đi mọi khả năng của việc A bị sở hữu bởi bất kì ai khác. A chỉ nên bị sở hữu bởi bạn, vì bạn đã thoáng thấy một thế giới khác qua anh ấy. Thế thì khoảnh khắc bạn cố sở hữu, bạn sẽ phá huỷ toàn thể cái đẹp này và toàn thể hiện tượng này.

Khi người yêu bị sở hữu, yêu bị mất rồi. Thế thì người yêu chỉ là một đồ vật. Bạn có thể dùng nó, nhưng phúc lành sẽ không bao giờ tới lần nữa, vì phúc lành đó đã tới khi người kia là con người. Người kia đã bị làm ra, bị tạo ra: bạn đã tạo ra con người trong người kia, và người kia đã tạo ra con người trong bạn. Không ai là vật. Cả hai đã là những chủ thể gặp nhau - hai con người gặp nhau, không phải là một người và một đồ vật.

Nhưng khoảnh khắc bạn sở hữu, điều này sẽ trở thành không thể được. Và tâm trí sẽ cố sở hữu vì tâm trí nghĩ dưới dạng tham: "Ngày nào đó phúc lạc đã xảy ra, cho nên nó phải xảy ra cho mình mọi ngày. Cho nên mình phải sở hữu." Nhưng phúc lạc xảy ra vì không có việc sở hữu. Và phúc lạc xảy ra không phải vì người kia, thực sự, mà vì bạn. Nhớ điều này, phúc lạc xảy ra vì bạn. Vì bạn bị cuốn hút thế vào người kia, phúc lạc xảy ra.

Điều đó có thể xảy ra với hoa hồng, điều đó có thể xảy ra với tảng đá, điều đó có thể xảy ra với cây, điều đó có thể xảy ra với bất kì cái gì. Một khi bạn biết tình huống theo đó nó xảy ra, nó có thể xảy ra ở bất kì chỗ nào. Nếu bạn biết rằng bạn không hiện hữu, và với tình yêu sâu sắc tâm thức của bạn đã chuyển sang cái khác - sang cây, sang bầu trời, sang sao, sang bất kì người nào; khi toàn bộ ý thức của bạn hướng tới cái khác nó rời khỏi bạn, nó di chuyển xa xăm khỏi bạn - trong sự thiếu vắng cái ta là phúc lành.

Kĩ thuật thứ bẩy:

Không có hỗ trợ của bàn chân hay bàn tay, chỉ ngồi trên mông. Đột nhiên, có việc định tâm.

Kĩ thuật này đã được các Đạo nhân sử dụng ở Trung Quốc trong nhiều thế kỉ, và nó là kĩ thuật tuyệt vời - một trong những kĩ thuật dễ nhất. Thử điều này:

Không có hỗ trợ của bàn chân hay bàn tay, chỉ ngồi trên mông. Đột nhiên, có việc định tâm.

Cái gì cần được làm? Bạn sẽ cần hai điều. Thứ nhất, một thân thể rất nhạy cảm, điều bạn không có. Bạn có một thân thể chết; nó chỉ là gánh nặng được mang - không nhạy cảm. Đầu tiên bạn phải làm cho thân thể bạn nhạy cảm; bằng không kĩ thuật này sẽ không có tác dụng. Cho nên thứ nhất tôi sẽ nói cho bạn cái gì đó về làm sao làm cho thân thể bạn nhạy cảm, và đặc biệt là mông bạn, vì bình thường mông bạn là phần không nhạy cảm nhất trong thân thể bạn. Chúng phải vậy. Chúng phải vậy vì bạn ngồi cả ngày trên mông. Nếu chúng quá nhạy cảm, sẽ khó khăn.

Cho nên mông của bạn là không nhạy cảm - chúng cần phải nhạy cảm. Cũng giống như lòng bàn chân, chúng là không nhạy cảm. Liên tục ngồi trên chúng, bạn không bao giờ cảm thấy bạn đang ngồi trên mông của mình. Bạn đã bao giờ cảm thấy nó trước việc nói này chưa? Bây giờ bạn có thể cảm thấy bạn đang ngồi trên mông của bạn, nhưng trước đây bạn đã không bao giờ cảm thấy nó - và bạn đã từng ngồi trên mông bạn cả đời, không bao giờ nhận biết. Vận hành của chúng là tới mức chúng không thể rất nhạy cảm.

