Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Sách Của Những Bí Mật (Tập 2) – Osho
Chương 17. Một Vài Kỹ Thuật Dừng
Nghe hoặc Tải MP3 'Sách Của Những Bí Mật (Tập 2)' ê
1. Ngay khi ông có thôi thúc làm cái gì đó, dừng lại.
2. Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ
nó.
3. Lang thang cho tới khi kiệt sức và thế rồi, gục xuống đất,
trong việc gục xuống này, là toàn thể.
Cuộc sống có hai sự
cân bằng: một là cân bằng của hiện hữu và cái kia là cân bằng của việc làm. Hiện
hữu của bạn là bản tính của bạn. Nó bao giờ cũng cùng với bạn; bạn phải không
làm cái gì để có được nó. Nó đã là hoàn cảnh rồi, bạn là nó. Không phải là bạn
sở hữu nó, thậm chí không phải là một khoảnh cách tồn tại giữa bạn và nó - bạn
là nó. Bạn là sự hiện hữu của bạn. Việc làm là việc thành đạt. Bất kì cái gì bạn
làm đều không là hoàn cảnh. Nếu bạn làm nó, nó sẽ xảy ra; nếu bạn không làm nó,
nó sẽ không xảy ra. Mọi cái đã không là hoàn cảnh đều không là hiện hữu của bạn.
Để tồn tại, để sống
còn, bạn phải làm nhiều. Và thế rồi, dần dần, hoạt động của bạn trở thành rào chắn
cho việc biết hiện hữu của bạn. Hoạt động của bạn là chu vi của bạn - bạn sống
trên nó, bạn không thể sống được mà không có nó. Nhưng nó chỉ là chu vi; nó
không phải là bạn, nó không phải là trung tâm. Bất kì cái gì bạn có đều là
thành tựu của việc làm của bạn; việc có là kết quả của việc làm. Nhưng trung
tâm được bao quanh, bị nhận chìm bởi việc làm của bạn và việc có của bạn.
Điều đầu tiên cần chú
ý trước khi chúng ta tiến vào những kĩ thuật này là ở chỗ bất kì cái gì bạn có
đều không phải là hiện hữu của bạn, và bất kì cái gì bạn làm hay có thể làm đều
không phải là hiện hữu của bạn. Hiện hữu của bạn đi trước mọi việc làm. Hiện hữu
của bạn đi trước mọi sở hữu của bạn, mọi việc có của bạn. Nhưng tâm trí thường
xuyên bị dính líu vào việc làm và việc có. Bên ngoài tâm trí hay bên dưới tâm
trí, hiện hữu của bạn tồn tại. Làm sao xuyên thấu vào trong trung tâm đó là điều
các tôn giáo đã từng tìm kiếm. Đây là điều bao giờ cũng là việc tìm kiếm của mọi
người quan tâm tới việc biết thực tại cơ bản của sự tồn tại con người, cốt lõi
tối thượng, chất liệu của hiện hữu của bạn. Chừng nào bạn chưa hiểu sự phân
chia này giữa chu vi và trung tâm, bạn sẽ không có khả năng hiểu những lời kinh
này mà chúng ta sắp thảo luận.
Cho nên chú ý tới
phân biệt này. Bất kì cái gì bạn có - tiền bạc, tri thức, danh vọng, bất kì cái
gì bạn có - nó không là bạn. Bạn có chúng, chúng là vật sở hữu của bạn; bạn là
khác với chúng. Thứ hai, bất kì cái gì bạn làm đều không phải là hiện hữu của bạn.
Bạn có thể làm nó hay bạn có thể không làm nó. Chẳng hạn, bạn cười, nhưng bạn
có thể cười hay bạn có thể không cười. Bạn chạy, nhưng bạn có thể chạy hay bạn
có thể không chạy. Nhưng bạn hiện hữu và không có chọn lựa. Bạn không thể chọn
việc hiện hữu của bạn. Bạn đã có đó.
Hành động là chọn lựa.
Bạn có thể chọn, bạn có thể không chọn, bạn có thể làm “cái này,” bạn có thể
không làm “cái này.” Bạn có thể trở thành thánh nhân hay bạn có thể trở thành kẻ
trộm, nhưng tính thánh nhân của bạn và tính kẻ trộm của bạn cả hai đều là việc
làm. Bạn có thể chọn, bạn có thể thay đổi. Thánh nhân có thể trở thành kẻ trộm
và kẻ trộm có thể trở thành thánh nhân. Nhưng đó không phải là hiện hữu của bạn:
hiện hữu của bạn đi trước tính thánh nhân của bạn, tính kẻ trộm của bạn.
Bất kì khi nào bạn phải
làm cái gì đó, bạn phải đã có đó; bằng không bạn không thể làm được nó. Ai quản
lí? Ai cười? Ai ăn trộm? Ai trở thành thánh nhân? Hiện hữu phải đi trước mọi hoạt
động. Hoạt động có thể được chọn, nhưng hiện hữu không thể được chọn. Hiện hữu
là người chọn, không phải là cái được chọn, và bạn không thể chọn người chọn -
người đó đã có đó. Bạn không thể làm được bất kì cái gì về người đó. Nhớ điều
này: việc có, việc làm với bạn chỉ như chu vi có với trung tâm, nhưng bạn là
trung tâm.
Trung tâm này là cái
ngã, hay bạn có thể gọi nó là atman hay bất kì cái tên nào bạn thích. Trung tâm
này là điểm bên trong nhất của bạn. Làm sao đạt tới nó? Và chừng nào người ta
chưa đạt tới nó, chưa biết nó, chừng nào người ta chưa nhận ra nó, người ta
không thể đạt tới trạng thái phúc lạc cái là vĩnh hằng, người ta không thể biết
được cái bất từ, người ta không thể biết được điều thiêng liêng. Chừng nào người
ta chưa nhận ra trung tâm này, người ta sẽ vẫn còn trong khổ, đau khổ và chịu đựng.
Chu vi là địa ngục. Những kĩ thuật này là phương tiện để đi vào trong trung tâm
này.
Kĩ thuật thứ nhất:
Ngay khi ông có thôi thúc làm cái gì đó, dừng lại.
Tất cả những kĩ thuật
này đều liên quan tới việc dừng lại ở giữa. George Gurdjieff đã làm những kĩ
thuật này thành rất nổi tiếng ở phương Tây, nhưng ông ấy đã không nhận biết về
Vigyana Bhairava Mật Tông. Ông ấy đã học những kĩ thuật này ở Tây Tạng từ các lạt
ma Phật giáo. Ông ấy đã làm việc trên những kĩ thuật này ở phương Tây, và nhiều,
nhiều người tìm kiếm đã đi tới nhận ra trung tâm qua những kĩ thuật này. Ông ấy
đã gọi chúng là những bài tập dừng, nhưng nguồn của những bài tập này là
Vigyana Bhairava Mật Tông.
Phật tử đã học từ
Vigyana Bhairava. Người Sufis cũng có những bài tập như vậy; chúng cũng được
vay mượn từ Vigyana Bhairava. Về căn bản, đây là cuốn sách gốc về mọi kĩ thuật
được biết tới trên khắp thế giới.
Gurdjieff đã dùng nó
theo cách rất đơn giản. Chẳng hạn, ông ấy sẽ bảo học trò của ông ấy nhảy múa. Một
nhóm sẽ nhảy múa - một nhóm, chẳng hạn, hai mươi người sẽ nhảy múa - và đột
nhiên ông ấy sẽ nói, "Dừng lại!" Và khoảnh khắc Gurdjieff nói dừng lại,
họ phải dừng toàn bộ. Dù chỗ dừng sẽ làm ngã, họ phải dừng lại ngay ở đó. Không
thay đổi nào có thể được làm, không điều chỉnh nào có thể được làm. Nếu một
chân của bạn đang ở phía trên đất và bạn đang đứng trên một chân, bạn sẽ phải vẫn
còn đứng theo cách đó. Nếu bạn ngã, đó là chuyện khác, nhưng bạn không được cộng
tác với việc ngã. Nếu mắt bạn mở, chúng phải vẫn còn mở. Bây giờ bạn không thể
nhắm chúng lại. Nếu tự bản thân chúng nhắm, đó là chuyện khác. Nhưng khi có
liên quan tới bạn, một cách có ý thức bạn đã dừng lại, bạn đã trở thành hệt như
tượng đá.
Phép màu xảy ra vì
trong hoạt động, trong nhảy múa, trong chuyển động, khi đột nhiên bạn dừng lại,
kẽ hở xảy ra. Việc dừng đột ngột này của mọi hoạt động phân chia bạn thành hai:
thân thể bạn và bạn. Thân thể bạn và bạn đã trong chuyển động. Đột nhiên bạn dừng
lại. Thân thể có xu hướng chuyển động. Nó đã trong chuyển động, cho nên có đà;
bạn đã nhảy múa, và có đà. Thân thể không sẵn sàng cho việc dừng lại bất thần
này. Đột nhiên bạn cảm thấy rằng thân thể có thôi thúc làm cái gì đó, nhưng bạn
đã dừng. Kẽ hở đi vào sự tồn tại. Bạn cảm thấy thân thể bạn như cái gì đó xa
xăm, xa xôi, với thôi thúc chuyển động, với đà cho hoạt động. Và bởi vì bạn đã
dừng lại và bạn không hợp tác với thân thể và hoạt động của nó và thôi thúc của
nó, đà của nó, bạn trở nên tách rời khỏi nó.
Nhưng bạn có thể tự lừa
dối bản thân bạn. Hơi chút cộng tác và kẽ hở sẽ không xảy ra. Chẳng hạn, bạn cảm
thấy không thoải mái, nhưng thầy giáo đã nói, "Dừng lại!" Bạn đã nghe
thấy lời này, nhưng dầu vậy bạn làm cho bản thân bạn thoải mái và thế rồi bạn dừng.
