Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Yêu – Osho
Phần 1. Hành Trình Từ ‘Tôi’ Đến ‘Chúng Ta’
Chương 3. Ngọn Nến Tỉnh Thức
Làm cách nào để bắt đầu hành trình hướng tới tình yêu đây? Hãy tỉnh táo hơn về hành động của bạn, về các mối quan hệ của bạn, về các cử động của bạn. Bất kể làm gì, dù là hành động bình thường như đi bộ trên phố, hãy cố giữ tỉnh táo. Hãy thực hiện những bước đi của mình một cách hoàn toàn tỉnh táo. Đức Phật từng nói với các đồ đệ: “Khi con bước một bước bằng chân phải, hãy nhớ rằng lúc này, đây là chân phải; khi con bước một bước bằng chân trái, hãy nhớ rằng lúc này, đây là chân trái. Khi con hít vào, hãy nhớ rằng lúc này, tôi đang hít vào. Khi con thở ra, hãy nhớ rằng lúc này, tôi đang thở ra.” Bạn không cần phải nói ra thành lời. Bạn không cần phải thốt lên “Tôi đang hít vào,” mà chỉ cần tỉnh táo nhận biết rằng hơi thở đang đi vào.
OSHO
Có người hỏi: “Chúng ta
bắt đầu hành trình hướng tới tình yêu bằng cách nào đây?” Một khi bạn hỏi như
thế, hành trình đó đã bắt đầu; bạn đang ở trong hành trình đó. Bạn phải nhận ra
điều này – một cách vô thức, bạn đang ở trong hành trình đó. Đó là lý do vì sao
bạn cảm thấy cần phải bắt đầu nó. Nhận diện nó, ý thức về nó, và chính sự nhận
biết đó sẽ trở thành sự khởi đầu.
Bạn luôn di chuyển đến
một nơi nào đó – dù biết hay không, dù sẵn lòng hay không, bạn vẫn đi – một nguồn
lực to lớn nào đó sẽ lập tức hoạt động bên trong bạn. Sự tồn tại đang phát triển,
nó không ngừng tạo ra điều gì đó bên trong bạn. Do đó, câu hỏi đặt ra không phải
là cách bắt đầu hành trình, mà là cách nhận ra nó. Nó ở đó, nhưng bạn không nhận
ra.
Chẳng hạn như, cây cối
chết, nhưng chúng không biết điều đó. Chim chóc và các loài vật chết nhưng
chúng không biết. Chỉ có con người biết rằng họ phải chết, và thậm chí kiến thức
đó cũng rất mơ hồ, không rõ ràng. Điều này cũng giống như với cuộc sống – những
chú chim đang sống nhưng chúng không biết rằng mình sắp chết. Làm sao bạn có thể
biết về sự sống nếu không biết về cái chết? Làm sao bạn biết mình còn sống nếu
không biết rằng mình sắp chết? Cả hai sự nhận biết này phải song hành. Chim
chóc, các loài động vật, cây cối đều đang sống, nhưng chúng không nhận ra rằng
mình đang sống.
Con người nhận ra, dù
không nhiều, rằng anh ta sẽ chết – nhưng sự nhận biết đó vẫn mập mờ, ẩn sau làn
khói dày đặc. Điều này cũng giống như cuộc sống: bạn còn sống, nhưng bạn không
biết chính xác còn sống có nghĩa là gì. Kiến thức đó cũng mơ hồ, không rõ ràng.
Khi nói đến nhận biết, tôi muốn nói về việc trở nên tỉnh táo với nguồn năng lượng
sống này, nó là gì, điều gì sắp xảy ra. Việc tỉnh táo nhận biết về bản thể của
mình là sự khởi đầu của hành trình hướng tới tình yêu. Đến một thời điểm bạn trở
nên tỉnh táo đến mức chỉ một phần nhỏ bóng tối quanh bạn thôi cũng là điểm kết
thúc của hành trình.