Cho nên đầu tiên bạn phải làm cho chúng nhạy cảm. Thử một phương pháp rất dễ dàng... Và phương pháp này có thể được làm cho bất kì phần nào của thân thể; thế thì thân thể sẽ trở nên nhạy cảm. Chỉ ngồi trên ghế, thảnh thơi, và nhắm mắt lại. Cảm thấy bàn tay trái hay bàn tay phải của bạn - cái nào cũng được. Cảm thấy bàn tay trái của bạn. Quên toàn thân và chỉ cảm thấy bàn tay trái. Bạn càng cảm thấy nó nhiều, tay trái sẽ càng trở nên nặng hơn.

Liên tục cảm thấy tay trái. Quên toàn thân, chỉ liên tục cảm thấy tay trái dường như bạn chỉ là tay trái. Tay trái sẽ liên tục trở nên mỗi lúc một nặng hơn. Khi nó liên tục trở thành nặng, liên tục cảm thấy nó trở nên nặng hơn. Thế rồi cố cảm thấy cái gì đang xảy ra trong tay. Bất kì cảm giác nào, ghi nhớ điều đó: bất kì cảm giác nào, bất kì co giật nào, bất kì hơi chút chuyển động nào - ghi nhớ nó vào tâm trí rằng điều này đang xảy ra. Và liên tục làm điều đó mọi ngày trong ít nhất ba tuần. Vào bất kì lúc nào trong ngày, làm nó trong mười phút, mười lăm phút. Chỉ cảm thấy bàn tay trái và quên toàn thân.

Trong vòng ba tuần bạn sẽ cảm thấy bạn có bàn tay trái mới, hay bàn tay phải mới. Nó sẽ nhạy cảm thế. Và bạn sẽ trở nên nhận biết về những cảm giác rất chi li và tinh tế trong tay.

Khi bạn thành công với tay, thế thì thử với mông. Thế thì thử: nhắm mắt lại và cảm thấy rằng chỉ hai mông tồn tại; bạn không còn nữa. Để toàn thể ý thức của bạn đi xuống mông. Điều đó không khó. Nếu bạn thử, nó là tuyệt vời. Và việc cảm về tính sống động đó tới trong thân thể là rất phúc lạc trong bản thân nó. Thế rồi, khi bạn có thể cảm thấy mông của bạn và chúng có thể trở nên rất nhạy cảm, khi bạn có thể cảm thấy bất kì cái gì xảy ra bên trong - hơi chút chuyển động, hơi chút đau hay bất kì cái gì - thế thì bạn có thể quan sát và bạn có thể biết. Thế thì ý thức của bạn được nối với mông.

Đầu tiên thử nó với bàn tay. Vì bàn tay là rất nhạy cảm, điều đó là dễ. Một khi bạn thu được tự tin rằng bạn có thể nhạy cảm hoá bàn tay của bạn, sự tự tin này sẽ giúp bạn nhạy cảm hoá mông của bạn. Thế rồi làm kĩ thuật này. Cho nên bạn sẽ cần ít nhất sáu tuần trước khi bạn có thể đi vào kĩ thuật này - ba tuần với bàn tay bạn và thế rồi ba tuần với mông của bạn, chỉ làm cho chúng ngày càng nhạy cảm hơn.

Nằm trên giường, quên toàn thân. Chỉ nhớ rằng mỗi hai mông còn lại. Cảm thấy cái chạm - ga trải giường, cái lạnh hay hơi ấm đang tới dần. Cảm thấy nó. Nằm ra trong bồn tắm, quên toàn thân. Chỉ nhớ tới mông - cảm. Đứng trước tường với mông chạm tường - cảm thấy cái lạnh của tường. Đứng cùng người yêu của bạn, với vợ hay chồng bạn, mong chạm mông - cảm thấy người kia qua mông. Điều này chỉ để “tạo ra” mông của bạn, để đem chúng tới tình huống mà chúng bắt đầu cảm.

Thế rồi làm kĩ thuật này:

Không có hỗ trợ của bàn chân hay bàn tay…

Ngồi trên đất.

Không có hỗ trợ của bàn chân hay bàn tay chỉ ngồi trên mông.