Thế thì không cái gì sẽ xảy ra. Thế thì bạn đã lừa bản thân bạn, không lừa thầy
giáo, vì bạn bỏ lỡ vấn đề này. Toàn thể vấn đề của kĩ thuật này bị bỏ lỡ. Đột
nhiên, khi bạn nghe thấy lời “Dừng lại!” lập tức bạn phải dừng, không là bất kì
cái gì.
Có lẽ tư thế là bất
tiện, bạn sợ bạn có thể ngã xuống, bạn có thể làm gẫy xương. Nhưng bất kì cái
gì xảy ra, bây giờ nó không phải là mối quan ngại của bạn. Nếu bạn có bất kì mối
quan ngại nào, bạn sẽ lừa bản thân bạn. Việc trở thành chết bất thần này tạo ra
kẽ hở. Việc dừng lại là ở thân thể và người dừng là ở trung tâm; chu vi và
trung tâm là tách rời. Trong việc dừng lại đột ngột đó bạn có thể cảm thấy bản
thân bạn lần đầu tiên; bạn có thể cảm thấy trung tâm. Gurdjieff đã dùng kĩ thuật
này để giúp nhiều người.
Kĩ thuật này có nhiều
chiều; nó có thể được dùng theo nhiều cách. Nhưng trước hết cố hiểu cơ chế này.
Cơ chế này là đơn giản. Bạn đang trong hoạt động, và khi bạn trong hoạt động bạn
quên mất bản thân bạn hoàn toàn; hoạt động trở thành trung tâm của chú ý của bạn.
Ai đó mới chết, và bạn
đang than khóc, nước mắt đang rơi ròng ròng. Bạn đã quên mất bản thân bạn hoàn
toàn. Người đã chết đã trở thành trung tâm, và quanh trung tâm đó hoạt động này
đang xảy ra - việc khóc của bạn, việc than của bạn, nỗi buồn của bạn, nước mắt
của bạn. Nếu tôi đột nhiên nói với bạn, "Dừng lại!" và bạn dừng bản
thân bạn hoàn toàn, bạn sẽ được đem đi toàn bộ khỏi thân thể bạn và thực tại của
hoạt động. Bất kì khi nào bạn ở trong hoạt động, bạn ở trong nó, bị cuốn hút
sâu trong nó. Việc dừng lại đột ngột ném bạn ra khỏi cân bằng; nó ném bạn ra khỏi
hoạt động. Việc bị ném này đưa bạn tới trung tâm.
Bình thường, chúng ta
đang làm gì? Từ hoạt động này chúng ta chuyển sang hoạt động khác. Chúng ta
liên tục đi từ hoạt động này sang hoạt động khác, từ A sang B và từ B sang C.
Buổi sáng, khoảnh khắc bạn thức dậy, hoạt động đã bắt đầu. Bây giờ bạn sẽ hoạt
động cả ngày. Bạn sẽ thay đổi nhiều hoạt động, nhưng bạn sẽ không bất hoạt lấy
một khoảnh khắc. Làm sao để bất hoạt? Điều đó là khó. Và nếu bạn cố là bất hoạt,
nỗ lực của bạn để là bất hoạt sẽ trở thành hoạt động.
Có nhiều người đang cố
là bất hoạt. Họ ngồi trong tư thế Phật và họ cố là bất hoạt. Nhưng làm sao bạn
có thể cố là bất hoạt được? Chính nỗ lực này lại là hoạt động. Cho nên bạn có
thể cải tổ bất hoạt thành hoạt động. Bạn có thể ép buộc bản thân bạn là yên
tĩnh, tĩnh lặng, nhưng việc ép buộc đó là hoạt động của tâm trí. Đó là lí do tại
sao nhiều người thế cố gắng đi vào trong thiền nhưng không bao giờ đạt tới bất
kì chỗ nào - vì thiền của họ lại là hoạt động. Họ có thể thay đổi... Nếu bạn
hát bài hát bình thường, bạn bây giờ có thể đổi sang bài bhajan, sang bài ca
sùng kính. Bạn có thể hát chậm bây giờ, nhưng cả hai đều là các hoạt động. Bạn
đang chạy, bạn đang bước đi, bạn đang đọc - đây là các hoạt động. Bạn có thể cầu
nguyện - điều đó nữa cũng là hoạt động. Bạn chuyển từ hoạt động này sang hoạt động
khác.
Và với điều cuối cùng
trong đêm, khi bạn rơi vào trong giấc ngủ, bạn vẫn hoạt động; hoạt động đã
không dừng lại. Đó là lí do tại sao mơ xảy ra, vì hoạt động tiếp diễn. Bạn đã
rơi vào giấc ngủ, nhưng hoạt động vẫn tiếp tục. Trong tiềm thức bạn vẫn hoạt động
- làm mọi thứ, sở hữu mọi thứ, làm mất mọi thứ, di chuyển. Việc mơ nghĩa là bạn
đã rơi vào giấc ngủ vì nỗ lực, nhưng hoạt động vẫn liên tục có đó.
Chỉ đôi khi, trong
vài khoảnh khắc - và điều này đã trở thành ngày càng hiếm hoi cho người hiện đại
- chỉ trong vài khoảnh khắc việc mơ dừng lại và bạn ngủ toàn bộ. Nhưng thế thì
việc bất hoạt đó là vô ý thức. Bạn không có ý thức, bạn ngủ say. Hoạt động đã dừng
lại; bây giờ không có chu vi, bây giờ bạn ở trung tâm - nhưng bị kiệt sức toàn
bộ, chết toàn bộ, vô ý thức.
Đó là lí do tại sao
người Hindus bao giờ cũng nói rằng sushupti - giấc ngủ không mơ - và samadhi -
cực lạc tối thượng - là tương tự, là như nhau, với mỗi một khác biệt. Nhưng
khác biệt này là lớn: khác biệt là về nhận biết. Trong sushupti, trong giấc ngủ
không mơ, bạn ở trung tâm của hiện hữu của bạn - nhưng vô nhận biết. Trong
samadhi, trong cực lạc tối thượng, trong giai đoạn thiền tối thượng, bạn cũng ở
tại trung tâm - nhưng nhận biết. Đó là khác biệt, nhưng nó là khác biệt lớn, vì
nếu bạn vô nhận biết, cho dù bạn ở trung tâm điều đó là vô nghĩa. Nó làm tươi lại
bạn, nó làm cho bạn lại sống động hơn, nó cho bạn sức sống - vào buổi sáng bạn
cảm thấy tươi tắn và phúc lạc - nhưng nếu bạn vô nhận biết, cho dù bạn ở trung
tâm, cuộc sống của bạn vẫn còn như cũ.
Trong samadhi bạn đi
vào bản thân bạn có ý thức đầy đủ, tỉnh táo đầy đủ. Và một khi bạn ở tại trung
tâm tỉnh táo đầy đủ, bạn sẽ không bao giờ lại là như cũ. Bây giờ bạn sẽ biết bạn
là ai. Bây giờ bạn sẽ biết rằng của cải của bạn, hành động của bạn chỉ là trên
ngoại vi; chúng chỉ là gợn sóng, không phải là bản tính của bạn.
Cơ chế của những kĩ
thuật này về việc dừng lại là để ném bạn đột nhiên vào bất hoạt. Điểm này phải
tới một cách bất thần, vì nếu bạn cố là bất hoạt bạn sẽ biến nó thành hoạt động.
Cho nên đừng cố, và đột nhiên là bất hoạt. Đó là nghĩa của "Dừng lại!"
Bạn đang chạy và tôi nói, "Dừng lại!" Đừng cố, chỉ dừng lại! Nếu bạn
cố, bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề. Chẳng hạn, bạn đang ngồi đây. Nếu tôi nói dừng lại, thế
thì dừng ngay lập tức lúc đó và chỗ đó; không một khoảnh khắc nào bị bỏ lỡ. Nếu
bạn cố và điều chỉnh, và bạn lắng đọng và thế rồi nói, "Được, giờ mình sẽ
dừng," bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Đột nhiên là cơ bản, cho nên không làm bất kì
nỗ lực nào để dừng lại - chỉ dừng lại!
Bạn có thể thử điều
đó ở bất kì chỗ nào. Bạn đang tắm - đột nhiên ra lệnh cho bản thân bạn "Dừng
lại!" và dừng lại. Cho dù đó chỉ là trong một khoảnh khắc, bạn sẽ cảm thấy
một hiện tượng khác biệt xảy ra bên trong bạn. Bạn bị ném về trung tâm và đột
nhiên mọi thứ dừng lại - không chỉ thân thể. Khi thân thể dừng lại toàn bộ, tâm
trí bạn cũng dừng lại. Khi bạn nói, "Dừng lại!" thế thì đừng thở. Để
mọi thứ dừng lại... không thở, không chuyển động thân thể. Trong một khoảnh khắc
vẫn còn trong việc dừng lại này, và bạn sẽ cảm thấy bạn đã đột nhiên xuyên thấu,
với tốc độ tên lửa, tới trung tâm. Và ngay cả một thoáng nhìn là điều kì diệu,
cách mạng. Nó làm thay đổi bạn, và dần dần bạn có thể có nhiều thoáng nhìn rõ
ràng hơn về trung tâm. Đó là lí do tại sao bất hoạt không để được thực hành.
Dùng nó một cách bất thần, khi bạn vô nhận biết.
Cho nên thầy có thể
giúp ích. Đây là phương pháp nhóm. Gurdjieff đã dùng nó như phương pháp nhóm vì
nếu bạn nói "Dừng lại!" bạn có thể lừa bản thân bạn dễ dàng. Đầu tiên
làm cho bản thân bạn được thoải mái và thế rồi bạn nói "Dừng lại!"
