Chương 2. Sống Và Yêu – Các Giai Đoạn Tự Nhiên

Chương 2. Sống Và Yêu – Các Giai Đoạn Tự Nhiên

Price:

Read more

Thiền Osho by Hành Trình Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Yêu – Osho

Phần 1. Hành Trình Từ ‘Tôi’ Đến ‘Chúng Ta’

Chương 2. Sống Và Yêu – Các Giai Đoạn Tự Nhiên









Cách bày tỏ tình yêu đầu tiên đối với đứa trẻ là để nó được hoàn toàn vô tư, không bị gò bó trong bảy năm đầu đời, để nó được hoàn toàn tự do, không theo bất kỳ tín ngưỡng nào trong khoảng thời gian này. Những ai tìm cách hướng đứa trẻ tới một tín ngưỡng nào đó đều không có lòng trắc ẩn, anh ta là kẻ tàn nhẫn. Anh ta đang làm ô nhiễm linh hồn của một sinh linh còn tươi mới.

OSHO


Mọi người hỏi tôi đâu là cách đúng để tạo ra một môi trường yêu thương giúp đứa trẻ trưởng thành mà không can thiệp vào tiềm năng phát triển tự nhiên của nó.

Mọi cách thức nhằm giúp đỡ đứa trẻ đều sai. Chính ý nghĩ giúp đỡ đó đã không đúng. Đứa trẻ cần tình yêu, không cần sự giúp đỡ của bạn. Đứa trẻ cần dưỡng chất, cần sự ủng hộ, không phải sự giúp đỡ của bạn. Không ai biết được tiềm năng của đứa trẻ, do đó không có cách nào đúng để giúp nó đạt được tiềm năng bẩm sinh của mình. Bạn không thể giúp khi không biết được mục tiêu; tất cả những gì bạn có thể làm là không can thiệp. Và trên thực tế, nhân danh sự “giúp đỡ,” mọi người đang can thiệp vào cuộc sống của người khác; và bởi vì danh nghĩa đó thật đẹp nên không ai từ chối. Dĩ nhiên, đứa trẻ còn quá nhỏ, quá phụ thuộc vào bạn, nó không thể từ chối.

Tất cả những người xung quanh đều giống như bạn. Họ cũng đã được cha mẹ giúp đỡ, theo cách như bạn đã được giúp đỡ. Cả họ lẫn bạn đều không đạt được tiềm năng bẩm sinh của mình. Cả thế giới đều bỏ lỡ điều đó bất kể sự giúp đỡ của cha mẹ, gia đình, họ hàng, hàng xóm, thầy cô giáo, linh mục. Trên thực tế, mọi người đều cảm thấy quá nặng gánh với việc giúp đỡ… nói gì đến tiềm năng tự nhiên, bạn thậm chí không thể đạt được tiềm năng nhân tạo! Bạn không thể cử động được bởi vì sức nặng phải gánh trên vai giống như dãy Himalaya. Và đây là một trong những việc khó khăn nhất: đừng can thiệp. Tâm trí luôn muốn can thiệp. Nó sống dựa vào sự can thiệp. Càng can thiệp nhiều, bạn càng trở nên quyền lực. Làm thế nào để đo lường quyền lực đây? Nó không phải là vật chất, bạn không thể cân đo nó – nhưng nó được cân đo, đong đếm. Cách để đong đếm là dựa vào mức độ bạn can thiệp vào cuộc sống của người khác. Adolf Hitler có quyền lực bởi vì ông ấy có thể can thiệp vào cuộc sống của hàng triệu người. Bạn không phải là Adolf Hitler, nhưng bạn vẫn có thể can thiệp vào cuộc sống của vài người… bạn có thể là phiên bản thu nhỏ của Adolf Hitler. Ít nhất thì người chồng có thể can thiệp vào cuộc sống của người vợ, người vợ có thể can thiệp vào cuộc sống của người chồng. Đó là trò chơi đôi bên cùng có lợi; theo cách chơi này, cả hai đều trở nên quyền lực. Mỗi người đều can thiệp theo cách riêng của mình mà không nhận biết được vì sao họ lại can thiệp. Đúng ra họ gắn bó với nhau để làm tăng chất lượng cuộc sống của nhau, nhưng…

Người chồng về trễ mỗi ngày – vấn đề mấu chốt không phải là chuyện về trễ mà là ở quyền lực, cái tôi. Nếu về nhà đúng giờ, nghĩa là anh ta đã đầu hàng. Tôi biết có những người chồng chỉ ngồi ở văn phòng nhưng chẳng làm gì, chỉ tán gẫu dù biết rất rõ rằng người vợ đang sốt ruột chờ mình ở nhà. Họ có thể về nhà đúng giờ, nhưng họ biết đó là điều người vợ muốn. Chỉ vì cô ấy muốn, anh ta không thể làm được. Việc về nhà đúng giờ sẽ đi ngược lại với sự nam tính của người chồng; người chồng sẽ về trễ. Và cảnh đó lặp lại mỗi ngày.