Tư thế Phật sẽ có tác dụng; padmasana sẽ có tác dụng. Hay siddhasana sẽ có tác dụng, hay bất kì asana thông thường nào, nhưng điều tốt là không dùng bàn tay của bạn. Vẫn còn trên mông; ngồi chỉ trên mông. Thế rồi làm gì? Cứ nhắm mắt lại. Cảm thấy mông chạm đất. Và bởi vì mông đã trở nên nhạy cảm, bạn sẽ cảm thấy rằng một mông chạm nhiều hơn. Bạn đang nghiêng sang một mông, và mông kia ít chạm hơn. Thế rồi chuyển việc nghiêng sang bên kia. Lập tức chuyển sang bên kia; thế rồi nghiêng trở lại bên thứ nhất. Liên tục chuyển từ bên nọ sang bên kia, và thế rồi dần dần, cân bằng.

Việc cân bằng nghĩa là cả hai mông bạn đều cảm thấy như nhau. Trọng lượng của bạn trên cả hai mông là đích xác như nhau. Và khi mông bạn nhạy cảm điều này sẽ không khó, bạn sẽ cảm thấy nó. Một khi cả hai mông của bạn được cân bằng, đột nhiên, việc định tâm.

Với cân bằng đó, đột nhiên bạn bị ném vào trung tâm rốn của bạn, và bạn sẽ được định tâm bên trong. Bạn sẽ quên mông, bạn sẽ quên thân thể. Bạn sẽ bị ném vào trung tâm bên trong.

Đó là lí do tại sao tôi nói các trung tâm là không có nghĩa, nhưng việc định tâm mới có nghĩa - dù nó xuất hiện ở tâm hay ở đầu hay ở mông, hay ở bất kì chỗ nào. Bạn đã thấy chư phật ngồi. Bạn có thể đã không tưởng tượng rằng họ đang cân bằng mông của họ. Bạn đi vào đền và thấy Mahavir ngồi, Phật ngồi; bạn có thể không bao giờ tưởng tượng rằng việc ngồi này chỉ là việc cân bằng trên mông. Nó là vậy - và khi không có mất cân bằng, đột nhiên cân bằng đó cho bạn việc định tâm.

Kĩ thuật thứ tám:

Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu, kinh nghiệm. Hay trong xe đứng yên, bằng việc để bản thân ông đung đưa theo những vòng tròn vô hình chậm chạp.

Nó là cùng vậy theo cách khác.

Trên xe đang chuyển động...

Bạn đang du hành trong tầu hoả hay trong xe bò kéo - khi kĩ thuật này được phát triển đã chỉ có xe bò kéo. Bạn đang di chuyển trong xe bò kéo trên con đường Ấn Độ - ngay cả ngày nay đường sá vẫn như vậy. Nhưng khi bạn đang di chuyển, toàn thân bạn chuyển động. Thế thì điều đó là vô dụng.

Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu...

Đung đưa có nhịp điệu. Cố hiểu đi; điều này rất chi li. Bất kì khi nào bạn ở trong xe bò kéo hay trong bất kì xe cộ nào, bạn đang cưỡng lại. Xe bò kéo đung đưa sang trái, nhưng bạn cưỡng lại điều đó. Bạn đung đưa sang phải để làm cân bằng; nếu không bạn sẽ ngã xuống. Cho nên bạn thường xuyên cưỡng lại. Ngồi trong xe bò kéo bạn tranh đấu với chuyển động của nó. Nó chuyển sang bên này, còn bạn phải chuyển sang bên kia.

Đó là lí do tại sao khi ngồi trên tầu hoả bạn trở nên mệt mỏi. Bạn đã không làm bất kì cái gì. Tại sao bạn trở nên mệt thế? Bạn đã làm nhiều thứ một cách không chủ ý. Bạn đã tranh đấu lại tầu hoả liên tục; đã có cưỡng lại. Đừng cưỡng lại - đây là điều thứ nhất. Nếu bạn muốn làm kĩ thuật này, đừng cưỡng lại. Thay vì thế, di chuyển cùng với chuyển động, đung đưa cùng chuyển động. Trở thành một phần của chiếc xe bò kéo, không chống lại nó. Bất kì cái gì xe bò kéo đang làm trên đường, trở thành một phần của nó. Đó là lí do tại sao trẻ con không bao giờ mệt mỏi về đi đường.