Hay cho dù một cách có ý thức bạn đã không làm chuẩn bị gì cho nó, một cách vô
ý thức bạn có thể được chuẩn bị. Thế thì bạn có thể nói, "Bây giờ mình có
thể dừng lại." Nếu nó được làm bởi tâm trí, nếu có việc lập kế hoạch đằng
sau nó, nó là vô dụng; thế thì kĩ thuật này sẽ không có bất kì giúp đỡ nào. Cho
nên trong nhóm nó là tốt. Thầy làm việc cùng bạn, và thầy nói, "Dừng lại!"
Thầy sẽ tìm ra những khoảnh khắc khi bạn ở trong tư thế rất bất tiện, và thế rồi
một chớp nhoáng xảy ra, tia sét bất thần.
Hoạt động có thể được
thực hành; bất hoạt không thể được thực hành - và nếu bạn thực hành nó, nó trở
thành chỉ là hoạt động khác. Bạn có thể bất hoạt chỉ một cách bất thần. Đôi khi
chuyện xảy ra là bạn đang lái xe, và đột nhiên bạn cảm thấy sắp có tai nạn, rằng
chiếc xe kia đang tới gần xe bạn và chỉ trong một khoảnh khắc sẽ có va chạm. Đột
nhiên tâm trí bạn dừng lại, việc thở dừng lại, mọi thứ dừng lại. Nhiều lần thế
trong các tai nạn như vậy người ta bị ném về trung tâm. Nhưng bạn có thể bỏ lỡ
vấn đề ngay cả trong tai nạn.
Tôi đã ở trong xe và
có tai nạn, và một trong những tai nạn hay nhất có thể có. Ba người đã ở cùng
tôi, nhưng họ bỏ lỡ toàn thể sự việc hoàn toàn. Nó có thể đã là cách mạng trong
cuộc sống của họ, nhưng họ đã bỏ lỡ. Chiếc xe lao xuống lòng sông, vào lòng
sông khô cạn, từ cầu. Chiếc xe bị lật ngược toàn bộ, và ba người đi cùng tôi bắt
đầu kêu la; họ bắt đầu khóc.
Một người đàn bà có
đó và cô ấy khóc. Cô ấy ngồi ngay bên cạnh tôi và cô ấy khóc, "Tôi chết mất!
Tôi chết mất!"
Tôi bảo cô ấy,
"Nếu bạn chết, thế thì không người nào sẽ ở đây để nói điều này."
Nhưng cô ấy run rẩy,
và cô ấy nói, "Tôi chết mất! Điều gì sẽ xảy ra cho các con tôi?" Ngay
cả sau khi chúng tôi đã mang cô ấy ra khỏi chiếc xe, cô ấy vẫn run và nói cùng
một điều: "Cái gì sẽ xảy ra cho các con tôi? Tôi chết mất!" Phải mất
tới ít nhất nửa giờ cô ấy mới hoàn hồn trở lại.
Cô ấy đã bỏ lỡ vấn đề.
Nó đã là điều hay thế: đột nhiên cô ấy có thể đã dừng mọi thứ lại. Và người ta
không thể làm được bất kì cái gì. Chiếc xe bị rơi khỏi cầu, cho nên hoạt động của
cô ấy không được cần tới chút nào. Người ta không thể làm được bất kì cái gì.
Nhưng dầu vậy tâm trí có thể tạo ra hoạt động. Cô ấy bắt đầu nghĩ về con mình,
và thế rồi cô ấy bắt đầu than vãn, "Tôi chết mất!" Một khoảnh khắc
tinh tế đã bị bỏ lỡ. Trong những tình huống nguy hiểm, tâm trí tự động dừng lại.
Tại sao? Vì tâm trí là cái máy và nó có thể làm việc chỉ với những thứ thường lệ
- cái nó đã được huấn luyện để làm.
Bạn không thể huấn
luyện tâm trí bạn về tai nạn được, bằng không chúng sẽ không được gọi là tai nạn.
Nếu bạn sẵn sàng, nếu bạn đã trải qua diễn tập, thế thì chúng không phải là tai
nạn. ‘Tai nạn' ngụ ý rằng tâm trí không sẵn sàng làm bất kì cái gì. Sự việc là
bất thần thế, nó nhảy ra từ cái không biết - tâm trí không thể làm được bất kì
cái gì. Nó không sẵn sàng, nó không được huấn luyện cho điều đó. Nó nhất định dừng
lại chừng nào bạn chưa bắt đầu cái gì đó khác, chừng nào bạn chưa bắt đầu cái
gì đó mà trong đó bạn được huấn luyện.
Người đàn bà này, người
đã kêu khóc về con của cô ấy, đã không chăm chú chút nào tới điều đã xảy ra. Cô
ấy thậm chí đã không nhận biết rằng cô ấy còn sống. Khoảnh khắc hiện tại đã
không trong sự tập trung ý thức của cô ấy. Cô ấy đã di chuyển xa khỏi tình huống
này tới các con cô ấy, tới chết và tới các thứ khác. Cô ấy đã thoát đi. Khi có
liên quan tới sự chú ý của cô ấy, cô ấy đã thoát khỏi tình huống này hoàn toàn.
Nhưng khi có liên quan tới tình huống, không cái gì có thể được làm; người ta chỉ có thể nhận biết. Bất kì cái gì đã xảy ra đều đã xảy ra. Người ta chỉ có thể nhận biết. Khi có liên quan tới khoảnh khắc hiện tại, trong tai nạn bạn có thể làm được gì? Nó đã ở bên ngoài bạn, và tâm trí không được chuẩn bị cho điều đó. Tâm trí không thể vận hành được, cho nên tâm trí dừng lại.
Đó là lí do tại sao
nguy hiểm có hấp dẫn bí mật, hấp dẫn cố hữu: chúng là những khoảnh khắc mang
tính thiền. Nếu bạn đua xe và tốc độ lên tới hơn một trăm năm mươi ki lô mét một
giờ, và thế rồi hơn một trăm sáu mươi và thế rồi hơn một trăm bẩy mươi và thế rồi
hơn một trăm tám mươi, thế rồi tình huống tới trong đó bất kì cái gì cũng có thể
xảy ra và bạn sẽ không có khả năng làm bất kì cái gì. Bây giờ thực sự, chiếc xe
ở ngoài sự kiểm soát, đi ra ngoài kiểm soát. Đột nhiên tâm trí không thể vận
hành được; nó không sẵn sàng cho điều đó. Đó là chấn động về tốc độ - vì im lặng
bò vào, bạn bị ném về trung tâm.
Những kĩ thuật này
giúp bạn di chuyển về trung tâm mà không có bất kì tai nạn nào, không có bất kì
nguy hiểm nào. Nhưng nhớ, bạn không thể thực hành chúng. Khi tôi nói bạn không
thể thực hành chúng, tôi ngụ ý gì? Theo một cách nào đó bạn có thể thực hành
chúng: đột nhiên bạn có thể dừng lại. Nhưng việc dừng lại phải bất thần, bạn phải
không được chuẩn bị cho điều đó. Bạn phải không nghĩ về nó và lập kế hoạch cho
nó và nói rằng "Vào mười hai giờ mình sẽ dừng lại." Để cho cái không
biết xảy ra cho bạn khi bạn không được chuẩn bị. Đi vào trong cái không biết,
cái không được lập bản đồ, mà không có tri thức nào. Đây là một kĩ thuật: Ngay
khi ông có thôi thúc làm cái gì đó, dừng lại. Đây là một chiều.
Chẳng hạn, bạn có
thôi thúc hắt hơi. Bạn cảm thấy rằng thôi thúc này đang tới, bạn cảm thấy hắt
hơi đang tới. Bây giờ một khoảnh khắc tới khi bạn không thể làm được bất kì cái
gì - nó sẽ xảy ra. Nhưng trong chính chỗ bắt đầu của cảm giác này, khi bạn cảm
thấy cảm giác hắt hơi sắp tới, khoành khắc bạn trở nên nhận biết, dừng lại! Bạn
có thể làm được gì? Bạn có thể dừng việc hắt hơi được không? Nếu bạn cố dừng hắt
hơi, hắt hơi sẽ tới sớm hơn, vì việc dừng lại sẽ làm cho tâm trí bạn ý thức nhiều
hơn về nó và bạn sẽ cảm thấy cảm giác này nhiều hơn. Bạn sẽ trở nên nhạy cảm
hơn, toàn bộ chú ý của bạn sẽ có đó, và chú ý đó sẽ giúp cho hắt hơi tới sớm
hơn.
Nó sẽ trở thành không
thể chịu nổi. Bạn không thể dừng việc hắt hơi một cách trực tiếp, nhưng bạn có
thể dừng bản thân bạn.
Bạn có thể làm gì? Bạn
cảm thấy cảm giác rằng hắt hơi đang tới: dừng lại! Đừng cố dừng hắt hơi, bạn chỉ
dừng bản thân bạn. Đừng làm bất kì cái gì. Vẫn còn hoàn toàn bất động, thậm chí
không có hơi thở của bạn đi vào hay đi ra. Trong một khoảnh khắc, dừng lại, và
bạn sẽ cảm thấy rằng thôi thúc này đã đi lui, rằng nó đã bỏ đi. Và trong việc bỏ
đi của thôi thúc này một năng lượng tinh tế được xả ra mà được dùng trong việc
đi hướng tới trung tâm, vì trong hắt hơi bạn ném ra năng lượng nào đó - trong bất
kì thôi thúc nào.
‘Thôi thúc' ngụ ý bạn
bị nặng gánh với năng lượng nào đó mà bạn không thể dùng hay không thể hấp thu.
Nó muốn đi ra, nó muốn được tống ra; bạn muốn sự giảm nhẹ. Đó là lí do tại sao
sau khi bạn hắt hơi bạn sẽ cảm thấy thoải mái, sự thoải mái tinh tế. Không cái
gì đã xảy ra, bạn đã đơn giản xả ra năng lượng nào đó mà đã là dư thừa, gánh nặng.