Người vợ cũng không muốn hỏi người chồng vì sao về trễ vì biết rõ rằng bất cứ lý do nào anh ta nói cũng đều là giả dối. Người vợ biết nó là lời nói dối, người chồng biết rằng người vợ biết nó là lời nói dối – và nó đúng là lời nói dối, nhưng sẽ trở thành cái cớ hợp lý để bắt đầu tranh cãi. Rồi người vợ sẽ tìm cách đòi lại công bằng, tìm cách làm điều tương tự…

Tôi đã từng ngồi cùng xe với một người – người này đang đợi vợ mình đi cùng. Người chồng bóp còi xe bởi vì anh ta sốt ruột; anh ta phải đưa tôi đến một cuộc hẹn và tôi muốn đến đó đúng giờ. Tôi không thích lãng phí thời gian của người khác. Một lần nữa, một màn thể hiện quyền lực tương tự – bạn phải đợi, bởi vì anh ta không chỉ là ai đó; anh ta quá quan trọng, quá bận rộn, anh ta phải đến trễ. Do đó, người chồng lo lắng, và người vợ nhoài người qua cửa sổ nói: “Đừng bóp còi nữa! Em đã nói với anh cả ngàn lần rằng một phút nữa em sẽ xuống.”

Tôi nhìn người chồng và nói: “Thật không tầm thường, ‘cả ngàn lần’ với ‘một phút nữa em sẽ xuống’ – cô ấy lấy đâu ra thời gian trong chỉ một phút để nói cả ngàn lần?” Nhưng đây chính là trò chơi quyền lực. Người vợ muốn mọi người biết ai mới là sếp. Bạn có thể tiếp tục bóp còi, nhưng chừng nào người vợ chưa xuống, chiếc xe vẫn không nhúc nhích.

Tôi đã hỏi nhiều phụ nữ về hiện tượng này – “Có vấn đề gì vậy? Nó xảy ra mỗi ngày. Người đàn ông tội nghiệp cứ phải bóp còi liên tục…” Và họ đáp: “Không có vấn đề gì cả. Tôi chẳng làm gì vào lúc đó, thật sự là chẳng làm gì, nhưng anh ta cứ về trễ mỗi ngày và chẳng thèm quan tâm đến những điều tôi nói. Do đó, tôi luôn tranh thủ mỗi khi có cơ hội… đó chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”

Tất cả những người xung quanh bạn đều được giúp đỡ, được giúp đỡ rất nhiều để trở thành con người hiện tại của họ. Bạn cũng được giúp đỡ; giờ là lúc bạn muốn giúp đỡ những đứa trẻ nữa ư? Tất cả những gì bạn có thể làm là yêu thương, nuôi dưỡng. Hãy ấm áp, hãy chấp nhận. Đứa trẻ có một năng lực tiềm ẩn, và không có cách nào biết được nó sẽ trở thành người như thế nào. Do đó, bạn không thể đề xuất: “Anh nên giúp đứa trẻ theo cách này.” Mỗi đứa trẻ là duy nhất, do đó không có quy tắc chung cho tất cả.

Cách đúng đắn là không giúp gì cả. Nếu bạn thật sự có can đảm, đừng giúp gì cả. Hãy yêu thương nó, nuôi dưỡng nó. Hãy để đứa trẻ làm những gì nó muốn làm. Hãy để đứa trẻ đến nơi nó muốn đến. Tâm trí của bạn sẽ rất giỏi phân tích lý lẽ: “Nếu mày không can thiệp, đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm; nó có thể sẽ bị rơi xuống giếng nếu mày không cản nó.” Nhưng tôi nói với bạn, thà để đứa trẻ rơi xuống giếng hơn là giúp đỡ nó rồi hủy hoại nó.

Rất hiếm khi xảy ra trường hợp đứa trẻ bị rơi xuống giếng – và nếu có, nó sẽ được đưa ra khỏi giếng. Và nếu bạn thật sự quan tâm, hãy đậy cái giếng đó lại; nhưng đừng can thiệp. Bạn có thể làm tường rào quanh cái giếng, nhưng đừng can thiệp vào đứa trẻ. Mối quan tâm thật sự của bạn là loại bỏ mọi nguy hiểm nhưng đừng can thiệp vào đứa trẻ; hãy để đứa trẻ làm theo cách của nó.

Bạn sẽ phải hiểu một số mô thức phát triển quan trọng. Cuộc sống có các chu kỳ bảy năm, nó di chuyển theo các chu kỳ bảy năm giống như trái đất quay quanh trục trong hai mươi bốn giờ. Do đó, đừng hỏi tôi vì sao cuộc sống lại di chuyển theo các chu kỳ bảy năm. Tôi không biết. Tôi chỉ biết có chừng ấy, rằng nó di chuyển theo các chu kỳ bảy năm, và nếu hiểu được những chu kỳ này, bạn sẽ hiểu được rất nhiều về sự phát triển của con người.