Poonam, một đệ tử, mới tới từ London cùng hai con của cô ấy, và cô ấy sợ rằng chúng có thể bị ốm, rằng chúng có thể bị mệt vì cuộc hành trình dài thế. Cô ấy trở nên mệt, còn chúng tới vừa cười. Cô ấy trở nên hoàn toàn mệt mỏi khi cô ấy tới đây. Khoảnh khắc cô ấy bước vào phòng tôi cô ấy đã mệt gần chết, còn hai đứa trẻ bắt đầu chơi ngay đó. Cuộc hành trình mười tám tiếng đồng hồ từ London tới Bombay và chúng không mệt chút nào. Tại sao? Vì chúng chưa biết cách cưỡng lại.

Cho nên người say có thể ngồi trên xe bò kéo cả đêm, và đến sáng người đó sẽ tươi tắn như bao giờ, nhưng bạn sẽ không thế được. Chính bởi vì người say không thể cưỡng lại được. Người đó chuyển động cùng xe; không có tranh đấu. Tranh đấu không có đó, người đó là một.

Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu...

Cho nên làm một điều: không cưỡng lại. Và điều thứ hai, tạo ra nhịp điệu. Tạo ra nhịp điệu trong chuyển động của bạn. Làm nó thành hài hoà đẹp. Quên về con đường; không nguyền rủa con đường và chính phủ - quên họ đi. Không nguyền rủa con bò và chiếc xe, hay người đánh xe - quên họ đi. Nhắm mắt lại, không cưỡng lại. Chuyển động một cách nhịp điệu và tạo ra âm nhạc trong chuyển động của bạn. Làm nó thành dường như điệu vũ.

Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu, kinh nghiệm.

Kinh nói kinh nghiệm này sẽ tới với bạn.

Hay trong xe đứng yên...

Không hỏi xe bò kéo đi đâu; không tự lừa dối bản thân bạn, vì lời kinh nói,

Hay trong xe đứng yên, bằng việc để bản thân ông đung đưa theo những vòng tròn vô hình chậm chạp.

Chỉ ngồi đây, đung đưa theo vòng tròn. Trước hết lấy một vòng tròn lớn, thế rồi liên tục làm chậm nó lại... chậm lại, chậm lại, làm cho nó thành nhỏ hơn và nhỏ hơn và nhỏ hơn, cho tới khi thân thể bạn không chuyển động thấy được, nhưng bên trong bạn cảm thấy sự chuyển động tinh tế.

Bắt đầu với vòng tròn lớn hơn, với mắt nhắm. Bằng không, khi thân thể sẽ dừng lại bạn sẽ dừng lại. Với mắt nhắm làm các vòng tròn lớn; chỉ ngồi, đung đưa trong vòng tròn. Liên tục đung đưa, làm cho vòng tròn thành nhỏ hơn và nhỏ hơn và nhỏ hơn. Về mặt thấy được bạn sẽ dừng; không ai sẽ có khả năng phát hiện ra rằng bạn vẫn đang chuyển động. Nhưng bên trong bạn sẽ cảm thấy chuyển động tinh tế. Bây giờ thân thể không chuyển động, chỉ tâm trí chuyển động. Liên tục làm cho nó chậm hơn và chậm hơn, và trải nghiệm.

Điều đó sẽ trở thành việc định tâm. Trong xe, trong xe đang chuyển động, chuyển động theo nhịp điệu không cưỡng lại sẽ tạo ra việc định tâm bên trong bạn.

Gurdjieff đã tạo ra nhiều điệu vũ cho những kĩ thuật như vậy. Ông ấy đã làm việc trên kĩ thuật này. Mọi điệu vũ ông ấy dùng trong trường phái của ông ấy, thực sự, là đung đưa trong các vòng tròn. Mọi điệu vũ đều trong vòng tròn - chỉ xoay tít nhưng vẫn còn nhận biết bên trong, dần dần làm cho các vòng tròn mỗi lúc một nhỏ hơn. Một thời gian tới khi thân thể dừng lại, nhưng tâm trí bên trong liên tục di chuyển, di chuyển, di chuyển.