Bây giờ nó không còn đó nữa; bạn được giảm nhẹ về nó. Thế thì bạn cảm thấy sự
thảnh thơi tinh tế bên trong.
Đó là lí do tại sao
các nhà sinh lí học, Pavlov, B. F. Skinner và những người khác, nói dục cũng giống
như việc hắt hơi. Họ nói về mặt sinh lí không có khác biệt, dục chỉ như việc hắt
hơi. Bạn bị đè nặng bởi năng lượng; bạn muốn tống nó ra. Một khi nó được tống
ra bộ máy của bạn thảnh thơi, bạn trở nên không bị nặng gánh. Thế thì bạn cảm
thấy thoải mái. Cảm giác thoải mái đó chỉ là việc xả ra, theo các nhà sinh lí học,
và như khi sinh lí học tiến triển họ là đúng. Bất kì khi nào bạn có thôi thúc
nào đó, Ngay khi ông có thôi thúc làm cái gì đó, dừng lại! Không chỉ với thôi
thúc sinh lí, bất kì thôi thúc nào đều có thể được dùng.
Chẳng hạn, bạn định
đi uống cốc nước. Bạn đã chạm vào nước, vào cốc - đột nhiên dừng lại. Để tay ở
đó, để ham muốn uống, cơn khát ở đó bên trong, nhưng bạn dừng hoàn toàn. Cốc ở
bên ngoài, cơn khát ở bên trong; tay đang trên cốc, mắt đang nhìn cốc - đột
nhiên dừng lại. Không thở, không chuyển động, dường như bạn đã trở nên chết.
Chính thôi thúc này, cơn khát này, sẽ xả ra năng lượng, và năng lượng đó được
dùng để đi tới trung tâm. Bạn sẽ bị ném về trung tâm. Tại sao? Vì bất kì thôi
thúc nào cũng là chuyển động hướng ra ngoài. Nhớ, ‘thôi thúc' ngụ ý năng lượng
đi ra ngoài.
Nhớ điều khác: năng
lượng bao giờ cũng trong chuyển động - hoặc đi ra hoặc đi vào. Năng lượng không
bao giờ có thể tĩnh tại. Đây là qui luật. Nếu bạn hiểu qui luật, thế thì cơ chế
của kĩ thuật này sẽ là dễ dàng. Năng lượng bao giờ cũng trong chuyển động. Hoặc
nó đi ra hoặc đi vào; năng lượng không bao giờ có thể tĩnh tại. Nếu nó tĩnh tại,
nó không phải là năng lượng, và không có gì mà không là năng lượng, cho nên mọi
thứ đều đang chuyển động ở đâu đó.
Khi một thôi thúc, bất
kì thôi thúc nào tới với bạn, nó ngụ ý năng lượng đang đi ra. Đó là lí do tại
sao tay bạn đưa tới cốc - bạn đã di chuyển ra. Ham muốn đã tới để làm cái gì
đó. Mọi hoạt động đều là các chuyển động hướng tới cái là bên ngoài từ cái là
bên trong - chuyển động từ bên trong tới bên ngoài.
Khi bạn dừng một cách
bất thần, năng lượng không thể tĩnh tại trong bạn. Bạn đã trở thành tĩnh tại,
nhưng năng lượng không thể tĩnh tại trong bạn, và cơ chế qua đó nó di chuyển ra
là không chết, nó đã dừng lại. Cho nên năng lượng có thể làm cái gì? Năng lượng
không thể làm bất kì khác hơn di chuyển vào trong. Năng lượng không thể tĩnh tại.
Nó đã đi ra. Bạn đã dừng lại, cơ chế này đã dừng lại, nhưng cơ chế mà có thể dẫn
nó đi tới trung tâm là có đó. Năng lượng này sẽ di chuyển vào bên trong.
Bạn đang chuyển đổi
năng lượng của bạn và thay đổi chiều hướng của nó mọi khoảnh khắc mà không biết
điều đó. Bạn giận, và bạn cảm thấy phải đánh ai đó hay phải phá cái gì đó hay
làm cái gì đó bạo hành - thử điều này đi. Lấy người nào đó - bạn của bạn, vợ bạn,
con bạn, bất kì người nào - và ôm, hôn hay ôm choàng người đó. Bạn giận, bạn định
phá cái gì đó; bạn muốn làm điều bạo hành nào đó. Tâm trí bạn có tính phá huỷ;
năng lượng đã đi hướng tới bạo hành. Yêu ai đó ngay lập tức đi.
Lúc ban đầu bạn có thể
cảm thấy rằng điều này chỉ là diễn kịch. Bạn sẽ tự hỏi, "Làm sao mình có
thể yêu được? Làm sao mình có thể yêu trong khoảnh khắc này? Mình đang giận!"
Bạn không biết cơ chế này. Trong khoảnh khắc này bạn có thể yêu sâu sắc bởi vì
năng lượng đã phát khởi, nó đã nảy sinh. Nó đã đi tới điểm mà nó muốn được diễn
đạt, và năng lượng cần chuyển động. Nếu bạn chỉ bắt đầu yêu ai đó, cùng năng lượng
này sẽ đi vào trong yêu và bạn sẽ cảm thấy việc xô ra của năng lượng mà bạn có
thể đã không cảm thấy.
Có những người không
thể đi vào trong yêu chừng nào họ chưa giận, chừng nào họ chưa mãnh liệt. Có những
người chỉ có thể đi vào trong yêu sâu sắc khi năng lượng của họ đang di chuyển
một cách mãnh liệt. Bạn có thể đã không quan sát, nhưng điều đó xảy ra hàng
ngày: các đôi sẽ đánh nhau trước khi họ làm tình. Vợ và chồng đánh nhau, trở
nên giận, trở nên kịch liệt, và thế rồi họ làm tình, và họ có thể đã không hiểu
cái gì đã xảy ra. Thế rồi nó trở thành thói quen máy móc - bất kì khi nào họ
đánh nhau họ sẽ yêu. Và ngày họ không đánh nhau họ sẽ không có thể yêu.
Đặc biệt trong các
làng Ấn Độ, nơi các bà vợ vẫn còn bị đánh, nếu ông chồng nào đó dừng đánh vợ
mình, điều đó được biết là bây giờ anh ta đã dừng yêu cô ấy. Và ngay cả các bà
vợ cũng hiểu rằng nếu chồng đã trở nên bất bạo hành toàn bộ hướng tới họ, điều
đó có nghĩa là tình yêu đã chấm dứt. Anh ta không đánh, cho nên điều đó nghĩa
là anh ta không yêu.
Tại sao? Tại sao đánh
được liên kết thế với yêu? Nó được liên kết bởi vì cùng năng lượng có thể chuyển
vào các chiều khác nhau. Bạn có thể gọi nó là "yêu" hay
"ghét." Chúng có vẻ đối lập, nhưng chúng không đối lập thế, vì cùng
năng lượng di chuyển. Cho nên một người trở nên không có năng lực ghét trở
thành không có năng lực yêu, theo định nghĩa của bạn về yêu. Người không thể giận
dữ bạo hành trở thành không có năng lực yêu, điều này bạn biết. Người đó có thể
có năng lực của phẩm chất yêu khác, nhưng điều đó không phải là yêu của bạn. Vị
phật yêu, nhưng yêu đó là khác toàn bộ. Đó là lí do tại sao Phật gọi nó là từ
bi; ông ấy không bao giờ gọi nó là yêu. Nó giống từ bi nhiều hơn, ít giống yêu
của bạn, vì yêu của bạn ngụ ý ghét, giận, bạo hành.
Năng lượng có thể di
chuyển, có thể đổi hướng. Nó có thể trở thành ghét, nó có thể trở thành yêu -
cùng năng lượng đó. Và cùng năng lượng đó có thể di chuyển vào trong nữa, cho
nên bất kì khi nào bạn có thôi thúc để làm cái gì đó, Dừng lại! Đây không phải
là đè nén. Bạn không đè nén bất kì cái gì, bạn chỉ chơi với năng lượng - chỉ
chơi với năng lượng và biết cách làm việc của nó, cách nó làm việc ở bên trong.
Nhưng nhớ, thôi thúc phải là thực và đích thực; bằng không thì không cái gì sẽ
xảy ra.
Chẳng hạn, khi không
có khát bạn đi tới cốc nước và rồi đột nhiên bạn dừng lại. Không cái gì sẽ xảy
ra vì không có gì để xảy ra - năng lượng không chuyển động. Bạn đang cảm thấy
yêu hướng tới vợ bạn, chồng bạn, bạn của bạn. Bạn muốn ôm, hôn - dừng lại!
Nhưng thôi thúc phải có đó một cách đích thực. Nếu thôi thúc không có đó và bạn
chỉ đi an ủi ai đó, hôn vì cái hôn được mong đợi, và thế rồi bạn dừng lại, thế
thì không cái gì sẽ xảy ra vì không cái gì đang chuyển động bên trong.
Cho nên đầu tiên nhớ,
thôi thúc phải là đích thực, thực. Chỉ với thôi thúc thực năng lượng mới chuyển,
và khi thôi thúc thực đột nhiên bị dừng lại, năng lượng trở nên bị treo. Không
có hướng nào để từ đó chuyển đi, nó quay vào trong. Nó phải chuyển đi, nó không
thể vẫn còn ở đó.