Bảy năm đầu tiên là giai đoạn quan trọng nhất bởi vì nền móng của cuộc đời đang được xây dựng. Đó là lý do vì sao tất cả các tôn giáo đều rất quan tâm đến việc nắm bắt lấy những đứa trẻ càng sớm càng tốt. Bảy năm đầu tiên này là khoảng thời gian bạn sẽ được quyết định, bị nhồi nhét bởi đủ các kiểu tư tưởng mà về sau sẽ ám ảnh cả cuộc đời bạn, sẽ không ngừng kéo bạn ra khỏi khả năng tiềm ẩn của mình, sẽ làm hỏng bạn, sẽ không bao giờ cho phép bạn nhìn thấy rõ ràng. Chúng sẽ đến như những đám mây trước mắt bạn và khiến mọi người trở nên lú lẫn.

Mọi việc đều rõ ràng, rất rõ ràng – sự tồn tại vô cùng rõ ràng – nhưng mắt bạn đã bị nhiều lớp bụi che khuất. Và tất cả những lớp bụi này đã được bố trí trong bảy năm đầu đời khi bạn còn ngây thơ, trong sáng, còn tin người đến mức bất cứ điều gì được dạy bảo, bạn đều xem là chân lý. Và bất cứ điều gì đã đi vào nền móng, bạn sẽ khó gỡ bỏ về sau – nó gần như trở thành máu của bạn, xương của bạn, tủy của bạn. Bạn sẽ hỏi cả ngàn câu hỏi khác nhưng sẽ không hỏi về nền móng cơ bản hình thành nên niềm tin của mình.


Cách bày tỏ tình yêu đầu tiên đối với đứa trẻ là để nó được hoàn toàn vô tư, không bị gò bó trong bảy năm đầu đời, để nó được hoàn toàn tự do, không theo bất kỳ tín ngưỡng nào trong khoảng thời gian này. Những ai tìm cách hướng đứa trẻ tới một tín ngưỡng nào đó đều không có lòng trắc ẩn, anh ta là kẻ tàn nhẫn. Anh ta đang làm ô nhiễm linh hồn của một sinh linh còn tươi mới.


Thậm chí chưa được hỏi, đứa trẻ đã bị nhồi nhét các triết lý, các giáo điều, các hệ tư tưởng được chuẩn bị sẵn. Đây là một tình huống rất kỳ lạ. Đứa trẻ không hỏi về Thượng đế, còn bạn cứ mãi dạy nó về Thượng đế. Sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy? Hãy chờ đợi!

Nếu một ngày nào đó đứa trẻ tỏ ra quan tâm đến Thượng đế và bắt đầu đặt câu hỏi, hãy tìm cách kể cho nó nghe. Hãy để nó tiếp cận tất cả các ý nghĩ về Thượng đế đã được giới thiệu đến nhiều người thuộc nhiều độ tuổi, nhiều tôn giáo, nhiều nền văn hóa, nhiều nền văn minh. Hãy để đứa trẻ tiếp cận tất cả những ý tưởng về Thượng đế, và nói với nó: “Con có thể chọn bất cứ điều gì mà con thấy hấp dẫn. Hoặc con có thể tự đưa ra ý tưởng của mình nếu không thấy cái nào phù hợp. Nếu mọi thứ đều khiếm khuyết, và con cho rằng mình có thể đưa ra một ý tưởng hay hơn, hãy cứ làm như thế. Hoặc nếu con thấy không có cách nào nghĩ ra một ý tưởng mà không có sơ hở, vậy thì hãy từ bỏ toàn bộ điều này; không cần phải làm gì.”

Bạn có thể nói thêm với đứa trẻ: “Đúng, ta có ý tưởng của mình; và nó cũng có mặt trong bộ sưu tập những ý tưởng. Con có thể chọn nó, nhưng ta không nói rằng ý tưởng của mình là đúng. Nó hấp dẫn đối với ta, nhưng nó có thể không hấp dẫn đối với con.”

Con trai không nhất thiết phải đồng quan điểm với người cha, con gái không nhất thiết phải đồng quan điểm với người mẹ. Trên thực tế, có vẻ tốt hơn nhiều nếu con cái không đồng quan điểm với cha mẹ. Đó là cách để sự tiến hóa diễn ra. Nếu mọi đứa trẻ đều đồng quan điểm với người cha thì sẽ không có sự tiến hóa nào. Mọi người đều bị mắc kẹt ở đó.

Bởi vì con cái không đồng quan điểm với cha mẹ cho nên loài người mới tiến hóa. Toàn bộ sự tiến hóa này nằm ở sự bất đồng với quá khứ trên quy mô lớn. Càng thông minh, bạn càng không đồng quan điểm. Nhưng cha mẹ luôn khen ngợi những đứa con có cùng quan điểm với mình và chê trách những đứa không đồng quan điểm.