Nếu bạn đã đi du hành trong tầu hoả hai mươi giờ, sau khi bạn đã về tới nhà, sau khi bạn đã rời khỏi tầu hoả, nếu bạn nhắm mắt lại bạn sẽ cảm thấy rằng bạn vẫn đang du hành. Bạn vẫn đang đi. Thân thể đã dừng, nhưng tâm trí vẫn cảm thấy chiếc xe. Cho nên cứ làm kĩ thuật này.

Gurdjieff đã tạo ra các điệu vũ hiện tượng, rất hay. Trong thế kỉ này ông ấy đã làm ra các phép màu - không phải phép màu như Satya Sai Baba đâu. Đó không phải là phép màu; bất kì nhà ảo thuật đường phố nào cũng có thể làm được chúng. Nhưng Gurdjieff thực sự đã tạo ra phép màu. Ông ấy đã chuẩn bị một nhóm một trăm người cho nhảy múa thiền, và ông ấy đã biểu diễn điệu vũ đó cho khán giả ở New York lần đầu tiên. Hàng trăm vũ công đã ở trên sân khấu vẫn đang xoay tít. Nhưng người trong các khán giả, ngay cả tâm trí họ cũng bắt đầu xoay tít. Đã có một trăm vũ công áo choàng trắng chỉ quay tít.

Khi ông ấy dùng tay ra dấu hiệu, họ sẽ quay tít, và khoảnh khắc ông ấy nói, "Dừng lại," đã có im lặng chết người. Đó là việc dừng lại cho khán giả, nhưng không cho các vũ công - vì thân thể có thể dừng lại ngay lập tức, nhưng tâm trí vẫn lấy chuyển động bên trong; nó tiếp diễn mãi. Điều đó là đẹp ngay cả nhìn vào, vì một trăm người đột nhiên trở thành tượng chết. Điều đó tạo ra cú choáng bất thần trong khán giả nữa, vì một trăm chuyển động - những chuyển động đẹp, chuyển động theo nhịp điệu - đột nhiên dừng lại. Bạn sẽ nhìn họ đang chuyển động, xoay tít, và đột nhiên các vũ công dừng lại. Thế thì ý nghĩ của bạn cũng sẽ dừng lại.

Nhiều người ở New York đã cảm thấy rằng đó là hiện tượng kì quái: ý nghĩ của họ dừng lại ngay lập tức. Nhưng với những vũ công, điệu vũ liên tục bên trong, và bên trong những vòng tròn xoay tít đã trở nên mỗi lúc một nhỏ hơn cho tới khi họ trở nên được định tâm.

Một hôm việc xảy ra là họ đi tới ngay rìa sân khấu, vẫn đang múa. Điều được mong đợi, được giả định, là Gurdjieff sẽ dừng họ lại ngay trước khi họ nhảy múa rơi khỏi sân khấu vào khán giả. Một trăm vũ công đã ở ngay bên rìa sân khấu. Thêm một bước nữa và tất cả họ sẽ rơi vào trong phòng. Toàn thể phòng đã mong đợi rằng đột nhiên Gurdjieff sẽ nói dừng lại, nhưng ông ấy quay lưng lại để châm xì gà. Ông ấy đã quay lưng lại những vũ công để châm xì gà, và cả nhóm một trăm vũ công rơi khỏi sân khấu xuống sàn - trên sàn đá trần.

Toàn thể khán giả đứng dậy. Họ la hét, quát tháo, và họ tưởng rằng nhiều người phải đã bị gẫy xương - nó là việc đổ sầm xuống thế. Nhưng không một người nào bị thương; thậm chí không một vết thâm tím nào có đó.

Họ hỏi Gurdjieff cái gì đã xảy ra. Không ai bị thương, và cú đổ sầm tới mức dường như không thể được. Lí do chỉ là điều này: họ đã thực sự không trong thân thể vào khoảnh khắc đó. Họ đã làm chậm lại việc tạo vòng tròn bên trong. Và khi Gurdjieff thấy rằng bây giờ họ đã hoàn toàn quên lãng thân thể họ, ông ấy đã cho phép họ ngã xuống.