Nhưng chúng ta giả tới
mức không cái gì dường như là thực. Bạn ăn bữa ăn vì đồng hồ, vì thời gian,
không vì cơn đói. Cho nên nếu bạn dừng, không cái gì sẽ xảy ra vì thực sự đã
không có đói đằng sau nó, không có thôi thúc. Không năng lượng nào đã chuyển ở
đó. Đó là lí do tại sao nếu bạn ăn bữa ăn vào một giờ, đến một giờ bạn sẽ cảm
thấy đói. Nhưng đói này là giả; nó chỉ là thói quen máy móc, chỉ là thói quen
chết. Thân thể bạn không đói. Nếu bạn không ăn bạn sẽ cảm thấy cái gì đó bị thiếu,
nhưng nếu bạn có thể không ăn trong một giờ, bạn sẽ quên nó, cơn đói sẽ lắng dịu
đi.
Cơn đói thực sẽ phát
triển nhiều hơn; nó nhất định phát triển. Nếu cơn đói của bạn là thực, thế thì
vào hai giờ bạn sẽ cảm thấy đói hơn. Nếu cơn đói là giả, thế thì lúc hai giờ bạn
đã hoàn toàn quên mất. Thực sự, sẽ không có đói lúc hai giờ. Cho dù bạn muốn
ăn, bây giờ bạn sẽ không cảm thấy đói. Cơn đói chỉ là cảm giác giả, máy móc.
Không năng lượng nào đã chuyển, đó chỉ là tâm trí nói với bạn rằng bây giờ là
giờ ăn, cho nên ăn đi.
Nếu bạn cảm thấy buồn
ngủ, dừng lại! Nhưng cảm giác phải là thực; đó là vấn đề. Và đó là vấn đề cho
chúng ta bây giờ. Nó đã không là vậy vào thời của Shiva. Khi Vigyana Bhairava Mật
Tông được thuyết giảng lần đầu tiên, nó đã không là vậy. Con người đã là đích
thực, nhân loại đã là thực, thuần khiết, không cái gì là giả về nó. Với chúng
ta mọi thứ đều là giả. Bạn giả vờ rằng bạn yêu; bạn giả vờ rằng bạn giận. Bạn
liên tục giả vờ và thế rồi bạn quên bản thân bạn liệu bạn có đang giả vờ hay liệu
bất kì cái gì thực còn lại không. Bạn không bao giờ nói cái gì đang ở trong bạn,
bạn không bao giờ diễn đạt nó. Bạn liên tục diễn đạt cái không có đó. Quan sát
bản thân bạn và bạn sẽ đi tới biết điều đó.
Bạn nói cái gì đó,
nhưng bạn cảm thấy cái gì đó khác. Thực sự, bạn muốn nói điều đối lập hoàn
toàn, nhưng nếu bạn nói điều thực bạn sẽ trở thành không khớp toàn bộ - vì toàn
xã hội là giả, và trong xã hội giả bạn có thể tồn tại chỉ như người giả. Càng
được điều chỉnh, càng giả hơn, vì nếu bạn muốn là thực bạn sẽ cảm thấy không ăn
khớp.
Đó là lí do tại sao từ
bỏ đi vào trong sự tồn tại, vì xã hội giả. Phật đã phải bỏ đi không phải bởi vì
xã hội có bất kì nghĩa khẳng định nào, mà chỉ là một nghĩa phủ định - vì với xã
hội giả bạn không thể là thực được. Hay vào mọi khoảnh khắc bạn đều ở trong vật
lộn thường xuyên, không cần thiết và tiêu tán năng lượng. Cho nên bỏ cái không
thực, bỏ cái giả, để cho bạn có thể là thực. Đó là lí do cơ bản cho mọi từ bỏ.
Nhưng quan sát bản
thân bạn mà xem, bạn không thực làm sao. Quan sát tâm trí kép. Bạn đang nói cái
gì đó, nhưng bạn lại cảm thấy cái hoàn toàn đối ngược. Đồng thời, bạn đang nói
điều này trong tâm trí và cái gì đó khác ở bên ngoài. Do vậy, nếu bạn dừng bất
kì cái gì mà không thực, kĩ thuật này sẽ không giúp ích. Cho nên tìm ra cái gì
đó đích thực về bản thân bạn và thử dừng điều đó lại. Không phải mọi thứ đã trở
thành giả, nhiều thứ vẫn là thực. May mắn, đôi khi mọi người đều là thực; trong
khoảnh khắc nào đó mọi người là thực. Thế thì dừng nó lại.
Bạn đang cảm thấy giận,
và bạn cảm thấy nó là thực. Bạn sắp sửa phá cái gì đó, đánh con bạn, hay làm
cái gì đó: Dừng lại! Nhưng không dừng có cân nhắc. Không nói, "Giận là xấu,
cho nên mình phải dừng" - không ! Không nói, "Điều này sẽ không giúp
đỡ cho đứa trẻ, cho nên mình sẽ dừng lại." Không cân nhắc tâm trí nào là
được cần, vì nếu bạn cân nhắc, thế thì năng lượng đã chuyển vào trong cân nhắc
rồi. Đây là cơ chế bên trong.
Nếu bạn nói,
"Mình phải không đánh con vì điều đó sẽ không làm điều gì tốt cho nó, và
điều này cũng không tốt cho mình nữa. Điều này là vô dụng và điều này không bao
giờ giúp ích," cùng năng lượng mà sắp trở thành giận đã trở thành cân nhắc.
Bây giờ bạn đã cân nhắc toàn thể sự việc, và năng lượng này đã lắng xuống. Nó
đã chuyển vào cân nhắc, vào suy nghĩ. Thế rồi bạn dừng lại, nhưng thế thì không
có năng lượng nào chuyển vào. Khi bạn cảm thấy giận, đừng cân nhắc nó, đừng
nghĩ về nó là tốt hay xấu; đừng nghĩ chút nào. Đột nhiên nhớ kĩ thuật này và dừng
lại!
Giận là năng lượng
thuần khiết... không cái gì xấu, không cái gì tốt. Nó có thể trở thành tốt, nó
có thể trở thành xấu - điều đó sẽ tuỳ thuộc vào kết quả, không vào năng lượng.
Nó có thể trở thành xấu nếu nó đi ra và phá huỷ cái gì đó, nếu nó trở thành có
tính phá huỷ. Nó có thể trở thành cực lạc đẹp nếu nó chuyển vào bên trong và
ném bạn vào trung tâm; nó có thể trở thành hoa. Năng lượng đơn giản là năng lượng
- thuần khiết, hồn nhiên, trung lập. Không cân nhắc nó. Bạn định làm cái gì đó
- đừng nghĩ, đơn giản dừng lại và thế rồi vẫn còn được dừng lại. Trong việc còn
lại đó bạn sẽ có thoáng nhìn về trung tâm bên trong. Bạn sẽ quên ngoại vi và
trung tâm sẽ tới trong cái nhìn của bạn.
Cũng như bạn có thôi
thúc để làm cái gì đó, Dừng lại! Thử nó đi. Nhớ ba điều... Một, thử nó chỉ khi
thôi thúc thực có đó. Thứ hai, không nghĩ về việc dừng lại, chỉ dừng lại. Và thứ
ba, đợi! Khi bạn đã dừng lại, không thở, không chuyển động - đợi và xem cái gì
xảy ra. Không cố. Khi tôi nói đợi, tôi ngụ ý bây giờ không cố nghĩ về trung tâm
bên trong. Thế thì bạn sẽ lại bỏ lỡ. Không nghĩ về cái ngã, về atman. Không
nghĩ rằng bây giờ thoáng nhìn có đó, bây giờ thoáng nhìn đang tới. Không nghĩ,
chỉ đợi. Để cho thôi thúc, năng lượng tự nó chuyển động. Nếu bạn bắt đầu nghĩ về
brahman và atman và trung tâm, năng lượng sẽ chuyển vào trong suy nghĩ này.
Bạn có thể làm lãng
phí năng lượng bên trong này một cách rất đơn giản. Chỉ một ý nghĩ sẽ là đủ để
cho nó một hướng; thế thì bạn sẽ liên tục suy nghĩ. Khi tôi nói dừng lại, nó ngụ
ý dừng toàn bộ, đầy đủ. Không cái gì chuyển động, dường như toàn thể thời gian
đã dừng lại. Không có chuyển động - bạn đơn giản hiện hữu! Trong sự tồn tại đơn
giản đó, đột nhiên trung tâm bùng nổ.
Kĩ thuật thứ hai:
Khi ham muốn nào đó tới,
xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.
Đây là chiều hướng
khác của cùng kĩ thuật này. Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột
nhiên, bỏ nó. Bạn cảm thấy muốn - muốn về dục, muốn về yêu, muốn về thức ăn, bất
kì cái gì. Bạn cảm thấy một ham muốn: xem xét nó. Khi kinh này nói xem xét nó,
điều đó ngụ ý không nghĩ ủng hộ hay chống đối nó, chỉ xem xét ham muốn này, nó
là gì.
Ham muốn dục tới với
tâm trí. Bạn nói, "Điều này là xấu." Đây không phải là xem xét. Bạn
đã được dạy rằng điều này là xấu, cho nên bạn không xem xét ham muốn này, bạn
tra cứu kinh sách, bạn tra cứu quá khứ - các thầy giáo quá khứ, các rishi - hiền
nhân. Bạn không xem xét bản thân ham muốn này, bạn đang xem xét cái gì đó khác.
Bạn đang xem xét nhiều thứ; ước định của bạn, việc dạy dỗ, giáo dục, văn hoá,
văn minh, tôn giáo - nhưng không xem xét ham muốn này.
Ham muốn đơn giản này
đã tới. Không mang tâm trí, quá khứ, giáo dục, ước định vào; không mang các giá
trị vào. Chỉ xem xét ham muốn này - nó là gì. Nếu tâm trí bạn có thể được gột
đi hoàn toàn mọi điều đã được trao cho bạn bởi xã hội, mọi điều mà bố mẹ bạn đã
trao cho bạn - giáo dục, văn hoá - nếu toàn bộ tâm trí bạn có thể được gột đi,
ham muốn về dục sẽ nảy sinh. Nó sẽ nảy sinh, vì ham muốn đó không được trao cho
bạn bởi xã hội. Ham muốn đó là sẵn có về mặt sinh học; nó ở trong bạn.