Trong bảy năm, nếu đứa trẻ vẫn còn trong sáng, không bị biến chất bởi những ý tưởng của người khác, khi đó việc kéo đứa trẻ ra khỏi tiềm năng phát triển của nó là điều không thể. Bảy năm đầu đời của đứa trẻ là khoảng thời gian dễ tổn thương nhất. Và chúng đều nằm trong tay cha mẹ, thầy cô, tu sĩ…

Cách để cứu đứa trẻ khỏi cha mẹ, thầy cô, tu sĩ là một câu hỏi có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đến mức gần như không thể tìm thấy cách để thực hiện nó. Đó không phải là vấn đề giúp đỡ đứa trẻ, mà là bảo vệ đứa trẻ. Nếu bạn có con, hãy bảo vệ nó trước chính bạn. Hãy bảo vệ đứa trẻ khỏi những người có thể gây ảnh hưởng lên nó – ít nhất là trong bảy năm, hãy bảo vệ nó. Đứa trẻ chỉ là một cái cây nhỏ, yếu ớt, mềm mại, chỉ một cơn gió mạnh cũng đủ để hủy diệt nó, bất kỳ con vật nào cũng có thể giết nó. Bạn có thể đặt hàng rào bảo vệ xung quanh nó, nhưng đó không phải là cầm tù, bạn chỉ đang bảo vệ nó. Khi cây lớn hơn, bạn có thể dỡ bỏ hàng rào.

Hãy bảo vệ đứa trẻ khỏi mọi tác động để nó có thể vẫn là chính nó – và đây chỉ là bảy năm, bởi vì sau đó chu kỳ đầu tiên sẽ hoàn tất. Trong bảy năm đó, đứa trẻ sẽ có nền tảng vững vàng, có trọng tâm, và đủ mạnh mẽ. Bạn không biết được một đứa trẻ bảy tuổi mạnh mẽ đến mức nào bởi vì bạn không nhìn thấy những đứa trẻ không bị mua chuộc, bạn chỉ nhìn thấy những đứa trẻ đã bị mua chuộc. Chúng mang theo nỗi sợ, sự hèn nhát của người lớn. Chúng không còn là chính mình.

Nếu đứa trẻ vẫn không bị mua chuộc trong bảy năm, bạn sẽ kinh ngạc khi gặp một đứa như thế. Nó sắc như lưỡi gươm. Ánh mắt nó trong veo, tầm nhìn của nó rõ ràng. Và bạn sẽ nhìn thấy bên trong nó một sức mạnh ghê gớm mà bạn không thể nào tìm thấy ở một người bảy mươi tuổi, bởi vì nền móng của người bảy mươi tuổi đã bị lung lay.

Với nền móng yếu ớt, khi tòa nhà được xây càng cao, nền móng đó càng trở nên khó trụ vững. Do đó, bạn sẽ thấy càng lớn tuổi, con người càng trở nên sợ hãi. Khi còn trẻ, bạn có thể là một người vô thần, nhưng khi tuổi già ập đến, bạn bắt đầu tin vào Thượng đế. Vì sao lại như vậy? Khi dưới ba mươi tuổi, bạn là một tay hippie. Bạn có can đảm đi ngược lại xã hội, hành xử theo cách của riêng bạn: nuôi tóc dài, để râu, lang thang khắp thế giới và chấp nhận mọi rủi ro. Nhưng đến năm bốn mươi tuổi, tất cả những điều đó biến mất. Bạn sẽ chỉn chu đến văn phòng làm việc trong trang phục complê, mày râu nhẵn nhụi. Thậm chí không ai còn nhận ra rằng bạn vốn là một tay hippie.

Tất cả những đặc điểm hippie đó biến đi đâu? Bỗng nhiên bạn nhận ra chúng – chúng giống như những hộp mực đã qua sử dụng, trống rỗng, bất lực, chán nản, đang tìm cách vớt vát điều gì đó từ cuộc sống, cảm giác như tất cả những năm tháng sống tự do phóng khoáng kia đã bị lãng phí. Người khác đã bỏ xa ở phía trước – ai đó đã trở thành tổng thống, ai đó đã trở thành thị trưởng, và mọi người bắt đầu nghĩ: “Chúng ta thật ngốc; chúng ta chỉ chơi ghita và cả thế giới lãng quên chúng ta.” Họ hối hận. Thật khó tìm thấy lại một tay hippie như trước. Do đó, nếu là cha là mẹ, bạn cần phải thật can đảm – không can thiệp.

Hãy mở những cánh cửa hướng vào nơi vô định để đứa trẻ có thể khám phá. Đứa trẻ không biết mình sở hữu thứ gì bên trong, không ai biết được. Đứa trẻ phải dò dẫm trong bóng tối. Đừng khiến nó sợ bóng tối, đừng khiến nó sợ thất bại, đừng khiến nó sợ những điều chưa biết. Hãy ủng hộ nó. Khi đứa trẻ sắp bước vào hành trình vô định, hãy hết mình ủng hộ nó, yêu thương nó, chúc phúc cho nó. Đừng để đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ của bạn. Bạn có thể có nỗi sợ nhưng hãy giữ chúng cho riêng mình. Đừng đặt những nỗi sợ này lên đứa trẻ, bởi vì đó chính là can thiệp.