Nếu bạn hoàn toàn quên mất thân thể bạn, không có cưỡng lại. Xương bị gẫy vì việc cưỡng lại. Nếu bạn ngã xuống, bạn cưỡng lại: bạn đi ngược lại sức kéo của lực hút. Cái đi ngược lại đó, sự cưỡng lại đó, là vấn đề - không phải là lực hút. Nếu bạn có thể ngã xuống cùng lực hút, nếu bạn có thể hợp tác với nó, thế thì không khả năng bị thương nào sẽ nảy sinh.

Kinh này:

Trên xe đang di chuyển, bằng việc đung đưa có nhịp điệu, kinh nghiệm. Hay trong xe đứng yên, bằng việc để bản thân ông đung đưa theo những vòng tròn vô hình chậm chạp.

Bạn có thể làm điều đó. Không cần có xe, chỉ xoay tít như trẻ con cũng có tác dụng. Khi tâm trí bạn phát rồ, và bạn cảm thấy rằng bây giờ bạn sẽ ngã xuống, đừng dừng lại - cứ tiếp tục! Cho dù bạn ngã xuống, đừng lo nghĩ về nó, nhắm mắt lại và xoay tít. Tâm trí bạn sẽ bị xoay tít, và bạn sẽ ngã xuống. Khi thân thể bạn đã ngã xuống, bên trong, cảm đi! Việc xoay tít sẽ liên tục. Và nó sẽ tới gần hơn và gần hơn và gần hơn, và đột nhiên bạn sẽ được định tâm.

Trẻ con thích thú điều này lắm vì chúng có được sự thích thú lớn. Bố mẹ không bao giờ cho phép con cái họ xoay tít. Điều đó là không tốt: chúng nên được phép - hơn nữa, được khuyến khích. Và nếu bạn cũng có thể làm cho chúng nhận biết về việc xoay tít bên trong, bạn có thể dạy chúng thiền qua việc xoay tít của chúng. Chúng thích thú điều đó bởi vì chúng có cảm giác phi thân thể. Khi chúng xoay tít, đột nhiên trẻ con trở nên nhận biết rằng thân thể chúng đang xoay tít nhưng chúng thì không. Bên trong chúng cảm thấy việc định tâm mà chúng ta không thể cảm thấy được dễ dàng thế, vì thân thể và linh hồn của chúng vẫn còn hơi chút rời xa; có kẽ hở.

Khi bạn tới trong bụng mẹ bạn, bạn không thể ngay lập tức có được trong thân thể một cách toàn bộ; điều đó cần thời gian. Khi đứa trẻ được sinh ra, thế nữa nó cũng không tuyệt đối được cố định, linh hồn của nó không tuyệt đối bị cố định với thân thể; có kẽ hở. Đó là lí do tại sao có nhiều điều nó không thể làm được. Thân thể nó sẵn sàng làm điều đó, nhưng nó không thể làm được điều đó.

Nếu bạn đã quan sát, bạn có thể đã để ý rằng những đứa trẻ mới sinh không thể nhìn được bằng hai mắt, chúng bao giờ cũng nhìn bằng một mắt. Nếu bạn quan sát, thế thì bạn sẽ thấy rằng khi chúng quan sát và nhìn bất kì cái gì, chúng không thể nhìn bằng hai mắt. Chúng bao giờ cũng nhìn bằng một mắt - một mắt trở nên lớn hơn. Con ngươi của một mắt sẽ trở nên lớn hơn, và con người kia sẽ vẫn còn nhỏ. Ý thức của đứa trẻ mới sinh còn chưa được cố định, nó là chùng lỏng. Dần dần nó sẽ trở nên được cố định, và thế thì chúng sẽ nhìn bằng hai mắt.

Chúng chưa thể cảm thấy thân thể riêng của chúng và thân thể của người khác là khác biệt. Điều đó là khó. Chúng còn chưa được cố định, nhưng việc cố định sẽ tới, dần dần.

Thiền lại cố gắng tạo ra kẽ hở. Bạn đã trở nên bị cố định, bị cố định vững chắc trong thân thể bạn. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy, "Mình là thân thể." Nếu kẽ hở có thể được tạo ra, chỉ thế thì bạn mới có thể cảm thấy rằng bạn không là thân thể nhưng là cái gì đó bên ngoài thân thể. Đung đưa và xoay tít là hữu ích. Chúng tạo ra kẽ hở.

Kĩ thuật thứ chín:

Xuyên vào phần nào đó của hình tướng được rót đầy nước cam lồ bằng chiếc kim, và nhẹ nhàng đi vào việc xuyên đó và đạt tới sự thuần khiết bên trong.