Chẳng hạn, nếu đứa trẻ
được sinh ra và không được dạy cho ngôn ngữ nào, đứa trẻ sẽ không bọc bất kì
ngôn ngữ nào. Nó sẽ vẫn còn không có ngôn ngữ. Ngôn ngữ là hiện tượng xã hội;
điều đó phải được dạy. Nhưng khi khoảnh khắc đúng tới, đứa trẻ sẽ cảm thấy ham
muốn dục. Điều đó không phải là hiện tượng xã hội, nó là có sẵn về sinh học.
Ham muốn này sẽ tới vào khoảnh khắc chín muồi đúng. Nó không có tính xã hội, nó
có tính sinh học - sâu hơn. Nó được dựng sẵn trong các tế bào của bạn.
Vì bạn được sinh ra từ
dục, mọi tế bào của thân thể bạn đều là tế bào dục; bạn bao gồm các tế bào dục.
Chừng nào sinh học của bạn còn chưa thể được tẩy đi hoàn toàn, ham muốn này sẽ
có đó. Nó sẽ tới - nó đã có đó. Khi đứa trẻ được sinh ra ham muốn này đã có đó,
vì đứa trẻ là sản phẩm phụ của việc gặp gỡ dục. Nó tới qua dục; toàn thân nó được
xây dựng bằng các tế bào dục. Ham muốn có đó, chỉ thời gian được cần trước khi
thân thể nó trở nên đủ chín để cảm thấy ham muốn đó, để làm cho ham muốn đó có
hiệu lực. Ham muốn sẽ có đó dù bạn được dạy rằng dục là xấu hay tốt, dù bạn
không được dạy rằng dục là địa ngục hay cõi trời, dù bạn được dạy theo cách này
hay cách nọ, ủng hộ hay chống đối - vì cả hai đều là việc dạy.
Các truyền thống cổ,
các tôn giáo cổ, đặc biệt Ki tô giáo, họ liên tục thuyết giảng chống lại dục.
Các phái mới của những người hippies và yippies và những người khác đã bắt đầu
phong trào đối lập. Họ nói dục là tốt, dục là cực lạc, dục là điều thực duy nhất
trên thế giới. Cả hai đều là các giáo lí. Đừng xem xét ham muốn của bạn theo
giáo lí nào đó. Chỉ xem xét ham muốn trong sự thuần khiết của nó, như nó vậy -
một sự kiện. Không diễn giải nó.
Xem xét ở đây ngụ ý
không diễn giải, nhưng nhìn vào sự kiện như nó vậy. Ham muốn có đó: nhìn vào nó
một cách trực tiếp, tức khắc. Không đem ý nghĩ hay ý tưởng của bạn vào, vì
không ý nghĩ nào là của bạn và không ý tưởng nào là của bạn. Mọi thứ đã được
trao cho bạn, mọi ý tưởng đều là thứ vay mượn. Không ý nghĩ nào là nguyên bản -
không ý nghĩ nào có thể là nguyên bản. Đừng mang vào suy nghĩ, cứ nhìn vào ham
muốn này, vào nó là gì, dường như bạn không biết gì về nó. Đối diện với nó đi!
Đương đầu với nó! Đó là điều được ngụ ý bởi xem xét nó.
Khi ham muốn nào đó tới,
xem xét nó. Chỉ nhìn vào sự kiện này - vào nó là gì. Không may, đó là một trong
những điều khó làm nhất. So sánh với điều này, việc lên tới mặt trăng không khó
thế hay việc lên tới đỉnh Everest là không khó thế. Nó phức tạp cao độ - lên tới
mặt trăng là hiện tượng phức tạp cao, phức tạp vô hạn, rất phức tạp. Nhưng so với
sự kiện về tâm trí bên trong thì nó không là gì cả, vì tâm trí dính líu tinh vi
thế vào mọi thứ bạn làm. Nó bao giờ cũng có đó. Nhìn vào lời này... Nếu tôi
nói, "Dục," khoảnh khắc tôi nói nó bạn đã quyết định ủng hộ hay chống
lại. Khoảnh khắc tôi nói, "Dục," bạn đã diễn giải: "Điều này là
không tốt. Điều này là xấu." Hay, "Điều này là tốt." Bạn đã diễn
giải ngay cả từ này.
Nhiều người tới tôi
khi cuốn sách Từ dục tới siêu tâm thức được xuất bản. Họ tới và họ nói,
"Xin đổi tiêu đề sách. Chính từ ‘dục' làm cho họ bị rối - họ đã không đọc
cuốn sách. Và những người đã đọc cuốn sách cũng nói thay đổi tiêu đề đi.
Tại sao? Chính từ này
cho bạn diễn giải nào đó. Tâm trí có tính diễn giải tới mức nếu tôi nói "Nước
chanh," nước bọt của bạn bắt đầu chảy ra. Bạn đã diễn giải từ này. Trong từ
‘nước chanh’ không có gì như chanh, nhưng nước dãi của bạn bắt đầu chảy. Nếu
tôi đợi vài khoảnh khắc, bạn sẽ trở nên không thoải mái vì bạn sẽ phải nuốt.
Tâm trí đã diễn giải; nó đã bước vào. Ngay cả với các từ bạn không thể vẫn còn
tách rời, không diễn giải. Điều đó sẽ là rất khó, khi ham muốn nảy sinh, vẫn
còn tách rời, vẫn còn chỉ là người quan sát bình thản, bình tĩnh và yên tĩnh,
nhìn vào sự kiện này, không diễn giải nó.
Tôi nói, "Người
này là người Mô ha mét giáo." Khoảnh khắc tôi nói, "Người này là người
Mô ha mét giáo," người Hindu đã nghĩ rằng người này là xấu. Nếu tôi nói,
"Người này là người Do Thái," người Ki tô giáo đã quyết định rằng người
này là không tốt. Chính từ ‘Do Thái', và trong tâm trí người Ki tô giáo diễn giải
kéo tới; ý tưởng truyền thống, qui ước nhảy vụt ra. Người Do Thái này không được
xem xét, diễn giải cũ sẽ phải được ấn định lên người Do Thái này.
Mọi người Do Thái đều
là người Do Thái khác. Mọi người Hindu là cá nhân khác, duy nhất. Bạn không thể
diễn giải người đó vì bạn biết người Hindu khác. Bạn có thể đã đi tới kết luận
rằng mọi người Hindus bạn đã biết đều là xấu, nhưng người Hindu này không trong
kinh nghiệm của bạn. Bạn đang diễn giải người Hindu này tương ứng với kinh nghiệm
quá khứ của bạn. Đừng diễn giải, diễn giải là không xem xét. Xem xét ngụ ý xem
xét sự kiện này - tuyệt đối sự kiện này. Vẫn còn với sự kiện này.
Các rishi đã nói rằng
dục là xấu. Nó có thể đã là xấu với họ; bạn không biết. Bạn có ham muốn, ham muốn
tươi tắn, với bạn. Xem xét nó, nhìn nó, chăm chú về nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ
nó.
Có hai phần của kĩ
thuật này. Thứ nhất, vẫn còn cùng sự kiện - nhận biết, chăm chú về điều đang xảy
ra. Khi bạn cảm thấy ham muốn dục, cái gì đang xảy ra trong bạn? Nhìn cách bạn
trở nên hừng hực, cách thân thể bạn bắt đầu run lên, cách bạn cảm thấy cơn điên
bất thần bò vào, cách bạn cảm thấy dường như bạn bị sở hữu bởi cái gì đó khác.
Cảm thấy nó, xem xét nó. Không thực thi bất kì phán xét nào, chỉ đi vào trong sự
kiện này - sự kiện về ham muốn dục. Không nói nó là xấu!
Nếu bạn đã nói điều
đó, xem xét này đã dừng lại, bạn đã đóng chiếc cửa. Bây giờ mặt bạn không hướng
tới ham muốn này - lưng bạn hướng tới. Bạn đã di chuyển ra xa khỏi nó. Bạn đã bỏ
lỡ khoảnh khắc trong đó bạn có thể đã đi sâu vào trong tầng sinh học của sự hiện
hữu. Bạn đang bám lấy tầng xã hội, là tầng trên nhất.
Dục là sâu hơn
shastras - kinh sách - vì nó mang tính sinh học. Nếu mọi shastras có thể bị phá
huỷ - và chúng có thể bị phá huỷ, nhiều lần chúng đã bị phá huỷ - diễn giải của
bạn sẽ bị mất. Nhưng dục sẽ còn lại; nó là sâu hơn. Đừng mang những thứ hời hợt
vào. Chỉ xem xét sự kiện và di chuyển vào trong, và cảm thấy cái gì đang xảy ra
cho bạn. Điều đã xảy ra cho các rishi đặc biệt, cho Mohammed và Mahavir, là
không liên quan. Cái gì đang xảy ra cho bạn chính khoảnh khắc này? Khoảnh khắc
sống động này, cái gì đang xảy ra cho bạn?
Xem xét nó, quan sát
nó. Và thế rồi phần thứ hai... điều này thực sự hay. Shiva nói, Thế rồi, đột nhiên,
bỏ nó.
Đột nhiên - nhớ.
Không nói, "Điều này là xấu, cho nên mình sẽ bỏ nó. Mình sẽ không di chuyển
cùng ý tưởng này, ham muốn này. Điều này là xấu, điều này là tội lỗi, cho nên
mình sẽ dừng nó lại, mình sẽ đè nén nó." Thế thì việc đè nén sẽ xảy ra, nhưng
không phải là trạng thái thiền của tâm trí. Và đè nén thực sự đang tạo ra sự hiện
diện và tâm trí bị lừa dối bởi bàn tay riêng của bạn.