Sau bảy năm, chu kỳ bảy năm tiếp theo – từ bảy tuổi đến mười bốn tuổi – là một giai đoạn bổ sung mới cho cuộc đời. Đứa trẻ bắt đầu trải nghiệm những rung động đầu tiên của năng lượng giới tính. Nhưng đây chỉ là bước diễn tập.

Làm cha mẹ là một việc khó; do đó, chừng nào bạn chưa sẵn sàng đảm nhận công việc khó khăn đó, đừng trở thành cha mẹ. Mọi người cứ trở thành cha, trở thành mẹ mà không biết mình đang làm gì. Bạn mang một cuộc sống mới vào đời; nó sẽ cần đến tất cả sự quan tâm chăm sóc trên thế gian này.

Giờ đây, khi đứa trẻ bắt đầu chơi trò diễn tập giới tính của mình, đó là thời điểm cha mẹ can thiệp nhiều nhất, bởi vì họ cũng đã từng bị can thiệp. Tất cả những gì họ biết là những gì đã được áp dụng với họ; do đó, họ chỉ đơn giản đem chúng áp dụng vào con cái. Xã hội không cho phép các bài diễn tập giới tính, hoặc ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại – nó chỉ được phép trong vòng vài thập niên gần đây. Giờ đây, trai và gái ít ra đều được học cùng trường. Và đây là thời điểm dành cho chúng – không có bất kỳ rủi ro, không có chuyện bé gái mang thai, không có bất kỳ vấn đề nào phát sinh từ gia đình – đây là thời điểm chúng cần được vui chơi thỏa thích. Đúng vậy, nó sẽ mang sắc màu giới tính nhưng đó chỉ là diễn tập, không phải vở kịch thật sự. Nếu bạn không cho phép chúng diễn tập, rồi bỗng một ngày, tấm màn được kéo lên, và vở kịch thật sự bắt đầu! Những diễn viên này sẽ không biết điều gì đang diễn ra; thậm chí không có cả người nhắc tuồng ở đó để nói cho chúng biết nên làm gì. Bạn đã khiến cho cuộc đời của chúng trở thành một mớ hỗn độn.

Chu kỳ bảy năm thứ hai trong đời cũng có vai trò là thời gian diễn tập. Trẻ con sẽ gặp gỡ, hòa nhập, chơi đùa và làm quen với nhau. Và điều đó sẽ giúp loài người loại bỏ gần như 90% những điều trụy lạc. Những bé trai và bé gái sẽ cùng nhau phát triển một cách tự nhiên, không giống như hai giống loài khác biệt.

Giờ thì đó là cách phát triển của chúng, như thể chúng thuộc hai giống loài khác biệt. Chúng không thuộc về cùng một giống loài là con người. Chúng bị tách rời. Ngàn lẻ một thứ rào cản được dựng lên giữa chúng để chúng không thể có đủ sự tập luyện cho cuộc sống tình dục sắp diễn ra trong đời. Chính vì thiếu tập luyện nên con người bỏ qua giai đoạn dạo đầu của đời sống tình dục. Và sự dạo đầu đó rất quan trọng, quan trọng hơn cả việc tiếp xúc thể xác, bởi vì quá trình tiếp xúc thể xác thật sự chỉ kéo dài trong vài khoảnh khắc. Nó không phải là dưỡng chất, nó chỉ khiến bạn như bị cầm tù.

Bạn hy vọng được nhiều hơn nữa nhưng không có gì thêm. Có câu thành ngữ rằng “Bạn đào cả ngọn núi và tìm thấy một con chuột.” Sau tất cả những nỗ lực – đi xem phim, đi nhảy, đi nhà hàng và nói đủ thứ trên trời dưới biển mà cả bạn lẫn người kia đều không muốn làm, chỉ nói thôi – đào ngọn núi, cuối cùng bạn chỉ thấy một con chuột! Không gì đáng thất vọng như tình dục.

Một ngày nọ, có người mang đến cho tôi xem nội dung quảng cáo một mẫu xe hơi mới, và tôi rất thích một câu trong đó – “Tuyệt vời hơn cả tình dục.” Tôi không quan tâm đến chiếc xe nhưng nội dung quảng cáo đó thật tuyệt vời! Quả thật, nếu chịu khó nhìn quanh, bạn sẽ thấy ngàn lẻ một thứ còn tốt hơn cả tình dục. Tình dục chỉ là một con chuột, và sau thật nhiều nỗ lực để thở hổn hển, thật nhiều mồ hôi… cuối cùng cả hai đều cảm thấy như bị lừa. Nguyên nhân là bạn không biết nghệ thuật làm tình; bạn chỉ biết điểm giữa. Cứ như thể bạn chỉ xem đoạn giữa của một bộ phim trong vài giây. Lẽ đương nhiên là bạn sẽ thấy nó không có ý nghĩa; đoạn đầu và đoạn cuối bị bỏ lỡ. Có lẽ bạn chỉ nhìn thấy khoảng nghỉ khi không có gì diễn ra.