Kinh này nói,

Xuyên vào phần nào đó của hình tướng được rót đầy nước cam lồ...

Thân thể bạn không chỉ là thân thể, nó được rót đầy bằng bạn, và rằng bạn là nước cam lồ. Xuyên vào thân thể bạn đi. Khi bạn đang xuyên vào thân thể bạn, bạn không bị xuyên vào - chỉ thân thể bị xuyên vào. Nhưng bạn cảm thấy việc xuyên dường như bạn đã bị xuyên; đó là lí do tại sao bạn cảm thấy đau. Nếu bạn có thể trở nên nhận biết rằng chỉ thân thể là bị xuyên, rằng bạn không bị xuyên, thay vì đau, bạn sẽ cảm thấy phúc lạc. Không cần làm điều đó bằng chiếc kim. Nhiều thứ xảy ra mọi ngày; bạn có thể dùng những tình huống đó cho thiền. Hay bạn có thể tạo ra tình huống.

Đau nào đó có đó trong thân thể bạn. Làm một điều: quên toàn thân đi, chỉ tập trung vào phần thân thể bị đau. Và thế thì điều kì lạ sẽ được chú ý tới. Khi bạn tập trung vào phần thân thể bị đau, bạn thấy rằng phần đó đang co lại. Đầu tiên bạn cảm thấy rằng cái đau, cái nhức đó, là trong toàn thể chân bạn. Khi bạn tập trung, thế thì bạn cảm thấy nó không phải là toàn thể chân. Nó đã bị phóng đại lên - nó chỉ ở đầu gối.

Tập trung thêm nữa, và bạn sẽ cảm thấy nó không phải là toàn thể đầu gối mà chỉ là ở một điểm nhỏ. Tập trung thêm vào điểm nhỏ đó; quên đi toàn thân. Chỉ nhắm mắt lại và liên tục tập trung để tìm xem chỗ đau ở đâu. Nó sẽ liên tục co lại; khu vực này sẽ trở nên mỗi lúc một nhỏ hơn. Thế rồi một khoảnh khắc sẽ tới khi nó sẽ chỉ là một điểm nhỏ. Liên tục nhìn vào điểm nhỏ đó, và đột nhiên điểm nhỏ đó sẽ biến mất và bạn sẽ được rót đầy với phúc lạc. Thay vì đau bạn sẽ được rót đầy bằng phúc lạc.

Tại sao điều này xảy ra? Vì bạn và thân thể bạn là hai, chúng không là một. Người đang tập trung là bạn. Việc tập trung được thực hiện trên thân thể - đó là đối thể. Khi bạn tập trung, kẽ hở được mở rộng, sự đồng nhất bị phá vỡ. Chỉ có việc tập trung bạn di chuyển bên trong, xa khỏi thân thể. Để đem điểm đau vào cảnh quan, bạn phải di chuyển ra xa. Việc di chuyển ra xa đó tạo ra kẽ hở. Và khi bạn đang tập trung vào cái đau, bạn quên mất sự đồng nhất, bạn quên mất rằng "Mình đang cảm thấy đau."

Bây giờ bạn là người quan sát và cái đau là ở đâu đó khác. Bạn đang quan sát cái đau, không cảm thấy cái đau. Thay đổi này từ việc cảm sang việc quan sát tạo ra kẽ hở. Và khi kẽ hở này lớn hơn, đột nhiên bạn quên mất thân thể hoàn toàn; bạn nhận biết chỉ về tâm thức.

Bạn có thể cũng có thể thử kĩ thuật này:

Xuyên vào phần nào đó của hình tướng được rót đầy nước cam lồ bằng chiếc kim, và nhẹ nhàng đi vào việc xuyên đó.

Nếu có đau, thế thì đầu tiên bạn sẽ phải tập trung vào toàn thể khu vực này; thế rồi dần dần nó sẽ đi tới một điểm nhỏ.