Đè nén có tính tâm
lí. Bạn đang làm rối toàn thể cơ chế và đè nén năng lượng, cái sắp buột ra vào
bất kì ngày nào. Năng lượng có đó, bạn đã đơn giản đè nén nó. Nó đã không di
chuyển ra, nó đã không di chuyển vào, bạn đã đơn giản đè nén nó. Nó đã đơn giản
di chuyển sang bên. Nó sẽ chờ đợi và nó sẽ trở thành suy đồi, và năng lượng suy
đồi là vấn đề cơ bản với con người.
Bệnh tâm lí là sản phẩm
phụ của năng lượng bị suy đồi. Thế thì nó sẽ lấy hình dạng, hình tướng mà thậm
chí không thể nào tưởng tượng được, và trong những hình tướng đó nó sẽ lại cố
được diễn đạt. Và khi nó được diễn đạt dưới dạng suy đồi, nó dẫn bạn vào đau khổ
rất, rất sâu, vì không có thoả mãn trong bất kì hình tướng suy đồi nào. Và bạn
không thể vẫn còn bị suy đồi, bạn phải diễn đạt nó. Đè nén tạo ra suy đồi. Kinh
này không liên quan tới đè nén. Kinh này không nói phải kiểm soát, kinh này
không nói phải đè nén. Kinh này nói, đột nhiên, bỏ nó.
Phải làm gì? Ham muốn
có đó; bạn đã xem xét. Nếu bạn đã xem xét nó, sẽ không khó khăn; phần thứ hai sẽ
là dễ dàng. Nếu bạn đã không xem xét nó, nhìn vào tâm trí bạn. Tâm trí bạn sẽ
nghĩ, "Điều này là tốt. Nếu chúng ta có thể bỏ ham muốn dục một cách bất
thần, điều này là hay." Bạn thích làm điều đó, nhưng cái thích của bạn
không phải là vấn đề. Cái thích của bạn có thể không phải là cái thích của bạn,
mà chỉ là cái muốn của xã hội. Cái thích của bạn có thể không phải là xem xét
riêng của bạn, mà chỉ là truyền thống. Trước hết xem xét, không tạo ra bất kì
cái thích hay không thích nào. Chỉ xem xét, và thế rồi phần thứ hai trở thành dễ
dàng - bạn có thể bỏ ham muốn này.
Làm sao bỏ nó? Khi bạn
đã xem xét một thứ một cách toàn bộ, điều đó rất dễ dàng; dễ dàng như việc thả
tờ giấy này khỏi tay tôi. Bỏ nó... Cái gì sẽ xảy ra? Ham muốn có đó. Bạn đã
không kìm nén nó và nó đang di chuyển ra, nó đang tới; nó đã khuấy động toàn thể
sự hiện hữu của bạn. Thực sự, khi bạn xem xét mà không diễn giải toàn thể sự hiện
hữu của bạn sẽ trở thành ham muốn.
Khi dục có đó và nếu
bạn không chống lại nó hay ủng hộ nó, nếu bạn không có tâm trí về nó, thế thì
chỉ bằng việc nhìn vào ham muốn này, toàn thể hiện hữu của bạn sẽ được tham gia
vào trong nó. Riêng một ham muốn dục sẽ trở thành ngọn lửa. Toàn thể hiện hữu của
bạn sẽ được tập trung vào ngọn lửa này, dường như bạn đã trở thành tính dục một
cách toàn bộ. Nó sẽ không chỉ ở tại trung tâm dục, nó sẽ lan toả ra khắp thân
thể. Mọi thớ thịt của thân thể bạn sẽ run lên. Đam mê sẽ trở thành ngọn lửa.
Bây giờ, bỏ nó. Không tranh đấu với nó, đơn giản nói, "Mình bỏ nó."
Cái gì xảy ra? Khoảnh
khắc bạn có thể đơn giản nói, "Mình bỏ," sự tách rời xảy ra. Thân thể
bạn - thân thể đam mê của bạn, thân thể được rót đầy với ham muốn dục của bạn -
và bạn trở thành hai. Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, chúng là hai cực tách rời.
Thân thể đang dằn vặt với đam mê và dục, và trung tâm thì im lặng, quan sát.
Không tranh đấu nào có đó, chỉ việc tách rời - nhớ điều này. Trong tranh đấu bạn
không tách rời. Khi bạn tranh đấu bạn là một với đối thể. Khi bạn chỉ bỏ nó, bạn
là tách rời. Bây giờ bạn có thể nhìn vào nó dường như ai đó khác có đó, không
phải bạn.
Một trong những người
bạn của tôi đã ở cùng tôi trong nhiều năm. Anh ấy là người hút thuốc thường
xuyên, và anh ấy cố và cố, như mọi người hút thuốc đều cố, không hút thuốc. Một
hôm, đột nhiên vào buổi sáng, anh ấy quyết định, "Bây giờ tôi sẽ không hút
thuốc," và đến tối anh ấy sẽ lại hút thuốc. Và anh ấy cảm thấy mặc cảm và
anh ấy sẽ bảo vệ điều đó, và thế rồi trong vài ngày anh ấy không thu được can đảm
để quyết định không hút thuốc. Thế rồi anh ấy quên điều đã xảy ra. Thế rồi một
hôm, lần nữa anh ấy lại nói, "Bây giờ tôi sẽ không hút thuốc," và tôi
chỉ cười vì điều này đã xảy ra nhiều lần thế. Thế rồi bản thân anh ấy trở nên
chán với toàn thể chuyện này - với việc hút thuốc này và thế rồi quyết định
không hút thuốc, và cái vòng luẩn quẩn thường xuyên này cứ diễn ra.
Anh ấy tự hỏi phải
làm gì. Anh ấy hỏi tôi phải làm gì, cho nên tôi bảo anh ấy, "Đừng chống
hút thuốc - đó là điều đầu tiên cần làm. Hút đi, và sống cùng nó. Trong bẩy
ngày không chống lại nó; làm điều này đi."
Anh ấy nói, "Anh
bảo tôi cái gì vậy? Tôi đã từng chống lại nó, và ngay cả thế tôi đã không thể bỏ
được nó, và anh nói đừng chống lại nó. Thế thì không có khả năng nào bỏ nó cả."
Thế là tôi bảo anh ấy,
"Anh đã thử với thái độ thù địch và anh đã thất bại. Bây giờ thử thái độ
khác - thái độ thân thiện. Đừng chống lại nó trong bẩy ngày."
Lập tức anh ấy nói,
"Thế thì tôi sẽ có khả năng bỏ nó sao?"
Thế là tôi bảo anh ấy,
"Thế thì lại lần nữa rồi... anh vẫn còn thù địch với nó. Đừng nghĩ về bỏ
nó chút nào. Làm sao người ta có thể nghĩ về việc bỏ người bạn? Trong bẩy ngày
chỉ quên nó thôi. Vẫn còn với nó, hợp tác với nó, hút thuốc sâu nhất có thể được,
yêu thương nhất có thể được. Khi anh hút thuốc, cứ quên mọi thứ đi; trở thành
việc hút thuốc. Là toàn bộ thoải mái với nó, trong giao cảm sâu sắc với nó.
Trong bẩy ngày, hút nhiều nhất như anh thích và quên về việc bỏ nó."
Bẩy ngày này trở
thành việc xem xét. Anh ấy có thể nhìn vào sự kiện hút thuốc. Anh ấy không chống
lại nó, cho nên bây giờ anh ấy có thể đối diện với nó. Khi bạn chống lại cái gì
đó, hay ai đó, bạn không thể đối diện với nó. Chính việc chống đối trở thành
rào chắn. Bạn không thể xem xét được... Làm sao bạn có thể xem xét được kẻ thù?
Bạn không thể nhìn vào người đó, bạn không thể nhìn vào mắt người đó; khó mà đối
diện với người đó. Bạn có thể nhìn sâu vào mắt của người bạn yêu; thế thì bạn
xuyên sâu. Bằng không mắt không bao giờ có thể gặp gỡ.
Thế là anh ấy nhìn
vào sự kiện này sâu sắc. Trong bẩy ngày anh ấy đã xem xét nó. Anh ấy không chống
lại, cho nên năng lượng có đó, tâm trí có đó, và nó trở thành thiền. Anh ấy phải
hợp tác với nó; anh ấy phải trở thành người hút. Sau bẩy ngày anh ấy quên không
nói cho tôi. Tôi đợi anh ấy nói, "Bây giờ bẩy ngày đã qua, vậy bây giờ làm
sao tôi có thể bỏ nó?" Anh ấy đã quên hoàn toàn về bẩy ngày. Ba tuần trôi
qua và thế rồi tôi hỏi anh ấy, "Anh đã quên hoàn toàn rồi sao?"
Anh ấy nói,
"Kinh nghiệm này tuyệt vời thế, tôi không muốn nghĩ về bất kì cái gì khác
bây giờ. Nó là hay, và lần đầu tiên tôi không vật lộn với sự kiện này. Tôi chỉ
cảm thấy điều đang xảy ra cho tôi."
Thế rồi tôi bảo anh ấy,
"Bất kì khi nào anh cảm thấy thôi thúc hút thuốc, đơn giản bỏ." Anh ấy
đã không hỏi tôi cách bỏ nó, anh ấy đã đơn giản xem xét toàn thể sự việc và
toàn thể sự việc trở thành trẻ con thế, và không có vật lộn. Cho nên tôi nói,
"Khi anh lại cảm thấy thôi thúc hút thuốc, xem xét nó, nhìn nó, và bỏ nó.
Cầm điếu thuốc trên tay, dừng lại một khoảng khắc, thế rồi bỏ điếu thuốc lá. Để
nó rơi xuống, và khi điếu thuốc rơi để cho thôi thúc đó cũng rơi bên
trong."