Người đàn ông cảm thấy xấu hổ sau khi quan hệ tình dục; anh ta lăn ra ngủ. Chỉ là anh ta không thể đối mặt với người phụ nữ. Anh ta cảm thấy xấu hổ, đó là lý do vì sao anh ta xoay người và đi ngủ. Người phụ nữ sẽ khóc bởi vì đây không phải là thứ cô ấy mong đợi. Tất cả là đây ư? Vậy thì toàn bộ vở kịch này có ý nghĩa gì? Nhưng nguyên nhân là bởi vì phần diễn tập của cuộc sống đã bị xã hội trì hoãn. Bạn không biết khúc dạo đầu là gì.

Khúc dạo đầu thật sự là phần mãn nguyện nhất trong tình dục. Khúc dạo đầu có nhiều tình yêu hơn. Tình dục chỉ là cơn cực khoái về mặt sinh học, nhưng cơn cực khoái của cái gì? Bạn đã bỏ lỡ tất cả những thứ đúng ra có thể đã trở thành cơn cực khoái. Bạn có nghĩ rằng mình đột nhiên đạt đến cơn cực khoái, bỏ lỡ tất cả các cung bậc khác ở giữa? Bạn phải leo lên các bậc thang, từng bậc một, chỉ khi đó bạn mới có thể đạt đến đỉnh cao. Mọi người cứ đi thẳng đến đỉnh cao.

Nhưng đời sống tình dục của hầu hết mọi người chẳng khác nào một kiểu khuây khỏa. Đúng vậy, trong một khoảnh khắc, bạn cảm thấy nhẹ gánh, giống như cái hắt hơi. Cảm giác thật tuyệt sau đó! Nhưng nó kéo dài được bao lâu?

Sau khi hắt hơi xong, bạn thấy dễ chịu trong bao lâu? Bạn có thể huyên thuyền trong bao nhiêu giây, bao nhiêu phút rằng “Tôi vừa hắt hơi, thật tuyệt.” Khi cơn hắt hơi qua đi, nó cũng mang theo tất cả niềm vui. Nó chỉ đơn giản là thứ gì đó đang khiến bạn phiền lòng. Khi hết phiền lòng, bạn cảm thấy thư giãn một chút. Đó chính là hoàn cảnh đời sống tình dục của hầu hết mọi người trên thế giới. Điều gì đó khiến bạn phiền lòng, khiến bạn thấy nặng nề; hóa ra là cơn đau đầu. Tình dục giúp bạn khuây khỏa.

Nhưng cách những đứa trẻ được nuôi dưỡng gần giống như bị phanh thây cả cuộc đời. Bảy năm diễn tập tình dục này là vô cùng cần thiết. Các cô bé và cậu bé phải học chung trường, ở chung ký túc xá, dùng chung bể bơi. Chúng cần phải diễn tập cho cuộc đời sắp tới; chúng phải sẵn sàng cho nó. Và không có nguy hiểm, không có vấn đề gì nếu đứa trẻ được hoàn toàn tự do khám phá năng lượng tình dục đang phát triển của mình mà không bị cấm cản, buộc tội.

Nhưng đó là những gì đang diễn ra. Bạn đang sống trong một thế giới rất kỳ lạ. Bạn được sinh ra từ tình dục, bạn sẽ sống vì tình dục, con cái của bạn sẽ được sinh ra từ tình dục – và tình dục lại là thứ bị lên án nhất, là tội lỗi lớn nhất. Các tín ngưỡng cứ mãi nhồi nhét vào đầu bạn cái suy nghĩ này.

Đầu óc của con người chứa đầy những thứ sa đọa mà bạn có thể nghĩ ra, chỉ vì lý do đơn giản là họ không được phép phát triển theo cách tự nhiên. Họ không được phép chấp nhận chính mình. Họ không được là con người thật sự, chỉ là cái bóng của ai đó mà họ có thể đã nhìn thấy.

Chu kỳ bảy năm lần thứ hai sẽ vô cùng quan trọng bởi vì nó là bước để bạn chuẩn bị cho bảy năm tiếp theo sau đó. Nếu đã hoàn thành bài tập về nhà, nếu đã chơi đùa với năng lượng tình dục của mình theo tinh thần thượng võ – và trong suốt những năm này, đó là thứ tinh thần duy nhất bạn có – bạn sẽ không trở thành một kẻ đồi trụy, và những suy nghĩ kỳ lạ sẽ không xuất hiện trong tâm trí bạn. Thay vào đó, bạn sẽ di chuyển tự nhiên với người khác phái, người khác phái cũng di chuyển tự nhiên với bạn. Sẽ không có rào cản, và bạn sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại ai. Lương tâm của bạn sẽ trong sáng bởi vì không ai đặt vào đầu bạn những ý nghĩ về cái gì là đúng, cái gì là sai: bạn chỉ đơn giản được là chính mình.