Nhưng không có nhu cầu phải đợi. Bạn có thể dùng kim. Dùng chiếc kim ở bất kì chỗ nào nhạy cảm. Trên thân thể có nhiều chỗ là những chỗ mù; chúng sẽ không hữu dụng. Bạn có thể đã không nghe nói về những chỗ mù trên thân thể. Thế thì đưa chiếc kim cho bất kì người bạn, cho bạn của bạn, và ngồi, và bảo bạn của bạn xuyên vào lưng bạn bằng chiếc kim ở nhiều điểm. Tại nhiều điểm bạn sẽ không cảm thấy đau. Bạn sẽ nói, "Không, bạn còn chưa xuyên vào đâu. Tôi không cảm thấy đau gì." Đó là những chỗ mù. Ngay trên má của bạn cũng có hai chỗ mù mà có thể được kiểm tra.

Nếu bạn đi tới các làng Ấn Độ, nhiều lần trong các lễ hội tôn giáo họ sẽ xuyên vào má bạn bằng mũi tên. Nó có vẻ như phép màu, nhưng không đâu. Má có hai chỗ mù. Nếu bạn xuyên qua những chỗ mù này, không máu nào sẽ chảy ra và sẽ không có đau. Trên lưng bạn có hàng nghìn chỗ chết, nơi bạn không thể cảm thấy đau nào. Thân thể bạn có hai kiểu chỗ - chỗ nhạy cảm, sống động, và chỗ chết. Cho nên tìm ra chỗ nhạy cảm nơi bạn thậm chí có thể cảm thấy hơi chút chạm. Thế rồi xuyên chiếc kim và đi vào việc xuyên. Đó mới là vấn đề; đó là thiền. Và nhẹ nhàng đi vào việc xuyên này. Khi chiếc kim đi vào bên trong, vào trong da bạn, và bạn cảm thấy đau, bạn cũng đi vào. Không cảm thấy thấy rằng cái đau đang đi vào trong bạn; không cảm thấy đau, không bị đồng nhất với nó. Đi vào cùng chiếc kim. Xuyên bằng chiếc kim.

Nhắm mắt lại; quan sát cái đau. Khi cái đau đang xuyên vào, bạn cũng xuyên vào bạn. Và cùng chiếc kim xuyên vào bạn, tâm trí bạn trở nên dễ dàng được tập trung. Dùng điểm đau đó, điểm đau nhói đó, và quan sát nó. Đó là điều được ngụ ý bởi nhẹ nhàng đi vào việc xuyên.

Và đạt tới sự thuần khiết bên trong.

Nếu bạn có thể đi vào việc quan sát, không bị đồng nhất, tách rời, đứng ra xa xôi, không cảm thấy rằng cái đau đang xuyên vào bạn, nhưng quan sát rằng chiếc kim đang xuyên vào thân thể và bạn là người quan sát, bạn sẽ đạt tới sự thuần khiết bên trong; sự hồn nhiên bên trong sẽ được khải lộ cho bạn. Lần đầu tiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bạn không là thân thể. Và một khi bạn biết rằng bạn không là thân thể, cuộc sống của bạn được thay đổi hoàn toàn, vì toàn thể cuộc sống của bạn là quanh thân thể. Một khi bạn biết bạn không là thân thể, bạn không thể tiếp tục cuộc sống này. Trung tâm bị bỏ lỡ.

Khi bạn không là thân thể, thế thì bạn phải tạo ra cuộc sống khác. Cuộc sống đó là cuộc sống của sannyasin. Nó là cuộc sống khác; trung tâm bây giờ là khác. Bây giờ bạn tồn tại trong thế giới như linh hồn, như atman, không như thân thể. Nếu bạn tồn tại như thân thể, thế thì bạn đã tạo ra một thế giới khác: của lợi ích vật chất, tham, hài lòng, thèm khát, dục. Bạn đã tạo ra một thế giới quanh bạn; đây là thế giới hướng thân thể.

Một khi bạn biết bạn không là thân thể, toàn thể thế giới của bạn biến mất. Bạn không thể hỗ trợ cho nó thêm nữa. Một thế giới khác nảy sinh bao quanh linh hồn - thế giới của từ bi, của yêu, của cái đẹp, của chân lí, của tính thiện, của hồn nhiên. Trung tâm được dịch chuyển, và nó không ở trong thân thể bây giờ. Nó là trong tâm thức.

Đủ cho hôm nay.

Xem Tiếp Chương 14 – Quay Về Mục Lục

Quay Về Mục Lục Toàn Tập


Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post