Trên thực tế, hành
trình đó không bao giờ bắt đầu và không bao giờ kết thúc. Bạn sẽ tiếp tục ngay
cả sau đó, nhưng khi đó, cuộc hành trình sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, một
phẩm chất hoàn toàn khác – nó sẽ chỉ toàn niềm vui. Còn lúc này, nó đầy đau khổ.
Làm cách nào để bắt đầu hành trình hướng tới tình yêu đây? Hãy tỉnh táo hơn về hành động của bạn, về các mối quan hệ của bạn, về các cử động của bạn. Bất kể làm gì, dù là hành động bình thường như đi bộ trên phố, hãy cố giữ tỉnh táo. Hãy thực hiện những bước đi của mình một cách hoàn toàn tỉnh táo. Đức Phật từng nói với các đồ đệ: “Khi con bước một bước bằng chân phải, hãy nhớ rằng lúc này, đây là chân phải; khi con bước một bước bằng chân trái, hãy nhớ rằng lúc này, đây là chân trái. Khi con hít vào, hãy nhớ rằng lúc này, tôi đang hít vào. Khi con thở ra, hãy nhớ rằng lúc này, tôi đang thở ra.” Bạn không cần phải nói ra thành lời. Bạn không cần phải thốt lên “Tôi đang hít vào,” mà chỉ cần tỉnh táo nhận biết rằng hơi thở đang đi vào.
Tôi đang nói với bạn
nên tôi phải sử dụng lời nói, nhưng khi bạn đã tỉnh táo, bạn không cần dùng đến
lời nói, bởi vì ngôn từ là một phần của làn khói mơ hồ đó. Đừng sử dụng ngôn từ
– chỉ cần cảm nhận hơi thở đang đi vào, lấp đầy lồng ngực của bạn, rồi sau đó
đi ra. Chỉ cần quan sát và bạn sẽ sớm nhận ra – một sự nhận biết rất rõ rằng nó
không đơn thuần là hít thở, nó chính là cuộc sống. Mỗi hơi thở đi vào chính là
cuộc sống đang truyền năng lượng vào trong bạn. Mỗi hơi thở đi ra chính là cái
chết tạm thời. Với mỗi lần thở, bạn chết đi, rồi được tái sinh. Và khi quan
sát, bạn sẽ hiểu được cảm nhận tuyệt đẹp của lòng tin.
Khi bạn thở ra, không
có gì đảm bảo rằng bạn có thể hít vào trở lại. Lấy đâu ra sự đảm bảo đó? Ai đảm
bảo điều đó? Ai có thể đảm bảo rằng bạn sẽ có khả năng hít vào lại? Nhưng niềm
tin sâu thẳm vẫn tồn tại; bạn biết rằng bạn sẽ hít vào lại, bằng không, việc
hít thở sẽ không thể thực hiện được. Nếu quá lo sợ – “Ai biết nếu tôi để cho
hơi thở đi ra, và nếu tôi trải qua cái chết nhỏ này, lấy gì đảm bảo rằng tôi sẽ
có khả năng hít vào lại? Nếu tôi không thể hít vào lại, vậy thì tốt hơn hết là
không thở ra” – bạn sẽ chết ngay lập tức!
Nếu dừng thở ra, bạn sẽ
chết. Nhưng bạn không biết điều đó bởi vì tận sâu trong lòng mình, bạn tin tưởng.
Niềm tin đó là một phần của cuộc sống, là một phần của tình yêu. Không ai dạy bạn
điều đó.
Khi đứa trẻ biết đi lần
đầu, trong nó tồn tại một niềm tin vô bờ rằng nó sẽ bước đi được. Không ai dạy
nó điều đó. Đứa trẻ chỉ nhìn thấy mọi người đi lại, tất cả chỉ có thế. Nhưng
làm cách nào nó có thể kết luận rằng mình sẽ đi được? Nó còn quá nhỏ. Những người
khác lại quá lớn, giống như người khổng lồ so với nó, và nó biết rằng bất cứ
khi nào đứng lên, nó sẽ ngã – nhưng nó vẫn cố gắng. Niềm tin tồn tại bên trong
nó. Niềm tin nằm trong từng tế bào của bạn. Đứa trẻ nỗ lực, và thất bại nhiều lần;
nó sẽ thử nhiều lần nữa.
Một ngày kia, niềm tin
chiến thắng và đứa trẻ bắt đầu bước đi. Nếu quan sát hơi thở của mình, bạn sẽ
nhận biết được một lớp niềm tin sâu thẳm, niềm tin vào cuộc sống – không nghi
ngờ, không do dự. Nếu bước đi, và bước đi với sự tỉnh táo, dần dần bạn sẽ nhận
biết rằng mình không bước đi, mình đang “được dẫn dắt.” Đó là một cảm giác rất
mơ hồ – rằng cuộc sống đang di chuyển trong bạn, không phải bạn đang di chuyển.
Khi bạn cảm thấy đói, nếu tỉnh thức, bạn sẽ thấy rằng chính sự sống đang cảm thấy
đói bên trong bạn, không phải bạn.
Việc trở nên tỉnh táo
hơn sẽ giúp bạn nhận ra thực tế rằng chỉ có một thứ duy nhất mà bạn có thể gọi
là “của bạn,” đó là sự chứng kiến. Mọi thứ khác đều thuộc về vũ trụ; chỉ có sự
chứng kiến là thuộc về bạn. Nhưng khi bạn nhận biết về việc chứng kiến, ngay cả
ý nghĩ “tôi” cũng tan biến. Điều đó cũng không thuộc về bạn. Đó là một phần của
bóng tối, một phần của sự mơ hồ đang hình thành quanh bạn. Trong ánh sáng ban
ngày, khi trời quang và những đám mây biến mất, mặt trời bừng sáng, mọi ý nghĩ
về “tôi” không còn xuất hiện. Khi đó, chỉ đơn giản là chứng kiến; không có gì
thuộc về bạn. Sự chứng kiến đó chính là mục tiêu của cuộc hành trình.
Làm thế nào để bắt đầu
cuộc hành trình đây? Hãy bắt đầu trở thành một người chứng kiến. Dù bạn làm gì,
hãy làm với sự tỉnh táo cao độ; khi đó, ngay cả những điều nhỏ nhặt cũng trở
thành thiêng liêng. Khi đó, việc nấu nướng hay giặt giũ cũng trở thành thiêng
liêng; chúng trở thành sự sùng kính. Khi đó, vấn đề không phải là bạn đang làm
gì, mà là bạn đang làm như thế nào. Bạn có thể lau sàn nhà như một con rô-bốt,
một cỗ máy; đó là việc cần làm nên bạn phải làm. Khi đó, bạn sẽ bỏ lỡ điều gì
đó thật đẹp. Khi đó, bạn sẽ lãng phí những khoảnh khắc trong việc làm đó. Việc
lau sàn nhà đúng ra có thể là một trải nghiệm tuyệt vời nhưng bạn đã bỏ lỡ. Lúc
này, sàn nhà đã sạch, nhưng điều gì đó đúng ra có thể xảy ra bên trong bạn đã
không xảy ra. Nếu bạn tỉnh thức, không chỉ có sàn nhà mà cả bạn cũng cảm nhận
được sự sạch sẽ tận sâu trong lòng.
Hãy lau sàn nhà bằng sự
tỉnh thức, tỏa sáng bằng sự tỉnh thức. Dù là làm việc, ngồi hay đi lại, mỗi
hành động phải là một sợi chỉ xuyên suốt khiến cho ngày càng nhiều khoảnh khắc
trong đời bạn trở nên rực rỡ bằng sự tỉnh thức. Hiệu ứng tích lũy đó chính là sự
giác ngộ. Hiệu ứng tích lũy đó diễn ra khi tất cả các ngọn nến cùng nhau trở
thành một nguồn sáng vĩ đại.
0 Đánh giá