Từ tuổi mười bốn đến hai mươi mốt, giới tính của bạn phát triển hoàn thiện. Cần phải hiểu điều này – nếu giai đoạn tập luyện diễn ra tốt đẹp, trong bảy năm khi giới tính của bạn phát triển hoàn thiện, một điều kỳ lạ sẽ xảy ra mà bạn có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến, bởi vì bạn không có cơ hội. Tôi đã nói với bạn rằng trong chu kỳ bảy năm lần thứ hai – từ bảy tuổi đến mười bốn tuổi – bạn sẽ được nhìn thoáng qua khúc dạo đầu. Chu kỳ bảy năm lần thứ ba sẽ cho bạn hiểu qua về khúc dạo cuối. Bạn vẫn chơi đùa với những cậu bé hoặc cô bé, nhưng lúc này, một giai đoạn mới bắt đầu trong bản thể của bạn – bạn bắt đầu đem lòng yêu ai đó.

Đó vẫn không phải là mối quan tâm về mặt sinh học. Bạn không quan tâm đến việc tạo ra em bé, bạn không quan tâm đến việc trở thành vợ chồng, không hề có chuyện đó. Đây là những năm tháng yêu đương lãng mạn. Bạn quan tâm nhiều đến cái đẹp, tình yêu, thơ ca, điêu khắc – tất cả đều là những giai đoạn khác nhau của chủ nghĩa lãng mạn. Và nếu không có một đặc tính lãng mạn nào đó, anh ta sẽ không thể nào biết được khúc dạo cuối là gì. Tình dục chỉ là phần giữa. Khúc dạo đầu càng dài, càng có nhiều khả năng đạt đỉnh; khả năng đạt đỉnh càng cao, càng có nhiều cơ hội mở ra cho khúc dạo cuối. Và nếu không biết khúc dạo cuối, cặp đôi đó sẽ không bao giờ biết được tình dục trọn vẹn.

Giờ đây, các chuyên gia tình dục học đang dạy cho bạn khúc dạo đầu. Khúc dạo đầu được người khác dạy không phải là thứ có thật, nhưng họ lại đang dạy – ít nhất thì họ cũng đã nhận ra rằng không có khúc dạo đầu, tình dục sẽ không thể đạt đỉnh. Nhưng họ không biết làm cách nào để dạy khúc dạo đầu, bởi vì khi một người đàn ông đạt đỉnh, anh ta không còn quan tâm nữa.

Anh ta đã xong phần việc của mình. Để khúc dạo cuối xảy ra, bạn cần phải có một tâm trí lãng mạn, tâm trí thơ ca, tâm trí biết cách bày tỏ lòng biết ơn. Người đã đưa bạn lên đỉnh – dù là đàn ông hay đàn bà – đều cần nhận được lời cảm ơn, khúc dạo cuối chính là lòng biết ơn của bạn. Và chừng nào chưa có khúc dạo cuối, quan hệ tình dục của bạn chưa hoàn hảo; một mối quan hệ tình dục chưa hoàn hảo chính là nguyên nhân của mọi rắc rối mà con người đang trải qua. Tình dục có thể đạt đến cực khoái khi khúc dạo đầu và khúc dạo cuối được cân bằng hoàn hảo. Chỉ khi ở trạng thái cân bằng đó, sự lên đỉnh kia mới biến thành cơn cực khoái.

Và bạn phải hiểu từ “cơn cực khoái” này. Nó có nghĩa là toàn bộ bản thể của bạn – cơ thể, tâm trí, tâm hồn, mọi thứ – đều tham gia, đều có liên quan về mặt hữu cơ. Khi đó, nó trở thành khoảnh khắc của thiền. Với tôi, nếu tình dục của bạn không trở thành khoảnh khắc của thiền nghĩa là bạn chưa biết tình dục là gì. Bạn chỉ nghe về nó, bạn chỉ đọc về nó; và những người viết về nó cũng không biết gì cả. Tôi đã đọc hàng trăm cuốn sách về tình dục học được viết bởi những người được gọi là chuyên gia, và những “chuyên gia” này chẳng biết gì về đền thiêng nơi thiền nở rộ. Giống như trẻ con được sinh ra từ tình dục bình thường, thiền được sinh ra từ tình dục phi thường.

Các loài động vật có thể sinh con; điều này không có gì đặc biệt. Nhưng chỉ con người mới có khả năng tạo ra trải nghiệm thiền như là tâm điểm của cơn cực khoái. Điều này chỉ có thể xảy ra nếu con người được tự do tình cảm ở tuổi từ mười bốn đến hai mươi mốt.

Từ tuổi hai mươi mốt đến hai mươi tám là thời gian họ ổn định. Họ có thể lựa chọn bạn tình. Và đây là lúc họ có đủ khả năng làm điều đó; bằng trải nghiệm của hai chu kỳ phát triển trước, họ có thể chọn được đúng người.

Không ai khác có thể thay bạn làm điều này. Nó giống như linh cảm – không phải số học, không phải chiêm tinh học, không phải tướng số học, không phải kinh Dịch, không gì khác. Đó chính là linh cảm. Sau khi tiếp xúc với nhiều người, bỗng nhiên có gì đó như tiếng tách (của bánh răng khớp vào nhau) mà chưa từng xảy ra với ai trước đó. Và tiếng kêu đó nghe thật chắc chắn, chắc chắn đến mức bạn không một phút nghi ngờ. Cho dù cố nghi ngờ, bạn cũng không thể làm được bởi vì nó quá chắc chắn. Với tiếng tách này, bạn ổn định.

Giữa tuổi hai mươi mốt và hai mươi tám – nếu mọi thứ trôi chảy như tôi nói, không có bất kỳ sự can thiệp nào của người khác – bạn ổn định. Và giai đoạn vui vẻ nhất của cuộc đời là từ độ tuổi hai mươi tám đến ba mươi lăm – giai đoạn hân hoan nhất, yên bình và hòa hợp nhất, bởi vì hai người bắt đầu tan chảy vào nhau.

Từ ba mươi lăm đến bốn mươi hai tuổi, một bước đi mới, một cánh cửa mới mở ra. Nếu ở tuổi ba mươi lăm bạn đã cảm nhận được sự hòa hợp sâu sắc, cảm giác cực khoái, đồng thời qua đó khám phá về thiền, thì từ ba mươi lăm đến bốn mươi hai tuổi, bạn sẽ giúp nhau càng tiến sâu vào thiền mà không cần tình dục, bởi vì ở thời điểm đó, tình dục bắt đầu trông như trẻ con, như trẻ vị thành niên.

Tuổi bốn mươi hai là thời điểm một người cần biết chính xác mình là ai. Từ bốn mươi hai đến bốn mươi chín, người đó càng đi sâu vào thiền, càng đi sâu vào chính mình, và giúp bạn tình/người đồng hành của mình làm được điều tương tự. Cả hai sẽ trở thành bạn. Không còn là “vợ,” là “chồng”; thời gian đó đã qua đi. Nó đã mang sự phong phú vào cuộc sống của bạn; lúc này, điều gì đó lớn lao hơn cả tình yêu đang phát triển. Đó là tình bạn, tình tri kỷ nhằm giúp nhau đi sâu hơn vào bản thể của chính mình, trở nên độc lập hơn, cô đơn hơn – giống như hai thân cây cao đứng tách biệt nhưng vẫn gần nhau, hoặc như hai chiếc cột chống đỡ cho cùng một mái nhà – đứng thật gần nhau nhưng vẫn tách biệt, độc lập, cô đơn.

Từ tuổi bốn mươi chín đến năm mươi sáu, sự cô đơn này trở thành tâm điểm của bạn. Mọi thứ khác trên thế giới sẽ không còn ý nghĩa. Điều duy nhất có ý nghĩa còn lại là sự cô đơn này.

Từ tuổi năm mươi sáu đến sáu mươi ba, bạn nhất định sẽ là người đúng như những gì bạn sắp trở thành: những đóa hoa tiềm ẩn bắt đầu bung nở, từ tuổi sáu mươi ba đến bảy mươi, bạn bắt đầu sẵn sàng từ bỏ thân xác. Lúc này,

bạn biết rằng mình không phải là thân xác, bạn biết rằng mình cũng không phải là tâm trí. Thân xác sẽ tách rời khỏi bạn vào khoảng thời gian khi bạn ba mươi lăm tuổi. Còn tâm trí rời khỏi bạn vào khoảng thời gian khi bạn bốn mươi chín tuổi. Lúc này, bạn từ bỏ hết mọi thứ khác, chỉ trừ cái tôi chứng kiến. Chỉ có sự tỉnh thức, ngọn lửa tỉnh thức tồn tại cùng với bạn – và đây là giai đoạn chuẩn bị cho cái chết.

Bảy mươi tuổi là dòng đời tự nhiên của con người. Và nếu mọi thứ di chuyển theo quy trình tự nhiên này, con người sẽ chết với niềm hân hoan vô bờ, với sự xuất thần, cảm giác cực kỳ may mắn rằng mình đã sống một cuộc sống không vô nghĩa, rằng ít ra thì bạn đã tìm thấy nguồn cội. Và chính vì sự phong phú này, sự toàn vẹn này, bạn có khả năng chúc phúc cho toàn bộ sự hiện hữu. Chỉ cần được ở cạnh một người như thế trước ngưỡng cửa của cái chết đã là một cơ hội tuyệt vời. Khi rời bỏ thân xác, bạn sẽ cảm nhận như thể những đóa hoa vô hình đang rơi xuống người bạn. Mặc dù không nhìn thấy chúng nhưng bạn có thể cảm nhận được. Đó chính là niềm vui sướng đúng nghĩa, thuần khiết đến mức chỉ cần một chút hương vị của nó cũng đủ để biến đổi cả cuộc đời bạn.

Xem Tiếp Chương 3Quay Về Mục Lục



0 Đánh giá

Ads Belove Post