Anh ấy đã không hỏi
tôi cách làm điều đó, vì xem xét làm cho người ta có năng lực - bạn có thể làm
điều đó. Và nếu bạn không thể làm được điều đó, nhớ, bạn đã không xem xét sự kiện
này. Thế thì bạn đã chống lại nó, mọi lúc toàn suy nghĩ làm sao bỏ nó. Thế thì
bạn không thể bỏ nó được. Khi đột nhiên thôi thúc có đó và bạn bỏ nó, toàn thể
năng lượng lấy cú nhảy vào trong. Kĩ thuật này là cùng một điều, chiều các chiều
hướng là khác: Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.
Thứ ba:
Lang thang cho tới
khi kiệt sức và thế rồi, gục xuống đất, trong việc gục xuống này, là toàn thể.
Vẫn cùng điều đó! Kĩ
thuật này là cùng một. Lang thang cho tới khi kiệt sức. Chỉ chạy trong vòng
tròn. Nhảy, múa, và chạy mãi cho tới khi bạn kiệt sức - cho tới khi bạn cảm thấy
rằng bây giờ không thể đi thêm một bước nào nữa. Nhưng bạn sẽ phải hiểu rằng
tâm trí bạn sẽ nói rằng bây giờ bạn hoàn toàn kiệt sức. Không chú ý gì tới tâm
trí. Liên tục chạy, múa, nhảy. Tiếp tục! Không chú ý gì gì. Tâm trí sẽ nói rằng
bây giờ bạn kiệt sức, bây giờ bạn không thể tiếp tục thêm được nữa. Liên tục
cho tới khi bạn cảm thấy - không nghĩ, cho tới khi bạn cảm thấy - rằng toàn
thân mệt mỏi rã rời, rằng "Thêm một bước nữa đã trở thành không thể được,
và nếu mình chuyển động mình sẽ ngã."
Khi bạn cảm thấy rằng
bạn sắp ngã và bây giờ bạn không thể di chuyển được, rằng thân thể đã trở thành
nặng nề và mệt mỏi và kiệt sức hoàn toàn, thế rồi, gục xuống đất, trong việc gục
xuống này, là toàn thể. Thế thì gục xuống! Nhớ, bị kiệt sức tới mức việc gục xuống
tự nó xảy ra. Nếu bạn tiếp tục, bạn sẽ rơi xuống. Điểm này đã tới - bạn ở ngay
trên bờ của việc rơi xuống. Thế thì, kinh nói, gục xuống, và trong việc gục xuống
này, là toàn thể.
Đó là điểm trung tâm
trong kĩ thuật này: khi bạn gục xuống, là toàn thể. Cái gì được ngụ ý? Không gục
xuống chỉ theo tâm trí - đó là một điều. Không lập kế hoạch cho nó; không cố ngồi,
không cố nằm. Gục xuống như một toàn thể, dường như toàn thân là một và nó gục
xuống. Và bạn không gục xuống, vì nếu bạn gục thế thì bạn có hai phần: bạn đang
gục và thân thể đã bị gục xuống. Thế thì bạn không là toàn thể. Thế thì bạn là
mảnh mẩu, bị phân chia. Gục xuống như một toàn thể; gục bản thân bạn một cách
toàn bộ. Và nhớ, gục xuống! Không thu xếp cho nó. Ngã xuống chết. Trong việc gục
xuống này, là toàn thể. Nếu bạn có thể gục xuống theo cách này, lần đầu tiên bạn
sẽ cảm thấy toàn thể sự hiện hữu của bạn, cái toàn thể của bạn. Lần đầu tiên bạn
sẽ cảm thấy trung tâm của bạn - không bị phân chia, mà là một, một đơn vị
Nó có thể xảy ra thế
nào? Thân thể có ba tầng năng lượng. Một là dành cho các chuyện hàng ngày, điều
rất dễ bị vét cạn. Nó chỉ dành cho việc thường lệ. Tầng thứ hai dành cho những
chuyện khẩn cấp; nó là tầng sâu hơn. Khi bạn ở trong tình huống khẩn cấp, chỉ
thế thì nó được dùng. Và tầng thứ ba là năng lượng vũ trụ, điều là vô hạn. Tầng
thứ nhất có thể bị vét cạn dễ dàng. Nếu tôi nói bạn chạy, bạn sẽ chạy ba hay bốn
vòng và bạn sẽ nói, "Tôi cảm thấy mệt rồi." Thực sự, bạn không cảm thấy
mệt - tầng thứ nhất bị cạn kiệt. Buổi sáng nó sẽ không bị cạn kiệt dễ dàng thế;
buổi tối nó sẽ bị cạn kiệt rất dễ dàng vì cả ngày bạn đã dùng nó. Bây giờ nó cần
hồi phục; bạn sẽ cần giấc ngủ say. Từ kho chứa vũ trụ nó có thể thu lấy năng lượng
để làm việc. Đây là tầng thứ nhất.
Nếu tôi bảo bạn chạy
ngay bây giờ, bạn sẽ nói, "Tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi không thể chạy được."
Và thế rồi ai đó tới và nói, "Nhà anh bị cháy." Đột nhiên cơn buồn ngủ
biến mất. Không có mệt mỏi, bạn cảm thấy tươi lên; bạn bắt đầu chạy. Điều gì đã
xảy ra bất thần thế? Bạn đã mệt, và sự khẩn cấp đã làm cho bạn được kết nối với
tầng năng lượng thứ hai, cho nên bạn lại tươi tắn. Đây là tầng thứ hai. Trong
kĩ thuật này, tầng thứ hai phải bị cạn kiệt. Tầng thứ nhất bị cạn kiệt rất dễ
dàng. Tiếp tục. Bạn sẽ cảm thấy mệt, nhưng tiếp tục. Và trong vòng vài khoảnh
khắc một dâng trào năng lượng mới sẽ tới, và bạn sẽ lại cảm thấy được làm mới
và sẽ không có mệt mỏi.
Cho nên nhiều người tới
tôi và họ nói, "Khi chúng tôi ở trại thiền, dường như có phép màu mà chúng
tôi có thể làm nhiều ngần này. Buổi sáng, trong một giờ thiền tích cực, hỗn loạn,
phát điên hoàn toàn. Và thế rồi buổi chiều chúng tôi làm trong một giờ, và thế
rồi ban đêm cũng thế. Ba lần một ngày chúng tôi có thể liên tục thiền một cách
hỗn độn." Nhiều người đã nói rằng họ cảm thấy rằng điều này là không thể
được, rằng họ không thể tiếp tục và họ sẽ mệt đến chết, và ngày hôm sau sẽ
không thể cử động được bất kì chi nào của thân thể. Nhưng không ai bị mệt. Ba
phiên mọi ngày, làm những nỗ lực như vậy, và không người nào mệt. Tại sao? Vì họ
ở trong tiếp xúc với tầng năng lượng thứ hai.
Nhưng nếu bạn đang
làm nó một mình - đi lên núi và làm nó một mình - bạn sẽ trở nên mệt. Khi tầng
thứ nhất bị kết thúc bạn sẽ cảm thấy, "Bây giờ mình mệt rồi." Nhưng
trong một nhóm lớn năm trăm người đang hành thiền, bạn cảm thấy, "Không
người nào mệt, cho nên mình phải tiếp tục thêm chút nữa." Và mọi người đều
nghĩ cùng điều: "Không người nào mệt, cho nên mình phải tiếp tục thêm chút
nữa. Nếu mọi người đều tươi tắn và đang làm, sao mình phải cảm thấy mệt?"
Cảm giác nhóm đó cho
bạn sự thúc đẩy, và bạn sớm đạt tới tầng thứ hai. Và tầng thứ hai là rất lớn -
tầng khẩn cấp. Khi tầng khẩn cấp cũng mệt mỏi, bị kết thúc, chỉ thế thì bạn mới
trong tiếp xúc với vũ trụ, cội nguồn, cái vô hạn.
Đó là lí do tại sao
nhiều nỗ lực được cần - nhiều thới mức bạn cảm thấy, "Bây giờ nó sẽ ở bên
ngoài mình." Khoảnh khắc thứ nhất bạn cảm thấy nó đang đi ra ngoài bạn, nó
không đi ra ngoài bạn đâu - nó chỉ đi ra ngoài tầng thứ nhất. Và khi tầng thứ
nhất bị kết thúc, bạn sẽ cảm thấy mệt. Khi tầng thứ hai bị kết thúc, bạn sẽ cảm
thấy, "Nếu mình làm bất kì cái gì bây giờ, mình sẽ chết." Cho nên nhiều
người tới tôi, và họ nói rằng bất kì khi nào họ đạt sâu trong thiền, một khoảnh
khắc tới khi họ trở nên sợ và hoảng và họ nói, "Bây giờ tôi sợ. Dường như
tôi sắp chết. Bây giờ tôi không thể xuyên thấu xa thêm nữa. Nỗi sợ nắm lấy tôi,
dường như tôi sắp chết, bây giờ tôi sẽ không có khả năng đi ra khỏi thiền."
Đó là khoảnh khắc
đúng - khoảnh khắc khi bạn cần dũng cảm. Một chút dũng cảm, và bạn sẽ xuyên thấu
vào tầng thứ ba, tầng sâu nhất, vô hạn.
Kĩ thuật này giúp bạn
rất dễ dàng rơi vào trong đại dương năng lượng vũ trụ đó: Lang thang cho tới
khi kiệt sức và thế rồi, gục xuống đất, trong việc gục xuống này, là toàn thể.
Và khi bạn gục xuống đất một cách toàn bộ, lần đầu tiên bạn sẽ là toàn thể, một
đơn vị, cái một. Sẽ không có phân mảnh, không phân chia. Tâm trí cùng những
phân chia của nó sẽ biến mất, và sự hiện hữu không phân chia, không thể phân
chia được, sẽ xuất hiện lần đầu tiên.
Xem Tiếp Chương 18 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá