Read more
Nhất Hạnh Tăng Thân by
Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Sợ Hãi
Chương 3. Hòa Giải Với Quá Khứ

Nỗi sợ của chúng ta
không chỉ xuất phát từ lúc ta sinh ra và từ lúc ấu thơ, mà đến từ nỗi sợ bản năng
và của ông bà tổ tiên. Tổ tiên ta đã chịu đựng cái đói và nhiều mối nguy hiểm
khác, họ phải trải những giây phút thật sự lo lắng. Nỗi sợ đó truyền qua chúng
ta, và mỗi người đều có nỗi sợ bên trong. Vì trải qua sợ hãi nên ta hay nghĩ đến
tình huống xấu nhất. Chúng ta lo lắng về sự an toàn, về công việc và gia đình.
Ta lo sợ những mối nguy hại bên ngoài. Thậm chí ngay khi không có gì xấu xảy
ra, ta vẫn không ngừng sợ hãi.
Có lần, một bạn trẻ
người Mỹ đến Làng Mai và thực tập chánh niệm với nhiều người khác. Suốt thời
gian đó, tôi đề nghị mỗi người viết một lá thư cho cha mẹ, bất kể cha mẹ họ còn
sống hay đã mất. Viết thư là một cách thiền tập. Anh bạn ấy chẳng viết gì cả. Bởi
vì mỗi khi nghĩ về cha, anh ta rất đau khổ. Cha anh đã mất, nhưng anh đã không thể
hòa giải với cha. Cha anh đã làm anh khiếp sợ khi anh còn nhỏ, thậm chí ngay
bây giờ anh vẫn còn sợ cha nhiều đến nỗi không dám trò chuyện với cha dù chỉ
qua một lá thư. Anh cũng không thể chịu nổi việc nghĩ tới cha mình. Tôi đưa anh
ta một bài thực tập trong một tuần “Thở vào, tôi thấy tôi là một đứa trẻ năm tuổi.
Thở ra, tôi mỉm cười với đứa trẻ năm tuổi đó.”
Khi bạn là một em bé
nhỏ, bạn rất bé bỏng, yếu đuối. Một cái nhìn nghiêm khắc của người cha có thể
gây tổn thương nhỏ trong tim bạn. Nếu người cha bảo im miệng, bạn có thể tổn
thương. Bạn rất non nớt. Thỉnh thoảng bạn muốn phân trần, bạn đang cố gắng tìm
lời giải thích, thì cha bạn lại bực mình quát “câm miệng.” Điều đó giống như bạn
bị một ca nước lạnh dội vào tim. Bạn bị tổn thương sâu sắc, và lần sau không
dám hó hé gì nữa. Từ đó, việc giao tiếp với người cha trở nên khó khăn. “Thở
vào, tôi thấy tôi là một đứa trẻ năm tuổi. Thở ra, tôi mỉm cười với đứa trẻ năm
tuổi đó.”
Bạn có nghĩ rằng đứa
trẻ đó không còn nữa? Em bé đó vẫn còn bên trong bạn, và có thể vẫn còn chịu
nhiều tổn thương. Em bé đang gọi chúng ta chú ý tới nó. Nhưng bạn không có thời
gian. Bạn quá bận rộn. Bạn nghĩ mình là một người trưởng thành, kỳ thực, bạn
cũng là đứa trẻ bé bỏng và dễ bị tổn thương đó. Vì thế, khi thở vào và thấy mình
là đứa trẻ yếu đuối đó, trái tim bạn sẽ nảy sinh lòng từ bi. Và khi thở ra, bạn
mỉm cười với đứa trẻ và bạn đã có nụ cười của sự hiểu biết và từ bi.
Đứa-trẻ-bên-trong có
thể đau khổ rất nhiều. Khi còn nhỏ, bạn bị ảnh hưởng bởi rất nhiều quyết định
xung quanh của người lớn. Trẻ em rất nhạy cảm. Thậm chí trước khi được sinh ra,
đứa trẻ có thể nghe và phân biệt được tiếng la hét hay giọng hát. Vì vậy, nếu
quan tâm đến trẻ con, bạn phải bảo bọc chúng bằng yêu thương, thậm chí từ khi
chúng chưa được sinh ra. Tình thương nên bắt đầu từ rất sớm.
Một số thanh niên nói
rằng chúng ghét cha mẹ mình. Thỉnh thoảng chúng nói với tôi rất rõ ràng rằng
“Con chẳng muốn dính dáng gì với cha mẹ của con cả.” Chúng giận dữ với cha mẹ đến
nỗi muốn đọan tuyệt các mối quan hệ. Thỉnh thoảng, cũng có lý do để tách con
cái ra khỏi cha mẹ về mặt vật lý và cả cảm xúc, nhất là trong trường hợp bị cha
mẹ ngược đãi. Hay thỉnh thoảng, chúng ta sợ rằng nếu cứ quanh quẩn bên cạnh cha
mẹ thì cũng sẽ quá yếu đuối và dễ bị tổn thương.
Nhưng thậm chí khi ta
từ chối gặp và trò chuyện với cha mẹ, ta cũng không thể tách rời hoàn toàn khỏi
cha mẹ. Họ sinh ra ta. Họ là cha của chúng ta. Họ là mẹ của chúng ta. Đó là sự
thật dù chúng ta có ghét cha mẹ mình.
Ta là sự tiếp nối của
cha và mẹ. Ta không thể tách rời phần ấy của bản thân. Có giận dỗi cha mẹ cũng
không thể thay đổi được điều này. Chúng ta chỉ giận dữ với chính bản thân mình.
Chúng ta cần phải hòa giải với người cha-mẹ-bên trong, nói chuyện với cha-mẹ-bên-trong,
và tìm cách để cùng tồn tại hòa hợp. Nếu chúng ta có thể nhận biết được điều
này, sự hòa giải sẽ đến dễ dàng.
Chúng ta có khả năng thay đổi lớn bên trong và cả khả năng gây ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài. Bởi vì sợ hãi nên ta thường nghĩ mình không biết làm gì. Nhưng ta chỉ cần thực tập đi trong chánh niệm, thở trong chánh niệm, để nuôi dưỡng năng lượng chánh niệm và hiểu biết. Khi sự hiểu biết đến, nó sẽ giúp ta thoát khỏi sợ hãi, giận dữ, ghét bỏ... Tình thương chỉ được sinh ra trên nền tảng của hiểu biết.
Khi chúng ta nói rằng
thân và tâm có sự liên kết, điều đó không chỉ nói đến thân và tâm của bản thân.
Trong bạn có cả mạch máu của tổ tiên và cả tâm thức của ông bà tổ tiên. Bạn có
thể tiếp xúc sự hiện diện của ông bà tổ tiên trong từng tế bào cơ thể. Làm như
vậy, bạn biết rằng bạn là sự tiếp nối của họ. Họ đang thật sự ở bên bạn, cùng với
ông bà nội ngoại và ông bà cố. Bạn từng ngỡ rằng tổ tiên bạn không còn nữa,
nhưng các nhà khoa học cũng cho rằng tổ tiên vẫn hiện diện bên trong bạn, qua sự
thừa hưởng di truyền trong từng tế bào cơ thể. Tương tự như vậy với con cháu của
bạn, bạn hiện diện trong từng tế bào của chúng. Và bạn cũng hiện diện trong tiềm
thức của mỗi người mà bạn đã gặp.
Hãy nhìn cây mận.
Trong mỗi trái mận trên cây có một cái hạt. Hạt đó chứa đựng cây mận và tất cả
những thế hệ trước nó. Hạt mận chứa đựng hằng hà sa số cây mận. Trong hạt mận
có sự hiểu biết thông minh là làm sao để trở thành một cây mận, làm sao để ra
cành, ra lá, hoa và trái mận. Nó không thể tự mình làm như vậy được, mà chỉ có
thể làm được khi đã tiếp nhận được kinh nghiệm và gia tài của bao thế hệ tổ
tiên. Bạn cũng vậy. Bạn có trí tuệ và thông minh vì bạn đã thừa hưởng từ muôn đời
trí tuệ không những của tổ tiên huyết thống mà còn của tổ tiên tâm linh nữa.
Tổ tiên tâm linh có
trong bạn vì bản chất trời sinh và sự dưỡng dục bạn nhận được là hai thứ không
thể tách rời. Dưỡng dục thay đổi bản chất di truyền. Tâm linh và sự tu học của
bạn, là một phần của đời sống hàng ngày, cũng có mặt trong từng tế bào cơ thể.
Vậy nên các vị thầy tâm linh cũng có trong mỗi tế bào của bạn. Bạn không thể chối
bỏ sự hiện hữu của họ.
Một số người trong
chúng ta có cha mẹ tuyệt vời, những người khác có cha mẹ rất đau khổ và họ làm
cả gia đình khổ theo. Bạn có những vị tổ mà bạn ngưỡng mộ. Bạn cũng có những vị
tiền nhân với nhiều tính tiêu cực mà bạn không hãnh diện gì, nhưng họ vẫn là tổ
tiên của bạn. Bạn có thể có các thầy tâm linh không giúp được gì cho bạn và gia
đình trong việc biết đạo và sống đạo. Bạn có thể không kính trọng họ, nhưng họ
vẫn là tổ tiên của bạn.
Ta cần trở về và ôm ấp
tổ tiên huyết thống và tổ tiên tâm linh của mình. Ta không thể từ bỏ họ. Họ có
thật và nằm sẵn bên trong mỗi người, trong thân thể và tâm thức. Chấp nhận vô
điều kiện là bước đầu mở cánh cửa kỳ diệu của sự tha thứ.
..............................
0 Đánh giá